Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: ĐỜI SỐNG GIA DÌNH | |
<< phần trước Trang of 126 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 30/Jun/2018 lúc 10:27am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 06/Jul/2018 lúc 9:02am |
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 06/Jul/2018 lúc 9:02am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 07/Jul/2018 lúc 6:55am |
Một Quãng Đời Của Ba Tôi
Bây giờ thì ba tôi đã già lắm rồi, tóc và râu của ba bạc trắng, đi đứng
có phần khó khăn vì ba vừa bị đau lưng, vừa bị thấp khớp. Tôi vẫn luôn
nhớ đến hình ảnh oai phong ngày xưa của ba tôi. Dáng người tầm thước, ba
tôi có vẻ thư sinh của "vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa", gương
mặt ba tôi có nét kiên nghị, cặp môi hơi dầy, mà người xưa hay nói là
cái miệng đa tình. Ba tôi không đẹp trai lắm nhưng có lẽ vì đôi môi đa
tình này mà ba tôi có cách nói chuyện quyến rũ. Từ lúc tôi hiểu biết một
chút là tôi đã biết ba có lắm người phụ nữ khác ngoài má của tôi.
Năm 1954, khi Pháp rút về nước thì ba má tôi cũng dời về quận Bến Cát,
tỉnh Bình Dương. Lý do là ba tôi mua lại đồn điền cao su Caillard, gần
Lai Khê của thằng Tây. Thằng Tây này lo về Pháp cho lẹ nên nó bán lại
đồn điền cao su với giá rất rẻ. Ba má tôi còn có một tiệm vải và một
tiệm bán tạp hóa ở nhà lồng chợ Bến Cát. Ba tôi chỉ lo việc nước, và nếu
có giờ rảnh ba tôi để dành thời gian chăm sóc những phụ nữ đẹp và biết
nhõng nhẽo, bỏ mặc việc đồn điền, việc buôn bán, việc nhà, chăm sóc con
cái cho má tôi. Ngoài việc giỏi tiếng Pháp ra, ba tôi còn biết tiếng
Tàu, tiếng Nhật và tiếng Anh nữa. Trong khi má tôi, chữ quốc ngữ má đọc
còn chưa rành.
Tôi không hiểu những người phụ nữ này có tình cảm với ba tôi vì cái gì,
vì ba tôi có tiền, hay vì ba tôi ăn nói ngọt ngào. Có lẽ cả hai. Tôi
còn nhớ ba tôi gửi tiền ở Pháp Á ngân hàng. Ngân hàng này nằm ở góc
đường Hàm Nghi, Chợ Cũ Sài Gòn. Mỗi tháng ngân hàng gửi bảng quyết toán
về bằng tiếng Pháp, chỉ có ba tôi coi là hiểu thôi, má tôi dĩ nhiên
không hiểu gì hết. Cho nên nhiều khi ba tôi xài bao nhiêu tiền, tiền
còn, tiền hết, má tôi cũng không biết. Với tính phục tùng chồng cố hữu
của má tôi nói riêng và của hầu hết người phụ nữ Việt Nam thời đó, má
luôn tôn trọng những quyết định của ba. Má tôi không dám hé môi đòi ba
gửi tiền ở một ngân hàng Việt Nam để má dễ theo dõi tài chánh gia đình
hơn. Cho dù ba tôi xài tiền như thế, nhưng cuộc sống gia đình cũng sung
túc, no đủ, ba tôi không để má tôi và các con của ông phải sống trong
thiếu thốn, khó khăn về tiền bạc.
Ngày má tôi đi sinh tôi ở nhà bảo sanh quận Bến Cát, ba tôi vắng nhà.
Nhà bảo sanh quận Bến Cát rất nhỏ, chỉ có cô mụ Huỳnh Thị Trọng đỡ đẻ
cho má tôi, chứ không có bác sĩ sản khoa. Không có ba tôi chăm sóc,
nhưng cũng may mắn là má tôi được mẹ tròn con vuông, và tôi cất tiếng
khóc chào đời vắng mặt người cha. Ba tôi có hai chiếc xe hơi nhà, một
chiếc của Pháp hiệu Peugeot, mà ngày xưa ba tôi đọc là Bờ Rô, chiếc kia
lại của Ăng Lê, cái hiệu rất lạ ít ai có, đó là hiệu Thames, ba tôi đọc
là Ta Mi. Sau này tôi biết Thames là tên con sông ở nước Anh. Tôi còn
nhớ một số xe của ba tôi hồi đó là NCD 419. Xe cam nhông để chở mủ cao
su xuống Sài Gòn bán cho hãng Michelin thì ba tôi có trên chục chiếc.
Ngoài ra ba tôi còn có xe cam nhông nết dành riêng chở công nhân đi cạo mủ.
Lúc đó, ba tôi lái xe hơi nhà đưa một cô bạn gái đi chơi Huế và Đà Lạt.
Má tôi không dám đặt tên cho tôi, đợi ba tôi về để ba chọn tên. Ba tôi
kể lại là lúc ba làm khai sanh cho tôi, vội quá ba quên chữ lót “thị”
trong tên tôi, do đó, tên tôi giống như là tên con trai.
Khi tôi bập bẹ biết nói, mỗi khi tôi ra tiệm vải của má tôi là những bạn hàng của má hay hỏi tôi:
- Má mầy tên gì?
Rồi họ dạy tôi trả lời:
- Má con tên Năm Dền.
Năm Dền là tên người phụ nữ mà ba tôi có tình ý với bà ta. Mỗi lần nghe
tôi trả lời như vậy là cả đám người phá ra cười. Má tôi cũng cười theo.
Khi tôi khoảng 5 hay 6 tuổi gì đó, thỉnh thoảng vào buổi chiều ba hay
dắt tôi đi đến nhà cô Năm Dền. Nhà cô ta cách nhà tôi một con đường. Nhà
cô Năm rất đẹp và rất sạch sẽ. Lần nào ba tôi tới, cô Năm cũng làm món
này món kia cho ba tôi ăn và uống bia 33. Cô Năm biết ba tôi thích ăn
bánh tráng cuốn cho nên cô Năm hay làm món lỗ tai heo ngâm dấm cuốn bánh
tráng chấm mắm nêm. Má tôi không khi nào làm món này cả. Bia thì cô Năm
mua sẵn cả kết cho ba tôi. Cô Năm mua bia 33 chai nhỏ, chứ không như má
tôi lại mua bia con cọp. Bia con cọp chai lớn hơn chai 33 và rẻ tiền
hơn. Ba tôi thích bia 33 nhưng có lẽ má tôi hà tiện tiền cho nên chỉ mua
bia con cọp cho ba uống thôi. Sau khi tôi ăn no, là cô Năm cho tôi một
đồng đi mua kẹo. Vậy là tôi hớn hở cầm một đồng chạy ra tiệm kẹo bánh
của ông ba Tàu mua kẹo dừa ăn. Một đồng mua được mười cục kẹo dừa. Ông
ba Tàu này làm kẹo dừa tại nhà. Hồi nhỏ được ăn kẹo dừa là cảm thấy ngon
làm sao là ngon. Sau khi mua kẹo xong là tôi lại đi bộ lang thang về
nhà, bỏ quên ba tôi ở lại nhà cô Năm Dền đến tối ba tôi mới về. Tôi
không hiểu sao ba tôi lại không dẫn anh em nào của tôi đi với ba mà ba
chỉ hay dắt tôi theo. Cô Năm Dền lại đối xử với tôi rất tốt, hay cho tôi
tiền, không nhiều, mỗi lần cô cho chỉ có một đồng thôi. Khi thì cô Năm
cho tôi món đồ chơi này, khi thì món khác. Có khi cô mua cho tôi những
chiếc nhẫn hay vòng đeo tay, dây chuyền bằng vàng giả loại người ta bán
cho con nít. Má tôi biết cô Năm Dền cho tôi quà, má cũng không nói gì,
hay có lẽ lúc đó tôi còn nhỏ quá cho nên không biết được nỗi buồn mà má
tôi đang mang chăng?
Không một mối tình nào đến với ba dài lâu. Chỉ qua một thời gian là tôi
lại thấy ba có một bóng hồng mới. Với cô Năm Dền cũng vậy, tôi không
biết là ba tôi xa cô từ lúc nào. Nhưng cho dù ba có đa tình cách mấy,
cũng không bao giờ ba đưa bà nào về nhà. Đi dự tiệc tùng hay giỗ Tết họ
hàng nội ngoại gì gì, ba cũng đi chung với má. Biết má tôi thích cải
lương nên khi gánh cải lương nào có tuồng mới là ba sắp xếp lái xe đưa
má tôi về Sài Gòn coi. Bến Cát cách xa Sài Gòn 52 cây số, nên ba tôi chỉ
liệu giờ đến rạp hát vừa đúng giờ trình diễn. Vì thế những vé tốt không
còn nữa, lần nào ba cũng mua vé chợ đen ngồi sát sân khấu cho má tôi
tha hồ ngắm đào kép. Ba tôi không thích cải lương, ba chỉ thích nhảy đầm
và nhạc Pháp. Như vậy đủ thấy ba chiều má tôi đến chừng nào. Mỗi khi
vãn tuồng, ba hay chở má tôi vào Chợ Cũ ăn cơm thố, hay ra Chợ Lớn ăn mì
xào dòn, cháo thập cẩm, là những món mà má thích.
Khi
lớn lên một chút, tôi mới biết là má tôi cũng ghen và đau khổ khủng
khiếp. Có những lúc má tôi cố gắng chịu đựng, nhưng có những lúc má tôi
cũng gây gổ
với ba. Có lần ba tôi chở má từ Bến Cát đi Bình Dương, chỉ mới ra khỏi
nhà chẳng bao lâu, xe ba tôi đã quay về vì má tôi giận ba rồi lúc xe
đang chạy, má tôi mở cửa nhảy xuống đường. Cũng may là ba chạy chậm và
ba thắng lại kịp. Sau đó, má bỏ vào phòng và khóc thật nhiều.
Khi
Mỹ xây dựng căn cứ Lai Khê, Mỹ cũng muốn phát quang những đồn điền gần
đó. Do đó, họ đã trả tiền bồi thường về việc phát quang đồn điền cao su
Caillard cho ba tôi và ba tôi phải đốn hết những cây cao su trong đồn
điền của mình. Lúc đó ba tôi mướn thợ cưa xẻ cây rồi bán lại cho những
lái buôn củi. Họ đem xe cam nhông đến mua. Lần này thì ba tôi lại quen
một cô tên Tảo. Có lẽ ba tôi cũng thuộc thành phần dại gái hay sao, mà
mỗi ngày ba tôi biếu cô ta vài xe cam nhông đầy củi, không hề tính tiền.
Chuyện này má tôi có ghi vào nhật ký của má: "Ngày hôm nay Cha cho Tảo 3
xe củi. Trời ơi!” Chữ viết của má nguệch ngoạc, nhưng cũng đã chứa đựng
nỗi đau đớn tận tâm can của má tôi lúc đó. Chỉ một thời gian là ba tôi
lại không còn qua lại với cô Tảo này nữa. Má tôi cứ hay than phiền,
không biết ba tôi có con rơi con rớt nào không nữa.
Má vẫn hay lo là nếu lỡ má chết đi thì không ai chăm sóc cho ba tôi.
Nhưng sau khi má qua đời được non một tháng, ba tôi lại quen với chị Năm
thằng Tiền. Tôi không biết cô này tên gì nhưng nghe mọi người trong nhà
gọi là chị Năm thằng Tiền thì tôi biết vậy. Thời gian này, ba tôi không
ngủ ở nhà, mà ngủ ở nhà chị Năm. Lúc đó ba tôi lại đem chiếc máy băng
nhạc Akai đến nhà chị Năm để ba nghe nhac. Đây là loại máy với cái băng
nhạc lớn, chứ không phải là loại nhỏ hay băng c***ette như bây giờ. Ba
tôi quý máy Akai này lắm, ngoài ba tôi, không ai được đụng vào. Vậy mà
bây giờ ba đem đến nhà chị Năm, làm tôi cảm thấy tổn thương.
Tôi than phiền với ông anh:
- Anh Sáu à, Cậu làm vậy hổng được đâu. Má mới chết mà. Em đuổi cái con mẹ này đó nha.
Anh Sáu quay lại nạt tôi:
- Cậu muốn làm gì thì ổng làm. Tao cấm mày nói này nói nọ. Con nít biết gì mà nói chứ. Lo học hành đi.
Tôi
ấm ức trong lòng nhưng không dám trả lời lại và cũng không dám làm gì
cả. Một thời gian sau, người anh thứ Mười của tôi hay tin, anh Mười lên nhà chị Năm thằng Tiền lúc ba tôi không có ở đó và đuổi chị em cô ta rời khỏi quận Bến Cát.
Ba tôi rời bỏ quận lỵ Bến Cát về Sài Gòn theo công vụ. Bẵng đi một thời
gian khá lâu, tôi không thấy ba có bà nào. Những lúc ở nhà, ba hay gọi
cậu bảy Quý là Thiếu úy phòng 7 Bộ Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng
Hòa, kế bên nhà qua nhậu và nói chuyện. Lúc đó tôi bắt đầu học lớp 6
trường Trưng Vương. Những ngày tôi đi học, phong trào chị em hộc bàn nở
rộ. Tôi có người chị hộc bàn học lớp 10. Tôi học buổi chiều, và chị học
buổi sáng. Mỗi buổi chiều tôi vào lớp là thấy tờ thư xếp lại nhét trong
hộc bàn của tôi. Sau khi đọc xong, tôi viết thư trả lời và nhét vào hộc
bàn lại cho chị. Thế là hai chị em quen nhau. Tôi rất thương chị và cảm
nhận từ chị một tình cảm ngọt ngào của một người mẹ mà đã lâu rồi tôi
không có. Những thời gian rảnh hay có hội hè trong trường, chị hay đến
tìm tôi, đưa tôi đi ăn đậu đỏ bánh lọt trước cổng trường. Sau đó, chị
hay đến nhà tôi thăm viếng. Ba tôi lúc nào cũng niềm nở với chị, ba hay
đưa chúng tôi đi ăn kem, mua sách, coi ca nhạc. Rồi dần dần những cuộc
thăm viếng thường xuyên hơn, và những buổi đi chơi không có tôi nữa. Cho
đến một hôm ba gọi tôi lại và nói là tôi có muốn chị thay mẹ chăm sóc
cho tôi không. Tôi rất vui vì tôi rất thương chị. Nhưng lúc đó ba tôi bị
áp lực rất nhiều của họ hàng. Cả về phía gia đình chị cũng phản đối
tình cảm của ba và chị. Có lẽ lần này ba tôi thật lòng với chị cho nên
ba quyết định công khai tình cảm của hai người và muốn làm đám cưới với
chị. Chị khóc nhiều lắm bởi sự ngăn trở của mối tình, có lần tôi nói với
chị:
- Chị ơi, chị đừng buồn, em sẽ gọi chị là mẹ, được hông chị?
Vượt qua bao nhiêu ngàn khó khăn, cuối cùng chị và ba tôi đã sống chung
với nhau cho đến hôm nay. Bây giờ ba tôi đã già lắm rồi, không còn trẻ
trung như những tháng ngày đầu tiên quen chị. Tôi cũng không hiểu sao từ
ngày ba cưới chị đến nay, ba tôi không còn lăng nhăng với những người
phụ nữ nào khác hết. Má tôi rất giỏi, đẹp và hiền mà trái tim ba dành
cho má không trọn vẹn bao giờ. Có lẽ má không hiểu ba như ý ba muốn. Hay có lẽ chị đồng cảm với ba ở điểm nào đó mà chỉ có ba mới biết được.
Chị và ba rất hạnh phúc bên nhau. Chị cũng cho ra đời những đứa con
kháu khỉnh cho ba, mà lần nào chị đi sinh cũng có ba bên cạnh, ba không
bỏ nhà đi chơi như lần tôi ra đời. Những đứa em của tôi tuy khác mẹ,
nhưng chúng tôi rất thương yêu nhau. Có lẽ vì chị thương chúng tôi thật
lòng cho nên tôi không hề có ý nghĩ chị là mẹ kế dù chỉ là thoáng qua.
Xin cám ơn mẹ, cám ơn cuộc đời đã đem mẹ đến với ba, cám ơn mẹ đã cho
ba cuộc sống bình an và hạnh phúc. Con cũng xin cám ơn mẹ đã đem tình
thương yêu của mẹ dành cho con. Mẹ đã chăm sóc cho con những khi con đau
ốm, mẹ cũng đã nuôi dạy con nên người. Con muốn nói với mẹ là: "Con rất
yêu mẹ, con yêu mẹ lắm, mẹ có biết không hả mẹ của con ơi?"
Tôi biết má tôi nơi chín suối chắc cũng không giận tôi vì tôi yêu mẹ,
má cũng không giận ba tôi, vì dù sao chị cũng đã thay má chăm lo cho ba.
Bởi vì má đã từng lo lắng là nếu má qua đời trước ba, má sợ sẽ không ai
lo cho ba hết. Từ ngày có chị thay má, chắc má tôi cũng đã yên tâm phần
nào. Có phải vậy không má ơi?
Thanh Huyền |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 10/Jul/2018 lúc 7:15am |
Canh Chua Cá Bông Lau, Bông Sua Đủa --- - Cái tuổi thất tuần “ ba cao hai thấp”, khó ai tránh khỏi. - Cái gì cao? Cái gì thấp hả ông Hai? - Thì cao máu, cao mở, cao đường”. - Còn thấp? - Phong thấp và thấp khớp!” Ha! Ha! ha! Ông cười ha hả. Cái miệng móm sọm, trông vừa buồn cười vừa dễ thương. Ở tuổi 70 mà ông khỏe như thanh niên trai tráng. Tánh tình vui tươi, cởi mở như trẻ con. Ông Hai làm vườn cho Hạnh được mấy tháng nay. Ông làm giỏi, có lương tâm, tín cẩn, lại tính giá rẻ. Hạnh rất vừa ý về ông nên đề nghị: - Ông Hai có muốn làm thêm việc để kiếm thêm ít tiền không? - Mèn ơi, được “dậy” tui “dui” lắm chớ! Thấy ông Hai lớn tuổi hơn cả cha mẹ mình nên Hạnh cũng thấy ngại mở lời nhờ ông lau chùi mấy cái nhà tắm cầu tiêu, nên nhờ ông xã nói hộ. Chồng Hạnh lưỡng lự hoài không dám “sai” ông Hai bèn nghĩ đến đứa con gái nhanh nhẩu nhất trong nhà, con bé nó đâu có biết ngại. Hạnh nháy mắt ra hiệu con bé. - Ông Hai ơi ông Hai. Con bé réo ông Hai đang tưới cây ngoài sau vườn. - Ơi, cái “dì” “dậy” hả cháu? - Má con nhờ ông chùi giùm mấy cái....gì đó, ông nói chuyện với mẹ con nè. Con Linda vừa nói, mắt vẫn không rời cái máy chơi game. - Ờ, ờ, ông “dô” liền. Ông kéo tay áo thun quẹt mồ hôi trán, vuốt vuốt cái miệng móm lưa thưa mấy chòm râu lún phún. - Cái nào đâu cô chủ? Hạnh chỉ ông ba cái nhà tắm phải làm. Ông vừa chăm chú nghe vừa gục gặc rồi lại lắc đầu, có vẻ đăm chiêu. Ông Hai lúc nào cũng sốt sắng với việc làm, bất cứ nhờ điều gì ông đều không nệ hà. Hạnh nghĩ có lẽ vì ông chỉ quen làm việc ngoài vườn nên ngại không muốn vào trong nhà. Thấy ông Tư có vẻ ngập ngừng như muốn nói điều gì, Hạnh bèn trấn an ông trước: - Bác đừng ngại chuyện vào nhà. Nhà cháu như nhà bác vậy mà. - Dạ, tui đâu có ngại, chỉ sợ hổng biết làm, làm dơ thêm cái nhà tắm của cô thôi. Cô chủ nói “dậy” thì tui thử nhen, miễn là cô chỉ cho tui. Hạnh xăng tay áo vừa làm vừa chỉ ông Hai cách sử dụng từng loại thuốc. - Tưởng chuyện “dì” khó chứ mấy thứ nầy dễ ợt, tui làm cái một, cô chủ coi nè. Ông già lui cui làm việc, nhưng nét mặt buồn xo khác hẳn với bản chất của ông, lúc nào cũng vui tươi, vô tư như đứa trẻ. Hạnh len lén nhìn qua cái cửa hé mở, ái náy trong lòng nghĩ là ông buồn vì tủi thân đã già rồi mà phải đi chùi nhà tắm cầu tiêu. Thấy hối hận trong lòng Hạnh đến kéo tay ông không cho làm tiếp nữa rồi thưa: - Xin lỗi bác, cháu đâu có ý định làm bác buồn, thôi bác để cháu lau cho. Bác ra làm vườn tiếp đi. Ông Hai chưng hửng, trố mắt nhìn Hạnh, ngạc nhiên cái thái độ lạ lùng của Hạnh, vừa biểu làm, rồi lại biểu thôi. - Ủa, sao “dậy” hả cô chủ? Bộ tui làm “dì” “chật” hả cô chủ? - Sao mà mặt bác lại buồn xo như đưa đám vậy? Ông Hai nhìn Hạnh dò xét, thấy Hạnh có vẻ chân thành, mới trả lời: - Nào nói thiệt với cô, cái chuyện nhỏ nầy có nhầm nhò “dì” đối “dới” tui. Tui đang nghĩ nếu con gái tui mà nó biết tui “mần diệc” cho cô chủ chắc nó sẽ buồn lắm. - Ủa, sao vậy hả bác? - Tui có đề nghị làm vườn, lau nhà chùi nhà tắm cầu tiêu cho nó đỡ tốn tiền, nhưng nó nhứt định không cho. Nếu nó biết tui làm cho cô chắc nó sẽ tủi thân “chách” mình không làm “chòn” bổn phận làm con đến nỗi để cha già phải đi làm công làm mướn kiếm sống, tội nó lắm. Rồi ông bùi ngùi vừa làm việc vừa thổ lộ với Hạnh tâm tư của ông, như hai người người bạn: - Tui qua đây được hai năm, con gái nó bảo lãnh. Nó mồ côi mẹ khi còn nhỏ được tôi ôm nuôi đến lớn, cho ăn học đàng hoàng. “Gồi” nó làm sở Mỹ, lấy chồng người Mỹ, xếp nó. Tui cản nó mà có được đâu cô! Cưới xong tụi nó kéo nhau “dề” Mỹ. Tui già “gồi”, sống nay chết mai có sá gì, miễn là con nó có hạnh phúc thì tốt “gồi”. Nhưng vợ chồng nó đâu có chịu, nhứt định mang tui sang Mỹ để được phụng dưỡng tuổi già. Tui chỉ có nó là con, cũng muốn theo nó cho có con có cháu đồng thời coi cho biết cái xứ Mỹ nó ra làm sao. Ngừng giây phút, ông nói tiếp: - Qua đến Mỹ vợ chồng nó lo cho tui quá đầy đủ đến nỗi tui thấy ái ngại trong lòng, nhiều khi thấy bực mình. Nó chăm sóc tui như chăm sóc hai đứa con của nó! Tui suốt ngày ăn “gồi” ngồi không, buồn muốn chết. Dân lao động mà cô, ở không nó sinh bịnh! Tui đề nghị giúp nó làm vườn, nó không cho còn nói: “ Ba già rồi nghỉ cho khỏe”. Tui đề nghị lau nhà bếp, chùi cầu tiêu giúp nó, nó cười tui, “Bộ ba muốn người ta cười con à”? Nó mua thẻ cho tui đi tập thể thao, còn nói “ba ráng tập đừng để bị bịnh thì chết con!”. Nó làm như tui lười biếng ăn không ngồi “gồi”. Tui suốt đời hoạt động, một mình ên làm 5 công ruộng như chơi chứ phải đâu cô, cô coi nè. Ông xòe rộng cho Hạnh xem hai bàn tay gân guốc, năm ngón tay vừa to vừa dày, rắn chắc. Hạnh nắm tay ông, thông cảm từng lời nói ông Hai kể. Hạnh thấy thương ông quá, xiết chặc hai bàn tay gân guốc của ông như của một người cha đáng kính. Ông nói tiếp: - Tui không muốn nhờ “dả” ở con hoặc xin xỏ nó điều gì, nhứt là khi nó đã lập gia đình, có chồng có con. Tui “chốn” nó đi làm định dành dụm đủ tiền để mua vé máy bay về lại Việt Nam. Cô hứa đừng cho con tui nó biết, nó sẽ giận tui. Nó tốn kém mang tui sang đây tui lại đòi “dìa” thì coi làm sao được! Động tính tò mò Hạnh hỏi thử: - Thế con gái bác là ai, ở gần đây không? - Nó tên Linda. Nhà nó cách đây hai con đường. - Bác nói sao, con gái của bác là chị Linda à? Chị Linda làm nhà băng Wells Fargo phải không bác? - Thì nó đó chứ còn ai. Chồng nó là thằng Don. - Dạ con biết Don Smith là Branch Manager. - Ủa, sao cô biết “gáo” “chọi” “dậy”? - Dạ chị Linda là bạn của con. Don là xếp. Ông Tư hoảng hốt: - Chết chưa! cô làm ơn đừng có nói bậy là tui mần “diệc” cho cô, cô làm ơn nghe cô. Ông Hai van xin. Linda là bạn thân của Hạnh trong sở làm. Trong câu chuyện hàn huyên lúc ăn trưa, Linda có lần kể cho Hạnh nghe về chuyện bảo trợ cha mình sang Mỹ. Thấy ông cụ càng lúc càng buồn, Linda sinh lo không biết phải làm sao cho cha vui nên tâm sự với Hạnh: - Ba em rất hiền từ, dễ tánh. Ông an phận thủ thường, không đòi hỏi ở con cái điều gì. Em cho tiền ông không nhận, ông nói “Ba có đi đâu mà cần tiền”. Chở ông đi chơi đây đó ông than “Đi xe ba bị nhức đầu”. Đi shopping ông không thích mua đồ còn bảo “Ba đã dư đồ xài rồi mua chi cho tốn kém”. Đưa ông đi ăn món ngon vật lạ ông không vui mà còn cằn nhằn “Ăn chi cho tốn kém quá vậy con, ba cả đời ăn kho khô kho quẹt quen rồi, mấy cái nầy ba ăn không quen”. Em mua quần áo cho ba, ông hít hà xót ruột, chỉ thích mặc mấy bộ đồ bà ba ông mang sang. Em cưng chiều hai đứa con, ông cằn nhằn “Mầy làm tụi nó hư”. Ba thấy Don rửa chén, ông rầy rà em “Mầy làm vợ cái kiểu “dì dậy”, bắt chồng rửa chén?” Ngôn ngữ bất đồng, ông không gần gũi được 2 cháu và Don, tuy ai cũng thương ba, cố gắng được thân thiện với ông nhưng cái “gap” quá to khó mà hàn gắn được. Linda lại là đứa con có hiếu nên tìm mọi cách để làm cho cha vui. Biết cha thích “nhậu”, Hạnh làm ít đồ nhấm bày rượu mời ông và Don ra nhậu. Hạnh pha trò cho vui nhưng Don không hiểu tiếng Việt nên cứ lộ mắt ra nhìn rồi cũng cười họa theo lảng xẹt. Hai cha con không nói chuyện được, cứ rót rượu mời nhau. “OK” rồi “dô”.Chẳng được bao lâu, chai rượu Chivas hết sạch. Chàng rể cùng cha vợ phòng ai nấy về, quên luôn chào hỏi “good night” vì cả hai đều “xỉn”. Những lần sau ông Hai nhậu một mình. Don nằm trên phòng coi TV vui hơn “dô” với ông già rồi xỉn, nhứt đầu muốn chết. Thú vui của ông là đọc báo tiếng Việt. Sáng nào ông cũng cầm tờ báo ra sân uống trà hút thuốc, đọc cho hết từ trang đầu đến trang cuối. Ông giết thì giờ để đợi ăn trưa. Hai đứa cháu bị mẹ biểu ra vườn chơi với ông. Chúng đứng xa xa ngoài sân cỏ chơi banh, thỉnh thoảng dùng bàn tay quạt mùi thuốc lá. Chúng nhăn mặt: “grand pa its sting!”. Ông già nhiều lần bị chạm tự ái giận quá bỏ hút thuốc luôn sau mấy chục năm vấn thuốc rê, Thèm muốn chết! Ông đợi lúc ở nhà một mình ra sân hút lén. Ông chửi thầm trong bụng: “Tổ cha tụi bây, hút thuốc lá mà phải lén như đi ăn “chộm” gà!” Trưa ông ăn đồ nguội, cái thứ bánh mì dai nhách nhai không được vì ông không còn răng! Ước gì có nắm cơm với ít cá bóng kho tiêu! Linda biết ý mua “cơm chỉ” cá kho tộ cho ông, nhưng khuyên ông nên ăn lạnh vì hâm lên hôi cả nhà “Don nó cằn nhằn”. Trời đất ơi! cá kho mà ăn lạnh ngắt, đóng mở trắng phếu thì nuốt sao cho nổi! Phải chi có nắm rau Cải Trời luộc chấm mấm kho! Ông nghĩ mà thèm. Chiều về vợ chồng con cái quay quần, ông ngồi một mình coi TV, coi hình cho vui chứ có hiểu mô tê gì đâu! Có khi đang xem, mấy đứa cháu từ trên lầu chạy ù xuống, không hỏi ai, đổi đài xem cartoon. Ông tức ứa gan nhưng không dám nói, ấm ức bỏ vào phòng. Ồng cảm thấy mình không là thành viên của gia đình nầy. Ông thấy thật cô đơn. May mắn thay ông Hai gặp Hạnh. Từ lúc qua Mỹ đến giờ ông mới có người chịu ngồi lắng nghe ông tâm sự. Ông Hai có dịp thổ lộ hết những bí ẩn của mình cho Hạnh nghe. Tội nghiệp cho ông Hai quá. Ông không muốn con buồn khi biết tâm tư của ông đang bị dằn vặt trong cô đơn. Ông nhớ quê hương, nhớ mảnh vườn, thửa ruộng, nhớ cái nhà ngói đỏ mà suốt đời ông cặm cụi mới tạo dưng nên. Ông nhớ da diết con rạch sâu, cái thuyền câu nho nhỏ mà ông nhờ nó đi bắt từ con tôm con cá như cái cò lặn lội nuôi con. Ông nhớ mấy người bạn già, chiều chiều đốt rơm nướng con cá lóc mới câu, khề khà xị rựơu đế. Ông nhớ Bà Tư, người bạn già đã chia ngọt xẻ bùi cùng ông mười mấy năm trường. Bà Tư ở lại thui thủi một mình trong căn nhà ông Hai để lại. Ông Hai ra đi nhưng trong lòng tan nát. Ông hứa mỗi năm sẽ về thăm bà. Nhưng hai năm qua rồi ông vẫn biệt tin. Bây giờ ông mới biết rằng ông không thể sống thiếu bà. Sau mấy hôm suy tính, Hạnh quyết đinh kể tất cả những gì đã biết về ông Tư. Linda lắng nghe, đổi từ ngạc nhiên sang xúc động khi hiểu tấm chân tình của Hạnh và thương người cha già cô đơn. Linda biết rằng mình đã làm sai, đã vô tình mang đến cho cha bao phiền nảo. Hai chị em quyết định phải làm gì cho ông Tư. Trời đã sang mùa Thu khá lạnh đối với ông Hai. Sợ ông bịnh, Hạnh bắt ông làm việc trong nhà. Hết chuyện làm Hạnh nhờ ông Tư lau đi lau lại mấy cái cửa sổ. - Mà nó sạch bon “gồi” lau chi hoài “dậy” cô chủ? Ông thắc mắc. - Thì bác cứ lau đại cho con. Ông Tư lau hoài mấy cái cửa thấy kì kì, lương tăm khó chịu. Một hôm ông không đến nữa. Mỗi tuần ông sang một lần để lau chùi nhà tắm cầu tiêu như thường lệ và một lần để dọn dẹp sân vườn. Ông chỉ nhận tiền lương một nửa. Ông bảo: - Cô hai tăng lương cao quá, lại không có gì làm sao tui ngại quá! - Nhưng bác lảnh lương tháng, hổng làm con cũng phải trả lương. - Đâu có được cô Hai. Tại “dậy” mà tui thấy ngại đó. Hạnh đâu ngờ ông già có phản ứng kì cục như vậy! Ai đời làm việc ít mà lảnh lương nhiều ông lại cự nự đòi nghỉ việc! Kế hoạch nầy không ổn, Hạnh gọi Linda để bàn kế hoạch khác cho ông già có tiền mà không phải làm việc vất vả. Hai người định cho ông trúng số giả hoặc nhặt được tiền đánh rơi, nhưng sợ không ổn. Dàn cảnh nhặt được tiền, ông đem nộp cảnh sát thì mất toi! Cả hai vẫn chưa nghĩ ra cách nào khác hơn. *** Mùa đông đến, ông già cúm rúm trong cái áo lạnh dầy cui, đầu bịt kín mít, co ro vì lạnh. Linda đề nghị tăng sưởi trong nhà thì bị mấy đứa con cằn nhằn than nóng. Linda thương cha nên rất khó xử. Một hôm thấy ông vui, Linda lấy hết can đảm ngỏ lời đại cùng ông Tư, không biết ông sẽ phản ứng ra sao: - Ba à, còn tháng nữa đến Tết rồi, ba có nhớ nhà không? Ông Tư ngạc nhiên trố mắt nhìn Linda, rồi chầm chậm nói: - Sao lại không, ba nhớ đứt ruột đây nè! - Con muốn ba về Việt Nam ăn Tết, ba chịu không? Ông Tư càng ngạc nhiên hơn, mắt sáng rở, nhìn Linda trân trân: - Nhưng tốn kém lắm con à. - Con đã chuẩn bị đâu vào đó rồi, cho Ba về ăn tết với Má Tư. Nghe tiếng “Má Tư” Ông Tư giật mình, chưng hửng: - “Má Tư”? Bộ mầy giỡn với ba hả Linda? Làm sao con biết được chuyện “Má Tư”? Linda vừa thấy thương, vừa buồn cười cho ông già bị đánh trúng tim đen nên giỡn tới, ghẹo ông: - Sao lại không biết. Con thương “Má Tư” đứt ruột đây nè. Từ ngạc nhiên nầy sang ngạc nhiên khác, Ông trố mắt, há hốc mồm nhìn Linda. Tuy đã “tằng tịu” mười mấy năm nay nhưng chuyện “lẹo tẹo” giửa ông và Bà Tư ông dấu rất kín. Bà chỉ về sống với ông mấy năm nay sau khi Linda đi Mỹ. Ông còn nói dối Bà Tư là người quản gia, giữ nhà hộ cho ông lúc ông đi Mỹ. “Không biết làm sao mà con Linda nó biết ráo trọi?” - Con xin lỗi ba, Linda nói tiếp, chị Hạnh vì thương ba nên đã kể hết cho con nghe rồi, nhưng vì chị Hạnh có hứa với ba không tiết lộ chuyện nầy nên tụi con giữ kín cho tới hôm nay. Mèn đét ơi! cô chủ à? Tụi bây đồng lõa với nhau phải hông? Linda xấu hổ cười bẽn lẽn, ôm vai ông rồi nói. - Hổng phải vậy đâu ba, tụi con chỉ muốn ba vui. Ông Tư vò đầu Linda như thuở Linda còn nhỏ, rồi hỏi: - “Dzậy” đứa nào xúi cô chủ trả lương cho ba gấp đôi? - Dạ con. - Đứa nào toa rập với cô chủ tăng giờ làm việc cho Ba? - Dạ con. - Đứa nào bắt tao lau chùi hoài mấy cái cửa sổ? - Dạ con. - Chèn ơi, mầy quá lắm rồi cái con khỉ, giám gạt cả ba? - Thì tại ba gạt con trước chứ! Hai cha con cười ngất. Chưa bao giờ ông cảm thấy hạnh phúc và thấy thương con gái hơn lúc nầy. Lần đầu tiên cha con hiểu nhau, từ lúc Linda lớn khôn đến bây giờ. Lần đầu tiên ông không thấy xấu hổ với Linda về chuyện Bà Tư. Ông hình dung giờ phút gặp lại Bà Tư sau hai năm trường xa cách. Tháng nầy là mùa gió chướng, gió thổi mạnh, đong đưa hàng Sua Đũa trước sân nhà, có lẽ đã trổ bông trắng xóa. Dàn đậu rồng chắc đã nở hoa kết trái trên dàn, báo hiệu mùa câu cá Bông Lau. Ông thấy mình bơi chiếc xuồng câu lên dàm Nước Trong rồi thả mồi câu cá Bông Lau, thả hồn theo sông nước. Ông chợt nghĩ đến nồi canh chua cá Bông Lau nấu với bông Sua Đũa do bà Tư nấu thơm phưng phức mùi rau Om mà thèm. Ông Tư như con chim sắp được sổ lồng, tâm hồn phơi phới, hạnh phúc vô biên. Chú Chín Cali |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 13/Jul/2018 lúc 12:58pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 16/Jul/2018 lúc 9:10am |
Xớn XácTôi vừa ở nhà người bạn để học cách
làm món xôi chiên, thực hành xong nếm thử thấy ngon quá, trên đường về
tôi liền ghé vào chợ Việt Nam mua nguyên 1 bao gạo nếp 25 lb, để làm dần
dần, chồng tôi cũng thích món này lắm. Nếu anh ta mà nhìn thấy tôi đang
khệ nệ lăn bao gạo từ xe chợ vào trunk xe của tôi giữa buổi trưa nắng
nôi, chắc anh sẽ cảm động, vì trăm ngàn lời nói yêu cũng không bằng
những hành động đối xử với nhau như thế này. *** *** *** Chiều anh ta về, tôi kín đáo liếc nhìn
xem anh ta có dấu hiệu gì của một kẻ đang phản bội vợ không? Nhưng mặt
anh ta tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, (trình độ lừa dối vợ siêu
đẳng thật) cái giỏ mang lunch vẫn để trong bếp như thường lệ, rồi anh ta
vào phòng tắm. *** *** *** Chiều hôm sau, chồng tôi đề nghị hai vợ
chồng đi ăn dinner tai nhà hàng, để hàn gắn lại sự hiểu lầm ngày hôm
qua, để hâm nóng lại tình yêu, và để chứng tỏ anh vẫn lãng mạn với tôi
như ngày nào. Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 27/Jul/2018 lúc 7:07am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 30/Jul/2018 lúc 4:11am |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 03/Aug/2018 lúc 10:45am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 06/Aug/2018 lúc 11:09am |
Quả báoChị Bông đã chuẩn bị sẵn buổi tối thứ Bảy rảnh rang để gọi phone cho chị Hường, không phải thăm hỏi gì chị Hường mà là…thông qua chị Hường để tìm hiểu tin tức mẹ chồng nàng dâu nhà chị Liên, người mà chị Bông luôn ganh tị và ghét cay ghét đắng. Hôm nọ chị Bông nghe chị Hường kể nguồn tin con dâu chị Liên sẽ dọn nhà đi nơi khác vì không muốn ở cùng thành phố với mẹ chồng. Nay chị Bông muốn hỏi tiếp tình hình đi đến đâu… Vừa cầm cell phone nói chuyện chị Bông lại vừa “một công đôi chuyện” đi bộ nhanh trong nhà cho khỏi phí thì giờ vì chị biết cuộc nói chuyện sẽ lâu dài, chị Hường kia thích nói chuyện về người khác và chị Bông thì đang muốn nghe.
Chị đọc báo thấy các nữ diễn viên, các người mẫu ăn kiêng, ăn nhiều rau và uống nước lã để có thân hình đẹp mà tội nghiệp, ngồi trên một đống tiền mà ăn toàn rau trái và uống nước lã thì vui thú gì.
Ngay giây phút trượt ngã hụt hẫng ấy chị Bông đã thấy cả bầu trời kinh hoàng sụp đổ trước mặt. Chị hét to lên: – Ối giời ôi !!! Ối giời ôi !! Chiếc cell phone văng ra mấy bước, chị Bông lồm cồm bò dậy và đứng lên vì chẳng ai ra cứu chị cả, anh Bông vẫn nằm trong phòng xem ti vi. Chị Bông lò dò từng bước như người thương binh để đi vào trong : – Anh ơi em vừa bị ngã đau quá. – Ối, “nhà giàu đứt tay ăn mày đổ ruột” Bị ngã đau mà chồng lại nói một câu hững hờ chị Bông càng đau thêm. Chị Bông nhớ ngay đến một chị bạn đã kể chuyện hai vợ chồng ra làm vườn, chị với tay bẻ một cành cây gãy trên cao thì bị ngã, chồng đứng gần đó đã không ra đỡ vợ lên mà còn mắng mỏ: – Mắt mũi bà để đâu mà ngã thế hả? Lại ốm đau, lại nằm vạ… Chả bù cho ngày xưa khi hai người mới quen nhau anh đã nâng niu chiều chuộng chị, hai người cùng thong thả trên hè phố rộng phẳng phiu mà anh luôn âu yếm nhắc: “Nếu có ngã thì hãy ngã vào vòng tay anh nhé, anh sẽ nâng đỡ, che chở cho em, anh sẽ đau giùm em.” Thì ra đàn ông nào cũng giống nhau, chỉ được cái thuở ban đầu. Anh Bông nhà chị cũng thế, thuở ban đầu hai vợ chồng luôn hoà hợp thắm thiết, bây giờ chuyện lớn chuyện nhỏ cũng tranh cãi, bất đồng. Chị Bông trồng một cây hoa Hồng cành mềm ngay cạnh hàng rào patio để lá hoa vươn vào lan can, chị thích nét đẹp tự nhiên và thơ mộng như thế nên đã cẩn thận dặn dò anh Bông đừng bao giờ động vào nó để cho chị ngắm, thế mà anh Bông vẫn…cắt phăng đi những cành hoa cành lá đong đưa ấy cho khỏi vướng mắt đã làm chị Bông thương hoa tiếc lá rơi nước mắt mấy lần. Chị Bông oán trách và kể lể: – Anh không dậy bôi thuốc cho em mà còn bình thản ví von chế nhạo nữa sao? Xem này trán em sưng to bằng quả ổi… Nhìn thấy hình ảnh cụ thể anh Bông mới tin, mới chịu ngồi dậy đi tìm chai dầu gió xanh xoa lên vết sưng cho bà vợ lắm lời vừa lòng và an ủi: – Mai là khỏi ngay ấy mà. – Cú ngã mạnh lắm anh ạ, em tưởng như bao nhiêu công sức của em đều dồn vào nó, em đâm đầu vào tường như người ta chán đời tự tử vậy đó. – Người ta bình thường hoá vấn đề còn em thì luôn luôn bành trướng hoá vấn đề, bị cảm cúm thường thì lo bị dịch cúm thế kỷ chết nhanh chết hàng loạt, bị ho vì thời tiết thì tưởng tượng không ung thư cuống họng cũng ung thư phổi. Chị Bông vẫn rên rỉ: – Ối giời ôi… trán đập vào bức tường với tốc độ “phi thường” như thế không vỡ mạch máu não cũng chạm thần kinh. Ngày mai ngày mốt anh mà thấy em …có biểu hiện gì khác thường thì nhớ đưa em đi bác sĩ tâm thần nhé đừng để em hóa điên hoá rồ tội nghiệp em. Anh Bông thắc mắc: – Nhưng làm sao mà em bị ngã? Anh nằm trong phòng nghe em nói chuyện phone rổn rảng hào hứng lắm mà. – Em vừa nói phone với chị Hường vừa sải bước nhanh nên… Anh Bông cướp lời: – Nên sớn sác ngã đâm đầu vào tường chứ gì! Hình như em đang nói chuyện về nhà chị Liên, nhà chị có thằng con đẹp trai học giỏi làm ra nhiều tiền và em từng ngụ ý chào mời gả con gái nhà mình cho con trai chị Liên mà không thành đấy, phải không? Chị Bông nhạt nhẽo trả lời: – Phải rồi nhà chị ta đấy… – Nghe nói cậu ta đã lấy vợ, cô vợ cũng tài ba không kém gì chồng, học giỏi có công việc ngon lành. Con dâu người ta tài sắc hơn hẳn con gái mình đấy. Chị Bông cay cú: – Anh nghe lóm cũng tài ba luôn mà chưa đủ, mẹ chồng nàng dâu nhà này đang đến lúc rạn nứt rồi, Thà con gái mình ế sưng ế sỉa còn hơn làm dâu người mẹ chồng nhỏ nhặt như chị Liên, anh nhé.… Anh Bông nửa đùa nửa thật : – Tóm lại mải nói xấu người khác mới không để ý, mới bị ngã, đúng là trời…. quả báo. o O o Sáng hôm sau chị Bông thức dậy ra soi gương và kinh hãi khi thấy quanh mắt phải tím bầm, mắt trái cũng bị tím bầm nhưng ít hơn.Chị lo ngại gọi phone ngay cho bà chị họ ở Cali. bà chị từng làm việc ở bệnh viện nên có nhiều kiến thức và kinh nghiệm về y khoa: – Chị Duyên ơi… tối qua em đã đâm đầu vào tường !! Chị Duyên hốt hoảng hét lên trong điện thoại: – Chuyện gì xảy ra đến nỗi cô đâm đầu vào tường tìm cái chết, hả, hả? Không để chị Bông kịp trả lời chị Duyên xông xáo tiếp: – Ðừng bi quan, đừng tuyệt vọng. Cuộc sống dù hoàn cảnh nào cũng là vô giá cô biết chưa? – Em biết rồi, nên mới hỏi ý kiến chị đây. Tối qua em bị trượt chân ngã đâm sầm đầu vào tường chứ em có muốn tự tử đâu, mấy account mutual funds của em đang lên giá, em mà chết chồng em có vốn cưới vợ khác trẻ đẹp sao ! – Thế mà cô ăn nói sớn sác làm tôi hết cả hồn. Chị Bông kể lại tai nạn tối qua và than thở: – Bây giờ hai mắt em tím bầm như vừa bị xã hội đen thanh toán và cái trán vẫn sưng u một cục to tướng như vừa ở trung tâm ung bướu ra, xin chị cho em lời khuyên. – Cô diễn tả khủng khiếp quá, đi bác sĩ mắt ngay xem có ảnh hưởng gì đến dây thần kinh mắt bên trong không kẻo mù loà thì khổ. Thí dụ cô có bị hoa mắt, mờ mắt gì không… – Trời ơi… nguy hiểm đến thế ư.. – Rồi cô đi chụp hình đầu ngay cho tôi, máu mà tụ lại trong não thì toi mạng đấy. Chị Duyên nói chị Bông diễn tả khủng khiếp mà chị còn nói những điều khủng khiếp hơn. Chị Bông hoảng sợ : – Thế thì em không mù loà cũng chết mất thôi. Em chào chị, em đi bác sĩ ngay đây, Bà chị cẩn thận dặn dò: – Này…này…cô đi đứng cẩn thận kẻo lại… ngã thêm cú nữa thì không sống nổi đâu. Chị Bông quen tính nết ăn ngay nói thẳng của bà chị họ, ăn nói không kiêng lời mà trong lòng chị thì tử tế thương người lắm.. Chị Bông đến văn phòng bác sĩ mắt không cần lấy hẹn vì với “ đôi mắt màu tím” của chị cũng đủ cho cô nhân viên thương cảm và ưu ái cho vào gặp bác sĩ sớm. Bác sĩ cũng hỏi y như chị Duyên lúc nãy là mắt có bị mờ đi không? Có nhìn một hình thành hai không rồi soi mắt kỹ càng và kết luận: – Vết bầm tím nơi mắt do máu tụ trên trán lan xuống chứ hai mắt không hề bị tổn thương. Tôi sẽ giới thiệu chị đi chụp đầu cho chắc ăn. Sáng hôm sau chị Bông đi chụp CT scan, và sau một ngày thì bác sĩ gọi phone đến báo bình yên vô sự chị Bông mới thở dài nhẹ nhõm. Một sự té ngã có thể dẫn đến chết người, bà Mỹ già hàng xóm chị Bông bị ngã nằm nhà thương, một thời gian sau thì chị Bông nghe tin bà qua đời. Có anh chàng trung niên nhà giàu khỏe mạnh đẹp trai ở tuổi 45 cũng chết vì té ngã chẳng phải đợi tuổi già như bà hàng xóm kia, anh chàng là chồng một doanh nhân nổi tiếng, gia đình đi nghỉ mát, chàng đến phòng tập thể dục nơi khách sạn Four Seasons, chạy bộ trên máy, chẳng biết chàng chạy làm sao mà té ngã đầu va vào góc cạnh chân máy và nằm chết tại chỗ mà chẳng ai hay cho đến khi gia đình thấy vắng chàng sốt ruột đi tìm. Chị Bông không thích chạy bộ trên máy, tính chị sớn sác thể nào cũng có ngày bị ngã, thà cứ đi bộ ngoài đường, muốn nhanh hay chậm tùy vào hai chân mình, càng máy móc hiện đại càng …hại vào thân Bây giờ chị chỉ lo làm sao cho vết bầm tím và vết sưng mau biến khỏi khuôn mặt vì với dung nhan “sưng sỉa” này chị chẳng dám ra đường, chẳng muốn gặp mặt ai. Mỗi khi cần ra ngoài chị Bông đeo cái kính mát to tướng vừa che vết bầm vừa… thời trang mùa hè luôn thể. Ấy thế mà chị chẳng được yên, bỗng đâu chị nhận được cú phone người lạ, một ông vừa từ California về có mang theo cuốn sách của một người bạn chị Bông gởi tặng khi bạn chị biết ông bạn này ở cùng thànhphố với chị Bông. Không lẽ không tiếp người ta, bạn có lòng tặng sách, người hàng xóm có lòng mang đến trao tận tay. Chị Bông không thể đeo kính mát tiếp khách trong nhà, ông khách lạ sẽ tưởng chị cám hâm, tưởng chị dở hơi. Nhưng chị sẽ đeo kính cận thị, gọng kính màu đen cũng che được phần nào. Căn phòng khách được kéo màn che cửa sổ cho bớt ánh sáng, mở lên ngọn đèn màu vàng… u ẩn và quan trọng là chị Bông sẽ không ngồi đối diện thì không dễ gì ông khách lạ nhận ra gương mặt bầm giập của chị trong ánh đèn mờ này được. Quả nhiên ông khách hàng xóm vừa quen không hề nhận ra điều gì khác lạ trên gương mặt chị Bông cho đến khi đứng dậy ra về ông khách vui tính thân thiện ngỏ ý: – Bạn của chị cũng là bạn của tôi, thì hôm nay chúng ta cũng là bạn, nếu chị không ngại thì cho tôi chụp một tấm hình để gởi cho chị bạn của chúng ta. Trước lời mời chân tình mà từ chối thì hóa ra mình “chảnh”, chị Bông đành đau khổ gỡ kính ra và nói: – Anh xem mặt tôi thế này tôi làm sao mà dám chụp hình. Và để tránh ngộ nhận chị Bông kể lại vụ ngã đâm đầu vào tường cho người bạn mới quen, ông khách ái ngại tự trách mình: – Thế mà nãy giờ tôi không nhận ra mà hỏi thăm chị, tôi sơ ý quá. Chúc chị mau bình phục nhé. Mỗi buổi tối chị Bông đều chườm lạnh vào chỗ sưng, chỗ bầm tím và mỗi buổi sáng thức dậy chị Bông đều soi gương ngắm nghía xem vết thương đã bớt thế nào. Hai tuần lễ trôi qua con tim chị Bông đã vui trở lại khi thấy vết thương càng ngày càng lành. Tối thứ Bảy này chị Bông nằm ở ghế sofa vừa chườm lạnh vết bầm vừa mở ti vi vào you tube nghe băng kinh của các ni sư, sư thầy như thường lệ, càng nghe giảng kinh chị Bông càng thêm thấm thía. Chuông điện thoại reo vang inh ỏi. Anh Bông mở phone và đưa cho chị Bông: – Có phone của chị Hường gọi em. Chị Bông cầm phone nghe chị Hường hỏi thăm: – Hôm nay chị Bông đã đỡ chưa? Từ hôm chị bị ngã đến giờ tôi lo cho chị ghê lắm. – Cám ơn chị. Hôm nay tôi đỡ được 80% rồi. Giọng chị Hường hớn hở: – Vậy tôi kể tiếp chuyện nhà chị Liên nghe. Chị Bông đã tin phần nào vào sự “quả báo”. Nếu chị không cay cú nhà chị Liên, nếu chị không nói chuyện phone với chị Hường thì chị đâu bị ngã. Những tai nạn dù nhỏ nhặt trong đời thường hàng ngày biết đâu cũng là quả báo của việc mình vừa làm trước đó đâu cần đợi đến kiếp sau. Chị Bông không muốn tọc mạch chuyện nhà chị Liên nữa, nhưng chị không nỡ làm chị Hường cụt hứng, chị từ chối khéo: – Tuy tôi đã đỡ đau nhưng vẫn cần tịnh dưỡng chị Hường ơi. Tóm gọn là mẹ chồng nàng dâu nhà chị Liên đang bất hòa chứ gì. Thế là xong chuyện mình khỏi cần bàn nữa.. – Không, bởi thế tôi mới cần thông báo cho chị đây. Chị Bông tò mò hỏi tới: – Hay là họ tan rã? Con dâu đã ly dị chồng và vĩnh biệt bà mẹ chồng? – Không… – Vậy thì sao? chị nói nhanh đi.. Chị Bông chợt khựng lại, lại thấy mình hiện nguyên hình mụ đàn bà ác mồm ác miệng, ganh tị và nhỏ nhen chỉ muốn hơn thua với người khác. Chị Hường xuống giọng có vẻ ngại ngùng: – Tôi nghe nói con dâu chị Liên move khỏi thành phố này tưởng là nó xa lánh bà mẹ chồng, tưởng mẹ con họ xích mích, ai dè nó được hãng thăng chức và biệt phái đi công tác ở nước ngoài 1 năm, vợ chồng nó vẫn hạnh phúc, mẹ chồng nàng dâu vẫn đề huề thấy mà…phát ham. Chị Bông cũng ngượng ngùng hạ giọng: – Vậy là gia đình họ vẫn tốt đẹp như hồi nào đến giờ hả chị Hường.? – Ðúng thế, nghĩ mà… ân hận quá chị Bông à, nhà người ta đang yên lành mà tôi tung tin thất thiệt chỉ vì tôi cũng không ưa chị Liên giống như chị. Mà… lỗi tại chị nữa đó Chị Bông giãy nẩy lên: – Sao lại tại tôi? Chị mới là người đưa chuyện…… – Thì tại chị cứ quan tâm hỏi chuyện, moi móc tin tức nhà chị Liên làm tôi về hùa theo. Thôi, mình để đức cho con cháu sau này đừng nói xấu người ta nữa nghe chị Bông? Chị Bông mừng vui tán thành: – Tôi cũng đang tập cho mình cái điều này đây, ganh ghét người ta mang tội chết chị Hường nhỉ… – Ừa…tôi cũng nghĩ thế. Biết đâu hôm đó chị bị ngã cũng là….cũng là…cũng là….. Thấy chị Hường mãi ấp úng không dám nói hết câu chị Bông liền tiếp lời: – Quả báo chứ gì ! Chồng tôi cũng nói thế đấy. Xong cuộc nói chuyện với chị Hường, chị Bông thấy lòng thanh thản hẳn ra, sau một cú ngã đau thừa sống thiếu chết, sau khi nghe thêm những kinh giảng cách sống ở đời, cách đối nhân xử thế chị Bông đã nhận ra mình sai, đã nghiệm ra trong cuộc sống ta nên buông bỏ những tị hiềm ganh ghét, lòng hãy mở ra với mọi người với cuộc đời thì sẽ hưởng an nhiên hạnh phúc. Chị cũng sẽ bớt tranh cãi những chuyện vặt vãnh với anh Bông cho êm đềm nhà cửa. Chị Bông gọi chồng: – Anh Bông ơi, ngày mai anh ra vườn thấy cành hoa hồng nào vướng víu chĩa vào hàng rào patio thì cứ cắt bớt cho gọn mắt anh nhé.… Anh Bông hấp tấp từ trong phòng chạy ra, anh ngạc nhiên và vô cùng lo lắng: – Em vừa nói gì? Em cho phép anh cắt phéng những cành hoa Hồng mà em nâng niu yêu quý ấy hả? Có phải là em không? Chẳng lẽ kết quả chụp hình đầu không có vấn đề và vết thương đã gần lành mà bây giờ em còn…chạm dây thần kinh, mà em còn có biểu hiện khác thường sao? Có cần đưa em đi bác sĩ tâm thần như lời em dặn dò hôm nọ không? Chị Bông cười tươi như hoa: – Em đang tỉnh đây chứ có khác thường, mát dây hay điên rồ đâu. Sau cú ngã “ quả báo” em đã ngộ ra được nhiều điều và đổi mới rồi, anh Bông ơi… Nguyễn Thị Thanh Dương Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 06/Aug/2018 lúc 11:52am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 126 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |