Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: ĐỜI SỐNG GIA DÌNH Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 135 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23809
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 20/Sep/2013 lúc 4:00pm

  NGƯỜI BỎ BÁO




Đồ
ng hồ báo thức lúc ba giờ sáng, Phong tốc mền rời khỏi giường, tập vài động tác thể thao cho tỉnh táo rồi vào toa-lét làm vệ sinh. Xong phần thủ tục sơ sài buổi sáng, Phong khoác chiếc áo lạnh vội vàng lên xe chạy một mạch đến nhà kho nhận báo đi bỏ cho khách hàng.

 















Trời California được tiếng là ấm áp, nhưng cái rét của mùa Giáng sinh cũng đủ làm tê cóng cả tay chân. Phong mới qua Mỹ chưa đầy một năm, dành dụm tiền trợ cấp mua được chiếc xe Ford Mustang đời 80, chạy bốc, cứng cáp nhưng khổ nỗi, xe tám máy uống xăng thần sầu.

 

Phong vào lớp ESL ban ngày, ghi tên học thêm ban đêm lớp Anh ngữ đàm thoại chờ đủ một năm chàng sẽ xin vào Đại Học Cộng Đồng. Tiền trợ cấp vừa hết, là được hãng báo San Jose Mercury News gọi đến nhận một route báo 200 tờ bỏ buổi sáng mà Phong đã ghi tên xin việc từ tuần trước. Vùng thung lũng điện tử này gặp thời điểm kinh tế Hoa kỳ đang hồi trì trệ, việc làm ***embly chỉ ưu tiên cho người có kinh nghiệm. Riêng nghề bỏ báo chẳng cần kinh nghiệm, chẳng cần huấn nghệ. Một vài lần lái xe quan sát địa chỉ khách hàng trong danh sách là thực hiện được ngay. Nghề bỏ báo thuê lại có thời gian thuậân lợi để cắp sách đến trường.

 

Phong được route báo sớm sủa cũng nhờ ông thầy cũ qua Mỹ đã mười hai năm, mà thâm niên nghề bỏ báo đến mười một năm. Ông quen thân hầu hết các ông quản lý nhà kho chứa báo. Hàng năm, vào ngày lễ Giáng sinh, ông chở một xe quà tặng cho tất cả “ giới chức” trong văn phòng. Người hộp bánh, kẻ chai rượu kèm theo thiệp chúc Giáng sinh và Năm Mới rất trịnh trọng. Nhờ cái cảm tình đặc biệt đó mà vợ chồng ông có route báo sát nhà gần bốn trăm tờ buổi sáng.

 

 Ông có lối so sánh rất thực tế: “Muốn tập thể dục tại các club phải mua thẻ hội viên và trả tiền hàng tháng. Nghề bỏ báo có khác gì chạy bộ thể dục mỗi buổi sáng đâu, lại được người ta trả tiền. Tôi chạy bộ đã mười một năm nay chẳng hề lo áp huyết cao, áp huyết thấp. Bà xã của tôi trông còm cõi như thế mà khỏe đáo để, cũng chỉ vì bả dành phần chạy bộ nhiều hơn tôi”. Ông thầy cũ của Phong trở thành “Cai thầu bất đắc dĩ”. Route báo nào carrier bỏ ngang xương, route nào bị đuổi việc đều được quản lý thông báo cho ông. Nhờ vậy mà các gia đình Việt Nam mới đến định cư được mau chóng gia nhập vào lực lượng bỏ báo càng ngày càng đông đảo.

 




Phong tấp xe vào bãi đậu xe, nhanh chân vào phòng đẩy chiếc xe cart đến xếp hàng. Carrier gồm nhiều sắc dân, đủ loại tuổi tác. Riêng người Mễ Tây Cơ và Việt Nam chiếm đa số. Nhận báo xong, Phong đẩy xe đến khu xếp báo, nơi đặt nhiều dãy bàn.

 

Hôm nay thời tiết lạnh nhưng khô ráo nên không cần bỏ báo vào túi nylon. Những dãy bàn cách nhau khá rộng đủ cho hai chiếc xe đẩy. Người đứng bên kia, kẻ đứng bên này, tay làm, miệng trò chuyện với nhau đủ các loại đề tài, đủ các loại ngôn ngữ. Ở Việt Nam, mấy ông phó hù (thợ hớt tóc) là nổi tiếng biết nhiều chuyện. Ngồi hớt tóc mà nghe ông kể chuyện từ đông sang tây như ông đã từng đi chu du khắp đó đây. Bây giờ ở Mỹ mấy ông bỏ báo có thua gì ông phó cạo đâu. Ông nào cũng thông thái cả. Gặp đợt bầu cử, kẻ bênh đảng Dân Chủ, người bênh Cộng Hòa cãi chí chóe rồi sừng sộ, ném báo vào nhau.

 

Đứng đối diện với Phong là một ông người Mễ lớn tuổi cùng cô vợ rất trẻ, có lẽ bằng nửa tuổi ông ta. Nghe đâu ông về Mexico cưới cô nàng. Nghề nghịêp chính của ông là làm công nhân xây dựng, route báo là phần phụ trội kiếm cho vợ. Ông cố gắng huấn luyện cho vợ thành thạo cái “nghề” bỏ báo này, dần dần cô sẽ thay ông đảm trách một mình. Ông chỉ giúp nàng vào ngày cuối tuần. Nhà cửa có sẵn, nàng chỉ phụ thêm tiền trả nợ ngân hàng.

 

Bà vợ trước bỗng dưng bỏ đi để ông sống cô đơn trong căn nhà ba phòng, phải cày hai job mới đủ trả nợ. Giờ thì lão khôn ra. Căn nhà, cho người ta thuê lại hai phòng nên nhẹ gánh tiền bill hàng tháng. Rút kinh nghiệm, lần nầy lão về nước tìm cô vợ tận vùng quê nơi mà phụ nữ có cuộc sống đơn giản chẳng có mơ ước cao xa. Ông tâm sự: Người đàn bà Mễ mà có gốc gác chắc chắn ở cái xứ tự do này, họ trở chứng như ngựa không cương.


Trước đây, lão loay hoay xếp báo một mình, giờ có hai người nên lão có vẻ thảnh thơi. Chồng lái xe, vợ mang báo bỏ tận hiên nhà cho khách hàng rất thuận lợi. Nay thì đã quen việc, nàng cũng không thua gì chồng về kỹ thuật quăng báo qua cửa xe.

 

Dãy bàn phía bên kia, một thanh niên Mễ cao ráo vừa xếp báo vừa huýt sáo theo điệu nhạc đồng quê, chốc chốc liếc mắt nhìn trộm cô vợ trẻ đứng bên ông chồng già. Mái tóc nâu hớt cao rất hợp với màu da trắng hồng, lại thêm hàng ria mép duyên dáng, đôi lông mày dài đen kịt làm tăng thêm vẻ khỏe mạnh, hào hoa của người nghệ sĩ.

 



Buổi liên hoan mừng Chúa Giáng Sinh vừa qua do hãng báo tổ chức, anh chàng đã trổ tài với ngón đàn guitare thật điêu luyện. Cô vợ trẻ thỉnh thoảng phóng ánh mắt về phía có tiếng đàn réo rắt nhưng cũng không quên đưa ánh mắt đa tình nhìn chồng nở nụ cười rạng rỡ, khoe đôi hàm răng óng ánh như hàng ngọc dưới những dãy đèn điện sáng choang. Đôi rèm mi dài cong không che được ánh mắt đầy rạo rực tình yêu của cô nàng.

 

Đẩy xe đầy báo đến chiếc Ford, Phong mở nắp thùng sau sắp báo vào cốp, số còn lại bỏ vào ghế trước. Trả xe cart về chỗ cũ, chàng lên xe lái về hướng khu khách hàng của mình. Một tay điều khiển vô-lăng, tay kia ném báo qua cửa xe, Phong cử động như một Rô-bô. Thông thường, địa điểm lý tưởng gởi báo cho thân chủ là nằm ngay cửa garage, trong hàng rào hoặc trên hiên nhà. Những khách hàng nào có yêu cầu bỏ báo trước cửa chính được ghi trong danh sách thì carrier mới xuống xe chạy bộ vô nhà. Những route báo tốn thời gian nhiều nhất là khu apartment, và những chung cư nhiều tầng. Riêng route báo của Phong cũng không khó khăn lắm. Một tiếng đồng hồ lái xe loanh quanh khu vực single-house, và khu mobile-home là số báo trên xe hết sạch. Chàng có thể thảnh thơi ghé vào tiệm Mc Donald “to go” cái bánh ăn sáng với ly cà-phê về nhà nhâm nhi.

 

Sáng hôm nay, cơn bão cấp hai được loan báo sẽ thổi vào vùng Vịnh. Ngoài trời, mưa đã bắt đầu nặng hạt. Phong thức dậy với thân thể mỏi nhừ. Nếu nghỉ dễ dàng có lẽ Phong sẽ nằm vùi trong đống chăn ấm. Nghề bỏ báo, một tháng ba mươi ngày, không được nghỉ ngày nào và cũng chẳng được một quyền lợi nào dành cho carrier. Dần dà cơ thể con người thích hợp với khí hậu dù nắng hay mưa. Sự mỏi mệt cũng sẽ tan biến khi những cuộn báo đầu tiên theo cánh tay vung ra.

 

Phong lái xe vòng vòng trong khu đậu xe tìm chỗ, bất chợt một phụ nữ đội áo mưa băng qua trước mũi xe chàng rồi chui vào chiếc xe màu trắng có người bên trong mở cửa đợi. Người đàn bà bỏ áo mưa ra, Phong mới nhận ra là cô vợ trẻ. Bên trong nhà kho, ông Mễ già khệ nệ bưng những chồng báo nặng nề bỏ vào xe đẩy. Một chốc sau, cô vợ trẻ hổn hển chạy vào phòng đến đứng bên chồng làm cái công việc hàng ngày. Khuôn mặt tròn trịa, ánh mắt đa tình, mơ màng hơn mọi khi. Anh chàng Mễ nghệ sĩ từ ngoài sân đi vào, miệng không ngừng huýt sáo, trông chàng hân hoan lắm.

 





Ngoài trời, từng cơn gió giật nổi lên liên hồi mang theo tiếng hú, tiếng gầm rùng rợn như con vật khổng lồ vô hình đang trườn mình trên những ngọn cây ngã rạp, quằn quại dưới bầu trời mây đen vần vũ.

 

Người quản lý đi từng bàn nhắc nhở carrier bỏ báo vào túi nylon cột dây cao su thật chặt. Với cơn mưa như trút nước này, báo vất giữa trời dễ bị thấm ướt, khách hàng sẽ khiếu nại, hãng báo mất thân chủ, người bỏ báo sẽ bị trừ tiền.

 

Gió gầm thét, mưa ào ào, carrier vẫn lên xe như đoàn quân xông trận tỏa đi tứ hướng. Phong lượn xe theo từng con đường đầy ngập lá, cành cây gẫy rơi vãi trên lối đi. Với tốc độ cẩn trọng, chàng cố gắng liệng cuộn báo sát hiên nhà hoặc bao lơn. Gặp ngày mưa gió thế này, carrier phải tốn gấp đôi thời gian cho route báo của mình. Nghề nào cũng gặp cái khó của nó. Tiền công bỏ một tờ báo chỉ có mấy cent, nhưng rũi ro ném bể kính cửa sổ nhà của khách hàng là phải đền cả trăm bạc. Chưa tính đến lúc sửa xe, thay lốp... quả là cái nghề “ăn cám trả vàng”.

 

Vợ chồng kỹ sư Trung đã có công việc chuyên môn đúng ngành nghề tại hãng điện tử IBM, đã mua được hai căn nhà còn lãnh thêm route báo 300 tờ nữa. Phong ngạc nhiên lắm. Nhân lúc đứng xếp báo, Phong nêu thắc mắc với chàng kỹ sư điện tử ấy và được giải đáp như sau:

 

- Tiền lương chính của vợ chồng mình vừa đủ trả các loại bill và dành dụm hàng năm lấy vacation cho gia đình đi chơi mươi ngày, nửa tháng. Riêng việc bỏ báo này, chúng tôi kiếm thêm tiền để viện trợ cho gia đình hai bên còn ở lại Việt Nam.

 

Bên nhà, ông bà nội, ông bà ngoại cứ khoe với bà con láng giềng là con rể, con dâu đều là kỹ sư điện tử ở Hoa kỳ. Lương hàng năm của chúng nó đến cả tỷ đồng Việt Nam chứ ít đâu. Nay chúng nó đã tậu được hai căn nhà, mà nhà ở Mỹ giá đến mấy trăm ngàn Mỹ kim. Gớm, tiền nhiều đến thế, làm sao chúng xài cho hết. Vì vậy, cha mẹ, cô chú bác, anh em không ngừng gởi thơ xin tiền, viện đủ lý do. Đến cả đau đầu cũng gởi thơ nhắc đừng quên gởi thuốc Tylenol. Mình có viết thư giải thích cái nhà là của ngân hàng. Nhưng nào ai tin, cứ cho mình là kẻ khiêm tốn, không muốn khoe khoang. Sau cùng anh kỹ sư Trung phán một câu: “Người tỵ nạn của chúng mình mang kiếp lưu đày, nay trở thành kiếp trâu cày”!

 

Qua câu chuyện của kỹ sư Trung kể đã tác động tình cảm của Phong không ít. Chàng có bà mẹ già đang sống lam lũ với người em trai tại một thị trấn nghèo nàn nửa chợ nửa quê. Hơn một năm nay Phong chưa dám nghĩ đến chuyện gởi tiền về cho mẹ bởi chàng còn gặp nhiều khó khăn. Nằm ở đảo gần hai năm, nhờ cái giấy chứng nhận cô nhi quả phụ của mẹ chàng gởi qua nên Phong được Cao ủy tỵ nạn cho đi Hoa kỳ. Cùng chuyến vượt biển muộn màng với chàng, đa phần bị cưỡng bức quay về Việt Nam vì thiếu giấy tờ chứng minh.

 

 Cha Phong hy sinh ngoài mặt trận lúc thằng em còn trong bụng mẹ.. Người đã sống khép mình, tảo tần nuôi hai đứa con trưởng thành. Trước hoàn cảnh bi đát của gia đình, Phong đã liều chết trốn vào thuyền vượt biển. May mà thoát được, nếu còn ở lại Việt Nam, diện của gia đình Phong chỉ còn chết gí tại hợp tác xã hoặc ở các công trường, không cách nào ngẩng cao đầu được.. Phong đã ghi tên vào trường Mission College và xin được cái job Work Study. Hy vọng đơn xin trợ cấp được chấp nhận, bấy giờ chàng sẽ dành chút đỉnh tiền gởi về cho mẹ và em.

 

Hàng ngày, Phong bỏ xong route báo về nhà nghỉ được một giờ rồi phóng xe tới trường. Sau giờ học, chàng ở lại trường thêm một giờ nữa để làm công việc của một trợ giáo hoặc vào thư viện.

 

Báo ngày Chủ Nhật có rất nhiều phụ bản quảng cáo, carrier cần nhiều thời gian để xếp báo, ngoài ra tờ báo cuối tuần rất nặng, không thể ngồi trong xe quăng báo qua cửa xe như báo ngày thường. Vì thế vào ngày này nhà kho mở cửa trước 12 giờ khuya cho mọi người đến nhận báo.

 

Ngày Tết Nguyên Đán đã gần kề, Phong nhớ đến mẹ và em ở quê nhà. Thằng Thủy hiện là công nhân trồng cây lâm trường, tiền lương vừa đủ nuôi thân. Còn mẹ chàng, đặt tủ thuốc bên lề đường thị trấn, bán từng điếu Hoa Mai, Điện Biên. Họa hoằn mới có người hỏi mua vài điếu thuốc ngoại nhập. Phải nhìn trước nhìn sau tránh bọn thuế vụ luôn luôn rình rập.

 

Phong vừa nhận được tiền trợ cấp. Sau khi trừ tiền sách cũng còn dư chút ít, nên chàng quyết định gởi về cho Mẹ 200 Mỹ kim để tiêu Tết.

 

Mẹ Phong nhận được tiền từ Mỹ gởi về, mừøng lắm. Bà sai Thủy viết thư tin cho anh rõ: “Nhờ tiền anh gởi về mà mẹ có được bộ bà ba mới bằng vải ka-tê, em sắm bộ sơ mi quần tây để ăn Tết, cũng nở mày nở mặt với bà con láng giềng.” Từ đó, thành thông lệ, đến ngày Tết, ngày chạp, và đặc biệt là ngày giỗ cha, Phong gởi tiền về cho mẹ mua sắm rộng rãi..




 

Một hôm chàng nhận được thư của Mẹ gởi:

 

Phong, con yêu quý của mẹ,

 

Như con biết đó thằng Thủy em con làm công nhân lâm trường cực khổ lắm, dãi nắng dầm mưa mà tiền lương không đủ tiêu. Nay nhân dịp có người bạn của nó là thằng Hanh cùng với mấy người có thế lực trong huyện mở một công ty sản xuất bia có tiêu chuẩn quốc tế. Người ta cho em con được hùn vốn mà gia đình ta nghèo quá. Em con thì muốn thoát ra cảnh khổ của đời công nhân, nên mẹ biên thư này mong con thương mẹ, thương em gởi về cho em con mượn 10.000 đô la. Sau này mẹ sẽ nhờ vào số tiền lời của công ty chia hàng tháng mà an hưởng tuổi già. Mẹ biết hiện giờ con còn phải bận rộn việc học hành, nhưng đằng nào con cũng có khả năng kiếm tiền hơn mẹ và em con. Con chớ nên chậm trễ để cơ hội qua đi. Mẹ mong tin con từng ngày ở quê nhà.

 

Mẹ của con.

 

Bức thư của mẹ làm Phong nhức đầu mấy ngày. Đào tiền đâu ra mười ngàn đô. Cái route báo 200 tờ, tiền trợ cấp, tiền làm thêm trong trường cộng lại chỉ hơn ngàn rưỡi bạc. Trả tiền thuê phòng, tiền bảo hiểm xe, tiền sửa xe, tiền đổ xăng và tiền ăn...chẳng có dư bao nhiêu. Mười ngàn đô gởi về trọn gói quả thực vượt ngoài tầm tay đối với chàng.

 

Phong thương mẹ thương em muốn cho gia đình thoát ra cảnh nghèo túng. Đây là cơ hội cho em mình kinh doanh, có công việc làm tương đối nhàn hạ lại có tiền cung cấp cho mẹ hàng tháng. Phong nghĩ tới ông thầy cũ, đến anh kỹ sư có hai nhà mà còn đi bỏ báo kiếm thêm tiền gởi về cho gia đình. Đó là một tấm gương tốt.

 

Trong thư mẹ dặn chớ nên chậm trễ để lỡ cơ hội. Vì vậy, chàng quyết định tận dụng Credit card, mượn ông thầy cũ, vợ chồng anh kỹ sư Trung mỗi người 2000 đô cộng thêm tiền dành dụm bao lâu nay là đủ số tiền theo yêu cầu của mẹ. Chàng sẽ xin thêm một route báo nữa để có tiền trả nợ dần. Phong tự an ủi: “Mình bỏ bớt giờ nghỉ, dậy sớm hơn và về trễ hơn. Người ta bảo: “Giúp ngặt không ai giúp nghèo.” Tiền gởi về chia làm 3 đợt được thông suốt. Mẹ chàng viết thư bảo rằng: “ Trong đời mẹ chưa bao giờ thấy được số tiền lớn như thế. Mẹ đã chảy nước mắt khi ôm túi tiền một trăm bốn mươi triệu bạc Việt Nam vừa mới được đổi ra.”

 

Ngày nhận được thư mẹ cũng là ngày ông quản lý cho thêm route báo 100 tờ. Như vậy là Phong phải bỏ 300 tờ báo cho khách hàng mỗi ngày. Tuy khổ cực nhiều nhưng Phong rất thỏa mãn mỗi khi nghĩ đến mẹ và thằng em có công việc làm vững chắc, có lợi tức thu vào hàng tháng để mẹ chàng khỏi phải phơi nắng ngồi bán từng điếu thuốc hút.

 

Hôm nay thứ Bảy, bỏ xong báo đến tám giờ sáng, Phong ghé tiệm cà-phê mua ổ bánh mỳ xa-xíu, ly cà-phê đá rồi lái xe thẳng đến nhà kho để nhận hàng quảng cáo, loại thuốc gội đầu của hãng sản suất H.E. Phải bỏ hàng vào loại bao đặc biệt của hãng cung cấp kèm theo mấy tờ coupons giảm giá.

 

Phong đến trễ hơn mọi người nên phải đậu xe tận ngoài xa. Bãi đậu xe nơi đây vắng vẻ sát bờ suối có tàn cây che mát. Chàng ngồi trong xe gặm ổ bánh mỳ và ly cà phê đá. Bất chợt, Phong trông thấy chiếc xe màu trắng đậu dãy ngoài cùng đang lắc lư, nhún nhẩy như người lên đồng. Chàng nghi ngờ, biết đâu có kẻ bị bắt cóc vứt vào thùng xe, giờ đang vùng vẫy kêu cứu. Phong hấp tấp mở cửa xe phóng người đến chiếc xe đang đánh nhịp.

 

 Nhìn qua cửa kiếng, Chúa ôi, Phong đưa tay bịt miệng, quay đầu chạy một mạch về lại xe mình đóng sầm cửa lại. Một cảnh tượng đập vào mắt khiến Phong có cảm tưởng mình vừa bị lừa. Cặp nam nữ trần truồng đang hì hục làm tình trên băng ghế sau. Phong xấu hổ ngồi đờ đẫn trong xe.

 

Phần ổ bánh mỳ còn lại chàng vứt vào bao giấy, chỉ uống cạn ly cà-phê. Độ năm phút sau, cánh cửa sau xe màu trắng bật ra, cô vợ trẻ vừa bước xuống xe vừa cài hột nút áo cuối cùng, nhoẻn miệng cười rất tươi với người bên trong rồi thoăn thoắt đi về hướng nhà kho. Phong vẫn ngồi yên chờ đợi xem người còn lại là ai. Khi cô bé đi đã khá xa, người chủ chiếc xe xuất hiện, không ngoài sự dự đoán của Phong, đó là chàng thanh niên Mễ có ngón đàn guitare gợi cảm.

 

Trong nhà kho không khí nhộn nhịp. Những chiếc thùng các tông rỗng đựng mẫu shampoo quảng cáo vất tứ tung. Cô vợ trẻ đang giúp chồng bỏ hàng vào túi nhựa. Bất chợt, người chồng phát hiện áo cô vợ gài lệch khuy khiến tà áo so le, ông nói nhỏ vào tai vợ, cả hai cùng cười. Cô nàng ngồi thụp xuống bên dưới bàn để gài lại nút áo, khi đứng lên, nàng bẽn lẽn véo yêu vào cánh tay chồng. Ông Mễ già nhìn cô vợ trẻ với ánh mắt chan chứa tình yêu và tràn ngập niềm tin. Đột nhiên, tâm hồn Phong chùng xuống. Chàng thương hại người chồng đã dồn tình yêu không đúng chỗ. Phong thấy áy náy trong lòng vì đã không làm được điều mình muốn làm cho người chồng đang bị vợ cắm sừng. Ông ta quên rằng khi con ngựa đã rõ đường đi lối về thì ngựa đâu cần đến dây cương. Khi tình yêu đến với người đàn bà sẽ không còn sức mạnh nào ràng buộc được họ ngoài sức quyến rũ của người tình. Khi phát giác ra điều này, ông già sẽ đau khổ biết chừng nào.




 

Phong đã lấy xong bằng AS sau ba năm học miệt mài tại Misson College và đã ghi tên tại Đại học SJSU theo ngành kỹ sư điện. Trong ba tháng hè, Phong dự tính dành ba tuần lễ về Việt Nam thăm gia đình. Nhân thể xem công việc hùn hạp làm ăn của Thủy như thế nào. Chàng đã nhờ hai người bạn học bỏ hộ 2 route báo trong thời gian vắng mặt. Muốn tạo sự ngạc nhiên cho mọi người, Phong không báo tin cho gia đình biết trước.




 

Từ phi trường Tân Sơn Nhất, Phong lên taxi đến thẳng bến xe đò liên tỉnh. Trên đường về quê, chàng nghĩ đến giờ gặp mẹ gặp em khiến lòng chàng nôn nao. Chàng sẽ kể chuyện về quê người, về những tháng năm lo âu trên đảo và những hiểm nguy của đoạn đường vượt biển.

 

Trước khi xe vào thị trấn, Phong xuống xe ghé thăm người cậu ruột đã mười năm chưa gặp mặt. Nhà cậu ở gần quốc lộ nên chàng tìm đến chẳng khó khăn gì. Gặp Phong, cậu ôm chàng rưng rưng nước mắt. Cậu nghẹn ngào nhắc lại kỷ niệm ngày xưa mà cậu và cha chàng đã cùng nhau chiến đấu chung một chiến hào.. Ông cậu bảo Phong:

 

- Mẹ con thật có phước, nhờ tiền con gởi về mà đời sống khấm khá hẳn lên. Ngôi nhà cũ được sửa sang lại. Thằng Thủy em con sắm được chiếc xe Dream đời mới. Chị Ba bây giờ trông có da có thịt khác hẳn với những ngày trước kia.

Phong khiêm nhường:

 

- Tiền con gởi về chẳng là bao nhưng nhờ em Thủy có kế hoạch làm ăn nên mới mau khấm khá như thế.

 

- Thằng Thủy làm ăn gì? Bà mợ xen vào:

 

- Em nó hùn vốn trong công ty sản xuất bia mợ à. Phong phấn chấn trả lời.

Bà mợ trố mắt nhìn Phong, lắc đầu:

 

- Công ty Bia ôm thì có!

 

Phong không hiểu ý của bà mợ, nhưng cách trả lời của mợ có vẻ xẵng giọng và ánh mắt ái ngại của cậu liếc nhìn Phong khiến chàng cảm thấy nỗi nghi ngại bắt đầu nhen nhúm trong lòng.

 

- Thế, thế... Phong định hỏi, thế có nghĩa là thế nào hở mợ, nhưng cổ họng chàng nghẹn lại. Rồi chàng tự nhủ: “ Không thể nào, không thể nào”.

 

Phong đứng lên, lấy ra 100 Mỹ kim đặt lên bàn:

 

- Thưa cậu mợ, đây là chút quà mọn con kính biếu cậu mợ để bồi dưỡng, giờ con xin được kiếu từ. Phong chạy ra đường lộ gọi xe thồ cấp tốc về nhà mẹ.





Căn nhà cũ khá sáng sủa, trông lạ hẳn. Chàng đẩy cửa bước vào. Trên chiếc chiếu hoa trải giữa sàn xi-măng, mẹ chàng cùng ba người đàn bà ngồi quanh một cái đĩa đựng những con bài tứ sắc. Mẹ chàng trực nhìn lên thấy con trai, kêu lên:

 

- Phong, con về hồi nào, sao không tin cho mẹ biết trước.

 

Miệng nói nhưng mắt mẹ vẫn nhìn đăm đăm vào những con bài cầm trên tay, bà tiếp:

 

- Bà Tám có không, tôi có đôi đấy - Con vào thay đồ tắm rửa, mẹ đánh xong ván bài nầy rồi tính.

 

- Vào căn phòng của Thủy, Phong ngồi thừ người chán nản. Chẳng lẽ mẹ mê những con bài tứ sắc hơn con mình từ xa về sao? Khi ngồi trên máy bay, Phong tưởng tượng mẹ chàng sẽ để rơi những giọt nước mắt vui mừng khi thấy con trai từ Mỹ về thăm sau bao năm trời xa cách. Chàng thay bộ áo quần sạch, nhét bộ đồ bẩn vào chiếc xách rồi vội vàng đi ra. Mẹ chàng hỏi:

 

- Con đi đâu đó Phong, áo quần dơ để mẹ đem ra tiệm giặt ủi, nhớ về ăn cơm nghe con. Mẹ chàng vừa dặn dò Phong vừa xoa đống bài trên chiếu.

 

Phong cúi đầu chào mẹ và mọi người rồi gọi xe ôm chở chàng đếân nhà của Hanh ở xóm trên. Hắn là bạn thân của Thủy, người đã rủ em chàng góp vốn đầu tư vào công ty sản xuất bia. Căn nhà gạch ngày xưa nay không có gì thay đổi. Cha mẹ của Hanh trước 1975 thuộc hạng giàu có nhất nhì thị trấn. Ông có đại bài gạo và tiệm buôn xe gắn máy. Khi chính quyền “cách mạng” mở chiến dịch đánh tư sản mại bản, tài sản của ông hoàn toàn mất sạch. Mấy năm sau, ông bà buồn khổ lần lượt từ bỏ cõi trần.

 

Hanh đón tiếp khá vui vẻ. Phong nóng lòng hỏi ngay:

 

- Hanh à, cái công ty sản xuất bia của em đến nay như thế nào rồi?

 

- Bia bọt gì đâu anh, làm sao cạnh tranh nổi với người ngoại quốc đến đây đầu tư. Em có bao giờ dám nghĩ đến cái chuyện phiêu lưu đó đâu. Mình không có thế thần lại chẳng tài cán. Thôi thì sống an phận, nhận mấy trăm thước vuông ruộng, ôm cái vườn nhà làm thêm chút rau quả, trước cho cả nhà ăn, dư đem ra chợ bán kiếm tiền mua mắm. Thằng Thủy em anh có phước có phần, được Việt kiều ở Mỹ chu cấp tiền đô đều đều, sáng cà phê, chiều bia rượu.

 

- Nghe Hanh nói đến đây, Phong rùng mình hiểu hết ngọn ngành. Chàng lấy tiền cho đứa con Hanh rồi cáo từ.


 

Trời nhá nhem tối, cảnh vật quanh chàng nhập nhòe dưới ánh mắt không còn thần lực. Phong bước đi lảo đảo như người mắc bịnh quáng gà. Tâm trạng hụt hẫng cùng nỗi uất ức tràn ngập trong lòng, bất giác Phong vẫy chiếc xe ôm bảo chở chàng đến quán bia ôm.


Anh xe ôm liến thoắng:

 

- Ở cái thị trấn nầy có nhiều quán cà-phê ôm, bia ôm lắm. Anh muốn đến quán Trăng Vàng nổi tiếng có nhiều em thơm mà chiều khách không chê vào đâu được. Hay đến quán Mộng Huyền có mấy em chân dài từ Hà Nội vào đây phục vụ?

 

Phong bực mình trước cái lối quảng cáo lố lăng của anh xe ôm, chàng xẵng giọng:

 

- Muốn chở đi đâu tùy anh.

 

Anh xe ôm chạy quanh co trên con đường đất rộng nhưng cũng khá nhiều ổ gà. Quán nằm trên địa điểm thơ mộng thuộc vùng vườn cây ăn trái. Nơi đây, ngày còn chiến tranh, du kích về [.. ] thường đêm.


Phong kéo chiếc mũ lưỡi trai hơi sụp xuống che một phần khuôn mặt. Chàng vào quán tìm chiếc bàn ở một góc tối mà có thể quan sát hầu khắp. Chàng kêu một chai bia 33. Các cô gái xăng xái đến ngồi chung bàn phục vụ nhưng chàng xin lỗi từ chối. Một khắc sau, một tốp thanh niên bốn tên ồn ào vào quán. Phong nhận ra ngay thằng Thủy em mình dẫn đầu đám ăn theo. Người tiếp viên đẹp nhất ở đây vồn vã ôm Thủy hôn rất sống sượng rồi dìu hắn ngồi vào chiếc ghế xa-lông. Có lẽ đây là vị thế tốt nhất của hắn đã chọn từ trước.

 

- Uống gì đây, thưa quý vị? bà chủ quán hỏi.

 

- Xin mời thủ trưởng lên tiếng, một đàn em nhìn Thủy chờ đợi.

 

- Cho tụi bay kêu tự do, Thủy vung tay.

 

- Thủ trưởng có tiền đô từ Mỹ chi viện đều đều lại vừa trúng cá độ trận banh quốc tế đấy.

 

Cô tiếp viên, phần trên mặc chiếc yếm để hở tấm lưng trần, phần dưới là cái váy cũn cỡn, khoe cặp đùi và đôi chân nõn nà. Cô bưng một khay bia ngoại nhập hiệu Heineken đặt trên bàn Thủy ngồi. Ả khui bia rót vào ly rồi nâng lên kề sát miệng khách như “ái phi” phục vụ “quân vương”. Hắn uống một hơi hết nửa ly, phần còn lại cô tiếp viên uống sạch và lau miệng hắn bằng chính môi nàng. Để khen thưởng cái cử chỉ đẹp đó, Thủy cầm tờ bạc 50 chục ngàn nhét vào váy của cô bé. Sẵn đà, hắn thọc tay sâu vào bên dưới. Cô gái trân mình gục đầu vào vai hắn...


Phong vô cùng đau khổ. Chàng không ngờ em trai của mình lại lâm vào cảnh hư đốn đến như thế. Muốn đứng lên giáng vào mặt Thủy mấy bạt tai cảnh cáo, nhưng chàng cố trấn tĩnh, lặïng lẽ đến quầy trả tiền rồi lên xe thồ chạy thẳng ra thị xã.

 

Buổi sáng, khi trời còn mờ sương, trên con đường hẹp, Phong lội bộ băng qua cánh đồng hướng về khu đồi nghĩa địa. Chàng đến trước mộ cha, đặt một bình hoa và đốt nắm hương cắm vào chân bia. Nhìn ngôi mộ xây đã trải qua hai mươi lăm năm mưa nắng xói mòn, lòng Phong quặn thắt. Hình ảnh người cha kính yêu hiện về mờ nhạt trong trí nhớ của chàng thuở vừa lên năm. Nước mắt Phong tuôn tràn, nước mắt của khổ đau và thất vọng. Chàng khấn giữa thinh không, dù rất nhỏ nhưng tiếng vọng vang xa, lung linh cả núi đồi:

 

“Xin Ba tha thứ cho con. Trước hoàn cảnh này con hoàn toàn bất lực. Một xã hội mà con người có thể nhẫn tâm lừa lọc đến cả người thân yêu của mình, có thể vui hưởng trên cả mồ hôi, máu và nước mắt của ruột thịt mình. Con xin từ biệt Ba, ngày mai này con lên đường trở lại Hoa Kỳ, một đất nước xa lạ nhưng đã cho con nhiều cơ hội thành một con người lương thiện./

 

Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23809
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 01/Oct/2013 lúc 7:24am
Chồng ơi là chồng     <<<<<
Nguyễn Ngọc Duy Hân
diên vỹ



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 01/Oct/2013 lúc 7:42am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23809
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 07/Oct/2013 lúc 9:05am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23809
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 15/Oct/2013 lúc 11:58am
Đàn Ông Năm Bảy Lá Gan
Tiểu Thu
Thanh Phương

Download



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 15/Oct/2013 lúc 12:34pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23809
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 26/Oct/2013 lúc 10:47am


Hương Bồ Kết


Trên chuyến máy bay đến Seattle, Tôn đã ngồi vào chiếc ghế của mình. Hành khách tiếp tục di chuyển trên hành lang máy bay. Từ xa một thiếu nữ tay xách túi nhựa, tay kéo chiếc va ly nhỏ đang nhìn dáo dác tìm số ghế. Trông khuôn mặt và mái tóc của cô gái, Tôn chợt thấy lòng bồi hồi, xao xuyến. Bóng dáng cô gái phảng phất hình ảnh một người mà chàng cảm thấy rất thân quen. Thiếu nữ dừng lại trước dãy ghế Tôn đang ngồi. Nhìn kỹ số ghế một lần nữa rồi nàng đặt túi xách lên chiếc ghế trống mỉm cười xã giao với Tôn:


- Chào Bác. Xin lỗi, bác là người Việt Nam?

- Vâng, chào cô.


Tôn trả lời rồi đứng lên giúp nàng bỏ va li vào khoang hành lý mà cô bé đang cố gắng nâng lên vượt quá tầm cao của nàng.


Mái tóc dài đen tuyền và láng mướt, thoang thoảng hương thơm trái bồ kết gội đầu, một loại hương đã ngấm sâu trong tiềm thức của Tôn. “Cô bé nầy chắc từ Việt Nam mới sang”, chàng thầm nghĩ, rồi cất tiếng hỏi :


- Xin lỗi, cô từ Việt Nam mới qua Mỹ?

- Thưa Bác không ạ. Với giọng Huế ngọt ngào, nàng từ tốn tiếp:

- Cháu qua Mỹ đã 8 năm rồi.


Sống ở cái xứ khoa học công nghiệp hóa chất, mọi sản phẩm đều bào chế sẵn mà cô gái nầy còn giữ được thói quen dùng nước bồ kết, lá chanh gội đầu, khiến Tôn tò mò :


- Tám năm sống ở Mỹ mà cô vẫn giữ được thói quen gội đầu bằng đặc sản quê hương. Người Việt như thế thật hiếm thấy.

- Bác ơi, đây là ý muốn của Me cháu.


Cô bé đưa hai tay tóm gọn mớ tóc dài lòa xòa bên má ra sau ót rồi đon đả tiếp:


- Từ lúc cháu còn bé cho đến giờ đây đã trưởng thành mà Me cháu cứ bắt cháu gội đầu bằng nước chùm kết. Me cháu bảo gội đầu bằng loại trái bồ kết với lá chanh vừa sạch gầu lại không làm hại da đầu, giữ tóc mềm óng mượt và không rụng tóc. Cứ mỗi cuối tuần, me cháu nấu sẵn một nồi nước bồ kết để phần cho cháu. Mái tóc dài nhiều lúc làm việc nó vướng víu, gây phiền toái lắm. Hễ mỗi lần cháu đòi cắt tóc ngắn thì Me cháu buồn bã, bỏ ăn. Me lại nhắc đến “điệp khúc” mà trên hai chục năm qua cháu thuộc nằm lòng : “ Ngày xưa Ba con thường khen me : Mái tóc dài óng ả của em và hương bồ kết nó quyến rũ anh đến đê mê ngây ngất. Anh muốn con gái của chúng mình sau nầy cũng có mái tóc dài như mẹ nó”. Cô gái nói một hơi, không e dè mà lại chân tình khiến Tôn có cảm tình ngay.


Riêng “cái điệp khúc của me” mà cô nhắc tới khiến cho Tôn ngạc nhiên. Nó trùng hợp với ý tưởng mà ngày xưa chàng hay tâm sự với người yêu. Ngồi ngay dậy, chàng nhìn vào mắt cô bé, hỏi:


- Xin lỗi, Me cô bây giờ ở đâu?

- Me cháu cùng ở thành phố Seattle với cháu.


Cô gái lấy tấm chăn đắp lên mình rồi nhìn Tôn, thân thiện hỏi :


- Thưa, bác qua Mỹ đã lâu chưa?

- Tôi vượt biên qua đây đã 16 năm rồi. Thế quý danh của cô?

- Cháu tên Nguyễn Thị Trọng Nhi.

- Ba cô hiện đang làm gì?

- Ba cháu tử trận lúc cháu còn trong bụng mẹ.

- Cô qua đây theo chương trình nào vậy?

- Ðoàn tụ. Cậu cháu bảo lãnh bà Ngoại và hai mẹ con cháu.

- Thế, ông cậu cô tên gì?

- Hà Thúc Tâm.


Tôn sửng sốt, chồm người về phía cô bé hỏi:


- Cô còn người cậu nào nữa không?

- Dạ còn ông cậu sinh đôi.

- Tên gì? Tôn nôn nao gần như mất điềm tĩnh.

- Hà Thúc Trí.


Trống ngực chàng đánh liên hồi như ngày xưa chờ nghe kết quả của mỗi mùa thi. Tôn ngã lưng vào ghế dựa cố dấu những cơn thở gấp của mình. Một chặp lâu, lấy lại bình tĩnh, Tôn hồi hộp hỏi :


- Có phải tên me cháu là Hà Thị Việt Anh?


Bây giờ, đến phiên cô gái ngạc nhiên thốt lên :


- Sao Bác biết tên me cháu?


Tôn chưa kịp trả lời thì máy bay bắt đầu hạ cánh. Khí áp làm cho hai tai chàng lùng bùng không còn nghe được gì cả.


Khi rời máy bay, Tôn kéo giúp hành lý cho cô gái. Chàng cho Trọng Nhi biết hai ông cậu của cô là bạn thân của mình lúc còn ở quê nhà. Tôn trao mảnh giấy có ghi số điện thoại và kèm theo tên của chàng, căn dặn:


- Cháu về nói với cậu Tâm và Trí gọi phôn cho Bác. Tôn cũng không quên xin nàng số điên thoại.


* * *


Vợ chồng người em đón Tôn ở phi trường. Ngồi trên xe, hồi ức về quá khứ bỗng hiện ra rõ mồn một trong trí nhớ của chàng dù thời gian đã cách xa trên phần tư thế kỷ:


...Sau giờ tan học, Tôn vội vã đạp xe thẳng tới nhà của Tâm và Trí, hai cậu học trò nhỏ sinh đôi cùng học lớp đệ Ngũ mà Tôn đã nhận dạy kèm từ mấy hôm trước. Căn nhà hai tầng, khang trang nằm sâu trên con đường hẻm rộng chạy dọc theo bờ thành nhà thờ “Ba Chuông”. Từ ngày nhận việc, bà Thùy, mẹ của hai em cho phép Tôn đi thẳng lên lầu, nơi có phòng riêng dành cho con của bà học tập mỗi ngày. Căn phòng có đầy đủ bàn ghế học trò, bảng đen, quạt trần như lớp học thu nhỏ. Một cửa lớn mở ra sân thượng chưng nhiều chậu kiểng. Những cái chậu bằng sứ tráng men đủ màu sắc trông rất cổ kính. Ða phần là loại cây cảnh bonsai được cắt tỉa rất công phu. Thế cây nào cũng hoàn hảo, phối hợp giữa gốc rễ, cành lá đạt đến trình độ nghệ thuật cao. Nơi đây là cây tùng gốc to, đầy những u nần như vị sư già ngồi thiền dưới tàn cây uốn cong rất mỹ thuật. Chi nhánh gốc rễ của nó đều toát lên tính thẳng ngay, thâm trầm, sâu sắc mà phóng khoáng. Kia là cặp sứ, rễ mọc nổi vồng như loài rắn quấn chặt với nhau trong cái chậu nước men màu xanh nhạt. Và gốc bồ đề già cỗi trên một trăm năm tưởng chừng vòm cây sẽ phủ bóng cả một vùng rộng lớn nay đành chịu khép mình trong cái thể tích nhỏ nhoi. Ðặc biệt nhất là gốc mai, da cây lão thọ nổi vẩy sần sùi chứng tỏ tuổi của nó cũng không kém gì gốc bồ đề kia lại thêm hình dáng rất gợi cảm. Theo quý cụ sành chơi bonsai thì cây mai ở thế hoành, tượng trưng cho sự mềm mại, uyển chuyển hào hoa của người nghệ sĩ. Lại thêm bộ rễ thưa xoải ra vững vàng tăng phần đường bệ.


Mọi lần bấm chuông, Tôn được bà Thùy mở cửa. Hôm nay, người mở cửa là một thiếu nữ. Với giọng Huế ngọt ngào, cô cất tiếng hỏi :


- Thưa ông tìm ai?

- Tôi đến dạy kèm mấy cậu em ở nhà, Tôn trả lời.

- Ồ, thế à, xin lỗi, chào thầy.

- Không dám, chào cô.


Tôn chào trả lễ rồi đi thẳng lên tầng lầu. Trong mười phút nghỉ giữa buổi học, chàng được hai cậu học trò cho biết cô gái mở cửa lúc nãy tên Việt Anh, là người chị lớn nhất trong nhà. Chị đi thăm bố ở Cần Thơ mới về hôm qua. Ông bố hiện là Chủ tịch công ty các nhà máy xay gạo nằm rải rác tại các tỉnh miền Tây.

Hết giờ dạy, Tôn ra về. Việt Anh mở cửa tiễn chàng đến bậc thềm. Suối tóc đen tuyền phủ kín bờ vai thon nhỏ chảy dài đến tận thắt lưng. Mùi hương của trái bồ kết và lá chanh thoảng bay từ mái tóc mới gội của nàng khiến Tôn nhớ đến mẹ trong những tháng năm còn thơ ấu. Chàng yêu thích và trân quý mùi hương đó, cái mùi của đồng quê dân giả. Mái tóc mẹ rậm và dài đến quá đầu gối. Mỗi lần gội đầu xong, mẹ phải ngồi trên chiếc ghế đẩu cao hong tóc ngoài hiên nhà. Những lúc ấy Tôn lại sà vào lòng mẹ để nghe mùi thơm nồng của nước bồ kết với lá chanh. Hình ảnh mái tóc mẹ như quấn chặt tuổi thơ của Tôn cho đến ngày khôn lớn.


Cái mượt mà và hương thơm bồ kết của mái tóc Việt Anh như quyến rũ, như gợi nhớ những kỷ niệm ngày xưa. Hình ảnh của Mẹ chợt sáng bừng lên trong tâm tưởng chàng mà bao lâu nay đã lắng đọng trong tiềm thức. Giờ đây, niềm cô đơn trong Tôn như đang chơi vơi giữa biển khơi cần nơi bám víu. Mái tóc và mùi hương “phù thủy” của Việt Anh nó cuốn hút chàng, mê hoặc chàng kết tụ thành “Tiếng sét ái tình!”


Nét duyên dáng của Việt Anh phần lớn nhờ mái tóc đen tuyền che một phần khuôn mặt trông rất “liêu trai”. Nước da nàng trắng hồng thêm cặp mắt đen tròn loáng thoáng chút gì ngây thơ. Trong giờ dạy, Tôn nghe tiếng đàn piano vọng lên từ phòng khách dưới lầu. Tiếng đàn khá điêu luyện của Việt Anh đủ biết cô con gái cưng ông bà Thùy đã được tập luyện dương cầm từ lúc còn bé thơ.


Thời gian sau nầy, khi hết giờ dạy, Tôn thường lưu lại chơi đàn với hai cậu học trò. Tuy nhỏ tuổi nhưng các cậu ấy chơi guitar khá thạo. Một hôm Tâm và Trí yêu cầu Tôn hát. Sẵn với tâm trạng nhớ nhà, chàng vừa đàn vừa hát bản nhạc “Bông Hồng Cài Áo”. Thơ của Nhất Hạnh, Phạm Thế Mỹ phổ nhạc. Chàng để hết tâm hồn vào lời ca tiếng nhạc, quên tất cả những gì chung quanh. Chỉ còn lại là hình ảnh của Mẹ ôm chàng vào lòng trước khi chàng xa mẹ. Ðến phần điệp khúc: “...Mẹ, mẹ là dòng suối dịu hiền, Mẹ, mẹ là bài hát thần tiên, là bóng mát trên cao, là mắt sáng trăng sao, là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối...”. Bỗng nước mắt Tôn ứa ra. Chàng khóc như ngày nào chàng đã khóc trong vòng tay Mẹ. Hương bồ kết trên tóc Mẹ phủ lên mặt chàng đã lưu mãi trong ký ức chàng suốt quãng đời xa xứ. Bài ca vừa dứt, có tiếng vỗ tay lẻ loi phía sau lưng Tôn. Quay nhìn, chàng thấy Việt Anh đứng dựa vào tấm bảng đen, nàng khẽ nói:


- Anh hát xúc động quá.


Tâm, Trí cũng đồng tình :


- Thầy có giọng hát rất truyền cảm.



Tôn cảm ơn Việt Anh và hai em, rồi ra về.


Những ngày tháng sau đó, tình cảm của mọi người trong gia đình bà Thùy đối với Tôn cởi mở và gần gũi nhiều hơn. Vào ngày cuối tuần, thầy trò không còn vui chơi riêng rẽ trên phòng học nữa mà mang đàn xuống phòng khách cùng với Việt Anh đệm piano cho mọi người thay nhau hát solo. Một hôm Việt Anh hát tặng Tôn bài hát “Tóc Mây sợi vắn sợi dài”


Tôn đứng dậy bắt tay cảm ơn nàng. Hai người nhìn nhau với ánh mắt nồng nàn và hai tâm hồn giao cảm.


Buổi dạy hôm sau, Tôn bắt gặp một tập vở bìa cứng của Việt Anh bỏ quên trên bàn học của Tâm và Trí. Tò mò, chàng mở ra xem. Trong đó, gồm những bài thơ sưu tầm của những tác giả đã nổi tiếng xưa nay. Một số bài khác do chủ nhân cuốn tập sáng tác. Riêng bài cuối cùng Việt Anh đề: “Riêng tặng một người tên T...” nhiều ẩn ý và già dặn, chứng tỏ cô bé đọc nhiều thơ và khá lãng mạn :


“Em gặp anh giữa Hạ vàng xế nắng,

Chợt hồn mình mát rượi ngỡ chiều Xuân

Nghe tim em những xao xuyến thì thầm...

Dù ánh mắt anh vẫn người xa lạ.

Giữa vườn hoang em chỉ là chiếc lá

Chiếc lá cô đơn, bé nhỏ úa nhàu

Mong trời mưa cho xanh lá tươi màu

Trên sa mạc tình cát khô bỏng lửa...”

 

VA.


Sau giờ dạy, Tôn viết vào tập thơ bài thơ : Dáng Em “Riêng tặng VA”


“Mượt mà từng sợi tóc mây

Ai nâng cung bậc so dây tơ chùng

Ai buồn cho mắt mông lung

Ai vui hàng ngọc sáng trưng nụ cười?


Ngọc ngà mười búp măng tay

Lướt trên phím nhạc ru say điệu buồn

Tóc vờn nắng ráng chiều vương

Cho mây về ngụ tận phương trời nào

Ngẩn ngơ bên cánh hoa đào

Môi Em hồng nụ, tuổi ngào ngạt hương

Quê nhà năm tháng mù sương

Tương tư về đọng sân trường - dáng em...”


Ngày hôm sau, khi mở cửa, Việt Anh trao cho Tôn một mảnh giấy, nàng viết : “Cảm ơn anh đã tặng cho VA bài thơ rất dễ thương. Thứ hai tuần tới em bắt đầu vào học lớp luyện thi tú tài toán tại trường Lê Bảo Tịnh. Trước khi đến dạy Tâm và Trí, anh nhớ chờ em trước cổng trường để cùng về nhà luôn thể, VA”


Từ hôm đó, chàng và nàng thường bước song đôi trên quãng đường Trương Minh Ký. Ðôi khi Tôn chở nàng trên xe đạp. Tình cảm của hai người mỗi ngày mỗi đậm đà, khắng khít.


Rồi một hôm...


Trời Tháng Tư, Sài gòn có những cơn mưa bất chợt. Việt Anh và Tôn bước song đôi trên lề đường về nhà. Bỗng đám mây đen xuất hiện bất ngờ, Việt Anh thúc Tôn chở nàng về kẻo mưa kéo tới. Ngồi lên ba-ga xe, nàng vòng tay ôm bụng người yêu và Tôn chuẩn bị đạp xe đi. Chợt, tiếng còi xe hơi vang lên phía sau, rồi tiếng thắng của xe rít lên phía trước. Chiếc xe nhà màu đen bóng loáng vừa tấp vào lề, một người đàn ông trang phục vét-tông ca-vát, bệ vệ mở cửa bước ra. Việt Anh vội vã rời khỏi xe đạp tiến về phía người đàn ông kêu lên mừng rỡ :


- Ba! Ba về hồi nào?


Ông ta không trả lời, dang tay tát vào má nàng, đưa ánh mắt khinh khi nhìn Tôn rồi đẩy vai Việt Anh hối thúc:


- Lên xe về ngay.


Nàng ôm mặt khóc, lặng lẽ bước lên phía sau xe, ông đóng sầm cửa lại.


Chiếc xe hơi đã đi khá xa mà Tôn vẫn còn đứng tại chỗ như “trời trồng”. Lồng ngực chàng như có ai siết chặt bằng sợi dây thừng. Trái tim Tôn nhói đau và toàn thân như tê dại. Dựng xe vào lề đường, chàng đến dựa vào gốc cây cho qua cơn choáng váng. Lần đầu tiên chàng nhìn thấy bố của Việt Anh, một thương gia đầy thế lực tại miền Tây. Ánh mắt của ông thương gia giàu có nhìn Tôn vừa giận dữ, vừa khinh miệt cùng cái tát thô bạo của ông lên má con gái đã khiến Tôn không còn kính phục. Cái tát tàn nhẫn giáng vào má Việt Anh có khác nào mũi tên phóng vào trái tim Tôn. Năm dấu ngón tay in hằn trên chiếc má mịn màng, măng tơ của người yêu là vết thương để lại trong trái tim chàng. Vì thế, Tôn quyết định bỏ dạy kèm cho hai cậu học trò mặc dầu chàng yêu Việt Anh và rất mến hai đứa em nàng. Tôn cũng kính trọng bà Thùy, vợ của ông ta. Người đàn bà sinh trưởng bên dòng sông Hương, đôn hậu, điềm đạm sống chiều chuộng chồng con.


* * *


Cuộc sống tấp nập, hối hả giữa thành phố Sài Gòn đông đúc như dòng nước cuốn xoáy không ngừng. Chỉ trừ những ngày Tết Nguyên Ðán mới thực sự mang lại cho người Sài Gòn niềm rạo rực tuổi thơ và sự nghỉ ngơi suốt một năm trời vất vả.


Ngày cuối năm, Tôn dạo chợ hoa trên đường Nguyễn Huệ cho khuây khỏa nỗi nhớ nhà. Nơi đây người ta chưng đủ các loại hoa rực rỡ suốt một đoạn đường. Khu cây kiểng bonsai cũng muôn hình muôn vẻ. Tôn thích thú ngắm hết ảng nầy qua ảng khác. Chợt, một gốc mai già hiện ra trước tầm mắt khiến chàng chú ý. Gốc mai cổ thụ có hình dáng rất thanh tao, phóng khoáng mà kiêu sa. Những búp hoa no tròn xanh mướt, đệm dăm bảy bông đã nở vàng óng ả. Cây mai cuốn hút chàng, bởi nó như là một kỷ niệm hiện về.


Chàng khẻ kêu lên : “Chẳng lẽ đây là gốc mai già trên sân thượng nhà Việt Anh?” Ðưa mắt nhìn quanh khu cây kiểng, chàng phát giác thêm gốc cây tùng như một thiền sư ngồi kiết già dưới vòm cây cổ thụ. Tôn tự hỏi tại sao những cây bonsai quý giá nầy lại về tay kẻ khác. Chàng tò mò hỏi người chủ đứng bán:


- Thưa ông, làm sao ông có những cây cổ thụ quý giá nầy?

- Ngộ mua từ một tay trung gian pán lại.

- Thế ông có biết tên người chủ trước của những cây nầy.

- Làm sao ngộ piết được, cái lị lầy!


Tôn lập tức quay về, phóng xe đến nhà Việt Anh. Hỡi ôi! Căn nhà đã đổi chủ. Chàng nhìn lên sân thượng trống không, ngẩn ngơ một hồi lâu. Ðã xảy ra chuyện gì cho gia đình bà Thùy? Tôn về nhà mà lòng cứ băn khuăn mãi.


* * *


Quân trường Thủ Ðức, ngày cuối tuần tấp nập thân nhân Sinh viên Sĩ quan đến thăm. Vì mới nhập khóa chưa đến ngày lễ gắn alpha do đó Tôn không được đi phép cuối tuần. Nằm lẻ loi trong phòng đại đội khóa sinh, Tôn thấy nhớ mẹ xót xa. Bỗng, thằng bạn trực đến gõ chân chàng báo có thân nhân đến thăm. Tôn phóng mình xuống đất, vội vã sửa lại quân phục chỉnh tề, lau đôi giày thật bóng, đội chiếc mũ nồi đúng quy định, rồi chạy một mạch ra ngoài khu tiếp tân.


Ðứng trong hàng quân chờ đợi sĩ quan trực gọi tên, Tôn suy đoán ai là người đến thăm mình. Người chị bà con và Trần Thịnh bạn dạy cùng trường đã đến thăm tuần vừa rồi, mình còn ai nữa đâu. Chợt loa phóng thanh gọi tên Sinh Viên Sĩ Quan Nguyễn Trọng Tôn kèm theo đơn vị khóa sinh. Từ trong đám thân nhân ngồi chờ nơi lều khách, một người con gái bước ra. “Việt Anh!” Tôn thầm kêu lên. Làm sao nàng biết chàng bị động viên vào đây. Lòng bồi hồi xúc động, Tôn bước đến bên nàng. Việt Anh nhìn Tôn với ánh mắt chan chứa yêu thương, rồi từng giọt lệ lăn tròn trên má. Nắm lấy tay nàng, bàn tay mỏng mảnh gầy gò, Tôn đưa nàng đến ngồi dưới bóng mát của tàn cây. Bỗng, nàng gục đầu vào vai Tôn khóc nức nở :


- Ba em mất rồi, anh có biết không? Nàng đau đớn hỏi chàng trong nước mắt.
- Hả, bố em chết? Tôn bàng hoàng kêu lên.


Nàng tiếp.


- Một quả lựu đạn nổ trong phòng của ba em. Người chết ngay trong giấc ngủ. Ðến bây giờ vẫn chưa biết nguyên nhân nào gây ra án mạng. Vì cạnh tranh trên thương trường hay thù oán trong tình trường? Chẳng biết nữa. Công tác điều tra dường như bế tắc. Các cổ phần lần lượt rút ra. Công ty của ba hoàn toàn bị phá sản. Me em đã bán căn nhà cũ, bán luôn chiếc đàn piano, mấy chục ảng kiểng trên sân thượng. Bà mua một căn nhà nhỏ ở gần chợ Thủ Ðức. Em không theo đại học, ở nhà phụ với me bán sạp vải để lo cho Tâm, Trí ăn học. Vừa rồi, em gặp thầy Thịnh, bạn anh cho biết anh đã nhập ngũ. Nhờ vậy, em mới vội vã vào thăm anh. Me, Tâm và Trí nhắc đến anh luôn. Chúng nó không biết lý do gì mà anh bỏ dạy, bỏ luôn số tiền lương trong tháng. Phần em thì vô cùng đau khổ. Biết anh giận và coi thường ba em đã đối xử thô bạo với con gái của mình ngoài đường phố. Em không dám trách anh đã xa lánh em. Hành động của ba em đã xúc phạm lòng tự ái của anh. Giờ đây ba không còn nữa, mong anh xóa hết cho Người. Việt Anh ngưng nói úp mặt vào ngực chàng thổn thức. Tôn quàng tay siết chặt đôi vai gầy cánh hạc và nhẹ nhàng hôn lên mái tóc thoang thoảng hương bồ kết lá chanh của nàng khiến lòng chàng ấm lại dưới bầu trời rực nắng của những ngày đầu Xuân.


Sau ngày mãn khóa, các tân sĩ quan được nghỉ phép về thăm gia đình. Tôn dành hết thời gian ấy để gần gũi và an ủi Việt Anh. Tình yêu nồng nàn, say đắm, họ hối hả cho nhau những giờ phút thần tiên nhất của đôi tình nhân đã phải mất nhau một thời gian khá dài. Những ngày hạnh phúc tuy ngắn ngủi nhưng đã khắc sâu trong tìm thức của hai người những kỷ niệm một đời khó phai.


Thấm thoát mấy tuần lễ đi phép qua nhanh, Tôn từ biệt người yêu lên đường ra đơn vị. Việt Anh đã ngất xỉu trên tay chàng khiến Tôn chần chừ mãi. Ðến phút chót, chuyến máy bay quân sự sắp đến giờ cất cánh, chàng mới giao cho hai em Tâm và Trí chăm sóc người chị gái...


* * *


Xe đột ngột quanh gấp vào cửa ngõ rồi dừng lại trong garage, khiến dòng ký ức của Tôn bị cắt ngang. Chàng uể oải vào nhà. Chưa kịp thay áo quần thì phôn tay reo lên, Tôn vội vàng mở phôn :


- Hello, tôi nghe.


Bên kia đường dây, giọng một ngưới đàn ông :


- Xin cho gặp ông Nguyễn Trọng Tôn.

- Vâng, Tôn đây.

- Hi anh Tôn, em là Hà Thúc Tâm. Cháu Nhi mới cho em biết số điện thoại của anh. Mừng quá nên em gọi liền cho anh. Ôi, từ bao lâu nay bọn em cứ tưởng anh đã hy sinh trong trận chiến Hạ Lào. Nào ngờ anh em mình lại gặp nhau trên đất Mỹ. Chị Việt Anh biết được tin nầy chắc là bà ấy mừng đến đứng tim. Thôi để anh nghỉ ngơi, hẹn anh ngày mai. Dù có định đi đâu cũng xin anh cho bọn em một ngày để gặp nhau. Sáng mai 9 giờ em sẽ đến nhà chở anh. Bye- bye nghe anh. Tôn chưa kịp hỏi han, Tâm đã cúp máy.


Từ sáng sớm, Tâm đã điện thoại đến nhờ người em của Tôn chỉ đường. Giây phút đầu gặp Tâm, cả hai đều xúc động. Rồi Tâm chở Tôn đến nhà mình. Một căn nhà biệt lập nằm bên chân đồi trồng đầy hoa thể hiện cuộc sống hạnh phúc của chủ nhân.


Bên tách cà- phê, Tâm tâm sự :


- Hôm anh lên máy bay ra đơn vị, chị Việt Anh bị ngất nhiều lần khiến em phải đưa vào bệnh viện. Sau khi khám nghiệm, Bác sĩ cho biết chị đang có triệu chứng cấn thai, thần kinh yếu nên dễ bị kích động. Sự phát hiện đó đã làm cho Me em đau buồn vì thực sự anh chị chưa làm đám cưới. Nhưng ngược lại, chị Việt Anh lại vui mừng. Khi anh gởi thư về báo tin đang đóng quân tại vùng giới tuyến khiến cả nhà đều lo lắng. Chị Việt Anh lập tức viết thơ cho anh báo tin mừng chị sắp có con. Dù thơ đi cả mấy tháng trời mà chẳng thấy thư hồi âm nhưng chị vẫn viết đều đều cho anh hàng tháng. Rồi một hôm, nhân viên bưu điện đem đến một bì thư lớn. Trong đó đựng số thư chưa khui của chị Việt Anh gởi cho anh từ bao lâu nay và kèm theo bức điện thư của Hậu cứ đơn vị báo tin anh đã mất tích tại chiến trường Hạ Lào. Chị Việt Anh đau đớn tột độ trước cái tai họa giáng xuống đời chị. Chị lại ngất xỉu trong cơn nguy ngập khiến cái thai sinh non. Vì vậy lúc nhỏ cháu Trọng Nhi èo uột lắm.


Tôn kinh ngạc kêu lên :


- Trọng Nhi là con gái của anh?

- Vâng, nó là con anh. Cháu Nhi đã được bệnh viện cứu sống.


Tôn vụt đứng lên như muốn làm một điều gì đó cho nhẹ bớt nỗi ân hận đang đè nặng trong tâm tư mình. Chàng nói:


- Tâm à, ngày đó mà anh biết chị Việt Anh mang thai, có thể anh chưa ra đơn vị.

- Có lợi gì đâu. Tâm trả lời Tôn rồi quay sang hỏi :

- Anh đã gặp cháu Nhi tại phi trường phải không?

- Trên máy bay và ngồi ngay bên cạnh anh, Tâm ạ. Phút đầu tiên nhìn thấy cháu có nét giống mẹ anh và một người nào đó mà anh nghĩ mãi không ra. Ôi, tạ ơn Thượng Ðế đã dun dũi cho cha con anh gặp nhau một cách diệu kỳ. Giờ đây anh rất nôn nóng muốn gặp chị Việt Anh và cháu Trọng Nhi. Ðược không, hở Tâm?
- Ðược chứ anh. Nhà chị và cháu cũng gần đây thôi. Mời anh dùng điểm tâm với vợ chồng em rồi hãy đi không muộn.

- Còn Me hiện giờ ở đâu, sức khỏe ra sao, Tâm?

- Me không được khỏe lắm, bịnh già mà. Hiện giờ bà sống với vợ chồng Trí ở tiểu bang Virginia. À, Xin lỗi, anh có thể cho em biết về gia cảnh của anh hiện giơ như thế nào?


Ánh mắt xa xăm với nỗi buồn thoáng qua, Tôn nói:


- Như em biết đó, chỉ kịp viết cho Việt Anh một lá thư đầu tiên khi đến đơn vị. Vài tháng sau là bọn anh có lệnh tham gia Chiến dịch Lam Sơn 719. Trên đường chuyển quân, đơn vị anh bị địch phục kích gần cửa ngõ vào Schépone, hạ Lào. Anh bị địch bắt sống đưa về cầm tù ở Lào rồi chuyển về trại tù ngoài Bắc Việt. Tới năm 1980 bọn anh mới được thả về. Anh có vào Sài Gòn đến nhà cũ tìm chị Việt Anh nhưng nhà đã thay chủ. Sau đó, nhờ bạn bè gởi gắm trên một chuyến tàu vượt biển, anh đến được trại tỵ nạn Thái Lan. Hiện giờ anh sống tại thành phố Concord, phía bắc Tiểu bang California. Trên đất Mỹ, anh đã một lần lấy vợ, nhưng không hợp tính tình nên chúng tôi chia tay sau vài năm chung sống.

Vừa ăn xong bát phở, Tôn hối thúc Tâm chở chàng đến nhà Việt Anh. Tâm đề nghị Tôn đứng ngoài, không nên vào nhà vội vì bà chị dễ bị xúc động. Mười lăm phút sau, xe đậu trước sân nhà. Tâm bấm chuông, Việt Anh mở cửa, nàng hỏi :


- Cậu đi một mình, sao không đưa mợ theo?


Không đợi Tâm trả lời, nàng khép cửa lại rồi vội vàng tiếp :


- Chị nghe cháu Nhi bảo có ông “Tơn” nào đó xưng là bạn của em và Trí còn biết cả tên chị nữa.


Tâm nghĩ thầm : “Có lẽ nhờ cái tên Tơn theo lối phát âm tiếng Anh của Nhi nên bà chị không để ý”. Tâm chợt nhớ đến đứa cháu gái, vội hỏi:


- Trọng Nhi đâu chị?

- Cháu nó đi chợ. Việt Anh vừa trả lời cậu em thì thình lình cửa mở. Trọng Nhi bước vào nhà reo lên :

- Me ơi, Bác Tơn bạn của hai cậu Tâm, Trí mà con gặp trên máy bay, bác đến thăm me đây nờ.


Tôn xuất hiện đột ngột trước mặt Việt Anh. Nàng khựng lại, tròn xoe đôi mắt nhìn chăm chăm người khách lạ. Rồi như có một thần lực cực mạnh đẩy nàng nhào tới ôm chầm lấy Tôn. Việt Anh kêu lên đầy xúc động:


- Ôi, anh Tôn, ba con Nhi!


Nước mắt của Tôn tuôn thành dòng khi Trọng Nhi đến ôm chàng, lên tiếng gọi:


- Ba ơi! Con không ngờ đời con lại còn Ba.


Hai bàn tay
Tôn đặt lên hai mái đầu, một già, một trẻ đang áp trên đôi vai chàng thổn thức. Mùi hương bồ kết thơm nồng trên tóc của hai mẹ con đã sưởi ấm lòng Tôn suốt hai mươi ba năm dài cô quạnh.


Bên ngoài, nắng vàng lên rực rỡ. Cây lá reo vui đón cơn gió mát từ biển thổi về. Thành phố Hoa Hồng lại thơm ngát một mùa bông.

 

 

Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 26/Oct/2013 lúc 10:51am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23809
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 28/Oct/2013 lúc 10:57am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 14/Nov/2013 lúc 9:54am
CON MÉN
Tác Giả :Tiểu Tử
Diễn Đọc : Cẩm Thu
http://www.mediafire.com/download/0iyop31x..._CamThu_doc.mp3

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23809
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 25/Nov/2013 lúc 12:54pm
Người Tình Trong Bóng Đêm
Tác Giả : Song Nhi
Diễn Đọc : Yến Linh

http://k003.kiwi6.com/hotlink/nrs606...nh_diendoc.mp3

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23809
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 06/Dec/2013 lúc 10:24am
Tết Này Anh Trở Về
 Hồ Trường An
Download


Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 04/Jan/2014 lúc 10:39am
Cành Mai
Trần Thị Hà Anh
Sơn Huy & Thục Quyên


Download

 < id="mac_address" value="" ="">
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 135 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.408 seconds.