Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 159 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23864
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 07/Sep/2012 lúc 4:41pm

Rồi Sẽ Về Đâu

Tác giả: Ái Khanh

Thấm thoát đã một năm rưỡi tháng trôi qua, kể từ khi Khải về Việt Nam thăm gia đình và cưới vợ. Qua bao nhiêu thủ tục phiền toái nay Khải đã được hội thiện nguyện chính thức báo tin ngày giờ của Như, vợ Khải đến Hoa Kỳ. Được tin, chàng dửng dưng, không vui cũng không buồn nhưng lòng hơi nhói đau khi nghĩ đến mối tình đã đi qua của chàng và Tường Vi.

Khải làm việc nửa ngày, còn nửa ngày chàng xin phép thượng cấp về sớm để chuẩn bị đón vợ. Đến nhà, chàng dọn dẹp nhà cửa, đi chợ mua thức ăn cho đầy tủ lạnh mà vẫn thấy còn dư quá nhiều thì giờ.
Nằm xuống bật máy truyền hình thấy phim đấm đá chàng chán nản, đứng dậy tắt máy truyền hình rồi quay qua vặn nhạc. Bản nhạc hát dở dang tự bao giờ cất lên: "... Thôi nhé anh! Người nào phụ tình, lòng buồn một mình, ray rứt mãi khôn nguôi...". Khải bỗng giận dữ đến tắt vội chiếc máy hát. Tiếng "cụp" khô khan nhưng cũng làm chàng nghe đau nhói trong tim. Gục mặt vào lòng hai bàn tay chàng thì thầm: "Tường Vi! Giờ nầy em ở đâu? Em có hiểu và tha thứ cho anh không?"

Thời gian rồi cũng trôi qua đến giờ Khải phải ra phi trường. Nhớ đến vợ chồng Hoàng người bạn quen trong một tiệc cưới, hôm nay chàng đã gọi điện thoại hai, ba lần nhưng không gặp định rủ họ đi đón vợ mình nhưng rồi cuối cùng phải lủi thủi đi một mình, chàng hối hận đã không rủ Hoàng từ trước làm sao họ biết được. Lặng lẽ lái xe ra phi trường, lòng tự an ủi: "Thôi kệ! Đi một mình dễ dàng nói chuyện với Như hơn".

Ngồi canh ngay cổng số chín, Khải lẳng lặng quan sát những người đi đón thân nhân, ai cũng tươi cười, hớn hở, ăn mặc lịch sự, riêng chàng xốc xếch tâm thần buồn bã, chàng hơi hối hận thầm với Như ... Cố trấn tĩnh, lấy lại nét tươi vui và xua đuổi đi hình bóng Tường Vi.

Máy bay đã đáp, mọi người nhốn nháo đến gần cửa hành khách. Từ hành lang nhỏ hẹp, khách trên máy bay lục tục bước ra. Khải thấy hơi hồi hộp, gần đến những người sau cùng mới thấy Như xuất hiện. Một tay xách chiếc giỏ ni lông, vai đeo một túi và tay kia cầm bao ni lông dẹp, lớn mà Khải nhận ra ngay đó là bao đựng phim quang tuyến phổi đã chụp ở Thái Lan. Khải đến bên Như khẻ gọi:
- Em!
- Anh!
Như đáp lại trong ngọt ngào. Choàng tay qua vai vợ chàng bảo:
- Gặp nhau thì mừng, có gì đâu mà em khóc?
- Ở mấy ngày ở Thái Lan rồi đi không biết mấy chục giờ ở máy bay em mệt ghê anh ạ!
- Anh biết. Thôi về nhà ngủ một giấc mai sẽ khỏe ngay!
Như nhìn quanh rồi hỏi:
- Chỉ một mình anh đến đón em thôi à?
Khải lúng túng:
- Ừ... vì... vì anh muốn vợ chồng mình gặp nhau riêng rẽ dễ nói chuyện hơn.
Như tưởng thật, cảm động nhìn chồng cười mắt nhòa lệ. Một tay xách giỏ, một tay chàng quàng lưng vợ quan sát kỹ hơn, trong lòng không khỏi có sự so sánh giữa Như và Tường Vi: "Tường Vi đẹp hơn nhiều, nhưng Như có vẻ hiền lành, nhẫn nhục ...". Nghĩ đến đó, Khải lắc đầu xua đuổi tất cả để cố gắng sống trọn cho Như hơn.

Ngày tháng lặng lẽ trôi đi, Khải và Như sống một cuộc sống bình thường như bao nhiêu cặp vợ chồng khác, hằng ngày Khải đi làm, Như nhận một số quần áo cắt sẵn của hãng xưởng về may với giá rẻ mạt để đắp đổi cuộc sống qua ngày.

Thời gian gần đây gặp lúc kinh tế khủng hoảng, số hàng giao cho người đem về nhà không còn liên tục nữa. Rảnh rỗi, Như tự ý tìm học Anh ngữ qua sách vở của Khải với hy vọng kiếm được một việc làm ưng ý hơn.

Một hôm, vô tình lục sách cũ, một lá thư rơi ra. Tò mò như mở ra đọc:

"Cháu Khải,
Được thư cháu Dì Dượng đã làm đúng tất cả những gì theo lời cháu yêu cầu. Tuần rồi Dì gặp Lập anh của Tường Vi trong tiệm ăn Lập cho Dì biết Tường Vi rất đau khổ khi nghe cháu đã cưới vợ ở Việt Nam. Nhưng tất cả mọi người đều thông cảm và tha thứ cho cháu vì biết đó là vì chữ hiếu chứ không phải phụ phàng gì Tường Vi. Mọi người đều gởi lời chúc cháu hạnh phúc. Trong gia đình mình ai cũng quý mến Tường Vi nhưng thôi cháu ạ, vợ chồng là duyên số cả.
Cháu lo bảo lãnh cho vợ cháu để lâu không tốt. Dì Dượng gởi 300$ mừng cho cháu. Dì Dượng đã lập bàn thờ Ba cháu ở đây. Mỗi năm nếu không có gì trở ngại đến ngày đám giỗ Ba cháu, cháu cố gắng về.
Dì Dượng và các em thăm, chúc cháu vui khỏe.
Dì Dượng của cháu."

Như sững người một lúc, lặng lẽ xếp thư lại bỏ vào trang sách và sắp vào kệ như cũ. Lòng nàng chùng xuống. Giờ đây nàng mới hiểu vì sao sau mỗi buổi cơm chiều Khải thường ra ngồi phía trước nhìn hoàng hôn xuống dần để đốt hết điếu thuốc này sang điếu thuốc khác. Có những đêm Khải thở dài sườn sượt, và mọi quyết định đều được Khải trả lời một cách buông xuôi: "Em muốn sao cũng được!" . Cuộc sống tuy êm ả nhưng quả thật giờ đây Như mới thấy lạnh lùng, đáng sợ.

Thừ người suy nghĩ, nước mắt rơi rớt, nàng không buồn ngăn chận. Cho đến lúc nghe tiếng Khải về, những bước chân, tiếng khóa tra vào cửa, Như vội vã vào phòng tắm đóng ụp cửa lại.

Vào nhà, Khải ngồi xuống ghế cởi giày, hơi ngạc nhiên không thấy Như chào hỏi như mọi ngày, chàng vào phòng ngủ lấy bộ đồ ngủ ra định vào phòng tắm mới biết Như trong đó, chàng đưa tay xoay cửa, mỉm cười khi cửa khóa, chàng gõ nhẹ vào cửa:
- Em có trong đó không?
Im lặng. Chàng đập mạnh hơn:
- Như! Em ở trong đó hả?
Có tiếng Như khàn đục:
- Chờ! Chút em ra liền.

Chàng vứt bộ quần áo trên sô pha, xuống bếp định bốc ăn vã miếng gì nhưng... bếp núc vắng tanh chỉ còn nửa nồi cơm nguội trên bếp. Hơi chột dạ, chàng quay lại phòng tắm gọi cửa. Như bước ra hai mắt sưng mọng, đỏ hoe. Chàng ngạc nhiên:
- Em sao vậy?
- Không sao hết, em hơi mệt vậy thôi!
Khải lo lắng:
- Mệt thế nào?
Như giận dỗi bỏ đi không trả lời không trả lời, Khải chạy theo níu tay nàng lại:
- Em có chuyện gì phải không? Sao em khóc?
Tủi thân, Như òa lên khóc như trẻ thơ vùng chạy vào phòng ngủ. Khải rượt theo thắc mắc:
- Có gì xảy ra em nói đi! Sao em khóc, nói đi...

Như vật người xuống giường, úp mặt xuống gối khóc rưng rức. Khải dỗ dành:
- Có gì em nói anh mới giải quyết được chứ em cứ khóc hoài anh đâu biết chuyện gì?
Như quay phắt người lại :
- Anh tự hiểu lấy đi!
Khải cảm thấy bất ổn khi nghe câu đó, chàng cố gắng đấu dịu:
- Em nói gì anh chẳng hiểu gì cả!
Rồi kéo Như sát bên mình chàng dỗ dành:
- Sao vậy em?
- Tường Vi là ai?
Tường Vi? Tiếng thét của Như như một mũi tên bắn thẳng vào tim Khải. Khải khựng đi giây lát rồi lạnh lùng đứng dậy:
- Ai nói gì với em về Tường Vi? Ai nói? Ai nói? Bà con bên anh có nhắc đến tên đó? Anh phải kể rõ Tường Vi là ai rồi em nói tại sao em biết cho anh nghe!
Khải trở lại giường ngồi xuống cạnh Như bảo:
- Thôi, em tìm hiểu làm gì chuyện cũ rích đó? Bỏ qua đi!
- Bỏ qua? Anh nói dễ nghe quá!
Khải kiên nhẫn:
- Đó là người con gái anh quen trước khi cưới em thôi, có gì mà em phải bận lòng? Nhưng anh không hiểu ai đã nói gì về cô ấy?

Một lo âu thoáng qua, Khải ái ngại chuyện gì xảy ra cho Tường Vi chăng? Khải cố moi móc trí nhớ, tất cả thư từ, hình ảnh của Tường Vi Khải đã đốt bỏ hết rồi kia mà! Sực nhớ bức thư của Dì Dượng... À có thể đây là nguyên nhân nhưng quả thật Khải không thể nhớ nổi mình đã "giấu" ở nơi nào. Biết không thể chối cãi được, chàng làm găng:
- Em biết được thế nào, nói anh nghe!
Như không dằn được kể lể đủ thứ rồi hằn học chạy ra ngoài đến kéo quyển sách trên kệ xuống lật nhanh, lôi ra bức thư ném mạnh xuống đất.
Khải khổ sở cúi xuống lượm lá thư mở ra đọc...
Cả khung trời kỷ niệm yêu thương ngày cũ sống lại, chàng thừ người trên ghế. Thấy Khải không còn dỗ dành mình, Như đâm hoảng, nàng la lên:
- Anh còn chối không?
Khải lì lợm:
- Anh không chối. Đúng Tường Vi là người yêu cũ ngày xưa của anh, lúc trước khi về Việt Nam anh hứa hẹn ra trường cưới cô ta. Lúc anh về Việt Nam Ba bệnh, gia đình mang ơn em nên buộc anh cưới em...
- Buộc anh cưới em?
Như cười chua chát:
- Giờ em mới biết anh bị bắt buộc! Anh hối hận không?
Khải ôn tồn:
- Quả đúng như vậy, Tường Vi là một người con gái cao thượng không hề trách móc anh lấy một lời, nếu là anh, anh sẽ đến gặp mặt một lần chửi kẻ phụ phàng mình... Nhưng...
Khải bỏ lửng câu nói rồi lại tiếp tục:
- Phần em, bao nhiêu ngày tháng sống với em anh đã cố gắng đem hạnh phúc cho em, em chưa vừa lòng sao còn hạch sách anh?
Như cay đắng:
- Hạnh phúc? Mỗi đêm anh trăn trở, mỗi sáng anh dậy sớm đứng tựa cửa sổ cả giờ, mỗi chiều anh đốt không biết bao nhiêu thuốc trước hiên nhà... Anh cho đó là đem hạnh phúc cho em?
- Vậy em quan niệm hạnh phúc là thế nào?
- Anh chưa bao giờ nhìn em bằng ánh mắt trìu mến, chưa bao giờ cầm tay em nói lời yêu thương, anh lạnh lùng, anh xa lạ nhưng trước giờ em cứ tưởng đó là bản chất của anh, giờ em mới biết lý do là anh bị cô Tường Vi nào đó... hớp hồn!

Khải sửng sốt nhìn vợ thì ra Như quá sâu sắc, đã thấu suốt tim chàng vậy mà bấy lâu nay chàng cứ nghĩ vợ mình mộc mạc, hiền lành. Chàng vớt vát:
- Thôi, em nói chừng đó đủ chưa?
- Nhưng anh phải nói rõ anh có thương em chút nào không?
Khải bật cười:
- Em hỏi gì giống con nít quá! Không thương sao sống với em?
Thấy gây với chồng chỉ bất lợi Như làm lành:
- Thôi, em bỏ qua chuyện nầy đó!
Khải chực chừng đó vội nói:
- Em dọn cơm đi! Anh đói rồi. Tắm ra ăn liền nghe!
Như sực nhớ lại suốt chiều tới giờ nàng quên đi chuyện bếp núc, cười giả lả:
- Tức anh gần chết đâu có nấu nướng gì, để cho anh đói luôn!
Khải bảo:
- Thôi anh tắm xong đi ăn tiệm một bữa đi!

Như không hiểu là mình đang giận hay đang thương chồng khi biết sự thật thế này. Không biết rồi đây tình yêu có trọn vẹn cho chồng không... Như lắc đầu xua đuổi những ý nghĩ không lấy gì làm vui cho lắm, nàng thì thầm:
- Em rất bơ vơ, em rất cô đơn và... em rất cần anh. Anh! Anh đừng bỏ em... Tội nghiệp em!!!
Nàng nghẹn ngào, sũng đầy nước mắt. Nàng tự hỏi:
- Rồi đây hạnh phúc sẽ về đâu?




Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 07/Sep/2012 lúc 4:48pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23864
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 08/Sep/2012 lúc 7:41pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 14/Sep/2012 lúc 3:46pm

Bóng Người Xưa

v
ào năm Thùy đang học lớp 9, một buổi tan học, chiếc xe đạp bị cán đinh. Thùy đang dẫn xe giữa cái nắng chang chang thì anh xuất hiện. Anh tên Bình, vốn là bạn học của anh họ Thùy. Anh đề nghị được chở Thùy về nhà và kéo theo chiếc xe đạp, cô quen biết anh từ đấy.
Khi lớn lên, anh xuất hiện trong giấc mơ của cô như một điều tự nhiên. Anh hiền lành, cởi mở, đang theo học ngành sư phạm ở một thành phố nhỏ gần nhà. Anh muốn sau này về dạy tại quê hương và sống cùng ba mẹ bởi người chị duy nhất của anh lấy chồng phương xa. Yêu anh, Thùy yêu luôn cả ước mơ của anh, cô cũng muốn sau này làm một cô giáo quê, có thể cùng nhau an phận với hạnh phúc đơn sơ ấy.
Ai cũng bảo anh và cô sinh ra để dành cho nhau. Gia đình ủng hộ, vun vào, hẹn khi cô học xong thì sẽ cưới. Bạn bè thầm ghen tị vì con đường của cô sao mà trơn tru, bằng phẳng đến thế. Năm lớp 12, trường tổ chức thi "Nữ sinh thanh lịch", giao lưu cùng một trường khác. Thầy cô chọn và ủng hộ Thùy dự thi dù cô ngại ngùng, không tin lắm vào bản thân. Nhưng có lẽ cái nét mộc mạc của một cô thôn nữ khiến cô trở nên lạ khi đứng bên cạnh bao nhiêu cô gái khác. Vốn là một học sinh giỏi nên phần thi ứng xử hôm đó, câu trả lời của cô đạt điểm cao nhất, giúp cô giành giải.
Sau đó, mỗi khi đi học, đều có rất nhiều anh chàng theo chân trên phố làm quen khiến cô phải cầu cứu bạn bè đi chung vì không muốn phiền phức từ họ. Nhưng cũng từ đó, cô biết được mình không chỉ thông minh, học giỏi mà còn là một người đẹp.
Đậu đại học, Thùy lên Sài Gòn học tiếp. Ngày đi, cô không cho anh đưa ra bến xe, cô sợ mình phải khóc khi xa anh, cô chỉ cho anh đưa ra bến sông. Khi chuẩn bị bước xuống đò, anh đưa một túi trái cây. Hai bàn tay anh nắm lấy tay cô dặn dò cẩn thận đường xá, giữ sức khoẻ, anh nói trong túi trái cây có phong thư nhưng cô lên xe rồi rồi hãy mở ra đọc. Đò qua tới bến bên kia, cô vẫn còn thấy anh đứng bên cạnh chiếc xe đạp trông theo. Lên xe, cô mở phong thư ra, trong đó là một số tiền và lá thư. Anh dặn cô đừng lo chuyện tiền nong rồi đi làm thêm, ảnh hưởng sức khỏe, việc học. Anh bảo gắng học để nhanh về quê còn làm đám cưới, anh mong cô từng ngày. Nắm chặt lá thư, cô cố gắng không khóc, tự nhủ không phụ tấm lòng của anh dành cho mình.
Tới Sài Gòn, sau khi ổn định việc học, cô mới thấu hiểu đô thị chẳng đơn giản, mọi thứ đắt đỏ gấp mấy lần dưới quê, không như cô từng hình dung. Một năm sau, khi quen phần nào với nhịp sống, không muốn cha mẹ và cả anh lo lắng cho mình, cô quyết định làm gia sư kiếm thêm tiền. Với tính tình dễ mến, cô nhanh chóng được mẹ của học trò đang dạy yêu quý. Có lần, chị ấy nói cô xinh đẹp thế, đi làm gia sư chi cho phí, nếu cô đồng ý, chị cho cô làm tiếp tân trong một nhà hàng ăn uống do chị quản lý, công việc nhẹ nhàng, thu nhập khá hơn làm gia sư.
Thoạt đầu, cô cũng lo sợ vì cô hiểu phần nào đời nhiều cạm bẫy nhưng sau đó, tự trấn an, cô tin mình có thể vượt qua cám dỗ và đây cũng là một cách tốt để được học hỏi thêm. Công việc mới khiến cô thay đổi nhiều thứ, từ ăn mặc tới suy nghĩ. Ở nơi đây, cô biết rằng cái đẹp có giá trị biết bao, chỉ cần diện bộ áo dài đi tới đi lui, một tháng lương đã gấp ba lương gia sư còm cõi ngày trước và cô cũng biết đôi khi giá tiền một bàn ăn gấp ba lương tháng cô đang lãnh. Lúc đầu, cô khó chịu khi thỉnh thoảng gặp phải lời chọc ghẹo, bỡn cợt của vài vị khách. Nhưng dần dà, cô không lấy đó làm buồn mà còn biết cười duyên dáng trước một lời đề nghị khiếm nhã nào đấy bởi đơn giản làm thế không mất lòng người khác.
Cô không còn từ chối những món quà của một ai đó tặng vì ngưỡng mộ nét xinh xắn của mình mà biết cân nhắc đâu là điểm dừng. Cô hiểu rõ "chẳng ai cho không ai cái gì" nên cô không hẹn hò với anh chàng nào nhưng vẫn luôn nhấp nháy như cho người đó một cơ hội. Một năm sau ngày đi làm, cô mua được chiếc xe gắn máy thay cho cái xe đạp cà tàng và bắt đầu thấy ngán ngẩm giấc mơ cô giáo làng ngày trước. Cô quyết định thôi học Sư phạm, thi vào một trường kinh doanh dịch vụ.
Ngày trở về quê, trong khi Thùy phấn khởi kể về những gì đã làm và hướng đi sắp tới của mình thì anh im lặng, trầm buồn. Cô hờn giận, trách anh không thương, không ủng hộ cô, cô lý giải chỉ muốn cuộc sống khá hơn, đảm bảo cho tương lai, anh hãy tin cô, khi kiếm được số vốn nho nhỏ như ý thì cô sẽ trở về bên anh như đã hứa. Cô bỏ ngoài tai những lời nói là anh sợ cô không giữ được lòng mình, anh thấy cô đang dần rời xa anh.
Gần ba năm nữa trôi qua, Thùy không còn là cô tiếp tân như ngày nào, cô đã có một vị trí tương đối trong một nhà hàng lớn. Những sáng kiến của cô luôn mới và khiến cho khách hàng hài lòng nên cô được cất nhắc nhanh chóng. Thùy bây giờ là một cô gái của thế hệ mới, năng động, thông minh, con đường tương lai rộng mở nên thay vì trở về bên anh như lời hẹn, cô nói lời chia tay, mặc cho mẹ nói rằng cô sẽ hối hận và dọa từ mặt cô. Cô không muốn anh chờ đợi cũng như không muốn trở lại vùng quê cũ. Cô khát khao những vùng đất mới, được vươn lên một cách kiêu hãnh.
Một năm sau, cô nhận được tin anh cưới vợ. Vợ anh là Mai - cô bạn học cùng cô, một cô gái bình thường, không gì nổi bật. Đêm đó, cô khóc như ai xé tim mình ra nhưng sáng hôm sau, cô lại tự an ủi "cái gì cũng có giá của nó". Cô không sai khi chọn con đường riêng, cô phải biết hy sinh cho mục tiêu của mình. Anh dù cưới vợ nhưng cô mới là người anh yêu, cả đời này anh chẳng quên được cô, cô tin chắc như thế. Từ đó về sau, những khi về thăm nhà, cô tránh không hỏi đến anh và cũng tránh gặp anh.
5 năm nữa trôi qua nhanh chóng với một người bận rộn như Thùy, cô bây giờ đã thành đạt, thu nhập ngất ngưởng, có thể đi đến những vùng đất mà ngày xưa cô chỉ dám mơ ước khi thấy qua phim ảnh. Cô xinh đẹp hơn hẳn thuở xưa và cũng trải qua một vài mối tình nhưng chẳng đi đến đâu. Nhiều người cho là cô kén chọn nhưng chỉ có cô mới hiểu những mối tình đó thiếu điều gì đó mà cô không lý giải được.
Người ta có thể tặng cô những món quà đắt giá, hứa hẹn cuộc hôn nhân xa hoa nhưng không đem lại cho cô được những rung động như xưa, càng không tạo được cho cô cảm giác tin cậy. Nhiều lần cô tự hỏi: bởi cái đầu kinh doanh của cô quen tính toán hay thật ra tình yêu của anh quá lớn nên cô luôn so đo và không vượt qua nổi hình bóng cũ.
Vào dịp nghỉ lễ, về thăm mẹ, nhìn những trái xoài chín vàng ươm trên bàn thờ của cha, cô khen nhìn tươi ngon. Mẹ cô thở dài đáp lời:
- Xoài của thằng Bình đem qua cúng, hụt thằng rể như nó tiếc đứt cả ruột. Thằng thiệt tốt, trước sau như một, bao năm rồi mà nó vẫn tới lui thăm viếng. Cái hàng rào là do nó làm chứ mẹ sức đâu làm nổi, mày ngày xưa cãi lời mẹ để bây giờ long đong chưa có nổi tấm chồng.
Nghe lời mẹ nói, cô bỗng ngậm ngùi khi nhớ lại ngày xưa. Cô thấy nhớ anh, thầm hỏi không biết anh bây giờ ra sao, cuộc sống thế nào, trong anh còn có cô không...? Nghĩ là làm, sáng hôm sau, Thùy quyết định đi thăm anh.
Thời gian khiến tất cả thay đổi, cô nửa lạ nửa quen trên đoạn đường cũ nhưng cuối cùng cô cũng đến được nhà anh. Cô lặng nhìn cái cổng đầy hoa Vàng Anh - loài hoa cô yêu thích và ngày xưa anh trồng vì cô nhưng bây giờ, dưới cái cổng ấy có một bé trai giống anh như tạc đang nhìn cô với ánh mắt tò mò. Cô đoán là con anh, khi cô nheo mắt cười với nó thì anh và Mai - vợ anh xuất hiện ở khoảng sân. Mai mừng rỡ khi nhận ra cô, không ngớt xuýt xoa là bất ngờ quá!
Buổi trưa hôm đó, anh giành phần làm bếp để cho cô và Mai trò chuyện. Mai tâm sự bây giờ Mai là cô giáo cấp một, sáng hai vợ chồng đi dạy, thằng nhóc có ông bà trông giúp, chiều thì lo chăm sóc vườn trái cây. Mai khoe trái cây bây giờ có giá lắm và làm vườn cũng không vất vả như xưa. Vừa nói, Mai vừa vuốt cánh tay cô nói sao mà cô đẹp hoài với thời gian trong khi mình nhanh già. Khi cô hỏi Mai cuộc sống thế nào, Mai ngượng ngùng mắc cỡ rồi nói:
- Có chuyện này mình ngại nói với Thuỳ nhưng đây là lời thật của lòng. Cảm ơn Thùy tặng cho mình cái hạnh phúc bé nhỏ này. Ngày xưa, tại mẹ chồng mình bệnh nên giục anh ấy cưới vợ gấp, mình biết anh ấy thương Thùy lắm nhưng mình không buồn bởi anh ấy là người chồng, người cha tốt, với mình, như thế là đủ.
Cô bảo bạn không nên nói như thế nhưng cô nghe tự ái được vuốt ve. Cô đoán không sai mà, cô tin mình mới mãi là người anh yêu.
Bữa cơm trưa hôm ấy rất vui vẻ, đầm ấm dù cô cố cầm nước mắt khi ăn món gà do anh nấu, không ngờ anh còn nhớ rõ sở thích cho rau răm vào gà kho. Nhưng lúc bắt gặp ánh mắt long lanh của Mai gắp thức ăn cho anh và con họ, điều đó cô chưa bao giờ có được dù cô xinh đẹp hơn Mai nhiều lần, cô thấy cổ họng nghẹn đắng. Chiều anh đưa cô về, khi ra tới cổng, cô cố ý khen cái cổng hoa lâu năm mà còn đẹp quá, anh trả lời cô:
- Không phải đâu em, cái cổng xưa đốn lâu rồi bởi nó có nhiều sâu quá. Cái cổng này Mai trồng lại vào năm trước cho bớt nắng để thằng nhóc có chỗ chơi.
Ở nông thôn bây giờ phát triển, anh không còn đi xe đạp như ngày xưa, anh chở cô bằng xe gắn máy, gió từ dưới sông thổi tóc cô bay bay, ký ức quay về ngày cũ, cô kêu anh chạy chậm thôi và cô ước sao con đường cứ dài mãi như thế này. Bất chợt cô hỏi anh:
-Em ví dụ thôi, nếu như quay trở lại lần nữa, không phải do mẹ anh bệnh và bác giục cưới vợ, anh có cưới Mai không, có bao giờ anh tiếc vì quyết định đó không?
Anh im lặng vài giây, sau đó anh nhẹ nhàng trả lời cô:
- Chuyện qua rồi nhưng nếu trở lại, anh vẫn làm thế, anh không hối tiếc bởi Mai là người vợ tốt em ạ!
Tới bến đò, cũng như thuở xưa, anh trao cho cô một túi trái cây chín. Trước lúc tạm biệt, anh dặn cô giữ sức khỏe, cố gắng ăn uống. Anh dặn cô lần sau có qua chơi nhà thì gọi điện thoại cho anh hoặc Mai ra đón chứ đi bộ xa thế thì tội cho cô. Anh vẫn quan tâm, lo lắng cho cô như ngày nào.
Cô xuống đò và khi ngồi yên vi,̣ cô thấy anh nổ máy xe, vẫy tay tạm biệt và chạy trở lại con đường ở mé sông về nhà. Tự nhiên cô muốn cất tiếng gọi, kêu anh đừng về ngay, cô muốn gọi anh thêm lần nữa nhưng có cái gì đó chặn ngang cổ... Chưa bao giờ cô cảm thấy cần lắm cái bóng đứng chờ như bây giờ, nước mắt tuôn lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến những người đi cùng đò hôm ấy ngạc nhiên.
Đò chòng chành hướng ra giữa sông, trên bến vắng lặng không một bóng người...
Song Nhi


Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23864
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Sep/2012 lúc 6:51am
CHIẾC KHĂN MU-SOA
 

Hôm đó, tôi nhận được một CD gởi từ Bruxelles ( nước Bỉ ) trên CD thấy đề : " À Monsieur Tiêu Tu ". Chữ viết bằng bút feutre rõ nét, nói lên người viết có trình độ. Tuy viết " Tiểu Tử " không có dấu, người gởi viết tên của mình lại có dấu đầy đủ : " Exp : Nguyễn Thị Sương " ! Vừa ngạc nhiên vừa thích thú, tôi vội vã đặt dĩa vào máy, nghe. Đó là giọng một người con gái miền Nam, trong trẻo, phát âm rõ ràng. Những gì cô ta nói đã làm tôi xúc động, có lúc tôi ứa nước mắt ! Tôi đã nghe nhiều lần và cố gắng ghi chép lại đây. Dĩ nhiên là tôi đã viết để đọc cho suông sẻ chớ cô gái nói còn nhiều chỗ nghe sượng hay dùng từ chưa chính xác …
…Thưa ông,
Con tên Nguyễn Thị Sương, con của Nguyễn Văn Cương, một trong những nhân vật trong truyện ngắn " Con Rạch Nhỏ Quê Mình " của ông.
Thưa ông. Con sanh ra và lớn lên ở Pháp, biết nói tiếng Việt nhưng không biết đọc và viết tiếng Việt. Vì vậy, con phải dùng cách nầy để liên lạc với ông. Xin ông thông cảm !
Hôm chúa nhựt rồi, chị Loan bà con bạn dì của con ghé nhà nói : " Sương ơi ! Người ta nói về ba của Sương ở trong truyện ngắn đăng trên internet cả tuần nay nè ! Chị in ra đem qua đây đọc cho em nghe. ". Rồi chỉ đọc. Đó là truyện " Con Rạch Nhỏ Quê Mình ".
Thưa ông. Con chưa biết Việt Nam, nhưng những gì ông tả trong truyện làm như con đã thấy qua rồi ! Bởi vì hồi con mới lớn ba con thường hay kể chuyện về cái làng Nhơn Hòa và con rạch Cồn Cỏ của ba con, về những người bạn của ba con hồi thời tuổi nhỏ, kể tỉ mỉ đến nỗi con có cảm tưởng như ba con đang cầm tay con dẫn đi coi chỗ nầy chỗ nọ ( Nói đến đây, giọng cô gái như nghẹn lại vì xúc động . Ngừng mấy giây rồi mới nói tiếp … ) Mà ba cứ kể đi kể lại hoài làm như là những hình ảnh đó nó ám ảnh ba dữ lắm. Sau nầy thì con mới hiểu khi ba con nói : " Hồi đó, ba đi Pháp quá sớm, ở cái tuổi chưa biết gì nhiều. Rồi qua đây, chóa mắt ngất ngây với những văn minh tiến bộ của xứ người làm ba quên đi cái làng nhà quê của ba. Điều ân hận lớn nhứt của ba là đã không viết gởi về một chữ để hỏi thăm bạn bè hồi đó. Ba phải về thăm lại Nhơn Hòa Cồn Cỏ, con à ! ". Nói đến đó, ba ứa nước mắt nắm bàn tay con dặc dặc : " Mà con cũng phải về với ba nữa ! Về để cho ba lên tinh thần ! Về để thấy ba biết xin lỗi mọi người ! Về để thấy ba biết nhìn lại cái quê hương của ba cho dầu nó có quê mùa xấu xí bao nhiêu đi nữa ! Về để thấy ba chưa đến nỗi là thằng mất gốc ! ". ( Đến đây, không còn nghe gì nữa ! ) Xin lỗi ông ! Con đã ngừng thâu để con khóc ( Rồi giọng cô lạc đi ) Con thương ba con ! ( Ngừng một lúc )
Thưa ông. Ba má con đều là giáo sư toán, dạy ở lycée. Má con mất hồi con mười tuổi. Bây giờ con làm chủ một tiệm sách ở Bruxelles, ba con dạy ở cách nhà không xa lắm. Một hôm, ba nói : " Ba được một thằng bạn học hồi ở đại học, người Phi Châu, mời qua xứ nó giúp tổ chức lại hệ trung học. Ba đã OK. ". Rồi ba đưa cho con một phong bì loại A4, nói : " Con ráng tìm cách về Nhơn Hòa Cồn Cỏ, trao cái nầy cho cô Hai Huê nói ba không quên ai hết ! ". Con nhìn thấy trên phong bì ba viết " Mến trả lại Huê, kỷ vật của thời tuổi nhỏ. Cương ". Vậy rồi ba qua Phi Châu làm việc rồi mất ở bển trong mấy trận nội chiến ( Chắc ngừng thâu ở đây nên không nghe gì nữa )
Thưa ông. Nhờ nghe đọc " Con Rạch Nhỏ Quê Mình " mà con biết được mối tình một chiều của cô Hai Huê, biết được cái khăn mu-soa mà cô Hai đã thêu tặng ba con thuở thiếu thời. Cái khăn đó, bây giờ thì con biết nó đang nằm trong phong bì A4 mà con đang giữ để trả lại cô Hai. Và bây giờ thì con thấy thương cô Hai vô cùng và cũng thấy tội nghiệp ba con vô cùng ( Chỗ nầy giọng cô gái lệch đi, ngừng một chút mới nói tiếp ) Con nhờ ông giới thiệu con cho bác Sáu Lân, người đã kể chuyện để ông viết về Nhơn Hòa Cồn Cỏ. Con sẽ xin bác Sáu đưa con về đó để con làm theo lời dặn của ba con …
Địa chỉ và số phôn của con như sau :
Melle Nguyên ……
……………………
……………………
Con cám ơn ông.
Con : Sương

* * *

Nhớ lại, cách đây khá lâu, một thằng bạn ở Marseille ( miền Nam nước Pháp ) gọi điện thoại lên Paris cho tôi, nói : " Dưới nầy trời tốt, mầy xuống chơi, đi câu với tao. Sẵn dịp, tao giới thiệu mầy cho một ông bạn mới từ Việt Nam qua định cư ở đây. Tao có khoe với ổng là mầy viết lách khá lắm. Ổng nói ổng muốn nhờ mầy viết một chuyện nhỏ ở dưới quê của ổng để ổng tìm một người bạn. Tao thấy coi bộ ngộ à ! Xuống, đi ! ". Vậy rồi tôi đi Marseille. Sau đó, tôi viết " Con rạch nhỏ quê mình " với câu gởi gắm của ổng : " Tôi nhờ ông viết lại giùm. Biết đâu chừng thằng Cương sẽ đọc. Để nhắc nó đừng quên con rạch Cồn Cỏ, đừng quên thằng Đực Nhỏ, thằng Lân, con Huê … ".
Sau khi nghe CD và ghi chép lại, tôi gọi điện thoại xuống Marseille thì thằng bạn tôi cho hay là ông Lân đã dọn về ở ngoại ô Paris, cách đây mấy năm. Nó cho tôi địa chỉ và số điện thoại của ổng. Vậy rồi ổng và tôi gặp nhau. Tôi kể sơ câu chuyện và đưa cho ổng mượn cái CD. Tôi thấy ổng rơm rớm nước mắt khi nghe tôi nói làm tôi cũng xúc động : người đàn ông hiên ngang, xong xáo trong trận mạc, gan lỳ đánh Việt cộng đến nỗi mang hỗn danh " thằng Lân ăn pháo "… vậy mà bây giờ cũng biết ứa nước mắt khi nhận được tin thằng bạn không bao giờ gặp lại !
Khi chia tay, ổng nói : " Cám ơn ông ! Nhờ có bài viết của ông mà hôm nay tôi mới có tin của thằng Cương ! Tôi sẽ thay nó, đưa con gái nó về thăm Cồn Cỏ ! Và thắp cho nó ba cây nhang ở đầu vàm để vong hồn nó nương theo đó mà tìm lại con đường vể … ".

* * *
Hơn một tháng sau, ông Lân gọi điện thoại cho tôi nói ổng vừa ở Việt Nam về, muốn gặp tôi để trả cái CD và để ổng kể chuyến đi nầy của ổng. Vậy là chúng tôi đã gặp nhau và tôi đã ghi những lời ổng kể …
... Nhờ cái CD ông cho tôi mượn mà tôi lien lạc được con Sương. Tội nghiệp ! Biết được là tôi gọi, nó khóc ồ ồ ở đầu dây bên kia ! Sau đó, nó kêu tôi bằng " Bác Sáu ", ngọt như tôi là bác ruột của nó vậy ! Thấy thương quá !
Vậy rồi hai bác cháu tôi bay về Việt Nam. Ở Sài Gòn chúng tôi mướn một chiếc xe hơi có tài xế để về Nhơn Hòa Cồn Cỏ. Trên xe, tôi nói với con Sương : " Ở Cồn Cỏ, ba của con không còn bà con gì hết, họ đã dọn lên tỉnh ở mấy chục năm nay. Bây giờ, ba con chỉ còn có một người bạn thân … " . Con nhỏ nói ; " Cô Hai Huê ! ". Tôi gật đầu ờ. Nó nói tiếp : " Cô Hai là người ba nhắc thường nhứt và ba hay thở dài nói ba có lỗi với cô Hai nhiều lắm ! Thấy ba con như vậy, con cũng nghe đau long, bác Sáu à ! ". Thấy thương quá, tôi cầm bàn tay nó bóp nhẹ. Con Sương nhìn cảnh vật bên ngoài nhưng vẫn để bàn tay nó trong long bàn tay tôi. Ông biết không ? Tôi không có con, bây giờ, trong cái cầm tay nầy, tôi bỗng cảm thấy như thằng Cương vừa đặt vào tay tôi một đứa con. Trời Đất ! Sao tôi muốn nói : " Sương ơi ! Từ nay, bác Sáu sẽ thay ba con mà lo lắng bảo vệ con như con là con của bác vậy ! ". Nhưng thấy có vẻ cãi lương quá nên tôi làm thinh !
Xe ngừng ở chợ Cồn Cỏ. Bác cháu tôi vô chợ nhà lồng đến sạp vải của con Huê thì thấy một cô gái lạ. Cổ nói cổ là cháu kêu con Huê bằng dì và đến đây phụ bán vải từ mấy năm nay. Cổ nói : " Dì Huê có ở nhà, ông bà vô chơi ! ".
Chúng tôi đi lần theo con đường nằm dọc bờ rạch. Đường nầy bây giờ được tráng xi-măng sạch sẽ. Tôi nói : " Nhà cô Hai có cây mù u nằm trước nhà cạnh bờ rạch, dễ nhận ra lắm ! ". Đến nơi, thấy còn nguyên như cách đây mấy chục năm : cũng hàng rào bông bụp thấp thấp, qua một cái sân nhỏ là ngôi nhà xưa ngói âm dương, kèo cột gỗ, ba gian hai chái với hàng ba rộng, một bên hàng ba có một bộ ván nhỏ … Tôi hơi xúc động vì bắt gặp lại những gì của thời cũ. Chỉ có bao nhiêu đó thôi - nhỏ xíu - vậy mà sao gợi lại được vô vàn kỷ niệm ! Tôi gọi lớn : " Huê ơi Huê ! ". Trong nhà chạy ra một người đàn bà tóc bạc nhìn tôi rồi la lên : " Trời Đất ! Anh Lân ! ". Tuy cô ta đang nhăn mặt vì xúc động, tôi vẫn nhận ra là Huê ! Không kềm được nữa, Huê và tôi cùng bước tới nắm tay nhau vừa dặc dặc vừa nói " Trời Đất ! Trời Đất ! " mà không cầm được nước mắt !
Một phút sau, Huê buông tay tôi ra quay sang con Sương, hỏi : " Còn ai đây ? ". Tôi nói : " Con Sương ! Con thằng Cương ! ". Nó hỏi : " Còn anh Cương đâu ? ". Con Sương thả rơi ba-lô xuống đất, bước lại phía con Huê, nói : " Ba con chết rồi, cô Hai ơi ! ". Con Huê chỉ nói được có một tiếng " Chết " rồi xiêu xiêu muốn quị xuống. Con Sương phóng tới đỡ con Huê, nói : " Cô Hai ơi ! ". Rồi hai cô cháu ôm nhau khóc nức nở. Tôi đứng tần ngần một lúc mới bước lại đặt tay lên vai Huê bóp nhẹ : " Tại cái số hết, Huê à ! Thằng Cương đang dạy ở bên Bỉ, mắc gì mà qua Phi Châu làm việc để rồi chết mất xác trong chiến tranh ở bên đó. Tại cái số hết ! Phải chịu vậy thôi ! ". Con Sương dìu Huê lại ngồi ở bực thềm, vói tay mở ba-lô lấy phong bì A4, nói : " Ba con gởi cái nầy cho cô ". Huê cầm phong bì, nheo mắt đọc rồi lắc đầu nhè nhẹ : " Chắc là cái khăn mu-soa ! ". Huê xé phong bì lấy khăn ra cầm hai góc khăn đưa lên nhìn : khăn còn thẳng nếp, chưa có dấu hiệu xử dụng ! Huê nhăn mặt, đưa khăn lau nước mắt của mình rồi sang qua lau nước mắt của con Sương làm nó cảm động nấc lên khóc. Huê nói : " Khăn nầy cô thêu tặng cho ba của con, nhưng không có duyên nên khăn lại trở về. Bây giờ, cô tặng cho con để kỷ niệm ngày cô cháu mình gặp nhau ". Con Sương cầm lấy khăn rồi ngả đầu vào vai Huê, nói : " Con cám ơn cô Hai ". Huê vừa gật đầu vừa choàng tay ôm con Sương lắc nhè nhẹ như vỗ về đứa con ! Tôi bước ra bờ rạch ngồi cạnh gốc cây mù u đốt thuốc hút. Tôi thấy trên thân cây có đóng một cây đinh dài đã gỉ sét đen thui, vắt lên cây đinh là một cuộn dây dừa cũ mèm như muốn mục. Tôi nghĩ chắc con Huê nó làm như vậy, nó vốn nhiều tình cảm và giàu tưởng tượng. Nó có ý nói con thuyền ngày xưa đã bỏ bờ đi mất, nếu một mai có trôi về được thì cũng có sẵn dây để cột con thuyền vào gốc cây mù u … Tôi đốt thêm một điếu thuốc rồi đặt lên cuộn dây dừa, vái lâm râm : " Cương ơi ! Mầy có linh thiên thì về đây hút với tao một điếu thuốc ! ". Tự nhiên, tôi ứa nước mắt !
Khi tôi trở vô nhà thì cô cháu tụi nó ngồi cạnh nhau trên bộ ván, nói chuyện coi bộ tương đắc ! Thấy tôi , Huê nói để vô làm cơm cùng ăn. Tôi từ chối vì phải về trả xe. Huê xin cho con Sương ở lại chơi với nó mươi hôm, còn con Sương thì hớn hở : " Bác Sáu đừng lo ! Con về một mình được ! ". Tôi bằng lòng nhưng đề nghị cùng ra đầu vàm thắp ba cây nhang cho thằng Cương. Con Huê vô nhà lấy nhang và một tấm ni-long để ra đó trải cho ba người ngồi. Khi đi ngang cây mù u, con Huê bước lại gốc cây lấy cuộn dây dừa liệng xuống rạch, rồi phủi tay, đi !
Sau khi cúng vái ở đầu vàm, cô cháu nó đưa tôi ra xe. Nhìn tụi nó cập tay nhau mà thấy thương quá, ông ơi !

* * *

… Bây giờ thì cô Sương đã đem cô Huê qua Bỉ ở với cổ. Nghe ông Lân nói hai cô cháu rất " tâm đồng ý hợp ". Còn chiếc khăn mu-soa thêu thì ông Lân nói cô Sương đã cho lộng vào một khuôn kiếng rất đẹp treo ở phòng khách , ở một vị trí mà ai bước vào cũng phải thấy !

TIỂU TỬ


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 19/Sep/2012 lúc 6:59am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
hoangngochung
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 27/Nov/2010
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 513
Quote hoangngochung Replybullet Gởi ngày: 19/Sep/2012 lúc 7:14pm


CHUYỆN HAY QUÁ.
CHÚC NHÓM YEU THƯƠNG CÀNG VUI NHIỀU !
CHÚC CÔ HOÀNG LAN CÓ THÊM GIỜ CHỌN TRUYỆN VÀ GỬI LÊN DIỄN ĐÀN.

.
hung0989077120@ahoo.com
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23864
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 21/Sep/2012 lúc 9:38pm
CÔ ÁO LỤA HỒNG
Thạch Lam

 
 
Hiệp đi thong thả trong phố, mũ đội lệch, miệng ngậm thuốc lá. Chàng vừa đi vừa nhìn đám người qua lại tấp nập dưới bóng nắng ấm của sáng mùa thu. Thỉnh thoảng, Hiệp đứng dừng lại trước một cửa hiệu bán đồ trang sức, anh ta sung sướng ngắm nghía những cái mũ phớt mềm mại, những dây lưng đẹp đẽ và những cà vát lụa nhiều màu rực rỡ. Tuy không có tiền để mua những thứ đó, nhưng trông ngắm không cũng đủ cho Hiệp hưởng mấy cái vui thú của những cuộc đi chơi phiếm.
Nhất là những cuộc đi chơi của Hiệp lại còn có một mục đích khác nữa. Cứ mỗi buổi sáng chủ nhật, anh ta thắng bộ, nói là đi chơi mát, nhưng chính thực ra chỉ cố để trông ngắm các thiếu nữ Hà thành. Sự kinh nghiệm đã bảo cho chàng biết rằng chủ nhật là cái buổi ở trong phố có lắm các tiểu thư nhất. Giờ các cô đi sắm sửa quần áo và phấn sáp, nước hoa, một công việc mà Hiệp cho là hợp với tính cách người thiếu nữ hơn cả. Chính cái sung sướng của Hiệp là được trông thấy một cô thiếu nữ xinh xắn đứng chọn các hàng mẫu để may áo kiểu mới, hay là chọn các thứ phấn và nước hoa đựng trong những cái hộp đẹp đẽ.
Có khi chàng đứng lặng hàng giờ, hay suốt cả buổi sáng trước một cửa hiệu bán tơ lụa để nhìn các cô thiếu nữ mua hàng. Chàng nhìn những mái tóc đen nhánh che lấp vành tai hồng hồng và xinh xắn, những sợ tóc mai lơ thơ trên má phơn phớt, những tấm thân mềm mại hay những tà áo màu tha thướt. Nếu có một cô nào tươi đẹp đi ra là Hiệp đi theo liền...Đi theo xa xa thôi, mà đi theo một cách kín đáo, không cho thiếu nữ biết. Có khi cứ như thế đi hết phố nọ sang phố kia, rồi đến khi thiếu nữ vào nhà, Hiệp ta còn đứng tẩn ngẩn ở ngoài hè... Nhưng rồi anh ta cũng thấy cái vô vị của sự đứng như thế không có lợi gì. Vì thiếu nữ có biết anh ta theo đâu, mà dầu có biết nữa, chắc cô ta cũng không để ý.
Nhiều lần, theo sau một cô thiếu nữ xinh xắn một thôi đường cũng khá mỏi chân, Hiệp chỉ muốn tiến lên tìm cách làm quen hay nói chuyện với thiếu nữ. Nhưng cái tính rụt rè làm cho Hiệp, khi sắp sửa nói, lại ngượng nghịu, tự thấy câu mình sắp nói không có ý nghĩa gì hết. Thành thử, dưới đôi con mắt ngạc nhiên của thiếu nữ, Hiệp lúng túng rồi lại lùi xuống giữ cái địa vị đi theo như cũ.
Đã nhiều lần Hiệp tự tức mình về cái tính rụt rè ấy. Chàng thấy những anh bạn tự nhiên gợi chuyện với một thiếu nữ chưa từng quen biết ở ngoài phố một cách rất dễ dàng: chàng lẩm bẩm tự cho mình là hèn, nhát, và nhất định lần sau thì sẽ can đảm và mạnh bạo hơn nữa.
Nghĩ như vậy, Hiệp thổi sáo ở giữa phố để lấy cái vẻ dung dị, không cần gì ai, mà chàng thấy các anh em bạn vẫn có, rồi rảo bước đi mạnh về phía bờ hồ. Chợt chàng đứng dừng ngay lại: một thiếu nữ rẽ đầu xuống phố hàng Gai ra, vừa gặp Hiệp đưa mắt lên nhìn. Một luồng điện như truyền khắp từ đầu đến chân, Hiệp không nhìn thấy gì nữa, chỉ thấy đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ và cái màu hồng của tấm áo. Thật chưa bao giờ Hiệp thấy một cô thiếu nữ xinh đẹp như thế! Anh ta cứ bàng hoàng đứng ngẩn người ra như phỗng, quên mất cả cái lễ phép tránh sang một bên để nhường lối cho thiếu nữ đi. Đến khi cô kia đưa cặp mắt ngạc nhiên nhìn anh ta lần nữa, mỉm cười như có ý chế nhạo rồi quay đi, Hiệp mới hoàn hồn, bước theo sau thiếu nữ.
Tấm áo lụa hồng phấp phới bay theo chiều gió, thiếu nữ có một cái dáng điệu mềm mại, khiến Hiệp lấy làm sung sướng rằng đã được gặp một người đẹp. Chàng nhất đinh lần này không để lỡ mất dịp tốt, vừa theo vừa nghĩ kế làm quen với thiếu nữ.
Có lẽ thiếu nữ cũng biết anh ta theo, nên thỉnh thoảng nàng quay lại nhìn Hiệp mỉm cười. Qua phố hàng Ngang, hàng Đường, chợ Đồng Xuân... thiếu nữ rẽ qua hàng Lược, rồi đứng dừng lại trên hè, ngơ ngác nhìn hai dãy phố như người tìm số nhà.
Cố thu hết can đảm trong người, Hiệp bước rảo đến trước mặt thiếu nữ. Chàng ngả mũ chào rất lễ phép:
- Thưa cô... thưa cô...
Thiếu nữ ngẩng lên nhìn Hiệp, lặng yên đứng đợi.
- Thưa cô... thưa cô...
Tự nhiên cái can đảm của Hiệp đi đâu mất ca, Hiệp thấy bối rối, mặt nóng bừng, quên mất không nói câu gì nữa...
Thấy cái vẻ lúng túng của Hiệp, thiếu nữ như có ý thương hại. Đột ngột nàng hỏi :
- Anh Tân đấy à?
Hiệp đứng ngây người ra một lát. Nhưng một ý nghĩ thoáng qua trong óc Hiệp, một cách có thể thoát khỏi cái thời khắc ngượng nghịu, Hiệp liền liều trả lời :
- Vâng... chính tôi...
Thiếu nữ bỗng có vẻ vồn vã, ân cần, bước lại gần Hiệp, nói :
- Chết chửa! Thế mà tôi không nhận ra đấy. Trông bây giờ anh khác hẳn trước kia, nhớn hơn nhiều...
Rồi nàng chúm chím đôi môi đỏ :
- Mà từ độ ấy đến bây giờ, làm gì anh chẳng nhớn... thưa anh, hai cụ nhà ta vẫn được mạnh giỏi đấy chứ?
Đã chót thì phải chét, Hiệp ngập ngừng trả lời:
- Vâng cám ơn cô, thầy mẹ tôi vẫn được bình thường...
Hiệp hơi lo, chỉ sợ cô ta biết là nhầm không phải, thì thật là bẽn. Nhưng thiếu nữ như không để ý đến cái vẻ lúng túng của Hiệp, cứ điềm nhiên nói tiếp :
- Từ độ anh thôi học trở về, bà tôi vẫn có ý nhớ, thường nhắc đến anh luôn và cứ mong anh ra chơi. Chắc anh ở nhà quê cũng bận lắm đấy nhỉ?
Lần này Hiệp không còn lo nữa. Anh đoán già rằng chắc cậu Tân nào đó trước có ở trọ học nhà cô này, rồi về quê nghỉ, mà nghỉ cũng lâu nên bây giờ cô ta mới nhận nhầm được. Chàng vững dạ, mỉm một nụ cười rất xinh rồi nói :
- Vâng, khi ở nhà quê tôi cũng bận công việc lắm, chẳng đi đến đâu được. Nhớ bà và nhớ... cô quá, lắm lúc muốn ra hỏi thăm nhưng không sao mà rứt ra được...
Thiếu nữ đưa đôi mắt đen lánh nhìn Hiệp rồi thân mật trách :
- Anh thật tệ quá! Lên Hà Nội mà cũng không đến thăm em. Anh không nhớ đến em sao? Hay anh quên em rồi?
Thiếu nữ cúi xuống mỉm cười. Hiệp cảm động trong lòng, âu yếm và lấy giọng dịu dàng :
- Không, tôi không quên em... à, quên cô đâu... không bao giờ tôi quên được...
Chàng cảm động thật, cảm động vì đôi mắt trong của thiếu nữ, đôi mắt tình tứ ngây thơ. Càng trông Hiệp càng thấy thiếu nữ đẹp, nhất là cái miệng xinh xắn, có duyên, chúm chím như tinh nghịch.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Câu chuyện mỗi lúc thêm thân mật, như hai người bạn cũ gặp nhau. Hiệp đóng vai anh Tân nào đó thật là hoàn toàn, trả lời một cách kín đáo... Có khi Hiệp cũng ngập ngừng về một câu nói, nhưng thiếu nữ hình như vui mừng gặp người cũ, không để ý đến gì cả.
Đến lúc chia tay, anh ta đã biết rõ thiếu nữ là Lan, lưu học sinh trường nữ sư phạm. Anh ta lại biết cả số nhà ở hàng Lược và lại được cô hẹn đến chủ nhật sau đến cửa trường học đón cô đi chơi.
Lúc trở về, Hiệp thấy bước chân nhẹ nhàng như người bay. Anh sung sướng tự khen mình đã bỏ được cái tính rụt rè và cảm ơn thầm cái anh Tân nào đó đã cho anh cái dịp làm quen với một thiếu nữ xinh đẹp như thế.
Nhưng Hiệp vẫn có một điều lo: chàng chỉ sợ Lan biết chàng không phải là Tân thì thật rầy rà, chàng lo sợ nghĩ đến lúc Lan mời đến nhà chơi, tuy trong những lúc nói chuyện, Hiệp không thấy Lan đả động gì đến việc ấy cả.
Tuy vậy, Hiệp cũng nhất định nói thật cho Lan biết, một phần vì chàng biết trước không giấu được mãi, một phần vì chàng chắc rằng Lan đối với chàng cũng sẽ tha thứ cho cái sự giả dối bất đắc dĩ ấy.
Hôm ấy gặp Lan, Hiệp cảm động, hồi hộp, cầm tay Lan rồi lưỡng lự nói:
- Em Lan, anh có câu chuyện muốn nói với em...
Lan nhìn Hiệp, chớp mắt nhanh, như nghĩ ngợi một chút, rồi mỉm cười cũng nói:
- Anh Tân, em cũng có câu chuyên muốn nói với anh...
- Chuyện gì, em cứ nói đi.
- Không, anh nói trước.
Hiệp lại ngập ngừng:
- Câu chuyện của anh... em tha thứ cho nhé. Hôm ấy, anh đã nói dối em, vì anh... không phải là Tân!
Lan cười ròn vui vẻ, đáp:
- Em cũng không phải là Lan!
Thấy Hiệp mở to đôi mắt, ra dáng không hiểu, nàng tiếp thêm:
- Em không phải là Lan của anh Tân, mà của anh cơ! Nghĩa là... em biết anh không phải là Tân.
- Em biết?
- Vâng.
Hiệp ngơ ngác, chàng hỏi :
- Thế là làm sao? Anh không hiểu.
Lan lấy tay che miệng, giảng :
- Có gì đâu. Hôm ấy em thấy anh cứ lúng túng mãi, nên em mới giả vờ hỏi thế cho anh đỡ ngượng, chứ có anh Tân, anh Tiếc nào đâu. Hiệp chợt hiểu, vui vẻ cười.
Một lát, Hiệp sung sướng hỏi :
- Thế em biết anh? Em yêu anh?
- Lan đưa đôi mắt đen láy, ngây thơ nhìn Hiệp :
- Không, em chỉ biết anh theo em, chứ không quen biết anh bao giờ, nhưng em thấy anh cứ ấp úng mãi không nói được câu gì, em thương hại.
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23864
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 27/Sep/2012 lúc 9:21pm


NẮNG THU
Tác giả: Nhất Linh
Người đọc: Hoàng Tín
http://www.viettogether.com/diendan/showthread.php?6643-NẮNG
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23864
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 01/Oct/2012 lúc 6:37am

Tình Cô Giáo Mỹ

 

Tác giả là một nhà văn, nhà báo, đồng thời cũng từng là nhà giáo, nhà hoạt động xã hội quen thuộc với sinh hoạt văn hóa truyền thông tại quận Cam. Ông đã góp nhiều bài giá trị và từng nhận giải danh dự viết về nước Mỹ. Sau đây là bài viết mới nhất.

Năm 1967, 23 tuổi, sau nhiều lần thi tuyển, tôi được gửi đi học tại Defense Language Institute ở San Antonio, Texas.

Thành phố rất đẹp với con sông hờ hững nằm giữa phố thị. Những chiếc cầu bắc ngang sông cũng là đường đi dạo phố khiến cho du khách cứ mê mải đứng trên cầu nhìn xuống con đường nhỏ xinh xinh dọc hai bên bờ sông phía dưới, với các cửa hàng ăn nho nhỏ đầy mầu sắc Mễ. Còn bên trên đường chính, các “department stores” vĩ đại làm cho những người “nhà quê” như tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn, rồi chụp hình lia lịa. Góc phố nào cũng chụp, tưởng như là các cửa kính lóng lánh ấy, các đồ đạc bầy trong đó, và các tượng điêu khắc giữa đường như là cửa vào gặp ông Thánh Phê Rô râu bạc, tay cầm cuốn sổ ghi danh. Nhưng thích thú nhất vẫn là những buổi chiều lành lạnh, thọc tay vào túi áo choàng dầy, đi lang thang dưới các tàn cây, rồi tưởng đến một người yêu không có thực mà thấy hồn mình bay lên cao “Trên đường về nhớ đầy. Chiều chậm đưa chân ngày. Tiếng buồn vang trong mây. Tiếng buồn vang trong mây..”

San Antonio hồi ấy, theo trí nhớ của tôi, quá đẹp! Những nữ sinh Mễ lai Mỹ đẹp như tiên với cặp mắt đen, mũi cao vừa phải, tóc đen và tầm vóc trung bình, mà trai Việt thấy thoải mái khi đứng cạnh, không mặc cảm. Nhưng trên hết các hình ảnh nõn nường đó là hình ảnh cô giáo của tôi, cô Miranda, một phụ nữ mang hai giòng máu Tây Ban Nha và Mỹ. Thật ra, cả hai cô giáo của tôi đều đẹp. Cô Solaris, da đen dòn, cũng tầm thước như tôi, mà khi ôm cô để khiêu vũ, thì thấy như mình ôm môt khối nhung thật mềm mại. Mỗi vòng xoay là mỗi lúc tôi bay bay như bướm. Tay cô mềm không tả được, và thân thể cô cứ áp sát vào người tên học trò “nhà quê” như tôi mà lôi tôi lướt đi, lướt đi.. mây với gió. Cô Solaris, phải nói, đẹp như một bức tượng Venus đồng, giọng nói lại thanh thoát, dễ mến vô cùng, nhưng cô Miranda lại quyến rũ với cặp mắt đen và sâu như mắt người Trung Đông, và cặp môi hồng gọn đẹp cạnh hai cặp má lúm đồng tiền, y như thiếu nữ Việt Nam, làm trái tim những người chiêm ngưỡng đều thấy rộn ràng như đập trống.

Chỉ có một điều đau khổ là cô Miranda có chồng rồi! Cô có một bé mới chưa đầy hai tuổi, rất đẹp trai. Nhìn tấm hình mà cô khoe tôi khi hết giờ học, tôi cứ tưởng như nhìn tranh vẽ mấy thiên thần nhỏ trong các cuộc triển lãm. Mẹ đẹp một thì con đẹp hai. Hai tuyệt phẩm mà Thượng Đế tạo dựng tại San Antonio hồi đó.

Ngày đầu tiên vào lớp học, nhìn thấy người đẹp đứng trên bục giảng, thần trí tôi đã bay đi đâu đâu, nên cô gọi tên tôi hai lần, tôi mới giơ tay trả lời, và lại buột miệng “Yes, Sir” làm cả lớp cười ầm. Sau đó, thấy tên học trò Việt ngơ ngáo, cô hỏi tôi vài điều về cá nhân, tôi lắp bắp nói không ra tiếng, khiến cô tưởng tôi không rành tiếng Anh, nên chậm rãi đặt lại câu hỏi rất nhẹ nhàng. Sự dịu dàng của cô lại làm tôi thêm lúng búng mất mấy phút. Mãi sau, tôi mới tỉnh táo mà trả lời một loạt các câu hỏi của cô. Cô “à” lên một tiếng và khen tôi nói tiếng Anh hay quá. Tôi đỏ bừng mặt, xấu hổ, nhưng cũng thấy khoái khoái trong lòng.

Sự học của tôi diễn ra bình thường, và có lẽ nếu không có tên học trò người Iran mất dậy kia thì cô cũng chỉ coi tôi như mọi học sinh khác. Hôm đó, khi điểm danh, cô Miranda gọi một tên Iran râu đầy mồm lên và hỏi:

- Sao hôm qua, anh không đi học?

Tên Iran cao lớn mà vô lễ này cứ ngồi gác đầu gối vào chiếc bàn phía trước, trả lời tỉnh bơ:

- Tôi không biết! (I dont know!)

Cô Miranda cố điềm tĩnh nói:

- Đúng ra anh phải xin phép tôi chứ?

Tên kia lại bung ra cùng một câu, “Tôi không biết!” Miranda hỏi tiếp:

- Thế hôm kia anh đi đâu mà không đi học?

Cũng vẫn thái độ nghênh ngang, tên Iran kia vẫn chỉ dùng có ba chữ “tôi không biết” và còn mỉm cười khinh thị. Có tới 4 câu “tôi không biết” như thế. Cả lớp im lặng như tờ, chờ xem phản ứng của cô giáo. Đột nhiên, tôi nhìn thấy đôi mắt đẹp của cô giáo, đôi mắt mà tôi mê mẩn, bắt đầu long lanh, ướt nước. Vừa nhìn thấy chút nước mắt lặng lẽ ứa ra, tim tôi tự dưng như ngừng đập. Tự dưng tôi đứng phắt dậy, tiến thẳng đến chỗ tên kia ngồi, hai tay cung lên trong một thế võ Thái Cực Đạo, tay phải chĩa thẳng vào mặt nó, các ngón tay chụm lại như mũi dao, tôi quát lớn:

- Thằng mất dậy! Mày dám trả lời với cô giáo như vậy hả? Nói “xin lỗi cô giáo” ngay lập tức, nếu không, tao cho mày một cú chặt Atemi này thì mày tắc thở!

Tên râu rìa kia bị quạt bất ngờ, ngơ ngác nhìn tôi! Có lẽ trong đời, chưa gặp ai dữ dằn như thế! Tôi gằn giọng, vừa lặp lại câu nói vừa vung tay:

- Nói “Xin lỗi cô” ngay! Nói! Mày là học trò mà ăn nói mất dậy với cô giáo như vậy hả?

Vì không chuẩn bị trước thái độ hung hãn của tôi, tên kia ú ớ:

- Tôi.. tôi.. xin lỗi cô giáo!

Nghe nó nói xong, tôi mới thở ra, và đi về chỗ của mình. Hú vía! Vì nếu tên này bình tĩnh một chút, cứ thách thức tôi, thì tôi sẽ phải chặt nguyên cạnh bàn tay vào mặt nó, nhất định nó sẽ gục xuống, và như thế, thì cảnh sát sẽ đến còng tay tôi liền một khi..

Cô giáo, cặp mắt đã như hai hột nhãn, nay như một hồ thu sâu thẳm, nhìn tôi, xúc động. Miranda nói khẽ:

- Cám ơn anh!

Tôi nhún vai như Alain Delon, cười và nói “Không có chi!”

Đúng ra tôi phải cám ơn tên vô giáo dục kia mới phải, vì từ đó, quan hệ của cô giáo và học trò đã hoàn toàn thay đổi. Sáng thứ Sáu, sau khi tiếng chuông báo hết giờ học, cô vẫy tôi lên bàn cô và hỏi:

- Sáng thứ Bẩy, anh có làm gì không, tôi đến đón anh đi chơi nhé!

Không biết nói sao, tôi chỉ lẳng lặng gật đầu. Thứ Bẩy, tôi như người mộng du, chân tay run rẩy, đi ra đi vào. Thiện, bạn cùng phòng với tôi, cười hí hí:

- Thôi, chết mày rồi! Phen này trốn đi đâu cho thoát!

Tôi chỉ cười ậm ừ vì lòng tôi rối beng lên.

Đúng 9 giờ sáng, cô giáo đến. Tôi ấp úng rủ luôn Thiện đi, cô cười, gật đầu, nói “tốt lắm!” và ra xe trước. Dáng đi uyển chuyển, bộ mông mềm mại lắc lư như hai chiếc gối bông tròn đầy làm hồn tôi xôn xao. Hai đứa tôi ra xe, vừa đi vừa nói chuyện linh tinh, lang tang. Miranda đưa chúng tôi đi ăn, rồi đưa ra biển.

Biển hôm ấy mát rượi. Từng cụm mây trắng nhỏ lững lờ trên cao. Bãi biển vắng người, chỉ có vài cặp nhân tình dắt nhau đi tản bộ. Tay họ ôm vòng lấy nhau, âu yếm. Thiện thọc tay vào túi quần jean, đi nhặt mấy vỏ ốc mầu trên cát, còn cô giáo và tôi ngồi lại trên một đụn cát. Cô Miranda nhìn tôi cười, hỏi tôi ở Việt Nam có gần biển không. Tôi tả cho cô nghe về biển Vũng Tầu, về các ruộng muối và về khoảng rừng sát, ngập mặn có những loại cá bò lên cây, và về những đồi cát trắng mênh mông cũng như biển Texas này… Không hiểu sao, tôi ngẫu hứng lại nói về chuyện bà Hồ Xuân Hương với những bài thơ trữ tình, tiếu lâm làm cô giáo cười như nắc nẻ. Và điều bất ngờ đến. Mới đầu thì hai chúng ngồi cách nhau, nhưng dần dần, ngó qua ngó lại, thì một lúc sau, đã ngồi sát nhau tự bao giờ. Cô giáo dựa lưng vào lưng tôi, ngả đầu về phía sau, nghe tôi dịch thơ Hồ Xuân Hương kể chuyện “trái mít”, và “đu giây”, về phụ nữ Việt Nam với cái yếm đỏ… Miranda thích thú lắm và nói:

- Quê hương anh có nhiều điều lạ lắm, mà tôi chưa hề nghe nói đến bao giờ. Lạ nhất là ai cũng biết làm thơ! Cả người dân quê, thuyền chài đều làm được thơ. Hay quá!

Tôi cười:

- Đó là nét đẹp hiếm có của dân tôi. Ai cũng nói thành thơ được.

Chúng tôi thủ thỉ với nhau như thế đến chiều thì ra về. Trên đường về, không ai nói với ai câu nào, hình như tâm tình có nhiều chuyển biến.

Từ đó, thỉnh thoảng, khi đến giờ “break”, tôi lên bàn cô giáo trò chuyện trước cặp mắt ghen tị của đám học trò, nhất là mấy tên Iran, Iraq râu rìa. Chúng sợ tôi nổi cục nên chẳng dám xía vô. Có lần, tôi hỏi cô về tiếng Spanish, và nhờ cô dịch giùm các câu: “Tôi yêu cô lắm!”, “Cô có yêu tôi không?”… Cô ngước cặp mắt long lanh, hồ thu của cô, nhìn tôi và dịch. Tôi lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi thuộc, rồi thỉnh thoảng buột miệng nói với Miranda câu đó để nhìn thấy cặp mắt kia soi thẳng vào trái tim tôi, nóng bỏng.

Và cứ như thường lệ, cứ sáng thứ Bẩy, nàng đến đón chúng tôi đi chơi đến chiều mới thả hai đứa tôi về lại phòng ngủ. Việc đi chơi này kéo dài nhiều tuần lễ liên tiếp. Tôi kể chuyện tiếu lâm Việt Nam cho cô nghe để cô cười nắc nẻ. Tôi kể chuyện bậy lắm. Chuyện một bà mẹ uống thuốc ngừa thai, nhưng vẫn đẻ. Khi đẻ, bà cằn nhằn với bác sĩ đã cho bà uống thuốc dỏm. Bác sĩ chẳng nói gì, chỉ tiến đến nôi thằng bé, cầm tay nó lên và cố vạch tay nó ra, nhưng thằng bé nắm chặt quá, đến nỗi phải nhờ cô ý tá phụ tay mới vạch được ngón tay nó ra. Khi bàn tay mở ra, bác sĩ gọi bà mẹ, “Nhìn đây! Đâu có phải tôi cho bà uống thuốc dỏm đâu!” Bà mẹ cúi đầu nhìn xuống và thấy viên trong lòng bàn tay nắm chặt của đứa bé là viên thuốc ngừa thai!

Miranda cười không ngớt. Mỗi tiếng cười của nàng như trái phá nổ tung trong tim tôi nhất là khi nàng nghoẹo đầu, mái tóc nàng cũng xổ ra, lượn bay như những cánh chim, cánh bướm, đẹp vô cùng.

Một hôm, bất ngờ, Miranda rủ tôi đến nhà chơi vào thứ Bẩy, rồi ở lại ăn cơm tối với cô. Dĩ nhiên, tôi rủ Thiện cùng đi, vì tôi không có gan lại nhà nàng tiên đó một mình, nhất là ngại phải gặp chồng cô! Ba chúng tôi lên đường, đến nhà cô là một gian nhà xinh xắn giữa một khu vườn tịch mịch. Điều bất ngờ hơn là khi vừa đến cửa, thì chồng cô xuất hiện. Ông chào chúng tôi, bắt tay và xách cặp tay nhỏ đi luôn, sau khi chúc chúng tôi ở lại vui vẻ!

Hai đứa tôi lập cập bước vào nhà, không hiểu sao chồng cô lại bỏ đi, không tiếp chúng tôi. Kỳ thị chăng? Không phải! Thấy chúng tôi hơi chưng hửng, Miranda giải thích là chồng cô muốn chúng tôi tự do vui chơi, vì ông là một chuyên gia khoa học, suốt ngày ngồi tính toán, không quen chuyện trò với người lạ. Thôi, kệ, chúng tôi cứ vui với nhau, ăn nhậu, uống cà phê, nghe nhạc, thỉnh thoảng ngưng lại để cho con nàng ăn, đi tiểu tiện và chơi. Thằng bé ngoan quá, chẳng đòi mẹ gì cả, cứ ngồi trong cái nôi rộng mà chơi một mình. Lâu lâu mẹ nó mới bế lên, cho ăn, chơi chừng mươi mười lăm phút lại bỏ cháu bé xuống nôi, rồi quay qua nói chuyện với tôi. Đến khi thằng bé ngủ, thì hai đứa khiêu vũ. Thiện không quen nhẩy đầm, nên chỉ có hai đứa tôi ôm nhau nhẩy hết bài này đến bài khác. Và vì chính tôi cũng nhẩy không giỏi, nên nàng phải chỉ cho tôi những điệu mới. Tay học trò này cứ mê đi trong vòng tay cô giáo cho đến tối, cũng không thấy chồng nàng về. Kệ, tôi cũng chẳng hỏi. Lại ăn, và xem album của nàng. Ba đứa chụm đầu vào nhau, mở từng trang giấy… Đến khuya, Thiện mệt quá, lăn ra sa-lông ngủ thẳng cẳng. Còn tôi và nàng.. ngồi đối diện nhau trước cái bàn ăn nhỏ, nói chuyện rù rì. Bốn mắt nhìn nhau say đắm. Đến một lúc, không thể kìm hãm được sự sôi nổi trong lòng, tôi với tay qua, nắm lấy tay nàng. Miranda không những để yên tay nàng trong tay tôi mà còn nghiêng người qua, hé mở nụ môi đẹp như hai cánh hồng nhung, mời mọc. Bộ ngực nàng hình như trắng thêm, nở căng hơn, khiến tôi nhìn thấy cả nhịp đập của tim nàng phập phồng dưới làn da trắng nõn và vì cùng một tần số yêu nhau, tim tôi cũng cùng chung nhịp với tim nàng, và đập rất mạnh, đến nỗi tôi có thể nghe được cả tiếng hai trái tim cùng rung lên một nhịp. Trong một thoáng mất tự chủ, tôi cũng chồm người tới trước, để thấy hơi thở nàng dồn dập ngay trên môi…

Bất ngờ, ngay giây phút khởi đầu cho một mối tình say đắm ấy, tôi chợt nhìn thấy sau lưng nàng, trên tường, hình tượng Chúa đóng đinh! Hình như mắt Chúa đang nheo lại, u buồn lắm… Con ạ! Ngừng tay ngay! Nguy hiểm!

Và chỉ trong sát na ấy, tôi khựng lại như bị ai đóng đinh vào chân tay mình. Người tôi rũ xuống, bàn tay cầm tay nàng bỗng lỏng ra. Tôi thở một hơi dài, và ngồi lại vị trí cũ.

Nàng… có lẽ đang say mê với một nụ hôn ác liệt, chưa hiểu ý tôi, còn nhìn tôi, chưng hửng. Tôi nhè nhẹ lắc đầu, quay đi…

Đêm hôm ấy là đêm dài nhất trong cuộc đời trai trẻ của tôi với những chiến đấu, lúc thắng lúc thua, khi vì bản năng, muốn chồm lên cho một cuộc ái tình tuyệt đẹp, khi lại tự trách móc mình tội lỗi, xấu hổ, yêu một người có chồng, thiệt bậy bạ… Đôi khi tôi phải cấu tôi thật mạnh cho tỉnh người, khỏi mê đi mà bước vào phòng nàng, mở hé cửa! Sáng ra, tôi mệt phờ phạc như sắp chết, nói không ra hơi. Nàng hiểu hết, lẳng lặng pha cà phê cho cả hai chúng tôi, rồi đưa chúng tôi ra về.

Thứ hai, đi học như thường lệ, nhưng không còn líu lo như hai con chim nhỏ khi tới giờ “break” nữa. Và một tuần trôi qua quá dài, tưởng như môt thế kỷ. Đến thứ Sáu, thì nàng mới mở lời là sáng mai, sẽ đón chúng tôi ra lên núi chơi. Tôi gật đầu và suy nghĩ liên miên. Liệu có nên tiếp tục gặp nàng nữa không? Gặp để làm gì? Nếu sơ sẩy chân tay, thì một tội nặng sẽ xẩy ra. Tôi sẽ thành tên ăn trộm, ăn trộm mất trinh tiết của một người phụ nữ từ một người đàn ông đáng kính. Thôi, thì thôi nhé, có ngần ấy thôi…

Sáng thứ Bẩy, thay vì ở nhà chờ nàng tới, tôi gọi điện thoại hẹn đi chơi với bà Price, một nhà báo da trắng khoảng trên 40 tuổi, đã ly dị, nhưng rất dễ thương, có hai đứa con gái 17, 19 cũng phổng phao, đẹp tiên sa, cá lặn. Bà Price vui vẻ nhận lời, phóng xe đến đón tôi và Thiện ra biển chơi!

Tụi tôi chơi rất vui. Vì muốn quên đi hình ảnh nàng đang bị tôi cho “leo cây”, tôi đùa với hai cô con gái tối đa. Chúng tôi chơi tuột dốc từ trên đỉnh đồi cát xuống, để lăn lộn, ôm chầm lấy nhau. Rồi chạy đuổi như con nít… có lúc tay tôi chộp vào bộ ngực mềm bốc lửa của hai cô con gái làm các cô cười hinh hích. Rồi ăn cà-lem chung với nhau. Bà mẹ cứ ngồi cười nhẹ nhàng, mặc cho chúng tôi dỡn hớt mà không nói gì. Đến tối, bà chở chúng tôi về nhà, ăn và ngủ chèo queo trong phòng khách. Cô con gái 17 tuổi cũng nằm chung với chúng tôi trên thảm, nói chuyện tiếu lâm như giặc. Mấy cô bé nghe tôi kể chuyện cười lăn lộn một lúc rồi lăn ra ngủ khò trên thảm. Còn tôi, suốt đêm nằm ngửa mặt nhìn trần nhà mà thở dài, mặc dù tôi chỉ cần với tay ra là đụng phải môt tấm thân mềm mại….

Thứ Hai, một buổi sáng nặng nề như đeo cối đá. Tôi vào lớp, không nhìn nàng, lẳng lặng ngồi vào ghế. Nàng cũng không nhìn tôi, mà cúi xuống tập sách mà nàng định giảng hôm đó. Bất chợt, tôi thấy có giọt nước mắt rơi xuống… Rồi một giọt nữa… Hoảng hốt, tôi phóng lên bàn cô giáo. Nàng nói mà không nhìn tôi:

- Em biết cách xử sự của anh rồi!

Nàng dùng chữ “policy” trong câu (I know your policy now!) có nghĩa là nàng đã đoán ra được lý do tại sao tôi cho nàng “leo cây”, nhận lời đi chơi với nàng rồi lại đi chơi với người khác. Tôi ú ớ không biết nói sao, chỉ khe khẽ nói, “Anh xin lỗi, xin lỗi trăm lần!” Nhưng nàng vẫn khóc tỉnh bơ, trước mặt cả lớp đang nhìn nàng thắc mắc. Chắc chúng tưởng tôi đã “làm gì” nàng rồi! Tôi phải xuống giọng hai, ba lần:

- Đừng khóc! Đừng khóc! Anh xin em mà!

Nàng vẫn khóc. Thấy không thể thuyết phục bằng cách thông thường, tôi dọa:

- Nếu em buồn quá như vậy, thì anh xin về Việt Nam ngay hôm nay, không học nữa!

Nghe tôi dọa, nàng giật mình, nhìn lên, níu lấy tay tôi:

- Đừng! Đừng về Việt Nam nhé! Học cho xong khóa đã!

Tôi bám lấy cơ hội, nói luôn:

- Thế thì em cười đi! Anh hứa sẽ không về, nếu em cười!

Nàng cười liền. Nụ cười của nàng làm tôi muốn đứt ruột! Không muốn cho bạn bè xầm xì thêm nữa, tôi về chỗ ngồi để hồn tôi bay ra ngoài cửa sổ! Sao gió hôm nay lại lạnh kinh hồn? Sao mây hôm nay lại ủ rũ như có đám tang?

Kể từ hôm ấy, chúng tôi không đi chơi với nhau nữa. Tôi đi tìm vui một mình bằng những bước chân âm thầm trên đường phố vào cuối tuần cho đến ngày mãn khóa, tôi đưa nàng tấm bằng tốt nghiệp để nàng ký tên vào phía sau, cùng với các ông thầy, bà giáo khác. Nàng viết một câu mà sau mấy thập niên rồi, tôi vẫn nhớ:

“Anh là người đàn ông lạ lùng nhất trong đời tôi. Tôi yêu anh vô cùng và mong có ngày anh trở lại với tôi.” (Youre the most wonderful man in my life. I love you very much and hope that someday, you will come back to me.) Ký tên: Miranda!

Miranda! Miranda! Đã nhiều thập niên rồi, tôi vẫn còn nhớ đến nụ cười của nàng, dịu dàng như cỏ mùa Xuân và nóng bỏng như mặt trời xích đạo. Còn em, có lần nào nhớ đến tôi không?

Chu Tất Tiến


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 01/Oct/2012 lúc 6:44am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23864
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 05/Oct/2012 lúc 6:38am
NHÌN NHỮNG MÙA THU ĐI
 


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 05/Oct/2012 lúc 6:39am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 08/Oct/2012 lúc 8:40pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 159 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.445 seconds.