Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Lịch Sử - Nhân Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Lịch Sử - Nhân Văn
Message Icon Chủ đề: Dân Ai Cập hoan hô tin Mubarak từ chức Gởi trả lời Gởi bài mới
Người gởi Nội dung
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Chủ đề: Dân Ai Cập hoan hô tin Mubarak từ chức
    Gởi ngày: 11/Feb/2011 lúc 8:38pm

 

Dân Ai Cập hoan hô tin Mubarak từ chức


Cuộc xuống đường ở Quảng trường Tahrir đã lật đổ ông Mubarak sau 18 ngày đấu tranh


Phó Tổng thống Ai Cập, Omar Suleiman vừa phát biểu trên truyền hình rằng Tổng thống Hosni Mubarak đã quyết định từ chức.

Tin ra lúc 16 giờ chiều giờ (theo giờ châu Âu) khiến đám đông tại Quảng trường Tahrir ở Cairo reo hò mừng rỡ.

Như thế, sau gần ba tuần dân chúng biểu tình, nhà lãnh đạo 82 tuổi phải ra đi sau ba thập niên cầm quyền liên tục.

Nhưng chừng 300 người đã thiệt mạng trong đợt biểu tình khi phe an ninh dùng vũ khí ngăn chặn họ và phe ủng hộ Mubarak cũng xuống đường.

Tin sau đó nói ông Mubarak đã rời phủ tổng thống ở thủ đô đến trú ngụ tại khu nghỉ mát Sharm El-Sheikh bên bờ Hồng Hải.

Trước đó, sau lãnh đạo Hoa Kỳ, Thủ tướng Đan Mạch là lãnh đạo từ Liên hiệp châu Âu đầu tiên công khai đề nghị ông Hosni Mubarak từ chức tổng thống Ai Cập trong lúc làn sóng biểu tình vẫn tiếp diễn ở Cairo.

Ông Lars Loekke Rasmussen phát biểu trong ngày thứ Sáu 11/2 tại Copenhagen, nói rằng ông Mubarak "đã thuộc về lịch sử".

Lãnh đ̣ạo Đan Mạch phê phán "sự ngoan cố" của ông Mubarak khi Tổng thống Ai Cập lên truyền hình tối qua, thứ Năm, nói ông sẽ không từ chức.

Ông Mubarak đồng ý chuyển giao quyền lực nhưng không từ chức trước tháng 9 năm nay.

Phát biểu của một lãnh đạo EU được cho là dấu hiệu Liên minh 27 nước châu Âu nay thay đổi quan điểm, từ chỗ quan sát đến có thái độ chủ động về diễn biến tại Ai Cập.

Sức ép từ trong lẫn ngoài

Trong bài diễn văn dành cho quốc dân đồng bào tối thứ Năm, tổng thống Ai Cập Hosni Mubarak nhắc lại kế hoạch tại vị cho đến cuộc bầu cử tháng Chín. Cạnh đó nói thêm, ông sẽ chuyển giao bớt quyền lực.

Người *** ở Quảng trường Tahrir phản ứng giận dữ trước phát biểu của ông Mubarak.

Hoa Kỳ, qua lời tổng thống Obama nói: "Người dân Ai Cập được thông báo sẽ có sự bàn giao quyền lực. Hiện chưa ai biết sự chuyển giao này được thực hiện ra sao, có nhanh chóng, toàn diện và thực chất hay không.

"Chính phủ Ai Cập cần trưng ra lộ trình cụ thể, khả tín, và dứt khoát hướng đến dân chủ. Họ chưa tận dụng được cơ hội này," ông Obama nói.

Trong bài phát biểu đọc tối thứ Năm, tổng thống Mubarak nói ông sẽ chuyển giao một số quyền lực cho phó tổng thống Omar Suleiman.

Nay thì chính ông Suleiman chính thức tuyên bố rằng "vì quyền lợi đất nước", ông Mubarak quyết định từ chức.

Phóng viên BBC, Ben Brown tại Cairo cho rằng sự thay đổi này là kết quả của "sức mạnh quần chúng".



MỜI VÀO LINK  XEM HÌNH ẢNH :
 
 


Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 11/Feb/2011 lúc 8:45pm
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 11/Feb/2011 lúc 8:51pm
 
 
 
Một sự vui sướng huyên náo tràn ngập Quảng trường Tahrir (Giải phóng) tại Cairo, trung tâm của những cuộc biểu tình leo thang chống lại Mubarak trong suốt 18 ngày qua. Từng nhóm người Ai Cập nhảy nhót, vung tay, vẫy cờ, ôm nhau và khóc.

"Ai Cập tự do rồi! Ai Cập tự do rồi!" họ hát. "Chế độ đã sụp đổ!"

Những tiếng reo hò đã bùng nổ trên những đường phố trên khắp Ai Cập khi (Phó Tổng thống) Suleiman còn chưa ngừng lời.

"Tổng thống Hosni Mubarak đã quyết định từ chức tổng thống nền cộng hòa và đã chỉ định Hội đồng Tối cao những Lực lượng Vũ trang điều hành công việc của đất nước," Suleiman nói. "Cầu Chúa phù hộ mọi người."

... Bên ngoài phủ tổng thống, nơi hàng đoàn người tụ tập, những người phản kháng òa lên mừng rỡ. Họ ôm nhau, khóc và vẫy cờ như điên. Một số bắt đầu hát quốc ca.

Khi những người Ai Cập tràn vào Quảng trường Tahrir, họ đã trèo qua những hàng rào dây thép gai, đồng thanh hô, "Tự do! Tự do!"

Một người lính theo dõi cảnh tượng phấn chấn này lặng lẽ nói: "Tôi thấy sợ. Tôi không biết chuyện gì sẽ tới."

Monari Ghazal, 33 tuổi, trông tự hào khi anh cố gắng vào được bên trong quảng trường. "Hosni Mubarak đi rồi!" anh nói. "Chúng tôi đã làm điều đó!"

Trong một tuyên bố vào tối thứ Sáu, quân đội Ai Cập ca ngợi những người phản kháng đã "hy sinh tính mạng" trong những cuộc biểu tình, mô tả họ như những liệt sỹ.

Theo tổ chức Human Rights Watch (Theo dõi Nhân quyền), hơn 300 người đã thiệt mạng kể từ khi những chống đối Mubarak bắt đầu, hầu hết là trong cuối tháng vừa qua, khi ban đầu cảnh sát định đè bẹp những cuộc biểu tình và bạo loạn nổ ra. Tuy nhiên, trong những ngày gần đây, những người phản kháng cũng như các lực lượng an ninh đã ngả theo hướng phi bạo lực, và nhiều cuộc tuần hành lớn đã diễn ra trong hòa bình.

... Amr Moussa, tổng thư ký Liên đoàn Ả-rập, người đã nổi lên như một hình ảnh phản kháng tiêu biểu của người Ai Cập, nói ông lạc quan về sự từ chức, mặc dù sau đó đất nước sẽ được điều hành thế nào vẫn còn phải được vạch ra.

"Chúng tôi đã giành được điều mà nhân dân mong muốn," ông nói trên CNN. "Tôi thấy lạc quan rằng chúng tôi sẽ lựa chọn con đường đúng đắn cho Ai Cập và nhân dân Ai Cập... Tất cả chúng tôi ở Ai Cập này - từ người già tới người trẻ, miền Bắc tới miền Nam, đàn ông tới đàn bà - mọi người đều đang mong chờ một tương lai tốt đẹp hơn."


Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 11/Feb/2011 lúc 8:52pm
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 11/Feb/2011 lúc 10:25pm

 

Ai Cập - Cuộc cách mạng nhờ Internet
2/8/2011
< ="http://s7.addthis.com/js/250/addthis_widget.js#username=xa-4c34a0593d10444a" =text/>

Cuộc cách mạng Ai Cập đã bước vào tuần lễ thứ ba và vẫn chưa hứa hẹn một giải pháp rõ ràng cho quốc gia này. Nhưng tuần qua, mạng internet Ai Cập đã được khôi phục sau hơn một tuần lễ bị chính phủ đánh sập, khi họ nhận ra đó là phương tiện hữu hiệu của những nhà đối lập và giới lãnh đạo cuộc biểu tình.  Những trang mạng nối kết xã hội như Facebook và Twitter đã được sử dụng để quy tụ và truyền bá những thông tin cần thiết đến giới trẻ tham gia cuộc biến động này, qua những chiến dịch ngấm ngầm trên internet...


pic



Mike Giglio
Hiếu Tân
chuyển dịch
 
 
 
 
VÀO LINK ĐỌC TIẾP VÀ XEM HÌNH :
 
 
 
 
 

Giới Trẻ + Internet = Cách Mạng Ai Cập



 
Thành phần cách mạng TRẺ Ai Cập là lực lượng chính bật lên ngọn lữa phản kháng. Họ đã sử dụng Internet để kích thích phong trào phản kháng chính quyền tại Thủ Đô Cairo.

Anh Wael Ghonim, một nhà quản lý 30 tuổi làm việc cho hãng Google, người từng điều hành trang Facebook vận động CHỐNG CỰC HÌNH TRA TẤN. Trang mạng kết nối cộng đồng Facebook được mọi người cho là phương tiện rộng rãi góp phần tập hợp quần chúng trong ngày tranh đấu đầu tiên 25 tháng Giêng.

Trong một cuộc phỏng vấn với hãng Thông Tấn CNN, anh Ghonim, người vừa được quần chúng vinh danh anh hùng của phong trào đấu tranh, đã cho biết:
"Đây là Thành Quả Cách Mạng do INTERNET MANG LẠI. Tôi gọi nó là cuộc Cách Mạng Version 2.0."

Cuộc Cách Mạng do Internet khởi đầu từ lúc anh Walid Rachid 27 tuổi, một nhà vận động dân chủ trên Mạng, viết thư cho anh Ghonim đề nghị anh Ghonim giúp đở cho anh Rachid trong việc khuyết tán và mở rộng các thành viên để thực hiện cuộc phản kháng chính quyền ngày 25 tháng Giêng. Khi ấy anh Ghonim còn hoạt động ẩn danh.

Cả hai anh dùng Mạng Lưới Google's Instant Messaging để liên lạc với nhau. Đây là cách liên lạc duy nhất mà anh Ghonim tin rằng còn được bảo mật. Sau đó các anh cùng liên kết với các nhóm cùng chí hướng khác thông qua Mạng Internet.

Qua những ngày sau đó, ngày càng nhiều các thành viên phản kháng chính quyền tham gia. Họ kéo về Quảng Trường Tahrir. Nhiều tin nhắn gởi qua Mạng Twitter và các hệ thống nhắn tin trên mạng khác. Họ liên tục lừa gạt lực lượng công an đế những địa điểm tập trung GIẢ.

Đến ngày 28 tháng Giêng thì chính quyền Mubarak mới ra nhiều sắc lệnh ĐÓNG CỬA bốn công ty cung cấp Internet chính yếu của Ai Cập, như một cố gắng nhằm BẺ GÃY ĐỘNG LỰC của lực lượng phản kháng chính quyền. Hãng Vodafone là hãng duy nhất cung cấp dịch vụ điện thoại di động cũng bị áp lực chính phủ phải CẮT SÓNG.

Mạng Twitter và Google LIÊN KẾT với nhau tiếp tục cho lực lượng thanh niên phản kháng tiếp tục nhắn tin qua điện thoại, tuy nhiên lực lượng cách mạng cũng gặp không ít tổn thất trong việc kết nối qua Mạng.

Năm ngày sau, sau khi các thế giới lên án hành động KIỂM DUYỆT THÔNG TIN của chính quyền Mubarack, các dịch vụ qua Mạng được phục hồi và giới trẻ phản kháng có thể kết nối trên Mạng trở lại. Ngay khi đó thì LỰC LƯỢNG CÁCH MẠNG của quần chúng đã VƯỢT TRỘI về số lượng so với thành phần phản kháng qua Mạng thuở ban đầu.

 
 
 
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 11/Feb/2011 lúc 10:34pm
 

Mời vào báo Saigontiepthi.VN  đọc bài này

http://sgtt.vn/Thoi-su/137034/Cach-mang-hoa-lai-–-cuoc-cach-mang-khong-lanh-tu.ht


*******************

Cách mạng hoa lài – cuộc cách mạng không lãnh tụ

SGTT.VN - Độc tài lãnh đạo, đàn áp chính trị, bóp nghẹt tự do, dân chủ cùng với nạn tham nhũng, hối lộ của chính quyền là những nguyên nhân chính khiến người dân nổi dậy lật đổ chế độ độc tài của cựu Tổng thống Ben Ali, Tunisia.

Người dân Tunisia đã thành công trong cuộc cách mạng - được mệnh danh “Cách mạng hoa lài” - lật đổ chế độ độc tài của Tổng thống Ben Ali, vốn cai trị đất nước Bắc Phi này hơn 23 năm qua bằng bàn tay sắt.

Một chính phủ độc tài

 

Cựu Tổng thống Ben Ali đã cai trị Tunisia kể từ năm 1987 bằng chế độ độc tài, thiếu tự do, dân chủ. Tuy nền kinh tế Tunisia ổn định và phát triển, nhưng đại đa số người dân đều không được hưởng lợi từ sự tăng trưởng kinh tế, hầu hết của cải làm ra chỉ tập trung trong tay một nhóm thiểu số, đó là những người nắm quyền lực trong bộ máy chính phủ, trong khi đa số người dân đều nghèo khổ và khốn cùng.

Cuộc sống nghèo khổ của người dân chỉ là một trong nhiều nguyên nhân dẫn đến sự nổi dậy ở Tunisia vừa qua. Nguyên nhân sâu xa hơn nữa đã khiến chế độ Ben Ali sụp đổ, đó là sự đàn áp, khủng bố chính trị của chính quyền. Do cai trị người dân bằng chính sách độc tài, nên ông Ben Ali không chấp nhận tự do bầu cử và tất cả các đảng phái đối lập ở Tunisia đều bị đặt ra ngoài vòng pháp luật.

Mặc dù vậy, Ben Ali muốn chứng minh với dân chúng và thế giới rằng Tunisia có dân chủ, và ông là vị Tổng thống do dân bầu ra. Nhưng mọi cuộc bầu cử, Ben Ali đều thắng, và những chiến thắng này không phải do sự tín nhiệm của người dân, mà do sự gian lận trong chính sách bầu cử.

Ông Shehata Samer, nghiên cứu về chính trị Arập thuộc trường Đại học Georgetown, nói: “Tunisia được xem như một đất nước của cảnh sát, bên cạnh chế độ Saddam Hussein ở Iraq trước đây. Đạo Hồi chính thức bị cấm. Rất nhiều nhà lãnh đạo chính trị ở Tunisia phải sống lưu vong ở Paris và Luân Đôn. Bầu cử là chuyện khôi hài. Ben Ali đã nhiều lần thay đổi hiến pháp, cho phép ông ta ra tranh cử tổng thống. Thực tế, người ta tin rằng ông ta chuẩn bị sửa đổi hiến pháp một lần nữa để loại bỏ giới hạn tuổi tác, bởi vì ông ta hiện 74 tuổi, trong khi giới hạn tuổi tác của Tổng thống trong hiến pháp là 75. Và như vậy, ông ta có thể ra tranh cử tổng thống một lần nữa vào nhiệm kỳ kế tiếp, năm 2014. Đây là một chính phủ độc tài”.

Để củng cố sự cai trị của mình, ông Ben Ali đã ngăn chặn tự do thông tin bằng một chế độ kiểm duyệt gắt gao tất cả các phương tiện truyền thông chính thống, cũng như các tin tức trên internet. Mọi phát biểu của người dân có nội dung phản đối chính quyền đều bị cấm và bị đàn áp, và kết quả là, người dân không còn nơi nào để bày tỏ sự bất bình đối với chính phủ.

“Giống như các nước Morocco, Jordan, Ai Cập, Tunisia là một chế độ toàn trị thuộc loại mềm dẻo. Họ cũng cho phép bầu cử nhưng ở mức độ gian lận khác nhau”, ông Samer nhận xét.

Ngoài chính sách cai trị cứng rắn, tình trạng tham nhũng, hối lộ ở Tunisia cũng đã trở thành quốc nạn, và chính sự bất công do nạn tham nhũng, hối lộ hoành hành đã trở thành một trong những nguyên nhân chính dẫn đến sự sụp đổ của chế độ Ben Ali.

Tham nhũng, hối lộ đã được bảo kê bởi gia đình cựu Tổng thống và gia đình vợ ông ta, tạo điều kiện cho tệ nạn này phát triển, có mặt khắp mọi cấp chính quyền, từ trung ương đến địa phương, trong suốt thời gian Ben Ali nắm quyền 23 năm qua.

Lực lượng cảnh sát không phải để giám sát việc thi hành luật pháp, mà là thành phần nhũng nhiễu, hạch sách người dân và là công cụ bảo vệ chính quyền của nhà lãnh đạo độc tài.

Cuộc cách mạng không có lãnh tụ

Đây là lần đầu tiên, một cuộc cách mạng ở đất nước Arập thành công mà không có bàn tay của quân đội, hay sự nhúng tay của một nước nào bên ngoài, mà tất cả đều do chính người dân Tunisia làm nên.

Ông Muhammad al-Asi, lãnh tụ Hồi giáo thuộc Trung tâm Hồi giáo ở Washington D.C., nói: “Đây là lần đầu tiên người dân tự động xuống đường bày tỏ ý nguyện của họ để lật đổ một chính phủ độc tài”.

Cuộc cách mạng này cũng không có sự hiện diện của một lãnh tụ nào đứng ra lãnh đạo, bởi trong suốt giai đoạn cầm quyền, do chính sách độc tài, không một lực lượng đối lập nào ở Tunisia có cơ hội tồn tại hay phát triển.

Ông Seifeddine Ferjani, một nhà hoạt động nhân quyền, cho biết: “Sau 23 năm bị đàn áp, bị hủy hoại nhân phẩm, bị kiểm soát mọi lĩnh vực đời sống xã hội, chính trị, kinh tế, cuối cùng người dân Tunisia đã nổi dậy.

Những ngày đầu khi người dân xuống đường, chính phủ Ben Ali đã thẳng tay đàn áp những người biểu tình, ra lệnh cho cảnh sát tấn công đám đông, cho phép cảnh sát bắn vào bất cứ người biểu tình nào không nghe theo lệnh, đóng cửa các cơ quan truyền thông và các trang web.

Đàn áp, nhưng không thể dập tắt tiếng nói. Và như chúng ta đã biết, sau những lần liên tục xuống đường của người dân Tunisia chưa đầy một tháng, kể từ vụ tự thiêu của Mohamed Bouazizi, ngày 14.1, ông Ben Ali đã cùng gia đình trốn chạy khỏi Tunisia.

Cuộc cách mạng ở Tunisia thành công trong việc lật đổ chế độ độc tài, đã chứng minh rằng, mọi chế độ độc tài, đi ngược lại nguyện vọng của đa số dân chúng, sẽ bị chấm dứt khi người dân bị dồn tới đường cùng.

Một khi sự chịu đựng những bất công trong xã hội của dân chúng lên tới đỉnh điểm thì chắc chắn các nhà lãnh đạo độc tài sẽ phải ra đi.




Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 11/Feb/2011 lúc 10:37pm
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 13/Oct/2011 lúc 6:02pm


MỘT THAY ĐỔI TUYỆT VỜI TẠI MYANMAR !


ClapClap
Clapmk


Việt Nam: có thể hay... không thể?

Posted on 14/10/2011

Hoàng Thanh Trúc (danlambao) Không thể lớn lên cùng thiên hạ, sẽ mãi đọa đày nhau... chứ không thì sao ? giết hại hàng triệu anh em bà con dân tộc chính mình rồi liên hoan mừng chiến thắng?... lời nói thẳng nói thật có mất lòng nhưng sẽ làm mình tốt hơn để phục vụ nhân dân sao lại bắt bớ giam cầm trong ngục tù hàng loạt con em,nhân dân mình sao không thể như người ta ? Chín bỏ làm mười! Có thể không?...

*

Truyền hình nhà nước Myanmar ngày 11-10 thông báo việc chính phủ sẽ trả tự do cho hơn 6.300 tù nhân chính trị trong lần đặc xá ngày 12-10- 2011. 

Ủy ban Nhân quyền quốc gia Myanmar, được thành lập vào tháng trước, tuyên bố trên một nhật báo của Myanmar là việc trả tự do cho “những người bất đồng chính kiến” nhằm đáp ứng các lời kêu gọi của cộng đồng quốc tế. Trong một thư ngỏ gửi Tổng thống Thein Sein ngày 11-10, Ủy ban Nhân quyền quốc gia đã kêu gọi chính quyền trả tự do cho các tù nhân chính trị, thư có đoạn viết: “Các tù nhân không đe dọa đến sự ổn định của đất nước và sự bình yên của xã hội nên phải được trả tự do”. Ngày 11-10, nhiều quan chức chính phủ cho AFP biết sẽ có một đợt đặc xá bao gồm các tù nhân chính trị trong những ngày tới. (tuổi trẻ online ). 

Cánh cửa ngục tù không thể giam giữ những tiếng nói Tự Do

Như mùa xuân – phải qua những chặn đường của mùa hạ, thu, đông, nhưng chuyên chở tín hiệu mùa xuân ấy đến với nhân dân quốc gia Myanmar hôm nay gần như chỉ duy nhất mỗi một cánh én mong manh: Aung San Suu Kyi, với hai mươi mốt năm, trong đó mười lăm năm cô đơn ( biệt giam quản thúc tại gia ) đương đầu cùng giông bão. Cuối cùng thì cánh én Nobel hòa bình 1991 – Từng đối diện trước nòng súng của độc tài quân đội, cũng đẩy lui được cái “giá lạnh” mùa đông chính trị trên quê hương Myanmar của mình. 

Người dân Myanmar chào đón sự trở lại của bà Aung San Suu Kyi. Người phụ nử Châu Á đấu tranh cho Nhân Quyền nổi tiếng nhất thế gới hiện nay ). (ABC) 

Trước đó, Ông Thein Sein tổng thống dân sự đầu tiên, cựu tư lệnh quân đội trong chính quyền quân sự của Myanmar trước đây, thay vì “bàn tay thép” như quá khứ thì ông đã chìa bàn tay bọc nhung, thông qua chính phủ mời bà Aung San Suu Kyi tới thủ đô Naypyidaw gặp mặt đối thoại cùng Tổng Thống, đây là một động thái chưa từng có của giới quân sự cứng rắn cầm quyền trước đây. 

Tướng Tư Lệnh Quân Đội Myanmar: Thein Sein. 

Tất cả khởi đi từ lòng dân, chính xác như thế, dù hệ quả độc tài quân sự từ lâu đã âm ỉ chia rẽ xã hội, nhưng cao điểm bắt nguồn từ 27 tháng 5/1990: Đảng Liên kết Quốc gia Dân chủ (NLD) do bà Suu Kyi làm tổng thư ký. Chủ trương đấu tranh bất bạo động cho tự do, nhân quyền, dân chủ thắng cử vang dội (82% phiếu) mặc dù lúc ấy bà Suu Kyi đang bị quân đội giam lỏng. Chính phủ quân sự độc tài Myanmar (SLORC) không chấp nhận kết quả bầu cử này ? khiến cho Myanmar trong một thời gian dài bị thế giới cô lập chính trị, LHQ lên án và Mỹ cấm vận. Trong ASEAN và Châu Á lúc ấy, Việt Nam cùng Myanmar luôn nằm trong tốp dẫn đầu các quốc gia vi phạm tự do nhân quyền trầm trọng nhất. Việc bà Aung San Suu Kyi được trao giải Nobel hòa bình khi đang là tù nhân càng làm cho chính quyền quân sự bị nhiều sức ép hơn về kinh tế và ngoại giao cho đến đầu năm 2011 chính quyền quân sự sau 50 năm độc tài quyền lực buộc phải “ thay áo” trong một cuôc “bầu cử” để có kết quả là ngày 30-3, Tổng thống đắc cử tướng Thein Sein khoác bộ veston thay cho quân phục trong lễ nhậm chức và dưới áp lực nhân dân kể từ thời điểm nội các mới nhậm chức, (SLORC) chính quyền quân sự chính thức bị giải thể”. Trước đó không lâu ngoại trưởng Mỹ Bà Clinton phát biểu: "Chúng ta muốn thấy có sự cải cách về dân chủ; một chính quyền biết đáp ứng nguyện vọng của nhân dân Miến; thả lập tức và không điều kiện những tù nhân chính trị, kể cả bà Aung San Suu Kyi; đối thoại nghiêm túc với phe chống đối và các nhóm thuộc sắc tộc thiểu số." 

Và rồi qua đường ngoại giao tích cực như “con thoi” cuối cùng thì chiều ngày 13 tháng 11 năm 2010, theo chiếu lệ của tòa án Miến Điện, bà Aung San Suu Kyi được trả tự do, sau khi bị quản thúc khắc nghiệt tại gia 15 năm trong 21 năm qua. 

Không chỉ là gặp gỡ của một lãnh tụ đối lập giữa bà Aung San Suu Kyi với tân Tổng Thống Thein Sein mà còn là lần đầu tiên chính phủ mời bà tham dự một diễn đàn kinh tế chính thức với sự có mặt của nhiều nhân vật quan trọng của các doanh nghiệp Myanmar và đại diện của tất cả 37 đảng phái chính trị được công nhận, với một Ủy ban Nhân quyền quốc gia Myanmar thành lập trước đó. Cuộc gặp này biểu hiện cho sự hoà giải mà chính phủ dân sự được bầu mới lên nắm quyền từ tháng 4 vừa qua của Myanmar đề xuất. 


Bà Aung San Suu Kyi và Tổng Thống Thein Sein

Người ta chưa biết chắc đó có phải là tín hiệu cho một mùa xuân mới thực sự đến với nhân dân Myanmar chưa? Nhưng ngần đó dữ kiện cũng khiến cánh én Nobel hòa bình Châu Á Aung San Suu Kyi trút bớt gánh nặng để nở một nụ cười khi biết rằng tất cả đồng sự và những người sát cánh cùng bà đấu tranh cho tự do dân chủ trước đây… sẽ bước ra khỏi cổng ngục tù … 


Cánh én không biết mõi và nụ cười: Nobel Hòa Bình Aung San Suu Kyi)

Tôi gõ đến những giòng chữ này không rõ buồn, giận hay xót xa mà ngón tay run run, dẫn chuyện xứ người mà tôi mơ đến quê nhà, nhiều “cánh én” lắm, cũng chở nặng những tín hiệu báo “xuân” cho tự do nhân quyền của dân tộc, nhưng đang xơ xác trong ngục tù, dương đôi mắt như ứa máu, thần thờ nhìn ra bầu trời cao …chắc cõi lòng quặn thắt lắm …Tôi cứ lan man trong cõi duy tâm…không biết lịch sử theo dòng, có phải ông cha ta trên đường Nam tiến đã vô tình khỏa lấp dưới lớp đất bụi thời gian hai ba dân tộc: Chiêm Thành,Óc Eo hay Chân Lạp nên cứ vướng mãi lời nguyền: Không thể lớn lên cùng thiên hạ, sẽ mãi đọa đày nhau... chứ không thì sao ? giết hại hàng triệu anh em bà con dân tộc chính mình rồi liên hoan mừng chiến thắng?... lời nói thẳng nói thật có mất lòng nhưng sẽ làm mình tốt hơn để phục vụ nhân dân sao lại bắt bớ giam cầm trong ngục tù hàng loạt con em,nhân dân mình sao không thể như người ta ? Chín bỏ làm mười! Có thể không?

danlambaovn.blogspot.com




http://danlambaovn.blogspot.com/2011/10/viet-nam-co-hay-khong.html






Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 13/Oct/2011 lúc 6:03pm
mk
IP IP Logged
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.109 seconds.