![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Thơ Văn | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 200 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23678 |
![]() ![]() ![]() |
Cô Đơn ![]() Bên trong nhà hàng trong Khu Thương mại Olympiades của Quận 13 Paris; Hắn ngồi bên cái bàn kê sát khung cửa kính với ly cà phê đen gần cạn và điếu thuốc trên môi, nhìn cái gạt tàn gần đầy cho người ta biết hắn đã ngồi đây rất lâu và cũng đã hút thật nhiều, đôi mắt hắn dõi trông ra đường như đang ngóng đợi chờ ai; phải hắn đang chờ đợi ![]() Trên Đại lộ Ivry và Choisy bỗng xuất hiện chiếc xe Renault Chamade 19 màu đỏ, nó từ từ vào parking và dừng lại, trên xe bước xuống một thiếu phụ mặc bộ âu phục màu Hoàng yến, khoác manteau bằng da đen, mang giày cao gót và ví tay màu đen, nàng thong thả bước vào khu thương mại. ![]() Trong ô cửa kính nhìn ra hắn đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc và khi người thiếu phụ bước xuống hắn lại lẩm bẩm " đúng là nàng, không lẽ trên đời này có người giống người đến thế sao???" đôi mắt hắn nhìn theo nàng cho đến khi nàng đã đi khuất vào trong khu thương mại, hắn lại châm tiếp một điếu thuốc và trong khói thuốc đã đưa hắn trở về với những ngày tháng xa xưa ... ![]() Ngày ấy! phải, ngày ấy chuyện tình mình đẹp quá phải không em? trên vùng Cao nguyên sương mù đã có bao nhiêu cặp tình nhân hò hẹn và trong số đó cũng có hắn và nàng; Phải, ngày ấy hắn đang theo học lớp 11 còn nàng thua hắn một lớp, mối tình học sinh nảy nở thật mộng mơ cũng như khung trời Đà Lạt đầy mơ mộng, nhà nàng ở đầu đường Đào Duy Từ còn nhà hắn ở cuối con đường, cho nên những buổi tan trường hắn cứ lẽo đẽo theo sau nàng cho đến một hôm tình cờ hắn còn nhớ rõ; Cũng như mọi ngày hắn đang cho xe chạy sau xe nàng thì bỗng dưng hắn thấy chiếc xe của nàng từ từ dừng lại và tiếng động cơ cũng tắt ngấm, hắn vội vàng đạp thắng và tấp vào lề đường ...- Rồi từ đó hai đứa mình quen nhau phải không em ? và tình yêu đưa đến thật êm đềm, Đà Lạt lạnh nhưng trong lòng mình không lạnh, những cuối tuần hai đứa thường hò hẹn, thác Cam Ly, Hồ Than Thở, Rừng Ái Ân, hay những đêm mưa phủ ngoài sân nhưng hai đứa tìm nhau trong vòng tay ấm - tình yêu thủa học sinh tình yêu đầu đời nhiều thơ lắm mộng, trong những năm học cuối hai đứa dệt tương lai; Nhưng rồi dông tố nổi lên tàn phá cuộc đời, hắn trôi nổi bềnh bồng trong dòng thác lũ ... ![]() Tiếng xe nổ ngoài sân đưa hắn về thực tại, hắn ngước nhìn ra thì đã thấy chiếc xe màu đỏ thân quen đang từ từ lùi khỏi parking, hắn cũng vội đứng dậy đẩy cửa theo ra và chạy đến xe của hắn đậu gần đó rồi rồ máy phóng theo; Đã bao nhiêu tháng rồi, cũng vẫn như ngày hôm nay, hắn ngồi đây để chờ nàng đến và lại lẽo đẽo theo sau khi nàng lái xe ra về; Hắn nhớ ba tháng trước tình cờ hắn cũng ngồi tại nơi đây với ly cà phê đen và điếu thuốc, bỗng hắn giật mình nhìn ra ngoài ô cửa kính, bên chiếc xe Renault Chamade 19 một thiếu phụ đang bước xuống, hắn dụi mắt nhiều lần vì cứ ngỡ mình mơ; cũng khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, đôi môi ấy vẫn giống như xưa chỉ thay đổi là già dặn hơn theo năm tháng, lúc đó hắn đã muốn đứng lên chạy ra để ôm chầm lấy người ấy, nhưng không biết động lực nào thúc đẩy bắt hắn phải ngồi yên " Em đó sao ?? hay chỉ là người giống người ???" câu hỏi đó cứ kéo dài trong đầu óc hắn và để mỗi ngày hắn lại đến đây chờ nàng và chạy theo sau nàng về đến tận cổng nhà để rồi hắn lại rú ga lái xe đi tiếp. ![]() " Ầm" !!! một tiếng động mạnh phát ra từ phía trước, hắn thắng vội xe rồi tấp vào lề đường, nhìn lên chiếc xe đỏ thân thương đã bị đụng ngay ngã tư đằng trước, hắn hốt hoảng vội mở cửa chạy ngay đến, nàng đã ngất đi gục trên tay lái, hắn vội vàng cởi chiếc áo khoác trải vội xuống lề đường và nhẹ nhàng hắn bồng nàng ra đặt nằm lên đó, với những động tác hô hấp hắn muốn nàng tỉnh lại, trong tâm hồn hắn giờ đây nhiều xáo trộn, hắn không biết nàng có bị gì không ? nước mắt hắn chợt ứa ra ...... Tiếng còi hụ của xe Cảnh sát và xe cứu thương cũng vừa trờ đến - Toán cấp cứu đặt vội nàng lên băng ca đưa vào xe trong lúc đó người Cảnh sát hỏi hắn có phải là thân nhân của nàng không, hắn vội gật đầu và vội vàng nhảy lân xe cứu thương đưa nàng vào Bịnh viện. ![]() Người ta đưa nàng vào phòng cấp cứu và trong lúc làm giấy tờ hắn đã nhận ra nàng " Em!!! bao nhiêu năm rồi phải không em??? bao nhiêu năm anh đã dùng mọi biện pháp để kiếm tìm em nhưng vô vọng chỉ hoài thất vọng, để hôm nay đây biết được chính là em thì em lại đang hôn mê bất tỉnh. Tại sao tai nạn này không xảy ra chậm vài giây, để người bị nạn là anh chứ không phải là em??? tại sao? tại sao em hỡi!!!" . Hắn cứ đi tới đi lui dọc theo hành lang, cổ họng hắn khô và đắng, hắn thèm một điếu thuốc nhưng không dám bỏ ra ngoài, cứ như thế không biết bao lâu và hắn đã bước đi bao nhiêu vòng quanh hành lang bịnh viện; chợt cô y tá xuất hiện hắn vội vàng chạy đến, cô y tá cho biết là hắn cứ an tâm, nàng bây giờ đã qua khỏi cơn nguy khốn và đã được chuyển về bên dãy hồi sinh - trong lòng hắn bây giờ thật là nhẹ nhõm, hắn vội vàng cất bước theo hướng cô y tá chỉ, đứng ngoài khung cửa kính hắn đã thấy lại nàng, nàng nắm đó nhưng hình như đã tỉnh hẳn, hắn nhận thấy đôi mắt nàng chớp và cánh tay nàng cử động và hắn vui sướng thật nhiều khi nhìn thấy nàng đã bình yên - Hắn chỉ sợ nàng sẽ bị xúc động khi gặp lại hắn sẽ bất lợi cho sức khỏe của nàng cho nên hắn từ chối không chịu vào trong .... ![]() Dọc theo hành lang có một tốp người đang đi vào, đi cạnh bên cô y tá là một người đàn ông và theo sau là 5 đứa trẻ, 2 trai 3 gái, họ tiến về hướng phòng nàng đang nằm, đến nơi người y tá mở cửa cho sáu người vào và quay đi, qua khung cửa hắn thấy họ đứng chung quanh giường nàng, một lúc sau hắn thấy nàng đưa tay nắm lấy bàn tay cô con gái nhỏ nhất và nở nụ cười, hắn vội quay đi, bước những bước nặng nề rời bịnh viện, hắn biết nàng bây giờ có quá nhiều hạnh phúc và trong lòng hắn vẫn thấy mình cô đơn "suốt đời cô đơn" ![]() Rời Bịnh viện, hắn thả những bước lang thang vô định, trời đã về đêm. Đêm thu ngoài trời gió thổi mang mác hơi lạnh nhưng trong lòng hắn giờ đây là cái lạnh mùa đông; không biết do thói quen hay chỉ là vô tình hắn trở lại Đai lộ Ivry vào khu Thương mại Olympiades, hắn đến ngồi lại chiếc bàn cũ nhưng thay vì gọi cà phê như mọi lần hắn kêu bồi bàn đem lại cho hắn chai Vin Bordeaux-st-Emillon. Hắn muốn say đêm nay. ![]() * Nàng đã bình phục hẳn; Hôm nay nàng sẽ xuất viện, theo lởi yêu cầu của nàng người Y tá mang đến cho nàng một mảnh giấy trong đó có ghi tên và điạ chỉ của ngưởi đã đưa nàng vào đây, cầm đọc qua mảnh giấy tim nàng đập nhanh hơn, nàng vội vịn vào mép giường ngồi xuống "Anh có phải là anh không? hay là người trùng tên người??? bao nhiêu năm rồi hả anh???" những tư tưởng hỗn độn diễn ra trong đầu óc nàng " ngày ấy, em bỗng biệt tin anh để rồi bây giờ ....." đêm từng đêm miên man suy nghĩ gái dậm trường ai thấu cho em? trở trăn nước mắt ướt mi anh ơi! ai trả xuân thì cho em??? anh vẫn đi, anh còn đi mãi lực cản nào dừng được bước anh? tình yêu cứ ngỡ màu xanh giờ thành mộng ảo, giờ thành hư vô em lịm chết, bơ vơ ngày tháng thân héo hon, tâm trí xác xơ anh ơi! đợi đến bao giờ??? cánh chim lãng tử trở về với em sinh ra đời đều mang định mệnh kiếp của em không được anh yêu tình yêu như gió một chiều đời em bất hạnh chịu nhiều đắng cay Nàng tìm đến địa chỉ trong giấy, nhưng ở đó người ta cho nàng biết hắn không còn ở đây nữa, khắp Quận 13 của Paris nàng đã tìm vào đủ ngõ ngách nhưng bóng hắn vẫn biệt tăm nhưng nàng có biết đâu chỉ qua một khung cửa kính thôi hắn đang ngồi đó nhìn nàng vì một người cố lẩn tránh một người thì làm sao nàng có thể tìm được hắn ??? * Hôm nay, cũng như mọi ngày, cũng chỗ cũ trong khu Thương mại Olymplades Quận 13 Paris, cũng vẫn bên chiếc bàn cũ, hắn vẫn ngồi đó, chung quanh hắn có vài ngưởi bạn, họ đang nói cười inh ỏi, chỉ riêng hắn là câm lặng, hắn với tay cầm chai Cognac Remy Martel rót thêm vào ly của mình, bỗng hắn chợt dừng lại chú ý lắng nghe trong đám bạn có một ngưởi đang kể về huyền thoại bãi cát đen Punaluu tại Haiwaii mà trước đây hắn có nghe mang máng : ![]() "Phiá Đông Nam của Đảo Lớn có bãi cát đen tên là Punaluu, cứ lái xe theo hương lộ 11 là tới. Dân địa phương tin rằng tắm biển cát đen này sẽ khỏi hết bịnh tật, vốc cát đen vào lòng bàn tay, cát chạy trơn tuột đi như thủy ngân, cố nắm lại cũng không được, cho nên dù có chơi đùa, lăn lộn trên bãi biển suốt ngày, lấy cát đen chà lên mình cát vẫn không đeo dính theo người Nhưng có lời dặn rất quan trọng trước khi ta rời Đảo lớn, nếu có ai "chót dại" lấy ít cát đen, hoặc đá đen nhẵn bóng, đen rưng rức như ngọc trai đen là những phún thạch của Kilauea về làm kỷ niệm, xin đừng làm chuyện này. Theo dân bản xứ, Nữ Thần Pele nằm trong lòng núi lửa sẽ đeo đuổi kỳ cùng để đòi lại đá và cát đen đó Câu chuyện sau đây được lưu truyền tại địa phương : Thập niên 1960, có Ông bà Bá Tước người Tô Cách Lan cùng cô con gái 18 tuổi sang nghỉ hè tại đảo lớn. Họ có ghé bãi biển cát đen Punaluu. Khi rời Hawaii, bà Bá tước mang một bình cát đen về làm kỷ niệm. Vài tuần sau đó, cả gia đình đi dự buổi hoà nhạc cổ điển tại Luân Đôn. Trong khi trình diễn Hý Viện Hoàng Gia bị hỏa hoạn, bà Bá Tước là ngưởi duy nhất bị thiệt mạng vì thần hỏa. Một tháng sau khi chôn cất bà vợ, ông Bá Tước chán đời bỏ qua Phi Châu săn ác thú. Đêm nằm trong lều vải giữa rừng, ông bị sư tử tấn công cắn gần đứt cổ họng. Con sư tử tuy bị trúng đạn ông bắn, nhưng trước khi dãy chết đã vùng chạy, làm đổ cây đèn dầu lên mình ông, làm ông Bá Tước bị phỏng nặng toàn thân. Trước khi nhắm mắt lìa đời tại Kenya, ông đánh điện về cho con gái phải đem bình cát đen trả về bãi biển Punaluu trên Đảo lớn bằng bất cứ gía nào. Tuần lễ sau đó, viên quản gia kiêm tài xế trên đường chở cô con gái đến nhà ga xe lửa để lãnh xác ông bố, xe bị tai nạn. Xe cháy, ngưởi tài xế không hề hấn gì nhưng cô con gái bị gẫy chân. Ở nhà thương ra, còn ngồi trên xe lăn, cô con gái bao thuê một chuyến phản lực Comet của Hãng Hàng không Anh Quốc, bay đêm ngày từ Glasgow sang Hawaii, mang theo bình cát đen mà chưa đầy 3 tháng trước bà mẹ của cô đã lấy về. Máy bay vừa đậu xuống Phi trường Hilo tại Đảo lớn, Đài Kiểm soát Không Lưu báo cho cô biết tại chân thang rằng : toà lâu đài cổ kính của gia đình cô tại quê nhà đã bị sét đánh cháy tiêu thành bình địa. Cảnh sát địa phương phải mở đường, giữ an ninh cho cô bé tới bãi biển Punaluu đổ trả bình cát đen để hóa giải lời nguyền của Pele, Nữ Thần Hỏa Diệm Sơn tại đây. Sau khi vật hoàn cố chủ, cô gái bay về Glasgow an lành. Nghe nói chỉ ít lâu sau đôi chân lành trở lại, cô trúng số độc đắc. Qua năm sau, cô đẹp duyên với một ông hoàng xứ Hòa Lan, hiện nay vẫn còn sống êm ấm và hạnh phúc với gia đình tại Amsterdam" Hắn chỉ chú ý nghe phần giữa câu chuyện và cố tấm ghi nhớ. * Trong Quán Phở 39 khu Thương mại Olympiades, nàng đang ngồi đó với ly cam vắt, mấy ngày nay nàng đã đi tìm hắn, trong tư tưởng nàng đối nghịch lẫn nhau nó réo gọi trong nàng là đừng đi tìm hắn vì giờ đây có còn gì nữa đâu khi nàng đã có gia đình, một mái ấm thật là hạnh phúc, nhưng những ý tưởng ngược lại cứ thôi thúc nàng phải đi tìm hắn; Đang miên man suy nghĩ, chợt nàng nghe tiếng những người ngồi bàn bên cạnh hình như đang nói về hắn, nàng chú ý lắng nghe. Đúng rồi, họ đang nói về hắn có ý định rời bỏ nơi này để ra đi và hắn đã lấy vé máy bay, nghe đến đó nàng vội vã đứng dậy. Chiếc xe Renault bỏ Quận 13 Paris trực chỉ Phi trường Quốc Tế Charles De Gaulle, ngồi sau tay lái, tâm hồn nàng rối loạn, hai tư tưởng vẫn hiện về cấu xé tâm hồn nàng, một bên là hắn, một bên là chồng con, nàng không biết phải phân xử ra sao, chiếc xe vẫn chồm tới nuốt trọn những con đường, nhưng nàng vẫn cảm thấy xe chạy quá chậm. * Nàng hấp tấp chạy vào khu vực đường bay Quốc Tế, nàng rảo khắp nơi nhưng cũng không tìm ra bóng dáng hắn, cuối cùng nàng đến quầy vé Hãng Hàng Không Air France và cô hướng dẫn viên cho nàng biết chuyến bay Paris - Hawaii trong đó có tên hắn đang cất cánh. Nàng vội vã lao về phía khuôn cửa kính nhìn ra nàng thấy chiếc Boing 747 đang tăng tốc độ trên phi đạo và từ từ bay lên mang hắn đi đến một phương trời vô định. Trong khoang hành khách, hắn lơ đãng nhìn qua khung cửa và trong lòng hắn vẫn là những nỗi " Cô Đơn" ![]() Chiếc Boing 747 nhẹ nhàng đáp xuống phi đạo Phi Trường Honolulu, phi trường thật ồn ào náo nhiệt, kẻ ra người vào, có những người đến để tiễn đưa người thân của mình, cò người đến để đón những người thân trở lại, trong khung cảnh ồn ào đó chỉ có hắn là lẻ loi, hắn lặng lẽ ra đi từ Paris, hắn lặng lẽ đền đây chẳng có ai đưa cũng chẳng có kẻ đọn Hắn không thích cảnh ồn ào của Thành phố Honolulu cho nên thay vi đi vào Thành phố như mọi người thì hắn bước vào phòng chờ đợi để chuyển chuyến bay về Đào lớn Big Island of Haiwaii. * Sau 45 phút bay từ Phi trường Honolulu, phi cơ đáp xuống phi trường Quốc tế Hilo phía Đông của Đảo lớn, đây là hòn đảo lớn nhất trong toàn vùng Thái Bình Dương, phía Tây của đảo cũng có một phi trường Quốc tề Kona và từ Đông sang Tây đo được 108 dặm . Trên tay túi hành lý hắn theo đoàn ngưởi đáp xe bus rời khỏi phi trường, hắn ghé lại một nơi cho mướn xe và thuê một chiếc SUV 4x4 rồi kiếm một Hotel để nghỉ, sau khi cất túi hành lý nhỏ nhoi của mình, hắn lại lái xe lang thang khắp đảo ![]() Đầu tiên hắn lái xe đến vùng núi lửa, nơi đây có 2 hỏa diệm sơn đang phun lửa là Maunaloa (núi Dài tiếng Hâii) và Kilauea> Phún thạch sôi sục từ trong lòng trái đất phun lên từ miệng núi lửa chảy tràn ra biển, đông lại rồi tạo thành nhiều bãi biển và ghềnh đá mớ ![]() Những ngày kế tiếp hắn lái xe leo lên ngọn núi Mauna Kea (theo tiếng Hawaii là Núi Trắng hay Bạch Sơn), đây là một hỏa diệm sơn đã tắt, là cao đỉnh của đảo lớn . Trên đỉnh có hồ nước rộng lớn nhưng đóng băng như ở Alaska, tuyết phủ quanh năm tại đậy Đến Kilauea Visitor center để viếng miệng núi lửa Iki Cratrer Rim; Rồi bãi biển Kealakekua mặt nước êm như nước hồ thu có nhiều rặng san hô mọc lên từ đáy biển bao quanh bãi làm nơi trú ngụ của hàng ngàn loại cá biển đủ màu và bãi Green Sand Beach nơi đây càt ngả màu xanh lơ rất lạ Ngoài món ăn chính của Quê hương hắn cũng tìm được vài món ăn của Pháp tại nơi này như Ốc bỏ lò, Cua Farcis, gỏi Fruits de mer hay Bouillabaisse ![]() Khi ánh mặt trời vừa ló dạng trên biển, trên Hương lộ 11 hướng về Punaluu bãi biển cát đen, chiếc SUV 4x4 đang nuốt những đoạn đường, đến nơi mặt trời đã lên cao tỏa ánh nắng xuống bãi cát đen tuyền làm ánh lên như màu cẩm thạch, hắn xuống xe lang thang khắp bãi biển, bãi biển thật đông người, tuy nhiên hắn chỉ tìm đến những nơi ít người qua lai. Hắn rời bãi biển cát đen khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu Chiều hôm đó trên chuyến bay rời Đảo lớn người ta thấy có bóng dáng hắn * Sau bữa ăn điểm tâm sáng, chồng nàng đã di làm, các con đứa thì đi làm đứa thì đã đi học, nàng đang loay hoay dọn dẹp chợt mắt nàng chạm phải một tấm hình đăng trên tờ báo cũ bỏ lăn lóc gần đó, nàng nhận thấy có một cái gì đó quen quen mà nàng chưa kịp nhớ ra, nàng vội cầm tờ báo lên dõi mắt vào tấm hình và đọc mẩu tin ngắn phía dưới : "Theo tin của Phóng viên Bổn báo thì vào lúc ...giờ, ngày ... tháng ... năm 2003 tại số ... Đường ... Quận 13 Paris đã xảy ra một vụ hỏa hoạn trong đó duy nhất chỉ có một người đàn ông bị chết cháy, nạn nhân tên là ..... Hiện Cảnh sát vẫn còn đang điều tra nguyên nhân và bổn báo tiếp tục theo dõi để tường trình đến qúi độc gỉa" Nàng rung rung buông rơi tờ báo, ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó, trong tim nàng nhói lên cơn đau, hơi thở nàng dồn dập, mắt nàng hoa lên rồi nàng gục xuống; không biết bao lâu, đến khi tỉnh lại nàng vội vàng chạy đến bên bàn có chồng báo, tay nàng vẫn còn run, nàng lật từng tờ để tìm những tờ báo mới, trước mắt nàng lại hiện ra tấm hình người đàn ông được in trên tờ báo và phía dưới có những dòng tin : "Theo tin từ Sở Cảnh sát thì cho đến nay cũng chưa tìm ra nguyên nhân xảy ra hỏa hoạn dẫn đên cái chết của ông .... Tuy nhiên theo Viên chức Cảnh sát cho biết khi khám xét hiện trường và trên xác của nạn nhân thì ngoài giấy tờ tùy thân ra trong túi áo của nạn nhân còn có một hộp đựng một loại cát màu đen mà Cảnh sát nghi ngờ là cát của bãi cát den Punaluu thuộc Tiểu Bang Hawaii - Hoa Kỳ" Nàng tiếp tục lật những tờ báo mới nhất : "Sau mấy ngày điều tra Cảnh sát cho biết cách đây một tháng nạn nhân đã đến Hawaii và mẫu cát trong hộp đúng là cát đen của bãi cát đen Punaluu mà nạn nhân đã mang từ Hawaii về Theo di chúc của nạn nhân để lại thì sau khi qua đời xác nạn nhân sẽ được hỏa thiêu và tro cốt sẽ được rải xuống biển tại bãi biển xứ Espagne Miền Nam Nước Pháp và toàn bộ số tiền nạn nhân dành dụm được lúc còn sinh thời sẽ được trao cho các Cơ quan Từ Thiện .... ![]() Mắt nàng từ từ nhòa đi, nàng không còn đọc được tiếp phần dưới tờ báo đang viết về Huyền thoại của Nữ Thần Pele nằm trong lòng núi lửa đã tạo ra bãi cát đen Punaluu ....... ![]() Trong lúc đó ngoài khơi của bãi biển Miền Nam Nước Pháp Espagne, một chiếc tàu trên đó các nhân viên Cảnh sát đang từ từ rải tro cốt của hắn xuống biển, từng đám rồi từng đám như những đám mây theo gió bay đi rồi rơi rụng xuống chìm vào lòng biển cô đơn như suốt đời hắn đã "Cô Đơn" Biển Chết Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 28/Feb/2017 lúc 3:13pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23678 |
![]() ![]() ![]() |
Người Anh Ngốc Nghếch![]()
Một mình đứng bên dòng sông, ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút
trong túi một tờ giấy có viết hai chữ “huynh đệ”. Đó là chữ của nó, phía
dưới là chữ méo xẹo của anh nó.
1. Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé.
Một
nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường
chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có quyền
có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là
bệnh đần.
Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó: "Vĩnh viễn không
được lại gần em nghe chưa". Vì sợ anh làm hại nó nên mẹ cấm anh vào
phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn
phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó,
thấy em trai là anh sung sướng cười ...
Thật tình lúc nhỏ anh
trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi
thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong
mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh.
Ông bà nội trút hết
thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu
anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi.
Có
lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần,
thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội
bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: "Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?".
Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi.
Mợ
xót lòng, vẫy tay gọi: "Đến đây cầm tay em một tí này". Anh nó vội trốn
đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ: "Không... không cầm... truyền
bệnh, truyền bệnh".
Hôm đó mợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười ngốc thôi.
2.
Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh.
Anh nó mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó
đi chỗ khác.
Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm
môi, cảm thấy nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó
sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười
ầm lên. Bằng một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên
dại cướp lấy que kem.
Bọn nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm
chiến lợi phẩm chạy về nhà, không biết rằng trên đường que kem tan dần,
tan dần. Về đến nhà kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi. Nó
đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt
nó và nói: "Ăn... ăn... em ăn đi".
Mẹ nó thấy anh cầm cái que như
đang ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm
lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.
Nó
biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh. Anh nó hi vọng mình có thể
như bao người anh khác được em trai là nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc
nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức
hét: "Anh, anh". Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi anh. Một
lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác
chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi thật rõ một tiếng:
"Anh".
Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem đầy vai áo nó.
3. Từ nhỏ nó đã bị người ta gọi là "em thằng ngốc". Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó.
Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người.
Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên - là anh trai nó.
Nó
chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó lên,
quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối
rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì sao
lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như thế. Nó dùng hết sức đẩy
anh trai ra, hét rằng: "Ai bảo anh quản chuyện người khác, anh là thằng
ngốc". Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần.
Hôm
đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò
lên người nó , run rẩy nói: "Đánh... đánh con, đừng đánh em".
Mấy
hôm sau mẹ mang kẹo từ thành phố về, chia cho nó tám viên, anh nó ba
viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng
sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo.
Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại chạy đến trước mặt, xòe bàn
tay có ba viên kẹo và nói: "Ăn... ăn, em ăn đi".
Không biết vì
sao lần này nó đột nhiên không cần , anh nó chạy theo quấn quýt cả chân ,
không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó .Lúc kẹo trôi qua
khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm nước mắt.
4. Cầm giấy
trúng tuyển vào đại học, bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật
ra anh nó không hiểu đại học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học
mang vinh hạnh đến cho cả nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa.
Trước
đêm nó lên thành phố nhập học, anh vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng
ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới.
Đều là của mợ cho hai anh em nó hoặc là bà cô ở thành phố gửi tặng .
Thì
ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến
nên anh giấu đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách
vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi
nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh
cái gì đâu.
Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng gì.
Mặc
dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần ấy đã đến
lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng nó vẫn khoác
mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: "Đẹp không? Có hợp không?". Anh nó gật đầu , miệng cười.
Nó
viết lên giấy hai chữ "huynh đệ" rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ
này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới
có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược
thành "đệ huynh". Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó
là số 1, không có nó thì không có anh.
5. Nói đến đời sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó quên mất người anh trai nơi quê nhà.
Lần
nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất
nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó: "Nói chuyện với anh con mấy câu
này". Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói
rằng: "Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói
rằng nhớ con đó".
Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh
trai để nói với anh rằng: "Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh
những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh
thật nhiều
quà". Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không
muốnbạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một anh
trai đần độn.
Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo, bỗng
nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong miệng nhưng
lòng nó đắng nghét.
Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to:
"Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này". Thế nhưng không
có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh gần 30 tuổi đời
còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa.
Bố mẹ nước mắt đầm đìa,
nói với nó rằng: "Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa
bé, anh không biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên
nữa".
Bố mẹ nó úp mặt khóc...
Một mình đứng bên dòng sông,
ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút trong túi một tờ giấy có viết
hai chữ "huynh đệ". Đó là chữ của nó, phía dưới là chữ méo xẹo của anh
nó.
Nó có thể nhận ra anh nó viết "đệ huynh".
st. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 01/Mar/2017 lúc 9:22am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 04/Mar/2017 lúc 9:18am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23678 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 06/Mar/2017 lúc 12:24pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23678 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 08/Mar/2017 lúc 9:33am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Đứng trong hành lang phi trường Tân Sơn Nhất giây phút tiễn đưa cận kề
thật não lòng, cả nhà cùng buồn, hai người ở lại tiễn hai người đi xa.
Bà Tám cứ ôm riết thằng cháu nội đích tôn duy nhất trong tay, hết vuốt
ve ngắm nghía nó từ đầu đến chân lại rưng rưng nước mắt hỏi cháu:
- Tèo à, con đi Mỹ có nhớ nội không? Thằng bé 6 tuổi ôm lấy cổ bà nội: - Con muốn ở nhà với nội, nội làm bánh khoai mì nướng cho con ăn. Bà âu yếm mỉm cười nựng cháu: - Cha mày, sao không trả lời câu hỏi của nội, con đi Mỹ nhớ nội không? - Có nội ơi... - Chừng nào con về với nội ? - Mai mốt con về... Bà Tám hài lòng: - Ừ, con về nội làm bánh khoai mì nước dừa nướng cho con ăn. Cái món bánh dân dã rẻ tiền này thằng cháu bà thích lắm. Còn anh Địa thì mặt rầu rầu dù suốt tuần qua cô Hợi đã năn nỉ và thuyết phục anh rằng cô đưa thằng thằng Tèo qua Mỹ rồi cô sẽ trở về. Con mình yên ấm vợ chồng mình sẽ khỏe re. Thằng Tèo đã được anh chị của cô ở Mỹ bảo lãnh diện con nuôi. Anh Địa cũng nghĩ đơn giản như bà Tám mẹ anh là nghèo mà gia đình xum vầy còn hơn cho thằng con đi xa coi như mất con. Cô Hợi khăng khăng so sánh người ta giàu có tốn tiền cho con sang Mỹ, con mình đi không tốn xu nào đừng bỏ lỡ cơ hội... Cô Hợi nói với chồng: - Tiễn con đi Mỹ mà mặt anh rầu rỉ làm thằng nhỏ mất tinh thần theo đó, mang tiếng nó đi xa nhưng nó ở với anh chị của em chứ ai xa lạ mà anh lo anh buồn chứ. - Dù gì anh cũng thương con nhớ con đứt ruột em à... - Chưa biết chừng chục năm nữa Tèo gởi tiền về mời bà nội và vợ chồng mình du lịch qua Mỹ thăm nó. Anh Địa thở dài: - Chục năm nữa mà em nói như chục ngày vậy sao. Nhìn bộ mặt chồng như đưa đám và nghe chồng nói những lời như than trách cô Hợi chỉ muốn mau dứt ra để vào trong phòng cách ly cho rồi, nhưng hai mẹ con bà Tám thì trái lại cứ cố níu kéo để gần gũi con cháu phút nào hay phút đó. Anh Địa lại hỏi: - Giấy tờ cho em đi Mỹ bao lâu? - Thì em nói anh cả tuần nay rồi, em được ở Mỹ 6 tháng để lo cho con, sau đó em về Việt Nam ở nhà phụ với anh cuốc đất trồng rau chứ không lên Sài Gòn buôn bán chạy chợ nữa, không có thằng Tèo mình cũng đỡ được chút lo lắng và chi tiêu. - Em làm như thằng Tèo nó làm hao tiền tốn bạc lắm, tại em ham tiền muốn mau làm giàu nên mới đi buôn bán Sài Gòn xa chồng xa con, nhà người ta trong xóm này có năm bảy đứa con cũng sống nghề làm vườn có ai chết đói đâu. - Không chết đói nhưng nghèo sặc máu, nhà mình dột không có tiền lợp mái đó... Gía như mọi ngày thì cô Hợi sẽ cãi nhiều hơn nữa, cay đắng nhiều hơn nữa, nhưng cô ngọt ngào nũng nịu: - Em sẽ trở về với anh…đêm qua anh vui vẻ ừ rồi mà còn hỏi hoài em giận cho coi. Anh Địa ráng nở nụ cười: - Tại giây phút chia tay anh xúc động qúa, khi không cả vợ con đều đi xa. Mẹ con anh Địa bịn rịn mấy cũng đến lúc bà Tám phải buông cháu, anh Địa phải rời vợ để cô Hợi dắt thằng Tèo đi vào phía trong phi trường. Bà Tám cố nói với theo: - Tèo ơi, qua bển học giỏi mai mốt về với ba với nội nghe con. Anh Địa cũng chới với gọi theo vì chợt nhớ ra: - Hợi ơi Tèo ơi, hai mẹ con đi đường bình an. Trời lạnh Tèo hay cảm cúm em nhớ thoa dầu gió cho con giống như anh và má vẫn làm cho nó nghe. Chẳng hiểu cô Hợi có nghe hết lời nhắn nhủ của chồng không, cô giơ tay vẫy vẫy và đi luôn một mạch. Mẹ con bà Tám cũng giơ tay vẫy chào cho đến khi hai bóng dáng thân yêu khuất vào đám đông họ không nhìn thấy nữa. Khi cô Hợi và thằng Tèo ngồi vào máy bay cô mới thở phào nhẹ lòng và giây phút này cô mới dám tin là thật, cô sắp sửa đi Mỹ. cái giấc mộng to lớn mà cô tưởng cả đời cô không bao giờ với tới. Cô Hợi là đứa trẻ mồ côi trong chiến tranh, họ hàng gần xa đã thất lạc, phân tán, cô sống một mình trong căn chòi lá rách bươm và làm nghề cày thuê cuốc mướn để sống, gặp anh Địa ở xóm khác hai người tấp vô ăn ở coi như vợ chồng, anh chỉ hơn cô là có bà mẹ gìa hết lòng thương con và căn chòi của mẹ con anh dù sao có bàn tay đàn ông cũng tươm tất hơn căn chòi của cô. Bán miếng đất căn chòi ở xóm mình cô Hợi đưa tiền cho anh Địa tu sửa lại căn chòi của anh thành căn nhà đàng hoàng khi thằng Tèo ra đời. Thằng Tèo tên giấy tờ là Thiên, có nghĩa là trời, cha tên Địa là đất, bà Tám đặt tên “Trời đất” cho con cháu như thế vì con nhà nông nhà vườn sống nhờ vào trời đất. Đất lành, trời mưa thuận gió hòa, mùa màng không thất bát là điều bà mong ước chứ bà không mong muốn gì hơn. Hai vợ chồng cùng làm vườn nuôi bốn miệng ăn hạnh phúc ấm êm được vài năm đầu, thấy làng xóm người ta lên thành phố làm ăn cô Hợi cũng bắt chước đòi lên Sài Gòn dù mẹ chồng và chồng ngăn cản, cô làm đủ thứ nghề, giúp việc nhà, bán vé số, gánh hàng rong rồi rửa chén bưng bê trong nhà hàng... Làm việc ở Sài Gòn mỗi tháng cô Hợi lại về quê thăm chồng con, thằng Tèo do một tay bà nội chăm sóc, bà cưng nó như ngày xưa cưng ba Địa của nó. Mấy năm sống ở thành phố, lăn lóc với cuộc đời cô Hợi đã khôn ngoan lanh lợi hẳn ra. Thấy nhiều cô, nhiều bà qúa khứ, nhan sắc và nghề nghiệp hiện tại chẳng ra gì thế mà cũng lấy được chồng tây, chồng Việt kiều bảo lãnh sang Mỹ. Cô Hợi so sánh mình xinh đẹp hơn hẳn bọn họ và thèm khát đổi đời, anh Địa lù khù nhà quê của cô chẳng bao giờ có thể cho vợ con một cuộc sống khá hơn. Anh Địa chỉ quanh năm cắm đầu cuốc xới trồng trọt làm việc với đất đúng như cái tên mẹ anh đã đặt cho. Theo lời khuyên của một cô bạn muốn lấy chồng xuất ngoại nên tìm chồng Mỹ chồng Tây, họ “khờ” và dễ dãi không phân biệt qúa khứ, trình độ học vấn hay giàu nghèo như chồng Việt kiều, miễn là họ thích, họ yêu. Thế là cô Hợi đã nhờ cô bạn đăng tìm bạn bốn phương bằng tiếng Anh để tìm chồng Tây cho lẹ, nội dung là mẹ độc thân một con muốn kết bạn để đi đến hôn nhân. Kèm theo là một tấm hình mới nhất của cô Hợi. Cô nhận được nhiều email làm quen, cô bạn đã giúp cô Hợi giao lưu thư từ và đã chọn ra một ông Mỹ khá nhất, chân tình nhất. Ông John muốn đi đến hôn nhân với cô Hợi sau khi ông đã từ Mỹ bay về Sài Gòn gặp gỡ cô. Những giấy tờ cá nhân cần địa phương chứng thực thì cô Hợi về xóm cũ đút lót ít tiền và khai là không chồng có một con, sống lang bạt trên thành phố không nơi cư trú nhất định. Nhà chồng cách đó mấy cây số chẳng hay biết gì. Được chứng thực giấy tờ cô giao hết cho dịch vụ lo tiếp. Cô Hợi tìm cách ăn nói với mẹ chồng và chồng tin để mang thằng Tèo ra đi trót lọt. Cô nói với họ là đã liên lạc được với người chị ruột thất lạc đang sống ở Mỹ, thấy gia cảnh nhà cô nghèo nên chị cô đã bảo lãnh thằng Tèo sang Mỹ diện con nuôi để lo cho tương lại của nó. Mẹ con bà Tám nghe đều ngạc nhiên và dãy nảy lên từ chối, thương thằng nhỏ phải xa gia đình, nhưng cô Hợi vừa thuyết phục vừa hứa hẹn đủ thứ khiến họ cũng xuôi lòng. Nào là thằng Tèo sẽ sống với anh chị cô, sung sướng nơi xứ Mỹ văn minh giàu có và ăn học thành ông này ông nọ. Dù nó sống ở đâu nó cũng vẫn là con cháu nhà này, sẽ không quên cội nguồn cha mẹ. Nào là thời gian cô được qua Mỹ 6 tháng cô sẽ đi làm việc trong 6 tháng đó kiếm mớ vốn mang về, cô kể ở Mỹ chỉ đi giữ trẻ nhà người ta hay làm phụ bếp nhà hàng mỗi tháng cũng kiếm hai ngàn đô ngon lành, tính sơ sơ 6 tháng làm việc cô kiếm cả chục ngàn đô la Mỹ. Cô Hợi được đi theo con trong cuộc hành trình đến Mỹ vì con còn qúa nhỏ. Đêm cuối cùng ngủ với chồng cô Hợi đã thủ thỉ bao lời yêu thương, bao lời hứa hẹn ngày trở về vợ chồng thảnh thơi hạnh phúc. Cô Hợi đã cho anh Địa một đêm ân ái thật măn nồng. Anh Địa đâu hiểu rằng đó là món qùa vợ chồng cuối cùng anh được Mẹ con cô Hợi đã về nhà ông John được hai tuần, vui vì đến được Mỹ hợp pháp cho hai mẹ con, nhưng cô Hợi cũng không khỏi áy náy buồn khi nghĩ đến mẹ chồng và chồng, hai người nhà quê chân chất ấy vẫn đang đinh ninh tin cậy nơi cô, họ không một chút nghi ngờ lòng dạ cô đổi thay toan tính chuyện tày trời mang thằng Tèo ra nước ngoài, dứt lìa khỏi vòng tay yêu thương của họ tình máu mủ ruột thịt đứa cháu nội, đứa con trai bé bỏng. Dù gì cô cũng chưa quên mái nhà tranh đã gói ghém mấy năm hạnh phúc của hai vợ chồng, kia là bộ bàn ghế cũ xiêu vẹo, kia là cái giường ngủ cũ kỹ của cô và anh Địa sau tấm màn gió bằng vải hoa rẻ tiền xộc xệch, kia là căn bếp có những lúc mưa hắt ướt lối vào ra nhưng cũng là nơi từng tỏa khói ấm cho những bữa cơm nghèo quây quần mà vui. Ngưỡng cửa cô từng vào ra và ngưỡng cửa cũng là nơi bà nội hay ngồi ôm thằng Tèo chờ đón cô đi làm đồng làm vườn trở về của thời gian đầu vợ chồng bên nhau... Ôi, ngưỡng cửa còn đấy, bà nội còn đấy nhưng thằng Tèo không còn cho bà ôm nó nữa và cô Hợi thì có lẽ không bao giờ trở về để bước qua ngưỡng cửa ấy... Một chút ân hận cô Hợi khóc rấm rức và tự hứa sẽ gởi nhiều tiền về để đền bù cho họ. Cô gọi phôn về cho anh Địa. Hai mẹ con bà Tám mừng quýnh quáng chạy sang nhà hàng xóm để nhận cú phôn từ Mỹ gọi về, nghe tiếng chồng và bà mẹ chồng rối rít hỏi thăm cô Hợi đã xót xa không cầm được nước mắt. Họ hỏi gì cô Hơị cũng trả lời mọi thứ đều suông sẻ tốt đẹp cho họ vui lòng, bà Tám đòi nói chuyện với thằng Tèo, bà bật khóc nức nở trong phôn khi nghe thằng cháu nói 3 chữ: - Con nhớ nội. Bà sụt sùi hỏi tiếp: - Ba má nuôi của con có thương con không Tèo? - Dạ, ông John thương con lắm nội ơi. - Ủa, ba má nuôi con đâu? mà ông “Don” là ai ? - Là ba con đó nội, mẹ con nói phải gọi ông John bằng ba, giống như hồi ở nhà con đã gọi ba Địa. Cô Hợi chụp phôn từ tay thằng Tèo để giải thích: - Ông John quen với anh chị con, ông thấy thằng Tèo dễ thương nên gọi nó là con cũng như bà Hai Lèo ở kế bên nhà mình cũng xí thằng Tèo là cháu nội của bà vậy đó, nhà ông John bên cạnh nhà anh chị con là hàng xóm thân thiện lắm. Mẹ con bà Tám nào hiểu biết gì, cô Hợi nói sao họ nghe vậy và gật gù khen thằng Tèo tốt số, ở đâu cũng có người thương. Ông John đang ngồi gần đó âu yếm mỉm cười nghe hai mẹ con cô Hợi nói chuyện, ông không hiểu tiếng Việt Nam nên cô Hợi tha hồ nói chuyện với chồng và bà mẹ chồng. Cô khoe với anh Địa: - Tuần tới em bắt đầu đi làm cho một nhà hàng, lương tháng 1,800 đô la, chủ bao luôn hai suất ăn trưa và chiều, coi như em cất trọn ngàn tám vô tuí. Anh Địa mừng rỡ: - Úy trời, một thàng lương làm nhà hàng bên Mỹ bằng anh cuốc đất thuê cả năm, hèn gì Việt kiều về nước ai cũng le lói huy hoàng... Anh Địa thật thà tính toán: - Em làm 6 tháng về mình xây nhà tường cho vững chắc ở cả đời không hư. - Dạ, để tuần tới em gởi đỡ mấy trăm đô cho anh và má có tiền xài. Cô Hợi đã kể với ông John cô còn vài người bà con ở quê và ông hứa sẽ cho cô ít tiền gởi về giúp đỡ họ. Cuộc nói chuyện của hai mẹ con bên Mỹ với hai mẹ con bên Việt Nam kết thúc trong vui vẻ cả đôi bên. Cô Hợi đúng lời hứa gởi ngay ba trăm đô về cho anh Địa. Một tuần sau cô Hợi đi làm nhà hàng để có tiền riêng thường xuyên gởi về cho anh Địa, coi như cô trả nợ tình anh. Ở Mỹ gần 6 tháng thì cô Hợi phôn về cho anh Địa và báo tin cô đã xin gia hạn ở lại thêm 6 tháng nữa vì thằng Tèo chưa quen với gia đình mới của nó nên cô chưa nỡ rời con ra về. Bà Tám lại sụt sùi thương cháu, bà cầu khẩn con dâu: - Con ơi, nếu con nhắm thằng Tèo ở Mỹ không được con mang nó về Việt Nam đi, nghèo đói có nhau má cũng vui. Anh Địa bổ xung thêm ý của mẹ: - Má và anh nhớ Tèo lắm, còn anh vắng em anh nằm chèo queo như thằng mồ côi vợ, mỗi lần nghe bà con lối xóm hỏi thăm chừng nào em về anh càng thêm sốt ruột. Cô Hợi hăng hái: - Má và anh yên tâm, thằng Tèo đang càng ngày càng yên ổn mà con ở lại thì càng kiếm thêm tiền mang về làm vốn. Anh Địa nghi ngại: - Em có chắc 6 tháng nữa về không? đừng có ham kiếm tiền mà gia hạn ở thêm như khi em lên Sài Gòn cũng nói kiếm ít vốn rồi về quê mà đi miết mấy năm trời. - Em hứa không gia hạn ở thêm nữa đâu, em sẽ trở về mà. Một lần nữa mẹ con anh Địa lại tin vào lời hứa của cô Hợi. Từ chuyện cô Hợi liên lạc được với người chị ruột thất lạc đang sống ở Mỹ rồi chị cô bảo lãnh thằng Tèo qua Mỹ làm con nuôi, cô được xuất cảnh tháp tùng theo con đến chuyện cô xin gia hạn ở lại Mỹ tất cả đều khó ai tin nổi nhưng đã qua mặt được những người nhà quê chân chất và kém hiểu biết như bà Tám, anh Địa. Hơn nữa cô Hợi là dâu con, là người vợ thân thiết trong nhà không tin cô Hợi sao được. Thời gian thấm thoát trôi qua, lòng ân hận và thương hại của cô Hợi với bà mẹ chồng và chồng cũng đã vơi dần theo từng ngày, từng tháng, tiền gởi ít đi, những cuộc gọi phôn thưa dần, vả lại cô Hợi cũng không có thì giờ mỗi tuần gọi phôn về Việt Nam như đã hứa với họ nữa, cô muốn bà Tám và anh Địa quen dần cho tới một ngày nào đó họ sẽ đoán ra sự thật, cái điều mà cô không thể nói thẳng ra với họ. Cô có cuộc sống mới để sống, có người mới để yêu. Qúa khứ sẽ khép lại như trang sách cũ người ta chỉ nhớ đến khi tình cờ khi bất chợt mở cuốn sách ra trong phút giây nào đó. Anh Địa than phiền cô Hợi ít gọi điện về làm anh càng nhớ vợ nhớ con thì cô Hợi phân bày con bận đi học vợ bận đi làm vất vả, khi nào rảnh rang cô sẽ gọi phôn, anh đừng tự gọi vừa tốn tiền vừa làm mất thì giờ của cô. Còn một tháng nữa là đủ một năm mẹ con cô Hợi đã đến Mỹ, là thời hạn cô Hợi phải trở về Việt Nam thì anh Địa chịu hết nổi, anh đợi khá lâu không thấy cô Hợi phôn về nên muốn gọi phôn cho vợ để nhắc nhở. Nhưng số điện thoại cô Hợi cho trước đó đã không gọi được làm anh thắc mắc lo âu, anh gọi đi gọi lại mấy lần chỉ nghe tiếng người Mỹ nói trong máy anh chẳng hiểu gì. Sợ mình sai sót trong cách gọi điện thoại sang Mỹ, anh Địa bèn nhờ một người trong xóm “kinh nghiệm” chuyện gọi phôn sang Mỹ vì con ông ta ở Mỹ, ông gọi giùm thì mới biết là số phôn này cô Hợi đã không dùng nữa. Bà Tám và anh Địa hoang mang, hai mẹ con bàn với nhau: - Hay thằng Tèo chưa quen với cha nuôi, Hợi muốn ở thêm thời gian nữa với Tèo nhưng sợ bên nhà mong nên im lặng? - Hay là Hợi đổi số phôn nhưng bận rộn qúa chưa gọi về ? Họ nói thế để tự trấn an mình và an ủi lẫn nhau chứ trong thâm tâm cả bà Tám và anh Địa đều mơ hồ cảm thấy mẹ con cô Hợi đã ngày một xa cách họ. Bà Tám hay ra đứng trước sân nhìn trời cao mênh mông mà than mà khóc: - Trời đất ở đây, ba Địa ở đây, vậy chớ thằng Thiên thằng Tèo của ba Địa, của bà nội đâu rồi? Khóc xong bà Tám chỉ biết cầu trời khấn Phật cho cháu bà bình an. Anh Địa thì thẫn thờ, thở ngắn than dài hết thương con lại nhớ vợ. Nhiều khi đang ngồi trong nhà nghe tiếng ai chộn rộn ngoài cửa anh hồi hộp mừng rỡ tưởng tiếng cô Hợi trở về. Lời hứa hẹn ngọt ngào của cô còn đọng lại trong trái tim anh: - Em sẽ trở về mà.
Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 13/Mar/2017 lúc 10:33am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 200 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |