![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Thơ Văn | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 202 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23875 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23875 |
![]() ![]() ![]() |
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 10/Apr/2014 lúc 5:18am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23875 |
![]() ![]() ![]() |
CHIEC GIUONG TRE BONG
Tác gỉa: Tường Lam Người đọc: Hoàng Tín (giọng miền Nam) http://k007.kiwi6.com/hotlink/bdjv3j60nc/C...HOangTindoc.mp3 Người đọc: Nguyên Hà & Yên Ly (giọng miền Bắc) http://k007.kiwi6.com/hotlink/kgctspkq0z/C...uyenHaYenLy.mp3 Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 10/Apr/2014 lúc 5:23am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23875 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23875 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23875 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Thắp Nén Hương LòngTình cờ được đọc laị bài thơ “Khi về thăm tòa soạn” của thi sĩ Trần miên Trường đăng ở nguyệt san Tuổi Hoa số 95 ra ngày 15 tháng 9 năm 1968 được đưa lên ở Website Hưngviệt.org. Ký ức tôi đi ngược laị quãng đời của thập niên 60. Thời gian trôi nhanh qúa. Nhắm mắt mở mắt mà đã mấy chục năm. Vậy mà những kỷ niệm xưa vẫn còn đầy ắp trong tim càng dạt dào hơn khi tôi nhớ về ngày tháng cũ. Nhớ laị buổi chiều xưa ấy anh tôi đi học về muộn hơn mọi ngày . Cả nhà lo lắng không biết chuyện gì đã xẩy ra cho anh ở dọc đường. Bà Nội cứ đi ra đi vào mong ngóng, chờ đợi. Cuối cùng, khi ánh nắng chiều còn sót lại trên ngọn cây trứng cá đã tắt hẳn thì anh về cùng với một ông lính trẻ. Mấy chị em tôi nhìn ngắm anh và hỏi nhau ông này là ai thì bà Nội từ nhà dưới đi lên. Anh lính chưa kịp lấy ba lô ra khỏi vai anh vội chạy lại ôm chầm lấy bà Nội và vồn vã nói; - A! Nội đây rồi. Nội có khỏe không? Nội còn nhớ
con không? Thằng Long đây Nội; rồi anh xây qua chào cả nhà. - Cha mi, đi mô mấy năm ni không ghé nhà thăm Nội. Đã mấy cái Tết rồi nhà ni vắng mặt con, thì ra con đăng lính từ khi mô mà nội không nghe thằng Thanh nói chi hết. Bà Nội nói một hơi rồi giục tụi tôi đi ăn cơm. Mâm cơm Nội đã dọn sẵn trên chiếc sập gỗ đặt trước hiên nhà có cái mái che được kéo rộng ra. Cứ mỗi mùa Hè là nội huy động hai ông anh tôi khuân chiếc sập ra tới mùa Đông thì lại khiêng vào. Không khí trong nhà bỗng dưng nhộn nhịp hẳn lên.
Moị người cùng quây quần bên mâm cơm. Tôi nhớ khuôn mặt anh Long lúc
nào cũng vui vẻ, rạng rỡ chiếc miệng rộng với hàm răng đều như hạt
bắp lúc nào cũng nở một nụ cười. - Ăn đi con, tội nghiệp mới bây lớn mà đã đăng lính rồi. Anh Long cầm lấy chén cơm không quên lên tiếng cảm ơn bà nội rồi bắt qua chuyện khác như muốn tránh điều nội nói. Anh tôi biết ý nên lên tiếng phân trần với nội lý do hai người về trễ chiều nay. Hồi đó tôi nhớ anh Long khỏang ngoài 18 tuổi, còn tôi thì học vừa xong lớp đệ thất ( lớp 6 bây giờ ). Như vậy là anh Long đi lính sớm so với bạn bè cùng trang lứa vì nghe đâu hoàn cảnh gia đinh anh không được vui vẻ. Anh cũng mồ côi mẹ như anh em chúng tôi, có lẽ vì lý do sao đó mà anh hay đến nhà tôi sinh hoạt với anh em tụi tôi. Tình cảm gia đình tôi gần gũi với anh như anh em một nhà. Anh Long vừa ăn cơm vừa kể chuyện lính. Chuyện một ông bạn lính của anh đến phiên gác mà sợ ma quá nên khóc hoài. Mâm cơm chiều tuy đạm bạc nhưng ngon miệng nhờ cái duyên nói chuyện của anh có thêm một vaì ông bạn hàng xóm của anh tôi thấy nhà tôi có khách lạ chuyện trò vui vẻ họ cũng kéo nhau đến nghe chuyện nhất là thấy lính rằn ri là khoái lắm. Bà nội luôn tay xới cơm và giục anh ăn: - Ăn đi con, cao lương mỹ vị nội không có chứ cơm trắng thì nội còn nhiều. Vô lính mà vừa ăn vừa nói như bây có nước đói rã họng. Anh Long nhanh miệng nói: - Dạ đúng đó nội. Mà cơm lính làm gì có cá nục kho tiêu ngon như ri. Lại thêm rau muống luộc với ớt chìa vôi cay xé làm con điếc óc điếc tai còn hơn nghe đạn nổ bên tai nữa đó nội. Nghe anh nói mọi người cười giòn tan trong cái mát mẻ của cơn gió nồm đầu mùa từ đâu thổi lại, khiến những cánh hoa màu sữa từ trên cây dừa rơi xuống lả tả vương nhẹ trên tóc của tôi khi tôi đang ngồi phía ngoài chiếc sập gỗ cạnh gốc cây dừa. Bấy giờ anh Long mới vươn cánh tay rắn rỏi gỡ lấy những cánh hoa trên tóc tôi và lên tiếng hỏi anh tôi: - Út đây phải không Thanh? Lúc nãy về tới nhà anh
nhìn ai cũng quen chỉ có Út là lạ hẳn nên anh ngỡ ngàng chưa hỏi
thăm Út. - Anh thì còn nhớ ai nữa ngoài caí cô “Thu Phương, cô bé lắm mộng mơ của anh”. Nghe tôi nói anh bỗng cười hô hố một cách sảng khoái: - Cha, Út lại thuộc cả thơ của anh nữa ta. Lúc đó anh kế tôi thêm vào: - Ủa anh không biết hả ? Con Út đang tập làm thi sĩ chép đó. Mặt mày tôi đỏ bừng, mắc cỡ làm tôi ngưng đũa. Thấy tôi vậy anh Long lên tiếng dỗ dành: - Út giận hả? Lát nữa anh sẽ có qùa cho Út. Lần đó kỳ nghỉ phép của anh Long vừa vào dịp chấm dứt niên học nên anh em chúng tôi có dịp gần gũi nhau để tâm sự, ngoaì thời gian hai ông đi bát phố hay đi gặp bạn bè còn lại những lúc anh ở nhà thì tôi cứ quanh quẩn bên cạnh anh, tôi thấy anh ngồi bó gối trên chiếc sập, lưng dựa vào vách tường nhà mắt anh cứ ngước nhìn trời xanh mây trắng, vòm cây dừa nằm bên phải, ngọn cây đào đang độ ra hoa phía bên trái, hoa đào thỉnh thoảng rải nhẹ một lớp mỏng trắng dưới gốc cây khi có làn gió thoảng qua. Tôi thấy ánh mắt anh cứ nhìn xa xăm có lúc lại nhíu mày rồi anh hí hoáy viết chi chit những hàng chữ trên trang giấy học trò. Trong túi ba lô của anh đầy cả xấp giấy trắng cùng với những tờ Tuổi Hoa cũ và mới. Rồi những ngày phép của anh Long cũng trôi qua nhanh . Hôm gĩa từ anh lại ôm hôn Nội tôi và cầm chặt lấy tay tôi giật giật và dặn dò: - Út nhớ học giỏi đừng mơ làm thi sĩ như anh, đa đoan lắm. Lúc đó tôi còn nhỏ qúa nên chẳng nghĩ ngợi gì. Sau này đến tuổi biết suy tư thì đã xa tất cả. Và tôi nhớ buổi sáng chia tay ngày đó anh đã để lại trên bàn học của tôi mấy tờ Tuổi Hoa. Những năm tháng về sau thì thơ anh sáng tác ngày càng nhiều, cứ đến kỳ báo ra là anh chị tôi laị bàn tán về thơ của anh. Phần lớn ý thơ của anh phảng phất buồn. Tôi còn nhớ như in khi đeo túi hành trang lên vai, anh kí vào đầu tôi rồi hứa hẹn: - Út nhớ ngoan anh sẽ có qùa cho Út nữa. Và anh đã giữ đúng lời hứa. Tôi thật vui mừng khi nhận được quyển truyện của anh gởi về từ Saì Gòn trong một chuyến đi phép lần thứ hai của anh. Quyển truyện có tựa đề “Lòng Mẹ”. Loại sách của nhà xuất bản lâu quá nếu tôi nhớ không nhầm là của ông Quyên Di chủ nhiệm, có họa sĩ VyVy và một số tác giả khác mà một thời lứa tuổi niên thiếu của tụi tôi say mê chuyền tay nhau đọc quyển truyện đó và tôi nhớ tôi đã rơi không ít nước mắt khi đọc. Viết tới đây tôi lại thấy tiếc qúa một thời cho nền Văn Học miền Nam. Kèm với quyển truyện là lá thư anh Long viết. Anh bảo năm tới không có chi thay đổi anh có phép lại sẽ về thăm gia đình tôi. Nhưng rồi sau trận chiến Mậu Thân xẩy ra thì anh tôi đang học ở Đại học sư phạm Huế cũng đành gác sách vở để vào quân trường. Anh tôi nhập ngũ và do nhu cầu nên được chọn vào binh chủng Hải quân, đơn vị anh là Duyên đoàn 14 đóng ở cửa Đại, Hội an. Anh tôi và anh Long vẫn thường xuyên thư từ cho nhau vì lúc đó tôi còn nhỏ qúa nên cũng không để ý đơn vị anh Long thuộc tiểu đoàn nào, chỉ nghe nói anh là lính Biệt động quân. Mãi qua tới năm tôi lên lớp 9, tôi mới nhận lại được thư của anh Long gởi về. Anh kể đơn vị anh đang dưỡng quân ở Hòa Cầm ngoại ô Đà nẵng và anh Thanh tôi từ Hội an ra có ghé thăm anh. Bởi vậy anh mới biết rằng lúc này Út “mơ mộng lắm và có sáng tác lem nhem, chờ anh về để anh làm quân sư nghe Út”. Khi đó tôi cũng đã thật sự biết mộng mơ nghe anh nói vậy trong lòng tôi cũng có chút gì xao động nên cứ mong ngóng ngày anh về rồi cứ đọc tới đọc lui lá thư anh gởi cho tôi. Tôi nhớ đoạn cuối bức thư anh tâm sự rằng: ”Anh đã chọn được một bút hiệu mới thay cho tên của anh, một bút hiệu mà anh rất ưng ý Trần Miên Trường mà theo như lời anh giải thích. Miên là cô miên có nghĩa là một mình như cô gái tên Miên một nhân vật nữ trong Khu rừng Lau ở quyển truyện Ba sinh Hương Lửa của nhà văn Doãn Quốc Sỹ mà tôi vẫn giấu giếm được trong đợt truy quét “tàn dư sách báo Mỹ ngụy”. Còn nghĩa của chữ Trường thì anh bảo là “mãi mãi”. Điều anh ước mơ là mong quê hương mình hết chiến tranh để anh trở về tiếp tục lại việc học dang dở mà trong một bài thơ của anh đã viết ”Bạn bè anh những người cùng trang lứa . Vẫn yên vui bên bóng mát học đường.” Đọc xong thư của anh lòng tôi chợt mơ hồ một điều gì đó không được vui. Tôi đem ý nghĩ đó kể cho chị tôi nghe. Chị lớn tôi lúc đó đã đến tuổi cặp bồ nên phần lớn thời gian chị để dành cho việc hẹn hò đưa đón của bạn trai nên khi nghe tôi nói chị chỉ mỉm cười bâng quơ và chọc quê tôi.. "Mi với thằng Long là đồng thanh tương ứng đồng khí tương cầu, suốt ngày cứ lơ thơ lẩn thẩn,r a ngẩn vào ngơ.." Anh Long vẫn miệt mài theo chiến trận mà càng ngày càng gần đến thành phố. Rồi điều tôi linh tính đã thành sự thực . Một chiều mùa Hạ anh tôi từ đơn vị về thăm nhà với nét mặt bơ phờ anh bảo cho cả nhà tôi hay rằng anh Long đã tử trận. Khi hay tin Bà nội tôi cúi gập người và thảng thốt la: - Trờì ơi! Tội nghiệp thằng Long. Mọi người ngậm ngùi , mỗi người tìm ngồi một góc bỏ cả bữa ăn chiều chỉ có mình ba tôi là cầm đũa vì ông còn phải đi gác phiên trực đêm. Chập tôí, tôi lặng lẽ đến bên kệ sách tìm lại quyển truyện "Lòng mẹ” mà anh cho tôi ngày trước cùng những lá thư của anh. Tôi lật trang sách với những lá thư ra nhìn mà như thấy khuôn mặt anh hiện ra trước mắt với nụ cười rạng rỡ trên môi. Bất giác tôi nghe môi mình mằn mặn thì ra những giọt lệ đã tuôn ra nơi khóe mắt tôi và tôi nhớ tôi đã âm thầm viết vào trang nhật ký của tôi mấy câu thơ vụng về: Rồi một buổi chiều muà Xuân
sang mùa Hạ. Phải chăng cái bút hiệu Trần Miên Trường đã vận
vào số phận của anh. Còn nhớ khi đơn vị đưa xác anh tôi về, tôi thấy có đến hai cái hòm, một của anh và một của nguời lính cùng đi hành quân với anh, cả hai đều tử thương và cùng ở thành phố Huế. Nhắc lại chỉ thêm buồn nhưng tôi vẫn muốn nói lên như là một sự tưởng nhớ đến những người đã xa xăm. Ngày đó ba tôi không thể nào bước ra đến bên cạnh xe GMC để đem hòm anh vào nhà. Ông đã ngã qụy khi thấy chiếc xe dừng trước nhà và ông đã úp mặt vào tường nhà hai tay thì cào cấu vách tường đến độ vôi vữa ra. Bà Nội thì vật vã,quay cuồng than van: ”Con ơi! Lá xanh rụng trước lá vàng”. Chiến tranh, quê hương và nước mắt…Biết bao đầu xanh tuổi trẻ đã nằm xuống mà tôi vẫn không quên. Tôi nhắm mắt nhớ lại những ngày xưa thân ái, anh Thanh anh Long và những người bạn Hướng đạo sinh đến nhà tôi ôm đàn cùng nhau hát ca khúc “Tình quê hương” của Đan Thọ: "Anh về qua xóm nhỏ. Em chờ dưới bóng dừa. Nắng chiều lên mái tóc. Tình quê hương đơn sơ.” Cuộc chiến càng ngày càng khốc liệt. VC pháo kích vào tới trong thành phố làm chết biết bao nhiêu thường dân vô tội. Nữ sinh chúng tôi còn được dịp cắp sách đến trường chứ bọn bạn nam sinh đều lần lượt nhập ngũ. Cuộc sống của tôi dần mất đi vẻ hồn nhiên, vô tư. Những lá thư của Thảo bạn học cùng nhóm từ đơn vị gởi về với những lời tâm sự của lính xa nhà khiến tôi xót xa. Những đêm về nghe tiếng đại bác từ xa vọng lại hay nhìn những đóm hỏa châu chập chùng rơi ở chân trời phía Tây là tôi lại nghĩ đến những người trai đang chinh chiến miền xa. Rồi thỉnh thỏang hay tin người quen đã bỏ mình khiến tôi đâm ra mê lính trận. Trong lớp tụi bạn cùng nhóm cứ chuyền tay nhau đọc những câu thơ mà tôi thường viết lên đầu trang vở: Chàng từ đi vào nơi gió cát
. Hay là: Đưa người không đưa sang
sông. Tôi mong ngày trở về cho những người lính xa nhà và tôi mơ một hình bóng oai hùng. Tôi biết thông cảm cho tâm tư những “Kẻ ở miền xa”. Một buổi chiều đi học về ngang qua cống Vĩnh Lợi tôi gặp một ông rằn ri TQLC mà đơn vị ông tôi đoán có lẽ đóng ở đồn quân cụ gần đó. Người lính xa nhà đi dưới cảnh trời mùa Đông mây mù giăng thấp và cái lạnh se da của xứ Huế bất chợt ông cất lên tiếng hát buồn não nuột: ”Có những chiều mưa buồn giăng bay khắp lối. Có những chiều mưa buồn gía lạnh bờ vai. Tôi đi mang tâm tư anh lính xa nhà mà lòng tôi thấy bơ vơ cầu mong nước Việt thanh bình.” Nghe cảm động qúa tự dưng cả tôi và Tâm cùng nắm chặc tay nhau và buột miệng “nghe buồn qúa mi hí?”. Vâng ! Tôi biết cảm thông cho đời lính cho nên tôi đã không lên án một số đơn vị mà ngày ấy có người gọi họ là lính “kiêu binh”. Bởi vì cuộc sống của họ như những con thiêu thần lao vào vòng lửa đạn để bảo vệ hạnh phúc và an ninh cho người khác. Bằng chứng là khi cuộc chiến kết thúc thì chúng tôi đã không có được diễm phúc đứng vỗ tay “hoan hô hòa bình” mà ngược lại chúng tôi lại phải ngập ngụa trong một cuộc sống lầm than. Thời gian vẫn chuyển động. Cuộc sống đã có nhiều đổi thay nhưng lòng tôi vẫn mưng mủ khi nhớ về qúa khứ, nhớ về các anh tôi. Lòng bùi ngùi khi thấy ngày 30 tháng 4 laị sắp trở về . Bài viết này như một nén hương lòng thắp lên để tưởng nhớ thi sĩ Trần Miên Trường tức là anh Đỗ Tư Long một người lính mũ nâu đã tử trận ở chiến trường Hạ Lào năm 1971 trong cuộc hành quân Lam Sơn 719 và những đồng đội khác trong QLVNCH đã hy sinh vì Tổ Quốc. Mi Sa. |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23875 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Giờ Nầy Em Ở Đâu![]() _______________
Mùa hè năm 1972, buổi chiều vừa
về tới nhà , chị Năm
ở trên lầu 2 hớt hải chạy xuống :
- Chú Hùng ơi … có điện tín , chú
Phi… tử trận rồi .
Phi,
em trai kế tôi , khóa 4/71 Thủ Đức , Đai Đôi 2 Tiểu Đoàn 6 Nhảy Dù vừa nằm
xuống trong trận đánh tái chiếm một cao diễm ở Quế Sơn, Quảng Nam. Phi ra đi
trong lúc anh Hai tôi là lính của Tiểu Khu Bình Long còn kẹt trong An Lọc, đã
mấy tháng rồi không tin tức
Lúc đó đã sáu giờ chiều, tôi chạy vội ra nhà thuốc tây ở bến xe Nguyễn Hoàng
cạnh chợ An Đông cho người bạn gái hay rồi đi thẳng ra Sài Gòn tìm thằng bạn là
BS Quân Y đang làm ở Bệnh Viên Dã Chiến 3. Nó lùa tôi lên chiếc Deux chevaux cà
tàng chạy riết lên Nghĩa Trang Quân Đôi để tìm Phi .
Mặt trời đã lặn , tôi có cảm tưởng chỉ mấy mươi
cây số đường mà chiếc xe mắc dịch của thằng Tài chạy hoài không tới . Khi
tới cổng , nghĩa địa vắng tanh , rờn rợn . Anh lính gác say mèm lừ đừ chỉ
khu nhà xác tối om . Chúng tôi đẩy cửa bước vô trong ,hơi lạnh và mùi thây ma
lâu ngày ập lên mũi, lợn giọng , muốn ói . Dọc theo tường là những bồn xử
lý bằng gạch men , ngổn ngang những xác chết mất tay , cụt chân
nằm trơ vơ thấy ghê , tội
nghiệp. Phía trong là những dãy tủ sắt cao khỏi đầu, có ngăn kéo , mỗi ngăn có
étiquette lòng thòng . Chừng 15 phút sau …
- Hùng ơi ….
Lạnh quá , tao ra ngoài cửa hút thuốc …. chờ mầy.
Thằng
phải gió mặc quân phục , yểm trợ thêm cái pardessus mà còn kêu lạnh ,trong khi
tôi chỉ phong phanh cái chemise ngắn tay, tôi trả lời cộc lốc …
-
Ừ , có lạnh ... cẳng thì đi đi …
Còn lại một mình trong căn phòng mênh mông đầy ám khí, tiếng máy lạnh sè
sè , dưới ánh đèn điện vàng khè như ánh đèn hành lang của nhà thương Rạch Giá ,
tôi tiếp tục coi hết những étiquette có tên, không có tên Phi . Còn những ngăn
tủ khác không có étiquette thì sao , tôi ngần ngừ rồi kéo thử. Từng xác người
đã được gói trong lớp vải trắng phủ đầu , biết làm sao bây giờ . Đã tới non
nước nầy có sợ gì cũng phải liều, kéo miếng vải qua một bên để nhìn mặt . Dung
nhan gì mà mòn mỏi , héo hắt, nỗi đau đớn còn hằn rỏ nét, vết hoang lỗ , tàn
phá của bom đạn thật khủng khiếp . Có những người mặt mũi không còn . Chàng
trai trẻ, người anh thân thương của cô em gai quê nhà , đứa con yêu của gia
đình ngày nào bây giờ chỉ là cái xác chết không còn điểm gì để nhận diện được
nữa, nếu không có tấm thẻ bài thì các anh đúng là những chiến sĩ … vô danh.
Chiến tranh nào mà không tan nát ; tan nát đời trai và lòng người con gái
chưa lên xe hoa đã đội tang chồng; tan nát gia đình, ruộng vườn làng xóm;
tan nát luôn niềm tin của bao thế hệ dân mình .
- Hùng ơi … ơi … ơi
…… Tiếng thằng Tài vang vọng trong không gian lạnh lẽo nghe âm u , ghê
rợn như tiếng kêu réo thê lương của bầy ma ngoài nghĩa địa tối tăm . Tôi
chợt thấy lạnh , lạnh từ trong ruột gan xương tủy lạnh ra .Trong một thoáng
, tôi tưởng chừng mình đang lơ lửng phiêu bồng giữa cõi trần ai và miền
âm phủ . Tôi thấy sợ , phải ra khỏi cái thế giới lạnh lẽo của người chết
nầy liền . Hai hàm răng đánh bọ cạp, quay lưng bước vội ra phía cửa, tôi lên
tiếng nhưng cổ đặc quánh , nước miếng đóng khằn .
Bên ngoài ấm áp , gió lùa vào mặt nghe dễ thở hơn , tôi chìa tay , Tài đưa điếu
thuốc đang hút, hít một hơi thật dài , rùng mình …
- Lạnh hả … nó cởi cái
áo ngoài choàng lên vai tôi, tôi định kêu nó đi chết đi , nhưng lại nói :
- Ra phía trước
… kiếm nữa …
Ở trước tiền đình, vô số quan tài có phủ
lá quốc kỳ, hàng hàng lớp lớp , mút mắt .Tôi
còn đang tìm kiếm ở cuối dãy phía bên trái thì nghe Tài hỏi lớn …
-
Đây rồi
, phải Hồ Thành Phi không ?
Tôi chạy
vội lại , thì ra sĩ quan được đặt nằm ở ngay khu chính giữa , trên bệ cao hơn
hai bên một chút . Khi đã bình tỉnh ,
tôi mới thấy phần lớn tử sĩ ở đó thuộc hai binh chủng TQLC và Nhảy Dù . Có thấy
tận mắt tôi mới hiểu được đã có biết bao nhiêu người phải nằm xuống như vầy để
những thằng như tôi và Tài được yên ổn học hành .
Tôi
đã đem Phi về Rạch Giá an táng kế bên mộ ông bà Ngoại tôi ở Cầu Quay . Sau đó
tôi làm bia mộ cho nó có hình nó mặc đồng phục sinh
viên sĩ quan lúc còn ở Thủ Đức ( nó không có hình
nào sau khi về đơn vị Nhảy Dù , vì ngày ra trường , tụi nó được đưa ngay ra đơn
vị , không một ngày phép .) , một bên có phù hiệu đơn vị, một bên là bảo quốc
huân chương . Tháng 5/ 75 anh Hai tôi về đến Rạch Giá , tôi cũng đã rời Sài Gòn
về quê . Anh nói là cái bia mộ của Phi
phải phá bỏ , để đó sẽ liên lụy đến gia đình , tôi không đồng ý . Anh Hai nín
thinh nhưng có người bà con cho tôi hay là anh Hai sẽ đập bỏ tấm bia
đó vì bốn chữ … " quyền huynh thế phụ " . Tôi
đi tìm anh Hai ... " Nay mai anh cũng phải về Lọc Ninh với ba
má , anh cứ lo đi đi , còn cái tấm bia mộ thằng Phi anh không nên đụng tới ...
người đã chết ... tôi nghĩ không ai đi làm gì cái bia mộ của nó đâu , nhưng nếu
họ có gai mắt thì cứ để họ muốn làm gì thì làm ... anh mà làm mẻ một li bia mộ
thằng Phi ... anh ở xứ nầy hỏng được với tôi đâu ... " . Thấy tôi giận
xanh mặt , anh Hai gượng cười .. " Chú làm gì dữ vây ... thì cứ để đó ... ai làm gì
đâu ... " . Tôi hậm hực bỏ đi . Anh Hai giữ đúng lời hứa , không thèm
làm mẻ một li , anh đục hết hình ảnh , phù hiệu huy chương , chỉ chừa lại tên họ
và ngày sanh năm chết của Phi rồi cuốn gói ngay hôm đó .
Người cũng đã về với cát bụi , sá gì một khối đá trơ mà sao tôi " hung
hăng " dữ vậy ?
Sau 1955 , gia đình ba má tôi
rời xứ An Biên dọn nhà lên Lọc Ninh theo chương trình dinh điền của chính phủ ,
rồi lần hồi trở nên túng hụt , Phi và đứa em gái kế phải gởi luôn cho ba má
nuôi tôi ở Rạch Giá . Mặc dù là em ruột tôi , được cho ăn cho học nhưng làm sao
tụi nó có được tiện nghi như tôi có . Trong khi tôi được ba má nuôi lo cho ăn
ngon mặc đẹp , muốn gì được nấy thì Phi và đứa
em gái
phải vất vả lắm mới học hết trung học . Những lúc nghĩ tới tụi nó tôi thấy
chạnh lòng nhưng cũng không giúp hai đứa nó được gì nhiều . Suốt khoảng đời
ngắn ngủi của Phi không có gì đắc ý hết ( nhưng cua mèo và nói tiếu lâm thì ..
rất có duyên , và đẹp trai nữa ) . Rớt Tú Tài 2 , theo lịnh động viên nhập ngũ
, gần mãn khóa , đi thăm nó ở quân trường , tôi hỏi " sao không xin về truyền tin hay tiếp
liệu , thời buổi
nầy
mà chọn Nhảy Dù ... " ... " Lính nào mà hỏng lính ... lính nào mà
không cầm súng , cầm súng mà hỏng bắn , hỏng đánh trận thì đi lính làm chi . “
Tôi chịu thua , đúng là cái đồ điếc hỏng sợ súng .
Thời cuộc đổi thay , sau 75 lịch sử cứ
từng trang bị bôi đi viết lại , đất đổi chủ , đường bị sửa tên , anh hùng hôm
qua nay là giặc ... . Lúc đó , tôi không cần biết kẻ thắng trận là thánh
thần hay ma quỷ , tôi cũng không rỏ họ giải phóng hay giam cầm ,
nhưng tôi biết chắc chắn một điều : Bộ quân phục và phù hiệu trên
vai là tất cả niềm hảnh diện của thằng em vắn số , đời nó không có gì
hết , chỉ có mỗi một chọn lựa màu áo lính là nó vừa ý nhất thì không
ai trong gia đình có quyền xóa bỏ , quên đi hay phũ phàng vùi
dập được , ít nhất là khi tôi còn ở đó . Vì an
nguy, nhiều người chối bỏ quá khứ , người khác có thể ngại ngần khi
phải nhắc lại chuyện xưa ... Vì ngu dốt , lòng hận thù hay hẹp lượng
, đám người có quyền ăn có quyền nói có thể gọi người lính
thua trận bằng đủ thứ tiếng xấu xa , khinh miệt. Với tôi , Phi và những thanh
niên non nhớt nhập ngũ lúc cuộc binh đao đang hồi khốc liệt nhất ,dám chọn cho
mình con đường gian nan , nguy hiểm tột cùng trong làn
tên mũi đạn mờ trời , muôn đời vẫn là những kẻ hào hùng .
Mấy chục năm rồi , xương tàn cốt rụi , mồ mả tan hoang , người nằm dưới ba
tất đất cũng phải dọn nhà đi nơi khác ... tấm bia cũ cũng
không còn mà sao mỗi lần nhớ lại , lòng tôi vẫn chưa yên .... hỏng
biết bây giờ thằng em mình nằm nghỉ nơi
nao !
Năm 2008 , Chị em tôi quyết định cải táng Phi kế bên mộ ba tôi ỏ Lộc Ninh . Khi
đem hài cốt lên mọi người mới ... té lăn cù , xương óng chân dài quá không giống của Phi , cũng không tìm ra được
tấm thẻ bài . Em gái tôi đem về Sài Gòn nhờ giảo nghiệm , người ta tính ra
người có óng xương chân dài như vậy phải cao cở 1.75 m - 1.8 m . Phi đứng ngang
tai tôi , mà tôi chỉ cao 1.65 m . Thôi thì vẫn cứ đem về Lọc Ninh chôn cất với
hy vọng là em mình cũng có ai đó lo dùm .
Bốn tháng sau ngày Phi tử trận ,
một đồng đội mang ba lô của nó về trao lại cho tôi . Ngoài những
vật dụng linh tinh , tôi tìm được bài thơ nầy trong nhật ký của thằng
em , không thấy ghi tên tác giả. Đã lâu lắm rồi , bây giờ viết lại không biết có
chính xác không .
Chiều Chúa
Nhật,
Anh và các bạn đếm
nhịp quân hành ,
Môi có mặn nhưng không là nước mắt
Súng cầm tay ,ba lô nặng trĩu
Lần dừng lại để đôi
phút nghĩ về em
Viết
cho em những mộng không ngờ
Và cho em trước mặt khoảng đồi xanh hun hút
Viết bây giờ cho ước vọng mai sau
Ngày vàng đó không còn là phím mỏng mây mù ,
Anh trở về từ
đồi Tăng Nhơn Phú .
TMH |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 202 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |