Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: MƯỜI ĐIỀU RĂN NGƯỜI GIÀ Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 74
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24204
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 14/Oct/2025 lúc 1:02pm

Về Già Là Khi...


- Về già, là khi ta có một đôi mắt mờ đi nhưng lại nhìn cuộc đời rõ hơn trước. 

Vì có những thứ không thể nhìn bằng mắt thịt, và cũng có những điều không thể nghe bằng tai trần.

- Về già, là khi đôi chân mỏi mệt khi đã bị kéo lê gần hết quãng đường đời nhưng khi ngoái đầu lại ta dường như mới là đứa trẻ ngày hôm qua. Bây giờ ta bước chậm hơn trước, chắc hơn trước và cũng trân trọng hơn từng cái chạm đất, vì có thể ngày mai ta không còn bước đi được nữa.

- Về già, là khi ta dùng đôi tai điếc của mình để nghe thiên hạ đang xôn xao về chuyện đời và ta biết rằng hơn một nửa trong số ấy không là thật. Bây giờ, âm thanh êm dịu duy nhất chỉ có tiếng chim tiếng gió và những âm thanh còn đọng lại trong lòng ta, của những người ta từng trân quý nhưng bây giờ không còn thể gặp lại nữa.

- Về già, là khi ta nhận ra rằng ta đã may mắn như thế nào khi từng được hít thở không khí một cách thoải mái, vì bây giờ, mỗi hơi thở là một thước đo của sự sống. 

Ta thở ra nhưng ta không thể biết có thể hít vào một lần nữa được hay không?

- Về già, là khi những người tri kỷ ta còn ngồi lại cùng ta hoài niệm về một thời xa xưa, tuy là không nhiều. Âu đó cũng là quy luật tự nhiên, khi ta không còn giá trị, những bằng hữu sẽ rời xa ta, người còn ở lại nhất định ta phải trân quý.

- Về già, là khi ta nếm đủ ngọt bùi đắng cay của cuộc đời. Những thứ làm ta say đắm ngẫm lại vui sướng không là bao nhưng đau khổ lại rất nhiều. 

Có những thứ ta cứ tưởng nắm chặt trong tay rồi thì ngày mai lại trôi đi mất. 

 

Cuộc đời như một trò đùa mộng mị mà người chơi phải trả bằng cả tuổi thanh xuân của mình, bây giờ ngẫm lại chỉ toàn là hối tiếc...

Suốt đời quý nhất cũng chỉ là hai tiếng bình yên. Hạnh phúc cũng không phải là điều gì quá xa vời, nhưng có những người gần lúc cuối đời mới nhận ra được điều đó...!!!


Sưu tầm

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24204
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 17/Oct/2025 lúc 10:07am

Nếu Một Ngày Nào Đó Tôi Mắc Bệnh Mất Trí Nhớ

 

Tôi mong gia đình và những người thân yêu sẽ treo bản ghi nhớ này trong nơi tôi sống. Hãy nhớ lấy, ghi tâm và quay về với nó mỗi khi cảm thấy lạc lối.  

  1. - Hãy nhẹ nhàng báo cho tôi biết bạn đang có mặt.  Mỗi lần bạn bước vào phòng, chỉ cần nói : “Chào, là [tên bạn] đây”. Đừng hỏi tôi có biết bạn là ai không. Câu hỏi ấy có thể khiến tôi hoang mang và lo sợ.  

  2. - Hãy bước vào thế giới của tôi.  Nếu tôi nói muốn đi thăm bố mẹ hay chờ ai đó đã qua đời, đừng sửa sai tôi. Hãy đi cùng tôi trong thế giới đó – dù nó mờ ảo – vì nó mang lại cho tôi cảm giác an toàn.

  3. - Đừng bác bỏ điều tôi tin là thật.  Tâm trí tôi có thể đưa tôi đi lạc. Sự thật lạnh lùng không giúp tôi bớt rối trí. Hãy cho tôi quyền được bám vào những gì tôi còn nhớ, dù trái ngược.  

  4. - Đừng xem phản ứng của tôi là sự từ chối.  Nếu tôi không nhận ra bạn, đó không phải vì tôi không yêu thương bạn nữa. Chỉ là trí nhớ tôi đang phản bội tôi.  

  5. - Giúp tôi giữ gìn phẩm giá.  Nếu tôi không thể dùng dao nĩa, đừng vội đút cho tôi ăn. Thử cho tôi thức ăn có thể cầm tay. Có thể tôi vẫn tự xoay sở được, theo cách riêng.  

  6.  -Đưa tay cho tôi, chứ đừng lý giải.  Khi tôi sợ hãi hay hoảng loạn, chỉ cần lặng lẽ ở bên, nắm lấy tay tôi. Hành động đó có sức mạnh hơn vạn lời nói.  

  7. - Hãy nói với tôi bằng sự tôn trọng. Dù bệnh tật, tôi không phải một đứa trẻ. Hãy nói bằng sự dịu dàng – chứ không phải hạ thấp.  

  8. - Gợi lại những điều tôi từng yêu.  Âm nhạc, đọc sách, đi dạo, hát... có thể vẫn sống trong tôi. Hãy giúp tôi quay lại với những niềm vui ấy, dù chỉ thoáng chốc.  

  9. - Hãy khơi gợi những ký ức đẹp.  Hỏi tôi về một câu chuyện xưa. Bạn có thể ngạc nhiên khi tôi nhớ rất rõ, dù hiện tại thì mờ ảo.  

10. - Hãy hiểu cho sự bồn chồn của tôi.  Nếu tôi bất an, có thể tôi đang khó chịu, đau, hay cần gì đó mà không thể nói. Xin hãy đoán hiểu thay vì trách móc.  

11. - Đối xử với tôi như bạn muốn được đối xử.  Những gì tôi trải qua hôm nay, có thể một ngày nào đó bạn cũng sẽ trải qua.  

12. - Hãy đoán trước những nhu cầu thầm lặng của tôi.  Tôi có thể đói mà không biết nói. Bất an hoặc cáu gắt có thể là dấu hiệu. Một món ăn nhẹ có thể làm dịu rất nhiều thứ. 

12. - Hãy đoán trước những nhu cầu thầm lặng của tôi. Tôi có thể đói mà không biết nói. Bất an hoặc cáu gắt có thể là dấu hiệu. Một món ăn nhẹ có thể làm dịu rất nhiều thứ.

13. - Đừng nói về tôi như thể tôi không có mặt. Dù tôi im lặng hay có vẻ lơ đãng, tôi vẫn có thể nghe thấy bạn. Hãy nói với tôi, không phải về tôi.  

14. - Đừng ôm hết gánh nặng. Bạn không thể ở bên tôi mọi lúc. Hãy nghỉ ngơi. Hãy nhờ giúp. Bạn đã làm nhiều hơn đủ rồi.   

15. - Hãy đến thăm tôi, thường xuyên nhất nếu được. Dù tôi không còn nhận ra bạn, sự hiện diện của bạn vẫn mang lại an ủi. 

16. - Hãy bao dung với lỗi lầm của tôi. Nếu tôi gọi nhầm tên, nhầm người – đó là do trí nhớ chứ không phải tôi thờ ơ.  

17. - Hãy để tôi nghe lại những bản nhạc yêu thích. Âm nhạc có thể đánh thức những vùng sâu trong tâm trí tôi mà bệnh tật không thể chạm đến.  

18. - Hãy tôn trọng cả những hành động vô nghĩa của tôi. Nếu tôi giữ chặt đồ vật hoặc đi đi lại lại, đừng ngăn cản. Đó là cách tôi tạo ra trật tự.  

19. - Đừng gạt tôi ra khỏi những khoảnh khắc cuộc sống. Dù tôi không thể theo kịp, tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm, tiếng cười, bữa cơm gia đình.  

20. - Một cái chạm nhẹ có thể thay đổi tất cả. Một ánh mắt, một cái nắm tay, một nụ cười... vẫn có thể chạm đến tim tôi, dù lời nói đã rời xa.  

21. - Hãy nhớ tôi là ai.  Đằng sau những lần quên, tôi vẫn là người bạn từng yêu thương. Vẫn là tôi.



Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24204
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 18/Oct/2025 lúc 7:47am

TUỔI GIÀ, KHI THIẾU MỘT NGƯỜI BẠN ĐỜI   <<<<<<

Free%20Autumn%20Couple%20Romance%20Image%20|%20Download%20at%20StockCake



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 18/Oct/2025 lúc 7:50am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24204
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: Hôm nay lúc 2:14pm
MỘT KIẾP NGƯỜI LẶNG LẼ MÀ SÂU XA (Đ.Văn)

5604%201%20TuoiGiaTULE
       
Tuổi già là đoạn đường mà ai rồi cũng sẽ đến, nếu may mắn được sống đủ lâu. Có người đến đó trong an yên, có người đến trong cô độc. Có người hạnh phúc nhìn lại đoạn đời đã qua, có người lặng lẽ ôm những ân hận không thể sửa. Nhưng dầu là ai, ở tuổi già, ai cũng cần một điều – ấy là được sống như chính mình.
       Cả một đời người, ta đã quen sống vì người khác. Hồi trẻ, cha mẹ lo cho con, rồi đến lúc làm cha mẹ, ta lại sống vì con cái. Mỗi ngày là một guồng quay – cơm áo, gạo tiền, trách nhiệm, bổn phận, hy sinh. Ta cặm cụi gây dựng cuộc sống cho gia đình, cho người thân, cho con cái có chỗ đứng trong đời. Có lúc vội đến nỗi chẳng kịp ngẩng đầu nhìn trời. Có khi mệt đến nỗi không biết mình đang buồn hay đang sống. Có những người suốt bốn, năm chục năm không có một ngày thật sự cho bản thân. Vui ít, lo nhiều. Lặng lẽ chịu đựng, nhẫn nại gồng gánh. Đến lúc nhìn lại, hóa ra bản thân là người ta bỏ quên nhiều nhất.
        Vậy mà đến khi bước vào tuổi xế chiều, nhiều người lại mang tâm thế… chờ đợi. Chờ ngày con cái thành đạt, chờ cuộc sống ổn định, chờ lúc nhắm mắt. Có người già rồi mà tâm chưa chịu nghỉ. Cứ đau đáu chuyện con dâu, chuyện cháu học hành, chuyện nhà cửa sau này để ai, chuyện xóm làng dâu bể. Tâm cứ bận, lòng chẳng an. Ngồi giữa căn nhà đã dựng lên cả đời, vậy mà thấy mình như kẻ qua đường.
       Tuổi già không phải là giai đoạn chờ chết. Mà là một mùa sống khác – chậm hơn, sâu hơn, nhẹ hơn, nhưng không kém phần đẹp đẽ. Nó giống như mùa thu – không rực rỡ như mùa xuân, không sôi nổi như mùa hạ – nhưng đằm thắm, dịu dàng, và đủ đầy.
        Sống sâu – là học cách lắng nghe mình lần nữa. Là nhắm mắt lại mà vẫn thấy ấm lòng vì tiếng gió qua vườn, tiếng chổi quét lá mỗi sáng, tiếng cháu gọi ông bà ríu rít ngoài sân. Là một tách trà vừa đủ nóng, một ánh chiều vàng rơi nghiêng nơi hiên nhà. Là đọc lại quyển sách cũ từng gối đầu giường, ngắm lại ảnh cưới đã vàng màu năm tháng. Là nhớ về người xưa không còn với mình, mà lòng không buồn – chỉ thấy biết ơn.
        Sống sâu – cũng là học cách tha thứ. Tha thứ cho người, và cho chính mình. Tha thứ cho những va vấp không sửa kịp, những sai lầm chưa kịp xin lỗi. Tha thứ cho quá khứ, để tương lai còn có thể nhẹ bước. Khi ta không còn nhiều thời gian như trước, lòng nhẹ mới là món quà quý nhất ta có thể tự tặng mình.
        Sống nhẹ – là biết mình không cần chứng minh nữa. Không cần gồng mình để được công nhận. Không cần so sánh mình với người bên cạnh. Không cần gánh lấy vai trò đạo đức hay mẫu mực gì nữa. Bởi lẽ, sống một đời tử tế đã là đủ. Còn lại là học cách thảnh thơi, học cách im lặng đúng lúc, học cách mỉm cười khi không cần nói gì.
        Tuổi già là lúc sống ít lời mà nhiều nghĩa. Là khi ánh mắt nhìn đời đã dịu lại, không còn sắc bén, không còn đòi hỏi. Là khi người ta có thể buông tay, nhưng không buông bỏ lòng nhân hậu. Là khi có thể im lặng, nhưng lòng vẫn đầy yêu thương. Là khi không còn tranh cãi hơn thua, mà chỉ muốn mỗi ngày còn được ăn một bữa cơm ngon, ngồi giữa tiếng cười con cháu, và ngủ một giấc bình yên.
       Có nhiều người sợ tuổi già. Sợ bệnh tật, sợ cô đơn, sợ bị lãng quên. Nhưng nếu biết sống đúng, tuổi già không đáng sợ. Nó là phần thưởng cho người đã đi hết những năm tháng nhọc nhằn. Là cơ hội để sống lần nữa – nhưng lần này là cho mình. Không cần thành đạt, chỉ cần thảnh thơi. Không cần được ca ngợi, chỉ cần được sống thật với lòng mình.
        Một mái nhà đơn sơ, một cái ghế mây kê ở ban công, một khóm hoa nhỏ trước hiên, vài người bạn tri kỷ, vài quyển sách cũ, một ấm trà nóng – thế là đủ. Hạnh phúc tuổi già không ở chỗ có bao nhiêu tiền trong sổ tiết kiệm, mà ở chỗ có bao nhiêu bình an trong tâm hồn.
        Vậy nên, đừng chờ đợi điều gì nữa. Mỗi ngày còn tỉnh táo, còn có thể bước ra vườn hít một hơi thật sâu – là một món quà. Còn thấy được ánh sáng, còn nghe được tiếng chim – là còn có lý do để sống.
        Tuổi già, nếu biết nhìn bằng đôi mắt yêu thương, sẽ không là đoạn kết. Mà là một mùa chín rộ, ngọt ngào, lặng lẽ – như trái cây cuối mùa, thơm bền và sâu vị. Một đời người nếu đã sống trọn, thì những năm tháng cuối cùng không phải là để sợ hãi, mà là để tri ân. Tri ân cuộc đời. Tri ân những người đã đi cùng ta. Và tri ân chính mình – đã đi qua bao bão giông, vẫn còn ngồi đây, còn thở, còn biết ơn.
Tuổi già không phải là chờ chết.
Mà là sống – một cách đầy đủ và trọn vẹn nhất.

5604%202%20TuoiGiaTU%20LE

Tu Le
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 74
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.285 seconds.