![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Tâm Tình | |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 133 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23622 |
![]() ![]() ![]() |
NGÀY TẾT CỦA BA TÔI![]() Học tập cải tạo về, ba tôi lần mò chiếc xe đạp cũ còn sót lại sau ngày giải phóng. Chiếc xe hư hỏng đã lâu không ai màng tới, vứt chỏng chơ trong căn hầm chứa đồ cũ. Ông chắp vá, hàn gắn từng thanh thép, giũa mài, lắp ráp từ cái yên, cái baga, cái vành. May sao các bộ phận quan trọng hãy còn nguyên, sên, líp, đùi dĩa...đem cọ rửa, bôi nhớt mỡ vào cũng tạm ổn, còn thiếu ông nhặt nhạnh, gom góp từng đồng bạc lẽ mẹ tôi mua bán, sắm dần. Phải trên 6 tháng ông mới cho ra hình cái xe đòn ngang đi tạm được. Ông nói, thôi khỏi sơn lại, đắt lắm, miễn sao đi được là ổn, nên cái xe đủ thứ màu, xanh, đỏ, trắng đen như bộ quần áo rằn ri thủy quân lục chiến của ông ngày chinh chiến. Thời đó, đa số cuốc bộ, nhà nào có 2 chiếc xe đạp trở lên là oách lắm, xe máy thuộc hàng đại gia, không dám mơ. Thật tình mà nói trước 75, nhà tôi cũng có 1 chiếc honda dame. Ba tôi ở lính mà có tính máu me cờ bạc, nghe mẹ tôi nói ổng mê xóc dĩa, xóc một hồi bán luôn xe máy, bán cả căn nhà trong Nha trang, khu đồng đế mà ba tôi sắm được khi ông được điều phối vào đó. Đến ngày giải phóng, ba tôi còn sống và đi cải tạo, của chìm của nổi cũng đi sạch, mẹ tôi giận lắm nhưng rồi bà chép miệng, thôi thì của đi thay người. Cái xe máy còn mà đón về cái quan tài bọc kẽm thì đại họa. Ba tôi cải tạo về, có nghề ngỗng chi đâu, làm thuê làm mướn cũng ít người thuê. Cần cái xe đạp để đạp đi bán hàng rong kiếm mấy đồng nuôi con, qua ngày. Như nhiều gia đình, con cái đông đúc, đứa nầy chênh với đứa kia 1, 2 tuổi. Vị chi đến 10 đứa con. Lớn nhất là anh tôi năm 79 là 24 tuổi, đứa em út thứ 10 mới 4 tuổi. Đứng sắp hàng ngang chờ nhận cơm ăn mỗi bữa như cái hình tam giác. Năm tháng đó, ba tôi nghiên cứu thị trường, ông đi bán dạo bút bi, bút chì và đá lữa, bật lữa, giấy má đủ loại. Sáng mờ sớm ông đã đạp xe đi, tối mịt mới về, lùa mấy hột cơm xong lại đi chở hàng cho mẹ tôi. Hồi ấy, mẹ tôi và mấy đứa em gái nghỉ học ra bán nước chè, kẹo lạc, nước giải khát, nước mía bên sân ga xe lữa cả ngày đêm. Lúc đó, anh tôi đã đi làm công nhân sau lên đường sang mặt trận CamPuchia. Tôi vẫn miệt mài đèn sách, mỗi lần nhìn cái dáng xiêu vẹo của ba tôi trên chiếc xe đạp cũ, chữ nghĩa trong đầu tôi dường như tan biến, chữ nghĩa cũng ngậm ngùi cùng tôi. Mấy năm sau, nghề bán dạo ấy cũng không ra chi, ông được người quen giúp vào làm công nhân ở Ty Cầu đường. Vậy mà ổng giỏi, học đâu ra nghề thợ hồ, ông cùng đội xây dựng đi sửa chữa mấy cái cống rãnh. Ngày đi làm, tối chở hàng phụ việc cho mẹ tôi. Bấy giờ tôi đã đi nhận nhiệm sở công tác trên Pleiku, Gia lai. Vào dịp tết đến, thời bao cấp, mỗi nhà trông vào nồi bánh tét, thẩu dưa kiệu, khoanh thịt mỡ, mấy cân gạo trắng cho cả gia đình trên 10 người vui xuân là tốt lắm rồi. Mà đâu phải có tiền mua ngay, phải dành dụm, tích góp từng cân nếp ngay sau cơn lụt tháng 10 mới có. Ba tôi khéo tay, ông gói bánh tét rất chuẩn, tròn trịa, đầy đặn, cây nào đều như cây nấy, sắp chồng lên với màu xanh lá chuối rất đẹp mắt. Bữa nào vui ba tôi kể, chả là năm tháng trên khắp các tiền đồn, được 24 giờ hưu chiến, sĩ quan binh sĩ cùng nhau gói bánh, nấu bánh, cả đêm bên bếp lữa hồng rồi nghêu ngao hát bài "xuân nầy con không về", thành ra tay nghề nhuyễn. Tôi nhớ mãi đến hôm nay, dù ba tôi đã ra đi về cõi vĩnh hằng đã lâu lắm. Mỗi dịp tết đến lòng tôi thương nhớ bóng hình ông, nao nao khó tả. Năm tháng xa xôi ấy, cái ăn đã khó, cái mặc còn khó hơn. Quần áo CBCNV thì dùng tem phiếu vải phân phối, mỗi năm 2 bộ đồ, khi xấu khi tốt, may nhờ rủi chịu. Dân tình có tiền mua hay không là dựa vào hoàn cảnh của họ. Vì thế, áo quần vá víu nhiều lắm, quần vá, áo vá. Ba tôi tôn trọng cái áo công nhân màu xanh, ông nói áo kaki bền lắm, lâu rách, không cần ủi iếc chi cả, vải dày nên mặc ấm trong mùa đông giá rét. Chiếc áo ông mặc màu xanh sẫm qua năm tháng nó bạc gần trắng ở vai, ở lưng, ở cùi tay, vá khắp nơi. Đến khi không còn sử dụng được nữa, ông kêu để dành đó, mai mốt cắt ra những mảnh, vá cho cái áo khác. Vậy là chiếc xe đạp muôn màu với người đàn ông cao tuổi mặc chiếc áo vá thân phận đi trong buổi sớm mai hay chiều tà đẹp như bức tranh lập thể. Trong cái tủ gỗ xấu xí kê bên góc tường nhà vẫn còn một bộ đồ đẹp của ba tôi, để dành từ trước giải phóng. Chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tây đen, chiếc áo vest, chiếc cà vạt đỏ, đôi giày tây đen...Nhưng ông không dám mặc. Ba tôi cất, để dành cho mỗi dịp tết nhất, mặc thường nó cũ rách, ngày xuân mặc áo rách đi chúc tết nhà người ta sao được, kỳ cục lắm. Năm nào cũng vậy, cứ qua rằm tháng chạp, ba tôi mở tủ, ông lấy bộ đồ ấy ra, ngắm nghía, vuốt ve, là lượt, rất âu yếm. Để rồi sáng mồng một mẹ tôi choàng cái áo vest lên người ông, xỏ vào đôi giày tây đen, mẹ con tôi thấy ba tôi khác hẳn, oai phong như ngày xưa, hình ảnh ông già đạp xe bán dạo mất hẳn trong những ngày xuân mới. Ngày đám cưới của tôi trên Pleiku, Ba tôi từ Đà Nẵng lên chủ hôn, ông mặc bộ đồ lớn nầy, bên nhà gái, bên phía cơ quan tôi thấy nể trọng dăm phần, vì cái nét phương phi còn sót lại nơi ông, vì cái dáng phong trần năm tháng xuôi ngược trên đường đời cùng với chiếc xe đạp cũ. Tưởng cũng nói thêm đôi chút về thói quen của ông. Ba tôi không hút thuốc, bia rượu chỉ vài ly, ổng chỉ mê cờ bạc, gái gú thì phận làm con nên tôi không dám tìm hiểu. Nhưng đến cuối đời, khi về lòng đất cũng chỉ mấy mẹ con tôi đội tang, không thấy có ai thấp thoáng ngoài hè buổi hoàng hôn cả. Ngày tết, sau khi diện bộ đồ vía, ông ngồi nâng niu những tờ giấy bạc đã được xếp sẵn, vuốt lại thẳng thớm từ hôm trước, ba tôi lần lượt mừng tuổi cho mẹ con tôi, 11 người, một cách trân trọng, tình cảm chân thành. Mấy đứa em nhỏ của tôi thì reo mừng hớn hở vì chúng có tiền đi chơi năm mới, còn tôi thì ra xa một chút, đứng bên góc khuất hiên nhà, cầm tờ giấy bạc mà ngậm ngùi. Tờ bạc mà bao tháng ngày ổng dành dụm, chắt chiu trên con đường dong ruổi cùng cái xe đạp cũ bán từng cây bút bi, từng cây bút chì và vài chục viên đá lửa. Vậy rồi, dù gì, ngày tết năm nào gia đình tôi cũng rất vui. Tôi biết trên đất nước tôi lúc ấy có hằng triệu triệu gia đình khác cũng giống như gia đình tôi. Đâu đó, lẫn khuất, còn nhiều rất nhiều những mảnh đời bất hạnh, đón xuân dưới gầm cầu, trên sạp hàng khu chợ đóng cửa nghỉ tết, gặm miếng bánh tét người qua đường cho, lắng nghe tiếng pháo đì đùng đêm giao thừa. Tôi thấy mình hãy còn hạnh phúc hơn họ nhiều lắm. những ngày cuối năm Âl 2021 NGUYỄN QUYẾT |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23622 |
![]() ![]() ![]() |
Chuyện Cô Tiên
Nhưng tôi luôn nhớ mình là con trai nhà nghèo, chỉ có chiếc Mobylette
cà tàng làm chân đi kiếm cơm mỗi ngày. Em là con gái nhà khá giả, đi học
có xe đưa rước, về nhà không làm động móng tay vì đã có chị bếp, chị
bồi, chị vú lo toan mọi việc. Nếu hai đứa thành vợ thành chồng, em cực
thân là cái chắc.
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23622 |
![]() ![]() ![]() |
Dọn Nhà Dọn Cửa![]() Bây giờ nhắc lại chuyện “dọn nhà ... dọn cửa” trong những buổi “party” lúc về hưu thì, chắc theo các anh, cho tôi đang ngồi nói chuyện đời xưa. Dọn nhà dọn cửa thì có gì để nói nhỉ? Ai mà chẳng biết! Ấy vậy, đối với tôi thì lại khác đấy nhé, “khối” chuyện phải nói, phải kể, phải viết ra để than thở, thở than cùng với các anh. Kể từ ngày tôi về hưu, bạn bè tới nhà ngồi chơi tán phét, nhậu nhẹt sao cứ triền miên. Mỗi khi nhà có “party” đông đảo, nhiệm vụ của tôi là cứ phải “dọn nhà dọn cửa”, mệt “bá thở” chứ chẳng phải chơi đâu. Nếu không có những ngày như thế thì cái chữ hay cái việc “dọn nhà dọn cửa” đúng là xa lạ, nó không hề nằm trong tự điển ngôn ngữ của tôi, mà nếu có chăng thì nó chỉ nằm trong cái tự điển ngôn ngữ của “nhà tôi” (vợ tôi). Tôi nhớ, có một lần, chúng tôi cho mượn nhà để “Hội Liếm Tem”(1) làm nơi ra mắt hội viên. Trước ngày trọng đại diễn ra mấy ngày, nhà tôi cứ lăng xăng và với cái giọng “sai bảo” ngọt ngào: - Sáng nay em lo chuyện “đi chợ đi búa”, anh ở nhà “dọn nhà dọn cửa”, còn chuyện “làm vườn làm tược” thì để đến chiều hay ngày nào cũng được. Nàng nói một hơi dài rồi tất tưởi ra đi. Các anh ơi, cũng kể từ cái ngày về hưu ấy, tôi cứ tưởng là đã học được nhiều thứ lắm rồi, nào là rửa chén rửa bát, giặt quần giặt áo, nấu cơm đun nước, vân vân và vân vân, thế mà rút cuộc, hình như vẫn chưa học được là bao, đúng thật là “bể học mênh mông”. Tôi cứ ngồi suy nghĩ mãi về những điều nhà tôi nói. Không biết nàng “đi chợ đi búa” là thế nào nhỉ? Đi chợ thì đã biết qua, thế còn “đi búa” là đi đâu và làm gì thì tôi chưa biết. Định mở miệng hỏi thì lại sợ nhà tôi mắng khéo: “Thế mà cũng đòi làm ...” Nàng thường ngưng ngang ở đây vì có lẽ nàng cũng còn thương đến cái nghề nghiệp đã nuôi sống gia đình bao nhiêu năm nay. Phải nói thẳng ra ở đây, mỗi khi tôi làm điều gì hư, hay hỏng, hay không đúng ý nàng thì nàng liền phang ngay cho một câu: “Thế mà cũng đòi làm ... làm ...” dù rằng có khi câu mắng (yêu!) ấy lại chẳng liên quan gì đến cái nghề nghiệp nào cả. Thôi thì “đi búa” là đi đâu cũng mặc kệ, lỡ hỏi ra, tiếng “búa” lại dính líu tới cái búa cái kìm thuộc nghề nghiệp quen thuộc của mình thì quê quá. Còn cái chuyện “dọn nhà dọn cửa” nhà tôi sai bảo thì phải làm ra sao đây nhỉ? Dọn nhà thì tôi cũng đã biết qua, dọn nhà là cái gì không nằm trong gầm giường thì nhét vào gầm giường, cái gì không ở trong closet thì đút vào closet, cái gì không vừa gầm giường hay vừa closet hay cả hai nơi ấy đã đầy thì đem chúng ra ngoài garage. Những cái gì không thể dấu hay cất vào ba nơi ấy được thì lấy chăn phủ lên ngụy trang. “Dọn nhà” là chỉ có bấy nhiêu việc, dễ mà. Còn cái chuyện “dọn cửa” thì tôi cứ phân vân mãi, nghĩ nát óc mà vẫn không ra. Hỏi thì không dám hỏi, làm thì không biết mình phải làm ra sao? Chả nhẽ lại tháo cái bản lề đem cửa đi cất. Khó thật! Lại còn cái chuyện “làm vườn làm tược” buổi chiều! Làm vườn thì tôi biết là trồng cây, tỉa lá, cắt cỏ, trồng hoa . . . Thế còn “làm tược” là nàng muốn làm gì đây nhỉ? Hay là nàng muốn chặt hết cây trong vườn đi cho gọn. Nếu như thế thì tôi hoan nghênh ngay đấy, cũng dễ, nhưng nếu như không phải chặt đi mà lại là trồng thêm thì thật nguy quá. Cho chắc ăn, tôi hãy cứ làm những gì mình biết và cứ kéo dài nó ra cho đủ một ngày. Rồi sang ngày thứ hai, cũng như hôm trước, sáng sớm, trước khi nhà tôi dời khỏi nhà để “đi chợ đi búa” nàng không quên dặn dò mọi thứ phải làm. Nàng dặn nhiều thứ quá đến nỗi tôi phải ghi xuống giấy. Cứ theo cái danh sách dài dằng dặc này thì kể như một ngày nghỉ ngơi "đi đoong" mất rồi. Thế cũng còn chưa đủ đâu đấy nhé, ngồi trong xe, trước khi lái ra chợ nhà tôi còn dặn với theo: - “Quét tước” nhà cửa cho sạch sẽ đấy nhé. Ở nhà “làm lụng” cho tốt, em mua quà về thưởng. Thôi em đi, tí nữa em về! Nghe nàng nói một hơi làm tôi chóng mặt, nhưng như chợt nhớ ra điều gì, tôi hốt hoảng chạy theo hỏi với: - “Quét tước” là quét cái gì? “Làm lụng” là làm cái gì nữa mà phải tốt với xấu? Nhà tôi cười cười nói vọng lại: - Quét tước là quét hết, quét tuốt tuồn tuột! Chưa giải thích thêm về hai chữ “làm lụng” là gì thì nàng đã rú ga chạy thẳng để lại phía sau tiếng rít của bánh xe trên mặt đường với làn khói khét cùng với anh chồng đang ngớ ngẩn nhìn theo. Cứ theo lời vợ giải thích, quét tước là quét hết, quét tuốt tuồn tuột, chỗ nào có thể để lọt cái chổi vào là phải quét. Thế này thì cứ gọi quét đến mai, họp mặt xong rồi vẫn còn phải quét. Tôi biết đây là cái định nghĩa rất ư "bách khoa tự điển" của người đàn bà có uy quyền, nhất là uy quyền dành cho ông chồng đã về hưu, không cho ông có nhiều thì giờ rảnh rỗi để ngồi hàng giờ viết thư tán nhảm hay lén nhẩy hàng rào sang nhà hàng xóm ngồi nghe các cô ngâm Kiều (với cái giọng nằng nặng): Khi tựa gối khi cúi đầu, Khi vò chín khúc khi chau đôi mày. (xin đọc chữ “khi” thành “khỉ”) Qua giọng ngâm của các nàng, nếu ai không biết truyện Kiều thì cứ tưởng là hai câu thơ ấy tả về bốn con khỉ mất rồi (Xin lỗi, chỉ viết cho vui). Nghĩ đến thân phận mình, tôi chợt nhớ đến bốn câu thơ của vị đại trượng phu hảo hán nào đó: Sung sướng thay phận đàn bà, Đi đâu cũng được người ta làm chồng. Đau đớn thay phận đàn ông, Đi đâu cũng bị làm chồng người ta. Cái kiếp “làm chồng” người ta quả thật không dễ dàng gì. Vợ đã nói thế nào thì nó phải là như thế, nó là một thứ chân lý bất biến, các ông chồng chỉ biết nghe và nhắm mắt thi hành. Thắc mắc là manh nha có tư tưởng xét lại, là phản động, phản cách mạng, là đi ngược với trào lưu tiến hóa của loài người và ... là ... là ... con “bú dù” (con khỉ) của cụ Nguyễn Du. Tôi thất thểu bước vào nhà lòng đầy bâng khuâng, cứ tự trách mình tại sao lại ngớ ngẩn đi hỏi “quét tước” làm gì cho mệt cái thân. Có gì đâu, cứ cho “quét tước” là quét mặt bàn, bao nhiêu mặt bàn trong nhà tiện tay khi quét nhà, ta quét cho bằng hết. Nàng có hỏi thì cứ cắt nghĩa chữ "tước" có nghĩa là "bàn" theo tự điển tiếng Nga thời Nga hoàng là xong. Con mèo quấn vào chân kêu "meo meo" vài tiếng thân thiện làm tôi thức tỉnh và cảm thấy thoải mái, dễ chịu. Tôi khẽ xoa đầu nó rồi xắn áo bắt tay vào việc, làm việc hăng say như cái máy mới được “rebuilt engine”. Mọi thứ ngổn ngang trong nhà, kể từ ngày hôm qua, chúng đã có chỗ yên vị trong gầm giường, trong closet và ngoài garage cả rồi. Đến phần “quét tước” hôm nay thì cũng dễ thôi, cứ lùa rác vào những nơi nào ta có thể lùa vào được như gầm giường, gầm tủ chẳng hạn, vừa tiện lợi lại vừa có vẻ khoa học, còn kỳ dư chút ít thì hốt bỏ vào thùng rác. Chỉ có mỗi một nơi mà tôi cho là đáng ngại hơn cả, đó là cái nóc nhà. Đã gọi là quét tuốt tuồn tuột thì không thể không kể đến cái nóc nhà được. Thú thật, khi còn trẻ thì tôi đâu có coi ra gì ba cái lẻ tẻ này, nhưng kể từ ngày về hưu, cái vườn sao như cứ rộng ra, cái nóc nhà sao như cứ cao lên và đặc biệt cái thang để trèo lên nóc nhà sao như cứ mỏng manh đi. Hễ trèo lên được mấy nấc thang là tôi đã thấy cái cảm giác lành lạnh, tê tê, buồn buồn, bủn rủn như bị ai cù dưới lòng bàn chân mình vậy. Thôi vợ đã bảo làm thì ta cứ làm, dù có phải làm Lê Lai thì cũng xin liều mình cứu chúa. Chỉ có điều tôi sợ nhất là biết đâu cô hàng xóm đứng đâu đây nhìn thấy mình run rẩy trên cao, mỉm cười hóm hỉnh quay đi. Thế còn “làm lụng” là làm gì đây? Làm vườn, làm nhà, làm cửa, ngay cả làm bếp thì nay tôi đã biết rành rọt cả rồi. Còn nào là biết ngay cả: - “đi làm đi ăn” là đi làm rồi đi ăn. - “đi làm ăn” là vừa đi, vừa làm, vừa ăn cùng một lúc. Dễ hiểu quá mà! Thế còn “làm lụng” là làm cái quái gì mà khi làm tốt thì lại được vợ thưởng quà. Cả cái cô hàng xóm vô duyên kia nữa, vừa nghe thấy nhà tôi hứa cho quà, cô ấy cũng đứng trước sân nhà mình cong cớn nói đỏng "Anh làm lụng tốt cho em, em cũng thưởng". Cứ nhìn nét mặt của cô, tôi cũng đoán nếu không đứng cách xa mấy cái sân thì cô đã xỉa xói, dí ngón tay vào trán tôi khi nói câu ấy rồi. Với tấm thân "to lớn đẫy đà làm sao" của cô thì chỉ cần một cái dí trán nhẹ thôi cũng đủ làm cho tôi bị bẹp dính vào tường, phải đợi vợ bóc ra đem về. “Làm lụng” là làm cái quái gì mà ghê thế nhỉ? Thôi, cứ để hạ hồi phân giải. Các anh thấy không, tôi thật vất vả với những ngôn từ rắc rối của cuộc đời. Rắc rối như cô hàng xóm nhà tôi thường hay bị các bà dự “party” mắng: “Vừa ăn xong là cắp đít đi về”. Thế là thế nào nhỉ? Cái gì ở trên đầu thì gọi là đội, ở trên vai thì gọi là khiêng hay vác, ở trên lưng thì gọi là cõng, ở nách thì gọi là cắp, ở trên tay thì gọi là xách. Còn tự mình “cắp đít” đi về, cô hàng xóm nhà tôi làm xiếc à? Cứ như các cụ ta thường hay nói xách đít, cắp đít, vác đít đi về, chắc là các cụ muốn nói đến cái nặng nhẹ, cái bề thế của nó chăng? [Cười.] Khó quá, tôi xin chịu thua, thua như mấy thằng Tây học tiếng Việt vậy. Xin trở lại câu chuyện. Tối hôm ấy, không biết cái đêm hôm ấy đêm gì mà tôi cứ trằn trọc không sao ngủ được. Tôi nằm chờ đợi mãi mà không thấy nhà tôi hỏi han gì về kết quả tốt xấu của việc “làm lụng” đó và cũng chẳng thấy nhắc nhở gì về món quà nàng thưởng. Nửa định hỏi, nửa lại thôi. Mùi thịt bò kho thơm phức đang sôi trong nồi “slow cooker” trong bếp đưa tôi vào giấc ngủ, chập chờn lúc tỉnh lúc mơ. Có lúc tôi mơ thấy mình lò mò đi lục nồi thịt bò kho ăn vụng, lén lén lút lút như có lần giận vợ, dỗi cơm, nửa đêm bị vợ bắt quả tang đang lục nồi cơm nguội. Có lúc tôi mơ thấy mấy cô hàng xóm cúi xuống nhìn mình cười sằng sặc, văng cả nước bọt (nước miếng) vào mặt, sợ quá tỉnh dậy, tỉnh dậy rồi lại thiếp đi vào những cơn ác mộng. Rồi chuyện gì mong đến đã đến: ngày ra mắt của “Hội Liếm Tem”. Một buổi sáng đẹp trời, bầu trời xanh ngắt không một bóng mây. Những bông hoa quỳnh (loại Mỹ) xen lẫn với những bông hoa hồng đang nở rộ ngoài sân. Tôi tỉnh dậy khi đồng hồ đủng đỉnh điểm 8 tiếng thảnh thơi. Nhà tôi đã đi đâu và vẫn còn để vương lại trên bếp vài thứ còn đương nấu dở dang. Tôi tự pha cho mình một cốc nước trà sâm bột uống cho lại sức. Vừa nhâm nhi cốc trà vừa ngắm nhìn hai con tò vò đang bay lượn quanh cái tổ chúng xây bên thành cửa sổ. Tôi thả hồn theo mấy vần thơ lãng mạn và nhớ tới vài câu ca dao của các cụ để lại cho hậu thế, mỗi khi đọc tới không thể nhịn cười: Vô duyên, vô phúc! Múc phải anh chồng già. Ra đường người hỏi rằng cha hay chồng? Nói ra đau đớn trong lòng, Ấy cái nợ truyền kiếp, có phải chồng em đâu! Bữa cơm múc nước rửa râu, Hầu cơm, hầu rượu, hầu trầu, hầu tăm. Đêm đêm dắt cụ đi nằm, Than thân phận gái ôm lưng lão già. Ông ơi, ông buông tôi ra, Kẻo ai trông thấy, người ta chê cười. Lấy chồng chẳng đáng mặt chồng, Đêm nằm tơ tưởng ngỡ ông láng giềng. Đang lâng lâng với những bài ca dao mộc mạc chân quê thì tôi chợt nghe thấy ngoài cửa: - "Mu" (move) sang bên phải, "mu" sang bên trái một tí, tí nữa, tí nữa, được rồi, đâm thẳng vào. Lọt rồi! Rồi những tiếng ì ạch, hổn hển vang lên lẫn với tiếng vui mừng. Té ra đó là tiếng của các ngài trong Ban tổ chức của “Hội Liếm Tem” đang khuân chiếc "NGÀ VOI" (ý nói vác việc chùa, việc không công) vào nhà. Tôi xớ rớ chạy ra thấy hai ngài Hội trưởng và Hội phó đang chân nam đá chân xiêu, lạng quạng, ngả nghiêng, xiêu vẹo, chậm chạp tiến từng bước một như người xuống tấn. Thấy hai ngài vất vả, lòng chợt từ bi bất ngờ (TCS), tôi muốn thò tay giúp sức, nhưng phân vân không biết phải giúp đầu nào nhẹ hơn, hình như đầu nào cũng nặng như nhau thì phải. Lại còn sợ mất lòng nhau, giúp ngài này thì sợ mất lòng ngài kia nên tôi cứ chạy luẩn quẩn vòng ngoài hỗ trợ tinh thần: - Cố lên các anh ơi! Tới đến nơi rồi! Sắp tới rồi! ... Và một điều không thể quên dặn hai ngài, nên tôi luôn nhắc nhở: - Coi chừng trầy! Trầy! Trầy, trầy hết bây giờ. Ngài Hội phó điên tiết hỏi: - Trầy cái gì? Sợ ngài Hội phó hiểu nhầm là tôi sợ trầy cái "ngà voi" nên tôi liền vội chỉ xuống chân: - Sàn! Sàn! Cái sàn gỗ! Tôi chưa kịp dứt lời thì ngài Hội trưởng thét lên: - Mẹ! Rầm! Thế là ngài ngã lăn đùng, hai vó chổng lên trời, nhưng hai tay vẫn kịp nâng cái "ngà voi". Tôi cứ phân vân trong lòng, chữ "Mẹ" ngài dùng là dành cho ai, cho tôi vì sợ trầy sàn gỗ, hay cho cái "ngà voi" quá nặng so với tuổi tác của ngài. Cuối cùng, chiếc "ngà voi" cũng được an vị nơi dành riêng cho nó, giữa nhà. Hai ngài ngồi thở. Sau khi lấy lại sức, trên nét mặt hai ngài vẫn thấy có nét buồn buồn. Lại một lần nữa, tiếng "Mẹ" được phát ra. Hai ngài lầm bầm thều thào, phải lắng nghe lắm mới rõ: - Nó chơi như thế thì chơi với ai. - Chơi như "xê" ấy! À ra hai ngài đang nói về kết quả trận bóng rổ của Laker và Detroit đang chiếu trên TV. Nay thì tôi đã biết chữ "Mẹ" của ngài Hội trưởng đã dành cho ai và cũng hiểu tại sao bỗng nhiên ngài ngã bổ chổng, bổ nhào: Laker thua! Câu chuyện rủ rỉ rù rì ấy chẳng được bao lâu, ngài Hội phó đã bắt đầu "kéo gỗ" (ngủ). Kỳ này ngài Phó kéo gỗ một mình nên dù ngài có thua cũng vẫn được ăn cơm vua theo đúng tinh thần: Kéo cưa lừa xẻ, Ông thợ nào khỏe Thì ăn cơm vua. Ngài Hội trưởng thảnh thơi ra vuốt đuôi mấy con mèo con ngoài vườn. Thời giờ thấm thoắt trôi nhanh. Các hội viên đã lục tục, kẻ trước người sau, kéo đến họp mặt. Ban tổ chức lo phần ẩm thực. "Mâm cỗ" đã đầy ăm ắp được mọi người xúm vào bầy biện trang hoàng. Ôi “mâm cỗ” và cái "ngà voi" rực rỡ làm sao. Trong khi đó, mọi người quên đi cái nóng nực, ai nấy đều tay bắt mặt mừng hàn huyên trò chuyện vang cả góc trời, rung cả góc nhà. Thế rồi cuộc vui nào cũng phải có lúc tàn. Sau vài giờ họp mặt, các “quý khách” cũng bắt đầu lục tục ra về. Những bịch rác lớn ở lại, mối ưu tư lớn nhất của gia chủ. Thế là hôm nay tôi lại có dịp làm công tác ngoại giao với những ông, những bà và những cô hàng xóm để cho gửi nhờ đám rác này vào thùng rác của họ. Nói đến chuyện gửi rác, tôi chợt sực nhớ vào mấy tháng trước, cũng nhân có buổi họp mặt bạn bè đông đảo ở nhà tôi. Vì rác nhiều quá nên đành phải đem gửi nhờ sang những nhà hàng xóm. Và cũng vì đám rác này, tôi mới khám phá ra một điều, văn hoá đấy nhé, khiếp chưa: mỗi thùng rác, nó đều chứa đựng bóng dáng của văn hoá, của chủng tộc, của đời sống sinh hoạt hàng ngày khác nhau trong đó. Nhờ có đi gửi rác sang nhà ông hàng xóm liền vách, tôi mới biết ông bà ta là người Việt Nam mà trước đây cứ tưởng là Chinese vì ngoài cái mùi “seafood”, đầu tôm đuôi cá để lâu ngày, lại thêm cái vỏ chai nước mắm hiệu “ba con cua” hay “con mực” gì đó. Và từ hôm ấy, mỗi khi gặp gia chủ hàng xóm, tôi chào anh chào chị chứ không chào “hai” (Hi) hay “ba” theo kiểu Mỹ một cách máy móc vô duyên như trước nữa. Có vị thiền sư nói: “Trong thùng rác có bóng dáng của bông hồng, và trong bông hồng có bóng dáng của thùng rác. Rác là phân bón cho cây hồng trổ bông và trong bông hồng có hình bóng của thùng rác vì cái tính vô thường của nó. Khi hoa hồng tàn thì nó trở lại thùng rác như lá rụng về cội vậy” Vị thiền sư nói như thế không sai vì ông nhìn thùng rác qua tính “nhất nguyên” của triết lý Đông phương hay triết lý “bất nhị” của nhà Phật. Với tôi, còn hơn thế nữa, thùng rác còn mang cả “văn hoá, chủng tộc” nữa đấy. Khiếp chưa! Cũng như những lần trước, lần họp mặt này, tôi cũng không thể không đem gửi rác sang nhà hàng xóm. Ông bà hàng xóm, kể từ ngày biết nhau cùng là người Việt cả nên đối xử với nhau thật là thân thiện theo đúng tinh thần đồng hương, tinh thần làng xóm tối lửa tắt đèn có nhau. Khi tôi vừa ngỏ ý muốn gửi mấy bao rác thì ông bà vui vẻ chấp thuận ngay. Ông niềm nở: - Xin ông cứ tự nhiên, hàng xóm với nhau cả mà. Nếu thùng đựng rác nhà tôi đầy rồi thì ông cứ tự tiện đổ rác vào thùng “recycle”, mà nếu thùng “recycle” có đầy nữa thì đổ sang thùng "cây xanh", hai thùng ấy lớn đựng được nhiều rác lắm. Ông hăng hái nói một hơi. À ra thế, các anh ơi, là ra thế đấy! Tinh thần thực dụng của ông hàng xóm nhà tôi thật đầy sáng tạo, dám nghĩ dám làm, dám làm vì không sợ bị phạt. Phải chi ông còn ở Việt Nam, tổ dân phố đã bình bầu cho ông được bằng "tiên tiến" về sáng kiến này rồi. Còn các cô hàng xóm thì sao? Thôi thì cũng đủ loại cả đấy, cô Mộng béo tròn ở đầu ngõ, cô Đẹt gầy tong gầy teo ở cuối ngõ, còn ba cô xinh đẹp ở đối diện nhà tôi thon thả làm sao. Như đã nói với các anh ở trên, tôi đã khám phá ra sự hiện diện của văn hoá lẫn chủng tộc trong thùng rác, lần này lại tìm được một khám phá mới trong ấy, đó là chế độ ăn uống. Nhìn vào thùng rác của cô đẫy đà đầu ngõ thì lúc nào cũng đầy ăm ắp không còn chỗ nào mà ních; cô cuối ngõ gầy teo thì thùng rác chỉ toàn thấy rau với cỏ, trống tuếch trống toác tha hồ mà nhồi, mà nhét, mà tống rác vào; còn ba cô thon thả trước nhà thì thùng rác lúc nào cũng ở bậc trung trung, nó cũng thon thả như ba cô ấy nên tôi chỉ có thể “nhờ” được một mớ. Và các cô lúc nào cũng luôn hớn hở “welcome”. Nhưng kể cũng tội, có hôm, các cô hàng xóm cứ đứng ôm thùng rác đợi tôi sang đổ rác nhờ. Tôi không sang, các cô tiu nghỉu, đứng lườm nguýt nhau rồi bỏ vào nhà. [Cười!] Thôi tôi xin ngừng câu chuyện kể lể lòng vòng, tào lao thiên địa ở đây với những sự việc đầy hư cấu, viết cho vui theo đúng tinh thần tưởng tượng của nhà văn Jules Verne và theo đúng tinh thần của cụ Nguyễn Du: Lời quê chắp nhặt dông dài Mua vui cũng được một vài trống canh. (Câu này thì không bảo đảm) Khi có thêm kinh nghiệm về “về hưu” nào nữa, tôi sẽ xin kể các anh nghe sau nhé. * * * Xin gửi các anh trích đoạn bài hát “nhái lời” (Gia tài của mẹ - TCS): . . . Gia tài của vợ để lại cho ta, Gia tài của vợ một khối việc nhà . . . Dạy cho con biết quý vợ nhà Dạy cho con biết như người cha Con biết như người cha, vui việc nhà. (trên NET - vô danh)
NGUYỄN GIỤ HÙNG |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23622 |
![]() ![]() ![]() |
Lấy Vợ Đầm![]() Lời tác giả: Đôi khi xuống phố, chúng ta gặp một người lạ
giống hình ảnh người thân... Câu chuyện dưới đây cũng thế, nếu việc ấy xảy ra
sẽ chỉ là sự trùng khớp ngẫu nhiên. CĐV Tuấn kéo cao cổ áo cho đỡ lạnh...
Trời mùa thu Paris nhiều mây xám và gió rét, trước mắt chàng tất cả đều mới lạ
từ con người đến cảnh vật. Chuyến Air France cất cánh ở Tân Sơn Nhất Sài Gòn
đáp xuống phi trường Orly sau nhiều giờ bay vừa mang Tuấn đến đây với giấc mơ
“Tây du” trở thành hiện thực. Bên cạnh nỗi buồn nhớ nhà, nhớ bạn, nhớ quê...
lòng chàng còn đang xao xuyến giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. “Đi một ngày
đàng, học một sàng khôn” tuổi 18 thanh niên xa nhà du học luôn ấp ủ một cuộc
đời mới với sự nghiệp đầy hứa hẹn nhưng chẳng ai biết trước duyên kiếp, số phận
ngày mai rồi sẽ ra sao?
Trên đại lộ St Michel, khách tản bộ xuôi ngược như dòng nước chẩy, thỉnh thoảng
vài cặp dừng lại âu yếm hôn nhau ngay trên vỉa hè tấp nập mà lạ lùng thay...
ngoài chàng ra chẳng thấy ai bận tâm dòm ngó! Đứng ở đầu đường Soufflot, Tuấn
chăm chú nhìn chiếc cổng sắt hoa văn dẫn vào khu vườn Luxembourg mà thời thơ ấu
khi đọc bài “La Rentrée” đã bao lần chàng mơ tưởng đến hình ảnh cậu bé Anatole
France tay đút túi quần, cặp sách đeo lưng tung tăng đến trường như con chim sẻ
băng ngang qua nơi này... Mùa thu tháng 10 giữa thập niên 60 lá vàng bắt đầu
rơi trên vai các pho tượng trong công viên, nhìn trời nhiều mây xám và lắng
nghe tiếng lá thu xào xạc, tâm hồn Tuấn như bị chia đôi: nửa hồn nôn nao nhớ
nhà, nửa kia náo nức vì cảnh lạ xứ người nhưng nhớ quê thì ít mà cảm nhận quang
cảnh bơ vơ trước mắt thì nhiều.
Bơ vơ vì mới hôm qua Tuấn còn quây quần bên gia đình, hít thở thời tiết vùng
nhiệt đới mưa nắng hai mùa thế mà bây giờ một mình lạc lõng vào không gian thu
- đông bốn mùa. Con người nơi đây có lối sống phóng khoáng và quyến rũ bội
phần... Dập dìu trên phố, những cô Đầm tóc vàng nâu, cặp mắt to với hàng mi dài
trên làn da trắng vừa đi vừa cười đùa lả lơi và mỗi lần có cô nào bước qua mặt
đến gần là thoang thoảng cuốn theo một mùi thơm. Những năm trung học, Tuấn cũng
đã biết u châu qua sách vở nên chẳng mấy ngạc nhiên, nhớ là sau cách mạng nam
nữ bình quyền, nước Pháp nổi tiếng với tự do, dân chủ, phụ nữ đẹp và nước
hoa... Họ như những đóa hồng tươi thắm sớm khoe sắc hương, giấu sao được nét
lẳng lơ ở tiếng cười trẻ trung và phần da thịt gợi cảm đáng lẽ phải che đậy thì
lại kín hở lộ ra ngoài, thu hút sự chú ý của những chàng trai phong nhã biết tỏ
lời tình tứ! Chưa ai dễ quên phim ảnh cô đào Brigitte Bardot khỏa thân, thần
tượng “new wave” một thời ở phương Tây đã làm hàng triệu thanh thiếu niên trên
quả địa cầu này mê mẩn. Đất nước họ thanh bình nên đời sống sung túc, tìm mọi
cách hưởng thụ chẳng thế mà thời trang từng mùa có mầu sắc khác biệt và kiểu áo
mới càng ngày càng thiếu vải rồi mỗi dịp gặp gỡ các cô lại sức một mùi nước hoa
riêng...
Bơ vơ cũng vì Tuấn vừa từ giã người yêu lên đường, cô em gái nhỏ Trưng Vương
ngày ngày còn cắp sách đến trường lúc nào cũng khép nép e thẹn, cử chỉ ý tứ vì
mặc cảm sợ chê cười, luôn tránh né bộc lộ sự rung động bên trong hay nét đẹp
thể xác bề ngoài. Tình câm nín nhưng đẹp ở chỗ kín đáo, tế nhị hiểu ngầm... như
câu thơ Kiều “tình trong như đã mặt ngoài còn e” thế nên ở quê nhà, bao chàng
nhút nhát dễ trở thành nhạc sĩ viết khúc ca dang dở tỷ dụ Lê Hoàng Long với Gợi
Giấc Mơ Xưa: “Em ơi, tình duyên lỡ làng rồi, còn đâu nữa mà chờ...” hay thi sĩ
Lưu Trọng Lư: “Tình đôi ta vời vợi, có nói cũng không cùng” để rồi cuối cùng:
“Nhìn nhau mà lệ ứa, một ngày một cách xa...”.
Cách xa nhau vì dụt dè mà lỡ duyên, quả tình... buồn và đáng tiếc dù trong thi
văn hay ngoài đời nhưng lúc quen nhau, hứa hẹn rồi “xa mặt cách lòng” thì sẽ
đáng trách hơn đáng buồn! Đó phải là kinh nghiệm cho lứa tuổi đôi mươi, nam nữ
dễ tỏ tình nhưng cũng rất dễ yếu lòng trước đường đời trăm vạn nẻo? Hoàn cảnh
giăng mắc như lưới nhện, cám dỗ bởi thuyết hiện sinh coi trọng tình yêu, tình
dục và hưởng thụ... Tuấn cũng không là ngoại lệ để thoát khỏi cái vòng kiềm tỏa
ấy! Chỉ vài năm sau trên đất lạ thành quen, hết bơ vơ khi đã đủ lông cánh,
chàng quên người em gái năm xưa, lấy vợ Đầm rồi có cô con gái đầu lòng một năm
trước khi ra trường.
Tình yêu đã gián tiếp chuyển hướng cuộc đời mà dù muốn hay không chàng cũng
phải chấp nhận “ra khơi” khi ván đã đóng vào thuyền! Tuấn âm thầm ở lại Paris
chưa vội về nước, mướn một căn phố nhỏ vùng ngoại ô, đi làm vừa thêm kinh
nghiệm vừa cấp dưỡng gia đình có cô vợ trẻ Sylvie tóc mầu hạt dẻ và đứa con lai
kháu khỉnh tên Phượng. Nàng tốt nghiệp sư phạm, dậy lớp mẫu giáo còn chàng là
kỹ sư công nghệ, cả hai cùng bận công việc nên mỗi sáng phải gởi con ở nhà trẻ.
Buổi chiều sau bữa ăn tối, con nằm nôi ngủ sớm, đôi khi chỉ đảo mắt xem tin tức
truyền hình qua loa là đôi uyên ương lại cuộn vào nhau mặn nồng ân ái. Từ nay
bơ vơ ơi... xin chào mi! Vợ chồng son dị chủng như nam châm đầy hấp lực nên yêu
đương không mệt mỏi. Từ thể diện bề ngoài cho đến nội tâm, có biết bao quan
điểm u - Á dị thường gợi tính tò mò lý thú cần khám phá tìm hiểu ở nhau vì thế
khi nào mà tình yêu còn là một “puzzle” thì đối tượng vẫn còn sức lôi cuốn nồng
thắm, đôi khi mạnh hơn cả sự hy sinh thiết yếu.
Dáng người Sylvie cân đối nhỏ nhắn, vừa mảnh khảnh lại vừa lồ lộ, có phần đẫy
đà theo kích thước ba vòng trên dưới. Vẻ đẹp của phụ nữ Tây phương rất thuyết
phục đối với đàn ông mới trưởng thành như Tuấn vì tính gợi cảm trực tiếp và nỗi
uẩn khúc “thuộc địa” đến từ dĩ vãng lịch sử... đối nghịch hẳn với tình đồng
bào, nét thâm thúy bền bỉ, “yểu điệu thục nữ” thường thấy ở những cô gái Việt.
Tuấn không thể làm thơ yêu vợ, chuyện văn chương thơ thẩn như thời mới lớn bỗng
nhạt dần có lẽ vì mỗi khi nhìn đôi mắt xanh thẳm, đôi môi khêu gợi, mái tóc thu
vàng uốn từng sợi nhỏ cho đến tấm thân tạo hóa khéo vẽ nên hình tượng, chàng
chỉ thấy dồn dập những khát khao, nhanh chóng lẫn lộn tình yêu vào tình dục
nhất là khi mùi hương L’Air du Temps hay Madame Rochas thoảng trên làn da trắng
như câu ca dao quê nhà tuy khác mùi nhưng chung một ý: “Thân em như lọn nhang
trầm, không cha không mẹ muôn phần cậy anh”.
Điểm son của thiếu nữ Tây phương là sự thành thật... Nếu như trái tim có lý lẽ
riêng và tình yêu là tiếng gọi từ xa vọng lại thì phần đông chuyện tình của
những người con gái đang yêu xứ này dựa vào tiêu chuẩn đó. Khi trưởng thành,
tâm hồn họ độc lập, ít bị ràng buộc vào trách nhiệm gia đình nên tính tình
phóng khoáng tự chủ, tình cảm bén nhậy như văn hào Marcel Proust của họ đã dẫn:
“L’amour, c’est l’espace et le temps rendus sensibles au coeur” tạm dịch nôm na
cái triết lý cao siêu ấy: “Yêu là tim thổn thức bất kể không gian hay thời
gian”. Yêu là yêu, say đắm vì say đắm... mọi yếu tố khác như xã hội, tôn giáo,
gia đình, chủng tộc... ngay cả cái không gian đổi thay và thời gian bất biến dù
có cân nhắc trước sau vẫn chỉ là phụ thuộc. Thế nhưng ở đời, hành động tốt hay
xấu phỏng theo thế quân bình của tạo hóa đều có sẵn phản ứng ngược: hoa xuân
chóng nở thì mau tàn, gái xuân yêu sớm thì tình dễ phai! Mấy năm đầu, công việc làm và hạnh phúc lứa đôi chiếm trọn thời gian, nhìn từ
phía ngoài tưởng như Tuấn đã thay hình đổi dạng, hãnh diện làm công dân một
nước văn minh và quên hẳn quãng đời thư sinh thiếu thốn. Thực tế, sâu trong
tiềm thức, đất nước xa xôi với hoàn cảnh chiến tranh vẫn hiện hữu trong lòng
chàng và bố mẹ, anh em, người yêu hay bạn bè là những tình cảm chợt đến, chợt
đi chẳng thể nào chuyển hóa hay tách rời.
Dòng đời âm thầm trôi... Đầu thập niên 70 trước Tết Nguyên Đán, Tuấn nhận việc
mới ở Sài Gòn và hân hoan đưa vợ con theo chàng về quê hương. Công ty cấp cho
gia đình một biệt thự xinh xắn gần phi trường Tân Sơn Nhất, tuy hơi xa thành
phố nhưng nhà cửa thoáng mát, vườn tược rộng rãi nên trồng nhiều cây trái... có
cả ao sen nhỏ, tre và chuối là những hình ảnh thân quen giống như cảnh quê tân
thời bởi tiếng động cơ máy bay hàng ngày vẫn không ngừng lên xuống giữa trời.
Chàng tin là ở vùng ngoại ô, biệt lập với cái không khí ô hợp của thủ đô sẽ
giúp Sylvie và con gái dễ chấp nhận cuộc sống mới. Phượng sẽ vào học lớp mẫu
giáo trường tư nước ngoài, nhà có chị Lan giúp việc chợ búa nấu ăn và còn thuê
riêng bác tài đưa đón Phượng ngày hai buổi đi học hay mỗi khi Sylvie cần di
chuyển vào trung tâm.
Biệt thự xây từ thời Pháp thuộc, gạch ngói kiên cố và sơ đồ phòng ốc tương đối
thích hợp với gia đình có con mọn như vợ chồng chàng. Khó khăn vẫn là thời tiết
miền Nam, hai mùa nắng nóng và mưa rào ẩm ướt... Vào dịp Tết, những tháng đầu
năm khí hậu còn mát mẻ, qua đến mùa hè vì chưa quen, bản thân Tuấn cũng nhễ
nhại mồ hôi, ngày tắm hai lần mà vẫn thấy nhớt nhát nói chi đến vợ con chàng!
Phòng ngủ được lắp sẵn máy lạnh, quanh nhà đều có cửa lưới tránh muỗi ban đêm
nhưng ban ngày chị Lan dọn dẹp vẫn thường mở toang cánh cửa chính ra vào để hơi
ẩm thoát ra và đón nắng ấm vào nhà.
Từ dạo về nước, Tuấn hồ hỡi với việc làm, vừa nhiều trọng trách lại thêm vui
với ý nghĩa phục vụ đất nước. Thu nhập hàng tháng so với chi tiêu cũng rất dư
dả nên Sylvie chỉ quanh quẩn ở nhà đọc sách và lo cho cô con gái nhỏ... Chiều
chiều, khi Lan đã chuẩn bị xong bữa tối, Sylvie rót ly rượu nhâm nhi ngồi đợi
chồng về. Thời gian đầu, ăn món bản xứ vị ngon lạ miệng nhưng giống như Kiều
"dần dà rồi sẽ liệu về cố hương", từ từ nàng cảm thấy ngán thực đơn
quê chồng và thèm sản phẩm khô như xúc xích, pho mát camembert hay jambon... Cứ
nửa tháng, Sylvie laị nhờ bác tài lái xe chở nàng đến mua ở một tiệm Pháp ngay
trong cư xá gần phi trường rồi sửa soạn bữa ăn khô bánh mì thịt nguội vào cuối
tuần như để tìm lại mùi vị thân quen tưởng rằng đã quên nhưng vẫn nhớ!
Thế rồi vào một đêm rầm sau cơn mưa, ánh trăng từ ngoài rọi sáng căn phòng ngủ,
đang say giấc bỗng Tuấn bừng tỉnh bởi tiếng thét hoảng hốt của vợ... Sylvie bật
dậy như chiếc lò so, vỏn vẹn chỉ có chiếc quần lót che thân, nàng với tay bật
ngọn đèn đầu giường... miệng há hốc, mở to mắt và bình thường đôi mắt ấy đã to
phút chốc lại tròn hơn lộ rõ nét kinh hoàng! Hồn vía lên mây vì nàng vừa nhìn
thấy con cóc dềnh dàng bằng cổ tay, mụn da sần sùi nhẩy từ gầm giường nhẩy ra
thế là vợ chồng thức suốt đêm, hãi hùng tìm bắt con vật xấu xí hiền lành. Đối
với dân bản xứ, sự thể dễ hiểu khi những cơn mưa rào đổ xuống thửa vườn, lại
thêm ao sen nước đọng là môi trường thích hợp với loài cóc nhái, thể nào cũng
có con nhẩy lạc vào nhà khi chị Lan mở cửa phòng hong nắng... nhưng với cô Đầm
Sylvie thì chuyện bé ấy tức thì xé thành to! Ít có cô Parisienne nào đã nhìn
thấy loài cóc một lần mà còn kinh dị hơn vì nó đang chung sống ở ngay trong
phòng ngủ của nàng? Bản thân Sylvie sẵn chứng phobia ám ảnh bởi loài động vật
lưỡng cư thuộc lớp ếch, chàng hiu Amphibia nên tức thì nơi chốn hạnh phúc sau
gần một năm tạm yên giờ đây đã hiện cơn ác mộng. Tai nạn bất ngờ làm nàng phiền
muộn, mất ngủ cả tuần rồi từ đó giữa khuya thường tỉnh giấc như rình rập bắt
gặp kẻ lạ vào phòng...
Cuối cùng, nhiều đêm thức trắng thành quen nên nàng vất vưởng ngủ ngày và chỉ
một thời gian ngắn thì thần sắc sa sút hẳn. Tình thế bắt buộc, Tuấn đành trả
lại biệt thự, di chuyển vào trung tâm, mướn căn chung cư hiện đại hai phòng ngủ
ở tầng thứ năm trong một tòa nhà gần vườn Tao Đàn. Nơi đây sáng chiều có tiếng
rao hàng và còi xe inh ỏi, ve kêu râm ran gọi hè giữa công viên làm chàng nhớ
đến kỷ niệm những mùa thi nhưng với vợ con thì bản hòa tấu ồn ào đơn điệu ấy là
một trở ngại... “Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” đổi lại thì họ cũng không còn phải
nghe liên tục tiếng động cơ máy bay từ phi trường.
Ban ngày nếu Sylvie thấy tù túng giữa bốn bức tường, nàng có thể băng ngang
đường đến “Cercle Sportif” Câu Lạc Bộ Thể Thao Sài Gòn kết bạn bơi lội hay đánh
quần vợt... Sinh hoạt gia đình coi như bình thường trở lại sau những thay đổi
đã được xếp đặt chẳng hạn chị Lan bây giờ làm buổi sáng, thu dọn xong thì về và
bé Phượng nhờ xe nhà trường đưa đón nên bác tài đã cho nghỉ việc... Khi Phượng
đi vườn trẻ, Sylvie đến Club nằm ở hồ bơi phơi nắng đọc truyện, chơi quần vợt
mỗi khi có hội viên rủ ra sân. Đời sống của nàng tựa những ngày hè bất tận nếu
chiều về không nghe chồng nhắc nhở tin chiến sự thảm khốc đang xảy ra trên đất
nước này.
Việc của Tuấn ở sở càng ngày càng bận rộn nhất là phải giao du với bè bạn theo
lối quan liêu... đi trễ về khuya bất thường. Nhà có con nhỏ, chiều tối cần yên
ổn học hành và ngủ sớm nhưng mỗi tháng đôi lần vợ chồng dự tiệc mời, lần nào
cũng phải mang Phượng gửi nhờ hơn nữa vì bất đồng ngôn ngữ Sylvie thường bắt
Tuấn phiên dịch nên lần hồi trở thành phiền toái, nàng tự động ở nhà với con để
Tuấn đi một mình. Thỉnh thoảng vào dịp nghỉ lễ hay giỗ chạp, chàng vui vẻ chở
vợ con đến thăm cha mẹ. Tuấn có năm anh chị em nhưng bây giờ sống quanh phụ mẫu
là một đại gia đình, con cháu dâu rể đầy đàn... chỉ khổ nàng dâu Sylvie, mỗi
lần đến chơi là một lần chịu đựng vì tiếng Việt mời chào oang như lệnh vỡ và
tập quán chưa quen nên cảm thấy lạc lõng, nàng chỉ biết ôm con khép nép đứng
ngồi, ăn uống cho có lệ rồi chờ giờ ra về. Lời to tiếng nhỏ đối với cảnh
đời hàn vi của gia đình so với nơi ở sang trọng thường trực máy điều hòa không
khí mà Tuấn phải phục vụ cô vợ Đầm không mấy thuyết phục lại còn tạo ác cảm
trong lòng mọi người. Sự chịu đựng nào cũng có giới hạn vì thế Sylvie dần dà
kiếm cớ tránh những cuộc họp mặt đông đảo ở nhà chồng.
Đầu xuân năm 73, Sylvie mang bầu đứa thứ hai và muốn về Pháp dưỡng thai trước
mùa mưa tháng sáu. Sẵn có tiết kiệm ở ngân hàng, nàng bàn với chồng mua trả góp
căn hộ hai phòng ngủ nằm về phía nam Paris để làm vốn... Cuối tháng mười, nàng
sinh con trai đặt tên Lucas, tiếng Việt là Luân. Sau thời gian nghỉ ngơi, ngán
ngẩm với đời sống nhàn hạ từ nhiều năm qua, Sylvie không hỏi ý Tuấn, xin trở
lại nghề dậy học và ghi danh cho Phượng nhập học niên khóa mới ở cùng trường
với nàng.
Một mình trên quê hương, tình cờ Tuấn gặp lại Thảo trong quán kem Pole Nord
trên đường Nguyễn Huệ. Cô em gái Trưng Vương năm nào bây giờ đã là góa phụ, số
phận hẩm hiu của những người vợ lính sống trong đất nước chiến tranh... Chồng
Thảo là sĩ quan không quân tử nạn sau phi vụ để lại người vợ trẻ vừa cưới nay
cô quạnh nuôi đứa con gái chưa một lần nhìn thấy mặt bố! Nàng mặc chiếc áo dài
đen kín cổ, nước da trắng không vì son phấn, khuôn mặt tuy đã mất hẳn nét hồn
nhiên nhưng vẫn trẻ, đẹp và quyến rũ với cả nỗi buồn đằng sau ánh mắt! Những
ngày cuối tuần lẻ loi, nếu Tuấn không đến thăm cha mẹ thì lại rủ mẹ con Thảo
dạo mát ở bến đò Thủ Thiêm để tránh cái nóng và không khí xô bồ giữa thành phố.
Lúc trời chiều vừa tắt nắng, cả ba tản bộ đến ăn tối ở quán mì gần bờ sông rồi
về nhà Thảo... pha cà phê và chàng ngậm ngùi uống từng giọt mặn đắng trên môi
mắt nàng! Hóa ra mối tình thuần khiết nhẹ như mây năm nào tưởng đã nhạt nhòa
theo thời gian vẫn còn khả năng chuyển thành cơn bão tình mà hậu quả có sức tàn
phá ở ngay tầm mắt.
Tháng chạp không hẹn đã đến, Tuấn về Pháp thăm gia đình nhất là thằng con trai
một tháng tuổi chỉ mới biết qua hình ảnh. Chàng dự định ở Paris với vợ con qua
Giáng sinh và Tết tây rồi đầu tháng ba 74, tất cả sẽ về Việt Nam đón Tết ta
nhưng sau hiệp định Ba Lê ký kết hồi tháng giêng 73 chiến sự bây giờ có nhiều
dấu hiệu khốc liệt trở lại... Dòng đời khác gì dòng sông vô thường? Miệt mài
xuôi qua từng đoạn gập ghềnh giống như hoàn cảnh khó khăn của gia đình chàng
hiện nay bởi lẽ Sylvie hết muốn quay lại Sài gòn với lý do đi xa nàng sẽ nhớ
nơi này... Căn hộ mua xong cần tiền trả nợ, may mắn nàng đã có việc làm và quan
trọng hơn cả là chẳng ai mang con thơ về lại nơi khói lửa chiến tranh.
Ngày vui đoàn tụ qua mau nhưng khác với dự tính, tháng ba 74 Tuấn trở lại Sài
Gòn một mình để xin mãn nhiệm sở, thu dọn đồ đạc, miễn cưỡng nói lời tạm biệt
với gia đình và thành phố Sài Gòn thân yêu. Chàng không còn cảm thấy buồn phiền
vì hiểu rằng có mối tình khác biệt sống trong tim mỗi người mà bất cứ cặp hôn
nhân dị chủng nào cũng phải đối diện... ấy là tình hoài hương âm thầm nhưng bất
tử. Bây giờ là lúc chàng cần hy sinh để đổi lấy viễn ảnh hạnh phúc ngày mai vì
thế Tuấn thông cảm với quyết định của vợ và bình tâm lên máy bay về nước.
Ở Sài Gòn, công ty đòi hỏi ba tháng chuyển việc sau đơn từ chức nên thời điểm
nhanh nhất mà Tuấn sẽ rời đất nước là mùa mưa tháng sáu giống như Sylvie về
Pháp năm ngoái. Những ngày chờ đợi trên quê hương “tình cũ không rũ cũng tới”,
định mệnh vô tình lột trần thân phận đưa đẩy Tuấn đến gần Thảo để nhận ra rằng
mối tình tơ liễu dồn nén năm xưa nay đã “tức nước vỡ bờ”! Con người chỉ dễ chế
ngự tình cảm lúc thuận buồm xuôi gió ngược lại khi phải đối phó với phong ba
thì thân phận họ lại mong manh khác gì hàng lau èo uột dập vùi ngả nghiêng bên
bờ nước. Hương xưa còn đó, nỗi khát khao tuổi xuân còn đây chưa dứt, gặp nhau
trong tâm trạng gẫy đổ và cô đơn liệu mấy ai khả dĩ nhận thức rõ ràng nội tâm
để khỏi sai lầm? Cuối cùng những cây sậy ấy không chống nổi cơn gió mạnh, đã ôm
nhau cùng ngã gục bên bờ tình yêu! Biết trách ai bây giờ? Trách người thiếu phụ
trẻ góa chồng hay người đàn ông xa vợ ngoại... tình? Đành rằng Tuấn có cả từ
tâm lẫn ác ý tìm đến Thảo và nàng cũng đầy đủ khả năng sáng suốt để khước từ
nhưng thực tế, họ chỉ phân vân ngại ngùng phút ban đầu rồi nhanh chóng chấp
nhận trái táo cấm Adam.
Dưới cơn đam mê, con tim Thảo bỗng trở thành mù quáng, nghĩ rằng một nửa phần
hồn và tấm thân khỏe mạnh kia của Tuấn vẫn thuộc về nàng chỉ vì chàng lấy cô vợ
Đầm xa lạ mang dòng máu Tây phương bất đắc dĩ đến quê hương này. Riêng Tuấn
nhìn Thảo với dằn vặt xót xa... người góa phụ ấy là nạn nhân gián tiếp của
chiến tranh hay nạn nhân của chàng vì duyên phận lỡ làng? Mối tình đầu ngày xưa
sau bao đổi thay vẫn còn y nét trinh nguyên. Nhớ kỷ niệm hôm nào, chàng chỉ dám
táo bạo vuốt tóc, run run cầm lấy tay Thảo trong giờ phút chia ly. Bây giờ gặp
lại nhau giữa hai người có sẵn hố sâu ngăn cách, sóng tình xô đẩy buồn nhớ lâng
lâng xen lẫn ý nghĩ luyến tiếc ngẩn ngơ, Tuấn hoàn toàn mất tự chủ chẳng biết
mình hành sự ra sao và đang ở nơi nào? Paris, Sài Gòn, Sylvie, Phượng, Luân hay
Thảo người yêu cũ kề cận... Sau cùng lửa đã bén rơm, cả hai lạc vào chốn yêu
đương có men rượu tình ấp ủ ở cõi lòng nhiều năm tháng, nó tự bung nắp tỏa vị
say tuyệt hảo làm hai tâm hồn chết lặng, quên đi mọi lẽ thiện ác đúng sai trên
đời. Chàng nghĩ đến Sylvie phút chốc rồi vội tránh, trở lại nhanh với mối tình
vụng trộm của kẻ tha hương nay trở về chốn cũ, khám phá ra những kỳ quan muôn
mầu và rất “lạ” ở ngay “ngôi nhà” xưa nặng nỗi cảm hoài nửa gần nửa xa. Một ý
nghĩ thoáng trong đầu, Tuấn tự hỏi phải chăng sự chung thủy cũng có cái giá
phải trả bằng kinh nghiệm? Nếu khi xưa đừng quá lý tưởng, Tuấn yêu Thảo trọn
vẹn một lần thì liệu chàng sẽ dễ dàng đối phó với cảnh ngộ oái oăm này hơn
không? Câu thơ Kiều văng vẳng bên tai như một lời an ủi: “Tình nhân lại gặp
tình nhân, hoa xưa ong cũ mấy phen chung tình”.
Giữa tháng tám, Tuấn mới bán hết những đồ đạc Sylvie để lại rồi tiệc chia tay
được tổ chức vội vã bởi gia đình và họ hàng nhưng đúng ra chính vì những buổi
hẹn hò liên tục với Thảo mà ngày đi đã bị hoãn lại. Sang đến tháng mười, người
thân bồi hồi ra sân bay tiễn biệt chàng như cảnh mùa thu mười năm về trước. Lần
này nặng nề khó khăn hơn vì có cả mối tình muộn hồi sinh trong hoàn cảnh bất an
tội lỗi. Chiều hôm trước ngày đi, chàng đến nhà Thảo muốn nói lời cuối với nàng
nhưng cửa đóng then cài... hình như Thảo không muốn đối diện với cảnh biệt ly
thêm một lần nữa nên cố tình dắt con đi xa. Tuấn đành viết lời nhắn trên tờ
giấy nhỏ rồi luồn vào khe cửa:
“Em yêu dấu! Hôm nay trời đi vắng nên em cũng bỏ nhà đi chơi, anh đành viết vội
vài dòng để lại như một lời vĩnh biệt. Dĩ nhiên anh không hẹn và chẳng hứa với
em điều gì chỉ xin em để mối tình này thở và sống tự do, nó không cần đến lòng
trắc ẩn bởi vì như em hiểu giá như anh đủ nghị lực vá nối được tình yêu thì anh
đã làm rồi! Yêu nhau cũng có thể làm khổ nhau, đừng để chuyện ấy xảy ra giữa
chúng mình. Lúc vào đời chỉ có tình nhưng bây giờ anh còn trách nhiệm và ơn
nghĩa... Tương lai nếu sẽ yêu ai, em hãy cất nó ở một chỗ yên tĩnh khuất nẻo
trong tâm hồn giống như anh... Thế rồi một buổi chiều nào cô đơn, cảm cảnh thu
buồn hoặc đông về lạnh lẽo nơi phương Tây, anh sẽ bước vào vườn hoa ấy cùng em
giở lại từng mầu kỷ niệm”
Tuấn về đến Paris, vợ con đón ở phi trường Charles De Gaulle, gia đình cư ngụ
ngay tại căn hộ mới mua. Chàng vui gặp lại Sylvie và cô con gái mang hai dòng
máu u Á lớn lên xinh đẹp lạ lùng đặc biệt là thằng Luân nằm ngửa trong nôi, tay
chân khua tứ phía rồi lại cười như nắc nẻ mỗi khi nhìn thấy chàng tựa như đang
nhìn chú hề đóng xiếc hay không chừng nó đã biết mừng bố vừa đi xa trở về? Nó
sinh không đúng thời bởi lúc ra đời thì bố mẹ xa nhau rồi kinh tế thế giới bấp
bênh do giá nhiên liệu bỗng tăng gấp đôi vào năm 73 do đó khủng hoảng “premier
choc petrolier” xung đột kéo dài từ 71 đến 78. Lần này Tuấn trở lại Pháp cuối
74, đa số các xí nghiệp công tư đều bị ảnh hưởng nặng nề nên không kiếm ra
việc, chàng đành ở nhà ôm thằng Luân va` dậy con Phượng học, mọi chi tiêu gia
đình đều trông cậy vào đồng lương khiêm tốn của Sylvie.
Sau sáu tháng thất nghiệp, vợ chồng bắt đầu hục hặc về tiền bạc, tháng tư năm
75 Tuấn buộc lòng phải xa nhà, chấp nhận việc mới ở Le Mans cách Paris hai trăm
cây số về phía Tây và cứ một tháng hai lần, chàng đáp xe lửa về thăm vợ con. Ba
mươi tháng tư 75 cũng là ngày lịch sử đen tối! Dân Việt bỏ nước ra đi như ong
vỡ tổ có cả cha mẹ, anh em Tuấn di tản sang Mỹ. Hoạn nạn xảy ra đúng lúc eo
hẹp, chàng ân hận vì tất cả tiền tiết kiệm đã đặt mua căn hộ, tài chánh thiếu
hụt nên thiếu cả bổn phận giúp đỡ gia đình chả bù lúc xưa sống dư dả ở Sài Gòn
thì...
Thế rồi thực tế mỗi người mỗi nơi, kẻ gần người xa... Tình yêu cũng bị kinh tế
và hoàn cảnh xã hội tác động mạnh, lòng người trở nên khô khan ích kỷ. Tuấn đau
lòng mỗi khi về thăm nhà, gặp nhau một tháng hai lần đã thành lề thói rồi dần
dà không khí gia đình lạnh lùng bất thường mất đi sự vồn vã ngay cả những nụ
hôn chào đón cũng bắt đầu thưa thớt. Tình vợ chồng đầy vơi ảnh hưởng bởi nếp cũ
buồn tẻ là chuyện bình thường nhưng cần lưu ý lúc nó tụt dốc nhanh chóng như
hiện nay. Nếu đôi bên cứ đồng ý buông thả để tự nó chỉnh lại mà không làm gì
hết thì sẽ có lúc “frozen” giống hiện tượng thời tiết và lúc ấy mọi chuyện hầu
như đã muộn!
Tình yêu cho phép vợ chồng mơ mộng buổi ban đầu và sống những năm tháng đầy
cảm xúc nhưng chỉ vài năm sau, sự tiên đoán của Tuấn đã đúng sự thật khi thằng
Luân ở tuổi cắp sách đến trường, Phượng lên trung học thì Tuấn và Sylvie ly dị.
Nàng đệ đơn lên tòa, thản nhiên ký vào hồ sơ như lá thư chàng xin từ chức ở Sài
Gòn trước kia. Cả hai trường hợp đều có lý do chính đáng, lý do nào của Sylvie
cũng có tính quả quyết, ít thấy nàng cân nhắc tiến lui... Có lẽ chân dung của cái “tình” và “nghĩa” ở nàng nặng
phần trên nhẹ phần dưới? Nặng “tình” lúc trẻ yêu nhau nhưng nhẹ “nghĩa” khi cần
xa nhau. Lần này lý do thật éo le vì ngoài những khác biệt không giải quyết
được giữa vợ chồng, nàng còn phiêu lưu vào cuộc tình mới với một chàng thanh
niên Pháp cùng sở trong lúc Tuấn đi làm xa. Hóa ra trong hôn nhân dị chủng tình
nghĩa có chút gì thiếu thốn đầy vơi khó lường? Đặc biệt ở nàng... khi hết là
hết, hết có nghĩa là chẳng còn gì, là chấm xuống hàng và nhật ký cuộc đời sang
trang bỏ lại mọi phiền muộn. Tuấn dọn ra riêng để căn hộ lại
cho ba mẹ con, chỉ mang theo trong lòng chút hãnh diện bên cạnh nỗi buồn mênh
mông là dù vắng cha đàn “gà con” vẫn còn có nơi yên ổn ấp cánh mẹ. Mỗi tuần đến
thăm, Tuấn thường dắt các con vào vườn Luxembourg, chàng miên man nhớ lại kỷ
niệm ban đầu trong lúc nhìn hai đứa chạy nhẩy vui đùa bên lũ bạn. Chúng quên
nhanh có lẽ vì sinh ra nơi đây nên đã quen với cái “lạnh lùng” và “nồng nàn”
của Paris kinh đô ánh sáng? Hai biểu hiện tình cảm cực đoạn ấy tưởng xa mà gần
so ra tựa như chu kỳ thời tiết hai mùa Đông và Xuân ở xứ này! “Trời hết một mùa
đông, gió bên thềm thổi mãi, qua rồi mùa ân ái, đàn sếu đã sang sông”. Quả tình đời người ngắn ngủi vụt nhanh như bóng câu qua cửa sổ. Tuấn sống độc
thân hưu trí ở Paris sau khi các con ra trường và tự lập. Tình nghĩa vợ chồng
ngày xưa đã thành bạn đơn sơ vài câu chào lúc gặp mặt. Chàng thích du lịch Mỹ
và Việt Nam những nơi mà cuộc đời còn dấu tích của thương yêu. Thảo vẫn ở Sài
Gòn và tái giá đã lâu... Tuấn viết thiệp mừng cho hạnh phúc của nàng nhưng
không liên lạc từ dạo ở Pháp mặc dù nhiều lần hình ảnh nàng đã về trong ký ức.
Chàng sống một mình trong căn gác trọ, chiều nào rảnh rỗi Tuấn hay xuống phố
ngồi quán cà phê đọc sách hay chuyện gẫu với vài ông bạn già cùng chung cảnh
ngộ... mười ông lấy vợ Đầm thì tám ông ly hôn còn hai ông kia thì ít giao du
nên không gặp nhưng đối chiếu xác xuất thống kê các bà lấy chồng Tây ở xã hội
này lại bền vững cao hơn nhiều. Kinh nghiệm mỗi người mỗi khác tuy nhiên có vài
điểm tương đồng mà số đông bạn già đã coi như chân lý tỷ như:
Lấy vợ Đầm muốn có hạnh phúc hãy sống độc lập
với gia đình của mình, quên được gốc gác bạn bè đồng hương thì tốt hơn. Đừng
mang nàng dâu Đầm về quê lập nghiệp, tài chánh ổn định và tránh đi xa vắng nhà
lâu ngày... Như đã nói ở trên, hoa xuân chóng nở thì mau tàn, gái xuân yêu sớm
thì tình dễ phai! Hai nhận định ấy đều đúng cả vì dung nhan các bà Đầm tàn phai
sớm hơn phụ nữ Á Đông, mau già bỗng một chiều như bông hoa héo khó nhìn nên đâm
ra khó tính. Tuấn có ông bạn chưa ly hôn với vợ, gọi bà ấy là “D G
K T” nghe cứ tưởng Donna Karan New York “D K N Y” tò mò hỏi rõ mới hiểu chữ tắt
đó là “Đầm Già Khó Tính”! Thôi thì “trâu ta ăn cỏ đồng ta” liệu cuộc đời sẽ có
ý nghĩa và được yên ổn hơn chăng? Duyên kiếp, số phận và sự nghiệp của Tuấn “chàng trai đất Việt” tự hỏi lúc vừa
“chân ướt chân ráo” đến Pháp đã an bài rõ ràng từ mấy chục năm qua. Buổi chiều
hoàng hôn ngồi ở quán cà phê nhìn dòng người vội vã qua lại như mong sớm trở về
nơi chốn, Tuấn thấy tủi thân vì đã cuối đời rồi mà chàng cũng chưa biết sẽ về
đâu? Con đường du học năm xưa chia hai đất trời, lấy vợ Đầm hôn nhân lại sẻ đôi
tâm hồn và hình như những kẻ như chàng chỉ sống một nửa cuộc đời ở nơi đây? Nửa
còn lại hững hờ gởi về quê rồi hy vọng... Hy vọng đã làm cho họ sống những lúc
gian nan cô đơn nơi quê người hay bây giờ rõ hơn chính là... quê mình? Hai đất
nước, hai cuộc đời, hai tâm hồn và hai tình yêu... nhưng vì con người sống chỉ
một đời nên đa số không lộ vẻ tiếc nuối những gì đã trải qua mà chỉ ân hận
những điều chưa làm hoặc không dám làm lúc còn trẻ bất kể may rủi ra sao sau
này.
Thế hệ của Tuấn đã qua, chàng tin rằng xã hội tương lai sẽ đi sát vấn đề hôn
nhân càng ngày càng phức tạp tỷ như hiện tượng nam nữ sống không hôn thú, đàn
ông chậm lấy vợ, đàn bà độc thân nuôi con, tình trạng ly dị ở những thành phố
lớn như Paris, New York, London, Tokyo... hơn 50%. Văn minh cấp tiến sửa soạn
phải cần tấm “giấy giá thú tái tục sau 20 năm” tượng trưng cho giao kèo tình
yêu ngắn hay dài hạn khác với hiện nay là cả một đời nhưng dễ bị nửa đường đứt
gánh! Tờ giá thú ấy sẽ giống như “mortgage
loan” nợ tiền mua nhà 10, 15 hay 20 năm... là một hợp đồng tư pháp “nợ tình”
tạo niềm tin cho sự kết hôn ở thời đại mới, giới hạn trách nhiệm và giải đáp
những khác biệt vợ chồng có thể tích tụ dần lên theo thời gian chung sống của
hôn nhân kể cả hôn nhân dị chủng như câu chuyện “Lấy Vợ Đầm” này. Cao Đắc Vinh
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 12/Jan/2022 lúc 7:08am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23622 |
![]() ![]() ![]() |
Cha mẹ làm gì để bảo vệ con trước tác hại của mạng xã hội?Mạng xã hội sẽ không biến mất, nhưng cha mẹ có thể trang bị cho con cái cách chống lại tác hại của mạng xã hội. Chúng ta không thể loại bỏ mạng xã hội khỏi cuộc sống của con cái mình, nhưng chúng ta có thể bảo vệ con cái một cách tốt nhất bằng những thiết lập ngay từ đầu.
Báo cáo từ Wall Street Journal về tác hại của mạng xã hội Tháng 9/2021, thời báo Wall Street Journal đã báo cáo về các kết quả nghiên cứu nội bộ của Facebook chỉ ra rằng mạng xã hội đặc biệt ảnh hưởng đến sức khỏe tâm thần của các trẻ em gái vị thành niên. Một slide từ cuộc họp nội bộ của Facebook viết rằng, “Đối với ⅓ trẻ em gái vị thành niên, chúng ta đã làm cho các vấn đề về hình ảnh cơ thể trở nên tồi tệ hơn.”
Wall Street Journal cũng báo cáo một slide khác có nội dung: “32% trẻ em gái vị thành niên nói rằng khi các em cảm thấy tồi tệ về cơ thể của mình, Instagram khiến các em cảm thấy tồi tệ hơn.” Tiết lộ của Wall Street Journal về Facebook và Instragram hiện đã dẫn đến hai cuộc điều trần trước Quốc hội về tác động tiêu cực của mạng xã hội đối với trẻ em, bao gồm một cuộc điều trần được tổ chức tại Capitol Hills vào hôm 26/10/2021.
Với tư cách là một nhà trị liệu, tôi không lấy làm lạ về tin tức này, rằng mạng xã hội làm suy giảm sự tự tin và hình ảnh cơ thể của thanh thiếu niên, mặc dù báo cáo từ WSJ giúp chúng ta có các bằng chứng thực nghiệm để chứng minh những gì chúng ta đã biết trong nhiều năm qua.
Chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng Facebook và Instagram lưu ý những phát hiện này để có cải thiện nào đó ttrên nền tảng của họ sao cho nó ít gây tổn hại hơn đến hình ảnh bản thân của trẻ em.
Cha mẹ giúp con rèn giũa cảm xúc an toàn và tự tin Tuy nhiên, mạng xã hội vẫn ở đây. Và các bậc cha mẹ có thể làm gì để bảo vệ con cái của mình miễn nhiễm khỏi những tác động làm suy giảm sự tự tin do mạng xã hội gây ra?
Lý tưởng nhất, điều tốt nhất mà cha mẹ có thể làm cho con mình là giúp các con rèn giũa một cảm xúc an toàn và một nền tảng tự tin lành mạnh trước tuổi thanh thiếu niên.
Quá trình này thể hiện về mặt thể chất và cảm xúc từ khi đứa trẻ được sinh ra cho đến tuổi thanh thiếu niên. Cha mẹ cần làm gương bằng thái độ tự tin và hình ảnh cơ thể cho con trẻ. Cha mẹ cần nhận thức những thách thức về môi trường, xã hội và cảm xúc của bọn trẻ. Cha mẹ nên nhấn mạnh vào mối quan hệ gắn kết và giúp đỡ bọn trẻ sớm hơn trong quá trình phát triển của chúng hơn là chăm chăm vào thành tích và điểm số của bọn trẻ. Quan trọng là hãy dõi theo bất kỳ dấu hiệu nào liên quan đến các vấn đề về hình ảnh cơ thể có thể phát sinh trong thời kỳ thanh thiếu niên. Tôi đã nghe một số phụ huynh nói những điều như sau: “Bọn trẻ sẽ phát triển cảm xúc tự phê bình và tự chê bai hoặc đối đãi khắc nghiệt với bản thân hoặc với cơ thể của chúng.”
Đây là một hành động từ chối; vì thế cha mẹ đừng bao giờ bỏ qua bất kỳ dấu hiệu ban đầu nào cho thấy con của mình có thể bị rối loạn ăn uống hoặc lo lắng về cân nặng, cho dù những dấu hiệu đó tinh vi đến đâu.
Một đứa trẻ có thái độ chấp nhận bản thân và yêu thương bản thân là kết quả của một quá trình gây dựng niềm tin rằng chúng ta không hoàn hảo nhưng chúng ta đáng được yêu thương. Cha mẹ hãy làm hết sức mình để truyền tải cho con cái niềm tin này. Bằng cách làm như vậy ngay từ khi còn nhỏ, trẻ em, đặc biệt là các em gái vị thành niên sẽ ít gặp rắc rối hơn với các vấn đề về hình ảnh cơ thể do tác hại mạng xã hội tiêm nhiễm.
Cha mẹ đồng thời là tấm gương cho con
Một điều khác mà cha mẹ có thể làm là kiểm tra khuynh hướng cầu toàn của chính mình. Chủ nghĩa hoàn hảo đã trở thành một nỗi ám ảnh trong xã hội của chúng ta, và tiêu chuẩn này tiếp tục được đặt cao hơn khi mỗi người trong chúng ta mãi không ngừng lục tung Internet để ngắm nhìn những thứ tốt nhất của tốt nhất trên khắp thế giới.
Xu hướng cầu toàn và những kỳ vọng không thực tế về bản thân và cuộc sống của chúng ta không chỉ thể hiện ở việc tập trung vào những đặc điểm bề ngoài và hình ảnh cơ thể, mà còn ở lối sống, thành tích và những kỳ vọng xã hội. Cha mẹ bị cuốn vào việc liên tục so sánh bản thân và cuộc sống của mình với những gì nhìn thấy trên mạng xã hội cũng sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến con cái của mình.
Những lời khuyên của Giáo sư Twenge
Cuối cùng, tôi đồng ý với bài đăng gần đây trên blog của Viện Nghiên cứu Gia đình của Giáo sư Twenge.
Ông khuyến cáo rằng các bậc cha mẹ không nên cho phép con mình sử dụng mạng xã hội ít nhất là từ 14 đến 18 tuổi và chỉ cho phép một cách hạn chế ngay từ đầu. Bộ não của các bé gái vị thành niên đặc biệt dễ bị ảnh hưởng bởi những chỉ trích gay gắt và nhu cầu về sự hoàn hảo ngày càng tăng trên mạng xã hội. Vì vậy nếu bạn có thể trì hoãn cho con mình tiếp xúc với mạng xã hội càng lâu thì càng tốt.
Một cô gái trẻ có một nhóm bạn ngoài đời để hỗ trợ cô ấy học cách chấp nhận những điểm mạnh và những điểm yếu của mình mà không cần mạng xã hội càng lâu thì càng tốt. Cha mẹ có thể đóng một vai trò quan trọng trong việc giúp con gái mình tán dương những ưu điểm và chấp nhận những điểm chưa hoàn hảo trước khi các con tiếp cận với mạng xã hội. Một khi bọn trẻ đã tiếp xúc với mạng xã hội, tôi khuyến khích các bậc cha mẹ đặt giới hạn cho việc sử dụng mạng xã hội và internet ngay từ đầu, khi chúng mới bắt đầu sử dụng điện thoại thông minh. Đặt giới hạn ngay từ đầu sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc cố gắng thực hiện việc giới hạn sau này.
Cuối cùng, chúng ta không thể giữ cho mạng xã hội không ảnh hưởng đến con cái của chúng ta. Điều này thật không may.
Điều tốt nhất chúng ta có thể làm là giúp cho các con bước vào lứa tuổi vị thành niên bằng một trái tim kiên cường và ý thức về giá trị bản thân. Chúng luôn tự tin vào bề ngoài đáng yêu và sức mạnh nội tâm của chính mình mà không dựa vào việc gầy hay béo, cao hay thấp, hoặc ngực hay mũi của chúng to cỡ nào. Chúng luôn tự tin vào tình thương yêu vô điều kiện của cha mẹ. Làm cha mẹ, chúng ta có thể không cần phải nhấn mạnh vào các giá trị hình thức và nhấn mạnh các giá trị bên trong. Chúng ta không thể loại bỏ mạng xã hội khỏi cuộc sống của con cái mình, nhưng chúng ta có thể chuẩn bị cho con cái một cách tốt nhất bằng những thiết lập ngay từ đầu.
Erica Komisar, LCSW, là một nhà phân tích tâm lý, chuyên gia hướng dẫn cha mẹ và là tác giả của “Ở đó: Tại sao ta nên ưu tiên làm mẹ trong ba năm đầu tiên quan trọng” và “Gà nhỏ bầu trời không sụp đổ: Nuôi dạy những thanh thiếu niên kiên cường trong thời đại đầy âu lo.”
Erica Komisar _ Bảo Minh |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23622 |
![]() ![]() ![]() |
Trong Đôi Mắt Em, Anh Là Tất CảBác-sĩ nha-khoa Nguyễn Hoàng-Tuấn và Quỳnh-Mai, người vợ khiếm thị
Kỷ niệm đưa Quỳnh Mai về ngày tháng cũ. Còn
nhớ mãi cái thời xa xưa ở Việt Nam, khi hai người còn đang học ở Trường Trung Học Vũng Tàu, nàng đã kết bạn với Tuấn, rồi hai người thương yêu nhau. Thoạt đầu, khi mới quen, Quỳnh Mai nhìn diện mạo Tuấn thấy còn rõ nét, nhưng dần dà về sau, thị giác của nàng đã từ từ mờ yếu dần. Tuy là đã biết tình thế như vậy, song tình yêu của Tuấn dành cho Quỳnh
Mai không hề phai lạt, thậm chí còn tăng hơn. Và cuối cùng, Tuấn đã ngỏ lời đính ước cùng nàng. Khi biết đôi mắt của Quỳnh Mai bị bệnh nan y di căn, mà ở Việt Nam thì không thể chữa được. Tuấn đã từ bỏ trường Đại Học Y Khoa, để dẫn người yêu đi vượt biển, cầu mong đến được đất Hoa Kỳ với nền Y Học hiện đại có thể cứu giúp chữa trị cho đôi mắt của Quỳnh Mai. Nhưng chuyến đi bất thành, Tuấn - Mai bị bắt, Quỳnh Mai có bệnh nên được cho về sớm, Tuấn bị tù 6 tháng, lại còn bị đuổi học vì cái tội vượt biên. Được trả tự do, ra khỏi tù là một tương lai mờ mịt, chuyện tình của hai người cũng gặp trắc trở không ít vì gia đình
Tuấn, nhất là thân phụ của anh một mực chống đối và ngăn cản cuộc tình này. Tuấn phải tự nuôi sống bản thân bằng đủ thứ nghề cực khổ, nhưng chân chính. Từ việc bán vé số, đến chụp hình dạo trên bãi tắm biển Vũng Tàu, mà vẫn không quên
nuôi“chí lớn” vượt biên. Sau nhiều lần tìm đường vượt biển, thêm một lần nữa mém chút xíu là Tuấn đã bị bỏ mạng sống ở trên đảo Long Sơn (cửa biển Vũng Tàu). Sau
đó, anh quyết định từ bỏ ý định vượt biển; tương lai chỉ còn trông chờ vào hồ sơ bảo lãnh theo diện đoàn tụ. Trải qua bao nhiêu thử thách cam go, cuối cùng thì Quỳnh
Mai và Tuấn đã được thân phụ của anh lượng tình nghĩ lại. Và người đã bằng lòng gặp cha mẹ của Quỳnh Mai để xin cầu hôn, kết hợp cho anh chị nên duyên cầm sắt vào năm 1986, rồi đợi chờ ngày đi Hoa Kỳ
theo diện đoàn tụ ODP. Đến khi nhà cầm quyền XHCN-VN loan báo
không còn chuyện đi đoàn tụ nữa, nên đến năm 1988 vợ chồng Tuấn Mai mới quyết định sinh được con trai đầu lòng. Nhìn cậu con bé bỏng vừa sinh ra trong xã hội vô thần này, chẳng hề thấy tương lai đâu, nhìn sang đôi mắt người vợ quý yêu ngày càng
mờ tối, mà nền Y Học ở quê nhà thì chậm tiến đi lùi, chẩn bệnh toàn là đoán mò
làm sao khá được, nên anh Tuấn lại nghĩ đến chuyện phải tìm cách vượt thoát đi tìm Tự Do, để cho đời con mình được khấm khá hơn. Thế rồi tin vui đến, hồ sơ mà bà chị của anh Tuấn đã bảo lãnh từ năm 1988, theo diện ODP đã được chuyển biến. Bé Vũ được 17 tháng tuổi thì đến Mỹ vào Ngày 17 Tháng
5, Năm 1990. Bệnh của Quỳnh Mai là viêm võng
mạc sắc tố (Retinitis
pigmentosa). Bệnh này do đột biến gene di truyền, hiện không chữa được, các tế bào mắt, nhất là tế bào hình
que (dùng để thấy khi ánh sáng yếu về ban đêm) đã bị thoái hoá theo thời gian, đến một lúc nào đó mắt sẽ hoàn toàn bị mù. Quỳnh Mai có một cô em bà con
trong họ cũng bị chứng bệnh tương tự. Vì là bệnh mắt di truyền, khó có thể chẩn đoán bệnh cho chính xác. Đối với người có gene bệnh, Bác Sĩ khuyên
nên sống lạc quan, không nên tận dụng đôi mắt thái quá, phải gìn giữ chăm sóc đôi mắt, thăm khám Bác Sĩ chuyên
khoa thường xuyên theo định kỳ đã được chỉ dẫn. Trong những năm đầu tiên đến Mỹ, anh Tuấn đã không quản ngại khó nhọc, làm công việc ***emble cho hãng
điện tử, đi bỏ báo và bán Taco
Bell để nuôi vợ bệnh thị giác và hai con,
cháu gái bị bệnh tự kỷ (autism). Gia
đình Tuấn Mai qua Mỹ theo diện đoàn tụ ODP, nên không được hưởng trợ cấp. Cũng nhờ có hai bên gia đình
nội ngoại đã tận tình giúp đỡ, nhất là ông bà ngoại. Khi gia đình Tuấn Mai mới đến Mỹ thì ở Florida, sau đó dời chuyển qua California, để dễ dàng cho việc học hành của Tuấn, và hy vọng bệnh viện Stanford có thể chữa được bệnh mắt cho Quỳnh Mai. Thật là may mắn, đến lúc chuyển từ College lên UC
Davis, cũng là lúc anh Tuấn bị hãng điện tử cho nghỉ việc, nên đã được lãnh tiền thất nghiệp và trợ cấp để đi học. Đến khi tốt nghiệp cử nhân Bachelor of
Science, khi gặp Cán Sự Xã Hội, họ duyệt hồ sơ và nhìn thấy tình cảnh vợ con bệnh hoạn mà anh vẫn chịu khó hiếu học như thế, nên vị Cán Sự này đã phê vào hồ sơ cho gia đình Tuấn Mai tiếp tục được hưởng trợ cấp, lại còn cho thêm tiền mua sách vở để đi học Nha Khoa. Cuối cùng ông Cán Sự Xã Hội đã đệ trình lên cấp trên của ông, thì được ông Boss lớn người Mỹ cũng đồng ý cho gia đình
Tuấn lãnh trợ cấp đầy đủ trong cả 4 năm học ở Trường Nha Khoa UCLA. Đây là trường hợp đặc biệt ưu ái dành cho gia
đình Tuấn Mai. Nhờ được vị Cán Sự Xã Hội tốt bụng hiểu hoàn cảnh khó khăn, đã giúp
đỡ cho hưởng trợ cấp xã hội để đi học tiến thân, nên Tuấn đã quyết tâm ghi danh đi học lại ở Trường College, rồi được chuyển lên Trường Đại Học, sau cùng đã thi
đậu vào Trường Nha Khoa. Trong thời gian Tuấn miệt mài lo làm, lo học, đôi mắt của Quỳnh Mai tiếp tục mờ dần, mờ dần rồi tới lúc thật sự không nhìn thấy gì nữa. Trong cảnh Quỳnh Mai đã cố gắng tập làm quen ngửi, rờ đoán mọi thứ cần dùng thông thường. Chị tự tập và đã có thể tự lo cho cá nhân và cố chu toàn phần nào việc nhà. Chị có thể hâm thức ăn, nước uống bằng cái microwave nhỏ dành riêng, bởi nó đã được gắn thêm vài cái nút
lớn nổi ở trên mặt làm dấu hiệu bao nhiêu phút
hay bao nhiêu giây. Như đã nằm lòng, mỗi khi chị cần hâm thứ gì, chị chỉ cần bấm đúng nút đã nhớ. Với sự chịu khó cần mẫn vượt bực, Tuấn tốt nghiệp mảnh bằng Nha Sĩ ở Trường UCLA vào năm
2001. Sau khi ra trường, vừa làm việc cho Western
Dental, anh vừa mở được phòng mạch nha khoa riêng:
TM North Valley Dental. Quỳnh Mai, dù khiếm thị, vẫn phấn đấu làm tròn công việc Office Manager.
Chị đã giúp chồng quản trị nhân viên, phụ trả lời điện thoại và giải quyết những vấn đề cần nơi phòng mạch của gia đình thật hữu hiệu hài hoà. Nhìn đôi mắt màu hạt dẻ long lanh trong sáng
của bà office manager, người mới tới phòng mạch lần đầu khó biết được chị là người khiếm thị. Hẳn cũng từng có người thầm trách là họ đứng ngay trước mặt mà không được chào hỏi. Nhưng rồi khi hiểu ra, thì họ lại càng thương cảm hơn. Sự lịch thiệp và nét khả ái dịu dàng của chị đã được toàn thể nhân viên và hầu hết những bệnh nhân thương mến và khâm phục. Trong những lần lui tới với phòng mạch TM North Valley
Dental, có lần người viết bài này nghe một bà khách tỏ ý thán phục khi thấy Quỳnh Mai nhanh nhẹn khi tự bấm số điện thoại trò chuyện với khách hàng, một bà khách ngồi bên nói
thêm, “Bà ta tài hoa lắm. Có hôm tôi đi dự Chương Trình Mừng Xuân của tổ chức Dân Sinh, đã gặp ông bà Nha Sĩ
cũng đến dự, thấy bà ta còn đánh đàn
dương cầm giúp vui cho ông ấy hát, hay lắm đó !” Không chỉ vui vẻ lui tới sinh hoạt với cộng đồng, người viết bài này cũng có dịp biết thêm là tấm lòng hoạt động của anh chị Tuấn Mai còn vươn xa hơn. Một hôm, vẫn tại phòng mạch, người viết được thấy, sau khi “vấn an sức khoẻ răng” cho bệnh nhân xong, ông
Nha Sĩ Tuấn còn đưa thư mời những người bệnh nhân hiện diện đi dự họp mặt gây quỹ giúp những đồng bào khiếm thị nghèo ở Quê Hương Việt Nam. Trong bao thư mời, có tài liệu in hình ảnh những đồng bào VN đang chờ được Bác Sĩ khám hay mổ mắt. Bỗng dưng có một bà cười đùa hỏi ông: “Nha
Sĩ Tuấn ơi! Sao Nha Sĩ không chữa răng giúp cho họ, nghề của chàng mà... hi.hi
!! Mà lại giúp chữa mắt cho người ta, sao mà làm
trái nghề dzậy?” Không chút
đắn đo, Ông Nha Sĩ đã trả lời ngay “Chị ơi! Tuấn muốn giúp những người bị bệnh mắt, bởi vì họ cùng đồng bệnh với bà xã mình, nên
Tuấn thương lắm”. Được biết, anh chị Tuấn Mai đã khởi đầu làm chương trình “Ánh
Sáng Tình Thương” từ Năm 2012. Hai người đã hy sinh thời giờ và công sức tình nguyện giúp tổ chức việc chữa trị mổ mắt cho những người nghèo ở Việt Nam. Chương trình đã được sự đóng góp từ những người thân trong gia đình,
bạn bè thân quen, và nhiều vị hảo tâm. Chương trình đã giúp những người bị Cataract ở Việt Nam (bệnh mắt bị cườm khô, nếu không điều trị, sẽ dẫn đến sự mù lòa vĩnh viễn) từ Năm 2012 cho đến nay đã tổ chức được trên 80 đợt mổ mắt, và giúp gần 8,500 người bệnh đã tìm được ánh sáng. Chương trình đã tổ chức đều đặn, hằng tháng có các đợt mổ mắt tại các bệnh viện Sàigòn, bệnh viện Bình Định ở Miền Trung và những bệnh viện ở Miền Tây như Vĩnh Long, Cần Thơ. Người khiếm thị Quỳnh Mai bị bệnh mắt đã chịu kiếp mù lòa, vì bệnh thuộc loại không chữa được. Bản thân Quỳnh Mai không
thấy được ánh sáng, nhưng chương trình “Ánh
sáng Tình thương” do anh chị gây dựng để trợ giúp những người bệnh mắt khác thì vẫn đang tiến triển. Nhờ đâu mà anh chị có thể làm được chừng đó việc? Nghe tôi hỏi vậy, anh chị Tuấn Mai nói là nhờ lòng nhân ái của nước Mỹ. Chính nước Mỹ đã đón nhận gia đình anh chị theo diện đoàn tụ OPD. Nước Mỹ đã cho anh Tuấn cơ hội học hành, hiểu biết để phụng sự. Quỳnh Mai bị bệnh khiếm thị và cháu gái Trà Mi
bị bệnh tự kỷ đã được hưởng phúc lợi y tế thật tuyệt vời và văn minh bậc nhất thế giới. Tuấn Mai luôn mang ơn nước Mỹ đã ban cho gia đình
anh chị một đời sống tốt đẹp, như chị bị bệnh khiếm thị và cháu gái Trà Mi
bị bệnh tự kỷ đã được hưởng phúc lợi y tế thật tuyệt vời và văn minh bậc nhất thế giới. Nhờ nước Mỹ trợ giúp, mà anh chị mới có điều kiện nghĩ đến những người bệnh khác. Trong tình thân quen, tôi rất quý trọng anh chị Tuấn Mai về cách ăn ở, cư xử, sức làm việc và lòng tận tụy với người, với đời. Nhưng cũng xin thú thực là đã từng xúc động khi biết về chuyện tình Tuấn Mai. Có lần nghe tôi nói điều này, Quỳnh Mai bảo tất cả nhờ anh Tuấn mà có. Chị luôn biết ơn lòng yêu thương và sự hy sinh của anh, nếu như có kiếp sau, chị mơ ước tìm gặp lại anh, và xin được làm vợ của anh với đôi mắt sáng trong, không
bị mù loà, để đền đáp ân tình sâu nặng của anh cho trọn đạo vợ hiền đến muôn đời. Nghe Quỳnh Mai nói, tôi càng thêm xúc động trước tình yêu anh chị dành cho nhau.
Càng chính vì vậy mà có bài viết này, với tựa đề bằng lời ca của nhạc sĩ Đức Huy: Trong
đôi mắt em, anh là tất cả. Tất cả những chi tiết trong bài viết này đều thuật lại theo lời kể của Bác Sĩ Nha Khoa
Nguyễn Hoàng Tuấn và phu nhân Quỳnh
Mai. Bài viết cũng đã được Bác Sĩ Tuấn coi lại và cho phép dùng
tên thật để viết.
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 15/Jan/2022 lúc 10:07pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23622 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23622 |
![]() ![]() ![]() |
TRUYỆN NGẮN : CHIM VỊT KÊU CHIỀU - TÁC GIẢ : NGUYỄN <<<<<![]() Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 26/Jan/2022 lúc 9:32am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23622 |
![]() ![]() ![]() |
Hoa Nở Sau Giao Thừa Khi hai đứa con gái cho nổ máy chiếc xe tay ga, ông Hoán còn dặn với theo: - Mấy ngày trước thì chậu vừa vừa khoảng ba, bốn trăm, giờ này chắc chỉ một trăm, trăm rưởi thôi con nhé. Nhớ lựa búp có chớm vàng mới kịp. Tiếng “dạ” thật to của hai cô con gái làm ông Hoán yên tâm, ông kéo cái bàn xa cầu thang thêm một chút, nơi ông định sẽ đặt cây mai chưng mấy ngày Tết. Từ ngày bán cái nhà ở quê, cơ ngơi mà vợ chồng ông tằn tiện dựng gầy hơn nửa đời mới có, ông vào Sài Gòn mua một căn nhà, không to, nó chỉ dài hơn cái phòng ăn ở nhà ông một chút, được cái là có thêm lửng và lầu, cũng tạm đủ cho cả gia đình ông ta túc cho ba đứa con gái và một thằng con trai. Năm ngoái có thêm thằng rể rồi đứa cháu ngoại ra đời, lại chuyển nhà, cũng được hai phòng. Gọi là phòng nhưng chỉ đủ cho hai cái nệm thước tư, ở giữa có cái ngăn bằng gỗ. Tự cho mình là tằn tiện là vì khi vợ chồng ông lấy nhau, hai người không có lấy một đôi nhẫn cưới. Những đứa con gái ra đời trong thiếu thốn, xoay chạy cũng chỉ sữa “ông Thọ” pha thêm chút đường, đứa nhỏ thì thế, mấy đứa lớn ăn thịt nhưng là thịt “bàng nhạng”, không mỡ mà không nạc, tội chúng nó, nhai mãi mà không nhuyễn được đành phải nuốt chứ nhổ thì uổng! Cũng may là ông bỏ dạy sớm, ra làm nghề chụp ảnh. Lương của vợ ông một tháng không bằng ông chụp một cuộn phim đen - trắng. Bù qua sớt lại gọi là đủ ăn, có dư ra đôi chục ngàn chơi cái huê cái hụi, để dành khi ốm đau. Cách nay bốn năm, một cơn đột quỵ đến với ông, tưởng khó qua khỏi, vậy mà đưa vào tới Sài Gòn, hai ba người hàng xóm lên xe theo ông, ông trở về yên ổn, ca phẫu thuật đặt cái “Xì Ten” gọi là thành công. Lúc lên xe, vợ ông lận lưng lối chỉ chín triệu bạc, cầm cái “lắc” vàng mới mua được nhờ tiền hưu. Khi bệnh viện đòi đóng chín chục triệu cho ca phẫu thuật thì cái chết cầm chắc trong tay. Tiền đâu có mà mổ. Hàng xóm, bạn bè… thông báo cho nhau, tin bay tới bên Mỹ, bên Canada… Rồi như có phép lạ, đứa con lên phòng dịch vụ bệnh viên đóng cái rụp! Hai mươi ngày nằm lại, lúc về, con ông nói còn thừa cả chục triệu, sữa và quà không tính! Toàn tiền giúp của bà con bạn bè, không nợ ai một đồng. Giờ thì ông đang chuẩn bị đón cái tết nơi cái chốn gọi là đắt đỏ nhì thế giới, sau Hà Nội! Đó là người ta nói vậy chứ ông mới vào chưa tới hai tháng nên cũng chưa biết gì! oOo Hai đứa con trở về, khi nó thắng xe trước ngỏ, nụ cười trên môi ông Hoán tắt hẳn. Hai chậu mai chúng mua về làm ông thất vọng, không có một búp nào ra hồn, búp lá cũng chỉ lèo tèo: - Hết rồi hay sao con mua mai gì kỳ vậy? Xấu thế này mà rước tới hai chậu! Hai cô con gái cùng trả lời: - Hết rồi ba, con có mua bông giả về gắn thêm! - Thì thôi, về mua hoa tươi cắm cũng đẹp mà. Mai thế này thì chưng làm gì! Bao nhiêu vậy? - Dạ… ba trăm. Ông Hoán buồn rười rượi, giận nữa, nhưng vì cận tết cận nhất, ông im lặng. Ngồi xuống xoay xoay xem kỹ hết cây mai này tới cây mai kia, ông tính chuyện ghép cả hai cây làm một chậu! Từ cái ngày các con ông lớn lên, học ra trường rồi đi làm, gia đình ông cũng qua cái túng thiếu, khỏi nuôi chúng cái ăn cái ở, ông cho chúng tự chi tiêu, nhiều khi ông giật mình vì chúng tiêu pha khá rộng! Có hôm vào thăm, chúng chở ông đi ăn nhà hàng Hàn Quốc, trả một triệu ba cho bữa ăn làm ông choáng váng! Khi chúng hỏi “ngon không ba?”Ông cười: - Nhiều tiền quá, cho ba tô phở thì ngon hơn! - Ba, ăn cho biết thôi mà, mai ăn mì tôm với tụi con ba ạ. Ông biết con ông rất thương cha thương mẹ. Nhưng từ cái bữa ăn đó, ông hơi lo vì chúng tiêu pha không như ý ông, không như ông muốn! Vợ ông cũng như ông, nhưng thấy ông không vui an ủi: - Con nó làm được thì cứ cho nó tiêu pha, ngày còn nhỏ tụi nó khổ rồi! Có một điều an ủi ông, ngày ông vào thăm con nơi xóm trọ, người ta ai cũng chào ông thân tình. Ông thấy lạ, hỏi các con: - Sao họ biết ba mà chào hỏi thế, nghe nói “dân Sài gòn” không ai quan tâm tới ai mà… Chúng cười: - Tụi con cũng sống như ba vậy, quan tâm họ thì họ thương mình. “Mình ăn thì hết, người ta ăn thì còn.” Chúng lại nhắc cái câu ông thường nói. Gặng hỏi ông mới biết. Tháng lương đầu tiên của mỗi đứa, chúng mua sữa hết, đem biếu cho người già nghèo khổ trong xóm, rồi sau này thỉnh thoảng chúng mua quà cho họ, ai ốm đau thì cho tiền mua thuốc… Ông thích lắm, nhưng lâu rồi ông cũng quên. Giờ nhìn hai chậu mai, ý nghĩ “xem nhẹ đồng tiền” lại lẩn quẩn trong tâm trí ông! Thường thì khi nào thấy ông buồn hay có điều gì phật ý là các con hoặc vợ ông an ủi, lần này cả mẹ lẫn con im re, có phần vui hơn nên ông càng buồn! “Thôi thì tết nhất, cứ có hoa là đẹp rồi”. Ông cho cả hai gốc vào một chậu rồi đứng ngắm nghía, gắn thêm vài cái bông, lá, búp giả… Chậu mai tươi lên. Đứa gái út đi chơi về lôi trong túi ra một nắm những trái cầu xanh, đỏ, vàng… Phúc Lộc Thọ với tua tua… gắn lên trông cũng rực rỡ tết nhất, tuy có hơi màu mè! Thấy cả nhà vui ông cũng vơi buồn. oOo Nhà có lệ thường là sau khi cúng giao thừa, thắp nhang bàn thờ… thì ông lì xì cho các con gọi là tài lộc đầu năm. Năm nay, vợ ông không chuẩn bị gì cả, ông hỏi thì bà nói: - Mình lớn tuổi rồi, cứ để con cái nó mừng tuổi mình thôi. Có lẽ đã chuẩn bị sẵn, sau giao thừa chúng kéo nhau trên lầu xuống, đứa nào phong bì đó, đến trước ông và vợ: - Chúng con mừng tuổi ba mẹ. Ông cảm động lắm, quên hết muộn phiền. Người ta nói: “Nước mắt chảy xuống”. Ông chưa hề đòi hỏi gì các con, cũng chưa khi nào chúng đem tiền về cho ông bà, mặc dù chúng làm ra khá tiền… Nhưng mua chiếc xe, cái máy tính, ông nói với bà: “Cứ cho con đi em…”. Xong thủ tục mừng tuổi, đứa con gái lớn nói: - Ba, hai chậu mai không phải giá ba trăm đâu ba! Ông nhăn mặt hỏi: - Vậy chớ bao nhiêu? - Dạ… bảy trăm! Ông muốn lớn tiếng la con, nhưng: - Khoan đã ba, nếu là ba, ba cũng mua giá đó mà có khi hơn, nếu trong túi ba có nhiều tiền… Mai thì vô số chậu đẹp, chỉ giá hai, ba trăm, búp nhiều… nhưng có bà già ngồi với hai cây mai này, bên cạnh là đứa cháu đang vốc cơm ăn. Hai bà cháu ở Tây Ninh, hai gốc mai này là mai nhà, nghe người ta kháo nhau đem mai lên Sài Gòn bán được nhiều tiền nên nhờ người bứng hộ, đem lên bán kiếm tiền về mua thuốc cho ba đứa bé bị bệnh. Không biết chăm nên không ra búp ra hoa chi cả, bốn ngày rồi không ai mua! Khi con thấy đứa bé vốc nắm cơm đã khô trong cái hộp xốp, con quyết định mua hai gốc mai, hỏi giá, bà nói: - Một trăm ngàn cũng được, đủ tiền xe cho nội về Tây Ninh thôi! Nội lỡ dại nghe người ta nói mà tham… - Con gởi bà hai trăm cho hai cây mai, lì xì đứa bé năm trăm. Hai đứa con biết là có thể bị lừa, nhưng nếu không thế thì chắc chắn là mấy ngày tết cứ ray rứt không yên! Ông lặng người, mắt ông đỏ lên rồi bên khóe lăn xuống môt giọt nước mắt, giọng ông nghèn nghẹn: - Ba cảm ơn các con, là ba, ba cũng sẽ như thế, có bị lừa cũng được! Ông hạnh phúc lắm, trong ông như vừa rộ lên một rừng hoa! Những gì ông dạy con cái bấy lâu nay đã đơm hoa và nở rộ. Ông nhìn chậu mai, nó như đã nở hoa thật, ông lại lẩm bẩm: “Ba… ba cảm ơn các con!” Trần Hữu Hội |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23622 |
![]() ![]() ![]() |
![]() |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 133 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |