Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Chuyện Linh Tinh
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Chuyện Linh Tinh
Message Icon Chủ đề: THƠ TRẦN VĂN LƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 4 phần sau >>
Người gởi Nội dung
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 26/Aug/2010 lúc 8:46pm
 
 
 
Dạo:
        Chỉ nửa đường ly biệt,
        Mà ngàn kiếp tiếc thương.


      Chỉ Nửa Con Đường

      Hạ hồng, nắng hực trời xanh,
Sao đêm tối vẫn vây quanh kiếp nghèo.
      Trót mang số phận bọt bèo,
Anh đâu tính chuyện leo trèo với cao.
      Nhìn sao băng, dạ nao nao,
Một câu thề ước có nào dám mơ.
      Chút tình trúc mã ngây thơ,
Đành câm nín giấu, hẹn chờ kiếp sau.
      Thân tằm trăn trở cơn đau,
Tơ ươm chốn cũ, áo dâu nhà người.
      Vật vờ đón bóng quạ rơi,
Hỏi làn tóc nhỏ một thời về đâu.
      Mắt quầng dõi vết sao Ngâu,
Đường chim đứt đoạn, nhịp cầu gãy đôi.
      Ai đem gió rải lưng đồi,
Cho cây lá chết bồi hồi xa nhau.
      Em đi, nắng tếch theo tàu,
Sân ga từ đó ảm màu hoàng hôn.
      Rong rêu dẫn bước cô hồn,
Loanh quanh bến vắng đếm dồn bóng câu.
      Bơ vơ đứng giữa nương trầu,
Lá tươi ai hái, gốc sầu ai ôm.
      Em xuôi theo ngọn gió nồm,
Anh canh gió bấc, chiều hôm dãi dầu.
      Áo quê nắng hấp bạc mầu,
Đàn sai dây nắn mãi câu phụ tình.
      Ngày lênh đênh, tối linh đinh,
Đêm mong tiếng trống, biết mình còn say.
      Mảnh tình vướng víu trên tay,
Tần ngần vất xuống, lại loay hoay tìm.
      Lối xưa giậu đã lên bìm,
Bên thành giếng cổ xác chim mấy hàng.
                        x
                    x      x
      Xưa không dám mượn đò ngang,
Để nay giọt lệ trễ tràng tiếc thương.
      Đưa nhau chỉ nửa con đường,
Nửa vui em tới, nửa đoạn trường anh lui.
      Một cơn sóng gió dập vùi,
Nơi xưa có kẻ vẫn ngậm ngùi nhìn đêm.

Trần Văn Lương
(Cali, 8/2010)

 

 




mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 30/Aug/2010 lúc 7:56pm
 
Thân chào Lê Tua,
Tua vui lòng cho mk mang bài thơ của anh Trần Văn Lương vào mục này nhé .
Bài thơ thật cảm động , tâm lý Người Già VN chúng ta chưa thích ứng với xã hội Mỹ : khi già vào nhà dưỡng lão
 
              " Bố vẫn muốn sống đời bên con cháu,
                Dẫu cơ-hàn, mà rau cháo có nhau. "
 
Ông Cụ (nhân vật chính trong bai thơ) suy nghĩ :
           "Bố tự biết như ngọn đèn sắp tắt,
        Nên cố tình bẳn gắt mấy ngày qua.
        Nếu chẳng may phải theo gót ông bà,
            Con cũng đở xót xa giờ đưa tiễn. "
 
nhưng, kinh nghiệm bản thân mk , chuyện con cháu "khổ" vì Cha Mẹ "bẳn gắt" lúc tuổi già, và nỗi niềm thương yêu , đau lòng khi Cha Mẹ ra đi vĩnh viễn không liên quan gì với nhau.
Dù Cha Mẹ già khó khăn nhiều bao nhiêu, lúc Cha Mẹ quy tiên, con cái vẫn muôn vàn khóc thương.
 
Cám ơn Lê Tua đã cho đọc DĐ một bài thơ hay và cảm động.
mk
 
 
 
 
~::Trích Dẫn nguyên văn từ tuavanle

XIN MỜI THƯỞNG THỨC MỘT BÀI THƠ THẬT CẢM ĐỘNG CỦA MỘT NGƯỜI GIÀ PHẢI NÓI LÀ RẤT ĐỘC ĐÁO, TÀI TÌNH VÀ XUẤT SẮC TUYỆT VỜI .
 
 
 
HAI CÂU ĐẦU:
          Đêm bệnh-viện, sầu tơi trên tóc trắng,
          Người già nằm, bóng hạc lắng chiều sương,
DẠO: Lòng không muốn sống xa nhà
          Nhưng trời bắt tội tuổi già biết sao!
 
 (Kính mến gửi về Chú, ngậm-ngùi đánh dấu ngày mà Chú, vừa tới tuổi 90, phải vào nhà dưỡng-lão, mặc dù con gái Chú rất thiết-tha muốn được đưa Chú về nhà.)
 
          Đêm bệnh-viện, sầu tơi trên tóc trắng,
          Người già nằm, bóng hạc lắng chiều sương, 
          Mắt ngu ngơ như nắng lỡ độ đường,
          Nhìn con gái dựa bên giường gà gật.
 
Đầu ngật ngầy váng vất,
Thương con mình tất bật ngược xuôi,
Mấy ngày qua luôn túc-trực không rời,
Đến tối mịt mới về nơi tổ ấm.
 
          Bàn tay già chầm chậm,
          Thờ thẩn nắm tay con.
          Từ rãnh mắt xoáy mòn,
          Giọt thương cảm lăn tròn theo vết cũ.
 
                                         X
                                   X        X
 
 Khuya rồi đó, sao con chưa về ngủ,
 Chuyện tuổi già, con ủ-rũ làm chi.
 Chín mươi rồi, Bố chưa bị cất đi,
 Mình may mắn, có gì mà áo-não.
 
         Hãy để Bố vào ở nhà dưỡng lão,
         Như mọi người vừa khuyên bảo sáng nay,
         Vì một mai khi rời khỏi nơi đây,
         Khó khăn sẽ theo tháng ngày dai dẳng.
 
 Bố không muốn mình trở thành gánh nặng,
 Để cho con phải lo lắng miệt mài
 Đời con còn nhiều trách-nhiệm trên vai,
 Đâu có thể chực-chầu hoài sớm tối.
 
         Thân gầy còm yếu đuối,
          Sao kham nổi đường xa.
          Thêm việc sở, việc nhà,
          Chuyện con cái, dễ gì mà vất bỏ.
 
 Người già thường cau-có
 Nằm liệt giường, càng khó tính gấp trăm.
 Dù cho con chẳng quản ngại nhọc nhằn,
 Nhưng chịu đựng tháng năm dài sao thấu.
 
          Bố vẫn muốn sống đời bên con cháu,
          Dẫu cơ-hàn, mà rau cháo có nhau.
          Bao năm qua mất Mẹ , bấy năm sầu,
          Bố gượng sống với niềm đau-lẻ-bạn.
 
 Buồn nhớ lại ngày vượt biên hoạn-nạn,
 Bỏ quê nhà, chấp-nhận vạn gian-truân,
 Chết trong tay đã nắm chặt chín phần.
 Mạng sống chỉ ngàn cân treo sợi nhỏ.
 
         Con thuyền khốn khổ,
         Sóng gió tả-tơi,
         Phút chót đã kề nơi,
         Lối định-mệnh, ai người sống sót.
 
Tưởng chỉ được nhìn Mẹ, con lần chót, 
Nhưng Trời thương cho trót-lọt qua đây,
Trong khi bao người biển cả vùi thây,
Giờ sao nữa, chẳng mảy-may tiếc rẻ.
 
         Bố chỉ hận mình không còn sức khỏe,
         Đở đần con việc lẻ-tẻ hôm mai,
         Để chiều về, con bớt phải loay-hoay,
         Được yên nghỉ sau ngày dài kiệt sức.
 
Khi bị đẩy vào trong phòng hồi-lực,
Bố biết mình gần tới lúc xuôi tay.
Dù thoát nạn hôm nay,
Đời cũng phải rẽ ngay vào lối ngoặc.
 
        Bố tự biết như ngọn đèn sắp tắt,
        Nên cố tình bẳn gắt mấy ngày qua.
        Nếu chẳng may phải theo gót ông bà,
        Con cũng đở xót xa giờ đưa tiễn.
 
 Mai kia rời bệnh-viện,
Con đừng bịn-rịn xót xa,
Hãy nghe lời y-tá dặn ngày qua,
 Mà đưa Bố thẳng ra nhà dưỡng lão.
 
        Cuộc sống mới dù là mưa hay bão,
        Bố không buồn,tự bảo vẫn còn may,
        Vì biết rằng, chỉ quanh-quẩn đâu đây,
        Con cháu Bố đang vui vầy hạnh-phúc.
 
 Rồi sẽ có những buổi chiều hun-hút,
Bố nặn dần từng phút ngóng người thân.
Nhưng rủi con chẳng tới được một lần,
Bố cũng hiểu, đừng bận tâm ray-rứt.
 
        Bố không ngại chặng cuối đời khổ cực,
        Nhìn thấy con hạnh-phúc, Bố vui lòng.
        Tuổi đã nhiều, phận Bố thế là xong,
        Con phải sống cho chồng, cho con cái.
 
 Hứa với Bố, con sẽ không buồn mãi,
Nếu mai này, khi Bố phải ra đi,
Mà con không kịp đến lúc phân-kỳ,
Nói cùng Bố lời chia-ly vĩnh-viễn.
 
                              X
                         X      X
 
         Đêm trơn giấc, người con rời bệnh-viện,
         Đôi mắt già quyến-luyến vọng đưa chân.
         Trong ký-ức phai dần,
         Khuôn  mặt những người thân vùng hiển-hiện.
 
               Lòng chợt thoáng bùi-ngùi khi nghĩ đến
               Phút lên đường, theo ước-nguyện ba-sinh,
               Chân bơ-vơ trong tăm tối một mình,
               Mò mẫm lối hành-trình về thiên-cổ.
 
                                  TRẦN VĂN LƯƠNG 


 
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 16/Sep/2010 lúc 5:28pm
 

Dạo:
        Trăng xua bóng lẻ qua cầu,
Màn đêm đã xuống, về đâu hỡi người.


Cóc cuối tuần:

            Giọt Buồn Cuối Nẻo

Mây héo quắt như mặt người luống tuổi,
Lọn khói chiều vờn đuổi muỗi vườn sau,
Lớp rêu xưa đã mấy độ thay màu,
Chim mất tổ mổ sầu trong nắng muộn.

Sương hôm cuồn cuộn,
Cỏ băng đường, luống cuống chạy quanh.
Cơn gió bấc lạnh tanh,
Mưa lá vỡ tan tành trên mộ chí.

Đường thiên lý người miệt mài quên nghỉ,
Có dừng chân thì cũng chỉ phút giây,
Nhưng rồi khi bóng tối át màu mây,
Lại lê lết chốn đọa đày quen thuộc.

Đời giong ruổi dẫu trăm ngàn trói buộc,
Chẳng còn chi khi hết cuộc chơi này.
Phút quay về, cay đắng vốc tràn tay,
Đôi mắt trũng ứa đầy men tiếc nuối.

Lối vô định, chỉ riêng mình lặn lội,
Gói hành trang là một chuỗi nhớ thương.
Máu oan khiên rơi rớt đỏ bụi đường,
Trên sỏi đá, đóa đoạn trường rộ nở.

Những khuôn mặt giữa hành trình gặp gỡ,
Cũng chỉ là ảo ảnh ở trong tim,
Những nỗi vui lòng háo hức kiếm tìm,
Thành bọt sóng nổi chìm trong trí nhớ.

Mênh mang chiều phố chợ,
Giày thủng vớ lang thang.
Tròng mắt đục hoang mang,
Lỡ làng kinh cứu độ.

Cổng Thiên đàng xiêu đổ,
Người hết chỗ quay về.
Bóng đêm dài dai dẳng lê thê,
Nghe thương nhớ tái tê ngày tháng cũ.

Nhớ tiếng hát mẹ ru từng giấc ngủ,
Nhớ giọng cười của lũ trẻ trong thôn,
Nhớ những chiều lặng ngắm nắng hoàng hôn,
Rồi chợt thấy lòng buồn không duyên cớ.

Nhớ sân trường phượng nở,
Chân ngại ngùng, ôm sách vở theo nhau,
Nắng hè trưa như rót lửa trên đầu,
Môi lắp bắp mãi nửa câu hò hẹn.

Nào ngờ mây đen sực đến,
Cánh bèo mất bến ra khơi.
Gió đông về, lá rách tả tơi,
Trôi trôi mãi trên dốc đời trơn tuột.

Đất lạ ấm sao lòng nghe giá buốt,
Một kiếp người đà mấy cuộc ra đi.
Gập ghềnh nẻo chia ly,
Chân lữ thứ biết khi nào quay lại.

Trăm năm nữa, ánh mặt trời vẫn mãi
Về đùa chơi cùng cỏ dại nơi đây,
Nhớ hay chăng có một kẻ lưu đày,
Đã vĩnh viễn vùi thây trong bóng tối.

Gót lữ hành mệt mỏi,
Đường đời một lối loanh quanh.
Khi nắng chiều bỏ ngỏ trời xanh,
Hương lá thắm cũng đành phai dưới cội.

Hành trang cũ vơi dần theo bước vội,
Chốn quê nhà vẫn vời vợi quan san.
Đàn chim xưa nay rã cánh tan đàn,
Vườn vĩnh cửu ngút ngàn bia mộ mới.

Trời cao thẳm, tiếng kêu cầu chẳng tới,
Người cuối đường chới với khóc vu vơ,
Đáy mắt sâu tắt ngúm lửa mong chờ,
Ve áo bẩn, mờ mờ dăm dấu lệ.

            Trần Văn Lương
                    Cali, 9/2010
 
 
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 08/Oct/2010 lúc 7:49pm
 
 
Dạo:

      Sắn bìm trói tự thiên thu,
Trăng rơi, gió lặng, rùa mù lên mây.



Cóc Thiền cuối tuần:

        盲 龜
淒 風 嫋 嫋 擾 漁 燈,
月 淡 盲 龜 繹 葛 藤.
白 眼 茫 茫 千 古 惑,
癡 心 冷 冷 萬 年 冰.
秋 雰 久 掩 庭 前 樹,
俗 客 難 尋 畫 裏 僧.
風 息 月 輪 沈 靜 海,
盲 龜 忽 搨 翅 高 陞.
            陳 文 良




Âm Hán Việt:


            Manh Quy

Thê phong niệu niệu nhiễu ngư đăng,
Nguyệt đạm, manh quy dịch cát đằng.
Bạch nhãn mang mang thiên cổ hoặc,
Si tâm lãnh lãnh vạn niên băng.
Thu phân cửu yểm đình tiền thụ,
Tục khách nan tầm họa lý tăng.
Phong tức, nguyệt luân trầm tĩnh hải,
Manh quy hốt tháp sí cao thăng.

              Trần Văn Lương





Dịch nghĩa:

              Con Rùa Mù  (1)

Gió thê lương nhè nhẹ quấy rối ngọn đèn câu,
Trăng nhạt, con rùa mù (đang) gỡ những dây leo chằng chịt.
Đôi mắt trắng man mác một nỗi mê mờ thiên cổ,
Con tim ngu si mang cái lạnh của tảng băng vạn năm.
Sương thu (đã) che kín từ lâu cây bách trước sân,  (2)
Khách tục khó mà tìm ra được vị tăng trong bức tranh. (3)
Gió ngừng, mặt trăng chìm trong đáy biển im lặng,
Con rùa mù chợt chắp cánh bay cao.





Ghi chú:

(1) Tỳ kheo Thích Minh Châu , Đức Phật Của Chúng Ta  (Trang nhà Suối Nguồn Hạnh Phúc của chùa Vinh Phúc Quan Độ : http://suoinguonhanhphuc.com/InfoShow.aspx?InfoID=351) :

"
...
Trong kinh Tương Ưng V, đức Phật đã dạy: "Ví như này các Tỳ kheo, một người quăng một khúc gỗ có một lỗ hổng vào biển lớn. Tại đấy có con rùa mù, sau mỗi trăm năm nổi lên một lần. Các ngươi nghĩ thế nào, này các Tỳ kheo. Con rùa ấy, sau mỗi trăm năm, nổi lên một lần, có thể chui cổ vào khúc cây có một lỗ hổng hay không?"

"Năm khi mười họa may ra có thể được, bạch Thế Tôn, sau một thời gian dài".

"Ta tuyên bố rằng còn mau hơn, này các Tỳ kheo, là con rùa mù ấy, sau mỗi trăm năm nổi lên một lần, có thể chui cổ vào khúc gỗ có lỗ hổng ấy. Còn hơn kẻ ngu, khi một lần đã rơi vào đọa xứ, để được làm người trở lại. Vì cớ sao? Vì rằng ở đấy không có pháp hành, chánh hành, thiện nghiệp, phước nghiệp. Ở đấy, này các Tỳ kheo, chỉ có ăn thịt lẫn nhau, và chỉ có kẻ yếu bị ăn thịt.." (Tương Ưng V, 485)

"Thật khó được vậy, này các Tỳ kheo, là được làm người. Thật khó được vậy, này các Tỳ kheo, là được Như Lai xuất hiện ở đời, bậc A la hán, Chánh đẳng giác, thật khó được vậy, này các Tỳ kheo, là Pháp và Luật này do Thế Tôn thuyết giảng, chiếu sáng trên đời." (Tương Ưng V, 450 - 460).
...
"

(2)  Vô Môn Quan, tắc 37, Đình Tiền Bách Thụ.

Một ông tăng hỏi Thiền Sư Triệu Châu:
  - Ý của Tổ Sư (Đạt Ma) từ Tây sang là gì ? ( Hán : Như hà thị Tổ Sư Tây lai ý ?)
Triệu Châu đáp:
  - Cây bách trước sân  (Hán: Đình tiền bách thụ tử).

Lời bình của Vô Môn Huệ Khai :
    Nếu nhằm vào lời đáp của Triệu Châu mà thấy được thì trước không có Thích Ca, sau không có Di Lặc (Hán: tiền vô Thích Ca, hậu vô Di Lặc)

(3) D.T. Suzuki, Thiền Luận, quyển Thượng, bản dịch tiếng Việt của Trúc Thiên, tr. 501-503:

"
...
      Quan tướng quốc Bùi Hưu khi còn làm thứ sử Tây An có lần đến viếng một kiểng chùa, vào chánh điện dâng hương cúng Phật. Chủ chùa tiếp đón. Bùi thấy trên tường có một bức họa bèn hỏi hình ai. Ông chủ chùa bảo đó là chân dung một cao tăng. Bùi hỏi: "Chân dung đây còn cao tăng đâu?"
      Tăng chúng không đáp. Bùi lại hỏi: "Trong đây có Thiền nhân nào không?"
      Đáp: "Gần đây có một người đến ở chung, hiện lo việc tạp dịch, ông ta có vẻ là người Thiền lắm".
      Bùi nói: "Xin mời ra cho tôi hỏi thăm chút được không?"
      Ông sư mới (*) liền được thỉnh ra trước mặt quan tướng quốc.
      Bùi vừa thấy liền hớn hở lên tiếng ngay:
      "Hưu tôi có một điều muốn hỏi, ngặt chư vị đây không đáp, vậy thỉnh đại nhân ban cho một lời".
      Sư  hỏi: Mời tướng công cứ hỏi.
      Hưu lặp lại câu nói trên: "Còn cao tăng đâu?"
    Sư hét chát chúa:
        - Bùi Hưu ?
        - Dạ !
    Sư lặp lại câu hỏi: Còn cao tăng đâu?
    Bùi Hưu tức khắc dưới câu phản vấn nhận ra ý chỉ Thiền như bắt được ngọc kế châu.
...
"

(*) Hoàng Bá Hy Vận, pháp từ của Bách Trượng Hoài Hải và là thầy của Bùi Hưu sau này.




Phỏng dịch thơ:

        Con Rùa Mù

Lửa chài theo gió rét buồn lay,
Trong lưới, rùa mù gắng trở xoay.
Chấp trước, lòng si thêm lạnh lẽo,
Mê mờ, mắt trắng mãi loay hoay.
Thân cây bách cũ, sương đà khuất,
Mặt vị tăng xưa, khách chửa hay.
Gió lặng, trăng khuya chìm đáy biển,
Rùa mù chợt chắp cánh cao bay.

                  Trần Văn Lương
                      Cali, 10/2010



Lời bàn của Phi Dã Thiền Sư :

      Gió tan, trăng lạnh, rùa mù bay vút lên trời. Có cảnh này ư ?
      "Hào ly hữu sai, thiên địa huyền cách" (sai một ly, trời đất liền xa cách) (**), nhưng may mắn lại có "Chí đạo vô nan, duy hiềm giản trạch, đản mạc tắng ái, đỗng nhiên minh bạch" (đạo lớn không khó, cốt đừng so đo lựa chọn, chỉ cần không thương ghét, thì mọi sự sẽ sáng rõ) (**).
      May mắn thay con rùa mù đã thoát khỏi đám dây leo chằng chịt trói chặt mình từ muôn thuở!

(**) Tín Tâm Minh của Tam Tổ Tăng Xán.


(NGUỒN : DA-LIST FORUM)
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 28/Oct/2010 lúc 9:31am
 
 
 
Dạo:
    Gió dồn lá chết đầy tay,
Mùa thu áo vá đêm nay nhớ gì?



      Mùa Thu Áo Vá


Ai máng vội áo mùa thu lên lá,
Cho rừng không kịp vá vết sầu loang.
Đường quên mưa, cỏ úa chết thành hàng,
Sương cố quận ngỡ ngàng rơi đất lạ.

Núm hoa dại thở dài trong kẽ đá,
Con suối nghèo cãi vã với rong rêu.
Sao lơ thơ như muối rắc không đều,
Mây mất gốc lều bều trôi vất vưởng.

Trong thanh vắng, tiếng ai cười gắng gượng,
Chặng cuối đời vẫn bướng bỉnh tìm vui,
Cơn đau xưa ngày mấy bữa chôn vùi,
Tim mắc nghẽn một nùi mơ ước dở.

Chốn tạm trú, thân nửa thầy nửa thợ,
Gót thu mòn lối chợ chẳng người quen,
Nắng chưa nồng đã nhượng lối đêm đen,
Tri kỷ chỉ một ánh đèn cô quả.

Hoài đợi sáng, hồn chai lì hóa đá,
Trót phai màu, lá hối hả ra đi.
Trăm năm sau, đất mộ cũ phẳng lì,
Kiếp sống tạm có còn chi dấu vết.

Hơi thu tàn mỏi mệt,
Lá xa cành vẫn lê lết tìm nhau.
Nhưng người xưa khi nhắm mắt lên tàu,
Là biết đã đại dương sầu cách biệt.

Dĩ vãng chết, nhưng lòng chưa chịu chết,
Vẫn âm thầm lần theo vết chim bay,
Vẫn run run chắt mãi giọt nắng ngày,
Vẫn đeo đuổi bóng mây chiều hư ảo.

Ra đi trong gió bão,
Bao thu rồi manh áo cũ chưa thay,
Nhìn mũi chỉ đường may,
Chua xót nhớ bàn tay gầy của mẹ.

Trong đáy mắt như ruộng đồng nứt nẻ,
Còn lăn tăn chút cặn lệ dư thừa.
Tuổi xế chiều, trời ít nắng nhiều mưa,
Trang giấy lẻ đã dần thưa nét chữ.

Hoa ngả ngớn bán rao câu tình tự,
Nhưng phận người lữ thứ dám nào mua.
Đêm ôm chăn thao thức đợi chuông chùa,
Chỉ nghe tiếng thở than mùa ly biệt.

Đĩa dầu con cạn kiệt,
Mài miệt bóng ma chơi.
Đôi môi thâm đã nửa kiếp quên lời,
Cơn điên loạn, khẽ nhếch cười cay đắng.

Biển xưa lặng, niềm đau xưa chẳng lặng,
Xuân không về, lòng mãi vắng hương mai.
Ngày ngắn dần, gượng nán lại dằng dai,
Đêm lấn lướt, cố kéo dài bất tận.

Chim mất tổ, xót xa chiều lận đận,
Sương xa người, luẩn quẩn đáy vực sâu.
Gió đuổi nhau tê buốt nhánh cây sầu,
Quạ vất vả đỡ nhịp cầu uất hận.

Con trăng già nén giận,
Nhìn đèn màu dọa dẫm ánh sao câm.
Lá rắc tựa mưa dầm,
Thu luống cuống cổi lầm manh áo vá.
 

                Trần Văn Lương
                  Cali, 10/2010








mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 09/Dec/2010 lúc 6:52pm
 

Dạo:
        Xa nhau cuối độ thu tàn,
Trăm năm giọt lệ trễ tràng còn vương.



            Phải Chi Ngày Đó...

         (Nhân cái chết của một người không quen biết)

 

 


Ngụm khói vỡ lau mặt người trắng bệch,
Mẩu thuốc tàn cấn lệch nửa vành môi.
Chiều lao chao, chân vấp váp liên hồi,
Đường nghĩa địa, nắng lôi thôi buồn tẻ.

Ngôi mộ mới nằm im lìm quạnh quẽ,
Người thẫn thờ lặng lẽ đứng trầm ngâm,
Sau ánh mắt lặng câm,
Nỗi hối hận vẫn âm thầm lấp ló.
                        x
                    x      x
Em yêu dấu, phải chi ngày xưa đó,
Anh biết rằng sẽ có cảnh hôm nay,
Thì chúng mình đã chẳng phải chia tay,
Chẳng gánh chịu lắm đọa đày cách trở.

Ba năm cơm đường cháo chợ,
Anh quắt quay khổ sở đêm ngày,
Tự mắng mình quên hạnh phúc trong tay,
Chân khờ dại miệt mài theo ảo vọng.

Ba năm thả mồi bắt bóng,
Ngông cuồng mơ biển rộng trời xa,
Để giờ đây, lòng chua xót nhận ra,
Thiên đường chính là mái nhà duyên nợ.

Anh đã trách oan em làm đổ vỡ,
Những gì mình gây dựng thuở hàn vi,
Đâu biết rằng giọt nước cuối tràn ly,
Là kết quả của những gì đi trước.

Phải chi anh biết được,
Rằng suốt ngày em xuôi ngược đó đây,
Trở về nhà khi anh đã ngủ say,
Cũng vì bởi tương lai bầy con nhỏ.

Phải chi anh hiểu rõ,
Lý do làm em cãi cọ cùng anh,
Thì nhà mình đâu lâm cảnh chiến tranh,
Khi hai đứa khăng khăng giành phần thắng.

Nhìn cha mẹ oang oang lời cay đắng,
Đàn con rụt rè như rắn mùng năm,
Níu tay nhau, rón rén kiếm chỗ nằm,
Mắt ti hí lén thăm dò cuộc chiến.

Việc phải đến cuối cùng rồi đã đến,
Anh lạnh lùng đề xướng chuyện chia tay,
Bao ân nghĩa sâu dày,
Vì nông nổi, phút giây đành tan rã.

Rồi mỗi người mỗi ngả,
Đàn con tất tả theo em.
Anh một mình, cuộc sống mới dần quen,
Mừng tưởng sẽ chóng quên ngày tháng cũ.

Nhưng qua những chuỗi đêm dài mất ngủ,
Nhìn ánh đèn, ủ rũ nhớ người thân,
Đếm tháng năm theo lá úa rơi dần,
Anh chợt thấy mình sai lầm nghiêm trọng.

Ôm gối lẻ, lòng thẹn thùng với bóng,
Thoáng ngậm ngùi nghĩ đến mộng đoàn viên,
Thầm mong câu tha thứ của vợ hiền,
Mơ vực dậy chút tình duyên đã chết.

Nhưng đau đớn, trời xanh kia khắc nghiệt,
Anh bàng hoàng khôn xiết lúc nghe tin,
Em đơn côi một tối bỏ gia đình,
Bỏ con cái, đăng trình về chốn ấy.

Phải chi anh biết vậy,
Thì đã không lần lữa bấy lâu nay,
Để khi anh chua xót muốn giãi bày,
Thì em hỡi, tiếc thay đà quá trễ.

Anh xớ rớ một mình trong tang lễ,
Họ hàng xem anh như kẻ qua đường,
Mỉa mai nhìn những giọt lệ tiếc thương,
Đang lã chã cuối chặng đường hối lỗi.

Anh nào dám mong gia đình thứ tội,
Vì dù cho sám hối đến bao lần,
Cũng không sao chuộc lại được một phần,
Những sai sót, lỗi lầm anh mắc phải.

Xưa trót lỡ gây nên điều oan trái,
Phút giây này, đành trọn hái buồn đau.
Chỉ khi mình đã vĩnh viễn mất nhau,
Mới hiểu được thế nào là ly biệt.
                        x
                    x      x
Gió lạc bước rên từng hồi thê thiết,
Nghĩa trang nhờ, người mỏi mệt lang thang.
Cành cây khô, trong tiếc nhớ trễ tràng,
Nhẹ rải xác lá vàng trên mộ mới.

            Trần Văn Lương
                Cali, 12/2010
 
 
(Nguồn : DĐ VĐH-DL )
 
 
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 06/Jan/2011 lúc 5:02pm
 
Dạo:
    Tiếng cười còn đọng bên sông,
Con đò thiên cổ đã giong chốn nào.



  Đò Đêm Bỏ Bến

(Tiễn người đã ra đi trong một đêm về miền vĩnh cửu)

Mây về quẩn bến sông,
Nghẽn tắt nắng chiều đông.
Nhánh rong già trốc cội,
Bối rối đợi bên dòng.

Lung linh ánh điện màu,
Nhạc cũ gói niềm đau.
Nhớ nhung nào thúc giục
Người lục tục tìm nhau.

Nhịp bước nhỏ khoan thai,
Hương ca quyện gót hài,
Vòng tay dài chợt ấm,
Tóc lũ quấn mềm vai.

Đêm rộn rã tiếng cười,
Rượu mời chửa kịp vơi,
Bóng ai đà vội vã,
Lén từ giã cuộc chơi.

Đò thiên cổ chực chờ,
Người bước xuống bơ vơ,
Lệ đôi bờ tuôn đổ,
Đường cố thổ mịt mờ.

Lành lạnh gió âm ti,
Ai oán khúc từ ly,
Não nề câu vĩnh biệt,
Thê thiết lúc phân kỳ.

Nhàn nhạt phấn trăng treo,
Đò khuya lặng lẽ chèo.
Cánh bèo xuôi nẻo giác,
Ngơ ngác bến nhìn theo.

      Trần Văn Lương
          Cali, 1/2011



mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 20/Jan/2011 lúc 9:47pm
 
Dạo:

      Lạnh lùng kiếm sĩ vung tay,
Xác người chỗi dậy, loay hoay trở về.





          活人劍
雪 雨 綿 綿 折 樹 枝,
安 然 劍 士 看 寒 屍.
風 吹 峻 嶺 殘 雲 散,
月 照 孤 江 冷 霧 彌.
一 擊 師 頭 雖 易 落,
千 年 祖 意 又 難 知.
劍 鋩 閃 閃 穿 屍 頸,
死 漢 囬 生 漸 漸 離.
              陳 文 良


Âm Hán Việt:


        Hoạt Nhân Kiếm

Tuyết vũ miên miên chiết thụ chi,
An nhiên kiếm sĩ khán hàn thi.
Phong xuy tuấn lĩnh, tàn vân tán,
Nguyệt chiếu cô giang, lãnh vụ di.
Nhất kích, sư đầu tuy dị lạc,
Thiên niên, tổ ý hựu nan tri.
Kiếm mang thiểm thiểm xuyên thi cảnh,
Tử hán hồi sinh, tiệm tiệm ly.

        (Trần Văn Lương)




Dịch nghĩa:


            Kiếm cứu sống người  (1)

Mưa tuyết liên miên làm gãy cành cây,
Kiếm sĩ bình thản đứng nhìn cái xác chết lạnh.
Gió thổi qua đỉnh núi cao, làm tan đi đám mây tàn,
Trăng chiếu trên giòng sông cô độc, sương lạnh đầy khắp.
Một nhát kiếm, đầu của thầy tuy dễ rụng, (2)
(Nhưng) ngàn năm, ý của Tổ sư vẫn khó biết được. (3)
Mũi kiếm lóe lên xuyên qua cổ họng xác chết,
Kẻ chết (bỗng) sống lại, chầm chậm rời đi (4).




Ghi chú:



(1)  Bích Nham Lục, tắc 12 : Động Sơn Tam Cân

Lời Thùy của Viên Ngộ :
      Đao giết người, kiếm cứu sống người. Đó là phong quy của thượng cổ và cũng là điều quan yếu của ngày nay. Nếu luận về giết thì không tổn hại đến một sợi lông. Nếu luận về cứu thì phải tan thây mất mạng. Vì thế nên có lời: Con đường đi lên, ngàn thánh không truyền, người học mỏi mệt như con vượn đuổi bắt bóng. Vậy hãy nói: Nếu đã là không truyền thì tại sao lại có lắm công án nhì nhằng như thế này? Người mắt sáng hãy thử nêu lên xem.



(2)

      i)  Ngũ Đăng Hội Nguyên, quyển 7, truyện Nham Đầu Toàn Khoát Thiền Sư

Sư  (Nham Đầu) hỏi tăng :
  - Từ đâu đến?
Tăng đáp:
  - Tây Kinh.
Sư hỏi:
  - Sau loạn Hoàng Sào, còn thu được kiếm không?
Tăng đáp:
  - Thu được.
Sư đưa đầu ra phía trước nói:
  - Đây!
Tăng nói:
  -  Đầu Thầy rụng rồi!
Sư cười ha hả.
Ông tăng này sau đến Tuyết Phong. Tuyết Phong hỏi:
  - Từ đâu đến?
Tăng đáp:
  - Từ Nham Đầu đến.
Tuyết Phong hỏi:
  - Nham Đầu nói gì?
Tăng kể lại những câu vấn đáp cũ.
Tuyết Phong bèn đánh cho 30 gậy và đuổi ra.


      ii)  Ngũ Đăng Hội Nguyên, quyển 7, truyện Đức Sơn Tuyên Giám Thiền Sư

Long Nha hỏi Sư (Đức Sơn) :
  - Khi người học mang kiếm Mạc Da tới để lấy đầu Thầy thì làm sao?
Sư đưa đầu ra phía trước nói:
  - Đây!
Long Nha nói :
  - Đầu rụng rồi!
Sư cười ha hả.
Long Nha sau đến Động Sơn, kể lại chuyện trên. Động Sơn hỏi:
  - Đức Sơn nói gì?
Long Nha đáp:
  - Đức Sơn không có lời gì cả.
Động Sơn bảo:
  - Đừng nói là không có lời gì, hãy đem cái đầu đã rụng của Đức Sơn cho lão tăng xem.
Long Nha chợt tỉnh ngộ, bèn làm lễ sám hối.
Có một ông tăng khác kể lại với Sư (Đức Sơn), Sư bảo:
  - Cái lão già Động Sơn không biết tốt xấu. Cái gã này chết đã lâu, cứu lại mà làm gì.


(3)  Một câu hỏi rất được hay dùng trong các cuộc vấn đáp về Thiền là:
   
- Ý của Tổ sư từ Tây sang là gì ?  (Như hà thị Tổ sư Tây lai ý? )



(4)  Ngũ Đăng Hội Nguyên, quyển 7, truyện Nham Đầu Toàn Khoát Thiền Sư

Có một ông tăng từ Thiền hội của Giáp Sơn đến Thạch Sương. Vừa bước qua cửa, ông tăng bèn nói:
  - Không xét  (Bất thẩm)!
Thạch Sương bảo:
  - Không việc gì phải thế, xà lê!
Tăng nói:
  - Thế thì trân trọng!

Ông tăng lại đến Sư (Nham Đầu), cũng như trước nói:
  - Không xét  (Bất thẩm)!
Sư chỉ hư một tiếng.
Tăng nói:
  - Thế thì trân trọng!
Và quay đầu ra đi. Sư bảo:
  - Tuy là hậu sinh, nhưng cũng đảm đương được.

Ông tăng trở về kể lại mọi sự cho Giáp Sơn.
Giáp Sơn thượng đường nói:
  - Ông tăng vừa về từ Nham Đầu và Thạch Sương đâu, xin ra đây nói chuyện.
Ông tăng kể lại tất cả.
Giáp Sơn hỏi:
  - Đại chúng có hiểu không?
Trong chúng không ai trả lời.
Giáp Sơn nói:
  - Nếu không ai nói được thì sư núi này chẳng tiếc đôi lông mày mà nói vậy!
Bèn tiếp:
  - Thạch Sương có đao giết người, nhưng không có kiếm cứu người. Nham Đầu vừa có đao giết người vừa có kiếm cứu người.



Phỏng dịch thơ:

              Kiếm Cứu Người

Mưa tuyết nặng, bóng cây già ngã quỵ,
Nhìn xác người, kiếm sĩ vẫn bình tâm.
Gió non cao về quét sạch phù vân,
Bóng trăng lạnh, sương đêm dầm ướt đẫm.

Câu thưa hỏi, đầu thầy rơi mấy bận,
Ý Tổ sư, tường tận có mấy ai.
Ánh kiếm bay xuyên thấu cổ thi hài,
Xác sống dậy, loay hoay rời chốn cũ.

                    Trần Văn Lương
                        Cali, 1/2011



Lời bàn của Phi Dã Thiền Sư :

        Đẹp thay tấm lòng từ bi tha thiết như lão bà của Nham Đầu!
        Đao giết người, kiếm cứu người. Hừm, nhưng cứu để làm gì?
        Hỡi ơi! Lão tăng tội lỗi.


(Nguồn : DĐ VDH DL )
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 21/Jan/2011 lúc 9:20pm
 
Xin gửi đến đễn đàn : Thụ Nhân anh (Trần Văn Lương) & Thụ Nhân em(Khách Sạn Ngàn Sao) .... giao lưu !
Mời đọc cho vui những ngày sắp Tết Tân Mão .
mk
 
 
"Kính anh Lương!

Xin cảm ơn anh đã cho thưởng thức một bài thơ chữ Hán hàm chứa một ý tưởng rất uyên thâm. Quả là 'cóc' thiền như anh vẫn khiêm nhường nói. Xưa nay KSNS vẫn rất mến phục tài năng thiên phú xuất chúng của anh trong thi ca. Từ sự mến mộ đó, KSNS đã có đôi lần tạm dịch bản chữ Hán của anh. Và đây một lần nữa, xin được phỏng dịch bài Hoạt Nhân Kiếm, kèm theo một lời bàn ở cuối.
 
 

Kiếm cứu người

Dạo:

Từ tốn cư sĩ thày lay,
Người bỗng tỉnh ngộ loay hoay trở về.

Phỏng dịch:

Tuyết rơi trĩu nặng cành cổ thụ,
Nhìn xác người kiếm sĩ điềm nhiên,
Gió tung đỉnh núi tan mây mỏng,
Trăng soi sông vắng mù triền miên.
Lời thầy mới mở tuy dễ lọt,
Nghìn năm ý tổ thật uyên nhiên,
Kiếm nhọn loang loáng cổ người chết,
Tử thi sống lại di chuyển dần.

KSNS (Kiếm Sĩ Ngàn Sao)
Isle of Man, Jan 2011.
 
 

Lời bàn của Kiếm Sĩ Ngàn Sao (biệt hiệu do chị Ai Cơ ưu ái tặng cho 6 năm về trước - Xin cảm ơn chị):

Có phải chăng lời nói cũng như nhát kiếm; dùng nó để giết người thì dễ, cứu người thì khó?

 
DDa.o kha? dda.o phi thu*o*`ng dda.o
Danh kha? danh phi thu*o*`ng danh (La~o Tu*?)  "
 

(nguồn : DĐ VDH-DL)

 

mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 03/Feb/2011 lúc 10:27am
 
Khai Bút Đầu Năm
        Tân Mão


Tết nhất phải đi cày,
Vành mi rách lại cay.
Tương lai hoài lấn cấn,
Quá khứ vẫn loay hoay.
Nợ nước vay mờ mắt,
Thù nhà vắt lọi tay.
Sầu dai nhai trệu trạo,
Lảo đảo ngỡ mình say!

      Trần Văn Lương
Cali, Mùng Một Tết Tân Mão,
              2/3/2011
 
 
 
mk
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 4 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.141 seconds.