![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Quê Hương Gò Công | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 219 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|
Anh Về Tình Đẹp Quê Ta
![]() Tác giả: Hoàng Phương Ca sĩ thể hiện: Hạ Vy ![]() Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 15/Feb/2012 lúc 1:47am |
||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
![]() |
||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 24108 |
![]() ![]() ![]() |
|
Đứa con khác họ Trần Thành Mỹ Bé Nhi vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ với bạn bè trên đường về nhà. Không ai để ý có một người đàn ông lạ theo sau.Ðến đoạn đuờng rẻ vào nhà, vừa từ giả hẹn hôm sau như thường lệ thì ngạc nhiên Nhi nghe ai gọi : « Cháu cháu, cho bác hỏi một chút, cháu có phải là cháu bà ba tiệm cơm không ? ». Nhi đang định cắm đầu cắm cổ chạy nhanh về nhà thì khựng lại nhìn lên rồi lễ độ trả lời : « Dạ phải » Nhanh như cắt cô bé ôm tập chạy đi, mặt mày tái mét. Ðến cửa nhà quay lại Nhi không thấy bóng dáng ai sau lưng hết. Cô bé dụi mắt nhìn quanh chỉ có khách bộ hành bách bộ trên lề đường. Vào nhà, bé Nhi ngẩn ngơ cả ngày mà không dám thô lộ với ai cả . Nhi là con gái đầu lòng của cô hai con bà ba chủ tiệm ăn, học ở trường Tiểu học gần nhà.Nhi rất hiền lành mủm mỉm xinh xắn được cả nhà thương yêu rất mực. Thế mà hôm nay trước khi đi học, bé Nhi cứ nằn nì đòi mẹ đi rước. Mẹ Nhi bận rộn bếp núc la con : « Con biết giờ đó khách đông mà. Sao con dở chứng vậy ? Bộ giận hờn bạn bè rồi phài không ? Thời bấy giờ chưa có chuyện mẹ mìn bắt cóc hoặc « pédophile » như ngày naỵNhớ một thời nghe tin đồn học sinh nhỏ ở các tỉnh miền Nam bị bỏ bùa dẫn đi, cha mẹ thường bắt con cái đem theo vài tép tỏi để trong cập, trong túi trừ tà ma quỷ ếm. Bé Nhi bệu bạo khóc không chịu đi học nếu không ai rước bé về. Khi các bạn đến rủ Nhi cùng đi chung như thường lệ, mẹ Nhi liền ra gởi gấm Nhi nhờ bạn bè từ nay đưa dùm Nhi về tận nhà. Cả tuần sau không có gì xảy ra. Nhi nguôi ngoai quên đi câu chuyện trên. « Nhi, bác muốn nói chuyện với con. ». Bạn bè Nhi còn nhỏ nên cả nể người lớn, nghe thế liền bảo Nhi : « Tụi tao về trước nghẹ Mai tụi mình cùng đi chung nhạ » Nhi sợ quá chạy theo đám bạn không dám nhìn lại phía sau, qua mặt luôn không nghe cả tiếng các bạn gọi « Chờ tụi tao với, làm gì mà chạy dữ vậy, điên hả ». Nhưng vừa la xong, cả bọn mới giật mình sợ hãi đồng lượt hô to « Dông tụi bây ơi », rồi bắt đầu co giò chạỵ Về đến nhà, Nhi vẫn im bặt không hở môi. Tuy nhiên, ngồi thu tiền, bà ba ngạc nhiên thấy Nhi hớt ha hớt hải chạy vào nhà như bị ma đuổi, lúc đầu bà ngỡ Nhi đùa giỡn với bạn, chuyện chưa bao giờ xảy ra, nhưng không thấy ai theo sau, bà vội ra trước tiệm nhìn quanh thì cũng chẳng thấy người nào. Theo linh tính bà nghĩ chắc phải có gì lạ xảy ra cho cháu bà. Thấy ngoại thình lình lên lầu, Nhi vội đứng dậy chào ngoại. Bà ba đến bên Nhi tươi cười trao cho cháu trái ổi thơm phúc. Lần đầu tiên bà ba ôm cháu vào lòng làm Nhi quá cảm động tự nhiên khóc nức nở. Bà để yên cho bé khóc, lau nước mắt một cách trìu mến : « Sao Nhi, ở trong lớp có chuyện gì vậy ? Nói đi, bà sẽ vào trường hỏi xem đứa nào dám ăn hiếp cháu bà ? ». Nhi ấp úng : « Hổng phải vậy đâu ngoại ». Bà ba vẫn hiền từ : « Con ngoan hiền, bà thương con lắm. Có gì con cứ nói với bà nghe con.Con là cháu ngoại đầu tiên của bà mà, cháu cưng của bà cháu biết không?” Nhi bập bẹ: - Con sợ quá ngoại ơi! Có ông nào không biết, lâu lâu cứ chận đường con hỏi con có phải là cháu của ngoại không? Ổng còn biết cả tên con. Hôm nay còn đòi nói chuyện với con nữa . - Con có nhớ mặt ông đó ra sao không? Ông ta có vẻ dữ dằn không? -Con nghe lời ngoại, tan học là đi thẳng về nhà nên vừa nghe người lạ hỏi là con lo chạy trốn rồi đâu có nhìn mặt ông ta kỹ làm chỉ Nhưng chắc ông ta cũng không dữ, ông chỉ khom lưng xuống hỏi con chứ không có sờ đầu nắm tay con gì hết - Mấy bạn con có biết không? - Con đâu có dám nói với ai chuyện nầy - Tôi nghiệp cháu bà quá. Hèn chi hổm rày con đòi mẹ đi rước con đó phải không? Ðược rồi đừng lo nữạ Lần tới hễ gặp lại ông ta, nhờ mấy bạn cùng đi chung ở lại với con, nghiêm chỉnh hỏi ông ta là ai, ông cần hỏi gì thì đến tiệm mà hỏị Con dám nói không? Ðừng sợ gì cả. Cháu bà lớn rồi mà. Rồi từ đó trở đi, Nhi không thấy ông ta xuất hiện nữạ Tuy nhiên càng lớn lên, lâu lâu hình ảnh cũ vẫn thoáng qua, mặt ông chỉ là cái bóng mờ nhưng giọng nói đầy vẻ cảm động của ông đôi khi cũng chập chờn trong giấc ngủ . Một hôm, cô hai mẹ Nhi gọi Nhi đến bên thì thầm: “Từ nay đi đâu gặp ai hỏi thăm đừng trả lời gì cả, càng tránh càng tốt, coi chừng kẻ xấu bắt cóc cho chuộc đó con. Nhớ lời má dặn chưạ” Chuyện nầy dần dần trôi qua mà không một ai để ý ngoại trừ hai người bàng bạc nhớ về quá khứ nghi ngờ, bà ba và cô hai . Thời gian trôi qua, Nhi đã lên Trung học, một nữ sinh khá xinh đẹp hiền lành chân chất hồn nhiên. Ngày ngày cùng bạn gái cư ngụ gần nhau, đi bộ đến trường. Nhi cũng thường được bạn bè trong lớp nói đùa chọc phá: “ Nhi ơi Nhi, mầy là viên ngọc quí mà không mài cứ để ngọc lu lị Tao là con gái mà thấy mầy còn cầm lòng không đặng huống hồ bọn con trai mới lớn.”. Thấy Nhi mặt đỏ bừng lên, “á khẩu”, càng thích chí trêu thêm, cô tấn công, người bênh vực: - Mới nói chút xíu mà đã đỏ mặt tía tai rồi, chắc ai hỏi đến là xỉu luôn. Ðừng có hiền quá vậy cô nương ơị Phải ‘’thọ giáo ‘’ cúng tổ đi chị dạy cho vài chiêu phòng thân em ơi . - Bà làm như mình đầy kinh nghiệm không bằng. Mà cúng Tổ nào vậỷ - Thần trẻ con Cupidon, Thần giương cung bắn trúng ai là hết trốn. Vì thế tình yêu thật khó đoán không biết đâu mà rờ. Và ai bị trúng tên thần rồi thì như đứa trẻ đang lạc vào Thiên thai, tuổi nào cũng thế. Do đó khi nào thấy quả tim nó có triệu chứng rung rinh, phải nhớ là mình đang vào hàng đệ tử của Thần rồi nên cần phải đề phòng, chín chắn nghĩ suỵ - Nhi nó nhút nhát, hiền khô, kín đáo, đừng dọa phá nó quá tội nghiệp. - Thương mới chọc cho vui để nó thấy bọn con gái mình cũng đoàn kết lắm chứ bộ. Vậy bà muốn Nhi như thời nam nữ thọ thọ bất thân, thấy con trai đến gần là la làng: “Ðây là phân gái đó là phận trai”. Rồi về nhà “tương tư” họa hình như Kiều Nguyệt Nga à. Bạn bè nói gì Nhi cũng cười cười cho vui chứ ít khi giận dỗị Một hôm, trên đường về ngang một quán cà phê cùng với bạn bè như thường lệ, thình lình Nhi cảm thấy như có ai nhìn mình. Bất ngờ Nhi quay lại chạm phải tia mắt của một ông đứng tuổi đang vờ quay mặt nhìn sang chỗ khác. Lần khác Nhi để ý đến sự xuất hiện đúng giờ của ông, có khi Nhi về trễ hơn, từ xa Nhi cũng đã thấy ông ta đi qua đi lại trên lề đường như chờ bọn Nhi đi quạ Theo phản ứng tự nhiên, khi đi ngang qua ông, Nhi nhanh chân rảo bước. Trên đường về nhà,Nhi mỉm cười tự chế nhạo mình là đã “đạp vỏ dưa thấy vỏ dừa cũng sợ” trấn an. Thế nhưng lâu lâu Nhi lại thấy sự xuất hiện của người lạ mặt trên. Ông không tỏ vẻ muốn gặp Nhi mà dưnờg như chỉ âm thầm ngồi nhìn bọn Nhi đi qua thôị Tò mò Nhi muốn tìm hiểu xem có phải ông ta theo dõi mình không nên bàn với Thu cô bạn thân kín miệng hầu phát hiện ý đồ của ông ‘già bí mật’ mà hai cô đặt biệt hiệu cho ông tạ Thu bày mưu là sau khi cả bọn đi ngang qua rồi thì Thu sẽ một mình trở lại và nhìn ông ta một cách thân thiện xem saọ Lạ lùng thay ông ta biến mất. Sau vài lần thử nghiệm, Thu phát giác ra sau khi bóng dáng các cô vừa khuất khỏi tầm nhìn là ông ta vội đứng dậy trả tiền rồi lên xe đạp phóng đi ngaỵ Bẳng đi một thời gian, không thấy bóng ông già xuất hiện nữạ Hai cô gái cũng buồn buồn như thiếu vắng một kích thích lạ, một cái nhìn chiêm ngưỡng theo hoang tưởng của tuổi trẻ mộng mơ, nên không bao giờ quên nhìn vào quán như muốn tìm lại tia mắt…quen thuộc một thời . Chuyện tưởng như kết thúc chấm chấm ở đâỵ Cũng có thể là do trí tưởng tượng của các cô gái mới lớn, xinh đẹp tự cho mình là cái rốn của vũ trụ. Cũng có thể là một sự trùng hợp nào đó trở thành đề tài sống động để các cô có dịp bàn tán sôi nổi trêu đùa nhau thỏa thích của lớp tuổi dậy thì mơ tưởng chuyện thần thoại hy vọng trong tương lai gặp được hoàng tử của lòng mình Trưóc 75, bà ba bị bạo bệnh qua đờị Không bao lâu sau lại đến má cô.Chứng kiến cảnh ba cô lo lắng từng li từng tí cho ngoại, mẹ trong cơn bệnh hoạn, ba cô quả là tấm gương sáng của người con chí hiếu người chồng chung thủy mà ngày nay khó tìm được. Không để cho ai khác lo các việc nặng nhọc dơ bẩn, chính tay Ky ba Nhi quán xuyến tất cả, bồng bế ngoại lên xuống lầu để đi bác sĩ, không ngại đổ “bô” thay giường chiếu, đút từng miếng ăn hớp nước, tự tay cho uống thuốc… Con cái lơn lớn chỉ có nhiệm vụ thay phiên túc trực canh chừng. Thế rồi, ba Nhi lại theo ngoại mẹ vĩnh viễn từ giã cõi đời để chị em Nhi mồ côi thay cha mẹ tiếp tục quản lý tiệm ăn. Bấy giờ hai em trai đã lập gia đình bị đi học tập cải tạọ Vợ con trước kia theo chồng công tác xa, bây giờ đều tập trung cả về nhà. Lo sống cho một gia đình đông đảo như thế đâu phải là chuyện dễ nhất là sau 75. Một hôm, Nhi nhận được một bức thư có ghi rõ tên họ địa chỉ người gởi xin cho hẹn gặp tại quán cà phê sau nhà. Trong thư tác giả cũng ghi rõ là nếu không, ông Tân sẽ đến tận nhà. Và để tránh mọi ngộ nhận nghi nan hiểu lầm, ông cũng nêu lý do chính đáng là ông đến để làm sáng tỏ mối liên hệ gia đình giữa ông và Nhị Còn lý do khác rất có lợi cho Nhi ông hẹn sẽ bàn sau trong lần hội ngộ. Thật là bất ngờ, một trái bom nổ chậm hay là cây pháo đại trong ngày đại lễ?Tên ông nầy Nhi chưa hề nghe ai nói tới, bà con cũng chẳng có ai trùng tên. Liên hệ gia đình với riêng Nhỉ Lạ thật, chắc có điều gì bí ẩn đâỷ Nếu muốn lường gạt mình sao lại ghi rõ danh tánh địa chỉ? Lại còn nói có lợi cho mình nữa ? Cuối cùng, Nhi thố lộ bàn bạc với em gái kế mình, rồi tương tựu tương kế, hai chị em mướn xe đi tìm địa chỉ trên. Bất ngờ, đó là một ngôi biệt thư xưa, như vậy chủ nhân phải là người trước đây giàu có hoặc có địa vị xã hội caọ Hai chị em dụi mắt không tin, cố ở nán lại hy vọng nhìn thấy được người nào trong nhà. Một hồi lâu, may thay có bóng dáng người đi qua đi lại rồi mở cửa ra vườn. Một ông đứng tuổịSợ bị phát hiện, hai cô vội kéo nón sụp xuống rồi chuồng nhanh. Chị em Nhi quyết định để Nhi đến chỗ hẹn như ngày giờ qui định, em gái mình theo saụ Không có gì phải lo sợ vì quán cà phê ở sau nhà, gần đó đầy dẫy những người bán hàng rong qua lạị Vả lại ở Saigon bấy giờ ai bắt cóc ai làm chi, nuôi thân còn không nổi làm sao nuôi thêm người . Vừa thấy Nhi đến, một thực khách vội vã đứng dậy ra mời Nhi vào bàn ngồị Trời! Ðúng là ông ở ngôi biệt thự rồi và đột nhiên Nhi cảm thấy choáng váng khi nghe ông nói “cám ơn cháu đã đến”. Giọng nói nầy có âm hưởng ngày xưa và dáng dấp cũng tựa là của ông già bí mật rồịNhi chưa kịp có phản ứng nào là đã nghe ông bắt đầu ngay vào đề: “Chắc cô ngạc nhiên sao còn thấy lại mặt tôi nữa phải không?Tôi mời cô đến đây trước là để xin lỗi đã làm phiền lòng cô trước kia, sau là giải bày tâm sự dấu kín từ mấy mươi năm qua, mối liên hệ gia đình giữa tôi và cộ” Nhi định trả lời nhưng ông đưa tay lên ngăn lại: - Xin cô đừng ngắt lời, cho phép tôi nói tiếp. Tôi thật sự là ba ruột của cộ Anh Ky chỉ là cha của các em cộ Chuyện xưa bác sẽ nhắc lại lần sau vì bác có lỗi với má con quá. Bây giờ, thời gian gấp rút quá, bác hôm nay đến để nói rõ ý định của bác cho con nghẹ Vội nhìn quanh ông thì thầm: - Bác được bảo lảnh sang Pháp, bác muốn con cùng đi đề chuộc lỗi của bác ngày xưa đối với con. Lúc nầy bác cũng không được khoẻ lắm. Dì con cũng qua đời rồi như ba má con vậỵ Vậy bác nói để con về suy nghĩ lại, tất cả mọi việc giấy tờ bác sẽ lo liệu hết, con đừng lọCon đừng tiết lộ cho ai biết, nguy hiểm lắm. Chỉ có thể bàn bạc với các em trong nhà. Quyết định càng sớm càng tốt rồi cho bác hay để tiến hành mọi thủ tục cần thiết cấp bách. Ông rút trong túi tấm danh thiếp có ghi sẵn cả ngày giờ hẹn gặp tuần sau rồi đứng dậy, ứa nước mắt kiếu từ. Nhi cũng vội vã theo ông ra khỏi quán mà không biết mình sống thật hay đang mở Không thốt lời nào Nhi nhìn ông lên xe đi thất thanh hồn vía, lơ mơ lửng thửng về nhà. Vừa thấy mặt em, Nhi bật khóc nức nở nghẹn lời không nói được gì cả. Nhi không biêt mình có nên kể lại câu chuyện mà cha mẹ dấu kín từ trước đến nay không? Có chắc ông ấy là người chồng đầu tiên bội bạc mẹ Nhi không? Có ai biết là ông ta có con với má Nhi đâu ?Nếu biết mình không phải là chị ruột, các em sẽ nghĩ như thế nàỏCòn thương mình như từ trước đến nay không? Sao ông ta lại tốt với mình như vậỷSao mình dễ tin người quá, có biết ông ta là ai, rủi ông ta bày đặt chuyện để gạt mình thì saỏ Bao câu hỏi không giải đáp được, cuối cùng Nhi quyết định kể chuyện cho các em nghe rồi cùng nhau giải quyết. Lúc bấy giờ bao nhiêu người tìm cách vượt biên. Hai em trai đã bị đi học tập cải tạo, tiệm ăn bị thu hẹp lại, kinh tế gia đình suy sụp không biết đến chừng nào mới lên lại được, cả nhà đang lo bấn loạn đâỵ Sau mấy ngày bàn bạc, các em đề nghị là nên mời ông ấy đến nhà rồi tùy cơ ứng biến.Tại sao đến bây giờ ông mới nhìn nhận Nhỉ Bằng cớ nào chứng Nhi là con của ông? Nhi đâu có cùng họ với ông đâu mà đi theo ông được? Ổng làm tiền mình thì saỏ Hay gạt mình làm giấy tờ giả rồi đi tố cáỏAi bảo lãnh ông tả Cả nhà cuối cùng cũng đồng ý để cho Nhi đi hy vọng qua bên ấy rồi từ từ tìm cách đem các em sang. Nhi từ nhỏ đã yếu đuối, khờ khạo hơn các em nên xuống tinh thần, ăn ngủ không yên, nhuốm bệnh. Ngày hẹn đến, Nhi cố gắng gượng dậy ra gặp ông Tân có mặt cả các em. Theo kế hoạch chung, Nhi định hỏi thì ông Tân đã nói trước: “Con có đồng ý không là tùy con, đây là thiện chí của bác hối hận tội lỗi ngày xưạ Bác cũng sẽ nói rõ cho các cháu nghe mọi điều, và cần gì các cháu cứ thẳng thắn hỏị Bác không ép buộc được Nhi, vì bỏ con trên bao nhiêu năm rồi nay muốn hàn gắn chuộc lỗi, khó tin thật.” Nhi nhìn ông cảm động khi thấy ông trên dưới 60 mà già trước tuổi: “Tôi có thể bằng lòng đi nếu ông nói rõ trước tiên lý do nào làm ông ăn năn nghĩ đến cái bào thai bị bỏ rơi trước kia là của chính ông, thứ đến là làm thế nào ông bảo lãnh cho tôi được, và các em tôi nữả”. -Chuyện dài dòng lắm, ba chỉ có thể kể vắn tắt cho con nghe đoạn đời sau nầy của ba mà thôi… -Xin ông đừng xưng ba con với tôi, ông cứ nói điều gì cần thiết mà thôi . -Phải tập xưng hô cho quen để đến khi điều tra, tụi nó nghi thì chết. Ðáng sợ lắm con ơi! Ba cũng phải thận trọng, giữ tuyệt đối bí mật đó. Rồi ông bắt đầu kể. Sau khi bỏ má Nhi, ông về tỉnh làm việc và lập gia đình với cô con gái nhà giàu, ở rể, có hai con, một trai một gáị Ít lâu sau, gia đình bên vợ phát hiện ông đã có vợ trước rồi, gia đình sợ mang tiếng nên dấu nhẹm đị Chẳng may không bao lâu cha mẹ vợ ông lại qua đờị Từ đó ông sống luôn ở đấy không trở lên Saigon nữa và cũng ít về quê hơn. Ðứa con gái sinh sau Nhi hai năm, và đứa con trai cũng hai năm sau đó, đi du học rồi ở lại Pháp làm việc cho đến ngày nay, còn độc thân.Sau khi vợ ông mất, ông mới về Saigon ở với cô con gái đi dạy ở tỉnh. Cô nầy, sau 75, vì có em trai ở nước ngoài nên gặp nhiều trở ngại trong việc khai lý lịch. Giao thông khó khăn lao động thường xuyên, lương bổng quá ít nên cô quyết định vượt biên không chờ đợi bảo lãnh. Rồi bặt tin mấy tháng naỵ Tới đây,quá xúc động, nghẹn lời rút khăn ra lau nưóc mắt tiếp: “Con biết chuyện rồi, ba nói rõ luôn. Ba ray rứt và nhớ đến con hơn vì hai đứa giống nhau lạ lùng.” Ông từ từ rút trong bóp tấm ảnh đưa cho Nhi xem làm bằng. Các em Nhi cũng đổ xô lại, chuyền tay nhau so sánh: “ Lạ thật, người giống người” ! Em nầy nói thế nầy em kia nói thế khác nhưng tựu trung là hai cô giống nhau như hai giọt nước. Ông dừng lại, nước mắt rơi lả chả, thổn thức kể lể: “ - Con Thắm nhất định ra đi không ngăn cản được và mất tích luôn. Rồi giấy bào lãnh cho hai cha con về. Vì vậy bác mới đến đây đề nghị con thay chỗ nó. Thật ra con đừng lo gì cả, bác đã nhờ người lo hết cả mọi việc, xong xuôi trả tiền cho họ. Vả lại, bác cũng có người em trai đi theo “bên kia” tập kết mới trở về, có chức phận, bác định nhờ dùm nữạ Nếu được việc, bác sẽ để cả gia tài nhà lo cửa cho chú ấỵ Trước đây khi chú ấy đi ra “bưng”, phải trốn chui trốn nhủi, lắm lúc phải nhờ người tìm về xin tiền, trước kia nội còn sống nên thương con hay giúp đở. Do đó hy vọng chú ấy sẽ giúp mình không có vấn đề gì hết. -Thì ông cứ đi một mình sao lại lôi tôi đi theo làm chỉ Nhi tức tửi khóc nói một hơịTừ trước đến nay, gia đình tôi đang sống gắn bó bình thản đoàn tụ, ông lại đến xáo trộn cuộc đời tôi như trước kia, như chuyện ông kể là thật, ông đã ruồng rẫy má tôi vì phú quí bạc tiền, vứt bỏ con từ mới lúc tượng hình. Nhi lâu nay hiền ‘như cục bột’, nay lại có phản ứng bất ngờ không kềm chế được. Nhi đã bị cái quá khứ gần 40 năm bao trùm quyện chặt làm Nhi muốn vùng lên, mọi người sửng sờ. -Tôi không theo ông đâu để rồi sang đó biết đâu ông lại không xử sự tàn tệ như trước kia đối với má tôị Ông vứt bỏ tôi bên lề đường cuộc sống ở thủ đô Paris mà ánh sáng tiền tài vật chất có thể mà mắt ông làm óc ông tối mù lại mất lương trị Ông cũng có tình người, cha con nữa à? Ðúng rồi, có với ai xuất phát từ gia đình giàu sang quí tộc, chứ còn đối với đứa con ‘vô thừa nhận’ ông không thèm đếm xỉa tới từ trước đến nay, tại sao bây giờ ông cần sự có mặt của nó? Xin đặt cái dấu hỏi to tướng? Dù sao tôi cũng cám ơn ông đã có chút lòng ‘trám’ tôi vào chỗ người vắng mặt. -Nhưng sao con bảo là bằng lòng đi với bả -Không phải là tôi có ý định đó đâu mà là do cả nhà. Như ông biết thật khó sống dưới chế độ nầỵ Các em trai tôi đều phải đi học tập không biết ngày nào mới về, gia đình tôi đông anh em nên việc ra đi cũng là một lý do tốt hy vọng giúp đở gia đình và tương lai sáng lạn hơn. -Thế mà bây giờ con lại đổi ý thình lình vậỷ -Vì tôi khó có thể tin ông được ! Tôi có cha mẹ đàng hoàng. Chính mắt tôi đã thấy ba tôi săn sóc tận tình cho ngoại rồi má tôi trên giường bịnh, cõng tôi trên lưng mỗi lần về nội, ôm ru tôi vào lòng mỗi lần tôi bịnh nặng mà tôi hồi nhỏ bịnh rề rề, đút từng muỗng sữa miếng cháo cho tôi khi tôi bị thương hàn.Tôi chỉ biết có ông Ky là ba tôi thôi, ông hiểu chưả Ông là ai mà như một ác thần đến phá gia can tôi, xoáy tim tôi đến rỉ máu như vậỷ Tôi chưa báo đền công ơn sinh thành dưỡng dục của ba tôi một ngàỵ Hồi còn sinh tiền cho đến ngày cuối đời, ba tôi luôn lo lắng cho tôi, có khi còn la rầy ngay cả các em tôi mỗi khi cười nhạo trêu tôi : “Chị hai con yếu đuối lắm, tụi con phải thương quí đùm bọc lo cho chị hơn”. Ông có lo bênh vực tôi như thế được không? Bây giờ tôi có quí cha tôi gấp trăm nghìn lần hơn, cũng không sánh nổi vì đối với tôi trên đời nầy không có ai như ba tôi hết. -Bác biết lỗi của bác lâu lắm rồi, bác cũng ân hận lắm, ông đổi cách xưng hô do phản ứng mạnh bất ngờ của Nhị Bác nói tùy con tin hay không, cũng vì thương con nên bác đã thôi không tìm gặp lại con hầu khơi đến việc xưạ Hiện nay, bác cũng đã già rồi, ba má con qua đời cả rồi, bác nghĩ là để chuộc phần nào tội lỗi nên mới quật mồ dĩ vãng đó thôị Chuyện qua rồi đâu có thể níu kéo trở lại được, kinh nghiệm đời của kiếp ngườị Trong cuộc sống ai cũng phạm lỗi nặng nhẹ. Con cũng nên tập thứ tha cho tâm hồn thanh thản hơn. -Việc gì cũng cần có thời gian hết. -Ðúng, nhưng mỗi việc phải qui định thời gian của nó. Như chuyện lập gia đình chẳng hạn, mỗi tuổi cho mỗi thờị Phải biết dứt khoát đúng lúc, tiến thối cần cân nhắc kỷ nhưng không được trì trệ. Ðiển hình là Thắm con bác đó, sống êm ấm trong gia đình, chỉ lo hăng say đi làm, không bao giờ để ý đến thời gian trôi quạ Ai đi hỏi cũng không rung động bảo chưa gặp người ‘hạp nhãn’, cũng không buồn bã tức giận gì khi người chung quanh bạn bè xầm xì ‘lỡ thời’, ế ẩm. Các con được tự do hơn thời ba má các con rất nhiều nên khó có tâm tình của thế hệ trước “áo mặc sao qua khỏi đầu”. Ngừng lại một chút để lấy lại sức, ông Tân thiểu não tiếp: -Thật ra không phải bác chỉ muốn chuộc tội với bà ngoại và má của các cháu mà thôi, đây còn là cách cám ơn anh Ky ba con nữạNếu không có sự ra đi bạc tình ngày ấy thì bây giờ các cháu là con của bác rồị Nhờ có lòng rộng lượng và tình yêu chân thật của ảnh, bác mới có dịp nhìn Nhi lại được. Ngày xưa ảnh đã nuôi con bác như con mình, bây giờ bác chỉ muốn trả ơn trong muôn một, làm mọi cách để lo cho các cháụ Do đó dự tính của bác là lo cho Nhi sang trước bên ấy rồi tìm cách đưa dần dần các em sang cùng chị, như mariage blanc đám cưới giả chẳng hạn, đi du lịch rồi lập gia đình ở luôn bên ấỵ Con trai bác hiện giờ còn độc thân, đã nhập quốc tịch, biết chuyện, sẵn sàng lo mọi chuyện. Bác chỉ cầu xin có một điều là bác còn đầy đủ sức khoẻ sống cho đến ngày các cháu đoàn tụ ổn định rồi, bác ra đi gặp lại ba má các cháu tạ tội, cám ơn là mãn nguyện rồi . -Nhưng tại sao bác nhất quyết chị Nhi là con của bác? Ở nhà không ai biết chuyện nầy, bằng chứng nào bác lại quyết đoán như vậỷ, một em gái Nhi thắc mắc hỏi . -Dứt khoát ra đi thình lình, có bao giờ gặp lại má con đâu mà biết. Vả lại có hỏi, má con cũng đâu thèm nhìn mặt con người bạc bẽo nữa làm chị Tuy nhiên người chồng bất nghĩa dù bỏ bê vợ nhưng luôn tìm cách dò la tin tức xem bên vợ mình xoay xở ra sao ? -Như vậy là bác đưa ra tối hậu thư để bà ngoại tìm bác yêu cầu trở lại, thỏa mãn các điều kiện bác đòi hỏi ? -Cũng đúng một phần thôị Bác biết chắc tính ngoại rồi, bà chỉ là dì ruột của má con thôị Vả lại giữa bác và má con chẳng có tình yêu, chỉ theo truyền thống xưa mà nên nghĩa vợ chồng. Bác lại theo tân học nên cũng lãng mạn ngầm. Ảnh hưởng của văn hóa Pháp trử tình mơ mộng thời bấy giờ cũng đẩy bác xa dần với nếp sống ‘chồng chúa vợ tôi’, không thân mật của cha ông. Không được ngồi gần vợ trước chỗ đông người, đùa giỡn nhau ngay cả trong phòng the cũng bị cấm ngặt, e làm gương xấu cho em út trong nhà. Ði ngang vợ cọ quẹt một chút cũng bị lên án, âu yếm vợ mình cũng gọi là “động cỡn”. Thôi chỉ có nước chuồng đi nơi khác mới giải tỏa nỏi nỗi ấm ức đó thôị Bấy giờ bác còn trẻ mà, đàn ông còn có quyền năm thê bảy thiếp, nên bác không chần chừ gì hết trốn luôn. Trở lại vấn đề cháu hỏi, khi hay tin Nhi sinh ra, bác nhẩm tính là thiếu tháng nên nghi là bào thai do mình tạo rạ Bác nhờ người dọ hỏi thì được biết, dù sanh sớm, con bé lớn nhanh khỏe mạnh, mủm mỉm dễ thương. Ai cũng bảo là giống mẹ nhưng khỏe mạnh nhờ vóc dáng to lớn của anh Kỵ Từ đó, bác không còn bán tín bán nghi gì nữa cả quả quyết Nhi là con bác rồị Nhưng nói với ai bây giờ?Tội mình làm mình chịu chứ biết trách aị Bao lần bác đã tìm cách gặp Nhi, tội nghiệp con bé, sợ bị bắt cóc nên thấy bác là chạy bá sống bá chết trốn bác thấy mà thương. Cuối cùng, gia đình cũng đồng ý để Nhi đi trước với ông Tân. Mọi việc xảy ra trôi chảy như dự tính. Ông Tân chỉ tiếp xúc vói Nhi khi nào cần thiết thôị Nhi cũng không bao giờ đến nhà riêng của ông, vì thật ra Nhi cũng không hăm hở mấy trong việc ra đi nầy nhưng đã ‘phóng lao thì phải theo lao luôn’. Hồ sơ xuất ngoại không gặp trở ngại nàọ Ông Tân cũng đã làm giấy tờ bán nhà cho em trai mình xong, chỉ còn chờ giấy xuất cảnh lên đường. Nhưng sau đó một thời gian, bặt tin ông Tân. Nhi cũng lấy làm lạ vì thông thường lâu lắm là hai tuần ông cũng đến thăm Nhi cho biết tin tức. Thật ra giữa ông và gia đình Nhi đã có sự cảm thông hơn, riêng đối với Nhi, ông tỏ vẻ săn sóc đặc biệt làm Nhi cũng bớt hờn ghét ông. Thấy ông càng ngày càng có vẻ mệt nhọc, Nhi cũng có đề cập đến vấn đề sức khỏe của ông, đề nghị nếu không có gì trở ngại thì mời ông đến tiệm ban ngày để chị em Nhi lo cơm nước chọ Ông thối thoát từ chối viện lý do là từ lâu ông cũng sống một mình tự lo liệu cho mình quen rồi, nhưng trước cử chỉ thiện cảm của chị em Nhi, ông tỏ ra hết sức cảm động nên mong cho mọi việc chuyển hướng nhanh. Thế mà đùng một cái, cả tháng rồi ông không đến. Cả nhà lúc đầu bán tin bán nghi, tưởng là chắc ông sợ lộ chuyện, bị bắt. Hoặc giả ông nói gạt chị em Nhỉ Ai cũng nóng ruột như đốt nhưng vẫn cố chờ. Một tháng rồi hai tháng. Không thể chịu được nữa các em Nhi tìm đến nhà ông dò la tin tức. Biệt thự đóng cửa trong ngoài, cổng cũng khóạ Lúc bấy giờ, các biệt thự mà chủ nhân đã bỏ đi, thường bị trưng dụng phân phối cho cán bộ hay làm địa điêm cho hội đoàn nầy nọ, nên đâu ai biết ai mà thật ra cũng chẳng dám hỏi ai hết. Tội nghiệp cho Nhi càng ngày càng tin mình bị lừa, nếu không tại sao ông không trở lại một lần dù để nói là giấy tờ lo không được.Không chần chờ được nữa, Nhi bèn nhờ mấy đứa trẻ bán ve chai lông vịt dọ hỏi dùm. Kết quả cho biết là mấy tuần sau, ngôi biệt thự đã có chủ mới, gia đình đông người, có cả người lớn con nít nữạ Tin sét đánh vì Nhi cho rằng ông đã đi rồi mà không cho Nhi haỵ Nỗi uất hận nầy thật khó thứ tha ! Một năm trôi qua, chuyện bảo lãnh như giấc mơ hoang hãi hùng không còn một ai nhắc tớị Chị em Nhi còn phải lo kiếm sống và tiếp tế cho em trai học tập cải tạo ở miền Bắc nữạ Một hôm, một người đàn bà lạ đến tiệm ăn xin gặp riêng Nhị Vừa nhác thấy Nhi, bà khựng lại như gặp người quen thân.Bà tự giới thiệu là An, em gái ông Tân, ở dưới tỉnh mà trước kia Thắm con gái ông Tân, cháu bà ở nhà cô đi dạỵ Bà cũng ngạc nhiên là Nhi và Thắm giống nhau lắm, nhìn thoáng qua là có thể lầm lẫn như chơị Nghe đến ông Tân, cơn tức tràn hông Nhi chưa kịp nói gì thì bà An đã buồn rầu lên tiếng: “Anh tôi mất trên năm rồi, mất thình lình, té ngã đầu đập vào tường, mê man bất tỉnh, chở vào nhà thương, hai ngày sau mất luôn.” Nhi mở to mắt nhìn bà, há hốc rồi nức nở khóc trong khi bà An tiếp tục kể: -Con trai tôi cũng ở Saigon, hằng ngày thường đi làm ngang nhà, nó thấy sao nhà đóng cửa thử ghé lại thăm, bất ngờ phát hiện cậu nó té không ngồi dậy được. Vội kêu xe chở cậu vào bệnh viện cấp cứu nhưng cũng trễ. Chúng tôi lo ma chay cho ông. Còn nhà cửa sau đó giao lại cho anh trai kế của tôi . Trong khi dọn dẹp, tôi thấy trong một túi áo của anh Tân tôi bao thơ có ghi địa chỉ không có tên. Tôi bảo con tôi tìm xem thì biết đó là tiệm cơm. Tôi ở quê nên biết vậy hay vậy, nghĩ là có lẽ ông anh tôi ăn cơm ở đó nên chắc không cần phải báo tin buồn. Quan trọng là cho cháu Quang ở Pháp haỵChắc nó cũng không về được nên chờ mai táng xong xuôi mới viết thự Thư qua lại khó khăn kéo dài khá lâu, Quang mới cho chúng tôi biết mối liên hệ giữa cháu với anh tôị Quang còn yêu cầu tôi thay mặt nó tìm đến gia đình cô, xin lỗi dùm cho ba nó. Ðến đây hai cô cháu như không còn chịu đựng được nữa, khóc ròng. Bà cô tiếp sợ quên: -Quang bảo “ba con thương chị Nhi lắm. Tuy con chưa được gặp chị, nhưng nghe ba con kể về gia đình chị, con đã làm mọi thủ tục để bảo lãnh cho chị qua trước rồi”. Bà đưa bức thư từ Pháp trong đó có đoạn Quang viết: “Nếu chị Nhi còn đồng ý đi, em sẽ tìm mọi cách để chị sang, và cả các em chị nữa nếu muốn đi cho có chị có em. Nhất định em làm được mới thôị Bây giờ ba mất rồi, gia đình chị cũng là gia đình của em. Ba má hai bên ở dưới chín suối chắc cũng vui lòng thấy chúng mình sum họp”. Cả nhà khóc theọ Bà cô tiếp tục: -Trước kia, biết anh Tân lập gia đình ở Saigon, cô là em út biết vậy thôi chứ đâu hy vọng lên đây làm chi mà để ý ảnh ở đâụ Rồi chuyện gia đình của ảnh dần dần cũng không ai nhắc đến, chỉ biết, ảnh sau khi cưới vợ là đổi về tỉnh xa làm ăn mà thôị Khi góa vợ anh về Saigon trở lại, thế thôị Thật ra lâu lâu vào dịp Tết, anh chị và các cháu cũng có về quê, chị tuy giàu có, hiền lành nhưng có vẻ yếu đuối bệnh hoạn, nhà nghe nói buôn bán lớn nên anh bận rộn luôn. Còn chuyện cháu Nhi thi hoàn toàn không ai biết hết. Ông bà nội thì cũng qua đời lâu rồị Nay nghe Quang kể, cả nhà bàng hoàng sửng sốt, không tưởng tượng được ngày xưa anh Tân đã lỗi đạo như vậỵ - Ba con nói, Nhi buột miệng trả lời, ba con không biết má con đã có thai, nếu biết có thể ba con không bỏ đi đâụ Nói xong, Nhi mới chợt phát hiện ra là mình vừa gọi ông Tân là ba rồi có lẽ do lương tâm cắn rứt, vừa như tạ lỗi với người cha huyết nhục vì đã nghi ngờ ông dối gạt mình, vừa như minh oan hành động của ông trước kiạ “Lá rụng về cội” mà. Người đời còn hay bảo: “Bên ngoại thương dại thương dột, Bên nội chẳng vội gì thương”. -Cám ơn bà, Nhi định nói tiếp thì bà cô nhỏ nhẹ ngắt lời: -Gọi cô bằng cô đi cháu cho thân tình hơn. Chúng ta là ruột thịt nhau mà. -Cám ơn cộ Nhờ cô viết lại cho cậu Quang là chúng cháu cảm kích vô cùng, còn chuyện kia bây giờ còn đầu óc nào suy nghĩ được. Chúng cháu sẽ bàn lại rồi quyết định sau . -Thưa cô, xin cô cho biết bác Tân được chôn cất ở đâu để chúng cháu có dịp đến viếng phần mộ của bác, em gái Nhi hỏi . -Chúng tôi đã đem về quê chôn, trên đất nhà, bên cạnh ông bà. Có điều nầy nữa là Quang dặn kỹ cô phải giữ kín chuyện bảo lãnh nầy, không được tiết lộ với ai cả. Ba nó còn ủy thác cho nó tìm mọi cách gởi tiền về cho Nhi trong lúc chờ đợi và cho các em cháu sau nầy nữạ -Không được đâu cô ơi, Nhi vội trả lời, chúng cháu có em học rập cải tạo, nhận được quà, tiền nước ngoài, họ kiếm chuyện làm khó làm dễ nguy lắm. Chúng cháu lo cho nhau được mà cô, xin cô chuyển lời lại với cậu Quang là chúng cháu hết sức cám ơn lòng tốt của Quang. Quang đừng lo nhiều cho chị em cháu, chúng cháu còn xoay sở được. Hôm nay cô lên đây, xin mời cô ở lại dùng cơm với chúng cháụ Rồi hôm nào chúng cháu sẽ xin về thăm mộ ba cháu, bác Tân. -Cám ơn các cháu, cô phải về ngay e hụt chuyến xe đò chót. À, đây là địa chỉ của Quang ở Pháp và của cô ở dưới quệ Mong có dịp gặp lại các cháụ Quê của cô cũng không xa Saigon lắm đâụ Thôi cô về đâỵ Mừng là anh Tân đã được giải oan. Các cháu cũng không còn phiền người vĩnh viễn ra đi rồi phải không các cháu ? Xin cầu cho linh hồn Anh siêu thoát ! Cuối cùng, Nhi quyết định ở lại lo thăm nuôi các em trai, chờ ngày về rồi chừng đó tính saụ Quang vẫn liên lạc với Nhi và xem như gia đình ruột thịt. Càng nghĩ, Nhi càng thương kính và cám ơn ba Ky nhiều hơn. Ba Ky không phải là đấng sinh thành nhưng công ơn cưu mang dưỡng dục thật vô bờ. Trong đạo vợ chồng là người chung thủy, đối với cha mẹ là người con hiếu thảo, đối với con cái là người cha mẫu mực, đối với mọi người là người có tư cách đứng đắn, có lòng, có tình. Giàu không kiêu, nghèo kiên trì vươn lên, khổ không oán than, tâm gắng luôn thanh tịnh. Ông luôn luôn nói với các con : « Gia đình mình được như ngày nay là do công ơn của ngoạị Các con luôn tâm niệm điều đó. phải noi theo gương bà và cố gắng tỏ ra xứng đáng với bà. » Lâu lâu Nhi cũng bồi hồi nhớ tới ông Tân, và bí mật về cuộc đời Nhi dù đã được bật mí vẫn thuộc về phần đời riêng tư của Nhị Kỳ niệm vui buồn nào cũng là kinh nghiệm sống, liên hệ tình cảm nào cũng là một bài học của cuộc đời . Nhi cũng không còn muốn nghĩ tới chuyện đời mình có thật hay không, nhưng ít ra Nhi cũng làm vơi nhẹ đi nỗi hối hận dày vò của ông Tân trong bao nhiêu năm qua, an ủi được một người cha sung sướng tìm lại được đứa con bi mình bỏ rơi, chuộc lại lỗi lầm trong những ngày cuối đờị Và nhất là ngoại, chắc Bà cũng sẽ mỉm cười tha thứ cho con rể biết quay về lối thiện. Và Nhi cảm thấy mình có phúc đã có đến hai người cha thủy chung, cảm ơn. Hướng lên trời cao, Nhi tưởng tượng đến những gương mặt thân thương vui tươi hội tụ trên cõi vĩnh hằng, Nhi nhẩm lại lời của một nhà văn mà ba Nhi hay nói : « Chẳng có con đường nào dẫn ta đến hạnh phúc mà hạnh phúc chính là con đường ta dẫm bước hằng ngàỵ » |
||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||
![]() |
||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 24108 |
![]() ![]() ![]() |
|
Chín Dòng Sông Hò HẹnTác giả: Trúc Phương |
||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||
![]() |
||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|
Cá Kèo
Thập niên 50 quê
tôi thật sự sống trong cảnh thanh bình, gạo trắng nước trong, mức chênh lệnh
giữa giàu nghèo của người dân không đáng kể. Gò Công họp chợ trong không khí an
lành, chuyện móc túi, giựt dọc hình như không có. Đàn bà con gái trong tỉnh đi
chợ đều mặc áo dài. Truyền thống tốt đẹp nầy bị phá bỏ khi Cộng sản may mắn
chiếm được miền Nam. Rạp Bình An Gò
Công luôn luôn có gánh hát từ Sài Gòn xuống trình diễn... Cứ mỗi lần nghe tiếng
trống xe rao hát là tôi được phép chạy ra ngõ chờ xe tới xin cho được tấm chương
trình... Chị tôi cùng với mấy người bạn chung xóm chuyền nhau xem tờ chương
trình, dĩ nhiên không quên bàn tán về các cô đào cậu kép trong gánh... để rồi
cười với nhau vui vẽ...Nhiều lần tôi nhận được tấm chương trình bằng chữ tàu,
các chị tôi cười chộ tôi Trong trí tôi
nhận biết hạng cá kèo là thứ hạng từ bằng tới thấp hơn hạng chót. Ba tôi trong
một bữa ăn có nói về chuyện nầy: Nghe ba nói, tôi
ghi nhớ mà không thắc mắc...Cho tới khi tôi xin được vào trường đại học khổ sai
của Cộng sản tôi mới thấy điều nầy là sai. Trại tù Hà Tây,
thường vào cuối thu các ruộng rau muống bắt đầu cổi, Không phải tát nước vào
ruộng mà chờ ruộng khô đào hốc (lỗ khoảng 5 tấc vuông) để trồng su hào, hay bắp
cải... Tôi thuộc đội
rau nên thường năm vẫn làm việc nầy, hốc đào sâu xuống khoảng 5 tấc, thỉnh
thoảng tôi nhìn thấy lớp đất khô có thấm nước. Nước chỉ hơi ươn ướt, và sau lớp
đất mỏng ướt nầy thế nào cũng có một con cá chạch, nó nằm yên trong đất chờ nước
tới là lội đi. Tôi nhìn con cá chạch rồi nhớ tới lời ba tôi nhận xét về con cá
kèo. Tôi thầm nghĩ chắc là cá kèo cũng ”tỵ thổ’ giống như cá
chạch. Mười lăm năm lưu
lạc đất người, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến những món ăn làm từ cá kèo, với bàn
tay khéo léo của mẹ tôi, nhớ lại tôi còn thấy thèm... nhiều lần tôi mua cá kèo
đông lạnh trong vài chợ Việt Nam... Nhưng dù tôi cũng kho nấu chiên xào giống
hệt mẹ tôi nhưng, thịt cá cứng ngắc, ăn chẳng ngọt
ngào... Những thức ăn
làm từ cá kèo của mẹ bây giờ tôi chỉ còn được ăn trong mơ... để rồi tỉnh
giấc...lau vội giòng nước mắt lén chảy ướt má. Trời nhá nhem
tối, ngọn đèn dầu khêu ngọn cao, cơm gạo sóc nâu nóng bốc khói...Anh kể chuyện
trường, chị kể chuyện lớp, mẹ kể chuyện ngoài chợ.... Mâm cơm gia đình ấm cúng
bên ngọn đèn dầu với đầy đủ thành viên trong nhà... Cảnh nầy, hy vọng kiếp sau
tôi mới tìm thấy lại được... Ngoài trời mưa
vẫn còn rả rít.Nồi cơm cạn dần, mẹ lại tủ thức ăn mang ra một dĩa vú sữa mẹ đã
cắt sẵn ăn tráng miệng.. Mẹ ơi! bàn tay của mẹ, bàn tay mềm dịu chăm sóc đàn con
bây giờ con biết tìm đâu?? Từ khi giặc cờ
đỏ cưỡng chiếm miền Nam... cá kèo trở nên khan hiếm. Có lẽ cá kèo cũng khiếp sợ
lá cờ sao mà kéo nhau bỏ xứ ra đi tìm miền đất bình an để sống Lúc đương thời,
đi công tác dưới Sóc Trăng, tôi thường mua khô cá kèo đem về đơn vị nhâu... Khô
cá kèo có khuyết điểm là không để lâu được vì thịt khô trở nên gắt dầu, bởi bụng
cá có nhiều mỡ. Lúc trong tù
Cộng Sản, nhận quà gia đình, có một gói nhỏ mấy con khô cá kèo, tôi tự dưng ứa
nước mắt. Hình ảnh mẹ tôi, bạn bè tôi... cảnh cũ quê nhà như hiện rõ trước mắt
tôi. Những con khô cá kèo nầy, trước khi cho vào bọc, chắc là mẹ tôi trải khô
trên mặt hồ nước bên hông nhà phơi nắng. Hình ảnh mẹ già đang trăn trở con khô
như hiện ra trước mắt tôi. Con cá kèo kho
nêm hẹ rắc tiêu là món thường ăn của dân miền lục tỉnh. Cá kèo kho khô, cá cong
mình lại quyện hẹ tiêu, kèm chút rau thơm khế chua dưa leo...mới nghe nói đã bắt
thèm. Nhưng cá kèo kho chỉ, dân Việt lưu vong khó biết
làm. Thời Gò Công
thanh bình, thời tôi còn thơ trẻ, chạy chơi quanh nhà, khi bắn kè, lúc đá cầu,
nồi cơm chiều gần cạn mẹ luôn luôn chắt cho tôi một chén nước cơm. Gạo thời đó
cho nước cơm thật béo. Chén nước cơm để nguội trên mặt đóng một lớp ván.. chạy
chơi nhớ tới cử, tôi vô bếp bưng chén nước cơm uống ngon lành. Vị cay của tiêu,
thơm mùi hành, nêm nếm vừa ăn... ngon ngọt làm sao tả hết được, không lẽ ngối đó
múc cháo ăn hoài... đâu phải người miền Nam nào cũng được ăn món nầy (Món nầy
cũng nấu giống như món cháo cá khoai ở biền Vàm Láng) Khoảng thập niên
50, 60 cá kèo là loại cá dành cho dân dã miệt ruộng vườn, nhưng với bàn tay khéo
léo của người nội trợ, cá kèo được chế biến thành nhiều món ăn rất ngon miệng
lại rẻ tiền...làm món nhậu cũng rất bắt mồi. Đời sống vật
chất ở đây đủ đầy... nhưng mẹ ơi!, buổi chiều nào trời mưa, đi làm về, con đứng
tựa cửa kiếng nhìn ra sân... mắt của con mờ dần... Con nhìn thấy ngoài sân hàng
cây so đủa, trổ trắng bông đang nghiêng mình theo gió trong cơn mưa chiều... Cá
kèo ơi ta nhớ...nhớ canh chua cá kèo! |
||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
![]() |
||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|
Hòa Bình Ơi, Việt Nam Ơi! Trầm Tử ThiêngTrung Chỉnh, Phương Dung & Doanh Doanhhttp://www.youtube.com/watch?v=_E4O2pWw5uw&feature=related
![]() |
||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
![]() |
||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 24108 |
![]() ![]() ![]() |
|
Lặn Lội Thân Cò Chúng tôi gặp nhau trong buổi tiệc ở nhà người bạn quẹn Chị ngồi cạnh tôi vui vẻ hỏi chuyện. Thế là tôi được biết chị từ quê nhà sang theo diện đám cưới với Việt kiều như chị cười cười nheo mắt nói. Bất giác tôi có cảm tình với chị vì nhận thấy trong ánh mắt nụ cười đầy vẻ hồn nhiên ấy một thoáng suy tư lạc lõng làm tôi nhớ lại những ngày đầu xa xứ. Thắm thoát đã trên 20 năm rồi mà tôi như còn nhớ rõ thuở ban đầu bơ vơ ấy. Ở đây lúc bấy giờ chưa có chính sách rõ rệt cho dân tị nạn. Người bảo lãnh phải tự lo liệu mọi phương diện cho người mới sạng Chúng tôi cư ngụ trong một làng Bỉ thuộc vùng Flandre nói tiếng Hòa lan cách xa quận lỵ độ 15km, cũng có tiện nghi tối thiểu như các làng quê Âu châu nhưng chưa có trường lớp nào dành riêng cho người di dân. -Tiếng nầy có khó học không chị? chị Tâm nhỏ nhẹ kéo tôi ra khỏi vòng suy tư. Bất ngờ không biết trả lời như thế nào nên chống chế: -Chị về hỏi lại anh nhà thì biết rõ ‘nguồn cơn’. -Nhà tôi cứ bảo là ‘không giống ai, từ cấu trúc đến phát âm, lại hay dùng thổ ngữ địa phương nữa. Anh ấy bảo ngán tiếng ‘phờ lờ’’ (Flamand) nầy tới cổ. May là ảnh rành tiếng Pháp nên tùy cơ ứng biến từ từ. Có đúng như vậy không chị? Ngực tôi như vừa bị cú thúc vô tình thình lình làm giật mình đau điếng, tôi trả lời như nói với chính mình: -Nhưng mình đã chọn nơi đây rồi, ‘’phóng lao là phải theo láo, đâu có cách nào khác hơn. ‘’Chạy trời không khỏi nắng’’, phải cố học thôi. Mà nói thật cho nhau nghe, có nói tiếng họ sai thì có gì xấu hổ đâu. Cười trừ không thiệt gì cả, khen chê thì họ hiểu mình đâu biết gì mà mắc cở buồn lo. -Chị nói vui thật, đúng thôi. -Nói sai thì sữa. Lúc đầu ‘bí’ quá thì cứ nói chuyện ‘mỏi táy, rồi dần dần cũng quẹn Chị nghĩ xem, thử hỏi ngay tiếng mẹ, có ai chắc chắn là mình nói đúng 100% không? Vui miệng tôi cũng kể cho chị nghe chuyện buồn cười "tréo cẳng ngổng" ở đây. Lần đầu tiên đi làm, mỗi khi họ chỉ dẫn mình việc gì xong rồi, họ hay bảo "đu má" làm mình khựng lại xụ mặt tưởng họ xổ Nho chửi xéo mình. Ngược lại họ cũng ngạc nhiên không kém vì họ tỏ vẻ thân thiện, thế mà mình lại như bất bình ương ngạnh. Họ nhún vai, lập lại ‘đu ma' rồi tiếp tục công việc, lâu lâu còn liếc về phía mình, hất hất hàm nói khẻ chữ trên làm mình càng lúng túng lơ đảng thêm. Hồi lâu, định thần tỉnh trí nghĩ ra là đâu phải tiếng mình, về nhà tra tự điển ‘doe maar’ có nghỉa ‘làm đi' khiến mình thở phào nhẹ nhõm, từ đó bắt đầu nói trả nếu cần. Rồi hôm nào bực bội vì thái độ trịch thượng kiêu căng không thốt nên lời, mình bèn chống đối ngầm theo chính sách "bất bạo động" của nhà chính trị lỗi lạc Ấn độ Gandhi bằng cách vui vẻ phản pháo đánh dấu cho chữ ‘đú thêm nặng, chữ ‘má thêm sắc , ‘trả thù dân tộc’hả hê. Rồi chúng tôi chia tay nhau, ai cũng tất bật với cuộc sống tha hương trên xứ Bỉ nhỏ bé ít tài nguyên nầy. Bẳng đi một thời gian, nghe tin chị bệnh, tôi đến thăm. Gặp lại tôi chị mừng rỡ hẹn sẽ đến thăm ‘trả lễ’. Từ đó chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhạu Chị xem tôi như người chị lớn tuổi hơn, có thể tin cậy được nên thoải mái nói năng không cần giữ ý. -Quen nhau cả năm rồi mà chưa bao giờ tôi thấy chị hỏi tôi như bao người khác về thân thế, tại sao tôi sang đây. Ai cũng tò mò, thắc mắc muốn biết, chị thì dửng dưng, tỉnh bơ như không -Tâm cũng đã kể cho tôi nghe chút ít rồi. Chuyện của Tâm, Tâm muốn nói thì tôi sẵn sàng nghe, Tâm cần hỏi điều gì, tôi tìm cách trả lời giải quyết hộ. Tâm tin mình thì mình thành thật với Tâm chứ không phải chỉ ‘bánh ít đi, bánh quy lạí, trao đổi tin tức xã giao lấy lệ đâu. -Chị biết không, hôm nay em buồn làm sao ấy. Có người vừa kể lại cho em nghe là bạn bè nhà em bàn tán về em nhiều lắm. Số là trước kia nhà em còn độc thân ở chung với các anh ấy, đi ăn nhậu, bài bạc, đi casino, chơi bida tự do, thả giàn có khi thâu đêm suốt sáng. Bây giờ họ tẩy chay nhà em, chê nhà em trở thành ’râu quặp’, ‘thờ bà’, bị em kềm kẹp mà không biết vùng lên, Tâm hổn hển bực tức nói một hơi, nước mắt tuôn rơi. Họ còn thêm, phải chi là ‘bồ nhí’thì còn có lý, đằng nầy già trên ‘băm’ (ba mươi ) mà còn bị bỏ ‘bùa mê thuốc lú’, quê quá’ kém văn mịnh Chị thấy có độc miệng không? Ðột ngột quá, tôi cũng bị lôi cuốn vào thế trận nên không dằn được máu ‘anh hùng rơm’’đánh võ miệng’ phụ. -Bậy quá! Vô duyên thật! Bạn bè gì mà chán ghê! Mà thôi đừng thèm để ý đến lời dị nghị’bá láp’ đó nữa. Có giận họ cũng uổng công, mất thì giờ vô ích. ‘Tránh voi không xấu mặt nào. Thế rồi, không nhịn được nữa, ấm ức, tức tửi, chị thố lộ. Hồi còn ở Việt nam chị có công ăn việc làm đàng hoàng. Gia đình đông anh em, có người cũng đã định cư ở Mỹ, Úc, Pháp. Vì Tâm không muốn xa cha già và các em nhỏ nên nấn ná ở lại không lập gia đình, ngay cả với ‘Việt kiều được các anh làm mai " _Cuối cùng, các em đều lớn và vì nể tình người giới thiệu có uy tín từ lâu với gia đình, em mới bằng lòng liên lạc trao đổi thư từ với nhà em Chúng em cưới nhau vì thương nhau thật sự mà chị. Vậy mà nào ngờ, có hôm về tụ họp gia đình, em còn nghe một chị dâu dặn nhà em đừng bao giờ cho em biết đến tiền bạc anh ấy có, vì các cô lấy Việt kiều thường ham giàu, cố tìm lý do để đi ra nước ngoài. Chừng quen nước quen cáí rồi đòi ly dị chia đôi tài sản, hoặc quất ngựa truy phóng sang qua thuyền khác. Em không ngờ, sang đây rồi, ‘chứng nào tật nấytốt xấu vẫn khó đổi thay.Tôi nghẹn lời, chuyện đời là thế đấy, như con xa lộ trông như phẳng phiu mà vẫn có chỗ lồi lõm, vũng nước ổ gà. Có những lúc mình tịt ngòí không còn lời để khuyên nhủ, an ủi như không ‘đạo đức giả’ ‘dạy đời. Vẫn biết nói theo có thể làm vơi dịu tự ái, lòng tự trọng nhưng lúc nầy mình nghĩ im lặng là tốt hơn. Lấy chồng xa xứ cũng lắm truân chuyên! Lần khác Tâm đến thăm tôi, tươi tắn hơn, kể việc làm mới, hái nấm. Vùng Bỉ nói tiếng Hòa lan nầy thuộc nông nghiệp, nên có nhiều công việc không cần thạo tiếng như tỉa bông cúc, hái cà hái dâu, đặc biệt là hái nấm. Nghề trồng nấm ở đây thuộc hàng kỷ nghệ rồi nên rất quy mô, kỷ thuật hiện đại, chỉ có việc hái là cần công nhân hái tay Tôi cũng đã được chứng kiến vài lần thử nghiệm máy hái nấm. Tổn phí nghiên cứu lấp ráp quá đắt, hiệu quả không đạt được như ý vì dù máy có ‘mắt thần’ điện tử chỉ điểm, mấy ngón tay bằng kim loại không thể nào bằng tay con người. Máy có thể cắt hàng loạt nhưng không thể lựa chọn nấm nào đáng hái nấm nào không. Nấm được trồng trong nhà, có máy điều hòa nhiệt độ nhất là độ ẩm, trên giàn , mỗi giàn dài độ 20m từ 4 dến 5 tầng, bề ngang 2-2,5m. Nhìn nấm mọc sát nhau trắng phau thật đẹp gợi nhớ hình ảnh đồng phục trắng trong của tuổi học trò, những đoàn diễn hành trong ngày đại lễ yên bình uy nghi. Kỷ thuật hái nấm cũng rất công phu, khéo léo. Tay trái lựa móc từng gốc nấm, tùy kinh nghiệm mỗi lần móc từng 3 đến 4 gốc nấm to, tránh đừng đè bẹp nấm nhỏ lú nhú dính quanh, tay phải dùng dao lưỡi cong đặc biệt cắt bỏ gốc, xếp thứ tự lớn nhỏ, nở búp riêng từng loại để vào hộp thích hợp. Tốc độ hái cắt vừa nhanh vừa xắp xếp thứ tự đều đẹp tùy cở, đạt tiêu chuẩn của chủ. Vì vậy ngón tay càng nhỏ càng ít làm hư nấm kế cạnh, tạo chỗ trống cho nấm nhỏ vươn lên, do đó người Việt ta rất được trọng dụng. Tuy nhiên lương nhà nông thường bị trả rẻ hơn và thường khai chính thức ít giờ, các giờ "làm đen" đều được trả tiền mặt. Thời khóa biểu không nhất định tùy theo ngày nấm mọc nhiều hay ít. Từ đó gia đình chị sống ổn định hạnh phúc, chị vui mừng báo tin đã có thai.Nhưng sau đó lại sẩy thai. Hy vọng vẫn còn kéo dài trên một năm, chị bắt đầu lo lắng nên quyết định thụ thai nhân tạo. Thật ra sang xứ người, việc có con cũng không phải là dễ dàng gì. Tất bật với cuộc sống không dễ dung hòa công việc với gia đình.Việc nuôi dạy con cái thường giao phó cho xã hội thôi. Không con cũng có vấn đề vì con cái là sợi giây ràng buộc vợ chồng lại với nhau, chị tâm sự với tôi như thế. Không biết nói gì hơn, tôi chỉ xin cầu mong cho chị toại nguyện thôi. Không may cho chị, sau bao cuộc thử nghiệm không thành, chị đành bỏ ý định trên và bác sĩ cho biết là nguyên nhân không phải là do chị. Không chịu bó tay chị bèn nghĩ đến việc nuôi con nuôi, hợp pháp, đứa cháu gái ruột của mình. Bây giờ gia đình chị trở thành tổ ấm có tiếng nói cười của đứa trẻ lên chín tuổi. Anh chị đã bắt đầu thấy dù cuộc sống bây giờ tuy bận rộn nhưng có ý nghĩa hơn. Và chị còn hãnh diện vui mừng thấy con mình hội nhập dần với cuộc sống mới. Thời gian sao mà trôi nhanh quá. Mới ngày nào con chị còn ngẩn ngơ với nếp sống lạ, tiếp xúc với thứ ngôn ngữ chưa nghe thấy lần nào, mà ngay cả cha mẹ vì kiếm sống vẫn chưa thông thạo lắm, nay lại thay đổi vai trò, chính cháu lại là thông dịch viên, liên lạc trên mạn internet cho chị. ‘Con hơn cha nhà có phúc’, chị vui vẻ kể lể. Thật ra, đối với người ở quê nhà, ai có cơ hội ra xứ người cũng là người gặp vận may số đỏ. Còn các cô được lập gia đình với ‘kiều' nào cũng tốt, Việt, Hàn, Mỹ, Úc, Pháp, Ðài loan…kiều, đầy hứa hẹn cho tương lai kinh tế gia đình như trúng số lô tô. Phần đông ai cũng tưởng sang nước ngoài là hốt bạc hái tiền dễ dàng, tự nhiên trở thành giàu có như Bill Gates, không được như ông hoàng bà chúa thì cũng bậc ăn trên ngồi trước hưởng của Trời cho, chẳng cần tìm hiểu nguyên nhân. Cũng có nhiều Việt kiều về nước, xài xả láng, tung tiền như nước như công tử Bạc liêu, se sua ‘áo gấm về làng’. Ðôi khi làm lác mắt các bà mẹ, lợi dụng các cô gái nhẹ dạ muốn thoát khỏi cảnh nghèo cực đáng thương. Nhớ câu ca dao Có con mà gả chồng gần,Có bát canh cần nó cũng mang cho Hay câu hát ru con: ‘Lấy chồng gần đừng lấy chồng xa, Mai sau cha yếu mẹ già, Bát cơm đôi đũa, bộ kỷ trà ai dâng’ Ngay ở trong nước, việc gả con xa xôi cũng là điều bất đắc dĩ, ngoài ý muốn, huống hồ lấy chồng xa xứ. Thế mà ‘lấy chồng họ Kiều nầy hiện nay cũng trở thành ‘mốt’ thời đại, một giấc mơ hy vọng đổi đời. Do đó bao cô gái nghèo khờ khạo bị bán đứng qua tay bọn ma cô ma cạo mất lương tri, dịch vụ hôn nhân thương mại trá hình. Các nước văn minh cũng đã phát giác bao đường giây buôn người và ngay cả trẻ em.Hào quang chói lòa của thế giới giàu sang mê hoặc lòng người dễ dàng mà cũng nhận chìm không tiếc thương trong tội lỗi khổ đau bao tâm hồn trắng trong vô tội. Lắm lúc con người siêu việt khôn ngoan cũng độc ác xâu xé nhau không kém loài thú dữ. Nhìn cảnh đàn sư tử săn mồi đeo chặt mình cổ trâu rừng hút máu, đè bẹp con nai vàng chạy trối chết mà không tài nào thoát khỏi nanh vuốt của chúa sơn lâm, đó là luật sống còn, luật rừng của thú vật. Con người có tim óc thông minh, có lý có tình, thế mà lắm lúc vẫn không chế ngự nổi thú tính tự nhiên, bản năng sinh tồn. ‘’Chị biết không, nhiều người ở đây sang trước em, và ngay cả gia đình bên chồng em cũng hiểu lầm cho rằng em lập gia đình là vì tiền hầu giúp đở phía em còn ở lại Việt nam làm em chán nản quá. Hồi mới qua, còn lạ nước lạ cái, chưa có công ăn việc làm, khí hậu khác biệt, có miệng như câm, đồng hương cũng nhìn mình không mấy thiện cảm, dè dặt tiếp xúc, em khóc hết nước mắt đó chị.’’ _ Ở đây ít người Việt vì Bỉ nhỏ quá lại chia làm 3 vùng nói tiếng Pháp, Hòa lan, Ðức. Trước 75, cũng đã có du học sinh ở vùng nói tiếng Pháp Wallonie, nhiều người thành danh lập nghiệp luôn ở đấy. Vùng nói tiếng flamand nầy chỉ có ba nữ tu Việt thôi ,sang từ năm 69, lại là vùng nông nghiệp mới phát triển mạnh đây, họ chưa có dịp tiếp xúc với người di dân nhiều nên họ có vẻ kỳ thị, không ưa người tị nạn. _ Em cũng lo cho con em quá, sợ cháu nó không đủ sức theo kịp bạn bè. Thấy con chị học mà ham, em chỉ mong cho con em cũng chịu khó như các cháu vậy. _ Như Tâm thấy, thế hệ trẻ sau nầy thích ứng nhanh lắm. Ðã có sinh viên vào Ðại học rồi, Ðại học Fờ lờ nổi tiếng nữa. Ðừng nản chí, phải lên tinh thần con trẻ chứ, đừng làm lung lay quyết tâm kiên nhẫn của cháu. Hơn thế nữa, truyền thống ta vốn cần cù hiếu học, lo chi chuyện ‘cái cày đặt trước con trâu. Người Việt mình lại ‘biết người biết tá nên Tâm tin đi, tương lai con cái chúng ta không dở đâu. Một năm qua, con chị tiến bộ nhanh, đạt kết quả học kỳ tốt. Thế mà cuối niên học đầu tiên của cháu, Tâm đem học bạ đến khoe với tôi, cuối cùng bực bội bảo: _ Em đến để hỏi ý kiến chị đây. Có người khuyên em nên xin cho cháu ở lại lớp thêm 1 năm nữa vì môn Văn cháu còn yếu, lên cao sẽ đuối sức làm cháu chán nản có thể bỏ học nữa không chừng. Chị nghĩ sao ? _ Theo tôi, cứ để cháu lên lớp như thường, cháu đang có đà học, kết quả lại tốt 78%. Ðừng chận đứng ‘khí thế’ đang lên của cháu. Vả lại, nếu học lực kém, nhà trường đâu bao giờ cho cháu ‘qua truông’ đâu nhất là với học sinh nước ngoài tị nạn. _ Em cũng nghĩ thế nhưng các bà bạn cũng có lý do khác thuyết phục em là ngay cả các em Việt sinh trưởng ở đây, học từ lớp mẫu giáo mà có em còn chưa đủ trình độ, học không kịp, bị ở lại không lên lớp được, huống hồ con em mới qua chưa biết chữ nào, 9 tuổi rồi mà được vào học ngay lớp đúng tuổi mình. Em phân vân quá tiến thối lưỡng nan nên định vào trường xin ý kiến cô giáo dạy cháu. _ Tùy ý Tâm, tôi phì cười trả lời, nhưng theo tôi, cô giáo chỉ căn cứ vào học bạ. Vả lại cô biết rõ sức học của học trò mình. Cô ấy sẽ ngạc nhiên đến cùng độ là có lẽ chưa bao giờ cô gặp trường hợp nầy, phụ huynh có con dư điểm lên lớp mà tự ý xin cho con ‘tuột’ xuống. Chị làm thế chị có nghĩ là chị không tin vào việc dạy dỗ phê điểm đánh giá của thầy cô sảo Nhà trường sẽ nghĩ gì về cô ấy và cả chị nữa? Chị suy nghĩ kỹ lại đi rồi quyết định. Trồng cây mới vừa lên vài đọt lá non mà đã ngắt ngang rồi làm sao đâm lộc nở chồi mạnh được! _ Sang bên nầy, tưởng không còn gì lo âu nữa, bao phiền muộn ‘gửi gió cho mây ngàn bay' rồi. Thế mà bao biến cố mới lạ làm em choáng váng ngỡ ngàng. Vụ Dutroux Bỉ bắt cóc giết trẻ em làm em lo sợ điếng hồn khi con em đi học về trể. Bây giờ lại đến vụ đốt phá nhà cửa xe cộ rầm rộ ở các thành phố lớn bên Pháp, cả Bỉ nữa nhất là trong các khu phố chung cư nghèo ngoại ô, thủ phạm thường là thiếu niên bụi đời du đảng có khi mới 14-15 tuổi. Nhà em còn kể ghê hơn nữa, ngay ở trong trường cũng có đứa hút xách, ghiền ma túy, theo bạn bè trộm cắp, băng đảng, 15-16 tuổi là bồ bịch lăng nhăng, tự tiện bỏ nhà ra đi lông bông. Trách nhiệm phụ huynh ngày nay quả thật khó khăn trong các nước quá tự do nầy. Làn sóng phồn vinh giả tạo như loại nam châm cuốn hút giới trẻ vào quỹ đạo vật chất xa hoa đua đòi ích kỷ vô trách nhiệm. Cha mẹ mà lơi tay, lơ là bỏ mặc con cái tùy hứng ‘mạnh cua cua máy, mạnh cáy cáy đàó thì hậu quả khó lường. _ Không con cũng buồn, có con không lúc nào yên tâm hết, chị buồn buồn nhẹ bảo. Sống ớ xứ người cũng không sướng gì phải không chị? Hay là cũng có thể tại vì em sang đây trể quá. _ Ở đâu cũng thế Tâm ơi. Thôi bớt nghĩ quẩn đi mà cũng đừng ‘đứng núi nầy trông núi nọ’ tự làm buồn lòng hơn. Lo hoài cũng không hết đâu và "Quẳng gánh lo đi " có mấy ai làm được? Rồi nước cũng chảy qua cầu mà . Nghe Tâm kể phiền lo thời đại, tôi cảm thấy gần gủi thông cảm Tâm hơn vì đó là lối bận tâm suy tư của các bậc làm cha mẹ nói chung và đặc biệt hơn là các gia đình xa xứ ray rứt giữa hai lối bảo tồn truyền thống gia phong và hội nhập với cuộc sống hoàn toàn cắt đứt rún nhao Nhưng rồi mọi việc cũng qua. Con người chóng quên khó khăn đau buồn trước đó như các sản phụ chỉ còn nhớ " mài mại " cơn đau bụng thập tử nhất sinh khi ‘nở nhụy khai hoa. Ðể sau đó ai ai cũng hùng hục dấn thân vào cuộc sống, mải miết ‘’mỏi gối long chân vẫn muốn trèo, ‘’sanh năm đẻ bảy được vuông tròn’’, hầu đi trọn cuộc đường trần kéo dài chữ thọ đến trăm năm. Tâm còn làm tôi sửng sốt hơn:’’ Em đã gởi hồ sơ sang Mỹ nhờ anh em bảo lãnh dù nhà em còn ngần ngại thối thoát chưa chịu đi. Nhưng em có quyết định này là vì tương lai con em thôi. Sang bên ấy, nhiều hướng đi lên nếu mình chiu khó, kiên nhẫn. Còn ở xứ nầy, khó kiếm việc làm, thất nghiệp dễ dàng, lương kém, thuế cao, biết bao giờ mới ngóc đầu lên nổi theo kịp các nước khác như Mỹ, Úc, Pháp Anh,…Anh em cũng khuyên như vậy, hiện nay các anh em đều có cơ nghiệp khá còn có thể giúp tụi em bước đầu mới sang.Hy vọng vài năm nữa sẽ được đi, chứ còn không dám mạo hiểm,’ cứ đóng đô vĩnh viễn ở xứ Bỉ nầy, thương cho con em quá, và ‘còn nước còn tát’ phải không chị? Rồi chị miên man tâm sự về những ưóc mơ, dự trù kế hoạch sống của chị thế nào khi định cư, cật lực, rất thực tế dấn thân. Tôi cũng bị lôi cuốn theo nhiệt tình của con người quyết tâm chuyển hướng cuộc sống. Vả lại anh chị còn trẻ khoẻ, có cơ hội vươn lên sao không nắm lấy tung cao mà hậu quả đoán trước là không đến nổi nào nếu không nói là viễn tượng tốt đẹp. Tưởng đến lúc nên nhận chân rằng trong đời có những bước nhảy có thể làm ta trật chân thật nhưng cần thiết vì không bay nhảy làm sao tiến bộ. Vả lại không tập nhảy thì biết đến bao giờ mới có kinh nghiệm bi sái chân. Tục ngữ đã chẳng có câu:’’Khôn cho người ta vái, dại cho người ta thương, dở dở ương ương tổ người ta ghét’’. Còn nếu cứ ngần ngừ e dè, đi hàng hai hoài không dứt khoát thì cũng đừng dậm chân kêu Trời khi thấy người khác gặp may Như mua giấy số, lô tô, đi casino, phải nghĩ bài là bạc, thua trước là tất nhiên, còn chuyện may mắn dù có nhờ bao thầy bói đoán cũng là chuyện trên trời rớt xuống, chỉ mành treo chuông. Nghĩ cho cùng, cuộc đời không ai giống ai, không có mẫu sống nào nhất định mà cũng thể nào clônage vận may. Không có gì bất di bất dịch hoàn hảo để phải sau mỗi lần thất bại bi quan tuyệt vọng cho đến nổi không còn ý chí ‘thua keo nầy bày keo khác’, làm lại từ đầu. _ Chúc chị may mắn. Mình thật sự mong cho chị như ý. Tiến thân quả thật là hoài bảo của con người trên thế gian nầy. Ðẹp thay cao vọng cải thiện cuộc sống thế nhân của những nhà mạo hiểm, khoa học kỷ thuật không ngừng ngưng nghĩ kiếm tìm. Phúc cho những ai còn biết tìm cách mở cửa hạnh phúc mà chỉ có mình mới có chìa khóa thích nghi. Hy vọng là mồi lửa cho ý sống, nắm bắt cơ hội thuận tiện, để rồi nhìn về phía trước quyết tâm tiến bước. Ðiển hình là hình ảnh của các bậc phụ huynh, nhất là tha hương vừa lo kiếm sống nuôi con vừa giữ truyền thống , lòng tự trọng nhân cách vì: " Tới đây đất khách quê người, Cái thương cũng sợ, cái cười cũng ghê" (Ca dao) Lặn lội thân cò, một bước gập ghềnh chông gai của cuộc đời làm tôi nhớ đến bài thơ ‘’Cái chết của con chó sói của Alfred de Vigny tả lại cảnh một gia đình chó sói bị lọt trong vòng vây càng lúc càng siết chặt của đám thợ săn. Chó cha biết không thể nào chống cự nổi bèn tìm cách cho chó mẹ và đàn chó con rút lui trốn thoát, một mình đương đầu chống trả mãnh liệt, cắn cổ không buông tha cho đến chết con chó săn đầu đàn. Và trước khi gục ngã, nó ngẩng đầu lên hiên ngang nhìn chầm chầm vào kẻ thù đoàn thợ săn như muốn nói: “Gémir pleurer prier est également lâche,Fais énergiquement ta longue et lourde tâche Dans la voie où le sort a voulu t’appeler, Puis après comme moi, souffre et meurs sans parler.” "Rên siết, khóc than, van xin tất cả đều là ươn hèn, Hãy hoàn tất nhiệm vụ dai dẳng và nặng nề Theo con đường mà số mệnh đã gọi, Và sau cùng, như tôi, khổ đau và chết đi không nói năng".
Trần Thành Mỹ Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 23/Feb/2012 lúc 10:48am |
||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||
![]() |
||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 24108 |
![]() ![]() ![]() |
|
THƯƠNG NHỚ GÒ CÔNGNGUYẾN TIẾN NGHĨA
Hạnh Nguyên ![]() Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 27/Feb/2012 lúc 10:34pm |
||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||
![]() |
||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 24108 |
![]() ![]() ![]() |
|
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 27/Feb/2012 lúc 10:43pm |
||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||
![]() |
||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 24108 |
![]() ![]() ![]() |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||
![]() |
||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
![]() |
||
<< phần trước Trang of 219 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |