![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Tâm Tình | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 160 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | ||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
||||
|
|||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||||
![]() |
|||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23955 |
![]() ![]() ![]() |
||||
Truyện cổ Trung HoaVị quan phủ sáng suốtNgày xưa ở Trung Quốc, có một người nông dân và một người thợ săn là hàng xóm của nhau. Người thợ săn nuôi một đàn chó săn rất dữ tợn và khó bảo, chúng thường nhảy qua hàng rào và rượt đuổi đàn cừu của người nông dân. Người nông dân bảo người hàng xóm của mình hãy trông nom đàn chó cẩn thận, nhưng xem ra những lời đó đều bị bỏ ngoài tai.
Người Mỹ cũng có một câu thành ngữ tương tự như thế: “Người ta bắt được nhiều ruồi bằng mật hơn là bằng giấm” (“Mật ngọt chết ruồi”). Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 28/Nov/2010 lúc 5:55am |
|||||
![]() |
|||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23955 |
![]() ![]() ![]() |
||||
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 30/Nov/2010 lúc 10:25pm |
|||||
![]() |
|||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
||||
BÌNH AN
Tâm an hay cảnh an? Khi ý thức được giá trị hạnh phúc chỉ luôn có mặt trong thực tại, ta mới chấp nhận dừng lại cuộc dong ruổi đi tìm kiếm và nắm bắt những gì thuộc về tương lai. Như ăn cơm mà cảm thấy ngon, ngắm bình hoa mà cảm thấy đẹp, ngồi bên người thương mà cảm thấy ấm áp là chứng tỏ tâm của ta đang an ổn, đang giữ được mức quân bình, đang ý thức rõ ràng những giá trị hạnh phúc mà mình đã từng nâng niu và gìn giữ. Mặc dù cuộc sống là luôn đi tới, ta cũng không ngừng vận động và sáng tạo, nhưng đó cũng vì nhu cầu thiết yếu để tồn tại, hoặc có thêm chút hương vị mới cho vui, hay để góp thêm bàn tay xây dựng cuộc đời, chứ những điều kiện của hạnh phúc thì ta đã có trong hiện tại rồi. Vấn đề là ta có nhìn ra chúng là điều kiện của hạnh phúc hay không? Tại vì cũng có những lúc ta ăn cơm không cảm thấy ngon, ngắm bình hoa không cảm thấy đẹp, ngồi bên người thương không cảm thấy ấm áp. Và ta hay có khuynh hướng đổ thừa tại thức ăn, bình hoa hay người ấy, chứ ít khi nào ta chịu nhìn lại mình để thấy tâm của mình đang có khó khăn, có thể nó đang rơi xuống một vị trí rất thấp nên không còn khả năng quan sát hay nhận xét giá trị thực tại một cách nhạy bén và đúng đắn nữa. Đó là tình trạng tâm bất an, đang bị vướng kẹt hoặc bế tắc ở vùng nào đó trong tâm chứ không phải tại hoàn cảnh. Thông thường tâm ta gắn kết chặt chẽ với hoàn cảnh, dễ bị tác động bởi hoàn cảnh, khi hoàn cảnh có xảy ra vấn đề gì thì tâm ta đều bị lãnh đủ. Tại vì ta đặt quá nhiều niềm tin vào hoàn cảnh, ta cho rằng ta chỉ thật sự hạnh phúc khi nắm bắt được cái này cái kia từ những điều kiện thuận lợi bên ngoài. Giờ phút nào ta chưa toại nguyện, hoàn cảnh xảy ra hoàn toàn trái ngược với những mong cầu thì tâm ta không thể nào an được. Cho nên ta thường mơ hồ về bản chất của hạnh phúc, không biết nó có thật hay chỉ là một thứ ảo ảnh, vì nó cứ chợt gần chợt xa, chợt hiện chợt ẩn, chợt có chợt không. Hạnh phúc mà còn bị điều kiện hóa, còn lệ thuộc vào sự may rủi của hoàn cảnh, còn nằm trong sự ảnh hưởng quá lớn của đối tượng khác thì hạnh phúc đó không thật sự là của ta, ta không thể kiểm soát hay giữ nó mãi được. Tuy hạnh phúc ấy có thật nhưng bản chất của nó là tạm bợ. Mà làm sao ta có thể kiểm soát được mọi hoàn cảnh, làm sao ta có thể bắt mọi thứ phải theo ý của mình thì mình mới toại nguyện? Đó là một ý niệm rất ngây thơ, vì bất kỳ một sự vật hay sự việc nào trong trời đất này đều xảy ra theo nguyên tắc của duyên sinh và nhân quả, nghĩa là nó luôn nương tựa vào vô số điều kiện bên ngoài và theo tiến trình có gây nhân thì phải nhận quả, mà tâm thức chưa vượt tầm của con người sẽ không thể nào tuyên đoán chính xác được. Người xưa hay nói muốn thành tựu việc gì cũng phải dựa vào ba điều kiện lớn: thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Thiên thời là năng lượng của vũ trụ có sẵn sàng hiến tặng cho ta để cùng ta làm nên việc ấy hay không? Địa lợi là tình trạng xã hội như kinh tế, văn hóa, an ninh, chính trị… có thích hợp để ta thực hiện kế hoạch to tát ấy không? Nhân hòa là mọi người có chấp nhận và ủng hộ ta không, hay là chống đối? Thiếu một trong ba điều kiện đó thì ta không thể thành công được. Có khi những điều kiện trong ta đã sẵn sàng rồi, tài năng và bản lĩnh có thừa, nhưng điều kiện bên ngoài không thuận lợi thì ta cũng đành chịu. Và cũng có khi điều kiện bên ngoài đã đầy đủ cho ta rồi nhưng chính trong ta lại thiếu thốn, thiếu đức thiếu tài, thì cũng không thể làm nên sự việc, hoặc thành tựu rồi thì lại sớm vỡ tan. Vậy mỗi khi ta đặt ra mong muốn gì thì cũng phải biết nhìn trong nhìn ngoài cho cẩn thận. Cái mà ta có thể kiểm soát được chỉ là chính ta thôi, còn hoàn cảnh thì ta phải dùng tới hai chữ “hên xui”. Nhiều khi trong cái xui nó lại chứa cái hên, và nhiều khi trong cái hên nó lại mang theo cái xui. Điều này có liên quan đến cách ta sử dụng những điều kiện hên xui ấy như thế nào, nghĩa là chính năng lượng tốt hay xấu trong ta sẽ thích ứng và gắn kết với điều kiện tốt hay xấu của hoàn cảnh hay của đất trời. Cho nên khi sự việc bất thành thì ta đừng có lo lắng hay khổ tâm, đừng gắng gượng chạy tìm mọi phương cách để thay đổi nó, vì ta sẽ không bao giờ làm được hoặc nếu làm được thì cũng rất mong manh. Thái độ khôn ngoan nhất là hãy trở về kiểm tra lại năng lượng của mình, mà năng lượng tốt hay xấu của ta do chính tâm ta sản xuất ra, vậy thì, nuôi dưỡng và giữ gìn những phẩm chất trong tâm quan trọng hơn là nắm bắt hoàn cảnh. Khi tâm an thì cảnh sẽ an. Như vậy trước nay những khi ta có được trạng thái tâm an chính là do hoàn cảnh rất thuận lợi hay những người chung quanh rất dễ thương với ta. Nói cách khác là ta được toại nguyện nên tâm không còn khắc khoải mong cầu hay ray rứt kháng cự điều gì nữa. Ta hoàn toàn chấp nhận những gì mình đang có trong hiện tại. Nhưng một khi điều kiện may mắn ấy không còn nữa, nó suy giảm hay thay đổi đột ngột, nên ta dễ dàng hụt hẫng và trở thành nạn nhân của khổ đau. Vậy nên ta hãy thường xuyên kiểm tra lại thực chất tâm an mà mình đang có, coi chừng nó đang bị điều kiện hóa, nó không phải là của ta. Cũng như ta hãy nhìn lại tâm bất an của mình, có phải nó đang bị hoàn cảnh tấn công hay không làm cho ta thỏa mãn? Hãy tìm cách buông bỏ thái độ bám víu ấy đi. Nên nhớ cái gì mà do hoàn cảnh đem tới là có thể đổi thay, nó chỉ có giá trị nhất thời mà thôi. Tâm an cảnh sẽ an Khi tâm bình an thì những hạt giống tốt lành trong ta mới có cơ hội phát triển. Tại vì thường ngày ta hay sống bằng cảm xúc, bằng những phản ứng bảo vệ cái tôi ích kỷ của mình, nên nó che khuất những hiểu biết sâu sắc mà ta vốn có. Khi mặt hồ tâm phẳng lặng và trong suốt thì ta mới thấy hết những gì đang ẩn tàng trong chiều sâu tâm thức, lúc ấy ta mới biết mình nên làm gì hay không nên làm gì để mình có thể chế xuất ra những năng lượng tốt. Nói cách khác, lý trí là thuộc tính của tâm an và cảm xúc là thuộc tính của tâm bất an. Nếu biết cách giữ cho tâm an thì ta sẽ luôn hài lòng và sẵn sàng chịu trách nhiệm cho mọi hành vi cử chỉ của mình. Và điều đó có nghĩa là khi tâm bất an thì ta đừng nên quyết định hay làm bất cứ điều gì, chắc chắn ta sẽ hối tiếc sau này. Khi tâm an ta sẽ nhìn nhận lại vấn đề ở một tầng hiểu biết khác. Ta không còn thấy sự việc bất thành hay đổ vỡ kia là điều quá kinh khủng, không còn thấy thái độ khó chịu hay lầm lỗi của người kia là đáng phải trừng phạt nữa. Cho nên khi tâm an thì ta không còn muốn thay đổi hoàn cảnh, ta có một khả năng có thể chấp nhận mà không thấy khó khăn hay đau đớn gì. Ta đã từng thấy có những người trông rất an ổn và vui vẻ, mặc dù trong họ đang có những mất mát rất lớn lao. Không phải họ đang cố gắng che đậy để trình diễn trước mọi người, mà chính nhận thức và dung lượng trái tim của họ đã giúp họ ôm ấp được hoàn cảnh. Đó là những người không đặt hạnh phúc của mình quá nhiều vào sự toại nguyện từ bên ngoài, nên khi hoàn cảnh bất toại nguyện thì họ không dễ bị khổ đau. “Tâm bình thế giới bình”, khi tâm ta bình an thì năng lượng đó sẽ lên đường để xâu kết với những năng lượng bình an khác trong những con người khác hay trong vũ trụ này, nó có thể trở thành một hiệu ứng dây chuyền nếu điều kiện đủ cho nó xảy ra. Và khi tâm an thì ta nhìn đâu cũng thấy an, tuy đối tượng kia hay cả thế giới này còn nhiều biến động và phiền toái, nhưng ta vẫn không bị dìm xuống hay khổ đau theo, trái lại ta còn muốn trải lòng ra giúp đỡ. Cho nên thái độ khôn ngoan của một người biết sống là ta hãy luôn ưu tiên giữ gìn tâm bình an của mình, thà chịu để cho hoàn cảnh hư hao chứ nhất định ta không rao bán linh hồn mình. Ai đã trải nghiệm nhiều năm trong cuộc đời đều cũng thấm thía rằng chỉ có sự thanh thản và bình an trong tâm hồn mới là khát khao lớn lao nhất của con người. Trong quá khứ ta đã từng sống thiếu tỉnh thức và hiểu biết, vì để nắm bắt những nhu cầu hưởng thụ cao cấp từ vật chất đến sự công nhận của người đời mà ta đã coi rẻ tâm hồn mình, đem tâm hồn mình ra cho hoàn cảnh hay kẻ khác giày xéo. Ta sẵn sàng nổi giận, hờn ghen, nghi ngờ, kỳ thị, độc tài, hơn thua và cả thù hận để có được cái này cái kia mà thực chất chỉ là những thỏa mãn cảm xúc. Ta chưa bao giờ có cơ hội để nhìn kỹ lại tâm mình, trừ phi bị thất bại hay mất mát chua cay, nhưng đó là những lần quay về trong muộn màng và choáng ngộp với những đống tàn tro. Kết quả thường là buồn chán và tuyệt vọng chứ chưa bao giờ có một chương trình thanh tịnh hóa tâm hồn cho nghiêm túc. Thôi ta về đi, về thu xếp lại những bề bộn trong tâm hồn, đừng tiếp tục lao tới phía trước để nắm bắt hay chứng tỏ gì thêm nữa. Chỉ khi nào tâm hồn ta lắng dịu, không còn những khắc khoải mong cầu hay chống đối, biết chấp nhận và tùy thuận theo hoàn cảnh, ý thức giữ tâm hơn là giữ cảnh, thì ta mới nếm được chất liệu thảnh thơi và hạnh phúc chân thật. Nếu trong giai đoạn ban đầu rất khó giữ tâm trước những hoàn cảnh trái nghịch, ta hãy tạm thời tìm cho mình một không gian đủ an ninh để tịnh dưỡng tâm hồn. Một con thú khi bị trúng thương thì nó lập tức rút về hang để liếm láp vết thương vì nó biết cơ thể nó có khả năng tự chữa trị, nếu nó không kiềm chế nổi cơn thèm khát mà tiếp tục ra ngoài săn mồi thì sẽ bị kẻ khác tấn công hay chính vết thương ấy sẽ hủy diệt nó. Vì vậy biết lúc nào cần phải quay về nuôi dưỡng hay chăm sóc tâm hồn mình, sẵn sàng rời xa những hào quang hấp dẫn từ cuộc sống thì đó mới đích thực là kẻ trí. Tùy thuận theo hoàn cảnh Không buộc theo ý mình Giữ tâm không giữ cảnh Tâm bình cảnh cũng bình. |
|||||
![]() |
|||||
![]() |
|||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23955 |
![]() ![]() ![]() |
||||
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 13/Dec/2010 lúc 10:40pm |
|||||
![]() |
|||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
||||
Đừng cố......
Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ khi bạn thực sự yếu mềm
Đừng cố tỏ ra vui vẻ khi bạn thực sự muốn khóc Đừng cố tỏ ra can đảm khi nỗi sợ hãi thực sự đang vây quanh bạn Đừng cố tỏ ra thờ ơ trước những gì bạn thực sự quan tâm Đừng cố tỏ ra hạnh phúc khi bạn thực sự đau khổ Đừng cố tỏ ra tỏ ra đáng thương khi bạn thực sự đủ dũng cảm để vượt qua khó khăn Đừng cố tỏ ra yếu đuối khi bạn thực sự cứng rắn Đừng cố làm theo sở thích khi bạn thực sự không thích nó Đừng cố níu kéo một ai đó khi họ thực sự không còn quan tâm đến bạn nữa Đừng cố ép mình làm việc quá sức chỉ để quên một người Đừng cố mơ tưỏng về tương lai tốt đẹp khi hiện tại bạn không thực sự cố gắng Đừng cố nói những lời khiến những người bạn yêu thương bị tổn thương khi bạn thực sự không muốn thế Đừng cố so sánh mình với người khác vì mỗi người trong chúng ta ai cũng là một người đặc biệt Đừng cố giấu diếm cảm xúc của mình khi bạn thực sự muốn giãi bày cùng ai đó Đừng cố gạt những ngưòi muốn giúp đỡ bạ ra khi bạn thực sự cần ai đó để chở che Đùng cố sông theo những gì mà người khác sắp đặt cho bạn khi bạn thực sự có thể làm chủ được cuộc đời mình Đùng cố tạo ra một lý do cho những sai lầm của mình Đừng cố bạn nhé..... Hãy sống thật với chính mình! |
|||||
![]() |
|||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23955 |
![]() ![]() ![]() |
||||
Giáng Sinh Trắng ![]() Vòng cửa kiếng trong phòng bếp của chiếc Tina có đường kính rộng đúng sáu tấc tây, đủ để nhìn không gian bên ngoài biến đổi từng vùng, từng mùa. Bây giờ là mùa đông, ngoài boong dầy lên một lớp trắng mịn, vậy mà trên không tuyết cứ tuôn xuống ào ào. Cái mửng nầy tiếp tục cho tới ngày tàu xuống hàng mặc sức thủy thủ đoàn vừa xúc tuyết đem đổ vừa lạnh teo... Chiếc Tina cặp bến Bremen nhằm chiều hăm bốn tháng Chạp dương lịch, tàu đậu nối đuôi chiếc Đại Dương. Sáng nay bên chiếc Đại Dương xuống hàng với hai cần trục và rất nhiều xe vận tải chạy tới chạy lui dẫm tuyết lên bùn nhầy nhụa. Trông công việc gấp rút chắc chắn chiếc Đại Dương sẽ khởi hành trong vài giờ sắp tới. Vậy là thủy thủ đoàn bên chiếc Đại Dương sẽ mở tiệc Giáng Sinh trên biển và luôn cả tết tây tàu họ vẫn còn lênh đênh trên sóng nước. Chiều hôm qua thuyền trưởng thông báo chiếc Tina đậu lại qua Giáng Sinh mới khởi hành. Ông nhắc đầu bếp chuẩn bị lo cho bữa tiệc Giáng Sinh trưa hôm nay. Dĩ nhiên không cần ông phải nhắc nhở, tôi là đầu bếp, đó là nhiệm vụ tôi phải lo. Tôi đã ướp gà tây, thỏ và chuẩn bị những món nhậu sẵn từ chiều hôm qua. Mùa Giáng Sinh bên Âu châu người ta ăn uống nhiều lắm. Mặc dầu mấy ngày nầy thức ăn luôn lúc nào cũng đầy bàn, đầy tủ lạnh. Vậy mà ngày nào đầu bếp cũng nghe hỏi: – Xếp!!! Hôm nay có món nào đặc biệt không? Đặc biệt! Thực đơn thường ngày cho thủy thủ đoàn, tuy không sang trọng như nhà hàng nhưng phẩm chất ăn đứt những căn tin tập thể trên đất liền và hơn hẳn bữa ăn bình thường ở nhà. Bữa ăn nào cũng năm món và một vài món tráng miệng. Ấy vậy có tên ngồi trước mâm ngó dáo dác không biết ăn món nào. Cuối cùng đứng dậy đi vô phòng bếp hỏi đầu bếp món đặc biệt. Khi đầu bếp hỏi lại: – Cái gì đặc biệt? Thì hắn ta giơ tay lên gãi gãi đầu, đưa cái bản mặt đần độn ra, nói: – Không biết. Nếu là thủy thủ bình thường có ba trợn chút đỉnh coi cũng được. Đây là chuyên viên trong trường kỹ thuật hàng hải, lâu lâu lẫn lộn một vài tên ngốc nghếch xuống tàu làm rối loạn trật tự và phiền nhiễu mọi người. Làm như trong ngày Giáng Sinh không ăn được thỏ và gà tây thì sau khi chết sẽ sa vào hỏa ngục hay sao. Hễ cứ đến tháng Chạp thì có người nhắc nhở đầu bếp phải đặt mua hai loài vật nầy để sẵn trong tủ đông đá. Phải chi thịt gà tây và thịt thỏ là món ngon lành gì cho cam, đằng nầy gà thì khô khốc, lạt nhách, không mùi vị hấp dẫn. Nếu may mắn gặp đầu bếp khéo tay ướp gia vị đúng cách, pha nước xốt ngon mới ăn được, bằng không hai miếng thịt dưới ức coi như đồ bỏ. Thỏ nấu rượu chát trước kia còn có người ăn, ngày nay dọn ra để ngó chơi chớ ít thấy người rớ tới. Hơn hai mươi năm làm đầu bếp trên tàu buôn, tuy tôi chưa từng cắt cổ, nhổ lông thú vật nhưng ngày nào tay tôi cũng dính máu, không con nầy cũng con kia. Trong những ngày cuối năm, tôi thịt ít nhứt cũng một chục ký gà tây và bốn năm con thỏ, đó là chưa kể tới những món thịt khác và tôm, cá mà tôi chế biến thức ăn hàng ngày và các món nhậu lai rai. Quả thật, nếu có luân hồi, quả báo thì kiếp sau tôi khó trở lại làm kiếp con người. – Xếp có chuyện gì phụ không? Tôi ngoái lại thấy Bobby đứng ngoài cửa phòng bếp. Tôi chỉ tay qua bình cà phê, nói: – Có, nhưng rót cà phê uống và ăn cái gì đi đã. Bobby mới xuống tập sự, nó theo đạo Tin Lành, gặp mấy tên thủy thủ hải hành hơn nó vài năm, theo đạo Hồi. Mấy tên thấy ma mới, bèn hè nhau đì thằng nhỏ. Vì vậy Bobby không biết chơi với ai nên nó mới lẽo đẽo theo làm quen với tôi. Tôi rất thông cảm cho Bobby, có cơ hội tôi giúp đỡ và an ủi nó. Nhưng bề mặt lúc nào tôi cũng giữ khoảng cách, là đầu bếp muốn thân thiện với người nào cũng cần phải có thời gian, hấp tấp kết bạn lỡ gặp tên không biết điều sẽ gây rắc rối trong việc ăn uống sau nầy. Chờ Bobby ăn uống xong, tôi phân công nó lột tôm và chỉ cách đánh nước xốt làm cốc-tai. Phần tôi thì lo nướng gà và hầm thỏ. – Xếp à. – Gì đó? – Năm nay mình có Giáng Sinh trắng. – Vùng nầy mùa đông nào lại không có tuyết. – Hồi nhỏ tới lớn lần đầu tôi thấy tuyết. – Vậy là ở In Ðô Giáng Sinh đen. – Ha ha... – Cười khỉ gì, nếu không trắng thì đen, nhưng Giáng Sinh bên mầy có ăn gà tây và thỏ không? – Có những gia đình theo đạo Tin Lành và Thiên Chúa thôi, chớ đạo Hồi thì không. – Hèn chi.. – Gì xếp? – Đúng ra giờ nầy thủy thủ xuống, dọn dẹp trang hoàng phòng ăn, chớ có đâu mạnh thằng nào nấy nằm trong phòng riêng lo sụt ***. – Ha ha, để tôi lột tôm, đánh xốt xong tôi ra trang hoàng phòng ăn cho. Hôm kia thuyền phó thấy cây thông bị sóng lắc ngã kêu mấy ông dựng lại. Mấy ông nói, Giáng Sinh không phải lễ của đạo Hồi nên không ông nào chịu làm. – Chờ người ta làm sẵn nhào vô đớp. Đạo gì mà khôn quá vậy. – Đạo Hồi chớ đạo gì. – Phải chi được ở bên In Ðô tao cũng theo đạo Hồi cho sướng. Chiều hôm qua hội nhà thờ xuống tặng quà ông nào cũng vui vẻ đón nhận và rối rít cám ơn, nhưng khi người ta đi rồi mấy ông lựa lấy quà còn sách báo, kinh thánh mấy ông đem liệng thùng rác. Nhưng thôi, bỏ cái chuyện đạo Hồi qua một bên. Hôm nay Giáng Sinh mình lo chuyện đạo Chúa cái đã. Mầy cũng không cần phải trang hoàng phòng khách làm gì. Mầy thấy đó, trên tàu thuyền trưởng nghịch với thuyền phó, thợ máy chánh, thợ máy phụ cũng không thuận thảo gì cho lắm. Thủy thủ có bốn thằng mà cũng chia phe chia cánh. Trông cái mửng nầy bữa tiệc không kéo dài hơn một giờ đồng hồ đâu. Nấu cho người ăn thì phải khác hơn cho ngợm, bày biện nhiều ra chỉ tốn công vô ích. Trong phòng ăn không căng giấy màu, cây thông dựng tuần trước bị sóng vật ngã mấy lần làm lá thông rụng sạch không còn lấy một màu xanh, những nhánh cây khẳng khiu bám vào thân cây xám xịt, mấy món đồ chơi và dây kim tuyến treo lủng lẳng làm quằn chiếc cành, vài nhành bị gãy cụp xuống, đèn điện bóng cháy bóng tắt. Quả thật, nếu khắp nơi người nào cũng mừng Chúa giáng sinh với cành thông thê thảm như vầy, tôi tin chắc ông Jêsu sẽ không bao giờ trở lại trần gian như lời ông đã hứa. Thuyền trưởng ôm thùng quà xuống, phát cho mỗi người một gói giống như người ta phát quà cứu nạn bão lụt. Không có nhạc Giáng Sinh, không nâng ly mời rượu, không chúc lành nhau. Mạnh ai nấy ăn, nấy uống giống như dân Phi Châu bị nhịn đói lâu ngày... Đúng như tôi tiên đoán, chưa đầy một giờ đồng hồ, bàn tiệc bắt đầu rời rạc. Mấy ông thủy thủ In Ðô định đứng dậy về phòng. Chợt nghe đầu bếp thông báo, chiều phòng bếp đóng cửa. Như hay tin bão lụt tới nơi, mỗi anh bốc thức ăn bỏ đầy dĩa bưng lên phòng dự trữ. Đám sĩ quan ngồi cầm cự một lát rồi cũng đứng lên về phòng. Bữa tiệc chấm dứt chưa tới ba giờ chiều. Xong công việc. Tôi tắm rửa sạch sẽ, rồi leo lên giường đánh một giấc. Chiều thức dậy, tôi sửa soạn đi chơi. Giáng Sinh xa nhà, tôi ưa lang thang ngoài trời, sau đó ghé hội quán mua chai rượu đỏ, tới chiếc bàn trong góc nơi dựng cây thông, ngồi đây tôi có thể vừa nhâm nhi rượu vừa ngửi mùi dầu thông tỏa thơm ngai ngái và nhìn được sinh hoạt bên trong hội quán. Khi bước lên bến, tôi thấy Bobby tay kẹp điếu thuốc đi tới đi lui trên kè đá. Ngạc nhiên tôi hỏi nó: – Sao mầy còn đứng đây? Mặt rưng rưng buồn, nó nói: – Tôi không biết đi đâu hết Xếp à. – Sao mầy không theo xe hội quán? – Mấy người kia không cho tôi theo. – Xe của hội quán chớ xe của mấy người kia sao? Bobby lắc đầu: – Tôi không biết. Nhưng tôi biết. Đã sống chung chạ với dân In Ðô ngót hơn hai mươi năm, tôi đâu còn lạ gì tánh tình của họ, mười người hết bảy tám, mới ra làm việc nước ngoài mặt thằng nào cũng ngơ ngơ ngáo ngáo như người rừng ra phố. Sau một hai năm, quen bơ, quen sữa bắt đầu hống hách nghênh ngang. Muốn chứng tỏ văn minh hơn đồng hương, không còn cách nào khác ngoài chuyện bỏ tập tục ăn bốc và chê món ruốc khô (tr***ie), món quốc hồn quốc túy của In Ðô, thúi ăn không vô. Lại thêm cái màn ma cũ bắt nạt ma mới. Mấy tháng nay Bobby bị mấy ông đì. Tôi biết hết nhưng đó là chuyện riêng tư của họ, tôi không muốn xía vô. Biết đâu Bobby đi được một vài năm thì cũng cá mè một lứa. Mặc kệ nó, tôi nhấn mạnh gót giày, quay lưng cất bước. Chiếc Đại Dương rời bến hồi nào không biết. Dấu nhầy nhụa như bùn của những bánh xe bốc hàng ban sáng đã bị tuyết lấp không còn dấu vết nào. Tôi có thói quen mùa Hè tôi bận áo mỏng, Xuân, Thu tôi khoác áo dầy vừa phải, mùa Đông tôi bận áo dầy cộm, choàng khăng cổ, nhờ vậy tôi cứ thản nhiên tà tà thả bộ năm ba cây số là chuyện thướng. Đêm hôm ấy người ta kết hàng ngàn bóng đèn nhỏ thành hình ngôi sao, trái tim và hình cây thông gắn trên những chiếc cần trục dọc theo bến cảng. Chiếc cầu dài bắt ngang dòng sông Elbe rực rỡ ánh đèn, uốn cong dưới nền trời tăm tối. Tiết trời lạnh, không gian im lìm nhưng tràng đầy thánh thiện. Vạn vật như thể hồi sinh câu chuyện cách đây hơn hai ngàn năm ở thành Bết-lê-hem. Khi chưn bước đều và tâm tư lắng đọng, chợt gương mặt dàu dàu của Bobby hiện ra làm tôi chạnh lòng. Trong đời tôi cũng có một lần trong đêm Giáng Sinh bị bạn bè vu khống, nhờ còn nghĩ chút tình đồng hương, nếu không tôi đã bị ăn đòn hội chợ. Sau khi thu hết những lời lẽ bẩn thỉu, hạ cấp, nhục mạ tôi vô băng nhựa, cả bọn tống cổ tôi ra khỏi nhà như tống một con vật dơ dáy. Đêm hôm ấy tôi lang thang giữa trời đầy tuyết. Trong lúc tôi toan tính chuyện rửa hờn, thì chợt nghe thinh không chuông nhà thờ reo inh ỏi. Tôi đứng lịm hồi lâu, lạ thay tôi cảm thấy trong không gian lạnh lẽo kia vẫn còn có sự ấm áp. Ý nghĩa của đêm Giáng Sinh là đây. Tôi không theo đạo, nhưng từ trong tâm thức vọng về hai tiếng ăn năn. Cũng từ đó trở đi, đêm Giáng Sinh tôi hay lang thang ngoài trời để tận hưởng sự huyền dịệu của đêm vô cùng. Có lẽ tâm trạng của Bobby bây giờ cũng giống như tôi trong đêm Giáng Sinh năm ấy, cô đơn, tủi nhục và nhớ nhà. Trên bước đường xa xứ nó không còn hy vọng trong tình đồng hương, vậy tôi còn hẹp hòi gì không chia sẻ cho nó chút tình người. Tuyết lại đổ nữa rồi. Tôi ngoái lại thấy Bobby đứng trơ như pho tượng mặt ngó ra dòng sông Elbe, tuyết tuôn lên người mà nó vẫn không xuống tàu trốn tuyết. Tôi chụm hai bàn tay lên miệng làm loa kêu lớn: – Bobby!!! Lâu lắm rồi tôi mới nghe tiếng kêu của mình rền vang trong không khí. Ngày còn là ngư phủ bên bờ vịnh Thái Lan, tôi đã từng quát tháo mỗi khi gặp bầy cá nổi ngoài khơi. Âm thanh ấy đêm nay vẫn còn mãnh lực làm giựt mình cái pho tượng đứng trơ mặt ra dòng sông Elbe. Bobby tức tốc day lại và đi nhanh về phía tôi đứng: – Chuyện gì đó xếp? – Mầy muốn đi chơi với tao không? Như người đắm thuyền bá được phao, nó nói nhanh: – Dĩ nhiên. – Nhưng tao đi bộ lên hội quán chơi thôi. – Được, được! Xếp đi đâu tôi theo đó. – Vậy thì mình đi. Bobby hỏi tôi: – Đêm nay trên hội quán có gì vui? – Vui buồn là do lòng mình, tôi câu vai thân mật nói tiếp, đêm nay ngồi nơi yên ổn uống rượu nho, nghe nhạc Giáng Sinh ấm áp vô cùng. Nhưng, nếu trên hội quán không làm mầy được vui thì năm nay mầy cũng có một Giáng Sinh trắng. Phải không? Gương mặt đưa đám ma ban nãy biến mất, nó cất tiếng cười vang: – Ha ha... đúng lắm, đúng lắm.... Đêm nay tôi với xếp uống cho say mới được. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 22/Dec/2010 lúc 3:08am |
|||||
![]() |
|||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23955 |
![]() ![]() ![]() |
||||
TÌNH BẠN LÀ GÌ?
Tác Giả: Ghyslaine
![]() Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 25/Dec/2010 lúc 4:06am |
|||||
![]() |
|||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
||||
![]() |
|||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||||
![]() |
|||||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
||||
Đơn giản chỉ thế thôi...!
"...Tôi nghĩ về cuộc đời mình, nghĩ về thời gian đã qua, nghĩ về tương lai trước mắt... Chỉ để nghĩ và miên man... Có những lúc bình yên, có những lúc giông bão trước cuộc đời...Tôi chỉ nghĩ đôi bàn tay tôi có lúc rất ấm có thể mang lại sự ấm áp cho người khác, cũng như đôi vai tôi có thể rất rộng cho người khác dựa lúc yếu mềm, trái tim tôi có thể bao dung mang lại bình yên cho người khác... Nhưng bàn tay ấm lại không bao giờ tự sưởi ấm cho mình, đôi vai mình rộng cũng không thể cho mình tựa, trái tim mình không thể tự mang lại cho mình sự bình yên... ai cũng sẽ có một bí mật riêng của cuộc đời mình, ai cũng có một nỗi buồn riêng, và ai một nỗi đau riêng không ai giống ai, nhưng con người ta cũng đành tự mình cất nỗi niềm đó vào một nơi thật sâu, vào một nơi thật kín để không bao giờ phải lấy ra gặm nhấm nó... |
|||||
![]() |
|||||
<< phần trước Trang of 160 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |