Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Chúc Mừng - Chia Buồn - Cảm Tạ
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Tổng Quát :Chúc Mừng - Chia Buồn - Cảm Tạ
Message Icon Chủ đề: HAPPY MOTHER'S DAY Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 3 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Phanthuy
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 01/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 960
Quote Phanthuy Replybullet Gởi ngày: 10/May/2010 lúc 12:56am

       

      HAPPY MOTHER DAY

 


 

 

M-O-T-H-E-R

"M" is for the million things she gave me,
"O" means only that she's growing old,
"T" is for the tears she shed to save me,
"H" is for her heart of purest gold;
"E" is for her eyes, with love-light shining,
"R" means right, and right she'll always be,

Put them all together, they spell "MOTHER",
A word that means the world to me.

--Howard Johnson (c. 1915)

 

LÒNG MẸ!

Chuyện thần thoại Ấn Độ kể rằng: Chàng Mohandas thuộc dòng dõi quý tộc, đến tuổi trưởng thành. Ngày nọ, khi đi săn, chàng cỡi ngựa ngang làng kia, ghé vào một căn nhà để xin nước uống. Khi gặp thiếu nữ trong nhà, chàng như người mất hồn. Tình yêu chớm nở và mãnh liệt ngay lúc ban đầu. Nhưng oái oăm thay, hai dòng họ lại có một mối thù truyền kiếp. Không gì chia cắt được, họ lén lút gặp nhau. Khi Mohandas muốn đám cưới, nàng lạnh lùng nói: “Nếu chàng thật yêu em hơn bất cứ ai trong đời nầy, hãy về nhà giết mẹ, mang trái tim đem sang cho em, và hôn lễ sẽ cử hành ngay lập tức.”

Là đứa con hiếu thảo, Mohandas không thể làm một việc đại ác như thế, nhưng tình yêu thôi thúc, nỗi khao khát được sống với người yêu, khiến chàng nghĩ rằng: Trước sau gì mẹ ta cũng sẽ qua đời! Thế là, một đêm nọ, lúc gia đình ngủ yên, Mohandas vào phòng, đâm mẹ chết, mổ lấy quả tim, cầm trên tay, phóng ngựa qua khu rừng để đem đến cho người yêu. Trái tim người mẹ vẫn còn nóng và đẫm máu. Trong lúc phi ngựa quá nhanh, trái tim tuột khỏi tay chàng, rơi vào bụi gai rừng. Mohandas dừng ngựa nhảy xuống, vạch gai tìm kiếm, chàng trở nên tức giận khi gai xước rách da thịt làm chảy máu. Chàng càu nhàu, nguyền rủa vì tìm mãi mà không thấy quả tim. Một lúc sau, chàng bỗng thấy trong đám bụi rậm có hào quang phát ra như hình trái tim, và một tiếng nói thân thương nhỏ nhẹ của mẹ bảo rằng: “Mohandas, gai nhọn có làm con đau không?"

Tuy là câu chuyện không có thật, để dạy dỗ người đời, song nó phản ảnh một vẻ đẹp cao cả trong tình yêu của mẹ. Chính giây phút mà lẽ ra trái tim mẹ phải hận thù và nguyền rủa đứa con bất hiếu, thì trái tim ấy lại thương yêu và lo lắng khi có bất cứ điều gì làm con mình bị tổn thương. Tình yêu của mẹ thật ngọt ngào biết bao!

PhanThuy-CA
IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 10/May/2010 lúc 4:58am
 

Trong thẳm sâu trái tim mẹ…



Khi hoàng hôn rụng rơi ngập lối
con đi
Hoa ven đường thầm thì
tiễn biệt
Bên song cửa, mẹ nhìn con
tha thiết
Đôi mắt ưu tư, trăn trở
suốt cuộc đời
Ngày tôi vào đại học
mẹ nói, con ơi
Hãy gắng lên
mẹ ngồi đây chờ đợi
Rồi mẹ,
trầm ngâm, nghĩ ngợi
chẳng nói điều chi
Nhưng sao,
con nghe
trong sâu thẳm trái tim mẹ
những tiếng sóng vỗ thì thào
âu lo

 



Mẹ ơi,
Chiều nay con không được ngồi chơi bên mẹ nữa
Mà ngồi trên ghế đá
nhìn lá vàng hoài rơi
Có phải giọt nước mắt của mẹ đó không:
rơi cùng chiếc lá?!
Gợi con về với lời dạy xa xôi:
“Hãy gắng lên
mẹ ngồi đây chờ đợi”…

 


IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 10/May/2010 lúc 5:00am
 





IP IP Logged
lo cong
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 30/Oct/2007
Đến từ: Canada
Thành viên: OffLine
Số bài: 2596
Quote lo cong Replybullet Gởi ngày: 11/May/2010 lúc 9:40am
 
Chở mẹ trên xe kéo đi khắp Trung Quốc
http://ngoisao. net/News/ Thoi-cuoc/ 2010/02/3B9CE314 /

Hai anh em gần 60 tuổi, tự tạo một chiếc xe kéo bằng tay, đưa người mẹ già 81 tuổi đi du lịch qua rất nhiều tỉnh và thành phố ở Trung Quốc.
Chuyến xe được đặt tên là Con đường tạ ơn. Người em Wang Rui chia sẻ: "Chuyến đi không chỉ là tình yêu của chúng tôi dành cho mẹ mà còn có những trái tim yêu thương của mọi người đã ủng hộ, giúp anh em tôi thuận lợi từ đầu đến cuối". Họ khẳng định đã hoàn thành chuyến đi với sức mạnh của ý chí hơn là sức lực.
Gia đình này đến từ Lan Tây, Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc. Người anh Wang Kai đã 59 tuổi và người em Wang Rui, 57 tuổi. Ngày 11/9 năm ngoái, họ bắt đầu rời quê hương và đi du lịch bộ cùng nhau. Ngày 23/2, họ tới thành phố Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến.


Hai anh em kéo mẹ trên xe, đi du lịch khắp Trung Quốc. Ảnh: CCTV.
Đây là lần đầu tiên họ tới tỉnh Phúc Kiến. Hai người con kéo xe chúi đầu về phía trước. Bà mẹ già ngồi bên trong, ung dung ngắm cảnh sông Minjiang qua ô cửa sổ. Cụ rất thích lễ hội đèn lồng tại đây. Hai anh em đi chậm rãi, lắng nghe lời bình luận của người qua đường và sau đó kể lại với mẹ. Nhiều người dân thấy cảnh này, rất muốn chụp ảnh cùng chuyến xe và quyên góp tiền cho họ nhưng hai anh em từ chối. Không nhận tiền giúp đỡ là một phần trong nguyên tắc gia đình này.
Chiếc xe Con đường tạ ơn dài 2m, rộng 1,5m và cao 2,2m. được chia thành 3 ngăn bên trong. Ngăn trên cùng để đựng hành lý, thuốc men. Ngăn giữa là giường ngủ của Wang Rui và ngăn thấp hơn để Wang Kai và mẹ ngủ. Bên dưới còn có chỗ đựng quần áo và tất.
Hai anh em kể rằng vào tháng 3/2007, họ chở mẹ đi du lịch lần đầu tiên. Sau khi đi qua 12 tỉnh và hai khu tự trị, họ trở về vào tháng 6/2008, đi bộ hơn 7.000 km, thậm chí đến cả Hong Kong. Trong suốt hành trình, họ sống trên xe, tắm giặt tại trạm xăng hoặc nhà của những người tốt bụng. Hai anh em không sợ gian khổ mà chỉ lo thức ăn thất thường ảnh hưởng tới sức khỏe của mẹ.
Những người con hiếu thảo này tâm sự, họ thực hiện hành trình theo ước nguyện của bố. Bộ họ từng là một người lính nên luôn bận rộn. Bốn anh em được được mẹ Wang Yuxia một mình nuôi dưỡng. Người bố hứa với vợ rằng, ông sẽ đưa bà đi du lịch nhưng đã không thể thực hiện được. Tháng 9/2006, ông qua đời và trăng trối với hai người con trai rằng, hãy đưa mẹ đi tham quan. Cả hai đã khóc và hứa trước cha sẽ thực hiện lời ước nguyện.
Cả nhà đã rất lo lắng về chuyến đi vì hai anh em chỉ có tiền lương hưu ít ỏi khoảng 1.000 tệ trong khi người mẹ thường bị say xe. Cuối cùng họ quyết định đưa bà đi trên chiếc xe kéo tự chế. Giờ đây, họ đã đưa mẹ đi bộ qua 16 tỉnh và thành phố. Ở bất cứ nơi đâu, lòng hiểu thảo của họ cũng khiến mọi người xúc động sâu sắc.

Hoài Vũ

 


Chỉnh sửa lại bởi lo cong - 11/May/2010 lúc 9:41am
Lộ Công Mười Lăm
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 11/May/2010 lúc 3:33pm
Ca%20Dao%20Mẹ%20PPS <<<xin bấm vào

Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 11/May/2010 lúc 3:33pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
mai phan
Newbie
Newbie
Avatar

Tham gia ngày: 21/Dec/2009
Đến từ: France
Thành viên: OffLine
Số bài: 17
Quote mai phan Replybullet Gởi ngày: 12/May/2010 lúc 6:28am
  
                               FÊTE DES MERES
 
            
 
           Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
        Mây trời lồng lộng không phủ kính công cha....
Là lớp trẻ định cư ở Pháp ,Tôi mơ ước được học ra trường, có việc làm trong văn phòng cho ấm áp. Vì khi đi học mổi năm tới hè ba tháng, phải xin việc đi làm thêm , lần lượt những công việc như : trồng hái dưa ngoài đồng , phục vụ rửa chén restaurant ,caissière bán hàng siêu thị , có năm bỏ báo quảng cáo tới tư gia....Ôi sao mà , nghề nào đi làm củng bị lạnh hơi nhiều , mệt bị hơi nhiều , dơ bẩn, hôi hám bị hơi nhiều, mà còn nhứt mõi về đêm nửa chớ. Nhưng tuổi trẻ không thành vấn đề, cố xoay sở có thể được như ý thôi. Nghĩ mà thương Ba Mẹ mình quá, đưa gia đình sang xứ người định cư ở tuổi 50, ngày đêm cực khổ làm những Việc thấp hèn ,kéo dài hơn mươi năm liên tục không nghĩ, để cố ổn định cuộc sống , có chút quà gởi về quê hương và nuôi con ăn hoc...
 Tháng 9/ 2007 tôi quyết định rời bỏ tình lẻ về Paris tìm nghề để học, mơ ước đổi đời. Tôi nộp đơn xin thi vào I. A. E de Paris ,Université Paris 1 Panthéon Sorbonne pour formation de master 2 finance apprentissage. Bước đầu không thuận lợi , vì khóa học chỉ tuyển 22 sinh viên mà có đến 450 thí sinh dự thi , tuổi dưới 26 học lực đều khá giỏi hết. Tôi không dám tự tin, nhưng luôn cầu nguyện trong lòng mình, được may mắn vượt qua kỳ thi tuyển gay gắt nầy , cho cả nhà ba mẹ mình vui...Và cuối cùng may mắn đã đến với tôi.Tôi thi đậu vào năm thứ 2 Cao học tài chánh, trường Sorbonne, hệ vừa học vừa làm : cứ luân phiên một tuần học ở trường rồi 2 tuần đi làm ờ nhà banque , thời gian 12 tháng , mổi tháng lành lương 1200 euros . Ra trường vừa có tiền , vừa có việc làm, vừa có diplôme để tiếp tục việc học.. Con cám ơm Ba Mẹ, nhờ Ba Mẹ mà con được ngày hôm nay , con sẽ cố gắng hơn để cha mẹ được vui . Mơ ước cả gia đình đã thành hiện thực.
 Tôi biết có nhiều bạn trẻ Gò Công , giỏi hơn tôi , thành đạt cao hơn tôi , nhưng rất khiêm tốn.. Tôi viết lại chuyện  mình nhân dịp Fête des Meres và Fête des Peres sắp tới để Tôn Vinh các bậc Cha Mẹ Gò Công , Nhờ các bậc Cha Mẹ Gò Công, mà chúng con khôn lớn thành danh. Chúng con sẻ làm vui lòng Cha Mẹ Gò Công mình . Nhớ lại tuổi thơ ngày trước, hình ảnh chúng con là những đứa trẽ lem luốt lần mò qua cầu khỉ... quê mình nghèo quá , bây giờ tương lai chúng con, phía trước là bầu trời rộng mở..
  Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn  ,
 Mang tấm thân gầy cha che chở đời con.
+ Chú thich : I.A.E : L'institut d'Administration des Entreprises
+ ở Pháp Fête des Meres( 30 mai 2010 ) , Fête des Peres(20 juin 2010 )
+Bốn câu thơ tìm thấy trên tranh vẽ treo tường không biết tac giả
 
     
     
maiphan
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 12/May/2010 lúc 9:48am
Doi%20ca%20thien%20thu%20tieng%20Me%20cuoi <<xin bấm vào

Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 12/May/2010 lúc 9:49am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23813
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 15/May/2010 lúc 7:09am

Lời Ru Năm Nào - Slideshow (1094)
Vân Đỳnh
Nhạc và lời: Quốc Hải, Nguyễn Lộc
Tiếng hát: Thanh Trúc , Quốc Khanh
Slideshow PPS: Vân Đỳnh
(Bấm vào đây download xong rồi mở bằng cách bấm vào F5, Nhạc và hình chạy tự động)



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 15/May/2010 lúc 7:10am
IP IP Logged
Phanthuy
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 01/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 960
Quote Phanthuy Replybullet Gởi ngày: 15/May/2010 lúc 12:42pm
Hay qua' Lan Huỳnh ơi !
Bây giờ cac' bạn hãy đọc câu chuyện cảm động này nhé :
 
 
NGÀY LỄ CỦA MẸ... VỚI CUỘC ĐỜI TÔI !
(Trang Hạ dịch)
Tôi sợ ngày Lễ của Mẹ, Mother's Day, từ khi tôi còn nhỏ, vì tôi chào đời chưa bao lâu đã bị mẹ tôi vứt bỏ.
Mỗi năm tới Mother's Day, tôi lại thấy ngại ngần. Trước và sau dịp Lễ của Mẹ, ti vi thường chỉ phát những ca khúc ca ngợi tình yêu thương của mẹ. Đài phát thanh cũng thế, có quảng cáo bánh quy đi chăng nữa, thì cũng cố lồng vào khúc nhạc ca ngợi tình mẹ, mà đối với tôi, mỗi khúc ca lại gợi nỗi buồn.
Tôi đầy tháng thì bị người ta bỏ rơi ở ga xe lửa Tân Trúc. Các bác cảnh sát trong đồn cạnh ga túm lại lo cho tôi. Những người đàn ông này tìm ra được một bà đang nuôi con bú, giá mà không tìm được bà, có phải tôi đã khóc tới mức phát bệnh không. Đợi tôi bú no rồi ngủ ngon lành, các bác cảnh sát này mới nhẹ nhàng ẵm tôi tới Trung tâm nuôi dưỡng trẻ Đức Lan ở thôn Bảo Sơn, huyện Tân Trúc (Đài Loan). Tôi được trao cho các bà sơ hay cười ở đó.
Tôi chưa từng gặp mặt mẹ tôi, hồi nhỏ tôi chỉ biết có các sơ nuôi tôi lớn. Mỗi tối, khi các anh các chị ngồi học bài, tôi chả có việc gì làm bèn túm lấy các sơ. Họ vào giáo đường đọc lễ tối, tôi cũng vào theo. Có lúc chui xuống gầm bàn lễ chơi đùa, có lúc làm mặt quỷ doạ các sơ đang hành lễ, thường xuyên nhất là tôi dựa vào một sơ nào đó ngủ gục, và bà sơ tốt bụng không đợi xong buổi lễ, khẽ bế tôi về đưa lên lầu đi ngủ. Tôi cứ cho rằng các bà sơ yêu tôi là bởi tôi giúp họ có cớ trốn sớm ra khỏi các buổi lễ.
Những đứa trẻ như tôi đều là con của những gia đình không may mắn, nhưng đa số họ đều còn gia đình. Tết đến, chú bác đều tới đón họ, chỉ có mỗi mình tôi, tôi không gia đình, nhà ở đâu tôi không biết.
Cũng vì thế, các nữ tu đối xử với đứa trẻ vô thừa nhận như tôi rất tốt, họ không bao giờ để cho ai bắt nạt tôi. Tôi học giỏi, các sơ vẫn tìm thêm người đến tình nguyện dạy tôi thêm.
Bấm đốt ngón tay, đã rất nhiều người làm gia sư cho tôi, đều là những nghiên cứu sinh, thậm chí giáo viên đại học các trường Thanh Hoa, Giao Thông quanh vùng, cả các kiến trúc sư, nên tôi từ nhỏ cũng rất giỏi tiếng Anh.
Các nữ tu ép tôi học đàn, năm lớp bốn tôi đã chơi phong cầm trong nhà thờ. Tôi tham gia các cuộc thi hùng biện, được làm đại diện học sinh của trường, nhưng từ nhỏ tôi tôi không muốn tham gia bất kỳ chương trình nào kỷ niệm ngày Lễ Của Mẹ.
Tôi yêu đàn, nhưng tôi kỵ phải chơi những bài hát tặng mẹ. Có những lúc tôi cũng nghĩ, mẹ mình là ai? Tôi đọc tiểu thuyết, tôi đoán tôi chính là một đứa con hoang. Cha tôi chơi bời chán thì bỏ rơi mẹ, và mẹ tôi còn quá trẻ chỉ còn biết mang tôi đi vứt bỏ.
Tôi đỗ vào cấp Ba trường Tân Trúc, rồi vào đại học, tôi đỗ khoa Xây Dựng của Đại học Thành Công (Đài Nam).
Thời sinh viên, tôi vừa học vừa làm. Đôi khi bà Tôn, người nữ tu nuôi tôi lớn cũng đến thăm tôi. Những cậu bạn cùng phòng thô lỗ của tôi vừa trông thấy bà đã vội trở nên lịch thiệp nhã nhặn. Rất nhiều bạn bè sau khi biết câu chuyện cuộc đời tôi đều an ủi, nói rằng, nhờ được các bà sơ nuôi dạy, tôi mới lịch lãm, bặt thiệp và giỏi giang như bây giờ. Ngày tốt nghiệp, bạn bè ai cũng có cha mẹ tới mừng. Tôi chỉ có một người thân duy nhất là bà sơ họ Tôn, chủ nhiệm khoa, vì thế đến chụp ảnh chung với bà.
Khi tôi đi lính nghĩa vụ, tôi tranh thủ về thăm trung tâm Đức Lan. Lần này bà Tôn bỗng đột ngột trở nên nghiêm trang, bà gọi tôi ra, lấy từ ngăn kéo một phong bì, bảo tôi hãy xem bên trong có gì.
Trong phong bì có hai chiếc vé. Bà Tôn cho tôi biết, khi cảnh sát ẵm tôi đến, trong áo tôi nhét hai tấm vé tàu này. Rõ ràng mẹ tôi đã dùng hai chiếc vé này để đi từ nhà tới ga Tân Trúc, một vé là đi từ phía Nam lên Bình Đông, tấm vé tàu còn lại là đi từ Bình Đông lên Tân Trúc. Đó là một tấm vé tàu chợ, tôi bỗng hiểu ra mẹ tôi là một phụ nữ nghèo.
Bà Tôn cho tôi biết, các bà sơ thường không thích đi dò hỏi tìm hiểu về gia cảnh những em bé sơ sinh bị vứt bỏ, vì thế họ cứ giữ hai tấm vé này, chờ bao giờ tôi lớn sẽ tính. Họ đã quan sát tôi rất lâu, cuối cùng kết luận tôi là người lý tính, đã có đủ năng lực để xử lý việc này. Họ đã từng đi qua thị trấn ấy, thấy nơi đó rất nhỏ, nếu thực lòng tôi muốn tìm người thân, có lẽ sẽ không khó khăn.
Tôi luôn mơ ước được gặp cha mẹ tôi một lần, nhưng giờ đây cầm hai tấm vé, tôi lại do dự. Giờ đây tôi đang sống rất tốt, có bằng đại học, có một cô người yêu sắp tính chuyện trăm năm, vì sao tôi lại phải đi ngược về quá khứ,đi tìm kiếm một quá khứ hoàn toàn xa lạ ? Hơn nữa tới tám chín phần là sẽ tìm được một sự thật không vui vẻ gì.
Bà Tôn ngược lại đã khích lệ tôi. Bà cho rằng tôi đã có một tiền đồ xán lạn, không lẽ nào để bí ẩn về cuộc đời tôi trở thành một bóng đen u tối phủ lên tâm hồn. Bà khuyên tôi nên chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất, cho dù phát hiện ra sự thật là những gì tồi tệ, cũng nên giữ lấy niềm tin vào bản thân mình trong cuộc đời phía trước.
Và tôi đã lên đường.
Đó là một thị trấn bé xíu trên vùng núi, tôi chưa từng nghe qua tên gọi. Từ Bình Đông còn phải ngồi ô tô hơn một tiếng mới tới. Dù là phương Nam nhưng vì đang mùa đông, nơi đây lạnh lẽo. Thị trấn đúng là rất nhỏ, chỉ có một con đường nhựa, một đôi cửa hàng tạp hoá, một đồn cảnh sát, một văn phòng của chính quyền thị trấn, một trường tiểu học, một trường trung học, ngoài ra không có gì nữa.
Tôi chạy đi chạy lại giữa đồn cảnh sát và văn phòng chính quyền. Rốt cuộc cũng tìm thấy hai thông tin có vẻ liên quan, một là dữ liệu của một đứa trẻ sơ sinh, một là thông tin gia đình báo mất tích con trai, thời gian mất tích là ngày thứ hai sau khi tôi bị bỏ rơi, đứa bé ra đời trước đó một tháng. Theo ghi chép của các sơ, khi tôi được phát hiện tại ga Tân Trúc, tôi cũng chỉ khoảng đầy tháng tuổi. Xem ra đây có vẻ là thông tin về tôi.
Vấn đề là : Bố tôi đã chết rồi, bố tôi qua đời sáu năm trước, mẹ tôi cũng chết cách đây mấy tháng. Tôi có một anh trai, anh đã bỏ thị trấn, không biết đi đâu.
Dù sao cũng là thị trấn nhỏ, ai cũng quen biết nhau. Một cảnh sát trong đồn bảo tôi, mẹ tôi làm nhân viên trong trường tiểu học, rồi ông dẫn tôi tới gặp hiệu trưởng.
Hiệu trưởng là một người đàn bà vô cùng nhiệt tình. Bà nói, đúng là mẹ tôi đã phục vụ lâu năm tại trường, là một người đàn bà vô cùng tốt bụng, còn bố tôi thì vô cùng lười biếng. Tất cả đàn ông trong thị trấn đều ra ngoài kiếm việc làm, bố tôi không chịu đi xa, chỉ quanh quẩn trong thị trấn làm thuê công nhật, mà thị trấn nhỏ lấy đâu ra việc mà thuê người làm, vì thế cả đời bố tôi chỉ ăn bám vào tiền mẹ tôi làm nhân viên tạp vụ. Vì không chịu làm việc, tâm trạng ủ rũ, ông đành mượn rượu giải sầu, say rồi có lúc đánh đập mẹ tôi, đánh anh tôi. Tỉnh rượu thì cũng hối hận đấy, nhưng thói xấu quen rồi, mẹ tôi và anh tôi khổ sở cả đời vì ông. Anh trai tôi lúc học lớp bảy đã phẫn chí bỏ nhà ra đi, từ đó không bao giờ quay trở lại đây.
Người đàn bà này rõ ràng có đẻ đứa con trai thứ hai, nhưng được một tháng tuổi thì đã mất tích bí ẩn.
Bà hiệu trưởng hỏi tôi mọi chuyện, tôi tình thực kể hết. Khi bà biết tôi được lớn lên trong một cô nhi viện ở miền Bắc, bà bỗng xúc động lấy từ ngăn kéo ra một phong bì. Đây là phong bì bà tìm thấy sau khi mẹ tôi mất, giấu dưới gối mẹ tôi. Bà cho rằng những thứ trong đó chắc chắn phải có ý nghĩa rất quan trọng, nên bà quyết định giữ lại, đợi người thân của mẹ tôi tới nhận.
Tôi run rẩy mở ra, thấy bên trong có rất nhiều vé tàu, từng tập vé tàu khứ hồi đi từ thị trấn miền Nam này tới Tân Trúc, tất cả được giữ gìn cẩn thận.
Bà hiệu trưởng cho tôi biết, nửa năm một lần mẹ tôi xin nghỉ đi miền Bắc thăm họ hàng, chả ai biết họ hàng nào, chỉ thấy mỗi khi về bà vui lắm. Cuối đời mẹ tôi theo đạo Phật, điều bà hạnh phúc nhất là đã quyên góp các tín đồ Phật giáo được một triệu Đài tệ để tặng cho cô nhi viện của đạo Thiên Chúa. Ngày trao tiền bà cũng đích thân đi.
Tôi nhớ lại, có lần một chiếc xe bus lớn đưa một đoàn thiện nam tín nữ từ phía Nam lên cô nhi viện. Họ trao tấm séc trị giá một triệu Đài tệ, quyên góp cho Trung tâm Đức Lan chúng tôi. Các bà sơ cảm động vô cùng, bắt tất cả bọn trẻ mồ côi phải đứng vào chụp ảnh kỷ niệm, tôi đang đánh bóng rổ cũng bị gọi vào chụp với mọi người một tấm ảnh. Giờ đây tôi bỗng dưng tìm thấy tấm ảnh ấy trong chiếc phong bì của mẹ. Tôi hỏi mọi người mẹ tôi là ai, họ chỉ vào người đứng cách tôi không xa.
Nhưng làm tôi cảm động hơn là cuốn sổ lưu niệm ngày tốt nghiệp của lớp tôi, có một trang được photocopy lưu lại trong phong bì này. Đó là trang chúng tôi đội mũ áo tốt nghiệp, có hình tôi ở trong đó.
Mẹ tôi, người mẹ đã vứt bỏ tôi, đã vẫn cứ đến thăm tôi, thậm chí có thể bà đã từng tham dự lễ tốt nghiệp của tôi.
Giọng hiệu trưởng nhẹ nhàng: " Anh nên cảm ơn mẹ anh, bà đã vứt bỏ anh, là để anh được sống một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nếu anh vẫn ở đây, cùng lắm là hết phổ thông anh lên thành phố làm thuê, ở đây hầu như rất ít người đỗ được vào Trung học. Mà nếu không may, không chịu nổi đòn roi của người cha, biết đâu anh cũng đã sớm bỏ nhà đi phiêu bạt như người anh trai, ra đi mãi mãi chả biết lưu lạc phương nào nữa."
Những giáo viên khác trong trường cũng đến, đều chúc mừng tôi đã tốt nghiệp đại học Quốc lập. Họ nói thị trấn này từ xưa tới nay chưa từng có học sinh nào thi đỗ được vào trường đại học Quốc lập.
Tôi bỗng nhiên rưng rưng, tôi hỏi bà hiệu trưởng ở đây có cây đàn nào không. Bà nói, có đàn piano nhưng không tốt lắm, chỉ có đàn phong cầm thì mới mua.
Tôi mở nắp cây đàn, tôi hướng ra vừng mặt trời mùa đông ngoài cửa sổ, tôi chơi bản nhạc dành tặng mẹ trong những dịp Lễ Của Mẹ. Tôi muốn mọi người biết rằng, tôi tuy là một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong trại mồ côi, nhưng tôi không mồ côi, vì tôi có những bà sơ tốt bụng nuôi dưỡng tôi như mẹ, vì tôi có một người mẹ đẻ ra tôi luôn thương tôi. Bà quyết đoán và bà hy sinh để tôi có môi trường tốt lớn lên, để tôi có tiền đồ sáng sủa.
Những thầy cô trong trường hát theo tôi. Tiếng đàn lan toả trong không trung, trong thị trấn vùng núi lạnh lẽo, trong ánh mặt trời chiều. Những cư dân trong thị trấn nhất định sẽ ngạc nhiên hỏi, vì sao hôm nay lại có giai điệu ngợi ca người mẹ?
Vì hôm nay với tôi là ngày Lễ Của Mẹ. Chiếc phong bì đựng những tấm vé tàu cũ này làm tôi từ hôm nay không còn là một đứa trẻ mồ côi sợ hãi ngày Lễ Của Mẹ nữa.

 
 


Chỉnh sửa lại bởi Phanthuy - 15/May/2010 lúc 12:43pm
PhanThuy-CA
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23813
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 17/May/2010 lúc 8:15am

Nhớ Mẹ - Slideshow (1101)
Vân Đỳnh
Nhạc và lời: Thế Thông
Tiếng hát: Hoàng Hiệp
PDF ( Xin mở file kèm...)
Slideshow PPS: Vân Đỳnh
(Bấm vào đây download xong rồi mở bằng cách bấm vào F5, Nhạc và hình chạy tự động)
...Xin mở file kèm Attach%20file



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 17/May/2010 lúc 8:15am
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 3 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.176 seconds.