Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Âm nhạc
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Âm nhạc
Message Icon Chủ đề: NHẠC VIỆT Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 19 phần sau >>
Người gởi Nội dung
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 23/Jun/2010 lúc 1:09pm

Hoa có vàng nơi ấy


Quá dễ hiểu! Người vấp té đấy ư? Ừ, đá rêu xanh đầy ngày trơn trượt làm sao mà không té. Ta nghe còn thấy buồn, huống chi là người từng một phút giây nào mình khóc cho nhau. Nước mắt quý lắm! Đời mấy ai từng khóc cho nhau đâu. Thôi, thì đã vì nhau mà khóc, thì hãy vì nhau là lau đi, nhóm lại những ký ức đẹp từng có mà vui. Đừng buồn ! 

Ngày hôm nay không giống ngày hôm qua! Mỗi ngày đi là đồng nghĩa với rụng rơi và tái sinh. Cuộc sống đi từ kết thúc để lại bắt đầu. Lần hồi trong chốn ấy ta dần dần nhận ra rằng, chính khi ta đến và đi, kỳ thực ta vẫn đứng đó nhìn năm tháng trôi qua trong đôi mắt đổi màu theo mưa nắng.

Thì ra những buồn vui, những mất còn, những điêu linh đều đến từ đôi mắt! Rồi một lần, quyết cho đôi mắt ấy nhắm lại thì bỗng nhiên tất cả không có gì. Cả ta, người và những hiện hữu. Hoá ra ta đang mơ - Một giấc mơ được gọi tên: Đời

Nhưng rồi mắt lại cứ là mắt! Sao không phải là tóc để vô tâm với những thay đổi ngoài kia mà ngay đến tóc cũng dần trắng đấy thôi huống hồ là mắt. Vậy nên cứ mở  và những buồn vui mãi mãi vẫn lênh đênh len trôi vào những giấc mơ đời…

Lẩn thẩn vậy cho ngày trôi mau, đợi đêm về dấu bóng. Nhưng buổi chiều nay sao dường như dài hơn? Cái bóng chẳng biết dấu vào đâu, đành nhường nhịn chiều bằng cách chốc mời vài chén cho say mà đi ngủ sớm. Ai ngờ, nó say lại ngồi hát nhảm, ta rồi cũng say như nó, vậy là cùng nghêu ngao vừa gõ bát vừa ê a suông lẻ mấy câu buồn:

Đêm tàn cho trắng khuyết ra đi theo người
Ru mai buồn từng cánh rụng ngoài song mưa
Yêu ngàn lần hơn nữa cũng mất nhau rồi
Anh trách anhvì sao với hoa không cùng chung đời


Ừ mà buồn thật đấy, day dứt thật đấy, xót xa thật đấy! Những câu hát cứ nhưng nhức rơi vào chén suông làm ta cũng buồn lây, đau lây.Ta chẳng hay buồn, vậy mà sao thế nhỉ? Mà ai đi thế, ai tiễn nhau thế nhỉ? Con mắt bắt đầu làm phận sự của nó: Nhìn. Nhìn vào câu hát, nhìn vào cõi lòng của người hát.

Ơ, đêm rồi à? Ừ đêm đấy, là đêm tàn cho trăng khuyết nghĩa là trăng không tròn? Nhưng mà đang trăng mười bốn đấy thôi? À, là người đi mà trăng khuyết, cũng đúng thôi, người đi nên trăng đi, vậy là khuyết, vậy là mưa... Con mắt cũng thử nhìn qua song, ừ mưa thật. Không, hình như là mắt đang mưa, nên ru mai buồn từng cánh mà rụng, thi nhau mà rụng. Rụng nghĩa là buồn, rất buồn đúng không?

Buồn hoài chi ta ơi?
Nơi ấy hoa vàng cho đẹp mùa sang...
Đường mình qua lúc nào, giờ bước âm thầm
Tình bỗng dâng tràn…


Ôi chao! Người đang tự chất vấn mình sao mà buồn? Sao chẳng như ta uống vài chén cho say, cho tuý luý cuộc đời mà cợt nhả với ao chuôm sông hồ cóc nhái nhỉ? Ễnh ương thật đấy! Nỉ non chi mãi với tang tình! Mà hay thật người ta cứ cho chữ “tình” đi với chữ “tang”, nghĩa là tình của cõi đời dễ đi với tang thương của cuộc bể dâu đấy ư?
 
Khó nghĩ thật, đau đầu thật cái sự con người. Làm gì mà cứ tình để tang thế không biết. Có rượu thì cứ uống, hết thì ngủ, mà có không ngủ được thì nghêu ngao hát nhảm như ta có hơn không? Nơi ấy là mùa đẹp, hoa vàng! Vậy là vui rồi, phải vui mới đúng chứ? Sao cứ lầm lụi đi về con đường cũ mà âm thầm với những niềm riêng, mà réo rắt chi những khúc bi hoài cho dột lòng mình mà cũng nao lòng người. Rõ chán !

Ta mà thế á, thì cứ cười sằng sặc, đông đổng hát hò cho bõ cái sự đau. Nói chi là ngày qua, nói chi là đường cũ. Ngày hôm nay mà còn chưa rõ dưới chân mình vực ghềnh, sỏi cuội hay cỏ thơm hoa hoa biếc… Huống hồ vọng tưởng ngày mai !

Nhưng mà người buồn, ừ thì cứ buồn đi. Đừng nén. Mời nhau một chén nào, rồi hát nữa đi coi:

Đường về không gian xưa đá rêu xanh đầy...
Đi về mình ta!
Chiều về hoang phím đàn
Một phút giây nào mình khóc cho nhau...


Thôi, say mà bỡn cợt người thôi, không thế nữa đâu! Hình như khi chếnh choáng rồi ta bắt đầu cảm với cái buồn người mang. Thực ra ta cũng khác gì người đâu, nếu cũng mang một nỗi niềm như vậy ! Ai cũng thế thôi, mất rồi mới đi tìm, mất rồi mới trân trọng những gì đã có. Làm người bởi có tình, và tình để mà người! Giờ còn một – riêng – côi trên bờ cũ, dẫu thực tế tất cả vẫn đấy với nắng mưa, hoa cỏ. Nhưng lòng vắng nên mọi thứ cũng vắng như lòng.

Mình cùng say trong mơ
Em ánh trăng mờ, anh làm trời thơ
Ngày tìm đến cuối trời
Người lãng quên rồi, đời đã chia trôi…?!

Ta lảm nhảm với người rồi lảm nhảm với mình! Tại rượu đấy thôi, có lẽ không bao giờ uống nữa, chẳng bao giờ uống nữa. Hại lắm! Nhưng dù sao cũng phải đa tạ rượu những khi buồn những khi vui. Lại nhớ một khúc ca xưa: "Những đôi uyên ương bươm bướm, đã yêu nhau sao còn muốn lên tới tận trời xanh…?"


Uống rượu có làm điên rồ hơn không, khi mà lúc nào đó ta ném mình vào một giấc mơ. Đời vốn là một giấc mơ ta lại mơ trong giấc mơ ấy. Nghĩa là Mộng trung chi mộng! Thích thật. Mà thôi, người đang hát mà, cứ hát nữa đi, cứ mơ nữa đi… Rồi một sáng mai thức dậy, biết: Cảm ơn đời mỗi sáng mai thức dậy. Ta có thêm ngày nữa để yêu thương. Biết còn yêu thương chẳng bao giờ là có tội cả. Đúng không nào ?

Mai dù ai đưa bước em qua đông dài
Em không đợi anh nữa trong lời ru đêm?
Xin đừng manh dĩ vãngxưa trao cho đời
Khi tiếng ca từng đêm vẫn đưa anh về bên người…


Rượu cạn rồi

Nghe người hát mà rượu cạn lúc nào không hay!

Người còn hát đấy ư?

Ừ cứ hát đi

Đêm rồi!

Uống thêm nữa không?

XIN MỜI THƯỞNG THỨC " HOA CÓ VÀNG NƠI ẤY"




Hoa có vàng nơi ấy
Sáng tác: Việt Anh
Thể hiện: Đàm Vĩnh Hưng


Đêm tàn cho trăng khuyết ra đi theo người.
Ru mai buồn từng cánh rơi ngoài sân mưa.
Yêu ngàn lần hơn nữa cũng mất nhau rồi
Anh trách anh vì sao với hoa không cùng chung đời ...

Buồn hoài chi ta ơi
Nơi ấy hoa vàng cho đẹp mùa sang
Đường mình qua lúc nào giờ bước âm thầm
Tình cũ dâng trào

Đường về không gian xưa
Đá rêu xanh đầy đi về mình ta
Chiều về hoang phím đàn
Một phút giây nào mình khóc cho nhau

Mình cùng say trong mưa
Em ánh trăng mờ anh làm trời thơ
Ngày tàn đến cuối trời
Người lãng quên rồi
Đời đã chia trôi

Mai dù ai đưa bước em qua đông dài
Em không đợi anh nữa trong bài ca (lời ru) đêm
Xin đừng mang nước mắt trao cho đời
Khi tiếng ca từng đêm vắng đưa anh về bên người


IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 25/Jun/2010 lúc 8:18am
 
Dương cầm lạnh

Mùa đông đối với tôi là một mùa đặc biệt trong năm. Đặc biệt đến nỗi không mùa nào có thể so sánh được. Và tôi thường gọi đó là mùa của riêng tôi. Mùa nhớ.

Chỉ cần một hơi may thoảng qua thôi cũng đã khiến tôi nao lòng... Tôi nhớ Hà Nội thơm nồng hương hoa sữa. Tôi nhớ tới một anh chàng si tình, những buổi tối mùa đông đứng dưới cửa sổ của một căn nhà, lặng im nghe tiếng dương cầm. Có lẽ người chơi dương cầm là một cô gái. Cô còn trẻ lắm, còn xuân thì lắm.

Chờ em đường dương cầm xanh
chúm chím nụ dương cầm biếc

Con phố nhỏ, dài, hai bên đường là những cây hoa sữa nụ còn xanh. Nụ hoa còn lẫn vào trong đám lá. Cô gái chơi dương cầm có lẽ cũng vẫn còn quá say sưa với những nốt nhạc mà chưa biết đến sự có mặt của một thính giả trung thành. Bởi vậy chàng trai lại tiếp tục chờ



Chờ em đường dương cầm đêm
ôi đêm lặng im sâu thẳm


Trong cái tĩnh lặng đến nao người của đêm, của những cơm gió mùa đông vô tình ta mới thấy hết tình cảm sâu lắng của chàng trai

Chờ em đường dương cầm trắng
dậy thì nõn dương cầm phố
Chờ em đường dương cầm mưa
giọt giọt lá buồn dạ khúc


Nụ hoa chúm chím xanh giờ đã nở rộ, khỏe hương, khoe sắc, làm cho đêm đông ấm nồng. Và cô gái có lẽ cũng đã đến độ nồng nàn như hoa. Vậy mà... chàng trai vẫn cô đơn. Cô gái ơi sao cô vô tình thế?!? Bản dạ khúc cô đang dạo chắc không thể nào buồn bằng nỗi lòng của anh chàng dưới cửa sổ nhà cô đâu...

Khi đêm bắt đầu về khuya, không gian sâu thẳm, cái lạnh như buốt hơn. Dù hoa sữa có nồng nàn đến thế nào thì vẫn không thể làm ấm lòng chàng trai...

Chờ em đường dương cầm khuya
anh về lối dương cầm lạnh


Một con phố sâu hun hút, lạnh đến tê người, dù hoa sữa có nồng nàn thì chàng trai ấy vẫn cứ đơn độc... Nhưng tôi chắc rằng chàng trai ấy sẽ chỉ có một lối đi... lối dương cầm. Tôi hi vọng một ngày nào đó lối dương cầm sẽ không còn lạnh nữa...

Mời nghe "Dương Cầm Lạnh"



Nhạc: Phú Quang
Phổ thơ: Dương Tường
Trình bày: Ngọc Anh


Chờ em đường dương cầm xanh
Chúm chím nụ dương cầm biếc
Chờ em đường dương cầm đêm
Ôi đêm lặng im sâu thẳm
Chờ em đường dương cầm trăng
Dậy thì nõn dương cầm phố
Chờ em đường dương cầm mưa
Giọt giọt lá buồn dạ khúc
Chờ em đường dương cầm khuya
Anh về lối dương cầm lạnh

"Dương Cầm Lạnh" của Dương Tường


Chờ em đường dương cầm xanh
dậy thì nõn dương cầm phố
Chờ em đường dương cầm sương
chúm chím nụ dương cầm biếc
Chờ em đường dương cầm sim
vằng vặc nụ dương cầm trinh
Chờ em đường dương cầm khuya
ôi cái im đêm thơm mộng
Chờ em đường dương cầm trăng
ứa nhụy, lạnh dương cầm xuân
Chờ em đường dương cầm mưa
giọt giọt lá buồn dạ khúc
...Xào xạc lòng tay khuya
Anh về lối dương cầm lạnh



IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 29/Jun/2010 lúc 7:10am
 
Tôi ngàn năm đợi
 
Có những lúc tâm trạng buồn chán cần lắm một sự sẻ chia từ một ai đó nhưng chợt nhận ra chẳng có ai bên mình. 

Lẻ loi và cô đơn. 

Ta nhớ về một thời vô tư, hồn nhiên với tiếng cười giòn tan trong sáng. Ta nhớ về một người đã từng làm trái tim ta xao xuyến, cho ta biết sự ngọt ngào của tình yêu rồi lại mang đến vị đắng chát trên môi. 

Buồn cho một tình yêu đã ra đi nhanh chóng. Buồn cho cái nắm tay không khít để rồi buông ra một cách dễ dàng. Nhiều lúc ta tự hỏi liệu có tình yêu nào là vĩnh cửu trong cuộc đời này không, có gì là mãi mãi được không? 

Anh đã từng yêu ta nhiều như thế tưởng chừng sẽ không bao giờ rời xa ta vậy mà vẫn vô tình buông tay ta, để mặc ta với tâm hồn trống rỗng. Phải chăng anh đã trao cho ta tình yêu quá dễ dàng nên cũng quên đi dễ dàng như thế. Và nhận ra chỉ có mình ta ngốc nghếch khi cứ mãi giành tình cảm cho một người đã lãng quên ta từ lâu. 

Nhiều lúc tự nhủ mình phải quên anh đi nhưng không sao quên được, tự nhủ mình không được yêu anh nữa nhưng vẫn cứ yêu anh để rồi nước mắt lại rơi lúc nào không hay. Ta nhớ về một thời anh quan tâm, lo lắng cho ta. Anh nói anh yêu ta nhiều, anh cần ta trong cuộc sống này. Những lời nói yêu thương ngọt ngào đã làm trái tim ta rung động rồi ta yêu anh nhiều hơn cả những gì ta nghĩ. Để đến bây giờ anh lạnh lùng bỏ mặc ta, muốn trách anh, giận anh lắm nhưng ta không làm được vì ta yêu anh. 

Ngày ngày ta tự ru trái tim mình bằng những bài hát buồn, mong một sự bình yên. Rồi chợt nhận ra ta yêu lắm những giai điệu buồn ấy, nó đã trở thành một điều không thể thiếu trong cuộc sống của ta. Ít ra khi nghe chúng ta còn tìm thấy một sự đồng cảm hiếm hoi. Nghe những giai điệu ấy giúp ta tìm lại được niềm tin trong tình yêu mà ta đã đánh mất. 

Ở đâu đó trong cuộc sống này vẫn còn những trái tim trân thành, tha thiết, vẫn có những tình yêu nồng nàn, say đắm. Và vẫn hi vọng có một phép nhiệm màu nào đó đến với trái tim ta để ta lại được yêu, một tình yêu thực sự giành cho ta. Ta sẽ chờ và sẽ vẫn mơ về một tình yêu đích thực và như thế ta quên anh ! "Tôi ngàn năm đợi, dẫu tình xa vời, nỗi đau của tôi "
 
 
Mời nghe "Tôi ngàn năm đợi"
 
 
 
Tôi ngàn năm đợi
Thể hiện: Lam Trường

Đêm cô đơn không còn ai lang thang, 
Con phố lạnh thật buồn 
Có tình tôi mênh mang 
Ánh trăng tàn ngọn vàng 
Có tình tôi mênh mang 
Ánh trăng tàn ngọn vàng 

Đêm hoang vu, yêu ngàn năm thiên thu 
Nơi gốc bụi đường trần 
Tôi là con thiêu thân, đứng trước cổng đèn vàng 
Em nhìn tôi trên cao, thương tình tôi lao xao 
Em thanh cao, tình em sáng lấp lánh, như ngàn sao trên trời ... 
Tôi ngây ngô, trồng cây cuối góc phố, ôm mộng mơ.. 

Em trăng non sáng cho đêm rằm 
Như mây tan giữa không gian 
Tôi ngàn năm đợi, dẫu tình xa vời 
Nỗi đau của tôi... 

Đêm suy tư trong tình yêu suy tư 
Cơn gió nào lạc loài, cuốn tình tôi qua đây 
Bay như loài cỏ dại, khiến tình tôi lay hoay 
Dẫu đêm dài miệt nhoài 
Đêm cô đơn muôn vì sao không tên 
Như đám bạn thật hiền, thức cùng tôi thâu đêm 
Nhớ thương về một người, khiến hạt mưa bay bay 
Đêm nằm nghe hay hay
 
 
 


Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 29/Jun/2010 lúc 7:11am

IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 01/Jul/2010 lúc 5:40am
 
 
 


Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 01/Jul/2010 lúc 6:00am
mk
IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 04/Jul/2010 lúc 12:04pm
 
Cô gái đến từ hôm qua
 

Ngày hôm qua…

 

Tôi vẫn thường suy nghĩ về ba từ đó với rất nhiều băn khoăn, trăn trở. Có ai đó nói rằng, có hai ngày mà chúng ta không bao giờ phải lo lắng tới, đó là ngày hôm qua và ngày mai. Bởi những gì thuộc về ngày hôm qua thì đã qua rồi, không bao giờ lấy lại được nữa. Còn những gì thuộc về ngày mai thì chưa tới, chưa ai biết được là nó sẽ ra sao.Điều đó đúng, nhưng liệu có phải hoàn toàn như thế không?


Dẫu biết là những thứ đã qua không bao giờ quay trở lại, nhưng đâu phải muốn quên là quên đi được? Những triết lý, những lời khuyên thì muôn đời vẫn chỉ là lý thuyết.. Còn thực tại lại luôn ở bản thân mỗi chúng ta.


Ngày hôm qua, tôi thấy em là một cô bé cô ngốc nghếch, dại khờ. Ngày hôm nay,em đã khác.. trưởng thành hơn, nhưng buồn nhiều hơn, ưu tư hơn, và dại khờ… biết đâu cũng lại hơn!? Phải không em ?


         Ngày hôm qua, tôi thấy em vô tư, quên nhiều nhớ ít. Ngày hôm nay, em đã chín chắn, nhưng hình như vẫn nhớ ít quên nhiều, nhớ về những điều không thể nào quên…

Trong tôi, có những điều thuộc về ngày hôm qua đã trở thành vĩnh viễn. Tình yêu của ngày hôm qua, những tiếc nuối của ngày hôm qua, nụ cười của ngày hôm qua và cả những giọt nước mắt của ngày hôm qua… có thể là những hồi ức dài, nhưng cũng có thể chỉ là những khoảnh khắc vụt qua trong cuộc đời, nhắc ta nhớ về những vui, buồn, hạnh phúc, khổ đau.


"Cô gái đến từ hôm qua". Mỗi khi những giai điệu ấy vang lên, nó lại mang về cho tôi những kỷ niệm đẹp đẽ. Nó nhắc tôi rằng, nếu không bước qua ngày hôm qua, thì tôi sẽ chẳng thể nào tới được ngày hôm nay. Và hãy trân trọng những gì thuộc về hiện tại, bởi hiện tại rất có thể được đánh đổi bằng những khoảnh khắc đã qua trong quá khứ.

    

 

Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại

Vào một ngày mai như hai người bạn

Một ngày đã quên tất cả, lại nhớ về nhau

Cùng năm tháng còn ấu thơ…

 


Ngày hôm qua, khi hai người bước đi hai ngả khác nhau, mình đã cùng hứa hẹn những điều như thế.. Rằng nếu không thể cùng nắm tay nhau đi đến cuối con đường, ta sẽ hẹn gặp nhau ở một ngã rẽ nào đó, nơi ấy, tôi và em, là hai người bạn.

           

Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ

Của ngày hôm qua xa xôi tìm về

Lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh

Như chính em – cô gái đến từ hôm qua.


Lời hẹn thề ngày cũ, em còn nhớ??? và tôi cũng chẳng thể quên. Để rồi hôm nay gặp lại nhau, những ký ức xa xôi lại ùa về. Trong lòng tôi, em vẫn là cô gái của một ngày xưa cũ, mộng mơ và hồn nhiên như cây cỏ. Ký ức thì nào có tuổi đâu, nó sẽ vẫn là như thế, dù qua bao năm tháng. Và tôi biết rằng em, cô gái đến từ hôm qua ấy, không thể nào mãi đứng lại như ký ức của tôi.


            Tình yêu đầu trôi xa dư âm để lại

Và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại.

Và anh được thấy hoa rơi như cơn mưa

          tươi thắm những con đường…

Những câu hát ấy như là một điều tất nhiên thôi… Như những con đường chạy vòng vèo trên mặt đất, tưởng sẽ là xa nhau mãi mãi, nhưng biết đâu vào một ngày, trên cuộc hành trình của mình, ta bỗng chợt nhận ra ta lại đang quay về lối cũ, bởi một sự sắp đặt tình cờ của số phận, hay bởi vì ta vốn thuộc về nhau, và những con đường, dù có lúc chia ly nhưng cuối cùng vẫn hướng về một đích?

Vẫn biết rằng có những sự tình cờ ngẫu nhiên như thế trong cuộc đời, nhưng tôi và em, lại không phải nằm trong ngoại lệ…
 
Dường như là vẫn thế em không trở lại
Mãi mãi là như thế anh không trẻ lại
Dòng thời gian trôi như ánh sao băng
trong khoảnh khắc qua chúng ta…
Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em
Cuộc đời nay dù ngắn nỗi nhớ quá dài
Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại
như ngày hôm qua…


Ngày hôm qua đã xa thật xa rồi. Cuộc đời là một chuỗi những khoảnh khắc.. Tôi và em gặp nhau trong số đó, để rồi khi nó lướt qua, mình lại ra đi.


Tôi đã đi xa con đường em, xa đến mức không thể tìm đường quay trở lại. Có chăng cũng chỉ hiện về qua một nỗi nhớ thật dài trong cuộc đời này ngắn ngủi.

      


Em của hôm nay không còn như ký ức???...  Đủ trưởng thành để buồn nhiều hơn?  Đủ chín chắn để nghĩ nhiều hơn? Đủ quên để nhớ nhiều hơn? Và đủ lớn để đôi khiước ao được bé lại không em?
  

Đó như là lẽ tất yếu của cuộc đời. Và em "cô gái đến từ hôm qua" là những ký ức đẹp đẽ tôi cất giữ…
 
Mời nghe nhạc
 
 
Trình bày : Mỹ Tâm
 
Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại, và một ngày mai như hai người bạn Một ngày đã quên tất cả lại nhớ về nhau cùng năm tháng còn ấu thơ Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ của ngày hôm qua xa xôi tìm về Lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh như chính em, cô gái đến từ hôm qua Tình yêu đầu trôi xa dư âm để lại và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại Và anh được thấy hoa rơi như cơn mưa tươi thắm những con đường Dường như là vẫn thế em không trở lại và mãi là như thế anh không trẻ lại Dòng thời gian trôi như ánh sao băng trong khoảng khắc của chúng ta Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em Cuộc đời này dù ngắn, nỗi nhớ quá dài Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại như ngày hôm qua.
 
 

IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 12/Jul/2010 lúc 11:32am
 
Biển đêm
 
Giấc mơ anh bình dị, đơn giản chỉ là bình thản nắm tay em đi trên một bãi biển đêm bình yên – nghe tiếng trái tim mình hòa nhịp, rời xa những bộn bề, tính toan của cuộc sống, rời xa những ồn ào hối hả của nhịp ngày… Nơi ấy chỉ có ba chúng ta: Anh - em - và biển đêm, nghe biển ân tình ru lòng mình đi qua mùa giông tố, và hát cho em nghe khúc tự tình rất mực chân thành của biển và anh:

Nửa đêm biển mệt nhoài vì suốt ngày ầm ĩ,
Nên đã nằm ngủ yên.
Hàng thông reo gọi gió,
Giờ mệt cũng đứng im.
Nửa đêm chỉ có cát còn thèm lời tình tự,
Thèm sự vỗ về của sóng…

 


Nửa đêm biển mệt nhoài vì suốt ngày ầm ĩ,Nên đã nằm ngủ yên.

Em vẫn thường nói: Biển buổi sớm thì ồn ào, sôi động quá đỗi; biển chiều đẹp nhưng sóng cũng chẳng bình yên. Chỉ có biển đêm là bình lặng thực sự, cả trong lòng biển và trong lòng người… Những lứa đôi yêu nhau thường thích buông mình vào không gian của biển đêm nhiều hơn, phải không anh?

Có lẽ vậy, anh cũng tin rằng những đôi lứa yêu nhau thường thích tay trong tay dạo bước giữa biển đêm, để cho một vật vô tri như “cát” cũng bỗng trở mình, biết “thèm lời tình tự”, “thèm sự vỗ về của sóng”, thèm cái cảm giác yêu và được yêu của một con người…

Nhưng lòng biển chỉ thực sự bình yên khi lòng người cũng bình yên – mà lòng người chỉ có thể bình yên khi không cô đơn và lẻ loi trước biển:

Anh cô đơn ngàn lần trước biển khi vắng em thiếu em.
Anh mong em, giờ có em ở bên,
Để nghe sức sống trong nước biển,
Để nghe ánh trăng gọi biển,
Và từng con sóng đêm lạnh thiêu đốt trái tim anh…

Chông chênh cảm giác cô đơn. Anh hụt hẫng giữa mênh mông trời biển. Và cảm giác ấy được nhân lên gấp “ngàn lần” bởi “vắng em thiếu em”, anh chỉ biết tự ủ ấm lòng mình bằng một bóng hình, một bờ môi thơm, một hơi thở đượm nồng trong ký ức… Để anh nhận ra một hiện thực trong đời không đổi – biết giây phút này thực sự “mong” và cần “có em ở bên” mà giao hòa từng nhịp tim yêu thương, nghe tràn lên “sức sống trong nước biển”, nghe trăng vàng lênh láng dệt tình – cho những yêu thương thường trực được dịp bừng lên như sóng, trong “đêm lạnh thiêu đốt trái tim anh”…

MỜI NGHE "BIỂN ĐÊM"
 
 
 
 
Biển đêm
Thể hiện: Ngọc Tân
Album: Con người và biển cả

Nửa đêm, biển mệt nhoài vì suốt ngày ầm ỹ, nên đã, nằm ngủ yên.
Hàng thông, reo gọi gió, giờ mệt, cũng đứng yên.
Nửa đêm, chỉ có cát còn thèm lời tình tự, thèm sự vỗ về, của sóng.
Anh cô đơn, anh cô đơn, ngàn lần trước biển.
Khi vắng em, thiếu em, anh mong em, giờ có em ở bên, để nghe sức sống trong nước biển,
để nghe anh trăng gọi biển vàng, từng con sóng đêm lạnh, thiêu đốt trái tim anh.

Biển ơi, giữa trời đêm lộng gió tìm ai.
Biển, biển ơi, thức cùng em có triệu ngàn tinh tú và mênh mông, thời gian.
Biển, biển ơi, nơi xa vời, em có biết chăng, anh gọi em cồn cào tiếng sóng.
Nếu nơi ấy, em thấy lòng xao động, là tình anh vang vọng ngóng em.

Biển, biển ơi, giữa trời đêm lộng gió, tìm ai.
Biển, biển ơi, thức cùng em có triệu ngàn tinh tú và mênh mông, thời gian.
Biển, biển ơi, nơi xa vời em có biết chăng, anh gọi em cồn cào tiếng sóng.
Nếu nơi ấy, em thấy lòng xao động, là tình anh vang vọng ngóng em, là tình anh vang vọng ngóng em./
 

IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 17/Jul/2010 lúc 7:42pm
 
Biệt ly

Bài hát không phải là một trong những bài hát mà tôi yêu nhất. Có lẽ vì bản nhạc này không viết bằng những hợp âm thứ mà mình thích. Bài hát không có cái buồn da diết, vừa nghe đã nao lòng như Hoài cảm, hay Nửa hồn thương đau. Cái buồn trong Biệt ly nhẹ nhàng, chầm chậm, mênh mang, trải đều cả bài hát. Nỗi buồn của sự chia ly không xoáy thẳng vào tim người nghe, mà cứ ngấm từ từ. Để rồi khi nghe hết bài hát, ta lại thấy một điều gì đó như vừa bồi hồi, vừa tiếc nuối…

Tác giả tâm sự rằng, cảm hứng để ông sáng tác nhạc phẩm này là những ngày gia đình ông ở gần sân ga, cha ông làm việc ở ga Hàng Cỏ, vì vậy ông đã chứng kiến biết bao nhiêu cuộc chia ly ở sân ga. Sân ga, có nơi nào chứng kiến nhiều cuộc chia ly bằng sân ga? Và trong biết bao nhiêu cuộc chia ly trong thời ly loạn đó, ai biết được có cuộc chia ly nào còn có ngày đoàn viên, cuộc chia ly nào là vĩnh viễn nghìn trùng?!

Biệt ly nhớ nhung từ đây
Chiếc lá rơi theo heo may
Người về có hay
Biệt ly sóng trên giòng sông
Ôi còi tàu như xé đôi lòng
Và mây trôi nước trôi
Ngày tháng trôi cùng lướt trôi


Biệt ly! Chưa xa đã thấy nhớ…

Sân ga thì ồn ào, náo nhiệt. Nhưng trong Biệt ly, giây phút chia tay giữa hai người yêu nhau đó sao mà tĩnh lặng thế, tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng rơi của một chiếc lá khô. Tĩnh lặng đến mức có thể cảm nhận được cả tiếng mây trôi, nước trôi, và cả tiếng thời gian trôi nữa. Tiếng thời gian của giây phút hiện tại, và tiếng thời gian của những tháng ngày sắp tới, không – nhau!

Mấy phút bên em rồi thôi
Dáng em sống trong hồn tôi
Xa cách ta còn tìm đâu ngày vui


Yêu nhau, xa nhau, đau đớn đến mức không còn ngày vui. Nhưng, niềm đau rồi sẽ qua đi, thời gian sẽ xóa mờ tất cả. Tất cả chỉ còn là những hoài niệm, một thời.

Biệt ly ước mong hoàng hôn
Êm đềm về ru ấm tâm hồn
Người yêu đương cách xa
Đành sống vui cùng gió sương


Có lẽ Dzoãn Mẫn sáng tác nhiều hơn một ca khúc (hình như khoảng năm mươi nhạc phẩm). Nhưng thật lòng tôi chưa nghe qua bài hát nào của Dzoãn Mẫn ngoài Biệt ly. Nhắc đến Dzoãn Mẫn là người ta nghĩ ngay đến Biệt ly, và ngược lại. Thôi thì, cuộc đời người nhạc sĩ, có được một bài hát để đời, dù chỉ là một, cũng đã là quá thành công.

Nghe Biệt ly, dù chưa bao giờ trong cảnh biệt ly, sao mà thấy ngậm ngùi…

Mời nghe "Biệt ly"


Bài hát: Biệt Ly
Sáng tác: Doãn Mẫn
Thể hiện: Khánh Hà


Biệt ly nhớ nhung từ đây
Chiếc lá rơi theo heo may
Người về có hay
Biệt ly sóng trên giòng sông
Ôi còi tàu như xé đôi lòng
Và mây trôi nước trôi
Ngày tháng trôi cùng lướt trôi

Mấy phút bên nhau rồi thôi
Đến khi bóng em mờ khuất
Người về u buồn khắp trời
Người ra đi với ngàn nhớ thương

Mấy phút bên em rồi thôi
Dáng em sống trong hồn tôi
Xa cách ta còn tìm đâu ngày vui

Biệt ly ước bao đường tơ
Réo rắt trong muôn hương mơ
Thành sầu tiễn đưa
Biệt ly ước mong hoàng hôn
Êm đềm về ru ấm tâm hồn
Người yêu đương cách xa
Đành sống vui cùng gió sương


IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 27/Jul/2010 lúc 10:40am

Lặng lẽ nơi này

Bạn à, cảm giác cô đơn, bạn có thể nghĩ về cảm giác cô đơn đó không?

"Tình yêu mật ngọt
Mật ngọt trên môi"....


Ai đã sống trong tình yêu hẳn sẽ cảm nhận được cái hạnh phúc ấy, cảm giác về hạnh phúc mà đôi khi con người ta chấp nhận đánh đổi để có được nó.

"Tình yêu mật đắng
Mật đắng trong đời"


Đến đây thì cái đắng dường như đã lấn át lên tất cả. Cái còn lại là "vị đắng" nhiều hơn, thấm hơn. Bởi vì cái mật ngọt ấy nào phải ai cũng cảm nhận được, có khi chưa kịp nắm bắt thì đã đi qua. Nhưng cái " mật đắng" kia thì không phải chỉ tồn tại ở một khoảng khắc hay một quãng thời gian nhất định nào đó nữa, mà đó là cả CUỘC ĐỜI.

Thế nhưng, dù thế nào, thì tình yêu luôn là nỗi khát khao, bởi vì tình yêu là thuộc tính của trái tim con người, và đã yêu là không hối hận, đã yêu là không thể cưỡng lại, hoặc cưỡng lại là điều không thể bởi:

"Tình yêu như biển
Biển rộng hai vai
Biển rộng hai vai..."


Tình yêu như biển (mà con người thì nhỏ bé), nên

" Biển hẹp tay người, lạc lối"

...

" Em đi về nơi ấy
Nơi đâu nơi đâu?
Sông cạn đá mòn
Trăng treo đầu con sóng
Tan theo tan theo
Chút tình xa vắng
Làm sao ru được tình vơi? "


Đã yêu, đã chấp nhận thì làm sao và lấy gì để "ru được tình vơi? " nên câu trả lời mới thật xót xa làm sao " à ơi, nỗi đau này người" . Vậy là nỗi đau có thể ru được tình vơi?

Không trách móc, không hờn giận: "Tình yêu vô tội", chỉ buồn thôi, thật đấy:

"Buồn như giọt máu
Lặng lẽ nơi này".

Cuối cùng, tất cả chỉ còn lại là nỗi cô đơn không giới hạn. Và tôi, các bạn, chúng ta - có thể cũng có chung một nỗi cô đơn như thế:

"Trời cao đất rộng
Một mình tôi đi
Một mình tôi đi
Đời như vô tận
Một mình tôi về
Một mình tôi về...với tôi."

Mời nghe "Lặng lẽ nơi này"
 
 

Lặng lẽ nơi này
Trịnh Công Sơn
 Trình bày : Khánh Ly


Tình yêu mật ngọt
Mật ngọt trên môi
Tình yêu mật đắng
Mật đắng trong đời

Tình yêu như biển
Biển rộng hai vai
Biển rộng hai vai
Tình yêu như biển
Biển hẹp tay người
Biển hẹp tay người lạc lối

Em đi về nơi ấy
Nơi đâu nơi đâu
Sông cạn đá mòn
Trăng treo đầu con sóng
Tan theo tan theo
Chút tình xa vắng
Làm sao ru được tình vơi
À... ơi nỗi đau này người

Tình yêu vô tội
Để lại cho ai
Buồn như giọt máu
Lặng lẽ nơi này

Trời cao đất rộng
Một mình tôi đi
Một mình tôi đi
Đời như vô tận
Một mình tôi về
Một mình tôi về với tôi.



Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 27/Jul/2010 lúc 10:41am

IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 03/Aug/2010 lúc 7:25pm
 

Khi giấc mơ về

Đã bao lâu rồi bài hát vẫn luôn ấm nồng trong lòng người nghe. nó hiện rõ trên khuôn mặt đầy tâm trạng của cô gái. Một nỗi nhớ đã theo cô suốt 3 năm trời, 3 năm là một khoảng cách thời gian có lẽ đã quá dài để một con người quên đi một ai đó trong cuộc đời... 

Cô gái ngồi trong góc nhỏ của một quán vắng thân quen. Đã bao ngày qua cứ đến giờ này cô gái lại đến đây chỉ để thưởng thức cho mình một tách cà phê sữa nóng. Cô ngồi hàng giờ trong một góc nhỏ con mắt đìu hiu suy tư mang đầy vẻ mòn mỏi như đang ngóng trông một ai đó. Nhưng không ai biết cô gái ngóng trông gì, bên ngoài kia là hàng hoa tigon tỏa bóng mát bên thềm, xa xa những người bộ hành đang nhanh chân bước trên con phố vắng quạnh hiu về nhà. Cô gái vẫn lặng im lắng nghe những tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa nhỏ nằm xâu trong góc. Lần nào đến đâu cô gái cũng yêu cầu người phục vụ bàn mở cho nghe bản nhạc này, đó là bài hát " Khi giấc mơ về"
 
Khi giấc mơ đã quay trở về
Em vẫn không tin rằng
Có ngày em ra đón anh nơi cuối đường
Em nhớ không khi xưa
Ta gặp nhau chính cũng nơi đây
Ta ngồi mơ về giấc mơ nơi thiên đường


Đã bao lâu rồi bài hát vẫn luôn ấm nồng trong lòng người nghe. nó hiện rõ trên khuôn mặt đầy tâm trạng của cô gái. Một nỗi nhớ đã theo cô suốt 3 năm trời, 3 năm là một khoảng cách thời gian có lẽ đã quá dài để một con người quên đi một ai đó trong cuộc đời, và 3 năm cũng là một khoảng thời gian dài cho những nỗi nhớ chồng chất nên nhau của một người chờ mong mòn mỏi. Anh nói với cô " Hãy chờ anh nhé, sau khi du học về
mình sẽ làm lễ cưới, chỉ 3 năm thôi em hãy hứa sẽ cố gắng chờ đợi anh nhé ". Cô gái khẽ nhìn lên khuôn mặt thân quen kia mà nghẹn ngào nói trong nước mắt " Em sẽ nhớ anh và sẽ chờ đợi anh đến ngày anh quay trở lại."

Rồi một ngày anh đi
Em buồn như khóc anh đâu hay biết
Bao đêm em thức nước mắt đây vơi rớt theo đêm dài
Dù giờ này em biết
Xa nhau năm tháng hôm nay anh cũng đã quay về đây
Bên em đêm ngày chẳng muốn chia tay.


Vậy mà giờ đây sau 3 năm trời xa cách ngày nào cô cũng đến góc nhỏ trong quán quen này chỉ để ngồi hàng giờ chờ đợi anh. Niềm tin trong cô không khi nào dập tắt, cô vẫn luôn hi vọng một ngày kia anh sẽ trở lại, sẽ
đến nơi này nơi mà cô và anh đã có bao kỷ niệm ở đây. Cô gái sẽ lại cùng anh nghe bản nhạc này, được kể cho anh nghe nỗi nhớ của cô về anh trong những ngày xa cách, được anh ôm trong lòng để xua đi cái cảm giác cô độc trong cô. Nhưng ôi sao cái cảm giác đó lại xa vời đến vậy, khi cô nhìn về hiện tại cô đã không còn có anh nữa, cô buồn nhưng không nói ra được, nước mắt cô nghẹn ngào chảy xiết trong con tim bé nhỏ.
 
Cô cũng không nhớ mình đã khóc bao lần vì nhớ anh rồi, cô đã cố gắng làm thêm nhiều việc để quên đi cái cảm giác nhớ anh nhưng không thể, mỗi lần khi nghe tụi bạn kể về người yêu mình cho cô nghe, là hình ảnh của anh lại tái hiện trong cô không thể nào xóa nhòa đi được. Cô quyết định sẽ yêu một người đàn ông nào
đó để thay thế anh và cũng là để quên đi anh nhưng cô đã không làm được điều đó, cô không thể yêu một người mà trái tim lại không khi nào không nhớ về anh, cô sống trong sự đợi chờ mong nhớ mỗi khi nhớ anh cô lại đến nơi đây, tại cái góc nhỏ này trước đây ngày nào cô cũng ngồi cùng anh có lẽ đó là cách tốt nhất để có thể an ủi trong lòng cô dù biết rằng nó là vô vọng. Lời bài hát tiếp tục cất lên mang theo nỗi buồn tuyệt vọng của
cô gái: 


Đường gập ghềnh anh đi riêng một mình anh đường dài anh đi
Nơi đây em đứng chẳng biết làm chi chẳng biết nói gì
Dù chợt buồn anh khóc anh đâu hay biết
Trong tim em chỉ có riêng mình anh
Yêu anh cho dù phải cách xa anh...


- Hương em làm sao vậy, em có thấy ổn không?

Cô gái bừng tỉnh sau một cơn mơ dài, khi nghe tiếng gọi của tôi. Vẻ mặt thẫn thờ như một người vừa từ hành tinh khác đến, cô hỏi tôi?

- Em vừa thiếp đi một lát rồi sao?

- Anh thấy em nằm lặng yên nãy giờ nên anh lo quá sợ em mệt nên đánh thức em.

Cô gái cười ngượng ngùng miệng lắp bắp nói

- Em vừa mơ, một cảm giác lạ lắm em được gặp anh ấy ở tại nơi đây. Nhưng anh ấy không nói gì mà chỉ lặng im ngồi nhìn em, như muốn xin lỗi em vì đã để em phải chờ đợi. Em ôm anh ấy vào lòng và nói với anh ấy là em không trách anh, dù thời gian có là 4 năm hay 5 năm hoặc dài hơn vậy em cũng sẽ chờ anh, chỉ mong sao trong tim anh vẫn luôn tồn tại bóng hình một người con gái nơi này chờ đợi anh đến khi nào anh quay trở lại. Nhưng cái khoảnh khắc ấy ngắn quá, anh ấy đã không để em nói hết lời mà lại ra đi trong im lặng,rồi chợt anh ấy vụt mất, bàn tay em chới với như đang ôm lấy một khoảng không, em ngơ ngác kiếm tìm anh ấy mà không
thấy, rồi em khóc, em chỉ mong sao anh ấy có thể nghe được tiếng em khóc để anh quay lại , thì có tiếng người ở một nơi nào đó đang vọng lại gọi tên em..Và rồi anh đến đánh thức em dậy, đã lâu lắm rồi em mới có được một giấc mơ như vậy.

Tôi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái ẩn trong đó là một niềm hạnh phúc, một niềm hạnh phúc mà chỉ tìm thấy trong những giấc mơ , dù biết rằng nó không phải là sự thật nhưng nó cũng mang đến cho người ta một niềm tin vào cuộc sống. Tôi tự hỏi không biết rằng ngoài xã hội kia còn biết bao người đang sống trong hoàn cảnh như em và những người được mong chờ đó có nhớ đến những con người ở lại hay không ? Một câu hỏi mà tôi chưa biết câu trả lời như thế nào, chỉ mong sao những con người trong xã hội biết yêu thương nhau, quan tâm nhau và chia sẻ những cảm xúc cho nhau. Hi vọng rằng cô gái trong chuyện sẽ gặp được một phép màu kỳ diệu giúp cho em có được niềm tin vào hạnh phúc trong những năm tháng sau này...

MỜI NGHE "Khi giấc mơ về"



Khi giấc mơ về
Sáng tác: Đức Trí
Hòa tấu guitar


Khi giấc mơ đã quay trở về
Em vẫn không tin rằng
Có ngày em ra đón anh nơi cuối đường
Anh nhớ không khi xưa ta gặp nhau
Chỉ cũng nơi đây ta mộng mơ về giấc mơ nơi thiên đường

Rồi một ngày anh đi em buồn em khóc
Anh đâu hay biết bao đêm em khóc nước mắt đầy vơi
Khóc theo đêm dài
Dù giờ này anh biết xa nhau năm tháng
Hôm nay anh cũng quay về đây bên em đêm ngày
Chẳng muốn chia tay

Nhưng tiếc thay anh ơi
Những mộng mơ mai cũng chỉ là
Những mộng mơ chẳng có thiên đường bao giờ
Anh biết em trách anh cũng vì em bước đi con đường
Nơi mà ta chẳng thể đến với nhau bao giờ

Đường gập ghềnh anh đi
Riêng một mình đường dài anh đi
Nơi đây em cũng chẳng biết làm chi
Chẳng biết nói gì

Rồi chợt buồn em khóc anh đâu hay biết
Trong tim em chỉ có riêng mình anh
Yêu anh cho dù phải cách xa anh.







IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 16/Aug/2010 lúc 6:55am
 
Em về tinh khôi

Tình yêu, có lẽ cũng giống như một dòng sông, bên lở bên bồi, khi đầy khi vơi, khi bình lặng lúc dữ dội? Ngày nào đó, ai biết được rằng sông sẽ cạn dòng yêu thương? Thế nên, mong em, trong khoảnh khắc này, cứ “về tinh khôi”- mang cho ta một chút hân hoan, một chút âu lo lắng đọng thành bản tình ca lãng mạn khiến trái tim miên man.
 
Những mối tình thuở đôi mươi, tự thân nó luôn mang một sức biểu cảm kì lạ: trong veo, ngọt ngào, say mê nhưng mong manh. Ca khúc Em về tinh khôi của Quốc Bảo, với giai điệu và ca từ tuyệt đẹp mỗi khi vang lên luôn đánh thức trong tôi những cảm thức dường như vô hình mà bất tận ấy.

Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng
Đánh rơi buổi chiều thơm ngát
Làn môi ơi đừng quá run run
Lỡ tia nắng hồng tan mất

Xin âu lo không về qua đây
Xin yêu thương dâng thành mê say
Xin cho ta nhìn ngắm lung linh
Từ đáy đôi mắt…rất trong

Đôi khi, ta cảm thấy mình như luẩn quẩn trong cơn lốc của vô vàn những lo toan thường nhật. Đôi khi, ta cảm thấy trái tim mình như một bông hoa dại khờ, bé bỏng lâu ngày thiếu sự tưới tắm của những dòng nước mát lành, ngọt ngào của tình yêu, của nâng niu âu yếm…

Dừng lại một chút, và thử đắm mình trong giai điệu bảng lảng sương khói lãng mạn, trinh nguyên của Em về tinh khôi cũng đủ để sự nồng nhiệt, dịu dàng và tinh tế của trái tim thức dậy. Những câu hát nhẹ nhàng, lắng sâu đó, dường như cũng mang chút gì đó cho riêng ta?

“Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng đánh rơi buổi chiều thơm ngát…”- Có phải lời thì thầm thật khẽ vang lên đâu đây? Thật khẽ thôi, đủ để ta thấy chênh vênh nét chiều nơi bờ vai gầy, đủ để trái tim rưng rưng mong manh về tia nắng mảnh mai đậu trong đôi mắt yêu thương nâng niu đâu đó thoáng chạm làn môi mềm. Chỉ thoáng chạm thôi, để bình yên cho một bờ vai, để bầu xúc cảm trong veo ấy không tan ra như sương khói mong manh, để mê say bay cao bất tận…


Bàn tay em là cánh sen thơm - Ướp trong vùng đêm mái tóc

Bàn tay em là cánh sen thơm
Ướp trong vùng đêm mái tóc
Nụ thanh xuân còn ấp e nơi
Nét xinh áo lụa thơ ngây

Những người con gái trong các sáng tác của Quốc Bảo luôn mang một vẻ đẹp thánh thiện, thoát tục, như gần mà lại như xa. “Cánh sen”, “nụ thanh xuân”, vừa gợi “sắc” vừa gợi “hương” quyến rũ của một giai nhân từ cõi thiên thai. Chất mộng lung linh toả ra từ ca từ đưa ta phiêu du tới thánh địa thiêng liêng của tình yêu lãng mạn, sáng trong.

Ca khúc Quốc Bảo luôn quyến rũ bởi ca từ trong vắt mà tình tứ như thế. Ta nhớ tới thoáng ngất ngây của kẻ si tình trong Bài tình cho giai nhân: “Em ơi mỗi chiều cuộc đời mỗi xiêu/ Nhưng em mỹ miều lòng ta cứ yêu/ Này ta dệt chiếu chờ em yêu kiều…”


Nụ thanh xuân còn ấp e nơi nếp xinh áo lụa thơ ngây


Em về tinh khôi lại là một màu đắm say khác, ấy là sự nâng niu đến vô cùng:

Xin trăm năm em về tinh khôi
Đôi tay ta dang rộng hân hoan
Xin cho ta một khắc reo ca
Vui cùng em…


Xin cho ta một khắc reo ca vui cùng em


Dường như mỗi cử động trong bài hát này chỉ là “chạm khẽ” bởi một lòng sợ hãi mơ hồ. Tình yêu mong manh như giọt sương sớm đậu trên cỏ biếc, biết đâu sẽ tan biến rất nhanh trong nắng gió hanh hao

Vì biết đâu cánh mây trắng yêu em gọi mời
Biết đâu gió tha thiết mang em về trời
Biết đâu bỗng em thấy tim ta chật chội
Và em tan đi cùng ánh sương
Biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình
Biết đâu sớm mai gió tan cơn mộng lành

Em về tinh khôi đấy... Khúc hát cho bầu trời xanh thẳm ngan ngát gió hương, cho đồng nội mênh mang màu hoa trắng thanh khiết, và cho những vạt áo lụa còn thơm…

Giai điệu bài hát bỗng trở nên gấp gáp hơn, tha thiết hơn. Những nỗi niềm lắng sâu bừng lên mãnh liệt cùng điệp từ “Biết đâu”. Những ẩn dụ trong từng câu hát tinh tế đến xao xuyến. Chúng tựa hồ một sợi lông vũ trắng muốt bay nhẹ nhẹ trong gió, hay giống như một tia nắng mảnh mai. Hình ảnh “con sông thương cạn kiệt” chợt vắt qua trái tim ta nỗi cô đơn chênh vênh

Biết đâu bỗng em thấy sông thương cạn kiệt
Biết đâu bỗng mưa nắng gieo tin buồn phiền
Và em sẽ cất cánh tung trời… hoá thân… sớm mai
Và em sẽ cất cánh phương nào…thênh thang…mây khói…

Tình yêu, có lẽ cũng giống như một dòng sông, bên lở bên bồi, khi đầy khi vơi, khi bình lặng lúc dữ dội? Ngày nào đó, ai biết được rằng sông sẽ cạn dòng yêu thương? Thế nên, mong em, trong khoảnh khắc này, cứ “về tinh khôi”- mang cho ta một chút hân hoan, một chút âu lo lắng đọng thành bản tình ca lãng mạn khiến trái tim miên man.

Dù cho đến một ngày như vậy, ta cũng xin hát khúc ca:

Biết đâu biết đâu đấy xin em lòng thành
Và xin cất lấy trái tim này…nhớ nhung…phút giây…

 
XIN MỜI NGHE "EM VỀ TINH KHÔI"
 
 
 
 
Bài hát: Em Về Tinh Khôi
Sáng tác: Quốc Bảo.
Thể hiện: Trần Thu Hà

Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng đánh rơi buổi chiều thơm ngát
Làn môi ơi đừng quá run run lỡ tia nắng hồng tan mất
Xin âu lo không về qua đây
Xin thương yêu dâng thành mê say
Xin cho ta nhìn ngắm lung linh từ đáy đôi mắt rất trong

Bàn tay em là cánh sen thơm ướp trong vùng đêm mái tóc
Nụ thanh xuân còn ấp e nơi nếp xinh áo lụa thơ ngây
Xuyên trrăm năm em về tinh khôi
đôi tay ta dang rộng hân hoan
Xin cho ta một khắc reo ca vui cùng với em

Vì biết đâu có đôi lúc em xa vời vợi
Biết đâu có đôi lúc con tim nghẹn lời
Biết đâu có đôi lúc ta quên chờ đợi
Kề bên nhau quên một chiếc hôn
Biết đâu sớm mai nắng em phơi cuộc tình
Biết đâu sớm mai gió tan cơn mộng lành
Biết đâu biết đâu đấy xin em lòng thành
Và xin cất lấy trái tim này nhớ nhung phút giây

Bàn tay em là cánh sen thơm ướp trong vòng đêm mái tóc
Nụ thanh xuân còn ấp e nơi nếp xinh áo lụa thơ ngây
Xuyên trrăm năm em về tinh khôi
đôi tay ta dang rộng hân hoan
Xin cho ta một khắc reo ca vui cùng em
Vì biết đâu cánh mây trắng yêu em gọi mời
Biết đâu gió tha thiết nắng em về trời
Biết đâu em bỗng thấy tim ta chật chội
Và em tan đi cùng ánh sương
Biết đâu em bỗng thấy đôi chân mỏi mệt
Biết đâu sớm mai thấy sông thương cạn kiệt
Biết đâu bỗng mưa nắng gieo tin buồn phiền
Và em sẽ cất cánh tung trời hóa thân giấc mơ

IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 19 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.211 seconds.