![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Chuyện Linh Tinh | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 109 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23694 |
![]() ![]() ![]() |
Chuyện tình _ Thời Chinh ChiếnNăm 1973 hiệp định Paris được ký kết, thiên hạ vui mừng vì tưởng chiến tranh đã chấm dứt. Nhưng không, miền Bắc vẫn chuyển quân ồ ạt vào Nam. Tiếng súng vẫn nổ đều đều khắp nơi như khi chưa ký kết hòa ước. Miền Bắc kiên trì, và quyết tâm thôn tính cho được miền Nam. Thư bị thương tích một lần nữa trong lần Bắc quân tấn công định phá cây cầu do đại đội Địa Phương Quân canh phòng. Pháo địch như mưa lên hầm trú ẩn. Thư chỉ huy Đại Đội, đẩy lui nhiều đợt tấn công ào ạt. Nhờ trọng pháo yểm trợ, địch cay đắng rút lui khi trời gần sáng. Buổi sáng, xác địch ngổn ngang bên ngoài, toàn là trẻ con mang áo quần bộ đội, nhiều thân thể trần truồng, mà háng còn chưa mọc lông măng. Nhìn xác địch mà lòng Thư tan nát, nước mắt chảy dài thương cảm đám trẻ em vô tội, bị xua vào chiến trường thí mạng, cho cuồng vọng u mê. Khi Thư và Trúc tính đến chuyện cưới hỏi, thì miền Nam mất. Thư đi tù cải tạo. Tưởng đi “học tập” hai tuần rồi về như thông cáo. Trúc hy vọng, từ nay hai người sẽ mãi mãi bên nhau, xây đắp tương lai trong một đất nước thanh bình sáng ánh tương lai. Nhưng rồi dân miền Nam biết bị đánh lừa, tù tội khổ sai được mang mỹ từ là Học Tập Cải Tạo. Trong tù đói khát, thất vọng, không biết ngày về, Thư mừng vì còn độc thân, chưa có vợ con, chưa trách nhiệm. Những tù nhân khác, ngoài nỗi cực nhọc, lo âu cho bản thân, còn có mối lo lớn khác gởi ra ngoài trại tù, thành những tiếng thở dài đêm đêm, là vợ con làm sao mà sinh sống, ai chăm sóc nuôi nấng trong xã hội mới đầy khó khăn này? Thỉnh thoảng, Thư cũng nghĩ đến Trúc, đến những kỷ niệm đẹp đẽ êm đềm của thời tuổi trẻ, tình yêu tô thắm ý nghĩa cho tháng ngày dễ thương đó. Thư thấy quyết định đã giữ thế độc thân trong thời chiến là sáng suốt, dù bây giờ, không ai thăm nuôi, tiếp tế thực phẩm, thuốc men. Nhưng Thư lại thấy tinh thần khỏe và nhẹ nhàng hơn bạn bè khác, họ biết vợ con trăm ngàn khổ cực, đói khát, thiếu thốn bên ngoài, mà còn phải chia cơm sẻ áo cho kẻ nằm trong tù. Bây giờ, có chết đi cũng thôi, khỏe, khỏi phải chịu đựng đọa đày dài ngày. Không vợ, không con, không trách nhiệm, chỉ tội cho người yêu ôm mộng tình dang dở. Năm năm tù trôi qua nặng nề, thân tàn ma dại, Thư được tha về. Tưởng như đã chết rồi lại được hồi sinh. Chưa kịp mừng vì thân xác thôi bị quản thúc, thì công an khu vực đến nhà, đuổi đi kinh tế mới theo chính sách của nhà nước.
Thư đến thăm gia đình Trúc. Hai người ôm nhau cùng khóc trong nỗi niềm vui mừng gặp gỡ. Bố mẹ và năm chị em Trúc xanh xao, mặt dài ra, trong ánh mắt không còn niềm vui, tinh anh hạnh phúc như thuở nào. Cả năm chị em vẫn phòng không chiếc bóng. Thư hỏi lý do, chị Hai Huệ thở dài chua chát:
“Thời buổi này, chẳng còn thanh niên ngu dại nào dám xâm mình cưới vợ. Tương lai đen kịt trước mắt. Khó khăn, đói khổ hành hạ, kiếm cho ra miếng bỏ vô dạ từng ngày chưa xong. Đời sống lại bất an. Bị đe dọa thường trực. Lấy nhau để đem nhau vào ngõ cụt sao! Quan trọng hơn hết là đàn ông cùng trang lứa, đã chết nhiều trong cuộc chiến tranh dài, lớp còn lại thì rủ nhau đi tù, chạy dạt ra ngoại quốc lánh nạn. Thanh niên trong tuổi lập gia đình trở thành hiếm hoi, khó tìm. Bọn con gái tụi này, không còn đàn ông để nghĩ đến, mà có nghĩ đến, cũng sợ hãi tương lai. Lấy nhau để đem lại khổ đau cho nhau, và sinh con ra, cho chúng đói rách lầm than, cũng là một cái tội lớn. Chắc rồi bọn con gái tụi em sẽ chết già không chồng cả thôi anh ạ.” Thư đùa: “Thế thì, còn mấy anh Cán bộ miền Bắc đó.”
Cô Hai Huệ cười lớn: “Cán bộ miền Bắc, cán bộ miền Nam, ô hô, bọn họ cũng đã chết như rạ trên rừng Trường Sơn, chết gần mười lần hơn Quân đội miền Nam mình. Vả lại, anh nào may mắn còn sống sót, thì cũng mặt bủng da chì vêu vao, và đã có vợ có con ở đâu đó rồi. Ăn nói dóc láo hơn Cuội. Nói láo không biết ngượng miệng.. Lại xoi mói ti tiện nhỏ nhen. Bọn con gái tụi em, chỉ có đứa nào mặt mày chai đá lắm, mới dám muối mặt giao du thân mật với bọn họ. Anh có nghe câu ca dao thời đại:”
“Trai miền Nam như chim oanh vũ.. Thà chết già không chồng, còn hơn là…
Thư cười cắt ngang: “Chim oanh vũ đã bị vặt lông, bẻ cánh đem ướp muối nướng hết cả rồi cô Huệ ơi. Buồn thay cho những cành liễu rũ.. Thời đại bao tử trống rỗng này, củ khoai sùng cũng còn có chút ích lợi.”
Trúc và mấy cô em đồng hỏi: “Thế thì anh có dám ngậm củ khoai sùng không?”
Thư lắc đầu: “Thà chết còn hơn.” Thư không có hộ khẩu Thành phố, sống bất hợp pháp bằng giấy tờ giả do công an bán ra. Lang thang tạm trú nay đây mai đó. Đạp xe thồ, ngày có khách ngày không, cũng đói rách đắp đổi qua thời gian. Những khi có dư chút tiền, đến chở Trúc đi chơi, ngồi bên bờ sông chuyện trò, uống chung ly nước ngọt, chia nhau miếng bánh, củ khoai. Tình yêu như sương như khói. Cả hai, đều không dám nghĩ đến tương lai xa hơn ngày mai.
Trúc nói: “Tương lai của đất nước này đã đen như mõm chó, nhưng sẽ còn đen tối hơn, còn gian khổ hơn nữa. Đây chưa phải là tận đáy của địa ngục như người ta tưởng. Phải đi ra miền Bắc một lần, thấy tận mắt, nghe tận tai, tâm sự của những người thân ngoài đó, mới nhận thức đứng đắn hoàn cảnh đất nước hơn. Họ cho rằng, chúng ta đã sung sướng thế này, mà còn kêu ca, họ không hiểu nổi.” Trúc nắm chặt tay Thư nói: “Giá như chúng ta đi vượt biên được, thì mọi sự đều giải quyết dễ dàng. Chúng ta sẽ xây dựng lại tương lai hạnh phúc, và nuôi nấng con cái cho thành người hữu dụng.” ![]() còn tiếp.... |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23694 |
![]() ![]() ![]() |
Chuyện tình _ Thời Chinh ChiếnThư thở dài thành tiếng lớn. Bữa đói, bữa no, lo cho cái dạ mỗi ngày chưa xong, lấy đâu ra vàng để đi vượt biên.
Một lần Thư và Trúc ôm nhau trong căn phòng vắng. Hạnh phúc chan hòa. Quên hết cả trời đất. Trúc thúc giục:
“Thương em đi anh! Giữ gìn để làm chi nữa! Cả đất nước, cuộc sống, tương lai, đều mất sạch rồi. Còn gì để tiếc?”
Siết chặt Trúc trong vòng tay, Thư thì thầm: “Anh có bổn phận giữ gìn cho em. Anh không thể làm tổn thương em được.”
Trúc gục mặt vào ngực Thư và khóc rấm rứt.
Hai hôm sau, Trúc đến tìm Thư và hớn hở báo tin mừng: Gia đình Trúc được nước Pháp chấp nhận cho đi tị nạn, vì trước đây, có thời gian bố Trúc đã làm việc cho một công ty người Pháp. Thư mừng, ôm Trúc và hôn tới tấp. Thư thì thầm:
“Mừng em thoát khỏi địa ngục trần gian.. Trên đất nước này, con người còn thua con vật. Sống còn tệ hơn chết. Mừng em sẽ được tái sinh, làm lại kiếp con người có nhân cách xứng đáng.” Trúc và Thư gặp nhau đều đặn hơn trong thời gian chờ đợi đi Pháp.. Trong lòng Thư vui sướng hân hoan, vì Trúc sẽ thoát, nhưng đôi khi cũng buồn thấm thía vì sắp đến ngày chia cách đôi đường.
Trúc hớn hở theo gia đình đi Pháp tị nạn. Tự do quan trọng hơn tình yêu, hơn cả mạng sống. Thư ở lại quê nhà, cũng quay quắt tìm đường vượt thoát, nhưng chẳng thành công. Nguyên nhân chính là yếu kém tài chánh và thiếu may mắn. Rồi chương trình nhân đạo H.O của Mỹ cũng đem Thư ra khỏi thiên đường xã hội chủ nghĩa. Ra đi bằng đường hàng không, yên lành, an toàn, không bị truy lùng bắt bớ, chẳng lo bão tố hoặc hải tặc Thái Lan. Xem như trời đãi, được đền bù những khổ nạn đã trải qua trong bao năm dài.
Hai năm sau ngày đến Mỹ, Thư đã tạm ổn định cuộc sống nơi miền đất mới, vô tình biết được tin tức của Trúc. Nàng vẫn phòng không chiếc bóng. Trước đây, Trúc tưởng phụ nữ cứ ra khỏi Việt Nam, muốn lập gia đình, là chọn được ngay những ông chồng đàng hoàng, giàu có, tử tế. Nên Thư không dám liên lạc, sợ khuấy động cuộc sống yên lành của gia đình Trúc.
Thư quyết định đi thăm Trúc. Xin phép nghỉ hai tuần. Thuê khách sạn tại Quận 13 Paris. Nghỉ ngơi một hôm cho lại sức, rồi thăm thành phố Paris mà lòng cứ nôn nao nghĩ đến Trúc. Không biết sau bao nhiêu năm, Trúc bây giờ ra sao. Không biết gặp lại nhau, có ngỡ ngàng thất vọng, hay tình cảm ngày xưa đã phai nhạt theo thời gian cách xa. Trong trái tim Thư, tình cảm dành riêng cho Trúc vẫn đầy ắp. Một ngày trời âm u gió lộng, Thư đi bộ đến tận ga Universitaire, bắt chuyến tàu đi về hướng Nam thành phố. Mua vé xuống ga M***y Palaiseau. Con tàu vừa khởi hành thì mưa như xối nước quật xuống ào ào. Thư nhìn ra cửa kính, thấy cây cối vật vã, mưa xóa mờ cảnh vật. Con tàu lầm lũi chạy trong mưa xối xả và gió thốc từng hồi. Trời đất đẹp và buồn, nhưng lòng Thư thì hân hoan rộn rã.
Ra khỏi ga M***y Valeseau, mưa đã nhẹ hạt, Thư che dù đi bộ thêm chừng mười lăm phút đến đường Gustave Flaubert, có khu chung cư mà gia đình Trúc cư ngụ. Hồi hộp bấm chuông. Cửa mở ra, Trúc đón Thư với nụ cười rạng rỡ, hai vòng tay ôm choàng lấy nhau, nước mắt vui mừng rưng rưng. Tưởng như nằm mộng, họ ôm nhau không rời.
Một hồi lâu, tiếng Hai Huệ nhắc nhở: “Thôi, vào ăn đã chứ, thức ăn nguội rồi đó.”
Thư bắt chước Tây, ôm từng cô một, cọ má, rồi chúm môi hôn gió, phát ra một tiếng “chụt”. Định hỏi thăm sức khỏe bố mẹ các cô, nhưng Thư thoáng thấy hình ông bà trên bàn thờ.
Trên bàn đã bày đầy các món ăn. Trúc kéo ghế cho Thư và ngồi bên cạnh ríu rít chuyện trò. Năm chị em gái, tóc đều muối tiêu, chưa ai lập gia đình. Họ ở với nhau hòa thuận, an vui với cuộc sống đơn giản.
Trong bữa ăn, năm chị em tranh nhau nói cười vui nhộn, trêu chọc nhau không ngớt. Bữa ăn kéo dài gần hai giờ. Sau khi ăn xong, dọn bàn, mỗi người một việc. Thư thấy năm chị em đứng sắp một hàng dài cùng rửa bát đĩa. Người đầu gạt bỏ thức ăn thừa, chuyền qua cho người thứ hai sát xà-phòng, rồi giao cho người thứ ba xối nước, người thứ tư tráng nước sạch, người thứ năm lau khô và xếp vào tủ. Họ vừa làm việc, vừa kể chuyện ríu rít. Thấy Thư nhìn với đôi mắt ngạc nhiên, một cô giải thích: “Ban đầu tụi em chia nhau rửa bát, mỗi người trách nhiệm một ngày. Nhưng rồi cũng thấy không công bằng, vì có ngày nhiều, có ngày ít. Vả lại, làm một mình không vui bằng rửa tập thể. Luân phiên đứng trong hàng, không ai phàn nàn ai được cả.” Thư nói: “Thấy mấy chị em vui vẻ hạnh phúc quá. Chắc các cô không bao giờ biết buồn. Sống chung với nhau, vui thế này, nên không ai muốn lập gia đình cũng phải.” Cô Lài cười: “Không phải chẳng muốn lập gia đình đâu anh ạ. Ai cũng muốn có chồng, nhưng tìm không ra người xứng đôi vừa lứa. Vả lại, chúng em cũng đã quá tuổi xuân thì, mà lại làm cao, không chịu lấy những người thấp kém. Chỉ có chị Trúc khóa cửa buồng tim chờ đợi người tình lý tưởng.”
Trúc mắng em: “Con khỉ! Mày biết gì mà nói?” Cô Hai Huệ đùa: “Năm chị em tôi lập thành một nội các thu hẹp. Tôi là Bộ Trưởng Nội Vụ, lo tổng quát việc gia đình, giữ an ninh trật tự, phân xử các bất đồng. Trúc là Bộ Trưởng Kinh Tế Tài Chánh, lo giữ tiền bạc, ăn tiêu trong gia đình, làm sao cho tiền đừng thiếu, và khi có thừa thì đầu tư. Cúc là Bộ Trưởng Giao Thông, lo việc chuyên chở, lái xe cho cả nhà, trách nhiệm nặng nề và vất vả nhất. Hường là Bộ Trưởng Kiến Thiết, khi nhà có gì hư hỏng, cần sửa chữa tu bổ, thì tìm người lo giúp, tưởng là nhẹ, nhưng công việc cũng lu bu lắm. Còn Lài là Bộ Trưởng Thông Tin Văn Hóa, lo mua các máy móc như truyền hình, máy vi tính, điện thoại cầm tay, băng nhạc, đĩa, kinh, sách, truyện.. Làm sao cho các sinh hoạt giải trí được vui nhộn quanh năm, không nhàm chán.”
Trúc nhìn qua Thư và hỏi: “Nếu có anh Thư gia nhập nội các này, thì nên bổ nhiệm cho anh bộ nào đây?”
Cô Huệ đáp liền: “Bộ Trưởng không bộ nào. Anh chấp nhận việc bổ nhiệm nhé!”
Đêm đó, cả sáu người ngồi bên bàn dài, hàn huyên tâm sự. Uống hết hai chai rượu vang ngọt, mấy đĩa bánh khô lạt cùng hộp phó-mát mặn mùi nồng nặc. Mấy bình trà thơm và cà-phê cứ châm thêm mãi. Các cô thay phiên nhau kể chuyện về những ngày vui xưa, thời tóc còn xanh màu, những gian khổ khó khăn đói khát trong giai đoạn miền Bắc cai trị, và những vui buồn thời mới đến quê hương mới tị nạn. Rồi thay phiên nhau ca hát. Thư cũng tham gia, hát mấy bài tình ca. Khi Trúc yêu cầu đọc thơ, Thư hứng khởi, ngâm nga:
“Một lần anh chợt nhớ
Dòng sông từ muôn thuở
Tưởng không ngày hội ngộ.
Không gian nào đau khổ?
Nước mắt chưa lần đổ,
Cuộc vui hàn huyên kéo dài cho đến gần sáng. Trúc và Cúc nhường phòng cho Thư ngủ. Nằm thao thức chưa chợp mắt được, Thư nghe tiếng cửa phòng mở nhẹ, Trúc dè dặt bước, luồn tay vào tóc Thư, rồi nằm xuống bên cạnh. Hai vòng tay ôm nhau khắng khít. Những nụ hôn êm ái, nhẹ nhàng. Trúc thì thầm bên tai Thư: “Từ nay, chúng ta mãi mãi có nhau. Không còn gì ngăn trở được nữa. Cám ơn Trời đất cho đem anh đến cùng em.” Im lặng một lúc, Thư nói khẽ vào tai Trúc: “Chậm rồi Trúc ạ, Anh bị ung thư đến thời kỳ cuối. Bác sĩ bảo anh không còn sống hơn được sáu tháng nữa.” Trúc bật khóc nức nở: “Trời ơi, sao duyên phận em hẩm hiu đến thế này?” – Bỗng Trúc vùng dậy, nắm hai vai Thư mà lắc và nói với giọng quả quyết – “Không, Còn nước thì còn tát. Anh phải sống, để sống với em.. Em không thể mất anh được. Cứ tin tưởng rồi phép lạ sẽ đến. Không có quyền tuyệt vọng.”
Trúc theo Thư về Mỹ.
Trước đây, Thư không muốn chịu xạ trị cũng như hóa trị để kéo dài đau đớn trước khi lìa đời. Bởi rồi thế nào cũng phải chết. Được chết yên lành thì sung sướng hạnh phúc hơn. Nhưng bây giờ, Thư thấy cần sống. Sống cho Trúc. Sống cho tình yêu từ lâu dang dở.
Thư và Trúc đã đem lại cho nhau những ngày tháng tuyệt vời, chan hòa thương yêu. Thư chuyên tâm chữa trị. Cả thuốc Tây cùng lúc với thuốc lá cổ truyền. Bác sĩ ngạc nhiên với những kết quả càng ngày càng khả quan. Những u bướu nhỏ lại và tan dần.
Mọi người đều nghĩ rằng mầu nhiệm của tình yêu quả có thật.
Tràm Cà Mau |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23694 |
![]() ![]() ![]() |
Đường Về Quảng Trị
Đường về Quảng Trị xa xôi, Nhìn lên, thấp thóang trên mây, Đường về Quảng Trị Gio Linh, Về thăm: Cửa Việt, Cửa Tùng, Đường về Quảng Trị bần thần… Giặc Hồ man rợ bất nhân, Giang sơn gặp lúc suy vi, Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 25/Aug/2021 lúc 8:00am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23694 |
![]() ![]() ![]() |
![]() |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23694 |
![]() ![]() ![]() |
"CHIỀU MƯA BIÊN GIỚI" Ở HAI ĐẦU TỔ QUỐC <<<<<Tác giả: Trần Văn Thọ - Nhạc: Chiều mưa biên giới![]() Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 03/Sep/2021 lúc 7:38am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23694 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23694 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23694 |
![]() ![]() ![]() |
Một Đời Dang DởKhi còn ê a ở bậc tiểu học, gia đình Nguyệt ở chung một xóm với Tuấn. Thật
ra, mấy chục gia đình trong xóm đều biết nhau và thân nhau đến độ mọi chuyện
vui buồn dù nhỏ đến đâu họ cũng biết cả, nếu không muốn nói là biết từ ngoài
ngõ, biết vô trong nhà.
Nguyệt ở cách Tuấn một cái hàng rào, chỉ cần ra sau vườn là có thể trông thấy nhau và chỉ một cái ngoắt tay là tụi nó có thể tụm năm tụm ba bày những trò chơi vui nhộn của tuổi thơ. Cách nhà Nguyệt có thằng Cu Tám, thằng Dũng, con Kim Anh và một lô con nít cũng sàng sàng lứa tuổi với nhau. Tụi nó thường tham dự những trò chơi như đánh bi, đánh thẻ, ù mọi, đánh dây thun... sau giờ tan học và những ngày nghỉ cuối tuần. Không biết gia đình của Nguyệt đã ở bên cạnh nhà Tuấn mấy đời rồi, nhưng từ ngày bắt đầu cắp sách đi học thì tụi nó đã thân nhau như ruột thịt. Học chung một lớp từ cấp vỡ lòng, đi về quấn quít bên nhau. Tính tình của Nguyệt rất giống con trai, gặp chuyện đánh lộn với mấy thằng nhóc xóm khác là cô bé nhảy vô tham dự không thua kém mấy thằng Cu Tám, thằng Dũng trong xóm. Nguyệt có một biệt tài là nhào vô cào túi bụi vào mặt đối phương mỗi lần đụng trận, bởi vậy biệt danh “Nguyệt Cào” được bọn con trai con gái ở mấy xóm kế cận đặt cho con bé nghĩ cũng rất xứng. Thế nhưng, Nguyệt bao giờ cũng được đám con nít trong xóm nể nang, bởi tính nàng rất ngay thẳng và chơi với bạn là binh vực hết lòng. Với Tuấn, Nguyệt luôn luôn nhường nhịn, bởi một lý do rất dễ hiểu là Tuấn thường giúp Nguyệt làm những bài tập ở nhà. Thỉnh thoảng xảy ra những xích mích nhưng hầu như lần nào Nguyệt cũng làm hòa trước. Tuấn cũng rất tinh nghịch, nhưng thấy ngón “cào” của Nguyệt mỗi lần ra trận với bọn con nít xóm trên thì cũng lạnh người. Lắm khi thua những trò chơi như đánh dây thun, đánh bi, Tuấn tức đến nhức đầu nhưng đành chịu vì Nguyệt rất có tài, bất cứ một trò chơi nào có ăn thua là Nguyệt đều vơ ráo. Bọn thằng Cu Tám, Dũng, Liên, Thoa... đôi khi rất bực vì Nguyệt bao giờ cũng thắng trận, nhất là trò chơi ăn thua chẵn lẻ bằng dây thun. Bởi lần nào bọn nó dành dụm tiền hàng quà để mua dây thun, cầm chưa nóng tay thì đã cúng hết cho Nguyệt vào những chiều tan học. Tụi nó càng cảm thấy tức hơn khi Nguyệt hốt hết đống dây thun thắng trận kết thành một sợi lớn như con rắn để nhảy dây với đám con gái trong giờ ra chơi. Một hôm đứng bên cạnh Tuấn, nhìn chằm chặp vào bọn con gái đang vui đùa, Cu Tám tức bực lên tiếng: -- Thế nào tụi mình cũng phải đụng con Nguyệt một bữa mới hả giận: Tuấn tỏ vẻ đồng ý, nói ngay: -- Chiều nay mày cứ đi mua thêm một bịch dây thun, rủ thêm con Liên, Thằng Dũng cùng đánh thì tao có cách hạ nó. -- Mày nên nhớ là ngoài cách ăn thua bằng chẵn lẻ, hốt lú, con Nguyệt không bao giờ chơi những trò khác đâu. Đó là sở trường của nó mà. Tuấn nghiêm nghị làm ra vẻ quan trọng: -- Đó là nó hên thôi nhưng tao đã có cách, sẽ lấy hết dây thun của nó cho coi. Thật ra Cu Tám không mấy tin ở lời nói của Tuấn vì từ trước tới giờ, mười trận thì Nguyệt đã thắng hết tám. Thế nhưng lần này trông Tuấn có vẻ tự tin, Cu Tám hăng hái xuống bà Bảy mua hai bịch dây thun còn mới nguyên-xy. Ghé qua nhà Nguyệt, hắn vừa khoe dây thun vừa thách thức Nguyệt sang nhà Tuấn ngay để bày trận: -- Thằng Tuấn bảo tao kêu mày qua chơi, có cả con Liên nữa. Nguyệt cười nhẹ như có vẻ chắc ăn: -- Bọn bây có bao nhiêu sợi mà dám rủ tao? Cu Tám vừa gãi đầu vừa tỏ vẻ bực tức: -- Thì cứ mang hết đống dây thun của bà mới địch lại tụi này. -- Được, tao qua ngay. Tụi nó bốn đứa ngồi xuống sân xi măng, kẻ một đường gạch chẵn lẻ và bắt đầu ăn thua. Tuấn đề nghị: -- Nguyệt làm cái, vì mi có nhiều vốn? Nguyệt vừa tháo dây thun được kết thành sợi vừa cười: -- Tao chỉ làm cái năm ván và phải đặt lớn nghen? Nào đặt đi? Lẻ chẵn? Tuấn, Cu Tám và Liên cùng đặt bên lẻ. Nguyệt đếm từng sợi thun từ lòng bàn tay xin xắn: -- Lẻ, tao chung đây. Bao nhiêu sợi, tao chung đây? Qua năm ván Nguyệt đều thua, nàng phải tháo gần phần tư vốn, vừa chung vừa mỉm cười một cách tự tin là nàng gỡ lại: -- Thôi, tụi bây đứa nào làm cái đi? Tao sẽ đặt lớn vì còn phải về ăn cơm chiều. Bọn bây đánh nhỏ mất thì giờ quá! Cu Tám liếc Tuấn như muốn hỏi ý có bằng lòng cho Nguyệt đặt lớn hay không. Tuấn gật nhẹ: -- Đặt ba lần và có quyền đặt xả láng, ăn thua gì cũng thế thôi. Cu Tám làm cái một cách cẩn thận, có vẻ như rất tự tin. Thế nhưng sau ba ván, Nguyệt đặt trùm tẩy, vơ hết cả vốn lẫn lời của Cu Tám và Tuấn. Liên thì chỉ còn vài ba chục sợi đeo ở cườm tay và dường như con bé không muốn chơi nữa. Cu Tám và Tuấn
thua sạch, nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc: con tiep
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23694 |
![]() ![]() ![]() |
Một Đời Dang Dở tt..-- Tao còn 5 đồng, muốn bán cho tao thì tốt, nếu không tao phải chạy qua quán bà Bảy, mất công, mất thì giờ! Nguyệt cười thỏa mãn là đã hạ được bọn Tuấn chỉ trong vòng ba ván. Vừa sắp lại đống dây thun cho gọn gàng vừa nói với vẻ thách thức: -- Tao không thích bán lại dây thun, xui lắm! Nhưng mà nếu bọn bây muốn đi mua thì nhanh lên, tao chờ. Cu Tám đành phải phóng đến tiệm bà Bảy và trở lại với hai bịch dây thun mới tưng. Tám lên giọng có vẻ ngon lành: -- Lần này nếu thua con Nguyệt tao sẽ bỏ nghề. Thật ra Tuấn không muốn ăn thua với Nguyệt, nhưng lần nào chơi cũng bị nàng vơ sạch, nên đâm tức và về phe với bọn Cu Tám. Bọn nó lại ngồi xuống và ra điều kiện mới. Nguyệt lên tiếng: -- Đánh hết bịch dây thun của tụi bây, ăn thua gì tao cũng về nghen. Chơi lâu mạ la! Tao làm cái, đặt đi? Sau hơn 15 phút ăn qua chung lại, rốt cuộc bọn Cu Tám cũng nướng hết cho Nguyệt. Tuấn và nó tức đến ứa gan, hai lỗ tai Cu Tám đỏ như mồng gà. Tuấn liếc Cu Tám và cười nhẹ: -- Tao đầu hàng! Trong lúc Nguyệt đang sắp những chồng dây thun ngay ngắn để thu gọn chiến trường thì Tuấn nói nhỏ vào tai Cu Tám: -- Để nó đứng dậy tao sẽ có cách cho mày lấy lại dây thun, khỏi cần đánh. Cu Tám mở lớn đôi mắt nhìn Tuấn nghi ngờ: -- Cách gì? Thôi để ngày mai phục thù. Nguyệt sắp xong, đứng dậy, ôm cả đống dây thun vào lòng, mặt hí hửng. Nhưng vừa quay lưng ra về thì Tuấn đã nhanh như chớp nhào tới, chụp lấy quần Nguyệt tuột xuống. Bị tấn công bất thình lình và vì mắc cỡ, Nguyệt thả hết đống dây thun, túm lấy quần kéo lên. Con bé giận đến điếng người, nhưng không muốn nhào vô chơi ngón “cào” gia truyền mà chỉ đứng khóc thét lên, bỏ đống dây thun chạy băng băng vào nhà mách với mẹ Tuấn: -- Cô coi, Tuấn nó ăn hiếp con! Thấy Nguyệt khóc tức tửi, mẹ Tuấn an ủi: -- Thằng Tuấn ăn hiếp phải không? Để cô phạt nó cho. Răng? Nó đánh con ở chỗ mô? Đau không? Để cô kêu nó vào đây bắt qùi gối mới được. Nguyệt vừa khóc, vừa lắc đầu: -- Không, Tuấn không đánh con, nó chỉ tuột... con! Mẹ Tuấn vẫn chưa hiểu: -- Nó tuột cái gì của con? Nguyệt kể rõ đầu đuôi cho mẹ Tuấn nghe, bà cười cho sự tinh nghịch của Tuấn, nhưng vội vã gọi Tuấn vào nhà và phạt. Xoa vào đầu Nguyệt bà an ủi và không thể nhịn được cười: -- Cô sẽ cho nó quì tới mai để chuộc tội tuột cái quần... con. Đống dây thun vung vãi trên sân, Cu Tám thu gọn chiến trường và giấu một ít đằng sau hiên nhà. Nguyệt trở ra sân hốt đại mớ dây thun còn lại, lau khô nước mắt và chạy về nhà. Thế là sáng hôm sau vào trường đứa nào cũng biết về câu chuyện tuột quần và cũng kể từ đó, Tuấn được một tên mới là Tuấn “Tuột”. Nguyệt thì vẫn còn giận vì cứ nghĩ Tuấn đã chơi trò hạ nhục và làm liều. Còn Tuấn thì cho rằng Nguyệt đã làm hắn bị quì suốt buổi tối, có chơi thì có chịu việc mách người lớn là điều đáng giận. Cứ thế mà tụi nó không thèm nhìn nhau mỗi lần vào lớp học. Đã thế, Tuấn còn bị bọn con gái cùng lớp nói móc họng mỗi lần ra sân chơi, làm hắn càng thấy tức Nguyệt hơn. Bọn con gái thường xầm xì: -- Coi chừng thằng Tuấn Tuột bây ơi! Cũng phải mất hơn hai tuần sau chúng nó mới tìm cách chơi lại nhờ thằng Cu Tám làm môi giới. Một hôm Cu Tám qua nhà Tuấn chơi, leo lên cây hái ổi. Nguyệt ở bên này vườn nhìn thấy tụi nó chơi đùa cũng thích nhập bọn, nhưng vẫn còn dè dặt thì Cu Tám đã lên tiếng: -- Ê Nguyệt, qua đây tao cho ăn ổi? Con bé cắn móng tay rồi nói như trách móc:con tiep
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23694 |
![]() ![]() ![]() |
Một Đời Dang Dở tt..-- Tuấn đâu có cho tao qua! Thấy Nguyệt muốn qua chơi, nghĩ lại thấy tội nghiệp và cũng muốn làm hòa nên Tuấn lên tiếng mời: -- Thì qua đây chơi, nhưng cấm khóc và cấm mách má tao nếu... Có lẽ Nguyệt cũng định nói là Tuấn đừng có chơi ẩu làm xấu mặt Nguyệt, nhưng Cu Tám đã nhanh miệng: -- Qua chơi với điều kiện là không được... tuột. Cu Tám đắc ý cười say sưa. Nguyệt mắc cỡ. ***** Thế rồi thời gian trôi nhanh, thấm thoát bọn nó đã bắt đầu vào trung học. Nguyệt thi đậu vào Nữ Trung Học Đồng Khánh còn Tuấn thì phải qua Hàm Nghi. Bọn nó không còn đi về bên nhau như ngày xưa. Nguyệt lớn hẳn ra, điệu bộ và e thẹn như một thiếu nữ mỗi lần gặp Tuấn. Càng lớn Nguyệt càng đẹp. Hết bậc trung học đệ nhất cấp, chúng nó ít qua lại với nhau như thuở còn bé, mấy đứa bạn cùng lứa trong xóm cũng mỗi đứa mỗi nơi. Chỉ còn Thoa và Cu Tám thỉnh thoảng qua nhà Tuấn học thi, làm bài tập. Nguyệt tuy không quấn quít bên Tuấn như mấy năm tiểu học, nhưng nàng vẫn nghĩ về Tuấn, như một thứ tình cảm anh em thì đúng hơn. Cuối năm đệ nhị, ba Tuấn mất, Tuấn hằng ngày phải giúp mẹ công việc nhà và có khi phải ra chợ trông coi cửa hàng tạp hóa cho mẹ. Năm cuối bậc trung học, mẹ Tuấn quyết định dọn về bên ngoại ở Nha Trang. Hôm báo tin buồn, Nguyệt rưng rưng nước mắt: -- Tụi mình đã bên nhau 18 năm trời, vui buồn với nhiều kỷ niệm. Tuấn đi, căn nhà xưa sẽ trở thành xa lạ, mình mất một người thân như ruột thịt, mất đi một người... mà suốt đời Nguyệt rất khó quên. Tuấn nhìn Nguyệt buồn rầu: -- Thiệt ra Tuấn đâu muốn xa Nguyệt, thế nhưng trước sau rồi mình cũng phải đi xa. Ở lại đây, nếu không tiếp tục theo học đại học thì cũng phải vào lính, xa nhau là chuyện bắt buộc. Nguyệt ấp úng, nửa muốn thổ lộ tâm tình, nửa không muốn, nhưng cuối cùng nàng nhỏ nhẹ: -- Nhưng... nhưng đi lính thì về, còn đây là đi luôn, khi mô chúng ta mới có cơ hội để gặp lại nhau? Tuấn nhìn trời thở ra: -- Quả đất tròn, nếu chúng ta có duyên thì sẽ còn ngày tái ngộ. Vào trong đó mình sẽ đi kiếm việc làm để lo cho mẹ già, chúng ta sẽ thư từ cho nhau, xa nhưng mà gần nếu còn nghĩ đến nhau phải không? Tuấn cầm tay Nguyệt, định ôm nàng vào lòng nhưng chàng khựng lại vì Tám xuất hiện bất thình lình: -- Ngày mai Tuấn đi rồi, tối nay tụi mình mở tiệc tiễn một thằng bạn nối khố ra đi nhé! Tụi mình sẽ rủ thêm Thoa và Kim Anh cùng đi được không? Tuấn ôm vai Cu Tám nói trong cảm động: -- Bọn mình bạn bè từ thuở ấu thơ với nhiều kỷ niệm phá làng phá xóm, ra đi là một chuyện buồn trong đời, tụi bây muốn gì tao cũng chịu hết. Nguyệt nhìn Cu Tám rồi đề nghị: -- Bọn bây muốn đi đâu? Hay qua Café Dung được không? Cu Tám đã lớn, bọn nó không gọi “Cu” nữa, nhưng tính tình hắn vẫn hồn nhiên như ngày nào. Thỉnh thoảng vẫn nhắc lại chuyện tuột... làm Nguyệt mắc cỡ đến đỏ mặt. Tối hôm đó, khi ngồi vào bàn café, Tám nhắc lại chuyện xưa với kỷ niệm vui buồn của những ngày thơ ấu làm Nguyệt rơi nước mắt. Tuấn thì buồn đến nổi không nói được lời nào, chỉ đốt những điếu Ruby rồi nhã khói thành vòng tròn liên tiếp lên khoảng không với một tâm trạng ray rứt đầu tiên trong đời. Tám thì chắc ăn là tụi nó sẽ còn gặp nhau sau này nên hắn vẫn tỉnh bơ như chẳng có chuyện chia ly. Ngày hôm sau, khi tiễn gia đình Tuấn ra bến xe đò, Nguyệt vân vê tà áo và nói với mẹ Tuấn: -- Cô đi, con như mất một người mẹ hiền. Chẳng có gì hơn là mong cô bình an, lo cho Tuấn và hẹn một ngày tái ngộ. Mẹ Tuấn rơi nước mắt, vuốt mái tóc thề óng mượt của Nguyệt mà chẳng nói được lời nào. Đến giờ xe nổ máy phải lên xe, Tuấn ôm đại Nguyệt vào lòng và hôn lên trán nàng: -- Nguyệt ở lại rán học hành, sẽ có ngày gặp lại! Nguyệt nhét vào túi áo Tuấn một bì thư. Xe rời bến, Nguyệt vẫn còn đứng đó vẫy tay tiễn biệt. Tuấn dán mắt trông theo cho đến khi bóng Nguyệt mất dần ở cuối phố.con tiep
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 109 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |