Người gởi |
Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member
Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23960
|
 Gởi ngày: 30/Dec/2014 lúc 8:33am |
Nàng dâu Nam kỳ
 Tôi coi lại va ly quần áo và túi xách tay của mẹ chồng một lần nữa, rồi tôi lảnh lót gọi với lên lầu cho thằng con trai:
- Cu Tí ơi, cu Tí à, con sẵn sàng chưa?
Mẹ chồng tôi không hài lòng, trách tôi:
- Con trai lớn tướng mà cứ gọi Cu Tí như thằng bé lên 3 ấy.
- Mẹ ơi, con biết rồi, chỉ gọi giỡn “anh chàng” một chút cho vui mà. Andrew ơi, xong chưa con, chúng ta đi thôi?
Con trai tôi đã đến bên tôi, anh chàng nhìn bà nội âu yếm:
- Cháu cám ơn bà đã nhắc nhở mẹ cháu.
Bà
cũng âu yếm nhìn cháu, Andrew lớn giống bố như khuôn như đúc, lại hiền
ngoan học giỏi, ra trường là xin ngay được công việc như ý nên bà thương
nhiều. Bà khéo léo giục cháu:
- Thì cháu lấy vợ đi, mẹ cháu sẽ
không bao giờ gọi là “Cu Tí” đâu. Bà gìa rồi phải cho bà thấy mặt cháu
dâu và cả chắt nữa như người anh họ của cháu ở Calif. thì bà mới yên
lòng.
Andrew hứa hẹn:
- Vì chúng cháu phải tìm hiểu nhau
lâu để thử thách tình yêu nên chưa cho gia đình biết. Vâng, bà cứ đi
California chơi, khi bà về cháu sẽ mang cháu dâu tương lai đến trình
diện bà và bố mẹ cháu.
Mẹ chồng tôi vui mừng:
- Cháu làm bà sốt ruột, bà chờ đợi mấy năm nay mới nghe cháu hứa một câu làm bà hài lòng đấy.
Tôi
cũng vui mừng không kém, hai vợ chồng tôi có con muộn, Andrew là con
trai duy nhất, từ ngày Andrew tốt nghiệp đại học, có việc làm vững chắc
đã nhiều năm nay tôi giục con cưới vợ mà nó cứ nói chưa có ai, tình yêu
chưa đến, nên tôi không nhắc nó nữa. Hôm nay bất ngờ lại có tin vui.
Chúng
tôi đưa bà ra phi trường về California, thăm gia đình con trai trưởng.
bà sẽ ở chơi Calif. một tháng. Bà chẳng ưa gì con dâu cả, nhưng bà
thương con trai và cháu đích tôn nên về thăm họ.
Tiễn bà đi phải
đầy đủ mặt con cháu, gồm vợ chồng tôi và Andrew. Tôi hiểu tính mẹ chồng
lắm, bao giờ bà cũng muốn được con cháu quây quần chăm lo, qúy mến, chứ
không thể xuề xòa, lấy lệ cho xong.
Khi chồng con tôi đang check vé máy bay cho bà, thì bà chợt nhớ ra, dặn dò tôi:
-
Chốc nữa về con nhớ đi gởi món tiền ấy về Việt Nam cho mẹ nhé. Lần này
ngoài phần tiền của mẹ lại được con cho thêm vài trăm thì cậu Nụ tha hồ
sửa nhà cửa. Cậu con già rồi, có căn nhà tử tế thì chết cũng yên lòng
nhắm mắt con ạ.
***
Ngày tôi và anh Bông yêu nhau, anh
dẫn tôi về “ra mắt” mẹ anh, bà mẹ người Bắc tóc vấn trần cài lược, đôi
mắt sắc xảo nhìn tôi không chút thiện cảm. Bà khéo léo hỏi thăm họ hàng
tông môn nhà tôi, rồi phán:
- Hai đứa cứ tìm hiểu nhau cho kỹ, chứ Bắc Nam có nhiều điều không hợp nhau đâu.
Anh Bông quả quyết :
- Kỹ từ lâu rồi mẹ ơi, bây giờ chỉ đợi mẹ cho phép hỏi cưới thôi. Thí dụ…ngay ngày mai cũng được.
Bà nghiêm mặt lườm con trai:
- Anh đừng có nhanh nhẩu đoảng, chuyện hôn nhân hệ trọng cả đời.
Thế
là mối tình nồng nàn của chúng tôi khựng lại vô hạn định vì mẹ anh chưa
đồng ý. Thuở ấy anh Bông đang ở trong quân ngũ, một hôm anh mang về quả
lựu đạn, đặt lù lù trên bàn, ngay trước mặt mẹ anh và thống thiết:
-
Nếu mẹ không đồng ý cho chúng con cưới nhau thì qủa lựu đạn này sẽ nổ
tung chết cả con và cô ấy, và xin mẹ chôn chúng con chung một nấm mồ.
Mẹ anh hoảng hốt lên:
- Ối con ơi, bình tĩnh nào, việc gì phải mang vũ khí đạn dược ra thế!!
Anh ai oán:
- Sống mà không lấy được người mình yêu thì chết cho xong!
Mẹ anh năn nỉ:
- Đừng dại dột con nhé? Vậy con muốn cưới hỏi ngày nào thì mẹ sẽ làm ngày ấy.
Nhờ thế tôi mới sớm được làm dâu của bà, và vì thế bà càng ghét cay ghét đắng tôi.
Mãi
sau này chồng tôi mới dám kể cho tôi nghe, mẹ anh đã chê tôi là con gái
miền Nam quen ăn trắng mặc trơn, làm đồng nào “xào” đồng ấy, lấy cái
“ngữ” này chỉ khổ vào thân, thằng chồng nai lưng đi làm nuôi con vợ ăn
tiêu hoang phí.
Anh đành “khủng bố” mẹ bằng qủa lựu đạn, nếu
không thì mẹ anh cho tôi đợi tới gìa hay chán qúa tôi đi lấy chồng khác
mà thôi. Tôi làm dâu nhà anh, cha anh mất trước đó vài năm. Anh cả đã
lấy vợ và ở riêng một năm nay, vì anh cả thuyên chuyển công việc ra miền
Trung nên vợ con cũng đi theo, chồng tôi là con thứ cũng là con út, đi
lính đóng quân ngay Lái Thiêu, tiện đi về thành phố Sài Gòn mỗi ngày.
Mẹ
chồng tôi nắm giữ quyền hành trong nhà, bà đảm đang trông coi cửa hàng
bán vật liệu xây cất do chồng để lại, cửa hàng trước cửa nhà rất đông
khách nên bận bịu cả ngày, nhưng bà vẫn đi chợ mỗi buổi sáng, quẳng cái
gỉo chợ xuống bếp, vắn tắt ra mệnh lệnh cho tôi:
- Thịt bò thái xớ ngang, xào rau muống. Thịt lợn kho mặn, cua gĩa nhuyễn, nấu bát riêu cua cà chua...
Tôi
hỏa mù trước những món ăn Bắc này, ở với má, tôi cà nhỏng ăn học và ăn
chơi, má dễ dãi hiền lành thôi thì con gái ở với ba má sướng ngày nào
thì cứ hưởng, chừng lấy chồng vất vả lo cho chồng con thì giờ đâu mà ăn
chơi.
Hôm cuối tuần mẹ chồng tôi mua một con gà sống về ra một mệnh lệnh khác:
-
Cắt tiết gà, luộc gà với hành gừng cho thơm, thịt gà phải vừa chín tới.
Nước gà nấu bát miến, cho tiết luộc và lòng mề thái nhỏ lên trên.
Tôi rình lúc mẹ chồng không để ý, gọi chồng xuống bếp và than phiền:
-
Mẹ anh đang chơi trò rượt đuổi em chạy trối chết luôn, bắt em nấu hết
món này tới món kia, mà toàn là những món em chưa biết nấu bao giờ. Anh
cứu em với.
- Mẹ đang dậy em nấu nướng đấy, trước lạ sau quen.
- Nhưng em không dám cắt cổ gà, nhìn nó đau em sợ lắm…
Má
tôi Nam kỳ dễ tính, mua gà làm sẵn ngoài chợ cho lẹ, còn mẹ anh Bắc Kỳ
tính toán chi li từng chút một, mua gà sống sẽ biết chắc con gà ngon vừa
ý, và nhất là gía rẻ hơn gà làm sẵn.
Tôi cầm chân và hai cánh gà
thật chặt còn mắt thì nhắm lại trong khi chồng tôi cắt tiết, đúng lúc
ấy mẹ chồng tôi xuống bếp, giọng bà hùng dũng như một vị tướng mắng mỏ
quân sĩ phạm luật:
- Giời ôi, hai vợ chồng mới cắt tiết được con
gà cơ à? Này nhé, chị lấy hai chân kẹp cánh, kẹp chân gà và cầm cổ gà
cắt vài nhát, dốc ngược gà lên cho chảy hết tiết là xong. Ngày xưa tôi
làm dâu, nhà chồng có giỗ Tết một mình tôi cắt tiết một lúc mấy con gà
nhanh như chớp.
Chồng tôi bênh tôi:
- Ngày nay khác rồi mẹ ơi, với lại vợ con chân yếu tay mềm…
Bà “mát mẻ”:
- À thì ra ý anh nói tôi vũ phu đấy, còn vợ anh thì yểu điệu thục nữ. Để
đáp lễ lại những món ăn Bắc mẹ chồng đã chỉ dạy, tôi về học cấp tốc má
tôi mấy món miền Nam dễ nấu như canh khổ qua nhồi thịt và cá thu kho
nước dừa, thì mẹ chồng tôi dẫy nẩy lên:
- Canh mướp đắng ư ? Tôi chịu thôi, không ăn được.
- Cá thu kho nước dừa lợ lợ khó ăn lắm.
Tôi liền đổi sang món “Canh rau tập tàng” cho lạ đời, thì bà mẹ chồng Bắc Kỳ vẫn không chấp nhận. Bà rên siết:
-
Canh gì mà lắm loại rau thế này? Nào mồng tơi, rau rền, mướp khía, bù
ngót, bắp non. Chị nấu canh nào thì nấu một món rau thôi nhé, đừng hoang
phí thế.
Trời ơi, món “Canh rau tập tàng” của miền Nam dân dã hào phóng dùng nhiều loại rau chứ có phải tôi sáng chế ra đâu.
Tôi
bất mãn lắm, chỉ muốn bữa nào… trả thù, làm món “Mắm kho quẹt” cho bà
ăn, món này rẻ tiền, mặn mà ăn hoài không hết, đỡ tốn, hay cho bà uống
nước mưa như ở dưới quê tôi thay cho uống nước trà, tiết kiệm được tiền
mua trà, chắc bà sẽ không chê tôi hoang tàn nữa?
Những chuyện “mất lòng nhau” giữa mẹ chồng người miền Bắc và nàng dâu người miền Nam thường xuyên xảy ra.
Ngày
giỗ tết gia đình anh cả về nhà, làm cỗ xong tôi cho 2 con anh cả ăn
trước thì bị mẹ chồng mắng cho một trận là không biết nề nếp gì cả, trẻ
con không được phép ăn trước người lớn. Trong khi trong gia đình miền
Nam chúng tôi cứ thoải mái dọn đồ cho tụi nhỏ ăn trước cho rảnh để rồi
người lớn ăn sau.
Vốn chẳng ưa tôi, bà thường mang tôi ra so sánh
thẳng thừng với nàng dâu cả của bà, nàng dâu Bắc, ăn nói ý tứ lịch lãm,
sống căn cơ tằn tiện, biết thu vén trước sau chồng con sẽ được nhờ và
chê tôi tuệch toạc bạ đâu nói đó, thích gì làm đó, mua sắm thì bất kể
tiền còn nhiều hay ít. Nói trắng ra là tôi đang “phá của” nhà chồng.
Vì
yêu chồng nên tôi nhẫn nhịn chịu đựng mẹ chồng, cũng như tôi đã chịu hi
sinh bỏ nghề dạy học chỉ để ở nhà phụ mẹ chồng buôn bán.
Tối về
tôi chỉ biết khóc rấm rứt với chồng để cho anh vỗ về an ủi, thôi em cố
chiều mẹ, sau này mẹ hiểu ra sẽ thương yêu em nhiều. Trời chẳng phụ
công, phụ lòng tử tế của ai bao giờ.
Được 1 năm thì biến cố 1975 xảy ra, cả đại gia đình chúng tôi đều vượt thoát đến Mỹ.
Đầu
tiên mẹ chồng tôi ở với gia đình anh cả, có nàng dâu Bắc Kỳ mà mẹ từng
đắc ý, tấm tắc khen ngoan, hơn nữa anh chị cả có con trai đầu lòng, là
cháu đích tôn của bà.
Nhưng khi sống chung lâu dài thì bà và nàng
dâu cả lại có sự xung khắc, càng ngày càng nhiều. Mẹ chồng Bắc và nàng
dâu Bắc, giống nhau cả tính ý, cả cách ăn ở mà vẫn không thể đi chung
đường.
Một hôm chị Bích đã gọi phone cho tôi, thông báo khẩn cấp:
- Em chuẩn bị tinh thần đón mẹ về sống chung đi nhé, mẹ đang đòi về với vợ chồng em đấy.
- Có chuyện gì hả chị?
Chị Bích ấm ức kể:
-
Bao nhiêu chuyện lặt vặt xưa nay chị kể em nghe nhiều rồi, chị không
chấp, vì mẹ già rồi, tính nết lại khó khăn hơn người ta. Nhưng chuyện
này thì không thể, “tiền gìa” mẹ lãnh hàng tháng mẹ cứ bo bo suốt bao
nhiêu năm nay, ai đời ăn cây táo đi rào cây cam hở em ! mẹ để dành tiền
gởi hết về cho cậu Nụ và thân nhân ngoài Bắc. Mẹ có cho ai thì cũng chừa
lại phần mình tí chứ, đến lúc cần gì ở Mỹ thì lại hỏi vợ chồng chị, ai
mà chịu được? Chưa hết, mỗi đầu năm bà lại hỏi chính phủ đã “tăng lương”
cho mẹ chưa? tiền trợ cấp tăng theo thời gía đắt đỏ ấy mà, mẹ lẩm bẩm
nói : “Đừng có tưởng tôi không đọc được tiếng Anh mà lờ đi nhé”. Thế có
điên người không? Cứ làm như bà không hỏi, không nhắc nhở là chị sẽ ăn
chặn, ăn bớt món tiền ấy không bằng. Chị bực mình gắt lên, thế là bà
giận hờn, mắng mỏ chị và đùng đùng đòi về sống với vợ chồng em.
- Hay mẹ giận thì nói thế thôi, chứ mẹ vẫn theo đúng “tôn ti trật tự” là phải sống với con trai trưởng và cháu nội đích tôn mà?
-
Không, lần này mẹ sai nguyên tắc rồi. Bằng cớ là mẹ còn…khen em nữa đó,
khen nàng dâu miền Nam sởi lởi, dễ chịu và thoải mái hơn dâu Bắc.
Thật
thế, mẹ chồng tôi “hi sinh”, thà về sống với gia đình tôi, tiền gìa
lãnh ít hơn ở California nhưng bà bảo tinh thần bà thoải mái hơn nhiều,
bà lôi chuyện nàng dâu cả ra kể nào là tính toán với bà từng món chi
tiêu, nàng khá gỉa thế mà còn muốn bà bớt chút tiền gìa đóng góp hàng
tháng v..v… Tôi chẳng biết giữa mẹ chồng và nàng dâu này ai đúng ai sai,
vì ai cũng cho là mình có lý cả.
Mẹ chồng sống với tôi, tình thế
đảo ngược so với ngày tôi làm dâu bà. Nhà này là nhà của tôi, của cải
tiền bạc mẹ chồng tôi mất hết sau khi bỏ nước ra đi. Hiện nay bà sống
nhờ tiền xã hội, tuổi đã gìa, không biết tiếng Anh, không thể lái xe,
muốn gì cũng phải nhờ con nhờ cháu.
Bản tính tôi hồi nào tới giờ
vẫn thế, chi tiêu rộng rãi trong cuộc sống. Tôi đi shopping quần áo cho
tôi, nhưng thấy quần áo nào đẹp và tốt thì…sắm luôn cho chồng con và bà
mẹ chồng, bà vẫn xót xa như ngày xưa khi tôi chân ướt chân ráo làm dâu
nhà bà:
- Con ơi, mua làm gì lắm quần áo thế? một đời ta ba đời nó, quần áo trong tủ cả đống kia đã mặc hết đâu.
Bây giờ bà đã thân mật âu yếm gọi tôi là “con” không gọi bằng “chị” kiểu cách lịch sự như thuở tôi mới làm dâu nữa.
- Theo mùa, theo “mốt” mà mẹ, nhưng con cũng mua lúc đại hạ gía rồi.
Bà đành chịu thua:
- Ừ, con thích thì sắm cho mình con thôi, quần áo mẹ mặc tới chết chưa hết con đừng mua nữa.
Thế
mà tôi vẫn cứ mua về vì tôi thấy thích hợp với bà không mua cũng… uổng,
dù tôi biết mang về nhà bà lại vừa nhận qùa vừa càm ràm mắng tôi hoang
phí và lanh chanh, không ai khiến mà cũng mua.
Đi chợ tôi toàn
mua những món đắt tiền, tôi quan niệm tiền nào của ấy, thường xuyên mua
cá Tuyết, cá Salmon, cá B*** hơn là cá Catfish, cá đù, cá nục. Thịt bò
loại.T-bone Steak, Ribeye Steak hay Sirloin Steak. đương nhiên phải ngon
hơn loại thịt vai dai nhách.Trái cây đầu mùa đắt bao nhiêu nhưng tôi
cũng mang cả thùng về cho cả nhà cùng hưởng món ngon đầu mùa, chẳng phải
nhịn thèm đợi tới giữa mùa.
Mỗi lần mẹ chồng tôi mở tủ lạnh, lui cui dọn dẹp bà lại rên rỉ như khi mình mẩy lên cơn đau nhức:
- Giời ơi là giời! Đồ ăn thức uống mua ê hề thế này, ăn không hết bỏ đi, phí cả tiền và phí của giời.
Tôi đã quen nghe bà cằn nhằn, nên không buồn, mà còn vui đùa:
-
Mẹ ơi là mẹ, con phải mua sắm cho chợ búa đắt hàng, kích thích nền kinh
tế phát triển. Ăn ngon thì bổ vào thân và cũng là cách hưởng đời.
-
Thế con không dành dụm tiền của cho thằng con của con à? Mẹ vì hoàn
cảnh, vì biến cố nên trắng tay đã không lo được gì cho con cháu rồi…
-
Mẹ nói thế là trả lời rồi đấy, nên con quan niệm có tiền cứ hưởng ngay
trong hiện tại, chẳng cần nhịn thèm, nhịn mặc hay từ bỏ những niềm vui
tốn tiền nào đó để dốc hết vốn để dành, chồng con của con đã được nếm đủ
mùi sung sướng hơn người. Tương lai, con của con sẽ làm ra tiền và tự
lo cho nó cũng như vợ chồng con đã tự lo và gây dựng nên nhà cửa, vốn
liếng ngày nay.
Tiền trợ cấp hàng tháng mẹ chồng tôi vẫn gởi về
miền Bắc, cho người em út của bà là cậu Nụ, người đã kẹt lại không theo
gia đình di cư vào Nam năm 1954. Cả một đời cậu nghèo khổ, những năm đất
nước chiến tranh, lương công nhân không nuôi nổi vợ và hai con, nên
người vợ vốn đã ốm yếu lại càng ốm yếu quanh năm. Thậm chí cậu không đủ
tiền mua cái vỏ xe đạp hiếm hoi lắm cơ quan mới có mà phân phối ưu tiên
cho công nhân tiên tiến như cậu…
Ngày nay cậu Nụ đã già, vợ chết
sớm vì bệnh tật, cậu sống bám vào đám con cháu cũng nghèo khổ, nên mẹ
chồng tôi thương xót đã gởi tiền về hàng tháng cho em, mong em sung
sướng được ngày nào hay ngày ấy. Ngoài ra bà còn các họ hàng quyến thuộc
khác ở quê hương miền Bắc của bà, nay giúp người này mai giúp người nọ,
nên tiền bạc lúc nào cũng vơi, cũng không đủ.
Tôi hiểu mẹ chồng
tôi và đồng tình với bà, giúp đỡ thân nhân nghèo khó bên Việt Nam vừa là
tình thương vừa như làm điều phước thiện. Thỉnh thoảng có những cảnh
khổ làm tôi động lòng, đưa thêm tiền cho mẹ chồng gởi biếu họ, coi như
tôi theo mẹ làm phước dù những thân nhân như cậu Nụ hay ông chú này, bà
bác kia tôi đều chưa biết mặt bao giờ.
***
Mẹ chồng
tôi đã trở về từ Calif., bà có vẻ hài lòng với chuyến viếng thăm này.
Thật ra khi người ta không hợp nhau khi chung sống, thì hãy sống xa nhau
và là khách của nhau sẽ hay hơn. Vợ chồng tôi mừng vì mối quan hệ giữa
mẹ chồng và nàng dâu cả đã hàn gắn được phần nào.
Buổi tối đầu tiên ăn bữa cơm xum họp gia đình, mẹ chồng tôi vẫn nhớ và hỏi Andrew ngay:
- Sao, cháu của bà, hôm nào thì mang cháu dâu tương lai ra mắt cả nhà như cháu đã hứa?
Andrew thăm dò:
- Để cuối tuần sau được không ạ?
Tôi nói:
- Dĩ nhiên là được, với lại mẹ cần chuẩn bị tinh thần cũng như một bữa cơm để chào đón cô khách qúy chứ.
Mẹ chồng tôi cẩn thận:
- Con chưa biết cô gái ấy ra sao mà đã vồ vập thế sao được.
- Ít ra cô gái là bạn của con mình cũng là qúy rồi.
Bà lẩm bẩm:
-
Thời buổi này mẹ chồng nàng dâu cứ như là bạn bè ấy, không có khoàng
cách gì cả. Cháu ơi, thế cô gái ấy là người miền Nam hay Bắc hở cháu?
Andrew hơi bối rối:
- Sao bà lại hỏi phân biệt thế? Giống như ngày xưa bà đã hỏi bố cháu khi mang mẹ cháu về trình diện bà.
Chồng tôi mỉm cười trấn an con trai:
- Không sao đâu, bà chỉ hỏi cho biết mà thôi. Bây giờ khác xưa rồi.
Andrew ấp úng:
- Cô ấy… không là người miền Nam như mẹ, mà cũng… không là miền Bắc như bố.
Mẹ chồng tôi cởi mở:
-
Ừ, bà không phân biệt Bắc Nam như bố mẹ cháu ngày xưa đâu. Bà biết rồi,
cô ấy là người miền Trung chứ gì. Con gái Trung cũng chịu khó tần tảo
làm ăn và thương chồng con hết lòng lắm.
Chồng tôi phản đối:
-
Cứ gì gái Trung hay gái Bắc, gái Nam kỳ như vợ con cũng thương chồng
chiều con không ai bằng, lại còn chiều cả mẹ chồng nữa, sẵn sàng bỏ nghề
dạy học nhàn hạ, thôi làm cô giáo, ở nhà phụ mẹ chồng buôn bán, bận rộn
mịt mù với gạch cát xi măng và tính toán tiền nong cả ngày như một mụ
lái buôn chuyên nghiệp.
Mẹ chồng tôi cười hài lòng:
- Điều
này thì mẹ công nhận, gái miền nào cũng tốt xấu tùy người. Cô gái cháu
yêu và sẽ cưới làm vợ là người miền Trung bà cũng vui vẻ chấp nhận ngay
vì cứ là con gái Việt Nam là nề nếp rồi.
Andrew lo lắng đáp:
- Nhưng cô ấy là… người Mỹ bà ơi. Tên là Jessica.
Mẹ chồng tôi buông đũa, ngạc nhiên và bất bình kêu lên:
- Con gái Mỹ? Giời ôi, nó người Mỹ làm sao thích hợp với nhà này?
Vợ chồng tôi nhìn nhau, chia sẻ cái nhìn cùng quan điểm. Tôi lên tiếng trước:
-
Thưa mẹ, chuyện lấy vợ Mỹ hay chồng Mỹ là chuyện thường tình. Chúng ta
sống ở Mỹ, đây là quê hương thứ hai của chúng ta, những người trẻ lớn
lên ở Mỹ, hấp thụ nền văn hóa Mỹ, thì lấy Mỹ đâu có gì là xung đột.
- Nhưng cô gái Mỹ ấy sẽ tiêu xài kiểu Mỹ khổ thân cháu tôi. Sẽ tan nhà nát cửa…
- Sống ở Mỹ tiêu xài kiểu Mỹ là đúng rồi mẹ à… Chừng nào sống ở Việt Nam mà tiêu xài kiểu Mỹ thì mẹ hãy lo.
Chồng tôi tiếp lời tôi:
-
Mẹ cứ yên tâm, phần đời ai nấy lo, ngày xưa mẹ cứ chê nhà con là gái
Nam ăn tiêu hoang phí, mà bây giờ vẫn nên nhà nên cửa và chính mẹ lại
hợp với nàng dâu Nam kỳ đấy, còn Andrew, chúng ta hãy tôn trọng quyết
định của nó.
Andrew có vẻ buồn buồn vì bà nội không vui, anh chàng không ăn cơm nữa, đứng lên đi nhanh về phòng, làm mẹ chồng tôi hoảng lên:
- Nó đi đâu đấy? Hay là lại tìm quả lựu đạn như bố nó năm xưa ra hù dọa tôi?
Tôi trấn an bà:
- Nó có đi lính như bố nó đâu mà có sẵn lựu đạn.
Nguyễn Thị Thanh Dương
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
|
IP Logged |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
|
 Gởi ngày: 31/Dec/2014 lúc 8:37am |
Nước Mỹ: thiên đường hạ giới
Sau bao năm cầu xin,
tôi đã được hưởng một phép lạ do Chúa ban tặng. Đó là lần phỏng vấn thứ
ba, tòa Tổng Lãnh Sự Mỹ ở Saigon đã chấp thuận cấp visa cho tôi đi Mỹ thăm con
gái và con rể. Lần thứ ba này, con rể người Mỹ đứng ra bảo lãnh và kèm theo một
thư cam kết.
Hai lần bị từ chối trước làm cho tôi nản lòng, vì lý do không có tài sản, không
có gì ràng buộc với Việt Nam . Nay, nhờ con rể người Mỹ bảo lãnh, việc cam kết
tôi không có lý do gì lưu trú tại Mỹ có vẻ đáng tin hơn.
Nhận được visa, tôi
quýnh quáng không biết sẽ đem gì, mua gì làm quà cho con, rồi ngày đi đến
nhanh.
Đặt chân trên đất Mỹ vừa đúng 12 giờ đêm ngày Chúa Nhật, làm thủ tục khám xét
xong xuôi, hải quan phi trường cho phép tôi ở Mỹ sáu tháng.
Đẩy hành lý ra, gặp hai vợ chồng con gái đang đứng đón, lòng bồi hồi cảm động
nhớ thương đã làm tôi bật khóc như một đứa trẻ.

Từ phi trường Los Angeles chạy về Oceanside nơi con tôi ở đúng 2 tiếng lái xe.
Trên đường về ban đêm, xe nối đuôi xuôi ngược, đèn sáng đỏ chạy dài trên con đường
có dạ quang như dải lụa đen đính kim tuyến. Nhờ đèn nên quang cảnh ban
đêm thật đẹp, bên ngoài trời về đêm không khí dễ chịu.
Hai tiếng giản dị
Nước Mỹ, nơi mà người ta thường gọi là Thiên Đường, là một đất nước tự do đã
cưu mang gần hai triệu người Việt, trong đó có con gái, em gái tôi.
Thiên Đường, hai tiếng giản dị vậy mà có một sức hút lạ kỳ. Với những người phải
sống trong cảnh bất công, tù ngục thì nước Mỹ đúng là một thiên đường ở ngay
trên mặt đất. Nhưng không phải ai cũng dễ dàng đặt chân đến vì đó là một nơi xa
vời vợi, người dân bình thường, không họ hàng, không thân thích, không ai bảo
lãnh có tiền cũng khó mà tới được.

Nhớ lại 32 năm về trước, bao triệu người ra đi bỏ lại đằng sau tất cả những gì
đã có, bỏ lại họ hàng, anh em, cha mẹ, bạn bè, họ đã tìm đủ mọi cách ra đi, tìm
cái sống trong cái chết. Để có thể lên đường tìm tự do, tìm thiên đường, họ đã
phải đánh đổi nhiều thứ, từ làm mồi cho cá biển tới thân bị tù tội, nhà cửa bị
tịch thu.
Hành trình của người Việt tìm tự do còn tiếp diễn nhiều năm sau này. Biết
bao xương cốt thuyền nhân Việt vẫn nằm sâu dưới đáy biển, dưới lòng sông.
Những đồng đô la quí
giá
Gần hai triệu người dân Việt giờ đây đã an cư lạc nghiệp tại xứ Mỹ. Ngay
từ buổi đầu, khi tới được nước Mỹ, hầu hết họ đều nghĩ tới những thân nhân còn
lầm than ở quê nhà, ai nấy phải làm lụng vất vả dè sẻn để gửi tiền về quê hương
giúp cha mẹ, anh chị em. Khi ổn định họ lại tìm cách bảo lãnh cha mẹ, anh em, vợ
con đến xứ sở an toàn đầy đủ nhưng không kém phần vất vả.
Còn nhớ, những ngày khốn khó ở quê nhà, khi nhận được những đồng đô la quý giá
từ tay con gái tôi gởi về tôi cảm động lắm. Con gái tôi gởi tiền về cho gia
đình không bao giờ than vất vả khó nhọc, nhưng tôi được nghe nhiều người kể về
xứ sở xa xôi đó. Sáng sớm tinh mơ, cơm đùm cơm nắm mang theo để ăn trưa, chiều
tối về ăn cơm nhà, ai cũng như ai tằn tiện chính bản thân, để rồi mỗi lúc thân
nhân quê nhà cần tiền thì sẵn sàng gởi về giúp đỡ, không đắn đo, không than thở.
Đồng đô la từ Mỹ gửi về quê nhà quý giá vô cùng, vì đó là quá trình lao động mồ
hôi nước mắt của thân nhân mình, nó nâng đỡ nhiều gia đình khó khăn hoặc nâng đỡ
hỗ trợ nhiều cơ quan từ thiện, từ chùa chiền cho đến nhà thờ.
Nhưng cũng do đồng đô la này, lòng tham đã làm cho nhiều gia đình bất hòa. Tại
Việt Nam , người nhận từng giành giựt hơn thua, kẻ ít người nhiều, đâm ra giận
hờn từ bỏ nhau. Tại Mỹ cũng có nhiều cảnh ngộ, vợ chồng chia tay cũng vì gởi
không đồng đều giữa hai gia đình nội ngoại.
Đồng đô la quý giá nhưng cũng gây ra lắm cảnh đau lòng, nguyên nhân chỉ là do
con người ích kỷ mà ra. Người nhận được dola vui vẻ bao nhiêu thì thân nhân ở Mỹ
phải nỗ lực vất vả bấy nhiêu.
Hôm nay tôi có mặt ở đất nước này thuộc diện du lịch thăm con, được con chở đi
chơi nhiều nơi, nhận thấy đúng là xứ sở văn minh tiến bộ mà làm biết bao người
thèm muốn, nó sạch đẹp làm sao! Ngoài đường phố không có trẻ em, thanh niên,
thiếu nữ đi nghểu nghến, chỉ có nhà hàng ăn, quán bar, shop, mới thấy họ ăn uống,
mua sắm ở nơi đó mới thấy mặt trẻ em, ngày thường cha mẹ tất bật, các trẻ nhỏ đều
vào trường vào lớp, chúng không quấy rầy cha mẹ.
Xã hội Mỹ luôn tạo điều kiện cho con người biết tự lập, tự vươn lên không ỷ lại,
không dựa dẫm. Dù cha mẹ giàu có, mười tám tuổi trở lên tự lập thân, tự tìm việc
chúng có thể trở thành cô bán hàng, hay cậu thanh niên bưng bê phục vụ cho
khách, làm đủ mọi nghề. Ở đây người Phi, người Mễ, người Việt rất chịu khó,
không việc gì họ từ, miễn là kiếm được việc, kiếm được tiền, họ gởi về giúp
thân nhân, giúp đất nước mỗi năm hàng trăm triệu dola. Đồng dola đã quý, lòng
người nhân ái càng quý hơn. Nước Mỹ là đất hợp chủng, gồm đủ mọi sắc dân. Đất
nước nào bị thiên tai, chính phủ Mỹ, dân Mỹ đều sẵn sàng giúp đỡ từ tiền bạc,
áo quần, thực phẩm cho đến thuốc men.
Ba tháng ở thiên đường
Vùng con tôi ở là một thành phố trên đồi cao và gần biển, những con đường rộng
thênh thang chia nhiều làn xe thẳng tắp chạy dài hoặc quanh co uốn lượn chẳng
khác nào màng nhện nhưng có lớp lang thứ tự. Hè ở đây khí hậu nóng như Việt Nam.
Hai hôm sau con tôi nghỉ phép, chở tôi đi chợ. Đến các gian hàng, các cửa hiệu,
tôi như choáng ngợp, nó rộng rãi to lớn, hàng hóa nhiều vô kể, trang trí bày biện
ngăn nắp hấp dẫn, mải mê ngắm nhìn chọn lựa, tôi như người dân quê ra tỉnh, sự
quê mùa bộc lộ rõ nét của người mới tạm nhập cư.
Đến hôm nay tôi ở đúng 3 tháng, các con chở đi chơi nhiều nơi.
Đứng trên cao nhìn bao quát biết bao danh lam thắng cảnh, nơi nào cũng bao phủ
bởi màu xanh cây cỏ, hoa lá tươi mát. Nhà cửa khắp nơi xây cất gần giống nhau
màu sắc trang nhã, bên trong thiết kế tiện nghi, thuận lợi.
Hiện nay người Việt tại Mỹ cần cù chăm chỉ, ăn nên làm ra thành đạt được sống
trong tự do nhân quyền, họ đã khẳng định nước Mỹ là quê hương thứ hai, không thấp
thỏm lo âu bị ai tước đoạt tài sản, không lo sợ khống chế tự do nhân quyền do
đó họ sống thật bình yên.
Tôi chưa thấy bóng dáng thiên đường trên cao nhưng đất nước nào giàu có, dân sống
sung sướng lạc quan, không sợ hãi, không lo âu thì đó là thiên đường.
Nhìn người mà ngẫm đến ta, lòng cứ quặn đau, đi chơi mà niềm vui không trọn vẹn.
Biết đến bao giờ những nước lạc hậu bảo thủ, trong đó có nước tôi, thoát khỏi cảnh
bất công, đói nghèo để được hưởng một chút thiên đường nơi trần thế.
Dương Quỳnh Khanh
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 31/Dec/2014 lúc 8:37am
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
IP Logged |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
|
 Gởi ngày: 02/Jan/2015 lúc 1:35pm |
TỐI LỬA TẮT ĐÈN http://www.mediafire.com/listen/9twr07s6s9...an_NgDKhanh.mp3
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 02/Jan/2015 lúc 1:40pm
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
IP Logged |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
|
 Gởi ngày: 06/Jan/2015 lúc 8:51am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
IP Logged |
|
Lan Huynh
Senior Member
Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23960
|
 Gởi ngày: 08/Jan/2015 lúc 5:54am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
|
IP Logged |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
|
 Gởi ngày: 09/Jan/2015 lúc 8:37am |
SÀI GÒN CỦA TÔI https://taberd.opendrive.com/files?NV81NjEzODc5MF9LRWVsQg
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 09/Jan/2015 lúc 8:38am
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
IP Logged |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
|
 Gởi ngày: 09/Jan/2015 lúc 11:30am |
TÌNH NGHĨA, NGHĨA TÌNH
 Tác
giả đến Hoa Kỳ năm 1984, hiện là cư dân cuả Bắc California. Nghề
nghiệp: kỹ sư điện tử tại Intel Cooperation. Bài viết về nước Mỹ đầu
tiên của cô là “Vui Buồn Thuở Ấy”. Bài mới viết cho biết thêm cô là
thuyền nhân và kể lại câu chuyện xúc động: Một chuyến tầu vượt biển bị
hải tặc săn đuổi và vào lúc tả tơi cùng quẫn hết chạy nổi thì thấy lá cờ
Mỹ...
Lần đầu tiên tôi có ý định viết chuyện này là
năm 1989. Năm đó, cả nước Mỹ xôn xao tranh cãi về việc một người đàn
ông đã đốt lá cờ Mỹ ngay trên thềm toà nhà Quốc Hội trong buổi họp
thường niên cuả đảng Cộng Hoà. Lúc đó tôi đã nghe nhiều bàn tán về sự
kiện này từ phía chống đối cũng như phe ủng hộ. Ngày đó tôi vưà mới tốt
nghiệp đại học, chưa để ý nhiều đến những sinh hoạt chính trị xã hội ở
chung quanh, nhưng trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm xúc gần như
là tiếc cho ngươì đàn ông đã làm hành động đó. Nếu ông ta từng nhìn lá
cờ Mỹ qua đôi mắt của tôi và của hơn một trăm ngươì bạn đồng thuyền vaò
buổi sáng muà hè năm ấy, không biết ông ta có hành động khác đi chăng" . . . Đêm
trung tuần tháng 7 năm 1983 bắt đầu khá êm ả. Con thuyền nhỏ đầy kín
ngươì đã ra hải phận quốc tế được gần 24 tiếng. Tôi đã hơi quen với mùi
hôi tanh lợm giọng trong thuyền nên cảm thấy hơi tỉnh táo, ngồi bó gối
nhìn cô em gái nằm bên cạnh đang mê man vì say sóng. Ngước mắt nhìn lên
bầu trời đang chuyển dần từ màu xám sang màu đen thẫm, tôi thầm cầu
nguyện cho được bình an. Cám ơn trời, biển khá êm, con tàu không vật vã
mà chỉ chồm lên hụp xuống theo từng đợt sóng. Tiếng khóc cuả con nít,
tiếng càu nhàu than thở, tiếng chửi thề cũng lắng dần khi mọi ngươì chìm
vào giấc ngủ mệt mỏi... Hình như tôi có thiếp đi một lúc vì khi tôi
giật mình choàng dậy thì sự hoảng sợ đã chụp xuống chung quanh. Bác tài
công đang hối hả kêu mấy ngươì lái phụ và các thanh niên khác dùng bạt
bịt kín khoang thuyền nơi mọi người đang nằm chen chúc. Chiếc đèn măng
xông duy nhất trong phòng máy bị thổi tắt phụt sau khi bác tài công ra
lệnh: - Tắt đèn! Tắt hết đèn đi!!! Lắng nghe những lời thì thào
trao đổi một lúc tôi mới hiểu ra rằng tàu chúng tôi đang bị tàu cuớp
Thái Lan đuổi bắt. Chúng tôi phải tắt hết đèn chạy xuyên vào biển đen
trong khi tàu Thái ra sức rượt theo. Cả tàu đuợc lệnh tuyệt đối im lặng,
những đứa bé vưà lên tiếng khóc phải bị bịt miệng ngay. Không biết lúc
đó tôi còn trẻ quá, dại dột quá, có nhiều tin tưởng quá, hay vì cảm xúc
cuả tôi đã tê dại đi, nên tôi không thấy sợ hãi lắm. Tôi gần như không
cảm được sự hãi hùng của hơn một trăm sinh mạng đang loi ngoi trong
khoang thuyền bịt kín. Tôi chỉ thấy khó thở vô cùng; tôi chỉ thấy nhẹ
gánh cho em tôi đang mê man, chắc nó không phải cảm thấy sự ngộp thở
tưởng chừng như không kham nổi mà tôi đang chịu; tôi chỉ biết tự nhủ
ráng lên, ráng lên; và tôi không ngừng cầu xin Thượng Đế, Chúa, Phật, và
tất cả những đấng thiêng liêng cứu vớt chúng tôi... Chúng tôi chạy
vòng vèo ngay truớc mũi tử thần trong suốt một đêm, và bình minh tới dù
không ai mong đợị. Những tia sáng đã quét đi màn đêm đang che chở chúng
tôi. Bác tài công buông những câu chửi thề uất hận khi khoảng cách giữa
bọn cướp và chúng tôi thu ngắn trong khoảnh khắc... Rồi tôi lại nghe
bác lại chửi, nhưng lần này đuợm vẻ ngạc nhiên pha chút vui mừng: - ĐM, hình như tụi nó bỏ đi hả bây" Tấm
bạt bịt khoang được hé ra cho chúng tôi khỏi chết ngộp, và qua cái khe
hở nhỏ đó, một con cá nhỏ xíu bằng ngón tay cái đã phóng vào thuyền, rơi
xuống ngay cạnh tôi. Tôi ngước mắt cố nhìn nhưng vì đang ngồi bẹp trong
khoang thuyền nên tôi chẳng thấy được gì ngoài một mảng trời đang sáng
dần. Bỗng bác tài công và những nguơì trong phòng máy trên cao vụt la lớn: - Có tàu! Có tàu lớn ở đàng xa kià! - Tàu gì vậy" Vái trời cho không phải tàu Liên Xô! Chúng
tôi như đuợc hồi sinh, ai cũng nhỏm lên nhìn nhưng vì lúc đó chiếc tàu
kia chỉ là một đốm nhỏ ở xa nên tôi chưa thấy gì cả. Vài phút sau, có
tiếng máy rồi một chiếc máy bay trực thăng nhỏ bay qua. Người trong
thuyền la hét như điên cuồng, nhiều người đàn ông cởi áo phất lia lịa
nhưng máy bay chỉ lượn vài vòng rồi... mất hút. Dù sao chúng tôi cũng
có một tia hy vọng ở chân trời, chúng tôi vội nhắm cái chấm ở tít đằng
xa mà chạy tới. Và chiếc tàu kia hình như cũng đang chạy về phía chúng
tôi vì nó càng ngày càng lớn dần. Và, suốt đời tôi sẽ không bao giờ quên giây phút đó, giây phút ngươì đàn ông ngồi trên cao la lạc giọng: - Thấy rồi! Thấy cờ Mỹ rồi!!! Nước
mắt ông ràn rụa trên khuôn mặt khắc khổ lấm lem dầu máy. Mọi người đứng
bật lên làm thuyền chao mạnh. Chúng tôi đã thật sự được sống! Chiếc
tàu vớt chúng tôi là một hàng không mẫu hạm của Mỹ. Nó to như một toà
nhà mười mấy tầng, những ngươì lính đầu tiên phải leo thang dây xuống để
đem con nít và những ngươì yếu sức lên trước. Em tôi đã tỉnh dậy như
một phép lạ và chúng tôi bám vào thang dây, dò từng bước leo lên boong
tàu. Vưà lên tới nơi, mỗi ngươì được trao một ly sữa và một trái táo
trước khi tụ tập trong một góc boong. Và ngạc nhiên thay, trên tàu đã có
cả trăm ngươì Việt Nam chạy ra mừng chúng tôi. Thì ra chiếc tàu Mỹ này
vừa mới vớt một thuyền vượt biên khác ngày hôm trước. Sau khi mọi ngươì
đã lên tàu lớn, những nguơì lính Mỹ tưới xăng lên chiếc thuyền mà chúng
tôi vưà rời khỏi rồi châm lưả đốt. Đứng trên boong tàu nhìn vói theo
chiếc thuyền nhỏ xíu đang bốc cháy và trôi dần ra xa, biết rằng mình vô
cùng may mắn, nhưng lòng tôi vẫn thoáng chút ngậm ngùi... Tổng cộng
thuyền nhân đuợc cứu từ hai chiếc ghe vuợt biên lên tới gần hai trăm năm
mươi người. Hồi đó, tiếng Anh cuả tôi kém và tính tình nhút nhát nên
không dám hỏi han những người lính ở trên tàu. Tôi chỉ nghe nói lại là
chiếc hàng không mẫu hạm này đang trên đuờng đi công tác ở Phi Luật Tân.
Họ đã nhìn thấy tàu chúng tôi từ rất xa và quyêt định đi chếch qua để
cứu chúng tôi. Chiếc trực thăng bay qua trước khi tàu đến cũng là do vị
thuyền trưởng đã gởi tới để xem xét tình trạng của chúng tôi. Không
hiểu vì sao mà trên tàu có sẵn một số quần áo cũ. Chúng tôi đuợc phép
lựa những thứ tạm mặc đuợc để thay đổi hàng ngàỵ. Khổ nỗi đống quần áo
đã qua sự lựa chọn cuả những người lên trước nên chỉ còn toàn những thứ
khó mặc. Tôi nhặt đại hai cái áo to bằng bốn lần khổ người tôi, và một
bộ áo liền quần màu xanh bó sát. Chẳng hề gì, tôi vẫn vô cùng sung sướng
vì ước mơ gần như hoang đường nay đã thành sự thật: tôi đã trốn thoát
khỏi Việt Nam và đang ở trên tàu Mỹ. Ngày đó tôi vưà học xong trung
học. Sau 8 năm đói khổ sau bức màn sắt cuả Cộng Sản, thế hệ chúng tôi
hầu như quên mất có một thế giới bên ngoài. Trong những ngày trên tàu Mỹ
tôi đã gặp lại những hành động lịch sự, những cử chỉ nhân ái gần như đã
biến mất trong xã hội nơi tôi vừa ra đi. Những ân nhân của chúng tôi ân
cần đến từng chi tiết nhỏ, một trong những việc đầu tiên họ làm là phát
phong bì, giấy bút cho chúng tôi viết thư báo tin cho người thân. Cho
đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ chiếc phong bì màu xanh nhạt có hình chiếc
hàng không mẫu hạm và tên tàu ở góc, tôi vẫn còn nhớ ánh mắt thương cảm
của những người trên tàu nhìn chúng tôi nhếch nhác, bơ phờ dò từng bước
lên tàu.
Suốt thời gian trên tàu tôi vô cùng ái ngại cho
những ngưòi lính và những sĩ quan đã tốn không biết bao nhiêu công sức
để lo cho hơn hai trăm ngươì chúng tôi. Vì hàng không mẫu hạm là đơn vị
quân sự nên chúng tôi không được phép ra khỏi phần cuối boong tàu. Mỗi
người được phát một tấm chăn dạ màu xám, loại chăn nhà binh Mỹ mà tôi đã
thấy trước năm 1975. Chăn rất tốt và khí hậu Thái Bình Dương vào muà hè
khá ấm nhưng chúng tôi phải nằm ngay trên boong và gió thổi lồng lộng
khi tàu chạy nhanh nên ban đêm vẫn lạnh. Tôi ngủ đuợc rất ít nhưng chính
vì thế tôi càng có cơ hội chứng kiến sự tận tâm cuả những người trên
tàu. Sáng sớm tôi vưà thức dậy đã thấy ngươì ta đang lăng xăng dọn thức
ăn sáng cho chúng tôi. Mất mấy tiếng mới phục vụ hết đám ngươì đông đúc
nên chỉ vài tiếng sau là họ lại lục tục lo bữa ăn trưa, rồi ăn tối. Thức
ăn quá lạ miệng nên tôi không thấy ngon, ngay cả trái chuối cũng khác ở
Việt Nam, nhưng tôi nhớ nhất là ly cà phê đầu tiên trên tàu. Đã từng
nếm những ly cà phê đen sánh quậy với sữa đặc ở Việt Nam, tôi ngạc nhiên
lắm khi ngậm ngụm cà phê Mỹ pha sẵn. Thật tình, cà phê sao chua lè và
trong veo, y như là nước giảo của cà phê Việt Nam! Vấn đề vệ sinh cho
hơn hai trăm người chen chúc trong khoảng không gian nhỏ mới thật là
kinh khủng. Thuỷ thủ đòan phải dùng nylon đen che thành mấy phòng tắm
quay mặt ra biển, nhà vệ sinh cũng là nylon đen quây quanh mấy thùng sắt
to. Mỗi sáng nhân viên trên tàu cùng chúng tôi dọn dẹp, và tôi không
thấy người nào tỏ thái độ khó chịu cho dù trong khi làm những việc cực
nhọc nhất.
Mấy ngày ngắn ngủi trên tàu mãi mãi là một trong những
kỷ niệm khó quên nhất trong đời tôi. Trên chiếc hàng không mẫu hạm hùng
vĩ đó, tôi đã đuợc xem cảnh tàu chở xăng xáp vào tiếp nhiên liệu cho
tàu lớn ngay trên biển, đã được chứng kiến những sinh hoạt hàng ngày quy
củ răm rắp như một trong guồng máy nhưng đuợc thực hiện bởi hải đoàn
đầy ắp tình người. Tôi nhớ nhân viên trên tàu ngoài nhiệm vụ riêng họ
còn phải chăm sóc đủ thứ cho chúng tôi, và phải lo rất nhiều giấy tờ cho
thủ tục gởi chúng tôi vào trại tị nạn Thái Lan. Bận rộn vậy nhưng không
khí trên tàu luôn ấm cúng và thân tình. Tôi vẫn nhớ lễ chào cờ mỗi
sáng, đám người tị nạn đứng sát bên thuỷ thủ đoàn cùng lắng nghe quốc ca
Hoa Kỳ vang vọng. Tôi vẫn mường tượng đuợc cảm giác bàng hoàng khi nhìn
lá cờ Hoa Kỳ bay lồng lộng trên bầu trời xanh biếc cuả Thái Bình Dương
mà tự nhủ không biết mình sẽ ra sao nếu chiếc tàu này đến trễ chỉ một
vài tiếng trong buổi bình minh hôm trước... Mỗi buổi chiều khi công
việc đã xong, người trên tàu túa ra trò chuyện với chúng tôi. Từ vị sĩ
quan trong đồng phục trắng toát tới anh thuỷ thủ trong đồng phục xanh,
ai cũng ân cần, vui vẻ. Họ đuà giỡn với con nít, trò chuyện với mọi
nguời, cố lắng nghe những câu tiếng Anh vụng về cuả chúng tôi để tìm
hiểu xem chúng tôi có cần thêm gì hay không. Để chúng tôi giải khuây, họ
còn căng màn chiếu phim. Tôi nhớ mãi cuốn phim đó là phim Điệp viên 007
James Bond với tựa đề "For Your Eyes Only". Giữa trời đêm lồng lộng
ngàn ánh sao, trên con thuyền băng băng xuyên vào biển đen, những hình
ảnh rực rỡ chớp tắt trên màn ảnh vĩ đại làm tôi mơ màng tưỏng như mình
đang trôi trong đêm hoa đăng thần thoại của một giấc mơ kỳ diệu. . . . Như
thế đó, tôi đã may mắn gặp đuợc cái đẹp đẽ nhất cuả nước Mỹ trước khi
đặt chân tới đất nước này. Tôi đến Mỹ với vài đô la và mấy bộ quần áo
tồi tàn nhưng gia tài cuả tôi là lòng cảm mến sâu xa với một miền đất
giàu tình ngươì, cùng với hoài bão sẽ cố gắng sống cho xứng đáng với sự
hy sinh cuả gia đình, với sự may mắn mà Thượng Đế đã nhờ những "sứ giả"
trên tàu Mỹ đem đến cho chúng tôi. Những bối rối vì ngôn ngữ, những
trở ngại khi hội nhập đôi khi có làm tôi buồn nản, nhưng tôi thấy quay
quắt nhất là những khi nhớ về Việt Nam. Những chuyện nhỏ nhặt như khi đi
chợ Việt Nam, nhìn người ta xăm soi tìm cho được những trái tuyệt hảo
nhất trong đám nhãn mọng tươi nhập cảng từ Á châu cũng làm tôi bùi ngùi.
Tôi nghĩ đến những trái hơi có tì vết mà không ai thèm mua kia cũng có
thể là hàng xuất khẩu từ Việt Nam, là tinh hoa chắt ra từ quê hương
nghèo nàn của tôi, là loại hàng "xuất khẩu" mà người đi làm bình thường
như cha mẹ tôi không bao giờ mua nổi. Tuy thế, vấn đề lớn nhất tôi
gặp phải trên đất Mỹ là một chuyện tôi chưa hề nghĩ tới: đó là tình cảm
của tôi với nước Mỹ đã làm tôi hoang mang. Ngay từ nhỏ, những câu tục
ngữ như "Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nhà nghèo" đã thấm
sâu vào lòng tôi. Cho dù tôi biết chắc rằng tôi không liều mạng vượt
biển vì miếng cơm manh áo, tôi ra đi không phải vì tôi chê mẹ Việt Nam
nghèo khó, nhưng trong trí óc cuả một thiếu nữ đang trưởng thành một
mình trên miền đất mới, tôi cảm thấy gần như... có lỗi khi thấy mình
càng ngày càng quen với đời sống mới và thật sự yêu mến quê hương thứ
hai này. Có lẽ cảm giác đó giống như đưá con nuôi cuả một gia đình giàu
có, một ngày kia trở về quê cũ và cảm thấy băn khoăn khi bắt gặp mình
ngập ngừng, xa lạ trước cha mẹ ruột nghèo nàn xấu xí. Không hiểu may
mắn hay không may cho tôi là khi chiến tranh Việt Nam đang diễn ra thì
tôi còn nhỏ. Vì thế, trong lòng tôi không có cảm giác hụt hẫng và đau
đớn của nhiều người lớn khi bị "đồng minh Mỹ bỏ rơi". Khi tôi nghe vài
ngưòi nói rằng nước Mỹ cưu mang chúng ta không phải vì họ tốt mà vì họ
có trách nhiệm với người Việt, tôi hiểu tại sao họ nghĩ thế nhưng tôi
không cảm được. Tôi kính trọng suy tư riêng cuả mỗi ngươì, nhưng riêng
tôi, tôi thấy cái tinh tuý cuả hiệp chủng quốc vượt khỏi những nhiệm kỳ
tổng thống hay đảng phái. Tinh tuý đó đến từ những nguơì dân Mỹ. Có lẽ
tình cảm cuả tôi với nước Mỹ đã thành hình từ lúc nhìn con tàu mang lá
cờ Mỹ lớn dần từ phía chân trời trên Thái Bình Dưong, từ khoảnh khắc
thấy người lính Mỹ ôm chặt em bé nhớp nhúa ói mửa vào lòng để đem lên
tàu, từ khi anh thủy thủ ân cần dùng con dao nhỏ cắt bớt chiếc dép cao
su cho vừa chân tôi, từ hình ảnh người sĩ quan trong bộ đồng phục trắng
toát đang xắn quần, gò lưng kéo dây ghìm cho thuyền nhỏ đứng yên để
chúng tôi bước lên bờ biển Thái Lan, từ hình ảnh những ngươì Mỹ đứng một
hàng dài lưu luyến dõi theo đám thuyền nhân chúng tôi đang lục tục đi
vào trại mà còn cố ngoái lại nhìn qua làn nước mắt. Tôi tin rằng
không phải vị thuyền trưởng nghĩ rằng người Mỹ có trách nhiệm với chúng
tôi, hay vì sự may mắn khi con cá nhỏ nhảy vào tàu mà chúng tôi được
vớt. Nước Mỹ có quyền không cho phép chiếc hàng không mẫu hạm đi chệch
hải đồ để cứu người, giống như bao con tàu khác đã làm ngơ với những
chuyến vượt biên kém may mắn. Hơn nữa, những gì không thật sẽ không tồn
tại lâu bền, cho nên tình cảm ban đầu cuả tôi với nước Mỹ sẽ mất đi nếu
tôi không càng ngày càng thấy Hoa Kỳ là một đất nước bao dung. Tôi không
ngây thơ nghĩ rằng - hay mong rằng - nước Mỹ là hoàn hảo; nhưng với tôi
nuớc Mỹ là một dòng sông mênh mông, đôi khi cũng đem theo rác dơ, đôi
khi cũng dậy sóng nguy hiểm, nhưng dòng sông đó đã rộng lòng đem nước và
phù sa đến cho những giống cây đến từ khắp nơi có cơ hội đơm trái ngọt. Người
sống lâu ngày trong bình an, sung sướng thường quên rằng mình may mắn.
Người đàn ông đốt lá cờ Mỹ trên thềm nhà Quốc Hội chắc chỉ nhớ đến những
rác rưởi trong dòng sông, chắc ông ta không hiểu rằng chỉ ở Hoa Kỳ ông
ta mới dám chà đạp quốc kỳ ngay trước toà nhà lập pháp mà không sợ rằng
mình sẽ "ra đi không có ngày về". Ông ta chắc chắn không biết rằng lá cờ
đó đã khiến hải tặc Thái Lan buông chúng tôi, đã quyết định giữa cuộc
sống bình an ở Hoa Kỳ và cái chết - hay một cuộc sống nô lệ trên xứ Thái
đau khổ hơn cả cái chết - cuả hơn một trăm người trên chiếc thuyền vượt
biên vào một ngày hè năm 1983. . . . Thời gian trôi qua. Tôi đã
lớn lên và đã hiểu ra rằng tôi không hề phải chọn lựa giữa quê hương thứ
nhất Việt Nam và quê hưong thứ hai Hoa Kỳ. Tôi yêu mến đất nước Hiệp
Chủng Quốc Hoa Kỳ đã cưu mang tôi, cho cây tôi lớn lên thành một cây
quýt ngọt, và đất nước này không hề phiền hà khi tôi đem chia xẻ trái
ngọt đó với nơi tôi sinh ra. Tôi đâu phải là cá hồi mà phải chọn lựa
giưã sông và biển" Tinh thần cuả nước Mỹ luôn khuyến khích mọi người góp
sức làm thế giới tốt đẹp hơn và tôi sẽ làm như thế. Tôi sẽ cố gắng để
bằng cách này hay cách khác, trao lại những may mắn và cơ hội mà tôi đã
được trao. Hy vọng là tôi sẽ góp phần để một ngày nào đó người dân Việt
Nam không còn phải tìm cách ra đi cho dù phải trả giá bằng tính mạng hay
nhân phẩm. Tôi yêu Việt Nam đã sinh thành ra tôi và tôi yêu Hoa Kỳ
đã duỡng dục tôi. Đôi khi tôi tẩn mẩn phân tích tình cảm cuả mình: với
Việt Nam là tình, với Hoa Kỳ là nghiã... Rồi tôi lại loay hoay tự hỏi
có phải như vậy không, hay là ngược lại" Cuối cùng tôi bật cười, nghĩ
mình thật là lẩn thẩn, bởi vì tình cảm đâu cần gì phân loại và đặt tên. Khôi An
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 09/Jan/2015 lúc 11:36am
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
IP Logged |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
|
 Gởi ngày: 12/Jan/2015 lúc 10:32am |
Cảm nghĩ đầu tiên về nước Mỹ của một du khách Việt Nam...
Máy
bay đang hạ cao độ để đáp xuống phi trường LAX, lòng tôi có một chút bồi hồi vì
đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến Mỹ. Một đất nước được nhiều người cho là #
1 trên thế giới, và xem nó như một “thiên đường hạ giới” nên lòng tôi có một
chút háo hức để xem thiên đường đó trong thực tế như thế nào?. Tôi đoan chắc cô
A đi chung đoàn với tôi sẽ còn háo hức hơn tôi nhiều, vì theo lời cô tâm sự:
“Được đặt chân lên đất Mỹ là niềm mơ ước của tôi từ mấy chục năm trước. Tôi đi
làm và kiên nhẫn ky cóp để dành mỗi năm 2 triệu (= $US 100) cho việc thực hiện
ước mơ này. Ba mươi năm trôi qua tôi để dành được 60 triệu, kỳ này Việt Travel
tổ chức đi Mỹ 1 tuần giá có 40 triệu quá rẻ nên tôi đặt vé liền, còn 20 triệu
coi như chi phí linh tinh và mua sắm…Vậy là ước mơ lâu đời của tôi trở thành
hiện thực!” Không phải chỉ có cô A mà hình như ai cũng thích đi Mỹ, ít nhất là
1 lần trong đời rồi chết cũng mãn nguyện
Note:
hình trong bài này là minh họa
Sau
khi qua thủ tục Hải Quan, lấy đầy đủ hành lý và đẩy ra khỏi cổng, ai cũng thở
phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tâm lý để “enjoy” thiên đàng nước Mỹ. Bỗng hướng dẫn
viên thông báo có 1 vị khách bị kẹt lại, không biết vì lý do gì, nên cả đoàn
phải chờ. Lúc đầu chúng tôi còn đứng lịch sự đợi, tưởng đâu 15′ – 30′, ai dè 1
tiếng rồi 2 tiếng vẫn chẳng thấy tăm hơi vị khách “đặc biệt” đâu? Xuống máy bay
ai cũng mệt nhoài vì giờ giấc bị thay đổi và vì hành trình bay quá dài, bây giờ
lại phải chờ đợi quá lâu, ai nấy mệt mỏi ngồi bò lê bò càng dưới đất, rồi lại
thêm đói bụng nên quay ra “xì nẹt” HDV. Tội nghiệp HDV chỉ biết xin lỗi và cười
trừ vì anh cũng mù tịt không biết chuyện gì xảy ra cho vị khách ĐB, họ không
cho HDV tiếp cận vị khách. Họ đem ông ta vào phòng và thẩm vấn trong đó. Thật
là thiên đường đâu chẳng thấy, chỉ thấy địa ngục, nước Mỹ “Welcome” đoàn như
thế này thì # 10, chứ # 1 gì nỗi!
Theo
chương trình dự định, trước tiên đoàn sẽ ghé thăm khu Little Saigon ( một kiểu
Saigon ngoài Việt Nam),
nơi có cộng đồng người Việt sống tụ họp lại đông nhất thế giới. Tôi có cô bạn
thân ở vùng này, tụi tôi đã liên lạc email và ĐT hàng ngày trước khi đi, bạn
tôi dặn khi nào xe lăn bánh đi Little Saigon thì nhớ ĐT báo tin để bạn ra đón
gặp mặt. Đợi gần 3 tiếng rồi chắc bạn tôi đang nóng ruột chờ ĐT, may quá thấy
ông ngồi kế bên có ĐT nói chuyện với người nhà ở Mỹ, tôi bèn xin cho gọi nhờ để
báo tin cho bạn biết. Sau khi tóm tắt ngắn gọn là tôi đã đến Mỹ và bị chờ đợi
vô vọng ở phi trường… ấm ức quá tôi bèn “phang” cho bạn một hơi:
–
Nước Mỹ # 1 của bạn gì ẹ quá! không có nỗi 1 cái ghế cho khách ngồi. Cả đoàn du
lịch hơn 40 người phải ngồi lê lết dưới đất với hành lý ngổn ngang trong mấy
tiếng liền, ngó thiệt thảm! Hình ảnh này quay phim chiếu lên chắc không ai dám
tới Mỹ nữa!
Nói
xong tôi thấy hả bớt ấm ức, nhưng tội nghiệp chắc bạn tôi bị “quê”, dù thường
ngày bạn thường khen tôi hiền lành và có “Tâm Phật”, bởi vậy mới biết muốn tu
cũng tùy hoàn cảnh, và có bị thử thách mới biết trình độ tu của mình tới đâu?
Cuối
cùng thì sau hơn 3 tiếng chờ đợi dài lê thê, vị khách ĐB đã xuất hiện với nét
mặt bơ phờ hốc hác, ông cho biết vì khuôn mặt ông giống 1 nghi can khủng bố,
nên an ninh phi trường phải giữ ông lai thẩm vấn, điều tra, rồi chờ xác minh…vì
vấn đề an ninh của nước Mỹ là quan trọng hàng đầu. Như vậy nước Mỹ tiếng là
“thiên đàng” nhưng vẫn không có bình an, mà khi không có bình an thì sao gọi là
thiên đàng được? Nhìn đâu cũng nghi thấy có khủng bố làm tụi tui bị vạ lây. Vị
khách ĐB than thở:
–
Không biết cha mẹ sinh ra tôi có khuôn mặt giống mấy thằng trời đánh khủng bố
làm chi, để tôi chịu khổ rồi còn làm quý vị khổ lây. Phải chi tôi giống T.T.
Obama thì đỡ biết bao.
– Thôi thoát được là mừng rồi. Hú vía! tưởng đêm đầu tiên ở “Thiên đường Mỹ” mà
phải nằm đường ngủ rồi chứ
Khi
xe lên xa lộ, tôi thấy xa lộ Mỹ cũng bị kẹt xe khủng khiếp giống ở Saigon, chỉ
có khác ở Mỹ là xế 4 bánh, còn ở Saigon là xế 2 bánh. Như vậy chắc là môi sinh
cũng bị ô nhiễm trầm trọng. Ở Nhật thì khác, phương tiện di chuyển chính là tàu
điện ngầm nên tôi thấy đường phố ít xe cộ và có vẽ yên tỉnh, ở mỗi ngã tư người
ta còn làm tiếng chim hót khi khách qua đường nên không gian có vẽ bình an…
Sau
một thời gian ngắn ở Mỹ, đi chơi nhiều nơi, thăm nhiều chỗ…Cái ấn tượng ban đầu
về nước Mỹ # 10 đã dần dần phai nhạt. Dựa vào thực tế những gì tôi trông thấy
và trải nghiệm tôi xin chia sẻ một số cảm nghĩ về nước Mỹ: rest-area
“Rest
Room” ( RR) : Người xưa cũng đã từng nhận định đây là nơi con người thể hiện
một trong “tứ khoái” của mình và cái mà tôi “ấn tượng” nhất và khoái nhất của
nước Mỹ chính là RR. Tôi khoái nhất là cái giấy lót bàn cầu sao mà nó mướt và
sạch, ngồi lên mới thấy sướng làm sao! Tôi đã từng đi du lịch nhiều nơi trên
thế giới, nhưng không ở đâu tôi thấy có “tiết mục” này. Không biết RR của vua
chúa, của tổng thống ra sao, nhưng cái RR công cộng mà tôi “ấn tượng” nhất là
RR ở nhà thờ Kiếng (Crystal Catheral) sao mà nó lịch sự đẹp đẽ và sang trọng
làm sao! Giờ đây tôi mới hiểu rõ tại sao người Mỹ đặt tên nó là “Rest Room” vì
đó là nơi người ta “thư giãn”. Mỗi lần tôi đi RR hơi lâu làm bạn tôi lo hỏi
“sao lâu vậy? có gì trục trặc không? ” Thực ra tôi đang enjoy và thư giãn vì
tên nó là “Rest Room” mà!
Ở
Mỹ chỗ nào cũng có RR Free và rất sạch sẽ, ngay cả dọc các xa lộ thỉnh thoảng
lại có Rest Area để người ta xuống đi RR, rồi đi tới đi lui thư giãn gân cốt.
Điều làm tôi ngạc nhiên là không phải chỉ có con nguời mới được quan tâm mà
ngay cả chó cũng được chiếu cố. Ở một khu Rest Area (CA), tôi nhìn thấy tấm
bảng “Dog’s Exercise Area” và cạnh đó là khu RR cho chó và có thiết kế sẳn một
hộp đựng túi nylon để chủ nó lấy hốt “chất thải” rồi bỏ vô thùng rác gần đó cho
vệ sinh.( Cái vụ này không biết đến thế kỷ nào VN mới đạt tới?) Đúng là người
Mỹ có cái nhìn thực tế, nên thấy rõ nhu cầu thiết yếu của con người và giải
quyết vấn đề một cách “tuyệt vời”. Đối với những du khách tuổi “về hưu” thì nhu
cầu RR càng quan trọng hơn. Mỗi khi đi chơi đâu xa mối quan tâm hàng đầu của
tôi chính là RR, có như vậy mới thấy thoải mái, an tâm. Cám ơn nước Mỹ đã cho
tôi sự an tâm đó khi đi du lịch Mỹ ( và có lẽ cũng chỉ có duy nhất ở Mỹ).
Xin
đừng xem thường chuyện RR và cho đó là chuyện “dơ bẩn” như ở Việt Nam.
Các thành phố lớn, các khu du lịch sang trọng đều ít quan tâm đến việc xây dựng
RR, thử hỏi du khách khi có nhu cầu mà không có chỗ giải quyết sẽ “khốn khổ”
đến mức nào? Chắc phải mượn câu thơ của N. Du để diễn tả hoàn cảnh “éo le” này
: “Đoạn trường ai có qua cầu mới hay”. Nói tới đây tôi chợt nhớ câu chuyện vui
về RR : Trên một chuyến xe đò Saigon – Đà Lạt một chú ba tàu “mắc” quá, chịu
hết nổi bèn la lớn lên nói với bác tài : “Chời ơi! làm ơn ngừng xe, cho ngộ
xuống “đi”, rồi nị muốn “ăn” bao nhiêu thì “ăn”, ngộ cũng cho hết…” khiến cả xe
cười rần rần.
Vệ
Sinh và nước uống: Ở Mỹ vấn đề vệ sinh luôn được quan tâm, thùng rác có mặt ở
khắp nơi tạo điều kiện thuận lợi cho người dân giữ vệ sinh công cộng. Tôi gần
như không thấy rác xuất hiện trên đường phố hay trên xa lộ. Nghe nói xả rác
trên xa lộ sẽ bị phạt rất nặng. Dân Mỹ từ người lớn tới trẻ em không bao giờ xả
rác ngoài đường, họ có ý thức giữ gìn vệ sinh công cộng rất cao. Tôi nhìn thấy
một em bé mở viên kẹo ăn, rồi cầm giấy gói kẹo giữ trong tay cho tới khi tìm
được thùng rác thì mới vứt vô đó. Ngược lại khi tôi đi hành hương Ấn độ thì
tình trạng vệ sinh thật khủng khiếp, những con bò ngang nhiên đi trên đường phố
và vô tư ngừng lại để “ị” bất cứ lúc nào chúng muốn, nên phân bò đầy đường phố,
không ai dọn dẹp, mùi xú uế xông lên khắp nơi, nhất là khí hậu nóng bức miền
xích đạo của Ấn Độ. Người dân nghèo thì đỡ hơn bò một chút, họ biết chạy vô hai
bên lề đường rồi cũng “đứng, ngồi, tiểu, tiện tự nhiên thoải mái”. Bây giờ nhớ
lại tôi vẫn còn thấy rùng mình. Hiếm thấy toilet công cộng ở Ấn Độ. Ngoài ra
tôi còn nghe nói ở Sông Hằng người ta thiêu xác người rồi thả xuống đó, rồi
tiểu tiện, tắm giặt, gội đầu cũng ở đó. Thậm chí còn uống nước sông Hằng xem
như là nước thiêng trị bệnh. Tôi nghĩ tôn giáo không chỉ góp phần nâng cao đời
sống tâm linh con người mà còn phải góp phần nâng cao trình độ hiểu biết về vệ
sinh để bảo vệ sức khỏe người dân.
Bên
cạnh đó, nước uống là một vấn đề cần thiết cho sức khỏe, người ta có thể thiếu
ăn, nhưng không thể thiếu nước. Ở Mỹ vòi nước công cộng để cho mọi người có thể
tới uống có mặt ở khắp nơi : Công viên, phi trường, bệnh viện, trường học, rest
area…. Nhưng tôi bị ám ảnh bởi “nước phong ten VN” thiếu vệ sinh nên mỗi lần đi
chơi, phải đem theo nước chai, đem nhiều thì xách nặng quá, đem ít thì không đủ
uống. Bạn tôi khuyến khích đem theo 1 chai nước thôi, uống hết gặp vòi nước ở
đâu thì châm thêm, vì Bác sĩ nói rằng nước “phong ten” ở Mỹ đảm bảo an toàn vệ
sinh còn tốt hơn là nước chai…nhưng sao tôi vẫn thấy hơi ngán sợ bị đau bụng vì
bụng tôi hơi yếu. Một buổi sáng trước khi đi chơi, tôi xách nước theo nhiều
hơn, vì hôm qua thiếu nước mà mua dọc đường bị “chém” tới 3 $/1 chai nên bị
“đau bụng” (dĩ nhiên là đau bụng vì xót tiền, chứ không phải đau bụng kiểu
kia). Tôi lẩm bẩm : “Thiệt là nan giải không biết tính sao, sợ đau bụng kiểu
này thì lại bị đau bụng kiểu kia”. Bạn tôi cuời nói:
–
Hôm qua bạn xót tiền không dám mua nước, tôi đưa bạn chai nước , bạn uống hết
sạch. Vậy bạn có thấy bị đau bụng không? nước lấy từ phong ten đó!
–
Ủa vậy hả? vậy là mình vô tình đã “past test” rồi, nước phong ten ở Mỹ thật an
toàn, tôi uống nguyên 1 chai mà chẳng hề thấy đau bụng gì cả, vẫn khỏe re!
Ôi
! tốt quá, từ nay đi du lịch ở Mỹ, tôi an tâm không phải bận tâm về nước uống
nữa, vì ở đâu cũng có mà lại Free Thiệt là cám ơn nước Mỹ lắm vì tôi có thói
quen uống nước nhiều (do nghe lời BS dặn để tốt cho sức khỏe đó! )
–
Chim Hải Âu và nỗi sợ hãi : Cảnh mà tôi thích nhất ở Mỹ là được nhìn từng đàn
chim sẻ, chim bồ câu và đặc biệt là chim Hải Âu rất dạn dĩ và thân thiện với
con người. Lúc đầu khi muốn tiếp cận với chúng, tôi cứ luôn miệng nói “Đừng sợ,
đừng sợ” nhưng tôi thấy hình như chúng không biết sợ hãi là gì? Khi trong tay
tôi có mấy miếng bánh mì là cả đàn lập tức sà xuống bu chung quanh để ăn. Có
con dạn dĩ hơn còn sà xuống và “chớp” miếng bánh mì từ tay tôi tha đi mất tiêu.
Từ đó tôi luôn luôn nhớ để dành bánh mì cho chim ăn, vì đó cũng là một niềm vui
đầy thú vị mà ở Việt Nam
không có được.
Mẹ
con tôi chụp hình với chim Hải Âu và cảnh cho chim ăn không biết bao nhiêu lần
mà vẫn chưa thấy chán. Các loài chim ở Mỹ hình như không hề sợ hãi con người,
có lẽ vì không ai làm hại chúng. Khác với ở Việt Nam thấy bóng con người ở đâu
là chim vội vỗ cánh bay xa, chậm bay thì có thể biến thành chim rô ti hay chim
nướng cho mấy quán nhậu mọc ở khắp nơi.
Ở
Việt Nam
không chỉ có chim mới mắc bệnh sợ hãi, mà con người cũng nhiễm bệnh này khá
nặng. Tôi nói vậy là vì nhớ đến câu chuyện một tối ở hotel, sau một ngày đi
chơi mệt mỏi, tối về ai cũng muốn tắm rửa cho mát mẻ. Bạn tôi vô tắm trước,
nhưng khi tắm xong đóng lại vì vòi nước cũ quá nên bị rớt ra, không xài được
nữa. Bạn tôi đòi gọi tiếp tân để họ cho người lên sửa, nghe vậy mẹ con tôi sợ
hãi can ngăn:
–
Thôi bây giờ 10 giờ tối hết giờ làm việc rồi, đừng gọi cho mất công mà còn bị
rầy Con tôi còn chêm vô:
–
Gọi lên có khi họ còn khép mình vô tội phá hoại tài sản rồi bắt mình đền thì
chết
Bạn
tôi trả lời :
–
Đừng sợ, sao cái gì cũng sợ vậy? Không gọi lên sửa rồi làm sao mấy người có
nước tắm
–
Thì kiếm cái ly hứng nước ở sink, rồi lau mình sơ sơ cũng được mà!
Nhưng
bạn tôi không đồng ý và cương quyết gọi cho tiếp tân. Tôi lo lắng thầm nghĩ :
“Con nhỏ này gan quá, nói không chịu nghe lời, rồi đây sẽ rắc rối tùm lum cho
mà xem” Trong bụng tôi bắt đầu đánh lô tô, tôi lo niệm Phật cho “tai qua, nạn
khỏi”. Khi bạn tôi gọi ĐT xong, tôi hồi họp hỏi : “Họ nói sao? có la rầy gì
không?”. Bạn tôi cười ngất : “La gì mà la, họ sẽ cho người lên sửa ngay để mình
có nước tắm liền” Tôi bán tín bán nghi: “Thiệt vậy sao?”
Một
lát sau có tiếng gỏ cửa và một ông thợ vào xem xét, ông trở ra và hẹn sẽ đi lấy
đồ mới tới thay liền. Quả thật một lát sau ông ta trở lại không phải chỉ thay
cái vòi nước mới mà thay luôn cả bông sen mới, vì cả 2 đều quá cũ. Trời ơi tôi
mừng quá, vội lấy tiền tip cho ông ta. Đây quả là chuyện lạ vì nó hoàn toàn
khác với hotel ở VN mà tôi đã từng trãi qua.
Bạn
tôi cuời nói:
–
Thấy chưa? mấy nguời ở VN dưới chế độ Công sản lâu quá rồi nên nhiễm bệnh “Cái
gì cũng sợ” dù đó là việc đòi hỏi quyền lợi chính đáng của mình mà cũng sợ
không dám nói.
Mấy
mẹ con tôi bây giờ mới thực sự hoàn hồn hết sợ bèn thi nhau kể lại tâm trạng sợ
hãi lúc nẫy mà lăn ra cuời bể bụng. Đúng là bịnh “Cái gì cũng sợ” đã ăn sâu vô
tâm khảm người dân VN từ lúc nào không biết. Bây giờ nhờ qua Mỹ mẹ con tôi mới
học được bài học “Đừng sợ”. Nghĩ lại cái xã hội gì mà từ chim tới người ai cũng
mắc bệnh sợ hãi trầm trọng. Đơn giản như việc chạy xe ngoài đường, chẳng phạm
tội gì, bị CA ngoắc vô là sợ rồi, lo móc tiền ra để “lót tay” cho thoát nạn.
Bởi vậy thấy CA đâu là lo né tối đa như chim thấy thợ săn. Nhớ lại chuyện sửa
vòi nước lúc nảy vừa thấy “quê” vừa thấy tức cười. Đúng là xả hội Mỹ văn minh có
khác, quyền lợi chính đáng của con người luôn được đáp ứng nhanh chóng. Cuộc
sống nếu vắng bóng những “nỗi sợ hãi” thì thật hạnh phúc biết bao! Tối đó được
tắm với vòi nước và bông sen mới, thấy “đã” làm sao, được hưởng cảm giác mát
mẽ, thoải mái, chứ ở VN gặp trường hợp này chắc là phải hứng từng ly nước nhỏ
mà lau mình sơ sơ rồi. Cám ơn nước Mỹ đã cho tôi bài học “Đừng sợ” nhưng không
biết ít bữa về lại VN cái bịnh cũ này có tái phát không? Thực ra dạo gần đây ở
VN đã có nhiều người vượt qua những nỗi sợ hãi để lên tiếng đòi hỏi và bảo vệ
quyền lợi chính đáng của mình như phong trào “Dân oan” hay “Chúng tôi muốn
biết” (Tôi mới biết chuyện này khi qua Mỹ, ở VN mọi chuyện đều bị bưng bít
hết). Nhưng quan trọng là những đòi hỏi chính đáng ấy có được đáp ứng không?
Dân chủ thực sự hay chỉ là “bánh vẽ” thể hiện qua điều này.
Free
và On time : Khi đi thăm Balboa Park (San
Diego) tôi tưởng phải mua vé vào cửa ai dè Free. Đã
vậy lại còn Free xe Trạm phục vụ du khách lên ngồi chở đi vòng vòng tham quan
cảnh đẹp, vì công viên rộng mênh mông, nếu đi bộ thì chắc phải than thở như TCS
: “Ôi! hai bàn chân mỏi…” Chữ Free đáng yêu làm sao, dù được hiểu theo nghĩa
“Tự Do” hay “Miễn phí”, nghĩa nào cũng đáng yêu hết! mà chẳng phải mình tôi yêu
đâu, có lẽ du khách nào đến Mỹ cũng đều yêu như tôi thôi.
Khi đến thăm “Golden
Gate”, cây cầu nổi tiếng của San Francisco, mà tôi nghe tiếng từ khi còn học
Anh văn ở trung học lận. Tưởng nổi tiếng lâu đời muốn thăm thì phải trả tiền
vé, nhưng lại cũng Free luôn. Bởi vậy dân Mỹ siêng năng đóng thuế vì tiền thuế
đó được chi vào những lợi ích công cộng, chứ không chui vào túi các quan tham
nhũng như ở Việt Nam.
Bên
cạnh đó tôi thấy dịch vụ nào liên quan đến người Mỹ đều rất đúng giờ (on time),
ngay cả lịch trình xe Trạm miễn phí chở khách tham quan cũng rất đúng giờ. Tôi
rất thích mục này, vì đâu có ai thích chờ đợi, hơn nữa đúng giờ là một cách
biểu hiện mình biết tôn trọng người khác. Người ta thường nói “Thời giờ là vàng
bạc” cho nên mình không nên phung phí vàng bạc của người khác, đó là một thái
độ có văn hóa. Nguời Việt Nam mình tự nhận là có 4000 năm văn hóa, nhưng lại
xài giờ cao su hơi nhiều kể cả ở Mỹ nên mới có câu : “Không ăn đậu, không phải
Mễ. Không đi trễ, không phải Việt Nam”
Ý
thức tự giác và lịch sự: Xa lộ Mỹ có lúc cũng kẹt xe dữ dội hay vào giờ cao
điểm các đường trong thành phố cũng bị kẹt xe, nhưng tất cả các xe đều nối đuôi
trật tự lớp lang, không có xe nào “xé rào” vượt ẩu, hoặc leo tràn lên lề như ở
Việt Nam, rồi mạnh ai nấy lách. Ở các ngã tư tôi không hề thấy có bóng dáng
cảnh sát giao thông, mọi người tự giác tuân theo tín hiệu đèn xanh đỏ. Nếu gặp
ngã tư có 4 bảng Stop, các xe tự động dừng lại, và lần lượt theo thứ tự, xe nào
đến trước, đi trước, đôi khi tôi còn thấy họ ngoắc tay nhường nhau đi trước.
Ngay cả những buổi tối về khuya, lác đác ít xe chạy hoặc không có xe, khi gặp
đèn đỏ hoặc bảng stop họ vẫn ngừng lại đúng luật. Hình như sống trong xã hội
mọi người từ trên xuống dưới đều biết biết tôn trọng luật pháp, nó trở thành
một nề nếp tốt ăn sâu vào thói quen của từng người. Ai cũng làm vậy, không thể
làm khác được. Không như ở Việt Nam toàn xài “luật rừng”, “luật tùy tiện” hay
“luật COCC” bắt đầu từ cấp cao rồi ảnh hưởng lan dần tới cấp dưới, ai cũng lo
lách luật hay không muốn giữ luật, nên xã hội mới “bát nháo” như hiện nay. Mới
đây nghe nói có “Thư ngỏ” tố cáo nhà nước vi phạm pháp luật, bắt người vô tội
(Nhà văn Nguyễn quang Lập già yếu, vì dám viết những sự thật) được hằng ngàn
nhà văn, nhân sĩ, trí thúc…tham gia ký tên, nhưng những loại “thư ngỏ” này “gửi
thì nhiều” nhưng chẳng bao giờ được phản hồi y như gửi cho “bù nhìn”
Nói
tới đời sống xã hội, tôi nhận thấy nguời Mỹ cư xử rất lịch sự như khi tới những
địa điểm tham quan, lúc thấy tôi và bạn tôi chụp hình cho nhau. Có một bà mẹ
đẩy xe nôi đi ngang, ngừng lại và đề nghị chụp dùm cho bọn tôi. Hay như khi đi
vào Aquarium thấy bọn tôi có vẽ “lơ ngơ” họ tiến đến hỏi thăm có cần họ giúp gì
không? hình như họ đoán mình có nhu cầu cần giúp là họ sẳn lòng giúp. Đi đâu lỡ
bỏ quên đồ, quay lại đồ vẫn còn đó. Thật là tử tế ! Những lúc chúng tôi lạc lối
hay có thắc mắc gì họ đều tận tình giúp đỡ. Điều này giúp tôi hiểu tại sao
người Mỹ làm từ thiện mạnh nhất thế giới. Tôi cảm thấy cuộc sống ở đây sao đầy
tình người, dù nước Mỹ là nước tư bản chứ không phải là nước thuộc “thiên đường
xã hội chủ nghĩa” mà VN mình đang mơ ước đạt tới. (Lạ một điều là dù chửi Mỹ
rất hăng, nhưng con cháu các cán bộ đảng viên cao cấp đều tìm đường qua Mỹ du
học hay định cư luôn).
Nói
tới cuộc sống tình người ở Mỹ, tôi muốn gửi lời cám ơn chân thành đến sự đón
tiếp nồng hậu của các bạn quen biết gần xa, kể cả người chưa quen biết (như chị
M, bạn của bạn tôi), cô S lặn lội lái xe mấy tiếng từ San Diego – OC để gặp tôi
một lát… Các bạn làm tôi cảm thấy mình quá “đắt hàng” và rất “ấm áp” dù trời CA
đã bắt đầu trở lạnh. Có lẽ mọi sự rồi sẽ qua đi, chỉ còn tình người ở lại, xin
cám ơn “tấm chân tình” các bạn đã tặng, làm tôi rất vui và ấm lòng dù đang ở
“xứ lạ quê người “. Các bạn và những người Mỹ tôi gặp trong chuyến đi này đúng
là ” The beautiful people”.
Trên
đây là một vài cảm nghĩ của tôi khi lần đầu tiên đặt chân đến đất Mỹ, có thể
như người mù sờ voi. Hơn nữa ở đời không có gì hoàn hảo 100%, bạn có thể đồng ý
với tôi hay không? Điều đó không quan trọng, vì đây chỉ là những cảm nghĩ riêng
mà tôi muốn chia sẻ với các bạn sau vài tuần trải nghiệm thực tế trên đất Mỹ.
Nó cũng giúp tôi “giải mã” vì sao ai cũng thích đi Mỹ.
God
Bless America
Tạm
biệt America,
mong có ngày gặp lại. Kỷ niệm chuyến đi Mỹ đầu tiên.
Cuối
năm 2014
N.X.
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
IP Logged |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
|
 Gởi ngày: 15/Jan/2015 lúc 6:02am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
IP Logged |
|
Lan Huynh
Senior Member
Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23960
|
 Gởi ngày: 19/Jan/2015 lúc 7:53pm |
CHUYỆN Ở ĐỜI...
Một con tàu du lịch gặp nạn sắp đắm... Trên tàu có
cặp vợ chồng đứng tuổi.. Chật vật lắm người chồng mới dìu đươc người vợ
lên boong tàu, tới chiếc thuyền cứu hộ đã đầy người.. Thuyền chỉ còn có
mỗi một chỗ đứng chênh vênh... Người chồng đã leo sang thuyền cứu hộ,bỏ người vợ ở lại.

Người vợ đứng trên con tàu đang chìm, hét lên với người chồng một câu…
Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh: “Các em đoán xem, người vợ sẽ hét lên câu gì?”
Cả lớp nhao nhao trả lời , đại loại “Em hận anh, em đã nhìn nhầm người rồi.”
Chỉ có một học sinh ngồi yên không nói, thày giáo bèn tới hỏi cậu bé.
Cậu bé nói: “Thầy ơi, em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: " Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé!”
Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: “Em đã nghe qua câu chuyện này rồi ư?”
Học sinh lắc đầu: “ Chưa ạ. Nhưng mẹ em có kể cho em nghe một chuyện tương tự như vậy.”
Thầy giáo xúc động: “Em đã trả lời rất đúng.”
Rồi thày kể tiếp :"Người đàn ông sống sót trở về quê hương, một mình nuôi con gái cho đến tuổi trưởng thành. Chẳng bao lâu, anh ta mắc bệnh qua đời. Trong lúc thu dọn kỷ vật, người con gái phát hiện quyển nhật ký của cha. Té ra, trong chuyện cặp vợ chồng trên chiếc tàu định mệnh ấy,người vợ mang một bệnh ung thư đã sang giai đoạn cuối cùng. Trong giây phút phải quyết định, người chồng đã dành lấy cơ hội sống duy nhất cho mình. Anh viết trong nhật ký: “Anh đã nghĩ anh và em cùng nhau chết
chìm đáy biển , nhưng anh không thể. Vì còn con gái chúng ta , anh đã đành phài bỏ em ở lại một mình . Xin em hãy tha thứ cho anh .”
Cả lớp đã im lặng tiếp nhận ý nghiã của câu chuyện : Ở đời Phải và Trái, Thiện và Ác nhiều khi rối bời, khó lòng phân biệt.Bời vậy ta chớ nên quá vội vàng khi phê phán người khác./.st.
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 19/Jan/2015 lúc 7:53pm
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
|
IP Logged |
|