![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Thơ Văn | |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 2 |
Người gởi | Nội dung | |
thylanthao
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 02/Jun/2007 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 1051 |
![]() ![]() ![]() |
|
bạn cũ - trường xưa *
Bè bạn lắm khi nằm đêm lại nhớ Thuở chung bàn chung lớp mái trường xưa Trong cuộc chiến lại cùng nhau gặp gỡ Dưới quân kỳ một thuở ướt gió mưa ... Thằng Ẩn thằng Xuân mấy năm ngồi cạnh Bàn nhì phía sau, thằng Tý thằng Ba Nếu kỷ niệm viết bằng tre bằng trúc Thì trúc tre ngun ngút cánh rừng xa ... Vừa rời trường đã mấy thằng nhập ngũ Thằng Ba thằng Tý võ bị khóa hăm ba Đồi Tăng Nhơn Phú - thằng Nô thằng Cọp Khoá hăm hai hát khúc đường trường xa ... Thằng Chung thằng Được - Quốc gia hành chánh Con Hồng sư phạm, con Thuận học nha Có mấy đứa không xuôi chèo mát mái Ra Nha Trang Đồng Đế ướp cánh gà... Ta vào lính muộn màng hơn bè bạn Chữ nghĩa đời ráng mót chẳng bao nhiêu Thằng Toàn ra trường mới được mấy tháng Mẹ nó rước xác về khóc kể đủ điều ... Trận Pleime Biệt Động Quân thằng Để Nằm yên say trời đỏ lửa mùa hè Trận Cai Lậy - thằng Đắc Sư Đoàn 7 Quan tài thằng Đỉnh quốc kỳ phủ che ..!! Một trăm thằng bạn kỳ thi đệ thất Khi rời trường bốn hướng đủ ngành nghề Áo trận giày saut một thời chiến quốc Thằng mất thằng còn tang tác trời mê ... Ngày trời sập ngưng rồi bom lửa đạn Mà sao nghe nhức nhối tận tâm cang Cùng giống tiên rồng có gì đâu thù hận Anh em một nhà - lịch sử đã sang trang... Nếu Việt Mẹ Âu Cơ nuôi đủ bọc trăm người Thì tình thương có gì đâu mất mát Đất Việt trời Bè bạn cũ trại tù lại gặp gỡ Mừng cho nhau còn sống đã là may Bắc với Cắn chặc răng gắng sức sống lưu đày ... Thằng hành chánh, thằng quân nhân, thằng tù Một chút oan hờn nhớ nhục tháng tư Đất khách trời xa - thương về cố xứ Bạn bè ly tán - đất nước hoang sơ Ta ở đây - nhớ lại thời đi học Mùa xuân đã qua - Ai níu lại gần Tuổi trẻ mất rồi - sương pha nhuộm tóc Một đời lận đận…còn mấy người thân ... thy lan thảo Trích thi tập " Vết Khắc nửa đời" Chỉnh sửa lại bởi thylanthao - 29/Oct/2010 lúc 8:32pm |
||
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
|
||
![]() |
||
thylanthao
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 02/Jun/2007 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 1051 |
![]() ![]() ![]() |
|
CÒN VƯƠNG
Ý NHỚ * Chị kể ngày em vui tiệc cưới Gò Công vần vũ gió mưa giông Là lúc anh dừng quân Tây Lộc Quảng Trị ầm vang lửa bão
bùng ... Xe hoa chầm chậm trong mưa
gió Ngang ngõ nhà anh nước ngập
đường Chị kể cô dâu cài vương miện Liếc nhìn vô cổng - mắt huyền
sương... Em gọi phone và em trách anh Ba mươi năm - đời qua thật
nhanh Nhắc chi chuyện cũ thêm buồn
nhớ Phận liễu đong đưa ...gió rũ
cành ! -Đừng nhắc nhé anh - ngày đi
học Tan trường chung lối vẫn bên
nhau Nhớ thương anh chẳng bao giờ
nói Dù bóng song đôi rất ngọt
ngào ... -Rồi anh biền biệt trời sương
gió Dáng liễu sao chờ được bóng
mây Bởi gió lùa mây bay đây đó Lịch mỏng tờ rơi mất tháng
ngày !... =Phải chi anh nói điều anh
ước Thì buổi lên đường có tiễn
đưa Phận gái làm sao em nói trước Nên đành phải chịu cảnh gió mưa... Lời em anh hiểu lắm em ơi ! Trong bước đường xưa bão ngập
trời Vẫn giữ trong anh hình ảnh
đẹp Một thời chung lối nắng hồng
tươi ... Đôi mắt - nụ cười - tà áo
trắng Vẫn luôn vướng víu bước chân
buồn Bảy năm đời lính vui mưa nắng Và tám năm tù – tóc điểm
sương! Lâu lắm rồi em - chưa gặp gỡ Ấm lòng nghe giọng nói bên
tai Con em nay đã thành gia thất Đêm của trời đông vẫn thật
dài ... Mai nầy nhỡ gặp trời xa xứ Biết nắng có hồng như thuở xưa ?! THY LAN THẢO |
||
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
|
||
![]() |
||
thylanthao
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 02/Jun/2007 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 1051 |
![]() ![]() ![]() |
|
VẪN HOÀI
MƠ ƯỚC * Gió vẫn thầm thì, phớt nhẹ
sương Chút tình xưa cũ thoáng mùi
hương Từng đêm vẫn cứ âm thầm đến Kỷ niệm bừng lên mỗi bước
đường... Mùa hè đỏ lửa ta ra Huế Lúc Cổ Thành chưa dựng được cờ Đế kinh xơ xác, rưng rưng lệ Giòng nước Hương Giang chảy lững lờ Bảy tư quay về với Tây Đô Không mỏi đời trai bước hải
hồ Đôi mắt Vũng Thơm còn lưu
luyến Bước tiễn ta về, rối mộng
tơ... Biển Hồ, mùa Noel thật lạnh Từng đêm sương phủ mịt mờ sương Hàng thông ủ rũ trong mưa gió Pleiku bụi đỏ rải vương đường Hương bắp KonTum thành phố
nhỏ Mịt mờ tứ phía núi giăng
giăng Sông Dakpla về tây ngược
sóng Ta bỏ ra đi thật ngỡ
ngàng... Phú Bổn đêm dừng quân thật lạnh Sương mờ che lấp mất lối đi Phú Túc cỗi cằn trong bom đạn Củng Sơn tiễn biệt bụi phân ly...! Sông Ba cuồn cuộn loang màu
máu Chiến hữu trong thân xác rã
rời Sài Gòn bỏ mặc đoàn quân rút Sinh mạng eo sèo chiếc lá
rơi Đêm mờ ảo qua cầu Đà Rằng Đây Tuy Hoà đêm rằm sáng trăng Núi Nhạn mịt mờ sương lam phủ Ta về im miệng dám đâu than !... Đất người lắm đêm không ngủ
được Ta nhớ, ơi lòng nhớ thiết
tha Áo trận một thời chưa thoả
ước Ôm chung nỗi nhục của sơn hà Bao giờ trăng gió bao giờ nhỉ Ta bước trên đường đất quê hương Được ngắm cờ vàng ba sọc đỏ Tung bay trên vạn dặm nẻo đường THY LAN THẢO |
||
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
|
||
![]() |
||
thylanthao
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 02/Jun/2007 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 1051 |
![]() ![]() ![]() |
|
Ray Rứt
Thương Buồn
Ray rứt tâm lòng Nhẹ từng hơi thở Sóng dậy đầy sông Biển Đông cách trở Mây trắng chập chùng .... Lời nào nhắc nhở Nặng lòng thương mong… Mẹ già khuất bóng Chị tóc trắng bồng Nhìn mưa ướt đất Bong bóng phập phồng Cây dừa xệ bẹ Bầy cá ròng ròng Nặng tình dương thế Ai chờ ai trông !? Một thời lận đận Chông gai bước đường Bước về lấn cấn Phải nén buồn thương… Đêm mơ gặp mẹ Dáng tiên dịu hiền Giấc buồn cô lẻ Gió lạnh ngoài hiên… thylanthảo |
||
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
|
||
![]() |
||
thylanthao
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 02/Jun/2007 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 1051 |
![]() ![]() ![]() |
|
Âm Ỉ Nhớ Buồn
Bình minh nụ nở sắc tươi hồng Em cười buổi sáng chim vui hót Một chút bình yên ấm ý lòng ..... Áo nở đầy hoa vải mới tinh Em đi thoáng nhẹ chút hương tình Vườn hôm nay có nhiều hoa lắm Một đóa hồng tươi sắc thật xinh Bướm nhởn nhơ vàng cánh lượn bay Em nhìn buổi sáng mắt tình say Ẩn trong đám cỏ non xanh ấy Sương vỡ long lanh đếm tháng ngày… Tóc lẻ bay mịn màng sợi tơ Cảnh vườn tỉnh lặng nét đơn sơ Hình như vườn chỉ in chân lẻ Từng bước cô đơn- bước hững hờ… Em nhớ tình xưa, sóng ngược dòng Đò chiều lặng lẽ nước đầy sông Bước đi – tiếng pháo dòn tan nổ Em biết từ đây nguội ý lòng Thao thức bên người- nệm ấm êm Nhiều khi buồn nhớ gọi thầm tên Nợ duyên lợt lạt tình ân ái Người của năm xưa có nhớ tìm… thylanthảo |
||
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
|
||
![]() |
||
thylanthao
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 02/Jun/2007 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 1051 |
![]() ![]() ![]() |
|
NHÌN BẰNG
LĂNG NHỚ PHƯỢNG
* Hoa bằng lăng tim tím Lẫn sắc đỏ trắng vàng Ơi đất trời huyền nhiệm Cõi đời nghiệp đa mang Trời Houston rực nắng Cỏ dòn nắng hạ thiu Ta nhìn trời mây trắng Bước lẻ, đời quạnh hiu ! Em về thăm quê cũ Tháng bảy Sài Gòn mưa? Mấy hàng cây phượng vỹ Sắc có hồng như xưa? Nhớ ngày xưa áo trắng Tuổi thơ vụt ngang đời Nhớ cô em xinh xắn Bây giờ tuổi xa xôi Từng cánh hoa phượng vỹ Rơi rụng thắm sân trường Tiếng ve buồn rên rỉ Mùa bải trường dễ thương Ta đi vào cuộc chiến Ta sống trong ngục tù Chuyện ngày xưa luyến mến Vương chân đời lãng du Đất người buồn nhớ lắm Hoa bằng lăng nở đầy Nhớ phượng hồng sắc đậm Vạt áo đùa gió bay Em thăm dùm gốc phượng Rể cỗi cằn năm xưa Cạnh gốc trường, âm hưởng Có buồn như gió mưa… THY LAN THẢO |
||
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
|
||
![]() |
||
hoanglinhlan
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 11/Sep/2008 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 138 |
![]() ![]() ![]() |
|
Chào anh Thy Lan Thảo
Xin được làm quen với anh TLT. Mời anh mở trang blog của Hoàng Linh Lan
sẽ gặp 3 tập thơ mới chào đời
Nhờ anh góp ý , nhất là bài "Người Gò Công"HLL vừa giới thiệu để nêu lên
cả nỗi lòng của đứa con phải xa quê biển GC
Kính chào bằng cả tấm lòng thân thương kính quý người anh láng giềng
"Lộ Đá ,Cây Dừa tan cánh sóng
Sơn Quy ,Gia Thuận rộn hương Vương"
Kính chúc sức khỏe , dệt đường tơ nhiều và mượt mà hơn nữa
À quên. Xin ghi ĐC trang blog của HLL:360.yahoo.com/tghoanglinhlan
Kính chào NT Thy Lan Thảo.HLL |
||
"Gió thoang thoảng thấm tình sông núi - Chung một miền say đọng nghĩa đầy"
|
||
![]() |
||
HongLan
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 12/Jan/2014 Đến từ: Switzerland Thành viên: OffLine Số bài: 170 |
![]() ![]() ![]() |
|
THƯƠNG
KHÚC TÌNH EM
-ss- ![]() Suối nứt, lòng buồn trời hạn hán
Mười năm ly xứ buốt thương đau
Ríu rít tiếng chim kêu gọi bạn
Lâu lắm không nghe giọng ngọt ngào ...
Vẫn bước thời gian trôi lặng lẽ
Nghĩa tình sông núi nặng đôi vai
Buồn, đau, hận. nhục... ai quên dễ
Ta vẫn riêng mang đếm tháng ngày ...
Ta đứng nhìn mây, mây nhẹ bay
Về đâu ai biết tháng năm dài
Sang sông một sáng mùa thu trước
Không biết lòng em có nhớ ai !?
Gom hết tình yêu đặt lên cân
Đếm đo suy tính đã bao lần
Tình em thật nhẹ như cơn gió
Mát
mẻ gì đâu lửa cháy thân...
Chữ viết đành rành trên vách đá
Yêu anh, yêu mãi đến ngàn năm
Mưa nắng dễ mờ phai sắc lá
Nhưng ý làm sao xoá vết tim...
Ta sống trong rừng đếm lá cây
Đếm bao thương nhớ tính ra ngày
Từ khi mưa gió ngăn đường bước
Ta thức ngàn đêm nuốt đắng cay...
Nhung nhớ làm sao thuở yêu nhau
Những lời như mật ước ngày sau
Môi em hồng thắm ta say đắm
Vẫn tưởng trăm năm mãi ngọt ngào...
Cửa Khổng, sân Trình ... chữ thủy chung
Văn chương, chữ nghĩa khắc in lòng
Ai ngờ nước chảy theo triền ngược
Ta ở trong tù - Em sang sông !!
Đêm trở trăn nhìn qua song sắt
Phương Nam dịu vợi cách trời xa
Đò em thuận nước về đâu nhỉ
Ta ở đây còi xương với da...
Khe khẻ thì thầm trong tiếng gió
Lời than tiếng thở bạn tù bên
Trơ xương, lép xẹp nằm như chết
Xuân mất tìm ai để bắt đền...
Ngọn đèn dầu lửa đêm leo lét
Trăm tù chật chội sống tối tâm
Cơm chẳng có ăn da xanh mướt
Cày cuốc như trâu nặng dập bầm
... Lòng suối cạn khô vui rạng rỡ
Mưa rào êm ái ngập lòng sâu
Em đến chuyện như là cổ tích
Cô tiên ăn nói rất ngọt ngào
Lâu rồi ta chẳng biết Valentine
Có em vui lắm ấm tình say
Tháng hai em nói lời âu yếm
Em chỉ yêu anh cõi thế nầy ...
Ta quý làm sao cô bé yêu
Tình thơ gom hết được bao nhiêu
Gởi riêng cho bé - Em yêu dấu
Anh thương em, anh nhớ thật nhiều !!
Ta cám ơn ngày Valentine
Không còn thao thức thấy đêm dài
Không còn trăn trở buồn thương nhớ
Và giấc đêm về mộng thật say ...
(viết trong ngày Lễ Valentine 2014) thylanthảo |
||
![]() |
||
HongLan
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 12/Jan/2014 Đến từ: Switzerland Thành viên: OffLine Số bài: 170 |
![]() ![]() ![]() |
|
Ngã Rẻ Cuộc Đời ![]() Tuổi trẻ ai chẳng có ước mơ và hy vọng dù nghèo hay giàu. Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi rất thích làm việc ở Tòa án hay Ngân hàng. Ước mơ là một việc, còn ước mơ đó có trở thành hiện thực không lại là một việc khác. Từ giã trường Trung học công lập Gò công tôi mang một hoài bảo lớn lên Sài gòn. Tôi ghi danh học Luật với hy vọng vừa đi học vừa đi làm để phụ giúp má tôi một phần nào.Tôi ở trọ nhà của người dì bà con, bạn rất thân với má tôi từ thuở nhỏ. Tôi không phải đóng tiền cơm hay tiền nhà. Cậu (anh của dì) và dì rất tốt với chúng tôi, thương yêu chúng tôi như ruột thịt.Thỉnh thoảng tôi về Gò công mang cá, gà, vịt, tôm cua, mắm tôm chà, mắm tôm chua... lên phụ chút đỉnh với dì. Nhớ lúc chúng tôi còn nhỏ khoảng chín mười tuổi là đã lên ở nhà dì suốt thời gian nghỉ hè. Má tôi mua vải, dì may quần áo cho chúng tôi: quần áo mặc ở nhà, quần áo đi học từ tiểu học, trung học cho đến đại học. Dì may sao mặc vậy không được phàn nàn. Lúc còn nhỏ thì không sao nhưng khi đã vô đại học rồi mà tôi vẫn mặc những chiếc áo dì may cho nhiều khi rộng thùng thình mà không dám hó hé vì sợ dì buồn. Nhà của cậu dì như một cái khách sạn, lúc nào cũng có bà con xa gần đến ở, có lúc cả một tiểu đội nằm la liệt ra cả đường đi, nên lúc nào cũng có bao gạo trăm ký trong nhà. Cậu dì không làm từ thiện, nhưng việc giúp đỡ những người bà con nghèo dưới quê lên ở để đi học hay đi làm mà không lấy tiền, thì lòng tốt của cậu dì giống như Bồ Tát. Không những cho ở đậu, cho ăn, dì còn dẫn chúng tôi đi xem phim, nhất là xem cải lương của đoàn Kim Chung, Thanh Minh Thanh Nga, Dạ Lý Hương.... đám nhóc chúng tôi ngồi dưới sàn xe xích lô máy, xe chạy bon bon (không có “seat belt” gì hết mà không có tai nạn gì xảy ra, thuở ấy có lẻ vì xe cộ ít hơn bây giờ). Rồi dì dẫn chúng tôi và con cháu ruột của dì đi Thủ Đức, Lái Thiêu, Long Khánh, Bình Dương, Vũng Tàu... Sau này khi cậu sắm xe hơi, giống như xe “ute” ở Úc, ngoài sau có mui che mưa nắng và có băng ngồi hai bên. Chúng tôi được cậu dì chở đi chơi tận Tây Ninh, Gò Dầu Hạ giáp biên giới với Campuchia để xem người Miên họ buôn bán và trao đổi hàng hóa với người Việt. Ngoài ra chúng tôi còn được chở đi ăn cháo lòng ở Chợ Đệm, mì chú Lùn ở Chợ Thiếc và còn rất nhiều nơi khác nửa.... Cũng nhờ lộc của cậu và dì mà chúng tôi đi rất nhiều nơi và được mở rộng tầm mắt, bằng không với đồng lương ít ỏi của má có lẻ chị em chúng tôi chỉ quanh quẩn ở quê làng. Với những ưu đải đó tôi lại có những thiệt thòi khác là tôi phải chở dì đi công việc suốt ngày vì dì là dân buôn bán. Sáng, sau khi chở dì đi chợ, khi thì chợ Nguyễn Tri Phương, khi thì chợ Thiếc... Sau đó tôi sẽ cùng dì cởi con ngựa sắt chạy từ chợ Bến Thành tới Chợ Lớn Mới, Chợ Lớn Cũ, Chợ An Đông rồi đi tới nhà bà này bà nọ. Thỉnh thoảng 9, 10 giờ đêm cũng phải đi, thành ra tôi chẳng có thời gian cho riêng mình để học . Vả lại nhà dì như khách sạn, ồn ào náo nhiệt suốt ngày dù có thời gian học cũng học không vô. Cho nên một năm trôi qua tôi không học được gì hết mà việc làm cũng không vì tuy dì quen biết nhiều nhưng với mớ kiến thức sách vở mà tôi có ở trường ngoài ra không có kinh nghiệm gì khác; thầy không ra thầy, thợ không ra thợ, khó có thể có được việc làm ở thời điểm 1971-1972. Rồi bổng dưng người cháu ruột của cậu dì làm phật lòng hai ông bà nên cuối cùng dì tuyên bố không nuôi nấng hay chứa chấp bất cứ một ai. Mọi người phải dọn ra ngay tức khắc. Tôi dở khóc, dở cười. Biết đi đâu bây giờ??? Tôi chạy vào Bàn Cờ cầu cứu dì ruột. Dì sẵn lòng giúp đỡ nhưng dượng thì chỉ cho ở một năm. Thôi thì được năm nào hay năm ấy. Trời sanh voi, trời sanh cỏ. Tôi nhũ thầm như vậy. Tới đâu thì tính tới đó. Trong cái rủi có cái may. Nếu tôi cứ tiếp tục ở với cậu và dì, tôi sẽ không phải lo lắng về cái ăn chỗ ở nhưng tôi sẽ không học hành gì cả mà tối ngày sẽ cởi con ngựa sắt nhong nhong cùng dì dong ruổi khắp nơi. Có thể tôi sẽ tích lũy nhiều kinh nghiệm sống nơi dì, nhưng vào thời điểm đó tôi cần kiến thức sách vở để trang bị cho những ước mơ của mình nên tôi phải tiếp tục học và học. Ở với dì ruột tôi có rất nhiều thời gian để học. Ngoài việc giúp dì chút ít trong nhà bếp và dọn dẹp nhà cửa, tôi thường lên giảng đường ghi chép bài vở. Tôi đi học bằng xe đạp. Xe cũ đến nổi khỏi cần bóp chuông xe đã kêu leng keng. Có nhiều khi dây sên quấn vô quần xé rách tận đầu gối. Tôi xấu hổ muốn độn thổ khi phải tới trường với tình trạng như vậy. Sau này trong túi xách của tôi lúc nào cũng có kim, chỉ, cây kéo nhỏ và kim băng... Vì xe quá cũ nên tôi đã không mua ổ khoá. Rồi một hôm tôi đạp xe đến rạp Thống Nhất để nghe giảng bài. Hôm đó thật là đông, sinh viên ngồi tràn cả ra ngoài mặt tiền và bên hông rạp. Tôi dựng xe đạp sau lưng và ngồi xuống sàn xi măng cùng các bạn ghi chép bài, thỉnh thoảng tôi với tay ra sau để kiểm tra chiếc xe cà tàng còn không. Sau một hồi mãi mê ghi ghi, chép chép, tôi quên bẳng chiếc xe cho đến khi bài giảng chấm dứt, mọi người đứng dậy ra về. Tôi với tay ra sau lưng quờ quạng. Tía má ơi chiếc xe của tôi đâu rồi??? Tôi dáo dác nhìn quanh, hỏi thăm các bạn . Tất cả mọi người đều trả lời là không thấy. Có bạn còn an ủi: “Chắc có đứa nào mượn chạy đâu đó, chút nửa sẽ mang trả lại.” Vậy mà tôi tin vào những lời an ủi đó để tự trấn an mình. Tôi đứng đó chơ vơ một mình, đợi mãi chẳng thấy ai mang xe trả lại. Tôi muốn khóc...Dẩu biết rằng đó là chiếc xe cà tàng , đã cắn không biết bao nhiêu lần mấy cái ống quần của tôi, nhưng đó là phương tiện giúp tôi đi đến trường. Vả lại đó không phải là xe của tôi mà là cùa dì dượng cho mượn. Tôi rầu thúi ruột, nhưng không lẻ đứng đó hoài, phải về nhà thôi!!! Tôi đón xe lam về nhà, trên đường đi tôi nghĩ tới nghĩ lui hoài: mình đã nghèo mà ai đó còn nghèo hơn mình nên mới đánh cắp chiếc xe cà tàng như vậy. Thôi thì cũng hy vọng chiếc xe sẽ giúp bạn ấy giải quyết được vấn đề mà bạn ấy cần. Nghĩ như vậy tôi không thấy buồn nửa mà chỉ lo không biết thái độ của dì dượng thế nào??? Cũng may là xe đã cũ nên dì dượng không la. Dì chỉ la tôi sao khờ quá mất rồi thì thôi sao đứng đó đợi làm gì, làm dì lo lắng vì tôi về nhà quá trễ. Tôi thấy lòng ấm lại vì sự thương yêu lo lắng của dì. Dì như bà mẹ thứ hai của tôi, chăm chút lo lắng việc học của tôi rất nhiều. Dì còn cho tiền tôi đi học thêm Anh văn ở Hội Việt Mỹ. Cũng trong thời gian này tôi thi đậu vào Trung Tâm Huấn Luyện Ngân Hàng. Đó là kỳ thi tuyển chỉ chọn khoảng 30 học viên. Khoá học ban đêm từ 7giờ đến 9giờ. Học 2 năm . Học tại trường Lê Quí Đôn.Lớp học nử nhiều hơn nam, đa số các bạn trong lớp xuất thân từ Marie Curie, lại con nhà giàu. Nhìn quanh nhìn quẩn chỉ có tôi là dân ở tỉnh. Thỉnh thoảng ban ngày chúng tôi đi thực tập ở Ngân hàng Việt Nam Thương Tín ở Chợ Lớn. Tôi thấy mơ ước của mình như đang từng bước đến gần vì nếu tôi tốt nghiệp sau 2 năm học ở Trung tâm và sau khi có Cử nhân Luật tôi sẽ xin vô làm ở Ngân Hàng. Điều tôi lo lắng là tôi chỉ được ở nhà dì có một năm mà khoá học thì lại đến 2 năm. Tôi sẽ ở đâu để tiếp tục học sau khi rời khỏi nhà dì??? Tôi chạy về Gò công năn nỉ Bác Hai tôi chu cấp tiền cho tôi ở trọ, nhưng Bác đã thẳng thừng từ chối với ly do là còn phải chu cấp tiền sách vở, học phí, đồng phục cho 2 em của tôi. Thành thật mà nói những chu cấp mà chúng tôi có được khi vào Trung học không thấm tháp gì so với những tiện nghi vật chất mà anh chị con của ba tôi hưởng. Trở về Sài gòn lòng tôi buồn khôn tả. Mỗi buổi tối sau lớp học ở Trung tâm huấn luyện Ngân Hàng, tôi đi bộ về nhà. Nhìn những dãy phố dọc theo bên đường, cảnh gia đình cha mẹ con cái anh em vui vầy bên mâm cơm, cười đùa bên nhau. Tôi nhớ má tôi và các em quai quắt. Tôi thường mơ ước phải chi mình có được một mái nhà trên Sài gòn thì việc học hành đâu lắm nổi gian nan. Nhưng sau đó tôi cũng thường tự an ủi mình là hoàn cảnh của tôi còn khá hơn các bạn ở quê nhà. Học xong Trung học thì phải nghỉ ở nhà vì không có điều kiện lên Sài Gòn học tiếp dù các bạn ấy học rất giỏi. Sau nhiều đêm suy nghĩ tôi quyết định thi vào Sư phạm vì không thể ở lại nhà dì lâu hơn một năm. Bỏ mơ ước được vô làm ở Ngân Hàng tôi buồn lắm nhưng biết làm sao hơn. Học ở Sư phạm tôi có thể ghi danh học Luật tiếp. Sở dỉ tôi thi vào Sư phạm Long An vì nhà trọ ở vùng quê rẻ má tôi có thể phụ giúp cho tôi. Ngày đi xe đò xuống Long An để thi tôi buồn vô hạn. Nhớ mỗi lần đi Sài Gòn qua ngả Quốc lộ 4 phải đi ngang qua trường Sư phạm Long An, tôi thường nghĩ trường sao giống chùa Bà Đanh, chơ vơ giữa đồng ruộng nhìn sao mà hui quạnh quá. Vậy mà bây giờ tôi đang trên đường đến chùa đây và sẽ “tu” ở đó 2 năm. Không biết ai thì sao chứ riêng tôi, tôi luôn nghĩ : lắm khi nghề chọn mình chứ không phải mình chọn nghề. Tôi thi đậu vào Sư phạm Long An, đó là khoá học đầu tiên cũng là khóa cuối cùng trường tuyển chọn giáo sinh có bằng cấp Tú Tài 2 và học 2 năm. Trước đó giáo sinh chỉ cần có bằng Tú Tài 1. Năm đó tôi cũng thi đậu lên năm thứ hai trường Luật. Giã từ những ước mơ, những hoài bảo của tôi. Giã từ Sài Gòn với những ngày tháng tôi lang thang đi bộ từ trường về chợ Bến Thành để đón xe lam về nhà, đến Thư viện Quốc gia đọc sách, dừng chân ở các tiệm sách hay các sạp sách cũ bên lề đường để mua sách. Giã từ các chú Ba Tàu với những chiếc xe bán bò bía hay bột chiên mà tôi đã từng nếm qua. Giã từ con đường Duy Tân cây dài bóng mát... Giã từ, giã từ!!! Tiếc nuối, nuối tiếc!!! Phước Trung 1/6/2013
![]() Chỉnh sửa lại bởi HongLan - 03/Apr/2014 lúc 1:44am |
||
![]() |
||
<< phần trước Trang of 2 |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |