Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn
Message Icon Chủ đề: Mắt em người Sài Gòn_ tiếp theo. Gởi trả lời Gởi bài mới
Người gởi Nội dung
HEICHPE
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 17/Sep/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 474
Quote HEICHPE Replybullet Chủ đề: Mắt em người Sài Gòn_ tiếp theo.
    Gởi ngày: 13/Dec/2009 lúc 9:41pm

 

Chu Sa Lan

Mắt em người Sài Gòn

Chương 1


emsaigon.jpg
"Anh có chắc là anh thích ngôi nhà này không? "
Jane, nhân viên của hãng địa ốc Century 21 hỏi lại lần nữa trong lúc dẫn Nhật Yên đi vòng quanh ngôi nhà cũ nằm trơ vơ giữa khu rừng.
" Jane đừng có lo... Tôi biết ngôi nhà cần phải sửa chữa nhiều chỗ lắm, tuy nhiên tôi thích sự yên tịnh của nó... "
Ngừng lại, ngước nhìn tàng cây Norway Maple cao ngất tỏa bóng mát rời rợi Nhật Yên tiếp.
" ... Tôi đã đi nhiều khu vực trong thành phố mà không tìm ra một ngôi nhà vừa ý mình trừ ngôi nhà này dù nó ở vào vùng ngoại ô vắng vẻ. Đúng ra thời mảnh đất có giá trị nhiều hơn ngôi nhà…
Jane mỉm cười phụ họa.
" Anh nói đúng... Mấy mẫu đất này sẽ có giá trị lắm nếu...
Ngừng nói, Jane cười với người thanh niên Việt Nam đang đứng bên cạnh mình.
"... Nếu anh không sợ ma… "



Jane không nói hết câu nhưng Nhật Yên hiểu ý. Ngoài cái vẻ cổ kính, liêu trai; ngôi nhà còn nằm khuất trong khu rừng cây cối rậm rạp nhất là xa cách với các ngôi nhà lân cận. Từ chỗ họ đứng ra tới con lộ nhỏ có tráng nhựa cũng gần trăm bước. Rồi từ con lộ nhỏ họ phải đi hơn nửa dặm mới gặp đường lớn. Suốt con lộ nhỏ hẹp này chỉ có ba bốn ngôi nhà nằm rải rác. Vẻ cũ kỹ và điêu tàn cộng thêm không khí u tịch và hoang vắng tạo cho ngôi nhà một nét gì lạ lùng gần như là liêu trai, ma quái khiến cho Jane cảm thấy sờ sợ. Vì thế mà nàng mới nói ra câu trên. Nhìn Jane Nhật Yên cũng cười đùa lại.
" Tôi chưa thấy ma lần nào... Tuy nhiên nếu có may mắn được gặp, tôi hy vọng sẽ gặp được một cô ma xinh xắn và dễ thương…
Jane bật lên tiếng cười vui vẻ vì lời nói đùa của người bạn học cùng trường trung học và đại học với mình. Dừng lại ở chính giữa sân trước, đứng ngắm ngôi nhà cổ lần nữa Nhật Yên chắc giọng.
" Bây giờ chúng ta trở lại văn phòng của Jane để làm thủ tục. Tôi muốn dọn vào càng sớm càng tốt… "
Nhìn Jane anh nói tiếp với giọng nghiêm nghị.
" Tôi sẽ trả bằng tiền mặt. "
Chàng thanh niên Việt Nam hơi mỉm cười khi thấy cô bạn gái mở to " blue eyes " nhìn mình và kêu lên với giọng sửng sốt.
" Tiền mặt... Anh trả một trăm tám mươi lăm ngàn bằng tiền mặt...
Nhật Yên gật đầu cười chúm chiếm.
" Phải... Chỉ có cách đó mới rút ngắn thời giờ và giấy tờ lôi thôi phiền phức.
Jane mỉm cười lắc lắc mái tóc vàng óng ả của mình.
" Jane quên mất là anh có tiền, có thể có bạc triệu... Làm
nghề " freelance writer " như anh...

Nhật Yên quay qua nhìn cô bạn gái ngày xưa học cùng trường với mình.

" Sao Jane biết?

" Jane có đọc tiểu thuyết của anh. Từ cuốn đầu tay tới cuốn thứ ba. Tất cả là " best seller " mà...

Giọng nói của Jane nghe thật dịu dàng, âu yếm pha lẫn thán phục và ngưỡng mộ người bạn cùng trường mà không cùng lớp. Nhật Yên cười nhẹ.

" Cám ơn Jane… Không ngờ tôi lại có một đọc giả dễ thương và xinh đẹp…

Cười thành tiếng thánh thót Jane đùa.

" Vậy hả... Anh làm gì để cám ơn cô độc giả trung thành của anh.

Nhật Yên cũng cười đùa lại.

" Tôi sẽ mời Jane đi ăn tối nay sau khi mình làm xong giấy tờ.

Vừa nói anh vừa mở cửa xe ngồi vào ghế phía bên hành khách. Jane từ từ lái xe trên con đường mòn dẫn ra lộ chính trong lúc Nhật Yên quay nhìn ngôi nhà thấp thoáng sau khu rừng cây lá xanh um.

Đang ngồi xem tivi Jane liếc đồng hồ khi nghe tiếng gõ cửa. Bảy giờ. Nhật Yên đúng hẹn tới đón nàng đi ăn cơm tối. Mở cửa nàng thấy người thanh niên Việt đứng với nụ cười vui. Nhìn Jane giây lát Nhật Yên nói chậm và nhỏ.

" Xa nhau một thời gian tôi thấy Jane khác hơn xưa nhiều... Đẹp và quyến rũ hơn.

Jane cũng cười nói nửa đùa nửa thực.

" Anh cũng vậy... Chững chạc hơn, đẹp trai hơn và " hot " hơn…

Nhật Yên nheo mắt nhìn cô bạn học.

" Lần đầu tiên tôi thấy Jane diện... Đẹp lắm.

" Cám ơn anh... Jane ít khi diện.

Nhật Yên mỉm cười. Câu nói của Jane cho anh hiểu rằng anh là người bạn đặc biệt cho nên nàng mới diện đẹp. Hai người song song ra xe. Ngồi vào ghế nhưng chưa vội nổ máy Nhật Yên hỏi nhỏ.

" Jane thích ăn gì. Nhật, Tàu, Thái, Ý hay Việt Nam?

" Mỹ, Tàu với Ý thời Jane không dám đụng tới vì sợ mập còn Nhật thời Jane không thích lắm.

Nhật Yên cười cười.

" Như vậy chỉ còn Thái và Việt Nam.

Jane nhún vai cười nhẹ.

" Tùy anh.

Dù đã hơn bảy giờ nhưng nắng vẫn còn chói chang và nóng hừng hực. Mấy chùm hoa màu trắng, đỏ hay tím lung lay trong gió nơi khuôn viên của Northgate Mall. Xe chạy trên cây cầu cao bắt qua hồ nước mênh mông một màu xanh. Dăm chiếc thuyền trôi dật dờ. Hàng thông xanh cao ngất che bóng mát rời rợi. Dưới gốc cây thông  người ta đặt những cái bàn bằng cây và lò nướng thịt. Bãi tắm đông nghẹt người.

Xe chạy xuống tới đầu cầu Nhật Yên chợt lên tiếng.

" Mùi thịt nướng thơm quá.

Cười im lặng Jane liếc người bạn trai đang lái xe. Lúc còn ở trung học nàng biết Nhật Yên nhưng vì khác lớp do đó nàng không có dịp may làm quen với người học sinh Việt Nam hiền từ và dễ thương này. Nàng càng thêm mến mộ khi tình cờ chứng kiến cuộc ấu đả giữa Nhật Yên và Jack, một cầu thủ football nổi tiếng nhất của trường. Cao lớn, dềnh dàng, nặng gần ba trăm cân, Jack được mọi người đặt cho biệt danh là KingKong. Ỷ vào sức mạnh và sự nổi tiếng của mình Jack hay chọc phá nhiều người. Chuyện đó cũng không có gì đáng nói cho tới một buổi chiều thứ bảy ở sân quần vợt của trường. Đứng nơi sân cỏ Jane mục kích Jack cùng với hai người bạn trong đội football chọc phá Nhật Yên và Adam đang chơi quần vợt với nhau. Binh vực bạn và cũng vì tự vệ anh đã đương đầu với KingKong. Trái với sự lo sợ của Jane và mọi người, cũng như không ai biết bằng cách nào, Việt petite đã “ knockout  một đối thủ có trọng lượng nặng hơn anh hai lần. Chuyện hi hữu này được Jane và bạn gái đồn ầm lên và chẳng bao lâu mọi học sinh đều biết. Từ đó Việt petite đều được mọi người nể phục. Jane muốn làm quen với Nhật Yên nhưng do ở tính tình rụt rè và nhút nhát nên nàng bỏ lở dịp may. Lên đại học, vì ngành học khác nhau vả lại trường đông tới hai ba chục ngàn sinh viên cho nên nàng hầu như không gặp lại Nhật Yên. Bẵng đi thời gian dài nàng mới gặp lại khi anh gọi điện thoại tới  văn phòng địa ốc nơi nàng làm việc. Mừng còn hơn bắt được vàng, Jane vồn vả trò chuyện rồi sau đó lãnh phần đưa Nhật Yên đi khắp nơi để tìm mua căn nhà. Nhờ vậy mà hai người có dịp gần gụi với nhau nhiều hơn và đâm ra thân thiết hơn.

" Jane có tới đây lần nào chưa?

Nhật Yên hỏi trong lúc quẹo xe vào Sweet Basil, một nhà hàng Thái nổi tiếng trong thành phố.

" Jane có tới đây hai lần… Lần đầu là ngày sinh nhật thứ 21 và lần thứ nhì khi ra trường.

" Jane đi với ai… Bạn gái hay boy friend?

Nhật Yên hỏi câu này trong khi quay đầu sang nhìn cô bạn học của ngày xưa. Im lặng nhìn bạn giây lát Jane mới cười trả lời.

"  Đi với ba má và anh chị… Jane không có bạn trai.

Nhật Yên cười cười im lặng. Dường như nghĩ người bạn cùng trường không tin vào lời nói của mình, Jane cất giọng nghiêm nghị pha chút buồn rầu.

" Từ nhỏ cho tới bây giờ Jane không có quen ai… không có boyfiend…

" Thật ư.

Nhật Yên kêu lên hai tiếng như nửa tin nửa ngờ khiến cho Jane quay nhìn anh.

" Anh có quyền không tin nhưng đó là sự thực… Hai mươi lăm tuổi rồi mà Jane chưa hề có " sex " với ai.

 

Cô gái hơi mỉm cười khi thấy người bạn học ngày xưa trợn đôi mắt sáng long lanh nhìn mình. Nhật Yên cũng mỉm cười vì sự ngây thơ và thành thật của Jane. Dù đã hai mươi mấy tuổi song nàng vẫn còn giữ được ít nhiều tính chất ngây thơ và hồn nhiên.

" Tôi tin Jane… Đó là điều rất hiếm và rất quý… Thời buổi bây giờ…

Nhật Yên bỏ lững câu nói nhưng cô bạn gái của anh hiểu.

" Cám ơn anh… Anh không cười Jane hả?

Đậu xe vào bãi đậu xe, tắt máy xe xong Nhật Yên đi vòng qua phía bên kia mở cửa cho cô bạn học rồi cười vu vơ.

" Tại sao tôi lại cười Jane… Tôi còn phục Jane đằng khác.

Hai người đi bên nhau vào nhà hàng. Họ được đưa tới một bàn nằm trong góc. Trong suốt bữa ăn họ nói chuyện rất nhiều. Họ ôn lại những ngày còn ở trung học. Nhắc tên những người bạn. Cười vui về những kỷ niệm khó quên. Càng nói chuyện nhiều chừng nào họ càng thân mật và hiểu nhau nhiều hơn. Nhật Yên tỏ ra quý mến và săn sóc trong lúc Jane cũng biểu lộ một cách kín đáo cho người bạn ngày xưa biết là nàng rất có cảm tình và nhất là muốn trở thành một người bạn thân thiết để tình cảm của hai người có thể tiến thêm một bước nữa.

Đợi cho Nhật Yên ký giấy tờ rồi lấy chìa khóa xong Jane mới bắt tay anh.

" Jane xin chúc mừng anh... Chừng nào sửa xong ngôi nhà anh…

Hiểu ý cô bạn gái Nhật Yên gật đầu cười.

" Khi nào xong tôi sẽ điện thoại mời Jane một bữa cơm tối tại nhà.
hết: Chương 1
 
 
Chương 2


Hai tháng sau… Jane lái xe chầm chậm trên lối vào nhà của Nhật Yên. Quãng đường ngày xưa bằng đất đã được tráng nhựa phẳng phiu. Hai hàng cây phong lá xanh mơn mởn được trồng dọc theo hai bên đường. Nàng nhận thấy có ba loại là Sugar, Norway và Scarlet Red. Khi mùa thu tới ba thứ cây phong này sẽ biến con đường thành một bức tường lửa. Xa xa một vài cây Hybrid Poplar lá lấp lánh sáng dưới ánh mặt trời chói chang của một ngày cuối hạ. Như muốn thưởng thức phong cảnh của khu rừng rộng Jane ngừng xe xuống đi bộ. Gió hè thổi xuyên qua rừng cây rì rào âm thanh dìu dịu. Bóng nắng lổ chỗ trên cỏ xanh. Redwood sừng sững bên cạnh Sweeping Cherry xen lẫn với Oak, Golden Chain, Cockspur Hawthorne, Pink Smoke, Weeping Willow, River Birch, White Birch, Royal Empress và nhiều thứ cây rừng khác mà nàng không biết tên.
" Jane thấy thế nào?
 
Jane cười bằng mắt khi thấy Nhật Yên. Quần cụt, áo thun ngắn tay, giày bata, người bạn học của nàng thật trẻ trung, tươi vui và hot trong ngày hè rực rỡ.
" Đẹp lắm.
Nhìn bao quát khu rừng cô gái cười tiếp.
" Điều mà Jane thích nhất là khu rừng trông sạch sẽ, ngăn nắp nhưng vẫn giữ được nét hoang dã, rừng rú của nó… Hoang vu, tịch mịch và nhuốm đầy nét liêu trai.
 
Nhật Yên cười nhìn cô bạn gái với ánh mắt là lạ. Hai người bước song song trên nền cỏ xanh mới vừa cắt nên còn thơm thoang thoảng mùi cỏ.
" Jane ngửi mùi thịt nướng.
Nhật Yên nhìn cô bạn học.
" Tôi nấu món ăn Việt Nam để cho Jane thử.
" Cám ơn anh.
 
Khi vào tới sân trước Jane như không tin vào mắt của mình. Nét cổ kính và xưa cũ vẫn còn nguyên vẹn nhưng bên ngoài của ngôi nhà trông sạch sẽ, quang đãng và bắt mắt người nhìn. Mái nhà mới. Bốn bức vách bằng đá núi được rửa sạch lộ màu xanh biêng biếc thật mát mắt. Cửa kính mới tinh. Hàng trăm bụi hoa hồng đủ màu, đủ loại nở rực dưới ánh nắng mặt trời. Mấy cây hoa Mộc Lan lá xanh um. Khóm myrtle crab lơ thơ vài cái bông úa tàn. Dọc theo hông nhà chủ nhân đã trồng một hàng dài Hardy English Lavender. Bám theo vách là Chinese Wisteria lá xanh mơn mởn.
 
Nhật Yên mời Jane ngồi xuống chiếc bàn đóng bằng cây với hai băng dài đặt nơi hiên sau. Trên đầu họ là dàn hoa hồng mà nàng nhận ra Climbing Blaze, Climbing Peace, Climbing White American Beauty và Climbing Queen Elizabeth. Lò nướng thịt bằng than đá nằm nơi góc trái trên nền xi măng trắng vừa được rửa sạch. Tiếng chim cu gáy rời rạc, buồn buồn thoảng đưa trong tiếng gió rì rào.
" Jane muốn uống trà đá hay bia?
" Jane xin anh ly trà đá.
Jane trả lời trong lúc cúi nhìn vào lò nướng. Mùi thịt nướng bốc lên khiến cho nàng chảy nước miếng và cảm thấy đói bụng. Nhật Yên  gắp vào dĩa giấy của nàng một xâu thịt bò nướng sả, một xâu tôm nướng và một miếng cá nướng. Vừa nhai vừa nuốt Jane vừa khen ngon.
" Ai dạy anh nấu ăn mà ngon vậy?
Nhật Yên trả lời với giọng thân mật hơn khi thay đổi  cách xưng hô từ tiếng tôi thành ra tiếng anh .
" Má của anh và chị Tú Anh… Để hôm nào anh đưa Jane tới nhà chị Tú Anh chơi.
" Chỉ ở đâu?
" Atlanta.
Hớp ngụm bia Nhật Yên trả lời gọn.
" Jane ăn nữa?
" Ăn… Thức ăn Việt Nam ngon mà ăn hoài không no. Sao kỳ vậy anh?
Nhật Yên cười lớn gắp cho Jane thêm một xâu tôm nướng. Lấy một con tôm chấm vào dĩa nước mắm Jane cười nói với bạn trai.
" Nước mắm này ngửi thời hôi mà ăn thời ngon. Sao kỳ vậy anh?
Nhật Yên bật cười trước câu hỏi của Jane.
" Ăn xong anh mời Jane đi dạo trong rừng cho tiêu cơm xong tối tối mình ăn tiếp.
" Anh cho Jane ăn món gì nữa?
" Jane uống rượu được không?
" Được nhưng không nhiều lắm. Jane sợ say.
Chị Tú Anh dạy anh làm một món đặc biệt để ăn trong lúc uống rượu. Anh muốn cho Jane thử.
 
Ngừng nhai Jane nhìn Nhật Yên rồi cười khẽ.
 
" Ok… Jane sẽ uống say… Nếu em không lái xe được thời anh cho em ngủ nhờ nhà anh nghe.
Nhật Yên cười rót thêm trà vào ly cho bạn.
" Nhà có ba phòng… Anh sẽ dành phòng đẹp nhất cho Jane.
" Cám ơn anh… Jane tiếc là hồi còn trung học lại không quen anh.
" Bây giờ cũng chưa có muộn lắm mà.
Ánh mắt xanh màu lục thủy của cô gái long lanh hơn vì câu nói của bạn trai.
" Jane muốn hỏi anh một câu mà lâu lắm rồi chưa có dịp hỏi.
" Câu gì?
" Làm cách nào mà anh " knockout " KingKong?
" Bí mật nghề nghiệp.
Nhật Yên đùa. Jane nũng nịu.
" Không chịu đâu… Anh làm ơn.
" Jane hỏi để làm chi?
" Để biết.
" Biết để làm gì?
" Để " knockout " anh.
 
Jane bật lên tiếng cười ròn rã. Nhật Yên cười gật đầu bước ra đứng nơi sân cỏ.
" Jane ra đây anh chỉ cho.
Ngưng ăn cô gái bước tới đứng đối diện với người bạn trai. Dùng ngón tay trỏ của mình đụng nhẹ vào vị trí nơi hai be sườn gặp nhau ở gần bụng của Jane, Nhật Yên cười nói.
" Ngay đây… Có hai điều đáng ghi nhớ là phải đánh đúng vào điểm đó và đánh đúng lúc đối thủ vừa dứt hơi thở.
Cúi nhìn ngón tay trỏ của Nhật Yên đang ấn vào ngực mình Jane cười.
" Làm sao em biết lúc nào đối thủ dứt hơi thở?
" Người ta khi hít vào thời ngực phồng to lên và bụng xẹp lại, còn khi thở ra thời bụng nở ra và ngực xẹp lại. Muốn knockout đối thủ thời Jane phải đánh ngay lúc hơi thở dứt tức là giây phút cuối cùng của thở ra. Đó là lúc khí lực trong người phân tán nên cũng chính là lúc yếu ớt nhất. Bình thường anh không thể nào knockout KingKong được do đó anh phải đánh ngay vào giai đoạn cuối cùng lúc hắn thở ra. Lúc đó khí lực phân tán nên hắn yếu xìu Jane đấm hắn cũng gục nữa.
" Nếu bây giờ em đấm ngay chỗ này…
Chỉ ngón tay vào ngay vị trí trên bụng của Nhật Yên Jane cười.
" … Là knockout anh được chứ gì?
Gật đầu Nhật Yên đùa.
" Jane đấm vào chỗ nào cũng knockout anh được.
" Thiệt hôn… Jane muốn đấm vào chỗ này nè.
Cô gái cười cười đưa tay chỉ ngay vào chỗ trái tim của Nhật Yên. Chàng thanh niên Việt cười đùa.
" Có đấm Jane nên đấm nhè nhẹ… Anh yếu tim lắm.
 
Bật lên tiếng cười thánh thót Jane trở về chỗ ngồi. Hai người tiếp tục ăn uống và cười đùa thân mật. Càng trò chuyện Nhật Yên càng thêm kinh ngạc và thích thú khi khám phá ra ra nhiều điều mới lạ ở cô bạn học của ngày xưa. Mê đọc sách, yêu nghệ thuật cho nên Jane có hiểu biết sâu xa về lãnh vực này.
" Jane thích văn chương mà tại sao lại chọn ngành quản trị và điều hành?
" Em không biết… Chị Liz và anh Frank khuyên nên chọn ngành đó vì dễ kiếm việc làm… Ra trường làm việc thời gian mới biết ngành này cực và bận bù đầu… Không có sướng như việc của anh.
Nhật Yên cười đùa.
" Thế thì Jane viết văn đi.
Uống ngụm nước cô gái cũng đùa lại.
" Thôi… Em mà viết văn là anh thất nghiệp liền… Em mến anh nhiều lắm nên không muốn lấy việc làm của anh. Nhất là…
 
Jane ngừng lại cười. Nguyễn quay sang nhìn. Anh bắt gặp đôi mắt xanh màu lục thủy đang nhìn mình như muốn nói điều gì. Đôi môi mọng ướt run run như chờ đợi cái gì. Thầm thở dài để trấn tỉnh anh cười nói lảng.
" Jane muốn ăn tráng miệng món gì?
Jane lắc lắc mái tóc vàng óng ả.
" Thôi em no quá… Em để dành.
Nhật Yên đứng lên.
" Bây giờ anh mời Jane đi dạo…
 
Đôi bạn học thong thả đi dưới bóng râm mát của những cây rừng cao ngất. Tiếng gió lùa như điệu nhạc buồn. Hoa dại nở rộ nhiều màu trắng, vàng, xanh, đỏ và tím. Cây hoa hướng dương vươn lên thật cao trông lạc loài và đơn độc.
" Jane thích loại cỏ này… Ngộ quá.
Jane chỉ tay vào một khóm cỏ cao màu vàng xen lẫn với màu hồng.
" Người ta gọi nó là Pampas Gr***, gốc ở nước Argentina. Cách đây chừng ba bốn tuần anh đi dạo ra tận đây và tình cờ thấy nó. Đằng kia có một khóm Japanese Bloodgr*** đẹp lắm.
 
Không biết nghĩ gì mà Nguyễn đưa tay ra ôm ngang hông Jane. Cô gái có đôi mắt xanh màu lục thủy hưởng ứng cử chỉ âu yếm bằng cách cũng vòng tay ôm hông bạn trai. Hai người bước tới khóm cỏ dại lá màu đỏ rực trên chót và lan dài tới gần tận gốc. Nắng khuất sau hàng cây làm khu rừng thành ra tối và âm u. Không khí mát và nằng nặng nhiều hơi nước. Xa xa như có tiếng sấm gầm. Ngước nhìn trời Nhật Yên nói.
" Có lẽ trời sắp mưa… Mình đi về kẻo mắc mưa.
Jane lắc đầu nũng nịu.
" Không… Em muốn đi nữa… Mưa mặc kệ mưa… Em thích đi dưới mưa.
Nhật Yên kéo cô bạn học sát vào người. Hôn nhẹ lên tóc anh thì thầm.
" Jane muốn làm nàng tiên đi dưới mưa.
 
Làn da trắng của cô gái hơi hồng lên, thẹn thùng và kích thích vì nụ hôn và nhất là sự va chạm thân xác với người con trai mà nàng cảm mến. Điều mà Nhật Yên nhận thấy là Jane khác hẳn với các thiếu nữ đồng trang lứa. Ngoài tính tình dịu dàng và tế nhị, nàng vẫn còn nhiều thẹn thùng, nhút nhát của một thiếu nữ cổ xưa cách đây mấy chục năm. Anh biết Jane thích mình nhưng nàng lại không vồ vập, lã lơi hay làm cử chỉ nào mời gọi một cách lộ liễu hoặc trắng trợn. Dù không có bạn trai nàng cũng không chịu đi săn tìm đàn ông như nhiều thiếu nữ chưa chồng khác. Có lẽ nàng thích được đàn ông săn tìm hơn. Hoặc có lẽ nàng biết mình không có khả năng săn tìm đàn ông.
 
Mưa rơi lác đác. Gió thổi bay tung những sợi tóc vàng của Jane. Mưa rơi trắng xóa khu rừng. Mưa làm nhạt nhòa cảnh vật. Mưa làm ướt thân người. Nhật Yên quay nhìn cô bạn học đang đứng ngước mặt đón mưa rơi trên tóc, trên quần áo bắt đầu ướt và dán chặt vào thân thể phô bày những đường cong gợi cảm của một thiếu nữ đang xuân.
Em thấy lạnh.
Jane thì thầm khi bắt gặp Nhật Yên đang nhìn mình đăm đăm. Vòng hai tay lên che kín ngực nhưng nàng vẫn có cảm tưởng nhột nhạt và rờn rợn vì ánh mắt của Nhật Yên như bàn tay đang mơn man lên da thịt của mình. Để dấu kín cảm giác nàng vụt quay đầu chạy trở lại hướng ngôi nhà. Cười ròn rã Nhật Yên chạy song song với cô bạn học. Được nửa đường Jane dừng lại để thở. Vòng tay kéo bạn vào sát mình Nhật Yên thì thầm.
Thôi đừng chạy nữa… Anh không nhìn Jane đâu.
Anh nhìn cũng được nhưng…
Nhưng gì?
Jane có cảm giác kỳ kỳ.
Khó chịu hay là thích?
Thích mà nhột… Giống như anh đụng Jane.
Nhật Yên cười lớn. Tiếng cười của anh chìm mất trong tiếng sấm gầm kéo dài lê thê.
Sét đánh… Chạy Jane…
Nhật Yên nắm tay cô bạn học chạy nhanh. Jane vừa chạy vừa cười ròn rã. Vào nhà hai đứa ướt như chuột lột. Đưa cho Jane cái áo choàng và cái khăn anh nói nhỏ.
Jane mặc tạm cái này rồi đưa quần áo anh xấy cho khô.
Thay quần áo khô xong Nhật Yên mời Jane ra phòng khách. Đứng ngắm nhìn quanh quất giây lát cô gái lên tiếng.
Jane thích cách trang hoàng của anh. Đầy vẻ Á Đông. Xưa và cổ kính… Giản dị chứ không cầu kỳ.
Tới ngồi nơi cái đôn hình con voi Jane cười cười.
Em thích cái này.
Nhún nhún mấy cái cô gái đứng dậy rồi bước tới nhìn chăm chú bức tranh treo trên tường.
Cám ơn anh.
Jane cười nói khi nhận ly rượu vang của bạn đưa cho mình.
Cảnh làng quê ở Việt Nam. Má anh nói là nơi anh sinh ra cũng giống như vậy.
Con này là " water buffalo " phải không anh?
Jane chỉ vào con trâu đang thảnh thơi gặm cỏ trong bức tranh. Gật đầu cười Nhật Yên hớp ngụm rượu.
Anh mời Jane xem một đoạn phim nói về đồng quê Việt Nam.
Hai đứa tới ngồi nơi sofa. Nhật Yên bấm nút máy dvd và truyền hình.
Phim trình bày một cảnh về mùa len trâu ở vùng đồng bằng sông Cửu Long… Mùa mưa nước ngập cho nên trâu không có cỏ ăn. Vì thế những người có trâu phải giao trâu của họ cho một nhóm người chuyên giữ và dẫn trâu lên vùng đất cao hơn không bị nước ngập…
Nhìn cô bạn học Nhật Yên cười cười giải thích thêm.
Như Jane có chó mèo thời mướn người ta giữ trong lúc đi nghỉ hè…
Cô gái tóc vàng gật đầu tỏ ý hiểu. Nàng im lặng nhìn cảnh nước ngập mênh mông trên vùng cây cỏ và đàn trâu mấy trăm con quậy nước đùng đùng. Nàng trợn đôi mắt xanh màu lục thủy nhìn cảnh hai con trâu húc nhau, gài sừng. Mãi mê xem nên nàng không chú ý tới cử chỉ là dựa đầu vào vai bạn cũng như vòng tay ôm lấy vai bạn trai.
Jane thích không?
Gật đầu cười cô gái nhìn bạn.
Thích nhưng thích anh nhiều hơn.
Nói xong nàng nghiêng người hôn lên má.
Thích anh hay là thích hôn anh?
Không biết?
Thấy thái độ hơi thắc mắc của bạn Jane cười.
Thích anh… Thích hôn anh và thích được anh hôn… Tuy nhiên Jane muốn đợi tới lúc chín mùi mới ngon.
Nhật Yên cười lớn vì lời nói dí dỏm của cô bạn học.
Anh cũng vậy… Anh muốn đợi tới khi mình không còn giữ được mới.
Jane cười rũ vì hiểu được cái ý của bạn.
Em muốn uống nữa… Em muốn say… Biết đâu say sẽ làm em wild hơn.
Làn da trắng của cô gái hồng lên khi nói câu sau cùng. Cầm lấy ly rượu đi vào bếp Nhật Yên cười.
Jane đừng có nghĩ là anh phục rượu em nghe chưa.
Em biết... Em biết anh là một " quân tử của phương
đông " mà.
Nhật Yên mỉm cười khi nghe cô bạn gái dùng năm chữ trên để ám chỉ tới sự đứng đắn của mình. Trong lúc anh lúi húi pha rượu Jane chợt lên tiếng nhắc chừng.
Anh pha cho mạnh mạnh một chút nghe.
Ok... Anh chỉ sợ...
Jane không có lái xe về nhà đâu... Em xin làm phiền anh đêm nay.
Jane cười khúc khích sau câu nói. Nhật Yên cũng cười vui.
Anh hân hạnh được Jane làm phiền... Nhà rộng quá nhiều khi anh cũng sợ ma.
Jane phá ra cười.
Thấy chưa... Anh cần một " companion " hay ít ra cũng...
Nhật Yên trao ly rượu đầy cho cô bạn gái.
Jane thử đi.
Hớp ngụm nhỏ Jane tặc lưỡi.
Ngon... Rượu này là rượu gì vậy anh?
Courvoiser của Pháp.
Cô gái tóc vàng gật gù.
Hèn chi...
Nghe tiếng reo từ cái đồng hồ của lò nướng Nhật Yên đứng dậy. Lát sau anh mang ra một cái khay đựng một dĩa chạo tôm với một chén nhỏ đựng nước mắm tỏi ớt. Cầm cái nĩa Jane hít hà. Chấm miếng chạo tôm đã được cắt ra thành mảnh nhỏ vào chén nước mắm xong Jane đưa lên mũi ngửi.
Thơm quá...
Nhật Yên bật cười vì cử chỉ trẻ con và dễ thương của cô bạn gái người Mỹ. Vừa nhai cô gái vừa nói.
Ngon... Anh làm đồ ăn ngon hết sẩy.
Liếc nhanh đồng hồ treo trên tường Nhật Yên cười.
Chắc quần áo của Jane đã khô rồi.
Giơ tay níu không cho bạn đứng dậy cô gái cười bằng mắt.
Em mặc như vầy cũng được trừ trường hợp anh muốn đòi lại quần áo của anh.
 
Nhật Yên cười ý nhị không nói gì thêm. Anh nhận thấy dù có rượu nhưng cử chỉ của cô bạn gái vẫn rụt rè và nhút nhát ngoại trừ lời nói có phần nào thân mật và phóng túng.
Đây là lần đầu tiên Jane uống rượu say cho nên nếu em có nói điều gì hay làm điều gì phật lòng xin anh đừng để ý.
Nhật Yên cười hôn lên tóc của cô bạn gái.
Anh thích cái cá tính đặc biệt của Jane... Anh không có phiền đâu.
Hai đứa vừa ăn uống vừa ôn lại thuở còn học trung học. Lắng nghe tiếng mưa rơi, tiếng gió thổi ào ào và tiếng sấm gầm Nhật Yên cười.
Jane có muốn đi về cũng không được... Bão lớn lắm.
Đưa ly rượu không cho bạn cô gái cười nheo mắt.
Em biết... Bởi vậy em sẽ uống say đêm nay... Mà anh có rượu cho em uống không?
Cười cười Nhật Yên đứng lên đi vào bếp trong lúc nói vọng lại.
Jane cứ tự nhiên... Anh mới mua mấy chai Jack Daniel.
Nhật Yên trở ra với hai ly rượu xong quay trở vào bếp. Lục lọi giây lát anh mang ra một dĩa bàn lớn đựng đủ loại snack.
Mình ăn cái này đi rồi nếu khuya Jane đói bụng anh có pizza.
Hớp ngụm nhỏ ly rượu Jane nhìn người bạn trai.
Anh có viết thêm quyển tiểu thuyết nào nữa không?
Nhật Yên nhẹ gật đầu.
Có... Chỉ mới được hơn trăm trang.
Jane xem bản thảo được không?
Nhật Yên nhìn cô bạn gái.
Tại sao Jane muốn xem bản thảo?
Cô gái tóc vàng cười bẽn lẽn.
Jane muốn khoe với mọi người là em thân với anh nên được anh cho xem bản thảo.
Với tay bóc một miếng potato chip bỏ vào miệng Nhật Yên gật đầu đứng lên đi vào phòng riêng. Mấy phút sau anh trở ra với xấp giấy đánh máy khá dày.
Jane có thể mang về nhà đọc xong rồi giữ luôn cũng được.
Lật lật mấy trang giấy chi chít chữ Jane liếc thật nhanh.
Em có tật xấu là cầm cuốn sách lên thời phải đọc cho xong. Tuy nhiên em cố gắng không đọc bây giờ.
Nhật Yên cười hớp ngụm rượu.
Anh cũng vậy. Hai đứa mình có cái tật xấu giống nhau.
Đưa ly rượu lên Jane đụng nhẹ vào ly của bạn.
Vậy hả anh... Mình cụng ly đi anh.
Mấy bóng đèn chợt chớp tắt khiến cho Nguyễn phải đứng lên đi vào nhà bếp. Lát sau anh trở ra tay cầm ngọn đèn dầu. Chớp lòe sáng rực kèm theo tiếng sấm nổ đùng thật lớn. Ngôi nhà tự dưng chìm trong bóng tối mờ mờ.
Nhật Yên... Anh đâu rồi.
Jane kêu lên. Nguyễn cười khẽ trong bóng tối.
Ở đây.
Đốt đèn lên đi anh... Em sợ ma...
Nhật Yên nói với giọng đùa cợt.
Jane phải hôn anh một cái thời anh mới đốt đèn.
Anh đốt đèn lên rồi Jane mới thấy đường hôn anh.
Cười lặng lẽ trong bóng đêm Nhật Yên bật hột quẹt ga đốt cây đèn dầu. Ánh sáng leo lét nhưng đủ cho anh thấy đôi mắt long lanh của cô bạn gái đang nhìn mình mỉm cười.
Anh có đèn cầy không?
 
Nhật Yên gật đầu. Đặt cây đèn dầu xuống bàn ngay trước mặt Jane anh bước tới chỗ tủ sách. Lục hồi lâu anh lôi ra một cây nến cao và lớn. Đặt cây nến trắng vào cái giá anh đốt nến xong thổi tắt đèn dầu. Ánh sáng dìu dịu soi mờ mờ khung mặt của hai người.
Jane liếc nhanh người bạn trai đang ngồi cúi đầu xuống mặt bàn. Mái tóc đen hơi dài một chút. Chiếc mũi cao và thẳng. Đôi gò má xương xương. Đôi mắt to đen long lanh phảng phất chút buồn rầu và mơ mộng.
Mưa lớn quá...
Nhật Yên nói bâng quơ khi nghe tiếng mưa rơi xầm xập trên mái nhà cùng với tiếng gió hú, gió gào hòa lẫn trong tiếng sấm gầm ì ầm và tiếng chớp lòe sáng rực. Đột nhiên ánh sáng lóe lên sáng rực rồi tiếng nổ ầm thật lớn. Tiếng nổ thật gần làm lùng bùng lỗ tai và làm rung chuyển căn nhà. Kêu tiếng kêu sợ hãi rồi như không tự chủ được Jane ôm chầm lấy người bạn trai đang ngồi bên cạnh. Lát sau Nhật Yên xoa nhẹ bờ vai cô bạn gái cùng với giọng nói vỗ về.
Không sao... Jane...
Nhật Yên xiết nhè nhẹ thân hình mềm ấm. Jane ngước lên. Môi hồng he hé mở. Ánh mắt long lanh nụ cười gởi trao, đợi mời. Hơi thở thơm mùi hoa lài mới nở. Đôi trai gái nhìn nhau trong khoảnh khắc rồi không biết ai trước hoặc ai sau, có thể cùng một lượt họ hôn nhau mê man và đắm đuối. Không biết bao lâu nụ hôn mới dứt. Jane nhìn Nhật Yên.
Cám ơn anh... Nụ hôn thật vô cùng kỳ diệu... Jane muốn thử lần nữa . Nhưng..."
Nâng càm cô gái để nhìn vào ánh mắt màu lục thủy Nhật Yên hôn phớt lên đôi môi hồng.
Anh cũng thế.
Cười cười hôn vào mái tóc vàng óng ả của Jane anh đùa.
" Jane không có bạn trai mà sao hôn giỏi vậy? "
Hổng biết... Có lẽ tại Jane thích anh... Xúc động vì anh... Còn anh... Có bao nhiêu bạn gái rồi nói thiệt đi...
Nhật Yên trả lời bằng cách đưa hai ngón tay lên. Cười hăng hắc Jane đùa.
Hai à... Sao ít vậy?
Nhật Yên cười uống cạn ly rượu nhưng không trả lời câu hỏi của cô bạn gái.
Jane uống nữa?
Uống... Anh còn rượu?
Nhiều lắm... Tha hồ cho hai đứa mình say túy lúy đêm nay.
Em say, em làm phiền anh, anh ráng chịu nghe chưa.
Vừa nói Jane vừa nheo mắt khiến cho Nguyễn bật cười.
Ok... Anh muốn được Jane làm phiền nhiều lắm.
Đón ly rượu từ tay bạn trai Jane uống một hơi hơn phân nửa. Tặc lưỡi một cái thật lớn nàng cười lớn.
Ngon... Jane phải học anh cách pha rượu.
Nhìn ánh nến cháy lây lất trong gian phòng tối vì không có điện Jane nói nhỏ.
Em muốn nghe nhạc...
Nhật Yên cười.
Jane quên là mình bị cúp điện à...
Đôi trai gái im lặng uống rượu. Lát sau đèn nhấp nháy mấy lần rồi cháy sáng trở lại. Tắt đèn để căn phòng khách chìm vào ánh sáng mờ ảo phát ra từ cây nến Nhật Yên bước tới đứng trước dàn máy hát. Loay hoay lựa chọn rồi anh bỏ một cd vào máy. Trở lại chỗ ngồi anh dịu dàng nói với Jane.
Anh cho Jane nghe nhạc Việt Nam. Nhạc tình cảm Việt Nam hay lắm.
Âm thanh nổi lên dặt dìu. Tiếng hát chơi vơi, thoảng đưa như xa như gần trong gian phòng nằng nặng hơi nước.
 
- Thương nhớ ơ hờ thương nhớ ai
Sông sa từng lớp lớp mưa dài
Mắt em ôi mắt em xưa có sầu cô quạnh
Khi chớm thu về,
Khi chớm thu về một sớm mai
 
Đôi mắt Người Sơn Tây
U uẩn chiều luân lạc
Buồn viễn xứ khôn khuây,
Buồn viễn xứ khôn khuây
Em hãy cùng ta mơ
Mơ một ngày đất mẹ
Ngày bóng dáng quê hương
Đường hoa khô ráo lệ
 
Anh từ chinh chiến đã ra đi
Chiều xanh không thấy bóng Ba Vì
Sông Đáy chậm nguồn quanh Phủ Quốc
Non nước u hoài,
Non nước hao gầy ngày chia tay
 
Em vì chinh chiến thiếu quê hương
Sài Sơn, Bương Cấn mãi u buồn
Tôi nhớ xứ Đoài mây trắng lắm
Em có bao giờ,
Em có bao giờ,
Em thương nhớ thương
 
Đôi mắt Người Sơn Tây
Đôi mắt Người Sơn Tây
Buồn viễn xứ khôn khuây ...
 
Nhật Yên hơi ngạc nhiên khi thấy cô bạn tóc vàng thùy lệ.
Dù không hiểu lời nhạc nhưng em cảm thấy bản nhạc buồn quá.
Nhật Yên im lặng đưa cho Jane miếng giấy để lau nước mắt. Cô bạn gái của anh cười nói bằng giọng nghẹn ngào.
Cám ơn anh... Mai anh cho em mượn dĩa nhạc này để em nghe lại. Trời mưa mà nằm một mình trong phòng nghe nhạc buồn mới thấm thía.
Hiểu cái chất văn nghệ của Jane nên Nhật Yên gật đầu.
Anh sẽ tặng cho Jane dĩa nhạc này để làm kỷ niệm. Em thích nghe nhạc hòa tấu, nhạc không lời?
Jane gật đầu sau khi uống xong hớp rượu.
Dạ thích... Em thích nghe nhạc không lời... Mình tha hồ tưởng tượng và mơ mộng theo ý của mình.
 
Nhật Yên cười cười vì cái tính lãng mạn, mơ mộng và giàu tưởng tượng của người bạn gái. Đó là một điều hiếm hoi trong xã hội văn minh thiên về vật chất nhiều hơn tinh thần.
 
Âm thanh của tiếng đàn, tiếng hát nổi lên lãng đãng, lất lây trong căn phòng nằng nặng hơi nước hòa với tiếng mưa rơi và tiếng gió lùa rừng cây. Nhật Yên nhớ lại thuở còn học trung học. Mỗi trưa thứ bảy chị Tú Anh thường rủ anh ra ngồi dưới tàng cây sau nhà để nghe chị vừa đàn tây ban cầm vừa hát những bản tình ca quê hương. Chị say mê đàn hát và anh chăm chú nghe. Anh ước ao mình có khiếu về âm nhạc như chị Tú Anh.
 
- Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong trôi mang niềm đau
Đời em đã khép... đi vội vàng
Tình ta cũng lấp lối thiên đàng
Như cánh chim khuất ngàn
Như cánh chim khuất ngàn
Còn mong còn ngóng chi ngày yêu dấu...
 
Nhật Yên hơi mỉm cười khi thấy Jane đang ngồi với một cung cách đặc biệt để nghe nhạc. Hai chân rút sát vào người, càm đặt lên đầu gối, ánh mắt mơ màng nhìn vào khoảng không trước mặt, cô gái tóc vàng im lìm thưởng thức âm thanh buồn chơi vơi và nỉ non. Trong ánh nến chập chờn lay động vì gió lùa qua cửa kính mà anh quên đóng lại, tiếng đàn hát tạo thành tiếng khóc âm thầm cho một cuộc tình đã lỡ hay đã phôi pha trong đời người.
 
- Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong trôi mang niềm đau
Thời nào yêu hết trái tim buồn
Lời nào yêu hết trái tim buồn
Xin giữ trong mắt lệ, xin giữ trong mắt lệ
Nhòa theo từng gót chân người xa vời
Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức
Sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa như em khóc hồn nhiên
Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở
Em thấy không cõi đời vô vọng.
Xin em hãy cho tôi tạ tình, khi em đã đi qua khoảng đời tôi
Dù một khoảng khắc sớm phai tàn
Và lệ em rớt trên môi nhạt
Đôi mắt em rất buồn, đôi chúng ta rất buồn
Vạn câu tình cũ, xin gửi cho đời...
 
Bản nhạc dứt Jane thở dài như tiếc nuối.
Buồn phải không Jane...
Dạ... Buồn quá... Nhưng mà em thích... Không biết anh nghĩ sao chứ em không thích những cuộc tình với " happy ending ". Nhàm chán. Trống rỗng... Dường như mình ít thương nhớ những người sung sướng hơn là những kẻ khổ đau.
Nhật Yên cười nhẹ.
 " Em lãng mạn... mơ mộng…
Ngước nhìn người bạn trai giây lát rồi Jane hôn phớt lên môi. Nâng ly rượu còn hơn phân nửa lên nàng cười thánh thót.
Ok... Nhậu... Anh với em phải uống cho say.
Nâng ly rượu của mình lên Nhật Yên đùa.
Em không sợ bị anh ấy… hả?
Hông... Mà anh có dám ấy… hông?
Nhật Yên cười lớn. Jane uống một hơi cạn ly rượu xong đưa cho bạn. Pha rượu xong trở ra phòng khách không thấy Jane anh gọi lớn.
Jane...
Dạ...
Em đang ở đâu?
Trong phòng ngủ của anh.
 Cầm hai ly rượu đi vào phòng ngủ của mình, thấy Jane nằm đắp mền tận cổ Nhật Yên hơi ngạc nhiên.
" Em làm gì vậy? "
Em lạnh... Em muốn nằm cho ấm.
 
Đặt hai ly rượu lên bàn Nhật Yên ngồi lên giường. Anh hơi rùng mình khi vòng tay ấm mềm của Jane vòng lên cổ và ghì xuống nệm. Hơi thở của nàng ấm và thơm mùi hương của hoa ngọc lan. Bên ngoài trời vẫn mưa. Gió lùa hơi nước vào tận căn phòng tối mờ mờ.
hết: Chương 2,

Mắt em người Sài Gòn

Chương 3


Vừa ra tới cửa Jane hơi dừng lại khi nghe tiếng chuông điện thoại reo trong phòng làm việc của mình. Hơi lưỡng lự nhưng rồi nàng cũng  quay trở vào.
Hello...
Bên kia đầu dây vang vang tiếng cười của Nhật Yên.
Em đang làm gì đó?
Dạ em đang đi về. Vừa ra tới cửa thời anh gọi...
Jane có làm gì weekend này không?
Dạ không...
Em có muốn đi chơi xa với anh không?
Muốn... Mà đi đâu hả anh?
Atlanta... Chị Tú Anh muốn gặp em.
Em cũng muốn gặp chị Tú Anh.
Em xin nghỉ hai ngày thứ năm và thứ sáu được không?
Nhìn lên tấm lịch treo trên tường rồi Jane cười đùa.
Anh tính bắt cóc em hả?
Hỏi xong nàng nghe tiếng Nhật Yên cười bên kia đầu dây.
Ừ… Chiều thứ tư anh sẽ tới nhà Jane rồi mình đi xuống Atlanta. Mình sẽ ở nhà chị Tú Anh hai ngày. Mình có thể đi Six Flags và White Water.
Ok... Em sẽ gặp anh  chiều mốt...
 
Đặt điện thoại về chỗ cũ Jane chầm chậm bước ra cửa. Nàng thấy bãi đậu xe chỉ còn lại hai chiếc xe của mình và Holly, giám đốc của hãng địa ốc. Đó là hai người về trễ nhất trong số mười mấy nhân viên. Ngồi vào ghế Jane thở hơi dài chưa vội mở máy xe. Nàng thầm cám ơn bạn trai đã mời mình đi chơi xa. Kể từ lần gặp nhau ở nhà Nhật Yên, nàng với Viet petite đó còn gặp nhau nhiều lần rồi thời gian sau yêu nhau thắm thiết. Nàng đưa Nhật Yên về nhà giới thiệu với ba má và anh chị. Tất cả mọi người đều vui mừng khi biết nàng đã tìm được một ý trung nhân dễ thương và có nghề nghiệp vững chắc. Riêng chị Liz và anh Frank còn tỏ ra mến mộ hơn khi biết ông bồ của em gái là một người viết văn. Nhiều lần Nhật Yên mời gia đình của Jane tới nhà mình dùng cơm tối, cơm trưa khiến cho tình thân giữa hai bên càng thêm thân thiết. Ba má của Jane hay nói đùa với Nhật Yên là họ rất hãnh diện và vui mừng có một đứa con rể như anh.
Nghe có tiếng gõ vào cửa kính Jane ngước đầu lên. Holly cười hỏi.
Nhớ chàng hay sao mà ngồi đây?
Jane cười thánh thót.
Em xin chị nghỉ hai ngày thứ năm và thứ sáu tuần này. Em và Nhật Yên sẽ đi Atlanta...
Holly cười hiền hậu.
Em muốn nghỉ bao lâu cũng được... Chị thấy em cũng cần phải xả hơi...
 
Sau khi từ giã Holly Jane lái xe chầm chậm trên đường trở về nhà. Trời cuối hạ nhưng vẫn còn nóng và nhiều nắng. Con đường về nhà ba má của nàng đầy cây lá xanh um. Những cây oak lớn và cao ngất tỏa bóng mát rời rợi. Nàng nhớ tới những buổi trưa mùa hè khi còn học lớp 10. Một mình lang thang trên con đường vắng rồi sau đó ngồi dưới gốc cây nghỉ mệt. Đọc sách và mơ mộng. Ở vào tuổi mười sáu mà nàng lại không có nhiều bạn gái và nhất là bạn trai. Điều đó khiến cho anh chị và ba má ngạc nhiên lẫn thắc mắc. Họ tự hỏi có điều gì kỳ lạ trong tâm hồn đứa con gái mới lớn. Chỉ riêng nàng biết là không có điều gì kỳ lạ hết. Nàng vẫn bình thường. Chỉ có điều khác thường là nàng không tìm ra một kẻ đồng điệu trong số những người bạn trai cùng trường. Họ không có tâm hồn lãng mạn, mơ mộng và đam mê như nàng. Họ thích những trò chơi thô bạo, chơi game, thích cắm đầu vào computer, thích xe, rượu, thuốc lá và sex. Trong lúc nàng lại thích đọc sách, làm thơ, viết văn, mãi mê chạy đuổi theo vùng trời thật xa lạ, thật cổ xưa của quá khứ. Nàng chạy theo Jack London để khám phá những điều kỳ diệu của vùng Alaska hoang vu bí hiểm. Nàng thích ngồi trên chiếc thuyền câu của Hemingway để cảm thấy mình nhỏ bé và cô đơn trước đại dương bao la. Nàng khóc sướt mướt cho tình yêu trong Farwell To Arms. Nàng để đèn suốt đêm để đọc Gone With The Wind, War & Peace...
 
Ngừng xe nơi driveway Jane hối hả đi vào nhà bếp bằng lối cửa hông. Má của nàng đang lui cui nấu cơm còn ba đang xem tivi. Chào hỏi ba má mấy câu xong nàng đi vào phòng riêng thay quần áo rồi trở ra bếp để giúp má nấu bữa cơm tối. Lát sau gia đình ba người ngồi quây quần quanh chiếc bàn ăn rộng.
Con sẽ đi chơi với anh Nhật Yên...
Jane nói với ba má. Liếc nhanh chồng bà Carol vui vẻ cười hỏi.
Hai đứa đi nghỉ hè ở đâu?
Dạ Atlanta... Ảnh sẽ tới nhà bắt cóc con chiều thứ tư. Tụi con sẽ ở nhà chị của ảnh...
Ba má Jane bật cười vì hai chữ " bắt cóc " của đứa con gái út. Ông Mark cười hỏi.
Đi chơi hay có chuyện gì không?
 
Jane liếc nhanh cha của mình khi nghe ông hỏi. Nàng hiểu ông muốn nói điều gì. Hai ba tuần trước ba má nàng có bàn về chuyện tình thân của nàng với Nhật Yên và khuyên nàng nên kín đáo thăm dò anh về chuyện lập gia đình. Dù không nói ra nhưng Jane không đồng ý với ba má mình về chuyện thúc hối Nhật Yên phải hứa hôn hay cưới nàng. Nàng nghĩ chuyện đó hoàn toàn là hành động tự nguyện. Nếu yêu nàng anh sẽ nghĩ tới chuyện đó. Nàng không muốn hai đứa sống chung với nhau vì sự bắt buộc nào đó, vì lý do nào đó hơn là tình yêu lứa đôi. Không yêu mà lấy nhau khổ lắm. Hôn nhân sẽ dễ dàng tan vỡ khi hai người không thực sự yêu nhau.
Dạ tụi con chỉ muốn gần nhau, có nhiều kỷ niệm với nhau và hy vọng từ đó...
Jane không nói hết câu song mẹ của nàng hiểu. Bà cười nói với con gái.
Cứ thong thả. Hôn nhân là chuyện quan trọng của đời một người nhất là con gái. Việc gì tới sẽ tới. Nếu thật sự yêu thương con thời Nhật Yên sẽ nghĩ tới hôn nhân...
Dạ con cũng nghĩ như vậy nên con không có hối ảnh...
 
Ăn cơm tối xong Jane lặng lẽ rút vào phòng riêng của mình. Trong căn phòng yên tịnh nàng cắm cúi viết văn. Nàng bắt chước Nhật Yên viết tiểu thuyết và sẽ đưa cho người yêu xem khi hai đứa gặp nhau. Nàng muốn làm cho người yêu  ngạc nhiên. Cũng vì ý nghĩ đó mà hơn hai tháng nay ngoài giờ đi chơi với người yêu nàng cặm cụi viết. Càng viết nàng càng khám phá ra điều mới lạ và say mê viết. Nhiều khi nàng ham viết tới nửa đêm mới đi ngủ. Ngồi vào cái ghế quen thuộc, đặt mười ngón tay vào bàn gõ nàng bật thành tiếng cười vui vẻ khi ý tưởng " viết văn là làm cho Nhật Yên thất nghiệp ". Đang ngồi mơ tưởng Jane nghe tiếng chuông điện thoại cầm tay của mình reo lên điệu nhạc.
Hello.
Giọng nói ấm dịu và chậm của người yêu khiến cho Jane mỉm cười.
Anh đang làm gì vậy?
Đang viết. Còn em?
Cũng đang viết...
Jane trả lời một cách vô thức. Nhưng tới chữ cuối cùng nàng kịp ngừng lại. Nhật Yên hỏi dồn.
Em viết... Viết cái gì? Tiểu thuyết hả?
Nghe giọng hỏi dồn dập của người yêu Jane biết Nhật Yên ngạc nhiên và sẽ tò mò hỏi tiếp. Như để dấu bí mật nàng cười khẽ lên tiếng.
Đâu có... Em viết nhật ký.
Vậy hả... Cho anh xem được không?
Jane lắc đầu như đang ngồi trước mặt người yêu.
Không... Anh cười em chết…
Anh hứa không cười.
Thôi để mai mốt... Chừng nào mình…
Ok anh chờ... Anh gọi nhắc cho em nhớ mang theo máy chụp hình.
Cám ơn anh nhắc. Em sẽ nhớ.
Ok. Chúc em ngủ ngon.
Dạ... Em cũng chúc anh nhiều mộng đẹp.
Jane nghe tiếng cười của Nhật Yên vang vang.
Anh thấy Jane trong mộng của anh.
Tú Anh ôm choàng lấy Jane một cách thân thiết và vui mừng. Khi hai người rời nhau Tú Anh lùi lại một bước nhìn Jane cười nói đùa.
Nào... Em đứng im cho chị xem em như thế nào mà ông văn sĩ cưng của chị mê em muốn chết...
Tú Anh nói bằng tiếng Anh nên Jane hiểu và nàng cười thánh thót.
Em xấu nhưng Nhật Yên nói xấu đẹp gì ảnh cũng yêu...
Câu trả lời của Jane khiến cho Trang, chồng Tú Anh phì cười.
Jane nói đúng đó. Tú Anh xấu như ma mà anh cũng yêu, cũng mê...
Háy chồng Tú Anh đùa.
Xạo... Anh nói ai mà dám tin anh...
Nói xong câu nói đùa bằng tiếng Việt với chồng Tú Anh phải dịch sang tiếng Anh cho Jane nghe rồi kéo Jane vào phòng khách nói chuyện trong lúc Nhật Yên và Trang lo mang hành lý vào nhà. Đặt ly nước cam trước mặt Jane Tú Anh cười vui nói bằng tiếng Anh.
Em xinh hơn trong hình. Nhật Yên khen em lắm.
Nhìn quanh thấy không có ai Tú Anh cười với Jane.
Chị xúi nó cưới em.
Thật ư. Em đâu có nghe ảnh nói gì.
Tú Anh cười cười.
Nó kín miệng lắm... Nó mà không chịu nói thời lấy kềm bẻ răng nó cũng không nói.
Jane bật cười hắc hắc vì lời nói đùa của Tú Anh. Họ ngưng cười nói khi thấy hai người đàn ông bước vào phòng khách. Thấy cử chỉ đó Nhật Yên vặn.
Chị và Jane nói gì về em?
Nháy mắt với Jane Tú Anh chối phăng.
Đâu có... Chị hỏi thăm về gia đình của Jane. Mai mốt Jane sẽ là người trong gia đình nên chị cần biết để dễ nói chuyện.
Nhật Yên gật đầu cười nói với người yêu.
Anh mang va ly của em vào phòng rồi...
Hai đứa tính đi đâu?
Trang hỏi. Nhật Yên chưa kịp trả lời Jane đáp trước.
Ảnh tới nhà bắt cóc em đi... Ảnh hăm là đi White Water ảnh sẽ trấn nước em đó chị…
Jane cười nói đùa và Tú Anh cười nhìn em trai của mình.
Jane đừng có lo. Nó có biết lội đâu mà hăm trấn nước em.
Jane cười hắc hắc khi biết được tẩy của Nhật Yên. Nghe tiếng bíp bíp nơi nhà bếp Tú Anh nói với chồng.
Chắc con gà đút lò của em chín rồi… Anh và Nhật Yên khui rượu và dọn bàn…
Quay sang Jane nàng cười nói tiếp.
Chị nấu gà đút lò ăn với bánh ướt để cho em thử…
Hai chị em vào trong bếp. Mùi thịt gà quay thơm lừng khiến cho Jane phải la lên.
Trời ơi thơm quá. Em phải học chị món này để nấu cho anh Nhật Yên ăn.
Tú Anh cười mở lò nướng. Con gà được lấy ra chín vàng và thơm phức khiến cho Jane hít hà luôn miệng. Con gà nóng được bày lên bàn ăn. Không giống như nhiều người khác Jane lại thích các món ăn lạ. Thấy Tú Anh ăn thịt gà với rau thơm như húng lủi, húng cây, tía tô, kinh giới và rau răm nàng bắt chước ăn theo và khen ngon nức nở. Thứ mà nàng hẩu nhất chính là nước mắm ớt thật cay. Nhật Yên cười chế nhạo khi thấy Jane, mặt đỏ au, đổ mồ hôi hột và hít hà vì cay nhưng vẫn tiếp tục cắn từng miếng ớt hiểm.
Em phải học chị cách pha nước mắm. Chị pha ngon hơn anh Nhật Yên…
Nhật Yên cười hắc hắc nhìn Tú Anh.
Chị Tú Anh dạy anh nấu các món ăn Việt Nam mà. Chỉ không dạy cho anh cách pha nước mắm mà anh học lén thành ra không ngon bằng chỉ…
Trang phụ họa vào câu chuyện.
Anh thì anh chỉ biết ăn và rửa chén thôi. Nấu ăn và sửa xe là hai thứ mà anh không ham…

 

hết: Chương 3, xem tiếp: Chương 4

 

 

Mắt em người Sài Gòn

Chương 4


Nhật Yên chậm chạp bước vào một tiệm bán đồ cổ nằm lẻ loi trong góc của một trung tâm thương mại nhỏ và cũ kỹ. Anh vào đây với ý định tìm mua một vài vật dụng xưa cũ để trang hoàng cho phòng giải trí của mình. Bước chầm chậm anh nhìn ngắm những bức tranh treo trên tường. Đột nhiên mắt anh ngừng lại nơi bức tranh vẽ một thiếu nữ. Có hai điều mà anh nhận ra là chân dung của người trong tranh gần gụi và phảng phất má hay chị Tú Anh. Đó là khuôn mặt của một người con gái Việt Nam. Điều thứ hai là người trong tranh mặc chiếc áo màu trắng. Dù chỉ thấy có nửa phần anh cũng nhận ra đó là chiếc áo dài, thứ áo đặc biệt của phụ nữ Việt Nam. Càng nhìn anh càng bị thu hút vì khuôn mặt và nhất là đôi mắt của người thiếu nữ trong tranh. Đôi mắt của nàng thật buồn. Anh không thể nào diễn tả được nỗi buồn. Chỉ biết nhìn vào đôi mắt đó anh cảm thấy buồn và hầu như bị cuốn hút vào đôi mắt của người trong tranh.
Ông thích không?
Nhật Yên quay qua khi nghe người chủ tiệm hỏi mình. Hơi mỉm cười anh trả lời lấp lửng.
Bức tranh đẹp.
Người chủ tiệm gật đầu nói.
Tôi thích đôi mắt của cô ta. Đẹp và buồn.
Mắt không rời đôi mắt của người trong tranh Nhật Yên gật đầu như công nhận lời bình phẩm của người chủ tiệm. Thiếu nữ trong tranh có đôi mắt thật đẹp và thật buồn. Chị Tú Anh và Jane đều có đôi mắt đẹp nhưng so với đôi mắt của người thiếu nữ trong tranh thời cả hai còn kém xa. Mắt của hai người đó đẹp mà vui, trong lúc mắt của thiếu nữ trong tranh đẹp mà buồn và chính cái buồn đó mới làm cho đôi mắt của nàng đẹp thêm, làm cho anh nhìn vào rồi mê man luôn. Nhìn vào đôi mắt long lanh như thùy lệ của nàng anh có cảm tưởng đôi mắt muốn nói lên điều gì, gửi gấm cái gì, van xin một cái gì. Cảm tưởng thật mơ hồ và khó giải thích song anh cứ nghĩ hoài về điều đó. Nhìn vào đôi mắt long lanh như thùy lệ Nhật Yên nhớ tới mấy câu thơ : Đôi mắt em lặng buồn… Nhìn thôi mà chẳng nói… Tình đôi ta vời vợi… Có nói cũng không cùng… Yêu hết một mùa đông… Không một lần đã nói…Nhìn nhau buồn vời vợi… Có nói cũng không cùng…" Nhật Yên lắc lắc đầu mỉm cười. Khó mà diễn tả được nét đẹp buồn của người thiếu nữ trong tranh. Tùy theo tâm tư của mỗi người mà cái đẹp buồn của đôi mắt sẽ khác nhau. Riêng anh nhận ra một điều là từ khi nhìn vào đôi mắt tuyệt vời của thiếu nữ trong tranh anh cảm thấy mình bị cuốn, bị hút vào trong đôi mắt đó. Nó như có một sức quyến rũ dị kỳ giữ anh lại và không thể nào thoát ra được. Đầu óc anh ngẩn ngơ, tâm trí anh mơ màng, thẩn thờ và dật dờ trong vùng trời mộng ảo nào đó.
Người chủ tiệm đã bỏ đi từ lâu để mặc ông khách đứng tần ngần, chiêm ngưỡng đôi mắt của người trong tranh. Thật lâu Nhật Yên mới thở dài một tiếng. Như bị cái gì xui khiến anh chậm chạp và trịnh trọng lấy bức tranh xuống. Nhìn vào khuôn mặt của thiếu nữ trong tranh anh cảm thấy nét mặt của nàng hơi tươi vui và đôi môi hình trái tim hơi thoáng nụ cười. Có lẽ nàng vui vì mãn nguyện, vì anh đã mua bức tranh. Trả tiền xong cầm bức tranh anh đi thẳng ra xe. Đặt bức tranh vào ghế của băng trước, đóng cửa lại cẩn thận anh lái xe thật nhanh ra khỏi bãi đậu xe đông người. Dường như có cái gì thúc hối anh phải trở về nhà. Mở cửa bước vào phòng khách anh ngó quanh quất như tìm một chỗ nào để treo bức tranh. Cuối cùng anh quyết định tháo bức tranh vẽ cảnh làng quê xuống và treo bức tranh thiếu nữ lên. Sau khi treo xong đứng ngắm nghía anh mỉm cười hài lòng vì quyết định của mình. Không còn chỗ nào thích hợp hơn vì ngồi trên sofa hoặc đứng trong bếp hay ngoài cửa anh đều có thể nhìn thấy đôi mắt buồn của thiếu nữ trong tranh.
Rót ly nước lạnh xong trở ra phòng khách, ngồi xuống ghế Nhật Yên ngước nhìn bức tranh. Anh cảm thấy có cái gì khác lạ khi nhìn vào người trong tranh. Đôi mắt và khuôn mặt buồn man mác toát ra một sức quyến rũ dịu dàng nhưng lạ lùng bắt anh phải nhìn mê man rồi sau đó cảm thấy tâm hồn mình cũng buồn lây cái buồn của người trong tranh. Càng nhìn ý nghĩ đó càng in sâu trong đầu của mình khiến cho anh mê man nhìn ngắm và tưởng tượng. Càng nhìn anh càng khám phá ra điều mới lạ và khâm phục cho người họa sĩ đã vẽ nên bức tranh. Bằng những đường nét nhạt mờ hầu như siêu hình ông ta đã tạo nên một hình ảnh hiện thực. Khuôn mặt hiện thực. Đôi mắt hiện thực. Ngay chính nỗi buồn phát ra từ đôi mắt cũng hiện thực bởi vì tất cả đã vượt không gian và thời gian để sống mãi trong lòng người thưởng ngoạn.
Nhật Yên hơi cau mày khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Dường như anh không muốn bị quấy rầy trong lúc này. Nhất lấy cái cordless phone rồi nhìn vào màn ảnh anh biết Jane gọi mình. Nhưng không hiểu sao anh lại ngần ngừ giây lát rồi lắc đầu không trả lời. Đặt điện thoại trở về chỗ cũ anh đứng dậy. Lùi lại ba bước anh nghiêng đầu đứng ngắm đoạn bước sang bên trái một bước. Anh có cảm tưởng đôi mắt nhìn theo bước chân của mình. Ánh mắt nhìn buồn bã làm vướng vít, làm quấn quít bước chân. Buông mình xuống ghế nệm anh đưa tay bấm nút. Tiếng nhạc cất lên mường tượng như lời thì thầm. Lời ca như tiếng thủ thỉ bên tai dịu mềm và mật ngọt.

- Em, hãy ngồi xuống đây
Để cho anh hát khúc ca nồng nàn
Em hãy cầm lấy tay anh
Để cho anh nói những lời yêu đương
Này em, em có biết chăng,
Anh đã say mê, mê đôi mắt buồn
Nhìn anh ánh mắt vô tư
Mà sao anh thấy chứa chan lời hẹn hò…

Dường như lời nhạc cộng thêm với ánh mắt của người trong tranh có một hòa hợp tuyệt diệu như thế nào Nhật Anh không hiểu được nhưng điều đó làm cho anh xúc động và khám phá ra là mình đã say mê đắm đuối đôi mắt hay đúng hơn người thiếu nữ trong tranh dù chỉ mới gặp nhau không lâu.

- Em!  Ôi đôi mắt em
Chứa chan niềm ngây thơ ngỡ ngàng
Từ mắt em anh soi thấy bóng anh,
Anh soi thấy tim anh bừng cháy đam mê
Ôi đôi mắt yêu kiều rất cô liêu
Và say đắm trinh nguyên
Hồn anh lãng du vào đôi mắt em,
Muốn nói cùng em câu anh yêu nồng nàn...

Muốn nói cùng em anh yêu em nồng nàn.. . Nhật Yên lẩm bẩm. Từ mắt em anh soi thấy bóng anh. Thấy được một điều sâu thẳm mà bấy lâu nay anh tìm kiếm. Ôi! Dường như chúng ta đã hẹn nhau trong tiền kiếp xa xăm. Của thuở hồng hoang không dấu chân người. Của thuở đất trời mênh mông. Trong đôi mắt của em anh thấy được quá khứ buồn của một quê hương nghèo khổ. Ánh mắt của em cho anh thấy lại quãng đời xưa cũ. Ba đi biền biệt. Hỏi thời má bảo ba được đi học tập. Học để làm gì? Má trả lời học để làm người... Má đi mất biệt từ sáng sớm và chỉ trở về lúc chập choạng tối. Người làm lụng vất vả suốt một ngày chỉ đủ và chỉ mong làm đầy thêm chén cơm của một gia đình một mẹ hai con. Bữa ăn với những hạt cơm đen trộn bo bo màu ngà ngà, khô cứng, chút cá khô bốc mùi thum thủm và tô canh rau lỏng bỏng nước. Quê hương yêu dấu đồng nghĩa với đói khổ triền miên. Quê hương với ước mơ vụn vặt. Thèm một gói xôi khi lên giường ngủ vì bụng vẫn còn đói. Quê hương với mặc cảm bị bỏ rơi và xua đuổi bởi những người chung quanh. Mình sinh ra và sống ngay chính trên quê hương của mình nhưng lại có cảm tưởng bị xua đuổi bởi chính đồng bào ruột thịt của mình. " Con của Ngụy ". Ba tiếng đó là một ám ảnh triền miên. Là một bản án mà những kẻ chiến thắng đã khắc vào trán, ghi vào tâm hồn của một đứa bé lên năm. Anh và chị Tú Anh nắm tay nhau cúi đầu đi lang thang trong ánh nắng rực rỡ của phố Sài Gòn như hai đứa trẻ ăn mày xin xỏ cơm ăn và luôn cả lòng thương yêu của đồng bào. Nhật Yên ứa nước mắt khi nhớ lại ánh mắt âu sầu, dã dượi và chất chứa lo âu của má sau mỗi lần đi thăm ba. Không có lời than thở. Than thở với ai khi hai đứa con còn nhỏ dại để hiểu được nỗi đau thầm lặng của mình. Chỉ có nước mắt âm thầm ứa ra. Họa chăng là tiếng nấc lặng lẽ cùng tiếng thở dài u uất trong đêm.
Tiếng hát của ai kia cất lên trong không khí lạnh và ẩm ướt của một buổi chiều nắng tắt và sắp sửa mưa, lãng đãng trong mây vần vụ.

- Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong trôi mang niềm đau
Đời em đã khép... đi vội vàng
Tình ta cũng lấp lối thiên đàng
Như cánh chim khuất ngàn, như cánh chim khuất ngàn
Còn mong còn ngóng chi ngày yêu dấụ
Mưa soi dấu chân em qua cầu
Theo những cánh rong trôi mang niềm đau
Thời nào yêu hết trái tim buồn, lời nào yêu hết trái tim buồn...

Âm hưởng trùng trùng chất ngất. Nhật Yên có cảm tưởng mình thu nhỏ lại rồi mất hút vào đôi mắt mênh mông vời vợi buồn của người thiếu nữ trong tranh.

- Xin giữ trong mắt lệ
 Xin giữ trong mắt lệ
Nhòa theo từng gót chân người xa vời
Mưa âm thầm buổi chiều thổn thức
Sẽ nhạt nhòa từ ngàn năm nữa như em khóc hồn nhiên
Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở
Em thấy không cõi đời vô vọng.
Xin em hãy cho tôi tạ tình,
Khi em đã đi qua khoảng đời tôi
Dù một khoảng khắc sớm phai tàn
Và lệ em rớt trên môi nhạt
Đôi mắt em rất buồn, đôi chúng ta rất buồn
Vạn câu tình cũ, xin gửi cho đời...

Ngoài trời chợt đổ mưa. Gió theo cửa sổ lốc vào phòng mang hơi nước ẩm mùi cỏ mục. Mưa sầm sập. Gió vật vả khu rừng. Cây chuyển mình răng rắc. Chớp lòe sáng rực. Sấm nổ đì đùng. Ánh đèn chớp tắt mấy lượt. Căn phòng khách như tối lại khiến cho đôi mắt buồn cũng trở thành lung linh nhạt mờ. Nhật Yên ngồi bó gối nhìn đăm đăm bức tranh trong lúc tâm hồn bay dạt vào cõi nào mù khơi diệu vợi. Cõi xa xăm con người không bao giờ tới được. Cõi bình yên chỉ có trong mơ tưởng. Cõi nào đó không lo âu, không phiền muộn chỉ có lời ca tiếng nhạc buồn day dứt.

- Đôi mắt em lặng buồn
nhìn thôi mà chẳng nói
tình đôi ta vời vợi
có nói cũng không cùng
có nói cũng không cùng.

Yêu hết một mùa đông
không một lần đã nói
nhìn nhau buồn vời vợi
có nói cũng không cùng
có nói cũng không cùng.


Trời hết một mùa đông
gió bên thềm thổi mãi
qua rồi mùa ân ái
qua rồi mùa ân ái.
Em ngồi bên song cửa

Anh đứng tựa tường hoa
Nhìn nhau mà lệ ứa
Một ngày một cách xa
Một ngày một cách xa…

 

hết: Chương 4,

Mắt em người Sài Gòn

Chương 5


Tú Anh đón đứa em trai độc nhất của mình bằng nụ cười tươi vui mà giọng nói lại có chiều âu lo lẫn săn sóc.
Có chuyện gì lạ không mà chị thấy em hốc hác?
Không trả lời câu hỏi của chị Nhật Yên hỏi lại.
Anh Trang có nhà không chị?
Bước song song với em trai tới ghế nệm Tú Anh lắc đầu.
- Hãng gởi ảnh đi học ở Dallas. Thứ sáu tuần tới ảnh mới về. Em ở chơi với chị tuần này nghe.
Gật đầu cười Nhật Yên bá vai chị ruột của mình.
Em sẽ ở chơi và sẽ kể cho chị nghe một chuyện ly kỳ.
Tú Anh ngắt lời bằng câu nói đùa.
Ê đừng có đem tiểu thuyết ra kể cho tôi nghe ông văn sĩ. Ông hay đặt chuyện lắm.
Khẽ lắc đầu Nhật Yên nói với giọng nghiêm nghị.
Không... Em nói thật.
Hớp ngụm nước đá chanh anh tiếp.
Em cho chị xem cái này.
Mở va ly Nhật Yên lấy bức tranh được đóng khung ra đặt trên bàn. Tú Anh nhìn đăm đăm vào người thiếu nữ trong tranh rồi lát sau nhẹ thở dài.
Đẹp lắm... Có hồn lắm...
Nhật Yên thở dài hắt hiu. Tú Anh quay nhìn em trai. Nghe tiếng thở dài hắt hiu phiền muộn của em trai nàng linh cảm một điều bất thường.
Em...
Tú Anh nín lặng nhưng Nhật Yên hiểu chị mình muốn nói điều gì.
Em yêu cô gái trong tranh. Em yêu đôi mắt buồn...
 
Tú Anh nhìn em trai rồi quay nhìn vào bức tranh một cách chăm chú. Bờ vai thon. Mái tóc huyền mơ. Khuôn mặt. Đường nét nhạt mờ nhưng quen thuộc. Đường nét nhạt mờ vì có thể bức tranh đã cũ, vì màu sắc phai nhòa theo tháng năm hoặc cũng có thể vì kỷ niệm phôi pha. Đôi mắt. Tú Anh cảm thấy tia nhìn của người con gái trong tranh như nói lên điều gì. Quá khứ buồn. Ước mơ gãy vỡ. Tình yêu. Chia lìa. Nước mắt khóc cho người tình. Lệ rơi cho tình yêu.
Em không thể sống với bức tranh...
Quay nhìn em trai Tú Anh nghiêm giọng. Thở dài nhè nhẹ Nhật Yên nói với giọng buồn buồn.
Nhưng em không thể không yêu người trong tranh...
 
Tú Anh thở dài. Nàng hiểu câu nói hơi tối nghĩa của em trai. Có thể Nhật Yên vẫn sống với Jane, vẫn yêu Jane nhưng vẫn mê say, vẫn yêu, vẫn mê đắm thiếu nữ trong tranh. Điều này có thể xảy ra tuy nhiên Jane có chấp nhận chuyện đó không. Dường như khi yêu thương ai cũng muốn người mình yêu thuộc về mình, nghĩ về mình. Họ muốn được cả hồn lẫn xác của người mình yêu. Người ta có thể chia xẻ với nhau bất cứ thứ gì ngoại trừ tình yêu.
 
Nhìn chị ruột của mình Nhật Yên nói như phân trần.
Có một sức mạnh gì kỳ bí bắt em phải nhìn bức tranh và mê say thiếu nữ trong tranh. Phải nói là em không thể rời xa nàng giây phút nào. Mỗi khi có chuyện cần phải rời nhà là em cảm thấy bứt rứt và thấp thỏm lo trở về. Phải nói là em ăn, ngủ, thở cùng một nhịp với người trong tranh. Nàng, bây giờ trở thành một phần đời của em..."
 
Tú Anh im lặng. Nàng hiểu em trai là người lãng mạn, đam mê và nặng tình cảm bởi vậy mới mê say hình ảnh không có thực. Nàng nghĩ em mình còn trẻ do đó tình cảm cũng dễ phai nhạt dần theo thời gian; tuy nhiên lắm khi tình cảm cũng có thể tăng lên theo thời gian và tích lũy để rồi sau đó nổ bùng ra với sức mạnh không đo lường được.
Em đã hứa hôn với Jane và hai đứa sắp sửa lập gia đình. Chị nghĩ em nên nói cho Jane biết...
Nhật Yên trầm ngâm. Phòng khách chìm vào yên lặng. Thật lâu anh mới chầm chậm lên tiếng.
Khó lắm chị... Mặc dù là một người có chiều sâu, mộng mơ và lãng mạn nhưng Jane vẫn là người của một xã hội nặng về vật chất. Jane khác với chị em mình...
 
Tú Anh nhẹ gật đầu vì hiểu ý của em trai. Jane không có thứ quá khứ đau buồn như nàng và Nhật Yên. Jane không có hoàn cảnh như nàng. Jane không có một người cha thân yêu đã chết trong trại cải tạo. Nàng khóc nức nở khi nghe tin ba mất. Dù vậy phải khó khăn lắm nàng mới có thể hình dung ra khuôn mặt của ba vì sau mấy năm xa cách hình ảnh của ông hầu như nhạt mờ trong tâm trí của đứa con gái tám tuổi. Má của nàng, vì tình huống đặc biệt phải chấp nối với một người bạn học ngày xưa, một sĩ quan Ngụy vừa trở về sau thời gian cải tạo. Thương thân phận người và cũng thương thân phận mình; má nàng chấp nhận một đời sống mới vì cần có người đàn ông thương yêu và bảo bọc hai đứa con mồ côi cha của mình. Người cha ghẻ của hai chị em nàng là một người tốt. Ông ta đã thương hai chị em nàng như con ruột của ông ta. Ông ta cũng thương của nàng. Cũng nhờ ông ta mà ba mẹ con của nàng mới được đi sang Mỹ. Sống nơi đất khách quê người ông ta không nề hà cực khổ cùng mẹ nàng nuôi dưỡng hai con nên người. Cảm động trước tấm lòng tốt nàng với Nhật Yên xem ông ta như cha ruột.
 
Giọng nói trầm buồn của Nhật Yên trong phòng khách chỉ có hai người ngồi.
Dù cố cưỡng lại nhưng em cảm thấy như có điều gì kỳ lạ và huyền bí bắt em phải nhìn, phải ngắm, phải si mê người con gái trong tranh…
Tú Anh mỉm cười. Bắt gặp nụ cười của chị mình Nhật Yên nói như phân trần.
Chị cũng biết em không phải là kẻ mê tín dị đoan song có điều gì kỳ lạ em không hiểu được. Nếu một ngày mà không nhìn tới cô gái em cảm thấy bứt rứt, ăn không ngon ngủ không yên, người dật dờ và không muốn làm hoặc không làm được việc gì hết. Cuốn tiểu thuyết còn hơn trăm trang nữa mới xong mà em vất vào hộc tủ không buồn đụng tới. Tối ngày em hết ra vào, nhìn ngắm, quanh quẩn với cô gái trong tranh…
 
Nhìn khuôn mặt hốc hác, dã dượi, u sầu của em trai Tú Anh thầm thở dài. Dĩ nhiên nàng không nghĩ Nhật Yên điên loạn. Nàng biết em trai là một người nhiều đam mê, mơ mộng, lãng mạn và giàu tưởng tượng. Do đó chuyện Nhật Yên có si mê và thương yêu một người không có thật cũng chẳng có gì lạ lùng đối với nàng. Nàng nhớ lúc còn nhỏ, ba má từng kể chuyện Giáng Tiên, Giáng Kiều, Tiên Dung, Từ Thức gặp tiên cho hai đứa nghe. Nhật Yên thường ước ao mình được sống trong thuở xa xưa để có dịp gặp tiên, hội ngộ với những người đẹp trong các chuyện cổ tích và thần thoại xa xưa.
Nhìn cô gái trong bức tranh này chị chợt nhớ tới một bài thơ nổi tiếng của một thi sĩ cũng nổi tiếng…
Tú Anh lẩm bẩm. Đang ngồi trầm ngâm mơ tưởng Nhật Yên ngước lên nhìn chị ruột.
- Chị ngâm cho em nghe đi. Em biết chị ngâm thơ hay lắm. Lâu rồi em không có nghe…
 
 Tú Anh mỉm cười. Câu nói của em trai gợi lại kỷ niệm xa xưa. Trưa hè. Trên bãi cỏ xanh vừa mới cắt còn thơm mùi cỏ. Lò nướng thịt đặt dưới gốc cây phong già cỗi. Ba má, nàng và Nhật Yên quây quần bên nhau. Nghe nhạc. Thuở đó họ chỉ có mỗi một cuồn băng ngâm thơ trong đó có bài thơ Kỳ Nữ của thi sĩ Đinh Hùng. Nghe đi nghe lại mãi khiến cho nàng thuộc lòng và vẫn còn nhớ cho tới bây giờ.
 
Nhật Yên với tay tắt đèn. Căn phòng khách mờ mờ sáng. Trong vùng không gian nhỏ hẹp và yên tịnh giọng ngâm thơ của Tú Anh cất lên trầm ấm, thiết tha.

-
Ta thường có từng buổi sầu ghê gớm
Ở bên em ôi biển sắc, rừng hương
Em lộng lẫy như một ngàn hoa sớm
Em đến đây như đến tự thiên đường

Những buổi đó ta nhìn em kinh ngạc
Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly
Ôi mắt xa khơi ! Ôi mắt dị kỳ !
Ta trông đó thấy trời ta mơ ước
Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước
Cả con đường sao mọc lúc ta đi
Có chiều sương mây phủ lối ta về
Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ
Ta run sợ, cho yêu là mệnh số...

Nhật Yên rùng mình nổi gai ốc. Anh cảm thấy không khí trong căn phòng khách như đông đặc lại, nằng nặng, sền sệt cái lạnh lẽo lạ lùng. Bốn chữ yêu là mệnh số như là tia chớp lóe sáng trong đêm giông bão âm u, khai mở cái tâm u tối của anh. Mọi sự vật, hình ảnh và ngay cả chị Tú Anh như mờ dần dần đi trong trạng thái cực kỳ tĩnh lặng. Giọng ngâm thơ mơ hồ lãng đãng.

-
Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau.
Vì người em có bao phép nhiệm mầu,
Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc.
Ta đặt em lên ngai thờ nsắc,
Trong âm thầm chiêm ngưỡng một làn da.
Buổi em về xác thịt tẩm hương hoa,
Ta sống mãi thở lấy hồn trinh tiết.
Ôi cám dỗ! Cả mình em băng tuyết,
Gợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân.
Ta gần em, mê từng ngón bàn chân

Nhật Yên rợn người lên trong cảm giác làm rẩy run thân xác và lao đao tâm hồn. Dường như cô gái trong tranh mỉm cười. Dường như đôi mắt của nàng truyền đi một sức quyến dụ không thể cưỡng chống. Dường như miệng nàng nói ra một mệnh lệnh không thể không nghe và không thể không thi hành. Dường như anh ngửi được mùi hương kỳ diệu tiết ra từ những đường nét mơ hồ của thân thể của người trong tranh. Bên tai anh lãng đãng, lất lây, như có như không giọng ngâm thơ của Tú Anh.

-
Mắt nhắm lại để lòng nguôi gió bão
Khi sùng bái ta quỳ nâng nếp áo
Nhưng cúi đầu trước vẻ ngọc trang nghiêm
Ta khẩn cầu từng sớm lại từng đêm
Chưa tội lỗi đã thấy tràn hối hận
Em đài các lòng cũng thoa son phấn
Hai bàn chân kiêu ngạo dẫm lên thơ
Ôi vô lương ! Trong một phút không ngờ
Ta đã muốn trở nên người vô đạo
Tất cả em đều bắt ta khổ não
Và oán hờn căm giận tới đau thương
Và yêu say mê mệt tới hung cuồng
Và khát vọng đến vô tình, vô giác
Hỡi Kỳ Nữ! Em có lòng tàn ác
Ta vẫn gần - ôi sắc đẹp yêu ma 
Lúc cuồng si nguyền rủa cả đàn bà
Ta ôm ngực nghe trái tim trào huyết
Ta sẽ chết ! Sẽ vì em mà chết
Một chiều nào tắt thở giữa môi hôn
Ta hái trong em lấy đóa hoa hồn…

Giọng ngâm thơ dứt nhưng âm hưởng đọng trùng trùng trong không khí nằng nặng hơi nước lạnh lùng. Nhật Yên ngồi câm nín. Ánh mắt anh như mất hút vào người trong tranh. Nhìn em trai Tú Anh cười hỏi. Giọng của nàng trìu mến mà cũng nhuốm chút cợt đùa.
Em có như thi sĩ Đinh Hùng Ta gần em, mê từng ngón bàn chân…?
Bật lên tiếng cười Nhật Yên trả lời.
Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc…
Tú Anh cười thánh thót vì câu trả lời rất thơ của em trai.
Chị còn bài thơ nào nữa không?
Tú Anh cười chúm chiếm.
Sao lúc này em đâm ra mê người và thơ Việt Nam vậy?
Nhật Yên thở dài sườn sượt.
Sau khi gặp cô gái trong tranh tâm tình của em thay đổi một cách đột ngột tới độ em không ngờ. Dường như có cái gì…
Nhật Yên ngập ngừng như không thể diễn bày ý nghĩ của mình.
… Em cảm thấy như người trong tranh mới là người thực. Cái đẹp của nàng mới là cái đẹp thực…
Tú Anh nói nho nhỏ. Giọng nói của nàng hơi có chút trang nghiêm.
Có lẽ em cần đi vào con đường tình sử…
Nhật Yên nhìn chị của mình đăm đăm. Có lẽ anh chưa hiểu Tú Anh muốn nói điều gì.
Em thử làm một cuộc hành hương tình yêu…
Tú Anh bật cười vì câu nói của mình. Phần Nhật Yên cũng vậy. Anh thích thú khi nghe bà chị ruột nói về chuyện tình yêu.
Chị muốn nói là em nên về lại Việt Nam, quê hương của mình để tìm kiếm. Biết đâu em sẽ gặp một cô gái  giống như người trong bức tranh này… Đó là cuộc hành hương tình yêu. Những người có đạo họ đi hành hương vì lòng tin. Em đi tìm kiếm tình yêu thời cũng phải có lòng thành hay niềm tin tưởng. Nó là một tác động để cơ duyên có thể thành tựu…
Nhật Yên mỉm cười hiểu được cái ý của chị ruột. Ngẫm nghĩ giây lát Tú Anh nói tiếp.
Em cứ thư thả, đừng vội vàng hay hấp tấp. Sự việc gì tới, phải tới. Khi cơ duyên chín mùi thời sự việc sẽ xảy ra giống như trái cây khi chín mùi thời nó sẽ rụng…
Chị còn nhớ bài thơ nào nữa ngâm cho em nghe đi…
Nhật Yên ôm vai chị như vòi vĩnh như năn nỉ. Tú Anh bật cười vì cử chỉ của em trai. Đó là cử chỉ của Nhật Yên mỗi khi muốn nhờ nàng làm việc gì đó.
Chị còn nhớ nhiều lắm… Khi em về chị sẽ cho em một cd ngâm thơ của chị…
Vậy hả… Sao chị không gởi cho em…
Tú Anh cười hắc hắc.
Chưa xong mà. Nó còn nằm trong labtop của chị…
Quay nhìn bức tranh nàng cười tiếp.
Ông họa sĩ nào vẽ cô gái đẹp quá. Chị là con gái mà nhìn cũng phải mê. Nhất là đôi mắt…
Ngừng nói nhìn em trai Tú Anh đọc khe khẽ.

- Ôi mắt xa khơi... Ôi mắt dị kỳ...
Ta trông đó thấy trời ta mơ ước
Thấy cả bóng một vầng đông thuở trước
Cả con đường sao mọc lúc ta đi
Có chiều sương mây phủ lối ta về
Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ
Ta run sợ cho yêu là mệnh số...

Ngừng lại nhìn em trai giây lát Tú Anh chậm chạp lên tiếng.
Tình yêu. Cơ duyên. Mệnh số. Ba cái lực huyền nhiệm đó sẽ làm thay đổi cuộc đời của em. Chị không biết sự thay đổi sẽ xấu hay tốt nhưng bất cứ thay đổi nào cũng hình thành một cái mới, cái lạ. Điều thiết yếu là mình phải có tâm thành...
Nhật Yên nhẹ gật đầu nhìn nhận lời chỉ dạy của người chị ruột mà anh thương mến và kính yêu như mẹ.
Em muốn hỏi ý kiến của chị về Jane...?
Tú Anh ngập ngừng chưa chịu trả lời Nhật Yên tiếp nhanh.
Em muốn nói là đám cưới...
Tú Anh gật đầu hiểu ý.
Chắc em có ý định từ hôn?
Nhật Yên chầm chậm gật đầu thay cho câu trả lời.
Em biết từ hôn sẽ làm Jane buồn khổ, giận dữ vì tự ái bị va chạm. Tuy nhiên em không muốn giấu diếm và nói dối nàng. Hiện giờ em cảm thấy em không yêu nàng tới cái độ để có thể sống chung với nàng trọn đời...
Như vậy thời em nên dứt khoát với Jane càng sớm càng tốt. Chị thích Jane nhưng chị khuyên em không nên ép mình trong tình yêu và hôn nhân...

 

hết: Chương 5,

 



Chỉnh sửa lại bởi HEICHPE - 24/Dec/2009 lúc 6:47pm
IP IP Logged
HEICHPE
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 17/Sep/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 474
Quote HEICHPE Replybullet Gởi ngày: 27/Dec/2009 lúc 6:56pm

Mắt em người Sài Gòn

Chương 6


Gió lất lây khu rừng cây vàng lá. Gió từ vùng núi rừng xa xôi của rặng Smokey kéo về lan dài trên ngọn đồi cao trước mặt, xuyên qua rừng cây đã đổi màu một hai tuần trước. Gió không lạnh lắm nhưng cũng làm Nhật Yên co ro. Anh cảm thấy cô đơn nhiều hơn là lạnh lẻo. Những chiếc lá đỏ hay vàng tươi, vàng xậm theo chiều gió dạt về xa rơi trên nền cỏ xanh hơi lấm tấm úa một màu vàng ủ rũ. Bước chân ngập ngừng. Bước chân ngần ngại. Bước chân gượng nhẹ. Chàng trai đang yêu nghe như có cái gì lạ lùng, mới mẻ mọc lên trong tâm hồn mình và lớn lên từ từ. Đâu đó; đôi mắt, khuôn mặt, bờ vai mềm tóc xỏa thấp thoáng một gọi mời không âm vang. Nụ cười. Ánh mắt kỳ diệu, mênh mông tình tự. Đôi mắt người trong tranh như là quá khứ xa xăm. Kỷ niệm nhạt mờ thoáng hiện về trong đêm trăn trở hay ngày bó gối ngồi nhìn hình ảnh cô gái lung linh qua ánh nến chập chờn. Nhật Yên thở dài. Tiếng thở dài hắt hiu nhiều muộn phiền. Anh đang ở vào trạng trái phân vân, so sánh, thắc mắc để quyết định một thái độ liên quan tới tương lai hay cuộc đời còn lại của mình. Jane là một thiếu nữ đẹp, có học thức và nghề nghiệp vững chắc. Nàng có đủ điều kiện để làm một người yêu và một người vợ mà bất cứ người đàn ông nào cũng đều mong ước. Tuy nhiên lấy nàng, chung sống với nàng là chấp nhận một đời sống tẻ nhạt, nhàm chán, bình lặng và trống rỗng. Đó là đời sống bình thường của một người bình thường. Một đời sống không có niềm vui mà cũng không có nỗi buồn. Một đời sống như ăn ngủ, vui chơi, dạy dỗ con cái; nghĩa là làm tròn bổn phận của một người chồng, một người cha mẫu mực, hành xử đúng theo khuôn thức, định kiến và chấp nhận sự ràng buộc. Nhật Yên thở dài khi nghĩ tới một đời sống biến tâm hồn mình cằn cỗi, khô khan và vô vị. Anh muốn sống đúng với bản ngã, phù hợp với tính mơ mộng, lãng mạn và nhiều đam mê của mình. Điều làm cho anh phân vân và lưỡng lự chính là tình cảm. Anh biết Jane yêu mình và ít hay nhiều gì anh cũng yêu nàng. Do đó anh không muốn làm cho nàng buồn rầu và đau khổ. Anh cũng biết si mê, đắm đuối người thiếu nữ trong tranh là đi yêu cái mộng ảo, cái không thực. Dường như ở góc cạnh nào đó của tâm hồn anh lại muốn tìm kiếm và gặp gỡ cái mộng ảo. Dường như đêm đêm ngồi trong bóng tối lặng thầm nhìn ngắm bức tranh anh nghe tiếng nàng thủ thỉ lời ân tình, câu van xin. Cơ duyên... Nhật Yên nghĩ hoài về hai chữ này. Có cái gì kỳ lạ xui giục anh phải yêu cô gái có đôi mắt buồn. Phải chăng đây là số mệnh đẩy đưa, cơ duyên của ngàn năm để cho anh hội ngộ với bóng hình nào đó lẫn khuất trong tâm tưởng của mình hay của những người đẹp trong các chuyện thần tiên, cổ tích xa vời.
 
Nhật Yên thẫn thờ dừng bước bên cạnh gốc cây oak cao ngất. Gió lành lạnh. Lá vàng lác đác. Như có tiếng thở dài của anh hay của người con gái trong tranh. Ôi đôi mắt buồn long lanh lệ nhìn anh. Tia nhìn thăm thẳm chiều sâu. Tia nhìn chứa chan khiến lòng lao đao. Ý nghĩ thoáng qua trong trí não tương tự như tia chớp sáng lòa trong đêm tối của ngày giông bão. Người con trai si tình bàng hoàng. Yêu... Chỉ vậy thôi... Có thế thôi... Nhưng là mong chờ, tìm kiếm, ngóng đợi của đời người. Nhật Yên mỉm cười. Trong vùng ý nghĩ ngổn ngang anh vừa thấy được điều mình muốn thấy. Qua suy tư chập chùng khúc mắc anh vừa tìm gặp điều mình đã tìm kiếm bấy lâu nay.
 
Tiếng reng của điện thoại bỏ trong túi quần vang lên làm Nhật Yên ngơ ngác. Lát sau anh mới nhớ và từ từ lấy ra cái điện thoại cầm tay.
Hello...
Bên kia đầu dây vang lên giọng nói thánh thót.
Hi anh... Anh đang làm gì?
Ngần ngừ giây lát Nhật Yên mới trả lời.
Ơ... ơ... Anh đang đi dạo ngoài sân...
Có tiếng cười khẽ kèm theo câu nói.
Anh đang mơ mộng hả anh?
Nhật Yên cười gượng.
Ừ... Anh đang đi tìm cái hứng để viết. Có chuyện gì không em?
Dạ... Em tính rủ anh đi ăn tối nay. Lâu rồi mình không có ăn chung với nhau...
Nhật Yên cười một mình trong lúc ngước nhìn bầu trời xanh xanh của một chiều mùa thu.
Lâu gì... Mới tuần trước...
Jane cười hắc hắc trong điện thoại.
Vậy là lâu rồi cưng ơi... Em nhớ anh muốn điên luôn mặc dù mình mới gặp nhau hôm kia. Mình ăn tối rồi mình bàn chuyện đám cưới luôn...
Đám cưới gì...? Đám cưới của ai...?
Nhật Yên hỏi trong vô thức. Jane kêu lên.
Anh quên rồi à... Đám cưới của hai đứa mình mà...
Nhật Yên gật đầu một mình.
Ừ... Hay là ngày mai đi em... Hôm nay anh bận vả lại anh cảm thấy không được khỏe...
Jane nói bằng giọng săn sóc.
Anh đi ra ngoài trời gió lạnh coi chừng bị cảm đó. Anh nhớ mặc áo ấm... Nếu anh không thích thời mai mốt cũng được...
Ừ... Chiều mai đi... Chiều mai anh tới nhà đón em...
Dạ... Anh có cần em mang thuốc cảm tới cho anh uống để hết bịnh...
Không cần... Anh có thuốc...
 
Nhật Yên thở dài sau khi dứt câu. Anh cảm thấy buồn rầu và bứt rứt vì biết mình vừa nói dối với vị hôn thê. Anh muốn nói thật nhưng lại sợ Jane buồn khổ. Sự thực phũ phàng. Sự thực nào cũng làm đau lòng bởi vậy người ta không muốn nói và không muốn nghe sự thật. Nếu bây giờ anh nói với Jane là anh đang yêu một người thiếu nữ khác, thời dù giàu tưởng tượng cách mấy, anh cũng không nghĩ hoặc không đoán ra phản ứng của nàng, khi biết rằng người chồng tương lai của mình yêu hình ảnh của một cô gái trong bức tranh. Đó là sự điên rồ. Đó là một tình yêu kỳ lạ nếu không muốn nói là quái dị.
 
Nhật Yên bước vào cửa. Tự dưng anh nghe tim mình đập mạnh, người nóng bừng lên trong trạng thái ngất ngây và rạo rực. Len lén nhìn bức tranh anh cảm thấy tâm hồn của mình choáng ngợp vì đôi mắt của người con gái trong tranh. Ánh mắt nhìn buồn bã, âu yếm, van xin. Ánh mắt nhìn gởi trao. Ánh mắt dõi trông theo từng bước chân anh đi trên nền thảm mịn của những đêm ngồi trong bóng tối tình tự bằng lời, bằng ý nghĩ với thiếu nữ trong tranh. Anh như sống lại nguyên vẹn cảm nghĩ ngất ngây của lần đầu tiên tưởng tượng tới hình ảnh nàng con gái trong tranh khỏa thân đi dưới bóng trăng mùng mười vàng đổ trong khu rừng cây.
 
Nhật Yên buông mình xuống sofa. Ngẫm nghĩ giây lát anh cầm lấy remote control của dàn stereo. Nhạc cất lên huyền hoặc trong ánh sáng nhạt mờ của một chiều mùa thu.

- Trời còn làm mưa vùi trên nỗi đau
Lời ru ấy mãi cho u sầu
Bàn chân nuối tiếc thương lạc loài
Trời còn làm mây buồn qua mắt ai
Làm tan biến giấc mơ hoang đường
Rồi buồn trôi theo giòng mưa xuống

Giận hờn ngày xưa còn vương mắt em
Làn môi thắm hết ru bao chiều
Vùng ân ái chết trong mây hồng
Một lần vào thu mình đang có nhau
Hàng cây lá rớt trên mi thường
Và tay trắng đan tình với tay

Em có nhớ không một lần khi lá thu bay
Là lần em đến thăm tôi
Chung bước yêu đương hẹn hò
Em có nhớ không một lần khi gió heo mây
Mình ngồi đan giấc mơ say giận hờn sao vẫn chưa phai

Và rồi mùa thu về trong mắt em
Hàng cây lá úa xanh xao nhiều
Vòng tay khép kín đôi mi nồng
Chuyện mình ngày xưa đành xin lãng quên
Cuộc tình đã chết theo thu tàn
Người về đấy xin tròn giấc mơ…
 

Tiếng hát nghẹn ngào, than van. Tiếng nhạc chơi vơi nỉ non. Nhật Yên nhìn đăm đăm bức tranh. Dường như có một đôi mắt ứa lệ buồn nhìn lại mình. Gió lùa qua khung cửa sổ của phòng khách lất lây cái màn mỏng mang vào phòng mùi lá úa và cỏ vàng ẩm mốc.

- Mắt nào buồn bằng đôi mắt em
Những đêm lạnh qua rèm nghe hồn
Nhớ hình nhớ bóng anh lạc bước
Từ khi người đi cuối trời chưa thấy về

Nên chuyện lòng nhiều khi muốn quên
Muốn quên mà nhớ hoài thôi đành
Sống lại dĩ vãng cho vơi bớt niềm đau
Của tim đã trót gửi trong mắt buồn

Em trao cho anh cả tình yêu người con gái
Nhưng anh đành lòng đi để em sống với đơn côi
Cùng chung đường đời người ta có đôi
Riêng mình em lẻ loi

Như trong tim anh còn tình yêu ngày xưa cũ
Khi anh tìm vào đây trời thôi rét mướt anh ơi
Nghìn năm nụ cười nghìn năm nét môi
Chờ anh đem vui

Nhớ ngày nào cùng chung lối đi
Có anh dìu bước về nhưng giờ
Vẫn cùng lối cũ con đường cũ
Thời gian mười đông đã làm chân ngỡ ngàng

Khi đời còn bàn tay đón đưa
Tiếc thương thì cũng thừa mong rằng
Chút tình chữ nghĩa anh còn tưởng về em
Thì đêm chẳng buồn trong mắt này…

Phòng khách như tối lại ngoại trừ chút ánh sáng mờ mờ nơi bức tranh khiến cho khuôn mặt, nhất là đôi mắt của cô gái lung linh mờ ảo như thực, như mơ, như mộng.

- Em trao cho anh cả tình yêu người con gái
Nhưng anh đành lòng đi để em sống với đơn côi
Cùng chung đường đời người ta có đôi
Riêng mình em lẻ loi

Như trong tim anh còn tình yêu ngày xưa cũ
Khi anh tìm vào đây trời thôi rét mướt anh ơi
Nghìn năm nụ cười nghìn năm nét môi
Chờ anh đem vui

Nhớ ngày nào cùng chung lối đi
Có anh dìu bước về nhưng giờ
Vẫn cùng lối cũ con đường cũ
Thời gian mười đông đã làm chân ngỡ ngàng
Khi đời còn bàn tay đón đưa
Tiếc thương thì cũng thừa mong rằng
Chút tình chữ nghĩa anh còn tưởng về em
Thì đêm chẳng buồn trong mắt này...

Nhật Yên nhắm mắt lại. Kỷ niệm chập chùng bước đi, lùi lại tuổi mới lớn lúc còn học trung học. Mơ mộng, lãng mạn khiến cho anh si mê cô giáo dạy văn chương của lớp học. Đối với anh lúc đó cô ta thật tuyệt vời. Cô ta là ước mơ, là giấc mộng của chiều mùa thu, đêm mùa đông nằm im trong bóng tối lắng nghe trái tim của mình đập thành niềm nhức nhối bởi vì yêu mà không được yêu, si mê mà không được người ta đoái hoài thương tưởng. Phải mất thời gian, không còn nhớ bao lâu, anh mới nguôi ngoai dù hình ảnh của cô giáo vẫn ngời sáng trong góc cạnh nào đó của tâm hồn. Cô ta, với ánh mắt long lanh buồn, nụ cười cháy đỏ đam mê, vóc thân, đường nét, hơi thở, hầu như trở thành cái gì rất thực, rất gần gụi mà vô cùng lạ lùng và xa xôi. Nhật Yên biết một điều là anh vẫn còn yêu, vẫn khờ khạo si mê hình ảnh của cô giáo.

- Đôi mắt em lặng buồn
Nhìn thôi mà chẳng nói
Có nói cũng khôn cùng
Trời hết một mùa đông
Gió bên thềm thổi mãi
Qua rồi mùa ân ái
Đàn sếu đã sang sông...

Nhật Yên lại buông tiếng thở dài. Anh chợt nhớ tới nhận xét của Jane: Anh có gì buồn mà sao em nghe anh thở dài hoài... Không muốn người vợ chưa cưới nghi ngờ và dò hỏi lôi thôi nên anh phải chống chế bằng cách nói là mình đang suy nghĩ để viết một cuốn truyện mới. Tin vào lời của anh Jane không vặn hỏi thêm. Điều đó khiến cho anh thêm xấu hổ song anh không có cách nào hơn là tiếp tục để cho tâm hồn của mình tưởng nhớ, si mê và yêu thương đôi mắt buồn của cô gái trong tranh.
Chưa kịp bấm chuông Nhật Yên nghe tiếng bước chân rồi cánh cửa mở và Jane hiện ra. Chàng trai Việt sửng sốt vì hình ảnh hiện ra trước mắt mình. Làn tóc blonde hơi cố tình rối buông thả trên bờ vai thon mềm. Đôi mắt màu lục thủy, hàng mi cong dài, chiếc mũi cao thẳng chạy xuống cái miệng xinh được điểm tô bởi môi son bóng mượt. Điều khiến cho Nhật Yên kinh ngạc là chiếc áo dài màu trắng đơn sơ với tà áo thả buông xuống chiếc quần lụa trắng và đôi giày cao gót cũng màu trắng. Nụ cười. Nhật Yên cảm thấy nụ cười của vị hôn thê phảng phất chút gì của cô gái trong tranh.
Hi anh...
Nhật Yên cười.
Hi em... Em... Làm sao em có chiếc áo dài?
Không trả lời Jane hỏi lại.
Anh thích không?
Thích... Em thật tuyệt...
Nở nụ cười sung sướng vì được người chồng chưa cưới khen, Jane thỏ thẻ.
Chị Tú Anh đưa em đi may áo dài ở Atlanta. Chỉ bảo anh sẽ thích và yêu em nhiều hơn khi thấy em mặc áo dài...
Câu nói thành thực của Jane làm cho Nhật Yên cảm động. Như muốn che dấu xúc cảm của mình anh nói nhỏ.
Anh vào gặp ba má em xong rồi mình đi...
Jane xoay mình đi trước. Nhật Yên cảm thấy lòng lao đao khi thấy tà áo dài chuyển động. Đó là hình ảnh mà anh đã tưởng tượng ra từng đêm khi nhìn bức tranh. Trong cơn ngà ngà say anh mường tượng cô gái bước ra khỏi bức tranh, đi từng bước chân uyển chuyển đến với anh. Nụ cười của nàng mê man dụ hoặc. Vòng tay của nàng mềm ấm ân tình. Hơi thở của nàng thơm mùi hoa hoàng lan tỏa ra trong đêm tối lặng thầm và im vắng. Làn da của nàng dịu như nắng mùa thu trải dài trên tàng cây phong có từng chiếc lá vàng lìa cành bay trong cơn gió hắt hiu.
Ôm tay vị hôn phu Jane sung sướng bước vào cửa nhà hàng. Nàng đi tới đâu mọi người nhìn theo tới đó khi thấy một cô gái Mỹ mặc thứ y phục lạ lùng và đẹp mắt. Nhật Yên thì thầm.
Người ta nhìn em đó... Em mặc áo dài lạ, đẹp, quyến rũ và sexy...
Cười bằng mắt Jane thì thầm vào tai vị hôn phu của mình. Nghe xong Nhật Yên chỉ cười im lặng. Khi họ đi ngang qua bàn hai thanh niên ngồi, một người buột miệng.
Đẹp tuyệt… Tôi chưa bao giờ thấy thứ y phục đẹp lạ lùng như vậy…
Nhật Yên chợt nhớ tới cô gái trong bức tranh. Bờ vai nàng gầy guộc. Khuôn mặt sáng ngời thứ hạnh phúc mong manh. Nụ cười. Đôi mắt. Làm lao đao tâm hồn. Chín nhừ nỗi si mê khờ khạo. Tiếng lá rì rào của đêm thu muộn mường tượng như tiếng thì thầm tình tự thiết tha.
Anh nghĩ gì vậy anh?
Nhật Yên ngơ ngác. Dường như anh quên mất mình đang ở đâu và làm gì. Gượng cười anh nói nhỏ với vị hôn thê.
Anh nghĩ ngợi vu vơ. Dường như anh đang mơ…
Jane cười khúc khích trong lúc ngồi xuống ghế.
Chắc anh đang mơ thấy người trong mộng của anh?
Nhật Yên cười nhẹ.
Chắc vậy. Em có ghen không?
Mở thực đơn Jane cười.
Nếu là người thực thời em sẽ còn trong mộng em sẽ không…
Tắt máy xe Nhật Yên mở cửa. Đêm mùa thu lành lạnh. Gió mùa thu mang theo hơi nước và mùi hương là lạ. Sao lấp lánh trên nền trời cao ít mây. Không gian tịch mịch song lòng anh sôi động. Sau khi nói chuyện với chị ruột, anh nghĩ hoài về tình yêu. Cơ duyên. Mệnh số. Phải chăng yêu là mệnh số. Bởi vậy nên anh mới có cơ duyên mua bức tranh rồi yêu thương một hình bóng không có thực. Phải chăng trong vòm trời bao la này có một người, là hình ảnh thực của cô gái trong bức tranh. Người đó là ai? Ở đâu? Đang làm gì?
Mở cửa bước vào nhà Nhật Yên liếc nhanh cô gái trên tường. Anh cảm thấy nàng mỉm cười âu yếm. Dường như nàng đã đọc được ý nghĩ của anh nên vui mừng. Từng bước chân ngập ngừng. Từng bước chân băn khoăn. Từng bước ngần ngại. Mỗi bước chân là đắn đo, khắc khoải. Bước tới dàn stéreo anh nhấn nút Play . Tiếng đàn dương cầm thánh thót rồi giọng ngâm thơ trầm ấm thiết tha của chị Tú Anh vang lên.

- Em tự ngàn xưa chuyển bước về
Thuyền trao sóng mắt dẫn trăng đi.
Những dòng chữ lạ buồn không nói,
Nét lửa bay dài giấc ngủ mê.

Em đến, mong manh vóc ngọc chìm,
Tàn canh hồn nhập bóng trăng im.
Ta van từng đóa sao thùy lệ,
Nghe ý thơ sầu vút cánh chim…

Nhật Yên buông mình xuống ghế nệm. Mắt anh như mất hút vào đôi mắt của người con gái trong tranh. Đường nét nhạt mờ. Khuôn mặt lung linh. Nụ cười của nàng kiều mị. Bờ môi nàng dụ hoặc. Anh nhớ tới mấy câu thơ:
Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau. Vì người em có bao phép nhiệm mầu. Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc. Ta đặt em lên ngai thờ Nữ Sắc. Trong âm thầm chiêm ngưỡng một làn da.
Buổi em về xác thịt tẩm hương hoa. Ta sống mãi thở lấy hồn trinh tiết. Ôi cám dỗ! Cả mình em băng tuyết. Gợn xuân tình lên bộ ngực thanh tân. Ta gần em mê từng ngón bàn chân…

Nhật Yên đưa ly rượu lên nhấp ngụm nhỏ. Rượu cay nồng ứa nước mắt. Tiếng thơ thì thầm bên tai.
- Em đến vầng trăng bỗng toả hương,
Quen nhau, ngờ truyện rất hoang đường.
Trang thư xõa tóc cười e lệ,
Nét chữ thu gầy, vóc ngậm sương.

Thăm thẳm chìm sâu cõi mộng nào ?
Nửa chiều huyền hoặc, nửa thần giao,
Mắt xanh Em đến như màu khói,
Một thoáng hồng nhan ngọn gió trao.

Cặp mắt nhìn nhau có hẹn thề ?
Não lòng ôi khóc ngọc lưu ly!
Bài thơ khát vọng thành mưa gió,
Anh gửi vào trong những giấc mê…
Giấy mực say nồng hương tóc Em,
Thương qua dòng chữ ngón tay mềm.
Vệt son loáng nét môi cuồng vọng,
Lắng tiếng xuân cười, chết mỗi đêm.

Chết giữa mùa xuân, lạ cuộc đời,
Tên Em còn đượm ngát vành môi.
Lung linh sao rụng, mưa hàng chữ,
Chợt sáng hồn Em đáy mắt tôi…
Nhật Yên chợt mỉm cười. Ý tưởng bừng trong tâm tưởng. Yêu là mệnh số… Mệnh số của anh là tình yêu với người trong tranh. Người ở đâu? Bên kia nửa vòng trái đất. Đâu đó nơi quê hương nghèo khổ và bất hạnh? Đôi mắt của người trong tranh long lanh hơn, sáng rực lên như là ngọn đuốc soi đường cho kẻ hành hương tìm kiếm cái gì vô thường trong hiện hữu. Bước tới đứng sát nhìn đăm đăm vào đôi mắt Nhật Yên lẩm bẩm.
Xin nàng đợi ta… Ta sẽ đi tìm dù vô vọng nhưng ta cũng đi tìm nàng…
Giọng ngâm thơ của Tú Anh như lồng lộng trong căn phòng nằng nặng hơi nước và tối sầm lại vì trời bắt đầu chuyển mưa.

-
Bài thơ hạnh ngộ đã trao tay
Ôi mộng nào hơn giấc mộng này ?
Mùi phấn em thơm mùa hạ cũ
Nửa như hoài vọng, nửa như say.

Em đến như mây chẳng đợi kỳ
Hương ngàn gió núi động hàng mi
Tâm tư khép mở đôi tà áo
Hò hẹn lâu rồi em nói đi.

Em muốn đôi ta mộng chốn nào ?
Ước nguyền đã có gác trăng sao
Truyện tâm tình dưới hoa thiên lý
Còn lối bâng khuâng ngõ trúc đào.

Em chẳng tìm đâu cũng sẵn thơ
Nắng trong hoa với gió bên hồ
Dành riêng em đấy khi tình tự
Ta sẽ đi về những cảnh xưa.

Rồi buổi ưu sầu em với tôi
Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời 
Vai kề một mái thơ phong nguyệt
Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười...

 

hết: Chương 6

Mắt em người Sài Gòn

Chương 7


Jane ngạc nhiên khi thấy phong thư Nhật Yên gởi cho mình. Nàng tự hỏi có chuyện gì quan trọng mà anh lại viết thư thay vì gọi điện thoại. Từ từ xé lá thư nàng lấy ra tờ giấy với nét chữ gãy gọn.

Jane yêu…

Nhiều lần anh muốn gọi điện thoại cho em song anh ngại. Anh cảm thấy khó nói và khó lòng để giải thích cho em hiểu và chấp nhận.

Khi em đọc thư này, có lẽ anh đã ở một nơi cách xa em mấy ngàn dặm. Hiện tại mình cách nhau nửa vòng của trái đất. Anh đã trở về Sài Gòn, về lại Việt Nam, quê hương của anh để tìm kiếm một người mà anh nghĩ, người đó mới thật sự là người anh đã, đang và sẽ mãi mãi yêu thương trong phần đời còn lại của anh. Anh xin lỗi em vì đã đường đột hủy bỏ hôn ước mà không giải thích lý do và không nói cho em biết. Em là một cô gái trẻ đẹp, học thức, hiền lành cho nên anh nghĩ là em sẽ tìm thấy một người con trai khác thích hợp với em và thương yêu em nhiều hơn anh. Dù xa nhau anh vẫn mong em sẽ được vui vẻ và sống hạnh phúc bên cạnh chồng con.

Nếu có thắc mắc hoặc câu hỏi gì, em cứ điện thoại nói chuyện với chị Tú Anh. Chỉ rất vui lòng nói cho em biết hoàn cảnh đặc biệt dẫn tới chuyện anh phải xa em.

Lần nữa anh cầu chúc em được nhiều may mắn và vui với đời sống mới…

Mắt Jane như mờ đi. Sự xúc động mãnh liệt tới độ nàng ngồi thừ ra trên ghế và nước mắt cứ tiếp tục lăn thành dòng trên mặt.
Tú Anh không ngạc nhiên khi thấy Jane xuất hiện trước cửa nhà mình vào trưa thứ bảy.
Em đừng buồn… Em vào nhà đi rồi chị sẽ nói cho em biết hết…
Ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước lạnh xong Jane bắt đầu bằng câu hỏi.
Chị có gặp người yêu của anh Nhật Yên?
Tú Anh cười cười hỏi lại.
Ai nói với em là nó có người yêu?
Anh nói trong thư…
Jane đưa lá thư cho Tú Anh. Thong thả đọc xong Tú Anh cười hỏi.
Em có thấy bức tranh vẽ cô gái Việt Nam mặc áo dài trắng mà Nhật Yên treo nơi phòng khách…?
Em có thấy. Cô gái đẹp lắm…
Tú Anh gật đầu.
Đó là người yêu của Nhật Yên…
Jane há hốc miệng nhìn Tú Anh đăm đăm.
Chị nói gì em không hiểu…
Chị muốn nói là Nhật Yên yêu cô gái có đôi mắt đẹp trong bức tranh mà em đã thấy…
Em nghĩ chuyện đó không tưởng và mơ hồ…
Chị đồng ý với em chuyện đó mơ hồ và không tưởng. Tuy nhiên Nhật Yên không nghĩ như vậy. Nó là một người nhiều đam mê, mơ mộng, lãng mạn, thích chuyện không tưởng… Hồi còn nhỏ nghe má kể chuyện đời xưa nó đã muốn được sinh ra cách đây ngàn năm để đi tìm tiên nữ…
Tú Anh cười khúc khích khi nói tới đó. Cữ chỉ của nàng khiến cho Jane cũng bật cười.

Nó nói từ hôn em là nói phòng hờ chứ nó cũng không có chắc là tìm được một cô gái nào giống với người trong tranh. Dễ gì mà tìm. Phải có cơ duyên…

Nét mặt của Tú Anh lộ ra vẻ buồn bã khi nói tới mấy chữ cuối. Jane cũng im lặng. Nàng thầm cầu nguyện một ngày nào đó Nhật Yên trở về với mình.

 

hết: Chương 7,

Mắt em người Sài Gòn

Chương 8

Mắt em người Sài Gòn

Chương 8


Nhật Yên mở cửa bước ra ngoài lan can. Tuy đang giữa mùa hè nhưng có lẽ vì ở trên cao nên gió man mát. Building cao ngất. Dây điện chằng chịt. Tiếng xe cộ rì rầm. Bóng người đi chầm chậm dưới đường. Sài Gòn. Thành phố thật xa lạ. Lạ từng con đường. Hàng cây. Lạ nét mặt người. Sài Gòn. Nơi anh sinh ra nhưng cảm thấy ít thân quen.
Chợ Bà Chiểu. Người đi lại nườm nượp. Tiếng rao hàng lanh lảnh. Mùi thức ăn hòa với mùi dầu mỡ bốc lên thành ra một thứ mùi đặc biệt chỉ có ở các chợ của thành phố Sài Gòn. Ở các chợ của một xứ văn minh như Mỹ thời mọi thứ đều ngăn nắp, trật tự và sạch sẽ. Còn ở đây cái gì cũng lạ mắt. Cái gì cũng xô bồ. Cái gì cũng hổn tạp. Chợ ở đây có cái mùi đặc biệt mà suy nghĩ mãi Nhật Yên cũng không thể nào đoán ra là mùi gì. Bị làn sóng người đẩy đi, anh tò mò nhìn ngắm cũng như tìm kiếm một hình ảnh hay đôi mắt của một người nào đó. Người dân ở đây cũng khác lạ. Đa số đều ít nói và dè dặt. Dường như trên khuôn mặt xương xương, gầy gò đều dấu kín nỗi buồn rầu, ủ ê hoặc lo âu. Họ không có nét vui cười tự nhiên như những người ở xứ khác. Nếu cười cũng chỉ là gượng gạo. Có nói cũng nói chừng mực. Bước lững thững một quãng anh đi vào khu vực bán thức ăn. Người ta bày bán các thức ăn bình dân như bún, cơm tấm, xôi và nhiều thứ chè mà anh không biết tên. Những người đàn ông ăn mặc tồi tàn, ngồi trên những cái ghế nhỏ và lùn ăn uống một cách vội vàng và hối hả có lẽ vì đói bụng. Tò mò Nhật Yên ngồi xuống một cái xạp có một bà già đang cúi đầu lui cui thổi cái lò than.
Cậu ăn cái gì hả cậu...
Bà già quay lại hỏi. Nhật Yên lặng người nhìn trân trân vào hình ảnh trước mặt của mình. Ở trên khuôn mặt già nua, nhiều vết nhăn và hốc hác là một cái gì anh khắc khoải kiếm tìm. Đôi mắt… Đôi mắt… Đó là đôi mắt của người con gái trong tranh. Khung mặt. Dù làn da nhăn, ánh mắt nhìn mỏi mệt, dù khác biệt nhiều nhưng anh vẫn nhận ra là bà già rất giống cô gái trong tranh. Bà ta là hình ảnh của cô gái, ba mươi hay bốn mươi năm về trước. Có thể lo âu, vất vả, gian nan của đời sống đã thay đổi nhưng bằng cảm nhận của tâm linh, bằng mối tương giao đặc biệt anh mơ hồ đoán nhận ra là bà già này chính là người anh tìm kiếm.
Dạ... Bác bán cái gì cháu ăn cái đó...
Thật ra Nhật Yên không biết bà già bán cái gì cho nên anh phải trả lời lấp la lấp lửng. Có lẽ hiểu nên bà già cười nói.
Tôi bán bún ốc. Cháu có ăn bún ốc bao giờ chưa?
Dù không biết bún ốc là cái gì nhưng Nhật Yên cũng gật đầu.
Dạ có... Cháu thích lắm... Bác cho cháu một tô đi...
Nhật Yên kín đáo quan sát bà già trong lúc bà ta làm việc. Mái tóc điểm sương bạc nhiều hơn đen. Khuôn mặt gầy và có vẻ bệnh hoạn. Bà ta thoạt nhìn như già đi trước tuổi. Anh chỉ đoán mò vậy thôi vì khó lòng đoán biết tuổi của người ở đây. Đối với anh họ vẫn còn nhiều khác biệt và xa lạ, mặc dù anh với họ là cùng chung một màu da và xứ sở.
Nhìn vào tô bún bà già đặt trước mặt của mình Nhật Yên ngửi được một mùi đặc biệt phảng phất như mùi nước mắm mà anh còn nhớ được. Những cọng bún trắng. Những con ốc vàng. Có lẽ biết cậu khách hàng của mình là Việt Kiều hồi hương nên bà già tự động nêm nếm và bỏ giá sống, rau thơm vào trong tô bún luôn cho tiện. Bà ta mỉm cười khi thấy cậu con trai chậm chạp và cẩn thận cầm lấy cái muỗng bằng nhựa đã đổi màu múc một ít nước lèo trong tô bún đưa lên miệng nếm thử trước khi ăn.
Bác nấu giống như má của cháu...
Vậy hả... Má của cháu còn sống hôn?
Dạ má cháu chết rồi...
Tội nghiệp chưa... Còn ba của cháu?
Dạ cũng chết gần mười năm...
Vậy à... Cháu có anh chị em gì hôn?
Dạ có... Cháu có một người chị... Chị Tú Anh thương cháu lắm...
Bà già bán bún ốc tự nhiên có cảm tình với cậu con trai xa lạ mới gặp lần đầu tiên. Bà ta cũng biết cậu con trai hiền lành và thật thà này là Việt Kiều ở Mỹ về thăm quê hương.
Cháu bao nhiêu tuổi?
Cầm cái muỗng nhựa múc một muỗng nước lèo đưa lên húp xong Nhật Yên cười trả lời.
Dạ cháu ba mươi ba tuổi...
Vậy hả... Cháu có vợ con gì chưa?
Hơi ngập ngừng giây lát Nhật Yên mới trả lời câu hỏi của bà lão bán bún ốc.
Dạ chưa...
Đưa tay đuổi mấy con ruồi đang bay lảng vãng quanh tô bún của Nhật Yên rồi bà ta mới cười hỏi tiếp.
Cháu tên gì vậy cháu?
Dạ cháu tên Nhật Yên
Chà tên nghe ngộ dữ ha...
Dạ má cháu nói tên của cháu là tên của một cái làng hay xã gì đó ở ngoài bắc...
Nhật Yên vừa ăn vừa nói chuyện với bà lão một cách vui vẻ.
Dạ cháu xin phép hỏi tên bác...
Liếc nhanh chàng trai trẻ bà lão bán bún ốc cười trả lời.
Bác tên Sương... Ở đây người ta quen gọi bác là bà hai Sương.
Vét cạn nước trong tô bún Nhật Yên cười bằng giọng thân tình.
Dạ bác hai... Ngày mai cháu trở lại ăn mà bác hai có bán nữa hông?
Bà Sương cười hiền hòa.
Có chứ cháu... Không bán thì lấy tiền đâu mà sống. Bác phải ra đây bán mỗi ngày...
Dạ... Mai cháu sẽ trở lại...
Dúi vào tay bà Sương cuộn giấy bạc Nhật Yên nói thật nhanh như sợ bà ta chối từ.
Cháu trả tiền cháo còn dư biếu bác mua thuốc bổ uống...
Tuy không biết đích xác số tiền là bao nhiêu nhưng bà Sương cũng biết cuộn giấy bạc đó phải nhiều hơn giá của một tô bún ốc. Rưng rưng nước mắt bà nói với giọng cảm động.
Cám ơn cháu... Mai cháu trở lại bác sẽ nấu cháo cá cho cháu ăn ngon hơn là bún ốc...
Nhật Yên cười nói trong lúc đứng lên.
Dạ... Trưa mai cháu sẽ tới...
Im lặng nhìn theo cậu con trai từ từ mất dạng bà Sương lẩm bẩm.
Thằng nhỏ hiền và dễ thương quá. Phải chi...
Chậm chạp mở cuộn giấy bạc bà mỉm cười ứa nước mắt. Nhật Yên đã trả hơn một trăm ngàn đồng cho tô bún ốc. Dù ngạc nhiên và mừng rỡ bà Sương cũng ráng dằn lòng ngồi lại đến chiều mới hối hả gánh hàng trở về nhà. Trong lúc ăn cơm tối bà vui vẻ kể lại cho con gái của mình nghe về cậu Việt Kiều tử tế và hiền lành.
Nhật Yên ngơ ngác tìm kiếm. Anh còn nhớ là hôm qua tại chỗ này là chỗ của bà Sương ngồi bán bún mà bây giờ lại trống trơn.
Cậu tìm bà hai Sương phải hôn?
Một người đàn bà ngồi bên cạnh chỗ bà Sương lên tiếng hỏi.
Dạ phải...
Nhật Yên chỉ trả lời có hai tiếng.
Bữa nay bả không có ra. Chắc bả bị bịnh rồi...
Nhật Yên ngồi xuống cái ghế thấp lè tè mà người đàn bà vừa bày ra.
Chị bán cái gì vậy?
Bún riêu... Cậu ăn hôn?
Muốn gây cảm tình để hỏi về bà Sương nên Nhật Yên gật đầu liền. Lát sau chị ta đặt trước mặt anh tô bún riêu mà nước nhiều hơn cái, một dĩa rau sống mà anh nhận ra được một thứ rau là mint hay húng lủi. Có lẽ vì đói bụng nên Nhật Yên cảm thấy ngon miệng và húp hết nước không còn giọt nào.
Ngon quá...
Nhật Yên nói với người đàn bà trẻ tuổi. Cười thành tiếng vui vẻ chị ta nói.
Tôi tên Ba. Bà Sương bịnh hoài hà. Cứ năm ba bữa là bả phải nghỉ một hai ngày. Tui nghe con gái của bả nói là bả bị ho lao nặng lắm...
Chị Ba quen với bả lâu chưa? Chị biết nhà bả không?
Quen với bả cả năm rồi mà tui không biết nhà của bả...
Không hỏi gì thêm Nhật Yên trả tiền rồi lủi thủi ra đường đón xe về khách sạn xong anh lại đi lang thang trong phố. Anh cảm thấy bứt rứt và bồi hồi khi biết tin bà Sương bị bệnh. Dường như giữa anh và bà Sương có một sợi dây tình cảm vô hình nối liền hai người khiến cho anh luôn luôn lo âu và nghĩ ngợi về bà ta. Phải chăng vì bà ta có đôi mắt, có khuôn mặt tương tự như thiếu nữ trong bức tranh. Phải chăng mình yêu bà ta? Nhật Yên cười lắc đầu vì ý nghĩ điên rồ đó. Anh biết mình không yêu bà Sương, một bà già đáng tuổi mẹ của mình. Có thể anh thương hại cho hoàn cảnh nghèo nàn và khổ sở của bà ta. Nhớ lại lời của người đàn bà bán hàng ngồi cạnh chỗ của bà Sương là bà ta có đứa con gái, anh hy vọng người này cũng ở vào khoảng tuổi của mình. Hy vọng cô gái này có đôi mắt giống mẹ, giống như thiếu nữ trong tranh. Hy vọng cô ta có khuôn mặt, thân vóc tương tự với người trong tranh, người mà anh đã yêu mê và tưởng nhớ gần một năm nay. Nhật Yên lang thang khắp nơi của trung tâm phố Sài Gòn với những ý nghĩ và suy tưởng lộn xộn trong trí của mình. Gần nửa đêm anh mới trở về khách sạn ngủ vùi vì mệt mỏi và buồn rầu.
10 giờ sáng. Trở lại chỗ bà Sương ngồi bán Nhật Yên lại thất vọng nhiều hơn vì không thấy bà ta. Ngồi xuống chỗ chị Ba bán bún riêu anh gọi tô bún và lân la gợi chuyện.
Chị Ba có quen ai biết nhà bà Sương không chị?
Tôi không biết ai. Tôi chỉ nghe bà ta nói nhà ở khu Lò Heo...
Nhật Yên năn nỉ chị Ba.
Chị dẫn tôi đi kiếm nhà bà Sương đi chị. Tôi sẽ trả công cho chị...
Cậu trả tôi bao nhiêu tiền. Tôi phải nghỉ bán...
Hiểu ý của chị Ba Nhật Yên vui vẻ thốt.
Chị dẫn tôi đi kiếm được nhà bà Sương thì tôi sẽ trả cho chị năm triệu đồng...
Chị Ba há hốc miệng nhìn Nhật Yên như không tin vào lời nói của anh.
Cậu... Cậu nói thật hả cậu...?
Chầm chậm gật đầu Nhật Yên quả quyết.
Tôi nói thật mà chị... Chị chịu hông?
Chị Ba vui vẻ ưng thuận. Chị không thể nào từ chối số tiền quá lớn mà Nhật Yên đã nói. Nó là một gia tài đối với kẻ bán hàng rong như chị. Bán buôn cả năm chưa chắc chị để dành được số tiền đó.
Cậu chờ tôi dọn đồ rồi mình đi. Lò Heo cũng gần đây. Tôi không biết nhà bà Sương nhưng mà hỏi người ta chỉ chắc cũng tìm ra...
Dọn dẹp xong chị Ba quảy gánh cùng Nhật Yên đi bộ về khu Lò Heo. Nắng tháng sáu chói chang. Đường xá đầy bụi bậm trong không khí hòa lẫn với mùi xăng nhớt khiến cho Nhật Yên khó chịu. Mồ hôi tươm trên trán, trên hai cánh tay và sau lưng.
Nóng quá...
Nhật Yên lên tiếng phàn nàn. Chị Ba cười liếc nhanh người đang đi bên cạnh mình.
Chưa nóng đâu cậu ơi... Bây giờ mới tháng sáu mà...
Nhật Yên cười im lặng xong len lén nhìn chị Ba rồi nhìn những người đi bộ trên đường. Hầu như ai cũng giống nhau. Quần áo dơ bẩn và cũ kỹ, nhiều chỗ rách phải vá víu bằng các mảnh vải khác màu với nhau. Đi bộ một lát chị Ba quẹo vào một con đường nhỏ hơn và nhà cửa cũng tồi tàn và lụp xụp hơn. Hai đứa con nít đang đứng chơi trên đường.
Hai em biết nhà của bà hai Sương?
Hai đứa nhao nhao lên tiếng.
Em biết... Chị cho tụi em tiền mua bánh tụi em sẽ dẫn chị tới nhà bà hai...
Nhật Yên mừng rỡ cho hai đứa trẻ tiền để nhờ chúng dẫn đường tới nhà bà Sương. Theo chân chị Ba và hai đứa trẻ đi quanh co trong hẻm Nhật Yên tò mò nhìn ngắm khung cảnh của một xóm nghèo nàn và lụp xụp. Ruồi nhặng bay khắp nơi. Mùi hôi thối xông lên khiến cho anh phải nín thở. Lát sau hai đứa trẻ dừng lại trước ngôi nhà lợp tôn. Nhật Yên cảm thấy hồi hộp vì thấy nhà vắng tanh và thêm lo lắng không biết hai đứa trẻ có dẫn mình tới đúng nhà không.
Bà hai... Bà hai... Có người kiếm bà nè bà hai...
Trong nhà không có tiếng trả lời. Chị Ba hỏi lớn.
Phải nhà bà Hai Sương không hai đứa?
Phải mà chị. Bà hai bán bún ốc ở chợ Bà Chiểu mà chị. Em biết bả mà chị...
Bà hai ơi bà hai... Bà có nhà không bà hai?
Chị Ba vừa lên tiếng hỏi vừa bước vào cửa. Có tiếng trả lời yếu ớt vọng lên.
Ai vậy? Ai kêu tôi vậy?
Tôi nè bà hai. Tôi dẫn cậu Yên tới thăm bà...
Nhật Yên nghe có tiếng ho rồi bà Sương từ trong buồng bước ra. Bà ta ngạc nhiên khi thấy Nhật Yên.
Chào cậu...
Dạ chào bác... Cháu nghe chị Ba nói bác bị bịnh nên nhờ chỉ dẫn đường tới thăm bác...
Cám ơn cậu... Tôi già cả nên bịnh rề rề quanh năm...
Quay sang chị Ba Nhật Yên cười nói.
Cám ơn chị dẫn đường. Tôi ở đây thăm bà hai. Tôi xin đưa tiền cho chị...
Giữ lời hứa Nhật Yên đưa tiền cho chị Ba. Ngoài ra anh còn cho hai đứa bé dẫn đường thêm mấy ngàn đồng. Đợi cho chị Ba và hai đứa nhỏ đi xong Nhật Yên ân cần hỏi thăm bà Sương.
Bác bịnh chi vậy bác. Con đưa bác đi bác sĩ để chẩn bịnh nghe bác?
Ngần ngừ giây lát bà Sương mới trả lời.
Cám ơn cậu. Tôi bị cảm cúm sơ sài vậy mà. Cậu ngồi chơi. Nhà tôi nghèo quá...
Con đưa bác đi bác sĩ nghe bác... Bịnh của bác cần phải đi bác sĩ và uống thuốc mới khỏi được... Bác đừng lo tiền bạc. Con có tiền... Con coi bác như má của con nên con muốn giúp bác...
Nhật Yên nói bằng giọng gần như là năn nỉ khiến cho bà Sương cảm động trước lòng tốt của cậu trai mà bà chỉ mới quen sơ mấy ngày.
Cám ơn cậu... Tôi sẽ nghe theo lời cậu nhưng phải đợi con Quỳnh Trân về đã...
Nhìn quanh căn nhà tồi tàn Nhật Yên chạnh lòng thương cho hoàn cảnh nghèo khổ của bà Sương. Hiện giờ anh quên mất bà ta là người giống với cô gái trong tranh mà anh định đi tìm. Anh chỉ nghĩ tới sự giúp đỡ một người đồng hương nghèo khổ và bệnh hoạn.
Cô Trân là ai vậy bác?
Con gái của bác... Nó đi làm chút nữa mới về...
Im lặng giây lát Nhật Yên mới nói tiếp.
Cháu chờ cô Trân về xong cháu sẽ nói chuyện với cô Trân để chở bác đi bác sĩ. Bác đừng để ý tới chuyện tiền bạc...
Bà Sương nhìn ra cửa trong lúc nghe Nhật Yên nói. Thấy bóng cô gái thấp thoáng ngoài đường hẻm bà ta cười nói với Nhật Yên.
Con Quỳnh Trân nó về...
Nghe bà Sương nói Nhật Yên vội quay nhìn ra. Khi cô gái bước vào cửa anh lặng người vì bàng hoàng và run rẩy. Quỳnh Trân, cô con gái của bà Yên Sương giống hệt như thiếu nữ trong tranh ngoại trừ một điểm duy nhất là già hơn một chút. Anh nghe được tim của mình đập thình thịch khi nhìn đôi mắt của Trân. Đó là đôi mắt của người trong tranh. Mặc dù ăn mặc giản dị và không son phấn nhưng tự người của nàng toát ra nét gì lạ lùng và quyến rũ khiến cho anh phải nhìn đăm đăm không rời.
Trân hơi ngỡ ngàng khi thấy một thanh niên lạ mặt ngồi trong nhà và đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Con Quỳnh Trân, con gái của tôi đó cậu...
Bà Sương lên tiếng khiến cho Nhật Yên giật mình. Ấp úng giây lát anh mới cười thốt.
Chào cô Quỳnh Trân... Tôi tên Nhật Yên... Tôi quen với bác...
Khẽ gật đầu chào khách Trân cười thốt.
Dạ chào anh. Má của tôi có nói về anh...
Quay sang bà Sương Trân hỏi nhỏ.
Má khỏe hôn má. Hồi sáng con nấu cháo cá mà má có ăn chưa má?
Má ăn rồi con... Cậu Yên tới thăm má. Con làm nước chanh muối mời cậu uống đi con...
Dạ...
Nhật Yên lên tiếng liền khi thấy Trân định bỏ đi pha nước chanh muối.
Cám ơn cô Trân tôi không có khát nước. Nghe nói bác bị bịnh nên tôi tới thăm. Tôi muốn bàn với cô Trân về chuyện đưa bác đi bác sĩ...
Thấy Quỳnh Trân có vẻ ngần ngại Nhật Yên tiếp nhanh.
Tôi năn nỉ chở bác đi bác sĩ mà bác không chịu bảo chờ cô về...
Trân cười nhẹ.
Cám ơn anh Yên... Bịnh của má tôi đâu cần đi bác sĩ. Vả lại...
Nhật Yên hiểu Quỳnh Trân muốn nói điều gì. Nhìn cô gái anh nói nhỏ.
Tôi nghe chị Ba nói bác bị bịnh nặng. Bác bị lao phổi phải không cô Trân?
Bị Nhật Yên vặn hỏi và bắt gặp cái nhìn nửa van lơn nửa nghiêm nghị của ông Việt Kiều hồi hương Quỳnh Trân đâm ra bối rối. Câu hỏi của Nhật Yên khiến cho nàng lấy làm khó xử vì không muốn nhờ vả vào người lạ. Tự ái không cho phép nàng nhận sự giúp đỡ của chàng trai trẻ tuổi mới quen biết và nhất là mới gặp mặt lần đầu tiên.
Cô Trân... Tuy mới gặp bác nhưng tôi thương cho hoàn cảnh của bác và thương bác như thương má của tôi. Đó là lý do tôi muốn đưa bác đi bác sĩ chẩn bệnh và chữa trị. Bệnh lao phổi để lâu nguy hiểm lắm. Bác có thể chết...
Thấy Quỳnh Trân ngần ngừ chưa trả lời Nhật Yên tiếp nhanh.
Cô đừng ngại về chuyện tiền bạc. Tôi sẽ trả hết mọi chi phí cho bác...
Quỳnh Trân nhìn Nhật Yên thật nhanh xong quay nhìn má của mình. Nàng thầm thở dài khi nhìn gương mặt xanh xao và hốc hác của mẹ già. Dường như nàng khó lòng khước từ sự giúp đỡ của Nhật Yên.
Quỳnh Trân cám ơn anh Nhật Yên nhiều lắm...
Nói nửa chừng Trân quay qua nhìn má của mình như hỏi ý kiến. Thấy bà mỉm cười gật đầu nàng cười nói.
Dạ... Quỳnh Trân xin làm phiền anh Nhật Yên...
Nhật Yên cười.
Như vậy là cô Trân bằng lòng?
Dạ... Chừng nào mình mới đi bác sĩ hả anh?
Ngay bây giờ. Tôi chờ cô và bác sửa soạn xong là mình đi... Mình ra đường đón tắc xi tới phòng mạch bác sĩ liền...
Bà Sương vào trong buồng sửa soạn. Trong lúc ngồi chờ Nhật Yên hỏi.
Cô có quen biết với bác sĩ nào không?
Dạ có... Ông bác sĩ này cũng ở gần đây. Lâu lâu Trân cũng đưa má tới xin thuốc...
Quay qua nhìn Nhật Yên thật nhanh rồi Quỳnh Trân thở dài tiếp.
Dạ Trân cũng muốn cho má chữa bệnh nhưng không có tiền mua thuốc và ăn uống bổ dưỡng. Thuốc men bây giờ hiếm và mắc lắm anh Nhật Yên à...
Nhật Yên gật đầu cười nói một cách vui vẻ như cố làm cho Quỳnh Trân đừng lo âu về tiền bạc.
Tôi hiểu. Cô Trân đừng ngại về chuyện tiền bạc. Tôi thương bác như thương má của tôi. Má tôi mất lâu rồi...
Nhìn Quỳnh Trân anh thở dài nói nhỏ.
Khi cha mẹ mình mất đi mình mới biết rằng đó là một mất mát lớn lao nhất trong đời của mình. Tôi không muốn cô Trân mồ côi...
Quỳnh Trân ứa nước mắt vì câu nói thành thật của Nhật Yên.
Cám ơn anh Nhật Yên đã thương má của Trân. Anh là kẻ có lòng rất ít khi thấy trong xã hội này...
Không có chi... Tôi chỉ làm những gì mình có thể làm để giúp đỡ bác. Bây giờ mình đi...
Nhật Yên đứng lên khi thấy bà Sương bước ra. Do dự giây lát Quỳnh Trân dìu mẹ ra cửa.
Bác có cần cháu dìu bác đi không bác?
Nhật Yên hỏi bà Sương. Bà ta cười nói với giọng vui vui.
Cám ơn con... Con Trân nó đỡ được rồi...
Quỳnh Trân mỉm cười khi nghe má của mình gọi Nhật Yên bằng tiếng con âu yếm và thân mật. Dường như bà ngầm chấp nhận cậu con trai mới quen là người trong gia đình.
Quỳnh Trân và Nhật Yên ngồi cạnh nhau trong phòng mạch bác sĩ. Tiếng nói chuyện ồn ào lẫn với tiếng con nít khóc và mùi hăng hắc xông lên làm cho Nhật Yên nhăn mặt.
- Anh Nhật Yên khó chịu phải không?
Quỳnh Trân hỏi với giọng săn sóc. Nhật Yên gật đầu cười.
- Tuy không quen cái mùi bệnh viện nhưng tôi chịu được... Quỳnh Trân đừng lo...
- Dạ...
Nhật Yên cảm thấy lòng mình rung lên nhịp tình cảm kỳ diệu. Dù không nói ra anh biết Quỳnh Trân rất giống với người con gái trong tranh mà mình đã mê say. Tương tự như mẹ của mình, Trân có nhiều điểm phù hợp một cách lạ lùng không thể giải thích được với người con gái trong bức tranh.
Dạ... Quỳnh Trân xin hỏi anh Nhật Yên... Cái này hơi tò mò một chút...
Nhật Yên cười vui vẻ.
Trân cứ hỏi. Ngay cả về đời tư tôi cũng trả lời cho Trân biết...
Anh Nhật Yên qua Mỹ lâu chưa?
Tôi qua Mỹ lâu rồi. Lúc tôi còn nhỏ lắm...
Như vậy là anh Nhật Yên chắc lớn tuổi hơn Trân. Trân cũng sanh năm 75... Tháng 11...
Tôi sanh tháng 2 năm 74...
Anh Nhật Yên làm gì ở bên Mỹ...
Nhật Yên quay nhìn cô gái đang ngồi cạnh mình.
Tôi viết văn...
Nói được ba tiếng Nhật Yên ngừng lại khi nhìn vào đôi mắt long lanh đẹp tuyệt vời của Trân. Dường như mắc cỡ cô gái chớp mắt rồi cúi đầu xuống và nói nhỏ.
Viết văn chắc cực và nghèo hả anh?
Nhật Yên cười. Ba má của anh cũng thường nói với anh như thế lúc anh còn học trung học. Ông bà chắc cũng biết làm văn chương nghệ thuật ở Việt Nam nghèo khổ. Có ông văn thi sĩ Việt Nam nào giàu đâu.
Quỳnh Trân hỏi tiếp.
Chắc anh Nhật Yên phải giỏi tiếng Việt lắm...
Nhật Yên cười đùa.
Không đâu. Tôi tính nhờ cô Trân dạy cho tôi tiếng Việt. Tôi viết văn bằng tiếng Anh...
Trân tưởng anh Nhật Yên viết tiểu thuyết bằng tiếng Việt...
Viết tiếng Anh mới có tiền nhiều hơn. Nước Mỹ có trên ba trăm triệu người do đó thị trường tiêu thụ sách báo của họ mạnh m và rộng lớn lắm so với số người Việt chỉ có khoảng một triệu người...
Quỳnh Trân tủm tỉm cười.
Anh Nhật Yên viết được mấy cuốn rồi. Có cuốn nào best seller chưa?
Nhật Yên quay nhìn Quỳnh Trân với vẻ ngạc nhiên và thắc mắc. Anh không ngờ cô gái nghèo nàn này cũng biết chút ít về chuyện viết lách ở nước ngoài. Ngoài ra hai tiếng best seller của nàng làm cho anh nhớ tới Jane.
Ba cuốn rồi... Tất cả đều là best seller...
Hèn chi...
Quỳnh Trân muốn nói cái gì?
Quỳnh Trân cười cười trả lời.
Trân muốn nói anh là triệu phú... Cho nên anh không ngại chuyện tiền bạc...
Nhật Yên đùa.
Triệu phú thời chưa nhưng mà có tiền thời có kha khá. Bởi vậy tôi mới năn nỉ cô Trân là đừng có lo ngại khi đem bác đi chữa bệnh...
Quỳnh Trân cám ơn sự giúp đỡ của anh Nhật Yên. Nếu không có anh chắc má của Trân không mạnh khỏe được...
Nhật Yên cười nhìn Quỳnh Trân. Cô gái im lặng chịu đựng tia nhìn kỳ lạ của người thanh niên giây lát mới cúi đầu xuống. Nhìn chiếc áo bà ba đen đã phai màu vì nắng mưa thành trắng bạc anh cảm thấy thương xót vô hạn cô gái đang ngồi bên cạnh mình. Cuộc đời nàng là bất hạnh. Nghèo khổ, vất vả, buồn phiền khiến cho nàng trông già hơn tuổi. Nàng không có mái tóc huyền bóng mượt mà anh hằng mơ tưởng. Nàng không có chiếc áo dài trắng đơn sơ mà anh thường hay nghĩ đến. Chỉ riêng có đôi mắt. Đôi mắt tuyệt vời. Long lanh buồn tới mức độ mà khi nhìn vào anh cảm thấy mình chìm mất vào khoảnh trời mộng mơ diễm ảo.
Quỳnh Trân không cần cám ơn. Tôi thương bác như má của tôi nên giúp đỡ là chuyện thường...
Nói tới đó Nhật Yên ngừng lại khi thấy bác sĩ Toàn và bà Sương bước ra. Bắt tay anh ông bác sĩ cười nói một cách vui vẻ.
Tôi sẽ gởi bà tới bệnh viện để scan hai lá phổi của bà. Tôi nghĩ…
Bác sĩ Toàn ngập ngừng giây lát đoạn nói với Nhật Yên.
Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu…
Hiểu ý Nhật Yên vui vẻ nói với Quỳnh Trân.
Trân và bác ngồi chờ một lát. Tôi cần nói chuyện với bác sĩ Toàn…
Vào văn phòng, mời Nhật Yên ngồi xuống ghế xong bác sĩ Toàn lên tiếng.
Tôi nghĩ bà không phải bị lao phổi mà bị ung thư phổi…
Nặng không bác sĩ?
Nhật Yên hỏi và bác sĩ Toàn thở dài.
Tôi chỉ đoán vậy thôi. Sau khi bà đi scan phổi thời mới biết chính xác được…
Nhìn Nhật Yên giây lát ông ta nói tiếp.
Tôi chỉ nói riêng cho cậu biết thôi rồi tùy cậu định liệu… Cậu bà con như thế nào với bà Sương?
Nhật Yên trả lời sau một chút đắn đo.
Dạ không có bà con gì hết. Tôi ở Mỹ về rồi tình cờ gặp bác Sương. Thấy hoàn cảnh của bác nên tôi thương và giúp đỡ…
Bác sĩ Toàn gật đầu cười.
Ít có người như cậu. Chữa bệnh ung thư tốn tiền lắm. Tôi nói cho cậu biết rồi tùy cậu. Chữa có thể chỉ kéo dài thời gian năm ba tháng hoặc một hai năm mà thôi…
Nói chuyện với bác sĩ Toàn xong Nhật Yên bước ra. Thấy nét mặt của anh hơi buồn Quỳnh Trân hỏi nhỏ.
Có chuyện gì mà Trân thấy anh hơi buồn?
Không muốn cho bà Sương và Quỳnh Trân biết nên Nhật Yên cười giả lả.
Bác sĩ Toàn nói với anh là bác bị lao phổi khá nặng cần phải chữa trị gấp. Bây giờ cũng hơi trễ rồi vậy sáng mai mình phải đưa bác tới bệnh viện cho họ chụp hình và thử nghiệm…
Quỳnh Trân nhìn Nhật Yên chăm chú. Anh cảm thấy tâm hồn xuyến xao và run rẩy khi nhìn vào đôi mắt của nàng hay đôi mắt của người con gái trong tranh.
Anh Nhật Yên có điều gì giấu Trân phải hôn?
Nhật Yên bối rối giây lát rồi cười nói lảng.
Đâu có… Anh đâu có điều gì giấu Trân đâu…
Cô gái nở nụ cười tươi.
Dạ… Mai mốt mà anh thú thiệt là Trân sẽ nhéo anh một cái thiệt đau. Anh nhớ nghe…
Nhật Yên bật lên tiếng cười vui vẻ. Nhìn bà Sương đang ngồi lim dim trên ghế anh thì thầm.
Thôi mình đi về cho bác nghỉ ngơi…

 

hết: Chương 8,


Nhật Yên m

Mắt em người Sài Gòn

Chương 9


Quỳnh Trân lộ vẻ vui mừng khi thấy Nhật Yên xuất hiện nơi cửa. Hơn tháng nay người thanh niên xa lạ đó trở thành quen thuộc với hai má con của nàng. Vui vẻ, hiền lành, tử tế anh đã giúp đỡ cho hai má con nàng nhiều thứ như đưa đi bác sĩ để chẩn bịnh, đi nhà thương chụp hình phổi, mua thuốc uống, mua thức ăn bổ dưỡng, mướn người sửa sang lại căn nhà khang trang hơn. Mọi thứ đều được Nhật Yên làm mà không cần hai mẹ con nàng nói tiếng cám ơn. Từ lòng biết ơn nảy sinh ra cảm mến, nàng bắt đầu nói chuyện với anh nhiều hơn để tìm hiểu. Hôm nay nàng làm một tiệc nhỏ đãi ân nhân tốt bụng của gia đình đồng thời cũng để ăn mừng cho sức khỏe của mẹ già. Có một lý do thầm kín mà nàng không nói ra là nàng bắt đầu có cảm tình với Nhật Yên nhiều hơn.
Anh đem gì mà nhiều vậy?
Nhật Yên nhận ra ngay cách xưng hô thân mật của Quỳnh Trân. Nàng đã bỏ đi chữ " Nhật Yên " khách sáo để còn có chữ " anh " thân mật và gần gụi hơn. Nhận ra ý tốt của cô bạn gái Nhật Yên cũng thay đổi ngay cách xưng hô.
  Đâu có gì đâu... Anh chỉ mua cho bác chục cam, táo để bác ăn cho bổ... Anh cũng có mua thuốc bổ cho bác đây..."
Nhật Yên đưa cho Quỳnh Trân cái bọc giấy dầu to tướng.
Cám ơn anh. Mời anh ngồi... Để Trân gọi má ra đây gặp anh...
Ngồi xuống cái ghế bằng cây Nhật Yên tiếp nhanh.
... Ngoài ra anh còn mua cho Quỳnh Trân cái này...
Nhật Yên trao cho Quỳnh Trân cái hộp nhỏ. Do dự giây lát nàng mở ra rồi cười nói.
Cám ơn anh... Cái Seiko thật đẹp...
Đưa cánh tay ra trước mặt Nhật Yên nàng nũng nịu.
Anh đeo dùm Trân đi...
Nhật Yên cảm thấy run rẩy, hồi hộp và vui sướng khi cầm lấy cổ tay thon nhỏ của Quỳnh Trân. Phải mất mấy phút anh mới đeo được cái đồng hồ cho nàng. Lắc cổ tay qua lại nàng cười đùa.
Từ nay Trân mất cái thú hỏi và nghe anh trả lời giờ giấc...
Nhật Yên cười bằng mắt.
Trân có thể hỏi cái khác. Mình có thiếu gì chuyện để hỏi nhau...
Có tiếng giép lẹp xẹp rồi bà Sương bước ra. Nhật Yên vội đứng lên khi thấy bà Sương.
Dạ... Chào bác... Bác khỏe nhiều không bác...?
Cám ơn con... Bác đỡ nhiều lắm rồi. Đó cũng nhờ sự giúp đỡ tận tình của con. Ơn nghĩa đó bác không bao giờ quên...
Dạ con giúp bác vì thấy hoàn cảnh đáng thương của bác. Xin bác đừng nói tới chuyện ân nghĩa...
Quay nhìn con gái bà Sương cười hỏi.
Con làm cơm xong chưa?
Dạ xong rồi má...
Con dọn lên mời anh ăn đi con...
Nhìn Nhật Yên bà nói tiếp.
Bác bảo con Trân làm bữa tiệc nhỏ để đãi con. Không biết thời thôi mà biết rồi thời bác coi con như người trong gia đình...
Nhật Yên mừng thầm khi nghe bà Sương nói. Nếu được bà ta xem như con cháu trong nhà anh mới có cơ hội thố lộ về chuyện của mình. Ba người ngồi vây quanh chiếc bàn tròn nhỏ và cũ với ba cái ghế đẩu ọp ẹp.
Anh ngồi coi chừng té. Anh nhớ ghế này là ghế đẩu không có chỗ dựa à nghe...
Nhật Yên bật cười vì câu nói giỡn thân mật của Quỳnh Trân.
Anh ăn thử ba món ruột của Trân. Đó là canh chua cá lóc, cá trê chiên và đậu đũa xào. Ngoài ra Trân còn có bánh gan để anh ăn tráng miệng...
Trân nấu nhất định là ngon rồi lại còn thêm món ruột nữa thời phải... phải...
Nhật Yên lập lại hai lần như cố tìm ra tiếng Việt nào thích hợp nhưng cuối cùng anh phải bật ra.
... Delicious...
Quỳnh Trân cười thánh thót khi nghe Nhật Yên phải dùng hai ngôn ngữ để nói chuyện. Đưa chén cơm cho anh nàng cười.
Anh trả công bao nhiêu để Trân dạy anh nói tiếng Việt. Công của Trân không phải là công chùa đâu...
Hiểu ý cô bạn gái Nhật Yên cũng đùa lại.
Anh biết... Anh đã nói là Trân nên thôi đi làm hãng để ở nhà dạy tiếng Việt cho anh và săn sóc bác...
Thôi anh đừng có xúi Trân bỏ làm. Mai mốt anh về Mỹ rồi Trân lấy gì ăn...
Nhật Yên im lặng ăn không nói gì thêm. Anh có vẻ đăm chiêu và tư lự. Thấy thế Quỳnh Trân lên tiếng.
Trân có nói điều gì làm anh buồn thời Trân xin lỗi anh nghe...
Anh đâu có buồn bằng chứng là...
Như để chứng tỏ cho câu nói của mình Nhật Yên đưa chén cơm không cho Quỳnh Trân.
Ngon quá... Anh phải ăn thêm một chén cơm nữa. Trân có thấy ai buồn mà ăn ngon như anh không?
Quỳnh Trân cười thánh thót.
Cơm còn nhiều lắm... Anh ở chơi ăn cơm tối xong hãy về khách sạn...
Bà Sương liếc nhanh con gái. Không biết nghĩ gì mà bà nói với Nhật Yên.
Con về đây lâu rồi mà có đi chơi ở đâu chưa. Nếu chưa bác bảo con Trân dẫn con đi cho biết với người ta...
Dạ chưa... Gần tháng nay con chỉ đi vòng vòng ở Sài Gòn thôi...
Chắc tại anh lo cho má của Trân chứ gì?
Quỳnh Trân xen vào bằng câu hỏi. Nhật Yên cười im lặng như thừa nhận. Quỳnh Trân nói với má của mình.
Con dẫn anh Nhật Yên đi Vũng Tàu nghe má. Con nghĩ anh sẽ thích biển...
Bà Sương gật đầu. Nhật Yên góp chuyện.
Vậy hả. Hay là mình đưa bác ra Vũng Tàu ở một hai tuần lễ... Anh nghe nói gió biển rất tốt cho bịnh của bác...
Bà Sương lắc đầu.
Thôi con ơi... Tốn tiền lắm...
Quỳnh Trân cũng lên tiếng.
Thôi để Trân đưa anh đi Vũng Tàu. Sáng đi chiều về ít tốn hơn...
Nhật Yên lắc đầu. Nhìn cô bạn gái anh nói với giọng thân mật như là anh trai nói với em gái.
Anh đã nói với Trân là đừng có ngại tốn kém. Sức khỏe của bác cần hơn... Tối nay về khách sạn anh sẽ mướn phòng và xe để mình đi Vũng Tàu. Trân lo sửa soạn cho bác để sáng mai anh tới đón...
Quay sang bà Sương Nhật Yên năn nỉ.
Bác đi nghe bác... Mình ở một hai tuần đâu có tốn bao nhiêu...
Bà Sương cười nói đùa với con gái.
Má con mình mà từ chối là phụ lòng anh Yên của con. Chắc kiếp trước nó mắc nợ hai má con mình nên kiếp này nó phải trả...
 Nhìn thấy vẻ ngơ ngác của Nhật Yên Quỳnh Trân cười thánh thót. Nàng biết anh không hiểu được câu nói của má mình.
Bác chịu đi Vũng Tàu. Tuy nhiên mốt mới đi được vì con Trân còn phải xin nghỉ việc...
Dạ mốt cũng được... Bác bằng lòng đi nghỉ mát là con mừng rồi...
Bà Sương nói bằng giọng thân tình như nói với con trai của mình.
Cái thằng này thiệt lạ. Ước gì bác có được đứa con trai như con...
Không biết nghĩ gì mà mặt của Quỳnh Trân hồng lên và hai mắt long lanh thêm. Nhìn vào đôi mắt của Quỳnh Trân giây lát Nhật Yên buột miệng.
Bác và Quỳnh Trân có cặp mắt giống nhau. Giống y hệt một người...
Quỳnh Trân nhìn đăm đăm Nhật Yên khiến cho anh phải vờ nhìn ra ngoài đường.
Anh Nhật Yên nói mắt của Trân giống ai?
Biết mình nói hớ Nhật Yên vội chối.
Anh đâu có nói giống ai...
Có mà... Anh nói mắt của má và của Trân giống y hệt một người... Má có nghe hả má...
Bà Sương cười gật đầu. Bị Quỳnh Trân vặn hỏi Nhật Yên ấp úng không biết trả lời ra sao. Cuối cùng nhìn bà Sương giây lát anh rụt rè lên tiếng.
Con đã gặp một người có đôi mắt giống hệt như bác và cô Trân...
Nhật Yên hơi mỉm cười khi thấy Quỳnh Trân mở lớn đôi mắt đẹp nhìn mình. Còn bà Sương có lẽ vì lớn tuổi nên chỉ nhìn Nhật Yên như chờ nghe tiếp.
Con có một bức tranh của một họa sĩ nào đó vẽ một cô gái gương mặt giống hệt như bác. Nhất là đôi mắt… Đôi mắt của cô gái trong tranh và của bác đẹp vô cùng, đẹp không có thể diễn tả được. Ngay như cháu là một người viết văn mà cũng chịu thua luôn. Chỉ có điều là cô gái trong bức tranh trẻ hơn bác...
 
Không những Nhật Yên mà cả Quỳnh Trân cũng nhận thấy sự thay đổi hiện ra trên mặt của bà Sương. Bàn tay gầy guộc của bà ta đang đặt trên mặt bàn chợt run rẩy. Nhìn đăm đăm vào mặt Nhật Yên bà cất giọng khàn khàn.
Phải cô gái đó mặc áo dài trắng?
Nhật Yên nhìn bà Sương với vẻ ngạc nhiên. Anh tự hỏi làm sao bà ta biết cô gái đó mặc áo dài trắng.
Dạ đúng... Mà làm sao bác biết?
Không trả lời bà Sương hỏi tiếp.
Tóc đen dài ngang lưng?
Bà Sương đưa tay làm dấu và lần nữa Nhật Yên gật đầu thay cho câu trả lời.
Sao má biết hả má...
Dường như không dằn được kinh ngạc lẫn tò mò Quỳnh Trân hỏi trong lúc nhìn Nhật Yên rồi quay qua nhìn má của mình. Nhật Yên thấy bà Sương mỉm cười nhưng nụ cười vụt tắt đi thật nhanh để nhường chỗ cho nét buồn rầu u ẩn. Nhìn con gái bà ta nói nhỏ và chậm.
Để hôm nào trong người khỏe khoắn rồi má sẽ kể cho con nghe...
Nhìn Nhật Yên bà nhẹ hỏi.
Con còn giữ bức tranh đó?
Dạ còn... Con quý bức tranh lắm nên lúc nào cũng mang theo. Con về khách sạn lấy cho bác xem...
Bà Sương chầm chậm lắc đầu.
Không cần đâu con. Mốt mình đi Vũng Tàu con mang theo cũng được...
Tối hôm đó Nhật Yên ở chơi và nói chuyện với Quỳnh Trân cho tới nửa đêm mới về khách sạn.
Chiếc xe van năm chỗ ngồi từ từ chạy vào thị trấn Long Hải. Hai bên đường người ta cất nhiều ngôi nhà đẹp, khang trang và đắt tiền.
Đẹp quá...
Quỳnh Trân trầm trồ. Đáng, tài xế kiêm hướng dẫn viên du lịch giải thích.
Mình đang đi vào thị trấn Long Hải, thuộc quận Long Điền. Long Hải cách thành phố Vũng Tàu độ ba mươi cây số, nổi tiếng vì bãi biển đẹp, nước sạch và trong xanh. Tôi đã  mướn cho anh Yên một ngôi nhà nằm trong khu yên tịnh nhìn ra bãi biển. Bác và cô tha hồ hóng gió...
Được Nhật Yên trả tiền hậu hỉ do đó Đáng tỏ ra vui vẻ và giúp đỡ tận tình.
Cám ơn anh... Chừng nào anh mới trở lại Sài Gòn?
Tôi về liền. Hai tuần sau tôi trở ra đón bác với cô và anh Yên...
Xe bắt đầu đi vào khu nhà khang trang và yên tĩnh. Mỗi nhà đều có hàng rào bao quanh và hai bên đường trồng nhiều cây cối. Đáng dừng xe trước ngôi nhà ngói. Lấy chìa khóa mở cổng xong anh lái xe vào. Trong lúc bà Sương và Quỳnh Trân đứng ngắm cảnh Nhật Yên và Đáng xách va li vào nhà.
Đẹp quá hả má. Chắc anh Yên phải tốn tiền nhiều lắm mới mướn được ngôi nhà rộng và sang như vầy...
Bà Sương nhẹ thở dài.
Tiền đâu mà nó xài sang như vậy...
Quỳnh Trân cười nhìn cái bồn bông nở hoa đủ màu đoạn hít hơi dài không khí có mùi muối và rong rêu.
Anh viết văn thiếu gì tiền. Ảnh khoe với con là ảnh có nhiều tiền lắm...
Bà Sương mắng yêu con gái.
Thì nó làm cực mới có tiền...
Quỳnh Trân vừa cười vừa nói.
Ảnh viết văn sướng lắm má ơi. Con phải tập viết văn như ảnh...
Bà Sương ký nhẹ lên đầu con gái.
Con tưởng muốn làm văn sĩ, họa sĩ dễ lắm à. Ba con...
Nói tới đó bà chợt im bặt. Như biết mình lỡ lời bà lãng sang chuyện khác.
Má thích giàn hoa giấy của nhà này. Đẹp và nhiều bông...
Má nói cái gì mà con nghe có tiếng ba con ở trong đó vậy má?
Quỳnh Trân hỏi nhỏ má của mình. Im lặng nhìn con gái với ánh mắt thương yêu giây lát bà Sương mới nhẹ thở dài.
Ba của con là họa sĩ... Ổng vẽ đẹp lắm... Thôi mình đi vào nhà để anh Yên của con đợi... Tội nghiệp nó...
Dù không hiểu được lời nói mơ hồ và khó hiểu của má mình nhưng Quỳnh Trân không hỏi thêm. Ngay lúc đó Nhật Yên mở cửa cười nói.
Trân ra sân sau sẽ thấy biển. Đẹp lắm...
Vậy hả anh... Anh thích không?
Không thích lắm nhưng anh nghĩ anh có thể ở đây suốt đời...
Quỳnh Trân cười thánh thót khi nghe câu nói đùa này. Liếc Nhật Yên nàng cười giễu.
Phải hôn... Hay là mai mốt anh đòi về Mỹ vì nhớ cô bồ mắt xanh tóc vàng của anh...
Anh thích tóc đen, mắt nâu...
Đôi mắt đẹp của Quỳnh Trân long lanh hơn khi nghe câu nói nửa giỡn nửa nghiêm trang của Nhật Yên. Vì ngồi xe ba tiếng đồng hồ nên bà Sương bị mệt phải vào buồng riêng đi nghỉ trước. Nhật Yên rủ Quỳnh Trân ra bãi biển. Sóng vổ ì ầm tung bọt trắng xóa. Gió thổi mạnh bay tung mái tóc dài của Quỳnh Trân. Đôi trai gái im lặng đứng cạnh nhau nhìn biển xanh ngắt. Xa thật xa sóng bạc đầu trắng xóa. Ngoài khơi mấy chiếc thuyền câu trôi dật dờ. Bãi cát vàng sạch trơn lơ thơ người đi. Quỳnh Trân quay qua nhìn Nhật Yên và bắt gặp anh cũng đang nhìn mình. Hai người nhìn nhau giây lát rồi lặng lẽ quay đi chỗ khác.
Anh Nhật Yên nhìn gì?
Nhật Yên mỉm cười khi nghe câu hỏi của người bên cạnh. Không biết nghĩ gì anh trả lời bằng câu hỏi.
Quỳnh Trân nhìn gì?
Biển... Quỳnh Trân nhìn biển xanh. Nghe gió thổi và nghe anh thở...
Nói xong nàng cất tiếng cười. Tiếng cười hạnh phúc của nàng vang vang trong gió mặn lẫn mùi rong rêu.
Người ta nói muốn nghe được hơi thở của người khác thời mình phải thở cùng một nhịp với họ. Nếu Quỳnh Trân nghe được hơi thở của anh thời Trân phải thở cùng một nhịp với anh...
Thiệt hả anh?
Hỏi xong nàng mới nghĩ ra cái ý của Nhật Yên. Cười chúm chiếm nàng quay nhìn.
Trân biết anh muốn nói cái gì rồi. Nhưng mà...
Nhật Yên hỏi với giọng nôn nóng.
Nhưng mà sao?
Nhưng mà anh đừng có ham...
Quỳnh Trân phá ra cười khi nhìn nét mặt tiu nghỉu của Nhật Yên. Lát sau nắm lấy bàn tay của Nhật Yên nàng thì thầm.
Trân mến anh và coi anh như là bạn thân. Còn chuyện kia xin anh hãy từ từ...
Nhật Yên cười buồn. Ngay lúc nhìn thấy Quỳnh Trân lần  đầu tiên anh cảm thấy rung động và bàng hoàng. Cứ mỗi lần nhìn vào khuôn mặt và nhất là đôi mắt của nàng anh biết nỗi say mê lớn dần lên trong lòng mình. Anh nghe người thiếu nữ trong tranh đang thì thầm, thúc hối hay van xin mình hãy yêu thương và bảo bọc Quỳnh Trân. Càng gần gụi, trò chuyện với nhau nhiều chừng nào anh cảm thấy tự nàng toát ra sức hút mạnh mẽ kéo anh lại gần hơn. Dù chưa có lời tỏ tình nhưng bằng ánh mắt nhìn, cử chỉ săn sóc, chiều chuộng, lời nói âu yếm, anh tỏ lộ tình cảm của mình một cách chân thành và tha thiết. Quỳnh Trân cũng nhìn thấy điều đó; tuy nhiên nàng ngại ngùng và e dè, không biểu lộ tình cảm một cách quá đáng vì nghĩ hai người chỉ mới quen nhau hơn tháng. Nàng biết Nhật Yên là một người vui vẻ, tử tế và hiền lành. Mẹ con nàng đã chịu ơn anh rất nhiều. Tuy nhiên nàng không muốn bắt buộc mình phải yêu anh vì ân nghĩa.
Mình về chưa anh. Trân cảm thấy lạnh?
Nhật Yên choàng tay qua vai Quỳnh Trân và nhẹ kéo nàng sát vào người.
Ấm chưa?
Quỳnh Trân cúi mặt xuống để giấu nụ cười.
Ấm rồi...
Nhẹ hôn lên mái tóc huyền óng ả Nhật Yên thì thầm.
Mình về... Sắp tối rồi...
Quỳnh Trân cười nhỏ.
Anh có mua gì ăn không. Trân đói bụng rồi...
Anh có mua bánh mì thịt... Trân chịu khó ăn đi rồi sáng mai anh mời Trân đi ăn sáng...
Quỳnh Trân cười thánh thót.
Chà... Sao lúc này anh lịch sự và khách sáo vậy... Anh tính dụ Trân à?
Nhật Yên bật lên tiếng cười vui vẻ. Như đôi tình nhân hai người đi bên nhau trên cát ướt. Sau lưng họ mặt trời từ từ chìm xuống mặt biển.
Căn phòng nhỏ sáng mờ mờ. Gió lất lây tấm màn cửa sổ. Quỳnh Trân ngồi lọt vào chiếc ghế nệm rộng. Nàng mơ hồ nghe được tiếng reo của hàng cây dương hòa lẫn trong tiếng sóng biển ì ầm. Đối diện với nàng Nhật Yên ngồi húy hoái viết. Má của nàng cũng đang đọc tờ nhật báo.
Yên con...
Đang cắm đầu vào cái labtop Nhật Yên vội ngước lên khi nghe bà Sương gọi mình.
Dạ...
Con có mang theo bức tranh?
Dạ có. Con để trong phòng...
Con mang bức tranh ra đây cho bác xem rồi bác sẽ kể con và Quỳnh Trân lý do tại sao người trong tranh lại có đôi mắt và khuôn mặt giống như bác và con Trân...
Nhật Yên mừng thầm nhưng cố làm ra vẻ thản nhiên. Anh vội vã đi vào phòng lấy một cái ống làm bằng giấy cứng. Rút trong ống ra bức tranh anh trịnh trọng trải bức tranh lên bàn. Quỳnh Trân mở to mắt nhìn với vẻ kinh ngạc. Bà Sương nhẹ thở dài. Nhật Yên thấy mắt bà ươn ướt.
Giống lắm... Đẹp thật...
Quỳnh Trân lẩm bẩm. Bà Sương gật đầu nhìn con gái rồi sau đó cười với Nhật Yên.
Người trong tranh đẹp tuyệt. Đó là cái đẹp không già, không buồn lo và không sầu đau. Đó là cái đẹp khó bị hủy hoại bởi thời gian...
Nhìn Quỳnh Trân và Nhật Yên bà Sương nói với giọng thật ân cần và âu yếm.
Hai con lại gần đây để ta kể cho hai con nghe một câu chuyện có liên quan tới người thiếu nữ trong tranh...
Bà Sương ngừng lời. Không những Nhật Yên mà Quỳnh Trân cũng thấy ánh mắt mỏi mệt và bệnh hoạn của mẹ  mình long lanh cùng với nụ cười tươi vui nở trên đôi môi.
Đây là một chuyện mà ta đã chôn kín trong lòng ba mươi bốn năm...

 

hết: Chương 9,

 

 



Chỉnh sửa lại bởi HEICHPE - 27/Dec/2009 lúc 7:02pm
IP IP Logged
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.227 seconds.