![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Tâm Tình | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 158 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | |||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23614 |
![]() ![]() ![]() |
|||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
![]() |
||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23614 |
![]() ![]() ![]() |
|||
Nếu có một ngày “Nếu có một ngày ta xa nhau có vầng trăng làm chứng ….. “ Tiếng hát của ca sỹ Đức Huy vang lên trong cái loa trên chiếc xe đò liên tỉnh , ông tài xế già vừa cầm lái vậy mà ông cũng lắc lư theo điệu nhạc, anh lơ xe đứng cạnh cánh cửa xe chân nhịp nhịp và miệng hát khe khẻ theo chàng ca sỹ này, bản nhạc ” Người tình trăm năm” Hoàng nghe không biết bao lần mỗi khi có Show tại California nơi chàng trú ngụ, vậy mà hôm nay trên chuyến xe đò này bản nhạc đã làm Hoàng phấn khích vô cùng vì nó hợp với tâm trạng của mình . Vừa bước xuống chiếc xe chạy suốt từ Sài gòn về đến bến xe của tỉnh nọ ở miền Tây, đang loay hoay với cái valy hành lý cùng cái ba lô đeo trên lưng bổng Hoàng nghe tiếng gọi : – Anh Hoàng phải không? Em là thằng Tám em của chị Hai Lành nè, anh đưa đồ đây em chất lên xe rồi em đưa anh về nhà. Nhìn chàng thanh niên chạy xe đạp lôi người đen nhánh, rắn rỏi khỏe mạnh, Hoàng cũng nhận ra nên vui vẻ lên tiếng : – Trời ! Tám hả em , bây giờ lớn bộn nghe bây, mần ăn lúc này ra sao, chạy xe có khá không?mà vợ con gì chưa Tám. Vừa chất cái valy lên thùng xe đạp lôi Tám vừa trả lời: – Chèn ơi Lúc này làm ăn bết lắm anh Hoàng ơi, em mới lấy vợ năm rồi, Út đẹt vợ em hồi nhỏ nó thường chơi lò cò trước sân nhà của ba anh với mấy đứa trong xóm anh nhớ không? Nghe thằng Tám nói vậy Hoàng liền lục tung lại kỷ niệm ngày xưa vẫn còn ghi dấu trong đầu, Út Đẹt con nhỏ đen đúa ốm nhom thường hay xin Hoàng cho leo lên cây mận trước nhà để hái mấy trái mận chín đỏ trên cành , Hoàng nhớ nhất là con bé này nó có biệt tài bơi lội, đám trai gái trong xóm hay gọi nó là ” Út rái cá”, nhưng do Út nhỏ con nên về sau bọn nhóc lại cãi danh nó thành “Út đẹt” kêu riết thành quen chết danh cho đến giờ. Hoàng lên tiếng đáp lại: -Ai chứ Út đẹt có lạ gì với anh đâu, con nhỏ đó tuy nó hơn đen đúa một chút nhưng anh thấy nó ăn nói lễ phép và có duyên lắm đó . Nghe Hoàng khen vợ mình khiến thằng Tám khoái chí nó gò lưng nhấn bàn đạp đưa chiếc xe lôi lao vút trên đường, xe lên khỏi cái dốc thằng Tám đưa tay quẹt mồ hôi trên trán vừa hỏi: -Ủa mà anh Hoàng lúc này làm gì và ở đâu, anh đi biền biệt chẳng tin tức gì làm cái đám con nít tụi em nhớ lắm . Không trả lời câu hỏi của thằng Tám, Hoàng lái câu chuyện sang hướng khác: – Chú Thím bên nhà khỏe hết hả Tám, lâu rồi không gặp có khi bây giờ anh nhìn không ra, à còn chị Hai của Tám bây giờ ra sao? Chị Hai có …. Hoàng bỏ dở câu hỏi giữa chừng khiến thằng Tám thắc mắc hỏi vặn lại: -Chị Hai có gì là có gì, sao anh không nói cho rõ em mới biết đường trả lời chứ. Hoàng chưa kịp nói, Tám đã nhanh nhẩu nói: -Em hiểu rồi, anh muốn hỏi chị Hai đã lập gia đình chưa chứ gì ? -Buồn lắm anh Hai ơi, ý em lộn vì em coi anh Hoàng như anh Hai của em lâu rồi, chị Hai nhất quyết ở vậy chứ không thiết tha gì chuyện chồng con. Nghe thằng em rể hụt cho biết sự tình trên, bổng dưng Hoàng thấy bồn chồn trong lòng, một lúc sau Hoàng mới lên tiếng : -Sao kỳ vậy Tám . Nghe câu hỏi của Hoàng, Tám ngoái lại nhìn anh rồi đáp: – Chuyện khá dài lắm anh, thôi hẳn còn sớm, em ghé cái quán phía trước anh em mình lai rai ba sợi rồi em sẽ kể cho anh nghe. Quán đang vắng khách, thấy thằng Tám và người khách lạ bước vào thì bà chủ chạy ra đon đả mời chào: – Dạ mời hai chú vô quán tui nghỉ chân, quán tui đủ món nhậu ngon lắm nhe hai chú. Chừng nhìn kỹ lại thấy khách quen, bà Năm Hợi chủ quán bèn nói tiếp: – Chèn ơi, thằng Tám hả bây, nãy giờ bà tưởng ai không hà, dô nhậu đi con, Năm cho con “Gô sĩ” ý tao nói lộn, nói láy cà rỡn riết nó quen cái tật luôn, ý là cho bây ghi sổ nợ bữa nào có tiền ghé trả. Rồi bà thấy ông khách theo thằng Tám vô quán bà Năm hỏi: -Chẳng biết chú Hai này ở đâu, sao tui thấy chú quen quen đó nghe, chà lúc này già rồi đầu óc nhớ trước quên sau, à tui nhớ ra rồi , thằng Hoàng con anh Chị Bảy nhà phía cầu Rạch lá phải không? Lúc này Hoàng mới lên tiếng : -Ai nói bà Năm già đâu, bà Năm nhớ còn hơn ông Nguyễn Bĩnh Khiêm ngày xưa nữa đó , cũng gần chục năm rồi con mới về đây, bà năm Mạnh giỏi hả. Sau màn chào hỏi , bà Năm chỉ tay về phía bên hông quán bà nói: -Tám con , bây dẫn anh Hoàng bây qua đó ngồi đi rồi ăn uống gì Năm làm cho: Hai anh em lựa cái bàn thấp lè tè chổ bà tám mới nói, có lẽ thằng Tám chọn chổ này vì nó nằm dưới tàn cây rậm rạp mát rượi, hơn nữa lại nằm sát trên bờ con rạch chảy ngang qua nên là nơi lý tưởng để hai anh em lâu ngày có dịp hàn huyên tâm sự, thấy tấm cạc tông có ghi chữ gì đó đễ trên bàn , Tám cầm lên khẻ đọc: Menu ( Thực đơn) -Cha lúc rày bà Năm tiến bộ dữ à nghe quán có tờ ( Mơ nu) song ngữ nữa hả, bộ mấy ông khách ngoại quốc hay vô quán năm lắm phải hông, hèn chi cho “gô sĩ” thoải mái là con biết gồi. Nghe thằng Tám nói vậy bà Năm cười khanh khách, bà nói : – Cái khỉ khô họ, năm thuở mười thì mới có một ” Con Nhạn là đà” đáp dô chứ có ai đâu, nói nào ngay cũng nhờ đám bạn chạy xe đò chung với cha nội “Ba cà giật” tới ủng hộ thường xuyên nên Năm cũng có dư chút đỉnh, Năm biết bây cũng khoái nhậu mà túi thì xẹp lép nên Năm chiếu cố đó thôi, chứ người khác thì ” hổng dám đâu”, bán chịu cho họ cụt vốn như chơi con ơi. Gọi vài món cùng xị rượu đế, Hòang và Tám vừa uống vừa trò chuyện: – Sao rồi, Tám kể anh nghe vụ chị Hai cho anh nghe đi. Thấy Hoàng nôn nóng muốn biết hoàn cảnh của chị mình, trong đầu nó tự hỏi : ” Anh Hoàng có khi nào ổng còn thương chị Hai hông dậy cà, thử “Phổi” ổng một chuyến mới được. -Từ lúc anh trốn nhà ra đi đến giờ, anh không thư từ nhắn nhủ gì cho chị Hai, thời gian đầu chị nhớ anh đến bỏ ăn bỏ ngủ, tía em phải nhờ bà thầy thuốc nam bổ cho mấy thang thuốc uống cho lại sức, trời cũng còn thương vì sau cơn bạo bệnh chị lấy lại tinh thần nên chị quen với anh Giáo dạy học ở xóm bên kia sông, tình cảm cũng khắng khít lắm anh ạ, ác một cái tuổi của hai người không hạp lắm, bà thầy bói trên chợ nói hai người mà lấy nhau thì khó bề ăn đời ở kiếp. Nói đến đây Tám tự rót cho mình ly rượu , nó nốc một cái ngon ơ vào bụng rồi làm bộ lờ đờ đôi mắt nhìn để dò xét thái độ của Hoàng . Công nhận thằng Tám học hành không cao, nhưng nhờ nó lăn lộn trên trường đời có kinh nghiệm sống nên nó rành tâm lí của người đối diện, nó bắt đúng mạch ông anh rể hụt của mình khiến cho Hoàng bẽ bàng sau câu chuyện nó vừa kể ra, thấy Hoàng xụi lơ như “Cua mất càng”, Tám liền tố thêm: -Anh biết sao không, rốt cuộc “Trời cao có mắt” , má em thấy chị Hai buồn cho số phận tình duyên mình hẩm hiu, vì chị nói với má chị xuống tóc lên núi Tà lơn theo thầy nương theo cửa Phật, má em an ủi chị và nhờ ông thầy khác cao tay ấn hơn để hóa giải sung khắc tuổi của chị với anh Giáo , năm sau chừng ra giêng họ sẽ mần đám cưới. Liếc nhìn gương mặt của Hoàng như những người vừa bị “giật hụi” thằng Tám nó hả hê và thật mắc cười, nó cắn môi lại cố kiềm chặt lại, chút xíu nữa thôi là trò diễn của nó sẽ bại lộ thì coi như ” Dã tràng xe cát biển đông”. Hoàng bưng ly rượu lên, anh ta uống trong đau khổ vô cùng , cũng rượu trong chai rót ra mới vừa lúc nãy sao nó “ngọt ngào” vô cùng vì đã lâu cái cay nồng của rượu nàng hương chánh gốc làm anh ấm lòng sau bao ngày xa quê hương, giờ đây sau khi nghe thằng Tám kể lại sự tình thì cũng rượu kia sao tự dưng hóa thành ” chén đắng”. Ngà ngà men rượu, Hoàng bắt đầu tâm sự nỗi lòng bấy lâu nay cho thằng Tám nghe, đại ý là trước đây khi biết anh yêu cô Hai Lành chị của Tám, ba má Hoàng không ưng, họ buộc anh phải cưới cô Liễu xóm đò ngang vì hai gia đình hứa hôn từ lâu, cô Liễu cũng đẹp người đẹp nết , nhưng Hoàng đã đem lòng thương yêu Lành, hai người thề non hẹn biển nếu vì lẽ gì mà không cùng nhau đi đến cuối cuộc đời thì hai người nguyện cùng nhau ở vậy cho đến ngày nói lời từ biệt trần gian, Anh nói với thằng Tám : -Anh vẫn một lòng với chị em, nơi anh ở bên kia cũng vài người mối lái cho anh vài cô nhưng anh nặng lòng với Lành anh không màng đến họ , có bà ác miệng nói anh là Gay, em biết mấy bả ám chỉ anh là gì không, nói theo ngôn ngữ bình dân họ cho anh là Pê đê tức là bà bóng đó Tám ơi, ai đời con gái trẻ đẹp hơ hớ vậy mà không muốn thì Pê đê là cái chắc, anh mặc cho họ đàm tiếu, anh chờ đến hôm nay , vậy mà…vậy mà .. Nốc thêm ly nữa vào miệng, nồng độ của đế Gò đen bắt đầu phà huy tác dụng, Hoành xây xẩm mặt với gương mặt đỏ như gấc, ngồi lâu sợ Hoàng lật gọng tại chổ nên Tám lật đật kêu bà Tám ra tính tiền: -Hết thảy hai trăm ba chục ngàn, ủa không thiếu hả con, hôm nay bây dô mánh phải không? Thôi dậy cũng mừng cho bây , thời buổi này khó khăn lắm kiếm ra đồng tiền cũng “Trần ai khoai củ” chứ chẳng chơi, dìa cho bà Năm gửi lời thăm tía má bây mạnh giỏi nghe. Định móc bóp ra lấy tiền, Tám bị Hoàng cản lại rồi anh đưa bà Năm ba mươi đô la và nói : – Cái này dư chút đỉnh con gửi bà Năm luôn nghe, khỏi thối lại con. Bà Năm cằm tiền đút vào túi áo bà ba rồi bà nói : -Nãy giờ Năm nghe hết câu chuyện hai đứa bây kể, con Hai Lành con đó tao chấm nó lâu rồi, đứa nào mà rước nó về là phước ba đời, thôi Năm khuyên thằng Hoàng nè , bây nhờ Tám nó dìa dọ ý coi con Hai nó còn nhớ bây không , biết đâu duyên số bây phải hưởng chứ chẳng phải thằng Giáo, nếu không phải nhân duyên trời định thì hai đứa nó ráp đại dô rồi làm gì chờ đến bây giờ con ơi. Nghe thấy tiếng gợi ý của Bà Năm “vẽ
đường cho Hươu chạy” thật có lý , tự dưng Hoàng lấy lại tinh thần không
còn ủ rũ như khi nãy, Hoàng cảm ơn và từ giả bà Năm rồi hai anh em khập
khiễng dìu nhau ra xe để về Tiếng bà Bảy má của Hoàng càm ràm như vậy, dù hơi phật ý nhưng bà cũng gọi người giúp việc pha trà nóng và nước chanh cho Hoàng uống để tĩnh rượu… Cơm nước chiều xong, Hoàng xin phép gia đình đi lòng vòng trong xóm để ôn lại những kỷ niệm thời thơ ấu, bà Bảy kêu người nhà đi theo để có chuyện gì thì giúp Hoàng, bà sợ con bà lâu ngày lạ nước lạ cái thì khó cho nhiều việc, Hoàng gạt phăng ý đó anh ta nói: – Má ơi con nửa đời người rồi, đâu còn nhỏ như hồi đó đâu mà má cứ cho người theo giữ chằng chằng, cứ để con thoải mái đi má Nghe Hoàng nói cứng bà Bảy cũng đành
xiêu lòng, vì trong mắt bà, thằng Hoàng con mình nó vẫn còn thơ dại như
trong ý nghỉ của bà . Bước lên cầu Hoàng tựa lưng vào lan
can nhìn xuống dòng sông bên kia chàng thấy xa xa những chiếc thuyền
chài đi chài lưới đặt lờ trong đêm, ánh đèn leo loét trên thuyền phản
chiếu khiến Hoàng liên tưởng những vì tinh tú xa ngút ngàn đang lập lòe
chiếu sáng trong đêm trường, tiếng ghe đuôi tôm chạy xình xịch dưới kênh
họ đang chuyên chở những sản vật ra chợ Huyện chợ tỉnh để kịp đưa về
Sài gòn trước khi trời sáng, không khí về đêm thật trong lành, Hoàng hít
thật mạnh căng đầy buồng phổi như cố giữ lấy hương vị ngọt ngào của quê
mẹ mà lâu lắm rồi chàng mới có được, đang tận Hưởng cái không khí yên
bình chợt bên kia cầu có dáng người mảnh mai đang đi đến, bằng trực giác
, bằng thị giác , bằng tất cả những kỷ niệm xưa ùa về Hoàng nhận ngay
Hai Lành bằng xương bằng thịt đang đến gần, cái cảm xúc hồi hộp y như
mươi năm trước nó khiến cho tim Hoàng đập loạn xa , ngây ngất trước vẻ
đẹp thánh thiện của người xưa anh đến bên và nắm lấy tay Lành rồi bất
chợt ôm nàng vào lòng với tất cả niềm thương mến, Hai Lành nhanh chóng
gục đỗ trên vai anh, cả hai không ai nói một lời , họ quấn lấy nhau mặc
cho thỉnh thoảng có những chiếc xe chở hàng hóa chạy vụt qua nhanh … Bà Bảy nằm lắc lư trên võng , tay vân vê miếng trầu trong miệng, bà vặn hỏi: -Bây giờ tính sao đây Hoàng, bây làm má muối mặt với nhà con Liễu một cái quá mạng, bây trốn biệt từ đó đến giờ có ma nào dám hỏi cưới gì con nhỏ đâu, tội nghiệp hết sức, đầu trên xóm dưới họ biết tỏng tòng tong nhà mình với nhà nó hứa hôn nhau, vậy mà bây làm bể bạc hết ráo. -Thôi má ơi! Chuyện cả chục năm rồi má nhắc hoài con rêm mình luôn, hồi đó con với Hai Lành thương nhau thật lòng vậy mà ba má cấm cản, còn cô Liễu con chưa một lần nói chuyện mà bắt con ưng làm sao cho được, má à thôi chuyện lỡ làng hết rồi, nếu cần con qua tạ tội với gia đình cô Liễu cho. Ông Bảy đang nghe radio nhưng cũng chú ý đến đối đáp của hai mẹ con Hoàng, chừng đến hồi bất phân thắng bại giữa hai bên ông liền chen vô: -Thôi bà ơi, chuyện đã vậy rồi cố ép cũng không nên cơm nên cháo gì đâu, cái thời của mình khác, thời đám trẻ bây giờ khác, ngày xưa ông bà mình nói “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó” , giờ thì tụi nó ” ưng đâu cha mẹ phải theo” , tui thấy cứ để cho con cái tự quyết định chuyện lứa đôi tụi nó là hay nhất, mình xía vô sau này cắn đắng với nhau nó đỗ thừa mình hết bà ơi. Bà Bảy quay ngang phang cho ông Bảy một câu: – Cũng ông không chứ ai, giỗ quải ăn nhậu được rồi, rượu vào lời ra hứng chí hứa hẹn nhau cho đã giờ thì ” lòi chành té bứa” ra chưa biết tội nữa. -Thôi bà , vậy được rồi đó làm hoài coi lố lắm nghe. Mới tờ mờ sáng, Lành đã thức dậy lo mọi chuyện cho gia đình xong nàng vào phòng riêng lo trang điểm, lấy trong tủ từng chiếc áo tuy cũ nhưng thẳng nếp và thơm tho, ướm thử đôi ba chiếc áo cuối cùng Lành chọn áo bà ba màu tím mặc cùng cái quần lảnh màu đen trông thật thùy mị và kín đáo, hôm nay Lành sẽ chính thức ra mắt ba má chồng hụt của năm nào khiến Lành có đôi chút bồn chồn sợ sệt, chẳng phải nàng sợ ông bà Bảy thêm lần nữa không chấp nhận mình là con dâu, nếu điều đó có xảy ra thì với nàng đó là sự lập lại cái tôi của ba má Hoàng thôi, Lành sợ Hoàng lại bị hụt hẫng lần nữa thì nàng không cam tâm, sau khi Hoàng thổ lộ hết nguồn cơn sự vắng mặt khá lâu của mình. Giờ chàng xin nối lại cung đàn lỗi nhịp khi xưa, nhận ra chân tình của Hoàng Lành đánh liều sẽ cùng xin ông bà Bảy tác hợp cho họ. Vừa đến ngỏ nhà Hoàng , Lành Thấy ông bà Bảy ăn mặc chỉnh chu đợi sẳn, thấy Lành cùng sánh bước vô nhà, bà Bảy đến gần rồi nắm tay Lành bà nói: -Tới rồi, vô đây con gái, má mong con đừng buồn, hôm rồi má có gặp bà Năm quán nhậu bả nói cho má nghe hết mọi chuyện, cái thằng Tám xe lôi nó kể mọi sự tình cho bà Năm nghe về tình yêu hai đứa dành cho nhau, má với tía nghĩ lại và thương con quá, thôi mọi chuyện qua rồi gương vỡ lại lành, để má bàn với anh chị sui tìm ngày lành tháng tốt cho hai con thành chồng vợ. Nghe xong câu nói của bà Bảy, Hoàng quay sang ôm ngang lưng Hai lành và đặt nụ hôn thật sâu lên môi nàng. Chừng nghe tiếng Tám xe lôi vang lên thì hai người mới bừng tĩnh bẻn lẻn nhìn nhau : -Hahaha. Anh Hai bị thằng Tám này “Thuốc” mà vẫn bình yên hay thật ta. Hoàng giơ nắm tay lên hướng về Tám xe lôi rồi nói: – Nhờ “Thuốc” của chú em anh và chị mới đoàn tụ hôm nay, xong vụ này cho chú số vốn nho nhỏ mở đại lý thức ăn gia súc buôn bán cho khỏe khỏi đạp xe chi cho cực. Bà Bảy vỗ tay rồi nói : -Bây tính dậy được đó , má ủng hộ Rồi bà Bảy quay sang hỏi chồng: – Ý ông làm sao . – Bà nói gì ” áo ông làm si” hả , bà sao tui dậy bà ơi , đồng dợ đồng chồng tác biển đông cũng cạn mà bà. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 23/Mar/2020 lúc 12:57pm |
||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
![]() |
||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23614 |
![]() ![]() ![]() |
|||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
![]() |
||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|||
Mang Sáo Sang Sông
![]() Đắn đo, ba mẹ Xoan cũng bằng lòng, dầu gì hai người quen nhau cũng lâu, nay mai về thành người một nhà, lên thành phố kiếm thêm tí đỉnh cho sau này, nhân tiện trông coi nhau cũng tốt. Anh làm thợ bảo trì trong công ty may, xin cho cô vào làm cùng anh. Nhà trọ, cơm công nghiệp nhưng vui, ngày ngày thấy nhau. Chủ nhật cùng nhau nấu mấy món quê cho đỡ nhớ nhà. Anh ngồi ôm đàn, tựa lưng vào bức tường lám nhám: - Anh tính rồi, cứ vầy, tết về mình thưa ba mẹ xin cưới. - Cái rồi ở trên này luôn đi, về quê buồn chết, lại nghèo nữa. Xoan bẻ ngọn rau muống bung búng, anh quăng cây đàn tới phụ, mới có mấy tháng mà cô nông dân đen nhẻm gầy gò đã như khoác áo mới. Xoan mập ra, vẫn còn đen nhưng da dẻ căng mịn, bớt mụn. Ở quê suốt ngày ngoài đồng ngoài ruộng, da nào chịu nổi ánh mặt trời. Lương hai đứa cộng lại, dành ra chút ít mua mắm muối, xà phòng, còn lại cất lo cho sau này. Tết này về cưới, không chừng sang năm có em bé, một nhà ba người khối chuyện cần lo, Xoan nghe anh nói về kế hoạch, cười hiền : - Làm sao làm, đừng nghèo là được. Là thợ bảo trì, anh đi khắp xưởng, ngõ ngách nào cũng biết. Anh thường đi ngang góc kẹt phía trái xưởng, nhà vệ sinh nữ hướng ấy, ra vào phải đi qua cái cột bêtông to, không nhìn thấy được người đứng phía sau. Nơi ấy là nơi thằng chuyên gia hay lôi mấy đứa con gái vào làm trò mèo. Chỉ là giỡn hớt, là đụng chạm. Thằng chuyên gia này rất biết “mềm nắn rắn buông”, đứa con gái nào hiền hiền, sợ sệt là nó làm hoài. Cũng có mấy đứa con gái táo tợn, xoay ngược lại sàm sỡ nó, nó xanh mặt. Đàn bà con gái một khi đã nổi xung lên thì khó lường. Anh nghe tiếng con gái nho nhỏ: - Đừng, kỳ quá! Tiếng nói quen quen, anh hít giọng đằng hắng, thấy Xoan từ phía sau chạy ù qua, mặt mũi còn đỏ lựng. Xoan còn không nhận ra anh. Anh nhìn theo dáng Xoan thấy mái tóc cô rôi rối, không biết ánh mắt thằng chuyên gia đang hậm hực nhìn mình. - Em không biết thằng ấy trong người toàn máu “dê” hả? Xoan ấm ứ, lát sau mới nói: - Người ta có làm gì đâu. Anh hậm hực: - Em còn đợi nó làm hay sao? Em đi hỏi khắp xưởng coi có ai mà nó không nham nhở? Đến bà bầu nó còn chẳng tha nữa là. Xoan không nói gì, trưa cũng không nấu cơm. Lần đầu tiên anh với Xoan giận nhau, chủ nhật đầu tiên anh không có cơ hội nói về kế hoạch nay mai của mình. Xoan cắt phăng mái tóc dài óng ả, thay vào đó là tóc ngắn hơi xoăn có màu ánh vàng. Xoan nói da cô hơi ngăm nên phải nhuộm tóc sang vàng cho da sáng hơn. Anh không quen mái tóc ngắn, lại không dám nói gì. Những cô gái trong xưởng, trong xóm trọ hầu như cô nào cũng có chút sửa soạn, không thể bắt Xoan quê mùa mãi được. Mới hơn nửa năm mà cô đã dần lột bỏ lớp áo nhà quê, cách nói chuyện cũng khác. Có lần nào đó, cô còn nhắc đến đám cưới nhưng với giọng chán chường: - Làm hoài, ngày nào cũng tăng ca đến chín mười giờ mà có thấy đồng tiền nào. Mai này cưới rồi, có con, chắc chết. Anh bảo làm sao mà chết, ba mẹ mình ở quê còn khổ hơn, thế mà vẫn con vẫn cái, vẫn vui vẫn vẻ, có chết đâu. 'Xoan vặc lại: - Nhưng sống lắt lay, sống mòn sống chán thì nói làm gì? - Sao mà lắt lay? Xoan im lặng, sáng sáng cô không hấp cơm nguội rủ anh sang ăn nữa. Bữa sáng thay bằng khoai lang, bánh mì, xôi đậu đen đậu phộng. Chủ nhật Xoan theo bạn đi chơi, đi siêu thị. Cô nói cô phải sống hết khoảng thời gian còn độc thân. Mai kia chồng con vào rồi như trâu buộc dây, bò rọ mõm, có muốn cũng chẳng chơi được. Anh ở nhà, đi chợ nấu ăn rồi chờ Xoan, cuối cùng một mình ăn bữa cơm nguội lạnh. Trong xưởng có tin đồn thằng chuyên gia đã chài được một em. Tối hôm trước còn thấy nó chở em gái kia đi chơi. Người ta không biết tên, chỉ tả như ấy, như vậy. Họ còn cá xem em này “trụ” được mấy ngày. Anh hỏi Xoan, cô chối: - Đâu phải mình em tóc ngắn. - Tối đó không tăng ca, em nói đi chợ đêm với bạn, nhưng cô bạn em lại về nhà. - Anh theo dõi em à? - Xoan vặc lại - Anh với em chưa ràng chưa buộc, em đi đâu là quyền của em. Anh im, ngay cả khi đã ràng đã buộc, mà lòng người ta đã gửi nơi khác cũng đành thua nữa là. Anh gọi điện về cho ba mẹ Xoan, ông ba Xoan nói làm anh sững hồn: - Vợ mày, mày không quản được, méc tao chi? Xoan tránh mặt anh, hai đứa ở cùng khu nhà trọ mà cứ như đứa bên này đứa bên kia địa cầu. Có máy bị sự cố, sếp réo qua bộ đàm kêu tổ bảo trì đến gấp. Anh đang ở sau xưởng, chạy tắt qua bãi cỏ, nơi đổ vải vụn. Chợt anh sững người, cạnh đống vải cao, Xoan và thằng chuyên gia say sưa, hổn hển. Đang giờ làm, thế mà hai người họ vẫn tìm được thời gian và không gian riêng. Xoan giật mình chui ra khỏi vòng tay thằng chuyên gia, vội vàng chạy vào xưởng. Thằng chuyên gia nhìn anh nhâng nháo, sẵn cái cờ lê, anh vung tay.. Thằng chuyên gia nằm viện nửa tháng, Xoan ngày đêm túc trực. Anh bị đuổi việc vì dám hành hung chuyên gia, tiền hai đứa dành dụm Xoan nói phải lo thuốc men cho người ta. Anh thần người, tiếc tiền một phần, còn người là còn của, nhưng người cũng còn đâu? Nghe nói nếu không nhờ Xoan nói đỡ thì anh đã phải ngồi tù. Sắp hết năm, kế hoạch của anh tưởng gần mà xa tít tắp. Trong kế hoạch, không có chi tiết anh thất nghiệp và Xoan cặp kè với thằng chuyên gia. Chiều qua còn thấy Xoan mặc áo hai dây màu hường ngồi sau xe thằng chuyên gia, da Xoan ngăm, mặc màu hường nhìn chói mắt gì đâu. Sáo đã sang sông rồi... Hòa Nguyên |
||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||||
![]() |
||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|||
Ông Hải Quân
|
||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||||
![]() |
||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23614 |
![]() ![]() ![]() |
|||
Bờ Kinh Ngày Cũ.
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 06/Apr/2020 lúc 1:35pm |
||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
![]() |
||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23614 |
![]() ![]() ![]() |
|||
Cái Ôm![]()
1
Mẹ ngồi xem lại những tấm hình, những đoạn phim quay lúc đi chơi. Mẹ cười thích thú.
“Chỗ này vui quá! Đông người, nghẹt thở luôn, nhưng mà Mẹ thích lắm! Mai mốt cho Mẹ đi lại chỗ này đi con!”
“Dạ.”
An
cười, nhưng chợt khựng lại với ý nghĩ không biết bao giờ mới có thể
cùng Mẹ đến những chỗ đông vui như vậy. Hơn hai tuần lễ thực hiện điều
“ở yên trong nhà” mà thấy lâu như cả năm. Mặc dù An đã kéo hết công việc
về làm tại nhà, không phải đi đến sở, An thấy vẫn còn nhiều thì giờ
trống. Chính là những lúc trước đây dành cho việc chạy bộ tập thể dục,
là những lúc đẩy xe cho Mẹ đi dạo để hít thở chút khí trời trong lành,
là những buổi họp mặt bạn bè, đàn ca hát xướng cho vui… Nhiều lắm! Khi
bình thường không ai để ý những điều đó, đến khi phải sống trong một bầu
không khí mới, sẽ thấy có sự khác biệt rõ ràng.
An
có giải thích cho Mẹ, nhưng chỉ đơn giản, ngắn gọn thôi, không muốn
khiến Mẹ lo lắng. Rằng lúc này mình không nên đi ra đường nhiều, nhất là
người có tuổi như Mẹ, để tránh bị mắc bệnh. Rằng cái con virus này mới
toanh, chưa có thuốc chữa, cũng chưa có thuốc ngừa. Rằng con virus này
có thể truyền bệnh từ người sang người, do những giọt li ti bắn ra khi
người ta ho hay hắt hơi. Rằng ngay cả thở vào nhau cũng có thể truyền
những con virus này. Thế thôi! Nói như vậy chỉ để Mẹ yên tâm mà ở trong
nhà, không bị buồn.
Mẹ
nói Mẹ cũng có đầy kinh nghiệm về những con vật tí hon dễ sợ như thế.
Mẹ nói sợ nhất là con vi trùng thương hàn. Mẹ nhắc về ngày xưa, khi Mẹ ở
tuổi mới lớn, mắc bệnh thương hàn, nặng đến nỗi tóc tai rụng hết, mình
mẩy trơ xương. Mẹ nhắc về những con virus làm cháu của Mẹ bị bệnh sốt
xuất huyết, bị sốt bại liệt… Mẹ sợ đến nỗi ngày đêm cầu Trời khấn Phật
cứu giùm các cháu.
Từ
ngày Mẹ yếu đến nỗi di chuyển trong nhà cần có người theo một bên, phải
dùng đến cái walker, Mẹ ít khi phải nghe những chuyện bệnh tật. Đó là
vì không ai muốn Mẹ phải nghe. Tránh được thì tránh, không thì phải thật
đơn giản, càng ít càng tốt.
“An này! Hai tuần nay không thấy anh chị đưa các cháu đến chơi.”
“Dạ, Mẹ, mình đang phải theo lệnh ở yên trong nhà.”
Mẹ thở dài:
“Ừ há! Mẹ quên. Vậy bao giờ Mẹ mới gặp tụi nhỏ?”
“Chắc cũng không lâu đâu Mẹ! Mình ráng chờ.”
An
biết cho đến khi nào có vaccine để ngừa bệnh thì lúc đó mới thật sự yên
tâm. Trong nhiều ngày nữa chưa chắc Mẹ sẽ được gặp các cháu. Mọi người
dùng điện thoại để liên lạc. May mà có phương tiện này!
“Mẹ ơi, lúc này mình ít ra ngoài, Mẹ gọi điện thoại thăm mấy cô bác đi! Chắc họ cũng thích trò chuyện lắm đó!”
“Ừ nhỉ! Chắc họ cũng buồn vì không được đi đâu cả.”
Thế
là Mẹ bắt điện thoại gọi cho mấy bà bạn. Những câu chuyện vui khiến Mẹ
cười khanh khách. Nhưng cũng có lúc nét mặt của Mẹ trầm tư, Mẹ ngồi lặng
yên không nói. Đến tối, khi thấy An hết việc rồi, Mẹ kể:
“Bác
Hai, bác ấy nói là thấy buồn lắm, vì anh của bác ấy vào bệnh viện, mà
người nhà không ai được vào theo, không được thăm, chỉ có thể nói chuyện
qua điện thoại. Anh của bác ấy sắp mất rồi, mà bác ấy không làm gì
được. Rồi thì như nhiều người khác, ông anh sẽ chết cô đơn trong bệnh
viện.”
An
dọn cơm ra chiếc bàn thấp cho Mẹ. Mẹ vẫn ngồi trên giường, xoay người
ra để ăn cơm. An chạy ra khá xa, vừa dọn dẹp vừa nói chuyện với Mẹ. Mẹ
hỏi:
“Sao con không ăn cơm luôn?”
“Mẹ ăn trước đi, con làm chút chuyện rồi ăn.”
Mẹ
có vẻ không vui. Thường ngày hai mẹ con cùng ăn cơm với nhau, hôm nay
Mẹ lại phải ăn một mình. Thấy Mẹ giằm giằm cái muỗng trong chén, An bật
cười, giải thích:
“Mẹ
à, từ nay con phải đứng xa Mẹ một chút, vì con là người chăm sóc Mẹ, mà
con lại còn phải ra đường đi mua thức ăn và các thứ cần thiết. Con có
thể đang mang mầm bệnh mà không hay, lỡ con lây cho Mẹ thì khổ. Nhưng
ngoài con ra thì không ai có thể thay con ở bên cạnh Mẹ. Vậy Mẹ chịu
khó…”
“Mẹ hiểu rồi! Con nói phải. Mẹ hiểu mà!”
Ban
đêm, Mẹ ngủ ngon, nhưng An lại trằn trọc. Những lúc ngủ không được, An
thường chạy vào giường Mẹ, chui tọt vào chăn, ôm lấy Mẹ và ngủ được
ngay. Nay thì không. Hai mẹ con hứa với nhau “giữ khoảng cách an toàn”
như mọi người. Được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Và giữ như vậy sẽ giúp Mẹ
“làm quen” với kiểu cách mới này, sẽ không trách móc khi mấy đứa cháu
đến nhà mà không ôm hôn bà như trước.
2
Buổi sáng, Mẹ ở trong phòng tắm rất lâu. An rón rén đi vào, thấy Mẹ đang rửa tay. Mẹ nói:
“Bạn của Mẹ bảo phải rửa tay cho đúng cách, ít nhất 20 giây con ạ!”
An phì cười:
“Dạ phải. Con cũng định nói với Mẹ như vậy.”
“Ừ, có như vậy mình mới không bị bệnh. Mẹ sợ bị bệnh lắm!”
Mẹ tự đi ra với cái walker, không cho An giúp. Mẹ nói:
“Con cứ ở cách xa Mẹ sáu feet, để khỏi bị bệnh.”
An trố mắt:
“Mẹ biết chuyện này nữa?”
“Mẹ biết chứ! Coi TV thì biết. Mà bạn của Mẹ cũng nói vậy.”
“Dạ. Mẹ thật cẩn thận!”
An dọn bữa ăn sáng cho Mẹ. Mẹ nhìn các thứ trên bàn, lắc đầu:
“Thời buổi này mua sắm khó khăn, mình ăn tiện tặn lại con à!”
“Dạ. Thế này là quá tiện tặn rồi đó Mẹ!”
“Ừ…
Con này! Tự nhiên Mẹ nhớ lại cái thời người ta phải dè sẻn mọi thứ. Gạo
không có mà ăn, phải ăn độn. Rồi thì ai đến chơi nhà bạn hay nhà bà
con, muốn ở lại ăn cơm thì phải đem theo phần gạo cho chính mình, nghĩ
mà thương. Bây giờ không phải là không có tiền, mà là có tiền nhưng
không mua được đầy đủ như ý mình muốn… Rồi thì… ở yên trong nhà, nhà ai
nấy ở, cái gì mà “cách ly”, giống như giới nghiêm vậy, thật không khác
gì thời chiến tranh. Nhưng mà… lại không giống. Thời chiến tranh, người
ta còn tới nhà nhau, thăm nhau được. Bây giờ không ai tới nhà ai. Gặp
nhau, lại phải đứng cách nhau 6 feet. Lạ quá!”
Mẹ
nói từ từ, từ từ, nói xong thì cũng vừa hết phần ăn sáng. Mẹ nhìn ra
cửa. An biết Mẹ đang nhớ giờ ra đường. Mẹ vốn yếu ớt nên mấy hôm nay An
không muốn cho Mẹ ra ngoài. An mở máy cho Mẹ tập theo bài thể dục nhẹ
nhàng. Xem ra Mẹ cũng muốn tập dần với những điều khác thường nhưng đang
trở thành bình thường. Nhà một mẹ một con, An cũng nhắc mình phải tập
dần. Dù muốn hay không, cũng phải công nhận rằng mình đang sống trong
cái thế giới “ảo” nhiều hơn thật. Làm việc online, đặt hàng online, gặp
nhau online… Đôi khi, anh chị ghé nhà An cho chút quà, hoặc đi chợ mua
lặt vặt giùm An, chỉ đến trước cửa đặt giỏ xuống, có thấy nhau thì cũng
phải đứng xa nhau 6 feet, chào nhau rồi đi. Cứ như là ai cũng sợ rằng
chỉ cần tỏ tình thương mến qua những câu nói dông dài sẽ đủ khiến cả nhà
con virus bay theo hơi thở mà vào mũi người kia. Nghe có vẻ như đùa mà
dễ thành sự thật lắm, cho nên ai cũng tuân thủ nguyên tắc “social
distancing.”
Mở
những trang tin, những email các nơi gửi về, tràn ngập biết bao điều
chia sẻ. Một bạn kể rằng ngay cả người trong cùng một nhà cũng giữ
khoảng cách an toàn. Giờ cơm, mỗi người tự bới cơm, ngồi ăn ở các góc xa
nhau. Hơi tếu một chút, chị nói hai vợ chồng chị lo sợ quá nhưng không
muốn ngủ riêng, sợ bị buồn, nên thỏa thuận nằm ngược đầu nhau. Hai vợ
chồng cuối cùng tự thấy mình vô lý, cùng cười xòa công nhận với nhau:
nằm ngược đầu vô ích, trừ khi ai cũng có chiều cao 6 feet.
Một
bạn tâm sự về nỗi khó khăn của mình khi đối diện với những câu hỏi của
đứa con năm tuổi: “Vậy con không được cho ai ôm nữa sao?” Bé nói mà ánh
mắt rưng rưng. Cha mẹ của bé phải giải thích một hồi, và cuối cùng lại
ôm bé vào lòng để bé thôi tỉ tê.
Một
ông anh, suốt mấy năm trời hàng ngày nấu thức ăn Việt mang vào nursing
home cho vợ, nay không được cho vào. Anh vẫn mỗi ngày đội giá rét đến
trước cổng nursing home, nhìn vào, rồi ra về.
Một bạn khác nói về nỗi ray rứt của mình khi nhớ cha mẹ già ở Việt Nam, biết bao giờ mới được bay về thăm cha mẹ?
Một bạn nữa nói rằng có người thân qua đời nhưng không thể đến dự đám tang, đành chia buồn với nhau trên internet.
An
não lòng khi nghe một người quen của mình chào vĩnh biệt người nhà qua
facetime, một người bạn đi sinh con một mình vì ngay cả chồng của chị
cũng không được theo cùng. Và ngay lúc này, hiện ra trên màn hình
computer, là câu chuyện một bà mẹ vội vàng trùm hết cả người cô con gái y
tá một tấm trải giường, chỉ để ôm lấy con trong phút giây ngắn ngủi cô
ghé nhà rồi lại đi tới tuyến đầu chống bệnh.
Khi
càng ngày tin tức về những vùng dịch trầm trọng càng đến dồn dập, An tự
nhắc mình đừng bao giờ đứng về một thái cực nào. Không sợ hãi hoảng
hốt, mà cũng không thờ ơ lạc quan giả tạo. Dịch bệnh đang hoành hành,
bao nhiêu mạng sống đã mất đi, bao nhiêu người đang hy sinh ở tuyến đầu,
đó là sự thật. Con virus này không chừa một ai, từ ông thủ tướng, ông
nghị sĩ, đến người bác sĩ, y tá, cảnh sát, quân nhân, người buôn bán,
học sinh sinh viên… Con virus này không phân biệt tuổi tác, nam nữ, giàu
nghèo, tôn giáo, màu da. Sức mạnh của nó còn hơn cả thiên tai, hơn cả
chiến tranh!
3
Lần xong chuỗi hạt, Mẹ nhắc An:
“Con đi ngủ đi! Con làm việc nhiều quá!”
“Dạ, Mẹ ngủ trước đi! Con sắp xong rồi.”
“Con đừng để bị bệnh nghen!”
An giật mình. Trước giờ Mẹ vẫn coi An là một người trẻ trung khỏe mạnh.
“Dạ không, con không dễ bị bệnh đâu!”
“Con đừng tự tin quá! Chưa có vaccine ngừa cái con virus này đâu con!”
“Dạ con biết. Bao giờ có, mình sẽ thật sự an tâm ha Mẹ!”
An
lắc đầu, tắc lưỡi. Phục Mẹ quá! Mẹ bây giờ quan tâm đến nhiều thứ hơn
mình tưởng. Rất may là Mẹ có cái thế giới bạn bè của Mẹ, chuyện trò với
nhau qua điện thoại mỗi ngày. Như vậy cũng hay, mình không phải giải
thích nhiều. Thật ra có nhiều bậc cao niên rất cần sự giải thích của con
cháu, vì họ sẽ rất ngỡ ngàng khi gặp những điều bất thường trong sinh
hoạt hàng ngày. Không được giải thích, họ sẽ tưởng con cháu không thương
họ hoặc xa lánh họ. Họ cũng rất mỏng manh và nhạy cảm như những em bé.
Mẹ
ngủ được một lát rồi bắt đầu rục rịch. An nghĩ có lẽ ánh đèn bên ngoài
hắt vào khiến Mẹ khó ngủ. Vậy mình cũng nên tắt đèn đi ngủ thôi! An nằm ở
phòng sách, kế phòng Mẹ. Nằm một lát thì chính An bắt đầu rục rịch. Cảm
giác gì lạ mà quen quá! À, hóa ra là thấy thiếu thiếu một cái gì. Trước
đây, khi chưa có dịch bệnh này, mỗi đêm An thường ôm Mẹ, hôn hai bên má
của Mẹ, rồi Mẹ hôn lại. Hai mẹ con chúc nhau ngủ ngon. Nửa đêm, những
khi ngủ không được, An thường chạy vào giường Mẹ, chui tọt vào chăn, ôm
lấy Mẹ và ngủ được ngay.
An
đứng lên, ngần ngại. Nhưng rồi An kéo hộc tủ lấy ra một chiếc mask. An
mỉm cười. Cái này được gọi là chiếc “khẩu trang” đây! An mang “khẩu
trang” vào, và rón rén đi vào phòng Mẹ. Mẹ nói khẽ:
“Con lại đây!”
“Dạ.”
An
ngồi lên giường của Mẹ, cảm thấy khao khát muốn chui vào tấm chăn của
Mẹ. Cái mà hai mẹ con đang cần bây giờ là cái ôm thân quen mỗi ngày. Mẹ
lấy từ trong chiếc túi ở đầu giường một cái mask khác. Mẹ nói:
“Chờ Mẹ một chút.”
Mẹ mang mask vào, nhanh nhẹn như một cô y tá. Mẹ cười:
“Con thấy Mẹ giỏi không?”
“Mẹ là giỏi nhất!”
An
ôm lấy Mẹ, ôm lấy thân hình gầy gò của Mẹ, nhưng hồ như cảm nhận được
dòng sữa chảy dạt dào từ thân Mẹ truyền qua cho mình, ấm, rất ấm…
Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh
Mùa Phục Sinh 2020
|
||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
![]() |
||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23614 |
![]() ![]() ![]() |
|||
Giá Như |
||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
![]() |
||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23614 |
![]() ![]() ![]() |
|||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
|
||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
![]() |
||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23614 |
![]() ![]() ![]() |
|||
Hoa Gạo Năm Nay
Tôi về thăm thân nhân ở Việt Nam và đến Hà Giang vào đầu tháng ba.
Chị Hảo là chị họ của tôi từng là dân Hà
Giang, chị đưa tôi trở lại nơi này khi biết tôi muốn thăm những phong
cảnh núi đồi vùng đông bắc.
Chúng tôi thuê khách sạn ở huyện Mèo Vạc.
Chuyến viếng thăm đầu tiên chúng tôi về một thôn xã cách huyện cả giờ
đồng hồ đi xe gắn máy và đi bộ
Năm nay hoa đào nở muộn, hoa đào rừng phơn
phớt hồng cùng với hoa Gạo đỏ đầu mùa đang tưng bừng khoe sắc trên các
lối đi, trên vách đá, trên những rẻo núi cao..
Tôi theo chân chị Hảo trèo ngược con đường
dốc càng lên cao càng nhỏ hẹp gồ ghề và ngoằn ngoèo, trời khô nên đường
còn dễ đi, chị bảo nếu ngày mưa thì con đường đất này sẽ nhão nhẹt bùn
sình làm người ta chùn chân khi muốn bước tới con đường dẫn lên chốn
thiên thai mây núi chập chùng, hoa bay trong gió….
Chị Hảo cũng mơ màng:
- Mưa ướt đường, bẩn đường, nhưng nhìn màn
mưa xuân mờ non cao, mờ cả rừng hoa đào, mờ hàng cây hoa gạo lại thấy
lòng thổn thức thương mưa và …cứ mong mưa mãi.
Hai bên con đường dốc lên thôn là những cây
xoan trồng thưa, là hoa dại và vách đá xám đen pha sắc trắng, những
tảng đá to xù xì và tảng đá nhỏ chen nhau lởm chởm, tạo thành những hình
thù kỳ dị. Xa xa thấp thoáng vài căn nhà cũng một màu tối xám của vách
tường của mái nhà và hàng rào đá xung quanh nhà.
Lên tới một thôn xã trên ngọn núi tôi đã
phải năm lần bảy lượt dừng chân ngồi nghỉ rồi mới đi tiếp. Tôi say sưa
ngắm cảnh núi mây hùng vĩ , núi xa mây xa phủ lớp sương mờ như chiêm
bao, như ảo ảnh. Thấp lưng chừng núi là những thửa ruộng bậc thang chưa
được cầy xới vào mùa trồng trọt vì nông dân còn đợi mưa về cho ướt đất,
là màu xanh biếc thăm thẳm của một khúc sông Nho Quế dịu dàng uốn lượn
giữa hai khe núi cao ngất ngưỡng.
Chị Hảo và tôi đến trước ngõ dốc dẫn lên
một căn nhà. Tôi chợt rộn ràng với sắc đỏ rực rỡ, thân cây gầy gò chìa
ra những cành mảnh khảnh nhỏ bé mang trên mình những chùm hoa xinh đẹp,
sừng sững nhô lên khỏi mái hiên nơi đầu nhà. Màu hoa đỏ làm tươi sáng cả
một góc trời.
Tôi thốt reo lên:
- Hoa Đào đẹp quá.
Chị Hảo nói:
- Không, hoa Gạo đấy em. Hà Giang tháng ba có hoa Gạo
Tôi hào hứng vì hoa Gạo và muốn dừng chân ở
đây lâu hơn. Đó là một căn nhà nhỏ bằng gỗ khá khang trang. Trước sân
có một phụ nữ trẻ đang vừa địu con vừa khuân những ôm củi trước cửa vào
trong nhà. Chị Hảo kể:
- Chị có chút quen biết với nhà này. Chị
cùng một nhóm bạn làm từ thiện đã đến nhà họ cách đây hai năm, giúp đỡ
tiền bạc và quần áo đồ dùng cho những gia đình nghèo vùng cao. Cặp vợ
chồng này còn rất trẻ, họ lấy nhau khi cô vợ tuổi 15 và chồng 18. Em
đừng ngạc nhiên, phong tục họ là thế người kinh chúng ta không dễ dàng
hay nhanh chóng thay đổi được họ.
Tôi tò mò:
- Mình ghé vào nhà được không chị?
- Chị dẫn em đến đây cũng là muốn ghé vào thăm họ xem cuộc sống hiện nay thế nào. Mình vào đi em.
Cả hai vợ chồng trẻ đều ở nhà, họ là người
H’mong, anh Phừa biết nói tiếng kinh nên chị Hảo không cần phải bập bẹ
nói vài tiếng dân tộc với họ.
Vợ chồng anh Phừa rất đẹp đôi, anh đẹp
trai, cô xinh gái rực rỡ như những hoa Gạo đỏ ngoài sân. Anh Phừa thật
diễm phúc, có đóa hoa Gạo trong nhà luôn tươi thắm và thêm cây hoa Gạo
ngoài sân mỗi tháng ba mùa xuân về cũng rất thắm tươi.
Anh Phừa mời chúng tôi ở lại ăn cơm, anh sẽ
thịt một con gà xào măng đãi khách. Hôm qua vợ anh đã xuống núi đi chợ
thị xã mua muối, dầu ăn, bột nêm và mấy khúc măng tươi để sẵn trong nhà.
Chúng tôi từ chối ăn cơm vì không muốn làm
mất thì giờ của vợ chồng anh, người H’mong thật hiếu khách, anh Phừa
nhiệt tình lấy bánh dày ra nướng trên bếp đang đỏ lửa để mời chúng tôi
cho bằng được, chiếc bánh dày màu trắng, nướng hơi vàng cả hai mặt bánh,
mùi nếp thơm mùi than lửa ăn thật ngon miệng.
Anh nói bánh dày do anh làm bằng nếp nương. Từ khâu nấu nếp giã nếp và làm bánh anh đều học được khi ở nhà với cha mẹ.
Anh Phừa ra dáng là một người đàn ông trụ
cột trong gia đình. Anh yêu cô vợ trẻ bé bỏng nên muốn làm tất cả những
gì anh có thể, dù anh cũng trẻ chẳng già dặn hơn vợ bao nhiêu, nhưng anh
là một người đàn ông mạnh mẽ cho vợ con nương tựa.
Qua những câu chuyện trò thăm hỏi của chị
Hảo và anh, tôi đã nhanh chóng hiểu anh Phừa giỏi giang biết làm đủ thứ.
Anh biết sửa nhà, làm nhà, anh biết cày cấy, làm nương và anh cũng biết
nấu cơm làm bếp….
Trước kia vợ chồng anh ở trong một căn lều
nát tồi tàn, nay được các nhà hảo tâm giúp đỡ tiền bạc làm nhà mới. Anh
đã phá giỡ căn lều bằng tre mái phủ tấm bạt nhựa để dựng nên căn nhà
vách gỗ lợp mái fibro xi măng vững vàng khang trang với sự chung tay
giúp đỡ của hàng xóm.
Vợ chồng anh Phừa nghèo, không có ruộng có
đất, Anh theo bạn bè làm nghề thợ xây, khi không có việc anh ra đồng cày
cấy và lên núi làm rẫy trồng ngô khoai luân phiên hay ăn công với cộng
đồng trong thôn xã. Hai vợ chồng cùng chăm chỉ làm kiếm cái ăn và đồng
tiền chi tiêu cho cuộc sống.
Tôi đã hình dung ra anh Phừa, chàng trai
H’mong đeo dao quắm bên hông, chàng trai của núi cao, của nương rẫy,
người chồng của cô vợ trẻ, đã đi bộ cả giờ từ nhà để lên núi làm rẫy.
Anh đi qua những bờ bụi, những vách đá màu trắng, màu xám màu đen bí
hiểm cheo leo, chọn chỗ đất phẳng nhất, rộng nhất khi cắm những gốc
khoai mì. Anh len lỏi cuốc xới đất hiếm hoi giữa từng khe đá để gieo hạt
ngô giống và rải phân bón. Màu xanh sẽ vươn lên trên triền núi khô, củ
khoai sẽ lớn dần dưới lòng đất cứng…
Đến khi thu hoạch cũng chính anh với đôi
tay mạnh mẽ nhổ cây khoai mì lên, anh rút con dao quắm sắc bén chặt củ
khoai lìa thân lìa gốc và chất khoai thành đống. Vợ anh vai địu con,
cùng chồng sẽ cho khoai mì vào bao và chuyển dần xuống núi để bán.
Những đứa trẻ con H’mong nằm trong địu theo
cha mẹ ra đồng lên nương từ khi còn bé, chúng đã quen với mưa rừng gió
núi, quen với mồ hôi vất vả mẹ cha và chúng cũng sớm học hỏi những công
việc lao động khó nhọc bằng tiềm thức vô hình từ lúc còn ngoẹo đầu ngoẹo
cổ thức ngủ trên lưng cha lưng mẹ.
Thu hoạch ngô cũng thế, cả nhà anh Phừa
cùng làm việc. Những quả ngô bẻ ra chất thành đống, cho vào bao mang về
nhà phơi khô để dành làm lương thực.
Hiện giờ vợ chồng anh đang ước mơ để dành đủ tiền mua hai con lợn về nuôi.
Tôi cảm kích trước tình yêu và hạnh phúc của hai vợ chồng trẻ.
Trước khi từ giã họ tôi tặng vợ chồng anh
Phừa hai trăm đô la để mua lợn và chúc họ sẽ đạt được ước mơ, hai con
lợn sẽ đẻ ra thành một đàn lợn và vợ chồng anh sẽ đẻ thêm đứa con nữa.
Vợ chồng con cái anh sẽ xum vầy hạnh phúc trong căn nhà này. Ước mơ đang
ở trong tầm tay họ.
***
Tháng ba năm nay tôi lại về Việt Nam và
muốn đến Hà Giang. Tôi nhớ cây hoa Gạo đỏ trước nhà anh Phừa và nhớ đôi
vợ chồng trẻ. Không hiểu sao một cây hoa Gạo đỏ rực lẻ loi giữa những
gam màu xám tối của căn nhà ấy lại làm tôi cảm xúc đến thế.
Đã hai năm rồi chắc vợ chồng anh Phừa đã
bán được mấy lứa heo con, và chắc cô vợ đã đẻ thêm đứa nữa, đứa lớn đã
gần 3 tuổi, đứa nhỏ lại địu trên lưng. Họ vẫn còn quá trẻ, anh năm nay
23, cô vợ mới vừa tròn 20 tuổi xuân xanh
Tôi và chị Hảo lại đi bộ ngược con đường
dốc lên cổng trời, tôi háo hức bước vội khi nhìn thấy cây hoa Gạo đỏ nhà
anh Phừa xa xa, dường như nó biết tôi yêu nó nên nở nhiều hoa đẹp chào
đón tôi về ngắm nghía.
Tôi đứng dưới gốc cây hoa Gạo. Gió từ những
đỉnh núi cao, gió từ chân mây hay từ mênh mông thung lũng thấp lồng
lộng thổi về làm một vài cánh hoa Gạo rơi xuống, đủ lãng mạn khi tôi
đứng làm kiểu cho chị Hảo chụp vài tấm hình.
Lần này không thấy bóng cô vợ địu con đứng
trước sân. Chúng tôi bước vào nhà, cảnh nhà một thoáng lạnh vắng khi bếp
không đỏ lửa, chỉ có anh Phừa và thằng con trai quần áo bẩn thỉu nhếch
nhác, mũi dãi quệt nhoèn ra hai bên má, đứng nép vào lòng bố khi thấy có
người lạ. Chắc cô vợ đi chợ xa ngoài thị xã chưa về?
Anh Phừa thì tiều tụy trông thấy, khi anh đứng dậy chúng tôi mới biết anh bị thương tật ở chân trái.
Anh bị tai nạn khi đang làm xây cất.
Bức tường đã xây cao hơn đầu người, thợ xây
phải đứng trên giàn giáo kê sơ xài bằng hai khúc cây thông để xây tiếp.
Anh đã bị trượt chân ngã xuống đất, may mà không chấn thương đến cột
sống hay động đến não, anh chỉ bị thương ở chân trái cấp độ 6/10
Lợn lớn lợn nhỏ đều bán hết trong khi anh nằm bệnh viện giải phẫu chân.
Anh không thể tiếp tục làm nghề thợ xây
được nữa, dù anh vẫn cố lê bước lên nương làm rẫy ngô khoai nhưng không
đủ nuôi ba miệng ăn dù là rau cháo.
Cô vợ trẻ nghe theo lời người ta sang Trung
Quốc xin việc làm để kiếm thêm thu nhập. Chẳng biết cô làm công việc gì
mà vài tháng đầu còn mang tiền về nhà với chồng con. Sau đó cô bặt tin
cho đến bây giờ.
Hàng xóm cùng sang làm bên Trung Quốc đồn nhau rằng cô đã …lấy một người đàn ông Trung Quốc và ở lại với nó.
Anh Phừa đã mỏi mòn trông mong tin vợ, đã
có lần anh cõng thằng con nhỏ vượt sang biên giới Trung Quốc tìm kiếm vợ
nhưng hỏi ra chẳng ai biết. Bố lại cõng con về.
Anh kể đôi mắt buồn rưng rưng. Tôi tưởng như đằng sau đôi mắt ấy là một vực sầu nước mắt sẵn sàng tuôn rơi.
Tôi xin phép anh khi đi ra bếp mở chiếc
vung nồi nguội lạnh, bên trong còn lưng nồi mèn mén đã khô, có thể anh
nấu từ chiều qua và để hôm nay ăn tiếp.
Tôi bước ra cửa sau để nhìn chuồng lợn,
trống không hoang phế. Cái chuồng do chính anh Phừa làm nên, những lá
khô và rác từ đâu bay về nằm vướng quanh chuồng thành một lớp lá khô mục
vì đã lâu không ai bén mảng đến và không ai quét dọn..
Bên trong chuồng vẫn còn chiếc máng lợn
bằng gỗ mà anh Phừa đã nâng niu đóng khi bắt lợn về chuồng. Bên ngoài
hai chiếc xô nhựa cũ rách mẻ miệng vẫn thường dùng để múc cám cho lợn ăn
nằm lăn lóc tự bao giờ.
Chỉ vì vắng đi một người phụ nữ. Chỉ vì không còn một người thương.
Cuộc sống của cha con anh chênh vênh và buồn bã.
Tôi và chị Hảo lựa lời an ủi và khích lệ
anh cố gắng làm lụng nuôi con. Anh khẳng định dù thế nào anh vẫn tin và
đợi vợ trở về vì không ai có thể yêu cô bằng anh đã yêu. Cô đã từng yêu
anh và thương thằng con lắm. Nhất định một ngày nào đó vợ anh sẽ trở về.
Tội nghiệp đứa bé thiếu mẹ. Tôi nghiệp người chồng trẻ chung tình. Tôi cũng cầu mong cô vợ sẽ trở về
Tôi tặng anh Phừa 200 đô trước khi từ giã.
Bước ra khỏi cửa, đi xuống con ngõ dốc nhà
anh Phừa tôi chạnh lòng quay đầu nhìn lại. Cây hoa Gạo khẳng khiu vươn
mình trong gió khoe sắc đỏ rực rỡ giữa mây núi lửng lơ, giữa trời xanh
bao la như cách đây hai năm lần đầu tiên tôi đến. Nhưng năm nay trong
sắc hoa Gạo đỏ ấy tôi thấy có cả nỗi mong chờ và nỗi buồn rưng rưng như
đôi mắt anh Phừa lúc nãy..
Nguyễn Thị Thanh Dương.
|
||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||||
![]() |
||||
<< phần trước Trang of 158 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |