![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Tâm Tình | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 159 |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23805 |
![]() ![]() ![]() |
Tự Truyện Của TÍM Một chiều Hè im vắng bên dòng sông Cái Lớn. Theo hướng gió mơn man
trên rừng dừa nước, Tím đẩy mái chèo một cách khoan thai, nhẹ nhàng.
Chiếc xuồng nhỏ rẻ nước, lặng lờ trôi ngang đồn Nghĩa Quân. Tiếng đàn và
tiếng hát nghe văng vẳng xa xa. Khi xuồng đến gần, Tím thấy một người
lính đang ôm “cây đàn số 8” – do trẻ em trong làng đặt tên; vì không đứa
nào biết cây đàn này tên là Guitar mà chỉ thấy thùng đàn giống như số 8
– ngồi trên hầm chống pháo kích. Người lính cứ say sưa hát: Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 08/Jul/2025 lúc 3:39pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23805 |
![]() ![]() ![]() |
CON CHIM SÂU Ô. Tác giả: NV. Chu Sa Lan. Người đọc: Thái Hoàng Phi<<<<<<![]() Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 12/Jul/2025 lúc 3:51pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23805 |
![]() ![]() ![]() |
Chuyện Đàn Ông (Đ.Văn) (Chuyện vui, giải trí cuối tuần) (Hình Minh Họa) Ngân Uyển Em viết về chuyện đàn ông vì họ có nhiều chuyện đáng nói lắm! Nhưng em biết chưa bao giờ em được viết dễ dàng và thoải mái như hôm nay, vì viết mà không cần phải lách, phải tránh né gì cả đâu! Bọn đàn ông hết chín phần mười đọc tựa đề này xong sẽ lật qua trang khác ngay. Muốn họ đọc thì phải viết về chuyện đàn bà, chuyện cấm đàn bà, vả lại họ có đọc đi nữa cũng có sao đâu? Ở các xứ Âu Mỹ này làm gì có tổ chức, có cơ quan nào bảo vệ họ đâu mà sợ ? Trước tiên em xin thanh minh cùng các chị rằng: Em không có thù oán cá nhân gì với bọn họ. Em cũng có gia đình, nghĩa là cũng có một tên nô lệ da vàng hầu hạ như ai, chớ không phải thuộc loại gái già khú đế, vất ra đường, năm, bảy ngày không ai nhặt. Thôi, để em kể lại chuyện đời em cho các chị nghe nè: Thuở còn con gái, em nổi danh là Người Đẹp, lại còn được tiếng nết na đức hạnh nữa. Ba mẹ em thuộc dòng dõi Nho gia nên dạy dỗ em rất kỹ, nào là tam tòng tứ đức, nào là nhân lễ nghĩa trí tín, nào là xuất giá tòng phu, lấy chồng phải gánh vác giang sơn nhà chồng. Cho nên em rất đắt mối, chưa học xong trung học mà đã đám này đám nọ, ông bà này đến coi mặt cho con, cậu mợ kia đến thăm dò cho cháu. Nói ra cứ tưởng em được tha hồ chọn lựa, kỳ thực quyết định chính là mẹ em, mà lựa theo tiêu chuẩn nào thì hiện em cũng chưa rõ nữa. Thế rồi đến ngày đám cưới, mẹ em kêu em vào dặn dò. Nếu muốn không bị chồng bắt nạt thì khi vào phòng tân hôn, phải chạy lại ngồi ngay trên đầu giường chỗ gối chồng em nằm. Trời đất ơi! Không biết các cụ nhà ta bị đàn ông bắt nạt thế nào mà thần hồn nát thần tính, rồi đâm ra dị đoan mê tín lẩn thẩn thế. Từ ngày về làm dâu nhà họ Nguyễn, em được tiếng là vợ đảm, dâu hiền, các cụ cứ khen rối rít cả lên, đi đâu cũng đem ra khoe, làm em cũng được hãnh diện, hai lỗ mũi cứ phồng lên, rồi em cật lực đem thân ra làm dâu làm vợ!. Các chị xem, đây là thời khóa biểu mỗi ngày như mọi ngày của em: – 6 giờ sáng đã rón rén thức dậy pha trà hầu bố chồng, rửa mặt rửa mũi qua loa; – rồi 7 giờ sáng vào đánh thức chồng dậy, dọn điểm tâm cho chàng trước khi đi làm, xong rồi quét dọn nhà cửa; – đến 9 giờ sáng xách giỏ theo mẹ chồng đi chợ, bà vừa mua vừa trả giá vừa giảng giải cho em biết lựa con cá nào ngon, con gà nào tơ, bó rau nào tươi, phải biết đối đáp thế nào với những cô hàng chua ngoa đanh đá; – 11 giờ về đến nhà, nấu cơm nấu canh cho cả nhà xơi; thường thì mọi người ăn được nửa bữa em mới có thì giờ ngồi vào bàn ăn, ăn xong lại dọn dẹp; – trưa đến giặt giũ, là ủi áo quần, – chiều vừa tắt bóng lại nổi lửa nấu cơm, – đến 8,9 giờ tối mới tạm xong công việc; tắm rửa xong, vào phòng mệt muốn chết, cặp mắt muốn ríu lại, nhưng việc đã hết đâu, chàng bảo hôm nay làm việc mệt quá, mình đấm bóp cho anh một chút nhé, rồi còn chuyện kia nữa chứ! Xong rồi chàng quay lưng ra ngủ khò. Cuộc đời em cứ từ từ trôi qua như thế, mà em tưởng tất cả những đàn bà trên thế giới cũng có một cuộc sống như em, như lời mẹ chồng thường nhắc nhở. Rồi cứ một năm em sòn sòn đẻ mắn như gà, rồi việc ơi là việc, hết chồng lại con, hết bếp lại núc, hết nhà lại cửa; thế mà lạ thật, em chả oán trách than van gì cả. Thỉnh thoảng về nhà cha mẹ, em thấy trong ánh mắt của mẹ em một thoáng ái ngại, còn các em em thì phản đối ra mặt. Chúng nó nói xa nói gần, có khi nói thẳng, nhưng em cứ cho là quá tân thời, tiêm nhiễm theo đời sống thác loạn Âu Mỹ, nên thường không thèm chấp, có khi em thường đem dạy những bài học luân lý, đạo đức cho bọn chúng nghe nữa, chúng nó cười lắc đầu ngán ngẩm, coi trường hợp em như đã hết thuốc chữa rồi! Thế rồi miền Nam thất thủ, em và gia đình chồng may mắn được lên tàu đào thoát. Qua đến Montréal, em vẫn giữ vai trò nội trợ như trước, nhưng lần hồi rồi chồng em cũng phải để cho em đi làm; thực sự, một mình chàng kham không nổi gánh nặng tài chánh của cả gia đình đâu!. Thú thực với các chị, lần đầu tiên phải đi làm em sợ quá, nhưng rồi cũng quen đi. Mà hình như đàn ông bên này họ lịch sự, chiều chuộng đàn bà quá chừng. Lần hồi rồi em cũng biết ở các nước Âu Mỹ đã có cuộc giải phóng phụ nữ từ lâu, rồi em cũng nghe đến tai câu: Nhất đàn bà, nhì chó mèo, thứ ba là cỏ cây, thứ tư mới đến đàn ông gì đó đó? Em ngẫm nghĩ đến cả mấy tuần, rồi em mới rõ. Thì ra mười mấy năm trời nay người ta đã lừa phỉnh em, người ta bịt mắt em, người ta dụ dỗ em dựa theo những cuốn sách từ thời thượng cổ bên Tàu để bắt làm tôi mọi không công. Trời ơi, tức ơi là tức! Mười mấy năm của tuổi xuân thì, mười mấy năm đẹp nhất của một đời người con gái bị người ta lợi dụng mà không hưởng được chút gì, các chị nghĩ coi có đáng thù giận không? Thế rồi em sắp đặt kế trả thù, không phải để riêng cho em đâu, mà cho toàn thể phụ nữ trên thế giới nữa đó. Em bắt đầu đọc sách, tham khảo, suy gẫm, gia nhập những hội đoàn phụ nữ để mở mắt ra. Thì ra đến giờ em chưa hiểu chưa biết gì hết về cái giống Đàn ông kia cả. Từ nay em xin gọi giống đàn ông là “bọn họ” cho tiện việc! Kể ra em đã lịch sự quá rồi! Hóa ra từ xưa đến giờ, từ Tây qua Đông, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào bọn họ cũng ăn hiếp chúng mình đủ kiểu! Các chị coi, ở bên Tàu, bọn họ đặt ra biết bao luật lệ, bao nhiêu ràng buộc để hành hạ các cụ bà, để phục vụ họ. Nghĩ cũng quá tội cho các cụ bên Tàu, ai đời chân người ta đang đi đứng ngon lành, họ bắt bó béng nó lại. Hồi đầu em cũng tưởng bọn họ muốn cho chân các cụ bà đẹp, từng bước nở hoa sen, thôi thì cũng được đi, bây giờ em mới biết họ bó chân các cụ với mục đích khác, họ nghĩ bó chân cho nhỏ, ít đi ít đứng, thì chổ khác nở ra to để phục vụ bọn họ, nghĩ có giận không? Còn bên Tây, thời Trung Cổ, bọn họ đặt ra cái khóa trinh tiết bằng sắt nặng trình trịch, đi chinh chiến thì đem chìa khóa đi theo. Có mấy đứa mấy năm sau trở về, thấy vợ mình già nua xấu xí, thế là nó vờ bảo chìa khóa lạc mất đâu rồi, thế có chết con người ta không? Còn ở bên Trung Phi bây giờ, ở cái xứ U Đít gì đó, vẫn còn cái trò cấm đoán đủ thứ. Ra đường thì phải còn che mặt, mặc quần áo năm bảy lớp dù trời nắng chang chang. Lại còn phải sống trong cái harem nữa chứ, cứ như đàn bò cái, bầy gà mái? Hồi xưa ở xứ Chiêm Thành còn có luật lệ, mỗi khi chồng chết, họ đem thiêu luôn các bà vợ. Các chị nhớ Huyền Trân Công Chúa không? Cũng may có ông Ngân Uyển đi vào được chiều thứ tư, ngược dòng thời gian, đến cứu kịp thời nếu không đã chết thiêu mất tiêu rồi còn gì? Hiện chừ bên Phi Châu còn tục lệ cắt mòng đóc (clitoris), ai đời con gái người ta mới 6, 7 tuổi bị đè ra cắt béng đi, cho hết khoái cảm về sau, các chị nghĩ có dã man hung ác không? Chơi gì kỳ vậy? Còn các cụ bà nhà ta, thôi em chả cần phải viết đi viết lại làm gì những điều các chị đã biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng càng nghĩ lại càng tức lộn ruột. Hồi còn là con gái, các cụ phải lo lắng cho gia đình, hết bếp núc đến đồng áng, trong lúc bọn trai thì cho đi học đi chơi tùy ý, cái gì mà “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô”. Đến tuổi lấy chồng, các bà mối bà mai đến nắn tay nắn chân, sờ tai vạch tóc, coi có khỏe mạnh, có mắn đẻ không, để đem về làm dâu, thực ra là để làm việc nhà chồng! Nói phải tội, chắc chả có cụ nào được thỏa mãn sinh lý một lần trong đời. Các cụ chỉ dám than thở qua ca dao, qua câu hò câu hát, bạo hơn, như cụ Hồ Xuân Hương làm thơ châm biếm, thế là bọn họ ghép cho bao nhiêu là tội. Về làm vợ, các cụ phải gánh vác giang sơn nhà chồng, làm việc bất kể ngày đêm, rồi lại đẻ đái sòn sòn, làm sao mà không sồ sề, không già trước tuổi ra được? Thế là bọn họ lấy cớ để lấy vợ hai, vợ ba. Mà còn chưa đủ, họ lại bày đặt ra chốn kỹ viện, thanh lâu, đem chị em ta ra làm trò chơi giải trí nữa cơ! Còn chuyện khổ nhất của Đàn bà con gái chúng ta là chuyện kinh kỳ, một tháng bốn năm ngày đau khổ biết chừng nào. Thế mà bọn họ cũng nỡ đem ra làm đề tài diễu cợt, nào là mang cờ Nhật, nào là ngày đình chiến có điều kiện, nào là Chu Du thổ huyết, thật dơ dáy quá sức đi! Đến lúc sinh nở, họ dông tuốt đi luôn để ta vượt cạn một mình, rồi tò te với cô em vợ? Qua xứ này, theo phong tục, họ phải vào phòng sanh để giúp đỡ vợ, thế là chín đứa trên mười xỉu tại chỗ. Chao ơi, càng nghĩ em càng nộ khí xung thiên! Em đã quyết định rồi, em nhất định phải làm một cái gì đặc biệt mới hả mối giận này, mà bây giờ em cũng khôn ngoan thận trọng ra rồi, muốn trị họ cho đến nơi đến chốn, thì phải biết mình biết người, nghĩa là phải biết rõ các khuyết điểm của họ. Trước tiên về thân thể vóc dáng, bọn họ thường tự hào là phái khỏe, còn chúng ta chỉ là một cái xương sườn của họ. Quả thực bọn họ cao lớn khỏe mạnh hơn ta chút ít, có điều càng to càng khỏe, thì chức vụ cao nhất cũng chỉ làm đến cận vệ cho tổng thống là cùng. Ta tuy bé mà bé hạt tiêu, bé nhưng dẻo dai, còn hơn lớn mà bở rẹt à! Về phần sắc đẹp, chị em chúng ta có vòng 1, vòng 2, vòng 3 cong cong mềm mại, còn bọn họ thì thẳng đuồn đuột, lòng tha lòng thòng, thật đểnh đoảng vô vị như cặp vú đàn ông. Còn mặt mày, đứa thì hói đầu, đứa thì râu tóc lởm chởm, mũi miệng thô tháp, đôi mắt khi thì liếc ngang liếc dọc, khi giận thì đỏ kè hung hãn …. Nói về tính tình, bọ họ thường tự cao tự đại, ba hoa khoác lác, dóc xạo nổ, đôi lựu đạn, ít chịu thua ai, cho nên nếu có bị hiếp đáp cũng giả bộ ra vẻ ta đây là người lớn không thèm chấp, đó là một khuyết điểm lớn mà ta phải biết lợi dụng để khai thác họ! Ngoài ra họ còn ham danh ham lợi, thích làm tiền, ta phải xúi dục khích bác để bọn họ đem nhiều tiền về cho ta tiêu, lại còn thích ngọt, thích được nịnh nọt, ta phải biết, để dễ nắm mũi kéo đi! Hiện nay trên thế giới biết bao nhiêu phong trào nổi lên giành lại sự công bằng cho phụ nữ, thế mà vẫn có một số chị em sợ sệt vớ vẩn. Các chị sợ rằng bọn đàn ông bị hiếp đáp quá sẽ chủ bại, nhu nhược lờ khờ, đâm ra biếng nhác ù lì, rồi không chịu làm việc để phục vụ chúng ta. Các chị này bị hiếp đáp quá nhiều và quá lâu nên đâm ra lẩn thẩn, phải cần có thời gian để giải độc. Em nghĩ thật ra các phong trào phụ nữ chưa nhằm nhò gì đâu các chị ạ! Sau mấy năm nghiền ngẫm, em đã tìm ra chân lý, tìm ra nguyên nhân chính của sự đau khổ của chúng ta, và đã tìm ra phương pháp chữa trị tận gốc. Em không nói ngoa đâu, các chị đọc tiếp sẽ rõ: Sự đau khổ chính của chúng ta là mang thai, sinh sản, và vấn đề kinh nguyệt, có phải không các chị? Nghĩ đi nghĩ lại, giải quyết dễ ợt hà! Thời buổi này là thời buổi văn minh, cắt chỗ này ghép chỗ kia, các bác sĩ làm như trở bàn tay. Thế rồi em nghĩ sao không cắt tử cung rồi ghép vào bọn đàn ông để chuyện bầu bì từ nay giao khoán cho họ. Còn chuyện thụ thai được hay không là chuyện khác, đó là chuyện của họ, họ phải tự xoay sở lấy, việc gì đến ta? Từ thuở tạo thiên lập địa, giống cái chúng mình đã đảm trách công việc truyền giống rồi, đến nay là phiên họ, em nghĩ cũng không sớm lắm đâu. Suy nghĩ chín chắn xong em đi tham khảo ý kiến của các giới phụ nữ khắp năm châu, ai ai cũng cho là ý kiến độc đáo mới lạ từ cổ chí kim chưa ai nghĩ đến. Sau đó em xin đến gặp bà chủ tịch Hội Nữ Y Sĩ Thế Giới. Bà gật gù đồng ý ngay trên nguyên tắc, nhưng bảo phải thử ghép các giống khỉ vượn trước, để xem kết quả ra sao? Em vội trả lời: – Ối dào, việc gì phải thử vào khỉ cho dây dưa với Hội Bảo Vệ Súc Vật? Ta cứ vào các trường đại học, tuyển một số tình nguyện thí nghiệm, cứ hứa với họ là sau khi thành công sẽ cho làm đàn bà luôn, em nghĩ có khối đứa tình nguyện xin được ghép. Quả nhiên khi vào các trường đại học tuyển người, số thí sinh xung phong tình nguyện đông không kể xiết, thậm chí có nơi còn đi đến xô xát để giành chỗ nữa. Rồi kết quả các cuộc cắt ghép thành công ngoài dự định của các nữ bác sĩ giải phẫu. Chỉ có vài sự trục trặc nhỏ như bọn đàn ông phút chốc lại trở thành đàn bà, mừng rỡ quá như hóa điên hóa cuồng, đi đâu cũng khoe khoang ầm ĩ cả lên, làm nhà em tràn ngập đơn xin, còn ông bưu điện vất vả ngày đêm để nhận, chuyển các thư từ, giây thép từ khắp năm châu gửi về xin cắt ghép. Rồi em lại lên gặp bà chủ tịch Hội Nữ Y Sĩ Thế Giới, bà phục em quá, xin em làm cố vấn cho hội, rồi còn đề nghị trao 2 giải Nobel về y học, và nhân quyền năm tới cho em, vì có công trong cuộc giải phóng phụ nữ. Em nhún nhường: – Việc đó nhằm nhò gì, phụ nữ Việt Nam chúng tôi còn có những kế hoạch kinh thiên động địa nữa, có thể đảo lộn cả thế giới như chơi na! Sau đó em đến gặp bà chủ tịch Hội Nữ Luật Sư Thế Giới để bàn định soạn thảo một luật gia đình cho toàn cầu. Điều khoản chính là trước khi thành hôn, người chồng phải được ghép tử cung của vợ. Từ nay về sau chuyện sanh sản phải do phái nam đảm trách, đàn bà chúng ta sẽ rảnh tay để làm những chuyện khác, chuyện gì thì hiện giờ em chưa nghĩ đến đâu …. Công chuyện ghép tử cung đại khái kể cũng tạm xong. Chiều nay về đến nhà đã hơn 7 giờ tối, tên nô lệ da vàng đã cơm nước sẵn sàng, ân cần đưa khăn cho em lau mặt, rồi kéo ghế mời em ngồi xơi cơm, trông hắn độ này nhũn nhặn ra hẳn. Ăn xong, hắn mời em đi xem xi nê, phim “Một Thế Giới Không Đàn Bà”. Phim thật hay, chuyện giả tưởng ấy mà, một thế giới mà đột nhiên đàn bà biến mất cả, bọn đàn ông sống với nhau mất thăng bằng, nổi điên nổi khùng chém giết lẫn nhau, cuối cùng cả thế giới bị tận diệt luôn… Ra về, tên nô lệ da vàng củ̉a em nhẹ nhàng thú nhận: – Phim đó diễn tả rất đúng, một thế giới không có đàn bà là một thế giới chết, đàn ông chúng anh rất cần phái nữ, có đàn bà cuộc đời mới có ý nghĩa, đúng theo luật âm dương của tạo hóa! Sau khi đắp chăn cho em, hắn hôn lên trán em, chúc em ngủ ngon rồi tiếp: – Chúc em tối nay có một giấc mơ “Một Thế Giới Không Đàn Ông”! Nói xong hắn cười, em ngờ ngờ thấy trong nụ cười của hắn có một cái gì khó hiểu, đễu giả, một cái gì ranh mãnh tinh ma khiếp ??? Thế rồi em nằm mộng thấy “Một Thế Giới Không Đàn Ông“ thiệt các chị ạ! Chao ơi, kinh khủng quá, một thế giới chỉ toàn đàn bà là đàn bà, càng nghĩ lại càng rùng mình, mồ hôi tay mồ hôi chân cứ rịn ra, em không dám kể lại đâu, em sợ quá rồi! Thôi cái kế hoạch cắt ghép tử cung phải đem vất vào sọt rác cho rồi, còn cái giải Nobel nữa, em chả thèm vào đâu! Mà nghĩ cho kỹ, mình còn đòi gì nữa, đàn ông người ta quá tốt, dễ “khương”, người ta làm việc như trâu bò để lo lắng cho gia đình, đùm bọc che chở cho mình, thế mà thấy người ta ít nói mình cứ kiếm cách ăn hiếp người ta, bày đặt ra chuyện này chuyện nọ để tìm cách hạ người ta, nghĩ lại em thấy thẹn thùng quá! Thôi, em sẽ ra Tòa Đô Chánh ngay để xin lập Hội Bảo Vệ Đàn Ông, kẻo không họ tuyệt chủng mất thôi??? Chúc các chị tối nay ngủ ngon, mà đừng nằm mơ thấy “Một Thế Giới Không Đàn Ông” nghen!!! Ngân Uyển |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23805 |
![]() ![]() ![]() |
Yêu Nhau Vì Tình, Sống Với Nhau Vì Nghĩa, Nắm Tay Nhau Là Nghĩa Tình![]() Đã tới giờ ăn trưa rồi. Mở tủ lạnh, tôi chẳng tìm thấy món gì ưng ý cho một bữa trưa sau khi dọn dẹp xong garage xe mệt mỏi, sắp xết ba cái đồ vụn vặt cho vào thùng, viết tên thùng chứa đồ và cất lên trên kệ. Miệng thì thèm một tô gì có nước nóng. Mua phở thì mất thì giờ và phải mặc quần áo lái xe đi. Thôi thì mở thùng mì gói, kiếm một tô mì cay Thái Lan Tom Yum, cái mùi vị xả ớt chua chua tôi ưa thích, thêm nước xôi vào, cắt vài cọng hành lá, bỏ vào vài miếng tàu hủ chiên và chờ vài phút là xong. Đặt tô mì lên bàn ăn mà mùi thơm ngửi đã thấy nhấp nháy lỗi mũi, vắt thêm vào nửa quả chanh để tô mì mà tôi không cần biết cái vị của nước lèo nó mặn hay lạt. Trước sau gì, nó phải trở thành mì chua thì tôi mới chịu. Phở cũng thế, phải thành phở chua. Tôi chọc đôi đũa vào để khuấy mì lên chuẩn bị ăn. Bỗng nhiên, thấy mồ hôi rịn ra trên trán. Tôi nghĩ chắc hơi nóng của tô mì hắt lên mặt mình. Tôi lấy giấy ăn thấm lên trán nhưng sao tay tôi lại có vẻ run run với tờ napkin. Tôi bỏ đũa xuống vì cảm thấy hơi chóng mặt một chút. Giống như mọi lần, mỗi khi chóng mặt là tôi lấy máy đo mạch máu ra check mạch xem sao. Cái máy đo để trên bàn cách tôi một sải tay. Tôi với lấy và cặp vào tay đo thử ngay xem mạch bao nhiêu. Thường thì máy bắt đầu bơm hơi, số cũng tăng lên tới chừng 140 thì bắt đầu xẹp hơi và số tụt xuống. Kết quả thường lệ của mỗi sáng tôi check là khoảng trên dưới 120/75 nhưng lần này, máy bơm hơi lên lâu hơn bình thường và con số chạy lên tới 160 mới bắt đầu xẹp hơi và hạ số xuống. Trời! lần đầu tiên tôi đọc 160/91. Đã chóng mặt giờ thì hoảng hồn hơn, tôi gọi vợ tôi: -Em ơi! anh thấy chóng mặt, tension cao quá, đưa anh đi nhà thương. Vợ tôi đang ngồi xem TV, hết hồn, vội chạy vào phòng thay quần áo. Còn tôi, đứng lên, lảo đảo bước ra salon để ngồi chờ. Khi đặt đít lên salon, trán tôi vẫn tiếp tục đổ mồ hôi nhiều hơn, cái đầu tôi nặng chĩu không ngẩng lên nổi, tay chân gần như xụm luôn. Tôi không còn dơ tay lên được và ngã xuống một bên salon. Tôi la lên: -Em ơi! kêu 911, 911. Vợ tôi từ trong phòng vùa chạy ra vừa cằn nhằn: -Gì mà gấp vậy? Chừng thấy tội nằm ngả nghiêng trên salon và lịm đi thì mới hiểu. Không đi nhà thương kịp rồi, vợ tôi liền kêu 911. Trong trạng thái lơ mơ, tôi vẫn còn nghe được lời vợ tôi nói chuyện với 911 tiếng được tiếng không. Một chút xíu sau là nghe tiếng chân rầm rầm bước lên cầu thang nhà tôi vì tôi ở tầng 2. Tôi ngước mắt nhìn thấy 2,3 người lính cứu hỏa Mỹ cao to đang cầm một cái ghế lên đến hỏi tôi. Có lẽ họ đã biết tôi bị cái gì rồi. Cho nên, tôi nghe họ bảo tôi: -Cười – nhíu mặt – nhếch môi – nói Ê – A – dơ tay – dơ chân,… Tôi làm theo nhưng không biết có đúng không. Chỉ biết rằng, tôi không dơ được tay và chân bên phải lên nghĩa là liệt nửa người bên phải. Thế là họ bưng tôi dậy, cho ngồi lên ghế cột lại, đưa xuống cầu thang và để lên băng ca của xe cứu thương vừa mới tới để đưa tôi đi nhà thương cấp cứu. Tôi vẫn nhớ con đường quen thuộc từ nhà tôi tới nhà thương xa khoảng 3 miles. Trên đường đi, toán xe cứu thương tiếp tục nói chuyện và hỏi tôi mọi thứ về tên họ, năm sinh, địa chỉ và có biết là đang được chở đi đâu không, tại sao,… để biết chắc là tôi còn tỉnh trí và hiểu được. Tôi không nhớ là tôi có được cho thuốc gì cấp cứu gì không nhưng có lẽ là có. Tôi vẫn tiếp tục trả lời với giọng thều thào, ngọng nghẹo và nho nhỏ nhưng không sai câu hỏi. Tới nhà thương là đã thấy y tá chờ sẵn ở cửa building ER. Tôi nằm trên băng ca được đẩy vào và chuyển sang giường bệnh viện ở trong phòng khám. Tôi vẫn tỉnh nhưng trong trạng thái lơ mơ. Bác sĩ bắt đầu chẩn bịnh ngay, hỏi tôi và bảo tôi làm vài cử động của một người bị stroke tê liệt giống như khi phải làm ở nhà lúc toán xe cứu hỏa tới cấp cúu: -Nói vài chữ Ê A- cười nhếch môi – nhăn mặt mày – nhíu mắt – nắm tay và bóp – dơ tay chân phải và trái lên xuống…. Tôi vẫn hiểu và cũng làm được hết nhưng không rõ là được mấy phần trăm, nhưng tôi biết rõ là tôi không thể nào dơ được cánh tay phải và chân phải lên. Tôi còn nhớ cái cảm giác là lúc đó, đầu tôi ra lệnh tay phải chân phải dơ lên nhưng chúng nó vẫn lì nằm yên tại chỗ. Tôi cố gắng và có cảm tưởng nó nặng như tảng đá núi, không nhúc nhích được đến nỗi tôi bực quá, miệng la lên trong tiếng bất mãn, uất ức và ú ớ không nên lời. Lúc đó vào khoảng 2,3 giờ chiều. Chắc chắn là họ có cho tôi thuốc nhưng không ai nói gì với tôi và tôi cũng chẳng biết gì hơn là cứ nằm trên giường với giây nhợ đo áp huyết và tim cùng nước biển rồi thiếp đi bao lâu không nhớ. Nằm mơ màng một chặp thì nghe tiếng vợ tôi vào thăm. Tôi mừng và tỉnh dậy nhưng không hiểu khuôn mặt tôi như thế nào. Nhăn nhó hay quạu cọ dễ thương hay méo xẹo. Không biết lúc đó là mấy giờ nhưng tôi đoán là khoảng 6 giờ chiều. Hình như tôi bắt đầu tỉnh táo được một chút và nói chuyện với vợ nhiều hơn. Đột nhiên, bất ngờ, tôi khám phá ra là cánh tay và chân phải của tôi nó cử động được rồi. Tôi thử co chân phải lên. Trời! nó nghe lời tôi thật, tôi dơ tay phải lên cao, nó làm đúng như vậy. Tôi làm thử cho vợ tôi xem và vợ chồng tôi mừng quá. Tuy rằng, nó nghe lời nhưng tôi vẫn không dám tin là nó nghe lời 100% đúng và nhanh chóng bởi phải chờ bác sĩ tới xem sao. Tôi vẫn tiếp tục nói chuyện với vợ tôi với một giọng nói mới mẻ có mầu sắc tươi vui hơn. Nào là “có mang phone vào cho anh không? Có đem cái charger cho anh không? có báo tin cho con chưa?” Đang lúc trò chuyện thì thấy y tá vào, mang cho tôi nước uống và một miếng sandwish ăn cơm tối. Vợ tôi liền báo tin cho y tá biết tình trạng mới này. Y tá bèn bắt tôi làm lại thử xem. Cô ta tươi cười và ngạc nhiên vô cùng. Dù không giải thích được, cô ta nói sẽ báo cáo cho bác sĩ hay. Quay lại nhìn thấy miếng sandwish, tôi mới cảm thấy đói bụng. Bữa ăn thanh đạm và nhẹ nhàng nhưng ngon miệng vô cùng, nhất là có vợ ngồi bên cạnh. Ăn xong, vợ tôi dọn dẹp mọi thứ và hỏi tôi có cần gì nữa không trước khi ra về. Tôi lắc đầu và lần đầu tiên trong cuộc đời của tôi, tôi muốn nói với vợ tôi một vài lời nhưng nghẹn ngào và cảm thấy xấu hổ bởi những lời tôi muốn nói hình như không đúng giờ đúng giấc, không phải lúc này và cũng không phải ở cái tuổi này. Lỡ nói ra mà bị vợ lườm cho với ánh mắt hình viên đạn thì tôi sẽ nằm chết trên giường như Từ Hải chứ không được đứng. Mới vào nằm nhà thương dù chỉ vài tiếng đồng hồ mà có được người vợ của mình ngồi cạnh hỏi han, chăm sóc và lo lắng, tôi chợt thấy hình như có một điều gi mới mẻ trong hạnh phúc và may mắn của tôi. Tôi vẫn nhớ tới các cụ cao niên như tôi mỗi ngày nằm trên giường ở nhà dưỡng lão, mắt luôn luôn hướng về cánh cửa ra vô để chờ đón con cháu chạy vào thăm nuôi chăm sóc từ sáng cho đến tối nhưng chỉ thấy toàn những khuôn mặt xa lạ, chẳng ai đoái hoài ngó đến mình, không ai buồn để nói với mình một lời hỏi thăm hay nhêch miệng trao cho mình một nụ cười an ủi thân thiết. Thế nên, lòng tôi muốn nói với vợ một vài lời nhưng nói it thì sợ không đủ, nói nhiều thì e không thật nhưng không nói thì thấy không an tâm. Cuối cùng, trước khi vợ tôi rời khỏi phòng, tôi đưa bàn tay trái tôi ra cầm bàn tay của vợ tôi. Vợ tôi đứng im, không nói một lời gì, hơi ngạc nhiên và có vẻ hơi lặng người đi một chút. Tôi cảm thấy có một luồng hơi nóng vừa truyền qua tay tôi từ một cái nắm tay rất êm ái nhưng thật chặt chẽ, một bàn tay ngày xưa thon nhỏ mềm mại của hơn 50 năm trước đây bây giờ thì vẫn nhỏ nhắn nhưng không còn thon đẹp mềm mại mà đã gầy guộc gìa nua co lại theo cuộc đời và tuổi tác. Tôi nghĩ là vợ tôi đã hiểu là tôi muốn nói một điều gì với nàng. Có thể là một trong những điều “cám ơn em – anh yêu em – anh thương em”. Với tôi, điều nào cũng là điều tôi muốn nói nhưng không phải vậy. 50 năm trước đây, lúc còn son trẻ, tôi đã thường nói với người yêu và rồi là vợ tôi câu “anh yêu em hay anh thương em.” 50 năm sau này, tôi chỉ muốn nói có một câu “Cám ơn em.” Bây giờ, tôi mới hiểu ngôn ngữ Việt, trong cuộc sống của vợ chồng càng về tới đích, ý nghĩa của hai chữ: Tình Nghĩa là gì? Yêu nhau vì tình, sống với nhau vì nghĩa, nắm tay nhau là tình nghĩa. Đó chính là lời “Cám ơn em” tôi muốn nói với người đã yêu tôi và đã sống với tôi tới trọn cuộc đời. Khi vợ tôi ra về, một lúc sau, tôi nhận được một cú phone bất ngờ của một người bạn thân kêu vào. Tôi tưởng là sẽ hỏi thăm tôi và hơi ngạc nhiên là tại sao biết được vậy, nhưng chưa kịp mở lời, cô ta đã nói ngay: -Ông có nghe tin ông Trump bị bắn không? Kinh quá. Hình như bị thương chứ không chết? Tôi đang mơ mơ màng màng, nghe thế, tôi vội cải chính: -Không. Tôi đang nằm nhà thương. Người bạn tiếp lời -Nhà thương nào? Không biết. Tôi nhắc lại một lần nữa: -Không sao. Tôi đang nằm nhà thương. Tôi nghe câu cuối cùng: -Ừ! để tôi nghe tin tức tiếp, đang lung tung quá. Tôi sẽ kêu cho ông hay sau. -OK. Điện thoại cúp và cho đến hôm nay, đúng một năm tròn, tôi vẫn chưa được nghe người bạn nói cho biết “nhà thương nào?” hay hỏi “ai nằm nhà thương?” Đây chỉ là một câu chuyện bình thường của một ngày tôi không bao giờ quên, ngày 13 tháng 7 năm 2024, có vui lẫn buồn, vẫn lo sợ và không bao giờ quên. Ngày đó, bạn tôi báo tin là ứng cử viên tổng thống Donald J Trump bị ám sát hụt mà không chết. Ngày đó, tôi đang nằm trong nhà thương vì bị mini stroke tê liệt nửa người bên phải. Ngày đó, lần đầu tiên, tôi đã nắm tay vợ tôi và ở ngày tháng này, tôi đã hiểu được tình nghĩa vợ chồng cuối cùng như thế nào. Cám ơn thượng đế đã cứu mạng sống của ông Trump và cũng xin cám ơn thượng đế đã cứu luôn mạng tôi vào ngày hôm sau 13 Tháng Bảy, 2024. Ngày hôm sau, 14 Tháng Bảy, tôi đã được hồi phục 100%. Bao nhiêu cái test chụp hình, MRI, ultra sound tim và não đều “negative.” Tôi được cho trở về nhà với tay phải chân phải đã cử động hoàn toàn tốt đẹp và mạnh mẽ như trước đây nhưng trong một trái tim mới.
Phil Nguyễn Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - Hôm nay lúc 12:26pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 159 |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |