Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 158 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23678
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 24/Feb/2010 lúc 7:59am
 
 
Bí mật của sự lặng im!
 
Sự im lặng là điều cần có trong cuộc sống. Tình Bạn cũng vậy, nó cũng cần những khoảng lặng đủ dài để cùng chiêm nghiệm cùng suy nghẫm về những điều đã qua và những gì sắp tới. Nhưng khoảng lặng đủ dài đó là bao lâu?

Đôi khi sự im lặng không có nghĩa là không có gì để nói. Khi bạn cho ai đó nghe một bài hát mà bạn yêu thích, khi bạn cho ai đưa ai đó đến một nơi đẹp. Trước sự im lặng của họ, bạn hãy nghĩ rằng, tâm hồn họ đang lắng xuống vì vẻ đẹp của cảnh vật và nét đẹp của những vần thơ. Và lúc này, cảm xúc chưa kịp thốt nên lời đó chính là sự lặng im.

Khi một câu hỏi của bạn đặt ra và cuộc sống ném trả lại bạn sự lặng im thay cho câu trả lời. Hỡi bạn mến, hãy đừng vội nghĩ rằng cuộc sống đang thờ ơ và thế giới đang quay lưng lại với bạn. Bởi chính lúc này đây cuộc sống đang dạy cho bạn bài học về sự lặng im. Từ khoảng lặng ấy, bạn sẽ thấy được nhiều hơn bạn nghĩ.

Khi bạn nói bạn quý mến một ai đó mà không nhận lại được một lời nói nào tương tự ngoài sự lặng im. Bạn đừng nghĩ rằng câu nói mình vừa nói ra không có giá trị. Bởi có thể sự im lặng không phải là một câu trả lời bạn đang mong đợi, nhưng bạn hãy tin rằng câu nói đó không tan trong hư vô mà nó đã thấm rất nhiều vào người nghe. Vì vậy, hãy im lặng nhiều thêm chút nữa để lắng nghe thấy sự yêu thương và để thấy mình được yêu thương.

Hãy đón nhận những người đến trong đời bạn một cách vô điều kiện. Đừng đòi hỏi hay suy xét. Trước một sự lặng im cần thiết đủ dài, bạn hãy tận dụng suy nghĩ và coi đó là một món quà nhỏ mà cuộc sống dành tặng bạn.


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 24/Feb/2010 lúc 8:02am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23678
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 24/Feb/2010 lúc 8:56am
 Xanh vỏ đỏ lòng
thbeautypinkrose.gif%20beautiful%20roses%20image%20by%20moanaw0

Tôi trở về ấp Xóm Giá vào thời điểm nông dân đang thu hoạch mùa dưa hấu. Tôi nhớ ngày tôi ra đi giữa buổi chiều có một người đứng ở đầu xóm ngóng mãi cho đến khi bóng tôi mất hút ở phía bến xe thị trấn.

Dù không ngoái lại nhìn, nhưng tôi vẫn hình dung chị Hương mặc chiếc áo màu tím với mái tóc lòa xòa ngang vai đứng lặng dưới bóng hoàng hôn. Những ngày xa quê, tôi thường nhớ về hình ảnh của chị Hương như nỗi hoài niệm vừa thi vị vừa da diết. Tôi chậm rãi bước, hướng mắt ngắm nhìn những ruộng dưa cạnh đường tỉnh lộ với những trái dưa xanh láng, no tròn. Tôi nhìn thấy chị Hương vừa từ chòi canh dưa bước ra con đường đá đỏ. Chị vẫn mặc chiếc áo tím quen thuộc, nhưng mái tóc đã cắt ngắn. Tôi rảo bước và hướng mắt về phía chị Hương. Chị đã nhận ra tôi. Chị tất tả đi như chạy, giọng chị như lạc hẳn đi:

- Em đã về. Chị biết thế nào em cũng về. Chị chờ mãi ngày hôm nay...

Tôi đáp nhỏ nhẹ:

- Em cũng mong gặp chị... Sức khoẻ của má chị thế nào rồi?

Tôi nhận ra bờ môi của chị Hương mấp máy vì xúc động. Tôi hiểu chị định nói với tôi điều gì, nhưng lại ngại ngùng không nói nên lời. Chị  quay đi như muốn giấu gương mặt vào lòng chiếc nón lá. Chị  cất giọng nghèn nghẹn:

- Má chị vẫn khi tỉnh khi mê. Chị cám ơn em đã lo cho má chị. Chị mắc nợ em nhiều lắm. Không biết bao giờ chị mới trả nổi....

Tôi đáp:

- Chị đừng nói vậy. Chị em mình đã sống cùng nhau với biết bao nhiêu kỷ niệm...

Chị Hương im lặng, đôi mắt chị rươm rướm nước:

- Em có gặp anh ấy không?

- Chị hãy quên anh ấy đi... Em đã tìm đến phòng tranh của anh ấy. Em thấy anh ấy bán được mấy bức tranh vẽ về chị và những trái dưa cho mấy người Việt kiều...

- Chị cũng muốn quên, nhưng không thể quên. Anh ấy sống thế nào? Anh ấy còn nhớ chị không em?

- Chị quên anh ấy đi. Anh ấy có đam mê đeo đuổi cái đẹp. Chị chỉ là người mẫu của anh ấy thôi...

- Không... Anh ấy nói yêu chị mà... Chắc chị phải đi tìm anh ấy...

- Nếu anh ấy còn yêu chị thì anh ấy phải về thăm chị chứ. Anh ấy đã gặp những người mẫu khác.

- Không. Chắc chị phải gặp anh ấy một lần...

- Không được... Chị bỏ đi thì ai chăm sóc má và con chị...

Chị Hương cúi đầu chậm rãi bước. Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của chị Hương và cất giọng nhỏ nhẹ:

- Em sẽ về sống ở xóm mình. Em sẽ sống bên chị....

Tôi sánh bước cùng chị Hương về phía chòi giữ dưa. Tôi chợt nhận ra mình đã chạm vào vết thương tinh thần của chị . Không nhìn chị, nhưng tôi vẫn cảm nhận được những giọt nước mắt chị đang chảy xuống gò má sạm nắng...

Nhà tôi ở cạnh nhà chị Hương. Chị  sống cùng má trong căn nhà lá nhỏ gần ruộng dưa. Người dân ấp Xóm Giá đồn đãi rằng xưa kia ông ngoại của chị  làm điều ác nên bị một lời nguyền rằng ba đời con cháu của ông sẽ bị bệnh tâm thần. Không hiểu lời nguyền linh thiêng thế nào mà khi má chị vừa trở thành thiếu nữ thì phát bệnh tâm thần. Ông ngoại dẫn má chị đi khắp nơi chữa trị, nhưng bệnh không thuyên giảm. Chị Hương ra đời như sự trớ trêu của định mệnh. Má chị không hề nói cho chị biết ba chị là ai. Má chị được ông ngoại cất cho căn nhà cạnh ruộng dưa. Hai má con của chị sống trong căn nhà lạnh lẽo và cắn răng chịu sự ghẻ lạnh của xóm làng.

Chị Hương có gương mặt phúc hậu với vẻ đẹp dịu dàng và đằm thắm. Thuở nhỏ, vào mùa dưa hấu, những ngày nghỉ học tôi thường ghé ruộng dưa nhà chị Hương. Chị hái dưa và bổ cho tôi ăn. Ruột dưa đỏ thắm và ngọt ngào trông giống như màu môi của chị . Chị Hương không bao giờ trang điểm, nhưng tôi thấy chị đẹp lạ lùng. Chị Hương bảo: "Em hãy nhìn kỹ trái dưa. Vỏ nó  xanh nhưng ruột lại đỏ thắm và ngọt ngào... Nhiều người chỉ nhìn vào bề ngoài để đánh giá bản chất của người khác là không đúng... Má chị coi vậy chứ hiền lắm. Bà thường lên cơn vào những đêm trăng. Nhiều đêm bà cứ tha thẩn khắp ruộng dưa và nghêu ngao hát hết bài này đến bài khác...".

Những đêm trăng sáng, chị Hương thường kể chuyện cổ tích cho tôi nghe. Có đêm tôi cùng chị ngủ tại chòi giữ dưa. Chị  hát cho tôi nghe những điệu lý và những bài ca cổ. Tôi chỉ hiểu lờ mờ về nội dung của những bài ca nhưng giọng ca của chị  thì thật ngọt ngào ru tôi vào giấc ngủ. Nửa đêm tôi choàng tỉnh giấc. Ánh trăng mờ ảo hắt qua mái lá rải những hạt vàng khắp căn chòi giữ dưa. Chị Hương nằm nép sát bên tôi. Hình như chị đang chìm đắm trong giấc mơ. Tôi nhận ra lồng ngực nóng hổi của chị áp sát vào lưng tôi. Chị choàng tay ôm tôi vào lòng. Tôi cảm nhận được hơi thở nóng hổi của chị phả vào má tôi. Chị Hương đang thì thầm điều gì đó trong mơ, giọng chị xa vắng... Sáng hôm sau, tôi ngại không dám kể cho chị nghe về lời nói của chị giữa giấc mơ.

Khi tôi mười tám tuổi thì chị Hương đã gần ba mươi. Chị vẫn đẹp rực rỡ, nhưng vẫn cô đơn sống cùng với má trong căn nhà trống hoác, lạnh lẽo. Những thanh niên và đàn ông ở ấp Xóm Giá chỉ đứng ở xa chiêm ngưỡng chị. Không có ai dám yêu chị và dám hỏi chị làm vợ. Có lẽ người ta sợ lời nguyền sẽ trở thành sự thật, sợ chị sẽ phát bệnh tâm thần giống má hoặc sinh ra đứa con tâm thần. Một ngày nọ, xuất hiện một thanh niên dáng nghệ sĩ với gương mặt rắn rỏi. Anh ta xách giá vẽ đi khắp xóm vẽ phong cảnh. Chàng họa sĩ tình cờ gặp chị Hương đang hái dưa. Không hiểu anh ta đã thuyết phục thế nào mà chị Hương đồng ý làm mẫu cho anh ta vẽ. Những bức tranh anh họa sĩ vẽ chị với đủ mọi tư thế bên những trái dưa lần lượt ra đời. Đêm nọ, tôi ghé thăm chòi giữ dưa của chị . Căn chòi im ắng, không thấy bóng chị Hương đâu cả. Tôi chợt nghe tiếng người thì thầm phía sau chòi:

- Mai anh phải về thành phố...

- Chắc rồi anh sẽ quên em...

- Anh không thể nào quên em đâu...

- Anh... Lỡ em có thai...thì sao?

- Em hãy nuôi con... Rồi anh sẽ trở lại xin cưới em...

- Em yêu anh... Em sẽ đợi anh...

Tôi đứng lặng, trái tim tôi đau nhói. Tôi lờ mờ linh cảm điều gì không hay sẽ đến với chị Hương. Tôi bỗng sợ mất chị . Chị sẽ theo anh họa sĩ ra đi bỏ lại mẹ già, ruộng dưa và những kỷ niệm thời thiếu nữ. Tôi ngồi bệt xuống ruộng dưa, những ngón tay bấu vào trái dưa như muốn bóp nát. Thế những điều đó không xảy ra. Chị  vẫn sống thầm lặng và chờ đợi một người...

Hơn chín tháng sau, chị Hương sinh một bé trai bụ bẫm. Hàng xóm nhiều người bảo thằng bé giống tôi. Má tôi bảo: "Người ta bảo thằng nhỏ con của con Hương trông giống mày. Tao thấy mày lẹo tẹo với con Hương. Mày có làm gì bậy không con?Tôi ậm ừ: "Không có chuyện gì đâu má. Má tin con đi. Con xem chị Hương như chị gái...".

Tôi thường ghé nhà thăm chị . Tôi xót xa khi nhìn vẻ mặt xanh xao, héo hắt của chị. Niềm vui duy nhất của chị  bây giờ là nuôi nấng, chăm sóc con. Nhìn chị nựng nịu, vui đùa cùng đứa bé, tôi cảm thấy một nỗi ghen tuông len lỏi trong tâm hồn tôi. Tôi ghen với anh chàng họa sĩ đã chiếm trọn tình yêu của chị. Tôi ghen cả với thằng bé...

Ngày nọ, sau một hồi trò chuyện, chị Hương hỏi:

- Em đến thăm chị như thế này có ngại không?

- Chị nói ngại chuyện gi? Có gì đâu mà ngại...

Chị Hương mỉm cười nói:

- Có người nói thằng bé giống em. Em thấy thế nào?

Tôi ngượng ngùng đáp:

- Em không biết. Giống em cũng tốt chứ có gì đâu... Chị à... Phải chi chị cho em một... đứa con...

Tôi biết mình lỡ lời ,nhưng lời nói không lấy lại được. Tôi đứng lặng, hai tay lóng ngóng chẳng biết làm gì. Chị Hương nhìn sâu vào mắt tôi và cười:

- Em nói gì vậy? Em còn trẻ mà. Có nhiều cô gái trẻ đẹp xứng với em... Chị không xứng đáng với em đâu... Tương lai em vẫn còn phía trước. Chị nghe nói em sẽ thi đại học?

- Dạ. Em muốn đi thi, nhưng lại không muốn xa chị...

- Em cần phải đi học. Chị mong đời em sẽ tốt đẹp. Sẽ có người con gái xinh đẹp yêu em chân thành...

Ba tháng sau, tôi thi đậu đại học và lên sống ở thành phố. Chị Hương trao cho tôi mảnh giấy ghi địa chỉ phòng tranh của anh họa sĩ. Mấy lần ghé phòng tranh ,tôi biết được một điều anh họa sĩ đã quên chị Hương. Anh ta chỉ nhắc đến những bức tranh vẽ chị Hương. Dưới mắt anh họa sĩ ,chị  chỉ là người con gái đồng nội thoáng qua cuộc đời. Tôi đã không đủ can đảm để nói điều này với chị . Tôi nói dối rằng đã đi tìm mà vẫn chưa gặp anh họa sĩ. Đến hôm nay, ngày trở về ấp Xóm Giá, tôi quyết định nói sự thật với chị Hương.

Chị Hương dẫn tôi ghé thăm chòi giữ dưa. Những trái dưa xanh láng nằm rải rác khắp ruộng trông thật đẹp. Tôi bước lại gần, nắm bàn tay nhỏ nhắn của chị Hương và nói:

- Mình bổ dưa hấu ăn nghen chị...

Chị Hương cười:

- Em có nghĩ như mọi người hay không? Người ta nói: "Xanh vỏ đỏ lòng"... Nhiều người trông bề ngoài tử tế nhưng ruột gan thì...".

Tôi mỉm cười:

- Em thích màu đỏ của ruột dưa. Em muốn cùng chị trồng những mùa dưa mới... Em chấp nhận "xanh vỏ đỏ lòng..."

Chị Hương mỉm cười. Làn môi chị đỏ thắm như ruột dưa. Tôi muốn hôn đôi môi chị để cảm nhận hương vị ngọt ngào và cay đắng của tháng ngày chờ đợi.

Võ Tấn Cường



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 25/Feb/2010 lúc 6:55pm
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23678
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 25/Feb/2010 lúc 6:42pm
Cô gái ở cửa hàng bán đĩa CD

 
 
Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng trai 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kỳ lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.

Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc con phố - con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ - từ cửa hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cửa hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cửa kính và thấy một cô gái. Cô gái rất xinh đẹp với một nụ cười hiền lành - và chàng trai biết đó là 'tình yêu từ ánh mắt đầu tiên'.

Chàng trai vào cửa hàng và lại gần cái bàn. nơi cô gái đang ngồi.

Cô gái ngẩng lên hỏi:

- Tôi có thể giúp gì được anh? - Cô gái mỉm cười và đó quả là nụ cười đẹp nhất mà chàng trai từng thấy.

- Ơ.. - Chàng trai lúng túng - Tôi muốn mua một CD...

Chàng trai chỉ bừa một cái CD trên giá rồi trả tiền.

- Anh có cần tôi gói lại không - Cô gái hỏi, và lại mỉm cười.

Khi chàng trai gật đầu, cô gái đem chiếc CD vào trong.

Khi cô gái quay lại với chiếc CD đã được gói cẩn thận, chàng trai tần ngần cầm lấy và đi về.

Từ hôm đó, ngày nào chàng trai cũng tới cửa hàng, mua một chiếc CD và cô gái bán hàng lại gói cho anh. Những chiếc CD đó, chàng trai đều đem về nhà và cất ngay vào tủ. anh rất ngại, không dám hỏi tên hay làm quen với cô gái. Nhưng cuối cùng, mẹ anh cũng phát hiện ra việc này và khuyên anh cứ nên làm quen với cô gái xinh đẹp kia.

Ngày hôm sau, lấy hết can đảm, chàng trai lại đến cửa hàng bán CD. Rồi khi cô gái đem chiếc CD vào trong để gói, anh đã để một mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của mình lên bàn. Rồi anh cầm chiếc CD đã được gói như tất cả mọi ngày - đem về.

Vài ngày sau...

‘Reeeeng!...'

Mẹ của chàng trai nhấc điện thoại:

- Alô?

Đầu dây bên kia là cô gái ở cửa hàng bán CD. Cô xin gặp chàng trai nhưng bà mẹ oà lên khóc.

- Cháu không biết sao? Nó đã mất rồi...hôm qua.

Im lặng một lúc. Cô gái xin lỗi, chia buồn rồi đặt máy.

Chiều hôm ấy, bà mẹ vào phòng cậu con trai. Bà muốn sắp xếp lại quần áo của cậu nên đã mở cửa tủ. Bà sững người khi nhìn thây hàng chồng, hàng chồng CD được gói bọc cẩn thận chưa hề được mở ra.

Bà mẹ rất ngạc nhiên nên cầm lên một chiếc mở thử ra.

Bên trong hộp giấy bọc là một chiếc CD cùng với một mảnh giấy ghi ' Chào anh, anh dễ thương lắm- Jacelyn.'

Bà mẹ mở thêm một chiếc CD nữa.Lại thêm một mảnh giấy ghi:' Chào anh, anh khỏe không? Mình làm bạn nhé? - Jacelyn.'

Một chiếc CD nữa, một chiếc nữa... Trong mỗi chiếc là một mảnh giấy...

Trong mỗi cử chỉ đều có thể tiềm ẩn một món quà. Giá như chúng ta đừng ngần ngại mở những món quà mà cuộc sống đem lại.

 



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 25/Feb/2010 lúc 6:53pm
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23678
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 27/Feb/2010 lúc 1:04am

Cây, Lá và Gió

"Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó ... đầu tiên hãy yêu người đó trước đã"

Cây
 


Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với năm cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, thon dài không có những ngón tay, không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự thơ ngây, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương, thông minh yếu ớt và của cô ấy. Lý do tôi mà không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm Tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiển cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và .. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó ...

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói nhiên "cứ tự" trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt de. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và choc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ ... và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn một tiếng

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cai nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mạng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có xảy ra chuyện gì, tôi biết cô ấy bị Tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy biết không, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó "lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại"




Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa đập lâu như vậy rất có thể phải cần đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu ... chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có - Sự ghanh ti. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhồi. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy ma Tôn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết gì anh ấy thích, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thoai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình ... Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thoảng, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, ton su thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi, anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dam, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn ... cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá lia cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??


Gió
Hình%20ảnh:%20Deviantart
 

Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dam vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen Tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó vậy vàng trống. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó, cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới, tôi tới lớp của 2 người, đứng ở Ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la cô ấy mạng. Mắt cô ấy ngân ngan nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, tôi nhìn cô ấy, cười rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi

"Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu"
"Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây "
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thoại của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phải là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng, tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần. Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lang tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy "em đang làm gì vậy, sao em không nói gì hết vậy", cô ấy nói "Đầu của em đau lắm" "hả?" "đầu em đau lắm" cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghi cô ấy vào lòng .... Hôm đó và từ ... cặp chúng tôi là một

Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?


-------------
(ST)


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 27/Feb/2010 lúc 1:05am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23678
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 27/Feb/2010 lúc 6:11am
VẾT THƯƠNG
roses.gif%20Roses%20image%20by%20greeneyedgirl_10

Không rõ tác giả

Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào.
Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng "Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha..."


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 27/Feb/2010 lúc 6:18am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23678
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 01/Mar/2010 lúc 12:55am
 Tự mình thắp đuốc soi đường PDF Print E-mail
Tác Giả : Saigon Echo sưu tầm   

Thắp lên ngọn nến, để soi sáng đêm đen

 Tâm là một điểm tuy nhỏ nhưng quan trọng, nên người ta mới gọi là tâm điểm.
                     
Tâm của con người càng quan trọng hơn vì nó nói lên nhân cách của một con người :                 
        
- Tâm lệch lạc thì cuộc sống nghiêng ngã đảo điên.
- Tâm gian dối thì cuộc sống bất an.
- Tâm ghen ghét thì cuộc sống hận thù..
- Tâm đố kỵ thì cuộc sống mất vui.
- Tâm tham lam thì cuộc sống dối trá…

Cho nên, ta không những đem tâm của mình đặt ngay trên ngực để yêu thương, mà còn :

- Đặt trên tay để giúp đỡ người khác.
- Đặt trên mắt để nhìn thấy nổi khổ của tha nhân.
- Đặt trên chân để mau mắn chạy đến với người cùng khổ.
- Đặt trên miệng để nói lời an ủi với người bất hạnh.
- Đặt trên tai để biết nghe lời than trách, góp ý của người khác.
- Đặt trên vai để biết chịu trách nhiệm và chia sẻ trách nhiệm với vợ chồng, anh em chị em.

Thân xác không tim thì thân xác chết,

Làm người không có tâm thì cuộc sống chỉ có hận thù và là mối nguy hiểm cho mọi người.

Thân Chúc Môt Ngày Bình An !



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 01/Mar/2010 lúc 12:55am
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 01/Mar/2010 lúc 10:43am

 

Đố ai ??? Đố ai ???

 

 
 
Hình từ trái Lan cao, Chị Xuân Phương, Thầy Hoàng Ngọc Hùng, Thầy Phan Thanh Sắc, Thầy Huyện
 
Hình từ trái chị Phương, Ngọc Liên, Triệu Anh(mất nửa mặt) Lệ Thu, Cô Bích Liên, Cô Trịnh Thái Cơ, Thầy Thụy Hòa, Quí, Thanh lùn, Thầy Nghiêm, Kim Quen, Lan cao, Thầy Sơn, Hường.


Chỉnh sửa lại bởi trankimbau - 05/Mar/2010 lúc 9:49am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 01/Mar/2010 lúc 10:52am
 
 

 Lan cao và nhà thơ Sao Mai
Ngọc Liên, Lan cao, Chị Phương, Cô Bích Liên, Cô Thái Cơ, Hường, Quí, Triệu Anh, Quy. 
 


Chỉnh sửa lại bởi trankimbau - 05/Mar/2010 lúc 9:50am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 01/Mar/2010 lúc 10:57am
 
 
 
 
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23678
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 02/Mar/2010 lúc 6:16am


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 02/Mar/2010 lúc 6:16am
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 158 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.361 seconds.