![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Tâm Tình | |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 146 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23690 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23690 |
![]() ![]() ![]() |
Tên Cướp Chết Thảm Vì Cứu Người Đang Đuổi Bắt Mình Và Sự Thật Day Dứt...![]()
Chàng
thanh niên dũng cảm đuổi bắt tên cướp, nhưng cuối cùng tên cướp lại bỏ
mạng vì cứu anh ta khỏi bị xe tông. Dù được mọi người tôn là anh hùng,
chàng trai lại cảm thấy day dứt và đau khổ, anh quyết định đi tìm gia
đình của tên cướp này và sự thật…
Nam là một chàng trai to cao cường tráng, luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.
Một
ngày nọ, đang đi trên đường, bỗng nghe thấy tiếng có người hô bắt cướp,
anh liền theo tiếng hô mà chạy tới. Tên cướp dáng người thấp bé, trên
người hắn đang ôm chiếc túi xách chạy bán sống bán chết.
Vốn
dĩ tên cướp có thể chạy thoát, nhưng hắn đã xui xẻo khi gặp Nam, hắn
cũng nhất quyết không chịu thua. Sau một hồi quyết đấu với nhau, tên
cướp yếu thế dần, hắn ta hốt hoảng bỏ chạy, Nam vội vàng đuổi theo. Đúng
lúc đó có một chiếc xe lao đến, tên cướp bỗng quay người lại dùng hết
sức để đẩy Nam ra khiến cậu ngã sang bên đường.
Tên
cướp đã chết, chết rất thảm, thế nhưng biết trách ai đây, nếu hắn không
cướp, không chạy? Không ai thương hại hắn cả, mọi người đều khen ngợi
Nam. Vụ việc nhanh chóng được lên báo, ai ai cũng tôn Nam làm anh hùng.
Thế
nhưng, Nam không hề vui vẻ chút nào mà ngược lại, tâm trạng vô cùng
nặng nề. Anh hùng gì chứ, là cậu đã đuổi theo tên cướp khiến hắn chết
thảm, nếu không phải tên cướp đẩy cậu ra thì cậu cũng đã bỏ mạng lại
rồi, một mạng người chứ không phải một con chó hay một con mèo.
Cậu
quyết định đến đồn cảnh sát hỏi thăm địa chỉ của tên cướp, họ nói rằng
hắn xuất thân từ một vùng nông thôn nghèo, mặc dù đã thông báo nhưng
không tìm thấy người nhà của tên cướp. Cảnh sát nói rằng cậu hãy yên
tâm, rằng cậu không phải chịu trách nhiệm về cái chết của tên cướp.
Nghe
xong, cậu vô cùng phẫn nộ, chẳng lẽ chỉ vì đó là tên cướp mà không màng
đến cái chết của người ta sao. Cậu không phục, vì tính mạng của tên
cướp, vì lương tâm của mình, Nam quyết định lên xe tìm về nhà của tên
trộm.
Qua
bao nhiêu chặng xe, cuối cùng Nam cũng tìm được nhà của tên cướp, gần
đến cửa, Nam có chút ngập ngừng bởi cậu không biết phải nói thế nào với
người nhà của hắn. Phải nói mình là anh hùng, hay nói mình là hung thủ
hại chết tên cướp?
Trời
mưa lất phất, lạnh đến thấu xương. Nam đứng trước cửa nhà tên cướp, còn
chưa chuẩn bị vào nhà, cậu đã nghe thấy giọng nói run run, yếu ớt
truyền ra: “Có phải con trai mẹ đã về rồi không?”.
Nam
giật mình, cậu bước vào cửa, mọi thứ đập vào mắt khiến cậu không thể
tin được. Cả căn phòng chật hẹp chỉ có mỗi một chiếc giường, ngồi trên
giường là một bà cụ mù mắt, bà lại hỏi: “Bảo à, là con đấy đúng không?
Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, mắt của mẹ có chữa trị cũng không
khỏi được đâu, con đừng chạy đi làm thuê khắp nơi nữa, hãy ở nhà với mẹ,
thời gian của mẹ không còn nhiều nữa...”.
Nói xong, hai hàng nước mắt bà cụ lăn dài trên má.
Khóe mắt Nam cũng bắt đầu cay cay, cậu bước đến gần nắm lấy tay bà cụ, cậu còn chưa kịp nói gì, bà cụ đã mở lời:
“Cậu không phải là Bảo! Cậu là ai?”.
Nam
ngạc nhiên bởi bà cụ có thể nhận ra mình không phải là con trai của cụ,
vốn dĩ cậu định giả vờ làm con trai cho bà cụ vui nhưng bà cụ lại nhận
ra. Cậu run run nói: “Cháu…cháu…là bạn thân của Bảo đây ạ, cháu đến…cháu
đến...”.
“Có phải thằng Bảo nó xảy ra chuyện gì rồi không?”. Bà cụ lo lắng nắm lấy tay của Nam và hỏi.
Vẫn chưa biết phải nói thế nào, bà cụ lại nói tiếp: “Có phải con trai ta chết rồi không?”
“Điều này…”
“Nói
đi! Có phải nó đi trộm đi cướp nên bị người ta đánh chết? Nếu đúng như
thế thì ta có chết cũng không nhắm được mắt...” Còn chưa kịp nói hết
câu, bà cụ đã kích động, bà khóc nức nở.
“Không…không…Cậu ấy là một anh hùng, vì đuổi bắt cướp mà cậu ấy đã bị xe đụng phải...”. Nam đỏ bừng mặt vì lời nói dối của mình.
Bà cụ không khóc nữa, nhưng vẫn bị kích động, bà lớn tiếng hỏi: “Có thật là như thế không? Thật vậy không?”.
Nam
lớn tiếng đáp “Thật ạ!”, sau đó bàn tay run run lấy từ trong túi áo ra
một khoản tiền đã được chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho bà cụ và nói: “Bác
à, đây là phần thưởng của Bảo, bác hãy nhận lấy ạ!”.
“Phần
thưởng?” Bà cụ gạt nước mắt rồi nói tiếp: “Ta không cần phần thưởng đó,
con trai ta làm việc tốt…Con trai à…Co có biết mẹ lo lắng đến thế nào
không, mẹ chỉ sợ con làm việc hồ đồ, đi trộm đi cướp của người ta để
chữa bệnh cho mẹ, nhưng giờ thì mẹ yên tâm rồi…”.
Bà
cụ khóc khiến Nam vô cùng đau lòng, Nam vội đặt tiền ở đầu giường, từ
từ bước ra khỏi cửa. Trước lúc đi, cậu quay lại nhìn bà cụ lần cuối,
nước mắt rơi không ngừng.
st. |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Bỏ Qua Oán Hờn![]()
Một thương gia trong một thị trấn nhỏ nọ, có hai người con trai sinh đôi. Hai
chàng trai cùng làm việc tại cửa hàng của cha mình. Khi ông qua đời, họ thay ông
trông coi cửa hàng đó. Mọi việc đều êm đẹp cho đến một ngày kia, khi một tờ giấy
bạc biến mất.
Người em đã để tờ giấy bạc đó trên máy đếm tiền rồi đi ra
ngoài với khách hàng. Khi anh quay lại, tờ giấy bạc đã biến mất.
Người em
hỏi người anh: - Anh có thấy tờ giấy bạc đâu không ?
Người anh đáp: -
Không. Tuy thế người em vẫn không ngưng tìm kiếm và gạn hỏi: - Anh không thể
không đụng đến nó. Tờ giấy bạc không thể tự đứng dậy và chạy đi được! Chắc chắn
anh phải thấy nó !
Sự buộc tội phảng phất trong giọng nói của người em.
Căng thẳng bắt đầu tăng lên giữa hai anh em họ. Sự oán giận cũng theo đấy mà len
vào. Không lâu sau một hố ngăn cách gay gắt và sâu thẳm đã chia cách hai chàng
trai trẻ. Họ không thèm nói với nhau một lời nào. Cuối cùng họ quyết định không
làm chung với nhau và một bức tường ngăn cách đã được xây ngay giữa cửa hàng. Sự
thù địch và oán giận cũng lớn lên tiếp theo 20 năm sau đó, lan đến cả gia đình của họ.
Một ngày nọ, một người đàn ông đỗ xe ngay
trước cửa hàng. Ông ta bước vào và hỏi người bán hàng: - Anh đã ở đây bao lâu
rồi . Người bán hàng đáp rằng anh đã ở đây cả cuộc đời. Vị khách nói tiếp: - Tôi
phải nói với anh điều này. 20 năm trước tôi đã đi xe lửa và tạt vào thị trấn
này. Lúc đó tôi đã không ăn gì suốt ba ngày. Khi tôi đến đây bằng cửa sau và
thấy tờ giấy bạc trên máy tính tiền, tôi đã bỏ vào túi mình rồi ra ngoài. Những
năm qua tôi không thể quên điều đó. Tôi biết nó không phải là món tiền lớn nhưng
tôi phải quay lại đây và xin anh thứ lỗi .
Người đàn ông lạ mặt ngạc
nhiên khi thấy những giọt nước mắt lăn trên má của người bán hàng trạc tuổi
trung niên này.
Anh ta đề nghị: - Ông có vui lòng sang cửa bên và kể lại
chuyện này cho người đàn ông trong cửa hàng đó được không ? Rồi người đàn ông lạ
càng ngạc nhiên hơn khi thấy hai người đàn ông trung niên, trông giống nhau, ôm
nhau khóc ngay trước cửa hàng. Sau 20 năm, rạn nứt giữa họ đã được hàn gắn. Bức
tường thù hận chia cắt hai anh em họ đã được đập bỏ.
Trong cuộc sống có
những điều nhỏ nhặt vẫn thường xảy ra và vô tình chia cắt con người với nhau,
những lời nói vội vàng không suy nghĩ, những lời chỉ trích, buộc tội hay những
lời trách cứ oán hờn. Và khi đã bị chia cắt, họ có thể không bao giờ quay lại
với nhau được nữa. Phương cách tốt nhất để tránh những tình huống gây tổn thương
này là bỏ qua những lỗi lầm nhỏ của nhau. Điều này không dễ dàng nhưng cũng
chẳng phải là quá khó khăn. Bỏ đi những bực dọc rồi bạn có thể sẽ ngạc nhiên khi
thấy mình chẳng mất bao nhiêu năng lượng để xây dựng sự gắn bó với những người
bạn yêu mến.
Sưu tầm ![]() Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 12/Oct/2015 lúc 8:33am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Thương Người Độ Lượng
Tác
giả là một y sĩ thuộc hội Ái Hữu Y Khoa Huế Hải Ngoại, hiện là cư dân
Mission Viejo, CA. Tốt nghiệp Y Khoa Huế năm 1973, thời chiến tranh, ông
là Y Sĩ Trưởng binh chủng Nhảy Dù cấp tiểu đoàn và gắn bó với đơn vị
chiến đấu cho tới giờ phút cuối tại vành đai Sàigon ngày 30 tháng Tư.
Với bài "Không Bỏ anh em, không bỏ bạn bè" ông viết Tháng Tư 2013, Bác
sĩ Vĩnh Chánh đã nhận giải danh dự Viết về nước Mỹ cùng năm. Sau đây là
bài viết mới nhất của ông.
* * *
Khách má hồng nhiều nổi truân chuyên
Viết tặng các phụ nữ sống trong thử thách và nghịch cảnh
Khi gia đình chúng tôi dời chuyển đến xóm, Anh đang học Đệ Ngũ cùng một
lứa với người anh thứ hai của tôi. Sau hiệp Định Genève, di cư từ Thanh
Hóa vào, chỉ có cha và Anh, rất đơn chiếc.
Cùng với các đứa trẻ trong xóm, chúng tôi hay chạy theo chơi với Anh, để
được nghe Anh kể chuyện ngoài nớ. Anh cũng thường đến nhà tôi chơi với
anh trai và 2 chị của tôi. Đó là một người rất dễ mến, hiền hòa và đơn
sơ. Lúc cha Anh tục huyền và có một bé gái, Anh tình nguyện vào Trường
Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt sau khi đậu Tú Tài. Vài năm sau cha Anh dọn nhà
khỏi xóm.
Bẳng đi gần cả mươi năm, bất ngờ tôi gặp lại Anh trong bộ áo quần màu
Olive Bộ Binh với cấp bực Đại Uý khi Anh về dự đám tang của cha mình năm
1972. Vẫn một vẽ trầm lặng, dáng người cao ốm. Vẫn một cách ăn nói từ
tốn nhỏ nhẹ nhưng thân tình. Anh hiện đang phục vụ cho một Tiểu Đoàn Địa
Phương Quân và vừa lấy vợ vài tháng trước. Đám cưới rất đơn giản vì cha
Anh già yếu không tham dự, nên Quân Đội đại diện nhà trai đi cưới vợ
cho Anh. Bố vợ của Anh là một Thượng Sĩ già của Tiểu Đoàn, người thân
thuộc với Anh từ bao năm qua. Tôi mừng Anh, khi Anh rút ví cho xem tấm
hình người vợ xinh đẹp, một nữ sinh Trung Học.
20 năm sau, tình cờ gặp lại Anh tại California ở nhà một người bạn hàng
xóm chung với nhau trước đây, chúng tôi mừng rỡ chào hỏi nhau trên đất
Mỹ. Anh đã thay đổi nhiều và đi một mình. Khó nhận biết được nếu không
được giới thiệu trước. Hình ảnh hiên ngang và oai vệ của một chiến sĩ
năm nào tôi hằng ngưỡng mộ không còn nữa. Anh già hẳn đi, nét mặt cằn
cỗi, chín mùi với khổ đau, ánh mắt mệt nhọc. Lưng hơi còng và đôi vai co
rút. Bước đi với những bước chân như ngần ngừ khập khểnh. Anh và gia
đình, 1 vợ 4 con được qua Mỹ theo diện HO trên một năm nay. Tôi mừng Anh
đến bến bờ tự do. Sau đó Anh kéo tôi ra sân, trầm ngâm tâm sự.
Binh nghiệp Anh thăng tiến theo thời gian. Từ Trưởng Ban 3 Tiểu đoàn Địa
Phương Quân, anh lên làm Tiểu Đoàn Phó, rồi Tiểu Đoàn Trưởng với cấp
bậc Thiếu Tá giữa năm 1974. Theo con sóng di tản của Miền Trung vào cuối
tháng 3, 1975, gia đình Anh đến Saigon cùng một nhóm sĩ quan và binh sĩ
thuộc quyền. Lúc ấy Anh có 2 con gái, đứa lớn 3 tuổi và đứa nhỏ gần 1
tuổi. Khi Anh vừa kịp tìm ra một nơi cho gia đình Anh cùng gia đình bên
vợ tạm trú ở khu Bàn Cờ, là lúc Miền Nam Việt Nam đang trên đà tan rả.
Rồi tập trung cải tạo sau vụ cưỡng chiếm Miền Nam. Trời đất đen tối.
Người người thống khổ dưới chế độ mới, sát máu, bạo tàn.
Trong suốt 10 năm tù cải tạo, qua bao nhiêu lần chuyển trại, từ Nam đến
Bắc rồi Bắc trở lại Miền Nam, Anh chỉ được gia đình liên lạc 1 lần trước
khi bị đưa ra Bắc và sau đó là biệt tăm. Anh không muốn nhắc nhiều đến
những năm tháng sống trong các trại tập trung ở những núi rừng xa xôi
lạnh lẻo, cơ cực đói khát. “Bên ngoài thì bị chúng chửi rủa mạc sát,
hành hạ thể xác. Bên trông ê chề với đau đớn tuyệt vọng, niềm tin yêu
cuối cùng cũng rạn nứt với cảm giác bị bỏ rơi, không một tin tức của vợ
con”. Nhiều lần Anh nghĩ đến cái chết, nhưng vì bao ray rức dằn vặt, bao
câu hỏi chưa có câu trả lời, rồi lòng thù hận và tự trách từ từ biến
Anh thành câm lặng và chai đá.
Ngày được cho về tại địa chỉ cũ “Bàn Cờ” trên tờ giấy thả tù, lòng Anh
xôn xao, nhưng căng thẳng chờ đợi một bất hạnh. Anh e dè, ngỡ ngàng bước
vào nhà lúc xế trưa. Hai con gái Anh, nay 13 và 11 tuổi nhìn Anh xa lạ,
hoàn toàn không biết Anh là cha ngay cả khi Anh nói rõ tên họ và kêu
tên chúng. Còn nàng ở đâu? Mẹ vợ cho biết nàng mang 2 đứa con nhỏ sau
này về chơi bên gia đình chồng mới, sau khi nhận giấy báo Anh sẽ được
thả về trong mấy ngày gần đây. Anh chết đứng như trời trồng giữa căn
nhà, tê tái bên cạnh chiếc bị cũ chứa vài bộ quần áo rách do anh em bạn
tù cho, lặng người nhìn 2 con gái của mình, trong khi nghe những lời
phân bua của mẹ nàng.
Em nó và cả nhà đều nghĩ Anh đã chết trong tù. Hoặc giả, nếu còn sống,
cũng chẳng biết khi nào được cho về. Nhà ta càng lúc càng túng thiếu,
tình trạng rất bi đát, chạy đâu cho ra tiền. Ông già chẳng làm được gì
nên thân ngoài chuyện nghiện ngập suốt ngày. Anh đi tù có để lại tiền
bạc gì đâu! Vợ con Anh cần tiền để sống, đó là chưa kể chuyện bị thôi
thúc đi kinh tế mới. Cuối cùng em nó phải nghĩ đến chuyện sống còn và
nuôi con. Nó mới đành phải lấy cái thằng yêu nó lúc 2 đứa cùng chung
trường trung học với nhau. Anh cứ tạm ở đây đi. Nhưng xin Anh xử đẹp và
hiểu là chúng đã có 2 con với nhau và nuôi luôn cả 2 con của Anh nữa…
Sét đánh ngang tai. Đất trời sụp đổ. Điều lo âu sợ hãi nhất của người
cải tạo trong những ngày tháng tù đày vô vọng đã phơi bày. Nỗi tủi nhục
bị phản bội ê chề. Không một đắn đo và trong một thôi thúc nghịch lý,
Anh quyết định rời nhà dù chưa biết mình sẽ đi đâu. Một quyết định nhanh
chóng và sắc bén, như Anh đã từng làm nhiều lần trong lâm nguy khi Anh
còn chỉ huy cả trăm quân trong trận mạc. Anh ngập ngừng đến bàn vuốt đầu
2 con rồi lặng lẽ bước ra. Thêm một lần nữa Anh là người thua cuộc,
trắng tay. Anh là kẻ bại trận, Anh đã thua trong cuộc chiến lẫn trong
cuộc tình. Bên ngoài, trời nắng chang chang, nhưng Anh bỗng nổi cơn lạnh
run tới tận xương tủy và xâm xoàng. Như một con thú bị trúng thương,
Anh lảo đảo vừa đi vừa hấp tấp chạy xa căn nhà cũ trong nhạt nhòa uất ức
của mồ hôi lẫn nước mắt, khiến Anh vấp té vào một xe 2 bánh và gảy cổ
chân phải.
Trôi theo dòng đời của một con người không còn gì đế mất thêm, Anh làm
tất cả công việc lớn nhỏ, nặng nhẹ, để sống còn. Từ làm thuê ở chợ,
khuân vác ở cảng, đạp xe xích lô, xe ba bánh chở hàng chở than…Rồi cũng
như bao chiến hữu xưa cũ, bao bạn tù, Anh gia nhập dần vào cuộc sống bên
lề xã hội, luôn mang nặng ưu tư của một thân phận thua thiệt với vết
thương lòng sâu kín. Vài năm sau, Anh lấy vợ, là em gái của một bạn cùng
khóa VBQG với Anh, có chồng thiếu úy bị chết ở vùng Cao Nguyên trong
những tháng trước khi mất nước nay đang sống với 2 đứa con trai gần bằng
tuổi con Anh. Người vợ thứ hai của Anh có một cửa hàng nhỏ nên tài
chánh trong gia đình không mấy chật vật. Mổi tháng, đôi ba lần, Anh
không quên ghé thăm 2 đứa con gái, đem theo chút quà cho chúng và tiếp
tục làm thân. Có lúc không tránh được, Anh phải chạm mặt người vợ trước
cùng người chồng trẻ hiện tại và 2 đứa con chung còn nhỏ, một trai một
gái. Trong những lần đối diện hiếm hoi ấy, sự thù hận, đau đớn và chua
chát làm người Anh cứng lại và giọng nói hằn học, cộc lốc.
Rồi chương trình HO xuất hiện. Lúc đầu chẳng mấy ai tin, nhưng rồi
phường khóm tiếp tục gởi giấy thông báo, thúc giục. Sau đợt đầu tiên
chính thức ra đi năm 1990, những tù cải tạo còn lại trong nước, xa gần
thành phố hay bên trong các trại tù, nhìn thấy chính phủ Hoa Kỳ đang thi
hành một chính sách nhân đạo để giúp đỡ những tù nhân chiến tranh bị
giam cầm trên 3 năm. Anh bàn tính với vợ mới, rồi với vợ cũ. 2 con gái
của Anh ráp vào hồ sơ đi chung với gia đình vợ mới của Anh. Hai con gái
của Anh kêu Anh là Bố. Hai con trai của vợ sau kêu Anh bằng Tía. Tháng 4
năm 1991, Anh cùng vợ thứ hai và 4 con đến TB Wisconsin, định cư tại đó
cho đến bây giờ.
Tôi ngỡ ngàng, xót xa giữ im lặng, ngồi nghe anh tâm sự. Tặng chút tiền
làm quà cho các cháu, tôi cầu mong Anh được sức khỏe, gia đình hạnh
phúc. Đời sống sớm ổn định, các cháu ngoan và học hành giỏi, chóng thích
hợp với xã hội mới.
Tháng 10 năm 1999, Anh điện thoại hẹn dẫn Chị đến thăm chúng tôi tại
nhà. Khác hẳn với 7 năm trước, Anh trông phương phi với nét mặt hồng
hào, ánh mắt tinh anh trở lại. Anh thật sự nhìn trẻ hơn trước, với cách
ăn nói và dáng điệu của một con người có tự tin, đầy sức sống. Như muốn
tôi vừa là nhân chứng vừa là thân quen để Anh chia xẻ tâm tình, Anh đi
ngay vào câu chuyện.
Đến Hoa Kỳ khi gần 50 tuổi, Anh bắt đầu cuộc sống mới bằng cách đi học
lại trong 2 năm, và nay Anh là nhân viên sở công chánh nơi thành phố Anh
ở. Chị làm tá viên điều dưỡng cho một viện dưỡng lão gần nhà. Cô con
gái đầu thành công trong nghề nail, vừa sang lại một tiệm riêng, có
chồng và một đứa con trai. Cô con gái út đang còn học năm cuối chương
trình Nursing. Con trai đầu của vợ sau là một kỷ sư Điện, còn độc thân.
Con trai thứ hai hiện học ngành Physical Therapy. Anh chị mua được cái
nhà, ở chung với cô con gái út và 2 cậu con trai.
Tôi lên tiếng chung vui, hãnh diện với Anh về những gặt hái tốt đẹp của
gia đình Anh trong thời gian ngắn chỉ 7 năm trên quê hương thứ hai này.
Tôi nói ra sự nhận xét của mình khi nhìn thấy Anh mặt mày rạng rỡ và
hạnh phúc, miệng cười tươi thắm, thật khác hẳn khi gặp Anh lần đầu tại
đất Mỹ. Hẳn phải có một điều gì huyền diệu đã xẩy ra!
Một buổi chiều cách đây vài năm, theo một người bạn đến nhà thờ Tin
Lành, Anh nghe vị Mục Sư rao giảng đề tài “Tha Thứ và Độ Lượng”. Tha thứ
người để người tha thứ ta! Độ lượng với người cũng như độ lượng với
chính mình trong mưu tìm hạnh phúc! Bài giảng như ánh sáng nhiệm mầu
chiếu thẳng vào tâm hồn. Vực Anh dậy và Anh bỗng nhìn ra chân lý. Sự cảm
thông sẽ dễ dàng dẫn đưa đến lòng tha thứ. Thời gian giúp xoa dịu và
chữa lành bao vết thương lòng. Những lời giáo huấn đưa Anh ra khỏi hận
thù uất ức. Nâng tâm hồn Anh lên khỏi sự khinh ghét, dẫn đến tình thương
độ lượng. Anh may mắn tìm được niềm tin mới và sự bình an trong tâm
hồn.
Qua bao nhiêu năm, Anh cũng đã từng ân hận, dằn vặt về những lỗi lầm
trong đời binh nghiệp của mình. Càng nhớ đến những chiến trận, Anh càng
thấy được những sai trái lớn nhỏ trong chỉ huy, những thiếu sót tham
mưu, những hy sinh đáng tiếc hoặc không cần thiết của binh sĩ thuộc
quyền. Có hay không Anh thực sự một vị chỉ huy giỏi, kinh nghiệm và
trách nhiệm như Anh vẫn thường nghĩ?! Có hay không Anh thực sự được
thương mến, kính nể mà không phải vì chức vụ thượng cấp của Anh?! Và có
hay không Anh đối xử công bình, có trên có dưới, thương yêu đùm bọc
thuộc cấp của mình?!
Anh chẳng thể quên tiếng khóc của cha mẹ những binh sĩ tử trận, những ai
oán của cô nhi quả phụ. Như trường hợp thằng đệ tử thân tín từng theo
Anh bao nhiêu năm, lo cho Anh từng bữa ăn, pha cho Anh từng ly cà phê,
đào hầm ngồi canh cho Anh trong đêm, mang áo quần treo mùng cho Anh…Thế
mà vì nó trình diện đơn vị trể 15 ngày sau khi đã được nghỉ phép 1 tuần
về thăm nhà, Anh nổi giận, đưa nó ra bên ngoài với trung đội tác chiến,
để chưa đến 5 ngày sau thì nó bị chết vì đạp mìn.
Câu chuyện về cái chết của thằng đệ tử luôn ám ảnh và dày vò lương tâm
Anh. Rồi bao nhiêu thương binh, bao nhiêu tử sĩ khác, mà Anh vẫn mãi nhớ
mặt nhớ tên, nhớ luôn cả từng địa điểm đụng nặng hay đụng nhẹ, trong
làng mạc, trên cánh đồng lúa, trên con đường ruộng hay cạnh bìa
rừng…Chính những vui buồn đời quân ngũ đó, những hình ảnh chiến đấu đó
đã đóng khung trong đầu Anh và vẫn tồn tại trong tim óc Anh qua bao năm
trong tù, nhiều và nhiều gấp bội so với những kỷ niệm Anh có với vợ con.
Rồi còn chuyện Anh lấy vợ nữa. “Ông thầy” lấy con gái “đệ tử”, đâu giống mấy chuyện tình bình thường.
Từ thủa mới về đơn vị, vì Anh độc thân và không có gia đình tại chỗ nên
một người Trung Sĩ thường xuyên mời “Ông Thầy” về nhà chơi. Ròng rả mấy
năm, mối quan hệ Thầy Trò càng khắng khít, nhất là khi Anh thăng cấp dần
và người Trung Sĩ được gắn lon Thượng Sĩ. Chuyện lấy con gái cưng của
vợ chồng ông Thượng Sĩ thuộc cấp này tự nhiên đến mà ngay chính Anh cũng
ngạc nhiên khi nhận lời.
Không hẳn như tiền định, nhưng như một sắp đặt khó từ chối khi cha nàng
ướm lời trong một bữa tiệc của đơn vị. Bấy giờ nàng chỉ là một cô bé 18
tuổi đang học lớp 12. Đối với Anh, lấy vợ trong lứa tuổi cần lấy vợ, vào
giai đoạn mà đàn ông, nhất là trong giới võ biền, thường nghĩ đến sau
khi đã có một chút danh phận. Anh biết đây không phải là một mối tình
say đắm vì Anh không còn ở lứa tuổi bồng bột đam mê. Chính vì vậy Anh
không có những rung động thật sự bên nàng, chưa có những câu nói tình tứ
với nàng. Không phải chầu chực săn đón nàng. Không có những kỷ niệm hữu
tình, những khung cảnh lãng mạn bên nhau. Không luôn những phút lưu
luyến, những cử chỉ gắn bó. Có một cái gì đó khiến cuộc sống vợ chồng có
phần lỗi nhịp. Anh thường tự hỏi có thể số tuổi 12 năm cách nhau giữa
vợ chồng khiến Anh thầm xem nàng như một người vợ bé bỏng cần nơi nương
tựa vững vàng, và Anh quả là một ông chồng quyền uy, vì nếu cần liên lạc
với nàng, đôi khi anh chỉ nhắn qua cha nàng, thế là xong.
Còn về phía nàng?
Nàng lớn lên trong một gia đình có khuôn khổ nề nếp quân đội, với người
cha cứng rắn trong phong cách. Khi cha mẹ nàng quyết định nàng nên lấy
Anh, vừa là một ông Đại Úy vừa là một Ông Thầy, ông xếp của cha, nàng
không có lý do từ chối và cải lời cha mẹ. Có thể nàng cũng bị choáng
ngợp vì Anh là thượng cấp của chính cha mình, vì Anh được cả trăm binh
sĩ chào kính, vì Anh có chức vị đem đến sự ổn định cho cuộc sống tương
lai... Yêu chồng hẳn là chưa yêu nhưng kính phục và thỏa mãn hãnh diện
với chúng bạn là điều đương nhiên. Một vài người bạn cùng trường cũng có
người yêu là lính, nhưng cùng lắm chỉ là chuẩn úy hay thiếu úy gì đó
chứ làm gì tới chức Đại Úy như Anh. Nhìn Anh trong quân phục nàng thấy
Anh hiên ngang và oai dũng, giống như cha mình vậy. Có được tấm chồng
như Anh cũng được rồi, kén chọn chi nữa! Mẹ nàng đã chẳng từng nói như
vậy, thêm rằng cha nàng nay là Thượng Sĩ và sẽ mãi mãi là Thượng Sĩ.
Nhưng chồng tương lai của nàng nay là Đại Úy, mai đây lên lon, sẽ là
Thiếu Tá, Đại Tá hoặc ngay cả Tướng cũng không chừng! Cả nhà ta sẽ thơm
lây…
Khi vận nước thay đổi, chồng ở tù cải tạo, số tiền nhỏ nhoi dành dụm từ
lương hàng tháng của chồng cạn mau. Gia đình nàng sa sút theo thời gian,
bán dần đồ đạc của cải trong nhà cũng chẳng thể cứu vãn. 22 tuổi với 2
đứa con dại trong tay, chưa một lần đụng chạm với đời ngoài bổn phận làm
vợ, làm mẹ, nay nàng đành bung ra thế giới bên ngoài tìm cách mua bán
làm ăn, bôn ba hùn hạp với các bạn hàng khác và đơn độc chống trả nhiều
cạm bẩy. Quá mệt mõi và tinh thần căng thẳng, nàng chẳng có mấy thì giờ
nghĩ đến chồng. Nhưng ông trời không có mắt, mớ vốn liếng ít ỏi cũng mất
sạch. Cha nàng, người từng dạy khôn nàng phải lấy ông Thầy Đại úy của
mình, nay lãi nhãi muốn nàng bỏ chồng- vì trước sau gì nó cũng không có
ngày về và sẽ chết trong tù- để lấy người bạn học trước đây với nàng.
Người đó chạy mối bán thuốc tây và hàng ngoại rất khấm khá và tháo vát.
Đến đường cùng và để tránh bị đuổi đi kinh tế mới, nàng đành buông theo
số phận, yên lặng bỏ người chồng trước. Biết làm như vậy là có lỗi nặng
với chồng trước, nhưng thà nàng về làm vợ với một người đứng đắn, từng
quen biết và thầm kín yêu nàng qua bao nhiêu năm còn hơn là phải nhắm
mắt chung chạ với cả trăm người để mưu sinh. Có trời mới hiểu được cái
khổ của nàng trong quyết định mà bên nào cũng chỉ là phần thua thiệt.
Từ khi định cư, qua thời gian sống chung với các con, nghe các con gái
kể chuyện về Mẹ, nhắc Mẹ từng yêu thương chăm sóc cho chúng, bảo vệ
chúng khi bị bạn hàng xóm ăn hiếp; và Ba Dượng cưu mang đùm bọc cả gia
đình, yêu thương chúng như con ruột của mình, y như 2 đứa nhỏ sau này.
Chúng ghi nhận từ ngày có Ba Dượng, cuộc sống gia đình có phần ổn định
hơn. Các con Anh chẳng được biết nhiều về Bố của mình cho đến ngày Anh
xuất hiện. Bà Ngoại có giải thích đôi chút, nhưng Mẹ vẫn giữ im lặng.
Chúng luôn bênh vực Mẹ và bày tỏ uớc mong Bố thấu hiểu cảnh khổ của Mẹ
và gia đình nhất là trong những năm đầu sau khi Bố đi tù. Tâm sự của các
con và lời rao giảng của vị Mục Sư giúp lòng Anh nhẹ hẳn từ đó. Không
còn thắc mắc về những bất hạnh xẩy ra cho đời mình trước đây, Anh dần
dần thấy cuộc đời trong sáng hơn và có lại niềm tin vui.
Các con Anh đã làm giấy tờ bảo lãnh Mẹ, Ba Dượng và 2 em qua Mỹ. Chính
Anh là người thúc đầy làm giấy tờ, và theo dõi tình trạng cứu xét đơn.
Anh thường nhắc nhở 2 con gái dành dụm tiền gởi về cho Mẹ và Ba Dượng.
Chính Anh cũng thường xuyên đóng góp phần mình. Thỉnh thoảnh Anh có nhận
một vài lời gởi thăm của nàng qua thư con gái. Trong một thư gần đây
nhất, nàng viết “Xin hãy tha thứ cho em và tha thứ cho nhau”. Như một
trả lời cho lá thư dài Anh gởi nàng kèm theo trong cùng lá thư của con
mà trong đó Anh đã viết, lần đầu tiên, lời cám ơn nàng đã thay Anh nuôi 2
con gái từ nhỏ cho đến khôn lớn, trong suốt thời gian Anh không có mặt
và cả 7-8 năm sau khi Anh ở tù về. Nay đến phiên Anh sẽ tiếp tục chăm
sóc các con cho nên người tốt. Anh không quên nhấn mạnh lòng biết ơn của
mình đối với nước Mỹ đầy tình người. Nhờ đó Anh mới giác ngộ và tìm
thấy mùa xuân đang từ từ nở muộn trong tuổi già.
Hè 2009, chúng tôi lại gặp nhau, lần này được giới thiệu với một cặp vợ
chồng trẻ tuổi hơn. Họ là Mẹ và Ba Dượng của 2 con gái, vừa đuợc bảo
lãnh qua Mỹ khoảng 6 tháng. Xum họp nào cũng vang dậy những tiếng cười,
tiếng vổ tay, tiếng cụng ly và những lời chúc tụng. Đó là âm thanh của
vui mừng hội ngộ, của hạnh phúc, của tình thân lẫn trong giọng nói của
Anh, sảng khoái và nồng ấm.
Mẹ và Ba Dượng cùng một con trai và một con gái tạm thời ở chung với gia
đình con gái đầu của Anh. Con gái đầu nay làm chủ 2 tiệm nail và có 3
con. Chồng nguời Việt và làm về bảo hiểm. Con gái thứ hai của Anh là một
Registered Nurse từ nhiều năm qua, hiện làm cho một bệnh viện trong
thành phố; lập gia đình với chồng người Mỹ chuyên viên về Siêu Âm và có 2
con. Con trai lớn kêu Anh bằng Tía, một kỷ sư điện, có vợ người Mỹ gốc
Mễ và 2 con. Con trai thứ hai cũng kêu Anh bằng Tía, hành nghề Physical
Therapist, lấy vợ Mỹ gốc Trung Hoa, cùng nghề với chồng và cũng có 2
con. Mẹ đang theo học nghề nail với con gái lớn. Ba Dượng đang lấy lớp
học Anh Văn ở Đại Học Cộng Đồng. Con trai đầu của Mẹ và Ba Dượng có ý
muốn theo học nghành cơ khí sửa xe hơi, và con gái út dự định học
Medical ***istant.
Đại gia đình họ ở trong cùng một thành phố với nhau, nhà này cách nhà
kia không quá 15 phút lái xe. Tôi chọc Anh mỗi khi họp mặt gia đình kiểu
Hiệp Chủng Quốc này, làm sao biết tên để gọi nhau cho đúng mà không sợ
lộn xộn. Anh nhanh chóng trả lời dễ ẹt. Nếu kêu Bố hay Tiá thì đó là
Anh, kêu Má tức là vợ sau của Anh, kêu Mẹ tức là vợ của Dượng đồng thời
mẹ của 2 con gái Anh và của 2 đứa con trai và con gái sau này. Nếu nghe
gọi Ba hay Ba Dượng thì đó là dượng sau của mấy đứa con gái Anh. Còn 9
đứa cháu, chỉ cần kêu Grand Pa và Grand Ma là đủ. Và chúng có đầy đủ 2
sets Grand Pa và Grand Ma.
Chuyến đi chơi liên tiểu bang đầu tiên của đại gia đình Anh, với tất cả
con trai gái, dâu rể và cháu nội ngoại. Lớn nhỏ tất cả gồm 23 người,
trong một đoàn convoi nhiều xe do Anh lên chương trình kế hoạch, chỉ huy
và dẫn đầu. Cuộc đi chơi này là một món quà đón mừng Mẹ và Ba Dượng
được đoàn tụ. Chốc nữa, Anh sẽ lái xuống San Diego đến chỗ hẹn với các
xe kia. Mọi người cười lớn khi nghe tôi nói Anh bây giờ xệ hơn trước
nhiều vì bị giáng cấp, từ một Tiểu Đoàn Trưởng nay chỉ là một Trung Đội
Trưởng, lúc xưa hét ra lửa và oai biết bao nhiêu, bây giờ con cháu sai
đâu chạy đó. Anh thành thật trả lời Anh may mắn nhiều và rất hạnh phúc
mới còn có trung đội để chăm lo.
Phải chăng sự cởi mở về tư tưởng, sự bao dung và quảng đại của xã hội Mỹ
đã khiến con người dễ hướng thiện và vị tha. Rõ ràng nhất, nước Mỹ luôn
mở rộng tấm lòng đón nhận các nạn nhân chiến tranh, tạo cho họ mọi cơ
hội để vươn lên, làm lại cuộc đời. Ở đâu trên thế giới có thiên tai là ở
đó có sự hiện diện và giúp đỡ của nước Mỹ. Ngoài đường phố, trong hội
quán, đâu đâu cũng nghe những chào hỏi thân mật và tiếng cám ơn. Từ
trường học cho đến cơ sở công tư, nhà thờ, đâu đâu cũng kêu gọi làm việc
thiện nguyện, thăm viếng người già cô đơn, giúp đở kẻ bất hạnh, nghèo
khó, tàn tật. Đâu đâu cũng đóng góp cho quỹ cứu trợ, cứu đói, cứu giúp
người vô gia cư… Và đâu đâu cũng có những câu chuyện, dĩ nhiên, tương tự
như câu chuyện của Anh. Những câu chuyện muôn thủa của tình thương và
tha thứ, của khoan hồng độ lượng.
Tin giờ chót, vợ chồng người Thượng Sĩ già cũng vừa xum họp với đại gia
đình, qua sự bảo trợ của chính con gái mình. Chúng tôi hẹn sẽ đến thăm
Anh vào dịp lễ Thanksgiving năm nay. Trước là để chung vui, kế để xem
thử ai là người trung đội trưởng của anh. Vẫn là Anh hay Anh đã truyền
chức lại cho người thuộc hạ thân tình ngày xưa.
Vĩnh Chánh Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 13/Oct/2015 lúc 4:06am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23690 |
![]() ![]() ![]() |
Mẹ Ơi!![]()
Chồng mất sớm, bà ở vậy nuôi con được 25 năm. Lúc đứa con gái lớn
khôn thành danh ở Mỹ, tháng nào cũng gửi về cho bà một lá thư và 200$ tiêu xài.
Hết xuân này đến xuân kia, cô con gái luôn viện cớ này cớ nọ, không chịu về thăm người mẹ thương yêu. Khi người mẹ mất, cô về làm đám tang rất to nhưng tuyệt nhiên cô không rơi một giọt nước mắt.
Đến khi mở chiếc rương mà bà cụ luôn để ở đầu giường, bỗng cô òa
lên khóc nức nở, ôm lấy quan tài mẹ mình hét lên như điên dại: "Mẹ...Mẹ
ơi..."
Mọi người vây nhau xem
trong chiếc rương có gì. À, thì ra là những tờ đô-la mới toanh còn buộc dây. Và
còn một mảnh giấy đã úa vàng, viết nguệch ngoạc được dán dính lại với tấm hình
cô con gái lúc mới lọt lòng:
"Tiền nhiều quá, mẹ
xài không hết con à. Mẹ nhớ con lắm, mỗi khi nghe tiếng xe ôm (honda) là mẹ
chạy ra. Lần nào cũng không phải là con hết. Số tiền này mẹ để lại cho con, CON
ĐỂ DÀNH PHÒNG KHI ĐAU ỐM nghe con."
Cô con gái đã có tất cả những gì một người phụ nữ có thể có: tiền, danh vọng, địa vị, chồng thành đạt, con ngoan. Nhưng cô đã mất một điều vô cùng thiêng liêng: MẸ ƠI..! Sưu tầm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23690 |
![]() ![]() ![]() |
Những món ăn của người mẹ….Clip cảm động về tình mẹ <<<<<Vào một buổi tối mưa gió, tại một căn hộ chung cư cao cấp bỗng dưng có tiếng gõ cửa. Một người phụ nữ sang trọng ra mở cửa và người cảnh sát dẫn một bà cụ lấm lem, tả tơi đến nhà. Nữ chủ nhân của ngôi nhà suýt nữa đã không thể nhận ra mẹ của mình. Người bà ướt sũng cả người, đôi chân trần chai sạn, xách theo một túi to đồ ăn và cả một rổ rau củ da bị mưa gió làm dập nát, nhưng vẫn tươi cười Con gái.” Cô hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Bà nói: “Mẹ tới để thăm con.” Cô con gái vội đón mẹ vào nhà nhưng con gái của cô thấy bà trong bộ dạng như vậy, nên tỏ ra rất sợ hãi. Bà lao ngay vào bếp nấu, lụi cụi lấy con gà, với bó rau đã dập từ trong bao tải ra. Vì nói mẹ không được, thế là cô lại đành để cho mẹ làm. Khi nấu ăn xong, bà lại tất bật mang lên cho con và cháu. Con của cô lấy đũa khều khều thịt gà rồi nói mẹ: – Mẹ ơi, gà còn máu này, ghê quá! – Thôi con ráng ăn đi, bới cơm mà ăn, ăn canh cá này. – Khụ khụ, nhưng cơm cứng quá mẹ ạ, canh cá thì lại rất mặn Rồi con bé bị sặc vì cơm quá cứng, cô vội vàng chạy tới vỗ vỗ lưng con cho con ho cơm ra. Người bà đang hất hơ hớt hải bưng món tiếp theo từ trong bếp ra, thì chợt đứng sựng lại khi nhìn thấy cảnh đó. Mắt bà đỏ hoe. Hai mẹ con nhìn nhau. Ngày hôm sau, bà lặng lẽ trở về quê dù cô cứ ra sức nài nỉ mẹ ở lại… Cô con gái cảm thấy có gì đó không ổn, nửa tháng sau, khi đã sắp xếp xong việc ,cô trở về quê để thăm mẹ mình. “Mẹ ơi” cô bước vào rồi thấy mẹ mình thui thủi trong nhà, đang lụi cụi ngòi ăn một chiếc bánh bao, trong căn phong tối om. Và nghe thấy tiếng con gọi, vội đứng dậy, đi ra đón con. Cô con gái như chết trân, khi thấy mẹ mình dường như không còn nhìn thấy được. Bà vội đi về phía con nên va vào bàn, làm đổ hết chén đũa. Bà quờ quạng để đi ra phía cửa. “Mẹ…..” cô vội chạy tới đỡ mẹ. Mãi tới bây giờ cô con gái mới biết được, mẹ mình, mắt trái thì bị đục tinh thể đã lâu, giờ hầu như không còn thấy được. Còn mắt phải thì bị viễn thị… Nhưng vì lo con cái không có tiền lo cho mình nên nhất quyết không chịu nói với cô. Ba hôm trước bà nhận điện thoại của con gái. Biết tin con mình bị bệnh, dù cô con gái đã nói “Con không sao cả, mẹ đừng lo nhé!” nhưng bà đã quyết định rời quê lên thành phố để thăm con mình. Bà nhớ lại khi con còn nhỏ, mỗi lần bệnh thì nó chỉ cần được uống món canh gà của bà thì sẽ mau chóng khỏe lại. Bà hái những bó rau còn tươi mơn mởn tỏng vườn. Bà bắt con gà mái mình nuôi bấy lâu nay vào giỏ, xách theo. Vì lần này, bà cũng chỉ muốn nấu một bữa cơm ngon cho con gái mình. Lần đầu tiên trong đời bà đã phải tự mình lặn lội lên thành phố để tìm con. Bà có thể không nhìn thấy đường nhưng bà biết địa chỉ nhà của con. Từ nhà của bà để đến được thành phố, phải trèo qua hai ngọn đồi, băng qua một con suối và đi bộ 28km đường núi. Bà đã phải chuyển xe 3 lần, qua 4 tỉnh và mất hết 36 giờ đồng hồ ngồi trên xe. Bà không biết gì về thành phố ngoài tên của con gái mình. Bà cứ thể lang thang đi giữa thành phố, hỏi thăm nhiều người. Cho đến một đêm xuống và mưa tầm tã, tình cờ được một người cảnh sát nhìn thấy và giúp đưa về nhà con gái. Mỗi người mẹ đều giống như người mẹ trong câu chuyện này, đối xử hà khắc với bản thân mình nhưng với con cái thì họ có thể hy sinh tất cả. Có thể những món ăn của bà nấu ra không ngon, nhưng tình cảm trong đó mới là thứ gia vị tuyệt vời nhất trên thế giới này…. Hãy trân trọng những món ăn của mẹ, nhưng điều mẹ làm, dù có thể nó không phải là thứ hoàn hảo nhất, nhưng nó tới từ một tình yêu thương hoàn hảo nhất trên đời… Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 20/Oct/2015 lúc 12:57pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Câu Chuyện Luân Hồi: Đòi Nợ![]()
Câu chuyện xảy ra vào cuối triều đại nhà Minh đầu nhà Thanh tại thôn Ngõa
Gia Điếm cách Bắc Kinh khoảng hơn mười dặm.
Trong thôn này có một gia đình rất giàu, mọi người thường gọi là “Tiền viên ngoại”.
Ở cách nhà họ khoảng hai dặm có một gia đình nông dân họ Lý, mọi người thường gọi
là “Lý lão nhị”. Lý lão nhị là người biết làm một chút các công việc xây dựng,
cho nên ông thường xuyên đến nhà Tiền viên ngoại để làm các việc đó cho gia
đình này. Mỗi lần Lý lão nhị đến làm việc nhà Tiền viên ngoại, Tiền gia đều trả
cho ông không ít tiền công. Bởi vì hai nhà thường xuyên qua lại nên Tiền gia
coi Lý lão nhị là Lý đệ (em trai), còn Lý lão nhị gọi Tiền gia là Tiền đại ca
(anh trai).
Một năm nọ, cả nhà Tiền viên ngoại đều phải đến phía nam làm việc trong thời
gian mấy tháng mới trở về. Tiền viên ngoại cho gọi Lý lão nhị đến nói chuyện:
“Lý đệ! Hai gia đình chúng ta có mối quan hệ tốt đẹp, ta nay gọi đệ đến là có
chút việc muốn nhờ, không biết là Lý đệ có giúp được không?”
Lý đệ nói: “Tiền đại ca, đại ca có việc gì cứ việc nói, nếu là việc đệ có thể xử
lý được thì nhất định sẽ cố gắng làm.”
Tiền viên ngoại nói: “Ta có một lượng lớn rượu quý, chỉ sợ người ngoài lấy trộm
mất, muốn chuyển đến nhà đệ để đệ trông coi giúp, không biết ý đệ thế nào?”
Lý đệ nói: “Đại ca à, đệ còn tưởng việc gì to tát, đại ca cứ yên tâm đi đi, khi
nào đại ca trở về đệ sẽ trả lại nguyên vẹn.”
Thế là, Tiền viên ngoại cho người làm đưa đến nhà Lý lão nhị 30 vò rượu quý, Lý
lão nhị đem chúng cất giữ trong một phòng trống ở phía tây rồi khóa chặt cửa lại.
Loáng một cái mà đã hai tháng trôi qua, gia đình nhà Tiền viên ngoại đi mà
không thấy có tin tức gì về báo về.
Một hôm, Lý lão nhị nhớ ra Tiền viên ngoại có gửi ba chục vò rượu quý liền mở cửa
phòng để xem xem một chút. Khi ông mở cửa phòng ra xem, thấy ba mươi vò rượu đều
dùng một loại giấy đặc biệt dán miệng, trên thân vò rượu còn dán giấy màu hồng,
trên đó đều ghi một chữ rất đậm “Rượu”. Lý lão nhị dùng hai tay nhấc một vò rượu
lên rồi lắc qua lắc lại nhưng lại thấy không có mùi vị gì. Ông ta thầm nghĩ:
“Vò rượu này dù dán kín miệng rồi thì vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu chứ”. Hai
tay ông ta lại lắc lắc nhưng cũng không nghe thấy âm thanh của rượu, cuối cùng
ông ta quyết định mở một vò rượu ra xem. Nhưng thứ mà được đổ ra lại khiến ông
ta vô cùng kinh ngạc, đâu có phải rượu, toàn là bạc trắng. Ông ta bắt đầu mở hết
cả 30 vò rượu ra, và đếm được đúng 3000 lượng bạc trắng. Lão nhị nghĩ: “Đây
đúng là tiền trên trời rơi xuống…!” Nhìn thấy số bạc này, Lý lão nhị nổi lòng
tham, ông ta nghĩ hết cách để số bạc này biến thành của mình. Cuối cùng, Lão nhị
nghĩ ra một chiêu thâm hiểm là đi ra ngoài mua rất nhiều rượu ngon về rồi rót đầy
vào các vò rượu kia, sau đó dán kín lại như lúc ban đầu, còn số bạc đó ông ta
đem chôn hết xuống phần đất trong nhà.
Mấy tháng sau, gia đình Tiền viên ngoại trở về, Lý lão nhị liền mang 30 vò rượu
kia trả lại. Khi Lý lão nhị vừa đi khỏi, Tiền viên ngoại mở các vò rượu ra xem
xét, nào ngờ tất cả bạc trắng đã biến thành rượu trắng. Tiền viên ngoại hiểu
rõ: “Vậy là toàn bộ số tiền tích góp cả đời mình đã bị Lý lão nhị chiếm hết”.
Ông cũng có ý định đến cửa quan để tố cáo Lý lão nhị nhưng lại nghĩ: “Ta lúc
trước đã nói với Lý lão nhị toàn bộ các vò này là rượu, nên việc ông ta trả lại
rượu thì không kiện gì được”. Việc này quả thực khiến ông đành phải ngậm bồ hòn
mà im lặng, có nỗi khổ mà không nói được ra. Tiền viên ngoại từ đó vừa nén giận
vừa nén uất ức trong lòng, không quá nửa năm sau thì chết.
Lý lão nhị thấy Tiền viên ngoại đã chết, không có người tìm ông ta đòi lại nên
liền dùng số tiền đó chi tiêu cho gia đình. Ông ta mua một ngôi nhà rất lớn, lại
cưới thêm mấy bà vợ bé, quả thật là: “Khi xưa nghèo hèn thì vắng vẻ, hôm nay
thì đông đúc như trảy hội”.
Một hôm, Lý nhị đang nằm ngủ thì mơ: Ông đang ở trong phòng uống trà, đột nhiên
cánh cửa mở ra, một người từ bên ngoài đi vào, ông ta nhìn kỹ thì ra là Tiền
viên ngoại. Tiền viên ngoại trên vai có mang một cái bao rồi nhìn ông ta cười
ha hả nói: “Ta đến để đòi nợ đây!”. Lý lão nhị đột nhiên tỉnh giấc, toàn thân
toát mồ hôi.
Đúng lúc ấy, một nữ hầu đến nói với ông ta: “Xin chúc mừng lão gia, phu nhân đã
sinh cho ngài một công tử rất bụ bẫm ạ!”
Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, Lão nhị thấy bất ổn
trong lòng, ông luôn nghĩ đứa con trai vừa ra đời có liên quan gì đó đến giấc mộng
kia. Vì thế, ông ta luôn cảnh giác với đứa con này. Thế nhưng, đứa con này lại
hiếu thuận với cha một cách lạ thường. Đến tuổi tới trường, Lý nhị nhờ mấy thầy
giáo dạy cho cậu, đứa trẻ này cái gì cũng học rất nhanh, thứ gì đã học qua là
dường như không quên. Lão nhị cũng từng khoe với mọi người con trai ông là một
đứa bé kỳ tài, tương lai có thể thi đỗ làm quan. Sau một thời gian dài, giấc mộng
kia cũng dần dần đi vào quên lãng.
Năm đó con trai của Lý nhị gia tròn 18 tuổi và đi vào kinh dự thi. Quả nhiên, cậu
ta thi đỗ, làm quan thất phẩm. Gia đình Lão nhị treo đèn đỏ khắp nơi, ai nấy đều
vui mừng khôn xiết, bạn bè người thân đều đến chúc mừng. Trong bữa tiệc có một
người nói: “Thời buổi này nhiều người dùng tiền mua quan, ta thấy nhà Lý huynh
cũng không thiếu tiền, chi bằng tốn chút tiền mua cho con trai chức quan to hơn
một chút, nếu như huynh bằng lòng, ta có thể dẫn huynh đến gặp một người giúp
huynh.” Tất cả mọi người đang ngồi dự tiệc đều cho đó là ý kiến hay. Lý nhị
nghĩ: “Đứa con trai duy nhất của mình tài hoa hơn người, làm quan thất phẩm thì
quá là uổng phí, mua một chức quan to hơn cũng được.” Thế là, Lý nhị bỏ ra một
số tiền rất lớn để mua một chức quan cho con trai mình.
Mấy tháng sau, Tể tướng quả thực đã phong cho con trai Lý nhị làm quan tứ phẩm.
Đây cũng là một việc vui mừng, Lý gia lại tổ chức một buổi tiệc chúc mừng. Nhiều
quan lại và bà mai mối đều có lời ngỏ ý, nhưng cậu ta không đồng ý một ai mà chỉ
chọn thiên kim tiểu thư của một vị quan lớn trong triều đình. Thế là Lý nhị
đành phải bỏ ra một số tiền lớn để nhờ bà mối làm mai giúp, sau khi bỏ ra rất
nhiều tiền thì nhà gái cũng đồng ý, nhưng họ lại yêu cầu một lễ hỏi thật lớn.
Không có cách nào khác, Lão nhị đành phải thuận theo, cuối cùng thì mọi việc
cũng xong xuôi.
Ngày đón dâu cũng đã định xong, chỉ còn vài ngày nữa là tới, Lý nhị trong lòng
vô cùng vui mừng phấn khởi. Buổi tối hôm đó, ông ta sau khi uống mấy chén rượu
rồi đi ngủ thì giấc mơ của 18 năm trước lại hiện ra trước mắt ông: Tiền viên
ngoại cười ha hả nói với ông ta: “Ngươi thiếu ta một khoản nợ, ta lấy lại trong
18 năm, cuối cùng cũng phải trở về rồi, còn mang theo một chút tiền lãi nữa!”,
Tiền viên ngoại vừa nói xong còn đưa tay vỗ vỗ vào chiếc bao khoác trên vai, quả
thật cái bao khi ông ta mang đến trong giấc mơ trước là rỗng mà bây giờ đã phồng
to rồi. Tiền viên ngoại còn nói tiếp: “Khoản nợ đã lấy xong rồi, ta cũng nên đi
thôi!” Lý nhị giật mình bừng tỉnh. Đúng lúc ấy, một người hầu hớt hải chạy vào:
“Lão gia, không hay rồi, công tử bị bệnh rồi, ông mau đi xem đi!”
Lý nhị vội vàng đến phòng con trai xem xét, không ngờ con trai của ông ta đã bị
chết rồi. Lý lão nhị ngồi phịch xuống đất, mọi chuyện ông đều hiểu rõ: “Hóa ra
Tiền viên ngoại gửi hồn làm con trai mình để đến đòi nợ mình.”
Ông hồi tưởng lại mọi chuyện, từ khi con trai sinh ra, đi học, đi thi, mua
quan, đính hôn… thì cũng tiêu hết không kém ba nghìn hai trăm lượng bạc, ông ngẫm:
“Thảo nào Tiền viên ngoại trước khi đi còn nói là mang theo chút tiền lãi.”
Từ đó về sau, Lý nhị cả người cả của đều không còn gì cả, hàng ngày ngồi bên lề
đường ăn xin và kể lại chuyện mình lừa gạt hại người nhằm khuyên bảo mọi người
đừng làm việc thất đức, trái lương tâm bởi vì việc thiếu nợ người ta là đều phải
trả. Nhưng mọi người đều cho rằng Lý lão nhị đã bị điên rồi…
st.
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Người Chết Không Ăn![]() Vừa mới sáng sớm, bên nhà người láng giềng đã nhộn nhịp chuẩn bị làm đám giỗ chung cho cả ông bố và bà mẹ; nghe nói chết cũng đã chục năm nay, và năm nào cũng làm đám giỗ thật lớn, mời xóm giềng, bạn bè, người thân rồi còn anh em bà con…đông lắm, đâu chừng mười bàn lận đó. Gia đình tôi dọn về đây chưa tới một năm, nhà tôi sát ngay bên phải nhà “cố cựu” mà hôm nay có đám giỗ; ông bà chủ nhà tên là Hướng, mẹ tôi thường nói :
- Bà con xa không bằng láng giềng gần.
Rồi mẹ còn dạy thêm một câu:
- Bán anh em xa mua láng giếng gần.
Vì vậy khi vừa mới dọn về mẹ đã qua làm quen, chào hỏi và dần dần thân thiện với nhà bên ấy.
Hôm qua bà Hướng mời cha mẹ và luôn cả mấy chị em tôi trưa nay
qua nhà bà “ăn đám giỗ”, sáng nay mẹ đi chợ mua một giỏ trái
cây loại ngon nhất và sai tôi đem qua trước để cúng, mẹ dặn dò
tôi:
- Con phải thắp nhang vái lạy cung kính trước bàn thờ Ông Bà,
rồi về nhà phụ với mẹ nấu cơm cho các em, biết rằng người ta
mời cả nhà mình nhưng mình cũng phải giữ ý giữ tứ, mẹ qua
bên ấy phụ với bác gái, chừng cha đi làm về thì qua sau, cón
các con thì ăn cơm ở nhà.
Nhà bác ấy khá rộng, có hai tầng lầu, đám giỗ đãi mười bàn, phía trong phòng khách kê được sáu bàn, còn bốn bàn thì kê nhờ trước hiên nhà của hai bên hàng xóm. Thời đại mới này; hơn nữa lại ở Sài Gòn thì cái chuyện người nhà phải lo nấu nướng mỗi khi có đám tiệc là coi như:-“xưa rồi Diễm”, chỉ cần Alô cho dịch vụ nhóm nấu ăn là được đáp ứng ngay, món gì cũng có, tùy theo túi tiền của gia chủ mà ngon nhiều hay ngon ít.
Tôi không còn nhỏ, cũng chưa hẵn là lớn, nhưng trí óc thì
cũng đã biết nhận định được nhiều điều phải và không phải.
Mang trái cây sang nhà bác và đặt trước bàn thờ ông bà cụ, tôi
thắp ba cây nhang rồi cung kính vái lạy ba cái như lời mẹ dạy,
khói nhang nghi ngút làm cay sè chảy nước mắt, nhưng tôi cũng
ráng cố gắng nhìn lên mặt hai cụ, bởi vì tôi có tánh xấu ưa
tò mò quan sát nọ kia, mặc dù tôi là con gái, hình hai ông bà
cụ được lộng chung vào một cái khung viền vàng lộng lẫy, trong
hình không ai cười mà nét mặt lại rất nghiêm nghị, ánh mắt
có vẻ buồn. Trước bàn thờ của ông bà cụ đã bày sẵn một cái
bàn; trên bàn bày biện rất nhiều thức ăn ngon, lạ, nhìn thôi
cũng đủ thèm, thật là hấp dẫn, lại có thêm một bình trà,
rượu và ly tách chén bát bông hoa, trái cây…không thiếu thứ gì.
Hình như hai cụ…khóc thì phải?... hình như tôi thấy trong bốn khóe mắt của hai cụ long lanh bốn giọt nước?…và hình như nó sắp sửa…rơi ra?... Tự nhiên tôi nổi da gà, lạy hai cụ thêm một lạy và chạy nhanh ra khỏi phòng thờ. Có mấy người đang đi vào thắp nhang xá xá mấy cái. Không biết có ai thấy điều tôi vừa thấy? Hay tại tôi tưởng tượng mà ra?
Người đến “ăn” đám giỗ của hai cụ đông quá trời, đàn ông đàn
bà ai nấy cũng quần là áo lượt, cũng son phấn chưng diện ngất
trời, xịt nước hoa thơm phưng phức…đến ăn giỗ của người chết
mà như đi ăn đám cưới của người sống vậy đó, mọi người nói
cười rôm rã, họ đang cố nhớ ra một kỷ niệm nào đó đã có với
người chết; vui hay buồn gì cũng được, miễn là có để kể cho
nhau nghe, nhưng mà ông bà cụ già lắm rồi – ngoài bà con, con
cháu và một số rất ít người hàng xóm biết về hai cụ - còn
những người khác khi được mời đến ăn giỗ thì phần đông họ còn
trẻ, hoặc mới dọn đến như gia đình tôi, câu đầu tiên khi nhắc
hoặc kể về hai cụ hầu như đều bắt đầu bằng ba chữ: “ - Tui
nghe nói…”.
Đám
giỗ vui thật, rất ồn ào náo nhiệt, tôi nghĩ thầm trong đầu:
mỗi năm nên làm một lần để nhớ đến người đã khuất bóng, nhưng
mà…
Mẹ tôi qua nhà bác, thật giản dị trong cái áo bà ba và quần
xoa đen, mẹ đẩy tôi về nhà, mắng nhỏ vào tai tôi:
- Về nhà mà ăn cơm với các em, đứng chi ở đây đặng mà nhiều chuyện. Để mẹ vào phụ với bác gái.
Thật tình thì mẹ cũng biết rỏ là tôi ham đông vui. Nhưng sao
hai giọt nước trong hai khóe mắt của các cụ cứ ám ảnh tôi
mãi.
Tôi và hai đứa em lóng ngóng nhìn qua nhà bác Hướng, phê bình
khách này khách nọ đẹp xấu…lung tung, có một bà sồn sồn
trắng trẻo sang trọng, hình như là Việt kiều thì phải, bà ta
ngồi gần mẹ tôi, nói cười thật rôm rã và hào hứng, tôi nghe câu
được câu mất nhưng nếu gom góp lại thì cũng biết chút chút…
Những người đàn ông cùng nhau nâng ly lên, “hồ hỡi phấn khởi” mà hét to:
-…Dô…”chăm” phần “chăm”…dô…uống hết à nghen, không hết là bị phạt à nghen…dô…
Mặt người nào người nấy trông đỏ như gấc. Bia rượu khui ra
không tiếc tay, thức ăn ê hề phủ phê. Một sự thừa mứa không nên
có.
Em gái kế tôi nói :
- Chị Hai nè, nhà bác ấy làm đám giỗ lớn quá ha, em thấy
nhà mình cha mẹ có bao giờ làm đám giỗ cho ông bà nội ngoại
lớn như vậy đâu, năm nào cũng chỉ đãi chừng hai hoặc ba bàn
thôi hà, mà chỉ toàn là bà con…
Em trai út ngây thơ trả lời thay tôi:
- Tại cha mẹ đâu có nhiều tiền như nhà bác ấy…chị Hai nhỉ. Mà sao làm đám giỗ hai người cùng một ngày?
Tôi không trả lời, tôi nghĩ không phải tại cha mẹ tôi không có
nhiều tiền để làm đám giỗ to, cũng như tôi không biết tại sao
hai cụ cùng được giỗ chung một ngày.
Tàn đám giỗ mẹ tôi lại phụ bác gái dọn dẹp nhà cửa. Nhờ
được mời “ăn giỗ” hôm nay nên mẹ tôi biết được rất nhiều chuyện
bên nhà bác Hướng; vì đây là lần đầu tiên mẹ tôi được bác
mời qua nhà (ăn đám giỗ).
Bốn giọt nước trong bốn khóe mắt của hai ông bà cụ rơi xuống, lọt ra ngoài khung hình rồi nhập lại thành một giọt nước to đùng, giọt nước ấy lăn tròn… lăn tròn… nhảy nhót lưng tưng như trái pingpong dội trên nền xi măng, lúc đầu nó tròn vo sau đó thì méo mó biến dạng, nó bám theo chân bàn rồi trườn lên những dĩa thức ăn đặt trước bàn thờ, nó luồn lách, lùng sục, ngọ ngoạy và ngoáy sâu vào kẻ hở của tất cả những món ăn, hết đĩa này nó lại bò qua đĩa khác; không bỏ sót một dĩa nào, rồi từ dưới lòng những dĩa thức ăn đó nó laị rướn mình chui ra để leo lên ly rượu, và như một cái lưởi dài nó liếm quanh miệng ly; quậy sâu xuống đáy ly, sau đó thì nó bò qua dĩa trái cây, biến dạng thành hình lưỡi dao nhọn để chui vô trong ruột của từng trái, cuối cùng thì nó lảo đảo ngả nghiêng té nhào vào tách nước trà…Giọt nước mắt rong chơi trên mâm cơm cúng chừng như cũng đã thỏa thuê, nó quay lại bò lên bàn thờ, tách ra làm bốn giọt nước nhỏ như trước rồi trườn lên khung hình để trở về vị trí cũ, nơi nó đã thoát ra: đó là bốn khóe mắt của hai ông bà cụ…
Tôi giật mình tỉnh dậy, trán đẩm mồ hôi, thì ra đây chỉ là
giấc mơ, một giấc mơ kỳ quặc hết sức nhưng cũng làm tôi sợ
điếng người. Các em tôi đã ngủ say, tôi lần mò trong bóng tối
để xuống bếp kiếm nước uống…
Có tiếng nói chuyện của cha mẹ tôi, dù rất nhỏ nhưng trong đêm khuya thanh vắng tôi nghe thật là rõ…
- Mình à, ông bà cụ nhà bác Hướng tội nghiệp ghê vậy đó. Em nghe kể mà thương.
- Úi chà, em lúc nào mà chẳng thương vay khóc mướn.
- Anh kỳ quá đi…em nghe kể chuyện về ông bà cụ ấy mà xót xa, anh để yên nghe em kể lại…
…Cụ có ba người con, hai gái một trai, hai người con gái ở
nước ngoài, thay nhau mỗi người về một lần vào dịp đám giỗ,
mà lạ lắm anh, cụ bà mất trước cụ ông một năm nhưng ngày mất
thì xê xích nhau chút đỉnh nên chi gộp chung lại làm đám giỗ hai
ông bà một ngày cho tiện.
Cha tôi cười:
- Hì hì…em đúng là bà tám…
- Đã nói im nghe người ta kể…
- Kể ngắn gọn thôi, anh buồn ngủ lắm rồi đó nghen…
- Ừ, thì nghe tiếp đây, lúc còn trẻ hai cụ nghèo khổ lắm. Ông
đạp xích lô còn bà bán ve chai, nhờ chịu khó với lại cần
kiệm nên từ từ tích cóp được ít tiền mua một cái nhà rách
trong hẻm, rồi lại chịu thương chịu khó cần kiệm để dành tiền
phá cái nhà rách xây được ngôi nhà nhỏ…nói chung hai ông bà
giỏi tiết kiệm, dè xẻn từng đồng, lại chịu khó lo làm lụng
vất vã nuôi con ăn học, từ từ bán nhà trong hẻm, mua nhà mặt
tiền đường rồi mở cửa hàng buôn bán, ngày càng giàu. Bác
Hướng là con trai lớn có cấp bằng cử nhân lận đó anh, bác vừa
ra trường là có việc làm và ngay lập tức bác cưới vợ, ông
bà cụ cho ra riêng nhưng vợ bác ấy làm ăn thất bại, họ bán
nhà quay về xin ở chung với hai cụ để gọi là “phụng dưỡng cha
mẹ già”...
- Chuyện bình thường thôi, có gì đâu mà tội nghiệp ông bà cụ?
Mẹ tôi gắt:
- Anh này, yên nghe em kể tiếp…còn hai cô con gái lấy chồng rồi
theo chồng ra nước ngoài; người thì vượt biên, người thì đi
theo diện đoàn tụ, hai bà này cũng thương bố mẹ, bảo lãnh cho
hai cụ qua định cư ở Mỷ, vì vậy hai cụ giao hết nhà cửa cho
anh trai lớn. Nhưng qua Mỹ buồn quá chịu không nổi vì suốt ngày
phải ở trong nhà, cứ luân phiên tháng này thì ở nhà đứa
này, tháng sau qua nhà đứa khác…như con thoi, mà qua nhà người
nào đi nữa thì cũng chỉ ở trong nhà, đâu dám ra đi ra đường,
một tiếng Mỹ cắn đôi cũng không biết, gặp thằng Mỹ nào hỏi
gì thì chỉ gật gật lắc lắc: - ô kê… ô kê… dét… dét…nô…nô…
…Cuối cùng hai ông bà về lại VN, ở lại trong chính căn nhà của mình nhưng nay là nhà của con trai và con dâu. Anh à, em đâu ngờ chị Hướng mà ghê gớm đến như vậy, còn anh Hướng thì quá nhu nhược và sợ vợ. Hai ông bà cụ ở chung mà ăn riêng đó nghen, cái phòng của hai cụ bị dời lên trên lầu, ông bà cụ nhờ khéo chắt chiu dánh dụm, cất dấu nên có được một ít tiền rồi đem gởi tiết kiệm, lấy lời hàng tháng để tiêu xài, không ngữa tay xin xỏ con cái. Thời gian đầu họ cũng có chăm lo cho ông bà cụ, nhưng từ từ những bữa cơm trở nên trễ nải, lắm khi hai cụ phải chờ đợi,chầu chực…còn về phần thức ăn thì…nghe nói tội lắm anh, con dâu nấu gì ăn đó, đôi khi vợ chồng con cái bác ấy ăn đâu ngoài đường toàn là thứ ngon, nhưng về nhà chỉ luộc cho ông bà cụ cái hột vịt dằm với nước mắm…Thời gian sau cô con dâu lấy cớ bận rộn nên không nấu nướng cơm nước hầu hạ bố mẹ chồng được, thôi thì ai ăn người đó nấu cho tiện, vậy nên chi trên lầu, ngoài phòng hai cụ có thêm cái bếp…từ đó hai ông bà già lụm cụm lủi thủi lo cho nhau… Bây giờ thì có tiếng thở dài của cha tôi, mẹ tôi kể tiếp:
- Bà cụ bịnh rồi mất, nghe đâu lúc mất cũng bảy sáu tuổi,
một năm sau thì ông đi theo bà…Em nghe nói đám ma của cụ ông lớn
lắm anh à, tốn hết mấy cây vàng lận đó.
Cha tôi thở hắt ra thật mạnh nên tôi nghe thật rõ:
- Sống không cho ăn uống đàng hoàng đầy đủ, chết rồi thì làm
đám ma cho lớn, đám giỗ linh đình mà chi, người đã chết rồi
nào có ăn được gì đâu, trước tiên là để cho ruồi bu kiến đậu,
sau đó tới phiên mình ăn… Người già khi còn sống cũng chẳng ăn
được nhiều, chừng hai lưng chén cơm là cùng, khi chết rồi…khỏi
ăn được luôn.
Mẹ tôi nói một cách mĩa mai:
- Có lẻ bác ấy nghĩ rằng phải lo hầu hạ…một năm đến ba trăm
sáu mươi lăm ngày thì…mệt, thôi thì dồn lại để dành đến lúc
chết, mổi năm chỉ lo một ngày Giỗ thôi, vậy nên phải làm cho
linh đình để mọi người biết mình có hiếu với cha mẹ.
Cha tôi tiếp lời:
- Em…cũng “bà tám” thật đó, nhưng thôi, anh khuyên em không nên
qua lại nhiều với nhà bác ấy, cũng như không nên “tám” chuyện
với hàng xóm láng giềng, dễ sinh mích lòng, mình chỉ nên sơ
giao thôi em à. Chuyện thị phi nói mấy cũng không vừa bụng thiên
hạ, ai thì cũng ưa bới móc cái xấu của nhau ra để hạ bệ
nhau…”Đèn nhà ai nấy sáng”, biết đâu họ cũng xấm xì bươi móc
chuyện nhà mình?...anh sợ nhất những bà ưa ngồi lê đôi
mách…đốt nhà người ta cháy như chơi…
- Em biết rồi…anh nè, cũng may lúc Tứ Thân Phụ Mẫu của tụi
mình còn sống, anh thì lo cho cha mẹ em đầy đủ nên được tiếng
là “Rễ thảo”, còn em thì lo cho cha má anh chu đáo nên được khen
là “Dâu hiền”, tụi mình đều không để cho cha mẹ hai bên phải
thiếu thốn thèm thuồng…
Mẹ hỏi cha một câu làm cho tôi phát ớn sau gáy:
- Anh có để ý hình của cha mẹ hai đứa mình không? Đôi con mắt
của các cụ lúc nào cũng vui, mỗi lần nhìn vào là em thấy như
các cụ đang cười. Còn đôi mắt của hai ông bà cụ bên ấy…lúc
lên thắp nhang…em thấy mắt các cụ ướt như là muốn khóc, nó
buồn rười rượi ghê vậy đó; anh à.
Cha tôi trở mình trên giường và trả lời mẹ:
- Người già rất nhạy cảm và thường dễ tủi thân, mà ai thì cũng phải già…mà thôi…ngủ đi em, khuya lắm rồi.
Mẹ tôi cố nói thêm một câu cuối cùng nhưng rất quan trọng:
- Làm con phải để chử Hiếu lên hàng đầu, trả Hiếu cho cha mẹ
thì phải trả lúc cha mẹ còn sống, không chỉ là “cơm bưng nước
rót” mà còn là cách đối xử có đạo nghĩa hay không? Có làm
vừa lòng đẹp ý cha mẹ hay không?. Đạo Chúa hay Đạo Phật cũng
dạy con người ta phải “ làm tròn chừ Hiếu mới là Đạo con”,
đừng nên lấy sự bận rộn ra mà làm cái cớ để trốn tránh bổn
phận làm con…thôi, em ngủ đây.
Tôi thức một đêm để suy nghĩ, câu chuyện cha mẹ nói trong đêm
khuya mà tôi tình cờ nghe lóm được, nó như một thông điệp gởi
đến cho tôi, rồi từ nơi tôi nó sẽ đến với các em của tôi. Tôi
thật sự rất xúc động và vui mừng. Sẽ không muộn màng khi tôi
biết được điều mình CẦN, NÊN và PHẢI làm đối với cha mẹ lúc
NGƯỜI còn sống.
Gần sáng tôi mới viết xong một lá thư gởi cho cha mẹ đọc, lá
thư tôi đẩy vào khe cửa phòng ngủ của cha mẹ, thế nào cha mẹ
tôi cũng đọc nó trước khi ra khỏi phòng. Thư rằng:
“Cha
mẹ kính yêu, con biết con phải làm gì để báo hiếu cho cha mẹ
rồi, con sẽ làm cho cha mẹ vui lòng đẹp ý. Cầu xin Chúa Mẹ ban
cho cha mẹ có được nhiều sức khỏe để sống lâu với tụi con,
con cũng sẽ dạy hai em con biết giữ tròn chử HIẾU ngay lúc cha
mẹ còn sống. Mai sau khi cha mẹ qua đời, đến ngày giỗ của cha
mẹ chúng con sẽ không làm cho lớn đâu, vì khi đó cha mẹ chết
rồi, đâu có ăn được. Bây giờ chúng con sẽ cố gắng học thật
giỏi, giúp đỡ cha mẹ công việc nhà…Mai này khi học xong đi làm
có tiền con sẽ không để cha mẹ phải thiếu và thèm cái gì
hết.
Con thương cha mẹ vô cùng.”
Không cần viết tên tôi vào đó, vì cha mẹ tôi đâu còn lạ gì
nét chữ của tôi, chữ tôi viết không đẹp cho lắm nhưng rất rõ
ràng, dễ đọc.
Hồ Thủy
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Nghĩa Cử Của Viên Cảnh Sát Mỹ Đang Gây Xôn Xao Toàn Dư Luận Nước Này![]()
Nhiệm
vụ của viên cảnh sát này là sẽ viết giấy phạt cho các xe vi phạm bị bắt
gặp trên đường! Và anh vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình! Nhưng sẽ chẳng có
gì đáng nói nếu không có hành động đằng sau tờ giấy phạt đó!
Theo kênh truyền hình CBS của Mỹ, một viên cảnh sát ở thành phố Plano, Texas sau khi viết xong vé phạt cho một người đàn ông trẻ tuổi đã lặng lẽ kẹp một tờ tiền 100 USD để trợ giúp anh ta nuôi con.
Hayden
Carlo 25 tuổi sinh sống tại thành phố Plano, bang Texas, Mỹ có cuộc
sống khó khăn và còn phải nuôi con nhỏ, vì không có tiền đi đăng ký xe ô
tô nên đã để quá thời hạn đăng ký. Nhưng vì để kiếm tiền nên anh ta vẫn
phải lái xe đi làm, kết quả đã bị một viên cảnh sát chặn lại bên đường.
Khi
bị chặn lại, Hayden Carlo đã trình bày khó khăn của mình với viên cảnh
sát. Viên cảnh sát này nghe xong nhưng cũng không vì thế mà thay đổi
quyết định, anh ta vẫn viết một vé phạt cho Hayden. Khi Hayden Carlo
tiếp nhận vé phạt này mới phát hiện ở bên trong tấm vé có kẹp thêm một
tờ tiền mặt 100 USD.
Hayden
đã bị sốc và vô cùng cảm động. Khi anh quay đầu lại nhìn thì phát hiện
viên cảnh sát đã lặng lẽ rời đi. Một viên cảnh sát tại thành phố Plano
đã chia sẻ: “Viên cảnh sát này đã làm đúng, nhưng chúng tôi hy vọng đây
là việc riêng nên không phải tiết lộ tên của anh ấy.”
Sau khi thông tin này được đăng tải trên mạng, nó trở thành một chủ đề nóng của cư dân mạng và truyền thông.
Có người viết: “Thật bất ngờ! Tự nhiên mình cũng muốn bị phạt…”
Một người khác viết: “Một
vé phạt 0 đồng kẹp một tờ tiền 100 USD, sự tôn nghiêm của pháp luật và
sự ấm áp của tình người! Thật cảm động! Một chế độ tốt để nhân cách con
người không ngừng thiện.”
Một cư dân mạng có nickname là Lisboa viết: “Tại
sao tôi vẫn luôn được giáo dục rằng chế độ tư bản là một bóng đen hắc
ám, là cần lên án phê bình mà lại có viên cảnh sát như vậy? Còn ở Trung
Quốc, chế độ xã hội chủ nghĩa mà luôn được cho là tốt thì lại rất ít gặp
những cảnh tượng này? Rốt cuộc tình yêu thương là đến từ nơi nào?”
Nhiệm
vụ của viên cảnh sát này là sẽ viết giấy phạt cho các xe vi phạm bị bắt
gặp trên đường! Và anh vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình! Nhưng sẽ chẳng có
gì đáng nói nếu không có hành động đằng sau tờ giấy phạt đó!
Sưu tầm
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 146 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |