![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Chuyện Linh Tinh | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 110 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23864 |
![]() ![]() ![]() |
Đau Đớn![]() Ghép vào đây bằng những mảnh tim tôi Rên siết thành thơ, máu vọt nên lời Ta muốn thét cho vỡ toang lồng ngực Đau đớn tràn dâng đêm trường thao thức Mối sầu u bóp nát quả tim côi Muốn vùng lên ta đạp núi băng đồi Treo lại lá cờ vàng – niềm kiêu hãnh A ha ha, ta cười trong đêm lạnh Say men ngà uống mãi ánh trăng loang Đây màu hồng, kia màu trắng khăn tang Ôi ngập máu và đầy trời tang tóc Không muốn khóc sao ta lại khóc Lệnh đầu hàng như vết chém vào tim Ta nằm trong vũng sáng của trăng đêm Mặc lệ đổ cho vơi niềm đau đớn Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 21/Apr/2016 lúc 8:02am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23864 |
![]() ![]() ![]() |
31 bức ảnh về chiến tranh Việt Nam mà bạn có thể chưa bao giờ nhìn thấyChiến tranh Việt Nam, những hình ảnh ghi lại một thời bom đạn đã lấy đi xương máu của biết bao người con đất Việt. Những bức hình được chia sẻ trên mạng xã hội sau đây có thể cho bạn một cái nhìn ở góc độ khác về lịch sử. Trong sự đau thương và khốc liệt của chiến tranh, đâu đó vẫn hiện lên tình người ấm áp. (Ảnh qua ohay.tv) Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 21/Apr/2016 lúc 9:41am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Tháng Tư... Ngu! - Tạp Ghi Huy Phương![]()
Trước
hết, tôi xin tự kiểm điểm cái ngu của bản thân mình trước, trong hàng
nghìn cái ngu của thiên hạ, vì ngu mà phải mất nước, “lỗi tại tôi mọi
đàng” hay “tôi làm tôi mất nước.” Là một cán bộ chiến tranh chính trị
trung cấp, hết làm tâm lý chiến, rồi chính huấn, tức là huấn luyện chính
trị cho hàng nghìn tân binh tại một trung tâm huấn luyện lớn nhất nước,
mà khi nghe Cộng Sản vào đến Sài Gòn, không chịu tìm đường chạy, vì cứ
nghĩ mình gốc nhà giáo, hòa bình rồi, đi 'học” mấy ngày rồi về dạy học
lại!
Tôi
ngu vì đã suy diễn hay hiểu sai thời gian đi “học tập,” nên chỉ đem
theo 10 gói mì ăn liền Vifon, để ăn sáng trong 10 ngày, ngày thứ 11 đã
ăn cơm nhà rồi!
Ủy
Ban Quân Quản Sài Gòn-Gia Định ra thông cáo tất cả các quân nhân cấp úy
phải trình diện đi “học tập cải tạo,” mang theo tiền ăn trong 10 ngày,
cấp tá mang theo tiền ăn cho một tháng. Sau này có người đi tù 17 năm
ròng rã, chúng ta “chửi” Cộng Sản lừa dối, nhưng xem kỹ lại các văn bản,
không thấy đoạn nào nói, cấp úy chỉ đi tù 10 ngày, cấp tá một tháng, mà
chỉ nói “đóng tiền ăn.” Chẳng qua, vì chúng ta hay suy luận, và ngây
thơ, khờ dại nên mắc mưu sự khôn lanh, xảo quyệt của kẻ thù, đó chính là
vì chúng ta ngu!
Sau
này, ra Bắc, chính tai tôi đã nghe một quản giáo cai tù nói rằng: “Đưa
các anh ra biển thì cũng từ từ, trước hết là gần bờ, sau mới dần dần đưa
các anh ra xa hơn, nếu không các anh chóng mặt, say sóng, chịu làm sao
nổi!”
Tôi
đoan chắc anh em chúng ta, nhất là quý vị tướng lãnh, nếu biết được
những ngày tù không bản án, mà có người ra đi biền biệt 17 năm trời,
chịu bao nhiêu khổ ải, nhọc nhằn, nhục nhã, thì một nửa trong chúng ta
đã tự sát tại nhà mà chết, hoặc chạy vào rừng để rồi cũng chết vì súng
đạn của Việt Cộng. May hay rủi, vì ngu mà chúng ta mới sống đến ngày hôm
nay.
Khi
đến các địa điểm trình diện, không ai nghĩ “đi tù” mà chỉ nghĩ “đi
học.” Tại trường Trưng Vương, là nơi trình diện từ cấp phó giám đốc trở
lên, hai vị, một từng là phó thủ tướng VNCH, dân biểu, một vị đã là
thượng nghị sĩ, đi học còn mang theo gối ôm, và khi xếp hàng vào cổng,
có vị đã giành đi trước, vì có giấy giới thiệu của Ủy Ban Quân Quản Sài
Gòn-Gia Định. Sau đó, bộ đội Cộng Sản mới ra lệnh: “Ai có giấy giới
thiệu thì đứng qua một bên!” Giấy giới thiệu đây là giấy gọi “trình
diện” cho các viên chức cấp cao, còn đối với cấp nhỏ thì chỉ có thông
cáo chung trên báo chí, đài phát thanh.
Những
ai còn đứng lấp ló ngoài cửa chưa chịu vào, còn nghi ngại dò la thì
những chiếc xe mang tên nhà hàng Soái Kình Lâm, Đồng Khánh... mang thức
ăn vào quý vị dùng bữa tối, hẳn đã đánh tan mối hoài nghi về thiện ý của
người thắng trận.
Đến
khi lên xe Molotova, phủ bạt kín rồi, chúng tôi vẫn còn lạc quan tin
lời Cộng Sản được đưa đến chỗ đầy “đủ tiện nghi,” (chắc là có đủ điện
nước, máy lạnh, sân bóng chuyền...) để học tập và khi biết đoàn xe ra
đến xa lộ Biên Hòa, thì việc di chuyển lên Đà Lạt như cầm chắc trong
tay. Trường Võ Bị Quốc Gia Đà Lạt, trường Chỉ Huy Tham Mưu, trường Đại
Học Chiến Tranh Chính Trị là những nơi lý tưởng nhất để “học tập.” Khi
đến nơi ở tù rồi, Cộng Sản đưa tù vào một cái nhà kho, một trại gia binh
hay một cánh rừng thì vẫn tin tưởng vào số ngày trong thông cáo, chờ
ngày ra sân vận động Cộng Hòa làm lễ mãn khóa: “Quỳ xuống hỡi những cải
tạo viên - Đứng lên hỡi những công dân Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
Nam!”
Câu
chuyện những người trên con tàu Việt Nam Thương Tín, Tháng Năm, 1975,
sang đến đảo Guam rồi, lại đốt “barrack,” tuyệt thực đề đòi “về với tổ
quốc,” là một bài học xót xa cho những người trong cuộc, có người phải
trả giá bằng 17 năm tù. Nhạc sĩ Huỳnh Công Ánh kể chuyện, anh em “tù cải
tạo” tại trại tù K2, Nghệ Tĩnh, gọi những người này bằng biệt danh “đội
q...!”
Tại
trại 15 NV. Long Thành, một nhạc sĩ đã hồ hởi sáng tác những bản nhạc
được cai tù bắt cả trại hát: “Trồng rau, trồng đậu, trồng tình thương
trong tâm hồn người...” Ra tới Bắc Thái lại thêm một bài “Ngày vui đã
tới!” nhưng mà “ngày về” thì xa lắc xa lơ!
Thậm chí khi lên con tàu chở súc vật Sông Hương lưu đày ra Việt Bắc rồi, có người vẫn lạc quan “biết đâu nó chở tù miền Nam ra Đệ Thất Hạm Đội Hoa kỳ hay đi thẳng qua Guam để giao cho Mỹ!” Tàu chạy hơn một ngày một đêm rồi mà vẫn nghĩ là cập bến Đà Nẵng chứ không ai nghĩ là lên cảng Hải Phòng.
Ở
trong nhà tù vẫn còn người tin tưởng “học tập, lao động” tốt thì được
“Cách Mạng” cứu xét cho về với gia đình sớm, nên làm trối chết, kiệt
sức, đấu tố anh em... để lấy điểm với cán bộ, cũng như đau xót cho quý
bà ở nhà, dắt díu con cái đi vùng “kinh tế mới” cho chồng sớm được tha!
Sau 10 “bài học tập,” tới buổi “thu hoạch” thì cứ nghĩ là viết hay thì
được tha về, viết dở thì ở lại “học” tiếp.
Trước
ngày 29 Tháng Ba, 1975, khi Cộng Quân chưa vào Đà Nẵng, một số người
thuộc phe hòa hợp hòa giải tin tưởng thời cơ đã đến nên đã sắp đặt đưa
Bác Sĩ Phạm Văn Lương lên làm thị trưởng Đà Nẵng, tin sau đó được đài
BBC loan báo. Trong lần phỏng vấn bà quả phụ Phạm Văn Lương tại Nam
California, bà xác nhận với chúng tôi Bác Sĩ Phạm Văn Lương chưa bao giờ
là thị trưởng Đà Nẵng, nhưng có chuyện là khi có nguồn tin này, một vị
trung tá đã đến gặp ông xin làm tài xế cho ông, để nhờ ông che chở, lánh
nạn. Sao có người “ngu” đến mức như thế!
Ngày
5 Tháng Tư, 1975, Bác Sĩ Phạm Văn Lương cùng nhiều y sĩ khác bị đưa vào
nhà tù Kỳ Sơn, và một năm vào ngày 3 Tháng Tư, 1976, Bác Sĩ Lương đã
uống thuốc ngủ cùng 10 viên cloroquine để tự tử.
Trong
những ngày cuối cùng của miền Nam, Tướng Dương Văn Minh vẫn còn tin
tưởng Thượng Tọa Thích Trí Quang, người hứa sẽ đưa người “phía bên kia”
đến thương lượng để thành lập chính phủ liên hiệp. Nhưng cuối cùng,
tiếng than cuối cùng tuyệt vọng của “Tổng Thống” Dương Văn Minh là:
“Thầy giết tôi rồi!”
Có những người làm lớn hoặc từng “làm rung rinh nước Mỹ” mà còn ngây thơ như vậy, thì đừng trách chi một thằng lính như tôi tin tưởng vào lời của “cách mạng” đem đủ 10 gói mì ăn liền, là... ngu!
Quân
tử, ngay thẳng, ngây thơ mà đối đầu với tiểu nhân, xảo trá, độc ác thì
không chết cũng bị thương. Tôi đâm ra nghi ngờ rằng, khó “đem đại nghĩa
để thắng hung tàn,” và thời nay thấy nhan nhản chuyện “cường bạo áp đảo
cả chí nhân!”
Huy Phương
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 23/Apr/2016 lúc 12:30pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Tháng Tư Xưa![]() Là người Việt bạn còn có nhớ?
Tháng tư xưa rả ngũ tan hàng
Tháng tư xưa nước mất nhà tan
Giặc cộng về miền
nam nhuộm đỏ
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]()
Khiến quê hương máu trào lệ đổ
Gieo tóc tang dâu bể lầm than
Khắp muôn dân hỗn loạn kinh hòang
Đổ xô nhau ùn ùn di tản
![]()
Tháng tư xưa tận cùng bi thảm
Bỗng về đây bạo ngược hung tàn
Chẳng khác nào địa ngục trần gian
Khiến ai nấy tìm phương tị nạn
![]()
Tháng tư xưa miền nam bức tử
Triệu triệu người xấc bấc xang bang
Đầu trên xóm dưới tới cuối làng
Bỏ, bỏ hết chạy thôi kẻo chết
Tháng tư xưa sinh ly tử biệt
Người xa người tức tửi nghiệt oan
Ta không thua sao bắt quy hàng
Để ngậm hờn chiến binh bất khuất
![]() ![]() Tháng tư xưa Saigon mạt vận
Sao đổi ngôi lịch sử sang trang
Để uất hờn đá nát vàng tan
Để từ đó gọi "ngày quốc hận" !!
![]() ![]() ![]() ![]() ![]()
Là người Việt bạn còn có nhớ?
Tháng tư xưa rả ngũ tan hàng
Tháng tư xưa nước mất nhà tan
Giặc cộng về miền nam nhuộm đỏ
Khiến quê hương máu trào lệ đổ
Gieo tóc tang dâu bể lầm than Khắp muôn dân hỗn loạn kinh hòang Đổ xô nhau ùn ùn di tản
Tháng tư xưa tận cùng bi thảm
Bỗng về đây bạo ngược hung tàn
Chẳng khác nào địa ngục trần gian
Khiến ai nấy tìm phương tị nạn
Tháng tư xưa miền nam bức tử
Triệu triệu người xấc bấc xang bang
Đầu trên xóm dưới tới cuối làng
Tháng tư xưa sinh ly tử biệt
Người xa người tức tưởi nghiệt oan
Ta không thua sao bắt quy hàng
Để ngậm hờn chiến binh bất khuất
Tháng tư xưa Saigon mạt vận
Sao đổi ngôi lịch sử sang trang
Để uất hờn đá nát vàng tan
Để từ đó gọi "ngày quốc hận" !!
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 26/Apr/2016 lúc 10:31am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Một Vòng Hoa Cho Niên Trưởng![]()
Nếu anh không nói! Ai nói?
Bây giờ không nói! Bao giờ?
Chuyện ông Dương Văn Minh.
Tại sao ông lại ra nhận trách nhiệm
vào 2 ngày sau cùng. Chuyện gì sẽ xẩy ra nếu tướng Minh cũng theo đoàn
tầu hải quân VNCH tách bến Sài Gòn ra đi đêm 29 tháng 4-1975. Nhưng ông
quyết định ở lại chỉ để lãnh đòn thù trước mặt và sự sỉ nhục của bạn sau
lưng. Theo lịch sử Pháp trong đệ nhị thế chiến thống chế Petain cam
chịu nhục để làm bại tướng cứu Paris khỏi cơn binh lửa để 4 năm sau thủ
đô chào đón De Gaule trở về trong vinh quang. Bây giờ gần 40 năm qua
người cứu Sài Gòn không còn nữa mà sao chưa thấy ai đóng vai De Gaule
trở lại thủ đô.
Lời nói đầu: Từ suốt 38 năm qua, cứ đến 30 tháng 4 là mọi người
đều nhắc đến câu chuyện tướng Dương Văn Minh đầu hàng với biết bao nhiêu
là oán trách.
Riêng chúng tôi vẫn giữ trong lòng những suy nghĩ khác. Bây giờ sống
trong thế giới tự do xin cho chúng tôi được giãi bày quan điểm khác biệt
với quý vị. Từ năm 2000, nhiều hồ sơ về chiến tranh Việt Nam đã được
giải mật. Các tin tức đã cho thấy dù quyết tâm chiến đấu ngay từ đầu năm
1975 và không có các quyết định chiến lược sai lầm thì số phận miền Nam
cũng phải được giải quyết trong thời hạn một năm.
Tiếp theo với chiến lược sai lầm trong 55 ngày cuối cùng làm mất vùng 1
và vùng 2 với hai quân đoàn và tất cả lực lượng Tổng Trừ Bị, miền Nam
chắc chắn không thể nào gượng lại được nữa.
Vào ngày 28 tháng 4-1975, khi Cộng quân đã đến ngưỡng cửa Sài Gòn, Quân
Lực Việt Nam Cộng Hòa đã không còn bất cứ một nguồn tiếp liệu dự trữ nào
tại thủ đô. Hai tổng kho vĩ đại là Đà Nẵng và Long Bình có khả năng cho
90 ngày tiếp liệu đã nằm trong vùng địch. Kho bom đại vĩ đại nhất Đông
Nam Á ở Thành Tuy Hạ lửa bốc cháy lưng trời. Nếu tiếp tục chiến đấu, các
chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa sẽ chỉ còn trên tay các vũ khí nhẹ làm thành
các ổ kháng cự nhỏ và sẽ bị tiêu diệt trong thời gian ngắn. Nếu nỗ lực
lập được phòng tuyến vòng đai xa lộ cho thủ đô thì Sài Gòn sẽ chịu trận
mưa pháo như An Lộc. Trong mùa hè năm 72, thị trấn An Lộc chịu pháo 10
ngàn trái một ngày. Trong khi đó năm 75, Bắc quân đưa 19 sư đoàn với
1,000 chiến xa và đại pháo hướng về Sài Gòn. Tất cả các đơn vị trừ bị
của Hà Nội đều tung vào Nam. Trận địa pháo vào Sài Gòn sẽ ác liệt hơn
nhiều vì đông dân và không có công sự phòng thủ. Đau thương hơn cả là
địch sẽ xử dụng tối đa chiến xa và đại pháo của chính chúng ta.
Vào những ngày cuối tháng tư 75 cấp chỉ huy cộng sản ăn bom B52 suốt
cuộc trường chinh sẽ rất hả hê vui mừng được bắn phá thủ đô miền Nam trả
thù, để tiến vào như đạo quân chiến thắng thực sự thay vì đem quân vào
một thành phố bỏ ngỏ.
Miền Tây của tướng Nguyễn Khoa Nam tuy chưa nao núng nhưng thực sự chỉ
là vấn đề thời gian. Hình thức chiến tranh mà miền Nam tùy thuộc suốt 20
năm không phải dễ dàng biến thành đạo quân cách mạng đánh du kích chống
cộng sản xâm lược.
Đó là hoàn cảnh của ngày 28 tháng 4-1975 khi ông Dương Văn Minh lên làm
tổng thống. Dù muốn hay không, số phận nghiệt ngã của lịch sử đã dành
cho ông vai trò chấm dứt cả hai nền Cộng Hòa Việt Nam. Đệ nhất và đệ
nhị. Năm 1963 ông được đưa lên làm đảo chính chấm dứt nền đệ nhất Cộng
Hòa của tổng thống Ngô Đình Diệm. 10 năm sau đến lượt đệ nhị Cộng Hòa
cáo chung khi ông Minh được đưa ra cúi đầu trước lịch sử.
Nhờ ông Minh người Mỹ có thể ra đi trong trật tự và kéo theo 130,000 dân di tản đợt đầu.
Và từ đó lịch sử mở tiếp các trang mới đầy đau thương cho đến gần 40 năm
sau. Trải qua 20 năm dài với thuyền nhân trên bể khổ để rồi gần 1 triệu
dân được định cư. Trải qua những năm dài với tù đày lao cải, trên 400
ngàn HO và gia đình đã định cư. Các đợt thuyền nhân và HO kéo theo đoàn
tụ ODP, con lai để rồi chúng ta có 1 triệu 700 ngàn trên miền đất hứa
Hiệp Chủng Quốc. Ta vui mừng trở thành công dân của chính quốc gia đã
phản bội chúng ta trong chiến tranh Việt Nam.
Nếu chúng ta bằng lòng với cuộc sống hiện nay, chúng ta không thể nguyền
rủa ông Dương Văn Minh. Nếu chúng ta bất mãn với cuộc sống hiện nay,
chúng ta cũng phải trút oán hờn vào nơi khác. Niên trưởng Dương Văn Minh
với công việc làm tổng thống miền Nam trong hai ngày cuối cùng chỉ là
ông tướng trên bàn cờ thảm bại đóng vai tốt đen, làm con chốt thí. Dứt
khoát là ông đã cứu Sài Gòn với hàng chục ngàn cái chết hoàn toàn vô ích
trong những ngày cuối cùng của miền Nam Việt Nam. Trong niềm cảm thông
sâu xa với vai trò bẽ bàng đau khổ của niên trưởng Dương Văn Minh tôi
xin viết bài này gửi ông một vòng hoa tưởng niệm. Bài viết khi ông chết
năm 2001, phổ biến năm 2005 và được bổ túc lại vào dịp 38 năm của ngày
30 tháng 4 oan trái.
Trong số các niên trưởng quân đội, tôi nghĩ rằng tướng Dương Văn Minh là
người đã gặp nhiều oan trái nhất. Có thể do lỗi của chính ông. Tuy
nhiên, thực ra nguyên nhân đã đến từ nhiều phía. Trong một niềm riêng,
tôi viết bài này cho đại tướng, một cấp bậc mà ông không chấp nhận, ông
cũng không bao giờ đeo lon đại tướng từ lúc được thăng cấp cho đến khi
ông qua đời. Đây không phải là một vòng hoa rực rỡ cho người anh hùng mà
là một vòng hoa tang lạnh lẽo cho vị niên trưởng đã ra đi lần cuối
tháng 8-2001.
Bao năm qua, ông Dương Văn Minh là người bị phê bình và oán trách khá
nhiều, nhưng ông lại là người ít lên tiếng để biện minh. Trong chỗ riêng
tư và qua người con rể là đại tá Nguyễn Hồng Đài, ông đã nói như sau:
"Viết để bào chữa cho mình thì tôi không làm, viết để kể xấu người khác
thì tôi càng không muốn."? Ông đã nhận chức tổng thống VNCH trong hai
ngày cuối cùng, cô đơn giữa một nội các khập khiễng và hoàn toàn không
nắm vững tình thế. Các giới chức hải quân VNCH trước khi lên đường có
ngỏ ý sẵn sàng chở tướng Minh đi vào đêm 29 tháng 4-1975.
Tướng Minh quyết định ở lại và dự trù chỉ gửi vợ con ra đi. Nhưng bà
Dương Văn Minh cũng nhất định ở lại với chồng và chỉ có gia đình con gái
và con rể đi vào giờ chót. Ông Minh cho biết là cộng sản đã phối trí
pháo chung quanh để khai hỏa đồng loạt dằn mặt Sài Gòn. Ông ở lại và
chấp nhận tất cả mọi hậu quả.
Ông cũng cho biết, qua lời đại tá Nguyễn Hồng Đài là người Mỹ đã yêu cầu
chính phủ của ông ra thông cáo mời họ ra đi. Việc này vị thủ tướng của
ông tổng thống Dương Văn Minh là luật sư Vũ Văn Mẫu đã chính thức lên
tiếng trên đài phát thanh Sài Gòn.
Tuy nhiên, phải thành thật mà ghi lại rằng, đây vẫn còn là bí ẩn của
lịch sử. Mỹ yêu cầu Việt Nam mời họ đi hay là quyết định đơn phương của
nội các Dương Văn Minh. Nhưng rõ ràng là, dù có mời đi hay giữ lại thì
người Mỹ cũng ra đi.
Sau khi đầu hàng, ông ở nhà chờ cộng sản kêu đi học tập. Một năm sau, có
người xưng là thủ trưởng đem đến một thùng sách nói là để giúp ông học
tập tại nhà. Tướng Minh nói: "Tôi không có lòng dạ nào mà học tập, cũng
chẳng thấy có gì cần học tập, xin anh cứ đem về." Thùng sách nằm tại
phòng khách. Bốn tháng sau, thủ trưởng đến khảo sát kết quả nhưng thấy
ông bị bệnh nên đã đem sách về. Khi bị đau nặng chính phủ Hà Nội đề nghị
ông đi Nga, hoặc là đi Đông Đức để chữa bệnh nhưng ông từ chối. Gia
đình ông yêu cầu cho đi Pháp nhưng cứ chờ đợi mãi. Sau cùng được biết
trước một ngày. Sáng hôm sau có xe chở ra phi trường Tân Sơn Nhất, đến
cửa phi cơ mới thấy vé máy bay và thông hành. Viên phi công người Pháp
đã được lệnh chờ và dành chỗ cho 2 người khách đặc biệt, lúc đó mới biết
đó là ông bà cựu tổng thống Dương Văn Minh. Sau hết, từ lâu đã muốn đưa
lên một ý kiến riêng tư về hoàn cảnh đại tướng Dương Văn Minh, tuy
nhiên tôi không muốn mở ra một cuộc tranh luận mới. Vì vậy nên ý kiến
của chúng tôi nếu không được chấp nhận, xin quý độc giả vui lòng lượng
thứ. Những ý kiến đó như sau:
OAN TRÁI MỘT ĐỜI
Mỗi người trong chúng ta đều có riêng một ngày ba mươi tháng tư. Và niên
trưởng của tôi, đại tướng Dương Văn Minh tức Minh Dương hay Big Minh
cũng có riêng của ông một ngày ba mươi tháng tư vô cùng tệ hại.
Hình ảnh tổng thống Dương Văn Minh cao lớn, cúi đầu, hai tay buông thõng
phía trước như người bị trói, bước đi giữa hai cán binh cộng sản đăng
trên báo chí toàn thế giới đã làm cho chúng ta vô cùng đau đớn.
Trước đó 12 năm, báo chí thế giới phổ biến hình ảnh hai anh em tổng
thống Ngô Đình Diệm và cố vấn Ngô Đình Nhu bị thảm sát trên thiết vận xa
M113. Hình ảnh này cũng mang nặng trách nhiệm trên vai tướng Minh, là
người lãnh đạo cuộc đảo chính ngày 1 tháng 11-1963. Thậm chí dư luận
buộc tội ông chính là người ra lệnh giết tổng thống và bào đệ. Sáu năm
sau ngày 30 tháng 4-1975, chiến binh Việt Nam Cộng Hòa huynh đệ đang ở
trong các trại tù lao cải bị lùa ra sân ngồi chờ coi phim thời sự.
Anh em đã lại thêm một lần căm gan tím ruột khi cộng sản chiếu hình
tướng Minh, vị tổng thống cuối cùng của miền Nam đi bỏ phiếu bầu với tư
cách là công dân của chế độ mới.
Trong suốt một phần tư thế kỷ lưu vong, đại tướng Dương Văn Minh thường
là đề tài của biết bao nhiêu oán hận, chê trách. Dưới thời đệ nhất Cộng
Hòa, ông bị nghi là thân Pháp âm mưu phản nghịch. Đến biến cố năm 1963
ông bị tố cáo là tay sai của Mỹ và giết chết tổng thống. Dù là người
lãnh đạo đảo chính thành công, ông đã bị đàn em lưu đày đi Thái Lan dưới
thời đệ nhị Cộng Hòa của tổng thống Thiệu.
Sau đó ông trở về nước tham gia cuộc tranh cử tổng thống với các liên
danh ông Thiệu, ông Kỳ. Rút cuộc thiếu tướng Kỳ và đại tướng Minh cùng
rút lui để trung tướng Thiệu độc diễn và đắc cử.
Cho đến tháng 4-1975 ông bị buộc tội thân Cộng và lên cầm quyền chỉ nhằm mục đích đầu hàng.
Hình
ảnh của một tổng thống miền Nam đầu hàng và cộng tác với chính quyền
cộng sản đã ghi sâu đậm niềm cay đắng trong tâm khảm của hàng ngàn anh
em tù "cải tạo" đem ra hải ngoại, tưởng chừng sẽ không bao giờ xóa bỏ
được. Cho đến ngày...
Cho
đến ngày 6 tháng 8 năm 2001 khi ông Dương Văn Minh 86 tuổi, bị té xuống
đất tại thành phố Pasadena, quận Los Angeles phía Nam tiểu bang
California.
Và
như vậy, người thanh niên của tỉnh Long An sinh năm 1916, học chương
trình Pháp, đi lính cho Pháp, trưởng thành trong quân đội Việt Nam Cộng
Hòa, ở lại với xã hội chủ nghĩa, đi chữa bệnh và cư ngụ tại Pháp, nhưng
sau cùng đã trải qua những năm chót cho đến khi qua đời tại Hoa Kỳ trong
nhà của cô con gái và các cháu ngoại.
VÀI HÀNG TIỂU SỬ
Theo tài liệu của Chử Bá Anh, dù vóc dáng võ biền nhưng ông Dương Văn Minh là người có học lực khá cao.
Sinh
năm 1916 tại Mỹ Tho, theo học Ch***eloup Laubat tại Sài Gòn, ông Minh
đỗ tú tài II chương trình Pháp ban toán vào năm 1938 cùng một lớp với
tướng Trần Văn Đôn. Thế chiến lần thứ hai bùng nổ, người Pháp tổ chức 3
chương trình đào tạo cán bộ cho quân đội. Trung tâm huấn luyện TONG?ở
miền Bắc đã đào tạo ra thiếu tướng Nguyễn Văn Vỹ. Trung tâm Mang Cá ở
miền Trung đã đào tạo ra đại tá Hà Văn Lâu sau này theo Cộng Sản. Trung
tâm ở miền Nam đặt tại Thủ Dầu Một. Nơi đây ông Minh đã ra trường với
cấp bậc Aspirant tức là chuẩn úy vào năm 1940.
Khi
Nhật đảo chánh Pháp, ông Minh đang phục vụ tại Cap's Jacques và bị Nhật
cầm tù năm 1945. Khi Pháp trở lại, ông bị Tây bắt cùng với ông Nguyễn
Ngọc Thơ. Hai cái răng cửa của ông bị Tây đánh gẫy và nhiều năm sau này
ông vẫn không trồng răng giả để giữ kỷ niệm về trận đòn của công an
Pháp. Vì vậy trong quân đội còn gọi ông là Minh Sún. Khi lên cấp tướng,
các sĩ quan gọi là Minh Dương hoặc Minh lớn để phân biệt với tướng Minh
Trần. Báo chí Hoa Kỳ gọi ông là Big Minh.
Tháng
9 năm 1955 ông được cử làm đại tá tư lệnh chiến dịch Hoàng Diệu đánh
Bình Xuyên tại Rừng Sát. Lúc đó trung tá Nguyễn Khánh làm tư lệnh phó và
thiếu tá Nguyễn Hữu Hạnh làm tham mưu trưởng.
Sau
khi hoàn tất việc dẹp Bình Xuyên, ông Minh được tổng thống Diệm tín
nhiệm trong chức vụ tư lệnh chiến Nguyễn Huệ rồi tiếp đến Thoại Ngọc Hầu
để bình định miền Tây đánh quân Hòa Hảo của tướng Ba Cụt.
Trở
về Saigon dù mang lon tướng nhưng ông Dương Văn Minh dần dần bị thất
sủng trong chức vụ ngồi chơi xơi nước?tại bộ tư lệnh hành quân. Năm 1963
với cấp bậc trung tướng thâm niên nhất sau đại tướng Lê Văn Tỵ, tướng
Minh được coi như một thứ anh Hai của các tướng lãnh ngấm ngầm chống gia
đình tổng thống Ngô Đình Diệm. Tuy ông là người lãnh đạo cuộc đảo chính
1 tháng 11-1963 nhưng thực sự chủ động do các tướng lãnh đàn em thực
hiện. Từ việc âm mưu móc nối, đến việc liên lạc với Hoa Kỳ, điều động
các đơn vị đều do các tướng Trần Thiện Khiêm, Trần Văn Đôn, Lê Văn Kim,
Tôn Thất Đính v.v... đảm trách. Với cung cách lãnh đạo như vậy, các
tướng lãnh đảo chánh đã phải trải qua một thời gian đầy sóng gió, sau
khi nền đệ nhất Cộng Hòa bị xóa sổ. Trong sự rối ren về chính trị đó,
dưới sự điều động của tướng Nguyễn Khánh, quốc trưởng Phan Khắc Sửu đã
thăng cấp đại tướng cho ông Dương Văn Minh và cả ông Nguyễn Khánh. Dù
vẫn được gọi là đại tướng nhưng ông Minh từ chối đeo lon và bị đàn em
đẩy đi Thái Lan làm đại diện chính phủ. Một chức vụ rất vớ vẩn đặt ra vì
nhu cầu chính trị.
Tổng
thống Nguyễn Văn Thiệu khi ổn định nền đệ nhị Cộng Hòa đã cho phép
tướng Minh về nước. Trở về với thú vui cây cảnh tại dinh Hoa Lan, tướng
Minh lại được phía Hoa Kỳ móc nối để yêu cầu ra ứng cử tranh đua chức
tổng thống với ông Thiệu, ngõ hầu tạo cho cuộc bầu cử có mầu sắc dân
chủ.
Sau
đó vì nhận thấy sẽ chỉ là lá bài lót đường nên ông Minh đã rút lui. Bất
hạnh cho ông, thay vì lót đường trong kỳ tranh cử tổng thống thì định
mệnh đã dành cho ông làm công việc lót đường tủi nhục hơn vào tháng Tư
năm 1975.
MỘT VÒNG HOA CHO NIÊN TRƯỞNG
Khi
ông trưởng thành thì tôi mới ra đời. Ông vốn là dân Long An sinh ra ở
Mỹ Tho. Nơi sinh của tôi là Nam Định dù chính quán Hải Dương. Mỹ Tho,
Long An và Hải Dương, Nam Định đều cách xa ở hai đầu đất nước.
Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh của ông tư lệnh chiến dịch Nguyễn Huệ duyệt qua
hàng sĩ quan tại bộ tư lệnh ở Long Xuyên 50 năm về trước. Tướng Dương
Văn Minh vóc dáng cao lớn, mặt mũi đen đủi, răng cửa trống toác, tay cầm
can vung vẩy nói với anh trung úy Bắc Kỳ con nít mặt còn mụn trứng cá,
với nửa mối tình đầu.
"Toi người Bắc có muốn theo qua đánh ra Hà Nội không?"
Tôi đáp lại giọng yếu xìu: Có.
"Nói nhỏ xíu mà đánh đấm gì."?
"Thưa Thiếu tướng có, đánh thẳng ra Hà Nội?" Anh trung úy đáp lớn hơn, giọng pha một chút tự ái.
"Bon, Engage"? ông tướng hài lòng nói bằng tiếng Pháp rằng tốt lắm, hãy sẵn sàng nhập cuộc.
Sau đó, tôi với ông không có nhiều liên hệ trực tiếp. Hết các chiến dịch
miền Tây, ông tư lệnh về Sài Gòn, còn anh trung úy Bắc kỳ đổi về quân
khu 1 sống với các địa danh lạ lùng từ Sông Bé đến Bình Giả. Hết Bời
Lời, Củ Chi lại đến Hồ Bò, Đồng Xoài. Cho đến những năm sau cùng tại bộ
tổng tham mưu, tôi biết về ông qua anh bạn Nam Kỳ là đại tá Nguyễn Hồng
Đài con rể của tướng Minh mà anh em gọi đùa là phò mã.
Tuy nhiên, tôi vẫn còn ghi nhớ cái thỏa ước bất thành văn với niên trưởng Dương Văn Minh về một trận đánh ra Hà Nội.
Nào ngờ tháng 4 năm 1975 ông chẳng đánh ra Hà Nội mà lại ngồi ở Dinh Độc
Lập chào đón người Hà Nội đánh vào Saigon. Phần tôi, anh trung úy Bắc
Kỳ con nít năm xưa cũng chẳng bao giờ có dịp theo ông đánh ra Hà Nội.
Khi nghe tiếng ông ra lệnh buông súng trên Radio thì tôi chỉ còn đường
dẫn anh em xuống tàu quân vận của giang đoàn cận duyên tại Khánh Hội đi
theo hải quân mà chạy thẳng ra biển.
Đại tướng Dương Văn Minh xuất thân võ bị nhưng thực ra cuộc đời của ông
dính liền đến chính trị. Từ trong tâm khảm, ông là người thích vui thú
điền viên nhưng với một chút tham vọng còn lại cũng đủ bị lôi kéo vào
thời sự. Với hình ảnh của một anh Hai Nam Kỳ, qua nói cho các em nghe,
ông đã có được một số thân cận trong chính giới và nhà binh trải qua
nhiều năm và nhiều hoàn cảnh. Tuy là người hoạt động chính trị nhưng ông
luôn luôn bị thời sự chính trị qua mặt và bị lừa vì những ảo tưởng của
chính ông cũng như từ nhiều phe phái đem đến.
Với thành tích dẹp các giáo phái từ Bình Xuyên đến Hòa Hảo đúng ra ông
phải là công thần số một của nền đệ nhất Cộng Hòa. Vì nhờ đó mà chế độ
đã vượt qua giai đoạn phôi thai khó khăn nhất. Nhưng tướng Dương Văn
Minh đã trở thành một tướng lãnh Nam Kỳ bị ngồi chơi xơi nước, ngay sau
ông Ngô Đình Diệm ổn định được miền Nam.
Qua cuộc binh biến của nhẩy dù với Nguyễn Chánh Thi, Vương Văn Đông,
giới quân nhân rút kinh nghiệm về khả năng của anh em ông Diệm lật lại
thế cờ, nên đã phải ra tay quyết liệt.
Khi phe đảo chính tấn công vào dinh Gia Long không thấy anh em ông Diệm, tất cả đều đã sững sờ thất sắc.
Do đó cái chết của anh em ông Diệm là chuyện không thể tránh được trong
hoàn cảnh đảo chính hỗn quân hỗn quan. Nhất là sau đợt đấu tranh căm thù
sôi sục vì những hành động sai lầm của ông và bà Ngô Đình Nhu.
Trong vai trò lãnh đạo, mỉa mai thay, người quyết định ít nhất nhưng lại
là người lãnh trọn vẹn trách nhiệm về cái chết của một tổng thống. Ông
Dương Văn Minh không thể chối bỏ được trách nhiệm đó.
Đến năm 1975, một lần nữa tướng Dương Văn Minh lại bị thời cuộc chính trị và tất cả các phe phái lừa dối.
Người Mỹ liên lạc mời ông chuẩn bị cầm quyền để thương thuyết trong giai
đoạn chuyển tiếp. Người Pháp, qua tòa đại sứ dứt khoát cho biết đã liên
lạc với mọi phía và rằng chỉ có Big Minh mới là nhân vật giải quyết
được tình hình. Nhóm phật giáo Ấn Quang tự nhận có móc nối với phía bên
kia hứa hẹn sẽ sẵn sàng nói chuyện.
Thậm chí cả chính quyền Hà Nội khi lên tiếng đòi tổng thống Thiệu từ
chức, rồi tiếp theo cũng không chịu nói chuyện với ông Trần Văn Hương vì
nại cớ cụ Hương cũng là người của ông Thiệu.
Bằng cách không phản đối tướng Dương Văn Minh, Hà Nội có ý gián tiếp gửi
một thông điệp coi như đây là người có thể nói chuyện được.
Và chính tướng Minh cùng giới chức thân cận của dinh Hoa Lan cũng đều hy
vọng là sẽ lập nội các mới để thỏa hiệp ngưng bắn tại chỗ, ngõ hầu bàn
chuyện hòa giải dân tộc.
Ngay cả quốc hội VNCH vào những ngày cuối cùng cũng đều có ảo tưởng giao
quyền từ cụ Hương qua ông Minh sẽ ngưng được cuộc tiến quân của Cộng
Sản để nói chuyện hòa đàm.
Vào buổi chiều mưa gió tại dinh Độc Lập, khi trung tướng Nguyễn Văn
Thiệu, tổng tư lệnh quân đội đã bay qua Đài Bắc, đại tướng Cao Văn Viên,
tổng tham mưu trưởng bay qua Thái Lan, phía quân đội chỉ còn trung
tướng Đồng Văn Khuyên đại diện. Cuộc bàn giao chức tổng thống giữa cụ
Trần Văn Hương và ông Dương Văn Minh đã diễn ra trong bầu không khí
nghiêm trọng và ảm đạm.
Cả 2 người đều dùng những tiếng rất tình cảm trong các bài diễn văn lịch
sử. Mở đầu cụ Trần Văn Hương: Thưa đại tướng, bây giờ xin đại tướng có
cơ hội thì ra nhận trách nhiệm mà cứu đất nước.? Cụ Hương không bao giờ
nghĩ rằng sẽ giao cho đại tướng công việc đầu hàng.
Để đáp từ, ông Dương Văn Minh gọi cụ Hương là thầy: Thưa thầy, tôi sẽ
hứa chu toàn trách nhiệm. Sẽ nói chuyện phải quấy với người anh em phía
bên kia. Đại tướng không bao giờ nghĩ rằng nhận trách nhiệm từ thầy
Hương để rồi sẽ đầu hàng. Trước khi ông Big Minh đọc bài diễn văn nhậm
chức, một sĩ quan đã gỡ tấm huy hiệu cũ của tổng thống Thiệu trên bục
thuyết trình để thay bằng huy hiệu Mai Vàng rực rỡ. Đó không phải là sự
chuẩn bị để đầu hàng.
Vì vậy niên trưởng Dương Văn Minh đã bị lừa. Ông Thiệu lừa cả cụ Hương,
cả quốc hội, cả QLVNCH và cả miền Nam để ra đi cho êm thắm. Khi từ chức
Tổng thống Thiệu nói là ông từ nhiệm chứ không đào nhiệm. Một cách vô
cùng khéo léo, và do tình thế góp phần ông đã trở thành một nhân vật cản
trở cho hòa bình và khi ông ra đi lại là một sự hy sinh. Nhưng thực sự,
ông ra đi quá trễ đã để lại một quốc gia và một quân đội tan tác không
thể hàn gắn được. Hoa Kỳ cũng lừa ông Kỳ và ông Minh để cuộc rút lui của
họ được yên ổn và trật tự. Người Mỹ một mặt hứa hẹn lăng nhăng để tướng
Kỳ án binh bất động. Một mặt vào giờ chót, Hoa Kỳ yêu cầu ông Minh ra
thông cáo buộc người Mỹ phải ra đi.
Cũng như năm xưa, dưới thời thủ tướng Phan Huy Quát và quốc trưởng Phan
Khắc Sửu, khi thủy quân lục chiến Hoa Kỳ đã đổ bộ xuống ở miền Trung
ngày 8 tháng 3-1965, qua hôm sau chính phủ Việt Nam mới biết để vội vàng
thảo thông cáo mời quân đội Mỹ tham chiến.
Người Pháp và phật giáo Ấn Quang đều bị Cộng Sản lừa bịp ậm ừ sẵn sàng
hòa đàm để rồi chuyển lại các tin tức bánh vẽ cho tướng Minh và thân
hữu..
Kịp đến khi toàn quân tan nát, không còn gì để điều đình, thậm chí không còn gì để bàn giao nữa thì đã quá muộn màng.
Năm
1963 với quyền rơm vạ đá, niên trưởng Dương Văn Minh đã chịu tội cho
tất cả các tướng lãnh và quân đội làm đảo chánh, nếu cho rằng cuộc đảo
chánh giết anh em ông Diệm là một tội lỗi.
Năm 1975, một lần nữa, niên trưởng Dương Văn Minh đã giơ đầu chịu báng theo cung cách mà quân đội gọi là ông ra lãnh đạn?.
Tất
cả các tướng lãnh đã một thời Huynh Đệ Chi Binh chia ngọt sẻ bùi đều
không ai có mặt, để lại một ông đại tướng hoàn toàn không nằm vững tình
thế từ quân sự đến chính trị gánh toàn bộ ngàn cân tủi nhục của vai trò
thua trận đầu hàng.
Nếu
toàn quân và toàn dân có những lý do mà trách cứ ông Dương Văn Minh,
tôi sẽ không có gì để tranh luận. Nhưng riêng phần tôi, tôi không tin là
ông Minh lên cầm quyền nhằm mục đích đầu hàng phản bội miền Nam. Trong
đệ nhị thế chiến, tướng Petain ra đầu hàng Đức quốc xã nói là để cứu
Paris là kinh đô ánh sáng với ngàn vạn sinh linh khỏi bị tàn phá, dù sao
ông cũng còn được làm thống chế bù nhìn dưới sự cai trị của Đức.
Trong khi đó niên trưởng Dương Văn Minh cay đắng trong bản án đầu hàng oan nghiệt cho đến ngày phải ra đi lần cuối.
Quả
thực từ trong tâm khảm, ông đã biết cuộc chiến kéo dài chỉ thêm đau
thương chết chóc. Chịu đựng nhục nhã thêm một lần, ông chỉ muốn thành
phố Saigon thân yêu của ông khỏi bị tàn phá. Saigon không bao giờ của
ông Ngô Đình Diệm. Saigon không phải của ông Nguyễn Văn Thiệu. Và Saigon
cũng không phải là của ************.
Qua chỉ muốn sống chết ở Saigòn, nhưng không được! Đó là thành phố của ông Dương Văn Minh.
Trải
qua bao nhiêu dâu bể, trước khi ra đi lần cuối, tướng Minh Dương đã trở
về nhà con gái sống giữa cộng đồng Việt Nam ở miền Nam California. Khép
kín, không phân trần, không tranh luận, không kết án và không biện hộ.
30
năm trước, chuyến bay muộn màng đã đưa ông ra khỏi Việt Nam. 20 năm
sau, chuyến bay nào sẽ đưa ông về nơi vĩnh cửu. Vị tổng thống cuối cùng
của Việt Nam Cộng Hòa, tại chức chưa được ba ngày.
Thưa niên trưởng Dương Văn Minh.
Khi
đi khỏi Saigòn, anh em chúng tôi ai cũng muốn làm một De Gaule để vượt
biển Manche mà trở lại Paris với khúc khải hoàn ca. Rút cục chúng tôi
chỉ là các tướng De Gaule giả. Ông chính là thống chế Petain thật đã
chịu nhục để cứu lấy Sài Gòn.
Nghe
tin niên trưởng ra đi lần cuối, tôi nhờ bạn Nguyễn Hồng Đài gửi một
vòng hoa của anh trung úy Bắc Kỳ năm xưa trong bộ tham mưu chiến dịch
Nguyễn Huệ. Dù Trung Nam Bắc, ở đâu thì cũng cần phải có sự công bình và
chung thủy.
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 28/Apr/2016 lúc 7:34am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
![]() Áng Mây Chiều Khi Sương và các em vẫn còn say sưa
trong giấc ngủ và bầu trời chỉ là một màu đen thẩm thì mẹ Sương đã cặm
cụi xuống bếp nhóm lửa thổi xôi. Sáng nào cũng thế, cứ vào khoảng giờ
này là mẹ Sương thức dậy chuẩn bị gánh hàng ra chợ. Nhìn mẹ với mái tóc
đã đổi màu bạc trắng và đôi vai gầy guộc dưới gánh xôi nặng trĩu mà
lòng nàng xót xa. Đôi tay xương xẩu của mẹ cộng với những nét nhăn và
làn da xạm đen vì khét nắng là kết quả của những ngày tảo tần để nuôi
đàn em khôn lớn. Tuy cực khổ, nhưng bà không bao giờ than thân trách
phận. Mỗi khi thấy mẹ mệt mỏi, Sương muốn đến phụ thì bà lại cản ngăn.
Bà muốn Sương và các em phải ráng chú tâm vào việc học. Bà thường bảo: *** Sáng nay vẫn như thường lệ, khi bầu
trời còn tối đen như mực, tiếng gió rít lên từng cơn lạnh buốt cả
người. Sương thấy mẹ vén mùng đi xuống bếp. Chợt có tiếng gõ cửa rất
nhẹ từ bên ngoài. Mẹ vội vàng chạy ra nói lí nhí và mời khách vào.
Sương thầm nghĩ: *** Vì giận mẹ nên mấy ngày qua Sương
không thèm nói chuyện hay tâm sự với bà. Nếu mẹ hỏi thì nàng trả lời
còn không thì Sương bỏ vào phòng học bài. Nhìn thấy Sương mấy hôm nay
không được vui nên mẹ gạn hỏi: *** Cả một buổi chiều Sương không dám
bước ra khỏi phòng. Sương thật hối hận vì đã làm mẹ buồn. Nàng không
biết phải xin lỗi mẹ bằng cách nào nên đành nằm ôm gối khóc cả đêm.
Khi các em đã ngủ, mẹ rón rén bước đến lay Sương dậy: *** Ngồi trên thuyền, Sương đưa mắt nhìn
quanh, bốn bề đều là biển. Biển bây giờ đối với Sương không thơ mộng
như những lời của các văn, thi sĩ. Sóng biển không rì rào, thủ thỉ như
sự diễn tả của một nhà văn nào đó. Trái lại, Sương chỉ thấy sóng biển
dữ tợn như một hung thần. Chiếc thuyền mong manh với một trăm mấy người
trồi lên, xụp xuống theo từng đợt sóng. Chiều xuống, tứ phía nhuộm một
màu đỏ - vàng buồn bả. Thất vọng tràn trề. Lại một ngày nữa trôi qua
và con thuyền cứ trôi lênh đênh vô định. *** Sương nheo mắt, cố lấy tay che ánh nắng chói chan như thiêu, như đốt của mặt trời. Chợt có tiếng nhốn nháo ở cuối tàu: Áng Vân Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 07/Mar/2017 lúc 8:33am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
TRẢ SÚNG ĐẠN NẦY
![]() Tôi có thể ngồi đồng cả ngày trên mạng, nhảy tường lửa, đọc tài liệu, đọc báo nhăng nhít, nhưng chưa bao giờ xem/nghe trọn một chương trình ca nhạc, dù là ở nhà hay trên những chuyến xe đò đường dài. Xem không trọn chỉ vì ngủ… gật, đúng hơn, trình độ thưởng thức của tôi chỉ tới cỡ đó. Vậy mà chiều nay tôi đã xem trọn một chương trình ca nhạc. (*) Vũ ThếThành
“….Trả súng đạn này, khi sạch nợ sông núi rồi
Anh trở về quê, trở về quê, tìm tuổi thơ mất nơi nao…”
(Một mai giã từ vũ khí – Trịnh Lâm Ngân)
Ở Việt Nam, các DVD ca nhạc hải ngoại Thuý Nga, Vân Sơn,… dễ kiếm, nhưng Asia thì khó. Asia “phản động”lắm, lỡ bị phát hiện, sẽ bị tịch thu cả xe, hết đường sống, những người bán DVD dạo nói thế. Nhưng bây giờ, chỉ cần 1 media hub, người ta có thể tải từ internet đủ loại chương trình giải trí để xem qua TV. Ngủ gật cũng sướng như ăn vụng. Thỉnh thoảng tôi cũng click đại một liveshow nào đó để ru mình ngủ…gật. Và chiều nay, tôi muốn ngủ gật với Asia, để xem “phản động”tới đâu. Tôi chọn chủ đề “55 năm nhìn lại” vì đoán là nói miền Nam từ thời di cư 54. Không chỉ là chương trình ca nhạc, mà đan xen vào đó là những thước phim tài liệu, những hình ảnh năm xưa, khỏi cần thuyết minh, tôi cũng nhớ ra gần hết. Chuyện hôm nay mau quên, chứ chuyện ngày xưa thì nhớ dai lắm. Con tàu há mồm “P***age to freedom”,Đệ I, đệ II Cộng hoà, kinh tế, giáo dục, văn hoá, mùa hè đỏ lửa, đại lộ kinh hoàng…
Mọi
thứ như mới đâu đây, tưởng như chạm tay vào được. Hai mươi năm trước,
cha bỏ xứ ra đi. Hai mươi năm sau, con bỏ nước ra đi. Bỏ đi không đành,
con ngu hơn cha, nên bây giờ mới ngồi lẩn thẩn. Nhiều bản nhạc từ lâu
lắm rồi, bây giờ mới nghe lại. Nghe lại mà có thể hát theo trong đầu
được. Những ca khúc thanh bình thưở xưa đó, ngày trước nghe hờ hững, bây
giờ lại thấy hay. Dĩ vãng sao êm đềm quá! Chưa bao giờ tôi nghe “Một
mai giã từ vũ khí”với một cảm xúc ngậm ngùi như thế, như nuốt từng lời
ca tiếng nhạc vào tim óc. Chương trình này cũng khéo“dụ”được bà Dương
Nguyệt Ánh làm MC. Cho dù là kịch bản đi nữa, thì MC Dương Nguyệt Ánh
giống như nhà toán học có khiếu làm thơ: ngôn ngữ chắc nịch và giọng nói
biểu cảm. Tôi cũng lần đầu nhìn lại nhiều khuôn mặt ca sĩ quen thuộc.
Cận cảnh mới thấy thời gian nghiệt ngã. Son phấn không thể cứu vãn, kỹ
thuật âm thanh cũng phải bó tay. Khi giọng hát vút lên đuối hơi, những
đường gân hiện trên cổ thấy rõ. Con tằm đang nhả những sợi tơ cuối cùng
cho đời… Tôi đọc đâu đó, có lần y sĩ ca sĩ Trung Chỉnh phải nhảy trực
thăng xuống vùng chiến sự để cấp cứu. Ông nhảy thoát được, nhưng túi đồ
nghề thuốc men bị bắn bể. Ông y sĩ đành lấy tiếng hát thay thuốc men để
làm dịu cơn đau của thương binh. Chuyện thật bao nhiêu phần trăm không
rõ, nhưng sao thấy thiệt đậm “chất người”giữa làn ranh sống chết. Thời
gian cứ thế trôi ngược theo hình ảnh và âm thanh…
![]() Những ngày sau 75, nếu chết chưa chắc là hết, thì sau khi chết, tôi sẽ không quên được cảnh tượng các em thiếu niên đi tịch thu sách vở“đồi truỵ phản động”,quẳng rầm rầm lên xe ba gác, như chuyển hết căm thù vào đó, vừa quăng vừa dạy đời người lớn. Hai mươi năm sau, tôi sống lại cảm giác này khi đọc“Sống và chết ở Thượng Hải”của Trịnh Niệm. Người đàn bà cứng cỏi này, dù bị áp lực, ngược đãi tới đâu, cũng nhất định không nhận tội“phản động”,nhưng đã phải cuống quýt van nài bọn Hồng vệ binh, xin hãy tịch thu hết bộ sưu tập đồ cổ tranh quý của bà, nhưng đừng đập phá, dày xéo chúng. Cái cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng… Vài năm trước, một đạo diễn trẻ, bà Lê Phong Lan làm bộ phim tài liệu để chứng minh thảm sát Mậu Thân ở Huế chỉ là xuyên tạc. Và mới đây, phó giáo sư tiến sĩ sử học Vũ Quang Hiển, trả lời phỏng vấn đài BBC: làm gì có chuyện ngược đãi tù đày những người thua cuộc sau 75, chỉ là tập trung học tập cải tạo cho thông đường lối chính sách, thế thôi. Nhiều người hải ngoại phản ứng gay gắt. Tôi thì quen rồi. Những điều “vẫn thế”như bao điều“vẫn thế”ở đất nước này. Trước họ còn những G. Porter (Mỹ)chứng minh (bằng cách “chặt chém” số liệu của người khác)rằng, thảm sát Mậu Thân chỉ là chuyện bôi nhọ. Lùi lại hơn chục năm, vị giáo sư này cũng cho rằng, xử chết “quá tay”trong cải cách ruộng đất ở miền Bắc cũng là chuyện bôi nhọ luôn. Nhà báo W.Burchett(Úc)đã từng“đi dạo”ở Củ Chi thập niên 60 để viết bình luận, cũng lại là người hết lời ca tụng“Bước đại nhảy vọt”và “Đại cách mạng văn hoá”của Mao Trạch Đông. Thế đấy! Tôi phục họ. Bước ra khỏi ranh giới của nhân cách đâu phải ai cũng dám làm. Lịch sử có thể được nhìn dưới nhiều góc cạnh khác nhau, nhưng sự thật lịch sử thì chỉ có một. Nhân chứng còn đó, và lịch sử vẫn còn đó. Bây giờ, những ngày cuối tháng tư này, nơi đây đốt pháo hoa ăn mừng. Bên kia cúi đầu tưởng niệm. Triệu người vui, triệu người buồn. Vui nhiều kiểu, mà buồn chỉ một kiểu. Vui vì tự hào là người chiến thắng. Buồn thì chưa chắc đã vì chiến bại, mà hậu quả chiến bại thì đúng hơn. Bốn mươi năm rồi chứ đâu ngắn ngủi. Về kinh tế, chỉ cần nhìn qua các nước lân cận cũng đủ thở dài rồi. Giáo dục thúc đẩy bản năng nhiều hơn, cướp giựt chợ hoa, leo rào bơi miễn phí,… Mỗi năm khoảng 5.000 phụ nữ Việt bị đưa qua Malasia và Singapore bán dâm. Đó là con số chính thức, thực tế nhiều hơn. Và đó cũng chỉ mới nói đến 2 thị trường, còn Campuchia, Thái Lan, và nhất là Trung Quốc còn khủng nữa. Nhưng cũng có những niềm vui vô tư vì “ngày giải phóng”là ngày nghỉ dài, đi chơi thoả thích. Rồi cũng có những nỗi buồn lẩm cẩm với quá khứ, nằm nhà nghe nhạc. Vui buồn, hiểu theo nghĩa tuyệt đối, thì mỗi năm sẽ thêm triệu triệu người vui. Còn buồn, thì vài ngàn, vài trăm, rồi vài chục, chỉ còn tí tẹo. Đất nước có chỉ số hạnh phúc caolà thế. Ngẫm lại mới thấy hội chứng Stockholm sao thiệt éo le ! ![]()
Vậy
mà 40 năm trôi qua rồi. Chiều nay tình cờ xem “55 năm nhìn lại”,đôi khi
phải bám chặt tay vào thành ghế… Biết bao tâm tư chất chứa, cũng muốn
một lần trải lòng, nhưng rồi lại thấy, bà Dương Nguyệt Ánh đã “giành”nói
hết cả rồi, nói từ 5 -6 năm trước, nói ngắn, gọn và đủ, nói cả những
điều nhỏ nhặt mà lịch sử đã quên, đang quên và có lẽ cũng sẽ quên
luôn:“Người lính ra trận với vũ khí kém cõi. Lỡ thua thì bị chê bai,
nhưng nếu thắng thì chỉ những người bạn lớn được nói đến”.Tủi quá! Xin
cám ơn bà. Đã “sạch nợ sông núi rồi”. Mệnh Trời bắt thế, chỉ là lực bất
tòng tâm thôi. Đâu cần phải đấm ngực mea culpa…mea culpa. Cái đó nên
dành cho những chính khách salon, những trí thức ba rọi. Sự thật là sự
thật. Người lính bên nào lại chẳng đau, mỗi bên đau mỗi kiểu. Cuộc chiến
tàn rồi. Ván cờ thế bày ra, không có cửa cho những tay chơi cờ thí
chốt. Tháng tư nào trời chẳng mưa. Quá khứ đâu dễ gì quên được. Hai mươi
năm đau thương của chiến cuộc, cũng may mắn có được những năm tháng
bình yên. Rồi thêm bốn mươi năm nữa, học được biết bao chuyện trò đời,…
Nhưng vẫn còn sót lại đâu đó chút tình người, phải thế không? Xin kết
thúc bài viết bằng lời nhạc: “… Xin cám ơn, xin cám ơn… người nằm
xuống…”
Vũ Thế Thành
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 110 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |