Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 158 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23676
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 27/Dec/2014 lúc 8:22am

Có phải là chút duyên…



thuong%20hoai%20ngan%20nam%201

        An biết Thái trong một dịp thật tình cờ ngẫu nhiên. Hồi 7 năm trung học, An học trường của các Ma Soeur Dòng Mến Thánh Giá Chợ Quán, trường nằm khuất trong một góc ngó ra ngã ba đường Nguyễn Biểu và Phan văn Trị thuộc Quận 5 ( trước 1975). Ban Giám -Đốc nhà trường toàn là các Nữ Tu của Dòng; trường nhỏ nhưng đủ các cấp lớp từ tiểu học cho đến trung học, nghiã là từ mẫu giáo cho đến lớp 12. Ngoài ra trường còn có nhận học sinh nội trú nhưng không nhiều, phần lớn là học sinh từ lớp 6 trở lên, có một ít em nội trú cấp tiểu học nữa.Trường còn có khu nhà tập để nhận các chị đệ tử muốn vào tu ở Dòng, các chị phải qua một thời gian dài vừa học văn hóa chung với học sinh ngoại trú như An, vừa học giáo lý của Dòng và tập sống đời sống đạo như các Ma Soeur trong Dòng.


        An còn nhớ rõ lần đó lúc An học lớp 12, bữa chiều thứ 7 trường An có tổ chức một buổi văn nghệ gây quỹ cho một công tác từ thiện thăm viếng thương binh hay các viện nuôi trẻ mồ côi. Buổi văn nghệ toàn các ca sĩ có tiếng, có lẽ được mời do tài ngoại giao của Thầy Ng.dạy Triết học lớp 12 vì Thầy giao thiệp rộng, có quen biết nhiều trong giới văn-nghệ-sĩ. Chiều hôm đó giờ đã muộn, quan khách đã vào hết, An và vài bạn đã được phân công đứng ở cữa đón chào và hướng dẫn khách vào. Thấy đã quá giờ bắt đầu trình diễn, không còn khách tới nữa, An và các bạn định đóng cửa trường lại, chợt thấy một thanh niên đi xe gắn máy vội vã đỗ ngay chỗ An và các bạn rồi nói ngay, nhờ An cho gặp Cô giáo tên H. dạy trong trường. An đâu có biết cô giáo tên đó là cô nào, nếu cô dạy bên khu trung học thì An còn biết chứ cô dạy bên tiểu học thì An chịu thua. An lắc đầu trả lời không biết, thanh niên có vẻ thất vọng lắm; rồi như vội vã đi anh ta móc trong túi áo một lá thư đưa cho An, nhớ làm ơn tìm trong trường tên người nhận trao lại dùm , vì cô giáo đó là chị của người bạn lính cùng đơn vị với anh, nhờ anh về phép trao thư dùm; nhưng anh quên bẵng, đến ngày phép cuối cùng mới sực nhớ tìm đến đưa thư, vì sáng hôm sau anh phải trở ra đơn vị lại rồi, nếu anh không chuyển thư thì sợ bạn buồn trách. Anh lính đã khẩn khoản nhờ An làm việc nầy dùm, anh ta dúi lá thư vào tay An, cúi đầu cám ơn và quay xe chạy vụt đi. An cầm lá thư còn đang ngẩn người thì mấy cô bạn đã nắm tay kéo An đóng cửa đi vào.

Mấy ngày sau đó An không nhớ gì đến bức thư ; một bữa cầm cuốn sách học lên thì thấy lá thư rớt ra, An mới sực nhớ, chết rồi đã quên không chuyển thư dùm cho người ta, mà dạy tiểu học có nhiều  cô lắm An đâu biết ai mà đưa ? Hay là mình làm thinh luôn coi như không có lá thư nầy,  mà nhỡ trong thư có chuyện gì cần thiết phải báo tin thì sao ? An bị dằn co giữa hai ý nghĩ nên hay không nên đưa ? Cuối cùng thì thì An chợt nghĩ (mà sau đó An thấy việc làm của mình đã không đúng) là sẽ xem nội dung lá thư, nếu trong đó không có gì quan trọng cần thiết thì An sẽ im luôn, không tìm trao thư cho người nhận, vì có ai biết An đâu, anh lính đã đưa An lá thư có lẽ cũng chẳng còn nhớ mặt An nữa, nếu bạn anh ta có trách thì mọi việc sau đó cũng qua thôi, không có gì trầm trọng. Thế là An cắt thư ra xem, nội dung lá thư chỉ là những lời thăm hỏi của một người em trai với người chị, những lời hẹn mai mốt về phép ghé nhà thăm chị, và một vài món đồ lặt vặt nhờ chị mua. An thở phào khi nghĩ nếu thư không đến tay người nhận thì An cũng đỡ bức rức , những người trong cuộc nếu có trách móc An thì An cũng đâu có nghe , cô giáo có tên trên bì thư và An, tuy cùng ở chung trường nhưng có ai biết ai đâu, việc nầy rồi cũng đi vào quên lãng mà thôi. Tuy đã suy nghĩ và chọn quyết định như vậy nhưng An vẫn cảm thấy trong lòng có chút bất an (chẳng phải ba mẹ đã đăt tên Thái-An cho con sao?!). Sau vài ngày An đã tìm được “giải pháp” là An sẽ viết một lá thư ngắn gửi cho cô giáo  kể rõ sự tình, An xưng tên và lớp học của mình để cô không nghĩ là thư vô danh, An vẫn để nguyên lá thư đã bị An cắt ra, cuối thư An xin lỗi cô và nhờ cô chuyển lời xin lỗi của An đến người em lính của cô ở phương xa. Sau đó An để cả hai là thư vào một phong bì khác dán kín lại ghi tên cô giáo ngoài bì thư, rồi đem lên văn phòng nói với Soeur phụ trách nhờ chuyển cho cô giáo trên, vì có người nhờ chuyển mà An không biết cô giáo dạy ở lớp nào…Làm xong việc nầy An thấy lòng nhẹ nhõm vì ít nhất người đọc thư lúc đầu có thể trách cái tính tò mò đọc thư người khác, nhưng sau đó họ sẽ biết và tha lỗi cho An, An không muốn trong lòng mình “bất an” chút nào , và chuyện lá thư đi vào quên lãng trong đầu An. ..

haiquan%20VNCH
            Bẵng đi một thời gian, môt hôm An được gọi lên văn phòng gặp Soeur Hiệu Trưởng, An không biết về việc gì. Thấy An, Soeur cầm một phong thư đã bị cắt ra rồi, nghĩa là Soeur đã đọc kiểm soát nội dung. Soeur nói với An, lần đầu tiên nên Soeur cho An nhận thư, nhưng Soeur không muốn thấy nó lần thứ hai, vì Soeur có trách nhiệm kiểm soát mọi sinh hoạt của các nữ sinh trong trường, Soeur không muốn xảy ra một sự gì đáng tiếc về sau, Soeur nói với An bằng giọng nói và vẻ mặt nghiêm khắc làm An run quá, vội cám ơn và hứa nghe lời dạy của Soeur. Tối hôm đó về nhà An mở lá thư ra đọc nhanh , An nhớ rồi thì ra tác giả của thư là anh lính đã viết thư cho chị là cô giáo dạy tiểu học ở trường An học, và lá thư đó An đã mở ra đọc xong gửi lại cho cô giáo với lời xin lỗi. Sự việc nầy xảy ra theo thời gian An đã quên mất, bây giờ câu chuyện quá khứ lại quay về đây. An nhìn lại nét chữ, anh chàng này bao nhiêu tuổi mà nét chữ khá đẹp nghiêng nghiêng, nhìn có thiện cảm, vì hồi đó nhiều người cũng khen An viết chữ đẹp mà, ở nhà An có ba, rồi anh lớn nhất và cả An đều viết chữ nghiêng nên An vốn đã có thiện cảm khi nhìn chữ viết nghiêng nghiêng của ai. Đây là một lá thư làm quen, địa chỉ người viết là số KBC nào đó , ở bên dưới có ghi tên đảo Nam Du xa lạ, mà sau đó An biết đảo nầy nằm ngoài khơi biển Đông. Trong thư anh chàng khen An đã thành thật khi viết thư xin lỗi cô giáo chị của anh về chuyện lá thư đã bị An bóc xem qua, nếu An làm thinh luôn thì làm sao có được lá thư làm quen hôm nay, cho nên âu cũng là cơ duyên, anh chàng muốn làm bạn với An, để cùng trao đỗi thư từ tâm sự qua lại, vì đời lính sống thời chiến rày đây mai đó sống nay chết mai, đâu ai biết được định mệnh của mình. Anh chàng chỉ xưng tên và cho biết anh là một người lính thuộc binh chủng Hải quân VNCH, hiện đang ở cùng đơn vị trên đảo Nam Du, tuy nhiên có thể lúc đó nào anh sẽ di chuyển đi nơi khác. Gia đình anh ở Sài gòn nhưng rất ít khi anh được về phép.

An đọc thư vừa tò mò vừa hơi lo, vì lần đầu tiên có người con trai viết thư cho An. Suốt 7 năm học trường các Soeur, lớp học chỉ toàn là nữ sinh, An không có bạn con trai, bất quá chỉ vài lần sinh hoạt chung với phong trào Thanh-Sinh-Công gồm mấy trường đạo cả nam cả nữ, chỉ gặp nhau sinh hoạt rồi thôi chứ đâu có thân thiết để viết thư. An cũng không dám hỏi ý kiến của ai, các bạn cùng lớp mà biết thì sẽ theo chọc An tới cùng, còn hỏi mấy chị thì mỗi tuần An mới về nhà một lần, An ở với dì là em ruột của mẹ, dì độc thân ở một mình muốn đem An về nuôi, nên xin ba mẹ cho An về ở với dì đi học dì sẽ lo mọi chi phí cho An, vì trường đạo An học là trường tư (trước đó An đã thi rớt vào đệ thất trường Gia Long) . Mẹ thương em gái nên đồng ý cho An qua ở với dì suốt 7 năm trung học. Sau cùng vì tò mò, và cũng muốn thử làm quen với lính nên An đã viết thư hồi âm, nhưng lại không biết phải ghi địa chỉ nào để anh lính gửi thư cho An, không thể gửi về trường vì Soeur Hiệu Trưởng lần trước đã cấm An rồi, còn gửi về nhà dì nơi An đang ở thì chắc dì sẽ la An một trận tưng bừng, chưa kể là có thể dì mách lại với ba mẹ An, lúc đó An thật rối trí, đúng y như rằng “bỏ thì thương mà vương thì tội”. Cuối cùng An chọn ghi địa chỉ ở nhà ba mẹ, vì lúc đó An đã sắp thi tốt nghiệp lớp 12, thi xong An sẽ về nhà nghỉ hè nên An có thể canh thư gửi đến được, An nghĩ thư An gửi đi chắc phải lâu lắm mới tới tay người nhận vì anh ở tít mãi tận nơi xa xôi- một hòn đảo nhỏ nào giữa biển với phương tiện thông thương hạn chế. Rồi nếu có thư hồi âm của anh lại cho An thì cũng không tới nhanh đâu. Câu chuyện đúng như An nghĩ, thời gian hè về nhà An đã nhận được hai lá thư của anh lính; lúc nầy An đã biết tên anh là Thái; chỉ là là những chuyện kể về đới lính của Thái ở đơn vị Hải quân nay đây mai đó, không có nơi nào cố định, An cũng không hỏi tuổi tác hay gia đình của Thái ra sao, vào lính lúc nào. An chỉ mơ hồ cảm thấy chắc Thái cũng còn trẻ, chắc chắn là phải lớn hơn An rồi.

Sau đó An thi vào Trường Sư Phạm và An đã đậu vào trường. An có báo tin nầy cho Thái biết và ghi địa chỉ trường Sư phạm trong thư, An dặn Thái viết cho An gửi về trường An sẽ dễ dàng nhận thư hơn. Thư đi thư lại giúp hai người thân nhau hơn, Thái có nét chữ viết nghiêng nghiêng rất đẹp, nhìn dễ có thiện cảm dù chưa biết người thật sẽ như thế nào. Có một lần trong thư viết cho An, Thái kể anh mới về phép mấy hôm, có nhà người dì ởSài gòn nên anh có ghé thăm, còn gia đình Thái ở tỉnh. Thái nói biết trường An học nhưng Thái không ghé vì nghĩ là hai người đã có cái duyên biết nhau thì hãy để xem thử hai người có cái duyên để gặp nhau hay không, nên Thái đã không đến trường tìm An. Lúc đó An đã có hơi giận Thái đã về tới Sài gòn mà không chịu gặp An, chắc Thái muốn đùa giỡn với An? Thật ra lúc đó Thái cũng chưa hề có một lời tỏ tình nào với An qua thư, vẫn chỉ là những câu chuyện lính bâng quơ, Thái viết thư xưng tôi với An, còn An kêu anh và xưng tên. An cũng chưa hiểu rõ lòng mình, chỉ biết đọc thư Thái thì cảm thấy vui, và sốt ruột khi chưa thấy thư đến. Mãi đến đầu năm thứ hai Sư phạm , một hôm An nhận được gói quà gồm mấy quyển truyện ngắn của các nhà văn Việt Nam, kèm theo đó là lá thư ngắn của Thái cho biết đã nhờ người bạn về phép Sài gòn mua mấy quyển truyện gửi tặng An, vì Thái chưa có dịp về phép lần nữa. Trong thư Thái có vẻ tiếc là chưa có dịp gặp An cho biết mặt, vì lúc đó chiến cuộc ở miền Nam đã trở nên dữ dội, một viễn ảnh miền Nam mất nước đang là ám ảnh của nhiều người ở Sài gòn lúc đó. Thái viết gói quà gửi cho An như là kỷ niệm sự quen biết của hai người bấy lâu, vì sau đó có thể Thái đã di chuyển đi chỗ khác vì chiến cuộc gia tăng, và có thể lá thư hồi âm của An sẽ không bao giờ tới tay Thái được, và hai người sẽ bặt tin nhau luôn… tất cả vì chiến tranh!

la%20thu%20tinh%20yeu%202
          An buồn lắm khi đọc thư của Thái, rồi như muốn chạy đua với thời gian, An đạp xe ra nhà sách lựa vội vàng mấy quyển sách truyện ngắn, về nhà viết ít chữ cho Thái, và trong trang đầu của một quyển truyện, An đã dán tấm hình nhỏ chụp lúc mới vào trường Sư Phạm chụp để làm thẻ sinh viên. An gói tất cả thành một gói nhỏ chạy ngay ra bưu điện Sài gòn gửi ngay tới đơn vị đóng quân của Thái, lòng hy vọng thư sẽ tới kịp tay Thái trước khi chiến cuộc lan rộng, lúc đó vào khoảng giữa tháng 4/75. Mãi đến sau nầy An mới được biết đơn vị của Thái đã di chuyển từ hồi tháng ba, và có nghĩa là lá thư của An đã không bao giờ tới được tay Thái…Cũng từ lúc đó hai người bặt tin nhau luôn…

          Rồi miền Nam Việt Nam mất vào tay những người miền Bắc, những thảm cảnh tang thương mất mát bao trùm lấy miền Nam. Gia đình An cũng chịu chung số phận bi thương đó, anh lớn của An là sĩ quan quân đội VNCH nên bị đi tù 8 năm, chị và anh rể của An cũng thuộc thành phần chế độ cũ nên đã tự đi “kinh tế mới” để tránh cảnh bị chỉ định phải đi, nhà An thưa vắng người hẳn đi. Lúc đó An cũng phải chấp hành sự phân công của trường đi dạy học tại một trường tiểu học ở một tỉnh ven biển miền trung, lần đầu tiên xa nhà làm cô giáo vùng biển An nhớ nhà vô cùng. Nhưng rồi dạy chưa được môt năm, gia đình An xảy xa nhiều chuyện buồn phiền người thân mất mát, An về thăm gia đình rồi ở luôn Sài gòn không trở ra dạy nữa, cô giáo trẻ bỏ nghề rồi ! Sau đó An bất đắc dĩ trở thành công nhân trong một hãng dệt làm ba ca, đời sống đầy vất vã bận rộn khiến An đôi lúc có cảm tưởng như mình là một người khô khan tình cảm mất rồi. Thời gian đó An ít có dịp nào để nghĩ riêng cho mình nữa, vì gia đình lúc đó các anh chị đã có gia đình riêng phải lo toan; lại thêm trong bối cảnh chung của miền Nam mất nước, hầu như nhà nào cũng có thân nhân đi tù cộng sản, hay đi vượt biên có người sống, cũng có kẻ đã bỏ xác ngoài biển hay trong rừng sâu nước độc, bao nhiêu thảm trạng đã xảy ra, bao nhiêu mất mát đau thương khốn khổ, gia đình An cũng không nằm ngoài số phận đó : anh hai đi tù cải tạo tận ngoài Bắc, vợ chồng chị ba đi kinh tế mới ở xa nhà, chị tư đi vượt biên với hai con gái bị chìm tàu chết mất xác; còn lại An là chị lớn với ba em, với bà nội tuổi đã xấp xĩ 80 mắt nhìn kém lại đi đứng chậm chạp, với ba người đàn ông “cô-đơn đến tội nghiệp” từ sau ngày mẹ An mất, An thương ba lắm, muốn đỡ đần phụ ba lo cho những người còn lại trong nhà, An đã làm rất nhiều “nghề” để sinh sống : nhà có cái máy may gia đình của mẹ, An lãnh quần áo may gia công, mà nào An có biết may vá gì đâu, từ nhỏ tới lúc 75 tuy nhà không giàu có nhưng ba mẹ vẫn lo cho các con ăn học tới nơi tới chốn. An ngồi suốt cả ngày mà thu nhập không có bao nhiêu so với công sức phải bỏ ra; thế là An xoay qua nghề khác, bán bánh ngọt ở lề đường gần nhà. Mỗi buổi chiều lúc 3 giờ An đạp xe đi lấy bánh đem về bày vô tủ kính rồi hai chị em: An và nhỏ em gái út hì hục đẩy xe ra chỗ lề đường gần nhà ngồi bán, An và em gái chia giờ bán để có đứa ở nhà lo cơm nước . Buổi tối hai chị em cùng ngồi bán chung cho tới lúc hết gìờ bán. Đêm nào cũng thế 11 giờ đêm hai chị em dọn hàng, đẩy xe về nhà, con đường về hẻm nhà tuy không xa lắm, nhưng giờ đó trong xóm đã ngủ yên rồi, tiếng bánh xe kêu kẽo kẹt lăn trên con đường gập ghềnh đất đá trong xóm nhỏ đã ngủ yên nghe thật buồn .

Hình như An không có số buôn bán nên một thời gian ngắn sau nghề bán bánh cũng ngưng. Cuối cùng An và em gái cùng vào làm chung một hãng dệt ở Thủ Đức, làm cùng nhà máy nhưng khác phân xưởng , lại khác giờ nên hai chị em cũng ít gặp mặt nhau, giờ An đi làm thì em gái về , giờ An tan ca thì em gái lại đang làm. Vậy mà nhờ đi làm nên cuộc sống của mấy cha con đỡ hơn môt chút vì được mua gạo theo tiêu chuẩn công nhân giá rẻ. An đi làm ba ca, một tuần lễ làm việc của An chia ra 3 sáng, 2 chiều, 2 đêm, cứ như thế kéo dài tới mấy năm. Ngoài giờ đi làm An lo việc đi chợ nấu ăn cho mấy cha con, hôm nào đi ca đêm sáng về thì ngủ ngay để lấy sức cho đêm sau, đời sống của An cứ đều đều trôi qua như thế, An không muốn nghĩ đến tình cảm riêng tư nữa, biến cố 30/4 đã thay đổi nhiều suy nghĩ về cách sống và tình cảm của An- mà có lẽ cũng là suy nghĩ của nhiều người khác ở xã hội miền Nam nữa.

la%20thu%20tinh%20yeu
            Một hôm An đi làm ca sáng về đến nhà, gặp ba, ông đưa An một lá thư và bảo thư ở Mỹ gửi cho An, chắc bạn bè nào của An đó. Thoạt nghe ba nói An ngạc nhiên, mấy năm nay từ sau ngày 30/4 An có nhận được lá thư nào ở ngoại quốc gửi về đâu, mà sao bây giờ lại có thư của ai? Bạn học của An hồi trung học, rồi lúc học 2 năm sư phạm, cũng đâu thấy ai liên lạc với An đâu ? An cầm thư lên nhìn tên người gửi, suýt nữa thì An đã kêu lên trước mặt ba.Trời ạ ! thì ra là thư của Thái, người-bạn-không-chân-dung (trước đây An đã từng đặt cho Thái biệt danh đó), anh lính trẻ ở tít ngoài đảo xa có mối thân tình thật ngẫu nhiên với An. Trong thư có hai trang giấy viết thật ngắn và vắn tắt : một trang viết gửi cho chủ nhà ở địa chỉ nhà An, nội dung viết “nếu nhà nầy đã đổi chủ, thì người chủ hiện tại có biết tin của gia đình chủ trước đã dọn đi đâu, xin vui lòng cho Thái biết tin, Thái sẽ hậu tạ”. Còn tờ giấy thứ nhì Thái viết cho An, chỉ vỏn vẹn vài hàng “nếu An còn ở địa chỉ cũ thì hãy viết thư cho Thái theo địa chỉ ở Mỹ ghi ngoài bìa thư, được thư Thái sẽ hồi âm và tâm sự nhiều hơn”. Suốt đêm, An thật khó ngủ vì lá thư của Thái, có nên hồi âm hay không? Trước kia hai người đâu đã hứa hẹn hay bày tỏ tình cảm gì với nhau đâu, dù thật sự An cũng mến Thái lắm, mỗi lần gửi thư đi rồi An vẫn sốt ruột trông chờ thư hồi âm; Thái cũng đã có lần viết trong thư là mỗi lần đọc thư An là Thái rất vui và thấy ấm lòng vô cùng đối với người lính đóng ngoài đảo xa. Hai người đối với nhau chỉ như thế thì sao gọi là đã có tình cảm nam nữ với nhau ?! Hay là “tình trong như đã mà ngoài còn e.” Chỉ biết sau 75 bặt tin Thái, có một lúc An buồn như mình đã đánh mất một cái gì gần gũi thân thiết lắm mà chắc khó tìm được lần thứ hai ! Bây giờ mặt hồ đã tạm yên, một hòn đá nào lại ném khẻ xuống làm gợn lên những đợt sóng lăn tăn nhưng rất khó lặng yên như cũ. Cuối cùng An đã nghe theo tình cảm của mình mà hồi âm cho Thái. Thư đi thư lại nhiều lần mà cả hai cũng vẫn chưa hề biết mặt nhau, cũng chưa có một lời tỏ tình nào của Thái, dù lời lẽ trong thư thật nồng nàn tha thiết. An cũng có chút tự ái không hề kêu Thái gửi hình , mà An cũng chẳng gửi tấm hình nào của An nữa, tính An đôi lúc cũng “lì” lắm; lại nữa An cũng mang cái mặc cảm chung của những người còn ở trong nước lúc đó, là sợ những người đã ra nước ngoài như Thái có thành kiến với người còn ở lại, cứ nghĩ An tỏ vẻ thân thích quá để có dịp lợi dụng sau nầy, sau 75 đồng tiền đã quyết định nhiều sự việc lắm và cũng thay trắng đổi đen tình cảm con người ! An không muốn Thái nghĩ không tốt về An nếu An than thở về cuộc sống hàng ngày, dù An phải đi làm 3 ca rất cực.


            Một hôm An vắng nhà, lúc về nghe em gái nói lại có một cô còn trẻ, tự xưng là em gái của anh Thái bạn An bên Mỹ, nhắn An đến nhà cô theo địa chỉ ghi lại để nhận quà anh Thái gửi về cho An chung với quà của gia đình ảnh. Thế là em gái An được một dịp chọc An cho tới, nó bảo Thái tìm cớ cho gia đình Thái biết mặt nhận xét An dùm, và cũng để cho An biết chút về gia đình Thái. Nhỏ em đòi làm cố vấn về cách ăn mặc của An để đi gặp gia đình Thái sao cho người ta có cảm tình với An, để làm gì khi mà giữa hai người chưa có một lời tỏ tình hay một lá thư yêu thương nào. Hôm An đến nhà theo địa chỉ ghi, thì mới biết đấy là nhà của người dì ruột em của mẹ Thái, cô gái đến nhà An nhắn tin là con của người dì nầy. Họ nói chuyện với An cũng lịch sự tử tế, An cũng giữ ý không hỏi nhiều về Thái, không biết Thái đã nói về An thế nào với gia đình, mà khi nghe An kể cả Thái và An đều chưa hề biết mặt hay gặp gỡ nhau lần nào, mọi người đều ngạc nhiên tỏ vẻ không tin, An cũng không nói nhiều hơn để biện hộ cho sự quen biết của hai người, mà An cũng chẳng tỏ ý muốn biết mặt Thái vì An nghĩ nếu là duyên nợ thì mọi việc sẽ tới, dù sao An cũng là con gái mà. Tính An rất lặng lẽ, An đã qua rồi cái tuổi mới lớn bồng bột sôi nổi. Quà Thái tặng An là mấy hộp kem thoa mặt của con gái, An không rành về các loại mỹ phẩm của phụ nữ, vì trong gia đình An, mấy chị em gái đều không có thói quen dùng các loại nầy, trước kia gia đình An chỉ có mình ba đi làm nuôi cả nhà thì mấy chị em được ăn học là tốt rồi, lấy đâu dư dã để mua sắm những thứ đối với An là xa xỉ đó.


            Nói chuyện một hồi, cô em họ của Thái vào nhà lấy ra mấy tấm hình đưa An xem nói là hình Thái, một thanh niên chắc đã qua tuổi 30 (An cũng chưa hề hỏi qua tuổi Thái lần nào). An xem hình xong trả lại cô em, xin giữ lại một tấm. Qua người dì An được biết gia đình bố mẹ Thái đang sống ở Vũng Tàu, Thái là anh cả của mấy người em có trai có gái. Thái ở đơn vị Hải quân đã theo tàu đi nước ngoài trước hôm 30/4, hiện Thái phải lo cho cả gia đình còn ở Việt Nam… Bà dì của Thái còn nói nhiều nữa mà nào An có để ý nhớ hết đâu, mà sao bà ta lại nói với An về Thái nhiều như vậy ? Hẳn bà có dụng ý gì ? Hay bà muốn ngầm báo cho An biết đừng mơ tưởng nhiều nếu An có ý nghĩ vì tình cảm của hai người, An sẽ nhờ Thái tìm cách cho An sang Mỹ gặp Thái. Thật sự những năm 80 làn sóng người Việt Nam đi vượt biên dâng cao ào ạt, ngay chính trong gia đình An, gia đình chị của của An cũng đã mấy lần tìm cách vượt thoát nhưng đã không thành công, còn bị mất tiền. Phần An lúc đó chưa bao giờ An có ý nghĩ đó, vì cuộc sống gia đình An sau 75, cũng như nhiều gia đình ở miền Nam, đã gặp rất nhiều khó khăn thiếu thốn, thì làm gì có đủ khả năng nghĩ đến chuyện xa xôi đó; lại nữa An thương ba, An đã bỏ nghề dạy học ở lại gia đình cha con sống với nhau, thì An sao đành lòng bỏ ba đi lần nữa. An viết thư cho Thái, cám ơn Thái đã gửi quà cho An, trong thư An không hề nhắc đến những chuyện nhà dì Thái đã nói về gia đình Thái, An chỉ nhắc đến tấm hình của Thái mà An đã xin giữ lại cho mình, sau đó An vẫn hồi âm mỗi lần được thư Thái, dù hai người viết thư tâm sự với nhau như là tri kỷ, nhưng An cũng rất dè dặt tự ái, không muốn gây cho Thái chút hiểu lầm nào về sự liên lạc giữa hai người. Lúc đó An chỉ nghĩ thư của Thái là niềm an ủi nhiều đối với An sau những giờ phút đi làm ca mệt nhọc, chán nản. An không chút mảy may nào khi nghĩ hai người sẽ có lần gặp nhau, bằng cách nào ? Thái về Việt Nam ? Thời đó những người đi nước ngoài chưa được phép trở về lại, vì ngay chính ở Việt Nam họ bị kết án là những kẻ “phản quốc” mà ! Còn ra đi gặp Thái, An chưa bao giờ dám nghĩ, khả năng tài chánh ? bao nhiêu nguy hiểm đang chực chờ?

Thôi thì có lẽ cả Thái và An ngầm giao ước là cứ tiếp tục thư từ qua lại, mặc cho “con tạo xoay vần đến đâu !...”. Sau đó Thái có gửi cho An thêm vài tấm hình nữa, trong một tấm hình Thái có ghi hai câu thơ của  bài  “Hồ Trường” và An cũng đã gửi hình mình cho Thái. Có vài lần đọc thư Thái viết thật tình cảm, kể ở xứ người lạnh lẽo xa lạ, mùa đông tuyết phủ trắng xóa ngoài đường phố; đi làm đêm về lái xe một mình độc thoại, nơi Thái ở rất ít người Việt Nam sinh sống vì quá lạnh. Những lúc đó Thái thật hạnh phúc khi đọc thư An, Thái áp thư vào ngực, tưởng tượng như đang ôm chặt người thương trong tay, như muốn tận hưởng phút giây hạnh phúc tưởng tượng đó. An đọc thư Thái viết cũng thấy rung động lắm, con gái mà ! Sau đó có người quen tổ chức vượt biên, họ cho An đi theo sẽ trả tiền sau khi tới nơi an toàn, vì người nhà của họ cũng đi chung với An, họ muốn nhờ An có thể giúp đỡ sau nếu được định cư ở Mỹ; nhưng chuyến đi đã thất bại , may mắn là An không bị bắt, và cái mơ ước gặp Thái cũng không thành. An cũng không hề kể chuyện nầy cho Thái biết, hai người vẫn thư từ với nhau, vẫn là người tình không chân dung của nhau.

hanh%20phuc%20xot%20xa
             Cho mãi đến mấy năm sau, chắc là do duyên số, An đi lấy chồng, An đã có gửi thiệp báo tin hôn lễ cho Thái mà không viết một chữ nào, rồi An bặt thư Thái luôn,chắc Thái cũng muốn An yên tâm ở bên chồng An, quên đi mối tình qua những bức thư. Khoảng một năm sau, một lần ghé về nhà, em gái An đưa thiệp báo tin đám cưới của Thái từ Mỹ gửi về cho An, cũng không có lấy một dòng chữ nào kèm theo. An cầm thư thấy chạnh lòng ngậm ngùi, chắc lúc Thái nhận được thiệp cưới của An có cũng cùng tâm trạng như vậy, mối liên hệ của hai người đã thật sự sang trang…
              Bây giờ An cũng đang ở Mỹ, hơn hai chục năm rồi, chắc Thái đã có con cháu đông đủ, không biết Thái còn hiện hữu trên cõi đời nầy? Thái có còn ở tiểu bang lạnh lẽo xa xôi miền Bắc Mỹ? Thái có biết hiện An cũng đang thở chung bầu không khí ở Mỹ như Thái. Suốt mấy chục năm qua, có khi nào Thái chạnh nhớ đến người tri kỷ nầy chăng? Riêng An thỉnh thoảng nhớ lại kỷ niệm xưa đã chôn sâu tận đáy lòng vẫn cảm thấy bùi ngùi. Mối tình tri kỷ của hai người, nếu “Lấy nhau chẳng đặng, liệu… có thương hoài ngàn năm?”…

THÁI-ANH/QNA

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 28/Dec/2014 lúc 11:33pm

YÊU....







------------------------
- Chào buổi sáng, người đẹp!

Cô nghe tiếng chào, quay người lại trừng mắt, nhìn thấy nụ cười nhe nhởn, có chút mang ý đồ khoe răng đó, chỉ đơn giản nói hay đúng hơn là ra lệnh, nhấn mạnh : “Chào chị!!”

Hắn không tỏ thái độ, tiếp tục nhe nhởn:

- Vậy chào buổi sáng, bà chị xinh đẹp!!

Cô chán nản quay đi, chẳng thèm chào lại tên nhóc con.

Buổi sáng làm việc bắt đầu như vậy, sáng ngủ dậy đánh răng rửa mặt, đi ra đường và bị tắc lại cùng cả đống xe cộ bon chen trong những tiếng còi inh ỏi. Rồi thì đến công ty, chào đồng nghiệp, làm việc rồi lại về chen lấn, nhích từng bước, lại ăn và lại ngủ. Cuộc sống có chút buồn chán, có chút vô vị nhưng an toàn, yên ổn.

Tuổi trẻ thì lại thích cuộc sống thú vị, đầy màu sắc, mỗi ngày là một câu chuyện, mỗi ngày là một trải nghiệm, nhiệt huyết sôi sục hận mình không thể cháy hết trước ngày mai. Yêu cuồng nhiệt, hận dữ dội và rồi là bình yên đến lạ. Có thể yêu một người đến vậy rồi lại cũng có thể hận chính người đó đến thế nhưng đến cuối cùng lại chỉ là sự tĩnh lặng. Đúng là đến kỳ lạ.

Cô đã từng là một công chức nhà nước, công việc mà ai nhìn vào cũng nói rằng rất phù hợp với nữ giới. Công việc không quá áp lực, thỉnh thoảng có thể đi muộn, thỉnh thoảng có thể về sớm, cũng không đòi hỏi làm việc vất vả, làm hết phận sự của mình đã là tốt. Sau cùng lại phải bỏ chạy đến đây, một công ty cổ phần tư nhân. Chẳng rõ là tốt hay không nhưng ít nhất cũng có thể thoải mái sống theo ý mình, không bị chi phối , bị thay đổi tính cách, xù lông lên chỉ vì một kẻ không đáng. Đằng nào cô cũng không cần quá nhiều thời gian rảnh.

Đang mỉm cười chào cô bạn đồng nghiệp, một bàn tay đạp mạnh vào vai cô. Đúng vậy!! Là đập mạnh chứ không phải vỗ nhẹ:

- Đau!!! Mới sáng làm gì vậy. Chọc tức tôi hả?

- Không! Lúc nãy chị chưa có chào lại tôi nhé!!

Hắn lại cười! Không chấp trẻ con! Hôm nay là mồng một, tức giận sẽ đen cả tháng, lúc nãy bị đập một bên vai đã đủ đen lắm rồi.

Cô cười trong chớp nhoáng “ Chào cậu!” rồi lại nghiêm mặt bước đi. “Sáng nay bước chân nào ra trước nhỉ?”

Tên đằng sau cũng không chấp thái độ của cô, quay về phòng làm việc của mình, lại cũng không quên chào và cười nói vói các đồng nghiệp khác.

Cô và hắn cùng là đồng nghiệp, cũng không phải là ghét bỏ gì cả. Hắn bản thân vẫn hay là kẻ ưa đùa cợt. Cô thì tùy hứng. Chẳng qua xem tâm trạng có thoải mái hay không!! Hắn có lẽ cũng đã quen.

Nói hắn và cô là hai mảng đối lập thì không đúng lắm. Cùng lắm chỉ có thể nói là thuộc về hai thế hệ. Đúng vậy! Hai thế hệ dù cô chỉ hơn hắn 5 tuổi. Hắn 27, cô 32.

Như đã từng nói, tuổi trẻ đầy sức sống. Còn hắn, theo cô là bị thừa sức sống. Hắn hay cười, có lẽ do biết mình lúc cười đẹp hơn lúc bình thường. Hắn vui vẻ với tất cả mọi người. Được mọi người cho là vui tính , hài hước. Mà theo cô thì hắn cũng có cái mặt dày của tuổi trẻ nữa.

Vui vẻ, hài hước, thu hút…những mỹ từ này đối với cô chẳng có ý nghĩa gì cả. Chỉ khơi gợi đến một kẻ mà cô chẳng muốn nhớ. Chỉ là thỉnh thoảng giật mình, chợt nhớ ra trong những mảng ký ức của mình, anh ta chiếm một khoảng rất lớn. Vì anh ta, cô không có ấn tượng tốt với hắn. Vì hắn có điểm thật giống với anh ta.

Chỉ là, cô có chút cảm thấy khó xử, cảm giác bị người khác nắm điểm yếu của mình. Chỉ là cô đã không cẩn thận, chỉ là luôn thấy hắn là một kẻ ưa đùa cợt. Không nghĩ đến hắn cũng có phần nghiêm túc. Nhất là hôm đó khi nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi, bảo cô cứ khóc đi, nhưng đừng buồn nữa. Bảo cô rằng không hiểu sao khi cô khóc, hắn cảm thấy rất buồn. Bảo rằng cô không nên làm hắn buồn vì hắn luôn thích vui, sống ngắn ngủi như vậy, sao phải sầu não như vậy.

Tuy vẫn là có chút đùa nhưng không hề cợt nhả. Cô đã buông lỏng phòng vệ và đã khóc. Khóc thật đã và cũng thật là mất mặt.

Theo cô thấy, người trẻ tuổi thường rất dễ bộc lộ cảm xúc của mình, vui buồn đều có thể hiện rõ. Cũng rất thích lắm chuyện, cho rằng mình đúng, và thực sự còn có cả tùy hứng nữa, thích làm việc theo ý mình. Hắn có lẽ là minh chứng.

Hắn đã đứng trước mặt cô mà nói thật rõ :

- Chị hãy trở thành người yêu tôi đi! Tôi tin rằng mình sẽ đêm lại hạnh phúc cho chị!!

Cô đã trợn mắt nhìn hắn, hắn trưng ra bộ mặt nghiêm túc nhất, thành thật nhất mà cô từng thấy nhưng có ích gì chứ! Dù trái tim của cô lúc nghe câu nói đấy chợt nhói lên một cái, không phải đập mạnh mà là nhói đau. Đây là cảm giác gì nhỉ?…Cô chỉ thở dài một tiếng. Được một tên nhóc tỏ tình, quả là phải quá vui, cô vẫn còn sức thu hút đến vậy cơ à? Cô không phải gái quá lứa lỡ thì. Cô đã từng kết hôn rồi cũng đã ly hôn! Hạnh phúc, yêu thương và bất hạnh cô cũng đều đã nếm đủ. Chỉ có mãn nguyện là chưa. Chỉ có ấm ức là thừa. Yêu một người thật là khổ, ghét một người cũng thật khổ.

Cô chỉ bình thản trả lời:

- Xin lỗi, tôi không thể…

Im lặng, tất cả chìm vào yên lặng. Hắn nhìn cô và nói “Không sao đâu” rồi bước đi, không nói thêm một lời. Cũng không lịch sự chờ cô bước đi trước.

Hạnh phúc biến mất, nhất là một cuộc hôn nhân tan vỡ để lại một hậu quả khôn lường. Tuổi trẻ bồng bột. Liệu cô có phải đã sai khi nhất quyết chia tay. Nhất quyết giữ cái mà cô gọi là chung thủy. Lẽ ra cô có thể tha thứ một chút…Bao dung_đức tính cần có của một người phụ nữ cô không có đủ. Nếu đổi lại là cô của bây giờ. Có lẽ cô sẽ yêu đuối mà chấp nhận, sẽ rất ấm ức nhưng sẽ chấp nhận. Không xét đến đúng sai của vấn đề nhưng ít nhất như vậy cô sẽ không cô đơn, sẽ không lỡ dở như bây giờ và cũng sẽ không sợ tin tưởng quá vào cái gì như bây giờ.

Sở thích theo năm tháng cũng thay đổi. Cái đã từng thích nhất giờ lại thành cái chướng mắt nhất. Những đặc điểm mà hắn được mọi người khen, ngày xưa cô cũng hãnh diện khi được nghe mọi người khen chồng mình như thế. Mà cô đã quên mất. Ưu điểm và khuyết điểm vốn chỉ là một. Đó là đặc điểm của người không đáng tin nhất.

Tại sao là người từ chối mà cô lại là người nhìn bóng lưng hắn bước đi, thấy có chút cô đơn.Cô bỗng thấy nhớ câu nói của hắn. “Không hiểu sao thấy chị khóc tôi cũng rất buồn”. Cô thở dài rồi cũng bước đi. “E rằng chính cậu cũng chưa rõ hạnh phúc là gì? Sao có thể mang lại cho người khác”.Thở dài…dấu hiệu cho việc cô đã không còn trẻ.

Sau sự việc đó, hắn vẫn bình thường đối xử với cô cũng như mọi người, như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Chút lo sợ vu vơ của cô cũng tan biến mất. Tuổi trẻ đúng là biết thức thời. Biết tiến, biết lùi.

Nhìn hắn, lòng cô cũng có chút hụt hẫng. Yêu hay không yêu, có lẽ không quan trọng. Chỉ là thấy công bằng ra, hắn cũng đối xử với cô khá tốt, luôn tươi cười chào cô vào buổi sáng, luôn rủ cô đi ăn trưa, thỉnh thoảng còn pha trà cho cô. Con gái đúng là sinh vật đầy kì lạ. Cô nghĩ đến mình rồi lại thở dài.

Tuổi trẻ mặt dày, cô đã biết rồi. Nhưng trơ tráo thì sao nhỉ? Có phải do tuổi trẻ không? Hay do bản thân người đó? Cô không rõ! Chỉ rõ dùng từ đó cho người ngồi trước mặt thật xứng đáng. Cô ta là vợ mới của chồng cũ của cô. Một mối quan hệ thật hay.! Cô ta nhìn cô, sau khi nói những câu mào đầu vô vị, lại hỏi:

- Dạo này chị thế nào ạ?

Câu hỏi thật mang tính trào phúng: “- Rất tốt!!”

- Cô gặp tôi có việc gì? _cô không kiên nhẫn hỏi.

Cô ta ngước lên nhìn:

- Chị….chị có còn yêu anh ấy không?

Thật can đảm.

- Cô hỏi làm gì?

- Tại em thấy đã 4 năm trôi qua mà chị vẫn chưa kết hôn, cũng hình như chưa có ai nên…

- Đó là việc của tôi, không cần cô quan tâm. Cô lo giữ anh chồng của cô thì hơn đấy.

Tức giận bừng lên, như đã kìm nén quá lâu.

Cô ta có chút sợ hãi, lại nói:

- Tại em thấy lo lắng….Thật ra…thật ra lâu nay em với anh ấy chưa đăng ký, chỉ là sống với nhau vậy thôi. Bố mẹ anh cũng không chấp nhận em. Em cũng rất khổ tâm.

Lại còn kể khổ với cô. Bó tay. Một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp khóc lóc trước mặt mình thật sự cũng rất là động tâm nhưng thế thì làm sao? Mong cô tha thứ? Thực sự không cần! Mong sự đồng cảm! Càng không!

- Vậy rốt cuộc cô muốn nói gì?

Cô thật ghét sự mặt dày của cô ta.

- Em chỉ muốn hỏi chị là chị sẽ có động lòng không nếu anh ấy muốn quay lại với chị!

Thảm họa!! Đây là từ đầu tiên cô nghĩ trong đầu. Có lẽ đã nhiễm nhiều từ những bài báo giải trí gần đây. Thảm họa âm nhạc, thảm họa thời trang…Đây đích thực là một tình huống thảm họa.

- Tôi như thế nào không quan trọng. Đó là việc của tôi. Cô không cần quan tâm mà cũng không quan tâm nổi.

Thật ra “Không bao giờ” mới là câu trả lời bật ra trong cô nhưng cho cô ta khó chịu một chút, cho cô ta lo lắng một chút, cho cô ta xấu hổ một chút thật cũng chẳng sao! Cô cũng thỉnh thoảng nên nhẫn tâm một chút.

Cơm không lành canh không ngọt lại muốn cô dính vào sự phức tạp này ư? Không ham!

Và với cô tình cảm thực đã chết khi kẻ làm chồng đó lừa dối cô quan hệ với một cô gái chỉ vừa tròn 18…



Con đường của mùa đông. Gió lạnh thổi buốt. Trong lòng cũng lạnh ngắt. Không thấy chút nào sự an ủi, ấm áp. Rốt cuộc cô còn phải chịu bao nhiêu mùa đông như vậy nữa. Hay là suốt đời. Nhắm mắt lại, như em bé bán diêm với những mong ước giản đơn, cô muốn thấy một gia đình hạnh phúc, một không khí ấm áp và một nụ cười có thể làm tan lạnh giá. Lại thoáng đâu đó thấy hắn xuất hiện với nụ cười nhăn nhở! Cô mở trừng mắt, lắc đầu và lại thở dài.

Yêu đương thật ra không phải quá khó khăn. Khi bạn đã bắt đầu để ý đến ai đó, hay nụ cười, ánh mắt người đó tự nhiên quanh quẩn trong tâm trí bạn có nghĩa bạn đã bước một chân vào vũng lầy đó. Mà vũng lầy thì có nghĩa là càng quẫy đạp, càng giãy dụa thì sẽ càng lún sâu.

Và hắn lại mở miệng hỏi cô đúng vào lúc trong lòng cô đang thật khó phân tích:

- Có thể nói tại sao chị không yêu tôi không?

Ngụm trà chuẩn bị nuốt thì bị phun ra, vô cùng mất mĩ quan. May cô không có thói quen ngồi quay mặt đối diện hắn. May cho hắn!

- Không thể

- Tại sao là không thể?

- Cứ nghĩ đến việc tôi đã vào đại học mà cậu mới chỉ học cấp II thì tôi đã thấy không thể rồi.

Kỳ thật cô thấy đúng là như vậy, nhưng nói ra nghe cũng buồn cười.

- Tại sao nữa?

- Vì tôi hơn cậu 5 tuổi, đã có một đời chồng, ai cũng thấy chúng ta là không thể. Bố mẹ cậu sẽ giết cậu nếu cậu mở miệng.

- Vì sao nữa?

- Vì tôi với cậu là hai thế hệ khác nhau.

Cô nhấn mạnh câu nói vô cùng quan trọng, tiện thể giải thích cho cậu nhóc nhỏ tuổi:

- Mà tôi nói thật, cậu chắc cũng biết con gái già nhanh hơn con trai nhiều lắm. Cậu tốt nhất nên tìm cô gái trẻ hơn mình 5 tuổi. Như vậy là ổn nhất!

- Vậy à? Hắn ta làm động tác như ngộ ra điều gì mới mẻ, gục gặc đầu.

Cô cũng gật đầu một cách thoải mái “Đúng vậy!”

Rồi hắn thản nhiên nói:

- Tôi thì nghĩ là “ Tắt điện thì nhà ngói cũng như nhà tranh”

Sau đó cười nhăn nhở bước đi, bỏ lại cô đã từng này tuổi vẫn còn đỏ mặt…

Tình yêu đến nhẹ nhàng như vậy, con tim cũng bất trị, khó dạy như vậy nhưng sự đời thì không phải đơn giản vậy. Yêu cũng đâu có nhất thiết phải nồng nhiệt như tuổi trẻ, đòi sống đòi chết ở bên nhau. Cô không còn trẻ, cũng biết cái gì là không thể và cái gì là có thể. Cô và hắn, hai người là không thể. Có tình cảm thì đã sao? Quan trọng là thực tế kìa.

Và trong cái lúc hỗn độn cảm xúc đó, người mang danh chồng cũ của cô đã xuất hiện. Như bao trường hợp đã từng xảy ra của những kẻ ngoại tình, anh ta hối hận, ngay từ lúc cô bỏ đi đã hối hận! Đến giờ không lúc nào quên được cô! Chì là sợ và xấu hổ nên không dám đi gặp cô.

Anh ta xin lỗi, anh ta muốn cô tha thứ. Nếu cô vẫn chưa có ai, anh ta muốn được cùng cô làm lại từ đầu.

Anh ta trông gầy hơn, tiều tụy hơn chút ít hồi còn đang là chồng cô nhưng lại có vẻ nhìn đời đơn giản hơn, ngây thơ hơn. Anh ta đã nghĩ cô là gì nhỉ?

Dù đã từng nghĩ nếu thời gian quay lại, đến từng này tuổi cô sẽ vì những cái ràng buộc mà tha thứ. Nhưng thực sự cái đó chỉ là do cô nghĩ. Thực tế là cô đã không tha thứ và không thể tha thứ! Muốn xin lỗi! Muốn hối hận! Đã quá muộn. Muốn cô quay về! Vẫn còn yêu cô! Dù cô ép mình cũng không thể khi đã không còn yêu người đàn ông trước mặt! Cô lại khẽ thở dài.

Bố mẹ gọi điện giục cô mau chóng đi gặp vài đối tượng phù hợp. Lúc cuối còn tỏ ra vô tình nhắc đến chồng cũ của cô. Xem ra anh ta đã làm thế nào đó để bố mẹ cô tha thứ, rồi nghĩ về đứa con gái tuổi ngày càng nhiều, cơ hội ngày càng ít này, sợ cô phải lấy làm hai rồi chăm con người ta, con anh con chúng ta nên họ đã xiêu lòng. Ôi bố mẹ! Những bậc sinh thành vĩ đại, tính toán rất sâu rất thực tế nhưng lại cũng đầy những tưởng tượng phong phú.

Bố mẹ có những sức mạnh đặc biệt. Đó là tình yêu và sự quan tâm chân thành nhất đến con cái của họ. Ngày một ngày hai, đến gần cả tháng. Họ cũng làm cô muốn buông xuôi, buông tất cả cảm xúc của mình. Anh ta có lẽ đã thực sự hối hận. Cô dù sao cũng đã nắm được một điểm của anh ta, sẽ không dám tùy tiện mà đối xử không tốt với cô. Bố mẹ chồng cũ cũng rất quý cô. Cô cũng sẽ không bị coi là hai đời chồng. Cũng không quá tệ.

Vậy nhưng chỉ cần nhắm mắt lại một chút, tưởng tượng về cuộc sống trong tương lai, nụ cười của hắn lại hiện lên trong tâm trí, cố chấp không rời."Tôi tin rằng mình sẽ đem lại hạnh phúc cho chị" . “Khó lắm! Cậu nhóc ạ. Ngay cả hạnh phúc của tôi ở đâu tôi cũng không rõ”. Cô thầm thì….

Cô nhận lời gặp mặt anh ta một lần nữa, theo yêu cầu của bố mẹ, theo sự suy xét về tính hợp lý của cuộc đời mình và cả vì sự mặt dày ngày nào cũng chờ cô ở cổng công ty lúc tan giờ làm của anh ta nữa.

Hắn nghe được chuyện, nhìn cô một chút rồi nói trong lúc đang ngồi ăn cơm.

- Chị thích làm con ngốc lắm à?

Câu hỏi thật mang tính tu từ! Hỏi như khẳng định. Cô trừng mắt nhìn hắn. Hắn chỉ nhìn lại cô rồi nói “Đàn ông có lần một sẽ có lần hai, điều cơ bản này chị cũng không rõ sao?”

Nụ cười của hắn mang chút buồn, cô cũng không hung hăng. Không cãi lại. Lẳng lặng ăn tiếp. Dù sao hắn cũng đang còn trẻ con lắm! Hắn không thể hợp với cô! Trăm lý do không hợp, ngàn điều không hợp. Vậy cần gì phải quá dây dưa. Dù không quay về với chồng cũ thì cô với hắn vẫn là không thể! Vậy sao phải làm cô và hắn rối lòng hơn nữa.

- Dù sao cũng là chuyện của tôi! _cô cười nhẹ.

Hắn đứng dậy, bỏ đi. Cô cũng không muốn ăn thêm một miếng nào nữa!

Tuổi trẻ dù sao cũng hay thay đổi, yêu đương cũng chỉ là một thoáng mà thôi. Hắn cũng vậy. Hắn sẽ yêu một người khác rất nhanh chóng, sẽ quên cô một cách nhanh chóng. Rốt cuộc lại sẽ chỉ còn cô, một kẻ không ra già, không ra trẻ như cô ngẩn ngơ mà thôi.

Hắn cũng có nhiều người thích. Tất nhiên là đều ít tuổi hơn hắn và xinh tươi hơn cô. Cô chẳng có gì để tự tin để công bằng mà có thể yêu hắn. Chẳng có một căn cứ gì cho hạnh phúc về sau này nếu cô và hắn…..



Ngày đi gặp chồng cũ, cô ăn mặc bình thường. Anh ta với vẻ hối lỗi thật sự, cười nói rất nhiều, nhắc lại rất nhiều những kỉ niệm của hai người. Sở thích của cô, tính cách của cô, và sự tiếc nuối của anh ta. Chỉ đáng tiếc rằng anh ta đã không còn là người mà cô đã từng yêu đó và cô cũng không còn là cô của những ngày tươi trẻ đó. Tình cảm cũng đã không còn nữa.

Không xúc động, không thù oán, không căm hận. Tất cả trong cô chỉ là sự tĩnh lặng. Hơn lúc nào hết cô rất rõ rằng dù chỉ là mưu cầu một thứ hạnh phúc vớt vát thì cô cũng không thể chấp nhận anh ta. Thực sự không thể.

Lại đi ra đường trong khí trời lạnh lẽo về đêm, không một chút dễ chịu. Tâm trạng càng không hề thoải mái. Dòng người vẫn tấp nập. Từng đôi tình nhân nắm tay nhau. Trong lòng càng thêm cô đơn.

Về đến cửa nhà. Cô nhìn thấy hắn, trong khí trời lạnh lẽo, hai tay đút túi áo, đang đứng trước cửa. Cô ngạc nhiên, sững sờ và rồi lại giữ vẻ bình tĩnh đi qua hắn. Lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa. Tiếng ổ khóa lạch cạch, hắn vẫn không nói tiếng nào. Cho đến khi cô cầm nắm cửa mở ra, hắn mới lên tiếng:

- Chị lại không chào tôi rồi. Sao lần nào tôi cũng phải là người chào trước vậy.

Hắn cười nhưng vẫn không được tươi lắm.

- Cậu làm gì ở đây vậy?

- Đưa cô bạn mới quen về nhà, chợt nhớ ra chị ở khu này nên chạy vào hỏi thăm chút!

- Ừm! Hỏi thăm rồi thì cũng nên đi về thôi. Trời ngày càng lạnh .

Giọng cô thản nhiên, ngẩng lên nhìn trời cho nước mắt không chảy xuống. Thật không có gì sao? Có thể thản nhiên đến vậy. Cô như một kẻ ngốc. Yêu cũng đã yêu rồi. Chối thì có ích gì chứ? Chả phải rằng giờ phút này đây, không biết hắn nói thật hay đùa mà trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu đến muốn khóc đấy sao? Yêu đương quả nhiên không còn phù hợp với người đã không còn trẻ như cô. Rất tốn sức.

- Ừm. Vậy chị vào nhà đi. Tôi về đây.

Tiếng bước chân bước đi. Tay vẫn nắm ở ổ khóa, không mở ra được. Cảm giác cô đơn, bị bỏ rơi dù cô là người chối bỏ trước. Nước mắt thật đã chảy xuống.

Bỗng có một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, lại lấy tay đưa lên mặt, lau nước mắt cho cô, lại ôm cô chặt hơn, khẽ nói:

- Buồn, không muốn tôi đi thì phải nói chứ! Tôi sẽ đi thật đấy.

Vòng tay đó thực sự rất ấm, làm cô càng muốn khóc.

- Cậu không đi tìm bạn gái của cậu đi_cô nói dỗi

- Tôi sẽ đi sau khi chị ngừng khóc _hắn thản nhiên thừa nhận

Cô trừng mắt quay đầu lại nhìn hắn, lại nhìn thấy nụ cười nhe nhởn như mang ý đồ khoe răng của hắn

- Chị thật dễ bị lừa. Lý do vớ vẩn như vậy cũng tin.

Cô tức giận cùng khó chịu nhưng nhìn nụ cười của hắn, tất cả lại như dừng lại.Cô chỉ thở ra rồi nói:

- Rốt cuộc trong lòng cậu có cái gì?

Cô rốt cuộc không biết trong lòng hắn có cái gì, rốt cuộc có bao nhiêu thật lòng. Tỏ tình cũng vậy, yêu cũng vậy. Có cũng được, không có cũng chẳng sao. Tất cả hắn đều không quá cuồng nhiệt, cô lại không còn có thể liều lĩnh, thích là yêu. Cô thực sự sợ. Hắn đối với cô? Có phải là thật lòng? Phải chăng chỉ là thoáng qua.

Hắn nhìn cô chăm chú, trong lòng cũng ngổn ngang. Cô có lẽ đã không biết hắn cũng rất sợ. Hắn sợ hắn tiến một bước, cô sẽ lùi hai bước. Hắn sợ hắn liều lĩnh, cô sẽ bỏ chạy. Cái gì cũng chỉ dám nửa thật nửa đùa mà nói, cái gì cũng không dám vồ vập. Hắn không hiểu cái suy nghĩ của cô về tuổi tác. Lại cũng không cách biệt quá lớn. Có thể như cô từng nói, hắn tuổi trẻ, hắn còn chưa hiểu nhưng hắn biết hắn rất muốn an ủi cô, sưởi ấm cho cô và mang lại hạnh phúc cùng nụ cười cho cô. Hắn yêu cô. Cô liệu có hiểu?

Hắn cũng chỉ nhẹ nhàng cười và nói:

- Còn có thể có gì? Trong đó có chị chứ còn gì nữa!

Nhìn thấy nụ cười đó, nghe câu nói đó, vào giờ phút này cô rốt cuộc cũng đã hiểu trên đời này không có cái gì có thể chắc chắn là hạnh phúc, cũng không có cái là không thể. Chỉ là không thể tránh khỏi được mà yêu và rồi chấp nhận bất kể hậu quả sau này ra sao. Là thế nào cũng được, chỉ là đã lỡ yêu mất rồi. Và không cách nào che dấu.

Cô cũng nở nụ cười, nụ cười khiến hắn thấy choáng ngợp vì rõ ràng hắn chưa từng thấy cô cười tươi như vậy. Cô chỉ nhẹ nhàng tuyên bố:

- Từ nay về sau cậu có thể gọi tôi là người đẹp!
Khuyết Danh



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 28/Dec/2014 lúc 11:43pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 01/Jan/2015 lúc 9:32pm

Con người có số


happy%20new%20year%202015

Tên hắn là Khải. Hắn học với tôi năm lớp 11 tại trường Tân Phương, Gò Vấp. Nhà hắn ở trại định cư Cái Sắn nằm giữa hai tỉnh Long Xuyên và Rạch Giá. Hình như bố mẹ hắn có quen với một ông trùm họ Đạo ngày trước cũng ở Cái Sắn, sau lên Sài Gòn, trông coi giúp Cha sở ở nhà thờ Ngã năm Bình Hòa, Gia Định.

Rồi hắn lên Sài Gòn, nhờ ông trùm đó xin với Cha cho ở nhờ ngoài hành lang nhà thờ, làm người kéo chuông, trông coi, quét dọn… để có chỗ ăn ở, đi học. Cha thấy hắn ngoan ngoãn, lễ phép, nhất là trước đây lại cùng họ đạo với ông trùm nên rất vui lòng.

Lúc ấy, tại Xóm Gà Gia Định có trường Tân Phương của ông Phan Ngô mới mở, dạy tới lớp Đệ Nhị (tức lớp 11 bây giờ). Cha nói với ông Phan Ngô xin cho hắn học miễn phí để chuẩn bị đi thi Tú tài I. Phần vì trường mới mở đang cần học sinh, phần vì nể lời Cha nên ông Phan Ngô cũng đồng ý. Ngoài ra, Cha thấy hắn ham học Ngoại ngữ, giỏi tiếng Anh nên mỗi tháng cho tiền hắn học thêm Anh văn cao cấp ở Hội Việt-Mỹ đường Mạc Đĩnh Chi, Tân Định.

Như vậy, ngoài việc học ở trường Tân Phương vào các buổi sáng, cứ đến buổi chiều, mỗi tuần ba lần, hắn cuốc bộ từ Gia Định lên Tân Định để học tại Hội Việt-Mỹ. Cha cũng thích ngoại ngữ, buổi tối hắn thường chỉ dẫn thêm tiếng Anh cho Cha.

Trường hợp tôi thì lại khác. Nhà tôi cũng nghèo, mẹ tôi làm thợ dệt nhưng tôi thi đậu hạng nhì vào lớp Đệ Thất (lớp 6 bây giờ) trường Nguyễn Trãi nên được học bổng, mỗi tháng 300 đồng, tương đương với một chỉ vàng lúc bấy giờ, việc sách vở, học hành đỡ phải lo lắng.

Ba năm sau, khi bắt đầu lên đến lớp Đệ Ngũ (lớp 8), tôi và hai bạn khác trong lớp rủ nhau “học nhảy”: Trường Nguyễn Trãi lúc đó chưa có cơ sở nên phải học nhờ tại trường Tiểu học Đa Kao ở số 94 đường Phan Đình Phùng (bây giờ là đường Nguyễn Đình Chiểu). Tất cả các lớp đều học buổi chiều, còn buổi sáng thì học sinh trường Đa Kao học.

Buổi sáng được nghỉ, ba đứa chúng tôi đóng học phí học lớp Đệ Tứ (lớp 9) trường Cộng Hòa của giáo sư Phạm Văn Vận ở đường Pasteur để thi Trung học Phổ thông, nếu đậu sẽ sớm được một năm, cái đó kêu là “học nhảy”. Nhà nghèo, nên dù học thêm lớp Đệ Tứ trường tư nhưng tôi vẫn tiếp tục học lớp Đệ Ngũ trường công để được học bổng và đề phòng nếu rớt Trung học thì vẫn có chân trong trường công.

Cuối năm ấy, cả ba đứa chúng tôi đều đậu Trung học, rồi thi vào lớp Đệ Tam (lớp 10) trường Hồ Ngọc Cẩn, tức lại trở lại trường công. Tôi đậu hạng 5 trong số 52 học sinh thi đậu, hơi thấp, không được học bổng vì Bộ Quốc gia Giáo dục chỉ cho mỗi lớp có 3 người, từ hạng 1 tới hạng 3.

Hai anh bạn yên tâm học lớp Đệ Tam tại Hồ Ngọc Cẩn, còn tôi, nhảy được một năm nhưng mất học bổng, tôi ân hận lắm.

Đúng lúc ấy ông Phan Ngô mở trường Tân Phương có tới lớp Đệ Nhị ( lớp 11 bây giờ - thời đó trường tư chưa trường nào có lớp Đệ Nhất, học xong lớp Đệ Nhị, đậu xong Tú tài I được quyền xin vào Đệ Nhất trường công, bắt buộc trường công phải nhận, thời ông Diệm là như thế, rất ưu tiên cho học sinh).

Ông Phan Ngô là Hiệu trưởng trường Tân Thịnh ở đường Đinh Công Tráng, Tân Định. Người em con chú con bác với ông là ông Phan Thuyết làm giám đốc. Trường dạy giỏi, nổi tiếng nên rất đông học sinh. Nhưng không hiểu hai anh em có chuyện xích mích gì đó nên bán trường, ông Phan Thuyết về mở trường Đạt Đức ở Phú Nhuận, còn ông Phan Ngô mở trường Tân Phương ở Gò Vấp.

Ông cho người phát quảng cáo, mời học sinh thi cũng gọi là học bổng vào lớp Đệ Nhị nhưng khác với học bổng của Bộ Quốc gia Giáo dục là lấy 3 người, người hạng nhất và hạng nhì được miễn học phí, người hạng ba được giảm 50%, còn những người khác thì được cứu xét, nếu nghèo sẽ được giảm. (“Học bổng” của nhà nước Việt Nam hiện nay cũng vậy, chỉ được miễn hay giảm học phí chứ không có tiền. Sinh viên học giỏi mà nghèo thì có thể vay, tối đa mỗi tam cá nguyệt được 400 ngàn đồng tức khoảng 20 đô-la Mỹ, một năm được 1.6 triệu, tức 80 đô-la, sau khi tốt nghiệp, đi làm sẽ phải trả lại).

Học sinh thi khá đông.Tôi lại đậu hạng nhì nên được miễn học phí.

Vào học lớp Đệ Nhị trường Tân Phương, tôi quen với hắn rồi dần dần hai đứa trở thành thân thiết với nhau.

Tôi chưa từng thấy một người bạn nào nghèo như vậy. Ngày nào đi học hắn cũng mặc một bộ đồ duy nhất : chiếc áo sơ mi cũ màu cháo lòng có hai miếng vá, một miếng ở lưng, một miếng ở vai; chiếc quần ka ki cũng cũ, vá một miếng lớn ở mông. Có lẽ hắn tự vá lấy bằng chỉ đen, đường chỉ vụng về trông thô kệch chẳng ra sao cả. Chân hắn đi đôi dép Nhật mòn vẹt, sứt mẻ, một quai màu xanh, một quai màu đỏ, cột bằng dây kẽm.Có lần tôi hỏi sao hai quai dép lại bên xanh bên đỏ? Hắn cười, hơi mắc cỡ : “Tại mình nhặt được trong thùng rác ấy mà. Nó bị đứt, họ vứt đi, mình kiếm được hai cái quai cột vô đi tạm chứ chẳng lẽ đi học lại đi chân không”.

Hắn nghèo, cả lớp ai cũng biết nhưng ai cũng thông cảm, chẳng ai chê cười. Nhất là các chị, nhiều khi giấm giúi cho hắn tiền uống nước. Ngày tết, trường tổ chức cắm trại, thi đấu bóng chuyền và văn nghệ ở trong sân, mỗi lớp có một cái quầy nho nhỏ cung cấp bánh mì, kẹo bánh và nước ngọt cho lớp của mình. Mỗi bạn trong lớp đóng mỗi người 10 đồng, hắn không có tiền, định không tham dự, các chị bàn nhau không bắt hắn đóng.

Cuối năm ấy, lớp chúng tôi có 51 người, thi đậu ngay trong khóa 1 là 13 người, trong đó có tôi và hắn. Tỉ lệ như vậy là khá cao, bởi vì thi Tú tài thời đó rất khó, trường tư giỏi lắm cũng chỉ đậu khoảng 10% là cùng, đằng này đậu tới hơn 25%. Thầy Phan Ngô mừng lắm, thầy nói : “Trường Tân Phương là nhứt, không khác gì trường Tân Thịnh ngày trước”.

Sau khi đậu xong Tú tài phần I, các bạn người Nam thì đa số nộp đơn vào học lớp Đệ Nhất (lớp 12) trường Petrus Ký, còn tôi và hắn là người Bắc nên nộp đơn vào trường Chu Văn An. Tôi từ trường công lại trở lại trường công, “nhảy” được hai năm. Còn hắn, có sự tiến bộ : ông trùm nhà thờ Ngã năm Bình Hòa cho hắn mượn một chiếc xe đạp cũ. Hội Phụ huynh học sinh Chu Văn An cứu xét, thấy hắn nghèo, cho hai kỳ học bổng, mỗi kỳ 500 đồng và một bộ quần áo may sẵn, hơi ngắn.

Cuối năm ấy, đậu xong Tú tài phần II, tôi thi vào Đại học Sư Phạm còn hắn thì thi vào trường Kỹ sư Phú Thọ nhưng rớt. “Cậu ngốc lắm, giá thi Sư Phạm với tớ có lẽ đã đậu, thi Kỹ sư Phú Thọ khó muốn chết, tớ không dám nghĩ đến”. “Tại tớ thi ngành Điện nên mới rớt chứ giá thi Công chánh hay Công nghệ thì đỡ hơn”.

Hắn rớt, đáng lẽ bị kêu đi Sĩ quan Thủ Đức nhưng có người anh cũng đã ở trong Quân đội nên được hoãn.“Tớ phải về Cái Sắn làm giấy tờ nộp hồ sơ hoãn dịch cậu ạ”. “Hoãn thì được rồi nhưng làm sao có tiền đi xe? ”.“Cha có cho.Cha dặn làm giấy tờ xong, nhớ lên xem người ta có cho thi vào ngành nào thì thi chứ không lại lỡ mất một năm học”.

Hôm lên, hắn đến nhà tôi chơi và hỏi những ngày hắn về Cái Sắn, ở Sài Gòn họ có cho thi gì không. Tôi nói Tổng nha Cảnh sát ra thông cáo cho thi lấy 50 người vào học khóa Biên tập viên cảnh sát, học bổng mỗi tháng cũng 1,500 đồng giống như Đại học Sư phạm và Quốc gia Hành chánh. “Biên tập viên Cảnh sát là làm gì? ”. “Tớ không rõ, họ nói cũng học 3 năm, ra làm phó quận cảnh sát ”.

“Được đấy, có lẽ tớ sẽ nộp đơn thi Biên tập viên Cảnh sát”. Thời chúng tôi, con nhà nghèo, thi vào ngành nào thì phải nhắm có học bổng chứ nếu học những trường không có học bổng như Y khoa, Dược khoa, Luật, Văn khoa, Khoa học v.v…, tuy không phải thi tuyển nhưng không có tiền ăn học suốt bao nhiêu năm.

Giữa lúc hắn đang lo làm đơn thi Biên tập viên cảnh sát thì có tin Bộ Quốc gia Giáo dục ra thông cáo, Cơ quan Văn hóa Liên Hiệp Quốc UNESCO cho hai học bổng, một thi tiếng Anh, du học tại Mỹ, một thi tiếng Pháp, du học tại Pháp hay Thuỵ Sĩ gì đó, tất cả mọi khoản đều do Liên Hiệp Quốc đài thọ, học Tiến sĩ Kinh tế, sau này sẽ ra làm cho Liên Hiệp Quốc, giúp đỡ các nước nghèo. “Cậu đã biết tin đó chưa?”.“Chưa, tớ không biết gì hết, nhà thờ đâu có Radio mà nghe. Cậu có nộp đơn không?”. “Không, Tú tài II tớ đậu Bình Thứ chứ đâu phải hạng Bình như cậu.

"Họ bắt phải từ hạng Bình trở lên mới được thi”.

Thời chúng tôi, thi Tú tài I hay Tú tài II, kết quả thi đậu có 5 hạng gọi theo tiếng Pháp : đậu thường gọi là hạng Thứ (P***able); trên Thứ là Bình Thứ (***ez Bien); trên Bình Thứ là Bình (Bien); trên Bình là Ưu (Honorable); rồi đến Tối Ưu (Très Honorable) là hết mức, môn nào cũng phải đạt tối đa khoảng 20 điểm. Hắn đậu Bình, cao hơn tôi một bậc.

“Nộp thì nộp vậy thôi chứ cả Anh văn lẫn Pháp văn mới lấy có hai người, khó lắm, chắc tớ không đậu được đâu”. “Biết đâu đấy, cứ nộp đơn đi, may mà giờ vinh quang đã điểm thì bọn cắc ké nghèo mạt rệp như tụi mình cũng ngon lành ra phết”. “Vậy tớ nộp đơn cả bên UNESCO lẫn bên Biên tập viên cho chắc ăn”.

Hắn nộp đơn xong, khoảng hai tháng sau thì dự cuộc thi của UNESCO. Hắn kể rằng, đợt thứ nhất, hơn 200 người cả Anh văn lẫn Pháp văn, thi viết, loại bớt còn 50 người. Đợt thứ nhì, 50 người lại loại lần nữa, còn lại 10 người trong đó có hắn. Rồi 5 người trong nhóm Anh văn bọn hắn vào “sát hạch” tại tòa đại sứ Mỹ, còn 5 người nhóm Pháp văn thì sát hạch tại tòa đại sứ Pháp hay Thuỵ Sĩ, hắn không để ý.

Hắn kể, giám khảo nhóm Anh văn của hắn gồm ba giáo sư, một ông người Mỹ, một ông người Canada, một ông người Úc hay Tân Tây Lan gì đó hắn không biết rõ, tất cả đều nói tiếng Anh.

Họ thay đổi nhau quay hắn về tình hình kinh tế các nước trên thế giới, về vai trò của một nhà kinh tế học đối với các nước nghèo như ở châu Phi chẳng hạn.

Cuối cùng, vị giáo sư người Úc hay Tân Tây Lan hỏi hắn quê ở đâu? Cha mẹ làm nghề gì? Từ nhỏ tới lớn sống như thế nào?…Hắn nói thật rằng quê hắn ở Nam Định, di cư vào Nam năm 1954, ở trại định cư Cái Sắn thuộc tỉnh Long Xuyên, bố mẹ hắn rất nghèo, làm nghề trồng cói và dệt chiếu ở Cái Sắn, còn hắn thì kéo chuông và hầu hạ trong Nhà thờ Bình Hòa để có chỗ ăn học.

Tất cả ba vị giám khảo đều trợn tròn mắt, không ngờ một học sinh được vào chung kết của một cuộc thi quan trọng như vậy mà gia đình lại nghèo đến thế.

“Dám cậu thắng mấy người kia nhờ cái nghèo của cậu lắm ạ ! Người Tây phương họ có cái nhìn khác lắm, sẵn sàng ưu tiên cho người nghèo nếu thấy thực sự đó là người giỏi chứ không khinh bỉ người nghèo như bên Việt Nam mình”.

“Tớ cũng hy vọng như vậy. Trông nét mặt ba vị giám khảo thấy họ có vẻ có cảm tình với tớ lắm. Nhưng thôi, kệ, muốn đến đâu thì đến. Tớ cam đoan với cậu thi Biên tập viên cảnh sát tớ đậu là cái chắc. Làm phó Quận trưởng Cảnh sát cũng bảnh ra phết !”.

Trong khi tâm sự, hắn kể với tôi rằng bữa đi mua giấy tờ lập hồ sơ thi du học, hắn mua ở tiệm sách Thanh Trúc gần Ngã tư Phú Nhuận. Cô con gái bà chủ cỡ chừng 15 - 16 tuổi, xinh lắm và rất tốt bụng.

Thấy hắn vét túi mà vẫn không đủ tiền trả, cô ta cười rồi cho luôn, không tính một đồng nào cả.

“Cô bé cỡ 15 - 16 tuổi, vậy là cô em. Cô chị lớn hơn, khoảng 17 - 18 tuổi, mặt tròn, cũng đẹp nhưng không xinh bằng cô em”.

“Ủa, thế cậu cũng biết tiệm đó?”.

“Biết chứ, tớ là dân Phú Nhuận mà, vẫn mua sách ở tiệm đó”.

Tôi kể cho hắn nghe bà mẹ còn tốt hơn nữa. Hồi tôi được phần thưởng cuối năm ở trường Tân Phương, trong số các cuốn sách lãnh thưởng có cuốn Triết Học Nhập Môn của tác giả gì tôi quên mất tên.

Cuốn sách đó nghiên cứu về Triết học nói chung chứ không phải sách lớp Đệ Nhất dạy về Triết học để đi thi Tú tài II. Tôi đem đến tiệm Thanh Trúc nhờ bà chủ đổi cho cuốn Luận Lý Học của tác giả Trần Bích Lan tức nhà thơ Nguyên Sa, Giáo sư Triết trường Chu Văn An.

Bà coi qua cuốn sách của tôi rồi cười : “Sách người ta tặng cho các trường để phát phần thưởng thường là sách khó bán nên họ mới tặng. Tiệm tôi không bán loại này. Nhưng thôi, cậu được phần thưởng như vậy là quý, muốn đổi thì tôi cũng đổi để cậu may mắn, năm tới thi đậu. Một vài cuốn sách chẳng đáng bao nhiêu…”.

Cuốn Luận Lý Học của Giáo sư Trần Bích Lan đắt hơn cuốn Triết Học Nhập Môn một chút nhưng bà chủ tiệm cũng cho luôn, không bắt trả tiền chênh lệch.

Tôi kết luận rằng bà mẹ tốt bụng như thế nên các cô con gái cũng tốt là một chuyện thường.

Hắn thở dài, nét mặt hơi buồn : “Nhà họ giàu, tiệm sách có tới mấy tầng lầu ở ngoài mặt đường, còn mình thì nghèo rớt mồng tơi không đáng xách dép cho họ. Tớ nói thật, nếu tớ được học bổng đi du học bên Mỹ kỳ này, đậu xong tiến sĩ tớ sẽ trở về, quỳ xuống dưới chân cô ấy, nói với cô ấy rằng nhờ cô cho giấy tờ lập hồ sơ nên tôi mới được du học, không bao giờ tôi dám quên ơn cô…”.

Tôi bật cười : “Cậu ngốc thấy mẹ, nếu đậu thì đến báo tin từ trước khi đi cho người ta còn chờ đợi chứ đậu xong Tiến sĩ, hàng chục năm trời, họ lấy chồng mất tiêu rồi thì lúc ấy có ngồi mà khóc !”.

“Ừ há, mình cũng ngu thật. Nhưng biết họ có đợi hay không?”.

“Tại sao lại không ? Vấn đề là cậu có thắng được mấy người kia hay không chứ nhà giàu thì họ khôn lắm, họ dư biết giá trị của một thằng học sinh nghèo được học bổng du học bên Mỹ”.

Và tôi nói thêm: “Ngoài ra, sang đấy ăn ở ra sao, học hành thế nào cậu luôn luôn viết thư về cho em chứ đâu phải như Kinh Kha sang Tần, một đi là không trở lại”. “Ờ há, vậy mà tớ không nghĩ ra, tớ phải ghi địa chỉ tiệm sách nhà em mới được”.

Thế rồi hắn đậu thật, hơn 200 người, lấy có 2 người, khó chứ không phải dễ. Tội nghiệp, trước khi đi hắn vẫn còn nghèo bởi vì sang bên ấy, vào học trường nào rồi người ta mới trả lại tiền vé máy bay và bắt đầu cho lãnh học bổng chứ không phải họ đưa trước.

Mọi thứ chi phí như mua sắm va-li, giày dép, quần áo mặc trong mùa lạnh, kể cả tiền vé máy bay v.v… đều là của Cha (LM) cho. Cha còn nói hôm hắn đi, Cha bận không đưa tiễn được nhưng sẽ cho tài xế chở hắn ra Phi trường.

“Rồi ông cụ bà cụ cậu ở dưới Cái Sắn có lên không?”.

Hắn lắc đầu, vẻ mặt buồn buồn :

“Không, gia đình tớ nghèo lắm, không có bà con anh em gì ở trên này. Bố mẹ tớ nói lên đây vừa tốn tiền lại vừa làm phiền Cha, không có chỗ ở chẳng lẽ lại ở nhờ Cha trong nhà thờ”.

Tôi tưởng tượng ra cảnh hôm hắn đi, chắc chỉ có mình tôi và người tài xế của Cha đưa hắn ra phi trường. Nhưng ra đến đấy người tài xế sẽ quay trở lại chứ đâu có tiễn làm gì, chung quy chỉ có mình tôi mà thôi.

- “Cậu đã đến từ biệt cô bé chưa?”.

- “Có, tớ có đến nhưng cô ấy mắc đi học, chỉ gặp bà mẹ. Tớ kể cho bà ấy nghe chuyện cô bé cho giấy tờ làm đơn, nhờ đó tớ mới được du học, tớ đến chào từ biệt và gửi lời nhờ bà cám ơn cô bé giùm”.

- “Bà ấy có nói gì không?”.

- “Có, bà ấy xuýt xoa, thế ạ, quý hóa quá nhỉ, tôi không biết gì hết chứ nếu biết tôi đã mời cậu đến nhà dùng bữa cơm thân mật.

- “Bao giờ cậu đi ?”

- “Dạ, thưa sáng mai.”

- “Sáng mai, sớm vậy sao? Vậy là không kịp rồi, cậu không đến đây từ trước. “

Bà ấy tiếc lắm. Tớ cám ơn bà ấy rồi đi…”.

- “Đó, cậu thấy chưa, tớ đã nói nhà giàu, nhất là một tiệm sách quen với chữ nghĩa, họ không dại gì mà không biết giá trị của con người”, và tôi giục :

- “Cậu đến nữa đi, phải gặp cô bé bằng được và dặn cô ấy chờ đợi, học xong cậu sẽ trở về”.

Hắn lắc đầu :

- “Không dám đâu, đến sợ lại gặp bà ấy nữa tớ mắc cỡ lắm. Dù sao cô ấy cũng hãy còn nhỏ…”.

- “Trời đất ơi, 15-16 tuổi mà nhỏ cái gì ! Sang đấy cậu phải học Cử nhân, Cao học, Tiến sĩ, ít nhất cũng 8 năm nữa. Lúc ấy cậu khoảng 28, cô bé 24, chả nhỏ một tí nào cả”. Hắn khẽ thở dài :

- “Nói thật với cậu, từ bé tới lớn tớ khổ sở quá nên không dám nghĩ tới chuyện cao xa. Trước khi ra đi, tớ chỉ mong được nhìn thấy cô ấy một lần, được nghe thấy cô ấy nói một tiếng là sung sướng lắm rồi. Sang đấy tớ sẽ cố gắng học hành để đền đáp ơn nghĩa cô ấy…”.

Thật kỳ cục, có đáng gì đâu mấy tờ sơ yếu lý lịch, mấy tờ mẫu đơn tiếng Việt phải dịch sang tiếng Anh để nộp cho cơ quan UNESCO mà tên bạn tôi lại đặt nặng vấn đề đến thế ?

Nếu cô bé không xinh xắn, tính tình không vui vẻ và không có lòng thương người thì hắn có mê cô ta đến mức đó hay không ?

Tưởng tượng tới cảnh hắn lên máy bay chẳng có ai đưa tiễn, tôi nghĩ ra cách là ngay buổi chiều hôm đó đến tiệm sách kể hết mọi chuyện với bà mẹ. Có cả cô bé cũng có ở đấy. Nghe tôi kể, cô chỉ cúi mặt mỉm cười, hai gò má ửng hồng, còn bà mẹ thì rất chú ý.

Cuối cùng, bà cười dễ dãi :

“Hồi sáng cậu ấy có đến đây, tôi có biết mọi chuyện. Ý cậu là muốn nhờ em Trúc đi tiễn cậu ấy giùm phải không ?”.

“Vâng ạ”.

“Mấy giờ thì cậu ấy lên máy bay?”.

“Dạ thưa 11 giờ 30, nhưng phải đến sớm ít nhất 2 tiếng đồng hồ để nó còn vào làm thủ tục”.

“Có, tôi biết. Sáng mai Chủ nhật em Trúc đi được. Vậy khoảng 8 giờ 30 cậu đến đây đi cả với em cho vui. Chắc có em Thanh cũng đi nữa”.

Tôi đoán Thanh là tên người con gái lớn của bà.

“Dạ, vâng ạ”.

Cô bé vẫn cúi mặt cười, tay cầm cây bút Bic không mở nắp vẽ vẽ bâng quơ trên mặt tủ kính quầy hàng cho đỡ mắc cỡ, chắc cô cũng quên không nhớ mặt hắn.

Sáng hôm sau, tôi đến. Hai cô con gái mặc juýp theo kiểu đơn giản thời đó, cô lớn juýp trắng, cô bé juýp hồng nhưng cũng rất đẹp.

Nhất là cô chị, cô có thoa chút phấn hồng nên lại càng đẹp, tôi nghe đâu đây thoang thoảng mùi thơm của phấn son hay của hương trinh nữ ?

Ôi chao, đời đẹp quá, tôi, một thằng sinh viên bắt đầu học năm thứ nhất ĐHSP, nhà nghèo, mẹ làm thợ dệt nhưng đứng bên cô, ngửi mùi hương ngan ngát đó tôi vẫn thấy đời đẹp như thường.

Chắc cô cũng có cảm tình với tôi, thấy trong lúc đợi xe taxi, cô đứng sát bên cạnh tôi. Bà mẹ tiễn ra tận vỉa hè. Bà đưa tiền cho cô lớn : “Đây, tiền đây, nhớ trả tiền cho anh, đừng để anh trả nghe con !”. Cô không cầm, giọng con gái Bắc ngọt như mía lùi : “Con có rồi mẹ !”.

Chúng tôi đến. Hắn đang đứng một mình bên cạnh chiếc va-li hơi cũ, có lẽ của Cha cho mượn và một chiếc túi xách để trên mặt chiếc va-li đó.

Thấy chúng tôi tới, hắn cứ ngớ ra coi bộ hết sức ngạc nhiên. Tôi cười, giới thiệu :

- “Đây là cô Thanh, chị của cô Trúc. Còn đây là cô Trúc, người bạn vẫn nhớ ơn đó. Các cô thân hành ra đây tiễn bạn…”.

Hắn không ngờ mình được hân hạnh đó nên lúng túng như gà mắc giây thun, mỉm cười khẽ gật đầu chào. Các cô chào lại. Cô chị nói :

- “Chúng em đến tiễn anh, chúc anh lên đường mạnh giỏi. Thỉnh thoảng anh nhớ viết thư về cho Trúc”.

- “Vâng, cám ơn các cô, thế nào tôi cũng phải viết ”.

Tôi cười :

- “Được viết thư cho người đẹp sướng thấy bố rồi lại còn phải viết với không phải viết. Sao nào, nếu học xong tiến sĩ kinh tế, có trở lại thăm cô Trúc không nào ?”.

Hắn cười, mặt đỏ bừng, bây giờ tôi mới thấy hắn nói được một câu có thể coi là thông minh :

- “Có chứ, đó là mơ ước lớn nhất trong đời mình, nếu hai cụ nhà cho phép và cô Trúc sẵn sàng chờ đợi”.

Cô chị hỏi :

“Học Tiến sĩ thì mất chừng bao lâu hả anh?”.

Hắn nói :

“Khoảng chừng 8 năm, sớm nhất cũng phải 6 năm. Bên Mỹ nếu cố gắng vẫn có cách học vượt thời gian như vậy. Bên mình thường thường là phải 10 năm…”.

Cô chị nói :

- “Lúc ấy Trúc mới 22 hay 24 tuổi, còn sớm chán”.

Tôi cười, nói đùa :

- “Sao, ‘cô bé đẹp’, có đợi được không thì cho biết ý kiến ?”.

Cô bé chỉ cúi mặt cười, không nói gì cả. Tôi hỏi gặng quá bắt buộc cô phải trả lời :

- “Dạ được”.

- “Được thì ngoéo tay đi, hắn là dân Công giáo, đã nói là sẽ giữ lời, có tôi làm chứng !”.

Cô chị cười :

“Em cũng làm chứng luôn”.

Mọi người cùng cười, hắn đã bạo dạn nên đưa tay ra ngoéo tay cô bé khiến cô đỏ mặt nhưng cũng ngoéo lại. Trời đất ơi, phải chi tôi được ngoéo tay cô chị nữa thì đỡ quá ! Nhưng nhà tôi nghèo, mẹ tôi làm thợ dệt, tôi 20 tuổi, còn cô thì khoảng 18 tuổi, kém tôi 2 tuổi, làm sao tôi có điều kiện lấy vợ trong lúc còn đang đi học mặc dầu cô cũng có vẻ quý mến tôi, luôn luôn đứng sát cạnh tôi.

Cuộc tiễn đưa chỉ có thế. Ba năm sau, tôi tốt nghiệp, đi dạy. Thời đó chúng tôi học Đại Học Sư Phạm theo régime 3 năm, các ban khoa học đều phải học bằng tiếng Pháp, thi cử cũng bằng tiếng Pháp. Sau khóa của tôi thì được đổi sang régime 4 năm và đã được chuyển ngữ, học bằng tiếng Việt. Ngoài ra, thời đó các trường Trung học Đệ nhị cấp dạy tới lớp 12 rất ít, ở các tỉnh lớn mới có, nên tôi đậu hạng 5 mà phải đi xa, Bac Liêu cách Sài Gòn gần 300 cây số, vài tháng lễ, Tết mới về nhà một lần.

Có lẽ cũng đến 5-6 năm, một lần tôi về, thấy trên mặt bàn có tấm thiệp của hắn làm đám cưới với Thanh Trúc. Hai chị em nhà đó có cái lạ là cô em tên Thanh Trúc, cô chị tên Trúc Thanh, ngược lại với nhau.

Phong bì bên ngoài đã có vẻ cũ, bám bụi. Tấm thiệp bên trong đề ngày cưới cách đấy đã hơn hai tháng. “Thằng Khải nó về rồi hở mẹ? ”.“Ừ, cậu ấy về, nghe đâu đã đậu Tiến sĩ, về làm đám cưới với cô con gái tiệm sách ở gần ngã tư Phú Nhuận.

Cả hai cô cậu ấy đến chơi, đem thiệp cưới đến mời anh nhưng tôi nói anh dạy học ở mãi Bạc Liêu, chắc không về kịp.

Cậu ấy nói cưới xong sẽ đưa cô ấy sang Mỹ, bao giờ có dịp về sẽ gặp anh sau”. Thời chúng tôi, người Việt ở bên Mỹ rất ít, nên họa hoằn lắm, hễ có ai về Việt Nam cưới vợ thì sau khi cưới xong, đem đi rất dễ chứ không khó khăn, phải làm đủ thứ giấy tờ bảo lãnh mới được đi như bây giờ. Cái thằng đó giỏi thật, lúc nó ra đi thì tôi bắt đầu vào Sư Phạm, học xong 3 năm, đi dạy 6 năm, tức mới 9 năm mà nó đã đậu đạt, đi làm, để dành được tiền về cưới vợ, giỏi thật. Tôi rất phục nó.

Thế rồi tôi được đổi về trường Trung học Dĩ An, Biên Hòa, cách Thủ Đức khoảng 10 cây số.

Năm năm sau, 1975, Miền Nam sụp đổ, các giáo viên - giáo sư trung học bây giờ gọi là giáo viên - của 7 trường thuộc hai huyện Dĩ An và Lái Thiêu chúng tôi phải đi cải tạo tại K4 Long Khánh. Người cán bộ giáo dục về tiếp thu các trường thuộc hai huyện đó thấy người ta cách ly các Sĩ quan và Hạ sĩ quan Cảnh sát thuộc hai tỉnh Bình Dương và Biên Hòa tại hai trường An Mỹ và Trịnh Hoài Đức, có du kích gác, rồi sẽ đưa đi học tập cải tạo thì bắt các nam giáo viên chúng tôi đi học tập cho…có tinh thần yêu nước vậy thôi.

Hơn sáu tháng trời cải tạo tại K4 Long Khánh, tôi suýt bỏ mạng tại đấy. Bởi vì cơ thể tôi ưa lạnh chứ không ưa nóng. Cứ hễ trời nóng là tôi ho rũ rượi, ở nhà thường uống Terpin - Codein, một thứ thuốc rất rẻ do Việt Nam chế tạo. Đi học tập, trong trại không có thuốc men, lại ăn uống kham khổ nên tôi ho liên tục, ban đêm không ngủ được, thân hình gầy xác như con cá mắm.

Sáu tháng sau, các Giáo viên được thả về. Sài Gòn buồn thê thảm và nghèo không thể tưởng tượng nổi. Mẹ và em gái tôi nói chuyện người ta đánh tư sản mại bản (nghĩa là tư sản mất gốc), các tiệm lớn ở Phú Nhuận bị tịch thu nhà cửa, hàng hóa, gia đình bị đuổi đi kinh tế mới, tiếng khóc như di.

Còn ở Chợ Lớn, các tiệm người Tàu sợ quá, ném những cây vải còn nguyên cả xấp và các đồ đạc xuống đường, kệ ai muốn nhặt thì nhặt nhưng chẳng ai dám nhặt.

Em tôi kể thêm : “May hồi trước anh Khải về làm đám cưới với cô con gái thứ hai tiệm sách Thanh Trúc rồi đưa cô ấy sang Mỹ chứ không thì bây giờ bị kẹt, tiệm đó bị đánh, muốn cưới cũng chẳng được”. Tôi ngạc nhiên :

“Sao, tiệm sách Thanh Trúc cũng bị đánh? Người ta bán sách chứ có làm gì đâu mà đánh ?”. “Có, cả nhà may Bảo Toàn cũng bị đánh, tiệm bị tịch thu, nghe đâu người ta đuổi ông bà ấy lên cái gác xép nhỏ tí mãi tuốt tầng ba trên lầu, bây giờ nghèo lắm”.

Bảo Toàn là nhà may lớn nhất Phú Nhuận, trước đây tôi thường may quần áo ở đấy nên cũng khá quen, ông bà Bảo Toàn rất tốt, đối đãi với khách hàng rất niềm nở, ân cần.

“Tiệm sách Thanh Trúc còn một cô con gái lớn nữa tên là Thanh. Cô có nghe nói gì về cô con gái lớn đó không ?”.

“Họ nói cô ấy lấy chồng, có bầu, nhà chồng là một tiệm vàng cũng ở gần đấy.

Hôm đánh tư sản, cả hai tiệm bị tịch thâu, cô ấy buồn quá định tự tử nhưng người ta cứu được…”.

Miệng tôi đắng ngắt. Tôi nhớ đến hôm tiễn Khải ra Phi trường, có cả cô chị cùng đi, cô thường đứng sát bên cạnh tôi, cái mùi son phấn thơm thơm sang trọng tôi không thể nào quên được.

Rồi chúng tôi được Ty Giáo dục Sông Bé - Dĩ An trước thuộc Biên Hòa, bây giờ thuộc tỉnh Sông Bé - cho đi học tập chính trị hè sau đó cho đi dạy lại. Nghèo lắm. Lương tôi trước 63 ngàn, bây giờ chỉ còn 41 đồng, nghèo không chịu nổi.

Rồi tôi lấy vợ. Nhà tôi cũng dạy cùng trường nhưng môn Anh văn, tốt nghiệp ĐHSP sau tôi 6 năm. Năm ấy tôi 32 tuổi.

Lương của hai vợ chồng cộng lại chưa đầy 80 đồng. Nhà tôi dạy thêm Anh văn buổi tối cho các học sinh gia đình sắp đi vượt biên hoặc được bảo lãnh. Còn tôi, lúc rảnh tôi dịch truyện bán cho các nhà xuất bản ở trên Sài Gòn, buổi tối giữ con cho vợ dạy học. Giáo viên chúng tôi anh nào cũng gầy như cò bợ, quần áo ngày trước mặc vừa, bây giờ rộng thùng thình, áo thì mặc được còn quần cài dây nịt dúm dím, mặc không được.

Một hôm tôi nghĩ ra cách là khi về nhà ở Phú Nhuận, Sài Gòn thì đem hai chiếc quần tây đến tiệm Bảo Toàn, leo lên cái gác xép tận trên lầu ba theo cái cầu thang bên cạnh, nhờ ông Bảo Toàn sửa lại giùm. Ông đo người tôi, xem kỹ hai chiếc quần tây rồi nói :

“Sửa không được đâu. Bây giờ phải tháo hết các đường chỉ ra, ủi cho thẳng rồi cắt lại như cắt quần mới chứ sửa đâu có được”.

Tôi hỏi giá cả, ông nói :

“Ông là người quen, tôi tính ông mỗi chiếc ba đồng gọi là có thôi”.

Tôi mừng quá, cám ơn rối rít. Ông nói :

“Ông thấy tôi khổ như vậy đó. Ngày trước tiệm tôi lớn nhất Phú Nhuận, ngay cả may đồ cho khách tôi cũng chỉ trông nom chứ đã có thợ, đâu phải nhúng tay vào. Bây giờ thì đi may lại chiếc quần, kiếm ba đồng bạc…”

“Hình như tiệm sách Thanh Trúc bên kia cũng bị đánh tư sản như bên tiệm bác?”. “Có chứ, tiệm nào hơi có máu mặt một chút mà chả bị đánh. Họ bảo bán sách là toàn các thứ phản động, đáng lẽ họ đuổi đi kinh tế mới, nhưng cô Thanh cô ấy tự tử, họ cho cả nhà ở tạm cái bếp ở phía đằng sau”.

Rồi ông nói thêm :

“Nhà bà ấy cũng bị tịch thu hết, nghèo lắm. May nhờ có vợ chồng cô Trúc ở bên Mỹ gửi quà về nên mới sống được”. Tưởng tôi không biết gì về vợ chồng Khải, ông kể :

“Nghe nói người chồng cô Trúc đậu Tiến sĩ Kinh tế, trước làm trong cơ quan Liên Hiệp Quốc, sau làm Giáo sư dạy đại học tại California”.

Rồi ông kết luận :

“Con người ta có số cả. Lúc lấy chồng, cô Trúc mới hăm mấy tuổi, gia đình lại khá giả nhưng vẫn quyết định đi, bây giờ đang bảo lãnh cho cả nhà sang bên ấy đấy. Tôi thấy họ đi được là đúng, gia đình bà ấy đối xử với ai cũng tốt lắm”.

Con người có số hay không tôi không biết, nhưng theo tôi nghĩ, câu chuyện giữa cô bé 16 tuổi tên Trúc và anh chàng học sinh nghèo tên Khải hơi giống chuyện cổ tích của một thời đã qua, nay khó có nữa.

Đoàn Dự



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 02/Jan/2015 lúc 7:59am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23676
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 04/Jan/2015 lúc 10:35am



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 04/Jan/2015 lúc 10:43am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23676
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 05/Jan/2015 lúc 12:47am

user%20posted%20image

http://www.mediafire.com/?anh4tyfjnhx


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 05/Jan/2015 lúc 12:47am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 09/Jan/2015 lúc 7:58am
12 tiếng gõ nửa đêm    <<<<<
LỜI CHÚC ĐẦU NĂM






Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 09/Jan/2015 lúc 8:14am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 10/Jan/2015 lúc 2:15pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23676
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Jan/2015 lúc 9:36am

bua%20me
Tôi đốt lá bùa cháy vèo một cái, và cẩn thận hốt đống tro tàn cho vào ly cà phề để sẵn bên cạnh. Tôi quậy đường lên cho ngọt ngào và đợi chồng về.

Không hiểu sao càng ngày chồng tôi càng khó tính khó nết, hay cằn nhằn gắt gỏng với vợ, chuyện bé xé ra to, chỉ muốn gây sự.

Hôm nọ, đợi anh đi làm về tới cửa là tôi hớn hở khoe:

- Anh ơi, hôm nay có món cá khô chiên mà anh yêu thích đó.

Tưởng sẽ nhận được lời khen của chồng cùng với ánh mắt vui mừng, thì anh bước vào nhà và nhăn nhó kêu lên:

- Trời ơi! Em chiên cá khô trong nhà thế này thì ai mà chịu nổi?

- Mùi đậm đà quê hương có sao đâu .

- Nó ám vào người tới ngày mai cũng chưa hết.Tuần trước em chiên chả giò cũng vậy, đêm anh nằm ngủ vẫn ngửi thấy mùi chả giò phảng phất vào cả trong giấc mơ. Bây giờ mỗi khi bước ra đường, anh đều tự hỏi "Không biết có mang theo mùi đồ ăn quê hương gì trên người không"?

- Anh nói gì quá đáng vậy, lâu lâu em mới chiên một lần chứ bộ, Thì giờ đâu mà khuân bếp, mang nồi chảo ra ngoài sân mà chiên, cho khổ thân em?

- Em nằm coi phim Hàn Quốc cả ngày thì được chứ gì!

Anh mai mỉa làm tôi tức quá, khóc ấm ức một mình. Anh chẳng hiểu vợ gì cả, mà còn bắt bẻ vợ từng chút một. Hay anh không còn yêu thương tôi như trước kia nữa?

Tôi vốn là người biết lo xa, nên vội coi mấy quảng cáo trên báo, tìm một bà thầy bùa ngải, mua một lá bùa mê về để cứu nguy tình yêu . Bà thầy quảng cáo là "Tin vui cho qúy đồng hương, giúp bảo vệ hạnh phúc gia đình" là tôi tin ngay.

Tôi mua lá bùa hết 100 đồng, bà thầy bảo đảm chỉ uống một lần là anh sẽ mê tôi suốt đời.

Chiều nay, tôi lại hớn hở ra cửa đón anh đi làm về, trong nhà không chiên xào mắm muối gì bốc mùi cả, thì anh sẽ không có lý do gì mà cằn nhằn , nhưng anh lại thắc mắc:

- Ủa! Sao em không nằm coi phim Hàn Quốc? Mọi hôm giờ này em còn đang nằm dài ở ghế sa lông, anh vô tới trong nhà em cũng không hay biết cơ mà ?

- Hết phim rồi, em chưa đi đổi. Nào, mời anh thay đồ, em có một món đặc biệt cho anh đây nè.

Tôi mở tủ lạnh, lấy ly cà phê có bùa mê ra, vừa đập đá vào ly vừa nói:

- Anh uống một ly cà phê đá cho mát ruột nhé.

Anh mở tròn đôi mắt lên:

- Uống cà phê bây giờ thì tối nay làm sao mà ngủ được? Mà tại sao bỗng nhiên em lại nổi hứng cho anh uống cà phê ?

Tôi vội bào chữa kẻo anh nghi ngờ:

- Em thấy loại cà phê này ngon nên mua về cho anh nếm thử.

Anh vẫn cương quyết:

- Nhưng anh không ghiền cà phê, chỉ thỉnh thoảng cuối tuần ra quán với bạn bè nhâm nhi một ly cho vui thôi .Em thích thì uống đi.

Trong ly cà phê này có lá bùa mê trị giá 100 đồng, dù tiếc tiền, thôi thì đành phải đổ đi vậy. Tại tôi quá nóng lòng, hấp tấp, ai lại chiều tối cho chồng uống cà phê? May mà anh không nghi ngờ gì cả.

Hôm sau tôi lại gặp bà thầy và thỉnh về một lá bùa khác. Lần này tôi nấu chè đậu đen, ăn cơm xong, ăn một chén chè tráng miệng là hợp lý nhất. Chè đậu đen cũng đen nhánh như cà phê để dễ bề pha trộn với tro tàn của lá bùa. Chồng tôi sẽ nuốt vào tim gan, phèo phổi lá bùa mê này .

Kế hoạch của tôi đã thành công trót lọt. Ăn xong chén chè đậu đen anh khen ngon và đòi thêm chén nữa .Bà thầy nói chỉ trong vòng 3 ngày là bùa mê hiệu nghiệm, dù tốn hai lần tiền, nhưng mua lại được tình yêu của chồng thì cũng rẻ chán.

Vậy mà 3 ngày sau, 3 ngày mà tôi đã hí hửng chờ đợi, khi tôi đang nằm coi phim Hàn Quốc tới đoạn lâm ly, thì anh đi làm về lúc nào tôi cũng không hay, đến khi nghe tiếng vung nồi khua lên trong bếp thì tôi mới giật mình:

- Em bận coi phim nên chưa kịp nấu cơm, anh có thể vui lòng đợi em nửa tiếng nữa hay là...

- Hay là ăn mì gói chứ gì?

- Thì anh đã kinh nghiệm rồi đấy. Có mấy loại mì gói kia kìa, tha hồ cho anh lựa chọn, thích món nào thì nấu món đó.

Anh sa sầm nét mặt, đùng đùng đi ra ngoài, ném lại cho tôi một câu:

- Tôi đi ăn cơm tiệm đây, cô hãy nằm đó coi phim tiếp và khóc đi nhé.

Bây giờ tôi mới choàng tỉnh cơn mộng, thoát ra khỏi cuộc tình trong phim truyện, trở về thực tế, thì anh đã đi khỏi nhà rồi.

Vợ chồng tôi lấy nhau được 5 năm nay, tôi chỉ ở nhà trông con, một đứa con và coi phim mà cũng đủ bận rộn cả ngày. Chồng tôi thỉnh thoảng phải làm thêm công việc part time để bù đắp cho chi phí gia đình.

Nhưng anh phải thông cảm cho tôi, ngoài tình yêu thương dành cho chồng con, tôi cũng có quyền say mê một sở thích khác nữa chứ, tôi mê coi phim Hàn Quốc, chứ có mê trai đâu!

Tôi là hội viên mướn phim lâu năm nhất của bà chủ tiệm Video "Thế Giới".

Tôi coi hết bộ này tới bộ kia, đến nỗi có lần tôi đem phim đến đổi, bà chủ tiệm cũng phải ngạc nhiên:

- Sao em coi lẹ vậy? Nói thiệt nghe, chị sang băng lậu nhanh như chớp mà cũng không kịp cho em coi nữa, chứ đừng nói tới nhà sản xuất phim. Quay một cuốn phim, từ lúc viết kịch bản, tới lúc quay xong và phát hành cũng mất một hai năm trời mới có bộ phim ra hồn.

Tôi than thở:

- Em cũng bận rộn lắm, nhưng đã coi thì phải coi cho tới bến, cho biết kết cục câu chuyện, nhiều khi em phải "hi sinh" chồng con, cơm chưa kịp nấu, con chưa kịp uống sữa, thay tã. Cũng... đành !

Bà chủ tiệm nhiều chuyện:

- Chồng em có cằn nhằn gì không em ?

- Tụi em cũng cãi nhau mấy lần rồi chị ơi, nhưng em sẽ mua bùa mê, em làm gì, nói gì, anh ấy đều nghe theo, chiều theo, thế là yên chuyện.

Bà chủ tiệm tò mò định hỏi thêm trong lúc ngồi rảnh rỗi ế khách, nhưng có người bước vào, nên bà vội trở về với thực tế kiếm cơm :

- Hôm nay chưa có phim bộ Hàn Quốc nào mới ra cả, em coi tạm mấy thứ khác đi?

Tôi ngao ngán lắc đầu:

- Băng Thuý Nga, Asia,Vân Sơn, hay bất cứ băng ca nhạc Việt Nam nào vừa ra lò là em đến mướn hay mua băng giả của chị coi hết rồi còn gì ! Thôi để bữa nào có phim Hàn chị gọi em đến lấy nghe.

Tôi thẫn thờ ngồi đếm ngón tay, đã 3 ngày qua rồi mà lá bùa mê chẳng hiệu quả gì! Mà tình hình còn căng thẳng hơn, anh đi ra ngoài ăn cơm là giận kinh khủng lắm.

Tôi vội tắt ti vi và lôi thằng Cu Tí đang nhếch nhác ngồi bên đống đồ chơi, đi tắm, thay diaper, và đưa cho nó bình sữa cho xong bổn phận mẹ hiền.

Thôi được, chồng tôi không ăn mì gói thì tôi ăn, nhân thể diet luôn, tội gì nấu nướng cho mệt trong khi đầu óc tôi còn vương vấn những hình ảnh diễm lệ của đôi tình nhân trong phim Hàn Quốc.

Thua keo này tôi bày keo khác, tôi có một cô bạn thân thông minh, học giỏi, chắc nó sẽ cho nhiều ý kiến hữu ích. Biết chuyện, cô bạn thông minh đưa ý kiến:

- Mày phải bắt chước như trong tiểu thuyết ấy. Hãy nũng nịu : " Anh vô cùng thương yêu của đời em, mời anh xơi mì gói" hay " Anh ngàn lần cưng quý ơi, rửa chén bát giùm em" thì lẽ nào anh ta dám từ chối hay cằn nhằn?

Tôi phản đối:

- Ðiều này tao đã làm rồi, một hôm anh ta đi làm về, mặt mày phờ phạc vì làm over time, thì đúng lúc cu Tí bị tã ướt, tao đang lười vì muốn coi phim cho hết chỗ hay, bèn mỉm cười nhí nhảnh để nhờ vả: "Anh ơi, nhân thể anh vào tắm thì thay tã và tắm cho thằng cu Tí giùm em luôn đi".Thế là anh ta mắng tao, ở nhà mà không lo cho con cái, và hai vợ chồng cãi nhau một trận tơi bời. Thì ra mày chẳng có kinh nghiệm gì cả, hèn gì mày vẫn ế chồng cho tới giờ này.

Tôi có bà chị họ đang sống hạnh phúc bên chồng mười mấy năm nay, chị cũng thuộc "diện" ở nhà chồng nuôi như tôi, chắc là kinh nghiệm đầy mình, thế mà bây giờ tôi mới chợt nhớ ra. Tôi tạm biệt cô bạn, tức tốc gọi phone cho chị:

- Chị ơi, chị có bí quyết hay bùa mê gì mà chồng chị luôn khen chị là người vợ lý tưởng của anh ấy? Chị chỉ cho em đi.

Nghe tôi kể lể nửa chừng, chị tôi cắt ngang:

- Chị hiểu rồi, em khỏi phải dài dòng, giá mà em hỏi ý chị ngay từ đầu thì em khỏi phải tốn tiền mua 2 lá bùa mê đó, còn ý kiến của cô bạn em tuy không hay nhưng vô hại và không tốn kém gì cả. Chị sẽ chỉ cho em một thứ "bùa mê" khác, chị tin là sẽ hiệu nghiệm như chị. Này nhé, em chỉ là một cô vợ đoảng, chồng đi làm, thay vì ở nhà chăm sóc con, lo cơm nước cho chồng thì em lại dành nhiều thì giờ để coi phim, thì chồng em dù hiền lành, thương yêu em đến mấy cũng có lúc phải bực mình. Có ngày nó sẽ bỏ em, lúc đó em sẽ tha hồ khóc, không phải khóc vì phim Hàn Quốc nữa mà vì mất chồng. Ðơn giản, chỉ thế thôi.

Rồi chị khuyên:

- Em vẫn có quyền vui hưởng những sở thích coi phim của em, nhưng phải có giới hạn và đúng lúc.

Tôi ngẩm nghĩ thấy chị nói đúng quá, nhiều khi tôi coi phim tới mấy tiếng đồng hồ, đầu óc mụ mẫm, chẳng thiết gì tới việc nhà cửa, chồng con.

Những lúc tôi đang nằm say sưa coi phim như thế, vô phước ai mà gọi phone tới, đều bị tôi rủa thầm là người vô duyên, bất lịch sự, gọi phone không đúng lúc, và tôi trả lời ba chớp ba nhoáng cho xong chuyện để coi phim tiếp.

Có lần tôi vừa coi phim vừa làm bếp cho kịp giờ cơm chiều, cắt rau, cắt cả vào ngón tay chảy máu, khi chồng đi làm về tôi còn nũng nịu, oán than là làm bếp cực khổ trăm bề.

Tôi nghe theo lời chị, quyết chí thay đổi vì hạnh phúc gia đình, mà thay đổi hẳn, không đến mướn phim Hàn Quốc nữa, những phim dài nhiều tập này càng coi càng ghiền, không muốn ngừng. Bây giờ đến lượt phim Hàn Quốc phải "hi sinh" cho chồng con tôi chứ.

Từ đây, bà chủ tiệm video "Thế giới" sẽ mất một mối xịn, thu nhập của bà sẽ ?ảnh hưởng?, sẽ?vơi đi phần nào vì mất tôi.

Chồng đi làm, ở nhà tôi dọn dẹp nhà cửa, không để như mọi hôm, anh vừa bước chân vào nhà đã thấy những món đồ chơi, những chai sữa hay bát thìa, cu Tí ăn dở dang còn để bừa bãi, lung tung trên sàn nhà, làm anh suýt vấp ngã mấy lần. Tuy anh chưa ngã, nhưng thằng Cu Tí đã bi ngã, thường xuyên tím mặt, sưng môi vài lần rồi.

Tôi có thời gian mang bếp, mang chảo ra sân sau, ngoài trời, để chiên nấu, tha hồ cho những mùi vị mắm muối quê hương Việt Nam bay toả trong không gian nước Mỹ, cho bất cứ người hàng xóm Mỹ nào, nếu có ngửi thấy thì cứ việc thắc mắc không hiểu đó là mùi vị gì?

Tôi tắm rửa, chăm sóc cho thằng cu Tí, và nhất là tôi không đón chồng đi làm về bằng bộ quần áo xốc xếch, bằng mái tóc lù xù, vì đã nằm vùi trên ghế sa lông suốt mấy tiếng đồng hồ, với gương mặt còn vương nước mắt ,và không bắt anh phải nghe tôi kể lể những tình tiết trong cuốn phim mà anh chẳng hề quan tâm . Thay vào đó là những lời hỏi han anh, âu yếm anh, để anh quên đi những mệt nhọc và bực bội nếu có trong sở làm.

Tôi trở nên gọn gàng hơn, linh động hơn. Những thay đổi làm chồng tôi nhận ra ngay:

- Lúc này trông em trẻ ra và xinh ra đấy, về đến nhà thấy cu Tí sạch sẽ, vui chơi, thấy nhà cửa tươm tất. Anh rất cám ơn em.

Tôi xúc cảm đến rơi nước mắt, làm anh ngạc nhiên:

- Sao em lại khóc? Em mới coi phim Hàn Quốc hả?

Tôi vẫn rưng rưng:

- Em trả hết phim Hàn Quốc mấy ngày nay rồi. Em khóc vì sung sướng, bây giờ em mới biết không có chuyện tình trong phim Hàn Quốc nào đẹp và đáng giữ gìn bằng tình anh và em trong ngôi nhà này.

Dù sao cũng ảnh hưởng phim Hàn Quốc sau mấy năm dài luyện phim, giống như một cảnh nào đó mà tôi đã coi, tôi chạy đến ôm lấy chồng, gục đầu bên vai anh một cách âu yếm và nũng nịu, như để tạ lỗi cùng anh.

Còn anh, chẳng hề coi phim Hàn Quốc, thế mà cũng tình tứ hôn lên mắt tôi y như trong phim:

- Thôi em đừng khóc nữa, hãy tha lỗi cho anh những lúc đã bực mình cằn nhằn hay giận dỗi em, nhé ?

Sau phút giây hoà đồng, thông cảm, tôi ra dọn cho chồng bữa cơm chiều với những món anh ưa thích mà tôi vừa mới chiên bốc mùi ngào ngạt ngoài sân.

Thằng cu Tí hai tuổi rưỡi của chúng tôi, không biết vì đói bụng, muốn cho mau lẹ, hay vì "biết điều" để cho bố mẹ chăm sóc nhau ? nó tự động lon ton đi ra tủ lạnh lấy chai sữa đã đầy sẵn và ra ghế sa lông nằm vắt chân lên bú ngon lành.

Nguyễn thị Thanh Dương.







Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 13/Jan/2015 lúc 9:43am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23676
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 17/Jan/2015 lúc 10:32am

Cơm Bụi

    
hắp phố Bolsa này chỗ nào cũng nhan nhãn những cửa tiệm food togo. Duy quán cô Lành được dân cơm bụi ủng hộ nhiệt tình nhất. Quán tấp nập từ khi mở cửa - 7 giờ sáng cho đến tận khuya.

Thức ăn ngon quá ư ? Chưa hẳn ! Lành gốc người Nha Trang, thức ăn của cô chỉ hợp khẩu vị dân người Trung miền biển.

Giá cả hợp lý chăng ? Thỉnh thoảng những quán chung quanh căng tấm banner tổ bố 50 % off các loại đồ ăn, đôi khi còn tặng thêm thức uống nữa kìa...

Tôi đoán quán Lành đông khách vì nụ cười niềm nở trên môi cô cho thực khách bầu không khí ấm cúng như gia đình. Hay tại cái chiêu bài độc đáo mà cô Lành cố tình giăng trên bức tường chính dễ đập vào mắt khách vãng lai ? "

Cơm chỉ nấu kỹ - Ngon như mẹ nấu ở nhà "

Cũng có thể quán thu hút khách bởi ánh mắt ướt rượt của Lành cộng với thiên tình sử dài ngoằn của người thiếu phụ vừa ngót ngét 40. Hồng nhan vẫn lóng lánh nơi khoé mắt - sự đa truân còn lóm lém theo từng bước chân.

Nói gì đi nữa, quán cô Lành cũng đã nức tiếng khắp phố Bolsa rồi ! Ai ở đâu xa về cũng tranh thủ một lần ghé lại. Người phải bôn ba nơi khác tìm jop thơm thường thiết tha nhớ mong. Cơm bình dân được phục vụ ân cần bởi cô chủ mộc mạc tánh tình xởi lởi khiến ai mới ghé lần đầu đều vướng víu bước chân. Quán có đủ các món canh xào mặn ra lò mỗi ngày, dù bạn thích ăn vặt ăn chơi, ăn chay ăn mặn, heo bò gà cá, mắm dưa rau... chẳng thiếu món gì. Vào đây nghĩa là khách tự coi mình như dân bụi, phương châm chính là chỉ -

Cơm chỉ mà ! Chỉ món nào cô Lành múc món đó - 2 đồng một món, mà nếu khách chỉ muốn 1 đồng thôi cũng ok. Thành thục hơn chút, khách thường gọi cơm phần giá 5 đồng bạc được một hộp cơm đầy ắp với 3 món canh xào mặn hẳn hoi. Mà lỡ như bữa nào kẹt khoản tiền dằn túi khách cũng khỏi lo chi, cô Lành sẵn sàng bán chịu. Riêng đám du học sinh tre trẻ thường ngồi lì ở quán cho tới tận khuya, bởi quán có mấy cái bàn lộ thiên kê sát lề đường. Ngồi đây mà ngắm Little SaiGon nhộn nhịp cả ngày lòng cũng thấy say say...

Sau 7 giờ tối cô Lành thường khuyến mãi các loại đồ ăn nhẹ và thức uống, cứ mua một được tặng một !

Riêng những ngày lễ lớn đặc biệt trong năm như lễ Easter (lễ phục sinh), Thanks Giving (lễ Tạ Ơn), ChristMas ( lễ Giáng Sinh ) và New Year ( lễ năm mới ) quán không bán mà chỉ đãi khách vô gia cư. Người homeless khắp nơi kéo đến ăn rất đông nhộn nhịp cả một góc phố. Ngoài thức ăn mọi người còn được phát áo ấm không phân biệt màu da.

Tôi chưa từng may mắn được cưới hẳn một cô vợ cho riêng mình. Sống độc thân với công việc bấp bênh đồng lương khiêm nhượng khiến tôi cũng không dám sắm cho mình một bộ đồ nhà bếp cho tử tế. Đến với quán cô Lành như đến với một nét văn hoá ẩm thực mà tôi trót nghiện từ lâu. Thỉnh thoảng hẹn với mấy thằng bạn thân ở góc quán này, dịp lễ Tết cũng lân la ở đây cho qua ngày. Dù sao không khí rộn rịp quán xá vẫn ấm cúng hơn căn phòng lạnh lẽo tối om của tôi.

Ai cũng bảo cô Lành đa tình vì 5 đứa con là 5 khuôn mặt khác biệt. Tôi thấy cô may mắn hơn người khác đấy chứ, khi được trãi nghiệm qua nhiều mối tình. Có đâu như tôi, đến mảnh tình rách vắt vai cũng chưa từng có. Những người đàn ông đến từ những vùng quê khác nhau thúc đẩy cô Lành tìm tòi ra những món ăn mới khiến thực khách quay cuồng mê tơi...

Ai cũng bảo cô Lành giàu vì quán đắc địa đông khách. Tôi thường thấy cô lái chiếc xe van cũ kỹ đi chợ, tiếng máy nổ ồn ào như xe tăng. Chiếc xe như một động vật lạ của ai thả rông dường như chẳng có chút liên hệ gì tới người phụ nữ mềm mỏng vui chuyện như cô.

Hôm nay quán đóng của bất ngờ. Tấm bảng treo trước cửa rõ mồn một mà tôi cứ tưởng mắt mình lem nhem. " Xin lỗi quý khách quán tạm đóng cửa vì có hỉ sự " Hình như tai tôi cũng bị lùng bùng luôn. Hỉ sự gì mới được chứ ? Hổng lẻ cô Lành kết nạp sui gia ? Mà hổng phải đâu, mấy đứa con cô vừa mới lớn ngày nào sau giờ học cũng ra quán phụ mẹ, mặt đứa nào đứa nấy hiền trơ đâu thấy giống mấy đứa biết hẹn hò. Hay có đứa nào vừa tốt nghiệp hông ? À mà không rồi, đứa lớn nhứt cũng mới vào đại học trên miền Bắc, còn lâu lắm mới ra trường. Mấy đứa em còn nhỏ xíu xiu... Hay chính là hỉ sự của cô Lành hông ta ? Tôi lơ mơ nhớ đến cô, một khuôn mặt tròn trịa ngâm ngâm với một bên lún đồng tiền thật sâu trên má. Vóc người vừa vặn chắc nịch, giọng nói nặng âm sắc vùng biển. Nếu cô Lành lại đi thêm bước nữa là lần thứ mấy trong đời rồi cà ?

Tôi cứ đi qua đi lại trước quán của cô mà chẳng biết làm gì, đằng nào cũng phải kiếm cái gì dằn bụng chứ. Cái đói đang kêu ồn ột từ bên trong. Tôi quáng quàng bước qua quán cơm tấm bên kia đường. Quán xá gì vắng vẻ quá chỉ có vài thực khách đang trò chuyện bao đồng. Tôi dò thực đơn tìm dĩa cơm tấm rẻ nhất, mất 7 đồng bạc, thêm ly đen đá 3 đồng. Mẹ kiếp ! 10 đồng bạc cho một bữa cơm trưa ? Lành ơi là Lành ! Em mà còn mãi thong dong với hỉ sự chắc thằng tôi không sống được đến cuối tháng đâu. Hay tôi phải chịu khó dầm sương 3 giờ sáng đi bỏ báo kiếm thêm chút đỉnh cho chắc ăn... Thời buổi gì, chữ nghĩa rẻ hơn bèo, công việc khó tìm trong khi vật giá cứ leo theo chu kỳ, mới hồi đầu tháng xăng hạ được chút xíu lại lên giá nữa rồi, mà lên đến mấy chục xu.

Tôi làm ở toà soạn hơn 10 năm nay, 10 năm trôi qua tôi vẫn còn nguyên tay trắng. Chữ công danh còn lơ lững nơi đâu ? Bút hiệu của tôi chỉ làm duyên trên mặt báo, ngoài đời tôi chỉ là một kẻ lang thang sống bằng niềm hạnh phúc tưởng tượng của đám nhân vật. Những đứa con tinh thần của tôi thường thật thà như đếm, đa số bọn chúng cũng nghèo rạt như tôi. Có cố gắng bươn chải cho lắm cũng lên đến hạng tiểu gia là cùng. Đaị gia chỉ là niềm mơ ước ! Đôi lúc tôi rán nặn cho nhân vật của mình một vai quyền quý cao sang cho vẻ vang với đời chứ, vậy mà lần nào cũng thất bại thảm hai, chúng cứ bị tôi bóp chết tức tưởi, viết chưa xong đã xoá bởi tôi thấy chúng gượng ép vô duyên gì đâu. Tôi không hài lòng với nhân vật của mình, làm sao lấy được niềm tin nơi đọc giả. Tội nghiệp con đường công danh của tôi... sao cứ ngoằn ngoèo khúc khỉu...

Tôi đang đói meo vì phải chờ đợi lâu quá ! Bàn bên cạnh đang bàn tán lao xao. Hình như cô Lành lấy chồng thiệt rồi ! Tôi hồi hộp theo dõi câu chuyện của họ nóng lòng muốn biết kẻ may mắn là ai ?

Ăn xong dĩa cơm tấm bụng vẫn còn lưng lưng, chỉ riêng trí tò mò đã được giải toả. Lành lấy Tư Búa. Gả này tôi chẳng lạ gì, cũng không thân lắm. Tôi quen hắn vì trước đây từng viết mấy trang phóng sự về giới anh chị ở Bolsa. Hắn vốn là một đại ca đã rút chân khỏi Sài Gòn Nhỏ vài năm trước. Nghe đâu hiện Tư Búa đang điều hành một đội xe truck chở hàng xuyên từ Bắc xuống Nam Cali, có thể rất khấm khá.

Tôi thấy mình đang bơi lội tung tăng trong niềm hạnh phúc của Lành. Em vốn nhân hậu vậy, giờ vớt được chút tình trôi, dẫu có hơi muộn mằn cũng là niềm mơ ước của bao nhiêu người. Đâu phải người đàn bà đảm đang hiền thục nào cũng được ông trời đãi ngộ đâu em !

Ngẫm lại buồn cho thân tôi, vì suốt đời phiêu bạt nên chỉ dám ngắm em từ xa. Dù sao tôi vẫn hy vọng suốt cuộc đời này được ăn cơm của Lành, được cảm nhận sự chân tình mỗi khi bước vào quán của em. Bến đỗ lần này hy vọng là bến cuối Lành nhé, tuổi tác nào có chờ đợi ai. Bàn tay khéo léo đã đãi ngộ bao người đã đến lúc em phải lo chăm bẳm cho hạnh phúc của chính mình chứ !

Mà nói dại ! Nếu lần này cũng hỏng nữa, chắc tôi sẽ lấy hết can đảm ra mà tỏ tình với em một phen. Nè ! Nhớ chừng đó đừng có chê tôi à nha. Lấy ai cũng vậy lấy dùm tôi cho rồi... Chỉ có điều tôi không sao hiểu được làm cách nào Tư Búa lại cưa đổ được em ? Hắn vừa xấu trai bậm trợn lại gốc gác giang hồ. Hắn lăn lộn phong trần lâu vậy dẫu bây giờ đã hoàn lương, có chắc đâu là một bờ vai tin cậy cho Lành dựa vào ?
***
Tôi gặp Tư Búa ở toà soạn, hắn đến nhờ đăng rao vặt sang nhượng lại tiệm ăn của Lành. Tôi thấy mình chới với như vừa bị hụt chân ngoài sông. Trời ơi ! Tôi đã ăn cơm của nàng suốt 10 năm ròng giờ tính bán tiệm là sao ? -

Chúc mừng anh Tư nghen ! Mà cô Lành sang tiệm rồi sẽ làm gì đây ?

- Chúng tôi tính move lên San Jose chú em à ! Ở trển coi mòi làm ăn dễ hơn dưới này vì ít cạnh tranh hơn. Chúng tôi đã nhắm được một nơi thích hợp để mở nhà hàng có bạn partner hẳn hoi, Lành sẽ đỡ cực hơn rất nhiều. Kinh doanh food togo coi vậy mà cực khổ trăm bề, Lành lên trển càng gần gũi mấy đứa nhỏ đang học ở San Francisco hơn.

Nghe lòng mình rưng rưng... Vậy là nàng sẽ đi thiệt sao ? Từ đây tôi biết ăn cơm của ai đây ? Ông trời thiệt bạc với tôi quá.

- Anh Tư thương Lành thiệt tình hả anh Tư ?

- Sao chú em lại hỏi vậy ?

À, thôi để Tư kể em nghe hen ! Rồi hắn dài dòng thổ lộ bầu tâm sự...

Hắn dọc ngang khắp nơi mà đi đâu cũng nhớ cơm cô Lành. Đời hắn va chạm với đủ loại đàn bà, đẹp cũng có mà chảnh choẹ càng nhiều. Đến khi gặp cô Lành hắn bỗng dưng thay đổi, bắt đầu ngán ngẩm sự lang bạt của mình nên muốn dừng chân. Hắn thèm làm một người đàn ông bị ràng buộc, thèm về nhà mỗi tối và được ăn với vợ bữa cơm chiều. Lành là người đàn bà duy nhất không quan tâm đến tiền của hắn, cũng không chấp nê cái quá khứ không được lịch lãm cho mấy.

Quan trọng là với Lành, hắn được làm anh hùng - là một người đàn ông đúng nghĩa. Hắn trách ông Trời sao lại quá bất công để cho một người đàn bà chịu thương chịu khó như Lành phải truân chuyên đến vậy. Hắn quả quyết rằng hắn sẽ là người đàn ông cuối cùng bảo bọc mấy mẹ con nàng cho đến nơi đến chốn. Trong mắt hắn nàng tuyệt vời từ chân tơ kẻ tóc. Các con nàng đặc biệt ngoan ngoãn dễ thương, lại chăm chỉ học hành. Mỗi khi gặp hắn chúng răm rắp " Dạ, bác Tư...Thưa bác Tư..." làm hắn sướng điên.

- Để Tư nói em nghe hén ! Nói về đàn bà phải phân biệt rõ ràng. Có những loại chỉ để chơi cho rổn rãng cuộc đời, loại khác khiến chúng ta tự nguyện chui đầu vào rọ, bị cầm tù mà cứ thấy vui vui... Đàn ông chúng mình dẫu là loại nào đi nữa đều rất cần một bộ ngực mềm mại êm ả để ngả lưng. Chú em cũng nên tính tới đi, lông bông hoài sao được.

- Hy vọng anh Tư sẽ mang hạnh phúc cho gia đình cô ấy. Nè ! Ông mà chơi hổng đẹp, tôi xử theo giang hồ nghen.

- A ha ha... Không ngờ chú em cũng giương cung định ngắm con mồi hả ?

- Ngắm cái con khỉ... Mê cơm của bả gần chết. Dù tôi có tiền hay không Lành không nỡ để tôi bị đói bao giờ.

- Thì đó ! Tánh cổ vốn vậy mà, thiệt thương hết sức... Để Tư nói em nghe chuyện này nữa hén !

Lại nữa ! Hắn cứ khề khà kiểu này... có biết tôi ngậm ngùi lắm hay không ? Thôi chết ! Có khi nào Lành cũng bị như tôi, lậm đậm bởi câu nói cửa miệng của hắn. Tôi tưởng tượng mỗi khi hắn nghiêng đầu rót vào tai nàng " Để Tư nói em nghe... " mà rởn gai óc. Nàng sẽ cười khúc khích sướng rơn hay sẽ ban cho hắn ánh mắt lẳng lơ rất tình mà thỉnh thoảng nàng vẫn ban cho tôi ?
***
Mỗi khi vào quán Lành tôi đâu cần phải order món gì, cứ để mặc Lành múc thức ăn theo ý cô. Nàng sắp xếp rất tài tình món ăn thay đổi mỗi ngày, thực đơn đầy đủ dinh dưỡng để tôi không bị ngán, đại khái như...

Thứ Hai - Canh chua cá kho tộ
Thứ Ba - Thịt kho trứng, dưa giá
Thứ Tư - Tép rang ba rọi, canh rau
Thứ Năm - Chả trứng, canh khổ qua dồn thịt Thứ Sáu - Cá chiên sả ớt, rau muống xào
Thứ Bảy - Thịt bò xào nấm đông cô, khoai tây chiên
Riêng ngày chủ nhật nàng thường đãi tôi món bún chả hoặc cháo cá rất đặc trưng của quê hương nàng. Chỉ thỉnh thoảng nàng nhắc khéo :
- Sắp tới cuối tháng rồi đó, bác Cua Đồng hen ! Nàng là người Bolsa duy nhất gọi tôi bằng bút hiệu.

- Đã quỵt hồi nào đâu mà người ta nhắc dữ vậy ? - Em chỉ sợ bác quên lại tiêu hết tiền vào những khoảng không đâu á !

- Chưa thấy ai đòi nợ nghe có duyên như em... Thiệt ... muốn cắn cho một phát ! Nàng hấp háy đuôi mắt tình... ỏn ẻn... - Thiệt ha ? Cắn... vào đâu ?
***
Quán của Lành đã thay tên ! Cô chủ mới trẻ trung xinh đẹp như diễn viên Hàn Quốc. Quán được trang hoàng lại rất bắt mắt, thực đơn thay đổi phong phú hơn. Chiêu bài của Lành được thay thế bằng một chiêu bài khác có phần tinh tế hơn. " Cơm đặc sản ba miền

 - Ăn mãi chưa đã ghiền ". Giá cả có chút thay đổi vẫn hợp với túi tiền của giới bình dân. Tôi đã lần quần trong quán cả 10 phút rồi vẫn không biết nên chọn món gì. Cô chủ duyên dáng chào mời giới thiệu hết món nọ tới món kia. Nụ cười của cô rạng rỡ quá, mà tôi vẫn thấy lành lạnh... thiêu thiếu làm sao. Tôi nhớ quay quắt ánh mắt của Lành... Một ánh mắt rất đàn bà dành chỉ cho đàn ông, dẫu hắn chỉ là tên khách quèn lâu năm nghèo kiết xác... Ánh mắt đã bao lần sưởi ấm tâm hồn tôi suốt những mùa đông giá rét bơ vơ khi tôi cần một chỗ dựa. Ánh mắt đã đưa tôi đến những bến bờ hoan lạc trong mơ dẫu chưa được làm người tình bao giờ ! Rồi giữa đêm khuya thức giấc chợt nhận ra sự hụt hẫng đắng cay của mình, lại chới với giữa cơn đói cơm và khát đàn bà. Một ánh mắt không phải của người vợ vẫn rất đỗi thân quen chắc sẽ mãi theo tôi suốt hành trình còn lại.
Công danh ơi ! Đã đến lúc tôi phải thay đổi tư duy của chính mình để theo đuổi nó, như tôi vẫn trộm thầm theo đuổi ánh mắt em, tia nồng nàn trìu mến đã cứu vớt bao lần sự điên dại trong tôi lặng lẽ...
Có thể cả đời mình tôi chẳng bao giờ lấy được vợ. Vẫn có một điểm sáng trong lòng đủ để tôi khắc cốt ghi tâm.
Đàn bà Em đã ! Cơm - phở cũng Em !

Mưa phố núi




Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 17/Jan/2015 lúc 12:34pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 20/Jan/2015 lúc 9:58pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 158 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 1.406 seconds.