Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Thơ Văn | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn |
Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC | |
<< phần trước Trang of 191 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22314 |
Gởi ngày: 02/Oct/2019 lúc 7:23am |
GIÓ MÙA THAO THỨC <<<<< |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22314 |
Gởi ngày: 03/Oct/2019 lúc 8:54am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22314 |
Gởi ngày: 05/Oct/2019 lúc 7:37am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 08/Oct/2019 lúc 9:56am |
Sư Tử Nhà Tôi <<<<< |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22314 |
Gởi ngày: 11/Oct/2019 lúc 7:54am |
Truyện ngắn: Cái nhìn khắc khoải <<<<<Nguyễn Ngọc TưChỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 11/Oct/2019 lúc 7:58am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22314 |
Gởi ngày: 13/Oct/2019 lúc 8:00am |
Tình phụ
Chuyện chú Ngọ gò o Mận cả xóm Bói đều biết, chỉ có mạ o là không
hay. Mụ Bốn vui trong bụng khi thấy o Mận dạo ni làm siêng tối tối ra
cắm ba cây nhang ở bàn thờ ông Thiên đầu cổng. Mụ nghĩ thầm “ Hắn còn
nhỏ mà đã có lòng thờ phượng thì cũng mừng. Rồi trời phật phù hộ độ trì
cho hắn “.
Bữa nọ dậy sớm, mụ Bốn xách chổi ra quét cổng ngõ. Mụ hầm hầm chưởi
vang “Mệ nội đứa mô vặt hết đám chè tàu của tau trụi lủi”. O Mận tái
mặt kéo tay mụ “Thôi mạ ơi! Tụi con nít hái chơi làm đồ hàng đó mà. Mạ
chưởi chi cho mất lòng hàng xóm”.
Khi hàng chè tàu đã lên những chồi non xanh biếc; khi bốn bàn tay của
chú Ngọ và o Mận ý tứ không dùng để bứt lá thì mụ Bốn bắt đầu nhận ra
những tín hiệu lạ từ con gái. O Mận xanh lét, cái cổ ngẳng ra, lông mày
dựng đứng. O dấm dúi lặt những trái chanh non nhỏ xíu sau vườn chấm muối
nhai rau ráu. Mụ Bốn thả cái mẹt gạo xuống nền nhà, nắm tóc o Mận kéo
vào buồng, vạch áo ra. Trên bộ ngực thanh tân, hai cái núm vú đã chuyển
màu nâu sẫm.
Mụ Bốn ngồi bệt xuống đất, thở không ra hơi . “Mi…mi…cái đồ thúi tha,
rượng đực.Thằng mô…Thằng mô…Trời ui là trời…”Tóc o Mận rối bù đổ xuống
vạt áo đứt nút. O khóc “Con lạy mạ…con xin mạ…Để con bảo eng đi đám
hỏi”.
Nhưng cái đám hỏi mà o Mận hy vọng đã không diễn ra. Nhà Ôn Xạ chê mụ
Bốn nghèo, con gái mà hư thân mất nết. Biết đó có phải là con thằng Ngọ
không hay “Con ai đem bỏ chùa này?” Mụ Xạ ra chợ gia binh trên Cầu Lòn
quệt hai ngón tay quanh cái miệng đầy cốt trầu “Tui không làm cao dưng
mà nhà nớ khôn bì được.Tui không bưng trầu cau đi hỏi con gái hư.Thời
tui lấy dôn, ôn Xạ phải nằm dưới đất một tuần. Có mô như con gái thời ni
“Bạ mô là dà, ngã mô là chờng” (Chỗ nào cũng là nhà, nằm đâu cũng là
giường).
Dù bị mạ nhốt trong buồng nhưng o Mận cũng tìm cách gặp được chú Ngọ
một lần. O chảy nước mắt hỏi “Eng còn thương tui không?” Chú Ngọ chắt
lưỡi “Em cứ hỏi chi như con nít năm tuổi, thương chớ răng không
thương!”.Chú Ngọ không biết rằng khi lo âu, người ta cứ muốn nghe mãi
những câu khẳng định, những câu làm cho người nhận cảm thấy an tâm. Câu
trả lời của chú trớt quớt như tránh né. Chú chán rồi chăng? Không biết.
Chỉ biết rằng tháng sau chú tình nguyện đi lính như bài hát đang oang
oang trên đài phát thanh chi khu Mai Lĩnh “Đi quân dịch là thương nòi
giống”.
O Mận biết tin chú Ngọ bỏ nhà đi qua ba dòng chữ chú nhờ thằng Tí Em
dấm dúi. Xưa nay trong xóm Bói, chú Ngọ nức tiếng “miệng dẻo như kẹo
kéo”. Trên đầu giường của gã con trai trình độ lớp đệ lục Trường Tư Thục
Thánh Tâm này là một đống tiểu thuyết của bà Tùng Long, Trọng Nguyên,
Nghiêm Lệ Quân…Mấy dòng chữ chú viết cho o Mận y hệt thư của chàng công
tử Triệu Vỹ viết cho cô gái Mỹ Lan trong tiểu thuyết Bên dòng sông Trẹm
của nhà văn Dương Hà “Em đừng trách anh. Chúng mình có duyên mà không có nợ. Anh còn trách nhiệm đối với giang sơn tổ quốc. Mình hẹn nhau kiếp sau”. Ui trời, nếu ông tổng thống Thiệu nghe được, chắc tên chú Ngọ sẽ được lên nhật trình.
O Mận trợn trắng con mắt, đấm ba cái bịch bịch vào bụng, cười khanh
khách, xé lá thư của chú Ngọ làm hàng chục mảnh nhỏ tung lên trời. O bỏ
ăn, nằm bệt trong xó buồng tối, khi khóc tru tru, khi cười ngô nghê.
Bây giờ thì mụ Bốn lo lắng. Mạ nào mà chẳng thương con. Huống chi xưa
nay o Mận không phải là thứ gái lẳng lơ. Ôn Bốn chết sớm, mụ ở vậy nuôi
đứa con gái độc nhất, nhà có nghèo nhưng đâu đến nỗi con cái hoang
đàng. “Con ơi, con ăn một chút cho mạ nhờ. Thôi thì “con dại có cháu
ngoại bồng”. Mạ không la con nữa mô”.
Mụ Bốn cúi mặt lầm lũi đi chợ bán hàng, mặc kệ thiên hạ chỉ chỏ bàn
tán. Được bao nhiêu tiền, mụ mua cá giếc nấu rau răm cho o Mận ăn hạ
hỏa. Mụ lùng kiếm cho được cá bóng thệ kho khô để o ăn cháo gạo hẻo rằn.
Mụ còn dấm dúi rút trong số tiền để dành hậu thân hậu thổ ra ngoài chợ
Tỉnh vào tiệm Đức Thọ Đường bổ cho con mười thang thuốc Bắc.
Không hiểu nhờ thầy thuốc mát tay hay vì lòng thương mạ mà dần dần
bệnh tình o Mận thuyên giảm. O đã ra được đầu hè ngồi phơi nắng cho mụ
Bốn rẽ tóc bắt chí, cái bụng thè lè như con ểnh ương. Mái tóc đẹp nhất
xóm bây giờ xơ xác, lởm chởm như trải qua cơn bệnh thương hàn. Làn da
xanh và mỏng, nắng soi qua được. Không ai còn thấy nụ cười o Mận.
*
Bà mụ Thơm loan báo o Mận đẻ được một thằng cu “cái mặt y chang thằng
cha Ngọ”. Tràng hoa quấn cổ. Đập vào mông ba cái mới khóc oe oe. Thằng
này chắc sau làm lớn lắm đây. Xóm Bói lại có một đề tài sốt dẻo cho mấy
mụ đàn bà vô công rỗi nghề bàn tán. Quán nước chè của mụ Tươi bỗng dưng
đắt hàng, chiều mô cũng có người ghé đến ngồi chuyện trò râm ran.
Mụ Xạ lảng vảng nghe ngóng, thăm dò. Đàn bà thường hay quên. Mụ Xạ
cũng quên tuốt những lời chửi mắng o Mận của mình trước đây. Dù răng chú
Ngọ cũng là con trai duy nhất trong bầy con sáu đứa, hủ mắm treo đầu
giàn. Mụ về thì thầm với ôn Xạ “Hay mình qua nhìn cháu? Hắn đi trận mạc
lỡ có chuyện chi thì còn có thằng đội mũ mấn”. Ôn Xạ gạt phắt “Kì ni
thằng Ngọ về phép, cưới cho hắn con vợ thì có cháu ngay. Mắc chi mụ lo”.
Mụ Xạ tần ngần nhưng sợ chồng nên cũng im re. Thi thoảng có việc ra
cánh đồng Long Hưng, ngang nhà o Mận, mụ che nón nhưng mắt len lén dòm
vào coi có gặp ai bồng thằng cháu không.
Thằng con o Mận, nhờ trời thương nhà nghèo, ăn ngủ ngoan như con cun
cút. Căn nhà tranh trong khu vườn chuối im ắng, không hề nghe tiếng à
ơi. O Mận ru con bằng những lời thầm thì trong cổ họng. Lắng nghe kỹ
loáng thoáng mấy câu:
Eng nói với tui
như rìu chém xuống đá
Như rựa chém xuống đất
Như mật rót vào tai
Bây chừ eng đã nghe ai
Bỏ tui giữa chốn non Đoài khổ chưa
Mệ Thơm hàng xóm qua chơi thì ít, dòm ngó thì nhiều. Mệ chép miệng
“Thôi, cho cháu về dòm ông bà nội đi. Có ghét chi thì cũng là cháu đích
tôn”. Mụ Bốn dài môi “ Đích tôn thừa trọng, đứt họng lòi da. Bước vô nhà
ni, tui chém chết”.
Ông Trưởng ấp vô giục giã làm giấy khai sinh. O Mận chỉ hé răng nói một câu “Mạ Lê Thị Mận. Con là Lê Hận. Rứa thôi!”
*
Ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò… thằng cu Hận lớn nhanh như
thổi. Mới đó đã chập chững biết đi. Rồi cũng phải nghĩ đến chuyện làm
ăn. Nhà một mạ một con, mụ Bốn mỗi ngày một yếu.
Sau ba đêm bàn bạc, mụ Bốn nhờ chú Hoạt làm một cái quán tranh gần
Ngã ba Long Hưng, cất nhờ trên đất ông Bá bà con xa, cạnh lò gạch Trương
Kế. Quán bán mấy chai bia con cọp, vài chai xá xị, dăm ba thẩu kẹo
bánh. Buổi sáng thì có thêm bó rau, trái cà trái mướp của mấy nhà trong
xóm.
Rứa mà quán đông khách mới lạ.Trước hết là mấy mụ đàn bà. Ghé quán
làm chi? Để coi thằng Hận có giống chú Ngọ không? Để coi mặt mày o Mận
bữa ni ra răng? Mà chả lẽ đi không. Thôi thì mua bó rau, củ hành cho có
chuyện mà trạo.
Thứ hai nữa là mấy chú lính Địa Thiên Lôi ở trạm gác Long Hưng. Ngồi
lâu cũng mệt, ghé quán làm ly bia giải khát, ngó cô bán quán cũng hay.
Thứ ba nữa, đúng như lời ông cha nói: “Cơm chín tới, cải ngồng non,
gái một con, gà mái ghẹ”. Sau gần cả năm ở biệt trong nhà, o Mận đẹp ra.
Da trắng, tóc xanh, ánh mắt xa xăm và không hề cười dù người khác kể
chuyện tiếu lâm. Tất cả làm o thêm phần bí ẩn.
Chi khu Mai Lĩnh thành lập, hàng o Mận tự dưng có nhiều khách mà đông
nhứt là lính. Không chỉ lính Địa phương quân mà còn là lính của Trung
đoàn I, lính Tiểu đoàn 11 Pháo binh … Thời buổi chiến tranh, đời lính
sống nay chết mai, sau những cuộc hành quân trở về hậu cứ , họ cần nhìn
người nữ cho đời thêm tươi, để có chuyện mà kể khi ôm súng nơi tiền đồn.
Không với được gái tiểu thư thì ra quán ngắm gái một con cũng đặng. Dù
cô chủ không cười với một ai nhưng ánh mắt của cô cũng làm mát lòng
chiến sỹ. Vậy là mụ Bốn nghỉ chợ búa, quanh quẩn trong nhà, mọi chuyện
giao cho o Mận.Trước không giữ được, chừ còn cái chi mà giữ! Quán cứ đắt
và o Mận cứ lạnh lùng…
*
“Chú Ngọ về!”.Thằng Tí em vừa chạy vừa la. Mụ Xạ bỏ dở con dao xắt
chuối, lạch bạch chạy ra. Ông Xạ đang ngồi kéo thuốc lào cũng lật đật
gác điếu. Xóm Bói đổ vội ra dòm.
Chú Ngọ mặc bộ áo quần nhà binh còn mới, cái loong binh nhất trên
vai, ba lô sau lưng. Gặp ai chú cũng cười, hàm răng nổi bật trên khuôn
mặt đen như ảnh ông Chà Và ngoài ống kem Hynos. Nhà ông Xạ chật ních
người. Chú Ngọ ra đi có thư từ chi mô. Đông nhất là lũ con nít đứng chắp
tay ngơ ngáo dòm, rồi mấy mụ đàn bà. Lại đàn bà xóm Bói! Họ chờ coi nhà
ông mụ Xạ nói chuyện chi.
Nhưng đúng là nhà ông Xạ! Chú Ngọ thay áo quần xách gàu ra giếng; Ông
Xạ tiếp tục cử thuốc lào; Mụ Xạ đi nhốt con gà tơ chuẩn bị nấu cháo.
Không ai nói gì. Đám con nít thấy không có chi hấp dẫn bỏ về trước. Mấy
mụ đàn bà cũng tẽn tò rút lui.
Đêm hôm đó, sau khi lai rai ba xị đế với cái giò gà, chú Ngọ nằm dài
thoải mái trên bộ ván ngựa nghe Út Trà Ôn ca vọng cổ bài Tình anh bán
chiếu. Dọn dẹp xong, mụ Xạ lại gần con trai hạ giọng:
– Hắn đẻ rồi mi!
Chú Ngọ hỏi: -Mạ nói ai?
Mụ Xạ chắt lưỡi: -Thì con nớ, con Mận đó.
Chú Ngọ bắt tréo chân: -Tưởng chuyện chi! Đẻ thì đẻ chớ. Lâu quá rồi mà…
Mụ Xạ thì thầm: -Con trai mi nờ!
Chú Ngọ tỉnh bơ: -Mạ muốn cháu à. Tui cho một đống. Tui có bồ rồi. Gái Sè gòng đàng hoàng. Gái nhà quê ni kiếm mô chẳng được.
Phía bên tê giường, ôn Xạ tằng hắng : -Sáng mai, hai mạ con qua bên nớ thảy cho nó mấy ngàn bạc đem thằng cu về.
Chú Ngọ quay mặt vô vách ngáy. Mụ Xạ loay hoay trong buồng với cái rương bằng gỗ lim.
*
Mụ Bốn đang cho thằng Hận ăn trên hè. Thằng bé bước lẫm chẫm trên nền
đất nện, lâu lâu vấp ngã lại cố đứng dậy cười sằng sặc. Cái thằng được
cả nết ăn lẫn nết ngủ, có vậy o Mận mới thay mụ gánh vác cả gia đình.
Chiều ni o mua được mớ cá tươi, lúi húi kho dưới bếp, mùi thơm lan tỏa
trong nhập nhoạng buổi chiều.
Có bóng người đi vào sân. Con chó vện nằm dưới gốc bưởi gầm gừ. Mụ Bốn lấy tay che trán dòm ra. Ai tới chơi cữ ni?
Mụ Xạ đặt chiếc nón dưới mái hiên, chiếc nón như một phương cách cho
mụ trốn lánh ánh mắt hàng xóm. Ấy thế mà chú Ngọ thản nhiên huýt sáo đi
nghênh ngang đằng sau. Mụ Xạ cất tiếng: – Chào ả!
Bây giờ thì mụ Bốn đã nhận ra. A, nhà cái thằng đã làm cho mạ con mụ
khốn khổ. Mụ mát mẻ: – Mụ tới chơi hay có chuyện chi? Nhà ni nghèo mô
xứng.
Mụ Xạ dòm thằng bé. Ui chao. Giỏ nhà ai quai nhà nấy. Cái mặt ấy đích
thực là mặt thằng Ngọ thời nhỏ. Cũng con mắt to, cái mũi hơi gồ…Mụ mê
man. Phải chi được hun nó một chặp. Mụ kéo tay chú Ngọ:
Tui đưa cháu tới xin lỗi ả và con Mận…
Mụ Bốn xốc cháu lên: – Lỗi phải chi mà xin!
Chú Ngọ tự tin bước vào nhà ngồi xuống cái chõng tre. Chú biết o Mận
yêu chú lắm lắm. Ở hàng chè tàu ngoài kia o đã từng cắt cho chú một lọn
tóc thề nguyền. Không biết chú vất chỗ nào rồi. Chẳng nhớ. Mục đích chú
đến đây cũng chỉ vì thằng cu. Đem được nó về nhà là tốt cho ông mệ già.
Còn chú, trai giang hồ, thiếu chi. Cỡ như o Mận, gái nhà quê, nước gì!
Mụ Bốn tay run run thắp ngọn đèn dầu.Thiệt sự trong tâm mụ, nếu như
nhà ôn mụ Xạ biết lỗi đưa hai mạ con về thì mụ cũng cam tâm. Lòng mụ khi
nào cũng thương con. Mong hai mạ con nó yên lành thì mụ cũng yên tâm
nhắm mắt.
Mụ Xạ thân mật : – Thôi đèn đuốc mà chi. Ả ngồi tui nói chuyện…
Chú Ngọ tay ngoắc ngoắc thằng bé, dứ dứ gói bánh trong túi. Mụ Bốn kéo cháu vào lòng: – Có chuyện chi mụ cứ nói.
Mụ Xạ tằng hắng: – Hôm ni chúng tui qua đây nói chuyện với mụ. Con
cháu ai mà không thương. Dù răng đây cũng là hột máu của nhà tui. Mọi
chuyện dĩ lỡ rồi.Thôi, xin mụ cho cha hắn nhận con, cấy dôn tui nhận
cháu…
Mụ Bốn ngớ người ra. Nhận cháu thôi à! Mụ có lãng tai không? Té ra
tui nuôi công cốc cho mấy người a? Té ra con tui đẻ cháu ra cho không mụ
a?
Như để tăng sức mạnh cho câu nói của mình, mụ Xạ rút trong bọc ra gói
ni lông cột chặt: – Tui cũng bù chì cho mụ chút ít, cho con Mận chút
vốn đi lấy chồng…
Từ dưới nhà bếp, o Mận chạy vụt lên. Không ai nhận ra người con gái hiền lành của xóm Bói nữa. Mắt o long sòng sọc, mặt đỏ gay:
Mấy người định cướp con tui đi à? Đồ khốn nạn!
O chỉ tay vào mặt chú Ngọ: – Thứ điếm đàng! Đồ sở khanh!
Chú Ngọ chụp lấy tay o Mận. O giật ra: -Đừng đụng vào người tui.
O Mận đùng đùng chạy xuống bếp. Người ta nghe tiếng dao liếc xoèn
xoẹt vào đít chén. O định làm chi? Chém chú Ngọ hay răng? O lại chạy
lên.Trời đất ! O kê ngón tay trỏ vào cạnh bàn, chém cái bụp. Lóng tay
đứt rời ra, bay xuống đất. O Mận, giọng run rẩy, căm giận : – Cút xéo!
Lời nguyền của tui đó.
Mụ Xạ đứng bật dậy, chụp mớ tiền trên mặt bàn vội vã bước ra. Chú Ngọ
cũng theo bén gót. Gói bánh rơi xuống đất. Con chó vện chạy lại táp
vội. Tiếng thằng cu con khóc thét…
*
Trong số người hay ghé quán o Mận có chú Phê, tài xế thiếu tá
Thông,Tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 11 Pháo Binh đóng ở trại Nguyễn Văn
Thoại, đường lên La Vang. Chú Phê người cùng làng Diên Thạnh, huyện Diên
Khánh tỉnh Khánh Hòa với thiếu tá Thông. Lúc còn nhỏ, có lần thằng Phê
đã cứu một thằng nhóc khác xém chết đuối dưới cầu Hà Dừa. Thằng nhóc đó
chính là ông thiếu tá hiện tại.
Cuộc đời đưa đẩy, chú Phê gặp lại ông Thông lúc ông còn làm sỹ quan
Đề lô cho đại đội 4, tiểu đoàn 3 thuộc Sư đoàn 22. Cảm cái ơn cứu tử,
đi đâu thiếu úy Thông cũng dắt dìu chú binh nhì này. Ông đổi từ Nam ra
Trung, từ sỹ quan tác xạ qua Pháo đội trưởng, từ ban III lên Tiểu đoàn
phó cho đến khi ra vùng địa đầu hỏa tuyến với chức Tiểu đoàn trưởng. Và
chú Phê theo “ông thầy” như bóng với hình. Chỉ có chú Phê mới biết ông
thiếu tá thích ăn cơm cháy với tóp mỡ, thích uống cà phê không đường pha
thật đậm. Áo quần của ông thiếu tá, ngoại trừ bộ đồ treillis phải ra
tiệm hồ cứng thì tất cả đều do tay chú Phê giặt giũ. Có thể nói chú vừa
là tài xế, vừa là quản gia, vừa là đầu bếp cho ông thầy.
Lo cho ông thiếu tá, chú Phê quên luôn cả bản thân. Quay đi quay lại,
chú đã hơn ba mươi đeo loong trung sỹ mà vẫn chưa có mảnh tình vắt vai.
Ông thiếu tá có nhắc thì chú gãi tai cười hì hì nhe cái răng vàng bên
khóe miệng. Ấy thế mà dạo này chú hay ghé quán o Mận mới kỳ.
Mọi chuyện cũng có nguyên do. Cô người yêu của ông thiếu tá thích ăn
ổi mà bữa đó đi ngang quán, chú Phê thấy có mớ ổi thật ngon. Muốn ông
thầy “lấy điểm” với nàng, chú Phê thắng xe mua hết rổ. Trong khi chờ o
Mận tìm cái bịch ni lông, chú Phê bồng thằng cu cho nó bấm còi chiếc
Jeep “tin tin”.Thằng bé khoái chí cười tít mắt và khi chú Phê lái xe đi
thì nó khóc òa. Đã từng nghe câu chuyện của cô chủ quán nên trái tim
nhân ái của người đàn ông chơn chất này thấy tội. Và từ đó mỗi khi chở
ông Thiếu tá về hậu cứ Tiểu đoàn thì chú Phê lại ghé quán cho thằng cu
ngồi trên cái ghế bác tài bóp còi thoải mái. Chú không ba lơn ba cợt như
mấy tay tới tán o Mận; chú cũng không ra dáng ta đây lái xe Jeep. Chú
lấy thùng gỗ pháo binh đóng cho o Mận mấy cái ghế đẩu, làm cho thằng cu
con ngựa phi nhong nhong, lại chịu khó xuống dưới pháo đội tác xạ xin
tấm bạt che mưa tạt bên hông quán. O Mận pha cho ly nước chú cũng chỉ
nhe răng cười thay lời cám ơn.
Một bữa nọ, khi lái xe chở ông thầy vô Huế họp ở Bộ tư lệnh tiền
phương Sư Đoàn I, chú Phê ghé chợ Đông Ba mua chiếc nón bài thơ có cái
quai màu tím, lại mua thêm một chiếc xe nhựa .Tất cả được gói ghém cẩn
thận bỏ phía sau xe. Thiếu tá Thông trợn mắt: – Mày mua cho ai đây Phê?
Chú Phê gãi tai, đỏ mặt: – Người ta gởi…Thiếu tá.
-A, thằng này ngon hơn cả tao. Bộ có bồ rồi hả?
-Chưa thiếu tá, đang ở giai đoạn dò dẫm.
-Tác xạ nhanh cho tao.Tiểu đoàn vừa nhận thêm mấy khẩu pháo 155 ly. Đừng làm mất mặt dân Pháo binh nghe mậy.
Hai thầy trò cùng cười sảng khoái.
*
Mưa dầm thấm lâu.Từ những chăm nom lo lắng chân tình của chú Phê với
cái quán, với thằng Hận, o Mận không còn có thái độ lạnh lùng. O chưa
cười với chú nhưng thái độ có khác so với người ta. O nhẹ nhàng cám ơn
khi chú cho thằng Cu gói kẹo, chở cho mụ Bốn mấy bó củi chụm bếp. O dư
biết chú Phê thương mình nhưng o như con chim sợ cành cây cong. Hơn nữa,
chú Phê quê quán xa xôi quá, biết người ta thiệt hay giả.
Rồi có ai đoán được chữ ngờ. Buổi sáng trước khi dọn quán, o Mận nghe
mụ Bốn than đau đầu, mặt đỏ ửng. O định nghỉ bán nhưng mụ Bốn sợ ở nhà
thì mấy nải chuối chín hư nên xua tay quầy quậy “Đi đi. Có chi mô. Chút
mạ hái nắm lá diếp cá giã đắp đầu hết liền”.
Buổi trưa o Mận nhờ người giữ quán rồi chạy về coi mạ ra răng và
lấy chén cơm cho thằng cu thì thấy nhà im ắng. O vô buồng thấy mụ Bốn
trùm chăn nằm trên chõng. O lay lay “mạ ơi, mạ ơi” thì thấy người mụ
lạnh ngắt. Hỡi ôi, mụ chết tự lúc nào! Cái đó người nhà quê gọi là trúng
gió.
Đám tang mụ Bốn là cơ hội để chú Phê cho o Mận thấy tấm chân tình của
mình. O Mận chân yếu tay mềm, thờ thẫn như người mất hồn, người ta kêu
chi làm nấy. Chú Phê nhờ mấy tay trong đội mai táng tiểu đoàn tẩm liệm,
thiếu tá Thông thương thằng đệ tử cho mượn thêm hai chiếc xe Dodge, lại
xin cho miếng đất trên nghĩa trang quân đội La Vang gần cái chùa có
thầy Tuyên úy kinh kệ. Dòm đi dòm lại trong xóm Bói, đám tang của mụ
Bốn coi bộ đàng hoàng nhất.
Một năm sau, cảm cái nghĩa của chú Phê, ngày giỗ của mụ Bốn là ngày o
Mận nhận làm vợ chú. O dẹp quán, đóng cửa nhà, lên trại gia binh tiểu
đoàn ở. Một năm nữa, thằng cu có em. Chú Phê nói với o Mận làm lại giấy
khai sinh cho thằng cu. Anh là Hân, em là Hạnh, bỏ cái dấu nặng đi. Đừng
để cái khai sinh cũ lớn lên nó tủi. O Mận cảm động gật đầu.
Năm 1971, sau trận Hạ Lào, thiếu tá Thông lên trung tá và có sự vụ
lệnh đổi về Nha Trang làm Tiếu đoàn trưởng Tiểu đoàn 63 Pháo binh.Thôi
thì cũng là một cơ hội để biết quê chồng và cũng giã từ cái xóm Bói làng
Thạch Hãn với những đau buồn trong quá khứ, gia đình chú Phê sắp xếp đi
theo ông thầy.
Leo lên chiếc máy bay Chinook, từ trung tá Thông cho đến hai vợ chồng
chú Phê đều ngậm ngùi. Chỉ có hai thằng cu toét miệng ra cười.
Tháng 4 năm 1975, từ đèo Phượng Hoàng,Trung tá Thông di tản về và kẹt
cứng ở Nha Trang. Ông trốn lánh và không ra trình diện chính quyền mới.
Chính chú Phê đã tìm mọi cách để đưa ông thầy về Sài gòn. Chú móc nối
với người bà con và một đêm tối trời, chú đã đưa trung tá và gia đình
lên Chụt xuống ghe. Nửa chừng nghe qua radio chính quyền Sài gòn buông
súng họ đi thẳng ra khơi và lên tàu Midway của Mỹ.
*
Tháng Tư, chú Ngọ cũng trở về làng. Nhờ thành phần hạ sĩ quan, chú
chỉ phải học tập “đường lối chính sách Cách mạng” trong năm ngày. Nhưng
làm gì để ăn đây? Xóm làng tiêu điều xơ xác. Người đi kinh tế mới, người
di dân tự do vô Nam. Ông mụ Xạ đã già, ruộng đất thành của Hợp tác xã.
Chú Ngọ vác cuốc đi hai ngày rồi về nằm thở dốc. Xưa nay chú là loại ăn
bơ làm biếng, đi lính cũng chỉ làm “lính cậu”. Bây chừ làm răng?
Mụ Xạ xưa nay vốn là người nhìn xa trông rộng. Một hôm, mụ nhấm nháy chú Ngọ: “Mạ thấy mi lấy con Lịch coi bộ được đó con”.
-Con Lịch mô mạ?
-Con mụ Thù có ông chồng mới đi tập kết về đó mi.
Chú Ngọ trợn mắt: – Ui! Cái con “Mắt chỉ thiên, mắt ngưỡng địa” đó hả? Cái con mười sáu tuổi còn đái mê thúi hoắc đó hả?
-Mệ nội mi. Hắn thúi mà lí lịch hắn thơm. Mi làm chi được với cái danh “Ngụy”…
Rồi mụ nói như dỗ dành: – Có điện đóm mô mà sợ.Tắt đèn nhà ngói như nhà tranh con à.Thời ni có cơm ăn là tốt rồi.
Chú Ngọ càu nhàu: -Tui mô mà hạ giá rứa trời!
Nhưng quả thật, lúc đói mới biết giá trị của miếng ăn. Nhà mụ Xạ từ
ăn độn chuyển sang ăn sắn lát, rồi bo bo. Đến khi bo bo cũng không có để
mà ăn thì chú Ngọ đành lấy cô Lịch thôi. Lấy cô Lịch chú sẽ có cái chức
“Đội trưởng”, sẽ có gạo “Tiêu chuẩn” và sẽ chấm mút được chút công điểm
của bà con.
Đám cưới của chú tổ chức trong gian nhà kho của Hợp tác xã, có kẹo
Hải Hà, có thuốc lá Điện Biên giấy bạc. Mọi người hoan hỉ vì thiếu chất
ngọt từ lâu, mỗi người đến dự được phát ba cái kẹo mà ít ai dám ăn, toàn
bọc túi để dành. Đi bên cạnh bà vợ xà nẹo cười toe toét, chú Ngọ bỗng
dưng nhớ đến nụ cười chúm chím và mái tóc ngát mùi hương nhu của o Mận
một thời trong quá khứ…
Quả là o Lịch mắn đẻ. Chỉ trong sáu năm, lần lượt bốn đứa con ra đời.
Ngặt một nỗi toàn con gái. Chú Ngọ là con trai một, mụ Xạ đêm ngủ không
ngon giấc. Mụ trút nỗi dằn vặt lên o Lịch.Thoạt đầu là những câu bóng
gió xa gần. Rồi sau là những câu chạm mặt “Thứ đồ không biết đẻ”. O Lịch
cũng không vừa.Ta là gái dòng giống Cách mạng mà. Ngụy như bên nớ lấy
được mừng húm. “Mạ cũng đẻ một bầy vịt trời, nói chi tui.”
Ôn Xạ đã chết, mụ Xạ ngày một già, nói chi lại. Mụ thắp hương cầu
khấn trên bàn thờ, ngoài cổng ngõ mặc kệ con dâu chê “dị đoan, không
theo đời sống mới”.Thỉnh thoảng trong những giấc ngủ nửa đêm về sáng,
khuôn mặt thằng cu con o Mận chập chờn hiện ra. Chao ui cái thằng. Giống
cha như đúc…Biết chừ ở mô.
Mấy đứa cháu nội gái hùa theo mạ ăn nói chỏng lỏn, đanh đá. Đôi khi
mụ Xạ nhớ lại những câu nói mình rũa xả o Mận. Phải quả báo không trời.
Nước mắt mụ ứa ra.
Hợp tác xã làm ăn thua lỗ giải thể. Ông bố vợ Cách mạng đã về hưu
không giúp chi được, chú Ngọ đành đi xe đạp thồ. Sáng sáng chú chở gánh
hàng của mấy o buôn chuyến lên ga Quảng Trị kiếm đồng bạc.Thời buổi của
khôn người khó, thêm mẹ già và mấy cái tàu há mồm, gia cảnh chú càng lúc
càng bí bách. Đôi khi chú soi mặt mình vào gương. Chao ơi! Còn đâu
thằng Ngọ một thời vang bóng.
Thời gian qua…Mụ Xạ chết vào một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo. Gió
hun hút trên mái tranh. Mụ nhìn chú Ngọ như muốn nói điều chi mà không
còn sức. Đôi môi mụ mấp máy. Chú Ngọ cúi sát người nhưng nghe không
rõ. Đôi tay mụ bắt chuồn chuồn rồi duỗi ra. Người đàn bà uy quyền một
thời của xóm Bói…
Rồi sức khỏe chú Ngọ cũng không bì lại với tụi thanh niên trai tráng.
O Lịch mở một cái quán nước cho mấy đứa nhỏ tập buôn bán. Chú Ngọ
ngồi nhà lúi húi trồng rau sau vườn. Chú kiếm cây chè tàu về trồng hàng
rào. Đất Quảng Trị trồng cái chi cũng khó, chỉ có cây chè tàu không ăn
được thì mỗi ngày mỗi xanh um…
Hai mươi năm sau ngày qua Mỹ, trung tá Thông mắc bệnh ung thư. Những
ngày cuối đời, nguyện vọng của ông là được thiêu xác và đem về rải trên
dòng sông Hà Dừa quê hương. Chú Phê lại là người được ủy thác nhiệm vụ
này.
Hai đứa nhỏ giờ đã trưởng thành. Thằng Hân có công ăn việc làm ổn
định, thằng em đang đại học. Chú Phê bàn với o Mận kết hợp cho chúng nó
về thăm Việt Nam, thắp nén nhang cho hai bên nội ngoại. Thôi thì “Đất có
tổ, người có tông”, o Mận bằng lòng.
Xóm Bói bây giờ thay đổi quá nhiều. Hai vợ chồng ngơ ngẩn như Từ Thức
về trần. Những người xưa đã khuất bóng và phiêu dạt nơi đâu. Ngã ba
Long Hưng không còn. Con đường lên La Vang giờ nhìn nhỏ như sợi chỉ.
Nhìn quanh toàn những người xa lạ. O chú cải táng cho mụ Bốn rồi đưa
tro cốt vào gửi trong chùa.
Trong khi chờ chồng đi tìm tài xế, o Mận dắt hai con vào một cái quán
bên đường. Cái quán nghèo nhưng có hàng chè tàu cắt phẳng phiu thật
trông thật đẹp.Thằng em chăm chú nhìn và hỏi thằng anh: -What’s name ?
Thằng anh lắc đầu: – I don’t know. Let’s ask Mom.
O Mận nói với con: – Cây chè tàu.
Hai đứa cười và nhái lại: – Che tau…che tau…
Không ai biết nép sau cánh cửa tre xập xệ, một người đàn ông đứng
lặng. Đó chính là chú Ngọ. Dù thời gian đã quá xa xôi nhưng chú vẫn nhận
ra người đàn bà sang trọng kia chính là o Mận, người con gái ngày xưa
chú phụ rẫy. Bàn tay trái có một ngón cụt lóng đặt hờ hững trên chiếc
xách. Và thằng bé trai với những đường nét thân quen…Trong đầu chú hiện
ra hình ảnh người con gái đứng bên hàng rào chè tàu, tay lúng túng bứt
những chiếc lá, mắt cười lóng lánh …Rồi một buổi chiều…cây dao…lóng tay…
Xe đã đến. Ba người lên xe. Nụ cười khanh khách của hai đứa con trai
vang vọng. Làn bụi mỏng bay theo chiều gió…Tiếng ru con của người hàng
xóm cất lên: … À ơi …Vàng mười chê đắt không mua…Đi mua vàng bảy …À ời…
thiệt thua trăm đường…à ơi…
Chú Ngọ ôm mặt. Hai dòng nước mắt chảy qua kẽ tay.
Hương Thủy
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22314 |
Gởi ngày: 17/Oct/2019 lúc 7:35am |
Người Đàn Ông Cô ĐơnHải quay lại ném về phiá tôi cái nhìn toé lửa, giọng gằn mạnh: - Bà nói cái gì? Tôi mím môi cười. Một nụ cười (có thể) rất duyên dáng. Đầu nghiêng về bên trái liếc mắt nhìn Hải, cái nhìn mà thiên hạ thường gọi là tình tứ. Nhưng vào lúc này nó lại mang ý nghĩa khiêu khích làm cho mặt Hải nóng bừng vì tức giận. - À, tôi xin nói lại lần nữa, kể từ hôm nay tôi sẽ ra riêng…. lý do hả? Ông chồng yêu dấu của tôi ơi, ông có cảm thấy rằng cuộc sống lứa đôi của chúng ta đã đạt tới mức độ của cơn bão cấp 8 rồi không? Tôi không muốn kéo dài sự căng thẳng, sự ưu phiền cho tôi và cho cả ông. Mình cũng chẳng còn trẻ trung gì, nên…. có lẽ tôi và ông rất cần một đời sống yên tĩnh phải không? Tôi đứng lên nhìn Hải với nụ cười tươi tắn mang đầy vẻ “âu yếm” trước khi bước vào phòng. Hải nhìn tôi, mặt ngớ ra. Hình như đây là lần đầu tiên kể từ lâu lắm rồi, tôi mới có một thái độ rất mềm mỏng, rất trầm tĩnh khi cãi nhau với Hải. Nhưng tôi biết, với Hải, đây là thái độ coi thường Hải, xem Hải chẳng ra kí lô nào hết nên anh hằn học đứng lên đi thẳng ra phía trước đóng sầm cửa lại. *** Tôi đứng trên balcon thả tầm mắt chạy dài theo tận phía chân trời đang ửng đỏ màu mặt trời rực rỡ. Những làn gió biển thổi mơn man trên vùng tóc rối, trên khuôn mặt thư thái, mang đến cho tôi một nỗi hân hoan nhẹ nhàng. Tôi chìm trong cảm giác thoải mái đã từ lâu chưa có được. Buổi sáng, khi vừa giật mình tỉnh giấc, cái cảm giác đầu tiên chợt nhận ra mình đang ở trong căn phòng vắng lặng và ngoài kia là vùng biển lớn với từng nhịp sóng rì rào, tôi cảm thấy lòng mình rộn rã reo vui. Sáng hôm qua, khi Hải ra khỏi nhà, tôi cũng xách vali ra xe để đi đến nơi tôi muốn đến. Kế hoạch này đã có trong đầu tôi rất lâu. Cứ mỗi lần cãi vã với Hải vì những chuyện không đâu, đôi khi rất vô lý nhưng lại thật nặng nề thì tôi lại muốn đến một nơi thật vắng lặng - một mình - để tìm sự yên tĩnh. Tôi đi thật vội vã để khỏi phải chạm mặt Hải. Dọc đường tôi gọi điện thoại cho Trung - đứa con trai lớn - cho biết tôi cần đi xa để nghỉ ngơi vài ngày. Trung im lặng một lúc rồi hỏi: - Mẹ đi đâu? Mẹ có nói với ba không? Tôi trả lời trơn tru: - Có chứ? Trung không thắc mắc để hỏi xem thái độ của ba nó ra sao mà chỉ hỏi tiếp: - Mẹ có nói cho em Giang…. Tôi ngắt lời Trung: - Mẹ sẽ nói chuyện với con sau. Và cúp máy trước khi Trung nhắc tôi một lần nữa là… nhớ báo cho em Giang biết (cái tật của thằng con tôi là vậy). Bất cứ chuyện gì tôi cũng thường nói với Trung. Mọi sự, thằng nhỏ đều nhìn bằng cặp mắt dễ dãi, khác hẳn với Giang, con bé thật rắc rối, nó lại hay xung khắc với tôi, chưa kể nó lúc nào cũng bênh bố chằm chặp. Nhìn những lượn sóng nhấp nhô phía dưới kia, tôi quày quà trở vào thay bộ đồ short gọn gàng, chạy nhanh xuống bãi. Tuy đang ở tuổi mấp mé con số năm, nhưng tôi vẫn còn tự tin về sắc vóc của mình nên không ngần ngại khoác lên người những bộ y phục “trẻ trung”. Điều này đôi khi làm cho Hải cảm thấy khó chịu. Nhưng mặc kệ, cuộc đời đâu còn bao lâu nữa, nên tôi phải sống theo sở thích của tôi chứ! - Chị ơi, cho em gọi nhờ điện thoại một chút được không? Tôi quay lại, nhìn người phụ nữ còn rất trẻ rồi đưa chiếc điện thoại cầm tay cho cô với nụ cười đầy thiện cảm. Dù không muốn nghe, nhưng cuộc đối thoại của cô với chồng bằng những lời lẽ thật dịu dàng, thật ngọt ngào vẫn lọt vào tai tôi. Tôi chợt mỉm cười với ý nghĩ, không biết sự êm ấm này kéo dài được bao lâu. Ngày xưa, tôi đã chẳng từng nói chuyện nhỏ nhẹ và tình tứ với Hải như thế sao. Nhưng bây giờ thì những bất đồng ngày qua ngày đã làm dài thêm khoảng cách giữa hai vợ chồng. Thật sự, tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng không hiểu sao mỗi ngày tôi cảm thấy chán chường hơn, nặng nề hơn. Và rồi có một lúc tôi chợt nghĩ. Phải dừng lại trước khi thảm cảnh xảy ra. Cái thảm cảnh mà ngày xưa tôi đã chứng kiến là ba mẹ tôi không bao giờ muốn nhìn mặt nhau nữa. Không thương nhau đã đành mà còn ghét nhau. Ghét hơn cái ghét thông thường. Ghét đến độ mỗi khi nhắc đến ba tôi, mẹ thường nói “cái bản mặt đáng ghét”. Tôi chợt bật cười khi nghĩ đến Hải. Nếu gọi Hải là cái bản mặt đáng ghét vào lúc này thì chẳng ngoa chút nào. Khi trả lui điện thoại, người phụ nữ nhìn tôi một lúc rồi ngập ngừng hỏi: - Xin lỗi có phải chị tên Khánh Hằng không? Tôi gật đầu trong sự ngạc nhiên: - Em là em của chị Kim. Mỗi lần đến nhà chị Kim, em hay ngắm tấm ảnh của chị và chị Kim chụp ở vườn hoa tulip, nên thấy chị là em nhớ ngay. Tôi ồ lên thích thú: - Tự nhiên Kim biến mất mấy năm nay không có tin tức gì. Bây giờ Kim ra sao rồi? có gia đình chưa? tôi rất muốn liên lạc với Kim mà không biết tìm ở đâu? Cô em gái của Kim vừa bấm điện thoại vừa kể lể: - Chị Kim vẫn theo chủ nghĩa độc thân, vẫn ở một mình… nhưng lúc này vui vẻ lắm chứ không u sầu như ngày trước đâu. Đọc cho tôi số điện thoại của Kim xong cô ta rút vai cười khúc khích: - Nói nhỏ cho chị nghe… hình như là chị Kim đang có tình yêu. Chị nhớ khai thác bí mật của chị ấy nghe… có gì tiết lộ cho em biết với. *** Buổi tối hôm đó tôi và Kim nói chuyện đến nửa khuya trong sự vui mừng rộn rã vì cuộc “gặp gỡ” bất ngờ. Tôi và Kim thân nhau từ lúc còn là học sinh trung học ở Việt Nam. Tôi sang Mỹ theo diện bảo lãnh. Còn Kim phải đợi đến năm năm sau mới cùng ba mẹ lên đường theo diện H.O. Khi gặp lại Kim thì tôi và Hải đã kết hôn được một năm. Dù vậy, chúng tôi vẫn thân thiết như ngày xưa. Thỉnh thoảng đi chơi với nhau. Tối tối tán gẫu trên điện thoại đủ mọi chuyện trên trời dưới đất. Hải không phải là người hiếu khách để có thể vui vẻ và tế nhị với Kim, nhưng anh cũng không khó khăn đến nỗi cấm tôi không được giao thiệp với bạn bè cũ. Tình bạn chúng tôi đang thắm thiết thì lại xảy ra chuyện xui xẻo đưa đến chia lià. Chiều hôm đó tôi rủ Kim đến nhà ăn cơm trong khi Hải đi dự tiệc Christmas ở hãng - Chúng tôi thường có những buỗi gặp gỡ thú vị như thế này. Kim ghé qua nhà hàng mua vài món ăn mà chúng tôi thích nhất. Sau khi đã no nê, hai đứa nằm dài trên sofa, vừa trò chuyện, vừa nhai đậu phọng hoặc một món chip nào đó. Những câu chuyện ngày xa xưa sẽ được kể lại. Từng đứa bạn cũ được nhắc đến trong tiếng cười giòn giã vô tư. Nghiêm chỉnh hơn thì chúng tôi sẽ thì thầm chuyện tình cảm riêng tư, nhất là Kim, với những lao đao, lận đận trên con đường tình duyên. Tối đến, khi Hải về nhà thì khoảng mười phút sau Kim cũng từ giã tôi. Vì trời mưa lất phất nên tôi không đưa Kim ra xe mà chỉ đứng ở cửa chào tạm biệt. Sáng hôm sau, khi ra xe đi làm thì Hải phát giác cái đầu xe của anh bị móp một bên. Hải cả quyết là Kim đã đụng móp đầu xe của anh. Kim thì nói hai chiếc xe đậu cách nhau cả thước và Kim đã lách ra ngoài một cách thật dễ dàng thì làm sao đụng được. Không cần đắn đo, Hải gọi điện thoại mắng như tát nước vào mặt Kim mà không cần nghe Kim giải thích. Theo nhận xét của tôi thì không phải Kim, mà có thể đã có hai chiếc xe chạy ngược chiều và lúc tránh nhau một chiếc đã húc nhẹ vào đầu xe của Hải. Nếu không, cũng là do người lái xe lạng quạng vì trời nhá nhem tối, hoặc vì đang say xỉn. Hải hoàn toàn không chấp nhận giả thuyết tôi đưa ra, cứ một mực cho rằng vì Kim thấy Hải đi chiếc xe đắt tiền nên ganh tỵ, do đó phá cho bõ ghét. Kim tức giận vì bị Hải gán tội một cách vô lý. Giận Hải, Kim cắt đứt liên lạc với tôi luôn. Từ ngày ấy đến nay cũng phải đến sáu năm. Thời gian dài đằng đẵng đó có biết bao chuyện để kể cho nhau nghe, kể cả những chuyện ngày xưa đưa tôi về kỷ niệm tuổi học trò với ngày thơ mộng cũ, với tà áo trắng bay bay, với mái tóc dài vương vương trong gió, với một bàn tay ngập ngừng nắm nhẹ một bàn tay. Trong những hình ảnh xa xôi đó ẩn hiện một đôi mắt, một nụ cười mà lâu lắm đã chìm lẫn, đã biệt tăm trong một góc rất nhỏ của trái tim tôi. Nỗi nôn nao, xao xuyến chợt bừng lên. Tôi tưởng chừng như mình trở lại thuở hai mươi với những hẹn hò e ấp, với từng mẩu chuyện nhỏ, không đầu đuôi, chẳng ăn nhập vào đâu, vậy mà hai người vẫn cảm thấy say mê, thích thú. Thích thú chỉ vì được ngồi bên nhau. Say mê chỉ vì được nghe nhau nói, nhìn nhau cười…. và rồi tôi chợt mỉm cười khi nhớ đến câu nói của đứa bạn cũ mà Kim vừa kể lại “Mỗi khi giận chồng, mình có một cách trả thù là nhớ lại bồ cũ”. Tôi nghĩ đến Hải và cảm thấy thú vị với ý nghĩ đó. - Ông chồng yêu dấu của bà ra sao rồi? Có còn cà chớn như ngày xưa không? Tôi cười khỏa lấp: - Nói chuyện của bà đi. Mấy năm rồi vẫn chưa tìm được một nửa kia sao? kén vừa thôi bà! Kim thở dài: - Kén gì! muốn chê tôi bị ế thì cứ nói thẳng, bạn bè mấy mươi năm cần gì quanh co cho mệt… Tôi cắt ngang: - Tôi nghe giọng nói của bà đầy vẻ lạc quan. Đúng là giọng nói của một người đang có tình yêu chứ không thể nào “ê sắc” được. Kim cười phá lên: - Bà làm thày bói hồi nào mà suy đoán tài tình vậy? Bao nhiêu năm trôi qua, tuổi đã già dặn hơn xưa nhiều, nhưng tính của Kim vẫn không thay đổi. Hình như với Kim không điều gì có thể giữ bí mật được. Có tình thì mặt mày rạng rỡ, giọng nói réo rắt như điệu nhạc mừng xuân. Mất tình thì mặt mày buồn thiu, giọng nói thều thào như sắp đứt hơi. Không lạ gì cô bạn của mình nên tôi nằm xuống giường, kéo chăn lên tận cổ. - Rồi! tôi đã sẵn sàng để nghe bà kể chuyện tình suốt đêm. Bao nhiêu bồi hồi, xao xuyến. Bao nhiêu âu lo, tính toán cứ tha hồ mà xả ra. Kim cười khúc khích: - Đúng là cha mẹ sinh ra ta, nhưng hiểu ta thì chỉ có Khánh Hằng. Theo lời Kim, sau khi chia tay với người yêu thứ ba, Kim đã quen được một người đàn ông có cái “nick name” rất gợi cảm “người đàn ông cô đơn”. Quen nhau chỉ mới có sáu tháng, chưa hề biết mặt nhau, nhưng qua những lần “trò chuyện” bằng email, hai người đã cảm thấy tâm đầu ý hợp. Kim không ngớt lời ca ngợi “người đàn ông cô đơn” rất đạo đức, nhân hậu, nhưng không kém phần “romantic”. Đã từng có gia đình, nhưng anh lại cảm thấy cô đơn ngay nơi chốn mà người ta thường gọi là “tổ ấm”, nên đã chia tay với người mà anh đã từng nắm tay thề hứa sẽ cùng nhau đi hết quãng đường trần. Có lần Kim đặt câu hỏi, vì sao anh không về Việt Nam để tìm một cô vợ vừa trẻ, vừa đẹp, lại vừa khéo chiều chồng thì anh cho biết, kinh nghiệm trên tình trường đã giúp anh hiểu rằng, trong tình yêu quan trọng nhất là tấm lòng. Chỉ cần người ấy yêu mình chân thành, tha thiết, khi yêu bằng cả trái tim với lòng hy sinh, độ lượng thì tuổi tác, nhan sắc sẽ trở thành vô nghĩa. Tuy có hơi nghi ngờ những câu sáo ngữ quen thuộc đó, nhưng tôi cũng biết là mình không nên nói gì trong thời điểm này. Cái thời điểm mà Kim - người phụ nữ, chỉ còn ba năm nữa sẽ bước sang tuổi năm mươi - cứ ngỡ rằng mình đang độ tuổi đôi mươi vừa chớm biết yêu. - Kim và người ấy có nói chuyện trên điện thoại lần nào chưa? Tôi tò mò hỏi Kim: - Chưa! tụi này giao hẹn là sẽ tìm hiểu thêm một thời gian nữa, đến khi tình cảm chín muồi mới quyết định gặp nhau. Tôi kêu lên trong tiếng cười hăng hắc: - Trời ơi! già tới nơi rồi… quyết định lẹ lẹ đi. Ở đó mà chờ với đợi. Nói xong tôi mới biết mình lỡ lời. Nhưng may mắn thay, Kim đã cười dễ dãi: - Chàng của tôi đã nói … trong tình yêu không có tuổi tác mà. Câu chuyện chấm dứt ở đó. Và tôi. Trước khi chìm vào giấc ngủ không quên cầu nguyện cho cô bạn dễ thương của mình tìm được một tình yêu chân thật. *** Những ngày giữa tháng hai trời đổ tuyết bất ngờ. Vừa đi làm về đến nhà, tôi chạy vội ra vườn sau lýnh quýnh kéo chậu quất vào trong. Không biết lẩm cẩm thế nào mà ngay cái chậu phải di chuyển ra vào thường xuyên tôi lại chọn cái thứ bằng sành nặng chình chịch, chưa kể còn phải rất cẩn thận không thôi chậu sẽ bị nứt hoặc vỡ. Hải ngồi ngay phòng ăn xem TV. Cái “hoạt cảnh hì hục” của tôi đang xảy ra trước mắt, nhưng anh cứ lờ đi như không thấy. Tôi vất vả khi đẩy cái chậu lên thềm cao, nhưng nhất định không mở một lời để nhờ giúp. Trung vừa từ garage bước vào, nhìn thấy đã la hoảng lên: - Mẹ! mẹ muốn gãy lưng hay sao mà một mình bê cái chậu nặng thế này. Vừa nói Trung vừa liếc mắt về phía Hải bằng cái nhìn bất mãn. Hải ngã lưng ra ghế, miệng cười khinh bạc. Tôi nhớ đến “người đàn ông cô đơn” của Kim và câu nói “chỉ cần người ấy yêu mình bằng cả trái tim với lòng hy sinh, độ lượng” mà chán chường cho người đàn ông mình đang gọi bằng chồng. Hình như chưa bao giờ Hải cảm thấy chạnh lòng khi tôi phải vất vả. Hình như chưa bao giờ Hải cảm thấy xót xa khi tôi bị đau đớn. Có lẽ ngày xưa tôi và Hải lấy nhau vì nhu cầu hơn là tình yêu. Tôi đã có hỏi, nhưng trái tim thật thà chưa lên tiếng tôi đã vội gật đầu ưng thuận, vì nghĩ rằng bên Hải tôi sẽ sống một đời sung sướng về vật chất. Còn Hải, với cuộc sống độc thân quạnh quẽ, anh không biết làm gì vào những ngày cuối tuần ngoài việc đi casino để nướng tiền vào các canh bạc khiến anh ao ước một mái gia đình để có người lo lắng cho anh từ cái ăn đến cái mặc. Quen nhau, chưa kịp tìm hiểu cặn kẽ đã vội vàng lồng vào tay nhau chiếc nhẫn cưới như sợ chậm một bước thì có thể sẽ vuột mất những gì mình đang muốn nắm giữ. Cuộc sống hôn nhân bắt đầu bằng những tính toán nên trách sao hạnh phúc chẳng quay lưng. Tôi bước lùi ra phía sau, nhường chỗ cho Trung rồi cười nhẹ nhàng: - Những việc này mẹ vẫn làm hoài có sao đâu! Cái chậu được đẩy vào khoảng trống ngay cửa sổ, nhưng Trung vẫn chưa hết hằn học: - Đây là việc của đàn ông. Nhà này đâu phải không có đàn ông đâu mà mẹ phải làm. Tôi vừa định nói, đàn ông nhà này chỉ quen nhìn chứ không quen làm thì Hải đã đứng lên đi vào phòng. Trung nhìn theo lắc đầu ngao ngán. Tôi muốn rày Trung đừng hỗn với bố, nhưng cảm thấy câu dạy dỗ đó không thành thật, vì chính mình cũng hả hê trong lòng khi thằng con thay mẹ để dằn mặt bố. Tôi thở dài, buồn cho mình và buồn cho con. Những đứa con sinh nhầm chỗ nên đã phải chứng kiến sự bất hòa triền miên của bố mẹ từ lúc chưa trưởng thành. Những ngày kế tiếp tôi bị Kim lôi vào cuộc lúc nào không hay. Tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo khi Kim bảo tôi làm “cố vấn” cho Kim. - Trời! chuyện nhà tôi còn chưa xong mà làm cố vấn cho ai. Rồi không nén được nỗi buồn, tôi dài giọng than thở: - Kim biết không, có những cái gút mình mở hoài mà không thể nào mở nổi. Mình rất muốn đặt chân lên con đường thênh thang để mà đi, nhưng rồi vì con nên cứ loanh quanh mãi để cuối cùng cũng trở lại chỗ cũ. Có con rồi mọi quyết định đều bị lệ thuộc vào con Kim ạ! Kim chỉ ừ à cho qua chuyện, vì Kim đang vui nên đâu thể nào hiểu được nỗi buồn của tôi. Cứ mỗi lần gọi điện thoại là Kim lại miên man kể lể, đôi khi còn đọc cho tôi nghe những lời thư tình tứ của “người đàn ông cô đơn”. Tôi mừng cho Kim gặp được một người trầm tĩnh, tế nhị, luôn nhìn cuộc đời ở góc cạnh lạc quan. Điều đáng nói là anh rất quan tâm đến người khác và luôn hướng lòng đến các công việc từ thiện. Ước gì Hải có được một phần của “người đàn ông cô đơn” thì có lẽ gia đình tôi sẽ êm ấm hơn nhiều. *** Đang ngủ, tôi bị đánh thức bởi những bước chân rượt đuổi huỳnh huỵch trên lầu. Tôi ngồi dậy, nghiêng đầu lắng tai nghe ngóng. Có tiếng la giận dữ của Hải: - Giang, có nghe bố nói không? trả lại cho bố. Giang cũng không vừa với giọng nói hậm hực: - Không! con không trả. Bố làm con mất mặt với tụi bạn. Bố hư lắm. - Đồ hỗn láo. Dám nói với bố như thế hở? - Vậy sao bố dám làm như thế? Cái lối nói Việt không ra Việt, Mỹ không ra Mỹ của Giang làm tôi không ngăn được tiếng cười. Tôi không đoán được chuyện gì, nhưng chắc chắn việc làm của Hải đã làm tổn thương con bé, nên giọng nó chứa đầy nỗi uất ức. Hải xuống giọng thật thấp để phân trần với Giang, nhưng con bé không nghe cứ la toáng lên: - Bố nói dối. Con Kathy thấy bố đi xem concert ở downtown với cô của con Mimi. Mấy đứa trong lớp chọc con. Nó nói cô con Mimi là “girlfriend” của bố, là “stepmother” của con. Con xấu hổ lắm. Bây giờ bố còn viết thư cho “nó” nữa. Con ghét bố. Con ghét bố lắm. Con sẽ đưa cho mẹ đọc để bố không còn chối nữa. Tiếp theo đó là những tiếng chân chạy thoăn thoắt xuống cầu thang và Giang ùa vào phòng tôi như cơn bão. Hải không kịp níu tay Giang nên đứng ngay ngạch cửa, vừa thở vừa nhìn hai mẹ con tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu. Tôi thả chân xuống giường, nhẹ nhàng bảo Giang: - Trả lại cho bố đi con! Giang lắc đầu: - Không! con muốn biết bố đã viết cái gì cho cô của con Mimi. Con muốn chửi vào mặt “nó” để “nó” đừng làm “girlfriend” của bố nữa. Rồi Giang ôm lấy cổ tôi khóc nấc lên: - Con xấu hổ lắm. Con không muốn đi học nữa. Tôi không thể nào lấy những tờ giấy in ra khỏi tay Giang khi cơn xốc vừa qua đã làm con bé trở nên hung dữ khác thường. Tôi nhìn Hải, cái nhìn đầy trách móc. Sao anh lại nỡ để đứa con gái đã từng xem bố mình như thần tượng phải thất vọng đến mức không kềm chế được. Hải quay lưng, nhún vai bỏ đi, vẻ như bất cần. Tôi ôm chặt Giang vào lòng, vuốt tóc nó để vỗ về, an ủi. Ngôn ngữ trở thành vô nghĩa trong lúc này. Tôi biết, chỉ có sự im lặng mới giúp Giang bình tâm trở lại. Một lúc sau tôi đã nghe hơi thở đều đều của Giang bên tai. Tội nghiệp đứa con gái bé bỏng của tôi. Tôi đỡ Giang nằm xuống giường, vuốt những sợi tóc ướt đẫm nước mắt và lau nhẹ khuôn mặt lem luốt. Những tờ giấy trong tay Giang từ từ rơi ra, tôi lấy từng tờ sắp lại. Tôi không muốn nhìn, không muốn đọc xem Hải đã viết những gì và người phụ nữ mà Giang nhiều lần nhắc đến đã viết gì. Hình như , sự việc rất nghiêm trọng đối với con gái tôi lại trở thành con số không dưới mắt tôi. Bây giờ đối với tôi chỉ có một việc duy nhất mà tôi phải làm - như tôi đã từng ao ước được làm - là giải thích để hai con tôi hiểu rằng, tôi và bố của nó đã đến lúc phải mỗi người một con đường. Sự việc xảy ra ngày hôm nay cũng là một điều may mắn cho tôi, vì chắc chắn là Giang, đứa con gái vẫn hay bênh bố nó chằm chặp sẽ không còn cay cú đặt câu hỏi “why?” với tôi. Tôi đứng dậy với cõi lòng nhẹ hẫng. Khép hờ cửa phòng tôi cầm xấp giấy bước lên lầu để trả lại cho Hải. Khi hụt tay làm rơi một tờ giấy, tôi cúi xuống nhặt lên và hàng chữ “người đàn ông cô đơn” đập mạnh vào mắt tôi. Tôi bàng hoàng chôn chân ở bậc thang đầu tiên. Như vậy là sao? “Người đàn ông cô đơn” mà Kim say sưa kể lể với tôi hằng đêm là Hải? Và ngoài Kim ra “người đàn ông cô đơn” lại có thêm một tình nhân nữa là cô của Mi mi, bạn học con gái tôi. Nhớ lại giọng nói hí hửng của Kim mới cách đây vài giờ: - Ngày mai tôi và người ấy gặp nhau. - Hồi hộp không? - Dĩ nhiên là hồi hộp rồi. Chắc là đêm nay không ngủ được quá bà ơi! - OK! thôi ráng ngủ một giấc cho ngon để mai thức dậy sẽ gặp người trong mộng. Tôi chờ tin vui của bà. Tôi cầm điện thoại lên, bấm số của Kim. Nhưng chuông điện thoại chưa kịp reo tôi đã dập xuống. Tôi biết phải nói thế nào đây? Nói tất cả sự thật thì tội nghiệp Kim biết chừng nào? không nói… thì cuộc chạm mặt bẽ bàng này sẽ là một ám ảnh khủng khiếp đối với Kim. Nói? Không nói? Chỉ chừng đó chữ thôi mà nó hành hạ khiến tôi trăn trở cả đêm. Cuối cùng, tôi đành chọn giải pháp im lặng để Kim nghĩ rằng tôi không biết gì cả. Như thế có lẽ đỡ ngỡ ngàng cho Kim và cho tôi hơn. Cả ngày hôm sau tôi làm việc trong sự bồn chồn, lo lắng. Không biết cuộc gặp gỡ ra sao mà buổi chiều Hải bước vào bàn ăn với thái độ thật bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra. Đêm đó tôi nằm lặng im trong bóng tối hồi hộp chờ đợi… nhưng không có một lần nào điện thoại reo. Ngày kế tiếp tôi hoang mang bấm số của Kim nhưng tổng đài điện thoại cho biết số đã bị cắt. Thế là… Vì Hải tôi lại mất Kim lần thứ hai. Và tôi biết. Từ đây cho đến mãi mãi về sau, Kim sẽ không bao giờ để tôi có dịp gặp lại Kim lần nữa. Có thể vì xấu hổ, vì bị tổn thương và vì nỗi oán hận đối với một con người đã nhẫn tâm đùa giỡn lên tấm lòng chân thật của mình. Và vô phúc thay người đó lại là chồng của tôi, người bạn thân của Kim - người mà Kim đã từng xem là “kẻ thù”. Tội nghiệp Kim, cô bạn rất thương của tôi đã bị lừa dối bởi một “con vẹt” chỉ biết lặp lại những điều đã đọc thấy từ sách vở nhưng chưa bao giờ biết dang tay ra để làm một điều tốt đẹp cho người và cho đời
Ngân Bình |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22314 |
Gởi ngày: 19/Oct/2019 lúc 6:34am |
ẦU Ơ... GIÓ ĐƯA Trên
màn ảnh T.V hiện ra một căn nhà nhỏ, giữa một khu vườn sum suê cây
trái. Những tàu lá chuối xanh tươi phe phẩy trong nắng vàng. Mấùy bụi
tre già, một cái ao nhỏ, từng dề lục bình nở hoa tím ngắt. Có tiếng chim
ríu rít trên cành cây. Một thiếu phụ mặc chiếc áo bà ba lụa tím, quần
đen, tóc xõa ngang vai, từ trong nhà bước ra, tay bồng một đứa trẻ được
quấn kín mít, rồi tiếng nữ ca sĩ Hương Lan cất lên sầu thảm : Bỗng
dưng My thấy tim mình nặng trĩu. Mỗi lần nghe mấy lời ru con này là My
chạnh nhớ tới cô Ba, người cô hiền lành tội nghiệp của My... Ông nội có
bảy người con, cô là con gái lớn, ba My thứ năm. Cô lấy chồng năm mười
bảy tuổi, dượng ba Hiếu là con cả nên cô làm dâu rất cực. Cô dượng có
ba gái: chị Mai, chị Xuân, chị Liên và một trai là anh Đông. Chị Mai
giống cô, người nhỏ nhắn, trắng nõn, hiền ơi là hiền. Chị cũng lập gia
đình sớm. Theo My chị Mai là người đàn bà sướng nhất thế giới, vì cả
đời, chị không bao giờ phải chịu đựng cái cảnh “hiến binh gác cửa” hàng
tháng như tất cả những người phụ nữ khác. Và rất chi là phản khoa học:
đều đều mỗi năm chị cho ra đời một nhóc tì! Hình như cũng tới năm sáu
đứa. Gia đình anh Minh sống về nghề ruộng rẫy nên chị đầu tắt mặt tối,
nhà ở tuốt trong đồng xa, quê rít quê rang... Chị Xuân may mắn hơn, lấy
chồng về miệt chợ. Anh Khanh hiền, mồ côi cha mẹ, lúc nào cũng tươi cười
nên rất được lòng mọi người. Chị Xuân to lớn, phốp pháp giống hệt dượng
hai Hiếu. Làm biếng vô song nhưng được cái miệng ngọt như đường cát,
mát như đường phèn. Tối ngày hai bên hàng xóm cứ phải nghe cái giọng
Điêu Thuyền lảnh lót của chị: Anh ơi làm dùm em cái này... Mình ơi lấy
giùm em cái kia... Thậm chí có người nghe:- Anh ơi thằng Khôi...ị! (My
không biết có phải vì lòng ganh ghét khiến cho bà hàng xóm đâm ra...
lãng tai chăng?). Nhưng ngặt nỗi anh chàng Đổng Trác Khanh thì cứ hồ
hởi: - Gì đó em? - Ừa, để đó cho anh làm cho v.v và v.v... Vài
năm sau, với cặp mắt trữ tình ướt rượt cộng với tiếng cười dòn tan, chị
tái giá với một viên sĩ quan góa vợ. Và cái cảnh treo tòn teng trên
võng, cái giọng Bao Tự Điêu Thuyền lại lãnh lót tiếp diễn trong sự...
tức tối của mấy mụ hàng xóm xấu bụng!... Má
thương cô ba Bạch vì cô hiền lành, thiệt thà. Má nói là dượng ba Hiếu
không phải là người tệ bạc lắm đâu. Cao lớn, đẹp trai như một ông tây.
Tốt bụng, hay cà rỡn nên dễ chiếm cảm tình của người chung quanh. Thương
vợ con lắm lắm, chỉ khổ cái là dượng có một quả tim hết sức mềm yếu,
một tâm hồn nhạy cảm tối đa. Mà cái nghề buôn bán rày đây mai đó, nay
Nam Vang mai Sàigòn, đã đem lại cho dượng không biết bao nhiêu là cơ
hội... xấu! Một bận ghe cặp bến Nam Vang, dượng bị cảm nặng, phải vô
nhà thương. Nơi đây dượng được đôi bàn tay ngà ngọc của một bà y tá
người Việt Nam có cái tên rất đẹp là Minh Nguyệt, mới ngoài ba mươi cái
xuân tình, săn sóc tận tâm nên dượng mau lành bịnh. Cô Nguyệt vừa lớn
tuổi vừa không được đẹp nhưng bù lại có cách nói chuyện duyên dáng, ngọt
như đường cát mát như đường phèn. Dượng ba hết bịnh nhưng lại đâm ra
tương tư cô y tá tốt bụng! Sau khi biết được cô Minh Nguyệt vẫn còn
phòng không chiếc bóng, mỗi lần lên Nam Vang dượng đều kiếm cớ tới thăm
người ơn với rất nhiều quà cáp. Và tài ăn nói duyên dáng, thêm tướng mạo
bảnh trai (giữa thế giới ngưới Miên, dượng càng nổi bật bội phần!), Cô
Minh Nguyệt lở thời này còn khuya mới chống cự nổi. Vậy là một cái tổ
uyên ương mới được thành lập trên Nam Vang. Cho đến khi cô Nguyệt sanh
thằng Liệt thì sự phản bội này cũng tới tai cô ba Bạch. Cô ba của My
hiền như cục bột, chỉ biết khóc lóc, thở dài than vắn, chớ cái mục đánh
ghen thì bù trất! Hơn nữa tình địch ở tuốt trên Nam Vang, phần cô, cả
đời chưa bước chưn ra khỏi cái quận Cao Lãnh, nói chi...?! Chợ Cái Dầu
cách Cao Lãnh non hai chục cây số, nhưng thời đó chèo ghe đi cả buổi mới
tới, nên hằng năm cô chỉ về thăm ông bà nội đôi ba lần. Mấy lần sau này
thấy con gái mặt mày héo uá như lá mùa thu, người ngợm cứ teo tóp dần,
bà nội theo tra mãi, cô mới thú thật chuyện tệ hại của dượng Hiếu. Bà
nội lật đật đem chuyện này báo cáo khẩn với ông nội. Tất nhiên là sấm
sét nổi dậy đùng đùng. Gì chớ ông nội cưng con gái số một. Ông liền khăn
đóng áo dài, hét gia nhân hạ thủy ghe hầu, chèo một mạch lên Cái Dầu
quyết hỏi tội thằng rể bất nghĩa. May cho dượng ba Hiếu đang ở trên Nam
Vang, nếu ở nhà dám được ông tía vợ tặng cho vài hèo! Ông nội My tuy
người nhỏ thó, đen đủi, nhưng tiếng nói vang dội như chuông đồng. Cặp
mắt sáng quắc, nhìn ai như muốn soi thấu tim gan người đó. Ông tự biết
mình xấu xí nên hay kể một giai thoại về mình một cách thú vị: Sau khi trình bày tự sự với ông bà suôi và được ông bà này hứa hẹn sẽ giải quyết mọi chuyện cho thiệt tốt đẹp, ông nội yên chí lớn, hân hoan ra về. Nhưng ở đời đâu phải chuyện gì mình muốn cũng được? Cô Minh Nguyệt cho ra đời thêm một đứa con gái là con Thanh Trúc. Đến nông nổi này thì thật là tức nước vỡ bờ. Ông nội lại khăn đóng aó dài trở lên Cái Dầu lần nữa, nhưng lần này ông cương quyết bắt con gái về, kèm thêm hai đứa cháu ngoại chưa lập gia đình là chị Liên và anh Đông. Nhà ông bà nội rộng mênh mông. Ông bà chia hẳn cho má con cô ba cánh bên trái, bên phải thuộc về gia đình chú út với đám con bốn đứa. Cô ba Bạch vốn yếu đuối lại hiền như cục đất, không quen việc buôn bán như má của My, nên đành sống nhờ vào huê lợi của ông bà nội. Vườn dừa bát ngát, gần trăm gốc soài đủ loại, cam, quít, vú sữa, mận... cùng vài trăm mẫu ruộng cho tá điền mướn, ông bà nội dư sức nuôi cô con gái thiếu may mắn của mình. Về vấn đề vật chất không có gì phải lo, nhưng ở cô, My vẫn thấy có một cái gì đó không bình thường. Chẳng hạn như có bữa má sai My đem cho cô con cá lóc, gặp cô ngồi bất động, mắt dõi về một hướng xa xăm nào đó. My kêu cô, cô mấy tiếng cô mới giựt mình trở về hiện tại, mà cặp mắt đỏ hoe, như người vừa mới khóc! My thấy thương cô dễ sợ... Thân thể cô càng ngày càng gầy gò, cặp mắt thụt sâu. Khi cô cười, người đối diện lại có cảm tưởng là cô mếu! My nhớ cái Tết, vài tháng sau khi cô ba trở về ở với ông bà nội, dượng Hiếu có đến xin đón vợ con về Cái Dầu. Không biết hai người nói với nhau những gì, mà ông nội nổi giận đùng đùng, xách ba ton rượt chàng rể chạy có cờ! Dượng phóng vô phòng cô ba đóng chặt cửa, mặc kệ ông già vợ đứng bên ngoài chưỡi xối xả! Sau vụ đó dượng Hiếu trở lên Nam Vang ở luôn với cô Minh Nguyệt và sanh thêm con Thanh Hương... Cũng từ đó cô ba sống lặng lẽ
như một cái bóng, mặt lúc nào cũng buồn rười rượi! Má thương hoàn cảnh
bất hạnh của cô nên giúp đỡ đủ thứ. Ông nội giận cá chém thớt, không
muốn cho anh Đông đi học tiếp. Nhưng má thấy anh thông minh nên cứ theo
năn nỉ và cuối cùng ông cũng bằng lòng cho anh xuống chợ Cao Lãnh, rồi
sau này lên Sài Gòn tiếp tục học lên... Anh Đông thông minh, chịu khó
nên học đâu đậu đó. Có điều với cái đầu óc non nớt ngày đó, My cảm thấy
cái thế giới của người lớn sao mà rắc rối quá chừng chừng! Không rắc rối
sao được? Có ai giải thích cho My hiểu tại sao ông nội có phòng nhì thì
được, mà dượng ba Hiếu thì không? Ông chẳng có ba người con riêng là
gì? Cô Kiều lại giống ba My như đúc nữa mới là lạ! My có hỏi má, nhưng
bị nạt ngang: Còn
một điều cho tới bây giờ My vẫn thắc mắc, đó là trrường hợp anh Đông.
Suốt quảng đời thơ ấu cho đến lúc lập gia đình, anh đã từng chứng kiến
cảnh cô đơn, sự đau khổ tột cùng của mẹ, mà ngay cả bản thân anh cũng bị
ảnh hưởng lây. My tin chắc như bắp là sau này anh sẽ hết sức tránh,
không đi theo con đường đầy gai góc của ba anh. Nên khi anh cưới chị
Nga, mỗi năm đều đều cho ra đời một nhóc tì, tổng cộng hai gái một trai,
mọi người đều tưởng anh chị tràn đầy hạnh phúc. Ngờ đâu một bữa đẹp
trời, chị đi taxi vô cư xá Chí Hòa kiếm My, lúc đó vừa mới lập gia đình.
Vừa khóc tỉ tê chị vừa kể lể: Thuở
còn con gái, chị Nga cũng được liệt vào hạng trung bình. Là con gái
duy nhứt trong một gia đình rất tồn cổ. Chị nghỉ học sớm, hằng ngày lủi
thủi ở nhà lo việc nội trợ với mẹ. Chị không được có bạn. Ông già phán: |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22314 |
Gởi ngày: 23/Oct/2019 lúc 12:22pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22314 |
Gởi ngày: 24/Oct/2019 lúc 8:04am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 191 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |