Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn  
Message Icon Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 204
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24282
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 28/Oct/2025 lúc 3:39pm

Mùa Thu Năm Ấy

Autumn%20River%20in%20Forest

Trời vào thu thung lũng Phượng Hoàng (Phoenix) có nét rõ rệt giửa hai mùa nắng hạ và thu sang. Ngoài sa mạc bên cạnh mấy cây xương rồng Cactus đây đó những bông hoa vàng duyên dáng tô điểm thêm sắc màu cho vùng đất khô cằn sỏi đá, làm dịu hẳn cái nóng hè kinh người của sa mạc Arizona.

Sự thay mùa đột ngột đó đầu tiên mọi người cảm nhận được là nhiệt độ, đồng thời là vào mùa Moonson, mưa rào rào xối xả ngập lụt, nhưng không kéo dài lê thê mang theo giông bảo và sấm chớp đì đùng vang rền.

Tuy nhiên qua vài tuần, Nàng thu Arizona dịu dàng trong màu áo mới nhuộm thắm trời Thu lên khắp vạn vật. Các tấm bảng quảng cáo “Flu shot, Free” (chích ngừa cúm, miễn phí) đặt trước các nhà thuốc hay siêu thị bên trong có hiệu thuốc là tín hiệu trời đã thay mùa dành cho mọi người nhất là quý cụ cao tuổi! Về phía các bạn thanh niên thì cho là “Mùa thu gieo thương nhớ, mùa thu gieo ái tình”, họ đua nhau lên miền bắc tiểu bang để thưỡng ngoạn mùa Thu về đẹp vô cùng! Phía bắc Arizona từ Flagstaff trở lên ở độ cao trên ngàn mét nên có mùa thu rực rở lá vàng, đỏ thắm lá phong trên nền trời trong xanh yên ả tạo nên những tác phẫm tuyệt vời mà thiên nhiên ban tặng. Đây cũng là thời điểm mà các anh phó nhòm chuyên nghiêp hay amateur đèo bòng cụ bị dụng cụ rủ nhau đi săn ảnh.

Từ trên tầng cao của khu nhà dưỡng lão bên triền đồi ở North Phoenix có góc nhìn về thành phố, những buổi chiều ánh nắng vàng trãi dài lên bóng cây chà là, vài khu nhà nhấp nhô bên triền đồi trầm lắng, ngoài xa kia là thành phố Phoenix nhiều building cao tầng ở đó là một trong 10 thành phố lớn nhất của Mỹ. Đó là hình ảnh từng buổi chiều bóng tà dương xuống dần quen thuộc mà hắn lặng lẻ ngắm nhìn mỗi ngày làm hắn không khỏi xao xuyến, nao nao khi nhớ về kỷ niệm xa xưa của mùa thu Hà Nội năm ấy.

Lâu lắm rồi hàng chục năm trước, lần đầu tiên hắn về thăm quê nhà có ra tham quan Hà Nội vào mùa thu đầy ấn tượng mà từ trước chỉ được biết qua thơ ca. Mùa thu ở đây với nét thơ mộng của mưa ngâu lất phất tình tự theo chân từng đôi rảo bước ven hồ rất riêng của Hà Nội 36 phố phường.

Đến Hà Nội không thể thiếu việc viếng thăm Hồ Hoàn Kiếm, quanh hồ có nhiều di tích cổ xưa như Tháp Rùa, đền Ngọc Sơn, cầu Thê Húc, chùa Trấn Quốc, ngày nay có thêm tượng đài vua Lý Thái Tổ, v.v... nên khu vực hồ Hoàn Kiếm được xem là trung tâm thủ đô Hà Nội. Trời vào thu người ta cho là những ngày đẹp nhất của Hà Nội là đề tài cho bao nguồn cảm hứng cho nhiều tác phẫm thi ca, nhiếp ảnh, hội họa và làm say mê khách nhàn du hay những ai lần đầu đến Hà Nội. Có thể nói Hà Nội là thủ đô đẹp nhất trong số các quốc gia Đông Nam Á.

Dạo quanh khu phố cổ, tản bộ ven hồ, đi dạo qua vài con đường với những căn phố hẹp, củ kỷ vẫn cảm thấy phố cổ có gì đó gần gủi dễ gieo vào lòng người lữ khách nhớ về “dòng lịch sữ cội nguồn”. Như thế mới là điểm nhấn tìm về thăm thủ đô chứ không phải đến Hà Nội để xem những nhà cao tầng, nhà hàng sang trọng hoặc như Trung tâm Thương mại Vincom Mega Mall Royal City để mua sắm. Những hình ảnh tuy đơn sơ, bình dị của nhà thơ DH gieo vào lòng hắn miên man niềm cảm xúc:

Thơ DIEP HOANG

Mưa qua đường bất chợt
ướt thúng thị của bà
ướt hàng quà của mẹ
nón chị che gánh hoa

Nắng hửng lên ra phố
váy áo màu thướt tha
ven hồ mê chụp ảnh
lá vàng rơi người qua

Những lưng còng thân mảnh
ngồi tựa gốc cây già
bàn tay thơm hương cốm
mái tóc mây loà xoà…

Sáng hôm nay, bên ly trà đậm mở computer lướt qua tin tức thời sự, việc kế đến từ lâu rồi là tìm xem thơ hay tản văn của người bạn củ đã trở thành thói quen! "Mùa thu với các thi nhân thường phãng phất nỗi buồn của những tàn phai. Nhưng tàn phai cũng là một qui luật nên không hẳn đã quá buồn ..." Vâng, không phải sắc lá thu dịu dàng trãi lên hàng cây, gió nhẹ xôn xao ven hồ cho mình cảm giác thư thái, và cũng cho nguồn cảm hứng dâng tràn để mọi người được thưởng thức một bài thơ hoặc tản văn rất hay! Đọc qua bài thơ “Nỗi nhớ mùa thu” làm hắn càng xao xuyến nhớ về Mùa thu Hà Nội.

“Anh nhớ lắm, một mùa thu Hà nội
Mùa sấu vàng, mùa hoa sữa thơm hương
Mùa cốm về, mùa đôi lứa uyên ương
Say bên em, trong chiều thu lá đổ

Hương hoa sữa bay nồng nàn khắp phố
Níu chân anh lòng chẳng nỡ dời xa
Chiều Hồ Tây, mặt nước trắng nhạt nhòa
Em có nghe, khúc tình ca thương nhớ …”

(Trích “Nỗi nhớ mùa thu - Nguyễn Thị Khánh Hà)

Vâng, ngoài cảnh sắc lung linh lá vàng của cây bàng che góc phố xưa, ven hồ Gươm lá lộc vừng thay lá đỏ. Mùa thu Hà Nội còn có thoang thoảng mùi hoa sữa, mùi sấu chín quyện lẫn cùng hương ổi Đông Dư. Người Hà Nội làm sao không nhớ đến hương vị cốm làng Vòng vừa dân dã vừa thanh cao, cũng không thể thiếu hương vị chả rươi đậm đà ngọt ngào là những món đặc sản của mùa thu. Những bó hoa tươi đủ màu theo từng mùa chỉ có ở Hà Nội, cứ nhìn hoa trên quang gánh hay rỗ hoa trên chiếc xe đạp mà người ta có thể biết đã vào mùa nào Xuân, Hạ, Thu, Đông?

Những cành đào mơn mởn khoe sắc chào đó Xuân về; Hạ đến những bó hoa sen trắng, hồng thơm ngát, tinh khiết “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”, cùng với những bó hoa hướng dương rực rỡ bên đường; Vào Thu tiết trời mát mẻ nên trên gánh hoa phong phú hơn nào những hoa cúc vàng rực rỡ, cúc họa mi trắng bé nhỏ xinh xinh cùng với hoa sen, hoa hướng dương, …; Đông về giá lạnh nên đến khi cuối đông có hoa loa kèn và đáng chú ý nhất với màu sắc trinh nguyên của hoa bưởi thoang thoãng đưa hương.

“… Hà Nội say trong hoa sữa nồng nàn
Về đi anh còn ngỡ ngàng gì nữa
Cốm Làng Vòng chả rươi còn nguyên vựa
Sấu chín rồi quyện hương ổi Đông Dư

Cúc vàng ươm lan tỏa ngát trời thu
Đợi anh về từ khi em đan áo!”

(Trích bài thơ “Về đi anh” - của Hồng Soi)

Những sắc màu, hương vị của mùa Thu mà người Hà Nội đi xa hẳn sẽ nhớ lắm. Những thế, khoảnh khắc ấy còn làm bồi hồi cảm xúc níu chân người lữ khách một lần viếng qua Hà Nội vào mỗi độ Thu về.

Trời chiều xuống dần trầm lắng sương thu, qua khung cửa sổ căn hộ trong khu dưỡng lão hắn đăm chiêu nhìn về phía xa lung linh ánh đèn trong phố da diết nhớ về kỷ niệm xưa của mùa Thu Hà Nội.

Không biết cái kiếng cận bỏ quên đâu tìm mãi không thấy, hắn mò mẩm tìm bài hát “Nhớ mùa thu Hà Nội” của Trịnh Công Sơn mà có lần đã nghe qua trên chiếc iPhone củ kỷ, cuối cùng cũng nghe được bản nhạc qua tiếng hát của ca sĩ Hồng Nhung.

“… Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người,
lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai,
sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi,
sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi.

Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, nhớ đến một người ...
Để nhớ mọi người”.

(Trích bài hát: Nhớ mùa thu Hà Nội - của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn).

Mùa thu nơi vùng sa mạc quê hương của cây Arizona Palm Tree cũng có nét đẹp riêng của nó. Buồn hay vui là do tâm trạng của mỗi người đối cảnh vât chung quanh, người có tâm trạng tích cực thì họ có thể luôn tìm thấy niềm an bình dù trong nghịch cảnh, trái lại thì người ta thường nói “người buồn thì cảnh có vui đâu bao giờ”.

Dù thế nào thì trời thu Hà Nội đều gợi nguồn cảm hứng cho những sáng tác đóng góp phong phú trong kho tàng văn chương, nghệ thuật “Mùa thu Hà Nội”.

Bên tách trà Shan Tuyết “Việt Cổ Trà” Hà Giang dìu dịu tỏa hương, hậu vị thắm đượm lân lân sảng khoái đưa hắn về vùng ký ức đầy thi vị, kỷ niệm ngọt ngào ùa về ấm áp đong đầy trong tim hắn. Trời càng về khuya hình bóng người xưa ẩn hiện qua làn sương thu ven hồ Hoàn Kiếm hình như cũng giống như sương thu ngoài kia tan loãng dần đưa hắn êm đềm vào giấc ngũ trong đêm.

“… Chiều hồ Gươm liễu rũ buồn lướt thướt
Thê Húc cong mình chờ đón đông về
Vọng từ đâu tiếng đàn ai xao động
Hà Nội cuối thu và nỗi nhớ lê thê”.

(Trích “Hà Nội cuối thu” – Thơ: Sinh Hoàng)

Lê Hữu Uy



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 28/Oct/2025 lúc 3:41pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24282
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 07/Nov/2025 lúc 1:02pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24282
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 12/Nov/2025 lúc 8:44am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24282
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 14/Nov/2025 lúc 12:15pm

Gà Tây 3 Món

 

Còn hai ngày nữa là ngày lễ Tạ Ơn hãng phát cho công nhân mỗi người một con gà tây to tướng. Vợ chồng chị Bông làm cùng hãng, hai vợ chồng hai con gà tây mang về nhà.

Quẳng phịch hai con gà tây ra một góc bếp, chị Bông than thở và trách hãng:

- Chán quá, thay vì gà tây họ phát gà ta thì đỡ biết mấy. Trong đời mình chưa bao giờ ăn gà tây, chẳng biết mùi vị ra sao..

Anh Bông băn khoăn:

- Giống gà tây ở Việt Nam mình chỉ làm gà… kiểng, mấy nhà giàu nuôi trong sân biệt thự của họ cho đẹp mắt chứ ai mà ăn giống gà này. Nhưng em ơi, chúng ta đã mời bà Linda dự bữa Tạ Ơn thì phải có gà tây mới đúng kiểu chứ. Chúng ta đã sống ở Mỹ thì phải theo tập tục của họ.

Chị Bông giật mình :

- Ừ nhỉ, nhìn con gà tây em ngao ngán quá nên quên mất đã mời bà Linda đến với chúng ta ngày lễ Tạ Ơn. Chúng ta sẽ làm gì với hai con gà tây vô duyên, vô tích sự này cho bữa tiệc…?

Gia đình chị Bông mới đến Mỹ được vài tháng, sau khi học cấp tốc một khóa ESL biết loe ngoe vài chữ tiếng Anh là hai vợ chồng vội xin đi làm để kiếm tiền. Bà giáo Mỹ Linda hiền lành kiên nhẫn không những đã dạy tiếng Anh vỡ lòng cho lớp học vợ chồng chị Bông mà còn chỉ dẫn nhiều thứ trong cuộc sống mới đến Mỹ nên anh chị Bông rất mến và mang ơn bà Linda lắm.

Cách đây một tuần anh chị Bông đã đến lớp ESL gặp bà Linda và mời bà đến nhà dùng bữa tiệc Tạ Ơn đầu tiên ở Mỹ, coi như lời cám ơn chân thành dành cho bà Linda nói riêng và cho đất nước Mỹ nói chung đã trở thành quê hương thứ hai của gia đình chị Bông.

Những năm 1990 chưa có mạng internet, chưa có iphone hiện đại như bây giờ nên hai vợ chồng “quê” chẳng biết hỏi ai để chế biến con gà tây cho ngày lễ Tạ Ơn, chỉ loáng thoáng nghe rằng gà tây “đút lò” mà cái “lò” oven kia chị Bông chưa dám sử dụng lần nào thì làm sao biết nướng gà. Cái vòi nước trong bồn tắm đôi khi còn… mở lầm lẫn nước nóng nước lạnh. Đi chợ chưa biết xài tiền xu, mỗi khi trả tiền cần những xu lẻ chị Bông cứ đổ mớ tiền cắc ra cho người tính tiền tự lấy cho đủ.

Trong thùng thư hôm nay ông bưu điện gởi về có mấy tờ báo chợ, thấy chợ Kroger quảng cáo món gà tây cho bữa tiệc Tạ Ơn, chụp hình con gà tây quay vàng bày ra đĩa bên cạnh là những khoai tây , đậu cô ve xanh, cà rốt cam đỏ đẹp mắt lắm. Chị Bông hí hởn đề nghị:

- Hay là mình mang tờ báo ra chợ chỉ vào hình này, mua một xuất gà tây chín sẵn về, trước là đãi khách cho lịch sự sau là nhà mình ăn cho biết mùi gà tây quay lò để sang năm mình bắt chước làm theo. Anh Bông khuyến khích:

- Thế còn hai con gà tây hãng cho bỏ cho ai? Mình cứ thử ăn lễ Tạ Ơn với gà tây chính mình làm ra xem sao.

Chị Bôn… tự ái suy nghĩ một lúc rồi cương quyết:

- Em có cách. Bàn tiệc Tạ Ơn sẽ có món gà tây như người ta.

Ngày lễ Tạ Ơn đến.

PHỞ%20GÀ%20TÂY%20🦃_%20Đông%20Tây%20kết%20hợp,%20nước%20dùng%20ngon%20ngất%20ngây%20|%20Turkey%20Pho%20%20recipe%20by%20Nguyen%20-%20YouTube

Để hai con gà tây ở ngoài đêm hôm trước thì sáng hôm sau gà mới tan đá mềm. Hai vợ chồng vất vả mổ thịt hai con gà tây mà như mổ bò, anh Bông theo lời vợ chỉ dẫn xẻ nguyên miếng thịt ức gà để chị Bông ướp gia vị lát nữa đem chiên, chị chừa lại miếng ức gà to đề xắt lát bày lên món phở. Những thịt còn lại thì băm nhỏ trộn thêm rau củ gia vị làm nhân cuốn chả giò, còn hai bộ xương gà thì hầm nước lèo nấu phở gà tây. Người ta có thịt bò 7 món, chị Bông có gà tây 3 món.

Nhà bếp rộn rịp tưng bừng dao thớt và mùi gia vị nấu nướng.

Chả%20Giò%20%28Vietnamese%20Imperial%20Rolls%29

Buổi chiều chị Bông bày ra bàn một đĩa những miếng ức gà tây quay chảo vàng ươm thơm ngon đậm đà đã xắt thành từng lát sẵn sàng bên cạnh các loại rau, khoai ăn với gà tây như chợ búa quảng cáo và đĩa to chả giò mới chiên giòn hấp dẫn.

Anh Bông tự khen:

- Công anh băm thịt gà băm hành tỏi mỏi cả tay. Chắc bà Linda sẽ thích chả giò, món ruột của người Việt Nam mình ai làm cũng ngon, người Mỹ nào cũng thích.

Ga%20quay%20chao%20|%20Tự%20làm%20ga%20quay%20bằng%20chảo%20ngon%20như%20hàng

Chị Bông cũng tự khen:

- Còn món gà tây quay chảo có thua gì gà tây quay lò đâu và nồi nước súp của hai bộ xương gà tây sao mà ngọt đậm đà. Anh ơi, Bà Linda sẽ thích gà quay và phở gà luôn. Tóm lại nhà mình ăn lễ Tạ Ơn nửa Mỹ nửa Việt.

Anh Bông trách yêu vợ: - Thế mà lúc lãnh hai con gà tây ở hãng mặt em buồn so như lãnh… của nợ, về nhà em hững hờ thảy nó vào góc bếp coi như đồ…bỏ.

Thằng Bí và con Bầu đứa 12 tuổi đứa 10 tuổi nhìn vào bàn ăn. Chúng ngạc nhiên thay phiên nhau kêu lên:

- Sao con không thấy con gà tây đâu?

- Nhà mình có hai con gà tây mà đâu rồi mẹ?

Chị Bông hớn hở chỉ lên bàn ăn khoe với hai con:

- Đây nè… hai con gà tây là đây nè…

Thằng Bí không tin:

- Không phải, cô giáo kể chuyện lễ Tạ Ơn với con gà tây quay nguyên con cơ.

Con Bầu cũng nói :

- Cô giáo con cho xem nhiều hình ảnh lễ Tạ Ơn có gà Tây ngon hơn của mẹ cơ.

Anh Bông giải thích cho hai con hiểu:

- Mẹ con chặt gà tây ra cho dễ ăn đó con. Chúng ta đợi khách đến là ăn lễ Tạ Ơn nhé.

Khi anh chị Bông tắm rửa thay quần áo đẹp đẽ lịch sự xong thì cũng là lúc bà Linda đến, bà mang theo một ổ bánh pie nhân táo. Thế là bàn tiệc Tạ Ơn coi như đầy đủ.

Bà Linda ngạc nhiên và thích thú với những món gà tây chế biến của chị Bông,

Cả nhà vừa ăn vừa chuyện trò, anh chị Bông cám ơn bà trong thời gian mấy tháng qua đã chỉ dạy anh chị tiếng Anh, bà là người thày đầu tiên của anh chị Bông khi đến Mỹ.

Bà Linda trìu mến nói chuyện với thằng Bí và con Bầu. Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn trả lời những gì bà Linda hỏi.

Người Mỹ rất tự nhiên, thật tình, bà Linda ăn gà quay, ăn chả giò và cuối cùng là một tô phở gà tây. Trông cách bà thưởng thức các món ăn anh chị Bông biết là bà đã ăn ngon miệng.

Chị Bông cắt bánh táo ra, bánh ngọt ngào như bữa tiệc Tạ Ơn ấm cúng và thân mật chiều nay. Hai đứa trẻ thích bánh ngọt ăn ngon lành.

Khi bà Linda ra về chị Bông đưa bà một ít chả giò bà thích lắm.

Bà Linda không quên cám ơn gia đình chị Bông đã cho bà thưởng thức những món gà tây chế biến lạ miệng trong ngày lễ Tạ Ơn. Một kỷ niệm đẹp bà khó quên.

Tiễn khách về rồi anh chị Bông nhìn nhau hài lòng. Anh Bông mỉm cười khen vợ:

- Không ngờ mình lại có một bàn tiệc Tạ Ơn thành công thế này. Sáng kiến chế biến các món của em từ gà tây thật độc đáo.

Chị Bông hỏi hai con:

- Bí ơi, Bầu ơi. Hai con ăn gà tây của mẹ có ngon không?

Hai đứa con ríu rít:

- Con thích gà tây quay của mẹ.

- Con thích phở gà tây của mẹ.

Chị Bông nói với chồng con:

- Cám ơn chồng và con đã đồng lòng với thực đơn gà tây 3 món lễ Tạ Ơn hôm nay. Sang năm em sẽ học hỏi và làm món gà tây quay trong lò để thay đổi mùi vị và để bàn tiệc Tạ Ơn nhà mình đúng kiểu giống người ta.

Nguyễn Thị Thanh Dương

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24282
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 15/Nov/2025 lúc 9:58am

Về Quê 


Hắn lên xe với túi xách đeo trên vai, ba lô mang sau lưng, vai trái vác thêm chiếc bao diêm mới tinh quấn tròn tròn vật gì đó như chiếc gối ôm. Tay phải là chai nước suối. Người phụ nữ đi cùng hắn vóc dáng nhỏ nhắn bẽn lẽn nắm… chai nước uống rồi theo hắn ngồi xuống hai chiếc ghế cuối xe.

Loay hoay mãi hắn mới nhét hết các thứ xuống băng ghế. Túi xách đeo trên vai thì ngồi xuống là giữ khư khư trước ngực. Anh lơ xe nãy giờ chờ thu tiền thúc hối “Tiền xe! Tiền xe trả lẹ nè!”. “Chờ chút! Mỗi ngày một chuyến, không về xe này thì đi vô rừng làm khỉ hay sao mà hối dữ?”. Người phụ nữ huých cùi chõ vào hông hắn. “Bà im nào! Mấy tay lơ xe này mình hiền hiền là không được đâu”. Rồi quay sang anh lơ, hắn hất hàm “Hai mạng, nhiêu?”. “Mười chín lụi”. Anh lơ xe không vừa. “Tưởng tỉ chín chứ! Có trăm chín cũng làm dữ”. Người phụ nữ thò tay vào hai lần túi áo định lấy tiền. Hắn dùng cánh tay thô thiễn gạt tay người phụ nữ, nạt “Bà ngồi im, tướng có một xách, hao bao nhiêu ghế mà phải trả tiền!?”. Rồi vừa móc tiền trả nhà xe, hắn vừa đếm, vừa lầm bầm “Mấy ngày nay hao “đạn” dữ quá! Bao nhiêu đây không biết có đủ cho bả sửa cái nhà, thằng nhỏ lên trường Đại học không nữa?”. Vừa lúc ấy chuông điện thoại reo. Móc chiếc điện thoại Iphone ra hắn nói oang oang như chốn không người “Gì? Mua mấy ràng bánh hả? Thêm mớ muối ớt đặc sản nữa hả? Ối… già rồi, ăn uống bao nhiêu mà đòi mua cho dữ. Gì? Không ăn, tặng hàng xóm cho có tình có nghĩa hả? Ô kê… bà có tình có nghĩa nhưng thằng này làm muốn ỉa luôn nè! Nhưng không sao, già cả rồi, chết nay sống mai, chủ yếu vui là được!”.

Tôi nhìn hắn lom lom vì bàn tay mốc khái xù xì thế mà lướt trên chiếc Ai-phôn xịn vậy thật là tội nghiệp… cái điện thoại. Mà cách nói chuyện của hắn nữa, mới nghe tưởng là nói với vợ, nghe thêm chút giống nói với mẹ. Mà có ai nói năng với mẹ mình kiểu như thế không nhỉ?

- Bà chị nhìn gì mà nhìn dữ? Ngưỡng mộ hả? Thợ hồ mà xài Ai- phôn là thứ dữ hén?

-….

- Đồ dỏm thôi bà chị ơi! Rừng rú, cây cối, máy móc đầy mà nhìn qua nhìn lại toàn đàn ông với đực rựa. Không có cái Ai- phôn này chắc tui chết vì buồn quá!

- Nhà anh xa lắm hả? Thằng nhỏ lên đại học là ai vậy? Con à?

- Cái gì anh? Bà chị nói tui già lắm hả? Mới hăm bốn thôi!

- À…vậy còn “thằng nhỏ lên đại học” là ai?

- Thằng út. Nhà bảy trự. Bốn tay lớn có vợ hết, nghèo sặc gạch, không giúp được gì cho anh em. Thằng út này học giỏi lắm nhưng mấy phen đòi nghỉ đi làm công nhân. Tui nói khoan, có mấy khu dân cư mới thành lập ở xa cần thợ hồ. Để tao đi coi có kiếm ăn được không, được tao nuôi cho vài năm lên thành phố cho biết người, biết xe.

- Rồi sao?

- Mấy ông thầu ở đó đàng hoàng lắm chị. Ngày làm tám tiếng, lương trăm sáu nuôi cơm ba bữa. Ai làm thêm tính thêm. Lương trả đầy đủ từng tháng. Tui đi năm tháng, đem về cho bà già gần hai chục, chắc đủ sửa cái nhà và cho thằng nhỏ đi Sài Gòn hén?

- Giỏi quá rồi. Còn…kia, vợ à?

- Vợ? Đi mấy tháng đem về con vợ cho bà già cạo đầu à? Đồng nghiệp, bả làm culi, tui thợ.

- Đàn bà con gái lên chốn rừng rú làm gì?

- Chồng bỏ, không tiền nuôi con, nợ tùm lum. Không đi làm lấy gì ăn? Còn bà chị, đi đâu ngồi xe đêm?

- Đi… chơi!

- Chơi con khỉ mốc! Giận chồng bỏ đi “làm nư” thì có!

- Bậy nè!

- Bậy gì? Đàn bà cơm lành canh ngọt mấy khi đi đêm thế này?

- Coi bộ cậu mình rành đàn bà dữ hén?

- Bậy nghen! Tui chưa có bồ đó! Nhưng mà mấy chị ở xóm giận chồng, gây lộn với nhà chồng, bỏ về nhà cha mẹ như cơm bữa. Tui đui sao mà không thấy?

- Chị không giận chồng mà là đang không có chồng, tìm về nhà con bạn chơi.

- Con mẹ nào đó bạn bà chị chắc cũng đang không có chồng luôn hả?

- Sao biết hay vậy?

- Thì chỉ có mấy bà không chồng mới rảnh vậy chứ ai chồng con đùm đề cũng lu bù đầu cổ hết!

Hắn kết thúc câu chuyện mà không cho người nghe phản đối. Cái đầu nghiêng qua phía người “đồng nghiệp” kia ngủ sao mà thân thiết dữ. Xe đêm không ồn ào nhưng dồn lắc và chật hẹp vì ai cũng muốn tranh thủ chút khoảng trống mà duỗi chân, duỗi tay. Chắc vì đây không phải là chuyến xe chất lượng cao nên các thứ trên xe đều rất thấp, cả ánh sáng của chiếc bóng đèn trên nóc xe cũng vậy. Không phải đây là lần đầu tôi về nhà bạn, nhưng lại là chuyến xe đầu tiên trong mấy năm qua gặp cảnh dồn ứ khách và có một gã đồng hành bộc trực như hắn.

Sáng sớm. Xe thắng nhanh ở một quán cơm của thị trấn. Tay lơ xe nói như ra lệnh:

- Vệ sinh năm phút, cơm hai mươi phút, mua sắm mười phút. Ai lề mề bỏ lại không trả tiền!

Gã đồng hành bộc trực của tôi ngoác miệng ra định cãi thì cô gái đi chung đã giật giật vạt áo ra chiều im lặng. Hắn biểu cô kia:

- Bà vô quán lấy hai hộp, chút lên xe hai đứa mình ăn. Tui đi vòng vòng coi có chỗ nào bán mấy thứ đặc sản bà già dặn, “đập” vài nhát cho bả vui! Nhớ nghen, cóc, ổi, mía ghim gì làm thêm một bọc!

Dĩa cơm tôi ăn chưa xong, nhà xe đã nhấn kèn tin… tin… Tất tả lên xe đã thấy hắn đang vét mấy muỗng cuối cùng của hộp cơm rồi nhanh chóng ném vỏ hộp qua cửa sổ.

- Bà chị mình, ăn trái cây chơi?

- Hai người ăn đi, tôi mệt, làm biếng nhai lắm!

- Mệt càng phải ăn! Mà bộ mình bà chị mình mệt chắc? Bà con đi xe này, ai khỏe nói nghe thử coi!

Không ai nói gì. Vậy chắc là không ai khỏe. Hắn vẫn rau ráu nhai mía hết chê lạt tới chê mềm. Rồi hắn kể với cô culi đồng nghiệp rằng, cái hồi ba hắn còn sống, trồng đụn mía trước nhà cho năm anh em hắn, mía Kô-mít cứng thấy bà cố tổ nhưng ngọt vô cùng. Cái hồi…mỗi chiều đi làm về, ba hắn còn rủ đứa con nhỏ nhất (là hắn) sang hàng xóm quét lá un lấy tro về bỏ vô đám mía. Mía thưa lóng và ngọt như đường. Cái hồi…thằng con trai tám tuổi là hắn thấy cuộc đời này không gì đáng yêu bằng mía ông già mình! Nhưng rồi một buổi chiều “khỉ gió” nọ, hắn đi học về nhưng không thấy ba đâu. Bà mẹ đang nháo nhào vác dao bầu chặt đám mía, vừa chặt vừa khóc vừa kêu trời như bộng.

- Sao mẹ ôngchặt đám mía uổng vậy? Bộ… sắp giải tỏa làm đường hả?

- Làm đường cái con khỉ! Là ông già tui “giải tỏa” đám ngũ quỉ này để đi kiếm một đứa “bưng bê trà nước” thì có! Hàng xóm nói, ổng chê bà già tui “không biết đẻ” nên toàn ra đực rựa. Mà ổng rất ham một đứa con gái, nên ổng phải đi tìm!

- À há… mà mẹ ông cũng lạ. Đám mía có tội gì đâu?

- Chứ bà biểu bây giờ bả chặt cái gì cho hả giận? Hổng lẽ đem mấy thằng con ra chặt?

- À há… Hi… hi…Rồi ông già ông có kiếm được đứa con gái nào không?

- Được… hai thằng đực rựa nữa! Cái hồi… “bà kia” dập tiếp cho ổng thằng đực thứ hai thì bà ta cũng bị sản… sản cái gì đó. Ông già tui tức mình quá, leo lên cây cà, té xuống cây ớt ngơ ngơ ngẫn ngẫn làm bà già tui phải nuôi luôn ổng và “bà kia” với hai đứa nhỏ.

- Trời! Sao mẹ ôngvĩ đại quá dzậy?

- Thì… cái hồi đó ổng vẫn là ba của tụi tui, là chồng của bả. Hai đứa kia cũng là em tụi tui. Bả không nuôi thì nuôi ai?

- Hấp dẫn à nghen! Rồi sao nữa cậu mình? Tôi góp chuyện

- Ủa? Bà chị kêu mệt mà sao nhiều chuyện vậy? Sao trăng gì, thì má tui cứ nuôi, mấy anh em tui đi làm bao nhiêu đều đưa tiền cho bả nuôi ổng với “bà kia” hết. Rồi… cái hồi hai ông bà rủ nhau “đi bán muối” nhà tui càng khổ dữ. Thằng út là con của ổng với “bà kia” nhưng có hiếu với má tui lắm!

Câu kết của hắn làm tôi và cô culi chưng hửng. Sao trên đời có người đàn bà tốt vậy hở trời? Chắc là tại má hắn tốt, nên hắn cũng tốt lây. Câu chuyện dài ra nhưng hắn không tỏ chút nào mệt mỏi. Mấy người đồng hành từ nửa xe trở ra phía sau đều có vẻ quan tâm câu chuyện nhà hắn. Có người kêu, đấy là chuyện tiếu lâm chứ trên đời có người nào lại tốt đến thế! Người kia “chêm” thêm: “Tôi mà là má của cậu này đó hả? Tôi đi tìm con đó xé tét… ra chứ ở đó mà nuôi đẻ, còn lo ma chay, lại nuôi con của họ ăn học”. Người lại bảo, đàn ông là giống vô tình vô nghĩa, mình thân tàn ma dại rồi phải chịu chứ sao? Nhưng ở đời, có đàn bà nào con cái nheo nhóc, áo cơm thiếu thốn mà đẹp như hoa hậu hở trời? Hắn cãi “Mấy bà nói đàn ông vô tình là không được! Mỗi người mỗi khác/ mỗi lá mỗi sâu. Tui đâu có vô tình, hổng lẽ tui là… con gái?”. Cả xe cười ồ.

Qua bao nhiêu dồn lắc gập ghềnh của cung đường vạn dặm xe đã tới bến từ lúc nào không rõ. Người người lục tục lớp xách lớp mang lách nhau qua khung cửa hẹp trong tiếng nháo nhào giành giật của cánh xe ôm. “Áo đỏ của tui”. “Tui xí áo xanh”. “Áo vàng của tui à!”.

Góc xa xa của bến xe, một bóng áo nâu nhạt nắng giấu sau vành nón lá sờn rách đang sáng ngời màu mắt đục dang rộng vòng tay đón hắn vuốt tóc, xoa nắm vai, tay...


Đ.P THÙY TRANG


Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24282
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 17/Nov/2025 lúc 4:29pm

Thiên Thần Lạc Lối

 

Vốn là một kỹ sư chế tạo máy, tôi nhận được một hợp đồng chế tạo một máy chẻ mây cho một công ty sản xuất thủ công mỹ nghệ mây tre đan thị xã Phụng Hiệp, người bạn giới thiệu hợp đồng cho tôi bảo:

- Công ty đang rất cần cái máy này, mày cố gắng giúp họ, mách nhỏ với mi điều này, chủ công ty là một phụ nữ còn rất trẻ và đẹp. Biết đâu đấy... 

Nói đến đây, anh ta nháy mắt một cách đầy tinh quái. Phần cuối của câu nói làm tôi thêm háo hức. Chuyện... đàn ông mà. Tôi quyết định xuống Phụng Hiệp:

- Thôi được, mai tao sẽ đi Phụng Hiệp mày đưa địa chỉ đây.

- Mày đi qua thị xã Phụng Hiệp theo quốc lộ 1, qua cầu độ 500 m dãy nhà bên phải thì gặp ngay công ty Phong Lan. Cô chủ công ty tên là Lan số điện thoại là...

Sáng hôm sau, tôi cởi ngựa sắt đi Phụng Hiệp. Hay thật, vừa đi tôi vừa ngẫm nghĩ:

“Tên tôi là Phong, tên chủ công ty là Lan, công ty lại tên là Phong Lan. Điềm lành chắc?” Tôi vơ vẩn mỉm cười...

Không khó khăn gì, tôi tìm được ngay công ty, sau khi hỏi thăm qua loa dân địa phương, ở đây ai cũng biết công ty này. Một công ty khá nổi tiếng. Tôi cứ hình dung đó phải là một công ty lớn lắm nhưng đến cổng công ty, tôi thất vọng tràn trề. Không hề có lấy một tấm bảng hiệu, một cái sân rộng mênh mông lát gạch tàu đỏ phơi đầy những sản phẩm mây tre mỹ nghệ. Một căn nhà 3 tầng chắc vừa làm văn phòng vừa là nhà ở. Mấy dãy nhà cấp 4 bao bọc xung quanh khuôn viên. Trong sân, mấy cô gái đang khuân những chồng sản phẩm ra phơi nắng. Thế này mà cũng là một công ty, thậm chí còn là một công ty nổi tiếng? Tôi ngán ngẩm tự hỏi, hay mình nhầm!??

Tiến đến một cô gái đang phơi sản phẩm, tôi rụt rè hỏi:

- Cô cho tôi hỏi, đây có phải là công ty Phong Lan không?

Cô công nhân ngẩng lên nhìn tôi tươi tỉnh trả lời:

- Dạ đúng rồi. Anh hỏi ai ạ?

- Tôi hỏi chị Lan, chủ công ty. Tôi là người đến nhận hợp đồng làm máy chẻ mây cho công ty.

Cô gái đứng dậy:

- À ra vậy! Mời anh vào đây, tụi em mong anh quá.

Cô gái dẫn tôi về phía căn nhà 3 tầng, pha nước mời tôi rồi nói tiếp:

- Chị Lan đi đón con. Anh ngồi đây đợi chị ấy. Chỉ một lát là chị ấy về ngay thôi.

“Chị ấy đi đón con”. Câu ấy như một gáo nước lạnh dội vào đầu tôi. Tôi nhủ thầm: Bố khỉ! Hôm nay mình ra ngõ gặp gái chắc!!! Tôi ngồi xuống cầm chén nước cô gái mời nâng lên chưa kịp uống, thì một chiếc xe con đậu xịch trước cửa nhà. Một cô gái khoảng trên 30 một chút bước xuống... Tôi thầm thốt lên: Đẹp!! Không phải một vẻ đẹp mơn mởn đào tơ của những cô gái 18 đôi mươi, ngây thơ nhí nhảnh mà là một vẻ đẹp đã đủ độ chín, đoan trang, dìu dịu. Không phải một vẻ đẹp khiến người ta khi nhìn thấy phải rạo rực mà một vẻ đẹp khiến người ta phải lắng lại với một cảm giác thanh bình.

Cô ta dắt theo một bé gái chừng 9,10 tuổi gì đấy tiến về ngôi nhà.

- Chị Lan, chị có khách.

Cô chủ vừa hỏi, vừa bước vào trong nhà:

- Vậy hả em?

Tôi đứng dậy.

- Anh Phong...

Nhìn thấy tôi, cô ta đứng sững lại, thốt kêu lên. Cái túi xách trên tay rơi xuống đất. Tôi cố lục tìm trong trí nhớ xem đã gặp cô ta ở đâu nhưng chịu không nhớ nổi.

- Anh không nhận ra em phải không? Em là con bé 10 năm về trước đã gửi con cho anh ở bến Ninh Kiều đây mà.

Tôi kinh ngạc kêu lên:

- Ôi! Là em sao?

Cô gái xúc động nước mắt đã dàn dụa:

- Vâng, là em đây.

 

******

Thời gian trôi nhanh thật, thoáng một cái mà 10 năm đã trôi qua. 10 năm trước, nhà tôi còn ở ngang bến đò sang xóm Chài. Tôi nhớ, đấy là một buổi tối cuối thu. Trời bắt đầu lạnh. Khoảng hơn 9 giờ, tôi đi dạo chơi bến Ninh Kiều ven bờ sông Hậu. Ngồi ngửa người trên ghế đá, khoan khoái hít một hơi dài bầu không khí ẩm ướt trong lành mát rượi, bỗng cảm thấy thèm thuốc, tôi đứng dậy đi qua tủ thuốc lá bên đường mua gói thuốc.

Một cô gái bế một đứa trẻ còn ẵm ngửa đang nói gì đó với cô gái bán thuốc lá tôi nghe không rõ. Tôi chỉ nghe thấy cô gái bán thuốc trả lời:

- Tao chịu thôi. Bồng cho mày lại như đêm qua thì chết tao à.

Thấy tôi đi lại, hai cô gái im bặt. Tôi mua một gói thuốc, trả tiền, rồi quay lưng định đi thì cô gái bồng con rụt rè cất tiếng hỏi:

- Anh gì ơi...

Tôi quay lại nhìn cô gái:

- Cô gọi tôi?

- Dạ! 

Cô gái ngần ngừ một lúc rồi mới hỏi:

- Có phải nhà anh ở ngang bến đò xóm chài không?

Tôi vui vẻ đáp:

- Đúng rồi đó. Cô cần hỏi gì?

Có lẽ thái độ tự nhiên, cởi mở của tôi làm cô gái mạnh dạn hẳn lên:

- Anh làm ơn trông cháu dùm em một lúc được không? Cô gái nhìn tôi với ánh mắt cầu khẩn: 

- Em có việc phải đi đằng này một chút.Chỉ một lúc thôi.

Thoáng chút e ngại nhưng rồi tôi cũng đồng ý vì tối nay tôi cũng chẳng bận bịu gì. Cô gái mừng quýnh trao vội đứa bé cho tôi rồi tất tả đi ngay. Hình như cô ta sợ tôi đổi ý. Tôi bồng đứa bé lại ghế đá ngồi chờ. 1 tiếng rồi 2 tiếng trôi qua. Cô gái vẫn không quay trở lại.Tôi bắt đầu sốt ruột. Tôi bồng đứa bé lại chỗ cô bán thuốc lá hỏi:

- Này cô, mẹ cháu bé đi đâu mà đến bây giờ vẫn chưa thấy về?

- Anh không biết con Lan đi đâu à?

Cô gái bán thuốc lá nhìn tôi với một ánh mắt đầy ngạc nhiên như thể tôi là người trên sao Hỏa đến không bằng:

- Mẹ con bé đi khách chứ còn đi đâu nữa.

Tôi kêu lên kinh ngạc:

- Đi khách? Con còn đỏ hỏn thế này...?

Tôi nói đến đấy rồi không biết nói gì nữa. 11 giờ đêm, đường xá đã thưa người qua lại. Thỉnh thoảng tôi lại thấy một vài cô gái trang điểm lòe loẹt đi lại lởn vởn dọc ven bờ sông. Hóa ra tất cả bọn họ đều là gái bán hoa. Bây giờ tôi mới hiểu. Trên đời này chỉ còn một thằng khờ duy nhất, có lẽ chính là tôi.

Cô gái bán thuốc lá thở dài:

- Con bé cũng khổ. Nó vốn là sinh viên quê ở Vị Thanh, ra Cần Thơ học rồi vớ ngay phải một thằng sở khanh, có chửa, thằng ấy chạy mất, còn nó phải nghỉ học, về quê thì không dám về, hai mẹ con vạ vật ở đất Cần Thơ làm nghề này để kiếm sống.

Sống mũi tôi cay sè. Trời càng về đêm càng lạnh. Tôi sợ con bé bị bệnh nên quyết định đưa con bé về nhà mình. Tôi bảo cô gái bán thuốc:

- Tôi phải đưa con bé vào trong nhà. Ngoài này lạnh quá con bé sẽ bệnh mất. Nếu mẹ nó về chị bảo mẹ nó vào nhà tôi đón con nhé. Tôi để đèn chờ.

Gần 1 giờ sáng cô gái mới gõ cửa nhà tôi. Thấy tôi, cô ta cúi mặt lí nhí nói lời xin lỗi. Tôi nhìn cô ta lắc đầu cố nén một sự vừa thương hại vừa kinh tởm:

- Bây giờ hai mẹ con cô về đâu?

- Dạ mẹ con em về chợ Xuân Khánh.

Trời, chợ Xuân Khánh cách nhà tôi hơn 5 cây số. 1 giờ sáng rồi làm gì còn xe ôm. Chẳng lẽ tối nào cô gái cũng phải bồng con đi bộ hơn 5 cây số về nhà? Trong tôi dâng lên một cảm giác thương xót khôn tả.

Tôi dắt xe ra cửa bảo cô gái:

- Thôi để Phong đưa mẹ con Lan về.

Tôi xưng tên để cô gái dễ gọi chứ cứ anh gì ơi hoài cũng kỳ.

- Dạ thôi anh Phong ạ, làm phiền anh nhiều quá, mẹ con em đi bộ về cũng được.

- Đi bộ thì đến sáng à, lên xe đi.

Tôi đèo hai mẹ con về ngôi nhà trọ. Một căn nhà cấp 4 người ta dựng để cho những người ngoại tỉnh thuê. Cô gái mở cửa, bật đèn mời tôi vào nhà.

Một căn nhà bé xíu, đồ đạc chẳng có gì nhưng được cái gọn gàng ngăn nắp. Cô lấy một cái ghế nhựa mời tôi ngồi và ngượng ngùng, cô gái thú thật:

- Nhà em không có nước. Mà cũng chẳng có ly tách nữa.

Tôi an ủi cô gái:

- Không sao đâu.Mà muộn lắm rồi, tôi cũng phải về đây.

Tôi đứng dậy chào cô gái ra về. Vừa bước ra khỏi cửa, đột nhiên cô gái bảo tôi:

- Anh Phong ơi, anh coi chừng giùm em con bé một lúc nữa cho em tắm ù một cái được không?

Còn biết nói gì nữa, tôi đành quay trở lại ngồi xuống chiếc giường. Cô gái lấy quần áo ra ngoài sân vào buồng tắm. Tôi ngồi lơ đãng nhìn xung quanh nhà, tự nhiên tôi nhìn thấy một cuốn tập, tò mò. Tôi cầm lấy giở ra đọc, bên trong là các bài thơ của Nguyên Sa và Tô Thùy Yên được chép nắn nót với những dòng chữ rất đẹp, có hai câu thơ không biết tác giả:

"Cha phải ngừng tay rửa chén

Mẹ dừng sách giữa chừng trang..."

Được cô gái gạch dưới bằng những nét bút rất đậm, trên dòng gạch đó tôi thấy một vài vết hoen tròn nhỏ, tôi đoán là nước mắt. Em khóc ư? Có phải câu thơ đã gợi lại cho em một giấc mơ về một gia đình yên ấm hay vì câu thơ đã làm em nhận ra cái tương lai mù mịt của con gái mình.Em khóc vì em hay em khóc vì con mình?

Tôi không biết. Nhưng dù bất cứ vì cái gì đi nữa thì em cũng là người còn biết khóc. Tâm hồn em chưa chai cứng. Con tim em chưa vô cảm. Nước mắt, thứ giúp ta phân biệt được phần người với phần thú vẫn còn trong em. Tôi cầm cuốn tập trên tay vơ vẩn nghĩ:

- Anh cũng thích thơ à?

Tiếng cô gái hỏi làm dứt đoạn dòng suy nghĩ, tôi ngẩng lên. Cô gái vừa trong nhà tắm ra, son phấn đã hết, trước mắt tôi hiện lên một khuôn mặt Thiên thần, trong sáng và dung dị. Trời ơi, ai dám nghĩ rằng khuôn mặt Thiên thần kia lại là của một cô gái đứng đường. 

Tôi gật đầu mỉa mai:

- Ừ, hồi còn sinh viên tôi rất thích những bài thơ được chép trong tập.

- Thế anh thích nhà thơ nào nhất?

Tôi nhìn thẳng vào mặt cô gái:

- Tôi thích nhất nhà thơ Nguyên Sa và Tô Thùy Yên.

Cô gái cúi mặt nhìn xuống đất. Một khoảng yên lặng kéo dài. Tôi không thể chịu đựng được sự im lặng kinh khủng đó định từ biệt ra về thì cô gái ngẩng lên nhìn tôi. Mắt cô đanh lại:

- Tôi biết anh nghĩ gì. Tôi biết, anh khinh bỉ tôi. Anh tưởng tôi muốn sống như thế này sao? 

Cô gái cười gằn, một nụ cười bất cần đời:

- Các người lớn tiếng rao giảng về đạo đức cho chúng tôi nhưng các người lại quên mất một điều là chúng tôi cần phải sống.Tôi làm gì đây ở đất Tây Đô này? Anh có thể cho tôi vay 10 triệu để làm vốn không? Nếu có thể, tôi sẽ lập tức bỏ nghề này. Không chứ gì? Anh không có tiền mà nếu có tiền anh cũng không dám cho tôi vay. Đúng không? Vậy thì các anh đừng rao giảng nữa. 

Cô gái dừng lại, nuốt nước bọt đánh ực một cái:

- Tối nay tôi không có khách nên tôi không có tiền để trả cho anh. Nhưng tôi không muốn thiếu nợ anh. Tôi chỉ có thể trả nợ anh bằng thân thể của tôi thôi. Anh hãy nhận lấy đi.

Nói đến đây, cô gái lấy tay giật phăng chiếc áo mình đang mặc. Những chiếc cúc áo đứt tung. Tôi lên xe bỏ chạy. Về đến nhà, tôi pha một ấm trà ngồi uống. Không uống được. Những lời cô gái nói cứ như những mũi kim xoáy vào đầu tôi.

Chao ôi! Sao tôi có thể có lúc thấy khinh bỉ em, thấy thương hại cho em? Kẻ đáng bị khinh bỉ, đáng bị thương hại lẽ ra phải là thằng tôi mới đúng. Một thằng đàn ông sức dài vai rộng, được học hành tử tế như tôi đã giúp được ai trong đời đâu. Có chăng chỉ là một chút thương đời vu vơ, chẳng đem một chút ích lợi gì. Còn em, em đã hy sinh cuộc đời mình cho đứa con của mình. Nếu em vứt bỏ đứa con của mình ngay sau khi đẻ như bao nhiêu cô gái đã từng làm thì chắc chắn rằng em đâu phải làm cái công việc nhơ bẩn này. Xinh đẹp như em lại có học. Nếu vứt bỏ đứa con, biết đâu với vẻ đẹp dịu dàng thiên thần của em, có khi em đã là vợ của một ông chủ giàu có từ lâu rồi. Đâu đã đến lượt tôi phải thương hại cho em. Ôi! Bọc ngoài của cô gái đứng đường, em thánh thiện biết bao.

Tôi nhìn lên trời về sáng. Thiên thần, người ở đâu? Phải chăng em chính là thiên thần bằng xương bằng thịt trên thế gian này? Nếu tôi có 10 triệu. Nếu! Nếu!.... Không chịu nổi, tối đến, tôi lại đi ra chỗ tối qua. Tôi đi thẳng đến chỗ cô gái bán thuốc lá tối qua hỏi cô ta:

- Cô gái tối qua hôm nay không ra đây hả cô?

- Có đó anh.

Cô gái chỉ tay về phía gần bến đò:

- Lúc nãy em thấy nó bồng con đi lại đằng ấy.

Tôi cám ơn cô gái và đi về phía cô gái chỉ. Tôi thấy em đang ngồi ở ghế đá nhìn ra ngoài sông. Chắc em không gửi con được cho ai.

Tôi tiến lại, ngồi xuống bên cạnh em:

- Em cho tôi xin lỗi. Tôi sai rồi. Tôi đã không nghĩ đến hoàn cảnh của em. Đúng là em không có sự lựa chọn nào khác. 

Tôi không dám nhìn vào em. Tôi nhìn xa ra phía ngoài sông cười cay đắng: 

- Mà tôi cũng chẳng giúp gì được em cả. Tiền thì tôi không có. Tôi chỉ có mỗi một thứ, tình thương, thì em lại không cần. Thế này đi, tối em cứ mang con vào nhà tôi, tôi sẽ trông giúp. Mình thỏa thuận thế nha. Em đưa con bé đây cho tôi.

Thế là từ đó tối nào tôi cũng coi chừng con bé cho mẹ nó đi khách. Được đâu chừng hơn 2 tháng thì không thấy em xuất hiện ở bến Ninh Kiều nữa.Sau đó ít lâu tôi cũng chuyển nhà đi nơi khác. Bây giờ tôi gặp em ở đây.


****

Cô chủ lau những giọt nước mắt vẫn đang còn dàn dụa, em quay ra bảo với cô công nhân đã tiếp tôi:

- Em ra gọi tất cả mọi người vào đây cho chị.

Một lúc sau, mọi người đã tập trung đông đủ. Tất cả họ đều là những cô gái còn rất trẻ. Cô chủ chỉ vào tôi giới thiệu với mọi người:

- Chị giới thiệu với các em. Đây chính là anh Phong, người mà chị vẫn kể cho các em.

Tất cả ồ lên một tiếng. Họ nhìn tôi với con mắt ngưỡng mộ làm tôi thật sự bị lúng túng. Tôi không biết em đã nói gì về tôi với họ. Nhưng cứ nhìn những ánh mắt của họ thì tôi biết, với họ, tôi cứ như ông bụt trong truyện cổ tích ngày xưa. Mà nào tôi đã làm được gì cho em đâu. Trong đám đông đột nhiên có một tiếng nói cất lên:

- Chị ơi! Liệu trên đời này có còn một anh Phong thứ hai nữa cho chúng em gặp được không hả chị?

Tôi nhìn về phía người hỏi. Một cô gái còn rất trẻ cũng trạc tuổi em ngày xưa. Cô bé nhìn tôi với một cặp mắt u buồn. Cô chủ mỉm cười trả lời:

- Chị không biết. Nhưng ít nhất thì em cũng gặp được chị rồi còn gì...

Tôi chợt hiểu, tất cả những cô gái này đều có số phận giống em ngày xưa. Hèn gì công ty của em tuy nhỏ nhưng đã nổi tiếng đến thế. Tôi vội vàng cải chính những điều em đã nói:

- Các cô đừng tin những gì cô chủ của các cô đã nói. Tôi chẳng giúp gì được cho cô chủ của các cô đâu. Được như ngày nay hoàn toàn là do nỗ lực của chính cô chủ của các cô. Không...

Em cắt ngang lời tôi:

- Không phải thế đâu các em ạ. Các em có biết tại sao chị có thể từ bỏ được con đường cũ để trở thành như ngày nay không?

Em dừng lại, đưa mắt nhìn tất cả mọi người. Tất cả đều im lặng chờ đợi câu trả lời. Em nói tiếp:

- Đó là vì một câu hỏi. Một lần anh Phong đây đã hỏi chị “Em có nghĩ đến con gái em không? Chẳng lẽ em muốn con gái em treo trước cửa nhà mình tấm biển “Nghề điếm gia truyền” hay sao?” Chính câu hỏi đó đã làm chị bừng tỉnh các em ạ. 

Giọng em trầm hẳn xuống:

- Tiền cũng quan trọng, nhưng tiền cũng chẳng giúp được gì nếu lòng tự trọng và trách nhiệm làm người không được đánh thức dậy trong mỗi con người.


*****

Những hôm sau, tôi lao đầu vào làm cho xong chiếc máy, tôi làm nó hoàn hảo như món quà tôi có thể tặng em để chuộc lại những gì đã xát muối vào lòng em. Và cuối cùng, chiếc máy chẻ mây hoàn hảo đã hoàn tất. Ngày mai tôi lại trở về Sài Gòn với một cảm giác buồn vui lẫn lộn.

Tối hôm ấy, tôi nghỉ lại ở nhà em. Nửa đêm, tôi không ngủ được, những hình ảnh của em 10 năm về trước lại hiện về trong tâm trí. Đột nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi đi ra mở cửa. Em bước vào, trên người choàng mỗi một chiếc khăn tắm lớn. Em vừa bước ra từ phòng tắm. Em nhìn thẳng vào tôi:

- Anh! Bây giờ em có thừa đủ tiền để đền ơn anh nhưng như thế đối với em là không đủ. Anh không những đã cứu vớt cuộc đời em mà còn cứu vớt cả cuộc đời con gái em. Em nghĩ rằng chỉ có cách này mới xứng với lòng biết ơn của em đối với anh.

Em buông tay, chiếc khăn tắm rơi xuống đất. Một thân thể thiên thần từ đó đã trở thành một nửa không thể thiếu của cuộc đời tôi.../. 


st.

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24282
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: Hôm nay lúc 11:05am

Duy Nhất 

Một chiếc Yamaha dame 50cc

Từ xa Huy để ý thấy một cô gái có nhân dáng khá quen thuộc, đang phải “vật lộn” một cách tuyệt vọng với chiếc xe. Cô đạp máy đã nhiều lần, nhưng chiếc xe dường như vẫn không chịu nổ máy. Chàng lẩm bẩm:

     - Hình như là cô giáo Diễm trường mình thì phải? Tội nghiệp quá!

     Chàng nheo mắt nhìn thật kỹ. Đúng thật là Diễm rồi. Dáng vẻ và mái tóc dài đặc nét của cô bạn đồng nghiệp, chàng không thể lầm. Khi đèn lưu thông vừa chuyển sang màu xanh, chàng vội phóng xe đến chỗ nàng.      

    - Chào cô Diễm... Chiếc xe trở chứng hả?

    Vừa hỏi Huy vừa dựng xe bên cạnh cô bạn. Nàng giọng mừng rỡ:

     - Dạ, Diễm vào tiệm mua ít đồ rồi trở ra xe. Nhưng nãy giờ đạp hoài mà nó không chịu nổ máy. Chẳng biết sao?... May quá gặp thầy ở đây!  

     - Cô để tôi xem thử.

     Chàng đạp thử mấy cái rồi gật gù:

     - Hình như nó bị ngộp xăng.

     - Như vậy rồi sao?

     Cô bạn, hay nói cách khác Diễm, lo lắng hỏi.

     - Để tôi tháo “bugi” của nó xem thử. Hy vọng...

     Vừa trả lời Huy vừa quay sang xe mình lấy đồ sửa xe, nhưng rồi chợt nhớ ra xe chàng là một chiếc Honda máy “4 thì”, trong khi xe Diễm lại là một chiếc Yamaha “2 thì”, đồ nghề của chàng không thích hợp. Huy nhìn cô bạn:

     - Xe cô Diễm có đồ mở bugi không?

     - Dạ có, ở dưới yên xe. Để Diễm lấy cho.

     - Cô để đấy cho tôi.

     Huy nhanh nhẹn mở hộp đồ phụ tùng của xe nàng. May quá, có đủ cả và đều còn mới tinh, có lẽ chưa xài bao giờ. Thật đúng là con gái!

    Sau khi chùi sạnh bugi, chàng còn cẩn thận chà “vít lửa” cho chắc ăn. Nói thật, Huy chỉ biết đến thế. Nếu vẫn không xong thì chàng cũng đành bó tay. Nhưng may quá. Chiếc xe nổ máy giòn giã sau cái đạp đầu tiên. Diễm mừng rỡ:

     - Thầy Huy giỏi quá! Nếu không có thầy, chắc Diễm bỏ mạng tại đây quá. Không biết làm sao để đền ơn thầy đây?

    Huy cười xòa:

    - Phải nói là hên chứ không phải hay. Tôi cũng chỉ biết nhiêu đó.

    - Đủ để cứu mạng Diễm là được rồi, cần chi nhiều.

    - Thật là may... Nhà cô Diễm ở đâu vậy? Hay để tôi hộ tống cô về cho chắc ăn. Sợ nửa đường chiếc xe lại lăn ra ăn vạ nữa.

    - Dạ, Diễm ở Chí Hòa... Có làm phiền thầy lắm không?

    - Đúng thật là cô giáo. Câu nệ quá đi thôi. Bạn bè giúp nhau là chuyện thường mà. Có gì đâu chứ.

    - Dạ, vậy thì đành làm phiền thầy vậy.

    Hai người nhìn nhau cười rất vui vẻ trước khi lên đường. Huy cho xe chạy song song bên ngoài xe nàng.


Một chiếc Honda S90 (90cc)

    Thời gian này, dân Sài Gòn thường chỉ có các loại xe gắn máy từ 50cc trở xuống, trong khi chiếc Honda của chàng lại là loại S90, tức là đến 90cc. Do vậy chiếc xe của chàng trông rất nổi giữa dòng xe cộ, vì vóc dáng to lớn và nét đẹp của nó. Huy tậu được “con ngựa sắt” của chàng cũng nhờ cơ duyên nghề nghiệp. Ngoài công việc chính là giáo sư Anh văn, chàng còn đến thông dịch cho một số sở Mỹ ở Sài Gòn để có thêm lợi tức. Sau một thời gian làm việc, chàng quen biết một số bạn Mỹ. Nhân dịp một anh bạn cùng sở sắp về nước, chàng mua lại chiếc xe, và từ đó nó đã trở thành “người bạn chiến đấu”, gắn bó cùng chàng trên khắp mọi nẻo đường đất nước.

Một sở Mỹ ở Sài Gòn (trước 1975)

     Huy khá to con, lại ngồi trên chiếc xe thuộc loại “super” dành cho đàn ông, nên trông rất hùng dũng. Chạy song song bên cạnh, vóc dáng mảnh mai của Diễm trên chiếc xe Yamaha dame 50cc thuộc loại “liễu yếu đào tơ” của nàng, trông thật nhỏ bé.

     Từ nhỏ đến lớn, Diễm đi đâu, làm gì cũng chỉ một mình. Giây phút hiện tại lái xe dưới cái bóng đồ sộ của người bạn khác phái, nàng có cảm giác như đang được nâng niu, đang được che chở. Một niềm hạnh phúc ngọt ngào chợt dâng lên trong lòng. Một thứ hạnh phúc rất lạ mà nàng chưa từng được nếm qua hương vị. Bất giác Diễm liếc nhìn Huy, và kín đáo nở một nụ cười đầy thương mến.

     Cuối cùng thì cũng về đến nhà. Diễm vui vẻ mở lời:

     - Đã đến nhà rồi thì mời thầy ghé thăm cho biết, mấy khi có dịp.

     - Cũng được... Chỉ sợ làm phiền cô Diễm thôi...

     - Trái lại thì có. Không vào là Diễm giận đó. Không vào tức là chê nhà Diễm xấu. Đúng không?

     -  Đúng là cô giáo, khéo nói quá đi thôi. Thôi, tôi chịu thua cô rồi!

     - Mời thầy.

     - Một tiếng thầy, hai tiếng thầy. Cô Diễm là học trò tôi hồi nào vậy ta?

     Huy nheo mắt nhìn Diễm. Nàng tủm tỉm cười:

     - Thầy giáo thì người ta gọi là thầy. Không gọi là thầy thì gọi bằng gì? Chẳng lẽ lại gọi là...

     - Thì gọi là anh Huy... hoặc anh. Tôi lớn hơn cô Diễm mà.

     - Ừ thì “anh”, nếu anh cho phép...

     Diễm nói nhỏ như chỉ đủ hai người nghe:

     - Còn anh thì sao? Một tiếng cô, hai tiếng cô...

     Huy cười xòa:

     - Nếu vậy thì gọi bằng gì đây ta...

     - Thì gọi là Diễm.

     Nàng mỉm cười cúi đầu hạ giọng:

     - Hoặc là em cũng được... Diễm nhỏ hơn anh nhiều mà.

     Huy nháy mắt:

     - Rồi tuân mạng. Anh xin nghe lời cô em gái. Được chưa?

     - Ai biết?

     Diễm thoáng e thẹn. Huy cười giòn giã:

     - Sao? Cho anh vào nhà được chưa?

     - Dạ, mời anh.

     Bước vào nhà, hai người gặp mẹ Diễm đang cầm chổi lông gà phủi bụi cho chiếc TV. Diễm vui vẻ giới thiệu:

     - Mẹ ơi! Có anh Huy, thầy giáo dạy cùng trường con đến chơi đây.

     Bà vội buông chiếc chổi lông gà và đon đả:

     - Ô! Vậy à, vui quá! Mời thầy vào chơi. Nhà này mẹ góa con côi, chẳng mấy khi có khách. Có thầy đến chơi thế này là mừng lắm.

     - Chào bác. Con là bạn đồng nghiệp của cô Diễm, bác cứ xem con như con cháu trong nhà cho thân tình, bác ạ.

     Huy cung kính trả lời. Diễm ôm vai mẹ:

     - Chiếc xe của con lại trở chứng nữa. Đàn bà con gái đi xe khổ thật! Nếu không có anh Huy ra tay giúp thì không biết sao?

     - Nhà không có đàn ông rõ khổ. Cám ơn thầy nhiều lắm. Mời thầy ngồi chơi.

     Bà quay sang Diễm:

     - Diễm ơi! Lấy nước mời thầy đi con.

     - Dạ, để con đưa anh ấy xuống dưới nhà rửa tay cái đã. Chiếc xe của con làm bàn tay anh ấy thành như Tây đen vậy...

     Diễm nhìn Huy dịu dàng:

     - Anh theo em rửa tay. Rồi em làm cho anh ly đá chanh nhá? Em mới mua được cái tủ lạnh.

     - Trời nóng thế này mà được uống đá chanh thì còn gì bằng nữa. Cám ơn... em...

     Diễm đỏ hồng đôi má:

     - Đúng rồi, phải như vậy chứ... Cứ một hai... cô Diễm, cô Diễm... Nghe mà phát mệt!

     - Được rồi. Anh xin vâng lời... em...

     Đôi bạn nhìn nhau cười một cách rất trìu mến.

     Nhà Diễm nhỏ nhưng sạch sẽ, ngăn nắp với bàn tay đàn bà, trái ngược với nơi ở thật bề bộn của chàng. Huy cảm thấy rất thân tình và dễ chịu, nhất là khi Diễm trao cho chàng chiếc khăn lau tay sạch sẽ, thơm phức.

     Huy ở chơi khá lâu, có lẽ hơn nửa tiếng. Trong lúc trò chuyện, chàng được biết mẹ Diễm tên Cảnh. Thật ra đây là tên của ba Diễm, nhưng mọi người đều quen gọi bà với tên ông như thế. Ba Diễm là sĩ quan, nhưng tử trận đã lâu. Sau khi ông qua đời, nàng và mẹ vẫn tiếp tục sống trong khu Cư Xá Sĩ Quan này ở Chí Hòa.

Phút chia tay, Diễm tiễn chàng ra tận cổng...


     Phút chia tay, Diễm tiễn chàng ra tận cổng, và hai người bịn rịn khá lâu trước khi từ giã.


     oOo     oOo     oOo

     Huy vừa dựng xe trong sân trường xong, thì Diễm cũng vừa chạy tới. Chàng vui vẻ:

     - Em cứ xuống xe, rồi để nó cho anh.

     - Dạ. Cám ơn anh.

     - You’re welcome.

     - Ủa! Anh nói cái gì mà “goéo” rồi lại còn “cầm” vậy?

     - À, anh nói: “You’re welcome”. Tức là “không có chi”, hoặc “rất hân hạnh đó mà”.

     - Vậy sao? Em dốt Anh văn lắm. Hay hôm nào dạy em nghe?

     - Chẳng dám! Ai mà lại dám dạy cô giáo chứ?

     Huy cười hóm hỉnh. Diễm nói dỗi:

     - Thôi em biết rồi. Chê em già chứ gì? Biết rồi. Em làm sao trẻ đẹp bằng mấy cô học trò lớp 12 của anh?

     Huy phì cười:

     - Chỉ giỏi cái tài nói bậy thôi! Học trò lớp 12, 13 gì chứ...

     - Hứ!

Thật tình thì Diễm là một nữ giáo sư rất trẻ, chỉ hơn nữ sinh lớp 12 vài tuổi...


     Thật tình thì Diễm là một nữ giáo sư rất trẻ, chỉ hơn nữ sinh lớp 12 vài tuổi. Nếu Diễm mặc áo dài trắng đi dạy thì nói thật, rất khó phân biệt đâu là thầy, đâu là trò. Còn về nhan sắc thì Huy phải thành thật mà nhìn nhận, không một nữ giáo sư nào trong trường theo kịp nàng. Ngày trước Huy chỉ xem Diễm như một người bạn đồng nghiệp bình thường, có chạm mặt thì cũng chỉ chào hỏi qua loa lấy lệ. Nhưng từ khi ra tay sửa xe cho nàng cách nay mấy tháng, tình thân giữa chàng và nàng ngày càng trở nên thắm thiết hơn. Âu cũng là một cơ duyên kỳ thú!

     Sau khi chờ Huy dựng xe cho mình xong, Diễm dịu dàng:

     - Anh Huy nè! Chúa nhật này đến nhà em chơi nghe. Mẹ em mời đó.

     - Sướng vậy sao? Mà có gì đặc biệt không?

     - Không. Chẳng qua là mới làm lại cái bếp... nên ăn mừng “khánh thành” đó mà.

     - Hay quá! Anh đến chứ... Nhưng khoảng mấy giờ?

     - Chiều, chiều... Khoảng 5 giờ nghe anh.

     - Ừ, cám ơn em.

     Sau phần chào quốc kỳ, Huy và Diễm đường ai nấy đi. Huy đi đến lớp trong trạng thái thật vui vẻ, yêu đời.

     Đầu giờ như thường lệ, chàng bắt đầu phần khảo bài. Cô học trò đầu tiên được gọi lên là Ngọc, một học sinh xuất sắc, ngoan ngoãn và khá xinh trong lớp, có thể nói là cô học trò cưng của chàng. Nhưng rồi không hiểu sao hôm nay, hỏi 10 chữ, cô trả lời sai đến 4. Huy thở dài:

     - Em hôm nay sao lạ vậy?

     Thường thì Ngọc luôn được điểm tối đa trong môn Anh văn. Thế nên lúc này nếu thẳng tay cho cô điểm thấp thì không nỡ. Huy cười:

     - Em như thế này thì muốn thầy cho bao nhiêu điểm?

     - Em hổng biết... Tại hôm qua em mất ngủ chớ bộ!

     Rồi cô cúi đầu nói thật nhỏ:

     - Cho em điểm thấp là em nghỉ chơi thầy. Hổng thèm thương thầy nữa đâu!

     Huy nghe được, nhưng giả vờ không biết, chỉ mỉm cười:

     - Thôi, thầy cho em nợ đó. Tuần sau nhớ trả bài cho thầy.

     Cô học trò mừng rỡ:

     - Dạ, em cám ơn thầy.

     Rồi cô vừa cười vừa nói thật nhỏ:

     - Tại thầy dễ thương như vậy nên em mới thương đó!

     Huy vẫn vờ như không nghe thấy, nhưng không dấu nổi nụ cười. Nếu là một nam sinh, chưa chắc Ngọc đã được chàng nhân nhượng như thế. Tuy chủ trương công bằng, không thiên vị, nhưng dường như chàng vẫn dành ưu ái cho học trò nữ hơn học trò nam. Thật là khó giải thích! Tuy vậy chàng vẫn luôn phân biệt một cách rõ ràng: “thầy ra thầy, trò ra trò”.Trong cuộc đời của một nhà giáo trẻ tuổi, độc thân như chàng, đã không ít lần Huy cảm nhận được những tình cảm rất “ướt át” từ các cô học trò lớp lớn, nhưng chàng đều phớt lờ.

     Huy nhìn đôi chim đang âu yếm nhau trên cành cây bên cửa sổ, và nhớ đến Diễm, rồi mỉm cười trong hạnh phúc: “Các cô học trò lớp 12 làm sao mà bằng cô giáo Diễm của anh được!”

     Sau khi khảo bài thêm vài học sinh nữa, chàng chuyển sang phần văn phạm, và kết thúc bằng phần tập đàm thoại rất hào hứng. Hai giờ học trôi qua thật êm ái, thật thân tình giữa các cô học trò khả ái và Huy, một giáo chức trẻ trung, yêu đời và yêu người.

       oOo     oOo     oOo

     Buổi sáng, Huy đã chu đáo mua sẵn cho Diễm một bó hoa thật đẹp trên đường Nguyễn Huệ, và mua cho bà Cảnh một chiếc khăn đội đầu rất trang nhã từ thương xá Tax. Thế nên chiều Chúa nhật hôm nay, chàng phải đến nhà Diễm bằng xe xích lô máy, thay vì cưỡi Honda như bình thường. Thật sự chàng có thể đến bằng taxi, nhưng Huy vẫn có cái thú ngồi xích lô máy để hóng gió, và hưởng cảm giác tự do phơi phới như ngày còn nhỏ ngồi loại xe này với mẹ.

     Đến nơi, Diễm vô cùng cảm động với bó hoa của chàng, riêng bà Cảnh khi đội thử, trông thật đẹp và sang với chiếc khăn mới. Huy vô cùng hài lòng. Bữa ăn sau đó diễn ra thật vui và thân mật. Bà Cảnh vừa gắp chả giò cho chàng vừa vui vẻ mời:

     - Thầy ăn thử xem. Cô Diễm nhà tôi làm đấy!

     Bên cạnh chàng, Diễm tủm tỉm cười:

     - Hồi hộp quá đi thôi. Không biết có bị chê không đây ta?

     - Ngon quá! Vừa giòn vừa đậm đà. Không ngờ Diễm giỏi như thế!

     Huy vừa ăn vừa khen nức nở. Diễm nguýt chàng:

     - Có dở cũng đâu dám chê. Phải không?

     - Không. Ngon thật đó. Cái điệu này có ngày con phải xin phép bác, cho phép con rước cô ấy về nhà con quá...

    Bà Cảnh cười khanh khách:

     - Ừ, nếu thầy nuôi được thì tôi cho đấy!

     Diễm nhăn mặt:

     - Mẹ này!... Cứ làm như con là... “gái chùa” không bằng ấy.

     Huy cười ha hả:

     - Nếu bác đã cho phép thì thế nào cũng có ngày, bác ạ...

     Diễm nguýt chàng:

     - Hứ!

     Huy và bà Cảnh cùng nhìn nhau cười giòn giã. Rồi chàng thân mật ôm vai bà:

     - Nhưng mà sao bác cứ gọi con là “thầy” như thế? Bác cứ xem con như Diễm, con cháu cả ấy mà.

     - Ừ... Nếu thầy đã nói thế thì tôi gọi thầy là... cậu Huy nhá?

     - Dạ. Xin bác cứ gọi như thế cho thân.

     Diễm nhắc:

     - Hôm nay là Chúa nhật đó. Anh đã đi lễ chưa?

     - Anh đi từ sáng sớm. Ngay lễ 8 giờ.

     - Giỏi! Ít ra cũng phải như vậy chứ.

     Bà Cảnh xen vào:

     - Cậu Huy đi lễ nhà thờ nào vậy?

     - Dạ, thường thì nhà thờ Bà Chiểu. Nhưng cũng có khi chạy tuốt đến Tân Định hoặc Dòng Chúa Cứu Thế.

     - Tôi thì chỉ đi nhà nhờ Chí Hòa gần nhà thôi.

     Ngưng một chút rồi bà nói tiếp:         

     - Sáng hôm nay đi lễ thích thật. Cha Quý giảng hay quá đi mất.

     Huy cười hề hề:

     - Bác còn phân biệt cha này giảng hay, cha kia giảng không hay. Chứ con thuộc vào loại “chịu lễ”, chẳng biết gì cả!

     - “Chịu lễ”?... Cậu nói vậy là sao cơ?

     - Con sáng Chúa nhật nào cũng ngủ vùi. Thường thường lồm cồm bò dậy chạy đến nhà thờ thì cũng đã quá phần giảng. Có khi chạy đến thì nhà thờ đã tan lễ. Thôi thì đành “chịu lễ” vậy... “Chịu lễ” tức là “chịu mất lễ” đó bác!

     Bà Cảnh nghiêm nét mặt:

     - Không được thế. Tội ngập đầu đấy. Đi lễ như cậu vậy, có mà sa hỏa ngục!

     - Không, không... Không phải như vậy đâu bác ơi! Cũng có đôi khi con... bị mất ngủ nên được đi lễ sớm, cha còn chưa giảng nữa mà... Nhưng mà con ngồi ngoài sân chơi chờ đến khi cha giảng xong mới vào... Vào sớm lại sợ ngủ gục! Chẳng hiểu sao cứ hễ ngồi nghe cha giảng là bắt đầu gật gà, gật gù...

     - Nói chuyện với cậu... Tôi cũng đến chán chết!

     Diễm tươi cười xen vào:

     - Anh Huy là dân đạo “dòng” đó mà. Mẹ còn không biết sao?

     - Đạo dòng mà như thế hả?

     - Đạo “dòng” tức là đến nhà thờ nhưng cứ đi “dòng dòng” bên ngoài, chứ không chịu vào...

     - Gớm! Cái cô này chỉ khéo đùa.

     Rồi bà Cảnh nói tiếp:

     - Chẳng bù với cô Diễm nhà tôi. Hễ có tí thì giờ nào là dồn hết vào việc nhà thờ, nhà thánh. Làm gì cũng suy nghĩ, chỉ sợ phải tội!

     Huy nhìn Diễm một cách đầy thương mến:

     - Đấy chẳng qua là luật bù trừ đấy bác ạ. Bê bối như con thì phải gặp một người thánh thiện như cô Diễm mới mong nên người.

     Diễm nguýt Huy:

     - Chẳng dám!

     - Ơ hay! Chẳng phải Diễm đã bảo lỡ anh có “gần” sa hỏa ngục, thì em sẽ làm thiên thần kéo anh lên mà?

     - Nhẹ nhẹ thôi. Nặng như anh thì thiên thần cũng đến gãy tay mất!

     Cả nhà cùng phá lên cười. Đôi mắt hiền hòa của bà Cảnh cũng hớn hở cười theo.

     Gần cuối bữa ăn, Huy lên tiếng:

     - Bây giờ đã là mùa Phục Sinh. Chỉ còn khoảng hai tháng nữa là đến hè. Trường mình định tổ chức cho các giáo sư đi Vũng Tàu nghỉ mát. Diễm, em đi chứ hả?

     - Đi chứ. Lâu lâu mới có dịp đi chơi chung với cả trường mà. Đi nghỉ mát cho khỏe người. Với lại em thích Vũng Tàu lắm.

     Huy quay sang bà Cảnh:

     - Con mời bác đi chung với tụi con nhá.

     - Thôi, thôi! Tôi chẳng dám, ngại lắm. Ngồi xe lâu chịu không nổi. Lại thêm cái đầu gối bị đau nữa...

     Diễm đỡ lời mẹ:

     - Cám ơn anh có lời mời. Nhưng mẹ đi không nổi đâu anh. Lúc này bà yếu lắm rồi. Không hiểu sao chưa đến 60 mà đã như thế?

     Huy ôm vai bà Cảnh:

     - Thôi con chẳng dám ép. Để đi về rồi con mua quà cho bác.

     - Không cần đâu. Cậu đừng bày vẽ. Cô cậu đi chơi vui vẻ là tôi mừng rồi.

     Bà Cảnh kém mẹ Huy ít tuổi. Tuy thời gian quen biết chưa được lâu lắm, nhưng không hiểu sao chàng đã dành cho bà rất nhiều cảm mến. Có lẽ vì tính tình hiền lành và chân thật của bà. Và cũng có lẽ vì bà là mẹ Diễm, cô bạn đồng nghiệp mà chàng ngày càng thêm thương mến.


     oOo     oOo     oOo

     Phái đoàn giáo chức trường Huy và Diễm đã đến Vũng Tàu được hai ngày. Tất cả ở trong khu Nhà Nghỉ Mát Công Chức, ngay bãi Trước. Thật là thuận tiện, từ nơi ở ra biển rất gần. Tất cả ở trong các phòng ngủ tập thể, dĩ nhiên nam và nữ riêng phòng. Ngoài những bữa ăn và đi chơi chung, vẫn có những khi mỗi người mỗi ngả để tận hưởng chuỗi ngày nghỉ mát khó quên, tại thành phố biển xinh đẹp này. Buổi sáng hôm nay, Huy và Diễm cùng lênh đênh cạnh nhau trên hai chiếc phao, ngắm nhìn mây nước như hai người thoát tục, không màng đến sự đời. Huy vui vẻ:

     - Thời nhỏ anh rất mê truyện “Lỗ Bình Sơn Trên Hoang Đảo”...

     Diễm giọng đầy phấn khích:

     - Ủa vậy sao? Em cũng vậy. Em cũng có đọc truyện đó và thích lắm.

     - Em biết anh đang nghĩ gì không?

     - Gì anh?

     - Nếu bây giờ mà anh lạc trên hoang đảo thì vui hơn Lỗ Bình Sơn nhiều. Em biết vì sao không?

     - Vì sao?

     - Tại có em bên cạnh đó.

     Diễm nũng nịu:

     - Có em thì đã sao?

     Huy âu yếm vuốt má Diễm:

     - Em không nghe câu “thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn” sao?

     - Hứ! Người ta là vợ anh hồi nào chứ?

     Diễm âu yếm nguýt. Huy nắm tay nàng siết nhẹ:

     - Trước sau rồi cũng đến như thế thôi.

     - Hứ!

     - Anh sẽ dựng nhà chòi, đi bắt cá và cùng em rong chơi trên biển, một vùng biển an hòa, phẳng lặng, bốn mùa cỏ cây hoa lá xinh tươi. Mình sẽ sống thật hạnh phúc như một đôi sơn nhân, quên hẳn xã hội loài người đầy phức tạp...

     Diễm cười khanh khách:

     - Rồi đẻ ra một lũ khỉ con hả?

     Huy pha trò:

     - Đúng rồi... Vợ chồng con cái khi đó không còn nhớ đến tiếng người nữa. Cứ hú hú cả đám như một lũ vượn, em hở? Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy vui!    

     Cả Huy lẫn Diễm vừa choàng vai nhau vừa cười rũ rượi.

Sách truyện Lỗ Bình Sơn Trên Hoang Đảo

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24282
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: Hôm nay lúc 11:14am

    Buổi chiều, Diễm và Huy cùng nhau đi bộ trên bờ biển. Nhìn đám dã tràng ríu rít chạy thật nhanh trên cát, Huy cười:

     - Hồi nhỏ ra Vũng Tàu, anh khoái nhất là đuổi bắt dã tràng. Nhưng những khi trời giông gió anh lại tội nghiệp, chỉ sợ chúng bị chết. Thật đúng là con nít.

     - Còn em thì lại thích nhặt quả bàng rồi đập ra lấy hột ăn. Có khi lại gom lá bàng về nhà chơi.

     - Lá bàng thiệt lớn, và cây bàng đồ sộ tỏa bóng mát cho khách nhàn du. Thật là dễ thương. Đối với anh, cây bàng là biểu tượng của Vũng Tàu.

     - Em cũng nghĩ vậy.

     Tại một bãi đá vắng người. Huy thì thầm:

     - Anh chẳng muốn giấu giếm làm gì nữa. Tình cảm anh dành cho em đã đầy lắm rồi. Và anh đoán tình em cho anh cũng chẳng khác gì. Anh biết từ nay trở đi anh sẽ không thể nào sống thiếu em. Thế nên anh rất muốn tụi mình có một cái gì chính thức... Anh muốn làm lễ đính hôn với em...

     Rồi Huy nắm tay Diễm:

     - Hôm nay anh xin chính thức ngỏ lời cầu hôn với em... Diễm! Em có bằng lòng làm vợ anh không?

     Diễm ôm và áp má vào ngực Huy, gật đầu lia lịa:

     - Dạ, em bằng lòng lắm chứ! Đây cũng là ước nguyện của em mà...

     Huy nâng mặt Diễm, hôn tới tấp lên đôi mắt nhòa lệ vì vui sướng của nàng...

     

          oOo     oOo     oOo

       Sau khi đến cầu nguyện tại nhà thờ Fatima Bình Triệu, Huy và Diễm rong ruổi Honda trên quốc lộ 1 cũ, hướng về Thủ Đức. Tuy xa lộ Sài gòn - Biên Hòa đã có từ lâu, Huy vẫn thích con đường cũ này hơn. Chàng yêu lắm cảnh ruộng đồng cây cối xanh tươi hai bên đường, khung cảnh tươi mát chẳng khác chi cảnh đồng quê tại miền Tây. Đặc biệt có một con rạch nhỏ chạy dài theo đường lộ đến gần Thủ Đức, mà lần nào đi qua chàng cũng đều ngắm nhìn một cách thích thú.

 

Đoạn quốc lộ 1 cũ từ Bình Triệu đến Thủ Đức, song song với đường rầy (trước 1975)


     Bỗng từ xa có tiếng rầm rập nghe rất đều đặn, càng lúc càng gần. Diễm ngạc nhiên hỏi:

     - Em nghe thấy có tiếng gì đó anh?

     - Tiếng xe lửa đó em. Mình đang chạy song song với đường rầy mà.

     - Ừ, em thấy đường rầy rồi. Nãy giờ em không để ý.

     Một lúc sau đoàn xe lửa bắt kịp và chạy song song với xe của hai người. Một số hành khách trong các toa xe tươi cười đưa tay vẫy, Huy và Diễm cũng thân ái vẫy lại. Cảnh tượng thật dễ thương, thật thắm thiết tình đồng bào. Huy hớn hở:

     - Nhìn đoàn tàu thấy thanh bình quá, em hả?

     - Dạ đúng. Nhất là giữa cảnh đồng quê như thế này. Xe lửa chạy đi đâu vậy anh?

     - Đến Biên Hòa thôi em. Có lần Sở Hỏa Xa đã thử cho chạy đến Long Khánh, nhưng rồi cán phải mìn, nên lại thôi. Thời buổi chiến tranh mà em.

     - Vậy hả anh? Buồn ghê!

     Đến chợ Thủ Đức, Huy và Diễm ghé vào một gian hàng bún thịt nướng. Sau khi gọi đồ ăn, Huy nói trong hạnh phúc:

     - Mẹ thích ăn ở chợ hơn trong tiệm. Ngày nhỏ anh hay được bà dẫn vào chợ ăn. Ngày đó mẹ thích nhất món bánh xèo, và các món Huế ở chợ Sài Gòn. Sau này ở Đà Nẵng, các món Huế ở đó lại bị bà chê, cho rằng không ngon bằng chợ Sài Gòn. Lạ thật!

     Huy cười rồi nói tiếp:

     - Ngày xưa đi chợ ăn với mẹ. Bây giờ không đi với mẹ nữa mà lại đi với em. Nghĩ cũng hay.

     Diễm hóm hỉnh:

     - Anh đang nghĩ gì vậy? Đừng có nói em là má anh nghe!

     Huy cười hề hề:

     - Không phải má anh, mà là má sắp nhỏ!

     - Hứ!

     - Diễm nè! Em muốn có mấy con?

     - Càng nhiều càng vui. Em thích con lắm.

     - Anh biết. Anh cũng thích nhiều con, nhưng lại không muốn em phải khổ. Với anh, hai đứa là đủ rồi. Sợ em sinh con nhiều lại xấu đi. Uổng lắm.

     - Hứ! Làm như cưng người ta lắm vậy đó.

     - Không cưng em thì còn cưng ai nữa chứ?

     - Cám ơn... Nhưng nghe em hỏi nè. Sau này lấy nhau rồi tụi mình ở đâu?

     - Ở nhà anh... Nhưng nhà vừa nhỏ vừa bê bối...

     - Thôi đi, khỏi cần nói. Lần đầu tiên đến thăm anh, đi đâu cũng đá phải đồ. Xém vấp té luôn đó!

     - Anh biết. Cũng nhờ mấy lần em ra tay. Bây giờ mới đỡ.

     - Nhưng như anh vậy mà em lại thích. Đàn ông độc thân ẩu tả như thế mới là đúng. Em chúa ghét loại đàn ông kỹ lưỡng... kỹ lưỡng đến độ chi ly!

     - Nghe em nói mà phát mừng. Cũng còn chút an ủi.

     Huy cười rồi nói tiếp:

     - Gia đình anh lại ở tuốt ngoài Đà Nẵng, xa quá... Nhưng như vậy em khỏi phải làm dâu...

     - Làm dâu thì đã sao? Mãi đến gần ngày “xem mắt”, trước lễ đính hôn của tụi mình nửa năm trước, em mới được gặp ba và mẹ. Ba ôn tồn ít nói, còn mẹ dịu dàng, và qua cách nói chuyện, em có cảm nhận người rất có lòng nhân hậu. Làm dâu mẹ như thế thì em đâu có sợ.

     - Anh còn cô em gái tên Thủy, cũng hiền như mẹ vậy. Nhưng năm 16 tuổi chẳng may bị tai nạn... Tiếc quá! Nếu không em đã có dịp gặp cô ấy rồi.

     - Dạ, em cũng có nghe mẹ nhắc đến Thủy. Em là con một nên chẳng biết tình anh chị em là gì... Buồn ghê! Nếu không giờ em đã có một cô em gái rồi.

     - Ước gì em gặp được Thủy nhỉ? Gặp rồi chắc em cũng thương đó.

    Sau thoáng trầm ngâm, Huy tiếp tục:

     - Sau khi di cư vào Nam gia đình anh cũng sống ở Sài Gòn, nhưng sau này ông cụ có việc làm rất tốt ở Đà Nẵng nên mới dọn ra ngoài ấy. Anh thích Sài Gòn nên lại lộn trở về đây sống.

     - Gia đình em sau khi di cư cũng ở trại định cư Tân Chí Linh. Nhưng sau được Quân Đội cấp cho căn nhà ở Cư Xá Sĩ Quan Chí Hòa, nên ở đó từ ngày ấy.

     Hớp một ngụm nước, rồi Diễm chậm rãi:

     - Hay dọn về nhà em...

     - Cũng được. Nhà anh đang ở cũng chỉ là nhà thuê thôi.

     - Để gần ngày cưới rồi em và anh sẽ bàn với mẹ. Thế nào mẹ cũng bằng lòng. Không chừng bà cụ còn mừng nữa là đằng khác.

     Huy cười hì hì:

     - Lên xe hoa về nhà vợ hở?

     - Tùy anh thôi. Dễ thương, dễ dạy thì được. Chứ còn ngang tàng, ba gai thì còn lâu!

     - Anh hiền như ma sơ mà.

     Huy khôi hài. Diễm nguýt:

     - Đừng có mà bày đặt bày điều gai ngạnh. Gai ngạnh gì em cũng bẻ sạch hết!

     Rồi nàng nũng nịu:

     - Anh nè! Hè này nhớ đưa em ra Đà Nẵng thăm ba mẹ nghe anh. Em muốn đi lâu lắm rồi, nhưng công việc bó buộc quá... Làm gì cũng phải chờ đến hè.

     - Ừ, anh cũng định như thế đã từ lâu. Công việc dạy học của tụi mình, ba mẹ biết mà, em đừng lo... Đưa con dâu mới về thăm quê hương, hở em?... “Anh xin đưa em về, về quê hương yêu dấu”...

     Huy hát nho nhỏ trong hạnh phúc, trong lúc Diễm choàng tay và ngả đầu vào vai chàng... Không khí đang êm đềm như thế thì bỗng Diễm ôm bụng nhăn nhó. Huy hoảng hốt:

     - Em bị gì vậy?

     Diễm tay vẫn ôm bụng, trấn an:

     - Không sao... Chắc là em bị đau bụng thường thôi...

     Sau một lúc, Diễm bình thường trở lại. Cũng là lúc hai tô bún đã làm xong, được bưng tới. Huy và Diễm lại cùng nhau ăn uống một cách rất vui vẻ, quên hết mọi chuyện, quên cả chuyện đau bụng...   

     

        oOo     oOo     oOo

    Diễm đã phải nhập viện cách nay khoảng một tuần vì căn bệnh của nàng trở nặng. Sáng nay Huy và bà Cảnh được mời đến văn phòng Trưởng Khu Ung Thư của bệnh viện, để dự một cuộc nói chuyện đặc biệt với bác sĩ Trưởng Khu.

     Bác sĩ Hùng vẻ mặt rất trầm ngâm:

     - Chứng ung thư của chị Diễm từ bao tử đã di căn qua gan. Đó là lý do bụng của chị ấy bị trướng lên.

     - Như vậy thì phải làm sao, thưa bác sĩ?

     Huy và bà Cảnh đồng thanh lo lắng hỏi. Bác sĩ Hùng ôn tồn:

     - Bụng chị ấy bị trướng do chất dịch tiết ra từ gan. Đây là phản ứng tự nhiên của gan khi lâm bệnh. Nếu bụng chị ấy quá lớn, chúng tôi sẽ phải rút ra bớt, nhưng chỉ trong trường hợp bất khả kháng, vì rút ra xong gan lại tiếp tục tiết ra thêm. Hơn nữa mỗi khi rút dịch ra, chị ấy sẽ bị mất máu. Thế nên rút ra quá thường có thể nguy hiểm đến tính mạng.

     Huy thở dài:

     - Hôm đi chơi Thủ Đức cách nay đã lâu, Diễm than đau bụng. Lúc ấy tôi chỉ cho rằng cô ta bị đau bụng theo kiểu bình thường, nên không quan tâm. Mãi cách nay mấy tháng, cô mới thú thật trước đó khá lâu phân hay có màu đen, nhưng phớt lờ và hy vọng nó sẽ qua đi... Cô ta giấu nên chúng tôi có hay biết gì đâu. Giá ngay lúc đầu tiên ấy Diễm báo cho biết, và chúng tôi đưa cô đến ngay bệnh viện thì có lẽ không đến nỗi...

     Bác sĩ Hùng gật đầu:

     - Đúng rồi. Nếu cô Diễm đi bệnh viện ngay lúc ấy thì có thể chứng ung thư vẫn chưa di căn, vẫn chỉ nằm trong bao tử. Nếu được như vậy, mình có thể cắt bỏ chỗ ung thư, và cô ấy có thể sống thêm vài năm nữa...

     Ngưng một chút rồi ông nói tiếp:

     - Đi vệ sinh ra phân đen thì có nghĩa là bao tử đã bị ung thư rồi, cũng là khá trễ rồi. Chỉ trong thời kỳ “tiền ung thư” thì mới mong chữa dứt nọc. Cái khó là ở chỗ, tế bào ung thư chính là tế bào của mình, do đột biến mà thành, vì vậy cơ thể không có phản ứng gì cả. Khi tế bào bao tử đang thay đổi nhưng chưa thành tế bào ung thư, mà mình gọi là “tiền ung thư”, thường chẳng có triệu chứng gì để mình phát hiện. Đây chính là điều nguy hiểm của bệnh ung thư.

     Bà Cảnh nóng ruột:

     - Cám ơn bác sĩ giải thích. Diễm nó lại hay lên cơn đau lắm bác sĩ ạ. Tại sao vậy, bác sĩ?

     - Những cơn đau của chị ấy là do các bướu ung thư ép vào các dây thần kinh, và vì vậy gây ra cảm giác đau đớn. Không có chứng đau nào khủng khiếp bằng đau ung thư. Các loại thuốc giảm đau thông thường đều không giúp được gì. Chúng tôi phải dùng đến morphine. Nhưng loại thuốc này khá đắt tiền, vì vậy bệnh viện chỉ dùng trong trường hợp trầm trọng, chẳng hạn cơn đau quá nặng và kéo dài... Các nước Âu Mỹ, họ dùng morphine một cách thoải mái cho bệnh nhân, nhưng mình là nước nghèo, lại trong hoàn cảnh chiến tranh...

     Bác sĩ Hùng khẽ thở dài, rồi tiếp tục:

     - Chứng ung thư cũng đã di căn sang hệ thống hô hấp. Chúng tôi đã thấy một số bướu ung thư nhỏ xuất hiện trong khí quản của chị ấy. Đây là điều chúng tôi lo ngại nhất. Các bướu này phát triển rất nhanh. Một ngày không xa lắm chúng sẽ khiến chị ấy khó thở, khi đó chúng tôi sẽ cho chị ấy thở oxy. Ngoài ra do phản ứng tự nhiên khi mắc bệnh, phổi sẽ tiết ra đàm. Chúng tôi sẽ dùng máy hút đàm giúp chị. Nhưng cuối cùng rồi thì đàm sẽ tràn ngập đường hô hấp, máy móc gì cũng không giúp nổi nữa... Và chị ấy sẽ bị chết ngộp... Ngày ấy không còn xa lắm đâu. Nên từ hôm nay, bác và anh nên bắt đầu chuẩn bị tinh thần...

     Huy nghẹn ngào không nói nên lời, trong khi bà Cảnh quỳ xuống lạy bác sĩ Hùng như tế sao:

     - Xin bác sĩ giúp cho con gái tôi. Tôi chỉ có một mình nó thôi. Hai mẹ con tôi biết bao lâu nay chỉ biết nương tựa lẫn nhau...

     - Thôi mẹ. Hãy nén cơn xúc động. Bây giờ mình trở lại phòng xem Diễm ra sao...

     Huy vừa an ủi vừa dìu bà đứng lên. Bác sĩ Hùng nhìn bà Cảnh một cách bất lực, không nén được tiếng thở dài. Về đến giường, Diễm vẫn đang say ngủ. Căn bệnh nan y khiến nàng trở nên võ vàng: khuôn mặt gầy gò, nước da sạm đen, bụng căng phồng y như một người đàn bà có thai chín tháng. Chẳng còn giống một cô giáo Diễm xinh đẹp ngày nào nữa, nhưng Huy vẫn thương, vẫn yêu, vẫn quý... Vì nàng vẫn là Diễm của chàng...

     Cách nay hơn một tháng, Huy và Diễm đã chính thức thành hôn trong một nghi lễ rất đơn giản tại nhà thờ Chí Hòa, với sự hiện diện của ba mẹ Huy, bà Cảnh và một số ít họ hàng thân thích. Hôn lễ dĩ nhiên do cha chánh xứ làm chủ tế. Giấy hôn thú cũng đã làm xong kịp lúc, trước khi Diễm trở nên quá yếu không còn đi đâu được nữa. Trước đó có một số thân hữu đã can ngăn, vì cho rằng Diễm chẳng còn sống được bao lâu. Nhưng Huy suy nghĩ khác hẳn. Thành hôn với Diễm là ước nguyện của Huy đã từ rất lâu. Chỉ một ngày nên duyên vợ chồng với nàng thôi, chàng cũng đã mãn nguyện rồi. Hơn nữa từ lâu Huy đã có cảm nhận, nếu không lấy được nàng, chàng cũng sẽ chẳng lấy ai khác nữa. Có lẽ không ai hiểu tiếng lòng Huy bằng chính chàng.

     Nhìn Diễm chìm trong giấc ngủ mà Huy cảm thấy mãn nguyện. Ít ra tất cả những điều cần làm, chàng đều đã cố gắng làm hết cho nàng. Bây giờ nàng đã trở thành người vợ chính thức của chàng, nghĩ đến đây Huy cảm thấy hạnh phúc lạ thường. Trong cái cảm giác hạnh phúc hiếm hoi như thế, Huy từ từ ngủ thiếp đi từ lúc nào mà chính chàng cũng chẳng hề hay biết. Rồi Huy nghe tiếng Diễm:      

     - Anh ngồi đây lâu chưa? Mẹ đâu rồi anh?

     - Em thức dậy rồi hả? Nãy giờ anh ngủ gục... Không biết mẹ đâu? Có lẽ đi vệ sinh.

     - Tội nghiệp chồng em quá. Ngủ xong em thấy khỏe nhiều rồi.

     - Em khỏe là anh mừng rồi. Mà em biết gì không? Hai hôm nữa ba mẹ sẽ bay vào Sài Gòn để cùng chăm sóc em đó...

     - Thật là xấu hổ! Chẳng làm được gì cho ba mẹ. Chỉ toàn làm phiền hai ông bà cụ thôi...

     Huy cười:

     - Lo gì? Em là con dâu cưng mà.

     Diễm cười buồn:

     - Cám ơn anh an ủi em...

     Ngập ngừng một lát rồi bằng một giọng trầm buồn, nàng thầm thì:

     - Có điều này bây giờ em muốn nói với anh... Nếu không thì sợ quá muộn...

     - Gì vậy em?

     - Anh còn trẻ lắm. Một mai khi em ra đi rồi, em muốn anh tìm một ai khác để làm lại cuộc đời...

     - Không, anh không muốn lấy ai khác nữa. Trọn đời anh chỉ yêu một mình em. Em là người vợ duy nhất của anh!

     - Không, anh không nên như thế. Anh phải thực tế một chút.

     - Nhưng mà...

     - Không có nhưng nhị gì hết... Hứa với em đi! Cho em yên lòng...

     - Ừ, thì anh hứa... Hứa để chiều em thôi...

     Huy vừa nói vừa cúi xuống choàng tay ôm lấy Diễm. Nàng bật khóc. Huy hôn tới tấp lên đôi mắt, uống hết tất cả những giọt nước mắt mặn chát từ đôi mắt tuyệt vọng của nàng...


     oOo     oOo     oOo

     Đã mười năm từ ngày Diễm từ giã cõi đời. Thời gian qua đã lâu, nhưng Huy vẫn còn nhớ thật rõ nét hình ảnh nàng trong giờ phút lâm chung...

     Diễm ra đi trong một cơn ngộp thở vô tận, vào một buổi sáng tinh sương, khi vạn vật vẫn còn đắm chìm trong màn đêm...

     Ngày đưa tiễn nàng, Huy khóc ngất bên bờ huyệt, miệng lầm bầm như người mất trí, trước muôn vàn cặp mắt xót xa của mọi người chung quanh. Tất cả đều đã hết. Tất cả đều đã khép lại... Vĩnh biệt Diễm, người vợ, người yêu đầu tiên và cũng là muôn thuở của chàng...

     Sau bao giông tố, sau bao nghiệt ngã của cuộc đời, Huy vẫn còn đây, đầu đã hai thứ tóc... nhưng vẫn là một người độc thân, đi đi về về vẫn chỉ một mình...

     Không phải chàng là một người đàn ông nhút nhát. Cũng chẳng phải chàng không biết cách giao tiếp với phụ nữ, trái lại là đằng khác. Thật sự, Huy cũng đã đôi lần thử giao du với một số bạn khác phái, để hy vọng thay đổi cuộc đời. Nhưng không được. Tất cả đều là gượng ép, mà chàng lại không thích sống giả dối, nên cuối cùng đành bỏ cuộc.

     Những người đàn bà mà chàng có cơ gần gũi. Không phải là họ không có nhan sắc. Cũng không phải là họ không có nét đáng yêu. Người nữ nào cũng đều có những nét yêu kiều và quyến rũ riêng của họ, Huy phải công nhận như thế. Tuy nhiên tất cả đều không có những thứ mà chàng hằng khao khát. Đó là cái nét riêng của Diễm, cái cá tính của Diễm, cách suy nghĩ của Diễm, mùi hương của Diễm... Nói thẳng thừng ra, Huy không chấp nhận... chỉ vì họ không phải là Diễm! Hình như chàng sinh ra chỉ để yêu một mình Diễm, chỉ dành riêng cho Diễm. Cuối cùng Huy nghiệm ra một điều. Diễm vẫn hiện diện nguyên vẹn trong trái tim chàng. Uy nghi và đầy quyền lực, thừa sức đánh bại tất cả các bóng hồng khác...

     Huy vẫn tiếp tục nghề giáo. Tuy nhiên sau ngày miền Nam sang trang, chàng càng thêm chán chường. Mọi thứ đều bị đảo ngược, những thứ mà chàng luôn cho rằng cuộc sống tự nhiên của con người bắt buộc phải có, bỗng dưng trở thành bất hợp pháp. Những thứ chàng cho rằng quá máy móc, phản tự nhiên lại trở thành quy luật, bắt buộc phải sống theo. Với bản chất phóng khoáng, nghệ sĩ, dĩ nhiên Huy rất bất mãn với một xã hội đảo điên như thế. Do vậy công việc dạy học chàng vẫn tiếp tục, nhưng theo kiểu “làm để mà làm, làm để kiếm sống”, chứ chẳng còn một chút tha thiết nào nữa.

     Tuy vậy vẫn có một công việc mà chàng rất yêu thích... Đó là chuyện thăm mộ người vợ yêu quý. Diễm ra đi đã nhiều năm, nhưng cho dù bận rộn đến bao nhiêu, cho dù trong lòng có chán chường, cho dù trong người có không được khỏe, cho dù mưa gió, chàng vẫn đến thăm nơi an nghỉ của nàng một cách rất đều đặn, không bỏ sót một ngày.

     Lần cuối cùng Huy đến thăm mộ Diễm là một buổi chiều mưa dầm dề, mười năm sau ngày nàng từ giã trần thế và năm năm sau ngày đất nước đổi thay. Chàng đến thăm Diễm lần cuối cùng trước khi lên đường, để hy vọng có thể tìm được một cuộc sống đúng nghĩa, một cuộc sống theo lý tưởng.

     Hôm đó Huy đã khóc thật nhiều, khóc như chưa bao giờ được khóc. Chàng thầm thì:

     - Diễm ơi! Anh xin lỗi em! Anh không còn chọn lựa nào khác. Anh biết em hiểu anh lắm, và anh luôn tin rằng em sẽ mãi bên cạnh anh trên mọi nẻo đường. Tuy vậy anh hứa sẽ trở lại đây để thăm nơi yên nghỉ của em, ngay khi anh có cơ hội. Tạm biệt em...

     Trong cơn mưa gió, nước mưa hòa lẫn nước mắt, trước mắt chàng, di ảnh Diễm khi rõ khi mờ, có lúc như tươi cười, có lúc buồn xa vắng, có lúc lại như hời dỗi trách móc...

     Từ buổi chiều mưa thê lương hôm ấy tại nghĩa trang cho đến nay, không ai còn gặp lại Huy nữa...

     Có người cho rằng chàng đang yên vui với cuộc sống mới tại một quốc gia Âu, Mỹ nào đó.

Nhưng lại có không ít người cho rằng Huy đã gặp lại Diễm ở một phương trời miên viễn...Tại một vùng biển bình yên...


     Nhưng lại có không ít người cho rằng Huy đã gặp lại Diễm ở một phương trời miên viễn... Tại một vùng biển bình yên của những đôi lứa sinh ra là để của nhau, không ai khác có thể thay thế... Vùng biển êm ả, phẳng lặng với cỏ cây hoa lá tuyệt đẹp, nơi muôn đời mưa thuận gió hòa... Vùng biển mà Huy và Diễm vẫn hằng mơ ước...

 

Trịnh Sơn Tùng


Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 204
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.488 seconds.