![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Chuyện Linh Tinh | |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 30 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | ||||
LanH
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 01/Nov/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 596 |
![]() ![]() ![]() |
||||
![]() Chim Bay Còn Để Vết Tìm Chẳng biết từ lúc nào giàn bông giấy nhà tôi trở nên dễ thương như Yên vậy. Lả tả cánh hồng lắt lay trong gió, chùm cao chùm thấp bay quấn quít trên giàn. Như hình ảnh của Yên, kỷ niệm với Yên tụm năm tụm bảy trong ký ức tôi. Nguyễn Thị Lộc Quy Chỉnh sửa lại bởi LanH - 30/Jun/2009 lúc 10:14pm |
|||||
![]() |
|||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
||||
EM SẼ BỎ ANH NGAY CẢ KHI EM RẤT YÊU ANH !!!
Hôm nay anh đã chạm phải lòng tự trọng của em... Vì thế em sẽ cho anh biết rằng:
Khi em yêu, tình yêu không phải là đồ vật. Em chẳng là của ai vì thế đừng mong sở hữu em. Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh. Khi em yêu, tình yêu không phải là vật trang trí. Đừng mang em ra trưng bày với thiên hạ để vênh mặt "chú có con người yêu ngon như anh không?". Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh. Khi em yêu, tình yêu không là tiền. Đừng bảo em "anh có nhiều tiền lắm, em thích gì anh chiều". Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh. Khi em yêu, tình yêu không phải là sex. Đừng đặt điều kiện "em yêu anh thì em phải cho anh". Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh. Khi em yêu, tình yêu không phải là của chung. Em rất ích kỉ nên đừng bao giờ chơi trò bắt cá. Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh. Khi em yêu, tình yêu không phải là mệnh lệnh. Đừng hy vọng ra lệnh cho em "em phải thế nọ em phải thế kia". Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh. Khi em yêu, tình yêu không phụ thuộc vào nhà em mấy tầng, bố mẹ em làm ở đâu. Chỉ cần một câu chê bai gia đình em. Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh. Khi em yêu, tình yêu không phải để cho có. Hãy để em cảm nhận tình yêu của anh nếu không, em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh. Khi em yêu, tình yêu không phải là duy nhất. Em còn phải quan tâm đến rất nhiều người. Đừng bắt em lựa chọn. Em sẽ bỏ anh ngay cả khi em rất yêu anh. Anh sẽ hỏi với em anh là gì? Tim em có muôn nghìn mảnh. Nó phải được tiếp máu từ nhiều nguồn. Không có anh, em vẫn sống vui vẻ, vẫn sống có ích, vẫn cười nhăn răng. Không có anh em vẫn hùng hục kiếm tiền, vẫn chăm sóc gia đình, vẫn đi chơi với bạn bè, hứng lên vẫn đong đưa, vẫn "đú đởn" đêm hôm. Tóm lại không có anh em không chết. Em sẽ sống vì mọi người. Vì em đã chết khi không có anh. Em biết gọi anh như thế nào đây Gọi thế nào cho thỏa nỗi riêng chung Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng SƯU TẦM Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 01/Jul/2009 lúc 8:56am |
|||||
![]() |
|||||
LanH
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 01/Nov/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 596 |
![]() ![]() ![]() |
||||
Chỉnh sửa lại bởi LanH - 03/Jul/2009 lúc 10:08pm |
|||||
![]() |
|||||
LanH
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 01/Nov/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 596 |
![]() ![]() ![]() |
||||
![]() Tâm Bịnh
Tôi lên căn–tin uống cà phê chớ không có ý gọi điện về thăm nhà, vì thấy hộp điện thoại treo bên vách mới toan, bóng loáng bèn gắn thẻ vô quay chơi. Nhưng Thanh, vợ tôi, không có ở nhà. Sẵn tay bấm số thăm người bạn. Bên kia đầu dây, vợ anh bạn bắt điện thoại. Nghe tiếng tôi, chị reo lên: – Tấn hả, chừng nào dìa? – Tuần sau chị. Không đợi tôi hỏi thăm sức khoẻ gia đình, như nguồn thác đổ, chị sổ một tràng: – Anh dìa lần nầy ở nhà luôn đi, tội nghiệp con Thanh, hôm trước mẹ con chở nhau lên tui nè, qua hồi nói chuyện, tui thấy hình như nó bị stress hơi nặng, anh mà đi hoài có ngày nó bị điên mất. – Ừa chuyện gì cũng từ từ chớ chị, tánh tình vợ tôi khi mưa khi nắng, chắc hổng sao đâu chị. – Từ từ gì, tại anh hổng biết tánh nó, hơn nữa anh đi hoài đâu thấy được nỗi cơ cực khi đàn bà có con nhỏ. Như tui đây nè, mới có một đứa vậy mà vợ chồng thay phiên nhau lo còn hổng xuể. Huống hồ chi con Thanh mình ên mà ôm tới hai đứa. Trong lúc chị ngưng lấy hơi, tôi lái câu chuyện qua bằng cách hỏi thăm sức khoẻ gia đình chị. Như con tàu xuôi dòng gặp chướng ngại vật, chị trả lời qua loa ngắn gọn rồi lái lại câu chuyện. Một hai chị thuyết phục tôi phải bỏ việc làm dưới tàu về nhà sau chuyến đi nầy. Theo chị, qua bên nầy rồi không mần cũng có ăn, đi làm chi xa nhà xa cửa bỏ vợ bỏ con... Chị nói tràng giang đại hải, tôi có muốn ngừng cũng không được. Cúp ngang thì mích lòng, tôi đành phải cầm chặt ống nghe nghe chị dạy bảo, tới khi điện thoại báo thẻ sắp hết, chị còn ráng thòng thêm một câu: – Về bờ sống tiện tặng cũng được mà, anh coi trong nghĩa địa có ai chết vì bị thất nghiệp không. Điện thoại cúp, hết sạch tấm thẻ mười đồng. Gát ống nghe, tôi ngơ ngẩn nhìn ra bến cảng. Những chiếc xe giống như những con bọ khổng lồ, cõng trên lưng vừa vặn một container hình chữ nhựt, từ dưới bến lần lượt bò ngay hàng thẳng lối lên sân rộng và dừng lại cho cần cẩu móc xếp ngay ngắn vô các ô đã vạch sẵn trên một khoảng sân. Tôi đương ở trong thế giới máy móc mới mẻ mà trước đây chỉ có trong những phim khoa học giả tưởng. Cho nên khi nghe giọng điệu của chị ‘nó’ gợi trong tôi nỗi nhớ nhung về những chốn xa xôi còn đương nghèo khổ. Ngay bây giờ, trên đất nước tôi, biết bao nhiêu người đàn ông đi làm ăn xa. Vợ ở nhà ôm con chờ đợi mau thì hàng tháng, lâu thì hàng năm, bảy năm nhưng khi chồng trở về, biết có tiền bạc để xây dựng gia đình hay chỉ là hai bàn tay trắng? Mỗi bận chồng ra đi vợ cứ nơm nớp lo âu, không biết ngày về anh có còn là chồng mình nữa hay không? Cực khổ trăm bề nhưng vẫn chờ vẫn đợi. Việt Nam cũng có lúc thây người chết đầy đường vì thiếu ăn, Phi Châu người chết đói thây phơi như rạ khô trên cánh đồng sau mùa gặt, Bắc Hàn đói khát lạnh lẽo và nhiều nước nghèo mồ chôn tập thể vì nạn đói... Hổng biết chị còn nhớ hay không? Hơn hai mươi năm trước chị cũng nằm dài trong trại tị nạn thiếu ăn, thiếu mặc. Nếu không có những người hảo tâm trên thế giới nầy góp phần giúp đỡ và được vương quốc Hoà Lan cho định cư chắc chắn chị cũng bỏ thây trên hải đảo hoang vu nào đó trong vùng biển Nam. Người ta mời chị qua tị nạn chớ có phải mời qua tiệc tùng nào đâu mà ngồi ăn khơi khơi và còn lớn lối. Sống trên đất nước nạn thất nghiệp coi như trận giặc, người đông việc ít, có một việc làm đàng hoàng để khỏi sanh "giặc" là lương thiện lắm rồi. Nghề thủy thủ đâu đến nỗi bất lương nhưng không hiểu sao nhiều người gặp thủy thủ làm như gặp hải tặc không bằng. Ba tháng trên tàu, tuần nào tôi cũng điện thoại về thăm vợ thăm con. Thỉnh thoảng tàu về Hoà Lan, Thanh cũng có chở con xuống thăm. Mới hôm kia điện thoại về mẹ con cười, nói vui vẻ và bàn tính chuyện qua Tây Ban Nha nghỉ hè sắp tới, tôi đâu nghe thấy triệu chứng tâm thần nào đâu. Chẳng lẽ đương không nổi khùng bất tử. Hơn nữa Thanh có chuyện rắc rối hoặc tinh thần bất ổn thì điện thoại nói với tôi, có đâu chạy xe cả giờ đồng hồ lên nhà chị than thở. Nhà ở cách nhau cả trăm cây số, xuân, thu nhị kỳ mới gặp nhau, ăn một bữa, nói chuyện vài câu. Chị hiểu được gì mà quả quyết hiểu vợ tôi còn hơn tôi nữa. Muốn bấm số gọi về nhà nhưng thẻ không còn. Hôm nay nắng đẹp, mới hơn mười giờ sáng, có lẽ Thanh vừa dẫn con đi chơi đâu đó. Tôi lững thững bước ra khỏi căn tin trong không khí đầu mùa hè ấm áp. – Papa kìa.. papa kìa.. papa kìa.... Tôi day lại, ngạc nhiên thấy đứa con gái đầu lòng giọng đớt đát kêu Papa vừa a tầm phù chạy tới, con nhỏ mới hơn năm tuổi mà lanh quá chừng miệng tía lia. Tôi cúi xuống đón bồng nó lên. Thanh tay bồng đứa nhỏ, tay xách giỏ đồ đi tới: – Anh thấy em tìm đường giỏi không ? – Ai chớ vợ anh là số một rồi. Đứa con gái thứ hai cũng chồm qua đòi papa, tôi vói tay ẵm luôn nó và dắt mẹ con xuống tàu. Mấy thủy thủ thấy gia đình tôi lục đục kéo xuống, có người chồm ra boong vẫy tay chào và hô lớn: – Mày là thằng không tốt, vợ xuống thăm mà không cho biết. Tôi nói: – Tình cờ ông à. Lisal thủy thủ người In đô chạy lên đón lấy giỏ đồ bắt tay chào và hỏi thăm sức khoẻ. Thanh nói với nó: – Hồi nãy tôi có ghé tiệm Tàu mua cho mấy ông bịch ớt và mớ rau muống, định mua thêm mì gói nhưng tôi xách không hết. – Bao nhiêu đó cũng đủ chúng tôi ăn tiệc lớn rồi. Ban đêm trên tàu chỉ có tiếng rè rè của máy phát điện. Hai đứa con tôi nằm cạnh bên, bắt tôi gãi lưng cho chúng. Sau một hồi rờ mặt, móc mũi, móc mắt tôi đã rồi hai đứa mới chịu ngủ. Tôi nhìn hai đứa nhỏ ngủ ngon, con nít hồn nhiên, vô tư lúc nào cũng hiện lên trên gương mặt. Tôi nhớ ngày còn nhỏ, sống trong một xóm lưới nghèo ven biển, lòng con người ta thẳng như ruột ngựa. Ngôn ngữ của dân đánh cá dùng trao đổi, tâm tình hoặc khuyên bảo thậm chí họ chửi bới nhau cũng đâu đến đổi khó nghe. Không lẽ sống trong xã hội càng văn minh ngôn ngữ và lòng dạ con người ta càng sanh ra phức tạp? Tôi kê gối, đắp mền cho hai đứa con, day qua hỏi vợ: – Vừa rồi em có lên nhà chị Lắm phải không? – Đâu có. – Ủa. – Sao anh ? – Vậy ai bị stress ? – Anh nói ai stress gì ? Tôi không muốn khui ra ba chuyện tào lao làm cho tổ ấm chúng tôi chộn rộn. Tôi bèn nói lảng sang chuyện khác. – Anh nói với em tuần tớì anh về, sao em còn chạy lên làm chi cho mất công? – Mấy bữa nay Lệ đòi đi thăm anh, hôm nay trời nắng đẹp, biết tàu anh vô, em điện lên công ty hỏi. Họ nói tàu anh đậu lại đây mai mới chạy, em xin họ số bến cảng rồi sửa soạn đem con xuống cho nó chơi với anh. Người ta nhớ xuống thăm mà cũng cằn nhằn. – Anh sợ em cực chớ cằn nhằn em đâu. – Hồi nhỏ em theo má thăm ba cải tạo lên xe, xuống đò, đi ngày đi đêm nhịn đói, nhịn khát cực khổ trăm bề. Ở đây lên xe hơi nỗ máy chạy có hơn giờ đồng hồ gặp anh sướng thấy mồ, cực khổ gì đâu. Tôi lòn tay qua ôm và áp mặt vợ sát vô ngực mình. Cả hai yên lặng nằm nghe hơi thở của hai đứa con. Tội nghiệp, tôi làm ăn xa nhà, để một mình vợ ôm con xoay sở giữa cuộc đời đầy náo động. Dường như lúc nào gặp đồng hương, Thanh phải lắng nghe những lời dạy bảo. Có bà khuyên Thanh nên bỏ tôi đi cho rảnh cái nợ đời. May mắn cho chúng tôi, đã sống với tôi ngót mười năm nhưng chưa lần nào gặp sóng to gió lớn. Hạnh phúc được như vậy đúng ra tôi phải hãnh diện mà tin tưởng vợ. Nhưng không hiểu sao ôm cái hạnh phúc trong tay mà lòng tôi cứ ngai ngái lo cho những ngày sắp tới. – Anh, anh. – Gì em? – Em thấy anh kỳ kỳ sao ấy? Nghe giọng Thanh lo lắng, tôi giựt mình hối hận cho những suy tư vớ vẩn. Tôi xoa xoa lưng vợ nói nói như vỗ về: – Anh đương nghĩ trong một xả hội quá an bình lại sanh ra nhiều chứng tâm thần, riết rồi anh không biết ai bịnh ai không. Giọng Thanh có hơi trách hờn: – Em dẫn con xuống thăm anh, anh không lo mà anh lo chuyện đâu đâu không, có ngày anh bịnh chớ ai. – Ha ha ... em nói đúng, vợ anh lúc nào cũng đúng. Chỉnh sửa lại bởi LanH - 04/Jul/2009 lúc 4:18pm |
|||||
![]() |
|||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
||||
Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 04/Jul/2009 lúc 6:20pm |
|||||
![]() |
|||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
||||
Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 04/Jul/2009 lúc 6:20pm |
|||||
![]() |
|||||
Phanthuy
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 01/Jun/2007 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 960 |
![]() ![]() ![]() |
||||
Hay quá Rán vui vẻ ơi.
Chị Thủy đi VN đã trở về rồi. Đang xem những bài của RVV thấy nhiều bài thật hay . Lại cám ơn.
Lần này về VN không tìm được cá thính nhưng đi Phan Thiết ăn một món gỏi cá tái trộn thính , tên là gỏi cá Nha Trang cũng rất ngon . Chỉnh sửa lại bởi Phanthuy - 04/Jul/2009 lúc 6:24pm |
|||||
PhanThuy-CA
|
|||||
![]() |
|||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
||||
Dạ, cháu xin chào cô Phan Thủy !
Chuyến đi về VN của cô vui chứ ? Cháu chúc cô luôn vui vẻ và hạnh phúc.
|
|||||
![]() |
|||||
LanH
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 01/Nov/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 596 |
![]() ![]() ![]() |
||||
Tình xưa nghĩa cũ.
Võ đức Tiến
Người đàn ông xoay đầu nhìn và hỏi? _ Uống một chút nước nhá? Cô gái lắc đầu, mái tóc đong đưa. _ Dạ không. Mẫu đối thoại ngắn duy nhất của buổi trưa. Từng người lững thững đi, từng nhóm nhỏ tụ lại cười nói ngả nghiêng. Hành lang lại đầy người. Những giọt nước mắt từ đôi mắt phờ phạc thiếu ngủ của cô gái, rơi trên giấy gói bó hoa, từng giọt, từng giọt. Cô đưa ngón tay xoay vòng trên những giọt nước mắt, vết loang lớn dần dần. Người dàn ông hướng ánh mắt bắt lực nhìn. Ðưa bàn tay gân guốc, vuốt mhẹ mái tóc dài óng mượt. Cô gái đưa khăn tay lên chặm mắt, đôi vai run run thổn thức. Từ lúc đó cô không còn liếc mắt nhìn quanh không còn những phản ứng theo người đàn ông. Cô chỉ nhìn xuống sàn. Không nói nhưng có vẻ không còn tin vào những cú giật mình của người đàn ông nữa. Mặc cho người đàn ông đứng lên ngồi uống, mặc cho người đàn ông bồn chồn hụt hẫng. Càng lâu người đàn ông càng bối rối, đôi mắt đăm chiêu nhìn. Ông ta móc ra điếu thuốc cuối cùng, đưa lên môi ngậm. Bóp bao thuốc rỗng. Khi chiếc bao vuông vắn trở thành một cục giấy tròn nhỏ, người đàn ông xoay người bỏ vào thùng rác bên cạnh. Môi vẫn ngậm điếu thuốc chưa mồi. Cánh cửa lại rộng mở, nhả ra từng nhóm người, kẻ vội vã dõi mắt nhìn dáo dác, người nhởn nhơ, ngơ ngác nhìn. Bên cạnh những xe chở hành lý đầy ắp, lăn bánh nặng nề. Ðể lại trên khuôn mặt ngưòi đàn ông thêm những lo âu. Ông thôi không còn bồn chồn nôn nóng, và những khi nhìn ai thì có vẻ lừ đừ . Khi bóng đêm thấp thoáng bên ngoài khung cửa kính, ông ta lấy trong túi xách một cái bánh mì nhỏ, phần ăn để dành từ trên máy bay, gói cẩn thận trong khăn giấy. _ Ăn một tí nhá? _ Dạ không. Cô nghiêng người tìm chỗ tựa. Người đàn ông dang tay kéo vào, khoát tay lên vai, vỗ nhè nhẹ, nhìn xa vắng đôi mắt trở nên buồn, long lanh. _ Bố ơi! Nhỡ Mẹ không đến đón thì mình làm sao hở Bố? _ Sao lại không đến. Người đàn ông trả lời nhanh và chắc. _ Hãy cố thêm tí nữa nhá! Ông khe khẽ thở dài. Tuy nói vậy, nhưng trong lòng ông thật ra, ông còn nôn nao hơn cả con ông. Ông cũng đã nhiều lần tự hỏi " Nếu Bà không đến đón thì hai Bố con phải làm sao, trên đất nước xa lạ này. Tiền bạc thì chỉ có mấy chục bạc. Không quen ai ? ". Cô gái mỏi mệt, nhắm đôi mắt buồn hiu. Mái tóc loà xoà, những lọn tóc rối vương hờ hững trên vai người đàn ông. Tiếng nhạc văng vẳng phát ra từ chiếc loa treo trên vách tường. Giọng ca của người nữ ca sĩ da đen. Tiếng ca buồn buồn, như rên. Chắc cô có điều gì buồn lắm . Ru cô vào giấc ngủ. Bàn tay giữ bó hoa lỏng dần. Cánh tay cô buông thõng xuống. Bó hoa cô nâng niu rơi xuống sàn nhà. Tiếng động rất khẽ. Giật mình, mở đôi mắt đỏ hoe. Người đàn ông cúi lượm bó hoa để lên xe. Xoa nhẹ lên vai cô gái, cho gối đầu lên đùi mình. _ Ngủ một tí nưã đi. Giọng trầm trầm. Ðắp nhẹ chiếc áo vét lên người cô gái, dáng cong như con tôm kho. Ngưòi đàn ông cắn chặt môi dưới, nhìn nhưng hình như chẳng thấy gì. Cả hai đều dè xẻn lời nói. Người đàn ông mỏi mệt gục đầu thiu thiu ngủ. Những biến động trong lòng trải ra trên khuôn mặt ông, khi nhăn nhíu như những đau đớn nào đó đang dày vò ông. Khi ông nhếch môi, một nụ cười héo hon. Một hai tiếng nấc nho nhỏ làm cả thân người gầy của cô gái run run theo. Những giọt nước mắt đọng trên khóe, chảy theo khuôn mặt nghiêng nghiêng. Một vài tiếng động nhỏ đánh thức. Ông dõi mắt nhìn về phía cuối hành lang nơi dành cho người đến đón. Người lao công da đen đẩy xe lau xàn nhà, chậm rãi đi vào, cười chào. _ Good night Sir. Người đàn ông chào lại. Cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ ngon. Ðưa điếu thuốc lên môi, thong thả mồi và hít từng hơi thật dài. Ðôi mắt đăm chiêu nhìn xa xôi theo làn khói thuốc bay lãng đãng. Lồng ngực ông căng lên, tiếng thở não nề tuôn ra, ông xìu xuống đôi mắt khép lại, những khi buồn ông vẫn hay làm như thế và mơ. Cứ như là trong đám khói thuốc kia ẩn hiện những hình ảnh vẫn theo ông. Một dĩ vãng dài nhằng, đầy dẫy những muộn phiền, những hạnh phúc, những đổ vỡ. Có vẻ bằng lòng điều gì đó, ông nhếch mép cười nửa nụ. Nụ cười ông dành dụm cho con gái ông, và mỗi khi nghĩ về thuở xưa. Thuở ấy. Ôi ! đẹp làm sao. Ði đến trường người đi trước kẻ đi sau, người đi trước tuy đi không nhanh nhưng người đi sau vẫn không bước kịp. Khoảng cách cứ như thế. Người đi trước có việc phải dừng lại thì người đi sau đành phải bước luôn. Trong lớp nhìn ngang là thấy nhau nhưng thấy nhau thì như bị điện giật, cho nên chỉ lén nhìn. Cho đến một hôm; Nàng đùa với bạn chạy từ ngoài cửa vào, chàng từ trong lớp chay ra đụng nhau, hoảng hồn nàng ôm chàng, chàng ôm nàng, ôm nhau thật chặt. Khi buông tay ra nàng khóc như cả cha lẫn mẹ vừa.... chết. Chuông reo vào lớp. Ngọc vẫn thút thít khóc. Thầy giáo hỏi chuyện gì? Nhao nhao một đám. _ Vũ ôm Tơ Ngọc nên Tơ Ngọc khóc đấy thầy. Thầy Phạt......ôm lại trừ đi thầy. _ Sao lại ôm người ta? _ Tai nạn lưu thông. _ Gớm chỉ giỏi nghịch. Từ đấy mỗi ngày vào lớp, ông nhận được những cái liếc, những cái háy cháy cả lòng. Gặp nhau ngoài đường chàng cúi đầu tránh. Trong lớp chàng chỉ nhìn thẳng phía trước. Ðang là người học giỏi. Chàng từ từ tuột dốc. Hạng năm. Hạng mười. Rồi gần áp chót. Mấy làn bị đuổi ra khỏi lớp. Bàn bè xầm xì. Nàng cũng thấy mình qúa đáng. Mắt lại tìm mắt. Loanh quanh những cái kiêu, cái nhỏng nhẽo của nàng mất mấy năm. Yêu nhau. Cưới nhau trước khi ông vào lính. Ngày ông đi tù, vợ ông mang thai. Ngày ông về gặp lại thì con gái ông tám tuổi. Vợ chồng xa nhau đến nay thời gian cũng gần bằng khoảng tuổi thuở mới yêu. Bây giờ bà ra sao nhỉ? Lâu quá không gặp. Nhưng chắc thế nào cũng nhận ra. Làm thế nào mà không nhận ra được. Ông tự nhủ lòng, và có vẻ vui ra. Mím môi ông gật gù cười. Những người ra nước ngoài lâu năm hình như ai cũng mập ra, đẹp hơn. Và chắc vợ ông cũng thế! Bà ngày xưa vốn đã đẹp. Người đàn bà mới đến dáng vội vã, bước những bước thật dài. Ðôi giầy cao gót gõ những tiếng dồn vang cả hành lang. Bà nhìn quanh, đôi mắt sáng dưới hai hàng lông mày đen đậm, mũi thanh cao, môi hồng nũng nịu. Trang phục sang, thật đẹp. Và như bà nhận ra bà đưa ngón tay chỉ về phía hai người. Khi đứng trước hai người bà cúi đầu chào và cười. Sự xuất hiện của người đàn bà như có luồng điện vô tình nào đó đã khích thích người đàn ông. Mừng rỡ, mở to đôi mắt ngạc nhiên nhìn người đàn bà mới đến. Ông khẽ lay vai cô gái. _ Linh thức dậy con. Linh vùng ngồi dậy ngơ ngác nhìn. Và nhìn chăm chăm người đàn bà đang đứng trước mặt, như cố moi tìm trong vùng trí nhớ. Cố gắng lắm, cô nhíu cả mày, cổ khô Linh nuốt nghẹn nghe ừng ực. Nhưng hình như Linh không nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai. Nên cô chỉ cúi đầu chào. Ðôi ba lần cô liếc mắt nhìn người đàn bà rồi nhìn bó hoa. Người đàn bà nói tiếp. _ Xin lỗi đã để hai Bố con chờ lâu quá. Vì cứ phải dời đi dời lại ngày đi đón. Nên ngày ông và cháu đến thì tôi đi công tác xa. Tôi cũng vừa xuống máy bay đấy. Trễ qúa. Người đàn bà vòng tay ôm vai cô gái cúi đầu hỏi: _ Cháu có mệt lắm không? Cô gái trả lời nhỏ, lẫn nụ cười héo: _ Dạ thưa không. Nhìn bó hoa Linh đang ôm trong lòng. Ðôi mắt bà chớp chớp. Mặc dù bà là người rất cứng rắn. Nắm tay Linh. _ Mình đi thôi. Ngưòi đàn ông đẩy xe đi phía sau, bước chậm theo hai người. Bây giờ ông mới ngẩng đầu nhìn ngắm chung quanh. Khi cả ba đứng bên cạnh chiếc xe hơi. Loại xe của những người giầu. Chiếc xe sang trọng, lầm lũi đi vào những con đường nhộn nhịp, tràn ngập áng đèn, người đàn ông im lặng. Người đàn bà bận rộn, hết làm việc này đến làm việc khác. Khi thì gọi điện thoại Chiếc xe kềnh kàng nhưng ngoan ngoãn dưới hai bàn tay trắng, những móng tay trau chuốt, lấp lánh ánh kim cương. Linh ngồi phía sau chồm người ra trước hỏi: _ Thưa Bác mẹ cháu vẫn khỏe chứ? Người đàn bà chỉ gật gù, không trả lời. Chăn chú nhìn về phía trước. Con đường như một giòng suối tràn ngập ánh sáng. Người đàn ông nhắm mắt tựa vào kính xe lim dim. Dù sao thì cũng đã có người đón. Xe chậm rãi vào bãi đậu của của một khu phố sầm uất. Người đàn bà mời: _ Mình vào ăn tối. Về đến nhà thì cũng khuya lắm. Cả hai bố con im lặng làm theo. Nhìn những món ăn ngon được dọn ra, đói thì cũng đói nhưng chẳng muốn ăn. Lòng dạ nào mà ăn. Hai người như vừa từ trên trời rơi xuống. Thỉnh thoảng người đàn ông nhìn sang người đàn bà rất nhanh. Bà cũng có vài nét quen. Nhưng mũi của vợ ông thì không đẹp bằng, môi thì cũng không mọng thắm như bà. Giọng nói thì có giống, nhưng trầm hơn. Nhưng vẫn có điều gì là lạ. Người đàn bà thì rất dạn dĩ, khi nhìn thì nhìn thẳng người đối diện, và khi nói cũng vậy. _ Ông và cháu ăn ít quá! Vậy để tôi bảo họ gói mang về. Người đàn ông ái ngại nói: _ Chúng tôi làm phiền bà quá. Bà cười thay cho câu trả lời. Rút trong bóp ra một tấm danh thiếp đưa cho người đàn ông, và một phong thư. _ Trong ấy có ít tiền để ông và cháu tiêu tạm. Người đàn ông gật đầu cám ơn. Cúi nhìn tấm danh thiếp. Luật sư. Camly Võ. Bên dưới có thêm mấy hàng chữ nhưng nhỏ qúa ông không mang kính nên không đọc được. Ông có nhiều điều muốn biết, nhưng ông cũng không hỏi gì. Bà là người có học. Dĩ nhiên bà hiểu trong đầu ông, trong đầu con gái ông nghĩ gì. Bà không nói vì bà không muốn nói. Nếu cần thì bà đã nói rồi. Hai bố con cám ơn những việc bà đã làm. Trên con đường về. Ông biết đây là con đường về. Nó sẽ đưa hai bố con ông về đâu, đến đâu? Nơi đó có những gì đang chờ. Ông cố gắng nén tiếng thở dài cứ muốn tuôn ra. _ Thưa Bác bao giờ thì Bác gặp mẹ cháu? _ Tôi cũng không biết. Tôi chưa gặp Mẹ cháu bao giờ!! Văn phòng của tôi nhận việc này, và giao cho tôi. Xe chạy ngang chạy ngược. Ðến đây thì ông không còn biết phương biết hướng nữa. Thả hồn lêng đêng với tiếng nhạc văng vẳng, thân ông ngả ngiêng theo giòng xe cộ. Xe chạy chậm dần.Lúc chạy lúc dừng Bà hạ kiếng xe, nghiêng đầu nhìn ra ngòai, lẩm nhẩm đọc. _ O.K. Ðây rồi. Bà nhoẻn miệng cười. Lùi xe, đậu gọn bên lề đường. Cả ba người loay hoay một hồi mới mở được cửa của căn nhà lưu động nho nhỏ. Bà Camly Võ ra về và hẹn sẽ gặp lại. Trong căn phòng nhỏ có mọi thứ cần thiết. Linh ngồi ở mé giường hai tay đan vào nhau, để trên đùi. Người đàn ông hai tay thọc trong túi quần đi tới đi lui. _ Linh đi tắm và thay áo quần đi con! Linh không trả lời cũng không đi. _ Bây giờ mình phải làm sao hở bố? Người đàn ông trần ngâm một lúc lâu. Quay lại nhìn con, nhưng không nói gì. Óng _ Bố. Con muốn giữ bó hoa này mãi Bố ạ. _ Ừ , để đấy Bố làm lại cho đẹp. Ði tắm nhanh lên, xong vào bố lau tóc cho. Ông lom khom người mở va ly cho con. Linh ôm trên tay mấy thứ cần dùng. Cô đi vào phòng tắm. Còn lại một mình. Ông ngồi lặng lẽ nhìn bóng mình xoi trên vách, và thèm một điếu thuốc. Có lẽ chưa lúc nào ông thèm thuốc lá như bây giờ. Chống cùi chỏ lên bàn tì trán lên tay, những sợi tóc muối tiêu lòa xòa. Những cơn đau bao tử đang dày vò, ông oằn người chịu đựng, mồ hôi ướt trán. Những câu hỏi đang giẫy dụa trong đầu, ông thở dài. Lưng ông cong, những nỗi buồn chất chồng. Ông gục đầu lên bàn như kẻ kiệt sức. _ Bố mệt lắm phải không? Bố ngậm kẹo sâm Bố nhá? Người đàn ông giật mình nhìn quanh. _Bố ơi! Bố vào giường nằm đi. Ông chậm rãi đứng dậy, ngả lưng xuống giường. Linh kéo chăn đắp cho bố. Cô quì bên cạnh thì thầm: _ Bố ngủ đi. Ông chớp đôi mắt đỏ mấy lần thay câu trả lời. Nhắm mắt tìm giấc ngủ. Ông mỉm cười khi hai bàn tay mát lạnh của con gái nắm chặt tay ông. Ông cố xua đuổi những ý nghĩ đang dày vò ông. Thấm mệt sau chuyến bay dài, chen lẫn những rối ren trong ngày, ông chìm vào giấc ngủ. Ðêm thâu lặng lẽ, cô gái ngồi nhìn chăm chăm vào khoảng không đen đen trước mặt, lẩm nhẩm đọc bài kinh đêm. Gió khuya lùa những cành dương liễu rủ phủ trên mái nhà xào xạc, như có ai thì thầm. Tiếng thở nặng nề, không đều, khi nặng khi nhẹ, khi thì như tiếng thở dài. _ Mẹ ơi ! Mẹ ở đâu? Chỉnh sửa lại bởi LanH - 05/Jul/2009 lúc 9:30pm |
|||||
![]() |
|||||
LanH
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 01/Nov/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 596 |
![]() ![]() ![]() |
||||
Múa nghệ thuật
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() Chỉnh sửa lại bởi LanH - 05/Jul/2009 lúc 11:29pm |
|||||
![]() |
|||||
<< phần trước Trang of 30 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |