Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn
Message Icon Chủ đề: M.H.Hoài Linh Phương Gởi trả lời Gởi bài mới
Người gởi Nội dung
thylanthao
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 02/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 1051
Quote thylanthao Replybullet Chủ đề: M.H.Hoài Linh Phương
    Gởi ngày: 07/Oct/2007 lúc 7:05pm

KHÚC DI  NIỆM  TÌNH  TA

                                                    

                                        *

             

                         Mười một năm, em lạc loài,trôi nổi

                        Mười một năm trong nước mắt trầm luân

                        Cô bé ngày xưa ...tóc xõa bâng khuâng

                        Chân sáo bước , áo lụa vàng , mực tím

                        Tiếng guốc khua vang giảng đường trưa , sớm

                        Mộng đầy tay trên sách vở học trò

                        Tình đầy tay trên năm tháng hẹn hò

                        Đâu biết được một ngày ...mưa gió lũ

                        Đứa con gái bỗng dưng...thành góa phụ

                        Xích xiềng nào đã khóa chặt đời em ?

                        Khi quê hương vẫn mãi mãi là đêm

                        Trong tù ngục em chờ đêm thắp sáng

                        Trên đầu em chỉ còn vành tang trắng

                        Cho người cha với phần mộ không tên

                        Nằm cô đơn giữa rừng núi Hoàng Liên Sơn

                        Không tiếng nhạc , không hai hàng nến thắp

                        Không áo quan , không ai về vuốt mắt

                        Ngậm oán hờn khi đồng đội chia phân

                        Và áo đen dài ...em chờ đợi tình quân

                        Rồi mãi mãi tình quân không về nữa

                        Từng mùa Thu em đếm hoài lá úa

                        Từng mùa mưa nghe gió nhớ người xa...

                        Mười một năm đã trầm lặng trôi qua

                        Em quên hết những xuân đời thiếu nữ

                        Làm sân ga chờ con tàu quá khứ

                        Khép lòng mình vui với thoáng qua mau

                        Rất hững hờ khi nghe chuyện trầu cau

                        Chuyện đôi lứa có lần ai đến hỏi...

                        Em sửng im cắt những giòng tóc rối

                        Để đoạn lìa những bất hạnh , truân chuyên

                        Để chim ương còn gặp lại chim uyên

                        Cùng chắp cánh giữa khung trời gió bão...

                        ...Và anh đến , có thật không?...hay chỉ là hư ảo

                        Rất ân cần , tay gõ cửa đời em

                        Đốt em lên bằng hơi thở từng quen

                        Của người lính giữa mây ngàn một thuở ?

                        Anh kể em nghe chiến trường lửa đỏ

                        Đêm quân hành với mìn , đạn , đao binh

                        Chuyện ngày xưa...đau buốt trái tim mình

                        Như hạnh phúc ( Nụ cười trong nước mắt )

                        Như vòng tay anh ngậm ngùi siết chặt

                        Nhưng làm sao có thể giữ đời nhau ?

                        Tình muộn màng , em còn lại gì đâu ?

                        Vâng ... em trả , cúi đầu xin vĩnh biệt

                        Mưa vẫn bay trên hồn em thê thiết

                        Người bây giờ , xin được gọi ...người xưa

                        Em đã quen với bóng tối chực chờ

                        Với cay đắng mà hồn thơ đón nhận

                  M. H.  HOÀI  LINH  PHƯƠNG



Chỉnh sửa lại bởi thylanthao - 10/Nov/2010 lúc 10:01pm
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
IP IP Logged
thylanthao
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 02/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 1051
Quote thylanthao Replybullet Gởi ngày: 12/Nov/2007 lúc 7:38pm

GỬI  NGƯỜI  THƠ

              -*-

                Gửi  MH  HOÀI LINH PHƯƠNG

Giọng thơ ngọt ngào của Sài Gòn năm xưa

 

Hai mươi năm lẻ như cơn mộng

Chợt tỉnh mê đời tóc điểm sương

Một tháng tư về cờ rũ bóng

Sài Gòn tang tác nhớ mà thương !!

Vó câu chiến mã lời quy khứ

Kiếm bạc nghiêng vai nặng ý tình

Chiến trận bụi mù thân xơ xác

Ta về ý mỏi - cảnh điêu linh

 

Em của ngày xưa sắc hậu phương

Đọc thơ em viết nắng sa trường

Nở hoa ý thắm vương đầu súng

An ủi đờI trai - lạnh gió sương

Rừng núi Tây Nguyên - sương quyện mờ

Cảm lời em viết ngọt dòng thơ

Gió se sắt thắm riêng tâm sự

Vành nón nghiêng che - ý đợi chờ

 

Em gửI tâm tình em gái nhỏ

Tới người lính chiến bụi đường xa

Vần thơ xưa vẫn còn nguyên đó

Mà ý thơ nay đã nhạt nhòa !!

Từ lúc người trai tủi nhục thù

Tháng Tư buồn lắm - gió nghìn thu

Vẫn về lạnh lẽo đời giam cấm

Dõi mắt trờI xa cảnh ngục tù

 

Thì những vần thơ xưa em viết

Gửi người chiến sĩ trấn biên cương

Trời Nam nhỏ lệ buồn thương tiếc

Em có còn mơ chuyện chiến trường?!

Đất tạm dung buồn đọc thơ em

Bóng ngườI lính chiến dưới trăng đêm

Vô tình em đã không còn nhớ

Gió thoảng hôn mê -bướm trước thềm!!

 

Tháng Tư nhục lắm cả trời Nam

Em thoát ra đi giữa cát lầm

Nên ý thơ xưa em cũng thoát

Mặc ngườI lính cũ – tủi hờn căm

Buồn nhớ Linh Phương - gửi Mỹ Hương

Rừng xưa kiếm khách dưới trăng sương

Hẳn đâu chuyện cổ - mài gươm báu

Nửa giấc mơ vui cảnh chiến trường !

 

                        THY   LAN   THẢO

 



Chỉnh sửa lại bởi thylanthao - 10/Nov/2010 lúc 10:02pm
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
IP IP Logged
thylanthao
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 02/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 1051
Quote thylanthao Replybullet Gởi ngày: 12/Nov/2007 lúc 7:41pm
Cô Giáo Mỹ Hương dạy Pháp văn đệ nhị cấp trường Trung Học Hòa Đồng niên khóa 1977-1979
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
IP IP Logged
thylanthao
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 02/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 1051
Quote thylanthao Replybullet Gởi ngày: 17/Nov/2007 lúc 2:35pm

VỚI   NGƯỜI  HỎI   CHUYÊ N   NGÀY   XƯA

                                                        *

                                                                        - Cho  THY   LAN   THẢO

 

            Giữa trời Min ne so ta chuyển mùa , ngậm một cành hoa cúc dại

            vàng hờ hững  trên vành môi, tôi nghe hồn mình mênh mang muốn khóc.

            Khi đọc những vần thơ ân cần anh hỏi chuyện ngày xưa

            ( Thơ hậu phương và áo lụa học trò

            Còn vang tiếng khi quê nhà tai biến ?.. )

            Như áo cô bé Anne  Frank dấu mình trên những trang nhật ký

            Ngậm kín nỗi buồn trong chiếc vỏ sò cô độc , hờn đau

            Bài mất quê hương tôi viết vào tim

            Khi cách một đại duơng sầu.

            Nhưng Việt Nam tôi mang theo bên tôi bây giờ , mãi mãi...

            Cám ơn anh còn nhớ người thuở ấy...

            Của giảng đường, thư viện , phố phường xưa .

            Cô bé học trò viết mãi những vần thơ .

            Đem đăng báo cho người trai lính chiến ...

 

                                    *

 

            Chúng ta có còn gì đâu, sau cảnh đời dâu biển

            Nên xin đừng buồn và trách cứ tội tình nhau

            Giọng thơ mượt mà, ngọt lịm dài sâu

            Xin ủ kín trong buồng tim quá khứ...

            Tôi hôm nay nhìn tôi trong gương

            Đêm đã qua và ngày sẽ tới.

            Gió ở đâu , gió lưng chừng đang nổi

            Tóc tôi bay trong hiu quạnh, mịt mùng

            Có phải không anh ?

            Chúng ta cùng mang một lời thề, một mối thù chung

            Và tin sẽ có một ngày

            Quê hương Việt Nam thanh bình , vĩnh cửu

 

                   M H   HOÀI  LINH  PHƯƠNG

           

 

Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
IP IP Logged
thylanthao
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 02/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 1051
Quote thylanthao Replybullet Gởi ngày: 17/Nov/2007 lúc 2:41pm
Thân phụ Mỹ Hương là Đại Tá Trưởng phòng 5 Bộ Tổng Tham Mưu, vị Đại tá có học vị Tiến sĩ luật khoa, người nằm xuống trong trại tù Yên Bái. Trong một buổi họp tại Trường Trung Học Hòa Đồng, một giao sư Việt văn nguyên là cựu học sinh khóa 3 Trung Học GC đã tố cáo cô Hương khai man lý lich, có cha đi Mỹ mà bảo là chết trong trại tù. Cô Hương đã buồn trước cánh sâu bọ làm người nay lại buồn vì đồng nghiệp đi bằng bốn chân. Cô bỏ dạy trở vế Sài Gòn dù biết rằng miếng cơm manh áo trong thời giặc cờ đỏ rất khó tìm. Cô sang Mỹ trong diện HO có cha chết trong trại tù Cộng Sản

Chỉnh sửa lại bởi thylanthao - 17/Nov/2007 lúc 2:41pm
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
IP IP Logged
thylanthao
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 02/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 1051
Quote thylanthao Replybullet Gởi ngày: 01/Dec/2007 lúc 10:01pm

THUNG   LŨNG   SẦU

                                                     *

 

                        Như hạnh phúc có trong giòng nước mắt

                        Tóc tôi dài trên từng sợi truân chuyên

                        Người yêu tôi - tình sâu lắng, muộn phiền

                        Tôi cúi mặt giữa khoảng trời sao vỡ

                        Tôi không xứng với Thúy Kiều một thuở

                        Sao vẫn buồn trong những khúc ca ngâm

                        Tiếng đàn xưa không còn nửa thanh âm

                        Thơ nghẹn tiếng từ khi tình quên vắng

                        Mười một năm cúi đầu trong câm lặng

                        Lãng quên đời như đời lãng quên ta

                        Giòng sông nào xóa sạch được xót xa

                        Để giải thoát được một Thúy Kiều bạc phận

                        Cô tiểu thư với trăm cay nghìn đắng

                        Trả lụa là - đổi giai cấp thứ dân

                        Hẹn với lòng sẽ chờ đợi tình quân

                        Dù cách mặt, không còn riêng nhau nửa

                        Lại một mùa, lá bay ngoài khung cửa

                        Tôi lịm dần trong giấc ngủ cô đơn

                        Người đánh thức tôi khi hiểu chuyện tình buồn

                        Tôi trăn trở giữa muôn vàn đau xót

                        Tóc tôi chưa dài như hồn người mơ ước

                        Tôi còn gì để gửi lại người đâu?

                        Tôi còn gì để đáp tạ tình nhau?

                        Ngoài tan nát của một thời quá khứ

                        Và ...cõi lòng tôi, từng cơn mưa lũ

                        Tôi hiểu mình và xin nhận chia ly

                        Như con tàu rời bến cũ ra đi

                        Như hạnh phúc ngậm ngùi trong tiếng nấc

 

                             M. H  HÒAI  LINH  PHƯƠNG

Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 10/Nov/2010 lúc 9:57pm
 

GIỚI THIỆU 3 KHUÔN MẶT VĂN THƠ NỮ GIỚI

THỤY VI – LỆ KHÁNH

MH. HOÀI LINH PHƯƠNG

NHÀ VĂN NỮ THỤYVI

thụyvi tên thật Nguyễn Thị Vân Hồng. Tốt nghiệp trường ĐH Luật Khoa, Văn Khoa và Quốc Gia Âm Nhạc & Kịch Nghệ.

Vào năm 15 tuổi, được tờ báo Sống của Chu Tử đăng thơ và truyện ngắn. Theo thụyvi kể, lúc đến nhận nhuận bút, nhà văn Chu Tử đã ngạc nhiên vì thấy cô bé xíu. Từ đó ông có cảm tình và đặt cho bút hiệu thụyvi (đặc biệt nhà văn Chu Tử khi viết tên thụyvi thì cách viết hai tên dính lại không hoa, có lẽ ông thấy cô còn con nít nên viết vậy chăng ?) Tuy nhiên vì lòng kính trọng một nhân cách lẫm liệt của nhà văn lão thành, nên sau khi ông mất, thụyvi giữ kiểu chữ này như một kỷ niệm đáng trân trọng.

Trong thời gian lui tới các toà soạn để nhận nhuận bút, tình cờ thụyvi được nhà văn Linh Trang thương như con gái và sau đó bà đã nhận thụyvi làm nghĩa nữ, đặt tên gọi là bé Diễm.

Cha mẹ cô ly dị hồi cô mới 6 tuổi. May mắn cô được ông bà Ngoại thương yêu và gửi cô vào trường đạo  nội trú suốt những năm Tiểu học. Có lẽ do cám cảnh chuyện gia đình của một cô bé dễ thương, nên nhà văn Nhất Giang đã viết một cuốn truyện kể về một đứa bé mồ côi và đặt tên cuốn sách là THỤY VI.

Thụyvi vừa đi học vừa viết lai rai cho các tờ Tuổi Ngọc, Tuổi Hoa. Lớn lên, thụyvi viết cho tờ Công Luận, Màn Ảnh, Kịch Ảnh ( có giữ trang Phụ Nữ & Sắc Đẹp ) ký bút hiệu là bà Huyền Trinh.

Khi đang theo học trường Quốc Gia Âm Nhạc & Kịch Nghệ ở khoa Thoại Kịch, thụyvi được vinh dự chọn đóng vai Mộng Cầm cho vở kịch nổi tiếng Hàn Mặc Tử, được giải Văn Học Nghệ Thuật của Tổng Thống vào năm 1970.

Sau đó thụyvi tiếp tục cộng tác với ban kịch Trương Đình Hầu, ban kịch Hoa Lư, Thụy Vi, Đắc Lộ… (Những ban kịch diễn cho giới HS & SV) Thời gian này, thụyvi thử có dịp góp mặt với những vai nhỏ trong các phim Như Giọt Sương Khuya, Mẹ…

Là đứa cháu ngoại hiếu thảo, lúc nào cũng nghe lời khuyên dạy của ông Ngoại, nên chỉ một thời gian ngắn, thụyvi mạnh dạn rời bỏ con đường Văn Nghệ và chuyên tâm đi học. Sau khi tốt nghiệp Đại Học, thụyvi trở thành Giáo Sư Đệ Nhị Cấp dạy học tại các trường Mạc Đỉnh Chi, Đoàn Thị Điểm và các trường tư thục tại Mỹ Tho.

Hiện nay thụyvi đang sống tại hải ngoại, viết đủ thể loại như Ký, Tạp Ghi, Thời Sự, Thơ, Truyện Ngắn, Phụ Nữ và cả vẽ tranh, điêu khắc. Ngoài bút hiệu thụyvi, cô còn ký những tên như Kha Thụy Vy, Gió Thông, Hạt Huyền, Vân Hồng. Bà Huyền Trinh

TÌNH XANH

. thụyvi

Một hôm áo trắng về lại phố

Trời vẫn trong veo, má vẫn hồng

Có nàng cắn tóc bâng khuâng hỏi

Có gặp người quen năm ngoái không ?

Một hôm áo trắng về lại phố

Tháng chín mây mùa thu ghé thăm

Có chàng chùi kiếng bâng khuâng hỏi

Có gặp cô nàng năm ngoái không ?

(ĐTQ )

Tôi biết tháng Chín đang về.

Gió ngoài phố một thành phố của miền Bắc nước Mỹ đang se lạnh, và những chiếc lá cố nấn níu màu lá xanh chưa muốn hấp hối thở những hơi thở yêu thương.

Trên đầu tôi, mây dường như thấp hơn và trắng. Màu trắng, khiến tôi chạnh lòng, và thầm nghĩ….

Không biết những áo dài trắng có còn trở lại để bung ra khắp ngã đường nơi xa đó hay không ? Kỷ niệm dẫn tôi lội về… Để thấy lại

Ngôi trường cũ –  tuy ngôi trường thật khiêm nhường và có chút quê mùa. Nhưng con đường đi đến trường thì thật đẹp.

Sau hàng chục năm… Ngôi trường như một phần da thịt. Và, con đường, trở thành rêu – bám hoài trong trí…

Con đường từng ghi dấu những bước chân mong manh của bầy con gái đi từng tốp trong những tà áo trắng, hồn như trang giấy mới, điểm xuyết vài tà áo lụa màu thật yểu điệu – dập dềnh, lượn lờ như đàn bướm – trôi dài, tràn đến cổng trường Trung Học Kiến Tường.

Tôi tin những cô bé xinh xắn dễ thương tinh khôi ngày nào, sẽ không bao giờ quên đi những buổi sáng đến trường nơi con đường được che phủ dưới màu xanh hồn nhiên của những tàng cây dầy đặc những cánh lá lãng mạng mến thương.

Con đường đi ngang qua khu Cư xá Công chánh… Nơi đó, có một chàng khờ – sáng nào cũng đứng đợi… ……………..

Hôm nay, mây trắng ơi là trắng

Giống hệt mây hôm ấy ngày xưa

Có người ba lần hai mươi tuổi

Thầm lặng nao nao nhớ gió mùa (*)

thụyvi (Hầm Năng, cuối tháng 8 – 2010)

(*) Xin phép đổi vài chữ trong thơ ĐTQ


2 NHÀ THƠ NỮ CỦA MỘT THỜI

LỆ KHÁNH & MH. HOÀI LINH PHƯƠNG

Nhà thơ nữ Lệ Khánh, tên thật: Dương Thị Khánh, sinh năm 1944 tại tỉnh Thừa Thiên – Huế. Hiện đang sinh sống cùng con trai trên đường 3/2 thành phố Đà Lạt tỉnh Lâm Đồng. Là một người thơ nữ mang nặng tình thơ lẫn tình đời.

Ta hãy nghe nhà thơ tâm sự qua một sáng tác phẩm :

VÒNG TAY NÀO CHO EM

 

 

 

(Lỡ yêu người có vợ con

Thì đừng nói chuyện sắt son mà buồn)

“Vòng tay này ôm vợ

Còn vòng tay nào anh ôm em ?”

Mấy ngày đi qua trong hạnh phúc êm đềm

Chừ trả lại để mai về xứ lạnh

oOo

Vẫn vòng tay với tình yêu hiu quạnh

Buốt giá nào trong tâm sự nhớ thương

Còn gì đâu ngoài những nụ hôn buồn

(Cho nhau đó… có bao giờ miễn cưỡng ?)

oOo

Em chợt hiểu… nhưng bằng lòng tận hưởng

Ái ân này… sao ngắn ngủi… yêu đương ?

Đây, cho anh nguồn hạnh phúc trong hồn

Đẫm nước mắt nhưng tròn câu chân thật

oOo

Vòng tay anh… chắc giờ đây quá chật ?

Ôm vợ hiền, ôm con dại… còn đâu

Vâng, còn đâu người con gái đến sau

Thương, nhớ, tiếc… sao ngỡ ngàng biết mấy ?

Phải chăng từ định mệnh, từ tạo hóa (mà người đời mỗi khi thống khổ, u buồn lại kêu lại đỗ tội đến “ông Trời”), tại sao lại sắp bày cho nhà thơ từ thuở còn là cô thiếu nữ dậy thì đã là “Em là gái trời bắt xấu” (?), để rồi cứ phải lên tiếng than thân trách phận… đến tập thơ thứ 5 : “Lỡ yêu người có vợ con / Thì đừng nói chuyện sắt son mà buồn”.

Chúng ta đã nghe hai câu thơ trên qua bài “Vòng tay nào cho em”, và hãy nghe tiếp tâm sự thở than của người thơ qua bài :

EM LÀ GÁI TRỜI BẮT XẤU

Giận anh những sáng sương lên áo

Tôi tủi thân đi giữa lạc loài

Sương ướt tóc mềm môi trở lạnh

Nghẹn ngào tôi vẫn nhớ thương ai

Sương nhé, đừng rơi ướt áo tôi

Đừng rơi người cũ bỏ đi rồi

Lấy ai phủi giọt sương trên áo

Sương thấm trời ơi lạnh quá thôi

Tôi sợ sương sa, tôi vẫn đi

Anh ơi lành lạnh gió mai về

Sương rơi ướt áo tôi nhiều quá

Lạnh lắm hồn tôi lạnh tái tê

Anh giờ chắc hẳn vui duyên mới

Quên hẳn người đang mặc áo sương

Đi dưới trời sương, sương thấm lạnh

Ướt cả hồn tôi ướt vệ đường

Trong một bài viết của tác giả La Ngạc Thụy, khi viết về nhà thơ nữ Lệ Khánh, có những đoạn cho chúng ta được biết thêm đôi chút về nhà thơ :

- “Vào những năm thập kỷ 60, trên diễn đàn văn nghệ xuất hiện một nhà thơ gây xôn xao dư luận, có thể nói là ngang tầm với hiện tượng T.T.Kh, đó là nhà thơ Lệ Khánh tác giả của 5 tập thơ “Em Là Gái Trời Bắt Xấu” do nhà xuất bản Khai Trí xuất bản liên tục trong 3 năm từ năm 1964 đến năm 1966.

“Chính tên tập thơ “Em là gái trời bắt xấu” đã gây chú ý hấp dẫn, từ đó độc giả đã “đua nhau” tìm đọc. Điều làm mọi người kinh ngạc là Lệ Khánh xuất bản thơ với tựa đề “Em Là Gái Trời Bắt Xấu” nhưng thật ra Lệ Khánh lại là một cô gái Huế xinh đẹp từng làm nhiều chàng trai đất Quảng ngẩn ngơ chứ chẳng hề xấu chút nào, lúc xuất bản tập thơ đầu tiên Lệ Khánh vừa đúng 20 tuổi.

“… Một điều đáng chú ý khác là đời thơ của Lệ Khánh không dài, chỉ bắt đầu vào năm 1964 và kết thúc trước năm 1975; sau đó có sáng tác thêm gì cũng không còn cái chất thơ “Em Là Gái Trời Bắt Xấu” như xưa nữa.

“… Thơ Lệ Khánh là có một cuộc tình ngang trái và chính cuộc tình ngang trái đó đã tạo nên những vần thơ “Em Là Gái Trời Bắt Xấu”, là những buồn tủi, nước mắt của tình yêu. Là những khắc khoải, dằn vặt, đớn đau bi lụy của những kẻ khổ vì yêu…”

Lệ Khánh sống ở Đà lạt thành phố sương mù, thành phố của tình yêu nhưng lại khổ vì tình, lụy vì tình. Nhưng nhờ éo le trong tình yêu mà Lệ Khánh đã có những vần thơ để đời…

- Tác phẩm đã xuất bản : Em là gái trời bắt xấu (thơ tập 1, 2, 3, 4, 5) Khai Trí Sài Gòn xuất bản : 1964 1965-1966; Vòng tay nào cho em (thơ 1966); Nói với người yêu (thơ 1967)

MH. HOÀI LINH PHƯƠNG

- Nguyễn Việt

Còn một nhà thơ nữ khi xưa, cũng một thời vang bóng trên các diễn đàn văn nghệ thời còn những anh chiến sĩ Cộng Hòa. Là nhà thơ MH. Hoài Linh Phương, bấy giờ rất nhiệt tình cổ vũ cho phong trào “Người yêu của lính” – cuối thập niên 60 thế kỷ XX – vì thế mà đa số thơ của “em gái hậu phương” đều làm tặng các “anh trai tiền tuyến”.

Tôi biết MH. Hoài Linh Phương khi tôi còn phụ trách các các trang Văn Nghệ Trẻ của báo Hòa Bình, Đồng Nai, sau này là Tin Điển và Trắng Đen. Khi đó MH. Hoài Linh Phương thường đi đôi với nhà thơ nữ Lệ Khánh trên những trang văn nghệ như Mai Bê Bi của báo Chính Luận (lúc cả hai mới bước vào sự nghiệp thi ca).

Lúc đó tôi có câu hỏi mà không dám hỏi ai, phải chăng MH. Hoài Linh Phương mới chính là “Em Là Gái Trời Bắt Xấu” thật sự chứ không phải Lệ Khánh (?!). Có lẽ vì thế mà MH. (tức Mỹ Hương, chữ tắt tên thật của Hoài Linh Phương) có chút tự ti về nhan sắc, nên để bù đắp, hơi thở trong thơ của MH. lại rất nhẹ nhàng thanh thoát, không bi ai như Lệ Khánh, trái lại mang nhiều bản chất lãng mạn trữ tình.

Ngày MH. Hoài Linh Phương còn là cắp sách đi học rồi làm thơ viết văn, tôi có ghé qua nhà MH. trên đường Trần Hưng Đạo Q5, gần chợ Hòa Bình, mới biết vì sao MH. Hoài Linh Phương thường ca tụng đời lính, vì rằng ba của MH. là một sĩ quan cấp Tá trong quân đội từ nền Đệ Nhất sang nền Đệ Nhị Cộng Hòa; là Trưởng phòng 5 của Bộ Tổng Tham Mưu, có học vị Tiến sĩ Luật khoa, người nằm xuống trong trại cải tạo Yên Bái sau 1975.

Tôi nghe có người kể, khi MH Hoài Linh Phương chưa sang định cư tại Hoa Kỳ; MH. lúc đó đi dạy học, nên trong một buổi họp tại Trường Trung Học Hòa Đồng, một giáo sư Việt văn tố cáo MH. khai man lý lịch, có cha đi Mỹ mà bảo là chết trong trại cải tạo. MH. Hoài Linh Phương rất buồn trước cánh sâu bọ lên làm người, nay lại buồn vì đồng nghiệp có trí thức, tri thức lại đi bằng bốn chân. Cho nên MH. bỏ dạy học trở vế Sài Gòn, dù biết rằng miếng cơm manh áo trong thời bao cấp rất khó tìm. Sau đó MH. mới sang Mỹ bằng diện HO vì có cha chết trong trại cải tạo.

Cũng chính vì thế tôi mới hiểu vì sao giờ đây MH. Hoài Linh Phương đang ở Hoa Kỳ (trước đây hơn hai mươi năm, tôi cứ ngỡ MH. cùng gia đình đi “hồi hương lập nghiệp” ở Gò Công hay đi “kinh tế mới” gì đó, do có cha là sĩ quan trong quân đội Sài Gòn, để hưởng chính sách “khoan hồng” cho cha được về đoàn tụ cùng gia đình).

Và cũng không hiểu vì sao (mà cũng có thể đã hiểu) vào cuối năm 2008, tôi nghe Lệ Khánh nói : “MH. Hoài Linh Phương mới… lấy chồng, cả hai đang sống ở thủ đô Hoa Thịnh Đốn”.

Thơ MH. Hoài Linh Phương

Mấy độ sau này nhiều người vẫn nhắc đến tên MH. Hoài Linh Phương, như một bài viết từ trên mạng mà tôi được đọc, cũng chính là tâm sự của người thơ :

- Mặt trời cuối ngày buồn lẻ loi, như cánh môi ai thiếu vắng những nụ cười. Thơ của MH. Hoài Linh Phương vẫn gợi buồn trong thi phẩm “Tình Khúc Cho Người” :

Em gái hỏi thầm chiều nay xứ Huế

Trời có dỗi hờn ướt áo anh không ?

Em ở phương đây nghe hồn bật khóc

Thơ viết một đời… chinh phụ chờ mong

oOo

Trời vẫn còn mưa, sao tình bỗng… mất

Người đã quên rồi tôi biết hờn ai ?

Tóc chợt phiêu du qua từng phiến tủi

Một thuở hẹn hò như lá thu bay…

- Không có hận thù hay trách móc, dầu tình kia chợt biến mất như áng mây. MH. Hoài Linh Phương đã sáng tác thi phẩm “Tình Khúc Cho Người” từ năm 1969 xa xôi, tuy thơ không mang đến nụ cười, chỉ gởi lại đời từng ngấn lệ đầy vơi với bao thương cảm “… Tóc chợt phiêu du qua từng phiến tủi – Một thuở hẹn hò như lá thu bay”.

MH. Hoài Linh Phương đã viết lên những câu thơ chan chứa tình thương, từ thuở quê hương thân yêu đang ngộp thở vì chiến tranh cùng khắp. Những dòng thơ dưới đây cho thấy sự hy sinh to lớn của những người vợ, người mẹ, người chị và những người em gái ở hậu phương “…Trời vào đông nên trời mang rét mướt – Em xa anh nên nước mắt đong đầy…” (Một phần của thi phẩm Lời Tượng Ðá của MH.).

“Trời vào đông nên trời mang rét mướt

Em xa anh… nên nước mắt đong đầy

anh phương nào cho bỏ trống vòng tay ?

em cúi mặt, thương tháng ngày bỗng… lạ !

chuyện người xưa chờ chồng… nên hóa đá

chuyện bây giờ, em cũng thế… hay sao ?

thời chiến chinh ai biết được lòng nhau ?

vâng ! em hiểu – xin đi vào quên lãng…

nhưng những đêm nằm nghe mưa chờ sáng

nghe gió về, nghe bom đạn miền xa…

mi cay cay và mắt bỗng… nhạt nhòa

em tự hỏi, sao dối mình được nhỉ ?

tại nhớ anh, em mới làm “thi sĩ”

“thi sĩ” hờn nên vần điệu vô duyên

thơ vụng về như lần viết đầu tiên…”.

Những câu thơ chân thành của người em gái hậu phương MH. Hoài Linh Phương thời đó, đã sưởi ấm lòng những chiến sĩ ngày đêm xông pha ngoài tiền tuyến lửa. Từng giờ họ “giỡn mặt với tử thần”, không phải tự họ coi thường sự sống, mà chấp nhận hy sinh để bảo vệ đất nước, giữ lấy quê hương.

Có chút gì để nhớ để thương, mà MH. Hoài Linh Phương ý thức được nên đã gởi đến khắp nẻo chiến trường những tâm tình đáng quý đó…

NHỚ

Sai Gòn trời đang vào đông

Những cây hoa vàng hương vẫn thơm nồng

Trên phố em qua đầy đướng lá rụng

Gió lộng ban chiều, anh có nghe không ?

oOo

Anh ở nơi nào đời vui không anh ?

Hạnh phúc chắc đầy quanh những đêm xanh ?

Vẫn ở nơi xưa lòng em rất lạ

Ngậm kín nỗi buồn nước mắt vây quanh .

MH. Hoài Linh Phương

PHẢN HỒI VỀ NHÀ THƠ NỮ

MH. HOÀI LINH PHƯƠNG

Gửi ông Nguyễn Việt,

Rất tình cờ, qua một người bạn – được đọc bài viết về mhhoailinhphuong. Cám ơn ông đã cho chúng tôi những người yêu thơ mhhoailinhphuong từ một thời còn khoác áo lính có dịp trở về miền ký ức của chính mình. Nhưng thật tiếc, trên bài viết của ông không có phần comment nên phải email để góp phần cho trang web.

Là một độc giả trung thành của nhật báo Chính Luận từ số ra mắt, và vẫn còn lưu giữ được những bài thơ cũ của nhà thơ này, xin bổ túc một số chi tiết cho bài viết ông được hoàn chỉnh hơn.

1. Nhà thơ Lệ Khánh chưa bao giờ cộng tác với Chính Luận, mà chỉ cộng tác với Ngôn Luận (tiền thân của Chính Luận), và tuần báo Văn Nghệ Tiền Phong

2. Riêng mhhoailinhphuong cộng tác trên trang thơ chính của nhật báo Chính Luận do Thái Linh phụ trách, không phải ở trang Mai Bê Bi là trang thiếu nhi do Tô Ngọc đảm nhiệm.

Về phần thân thế, và sự nghiệp mhhoailinhphuong xuất thân từ một gia đình khoa bảng, (Thân phụ cô là người duy nhất có học vị Tiến Sĩ trong QLVNCH). Tốt nghiệp Cử Nhân Báo Chí Đại Học Vạn Hạnh. Tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Saigon. Tốt nghiệp Minneapolis Technical College tại Hoa Kỳ. Làm việc tại ***ociated Bank, và phu quân của cô hiện là Vice President của Adamsbank

Những chi tiết này tôi tìm thấy trong thư viện tại Hoa Kỳ phần tiểu sử tác giả.

Nếu tôi không lầm, vì một lý do nào đó, ông đã không tiếp xúc được với tác giả để có những hình ảnh xác thực. Bởi những nguồn tin và hình ảnh trên Net không rõ ràng và chưa được phối kiểm.

Chúc ông tìm được nhiều tư liệu hơn để bài viết thêm trung thực và phong phú về những người muôn năm cũ. Thân ái,

Phamchinhyen

Ông Phạm Chinh Yên thân mến,

Có lẽ tôi không nhớ rõ, Ngôn Luận hay Chính Luận. Nhưng chắc một điều không phải nghĩa Mai Bê Bi (My baby) là một trang thiếu nhi. Đây là một trang Văn Nghệ Trẻ dành cho thiếu nhi và học sinh (dạng tuổi ô mai) trong đó có đầy đủ thơ văn chứ không chỉ là những chuyện cổ tích.

Trong bài tôi cũng nói có hơn 20 năm (và có thể hơn 40 năm, vì từ năm 1968 tôi về làm ở  báo Trắng Đen, trông coi trang quốc nội nên ít dịp liên lạc với nhóm Văn Nghệ Trẻ xưa) tôi không còn liên lạc với MH. Hoài Linh Phương.

Trong bài tôi sử dụng một số tài liệu từ trên mạng để viết về một người bạn năm xưa, vì nay chỉ nghe qua Lệ Khánh nói (lâu lâu mới gặp LK ở nhà Thiên Hà trong những dịp hội ngộ bất ngờ. Còn LK vẫn thường có liên lạc với MH qua điện thoại) nên khi phối kiểm đều thấy có sự trùng hợp.

Rất cám ơn tấm thạnh tình của ông dành cho tôi.

Nguyễn Việt



Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 10/Nov/2010 lúc 10:16pm
mk
IP IP Logged
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.113 seconds.