![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Tâm Tình | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 135 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 23816 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 23816 |
![]() ![]() ![]() |
Bà Mẹ Vợ
Tác giả: Nguyễn Thị Thanh Dương- Người đọc: Nam Phong, Phượng Dung http://www.mediafire.com/listen/yxa8t03muj...gPhuongDung.mp3 ![]() |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 23816 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 23816 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Nghe tiếng đàn kìm buông bên sông
![]()
ào những buổi chiều nhạt nắng bên bờ sông Bạc Liêu, dưới hàng cây dương
xanh thẳm rì rào, tôi hay ngồi nghe đôi nghệ sĩ gieo tiếng hát giọng
đàn lên mảnh vườn của gió. Anh chồng mù với khuôn mặt vàng đen màu đất
ngồi ôm đàn kìm, gác chân lên chiếc song lang gõ nhịp một hai bên người
phụ nữ vén mái tóc tơ mịn rối nhòe nhòe trên trán, nhả từng thanh âm
trầm dài xuyên qua đôi môi quệt màu đỏ bạc thời gian.
Người nghệ sĩ có đôi mắt lẩn trốn hút sâu sau cặp kính râm màu đen bắt
thả hai dây đàn kìm thuần thục theo điệu Dạ cổ hoài lang. Hò lìu xang xê
cống, líu cống líu cống xê xang. Những vực âm réo rắt bồng bền trôi đằm
đằm theo hướng gió vẽ hình cung nhạc lượn lượn quanh hàng cây. Điệu
tình ca của người thiếu phụ chờ chồng năm xưa được khảy lên trong buổi
chiều phố bận rộn nhưng cũng đủ làm người nghe buồn héo hắt, bởi cái tê
mê hẩng hơ trong đợi chờ - dù cũ kỹ chắc ai cũng đôi lần nếm thử. Với
chất giọng thấm dầm và trộn lẫn giữa ngậm ngùi của cô đơn, mờ mịt của
tương lai, u uẫn của tuyệt vọng và những dạt dào của tình yêu con gái,
người ta tưởng chị đồng cảm với phận người vợ chơ vơ tựa cửa chờ chồng
nhưng ít ai biết, thật ra, chị còn đang hát với tất cả rung cảm về cuộc
đời son trẻ của chính mình.
Những năm 90, trên mảnh đất Vĩnh Hưng xanh màu lúa mới, bên ngôi nhà lá
nhỏ nhuộm đầy những bông rau muốn rừng màu tím. Cô gái Xuân thường trải
lòng mình theo những điệu cải lương, nước mắt hay đẩm ướt, chị khóc cho
những phận người hẩm hiu của Lan và Điệp, của Đời Cô Lựu… Rồi một ngày,
trong lúc chị đang ngồi gội đầu và vuốt ve những sợi tóc mịn màng bên
lu nước bên nhà, chiếc xuồng máy đuôi tôm chạy ngang sông rao dồn dập
tin đoàn cải lương Bông Mù U đến diễn, danh ca Minh Tâm sẽ vào vai chính
trong vở tuồng Mùa Thu Trên Bạch Mã Sơn. Lau vội mái tóc bên những tia
nắng vàng nhảy múa trên bông rau muốn màu tím. Lòng chị bâng khuân như
cây lúa đang vào độ chín, mềm yếu và thèm ngả tạm vào một nơi nào đó để
bắt đầu một cuộc đời mới.
Câu chuyện về một hiệp khách giang hồ có mối tình không như ý nguyện
vừa kết thúc, hai tấm màn nhung đã khép lại trên sân khấu dựng chơi vơi
ngoài sân bóng. Khách đã về hết chỉ còn chị nán lại. Cầm trên tay những
bông rau muốn phủ sương đêm ướt mềm, rụt rè bước ra sau cánh gà sân khấu
chị đảo mắt tìm một người.
- “Tìm ai vậy em?”. Người đàn ông còn trong bộ dạng hóa trang của một ông già nhìn ra và hỏi.
- “Dạ!!!...nghệ…sĩ…M.i.n.h..Tâm”. Sau khi lắng tai nghe xong những lời
ấp úng của chị thì ông ta thì bật cười. “Nhìn là biết liền à!”. Rồi quay
vào trong gọi to. “Ê, Minh Tâm có người tìm”.
Chị cuối cuối đầu nhìn đất, ngó những ngón chân nhuộm vàng màu của phèn chua đất mặn, ngượng ngùng đếm đi đếm lại vài lần.
- Tìm anh hả cưng. - Người thanh niên với mái tóc dài ngang vai, đôi
mắt màu nâu sáng điểm trên khuôn mặt phong trần đầy thu hút đang đứng
đối diện và mĩm cười nhìn chị. Thấy cô gái đang vân vê chùm hoa tím, anh
chủ động kéo bàn tay nhỏ bé đặt giữa đôi tay mình, chị bối rối hờ hững
rút tay lại. Giữa bầu trời đêm sương giăng phủ đầy lên những ngọn cỏ bẹp
dưới bàn chân người, bất chợt có ngọn lửa được đốt lên ấm áp.
Đoàn hát dọn đi sau bảy ngày lưu diễn cũng là lúc chị kẹp lá thư lên bộ
ván trước nhà với vỏn vẹn vài câu “Ba má yên tâm. Con đi theo đoàn hát
một thời gian rồi sẽ về”. Tình yêu của chị như cây lúa được gieo trên
mảnh đất màu mở hiền hòa. Đâm chồi. Nảy mầm. Và lớn phăng phăng cho đến
khi ngậm sữa, trổ đồng rồi chín hẵn.
Vài mươi tháng chạy theo mối tình nghệ sĩ, lênh đênh sông hồ trên chiếc
ghe bầu xuyên từ miệt này qua vùng khác, chị thấy ồn ào xô bồ chẳng có
gì vui vẻ, ngược lại mệt mõi đang thấm dầm vào da thịt. Nhưng rồi chị
vẫn lẳng lặng đứng sau sân khấu hằng đêm, tay cầm sẵn chén nước chiếc
khăn chăm sóc người tình mỗi sau lớp diễn hoàn thành. Trong giấc ngủ cằn
cỗi chị mơ thấy mình ở trong gian nhà nhỏ lặn yên soi bóng bên dòng
nước ngọt ngào, mơ thứ tình yêu được nuôi dưỡng bằng cọng rau hạt gạo
trồng trên mãnh đất Vĩnh Hưng ngày cũ.
- Tụi mình về nhà má đi anh! - Người đàn ông liếc nhìn người phụ nữ
mang bầu mệt nhọc ngồi tựa bên chiếc bàn trang điểm, rồi anh hướng mắt
ra ngoài sân khấu im vắng, tấm pa-nô “Nghệ sĩ tài danh Minh Tâm” bị gió
giật tung rơi một góc xuống bãi cỏ màu vàng xanh. Thời ế ấm của sân khấu
kéo đến, có đêm đèn được mở lên rồi tắt vì không có mấy khán giả, những
nghệ sĩ trong các đoàn hát nghèo như anh bắt đầu lo chạy ăn từng bữa.
- Ừ, đi thì đi.
* * *
Một hôm, trong lúc chị đang cấy lúa trên mảnh ruộng bên nhà trong tiếng
đàn kìm lạc giọng lờ đờ “xừ xang xừ cống xế” thì chiếc xuồng máy chạy
rao tin đoàn cải lương Hương Bưởi về đến lướt qua. Bỏ cây đàn nằm chỏng
rọng bên góc ván, anh chạy xuống bến sông, đưa bàn tay che nắng cố nhìn
theo chiếc xuồng máy chạy khuất xa chỉ còn chút bọt nước nổi nhợt nhạt
trên mặt nước lăn tăn.
Mấy ngày sau không thấy chồng đâu chị tất tả đi tìm nhưng vô vọng, chị
lo anh không kiềm chế được rượu chè rồi rơi xuống dòng nước lạnh căm
ngoài kia. Ngược xui mấy bận mới hay tin chồng chạy theo cô đào Lệ Ướt
Mi trong đoàn hát Hương Bưởi. Ngồi bên con chị thẩn thờ ngó ra bụi rau
muống bên hè thấy những cái bông trỗ màu tím đen. Chị nhớ lại lời sư cô
bên chùa Từ Ân dạy mà thấy đúng, mỗi người được cột lại với nhau bằng
sợi dây mầu nhiệm, có sợi làm bằng tình yêu, sợi làm bằng lòng lòng tin,
sợi làm bằng sự vui vẽ, có sợi làm bằng tiền bạc, danh vọng. Và đến khi
nào không còn nguồn sống để nuôi dưỡng nữa thì nó đứt lìa, mối liên hệ
sẽ kết thúc chóng vánh như lúc nó chưa từng bắt đầu. Vợ chồng hết yêu
thương nhau thì chia tay, bạn bè không còn tìm ra điều vui vẽ chung nữa
thì đoạn tuyệt, cạn tàu ráo mán nhau vì tiền bạc là điều thường thấy ở
cõi ta-bà này.
Nằm ôm con trên võng, nhìn cây tre lã ngọn in dấu trên bầu trời xám ngắt thầm trách sao trời nỡ gieo sâu nổi buồn cho chị.
“Ầu ơ, gió đưa bụi chuối sau hè
Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ”
* * *
Bảy tám mùa nước lũ dâng cao rồi rút. Đám rau muống bên hè vẫn trỗ bông
màu tím như chị vẫn giữ được sợi dây nối liền với tình yêu cũ dù anh
vẫn bặt tăm. Chị treo chiếc đàn kìm ngay cửa ra vào để đi ra thì tưởng
có người còn đang đứng ở sau lưng, bước vào thì thấy người kia vẫn còn
đang tồn tại. Chị sợ một ngày bận rộn nào đó quên mất anh, hễ thấy khuôn
mặt anh lù mù trong ký ức thì bắc ghế lấy cây đàn xuống lau bụi. Như
nghệ sĩ phết màu lên giấy, chị tô vẽ cho đến khi khuôn mặt chồng hiện
lên sống động và rạng rỡ trong tâm trí thì mới yên tâm lên giường nằm
ngủ.
- Nghe nói báo đăng nghệ sĩ Minh Tâm bị tạt a-xít ở Rạch Giá bây hay
chưa? – Đi chợ về vừa ghé xuồng vô bến, ông Tư Thời Sự đạp xe đi qua
thấy chị dừng lại báo tin. Chị thẫn thờ đứng lặng thinh ngó vô nhà, đôi
chân nặng như đeo đá. Rồi chị lao vào nhà, gom quần áo bỏ vào chiếc giỏ
đệm sờn, chèo xuồng ra Bạc Liêu, xong đón xe đò đi Rạch Giá.
Xóm Rọc Lá bàn nhau coi ông trời cũng có mắt, một kẻ dứt bỏ con thơ đi
lấy vợ năm vợ sáu rốt cuộc rồi cũng phải chịu nạn vì ghen. Dầu có phong
lưu đến đâu nay với đôi mắt mù lòa ắt hắn cũng phải nằm ân hận co ro.
Ngày chị chở anh về trên chiếc xuồng nhỏ hàng xóm kéo đến phàn nàn,
thương gì kẻ ruồng rẫy phụ tình biền biệt bao năm mà không chút đoái
hoài. Chị cười. Đánh kẻ chạy đi chứ ai đánh người chạy lại, huống hồ
cũng tình nghĩa vợ chồng bao năm, chị không đành nhìn anh bơ vơ khi đến
bước đường cùng. Và cũng chắc là ông Tơ đã kết nối chị với anh bằng sợi
dây tình thương se cùng sợi dây bao dung bền chặt. Yêu thương trong tấm
lòng bao dung làm cho tình cảm của chị dành cho anh luôn được tươi rói.
Như chiếc đàn kìm chỉ có hai dây, tám phím mà có thể réo rắt được không
biết bao nhiêu khúc nhạc tài tử, hà cớ chi tình cảm con người cứ mãi
đóng khung trong cái tâm sân hận buồn chán.
* * *
Chị giải thích mình không phải diễn để kiếm tiền mà chỉ giúp chồng xóa
đi nỗi nhớ nhung sân khấu, nghệ sĩ hát cho người chứ không phải hát cho
mình, cho nên mỗi khi rãnh rỗi chị chở chồng trên chiếc xe máy cũ vượt
vài mươi cây số ra đây.
Chia tay đôi vợ chồng nghệ sĩ khi dưới ánh đèn đường vàng hiu hắt, tôi
nghe đâu đó còn vang vọng lại lời ca thâm thẩm của chị được đệm trong
tiếng đàn kìm đầy cắn rứt.
“…Đường dù say ong bướm,
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang…”
NGUYỄN VĂN HIẾN (Bạc Liêu)
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 26/Jul/2013 lúc 7:40pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
![]()
Tin ông già Luân làm trong chợ Thuận Đạt chết vì nghẹt van tim hôm
thứ năm không làm ai ngạc nhiên. Trái tim “lỗi nhịp” của ông đã năm lần
bảy lượt trục trặc. Bệnh viện Fountain Valley là nơi ông đi đi về về như
đi chợ. Lần nầy ông Luân một đi không trở lại. Hôm qua mấy người làm
chung chợ rủ nhau đến nhà quàn Westminster Memorial Park để đốt cho ông
một nén nhang gọi là chút tình đồng sở và cũng để nhìn gương mặt khó
chịu của ông già Luân lần cuối cùng. Thực tình, ông già Luân không khó
chịu lắm đâu. Tính ông trầm tư, ít giao tiếp nên ai cũng nghĩ ông khó
chịu. Có người biết chuyện thì bảo rằng ông già Luân có một nỗi lòng. Có
thể lắm...Ông đã chẳng tâm sự với anh Hạnh làm bên hàng cá đó sao:
- Đời tui không đáng sống, anh thấy đó, tim tui nó muốn đập hồi nào nó đập, muốn ngưng hồi nào nó ngưng. Mỗi khi trời chuyển, cơn suyển cũng vùng lên tấn công cái phổi của tôi một cách tàn nhẫn. Nhưng những thứ đó chưa thấm vào đâu; sự ân hận và lòng hỗ thẹn gặm nhấm hết tự hào của tôi nên cũng muốn nhắm mắt xuôi tay cho xong cuộc đời nầy. Việc gì quan trọng đến nỗi ông Luân nghĩ đến cái chết để giải thoát? Anh Hạnh an ủi: - Hơi đâu bác lo, giày dép còn có số, hết số thì đi theo ông bà chớ có lôi kéo gì được. Cháu thấy bác hiền như bụt, khi đến số, chắc trời phật sẽ rước bác đi nhẹ nhàng...đừng lo.
Hôm nay thì ai đó rước ông đi thật rồi, ông Luân nằm đó, trong chiếc
quan tài rẻ tiền màu gỗ đậm, trên nắp quan phần dưới chân để một lẳng
hoa loại tương đối nhẹ tiền - lá nhiều hoa ít. Một phần ba nắp quan tài
trở lên đầu có bản lề, giở lên cho người ta thăm viếng. Ông già Luân nằm
nhắm mắt như ngủ, gương mặt khắc khổ cố hữu còn đó. Một hình hài mà
ngày mai đây sẽ không bao giờ gặp lại, dư âm nếu còn cũng chỉ trong vòng
thân thích. ![]() ![]() ![]()
Trong căn phòng rộng hình chữ nhật như lớp học, không có cửa sổ, hai bàn
thờ dã chiến được thiết trí trước quan tài ba bốn thước tây. Bên trái
là bàn thờ Phật, có ảnh Phật A Di Đà, bên phải là bàn thờ vong có tấm
ảnh 8x10 của ông Nguyễn Luân. Nhìn trong ảnh thấy ông Luân còn rất trẻ,
có lẽ hình chụp từ lâu lắm rồi. Đến giờ làm lễ phát tang, thầy Huệ Đạt
đứng cạnh bàn thờ, năm sáu người trong ban hộ niệm chùa Phổ Quang đứng
hai bên, trên tay mỗi vị có một quyển kinh mỏng "Nghi Thức Cúng Vong"
bìa vàng. Thầy Huệ Đạt đưa tay gõ ba tiếng chuông, thầy nói hơi kéo dài
ra một tí. - Mời tang quyến tề tựu. Thật ra tang quyến đã tề tựu rồi. Mọi người mặc quần áo đen, đứng trang nghiêm chấp tay trịnh trọng ngang ngực, chờ đến giờ hành lễ. Chị Đào - vợ Phan rưng rưng nước mắt, hai môi mím vào nhau để khỏi bậc ra tiếng khóc. Chị tiếc thương người cha chồng đã chia xẻ hoàn cảnh khó khăn tột cùng của chị trong suốt quãng thời gian chồng chị đi tù. - À mà ông Nguyễn Phan đâu? Đám tang của cha sao ông vắng mặt - Có tiếng ai đó nói thế. Trong đám người đến thăm, lại có tiếng xầm xì: - Sáng nay còn thấy ông ấy cầm cờ chống văn nô, văn công gì đó trước Lee’s Sandwich kia mà. - Ừ nghe nói ông đó chống cộng ghê lắm. Khi trước thấy im rơ, sao mấy năm lại đây, ông hăng tiết dữ quá. Hôm coi Fashion Show ở Las Vegas, mấy người rủ đi ăn khuya ở cái quán burger Carl’s Jr. gì đó trước khi về lại Cali. Thương hiệu của nó là sao vàng có viền đỏ, trong ngôi sao lại có cái mặt "happiness man", ông nhất định nhịn đói chớ không chịu vào ăn. Ông còn chửi đồ thân cọng, có thể quán người ta có trước khi cọng sản thành hình! Người khác chen vào: - Trong khu Bolsa nầy ai cũng biết đến tên ông Phan nhờ những hô hào gọi điện thoại bà con thức khuya dậy sớm đi biểu tình. Ông là một gương mặt tiên phong, cầm biểu ngữ đi đầu, nhất là việc chính chị, chính em ông luôn năng nổ hết cỡ. Từ hàng ghế sau, một ông khác chồm người tới nói: - Nghe nói ông Phan muốn gây tiếng vang để nay mai ra tranh ghế nghị viện thành phố thay cho ông gì uống rượu lái xe bị cảnh sát bắt giam. ![]()
Tiếng bàn tán vẫn còn, nghi thức phát tang trước bàn vong gần xong thì
ông Nguyễn Phan mới lù lù xuất hiện. Nguyễn Phan cúi đầu chào thầy Huệ
Đạt, xoay lại gập người xá chào tất cả thân bằng quyến thuộc đang ngồi
trên những chiếc ghế dài trong sảnh đường. Mọi người trong tang quyến đã
quấn khăn trắng, chị Đào đưa tay quệt nước mắt, Nguyễn Phan quay sang
ra vẻ khó chịu. Thầy Huệ Đạt nghiêng mình lấy chiếc khăn tang còn lại
trên khay nhựa đưa cho Nguyễn Phan như nhắc nhở còn chiếc khăn dành cho
ông nhưng ông xòe bàn tay chận lại từ chối, cử chỉ đó làm mọi người thêm
một ngạc nhiên nữa. Sau đám tang ông già Luân, dư luận tiếp tục bàn tán về việc ông Nguyễn Phan từ chối để tang cho cha. Nhiều người lắm chuyện cứ dựa vào đó vẽ lên đủ thứ điều. Có người thì cho rằng ông Nguyễn Luân là cán bộ VC nằm vùng nên ông Nguyễn Phan muốn chứng minh mình trong hàng ngũ tỵ nạn để khi tranh cử không có ai gièm pha. Có người tin chắc như đinh rằng ông Nguyễn Luân không thể nào là cha ruột ông Phan vì nghe đồn ông Phan nhận 20 ngàn đô để đưa ông già hàng xóm qua Mỹ…? Người Việt mình có cái bệnh đoán mò; cứ tạo nên câu chuyện có thể thuyết phục rồi đồn ra như thật. Khi biết chắc cả làng đều biết thì lại dặn "không được cho ai hay." Theo người biết rõ chuyện; ông Nguyễn Phan không để tang cho cha của ông khởi đi từ một nỗi lòng, phải lùi lại thời gian mới thấy được. ![]()
Nguyễn Phan là một trung úy Chiến Tranh Chính Trị trước năm 1975. Cũng
như phần lớn sĩ quan của chế độ VNCH, anh bị liệng vào tù. Sau tám năm
gian nan với trăm ngàn nhục nhằn cay đắng. Năm 1983, được giấy mãn tù,
Phan sung sướng khi hình dung ra sự mừng rỡ của vợ, hai con và ba của
anh; nhất là khi trốn trại bị bắn xuyên qua phổi mà anh vẫn còn sống.
Phan đón xe về Sài gòn. Mấy ngày đường từ Bắc vô Nam, Phan không thấy
chút gì mệt mỏi, lòng anh phơi phới như trang giấy học trò, vạn vật
chung quanh bừng sống dậy như chúng cũng trải nghiệm cái khổ và sự hồi
sinh của anh. Vô tới cửa, Phan reo lên: - Ba! con về rồi nè! Ông Nguyễn Luân há mồm kinh ngạc, nước mắt đầm đìa, nói trong mếu máo: - Sao họ gởi giấy về nói mầy đã chết rồi? - Chuyện dài lắm, để thư thả con kể cho ba nghe. Hai đứa nhỏ và Đào đâu rồi ba? - Thằng Hãn, con Hữu đi học, còn nó mới đâu đó. Hai cha con gặp lại nhau sau tám năm xa cách, mừng mừng, tủi tủi, hỏi qua, hỏi lại lung tung, chẳng biết bắt đầu từ chuyện nào. Đào xách tô bánh canh trong túi nylon đi vào sân, tay ẳm thằng bé. Phan thoáng thấy bóng vợ, chạy ra sân ôm chầm lấy: - Đào! anh về đây nè. Đào há mồm á khẩu, buông rơi túi bánh canh, nó vỡ ra nước văng tung tóe. Một lát sau, nàng vừa khóc, vừa chạy thẳng vào trong nhà. Phan chạy theo, tiếng Đào nghẹn ngào: - Trời ơi, vậy mà được tin anh vượt trốn bị bắn chết rồi. Phan suýt soa: - Ừ cũng có nhưng anh chỉ bị thương và còn sống, nay về với em đây. - Sao anh không nhắn tin về. - Anh có nhắn, nhưng thấy sức khỏe của mình lúc đó kiệt quệ quá nên anh phải nói đã chết để nhà ta khỏi lo. Đào giậm chân, khóc nức nở, đập túi bụi vào người Phan: - Anh là một con người tàn nhẫn, anh khốn nạn lắm. Nguyễn Phan dỗ dành, Đào ngồi phệt xuống đất bưng mặt khóc. Phan quỳ xuống ôm vai vợ mà lòng rạo rực như muốn đè nàng ra để mà tạ tội. Đứa nhỏ ngồi cạnh thấy người lạ khóc ré lên, khiến Phan đứng dậy, bước lên nhà trên. Phan hỏi ba: - Đào nó giữ con cho ai vậy ba? Ông Luân thoáng lúng túng, đáp ú ớ: - Nghe mầy chết, tao sợ giữ nó lại đây tội nghiệp nên gã chồng cho nó. Phan hét lên: - Cái gì. Đào lấy chồng khác rồi à? Phan lao lại xuống nhà bếp. Đào bế đứa nhỏ vào lòng, tóc tai rối bù, nước mắt nhòe nhoặt. Phan hỏi gì Đào cũng làm thinh, cũng có thể một nỗi lòng mà trong lúc đột ngột nàng chẳng biết giả thích ra sao.
Nỗi mừng đoàn viên tắt lịm, bẽ bàng trước cảnh ngộ, Nguyễn Phan xô mạnh
chiếc ghế của bàn ăn rồi bỏ nhà đi lang thang. Xã hội đang bạc đãi, hoàn
cảnh chưa thích nghi, kinh tế thời bao cấp đẩy Phan xuống tận cùng khốn
khó về vật chất, tinh thần thì như kẻ điên. Phan tìm đến tá túc nhà
Hùng - một người bạn cũ ở gần chợ ông Tạ. Phan mướn một xích lô để đạp
lòng vòng kiếm tiền độ nhật. Anh không ngờ tôn ti trật tự đảo lộn, cuộc
sống hầu như băng hoại hoàn toàn sau cuộc đổi đời. Tại nhà bạn, anh va
chạm nhiều thực tế, nhiều hoàn cảnh éo le hơn hoàn cảnh của mình, tận
mắt chứng kiến người vô ra nhà Hùng. Nguyễn Phan ái ngại hỏi bạn: - Ê, tao thấy có cái gì không bình thường phải hông mầy? Hùng nhún vai nói nhỏ vào tai Phan: - Vợ tao đi khách. Phan nhăn mặt: - Mầy chịu được à. - Không chịu thì uống nước lạnh để sống sao? Đó là một sự hi sinh cao cả mà tao phải biết ơn vợ tao suốt đời. Nàng là vị cứu tinh của gia đình trong lúc nầy đó mầy!
Nguyễn Phan chợt nghĩ đến hoàn cảnh Đào, chắc cũng như vợ bạn...Phan
nghe đắng chát trong miệng. Chàng nhớ lời Hùng "Nàng là vị cứu tinh của
gia đình tao đó mầy!". Phan liên tưởng đến cảnh khổ tâm của vợ anh khi
phải nuôi nấng hai đứa con và người cha trong lúc anh ở tù. Phan quay về
lại nhà cũ, vợ Phan đau khổ không giải thích nhiều về gốc gác và nguyên
nhân cho sự hiện diện thêm một thành viên mới trong gia đình, chỉ có
ông Nguyễn Luân – cha Phan kêu gọi con trai tha thứ cho "Nỗi lòng" của
người con dâu để làm lại cuộc đời.
Thời gian trôi khi nhanh khi chậm. Kinh tế gia đình dần dần ra khỏi khó
khăn. Như nhiều sĩ quan bị tù quá ba năm khác, Nguyễn Phan đi định cư
tại Mỹ năm 1996 theo diện HO. Năm 2003, Phan bảo lãnh ông Nguyễn Luân
qua đoàn tụ. Ông Nguyễn Luân không muốn tạo gánh nặng lên con, dâu nên
dù lớn tuổi vẫn muốn đi làm, ông làm trong chợ Thuận Đạt. Chủ trả lương
cao hơn ông không chịu, chỉ yêu cầu sao nằm trong khoản low income để có
thẻ khám bệnh. Cuộc sống gia đình Nguyễn Phan được coi là hạnh phúc sau
những bước đầu khó khăn và quá khứ khúc mắc cũng dần phôi phai. Phan
không hề nhắc lại chuyện xưa. Thằng bé ngoại hôn tên Ly là một kỷ niệm
chia lìa mà Đào đã đặt cho nó, nay đã hăm mấy tuổi rồi. Cũng may là Đào
vẫn gắn bó, nhiều vợ sĩ quan đã phải bỏ lại con thơ cho cha mẹ chồng đi
lấy người khác. ![]()
Quá khứ như trang tình sử khép lại. Ở nơi đây, không ai biết chuyện anh
có một đứa con ngoại hôn. Nhưng ở đời, đôi khi vẫn gặp những điều cắc cớ
xảy ra; gia đình Phan đang sống yên ổn tại khu Costa Mesa cách khu chợ
Việt Nam chừng 15 phút. Kế bên nhà Phan, cặp vợ chồng người Mỹ trắng bị
sát hại không biết lý do. Người chung quanh khai với FBI rằng trước đó
mấy ngày con chó của cặp vợ chồng nầy ăn phải thứ gì mà tiêu chảy cùng
sân cỏ nhà Phan khiến đôi bên có cãi cọ. Vốn máu kỳ thị sẵn có, FBI yêu
cầu nguyên gia đình Nguyễn Phan thử DNA. Chuyện vô can không có gì mà
gia đình Nguyễn Phan phải lo, có điều làm cho anh suy nghĩ mãi là tại
sao DNA released anh và đứa con ngoại hôn lại có phần trăm cao nhất
giống cha của anh. Sau nhiều tháng suy nghĩ, Phan quyết định lấy mẩu tóc
của anh và Ly đến phòng lab để nhờ thử lần nữa. Kết quả cho biết anh
với đứa con ngoại hôn là anh em ruột. Lòng Nguyễn Phan rối bời, chỉ có
vợ anh mới trả lời được thắc mắc nầy mà thôi nhưng Đào lúc ấy vắng nhà.
Nguyễn Phan lục lọi hết mớ giấy tờ của ba anh để lại. Một tờ giấy úa
vàng tuồng chữ viết tay của Đào, làm cho Nguyễn Phan tò mò đọc hết. "Ba, xin ba đừng mặc cảm, mọi việc do lỗi của con. Ba hãy về nhà, các cháu nhớ nội lắm. Thực tình, trước khi lao mình vào việc nhắm mắt đưa chân lúc cùng đường, con chẳng biết làm gì để tạ lỗi sự thất tiết với vong linh anh Phan nên đã nghĩ ra một việc lạ lùng là dâng hiến cho người cha yêu quý của anh. Việc con vào nằm với ba trong lúc cho ba uống thật say là con đã có chủ đích. Con cứ nghĩ việc làm ấy là sẽ giúp cho con đỡ cảm thấy tội lỗi với vong linh người chồng đã khuất. Chẳng may hệ lụy của đêm ấy, con bị mang bầu, khiến hoàn cảnh càng cay đắng hơn." Lúc nầy là lúc các cháu đang cần ông nội. Và riêng con sẽ mãi mãi không dám làm phiền ba nữa. Con xin ba quay về.
Đứa con dâu bất xứng. Trần Thị Đào
Lục lọi tiếp, Phan bắt gặp một mảnh giấy đã rách hết mí theo đường gấp,
nằm trong túi nhựa nhỏ vàng ố: "Tin cho bác và chị Đào tin buồn, anh Nguyễn Phan trốn trại bị bắn chết ngày 12 tháng 8 năm 1980 tại trại trại tù Yên Bái."
Người nhắn tin. Phạm Văn Tích, Bình Dương"
Ráp nối hai mảnh giấy, Nguyễn Phan đầu óc choáng váng như người vừa hớp
ly rượu mạnh. Thảo nào mấy mươi năm còn lại của cuộc đời, ông Nguyễn
Luân ôm nỗi ân hận. Đào vợ Phan không nở nổi nụ cười. Và chính Nguyễn
Phan cũng thấy mình là đầu dây mối nhợ của mọi việc đã xảy ra . Chính
những dòng nhắn tin do Phan tha thiết nhờ Tích viết như thế khi Tích đến
thăm anh tại trạm xá Yên Bái trước khi được mãn tù. Không ngờ hệ lụy
của mảnh giấy nhỏ ấy lại có sức mạnh tác động lên nỗi lòng của nhiều thế
hệ dù Nguyễn Phan hứa với lòng rằng sẽ không bao giờ cho Ly - đứa con
ngoại hôn biết những uẩn khúc đã được chôn vùi một phần tư thế kỷ. Và sẽ
không tìm hiểu gì thêm ở Đào, vết thương lòng năm xưa của nàng cần thời
gian lành lại. Thủy Lâm Synh Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 29/Jul/2013 lúc 2:40pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Món quà cưới oan nghiệt“Chúc mừng chú rể, anh đã có con ngay khi mới cưới” - Chị ngỡ ngàng đọc tờ giấy nằm trơ trọi trong hộp quà cưới nhận được sáng nay. Cả ngày hôm nay bận bịu với đám cưới, đến cả thời gian ăn cơm chị cũng không có. Nhưng vẫn cảm thấy vui vì tình yêu 3 năm của chị đã đơm hoa kết trái. Trong hàng loạt khách mời, không hiểu sao chị rất ấn tượng với cô gái có làn da trắng nõn, ăn nói có duyên. Cô ta bắt chuyện với tất cả mọi người và đùa giỡn với chồng chị rất thân mật. Dù đã bỏ phong bì nhưng cô ta vẫn chuẩn bị một hộp quà dành riêng cho chị. Cô ta lại còn cẩn thận dặn dò chị: “Đây là quà em dành riêng cho chị. Đợi đến đêm tân hôn, chị hãy mở ra nhé. Bí quyết của chị em phụ nữ đấy…”, kèm theo đó là một nụ cười ranh mãnh. Chị cứ nghĩ đó là lời nói đùa dành cho cô dâu chú rể, nhưng cũng rất cảm động vì cô ấy còn chuẩn bị cả quà cưới chúc phúc cho anh chị. Buổi tối sau khi tắm xong, chị tìm ngay chiếc hộp mở ra xem. Mặc dù chồng chị cứ nằng nặc đòi nghỉ sớm, nhưng chị không thể cưỡng lại được sự tò mò. Ngay khi mở ra, chị lấy làm lạ bởi trong hộp quà cưới chỉ có vỏn vẹn một tờ giấy, xung quanh rải khắp những cánh hoa hồng đỏ.
Món quà cưới đã khiến mọi thứ sụp đổ ngay dưới chân chị. Ảnh minh họa Cầm lên đọc thì mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt chị. Đó là tờ giấy ghi kết quả khám thai. Hình chụp siêu âm của cái thai 8 tuần tuổi được đính kèm cùng bức hình chồng chị tươi cười ôm hôn cô gái đó. Bên dưới còn có dòng ghi chú được tô đậm: “Bố và mẹ của bé”. Chị gào khóc thảm thiết, tưởng chừng như ngất đi. Chồng vội vàng chạy tới đỡ lấy chị rồi hỏi liên tục: “Em làm sao thế?", nhưng mặt anh ta liền biến sắc ngay khi thấy tờ giấy và bức hình chị cầm trên tay. Chồng chị liên tục van nài, xin lỗi và một mực nói rằng đó là một lần lỡ dại, khi say xỉn anh “bị lừa”. Nhưng rõ ràng trong tấm hình đó, chị thấy chồng mình đang cười rất tươi và hạnh phúc. Điều này đâu ai có thể ép anh làm vậy. Hơn nữa cái thai mới 8 tuần tuổi, thời gian siêu âm cũng chẳng xa. Lúc đó chị và chồng còn đang tất bật lên kế hoạch cho đám cưới. Chị đau đớn nhận ra trong thời gian chị hão huyền chị là người hạnh phúc nhất thì lúc ấy anh đã ngoại tình. Và giờ, đứa con của anh đang dần lớn lên... Anh ôm ghì lấy chị rồi nói: “Em hãy tin anh, cô ta rất lẳng lơ. Anh không biết cô ta làm vậy vì mục đích gì, nhưng đó chưa chắc là con anh. Anh chỉ mới… với cô ta một lần”. Chị thấy tim mình như bị bóp nghẹt khi nghe chính chồng vừa cưới thừa nhận. Cái tin sét đánh đến ngay đêm tân hôn khiến chị hoàn toàn sụp đổ. Vậy mà ít phút trước, chị còn coi cô ta là khách quý - người đã chu đáo chuẩn bị quà cưới cho hai người.
Ảnh minh họa Ngẫm lại, chị mới nhớ ra khuôn mặt chồng mình đã tái nhợt đi khi thấy cô ta xuất hiện. Cô ta càng tỏ ra thân mật thì chồng chị lại cố giả lơ đi, vội vàng chạy qua bàn khác tiếp khách. Anh còn lắp bắp trả lời với chị rằng cô ta là bạn. Vì cô gái đã kéo chị ra một góc riêng để tặng quà nên chồng chị mới không hay biết món quà bất ngờ này. Chị ngồi cả đêm trên thềm nhà, dù chồng chị có nói thế nào chị cũng chỉ biết khóc và gào thét. Sáng hôm sau, chị hẹn gặp cô ta tại một quán café (theo số điện thoại cô ta đưa khi hai người trò chuyện tại đám cưới). Không đợi chị mở lời, cô ta nói luôn: “Em biết thế nào chị cũng tìm gặp em, chắc chị đã đọc rồi đúng không? Em không định phá hoại hạnh phúc của chị, nhưng em cũng vừa biết tin anh ta làm đám cưới. Vì quá giận nên em mới làm vậy…”. Chị im lặng, một đêm suy nghĩ khiến mọi thứ trong đầu chị dường như sắp nổ tung. Chị nghe cô ta kể về chuyện hai người yêu nhau bao lâu, anh ta hứa hẹn gì và cô ta cũng đã suy sụp thế nào khi biết rằng cô ta bị lừa dối. Chị không biết nên tin vào ai, tin vào người chồng mới cưới rằng mọi thứ chỉ là lỗi lầm, là anh ta bị “mồi chài”… hay tin vào chiêu trò của một ả lăng nhăng. Nhưng nhìn gương mặt người phụ nữ trước mặt, có nét gì đó chị thấy lại hình ảnh của mình ngày hôm qua, lúc chị phát hiện ra sự thật. Cô ta nói hai người qua lại đã được gần một năm. Nhưng trước đám cưới của chị ít ngày, cô mới biết anh ta chuẩn bị cưới vợ, cũng là lúc cô phát hiện mình có thai. Uất ức nhưng cô vẫn tìm gặp và nói với anh ta về chuyện đứa bé, nào ngờ anh ta lạnh lùng: “Làm sao tôi biết đó là con của tôi, nhưng dù sao tôi cũng sẽ cho cô chi phí để giải quyết hậu quả”. Quá giận nên cô mới tìm đến đám cưới để trả thù kẻ bội bạc. Cô ta vừa khóc, vừa xin lỗi đã phá hoại hạnh phúc của chị, vì cô biết rằng chị cũng là nạn nhân. Nhớ đến khuôn mặt tái nhợt của chồng lúc sáng, linh tính người phụ nữ khiến chị tin vào điều mà chị đang nghe. Mặc dù vậy, chị vẫn nhờ mấy người bạn thân điều tra mọi chuyện. Nhưng chị sẽ phải làm sao nếu tất cả là sự thật, rằng anh ta đã ngoại tình bấy lâu nay, rồi nếu ly hôn khi mới cưới được vài ngày, chị còn mặt mũi nào nhìn mọi người... Tri Thức Trẻ Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 06/Sep/2013 lúc 9:02pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 23816 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 23816 |
![]() ![]() ![]() |
Sợ Vợ![]() Note: Tất cả
những hình trong bài này là hình minh họa
Ông Niết
tuổi đã bảy mươi, nói với anh con rể:
“Mầy phải
biết vùng lên một chút chứ! Sợ vợ như mầy, làm tao cũng nhụt chí anh hùng
theo!”
Anh rể
khoảng bốn mươi tuổi, cười hề hề:
“Thôi Ba
ơi. Chúng ta phải thanh toán cho xong dĩa tiết canh nầy, rồi thu dọn chiến
trường, dấu kín tàn dư, chứ chốc nữa vợ con và Má về, biết được thì ồn ào lắm.
Khi vui, ba đừng tiết lộ cho Má biết con lén mua tiết canh về cho Ba ăn
nghe!”
“Tao có
ngu đâu. Mầy biết tao thèm tiết canh nên mua, chứ mầy đâu quen ăn cái thứ nầy!
Vợ mầy biết chuyện, thì cũng khổ cho mầy đó!”
Hai bố
con miệng mồm dính tiết đỏ lòm, hành lá màu xanh dắt trong răng, nhồm nhoàm nhai
khoái trá. Mặt đã đỏ bừng vì mấy chai bia. Giọng ông Niết lè nhè:
“Ừ. Mầy
‘chơi’ thêm chai nữa đi! Tao cũng làm một chai nữa. Có mấy khi được tự do như
hôm nay?”
“Sợ mặt
đỏ, vợ con về biết!”
“Mặt mầy
đã lỡ đỏ như ráng trời rồi, không thể đỏ hơn được. Uống đi, sợ cóc gì? Kỳ thật,
đàn bà thấy tiết canh là la lên í-oái. Cấm đoán. Mấy khi có được thứ ngon như
thế nầy! Không ăn, cũng uổng lắm sao?”
![]() Ông Niết
uống cạn ly bia khà một tiếng, anh rể cũng nốc ực. Ông Niết lặp
lại:
“Mầy phải
vùng lên, ‘hỡi giai cấp bị trị’ hãy vùng lên dành lại tự do, công bằng. Vợ chứ
đâu phải ông trời đâu mà mầy cứ chịu lép một bề hoải?”
“Ba vùng
lên trước, rồi con sẽ theo chân Ba mà vùng.”
“Tao đâu
có bị vợ đè nén ức hiếp mà phải vùng lên? Mầy biết, bà ấy coi tao như ông trời.
Có khi nào tao bị sai bảo, chạy cho có cờ đâu. Bà nói gì mặc, tao đâu có nghe,
chẳng làm. Rồi cũng thôi. Làm gì tao được?”
Anh rể
cười hì hì: “Con nghe nói ông Trời cũng biết sợ vợ đó Ba à’”
Ông Niết
tiếp: “Có ai như mầy đâu? Đi làm việc một ngày mười tiếng đã bở hơi tai. Chiều
nào tan sở về cũng phải ghé ngang chợ, vợ điện thoại nhờ mua đủ
thứ. Thế mà cũng cứ bị chê rau không tươi, thịt không ngon,
trái cây lựa chưa kỹ. Hạch xách đủ thứ. Rồi thứ bảy, chủ nhật sai mầy chở tao và
má mầy đi cả trăm dặm thăm người nầy, người kia, Việc gì cũng đổ lên đầu mầy cả.
Đôi khi tao cũng bực lắm, thương mầy chịu đựng. Tao mà như mầy,
thì...thì...”
“Thì sao
hở Ba?”
“Thì sao?
Tao cũng chưa biết. Nhưng phải vùng lên, đấu tranh. Ừ, nhưng mà thế hệ của mầy
văn minh hơn, nên kiên nhẫn, chịu để cho vợ đè sát ván. Tao không binh con gái,
thấy việc bất bình thì phải nói ra. Hừ, nam nữ bình quyền, bình cái con khỉ. Đã
cưỡi lên đầu người ta, mà vẫn kêu gào là bị đàn áp chưa bình
quyền.”
“Ba say
rồi đó!”
“Đúng.
Tao say, nhưng còn nói điều sáng suốt.”
![]() Ông Niết
chịu bán cái dinh cơ có vườn rộng mênh mông sáu mẫu đất tại một tỉnh nhỏ của một
tiểu bang lạnh miền đông bắc Mỹ, dọn về nam California ở với vợ chồng
người con gái cho ấm áp và đỡ cô đơn trong tuổi già.
Cái nhà
năm phòng ngủ của người con gái được thiết kế lại, chia làm hai phần riêng biệt,
cửa vào riêng, nhưng có cửa sau thông nhau. Phần ông bà Niết cũng có đủ hai
phòng ngủ, phòng khách, phòng ăn, chỉ thiếu cái bếp, vì cô con gái muốn cùng bố
mẹ cùng ăn chung cho tiện. Hàng tháng ông bà đóng góp rộng rãi tiền nhà, tiền
ăn, vì không muốn mang tiếng nhờ vả con. Ông bà Niết gạt ra ngoài tai lời khuyên
của các bạn già đã có kinh nghiệm quý báu, rằng không nên ở chung với con dâu
con rể. Bất tiện và đôi khi tủi thân lắm. Những khi dâu rể nó vô tình đóng cửa
mạnh, hay lỡ to tiếng với con cái chúng, mình cũng ái ngại, không biết nó có
buồn giận chi mình chăng. Vợ chồng nó cũng có lúc bất hoà cãi cọ nhau, nghe cũng
mất vui. Tự do của mình cũng bị hạn chế. Trong nhà, mình cũng phải ăn mặc đàng
hoàng, lịch sự, không được tự do đánh trần mang xà lỏn, phơi cái bụng phệ. Ở
riêng là tiện và sướng nhất. Biết rõ ý bố mẹ vợ, anh con rể ngăn đôi căn nhà.
Khi muốn chung thì cũng chung được, khi muốn riêng biệt thì cũng hoàn toàn
riêng. Không ai phiền hà ai.
![]() Bà Niết
thường hay to nhỏ cùng chồng: “Anh đừng nêu gương xấu cho thằng rể, làm hư nó,
con gái mình có phước, lấy được một thằng chồng hiền như đất cục, biết cưng
chiều, hết sức nhịn vợ và chăm sóc cho gia đình. Khó mà kiếm ra được một thằng
như vậy lắm”.
Ông Niết
cự nự lại: “Thế nào là nêu gương xấu? Tôi đã làm gì sai? Ít sợ vợ là nêu gương
xấu chăng? Tôi chưa thấy thằng đàn ông nào ỉu xìu, sợ vợ như nó. Vợ chứ đâu phải
cọp beo chi mà sợ đến thế? Nếu nó là con trai của bà, chắc bà đã giãy nảy lên mà
xỉa xói, kêu là thằng đàn ông râu quặp, đội vợ lên đầu. Bà phải xử sự công
bằng.”
“Không
công bằng gì cả. Nó tự nguyện, chứ con gái mình có ức hiếp đâu? Nó cảm thấy sung
sướng hạnh phúc được phục vụ gia đình. Đừng nói là ‘sợ vợ’ nghe chướng tai, phải
nói là thương vợ mới đúng! Em không có phước bằng con gái, nó được chồng thương
hơn.”
Ông Niết
cười khà khà; “Tôi không là con gà chết.”
![]() Mỗi ngày
đi làm về, anh con rể len lén đặt nhẹ lên bàn mấy tờ báo Việt Nam, rồi liếc
nhìn ông già vợ, miệng hơi mỉm cười. Ông Niết biết nó mua cho ông, chứ chưa bao
giờ thấy nó đọc báo. Sau đó, anh rể ra xe, ôm nhiều bao bì đầy cả hai tay vào
bếp. Vợ nó dặn sẵn, trên đường về ghé chợ mua các thứ nầy.
Những khi
có việc đi qua phố, anh con rể thường dẫn ông Niết vào các tiệm sách, la cà tìm
kiếm. Thấy ông có vẻ ưa thích cuốn nào, thì nó mua liền. Ông Niết nói không đọc
thì đừng mua. Nó bảo cứ mua để đó, khi có thì giờ thì đọc. Biết nó mua cho ông,
nên định dành trả tiền, mà nó nhanh nhẩu hơn, trả tiền trước, làm ông cứ áy náy
mãi.
Một lần
bà Niết nhận xét cái máy truyền hình trong phòng ông bà không được rõ nét và đẹp
bằng cái ở phòng khách. Chủ nhật hôm đó, anh con rễ mang về một cái máy truyền
hình mới, màn dẹp, khổ lớn, đem vào phòng ông bà. Ông Niết la lên:
“Chết,
chết, đem trả lại đi. Cái máy cũ cũng đã tốt lắm rồi. Mua máy mới làm chi cho
tốn kém. Ba không chịu cái máy mới nầy đâu.”
“Ba không
chịu, nhưng mẹ chịu. Cái màn hình lớn, màu đẹp, rõ nét, xem sướng con mắt hơn
máy cũ nhiều lằm. À, mà Ba Mẹ đã xem hết mấy cái dĩa phim truyện chưa? Con đi
đổi bộ phim khác. Nghe nói có mấy bộ phim Đại Hàn mới, chuyện cảm động lắm. Mấy
bạn con có cả trăm bộ phim hay chọn lọc chứa trong “ổ cứng”, hôm nào con mượn về
sang ra, để dành mà xem.”
Ông Niết
không muốn phiền anh con rể, gạt ngang: “Thôi, thôi, đủ rồi. Chừng đó dĩa phim
xem mãi, mờ con mắt ra, cũng chưa xong.”
Bà vợ ông
gắt: “Thôi sao được mà thôi? Ông không xem thì để tôi xem.”
Ông Niết
nháy bà vợ, nói nhỏ: “Đủ rồi, đừng quá lợi dụng lòng tốt của nó.”
![]() Cứ vài ba
hôm, anh con rể mua món nhậu ngon về cùng bố vợ khề khà với vài chai bia trước
khi ăn cơm chiều. Mấy lần mua được thịt bê thui, anh con rể vui vẻ nói
lớn:
“Hôm nay
qua chợ, thấy có thịt bê thui còn nóng, mới giao hàng, trông ngon lắm, con mua
mấy lạng, về hai bố con mình nhậu cho vui.”
“Không
chờ vợ con và mẹ ăn luôn sao?.”
“Con có
để phần rồi. Mình lai rai làm vài chai bia trước. Bê mới thui, thịt
tươi rói, mới nhìn thôi cũng đã cảm được cái vị ngọt trong miệng
rồi!
Hai bố
con đem bàn ra vườn, ngồi nhai lai rai. Ông Niết cười, nói đùa:
“Mầy tập
cho tao hư rồi đó! Uống bia nhiều, cái bụng cứ to thêm mãi. Khi ở trên miền Bắc,
không có bạn nhậu, lâu lắm mới uống một chai bia. Uống một mình, không thấy vui,
chẳng cảm được cái vị ngon.”
![]() “Lâu lâu
mới có một bữa mà Ba! Tội chi không vui với những cái hạnh phúc nho nhỏ nầy?
Trời cho mà không nhận, cũng uổng! Con biết Ba ưa ăn ngon, nhưng lại sợ bị bệnh
tim, gan. Cứ ăn tưới đi, tới đâu thì tới. Năm ba bữa, làm một chầu cho đời lên
hương, đừng ngày nào cũng say sưa là được!”
Cô con
gái ông Niết đi làm về, mở cửa nhìn ra sân sau, làm anh con rể giật bắn mình
quay lại nhìn vợ. Cô nói lớn: “Mỗi người một chai bia thôi nghe!”
“Ưà! Một
chai thôi.” Anh con rể đáp lời vợ, quơ tay xuống bàn, giấu mấy vỏ chai vào góc
kẹt, rồi nháy ông Niết mà cười.
Mùa hè
trời nắng nóng, buổi chiều ngày nghỉ, anh con rể thường đưa cả nhà ra bãi biển,
trải tấm khăn lớn, quây quần dọn thức ăn ra, chung vui. Thằng bé con lăn lộn vọc
cát. Ông Niết đi bộ ven theo bờ nước nghe sóng vỗ rì rào. Bà vợ không muốn ông
đi một mình, sợ ông ham ngắm nhìn những thân thể lồ lộ mập mạp của các bà ít vải
che trên thân thể. Bà cứ kêu ông trở lại, không cho đi xa.
Bà nguýt
ông và nạt: “Con mắt cứ láo tiên như mèo thấy mỡ.”
Ông phản
ứng ngay: “Ra đây bà bắt tôi phải nhắm mắt lại sao? Nói thế, con cháu nó cười
cho.”
“Cười ông chứ cười ai? Già rồi mà chưa chịu yên!” Anh con
rể đưa tay bí mật bấm ông Niết làm dấu. Ông liếc nó mà mỉm cười.
![]() Trăng
vàng sáng vằng vặc trên bãi biển. Ông Niết nằm ngữa nhìn lên trời và nhớ về quê
hương xa xôi, có những đêm trăng sáng trên đường quê, trai gái rộn ràng ca hát
vui chơi. Tiếng nhạc du dương êm đềm từ các quán nước văng vẳng mơ hồ. Ông Niết
nhắm mắt, thiếp đi một giấc ngắn. Mộng thấy còn nằm trong lao tù cải tạo. Khi
thức giấc,ông giật mình hoảng hốt, nhìn quanh xem có thực đang ở trên đất Mỹ, có
vợ con bên cạnh hay không. Thấy dáng điệu lạ của chồng, bà vợ hỏi có sao không?
Ông trả lời là không sao hết. Những lúc như thế nầy, ông bồi hồi, cảm thấy sung
sướng, hạnh phúc dâng tràn. Ông cám ơn nước Mỹ, đã dang rộng vòng tay ra cho ông
có nơi dung thân, cám ơn vợ, con đã đem lại cho ông tháng ngày bình an sung
sướng nầy. Ông nghĩ đến những người anh em bên kia chiến tuyến mà thương cho họ.
Họ đã khởi động cuộc chiến, xua quân xuống miền Nam, tấn công chinh phục.
Thế mà họ lại còn hận thù chất ngất nạn nhân của họ. Biết bao nhiêu xương máu đã
đổ ra, chỉ để được nghèo đói hơn, bị áp bức hơn, và thiếu tự do hơn. Ông thầm
nhủ, thôi quên đi, phe nào cũng tội nghiệp cả. Lỗi lầm của lịch sử.
![]() Nhiều khi
anh con rể đưa cả gia đình về một khu thương mãi lớn, ngồi trên sân rộng, có gần
cả trăm bàn vây quanh sân khấu thấp, nghe nhạc sống, đàn trống xập xình vang
vang. Ban nhạc đầy đủ đàn lớn, đàn nhỏ, kèn, tiêu, sáo hoà âm rộn ràng. Ca sĩ
già trẻ thay phiên nhau ca hát. Người nghe ngồi gật gật thưởng thức với cái hạnh
phúc toát ra trên những khuôn mặt vui tươi. Những sinh hoạt nầy không có ở thành
phố vắng vẻ nơi ông ở trước đây. Không cần hỏi trước, anh con rể băng qua bên
kia, mua về cho mỗi người một ly kem mát lạnh, ngọt và ngon. Khi thấy nhiều cặp
già trẻ đứng lên nắm tay nhau bước theo điệu nhạc, anh rể kéo ông Niết đứng
lên:
“Ba ra
nhảy với con vài bản cho ấm người thông máu”
Ông Niết
gạt tay anh con rể: “Nhảy nhót gì, mấy chục năm chưa nhảy lại lần nào. Mà già
rồi, kỳ lắm.”
Anh rể
cười cười: “Ba nhìn qua bên kia kìa, hai cụ cũng gần chin chục tuổi, còn muá may
lia lịa. Ba đứng dậy đi! Má chịu rồi đó.”
Ông Niết
ra muá may với anh con rể trong tiếng nhạc dập dồn. Bước tới, bước lui, tay hoa,
chân đá, uốn éo. Hai cha con vờn nhau trong tiếng trống, tiếng kèn. Khi nhạc
dứt, trở về ghế ngồi. Anh con rể nói:
“ Ba dấu
nghề kỹ quá. Ba nhảy bay bướm mà lạ lắm.”
“Bay bướm
cái con khỉ. Tao múa võ đó, đi theo bài quyền ‘Thập Bát La Hán’ Múa theo điệu
nhạc, thì ‘khiêu võ’ cũng thành ‘khiêu vũ’ vậy.”
Bà vợ ông
xì một tiếng dài.
![]() Ông Niết
thấy dọn về nơi nầy, tìm được nhiều thú vui hơn. Có khi cả tuần, ông chưa hề nói
một câu tiếng Mỹ. Nhưng ông cũng bực, vì bị bà vợ và con gái bao vây, chăm sóc
cho ông quá kỹ, không cho ông lái xe nữa, lấy lý do ở đây thành phố đông đúc, xe
cộ như mắc cữi, mà thì ông đã già, chậm, mắt kém, dễ gây tại nạn. Ông nói hai
mươi mấy năm nay đã lái xe trên đất Mỹ, mà có sao đâu? Thế nhưng vợ và cô con
gái đồng thanh bảo, nơi đây là đô hội, chỗ ở trưóc kia là thành phố nhỏ quê mùa,
hai bên khác nhau. Ông đòi mua xe đạp, cũng ngăn cản, không cho. Những khi ông
đi bằng xe buýt, thì ở nhà bà lo lắng, quýnh quáng, chốc chốc kêu điện thoại di
động kiểm soát xem ông có gặp trắc trở gì không. Vợ và con gái canh chừng ông
như chăm nom đứa trẻ con. Ông cũng biết vì tình thương mà vợ và con lo lắng và
ngăn cản ông.
Những khi
cần thăm bạn bè ở xa, ông Niết muốn dùng xe công cọng cho khỏi nhờ vả ai. Nhưng
cô con gái ông không muốn bố mẹ đi đường chờ đợi cực khổ, nên nhờ chồng đưa đi.
Ông Niết phải cương quyết: “Thôi, bố mẹ ở nhà, không cần đi nữa.”
Anh con
rể dịu dàng nói: “Con cũng cần đi qua vùng đó có công chuyện, nhân tiện chở Ba
Mẹ đi luôn.”
Ông biết
anh con rể có lòng tốt, nói vậy cho ông khỏi áy náy, ông nhất quyết khước từ. Bà
vợ ông thì không chịu hiểu, cứ nằng nặc đòi đi. Ông thở dài: “Thôi, nếu muốn thì
bà đi một mình. Tôi mệt nằm nhà.”
Bà vợ
gắt: “Vô duyên chưa! Bạn của ông mà tôi đi thăm một mình được sao?”
![]() Những khi
anh con rể đi vắng, ông Niết có dịp ngồi riêng với cô con gái, ông thường nhỏ
nhẹ:
“Con cũng
nên xét lại cách cư xử với chồng cho hợp lý hơn. Cứ sai nó việc nầy, việc kia lu
bù, bắt nó chạy cho long tóc gáy, lại còn chê bai, giận hờn, nạt nộ. Chống chứ
đâu phải là đầy tớ, hay nô lệ? Một ngày kia nó ý thức được bất công, rồi vùng
lên, thì không tốt đâu!”
“Con có
làm gì quá đáng đâu? Con chưa hề nghe anh ấy kêu khổ hoặc than thở bao giờ! Con
không hiểu Ba muốn nói gì!”
Một hôm,
con gái ông ngồi chơi đùa với đứa cháu ngoại bảy tuổi. Khi cô ôm con vào lòng và
hỏi:
“Sau nầy
lớn lên con sẽ làm gì?”
“Con sẽ
sợ vợ, như bố sợ mẹ!”
“Không.
Không. Không được. Con của mẹ phải mạnh dạn, hùng dũng, không sợ ai cả. Mà ai
dạy cho con câu nói nầy?”
Thằng bé
đáp rất tự nhiên:
“Ông
ngoại.” ./.
Tràm Cà
Mau
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 135 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |