Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình
Message Icon Chủ đề: ĐỜI SỐNG GIA DÌNH Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 134 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 28/Dec/2014 lúc 11:55pm

Sợi dây


Mẹ đi làm về, gọi lớn:
- Cái Lan, thằng Khôi dọn nhà cửa!
Thằng Khôi nhìn chị Lan, nhấn chuột tắt màn hình vi tính:
- Đã chiều thứ sáu rồi sao?
Chiều thứ sáu nào nhà cũng như có loạn. Mẹ về không kịp nghỉ tay, vội vàng hô hào cả nhà dọn dẹp trên xuống dưới. Tối mờ tối mịt mới được ăn cơm.


Sáng thứ bảy, tầm tám giờ. Bác đến. Cái xe máy kêu vang xóm, tiếng máy còn kêu to hơn tiếng còi. Phía trước phía sau là những giỏ, những đùm, túi to nhỏ. Bố reo:
- Cá nướng úp vung này!
Mẹ mở hộp cá:
- Thơm quá, con cá này dễ năm cân hả bác?
Bác lột mũ bảo hiểm, lột thêm cái mũ vải, cười hể hả:
- Sáu cân hơn đấy, cá sông, thịt chắc lắm!
Bác tháo cái túi treo trước ghiđông:
- Của hai đứa, ổi vườn, vừa giòn vừa ngọt.
Thức ăn, rau ráng, trái cây, thứ nào cũng tươi sạch. Cuối tuần bác một mình một ngựa sắt cà tàng chở đồ quê ra phố. Có thứ bác tự nuôi trồng, có thứ bác mua, "rẻ ấy mà!", bác nói khi thấy mẹ áy náy.
Bác đi một vòng quanh nhà, dừng lâu nhất ở mảnh vườn trên sân thượng. Thành phố tấc đất li kim cương, tuần nào đấy bác đi lùng mua mười mấy cái thùng xốp to. Bác mua đất, một mình vác lên tầng trên đổ đầy thùng. Bố mẹ đòi phụ, bác gạt đi nói bay dân bàn giấy không quen làm nặng, ba chuyện này để tao. Hai ngày, bác biến cái sân thượng nền ximăng thành một khu vườn.
Bác tổ chức "hội nghị đầu bờ". Tay bác gieo hạt, miệng thuyết minh.
- Muốn nhanh cứ anh rau mầm nhé, hạt gì cũng được. Tưới tắm chừng một tuần là có ăn.
Rau muống, mồng tơi, rau đay, cải xanh, cải ngọt, có cả hành lá với ngò rí. Khôi thì thào:
- Nhà mình tính làm siêu thị rau à?
Bố đùa:
- Bác ngại cho nhà em rau hay sao mà làm vườn rau hoành tráng thế?
Bác hề hề:
- Tao chả ngại, gì chứ rau nhà ối. Chẳng qua cho chúng nó làm quen với lao động.
Hồi chưa làm vườn, mỗi lần bác đến thế nào bác cũng tìm ra việc gì đó để làm. Cái bồn rửa chén thoát nước chậm, ổ điện chập chờn, sàn nhà tắm bị tróc, bác lui cui sửa hết. Bác làm một mình nhưng kéo bất cứ ai ở bên cạnh ngồi nói chuyện. Bác đến, chị em nó đừng hòng yên ổn ôm iPad hay máy tính, kêu chúng mày phải cho mắt nghỉ chứ, cắm mắt vào đấy coi chừng hư mắt hết con ơi.
Ba mẹ về, bác lại than với ba mẹ. Luật mới được đặt ra: khi bác lên, không được ôm máy, nếu dùng phải đặt đồng hồ nửa giờ phải bỏ đó ra sân dạo mười lăm phút. Bác chẳng khi nào thấy ngồi một chỗ, trừ khi ăn cơm. Bác tha thẩn lau dọn thứ nọ, sắp xếp thứ kia. Bác là đàn ông mà chẳng nề hà, chổng mông lau nhà vì không biết dùng cây lau.
Có lần Khôi cự:
- Bác ở quê biết gì, sao bố mẹ không nói bác hiểu, bắt tụi con làm theo ý bác không à.
- Bác ở quê nhưng suy nghĩ và tình cảm của bác không quê đâu.
Bố kể ông bà nội mất sớm, bác hơn bố bốn tuổi, nghỉ học nhường em đến trường. Bác lọ mọ cua cáy, suốt ngày ngoài đồng, có khi ngày ăn một bữa cơm nhưng bố nhất định phải đủ ba bữa dù là khoai bắp. Bố nghẹn giọng:
- Cả đời bố không sao quên được một ngày khi ra đồng gọi bác về. Bố chợt nhận ra mình đã cao hơn bác gần một cái đầu. Vất vả, đói khát khiến bác không lớn nổi. Tối ấy bố nói sẽ nghỉ học, anh em rau cháo có nhau. Bác sống chết không chịu: "Chú bỏ học lúc này khác nào mấy năm qua của tôi vô ích? Tôi thà nuôi con bò, con heo có khi còn được nhờ".
Nghe bác nặng lời, bố òa khóc, không dám đòi nghỉ nữa. Quyết tâm học thật giỏi, sau này nuôi lại anh. Bố lên thành phố, bác vẫn ở nhà cũ không chịu theo em. Bố đi làm tự nuôi thân được, bác mới bắt đầu cắp sách học chữ. Chưa khi nào thấy bác than thở, bác cứ tuềnh toàng, vui vẻ thế. Bác quên luôn chuyện vợ con. Bao người nói sao bác không lên thành phố ở với em trai, một mình vất vả, bác bảo:
- Em tôi là ai? Cũng máu, cũng thịt của bố mẹ tôi. Tôi vầy có gì khổ, chú ấy chắc gì đã sướng?
Những gì bác nói, bố coi như kim chỉ nam của đời mình. Bố luôn nói đời bố bất hạnh mồ côi sớm, nhưng có hai điều hạnh phúc. Một là có anh trai thương yêu, hai là có vợ thông cảm.
Mẹ không nói gì. Ngày ấy, mẹ phải vượt qua bao trở ngại từ phía bên ngoại mới đến được với bố. Khôi thì thào với chị Lan:
- Nhà mình ai cũng là anh hùng hén!
Vườn rau lên xanh mướt, những chuyến xe cuối tuần của bác không có rau, thay vào đó là hạt giống, phân bón. Bác còn mang lên những cái que tre cắm làm giàn cho mồng tơi, đậu côve, dưa leo. Chiều chiều cả nhà bốn người tụ tập lên sân thượng, người tưới cây, người nhổ cỏ. Cảm giác ăn rau vườn nhà rất thích, vừa tươi, vừa ngon. Thú vị nữa là mẹ làm nước mắm, chạy ù lên hái trái ớt. Nồi canh thịt có ngay hành lá, nhạt miệng có cọng rau thơm.
Khôi hỏi:
- Sao nhà mình không về thăm bác, bắt bác lên nhà mình hoài?
Bố trầm ngâm:
- Có khi tuần này nhà mình làm chuyến về bác. Bác ngại các con đường xa, bụi bặm.
Cả nhà háo hức chuẩn bị cho chuyến "về nguồn", Khôi ném iPad vào hộc tủ. Chị Khôi mang theo tuýp kem chống nắng. Mẹ chuẩn bị ít thuốc bổ cho bác, ít quà cáp cho hàng xóm.
Nhưng không kịp mang theo. Tin bác mất đến lúc rạng sáng thứ năm.
Nhìn ngôi nhà nhỏ gọn gàng, hầu như không có vật gì đáng kể, nước mắt Khôi lộp bộp rơi. Gia tài của bác có chăng là gia đình nó.
Lúc về, Khôi với chị đi ôtô. Bố mẹ đi bằng xe máy của bác. Chị em Khôi về đến nhà, hơn tiếng sau bố mẹ mới về tới, mặt mũi tái nhợt vì mệt.
Sáng Khôi dậy, thấy bố đang lau chùi cái xe máy cũ, vừa lau vừa khóc.


NGUYỄN THỊ THANH BÌNH



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 29/Dec/2014 lúc 12:00am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23734
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 30/Dec/2014 lúc 9:10am

Ba "Giang Hồ"


ba%20giang%20ho
Tôi đến phi trường với tấm lòng chĩu nặng lo buồn, mặc dù đã biết trước những điều này sẽ đến. Ba tôi bị ung thư gan, khi phát hiện ra thì căn bệnh phát triển theo chiều hướng xấu rất mau lẹ, mỗi ngày gia đình nhận thêm vài thông tin buồn từ các bác sĩ, không còn hi vọng gì…

Tôi dự tính cuối tuần này sẽ mua vé máy bay về thăm ba nhưng dường như không kịp nữa, tôi nhận được điện thoại của má báo và phải về gấp rút ngay hôm nay để gặp mặt ba lần cuối.Ba đang chờ đợi tôi, đứa con gái lớn nhất của ba và gần gũi với ba trong những tháng năm dài thơ ấu..

Ngồi vào máy bay tôi chỉ biết cầu mong cho chuyến bay vượt không gian mấy tiếng đồng hồ sẽ trôi qua thật mau để đưa tôi về bên ba.


*******

Ngày xưa, khi tôi còn là một con bé, tôi thân thiết với cha lắm, vì tôi là đứa con duy nhất. Má sanh tôi ra vài năm sau thì ốm yếu, đau bệnh gì đó không thể mang thai sinh đẻ được nữa. Má buồn rầu lắm vì e ngại không có con trai cho ba nối dõi tông đường

Ba nhiều lần nói cho má vui lòng:

- Con nhỏ này là con cầu tự của tôi mà, mình đừng lo chi cho mệt, sau này con nó đẻ ra sẽ là cháu đích tôn của mình, cháu nội, cháu ngoại cũng là ruột gìa máu mủ của mình chứ ai.

Nghiễm nhiên ba coi tôi như một thằng con trai, đi đâu ba cũng dắt tôi theo, như mỗi sáng ra tiệm cà phê của chú Lù ở đầu hẻm, ba ngồi nhâm nhi tách cà phê đen ngòm và hút thuốc, còn tôi ung dung điểm tâm với chiếc bánh bao nhân thịt nóng hổi. Khi ra về ba lại mua thêm chiếc bánh bao nóng hổi khác cho má ở nhà.

Ba làm thợ xây cho mấy ông cai thầu, lương ba cọc ba đồng mà thỉnh thoảng vẫn phải đi xa khỏi thành phố vì nhu cầu của công việc, còn má ở nhà quán xuyến một cửa hàng tạp hóa đông khách, háng bán đủ thứ, lại còn thêm vài món má tự làm như muối dưa chua, cà pháo, chưng nước màu dừa, làm mắm, nên cửa hàng tạp hóa kiêm luôn vài món thức ăn bình dân cho các gia đình trong xóm.

Má tôi chết vì bệnh ung thư cổ tử cung, năm ấy tôi mới 8 tuổi.

Thế là hai cha con tôi sống thui thủi trong căn nhà đã vắng đi hình bóng người đàn bà, dù chỉ là một người đàn bà đau yếu thường xuyên nhưng cũng có hơi ấm một mái gia đình, có khói bếp, có tiếng nói cười….

Buồn chán vì mất đi người vợ hiền đảm đang và vì thương tôi bé bỏng không ai chăm sóc, ba tôi đã từ chối những lần phải đi xây cất xa nhà, nên lợi tức càng ngày càng kém. Ba như chiếc kiềng ba chân bỗng bị gãy đi một chân, chông chênh muốn đổ.

Ba sinh ra cờ bạc và nhậu nhẹt, số tiền dành dụm ít ỏi của gia đình dần dần biến mất. Hai cha con tôi là một trong những nhà nghèo mạt rệp trong khu xóm.

Ba thường khoác vào người chiếc áo sơ mi ca rô, chiếc quần jean cũ mèm để tếch ra ngoài đường, đến một đám nhậu hay một sòng bài con nào đó. Trong xóm này có mấy sòng tôi đều thuộc hết, mỗi lần tìm ba tôi cứ đi vòng vòng là sẽ thấy ba. Khi vừa thấy tôi thò mặt vào, các tay bài bạn ba ai cũng biết mặt biết tên tôi, đã kêu lên trêu chọc:

- Ê, kiếm ba về cho má…nhỏ hả?

Tức thì tôi không hài lòng đáp:

- Dạ, đâu có má nhỏ nào, con kêu ba về đi ngủ mai còn đi làm. Khuya qúa rồi.

Một người khác:

- Ba Giang mày là ba Giang…hồ, khỏi cần kiếm con ơi, khi nào chán thì ba sẽ về…

Thật ra ba tôi tên là Giang, nhưng trong đám bạn bè bài bạc, ăn nhậu của ba đã gọi ba là “Giang Hồ”, vì cả ngày lẫn đêm ba đều lang bang ở ngoài đường hơn là ở nhà. Riết rồi lối xóm cũng cứ thế mà gọi tên ba.

Dù ham mê bài bạc nhưng ba cũng lịch sự với con, ba hay nháy mắt âu yếm năn nỉ tôi:

- Con gái, chờ ba chơi hết ván này nghe?

Tôi sà xuống chiếu bạc, ngồi cạnh ba nhìn vào từng lá bài của ba dù tôi không hiểu gì, nhưng trong bụng cứ thầm cầu mong những lá bài này sẽ làm cho ba thắng nhiều tiền.

Khi hai cha con ra khỏi sòng bài, đêm đã khuya, con đường hẻm về nhà có một hàng bán khô nướng về đêm, là một bàn thấp kê dưới một cột điện sáng choang, chị bán hàng thỉnh thoảng quạt bếp cho than hồng lên mỗi khi cần nướng khô cho khách, và mùi khô nướng thơm ngát mũi, ai đi qua mà không thèm thuồng chỉ muốn dừng chân.

Ba biết tôi thích ăn mấy món khô nướng, nên dù khuya cỡ nào, dù tiền trong túi còn hay hết ba cũng dắt tôi tấp vào hàng.

Hai cha con ngồi xuống chiếc ghế thấp quanh bàn, ba kêu cho ba một ly rượu đế Gò Đen nhỏ và một miếng mực nướng, còn tôi, lúc nào cũng tham lam và hoa mắt trước những món khô đủ loại bày trên bàn, vì món nào tôi cũng muốn ăn, cả trái trứng vịt lộn nóng hổi, rắc muối tiêu ăn với rau răm. Tôi muốn ăn…tất cả.

Hôm nào biết ba ăn bài, tôi làm sang ăn trứng vịt lộn và thêm miếng khô mực nướng thơm phức chấm tương đen tương đỏ cho thật nhiều ớt cay, vừa ăn vừa hít hà sung sướng.

Hôm nào thấy ba thua bài sạch túi, tôi không nỡ ăn sang sợ tốn tiền ba, chỉ kêu một miếng khô cá đuối rẻ tiền mà …to, cái búa của chị hàng khô gĩa lên miếng cá đuối nướng tưng tưng lên vì thịt cá đuối khô và dai, nhưng giã xong thịt nó tơi bông ra nhai trong miệng rất đậm đà, cũng chấm tương đen tương đỏ, cũng thơm phức ngon lành.

Khi ấy ba sẽ kêu chủ hàng ghi sổ, bữa khác trả…

Ăn xong, cha có chút mùi rượu, con có vị tương cay trên đôi môi còn thèm thuồng, ba dắt tay tôi, trong ánh đèn điện soi sáng một khỏang đường, bóng hai cha con liêu xiêu về trong đêm vắng.

Những ngày cuối tuần ba cũng không ở nhà, ba đi cả ban ngày luôn. Xóm tôi ở đi ra đầu đường là băng qua một con đường nhựa, bên kia đường là một nghĩa trang lớn, sau nghĩa trang đó là một khu làng xóm khác, nhà quê hơn bên xóm tôi, dù chẳng cách nhau bao xa.

Người ta vẫn gọi bên ấy là xóm Mô.

Xóm Mô nằm sát phía sau của phi trường Tân Sơn Nhất, chỉ cách nhau mấy lượt hàng rào kẽm gai và những buị cây cỏ rậm rạp hoang sơ. Dân xóm Mô làm nghề vườn, trồng rau và chăn nuôi. Còn bên xóm tôi là khu bình dân lao động, cả hai xóm có điểm giống nhau là nhiều nhà nghèo.

Ba tôi hay qua đó để chơi thảy “bun”, vì xóm Mô có nhiều con đường làng rộng rãi bằng đất có nhiều cát rất thích hợp cho trò chơi này. Những trái “bun” đều bằng sắt, nặng nề, trước hết họ thảy một cục “bun” nhỏ như trái banh tennis ra thật xa về phía trước để làm chuẩn, sau đó mỗi người lần lượt thay phiên nhau thảy từng trái “bun” lớn hơn, bằng cỡ trái cam, đến càng gần trái “bun” chuẩn càng có điểm. Ai thảy trái “bun” lớn xa hơn thì thua điểm. Họ có thể thảy “bun” tống khứ trái “bun” của người khác để giành vị trí gần tiêu điểm hơn, nên cuộc chơi càng lúc càng gay cấn, ác liệt.

Ba rất mê thích trò chơi này. Và tôi không bao giờ bỏ lỡ dịp theo ba sang xóm Mô, từ ngoài nghĩa địa tôi đi vào xóm bằng con đường đất, là tới một khu đất trống, dọc theo là mấy lũy tre xanh, có con trâu cột bên bụi tre đang thảnh thơi nhai rơm hay trâu đang nằm nghỉ ngơi hóng mát.

Tôi thích nghịch ngợm, lượm mấy lá tre khô thảy cho trâu xem nó có …ngu không, có ăn lá tre khô thay rơm khô không?, hay tôi chơi với lũ trẻ xóm Mô, chơi chạy đuổi bắt, chơi lò cò, chơi tạt lon.v..v.. chán chê tôi chạy lại chỗ chơi “bun” của ba, tôi đứng chen lấn với đám đông để xem cuộc thảy “bun” bất phân thắng bại khi hai người thảy hai cục “bun” gần cục “bun” nhỏ, khỏang cách tương đương nhau, mắt nhìn khó đoán được. Tôi đã từng tà lanh chạy đi nhặt mấy cọng rơm khô vất vưởng trên đường, cạnh mấy con trâu, đưa cho ba để đo cho chính xác.

Nếu ba thua, tôi đợi cho ba chơi thêm ván sau, và đứng tại chỗ theo dõi, hồi hộp cầu mong cho ba thắng.

Ngày nào từ xóm Mô về chân tay, quần áo tôi cũng dính đầy cát bụi, tôi thường lười không tắm, buổi tối chỉ phủi phủi hai chân vào nhau, coi như sạch sẽ, vô tư lên giường ngủ .

Ba tôi càng ngày càng ăn chơi đủ thứ, làm ra đồng nào “xào” luôn đồng đó, mỗi khi bên xóm Mô không có đám chơi “bun” thì ba nhảy qua đám đá gà. Ba chơi thứ gì tôi rành về thứ đó ngay.

Hai cha con như thày và trò trên con đường đời, trên con đường ăn chơi chưa hề rời nhau..

Nhưng cũng có hôm ba không có nơi chốn nào để đi, ba nằm chèo queo ở nhà, là lúc cha con tâm tình:

- Con ơi, ráng học cho chăm cho giỏi, có chữ nghĩa lớn lên không khổ như ba.

Tôi học dốt lại lười, với lại chiều tối về nhà không có ba tôi cô độc, tủi thân, chỉ học bài qua loa lấy lệ là gấp tập vở lại chạy đi tìm ba, những chốn ấy vui hơn..

Đi học với tôi là một cực hình, tôi thường lấy cớ đau bụng, nhức đầu để nghỉ học. Ba buồn tôi về chuyện này lắm, nhưng thương con, chiều con qúa ba đành chịu thua và làm ngơ. Tôi học dốt bị ở lại lớp, tôi mắc cở đòi nghỉ học luôn nhưng ba không cho nên tôi đi học cho có lệ, thường đứng chót bảng trong lớp.

Tôi nũng nịu lắc đầu:

- Khỏi cần, con nghèo như ba cũng được, miễn là ba đâu con theo đó nè…con thích theo ba vô bàn nhậu, ăn ké mồi của ba, theo ba vô sòng bài hốt tiền giùm khi ba thắng, rồi hai cha con mình đi ăn tiệm vui thấy mồ luôn.

- Những hôm ba thua hay không tiền thì buồn lắm con à…Con từng ăn mì gói, hay khoai lang trừ cơm mà không ớn sao?

Tôi bắt chước một câu nói đã thuộc lòng từ mấy ông bợm nhậu của ba đã từng nói:

- “ Kệ bà nó, cuộc đời lên voi xuống chó ” mà ba.

Trong đầu óc non nớt ngây thơ của tôi, tôi thấy thế là đủ hạnh phúc rồi

Ở xóm, đứa trẻ nào mà cãi nhau hay đánh nhau với tôi là coi như…tới số, vì ba luôn bênh vực tôi bất kể phải trái. Ba tới nhà đối phương của tôi hung hăng làm dữ, nhất là khi uống rượu vào thì ba càng nóng máu hơn.

Thằng Minh lé đánh tôi sưng u một cục trên trán, má nó đã biết điều dẫn nó sang tận nhà tôi hết lời xin lỗi cha con tôi, dù thực ra tôi cũng chẳng vừa, cũng túm áo đánh lại thằng Minh và chửi xa xả cả cha mẹ ông bà nhà nó bằng những lời độc địa.

Khi má thằng Minh dắt con ra về khỏi cửa nhà tôi, tôi đắc thắng vênh mặt đi theo ra tới cửa và nghe thấy má nó cằn nhằn con:

- Lần sau mày chừa đụng tới con nhà Giang Hồ này, nghe chưa? Con chả như vàng như ngọc, đụng tới nó là không yên đâu.

Tôi đã khoái chí vì thấy người ta “kính sợ” ba tôi như vậy đó, tôi được ba thương yêu, che chở vì như má thằng Minh đã nói tôi là vàng ngọc của ba tôi.

Xóm tôi có cô thợ may, chưa bao giờ lấy chồng, chẳng hiểu sao cô thương tôi quá chừng, thỉnh thoảng cô Hoa vẫy tôi lại cho gói bánh hay bịch chè, chắc là cô mua sẵn chỉ đợi tôi đi qua là cho. Nhưng một hôm cô không đưa tôi món đồ ăn như thường lệ, mà một gói to hơn, cô dặn dò:

- Con mang bộ quần áo này về cho ba Giang nghe..

Chỉ có cô Hoa là trân trọng gọi ba tôi là Giang, không là “Giang Hồ” như những người khác. Tôi ngạc nhiên:

- Ủa, ba con đặt may quần áo tiệm cô hả?

Cô Hoa bối rối:

- Con cứ mang về là ba hiểu mà..

Tôi thắc mắc:

- Nhưng sao chỉ có quần áo cho ba còn của con không có ?

Cô Hoa hứa hẹn:

- Bảo đảm mấy ngày nữa con cũng sẽ có một bộ đồ đẹp. Chịu chưa ?

Tôi vui thích ôm gói quần áo chạy như bay về nhà khoe ba. Nét mặt ba vui vui, tôi nghĩ là ba đã ưng ý bộ đồ này.

Rồi tôi cũng có bộ quần áo như cô Hoa đã hứa, cô Hoa hay sang nhà tôi chơi, ba cũng hay sang nhà cô Hoa. Từ ngày đó ba ít đi hoang hơn, chăm chỉ đi làm và ở nhà.

Một buổi chập tối ba dẫn tôi sang nhà cô Hoa, dường như hai người đã hẹn nhau trước, cô Hoa đóng cửa tiệm may sớm, đón cha con tôi vào nhà. Cô Hoa trịnh trọng rót nước trà và lấy bánh ngọt ra:

- Mời anh Giang ăn bánh, uống trà.…

Quay sang tôi, cô Hoa trìu mến:

- Con ăn bánh ngọt đi, có nước ngọt cho con nè…

Ba tôi vào đề ngay:

- Cô Hoa à, tôi muốn bàn với cô một chuyện quan trọng, nếu cô thương yêu tôi thì thương yêu luôn con gái tôi được không? Có như vậy tôi mới vui vẻ mà kết duyên cùng cô, còn không thì thà tôi ở gía. ..

Cô Hoa cảm động và mau mắn đáp:

- Anh Giang, em thương anh và thương con anh như con em mà. Tội nghiệp con nhỏ mồ côi mẹ từ nhỏ, ai nỡ lòng nào ghét bỏ …

Thế là sau đó ba và cô Hoa chính thức về ở với nhau sau một đám cưới nhỏ mời họ hàng và những người hàng xóm. Năm ấy tôi 12 tuổi.

Có cô Hoa như có phép nhiệm màu, ba đã dần dần bỏ nhậu nhẹt, bài bạc và đi làm thợ xây cất rất đều đặn, kể cả phải đi xa nhà năm bảy bữa hay một tháng. Ba yên chí vì ở nhà đã có cô Hoa lo cho tôi.

Qủa tình cô Hoa rất thương yêu tôi, dù có mặt ba ở nhà hay dù ba đi làm xa, thì lúc nào cô Hoa cũng đối xử như nhau. Cô gọi tôi là “con” và xưng “má”, dần dần tôi cũng gọi cô Hoa là “má” một cách tự nhiên từ đáy lòng.

Hai đứa em trai cùng cha khác mẹ của tôi lần lượt ra đời.

Biến cố 1975, gia đình tôi may mắn xuống tàu trong dòng người di tản và được định cư ở Mỹ.

Ba má tôi xin đi làm hãng xưởng ngay để nuôi ba chị em chúng tôi, tôi tuy là con lớn nhất nhà nhưng tuổi đời 16, học tiếp thì không có khả năng, đi làm thì chưa đủ tuổi. Ba má cho tôi đi học tiếng Anh còn hơn ngồi không ở nhà.

Hai đứa em cùng cha khác mẹ của tôi đã lớn lên ở Mỹ và ăn học nên người, cả hai đều tốt nghiệp đại học làm kỹ sư và vợ con yên ổn. Tôi cũng lập gia đình.

Ba đứa con như ba cánh chim đã tung cánh rời tổ ấm của cha mẹ, lập tổ ấm của riêng mình. Chúng tôi mỗi người ở một nơi nhưng sự liên hệ với ba má, với chị em vẫn gắn bó với nhau..


*******

Tôi tất tả đi vào bệnh viện, hai em trai tôi cũng đã về, cả nhà thay phiên nhau luôn ở bên ba. Ba đã dặn dò nhắn nhủ vợ con xong, chỉ còn mình tôi.

Tôi nhào tới ôm lấy tấm thân gày guộc của ba nghẹn ngào:

- Ba ơi, con đây…

Ba hé mắt cố nhìn thấy mặt của tôi và yếu ớt đáp lại:

- Giờ phút này…có đông đủ vợ con…ba mãn nguyện lắm rồi, riêng với con, ba chỉ muốn nói lời cuối cùng là ba xin lỗi con thời thơ ấu cực khổ…con có giận hờn gì ba không?

- Sao ba lại nói thế? Con luôn hạnh phúc sung sướng khi được ở bên ba mà.

- Nhưng con thiệt thòi…thời đó ba hư quá, chỉ biết ăn chơi mà không lo được gì cho con…chuyện học hành không đến nơi đến chốn…tha lỗi cho ba…

Tôi khóc nức nở lên:

- Không bao giờ ba có lỗi với con hết. Quãng đời thơ ấu ấy con thương nhớ mãi cho tới bây giờ…

Đôi môi khô héo của Ba cố mỉm cười, ba không còn sức để nói thêm gì nữa. Ba tôi thiêm thiếp đi vào hôn mê.

Buổi tối ba tôi đã vĩnh viễn ra đi trước sự chứng kiến của những người thân vây quanh. Má Hoa là người đầu tiên vuốt mắt cho ba, người đàn ông, người chồng mà má đã hết lòng yêu thương.

Khi đến phiên tôi vuốt mắt cho ba, nhìn khuôn mặt ba thanh thản, tôi tin là ba đã vui lòng, vì ba biết chắc rằng vợ con đã yêu thương ba, kể cả tôi, đứa con gái gần gũi với ba qua đoạn đường ấu thơ nghèo khó nhất.

Ba Giang, ba Giang Hồ của tôi vẫn là cái tên đẹp mà tôi yêu qúy mãi.


Nguyễn Thị Thanh Dương.


Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 03/Jan/2015 lúc 8:11am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23734
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 05/Jan/2015 lúc 1:46am
TIẾNG PHÁO ĐÊM GIAO THỪA
Tác giả: Hoàng Ngọc Liên
Người đọc: Thanh Phương
http://k007.kiwi6.com/hotlink/5qp7aewj2z/T...ThanhPHuong.mp3



Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 10/Jan/2015 lúc 7:18am
Hai Buổi Tối Mồng Một Tết   <<<<<
Thanh Thương Hoàng
Thanh Phương diễn đọc  

tet1.jpg




Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 10/Jan/2015 lúc 7:27am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 12/Jan/2015 lúc 8:11am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 14/Jan/2015 lúc 6:24am
Chiều Cuối Năm Ở Chung Cư     <<<<<
Nguyên Nhung
Sơn Huy & Thục Quyên đọc

phong-tuc-ngay-tet.jpg




Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 14/Jan/2015 lúc 7:34am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23734
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 16/Jan/2015 lúc 5:53pm

Đêm Giao Thừa


Image

    
à Liên ngẩng đầu lên nhìn kim đồng hồ chỉ hơn bảy giờ. Bầu trời qua cánh cửa sổ còn lờ mờ. Buổi sáng thật yên lặng. Chồng bà đã đi làm. Có tiếng mưa rơi nhẹ trên mái nhà. Mùa Tết năm nào cũng mưa, tuyết, hoặc thật lạnh lẽo, không có nắng ấm như xuân xưa trên quê hương. Thời tiết tháng hai vùng Hoa Thịnh Đốn là như vậy!
Bà bước xuống giường, mở máy vi tính để nó tự động tải nhu liệu xuống trong lúc bà làm vệ sinh buổi sáng. Bà bấm nút hai ba lần, màn hình vẫn bất động. À, bà quên nó đã bị trục trặc từ tối hôm qua. Bà hành động theo thói quen nên không suy nghĩ. Bà cũng nhớ đã điện thoại cho thằng cháu gọi bằng dì, nhờ chiều nay đến sửa máy...

Mỗi năm trước Tết, nhà cửa thường đuợc trang trí rộn ràng với những câu đối bằng khung đỏ chữ vàng, hoa cúc, bánh mứt… còn thiếu món nào thì mấy em gái hoặc em dâu đem đến sau. Năm nay nhà yên như tờ. Bà không thiết tha làm gì hết. Bà cũng không cho đám em út, vợ chồng, con cái tụi nó tới họp mặt đón giao thừa như mọi năm. Bà đang giận!

Đầu đuôi cũng tại con Thủy, đứa con đầu lòng của bà, có thằng bồ người Nam Mỹ. Bà không thích đàn ông người Nam Mỹ. Bà cấm không cho nó lai vãng đến nhà. Đời sống con Thuỷ cũng không lấy gì êm ả. Nó li dị, có con nhỏ. Bà đem cháu ngoại về nuôi dưỡng lúc con bé mới lên hai, thấm thoát đã mười hai năm. Cấm con Thủy đem bạn trai tới nhà thì tụi nó xách gói đi mướn chỗ khác để sống chung, bắt luôn cả cháu ngoại của bà theo.

Bà có thành kiến với đàn ông người Nam Mỹ. Lúc con Thủy mới mười chín tuổi, nó đã từng chống lại sự ngăn cản của bà, bỏ học, lấy chồng là dân vùng đó. Thằng chồng nó lăng nhăng, bồ bịch, có con với người khác trong khi vẫn còn hôn thú với con Thủy. Hai mẹ con dọn về nhà bà sau khi li dị. Chuyện đã rồi, thương con, bà chấp nhận cho nó về, khuyến khích nó đi học lại. Bà nghỉ làm, ở nhà giữ cháu nhỏ để con gái rảnh rang đi học.

Bà tưởng một lần lầm lỡ đã quá đủ, ai ngờ học hành xong xuôi, con Thủy lại lao đầu vào cuộc tình với một người đàn ông Nam Mỹ khác. Bà không muốn tỏ ra kỳ thị và cố gắng thông cảm với con nhưng khó quá. Vấn đề ngoại tình của đàn ông Nam Mỹ dường như do nếp sống văn hóa của họ; thích chinh phục phụ nữ bất kể trong hoặc ngoài hôn nhân, giống như đàn ông Tây Ban Nha. Nhằm thỏa mãn mặc cảm giống đực, họ xun xoe, lượn quanh phụ nữ chẳng khác gì những con hồng hạc bị kích thích lúc chớm xuân. Có lẽ sau bốn thế kỷ bị người Tây Ban Nha đô hộ, họ đã bị mẫu quốc đồng hoá.

Đám em út ít khi nào làm trái ý bà. Vậy mà gần đây, mỗi khi họp mặt gia đình cứ mời hai đứa nó tới chơi. Thậm chí còn tổ chức đám hỏi cho con Thuỷ mà không thông qua bà một tiếng. Bà giận lắm. Giận tụi nó dám chen vô nội bộ gia đình bà, còn giúp đỡ, khuyến khích cho hai đứa kia gần nhau. Bà đã lên tiếng cảnh cáo các em, nếu còn tiếp tục thì đừng bao giờ đặt chân lên thềm cửa nhà bà. Đám em nghĩ bà quá khắt khe với con cái nên làm ngơ như không nghe.

Từ khi đứa cháu ngoại đi theo má nó, nhà trống trơn. Mười mấy năm hai bà cháu quấn quít nhau, tự nhiên không còn nữa, cảnh nhà đối với bà thật là buồn. Càng buồn bà càng đâm ra giận hơn… ***

Phần mềm của máy vi tính bị vi rút phá hoại. Loay hoay đến mười giờ đêm mới sửa xong, thằng cháu còn chần chờ chưa muốn về. Bà hỏi:
-Cháu cần sửa thêm gì nữa hả?
Thằng Tính ngần ngừ:
-Thưa dì, không ạ. Cháu muốn hỏi dì chuyện họp mặt gia đình đêm giao thừa đó mà.
 -Ừ, thì không họp gì hết. Bà trả lời ngắn gọn làm thằng cháu hơi bối rối.
-Cháu biết ai cũng buồn chuyện này hết. Chính cháu cũng buồn nữa huống chi má cháu và mấy dì, mấy cậu. Giọng bà đầy giận dỗi: -Không họp ở nhà dì thì họp ở nhà má cháu, có sao đâu.
-Thưa dì, không giản dị vậy đâu. Thằng Tính nuốt nước bọt xong nói tiếp:
-Họp ở nhà dì đã thành một truyền thống. Con đã trên ba mươi, từ nhỏ tới giờ chỉ biết đêm giao thừa là tới nhà dì. Buổi họp mặt đêm giao thừa đem lại sự ấm cúng cho đại gia đình mình. Nó như sợi dây kết nối bốn thế hệ. Ông ngoại mới chết, còn lại ba đời. Bà không bao giờ nghĩ thằng cháu sinh ra ở Mỹ lại có những suy nghĩ như vậy. Nó tiếp tục:
-Má cháu kể ngày xưa ở Việt Nam, dì đi làm xa, nếu dì không về là nhà không có không khí Tết. Bà ngoại mất sớm. Ông ngoại là đàn ông không tạo được sự ấm cúng trong gia đình như kho nồi thịt, nấu nồi chè chẳng hạn. Má cháu với các dì cậu còn quá nhỏ để bảo lãnh phần Tết. Tuổi dì mới trên dưới hai mươi nhưng dì như người mẹ thứ hai vậy.
-Làm sao có thể là người mẹ thứ hai khi dì đi làm xa, mỗi năm chỉ về thăm có đôi ba lần?
-Dì về không thường nhưng dì lo liệu cho kinh tế gia đình. Dì không có công sinh thành nhưng có công nuôi dưỡng. Lương hằng tháng của ông ngoại chỉ đủ mua một tạ gạo, tất cả chi phí còn lại như học phí cho các em, thức ăn mỗi ngày đều từ tay dì hết. Má cháu kể thêm, tới mùa Tết, má và các dì cậu chờ dì về để đi mua quần áo mới, mua bánh mứt, trái cây… Tết không có dì chỉ vỏn vẹn có bánh tét ông ngoại gói… Bà ngồi thừ ra, nhớ lại hoàn cảnh gia đình hồi nhỏ. Má bà bịnh rồi chết lúc bà mới mười bốn tuổi. Bầy em sáu đứa, nhỏ nhất hai tuổi. Má chăn nuôi, buôn bán góp vô kinh tế gia đình nên đời sống tạm đủ. Má mất đi, lương ba không thấm vào đâu. Một thời gian sau ba lấy vợ lại, có con riêng. Bà thôi học năm lớp chín đi làm kiếm tiền phụ giúp gia đình. Nhờ bạn bè giới thiệu, bà đi hát cho chương trình Xây Dựng Nông Thôn Đà Lạt vài năm. Sau đó xin vô sở Mỹ làm thời khoá biểu máy bay, lương tháng gấp năm lần lương công chức cùng thời. Vừa làm vừa học ban đêm, bà đã thi đỗ tú tài cùng lúc với bạn bè cùng lứa. Bà ghi tên tiếp tục học luật hàm thụ Sài Gòn. Mỗi khi bài vở, công ăn việc làm cho phép, và máy bay trực thăng có chỗ trống vào cuối tuần, bà nắm lấy cơ hội về thăm nhà vài ba tiếng đồng hồ hoặc qua đêm. Bà nhớ sự vui mừng của bầy em lắm chứ. Thường thường bà mua kẹo cao su, sô cô la, đồ hộp… ở PX của lính Mỹ làm quà cho ba và đám em. Những khuôn mặt rạng rỡ khi thấy chị mình về làm bà ấm lòng biết bao nhiêu. Đầu tháng ba năm bảy lăm, thời thế hỗn loạn, từng đoàn người từ thành phố Đà Lạt lũ lượt di tản. Họ bồng bế nhau ra đi bằng xe hơi, xe đò, xe gắn máy, xe đạp, đi bộ… Đang làm việc ở Nha Trang, tìm máy bay về nhà không được, bà một thân một mình mướn nguyên chiếc xe đò về Đà Lạt, đón gia đình xuống Nha Trang. Giữa tháng ba, thành phố Nha Trang bắt đầu lộn xộn, bà nhờ máy bay quân sự Mỹ đưa cả nhà vô Sài Gòn. Khi tình hình ở Sài Gòn không ổn bà lại đưa cả bầy em vô toà đại sứ Mỹ, rồi phi trường Tân Sơn Nhất, rồi Guam, rồi trại Pendleton California, rồi định cư ở tiểu bang Virginia. Lúc đó bà mới hai mươi ba tuổi. Dì ghẻ đang tới thời kỳ sinh nở nên ba ở lại Sài Gòn. Mười năm sau bà mới bảo lãnh ba, dì ghẻ và mấy em qua Mỹ được. Thằng cháu nói bà là người mẹ thứ hai cho các em cũng không sai. Chín năm ở Việt Nam sau khi má mất, gần bốn mươi năm ở Mỹ, những quyết định lớn như học hành, mua nhà, gả chồng, cưới vợ cho đám em đều có ý kiến hoặc quyết định từ bà. Bây giờ tất cả tóc đã lấm tấm sương mà bà vẫn còn giữ vai trò bảo bọc, lo lắng... Giọng thằng Tính vẫn đều đều bên tai: -Má cháu nói sự hy sinh của dì không sao đền đáp cho vừa. Thí dụ, có cơ hội đi du học ở Mỹ, dì từ chối; có lời cầu hôn dì cũng không nhận vì kinh tế gia đình tuỳ thuộc vào dì quá nhiều... Quả vậy, lúc mới đậu tú tài xong, nhờ làm sở Mỹ, tiếng Anh khá giỏi. Ông xếp thấy bà thông minh, lanh lợi, tỏ ý muốn đài thọ cho bà qua Mỹ học chung với con gái ông ta ở Texas. Một cơ hội ngàn vàng nhưng suy đi nghĩ lại về đám em chắc phải nghỉ học để kiếm tiền lo thân, bà đành từ chối. Chuyện tình duyên gia đạo bà còn nhớ rõ lắm chứ. Luật sư Thông ngỏ lời cầu hôn. Bà ngại trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, sẽ phải nghỉ việc, không có tiền giúp đỡ gia đình. Bà lần lữa rồi cuộc tình tan vỡ vì biến cố ba mươi tháng tư. -Má cháu nói nhiều người trong trường hợp như dì có phương tiện, có giấy tờ hợp lệ để di tản thì dắt theo bạn trai. Còn dì, dì mang đám em đi, trách nhiệm thật nặng nề. Chợt nhớ lại lý do tại sao không họp giao thừa ở nhà bà. Bà nói: -Dì hiểu cháu chứ, nhưng dì không hài lòng với cách cư xử của má cháu và các dì cậu về con Thủy. Thằng cháu ngập ngừng: -Cháu xin lỗi dì. Cháu thì lại đồng ý với má cháu chuyện chị Thủy. Bà có vẻ bắt đầu khó chịu: -Có gì mà đồng ý chứ. Con Thủy theo trai mà cháu cho là phải à? Thằng cháu cẩn thận hơn trước khi trả lời: -Cháu sẽ cắt nghĩa ý cháu nhưng xin dì đừng giận. -Cháu cứ nói! -Cháu nghĩ chị Thủy trải qua quá nhiều thử thách trong đời sống, cả thể xác cũng như tinh thần, sống chết không biết ngày nào. Chị ấy có chút hạnh phúc thì nên để chị ấy hưởng. Bà chợt nghĩ tới bịnh tình của con Thủy. Nó bị tiểu đường bẩm sinh cách đây hai mươi bảy năm lúc mới lên tám, mỗi ngày phải lấy máu và thử máu ba lần rồi chích insulin. Vài năm gần đây thận suy, mắt kém phải làm phẫu thuật thay lá mía, xong phải uống thuốc chống phản ứng của cơ thể. Nó ra vô nhà thương như cơm bữa. Thay lá mía, theo thống kê, thì chỉ sống thêm chừng mười năm trừ khi thay lại cái mới. Bà vẫn không thích thằng bồ của nó: -Con Thủy bịnh nhưng có ăn nhằm gì tới thằng Juan đâu. -Thưa dì, anh Juan lo lắng cho chị Thủy chu đáo lắm. Bà bực bội: -Bộ dì không lo cho nó à? Từ ngày con Thủy mắt kém không lái xe được, bà mướn cho nó căn phòng gần trạm xe điện để tiện đi làm. Vợ chồng bà bán nhà cũ và mua nhà gần đó để dễ bề đưa đón con đi bác sĩ. Căn nhà cũ chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, chồng bà không muốn rời nó nếu không vì bệnh tình của con. Sau khi bán nhà và dọn nhà thì nó bắt đầu thân với thằng Juan. -Dì lo được chứ, nhưng không giống như anh Juan. Tình cảm từ cha mẹ khác với tình yêu trai gái. Chị Thủy năm nay hơn ba mươi. Cháu nghĩ chị ấy cũng mong có một mái ấm riêng. Anh Juan đi làm, mỗi ngày chịu khó đưa đón chị Thủy ở trạm xe điện hoặc đưa chị ấy đi tới sở; đi bác sĩ hoặc đi bệnh viện anh Juan cũng chu đáo như vậy. Lúc chị Thủy phải giải phẫu thay lá mía, đêm nào anh Juan cũng trực cả đêm ở nhà thương. Dì còn nhớ không? Lẽ dĩ nhiên là bà nhớ thời gian con Thủy nằm ở bệnh viện. Bà công nhận là thằng Juan chăm chút cho con Thủy từng li từng tí trong khoảng thời gian đó. Bây giờ khi tới thăm bà vào lúc trời chạng vạng tối, con Thủy mắt kém không thấy rõ, thằng Juan dắt nó đến tận cửa rồi lủi thủi trở lại xe ngồi chờ. Khi con Thủy muốn về, nó dìu con gái bà xuống từng bậc cấp rồi dìu lên xe cẩn thận lắm. -Cháu thấy sức khỏe của chị Thủy như vậy mà anh Juan vẫn đem lòng yêu mến, đáng quí lắm. Từ ngày có anh Juan bên cạnh, chị ấy tươi hẳn lên. Tâm bà có vẻ dịu xuống khi nghe thằng cháu phân tích. Bà vẫn còn hờn chuyện đám em tổ chức đám hỏi cho con Thủy mà không thông qua bà. Bà thẳng thắn nói cho thằng Tính nghe. Nó cười cười: -Dì à, dì đã cấm không cho anh Juan tới nhà, lẽ nào dì lại cho tổ chức. Má cháu và mấy dì cậu làm theo sự khẩn khoản của chị Thủy. Tất cả đều nghĩ không lay chuyển được ý của dì nên mới ...làm đại rồi chịu tội sau. Cháu biết chị Thủy mong mỏi có sự đồng ý của dì về chuyện đám hỏi cũng như đám cưới. Chị ấy còn rất muốn dì là người chủ xướng. Thằng Tính lấy hơi rồi nói tiếp: -Trong xã hội này, tự do lấy nhau không cần hỏi ý kiến cha mẹ là chuyện vẫn xảy ra luôn. Riêng chị Thủy, dù sinh trưởng ở Mỹ nhưng ảnh hưởng lối sống gia đình Á đông nên rất muốn có sự chấp thuận của cha mẹ. Chị ấy mong dì coi Juan như là một thành phần trong gia đình. Nếu dì không đồng ý và từ chối chấp nhận Juan, chị Thủy vẫn tự ý lấy anh Juan. Con theo mẹ mà mẹ lại theo chồng, từ từ hai mẹ con chị Thủy sẽ ít tới lui thăm dì. Bà Liên suy nghĩ. Câu cuối cùng thằng Tính nói thấm thía lắm. Bà chống lại hôn nhân của tụi nó thì chẳng những mất con, mà còn mất luôn cả cháu. Bà đâu có muốn sống quãng đời còn lại không có con cháu bên cạnh. Bà nhìn đồng hồ, mới đó mà đã quá nửa đêm. Thằng Tính phải về ngủ để mai còn đi làm. Bà giục: -Thôi khuya rồi. Cháu về ngủ đi... Bà lên giường nhưng trằn trọc, suy nghĩ về cuộc đối thoại với thằng cháu vừa rồi. Bà không thoát ra được bản năng che chở, bảo bọc các em nhiều năm qua. Ý nguyện bảo bọc em út, con cái, cháu chắt đã như thấm vào trong xương tủy. Bà nhìn xa vấn đề để tránh nguy cơ có thể xảy tới. Bà không muốn con Thủy thêm một lần nữa lở dở tình duyên. Bà có cẩn trọng quá đáng không? Mấy đứa em muốn tập trung vào cháu Thy, cháu ngoại bà. Tụi nó quan niệm chuyện gì không thể thay đổi được thì cố gắng tạo hoàn cảnh cho vấn đề hanh thông hơn. Không ngăn được con Thủy lấy thằng Juan thì xây dựng cho tụi nó được hạnh phúc để cháu Thy cũng có một mái ấm gia đình bên mẹ nó. Vì sự chống đối của bà, cháu Thy thấy má nó buồn, nó buồn theo thấy rõ. Mới tuổi mười mấy mà nó hay ngồi yên lặng trong trạng thái suy tư, không năng động như trước. Bà thương cháu như con. Bà nghĩ nó ở với bà tốt hơn vì má nó bịnh hoạn. Bà cũng giằng co với con Thủy về vấn đề này. Đám em không đồng ý. Cháu Thy muốn gần má nó là theo định luật của thiên nhiên thôi. Bà trăn trở. Bà suy nghĩ. Bà so sánh. Đàn ông ở Việt Nam chỉ được lấy một vợ trên phương diện pháp lý bắt đầu tư gần cuối thập niên năm mươi, nhưng câu “trai năm thê bảy thiếp” đã ăn sâu trong văn hóa nước ta từ đời nào. Có lắm người đàn ông đang ở Mỹ nhưng sinh trưởng ở Việt Nam vẫn còn nếp suy nghĩ đó. Tuy nhiên với những cậu nhỏ sinh ra ở Việt Nam, lớn lên ở đây thì quan niệm thê thiếp đã mất hẳn. Bà hy vọng thằng Juan hội nhập vào xã hội này lâu năm đã được ảnh hưởng văn hóa Mỹ, không có thói chấp chới như đàn ông Nam Mỹ thuần túy. Bà thấy cách nó ân cần chăm sóc, thương yêu con Thủy như con trai Mỹ, bà đã có phần ngấm ngầm hài lòng. Ở tuổi về hưu, có lẽ bà nên đặt tin tưởng vào sự trưởng thành và quyết định của con Thủy để nó tự vươn cánh bay xa. Bà không sống mãi để lo cho nó luôn được. Cháu ngoại, bà thương nó. Bà cũng phải theo tâm lý tự nhiên để hai mẹ con nó sống chung. Có lẽ bà nên tập trung và vui với vai trò làm bà ngoại... Bà từ từ chìm vào giấc ngủ… *** Bà Liên đếm lại bao lì xì đỏ. Khi đồng hồ gõ tiếng thứ mười hai, sau vài phút đọc kinh cầu nguyện trước bàn thờ gia tiên, tạ ơn Thiên Chúa, con cháu sẽ xúng xính trong những chiếc áo dài lụng thụng mới mua, xếp hàng nhỏ trước lớn sau chờ lì xì, chúc Tết. Bà nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường, kim ngắn chỉ số mười một, kim dài chỉ số mười hai. Không thấy bóng con Thủy và đứa cháu ngoại, bà vội vả hối chồng: -Anh đi đón con Thủy... Thấy ông chồng vội vàng quày quả bước ra cửa, bà dặn với theo: - Nhớ biểu thằng Juan ...qua luôn! Như thằng Tính nói, buổi họp mặt Giao Thừa ở nhà bà như là một truyền thống gia đình. Bà phải tập cho con cháu nốt tiếp truyền thống đó, nhứt là thằng Juan, nó phải nhập gia tùy tục chứ! Miên Kim


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 16/Jan/2015 lúc 5:58pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 23/Jan/2015 lúc 8:07pm
CÔ EM VỢ

tan%20gai
ảnh minh họa

Không biết “cung thê” của Tân trong lá số tử vi thế nào mà chàng cứ bị cô em vợ theo quấy phá nhiều phen đến thất điên bát đảo. Cô nầy thật đúng là “nữ kê tác quái”.
Người ta thường nói: “Gả em vợ, nghèo ba năm”, vậy mà Tân mong mỏi có đấng mày râu nào đến “rinh” con nhỏ quỉ quái kia đi cho rồi, nhưng chưa có ma nào dám nhào vô! Nếu gả được “dì ba” nó mà bị nghèo 10 năm hay là mạt rệp luôn, chàng cũng cam chịu. Con gái gì mà nghịch ngợm còn hơn mấy thằng “đực rựa” phá làng, phá xóm. Nàng chưa có chồng mà dám làm “cố vấn” cho bà xã của chàng “nghệ thuật giữ chồng” và “phương thức bắt ghen, đánh ghen”, toàn là chuyện ghen bóng, ghen gió khiến chàng nhiều lần bị hàm oan.

Từ khi mãn khoá và ra đơn vị đầu tiên, “làng bay” thường gọi hỗn danh của Tân là Tân Cải Lương. vì chàng ca vọng cổ rất mùi, nói năng y như kép cải lương đang..nói lối. bộ điệu của chàng trông cũng rất giống kép cải lương đang diễn tuồng trên sân khấu.
Tâm là hôn thê của Tân CL, quê ở Thốt Nốt, thuộc tỉnh An Giang. Chàng là một trong những Sinh Viên Sĩ Quan Không Quân ưu tú nên sau khi mãn khóa, chàng được ưu tiên chọn lựa đơn vị để phục vụ. Quê hương của chàng lại ở Tây Đô nên chàng chọn Sư Đoàn IV Không Quân, đồn trú tại phi trường Trà Nóc, Cần Thơ để được sống gần gũi gia đình mình và gia đình người vợ tương lai. Tân CL về Phi Đoàn được nửa năm thì xin nghỉ phép để cưới vợ. Đám cưới của chàng và Tâm được tổ chức linh đình với sự tham dự đông đảo của bạn bè trong đơn vị. Sau đó, chàng xin được một căn nhà trong cư xá Sĩ Quan của Sư Đoàn IV Không Quân để làm tổ ấm cho đôi vợ chồng mới.
Thường thường vào cuối tuần, được nghỉ bay, Tân CL chở Tâm bằng xe Honda về Thốt Nốt thăm gia đình bên vợ. Lần nào Tân cũng bị Hoa - cô em vợ tìm cách “chọc quê”, nhiều khi chàng sượng sùng đến đỏ mặt, tía tai! Không biết tại sao “dì ba” nó đẹp như hoa mà không thùy mị, dịu dàng, trái lại, nàng mang đầy nam tính, bạo dạn hơn những chàng trai bình thường. Dì ba học giỏi, nhưng thuộc loại nữ sinh “thầy chạy” khiến mấy ông giáo sư “nhát gái” phải năn nỉ nàng: đừng giở trò: “ghẹo đực, trêu nam” nữa! Tân CL vào Phi Đoàn kể chuyện cô em vợ cho đồng đội nghe. Họ cười hô hố và nói với chàng:
_ Cô em vợ của bạn đã “chịu đèn” rồi đó! Bạn không “ngoằm” cô ta thì cô ta sẽ chê bạn là “cù lần” đấy!
Tân CL mỉm cười, không đáp lời lũ bạn ranh mãnh hay xài tiếng lóng. Chữ “ngoằm” là một động từ mang nhiều nghĩa, ăn nhậu hay làm tình đều dùng chữ “ngoằm” để ám chỉ. Chàng đã làm mai dì ba cho hai người bạn cùng đơn vị, nhưng hai anh chàng hào hoa, phong nhã chỉ lái được “đầm già” chớ không lái nổi cô “đầm trẻ” như con ngựa bất kham này. Cô nàng đã học nhu đạo với một bà giáo sư từ Sài Gòn thuyên chuyển xuống Hậu Giang mà còn theo học phái “ Thất Sơn thần quyền” nữa, cho nên chàng nào lấy được nàng thì phải có võ nghệ cao cường mới đỡ được những ngón đòn bí hiểm khi “con hùm cái” nổi tam bành. Những gã con trai mất dạy tán tỉnh, chọc ghẹo Hoa quá sổ sàng, nham nhở đã bị nàng quật ngã dễ dàng như ném cái... gối ôm!
Muốn thử xem người anh rể thuộc quân chủng nổi tiếng là hào hoa phong nhã có chút đỉnh võ nghệ gì để hộ thân hay không, một hôm nhân lúc mọi người đi chợ, chỉ còn có Hoa và Pilot CL ở nhà làm công tác quét dọn để chuẩn bị đám giỗ cho cha vợ của chàng vào ngày hôm sau, thình lình Hoa đã dùng đòn nhu đạo khóa tay Tân CL thật chặt, rồi cười chọc tức, nói:
_ Em đố anh gỡ cho ra?
Hoa không ngờ chẳng những Tân CL gỡ được đòn mà còn phản đòn, khóa chặt tay Hoa trong tư thế Hoa phải nằm gọn trong vòng tay của chàng:
_ Bây giờ anh đố em gỡ được?
Hoa cố giẫy dụa nhưng không thoát ra được đôi tay gọng kềm rắn chắc của chàng. Hoa nũng nịu, nói:
_ Em chịu thua đó! Anh ăn hiếp em hoài!
Tân CL buông Hoa ra và phân trần:
_ Tại vì em tấn công anh trước. Đừng có chơi như vậy nữa Hoa ơi! Người ta trông thấy thì... kỳ lắm!
Hoa cười bẽn lẽn nhìn chàng:
_ Biết được anh rể của em là một “cao thủ võ lâm”, em đâu dám... chơi anh nữa!

Tâm sinh được một bé gái đầu lòng, đặt tên là Dung. Hè nào Hoa cũng cưỡi xe Honda chở mẹ từ Thốt Nốt xuống cư xá Sĩ Quan Không Quân ở phi trường Trà Nóc để thăm vợ chồng chàng và đứa cháu gái, có khi hai người ở lại cả tháng trường. Khi bé Dung lên hai tuổi thì Tân CL “sáng tác” thêm được một “tác phẩm” thứ hai; thằng “pilot đầm già” con, tên Phát chào đời vào lúc hoa phượng vĩ đua nở rực rỡ trên bờ sông Hậu. Được dịp nghỉ Hè, “dì ba” lại chở mẹ xuống Trà Nóc săn sóc Tâm và bé Dung.
Thường ngày, Hoa tự cưỡi xe Honda của mình để đi chợ Cần Thơ. Hôm ấy, xe của nàng nằm trong tình trạng bất khả dụng, nên Pilot CL phải chở nàng và bé Dung ra phố. Bé Dung ngồi trên cái yên chế biến, gắn phía trước, còn Hoa ngồi phía sau chàng. Đàn bà, con gái được chở bằng xe Honda thường ngồi một bên, nhưng “dì ba” nó thót lên yên theo thế “ kỵ mã tấn” của Thái cực đạo, đã vậy mà nàng còn muốn giành tay lái với Tân CL để lượn lách cho vui. Nàng chê Tân CL:
_ Anh lái xe như mấy ông già.
Tân CL “phản pháo”:
_ Lái như em có ngày vô nhà thương. “An toàn là bạn, tai nạn là kẻ thù” đó dì ba ơi!
Lúc đến chợ, Hoa xách giỏ, nhanh nhẹn đi vào đám đông đang chen chúc quanh các gian hàng. Tân CL đậu xe cạnh lề đường, chờ đợi. Nắng ấm mới lên, trải rộng khắp cảnh vật trên bến Ninh Kiều. Vì ngồi lâu quá, có lẽ bé Dung mỏi mệt, đói bụng nên khóc òa lên, Tân CL dỗ mãi mà nó vẫn không nín khóc. chàng đang bối rối, nóng lòng chờ Hoa, nhưng “dì ba” nó không biết cà kê trong chợ thế nào mà đến bây giờ vẫn chưa thấy tăm hơi! Bỗng có một cô gái đẹp, má phấn, môi hồng, thân hình lồ lộ, lưng thắt tò vò, mặc áo quần mỏng dánh, tay cầm ly sữa từ trong quán nước đi ra, đến cạnh bé Dung. Nàng cười lả lơi, nhìnTân CL:
_ Có lẽ cháu nó khát sữa, để em cho nó uống thử xem nó có nín không.
Tân CL mỉm cười , nhìn nàng:
_ Cám ơn cô.
Nàng con gái cho bé Dung uống sữa. Quả thật, sau khi “tu” hết ly sữa, bé Dung nín khóc. Nàng cúi xuống hôn lên má của bé Dung rồi cưới tình tứ, nhìn Tân CL:
_ Đó! Anh thấy em giỏi chưa? Em thay thế má của nó được đó!
Tân CL hơi ngượng ngùng trước câu nói trêu chọc của nàng:
_ Cám ơn cô nhiều lắm, để tôi trả lại tiền sữa cho cô.
Nàng lẳng lơ, nói:
_ Anh đừng trả tiền, sữa của... em mà!
Tân CL bật cười, nàng cũng cười theo. chàng nhìn nàng dò xét. Nàng có dung nhan, phong cách của một nàng “tiên hạ gới”, nhưng rất duyên dáng, dễ thương. Đúng lúc ấy, Hoa từ trong chợ, xách giỏ, đi ra và bắt gặp anh rể đang cười nói với nàng con gái lạ. Hoa cười quỷ quái, chỉ vào mặt Tân CL:
_ Thấy chưa? Thấy chưa? Bữa nay em bắt gặp tại chỗ, hết mong chối cãi!
Nàng con gái biện hộ:
_ Không có gì đâu chị, bé gái nó khóc, ảnh dỗ không được, tôi đem sữa đậu nành cho nó uống, xin cô đừng hiểu lầm.
Nói xong, nàng quay lưng, đi vào quán nước bên hông chợ. Tân CL nói vói theo:
_ Cám ơn cô nhé! Em gái của tôi nói chơi, xin cô đừng buồn.
Hoa dặt giỏ thực phẩm vào cái giỏ kẽm trước đầu xe Honda rồi kề mặt nàng gần sát mặt Tân CL, hỉnh mũi, chọc quê chàng:
_ Sao anh không giới thiệu em là em vợ của anh mà giới thiệu là em gái? Anh mưu tính gì nữa đây?
Tân CL năn nỉ:
_ Tội quá mà Hoa! Em về nhà đừng có nói bậy, nói bạ, rủi ro chị của em nổi cơn ghen, máu sản hậu chận cổ nó chết tươi đó!
Hoa cười ranh mãnh:
_ Anh đừng có lo, cùng lắm là em sẽ thay thế chị của em thôi!
Tân CL sượng cứng cả người, không ngờ cô em vợ của chàng quá bạo miệng, bạo mồm như vậy. chàng vẫn ngập ngừng, nói lắp bắp:
_ Đừng... đừng nói bậy nữa! Lên xe anh chở về.
Trên đường về, Hoa ngồi sau thỉnh thoảng vói tay ra phía trước véo đùi chàng, đe dọa:
_ Chết anh rồi! Anh mà không tốt với em, em sẽ khai hết!
Tân CL thúc nhẹ cùi chỏ vào hông của Hoa và van nài:
_ Anh xin em mà! Đừng hăm dọa anh nữa, em muốn cái gì cũng được.
Hoa cười khoái chí, áp sát ngực vào lưng chàng. Duới ánh nắng ban mai của ngày hè vừa lên độ oi nồng, Tân CL vừa tiếp nhận được cảm giác mát dịu ở hai vùng da thịt trên lưng như được cọ xát bởi hai cái.. bánh bao cỡ lớn. Chàng nhủ thầm: con nhỏ này khiêu khích quá, nếu gặp phải thằng anh rể thuộc loại dê xồm thì cuộc đời em kể như “một loài hoa... vỡ bên trời chiều hôm”!

Cuối năm ấy, Hoa cưỡi xe Yamaha (loại xe của đàn ông) xuống thăm vợ chồng Tân CL và bé Dung, bé Phát. Đến chiều ngày 29 tháng Chạp, Hoa cùng chị và hai dứa cháu về quê ăn Tết, còn Tân CL phải túc trực ở đơn vị, sẽ về phép vào ngày mùng hai. Lúc Tâm và Hoa đang bận rộn thu xếp hành trang thì Phong và Bảo – hai người bạn láng giềng đến gặp Tân CL để bàn định chương trình ăn tất niên. Phong nhìn dáo dác xung quanh rồi nói nhỏ với Tân CL:
_ Nè, khi vợ mày đi rồi thì tụi mình có “tiết mục đặc biệt”
Tân CL nhìn vào phòng ngủ, nơi Tâm và Hoa đang xếp quần áo, hỏi:
_ Tiết mục gì đó bạn?
Phong hồi hộp đáp:
_ Thằng Bảo nó có một “em” mèo ngoài phố Cần Thơ trông rất ngon lành, hấp dẫn, lông lá đen mượt. Tụi tao sẽ chở về đây để tụi mình “ngoằm” một bữa cho đã đời!
Tân CL chỉ vào phòng ngủ rồi đưa tay ra dấu:
_ Coi chừng vợ tao nghe, để nó đi rồi mình tính!
Tâm và Hoa xách đồ đạc ra xe. Tân CL phụ giúp vợ sắp xếp hành lý trên chiếc xe “Honda dam” của chàng. Hoa nhí nhảnh nói:
_ Tụi em với hai đứa nhỏ phải đi xe Honda đam mới được còn chiếc xe Yamaha của em để lại cho anh lái về vào ngày mùng 2 Tết.
Bỗng Hoa kề miệng sát tai Tân CL, nói nhỏ:
_ Nè, lạng quạng là em khai hết đó. Anh coi chừng em!
_ Thôi đừng có quậy nữa tiểu thơ ơi! Đi đi cho người ta nhờ!
_ Ờ, nhờ cái gì em biết hêt rồi, anh sẽ bị... đòn cho mà coi!

Về tới Thốt Nốt, sau bữa cơm trưa, Hoa nói với Tâm:
_ Chuyện này đáng l em bỏ qua, nhưng nghĩ lại em thấy xốn xang trong lòng nên em phải nói cho chị biết.
Tâm ngạc nhiên hỏi:
_ Chuyện gì vậy?
Hoa kể:
_ Lúc em và chị sửa soạn quần áo trong buồng, em rình nghe hai ông hàng xóm nói chuyện bí mật với anh Tân là chờ cho chị di vắng nhà, họ sẽ đem mèo ngoài phố về “ngoằm” cho đã. Mấy ổng còn diễn tả là em mèo trông rất ngon lành, hấp dẫn, lông đen mướt nữa đó, ghê chưa!
Tâm há hốc nhìn Hoa, mặt bỗng tái nhợt:
_ Trời đất ơi! Sao không nói sớm?
_ Vì em nhớ má quá, muốn về Thốt Nốt gấp.
Cơn ghen nổi đùng đùng, Tâm đi tới, đi lui, luýnh quýnh như gà mắc đẻ:
_ Phải về cư xá ngay mới đước
Tâm lật đật chạy xuống nhà bếp gởi bé Dung và Phát cho mẹ nàng trông coi rồi dắt xe Honda ra khỏi nhà, Hoa chạy theo chị:
_ Em đi theo với.
_ Ừ, xin phép má đi. Lẹ lên!
Vì sợ Tâm mất bình tĩnh dễ gây tai nạn nên Hoa giành lái xe, chở chị cho được an toàn. Vậy mà Tâm ngồi sau cứ hối thúc Hoa chạy nhanh lên để về cho kịp thời gian, bắt trọn ổ ba chàng hảo ngọt “ngoằm hội đồng” một em mèo.
Về đến cư xá, Hoa tắt máy xe khi còn cách nhà hai trăm mét. Hai chị em cố tránh né người quen để dễ bề hành động. Đứng bên hiên nhà, Tâm thấy cửa trước đóng kín, cửa sổ hé mở. Hoa dựng xe phía sau hè rồi nói rỉ tai Tâm:
_ Để em nhìn qua khe cửa sổ xem mấy ổng đang làm gì.
Hoa rón rén, nhìn vào khe hở của cửa sổ thấy Bảo đang ngồi uống rượu với Tân CL. Có một cái ghế trống. Chắc ông Phong đang ở trong buồng cùng em mèo thả hồn lên đỉnh vu sơn. Tân CL uống rượu rồi gắp mồi nhai ngấu nghiến:
_ Thịt em thơm quá Bảo ơi! “ngoằm” hoài không biết chán.
Tâm sốt ruột chờ nghe Hoa báo cáo. Nàng kề miệng sát tai Hoa, hỏi:
_ Mấy ổng làm gì vậy?
_ Anh Tân đang ngồi nhậu với ông Bảo còn ông Phong có lẽ đang nằm trong buồng với con ấy. Anh Tân còn khen thịt của em thơm quá, “ngoằm” hoài không biết chán. Tâm nghe Hoa nói, toàn thân run lẩy bẩy vì ghen tức.
_ Nhìn cho kỹ lần nữa rồi báo cho chị biết.
Hoa tiếp tục ghé mắt qua khe hở thấy Phong từ trong buồng đi ra, vừa đi vàu kéo “phec-mơ-tuya” quần lên, có lẽ ông này mới mặc quần vào. Phong nói Tân CL:
_ Đi đi anh !
_ Cám ơn anh đã nhường cho tôi đi trước. Tôi mà chờ lâu quá chịu không nổi.
Hoa quay mặt ra, nói với Tâm:
_ Ông Phong vừa đí ra vừa kéo “phec-mơ-tyua” quần. Bây giờ tới phiên anh Tân đó. Mình chờ hai phút sau sẽ ập vào bắt tại trận.
Tâm nghe tim mình đập mạnh như trống liên hồi. Cơn ghen đã lên tột cùng, nung dòng máu sôi sùng sục khắp người. Không chờ lâu được nữa, Tâm ra dấu cho Hoa chận cửa sau rồi nắm tay, đập cửa chánh ầm ầm, hét lên giọng the thé:
_ Mở cửa! Mở cửa!
Cánh cửa vừa hé ra, Tâm đã xông vào nhà, đâm sầm chạy đến mở tủ, lấy khẩu P.38 của Tân CL, tiến về phía phòng ngủ, la lớn:
_ Hai người nằm yên ở đó, chạy tôi bắn què giò!
Tâm xô cửa phòng ngủ, chĩa súng ngay cái giường nệm, nhưng không thấy ai cả. Lúc ấy, Tân CL từ trong “toa-lét” đi ra, ngạc nhiên, trợn mắt hỏi:
- Sao em lại trở về la lối om sòm vậy?
Tâm chĩa súng vào mình chàng:
_ Ông giấu con quỷ đó ở đâu?
Tân CL hoảng hốt nói:
_ Trời ơi! em làm gì kỳ lạ vậy? Tụi anh nhậu chơi thôi chớ có gì đâu. Hạ súng xuống đi em, coi chừng cướp cò thì chết anh!
Tuy nói vậy chớ Tân CL biết tánh vợ hay ghen ẩu nên chỉ nạp có bốn viên đạn, còn chừa hai lỗ trống an toàn trong khẩu súng cá nhân. Bảo chợt hiểu ra cớ sự, vội chạy đến can ngăn:
- Chị Tân hiểu lầm rồi, tụi tôi nhậu thịt mèo, chớ có đem gái ghiếc gì về đây đâu!
Phong nói phụ họa theo Bảo:
_ Nếu chị không tin, tôi sẽ dẫn chị xuống nhà bếp coi lông con mèo mun còn nằm trong thùng rác.
Hoa đứng ngoài nghe hết câu chuyện, biết mình bị “hố”, nhưng cũng bước vào gạn hỏi:
_ Chứ không phải mấy anh bàn tính đem mèo ngoài phố về đây “ngoằm” hay sao?
Bảo cười ngất. Tân CL nhăn mặt nói như rên rỉ:
_ “Ngoằm” là ăn, là nhậu đó dì ba thương mến của tui ơi! Dì “quậy” tui “tới bến” luôn. Tội nghiệp tui quá mà dì ba!
Quay sang Tâm, Tân CL nói như ra lệnh:
_ Đem cất súng đi! Mấy đứa nhỏ đâu rồi?
Tâm sượng sùng, bẻn lẻn:
_ Em gửi má trông coi tụi nó.
Tân CL nhìn Hoa bực tức nói:
_ Đêm nay hai đứa nhỏ sẽ khóc cho mà coi.
Tân CL bước tới cạnh Hoa:
_ Anh năn nỉ em mà Hoa! Đừng phá anh nữa, “cưng” ơi!
Hoa cười và hăm dọa chàng:
_ Anh mà còn nói lải nhải, em sẽ khai cái vụ “sữa đậu nành” ngoài chợ Cần Thơ.
Tân CL lại xuống nước nhỏ:
_ Tha tôi đi dì ba ơi! Mùng hai Tết anh sẽ “lì xì” cho em. Bây gờ xuống bếp, phụ chị Hai của em nấu cơm ăn, hay là em muốn “ngoằm” thịt mèo thì ngồi xuống với anh.
_ Ai thèm!
Vừa nói, Hoa vừa đi xuống nhà bếp. Tâm đứng bên cái tủ gần phòng ngủ, nói vọng ra cho chồng và hai người bạn láng giềng nghe:
_ Xin lỗi mấy anh nhe. Mấy anh cứ nhậu vui vẻ!
Sau đó, tiếng của Hoa vọng lên từ nhà bếp:
_ Tết nhứt mà các anh “ngoằm” mèo xui lắm đó! Hãy kiếm “nai đồng quê” mà “ngoằm” đi mấy ông ơi!

Kha Lăng Đa

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23734
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 31/Jan/2015 lúc 1:19pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 134 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.520 seconds.