Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 158 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 29/Dec/2015 lúc 8:45am

Cây Gạo Ven Sông

Sau cơn bão tuyết kéo dài tưởng chừng như không bao giờ dứt, ngoài trời rực sáng, một thứ ánh sáng trong vắt như pha-lê. Cảnh vật tuy bị chìm sâu dưới lớp tuyết dầy, nhưng ngược lại, người ta cảm thấy trong vườn, ngoài sân và ngay cả trên mặt lộ hình như được nâng cao lên. Tuyết! Chỗ nào cũng tuyết! Tấm áo choàng khổng lồ với mầu trắng tinh khôi đã làm bối cảnh cho những sinh hoạt của người và vật nổi bật.
Tổn thất đầu tiên được Hân ghi nhận là bức rào thưa ngăn vườn nhà chàng với vườn nhà hàng xóm phía bên phải đã bị trận bão vặn ngả nghiêng, gần xập, và rất có thể, vào một lúc nào đó, rất gần và rất bất ngờ, đám hoa thảo thu hẹp, bé tí teo trong vườn, nhất là khóm hồng nhung duy nhất của Hân còn xót lại giữa băng giá. Khóm hồng này là một loài hoa còn chút thủy chung đối với chủ, tuy lá cành trơ trụi nhưng cũng còn đôi ba chùm bụ bẫm vừa nụ vừa hoa đỏ thắm, nổi bật trên nền tuyết trắng. Khoác vội áo pa-kha, xỏ đôi ủng to kềnh, với đôi bao tay trên lò sưởi, Hân choãi chân, một tay vặn núm cửa phòng khách, ghé vai, dùng sức đẩy từ từ cánh cửa bị tuyết phủ dầy, rồi chàng lách mình ra ngoài vườn và lội ngay sang chỗ hàng rào đổ, gần khóm hồng nhung. Hân đã đặt hai tên cho nó, lúc thì gọi nó là “
Khóm Hải Đường”, lúc khác lại kêu nó là “Cây Gạo”. Hẳn là phải có nguyên nhân ?
     Đây là một giống hồng nhung tuyển chọn trong vườn ươm và được Hân nâng niu chăm bón từ hơn chục năm nay: Thân cây đỏ tía,mập, khỏe, hoa to, cánh dầy mầu đỏ thắm, khi nụ hoa chúm chím hàm tiếu, hơi loe Hân thấy nó giống hoa Hải Đường, và đến khi nở xòe to, ngắm nó, chàng lại hình dung ra bông hoa Gạo. Những ngày đông giá như hôm nay, tuy cây cành trơ trụi, hoa vẫn thủy chung gượng gạo hương sắc trong vườn như để làm vui lòng chủ, khiến cho Hân trạnh lòng nhớ đến những chùm hải đường e ấp giữa đám lá xanh đen trên bàn thờ nghi ngút khói hương của những mùa Xuân đoàn tụ, những cái Tết thanh bình; và hoa cũng làm cho chủ mường tượng đến cây gạo ở phủ Quốc Oai, Hân như sống lại những ngày tháng tản cư ở hậu phương, những mùa Xuân ly loạn đầy bất hạnh mà bùi ngùi trong dạ.
Hối hả lục lạo khắp vườn, cuối cùng thì Hân cũng tìm được 2 cây cọc gẫy nằm xâu dưới tuyết, chàng đến nâng tấm rào đổ và lấy cọc chống lên, tạm bơ, nhưng thấy cũng bảo toàn được cho cả “
cây gạo” lẫn “cây hải đường”.
Ở nước ta, tứ thời tiết nạp, có nghĩa là quanh năm suốt tháng đều có những ngày lễ tết. Nói về hoa thảo thì cũng có những loài hoa khác nhau trong suốt bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông mà tiêu biểu là Mai Lan Cúc Trúc thể hiện trên 4 bức tranh tứ bình, thôi thì mùa nào hoa nấy, đua nhau phô sắc khoe hương. Vốn sinh ra và lớn lên ở miền Bắc, Hân còn nhớ được là cứ mỗi độ Xuân về, người ta thường chơi cành đào, chơi cúc, tỉa thủy tiên, trưng hoa hải đường trong lọ độc bình trên bàn thờ tổ tiên v.v…Ở miền quê, trên đê, đầu làng cuối xóm, hoa xoan hoa gạo nở tưng bừng. Tại những nơi thanh nhã, u trầm lại thường có những giò địa lan tha thướt e lệ khoe hương. Mùa Hạ, trong đầm sen nở thơm ngát mỹ miều, ngoài vườn hoa lựu phô sắc thắm, có những con đường phượng vĩ đơm hoa…Khi cúc nở rộ là dấu hiệu của mùa Thu. Lập Đông, dường như chỉ còn lại tùng, trúc và chút ít hơi hướng của phương Tây, đó là cây hoa trạng nguyên, biểu tượng của mùa Giáng Sinh.
Từ ngày gây được vườn hồng, như một thông lệ, hàng năm cứ vào cuối Thu, tất cả những khóm hồng trong vườn đều được Tùng cắt tỉa cành, chỉ để lại 60 phân tính từ mặt đất, xịt thuốc trừ sâu, làm cỏ và vô phân gốc, và chờ đợi mùa Xuân tới để lại được ngắm hồng. Nhưng từ mấy năm nay, bụi hồng “
lưỡng danh” duy nhất còn lại trong vườn hôm nay là không bị tỉa nhánh cắt cành như những khóm hồng khác bởi vì đối với Hân, nó vừa là hoa gạo lại vừa là hoa hải đường cơ! Những đóa hồng đã tàng trữ kỷ niệm cho Hân.
Hải đường thuộc họ Trà (Theaceae) là loài cây cảnh quý hiếm, có tên khoa học là Thea Amplexicaulis Pitard, được trồng nhiều ở bên Tầu và miền Bắc nước ta. Kỹ thuật trồng thường áp dụng phương pháp triết cành (greffage), người ta chọn những cành bánh tẻ để ghép cho cây cứng cáp, khỏe mạnh. Cây có thân mộc, vỏ nâu xẫm, lá hình ovale mầu xanh đậm, dầy và láng, mép lá có răng cưa, cuống ngắn. Cụm hoa có cuống dài phát ra gần ngọn từ 1 đến 3 hoa, nở theo dạng hình trứng, hơi loe, mầu đỏ thắm, chùm nhụy ngắn mầu vàng rực rỡ. Hoa không có hương thơm. Hải đường ra hoa vào mùa Xuân, có khi kéo dài cho đến mùa Hạ.
Hoa hải đường có một phong thái rất đặc biệt: Cây muốn nép mình trong muôn vẻ cỏ cây khác, mà rồi vẫn cứ nổi bật. Hoa luôn luôn muốn ần mình đi (vì vốn ít hoa) trong đám lá xanh ngắt rậm rì (nhiều lá) nhưng lại càng rực rỡ (vì mầu sắc tương phản của hoa và lá). Hải đường kín đáo mà chói chang, âm thầm mà đậm đà. Hải đường là loài hoa cao sang mà xưa kia chỉ được trồng ở cung đình, chùa chiền, những nơi quyền quí hoặc những nơi có cảnh vườn u trầm trang nhã của một nhà nho hay một ần sĩ. Người dân chỉ biết hoa hải đường qua thơ văn mà thôi :

Chồi thược dược mơ mòng thụy vũ
Đóa hải đường thức ngủ xuân tiêu.

(Cung Oán Ngâm Khúc)

Hải đường lả ngọn đông lân
Giọt sương gieo nặng cành xuân la đà


(Kim Vân Kiều)

Bên Trung Hoa, thơ văn ca tụng hoặc liên quan đến hoa hải đường thì nhiều vô kể. Vào đời nhà Tống, Tô Đông Pha đã có bài thơ “Hải Đường” để đời :

Đông phong niểu niểu
phiếm sùng quang
Hương vụ không mông
nguyệt chuyển lang
Chỉ khủng dạ thâm
hoa thụy khứ
Cố thiên cao chúc
chiếu hồng trang.


Dịch là :

Phe phẩy mùa Xuân ngọn gió đông
Bên thềm hương ngát ánh trăng lồng
Canh khuya những sợ rồi hoa ngủ
Treo ngọn đèn cao ngắm vẻ hồng.


Hân như bị mê hoặc bởi loài hải đường, có thể nói là từ thuở thiếu thời, cái tuổi mới cắp sách đến trường, chàng đã mang trong tâm hồn non nớt bé bỏng hình bóng của những đóa hoa hải đường.
Những mùa Xuân đất Bắc của ngày tháng xa xưa là những mùa Xuân của thanh bình, của đoàn tụ. Ngoài cành đào, thủy tiên, hoa cúc ra, mẹ Hân còn trưng cặp độc bình cắm hoa hải đường trên bàn thờ tổ tiên. Trong đám lá xanh đen ẩn hiện một cách khiêm cung một hai chùm đơn lẻ vừa hoa vừa nụ đỏ thắm, không che dấu được sự tương phản của chùm nhụy vàng óng ả giữa những cánh hoa tươi thắm ken trong đám lá xanh đậm mầu. Hải đường không cho hương thơm: Ở những ngày tháng đó, Hân không cần biết. Hải đường có nét đẹp khiêm cung: Đối với Hân cũng không thành vấn đề. Cho đến những ngày buồn thảm đen tối nhất là ngày từ bỏ miền Bắc di cư vào Nam và ngày phải rời xa quê hương đi tìm Đất Hứa, nào còn tìm đâu ra bóng dáng hải đường, chàng thấy như thiếu vắng một cái, một cái gì thật gần gũi, thật cần thiết. Hoa hải đường gợi nhớ! Hải đường làm cho Hân nhớ đến kỷ niệm, nhớ đến gia đình với đầy đủ người thân, từ anh chị đến các em quây quần bên ông bà cha mẹ, bên nồi bánh chưng, bên bàn thờ nghi ngút khói hương với hải đường khiêm cung e ấp dáng Xuân. Ôi, ngày Xuân ấm áp làm sao !

"Cây Gạo Bến Đò"
Tranh phụ bản của Đào Quốc Bảo

     Nghĩ đến cây gạo, Hân thường tự hỏi: Cây gạo là một cây cổ thụ cho hoa đẹp vào mùa Xuân. Vậy mà không biết tại sao người ta gọi nó là cây gạo? Nó có liên quan gì đến thóc, đến gạo đâu? Và cho đến tận bây giờ, chàng cũng chưa tìm ra được một giải đáp thích đáng.
Để tìm hiểu, Hân đã lần mò tra cứu trong từ điển và một số tài liệu sách báo về hoa thảo, thực vật. Qua đó, Hân cũng chỉ ghi nhận được rằng cây gạo thuộc họ bông gòn (Malvacées hay Bombacaceae), được gây trồng ở những nước nhiệt đới, có những giống và tên khác nhau, xuất xứ cũng khác nhau : Kapokier Cây có thân mộc thuộc vùng Châu Á, họ Malvacées, cho bông gòn ( Le kapok là bông gòn, từ tiếng Indonésia). Cotonnier Cây thân thảo hay thân mộc nhỏ, họ Malvacées, có nguồn gốc từ Aán Độ, được gây trồng ờ những xứ nhiệt đới đề lấy bông. Fromager Cây thân mộc lớn, cũng họ Malvacées, nguồn gốc Phi Châu, gỗ trắng mềm, quả cho bông gòn. Silk Cotten Tree (tiếng Anh), Fromager, Arbre à Soie, Cotonnier Mapou (tiếng Pháp) đều có nghĩa là Cây Gạo, thuộc họ bông gòn (Bombacaceae), nguồn gốc từ Sirilanca, Aán Độ, được trồng ở các nước nhiệt đới Á Châu. Cây dễ trồng, phát triển nhanh, cho bóng mát, hoa đẹp và sợi v.v.và v.v…
Chao ôi, sao mà lắm tên nhiều họ thế không biết ! Hân cân nhắc đắn đo mãi: Nói cho cùng, loài thảo mộc này dù mang tên Tây tên Tầu gì thì cũng vẫn thuộc họ bông gòn, và tên Việt Nam cũng chỉ có một tên là Cây Gạo. Vậy việc gì phải rắc rối nhiêu khê, cứ gọi nó là cây gạo. Hai tiếng cây gạo nghe quen thuộc và thân thương làm sao í, Hân quyết định thế. Vả lại, cây gạo đã là một dấu ấn sâu đậm trong tâm hồn non nớt của cậu bé vừa tròn bẩy tuổi, nó bắt nguồn từ những biến cố chiến tranh bi thảm nhất dẫn đến nạn đói năm Ất Dậu 1945. Hân nghe bập bõm người lớn kể rắng nước ta thời đó không thiếu lúa gạo, với chiến lược gọi là Đại Đông Á, quân đội Nhật phá hủy tất cả dịên tích đất đai trồng trọt, bắt dân ta trồng đay, mặt khác, chúng dùng lúa gạo làm chất đốt thay than đá để chay máy trong cơ xưởng, chạy máy xe hơi, xe lửa, tầu thủy…Rồi còn đem lúa gạo đổ xuống biển : Nạn đói xẩy ra là điều hiển nhiên. Khắp nơi, dân Việt chết đói đầy đường đầy chợ, trộm cướp như rươi, tình hình đất nước trở nên nhiễu nhương bi đát hơn bao giờ hết.
Dần dà, tình hình đi đến giai đoạn khốc liệt hơn: Máy bay đồng minh trút bom đạn vào những khu nhà máy và vào cả thành phố Hải Phòng (Đồng minh với ai? Bom đạn Mỹ hay bom đạn Tây? Bé Hân hồn nhiên vô tư, không cần có ý niệm). Dân thành thị buộc phải rời bỏ phố phường, chạy ra ngoại ô về đồng quê tránh bom đạn. Gia đình Hân cũng theo làn sóng tản cư về làng Đôn. Thoạt đầu, cha mẹ Hân cho rằng rời thành phố lánh bom chỉ là tạm bợ, yên tĩnh thì lại về thành. Nhưng tình hình mỗi lúc một nghiêm trọng hơn, bom đạn cứ vô tình trút xuống thành phố, đứng trên Cầu Niệm, đường đi Kiến An, nhìn về thành phố, những cột khói đen ngòm bốc lên từ những bể lửa khổng lồ đỏ rực cả một góc trời. Khu nhà Hân chắc chắn đã biến thành bình địa. Cha mẹ Chàng quyết định đem con cái đi lánh nạn, càng ngày càng xa dần thành phố. Thôi thì bằng đủ mọi phương tiện, khi thì đường bộ, khi thì đường sắt, thậm chí có lúc phải thuê cả thuyền đò để lặn lội lên tận đồn điền của ông cậu ruột trên Sơn Tây. Dinh cơ của cậu chàng tọa lạc ở hữu ngạn sông Hồng, ngăn cách bởi những thửa ruộng trồng mía bạt ngàn và con đê uy vũ bảo vệ mùa màng và dân cư trong vùng. Từ đồn điền nhìn ra sông Hồng, một cây cổ thụ thân gốc xù xì ngạo nghễ án ngữ, cành vươn như những cánh tay Hộ Pháp bảo vệ dinh cơ của Oâng Đốc, cậu Hân. Mùa Hè xum xuê bóng mát, cuối Thu sang Đông, trút lá trơ cành để rồi mùa Xuân mở hội, lộc non mơn mởn, hoa khai đỏ rực một vùng: Đó là cây gạo duy nhất trong vùng. Những ngày đầu năm, nắng Xuân rực hồng ấm áp, những bông hoa gạo tươi thắm rực rỡ chấm phá trên cành xanh phơn phớt lộc non…Lâu lâu, đàn sáo sậu gây gỗ ồn ào từ ruộng đồng nhào lên cây gạo rồi thoát chốc hè nhau lao vụt xuống mé sông mầu mỡ phù sa. Khi thì đôi sáo mỏ ngà líu lo truyền cành đuổi nhau âu yếm. Họa hoằn có chú quạ cô đơn đậu chót vót trên ngọn cao im lìm bất động như một thiền sư…
Từ trên đê, chỗ cây gạo có đường mòn xuống bến sông để dân cư chảy đò ngang sang Bằng Lũng. Dù đi đâu và từ hướng nào đi chăng nữa, dân trong vùng đều lấy cây gạo làm điểm chuẩn.
Cây gạo là loại cây công nghiệp, nhưng ở đây không thấy nơi nào trồng quy hoạch, và trồng rải rác cũng không, “
cây gạo của Hân” là độc nhất vô nhị, nó là nhân chứng cho những vụ càn quét của lính lê-dương, mỗi lần có tin Tây càn, vì nhà có đàn bà con gái, cha mẹ Hân lại phải lo lắng dẫn con cái đi tìm nơi kín đáo hơn, hiểm hóc hơn để ẩn náu. Cây gạo cũng là nhân chứng của những phi vụ thả bom oanh tạc vu vơ dọc sông Hồng, thường xẩy ra nhất là khúc Việt Trì, máy bay đánh đắm thuyền bè qua lại trên sông, giết hại dân lành vô tội không biết cơ man nào mà kể, chúng không tha cả những thằng bé chăn trâu khốn khổ giữa đồng không mông quạnh…
Ngoài công việc quán xuyến một phần trong đồn điền giúp ông cậu, ngoài những cái lo chạy giặc, cha mẹ Hân cũng còn canh cánh trong lòng vì con cái bị gián đoạn học hành chẳng biết đến bao giờ…
Cuối cùng thì sau gần hai năm chạy loạn, gia đình Hân từ bỏ hậu phương, vượt qua vùng Tề để hồi cư về Hải Phòng. Thành phố chưa được hồi sinh, cảnh đổ nát hoang tàn khắp nơi. Gia đình Hân phải làm lại tất cả từ đầu, anh em Hân lại được cắp sách đến trường…Rồi từ đó, mỗi độ Xuân về, trên bàn thờ tổ tiên lại có hoa hải đường, nhưng…tuyệt nhiên không thấy bóng cây gạo trong phố thị, nhưng Hân vẫn nhớ hình dáng cây gạo ven sông của những ngày tháng loạn ly.
1954 đất nước chia đôi! Hân lại thêm một lần rời bỏ quê quán, theo gia đình di cư vào Nam. Ở đây, mùa Xuân không có hải đường và cũng không có hoa gạo, dĩ nhiên cũng không có các giống đào như Đào Phai (hoa nhiều, mầu hồng, lá phơn phớt xanh), Đào Bạch (hoa trắng, thưa), Đào Bích (đẹp nhất, dầy hoa, cánh kép, đỏ thẫm, lá xanh đậm). Song, duy nhất chỉ có một giống Đào Quả (hoa cánh đơn mầu hồng nhạt) được ươm trồng trên vùng cao nguyên Lâm Viên cốt để lấy hoa chứ không lấy quả. Mùa Xuân, người miền Nam chơi mai vàng. Để hội nhập, mẹ Hân cũng sắm cành mai để thưởng Xuân nhưng cụ chọn giống mai cổ thụ có cành xù xì gẫy khúc, lá nhỏ, hoa vàng nho,ũ cánh đơn, ngắm dáng cành với hoa chấm phá, đẹp như trong tranh Tầu.
Năm 1975 miền Nam thất thủ, hàng triệu người rời bỏ quê hương, bất chấp hiểm nguy, vượt đại dương đi tìm đất hứa. Gia đình Hân, kẻ tù đầy, người ra đi, người ở lại: Tan tác! Đau thương! Kẻ ở người đi, mãi rồi cũng gặp nhau trên vùng trời tự do. Nhìn trên bản đồ mới thấy họ xa cách quê hương cả nửa vòng trái đất. Với Hân, càng xa quê hương bao nhiêu, chàng càng nhớ hoa hải đường và cây gạo ven sông bấy nhiêu…..
Phàm là người Việt, mấy ai quên được cái đói năm Ất Dậu 1945! Tính đến nay, năm Ất Dậu 2005, vừa tròn sáu chục năm. Thuở ấy, bé Hân tuy mới 7 tuổi đầu mà đã là nhân chứng của thảm cảnh người chết đầy đường vì nạn đói. Bé cũng là nhân chứng của những ngày tản cư kham khổ, của những vụ Tây càn, những vụ oanh tạc tàn phá quê hương, giết hại dân lành trong thế chiến thứ hai, mối thương cảm cho đến giờ phút này vẫn còn đọng lại trong lòng Hân mỗi khi nhắc đến hải đường, nhắc đến cây gạo.
Khóm hồng nhung trong vườn nhà Hân như một bùi nhùi âm ỉ nhen nhúm tình gia đình, tình quê hương sâu đậm nhất.


ĐÀO QUỐC BẢO

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23686
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 31/Dec/2015 lúc 10:18am

Ăn Tết Hụt

Ðịnh cư tại Hoa kỳ ba mươi năm rồi tôi chưa một lần về Việt Nam. Thỉnh thoảng cũng muốn về để ăn một cái Tết ở quê nhà, đồng thời thăm viếng mồ mả ông bà, thăm lại cảnh cũ người xưa, bà con làng xóm, thăm bạn bè ai còn ai mất, họ đang làm ăn ra sao, họ đang sống như thế nào. Ðiều này cứ ám ảnh mãi trong tôi mỗi lần Tết đến trên xứ người. Năm nào còn chừng mười lăm, hai mươi ngày đến Tết lòng cứ nôn nao. Vậy mà cũng chưa thực hiện được mng qui cố hương để được nhìn lại nét đẹp truyền thống ngày Tết quê hương. Ra hải ngoại bao nhiêu năm cũng nêu cao, pháo đỏ, bánh chưng, trà hương, bánh mứt, mai vàng, lân múa xập xoè...ở các cng đồng người Việt, nhưng chưa đậm đà hương vị Tết như trên quê hương mình.

Suốt năm lo làm ăn thế mà tiền bạc không mấy dư dả. Công việc bề bn, tất bật suốt năm không ngớt. Nếu có để dành được trong năm, đến cuối năm phải lo mọi thứ cho cái Tết gia đình rồi đâu lại vào đó. Không còn dư lại đành hẹn Tết năm tới.

Ngọc, bà xã dễ thương của tôi và mấy đứa nhỏ cứ vài năm lại về Việt Nam một lần ăn Tết. Mỗi lần đi là Ngọc cứ thủ thỉ rù rì kêu nài tôi cùng đi cho có vợ có chồng theo như ý nghĩ của nàng là vui cùng hưởng, buồn cùng chia, có khó khăn vất vả giữa đường là có mà lo cho nhau. Nàng thật là con người quá lo xa. Nghe thì cũng mủi lòng thật mà trong dạ thì ngần ngừ nửa đi, nửa ở. Tôi lên nước làm eo nại cớ đi trọn b gia đình không ai trông nom nhà cửa, bỏ phế là mất sạch sành sanh, qua lại lấy gì mà ở, xe đâu mà đi. Không ai chăm sóc mấy cái bill nợ nhà, nợ xe, điện, nước...Ði nhiều người tốn tiền nhiều, có đi ít đở tốn cho gia đình có sao đâu. Thôi thì em và các con đi đi, phần anh thì dành cho năm tới. Năm tới, rồi năm tới nữạ..cứ mỗi lần Tết sắp đến lại hẹn.

Nghe người ta nói nhiều chuyện vui, chuyện buồn xảy ra mỗi ngày trên quê hương lòng cứ bâng khuâng điều này điều nọ. Phố phường nhà cửa bây giờ xây dựng ngổn ngang, vô trật tự, mất hết những dấu vết ngày xưa. Người xe tấp nập không lối chen chân. Thực phẩm thiếu vệ sinh, ăn vào thường bị tiêu chảy. Buôn bán giá cả thách trên trời dưới đất người mua không biết đâu mà mò cho đúng giá. Ðĩ điếm, trụy lạc tràn lan như nước vỡ bờ. Nạn cúm gà đang hoành hành dữ di. Tư bản đỏ lắm tiền nhiều bạc nhờ tham nhũng bóc lt người dân, bòn rúc ăn cắp tài sản quốc gia, vung tiền ăn chơi tiêu xài thật chóng mặt. Việt kiều bây giờ đã lép vế rồi, mất đi cái hào phóng ngày trước. Nhắc hai tiếng Việt Kiều tôi rất hoảng sợ. Tôi không dám nhận mình là Việt Kiều. Tôi chỉ là người dân đi lánh nạn cng sản một thời gian rồi về bà con ơi ! Ai cũng nhận mình là Việt kiều, khúc rut nghìn dặm để hãnh diện với người dân nghèo trong nước, để cho nhà nước việt cng ve vãn nút sạch núm rut. Còn người trong nước thì nghe đến hai tiếng Việt kiều nhất định họ nghĩ trong túi phải có một xấp đô la dày cm. Có đô la là có tiền đầy ắp trong túi tiêu xài ngớp mặt ai mà không ham chứ, để ăn chơi vung vít cho đời biết mặt. Hãnh diện cái mác Việt kiều, cứ thích tiếm dụng những tước vị kỷ sư, bác sĩ, giám đốc, chuyên viên...tài năng xuất chúng trên xứ người để cho đời ngp thở với mình. Tàn cuc, quay ra hải ngoại hì hục đầu tắt mặt tối xác xơ thân phận, è cổ ra kéo cày chẳng khác nào một tên cu li hạng bét. Thấy vậy cũng buồn cho người mình rồi chẳng muốn về nữa.

Mới năm ngoái, nhà tôi và mấy đứa nhỏ lại về, đã năn nỉ tôi cùng đi, vậy mà tôi cũng chưa đi. Có lẽ nhà tôi ghiền về Việt Nam lắm. Rồi Ngọc nhất quyết bảo kỳ tới, có nghĩa là hai năm tới anh phải về với em một chuyến, lần này em nói là anh phải nghe em. Tôi chưa có ý kiến gì với "chỉ thị" của bà xã, cũng vì chuyện về Việt Nam ăn Tết cũng chưa mấy hấp dẫn trong tôi.

Thế mà bây giờ cái "tiêu đề" về quê ăn Tết sao nó cứ sôi sục, thôi thúc trong tôi một cách hết sức hấp dẫn và thú vị. Còn những hai tháng nữa mới đến Tết mà tôi tất bật đủ chuyện. Lo dành dụm tiền bạc, chắt chiu từ nhiều phía cất riêng. Rút tiền từ một credit card để dành sẳn. Những số tiền này là ngoại lệ dành riêng không dính líu gì với ngân khoản mà nhà tôi chi cho. Dự tính làm đơn nghỉ hai tuần lễ cng với hai tuần vacation, vị chi tôi được rong chơi ở quê nhà tròn tháng vào dịp tết năm nay. Ðồng thời chuẩn bị những cái lỉnh kỉnh mà tôi nghĩ rằng cần phải mang theo trong cuc hành trình.

Tôi quá nôn nóng đem chuyện bàn với bà xã dễ thương của tôi để dò xét phản ứng của nàng có điều gì rắc rối không cho kịp thời giải quyết. Tôi biết đàn bà rắc rối lắm, không đơn giản, dễ dãi như những người đàn ông chúng tôi đâu. Tôi khôn khéo chọn một giờ giấc đẹp nhất trong ngày để tỏ bày tâm sự. Tôi vào đề :

- Em ạ, Tết này anh xin em để anh về Việt Nam ăn Tết nhen em. Em cho phép anh đi không ?

Nhà tôi chưng hửng :

- Hả ?! Anh nói cái gì ?

Tôi biết thế nào Ngọc cũng phản ứng thật đáng ghét. Tôi xuống nước, nói nhỏ nhẹ như rót mật vào tai nàng :

- Tết này em cho phép anh về Việt Nam ăn Tết một lần đi em ?

- Anh đi một mình hả ?

- Ừa ! anh đi một mình. Em đi nhiều lần rồi, giờ thì cho anh đi một lần chứ.

Ngọc đỏng đảnh trề môi :

- Sao anh không chờ năm tới về với em ? Ði một mình đâu có được. Em nhất quyết không cho anh đi về Việt Nam một mình đâu. Em nghe đồn nhiều rồi. Em sợ.

Tôi khẩn khoản nài nỉ :

- Ði một mình hoặc đi chung với em đâu có gì là khác, có gì em phải sợ. Anh đi, em coi nhà. Cùng đi hết nhà cửa không ai trông nom ?

Ngọc hạch tôi :

- Nhiều lần em bảo anh đi, anh nhất quyết không chịu đi, để em đi một mình buồn muốn chết. Giờ hà cớ gì anh đòi đi về Việt Nam một mình. Anh đi, em đi nữa, có chịu thì vợ chồng mình Tết này ăn Tết ở Việt Nam, em khỏi sắm sửa Tết nhất ở đây nhen anh ?

Mặt tôi bí xị, tôi lặp lại cái cớ :

- Ði hết, ai coi nhà hả em ? Mãy cái bill ai trả ? Sao em không ưu ái cho anh một lần có được không ?

- Anh đừng lo. Nhà đóng cửa, nhờ ông Mỹ hàng xóm trông giùm. Còn bill để đó về trả.

Ðúng là đàn bà lắm cái rắc rối. Biết làm sao bây giờ đây ? Tôi cảm thấy không được vui cho chuyến về Việt Nam một mình kỳ này. Nhưng tôi cũng chưa chịu thua bà xã của tôi. Tôi đang tìm cách thuyết phục.

Nhưng tối lại tôi được tin vui. Trong phòng ngủ, tôi đang nằm trên giường đọc tờ báo, Ngọc sà vào lòng tôi nũng nịu :

- Anh muốn về Việt Nam trong dịp Tết này, thôi thì em cho phép anh đi đó. Thấy anh năn nỉ, không được vui, em thương anh.

Nghe Ngọc thỏ thẻ nổi thương hại chồng thật đáng ghét nhưng lòng thì mừng vô cùng. Tôi ôm cứng Ngọc vào lòng nói ngọt như đường phèn :

- Cám ơn em. Anh cám ơn em vô cùng. Anh chỉ về vài tuần rồi qua mà. Anh về với ý định thăm mồ mã, xem xét để ước tính xây các ngôi m, sợ để lâu lạn mất có ti với bề trên, đồng thời để ăn một cái Tết tại Việt Nam mình cho nó vui vậy thôi. Ba mươi năm rồi, anh thiếu chuyện đó. Ðt nhiên lại thấy thèm em ạ ! Anh cảm thấy thèm ghê đị.!

Bà xã dễ thương của tôi nằm ép sát vào tôi lên nước dặn dò thật bài bản :

- Em chỉ cho phép anh về một mình lần này thôi đó. Lần khác có đi thì phải đi với em nghe chưa ? Về lo công việc rồi qua. Không còn ai thân nhân họ hàng, thì về ở nhà ông chú mà ăn Tết, không được lăng nhăng lít nhít chuyện gì nhé. Em mà biết được hả ? là anh khổ với em dài dài, đừng có trách em cơ.

Tôi tiếp tục ca bài ca con cá rất ư là cảm đng :

- Em ghen với anh nữa rồi. Ngoài em ra, những người khác đều vô nghĩa. Tin anh đi. Anh thề với em...

Nghe tôi nói thề thốt, Ngọc bụm miệng tôi :

- Tin hay không là quyền của em mà. Không có thề. Ðàn ông các anh khó ai lường được. Anh là chồng của em, em có quyền chăm sóc và gìn giữ anh. Ðừng có thắc mắc với em.

Tôi chỉ lo sợ Ngọc hiểu biết chuyện thì nguy mất. Tôi áy náy suy nghĩ, lo lắng. Ðã quá năm mươi, hai lần sinh nở, Ngọc vẫn trẻ đẹp mơn mỡn, trông qúi phái dễ thương lắm. Nàng là người vợ đảm đang trong gia đình và đã cho tôi một hạnh phúc toàn vẹn kể từ ngày cưới nhau. Ngày ấy, Ngọc và tôi cùng dạy học tại trường trung học công lập Duy Tân, Phanrang. Còn Lài, bạn gái rất thân của Ngọc cũng là cô giáo dạy chung trường. Cả ba chúng tôi đã trở thành những người bạn rất thân. Từ tình bạn chuyển sang tình yêu không mấy chốc. Tôi yêu Lài. Tôi lại yêu luôn cả Ngọc. Hai người bạn gái đồng tuổi, đồng tài sắc mười phân vẹn mười. Ngược lại cả Lài và Ngọc yêu tôi say đắm. Mối tình tay ba thật đằm thắm và khắn khít. Ngọc và Lài đều nhận ra rằng mình cùng đang yêu say đắm một người. Ai cũng muốn chiếm cho bằng được người mình yêu, vậy mà không ai tỏ ra giận hờn, ghen tị với nhau. Chúng tôi có nhiều kỷ niệm cho tình yêu của những ngày tháng nóng bỏng đó.

Những lúc vắng Lài là có Ngọc âu yếm chia xẻ tình yêu bên tôi như bóng với hình. Khi Ngọc vắng mặt, Lài và tôi trao cho nhau tình yêu nồng thắm quấn quít bên nhau không rời nửa bước. Trước tình huống hai người bạn gái cùng yêu tôi một lúc, đôi khi tôi lại cảm thấy phân vân khó xử vô cùng. "Ðàn ông năm bảy trái tim - Trái trao cho vợ, trái tìm người yêu ". Hoặc, Sông bao nhiêu nước cũng vừa - Trai bao nhiêu vợ cũng chưa vừa lòng." Chuyện ông bà mình ngày xưa bảo người đàn ông là như thế đó. Bây giờ tôi biết đặt ai là vợ, ai là người yêu, vì hai người bạn gái đều cân phân vẹn toàn cả hai. Vợ thì ăn đời ở kiếp. Người yêu thì nay gần mai xa. Thật là khó xử cho tôi lắm người ơi ! Thương người này mà bỏ người kia thì cũng ti. Mà thương hết hai người cũng khó xử lắm cơ.

Tôi nảy sanh ra ý định rời bục giảng, ghi tên vào quân đi để nhờ thời gian và sự xa cách giúp tôi một thử thách chọn lựa. Nhưng càng đi xa, thì... em càng nhớ anh, thế mới khổ. Ngọc và Lài cứ đồng loạt cùng rũ nhau đi thăm tôi tại quân trường, ở các vùng đóng quân xa xôi vào những ngày cuối tuần hoặc trong các dịp nghỉ hè.

Cho đến lúc chuyện tình tay ba không biết có đẹp hay là không đối với Lài sau gần ba năm trời ươm mng. Còn với Ngọc thì đã vẹn câu thề khi tôi quyết định làm đám cưới với nàng. Ngày cưới của tôi và Ngọc, Lài đã ngẩn ngơ chua xót để buồn thương cho một mối tình mất mát.

Trước ngày cưới, Lài mời tôi và Ngọc dự bửa cơm đạm bạc tại nhà nàng. Lài chúc mừng vợ chồng tôi vẹn toàn hạnh phúc và cũng đừng bao giờ quên nàng.

Lài nói thẳng với Ngọc :

- Em chúc mừng anh chị. Hạnh phúc của chị có hôm nay cũng chính là hạnh phúc của em hy sinh cho chị. Chị biết chứ ? Em không có gì phải ghen tương hoặc trách móc chị, vì chúng ta mỗi người đều có duyên phận mỗi người. Với anh Tâm, em có duyên, không phận. Chúng ta hãy gắng giữ tình bạn cho nhau. Em chỉ mong chị một điều, hãy chăm sóc anh thật chu đáo để anh được hạnh phúc bên chị. Như thế chị Ngọc nhé.

Lài nói với tôi trong nước mắt :

- Không đưọc làm vợ của anh, chính đó là nỗi bất hạnh đối với em. Em thề có đất trời chứng giám, không được sống bên anh, em sẽ ở vậy suốt đời cho đến ngày nhắm mắt. Ngoài anh, em không thể yêu thương một người nào khác. Em hy vọng anh được hạnh phúc bên cạnh người vợ tài sắc của anh. Còn em, tình yêu anh vẫn không phai mờ trong tim em, anh Tâm, hãy hiểu cho em.

Chuyện tình tay ba kết thúc sau ngày cưới của tôi và Ngọc. Thời gian đi qua, tôi cầu xin mọi điều may mắn đến với Lài, giúp nàng tìm được niềm vui bên cạnh một người đàn ông vừa ý . Ðến một năm sau miền Nam bị giặc phương Bắc cưỡng chiếm, tôi đưa gia đình di tản tìm tự do. Từ lúc đó vợ chồng tôi không còn nhận tin tức về Lài. Chỉ một lần tôi được biết Lài vẫn còn ở trong nước, cùng vài người bạn vào Saigon mở tiệm may và sau đó không còn biết gì thêm nữa.

Ðối với Ngọc, thỉnh thoảng tôi nhắc đến Lài, nàng cảm thấy khó chịu và không bằng lòng. Những năm sau nữa, vài lần tôi nhắc đến Lài, Ngọc thẳng thừng nói với tôi :

- Em không muốn anh nhắc đến chuyện cũ nhất là nhắc đến tên chị Lài là em không thích. Trong tim anh chỉ có em mà thôi. Chuyện ngày xưa anh hãy quên đi nhất là chị Lài. Anh phải hiểu như thế cho em.

Thôi thì tôi phải nghe theo lời bà xã, nhưng trong lòng tôi vẫn còn vấn vương đến người bạn ấy với những suy nghĩ thánh thiện. Hơn ba mươi năm, đời sống của Lài ra sao ? Nàng đã lập gia đình chưa ? Tôi hy vọng Lài đang hạnh phúc bên chồng. Tôi đã không còn nghĩ gì đến tình yêu của hai người đã có trước. Tôi hy vọng được giúp Lài điều gì đó trong tình bạn mà mình có thể làm được.

Tình cờ mấy tháng trước tôi được đọc một tờ báo trong nước do một người bạn về Việt Nam mang sang. Khi đọc các mục quảng cáo tôi biết Lài đang làm chủ một xưởng may lớn. Trong trang quảng cáo xưỡng may của Lài có đủ địa chỉ, số điện thoại, cả địa chỉ email. Tôi mừng và dấu kín Ngọc việc này, vì Ngọc đã không còn muốn nhắc đến Lài cũng chỉ vì nàng không còn muốn tôi nhắc nhở đến người bạn gái ngày xưa.

Tôi khởi sự email cho Lài để thăm hỏi. Lài trả lời ngay sau đó. Lài rất mừng khi được biết tin tức về tôi và Ngọc. Lài vẫn giữ lời từ ngày đó, không lập gia đình với ai. Lài miệt mài với công việc kinh doanh hằng ngày, và phụng dưỡng cha mẹ già ở quê. Nàng vẫn còn nghĩ về tôi và Ngọc và hy vọng sẽ có ngày gặp lại nhau. Lài cho biết cuc sống tương đối đầy đủ và không còn mong gì hơn. Lài nài nỉ vợ chồng tôi Tết này về Việt Nam ăn Tết để được hi ng, vì xưỡng may cũng sẽ nghỉ nhiều ngày trong dịp Tết để nàng có nhiều thì giờ tiếp đón chúng tôi.

Tôi nhận lời về Việt Nam một mình trong dịp Tết này. Nếu có rủ Ngọc, tôi biết nhà tôi sẽ từ chối thẳng thừng, còn có thể ngăn trở chuyến đi của tôi. Thôi thì đi một mình cũng được, về thăm quê hương, ăn Tết một lần ở quê nhà, thăm mồ mả, thăm bạn bè, cảnh cũ người xưa và nhất là để biết được cuc sống của Lài một cách cụ thể. Email cuối cùng tôi cho Lài biết những suy nghĩ của tôi, ngày giờ về, chuyến bay và một vài chi tiết đón tại phi trường.

Còn mười hôm nữa đến Tết tôi thu xếp công việc. Ngọc căn dặn tôi việc gởi, nhận hành lý, lúc chuyển máy bay, khai báo hải quan...theo kinh nghiệm mấy chuyến đi vừa rồi của nàng. Ngọc nghiêm chỉnh cứ nhắc chừng tôi đừng đi rong chơi nhiều, coi chừng móc túi, bệnh tật lúc này nhiều lắm, không chừng chúng cuỗm hết giấy tờ, không còn để trở lại Mỹ mà nàng đã từng nghe và từng chứng kiến. Ôi thôi ! Ngọc nhắc đi nhắc lại đủ thứ chuyện nghe nhức cả cái đầu !

Chưa hết, Ngọc còn chọn những b quần áo thật đẹp của tôi và mọi thứ lỉnh kỉnh xếp vào một va ly đầy ắp. Những món quà Tết cho vợ chồng ông chú và của mấy người bạn của Ngọc được nàng ghi chú cẩn thận từng món xếp vào một va ly khác. Những món tôi cần mang theo thì Ngọc vứt ra, những cái tôi không thích, nàng lại xếp đầy trong hai va ly. Tôi chịu trận để cho bà xã muốn sao thì muốn, căn dặn điều gì đó thì căn dặn, thật ra thì mình cũng không đến nổi nào ngu ngơ, và cũng muốn chuyến đi được êm thắm, nếu rủi, lỡ Ngọc thay đổi ý định thì tôi cũng chẳng biết làm sao bây giờ.

Lúc ngồi trên máy bay lòng tôi nôn nao, bề bn những suy nghĩ. Tôi đang nghĩ về Lài nhiều hơn cho chuyện gặp gỡ sau hơn ba mươi năm. Nếu ai bảo rằng dứt khoát quên đi như Ngọc thường nói với tôi thì chắc chắn cũng khó có thể dứt khoát được. Tôi vạch cho tôi chương trình vui Xuân ăn Tết trong những ngày đầu năm trên quê hương. Nhất định tôi phải thuê phòng ngủ để thuận tiện thăm Lài trong thời gian ở Saigon. Tôi phải về nhà vợ chồng ông chú, đi trao quà Tết cho những người bạn của Ngọc, đi thăm mồ mả, thăm vài người bạn thân... trở lại Saigon cùng Lài đón giao thừa, mừng Xuân, đi du ngoạn các thắng cảnh...và còn những tiết mục khác sẽ có sau đó để cho qua hết ba mươi ngày được phép về quê ăn Tết. Càng phác họa, suy tính, lòng tôi rn lên niềm vui như chưa từng có.

Phi cơ đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất trong quang cảnh nhiều thay đổi không còn gì quen thuc trong ký ức của tôi. Tôi cũng đã nghe nhiều về b mặt đất nước đổi thay sau ngày đổi chủ. Ba mươi năm thời gian nửa đời người, sự khác biệt giữa quá khứ và hiện tại là điều phải xảy ra.

Người Việt Nam ở nhiều nước trên thế giới về Việt Nam ăn Tết đông đảo. Hôm nay ngày đưa ông Táo về trời, lượng ngưòi về nườm nợp. Họ đi và về hằng năm không biết mệt mỏi cũng vì tình cảm con người luôn gắn bó với quê cha đất tổ. Từ lúc xuống máy bay, nhìn mọi nơi tôi chẳng còn tìm thấy một khuôn mặt quen thuc. Tôi cảm thấy đang như kẻ xa lạ, lạc lõng giữa lòng quê hương không còn gì gắn bó ràng buc.

Làm thủ tục hải quan, nhận hành lý, tôi vi vã tiến ra khu vực thân nhân đưa đón đang lố nhố dày đặc người. Lòng tôi càng lúc càng nôn nao kỳ lạ. Sự mệt mõi sau những giờ ngồi trên máy bay bị lắc lư nhồi xốc vì thời tiết xấu đã không còn nữa. Tôi đang chuẩn bị tinh thần để nhìn ngắm người bạn cũ ba mưoi năm lắng sâu trong tiềm thức. Mọi người nối đuôi nhau bước qua khu vực chờ đợi. Hai tay tôi kéo hai va ly, mắt thì nhớn nhác tìm kiếm Lài trong đám đông người dày đặc trước mặt.

Ðã năm phút, tôi vẫn chưa tìm thấy Lài giữa đám đông. Có thể nàng đến trễ hoặc đang đứng một nơi nào đó chờ tôi. Xung quanh tôi bao nhiêu cảnh đưa, đón diễn ra đầy nước mắt cũng như vang vang tiếng cười thật náo nhiệt và cảm đng. Lòng tôi se thắt và chùng xuống trước cảnh kẻ ở người đi, hoặc vui vui trước nổi reo mừng đoàn tụ của người trở về. Ðt nhiên, Lài đến bên cạnh tôi lúc nào không hay. Lài ôm chầm lấy tôi sau lưng, reo lên trong tiếng cười giòn giã :

- Anh Tâm ơi ! Em đây nàỵ.! Anh Tâm ! Anh không nhận ra em sao ? Em đã nhìn thấy anh từ đằng xa kìa.. và...và .em làm cho anh ngạc nhiên đâỵ..anh Tâm...

Lài ôm cứng bất ngờ sau lưng tôi khiến tôi không kịp phản ứng. Tiếng nói của Lài hồn nhiên và tươi vui quá. Vẫn là giọng nói ngọt ngào trong trẻo ngày xưa tôi đang có lại. Giọng nói nhẹ nhàng ấy đã cuốn hút tôi vào tình yêu của nàng ngày ấy thật mãnh liệt. Tôi thả vi hai va ly xuống đất, xoay người lại. Lài cũng vừa buông hai tay ra. Chúng tôi nhìn nhau trong say đắm lòng bồi hồi xúc đng. Niềm vui đang tràn ngập trong ánh mắt, nụ cười, trên nét mặt rạng rỡ của hai kẻ đã từng một thời yêu nhau và xa cách nhau. Tôi nắm hai bàn tay mềm mại tươi mát của Lài kéo nàng sát vào người, nhưng rồi tôi kịp thời dừng lại. Tôi nhìn Lài kỹ hơn. Lài vẫn trẻ đẹp như ngày nào chẳng một thay đổi nào khác trên dáng sắc đài các của nàng.

Tôi nói :

- Nếu anh nhìn thấy em trước là anh nhận ra em liền. Em không có gì thay đổi. Ngày trước thế nào, ba mươi năm sau vẫn vậy. Xa nhau lâu rồi mà cứ ngỡ như ngày hôm qua.

Lài nheo đôi mắt nhìn tôi cười thật tươi, nét mặt nàng sao quyến rũ lạ thường :

- Anh Tâm ơi, anh biết không, em gặp lại anh, em mừng lắm anh Tâm à. Mừng vì được gặp lại anh ngày hôm nay. Mấy đêm nay em đã không ngủ được, chỉ chờ đợi giây phút được gặp anh. Nhờ trời, cuc sống của em bình thường, ăn, ngủ, làm việc, vui chơi bạn bè... hồn nhiên vô tư, em chẳng suy nghĩ hoặc lo lắng gì, thỉnh thoảng thoáng nhớ đến anh và chị Ngọc để cho lòng ấm lại. Còn anh...anh Tâm.....anh có nhớ đến em không hả anh Tâm...?

Lài nói một thôi dài như trút cạn tâm sự bị dồn ép từ lâu, chúm chím đôi môi hồng xinh xắn lạ thường, cười mũm mĩm nhìn tôi đắm đuối. Ðôi mắt đen long lanh quyến rũ ấy, đôi môi hồng xinh xắn ấy đã một thời làm tôi điên dại cõi lòng, giờ đang ở trước mặt tôi. Bao vấn vương tình yêu một thời của hai người đang bừng dậy trong lòng. Bây giờ cũng đôi mắt này, đôi môi này đang chờ đợi, mời gọi, khiêu khích. Lài nhìn tôi say sưa trong nổi mừng rỡ và cuốn hút....Tôi đang ngất ngây tê daị, nhưng cố kiềm lòng. Tôi thoáng nhìn chỗ khác, rồi giả vờ cúi xuống nắm hai quai va ly để cố tránh nổi đam mê đang bc phát của người yêu cũ. Tôi nói như để giải thích cũng bởi tình cảm đt biến không còn kiềm giữ được như để vui lòng người bạn gái :

- Em, sau bao nhiêu xa cách, chúng mình không gặp nhau, giờ gặp lại em, anh xiết bao vui mừng. Anh sẽ có nhiều thì giờ để chúng ta hàn huyên trong một tháng về đây ăn Tết. Ăn Tết bên cạnh em. một tháng dành trọn cho em, Lài ạ.

Lài vẫn hồn nhiên như ngày xưa khi tôi nói những điều gì vừa ý :

- A hả ! Phải là như thế với em. Nhớ đó nhen anh Tâm. Em muốn anh phải ở bên em tất cả thời gian anh về đây. Hơn ba mươi năm, em mới có được ngày hôm nay. Anh Tâm, anh có hiểu lòng em không ? Anh Tâm, anh có suy nghĩ gì về em ? Ðừng để em thất vọng, vì em cũng đã hy sinh cho anh chị nhiều lắm rồi. Anh trả lời em đi, anh Tâm.

Tôi không trả lời những câu hỏi tới tấp của Lài, cũng vì tôi lại rất lo ngại phải trả lời những điều Lài vừa hỏi trong lúc tôi cũng vừa quân bình được tinh thần. Tôi giả tảng nói sang chuyện khác :

- Mình về bằng cách nào ? Em có thể gọi cho anh taxi, chúng ta về.

Lài xuýt xoa :

- Cứ mãi vui mừng gặp gỡ nhau rồi quên mất. Em đưa anh về. Anh hãy đến chỗ này chờ em đi lấy xe.

Tôi đứng đợi Lài sau chừng năm phút. Nàng lái chiếc Camry màu bạc đến. Chúng tôi đưa hai va ly lên xe. Chiếc toyota đời mới vun vút trên đường. Ngồi bên cạnh Lài, tôi nhìn nàng rõ hơn. Lài cùng tuổi với Ngọc, vẫn đẹp, vẫn còn trẻ măng như Ngọc. Chiếc jupe màu tím than, với áo lụa trắng mỏng, không tay, hở cổ, sít sao, nổi bật làn da trắng mịn, những đường nét khêu gợi cơ thể. Mái tóc thật dày, đen mượt xỏa tràn xuống đôi bờ vai cân đối trên vùng ngực nâng cao phập phồng theo hơi thở.. Lài đẹp rực rỡ, quí phái, càng nhìn càng say đắm cuốn hút. Tôi lại đang bị ngây ngất trước nhan sắc rực lửa nhìn Lài không chớp.

- Gớm ! anh nhìn em say sưa dữ di thế, em có gì khác không hả anh Tâm ?

- Chẳng khác gì, và còn đẹp hơn ngày xưa. Người đẹp, lái xe đẹp...thế mà cứ ở vậy đến già. Có thể nhiều kẻ si tình, tương tư ...ti nghiệp cho họ.

Lài tỏ ý không bằng lòng :

- Anh nói cái gì ? Cho đến giờ phút này, anh Tâm vẫn chưa hiểu em. Ngày xưa đã có lần em nói như thế nào với anh rồi, sao anh chóng quên. Ðời em chỉ có anh, không còn ai ngoài anh, và em, em như thế. Còn ai si tình, tương tư là quyền của họ.

Tôi bồi hồi vừa xúc đng vừa cảm phục đức tính chung thủy của Lài đã dành cho tôi và nghĩ rằng mình cần phải tôn trọng người bạn gái mình nhiều hơn . Tôi nghĩ không nên nói thêm gì nữa vì hôm nay tôi đâu còn cơ hi. Tôi nói lãng sang chuyện khác :

- Em giúp anh lấy một phòng ngủ nào đó gần nhà em để anh dễ dàng đi lại với em trong những ngày về đây.

Lại một lần nữa Lài lườm tôi tỏ ý không bằng lòng điều tôi nói. Nàng phụng phịu sa sầm nét mặt :

- Em ghét anh nhiều lắm rồi đấy, anh Tâm, anh có biết không ? Trong email em đã nói với anh, giờ anh lại nói khác đi. Anh phải để cho em một cơ hi chăm sóc anh dù rất ngắn ngủi. Anh về đây là phải ở với em cho dù anh không muốn. Anh phải nhớ như thế, đừng làm điều gì khác ý em.

Nói xong, Lài nhìn tôi say đắm trong ánh mắt đen long lanh như cuốn hút tôi. Lài nói tiếp :

- Anh hãy cho em một điều kiện. Nghĩa là, em đặt anh đâu là anh ngồi đó trong thời gian anh về đây ăn Tết. Ðược chứ anh Tâm ? Sự hy sinh tình cảm của em dành riêng cho anh chị và trong bao nhiêu năm em sống một mình, buc em đặt anh một điều kiện như thế. Nhà em có nhiều phòng, anh được tự do theo ý muốn, anh chớ lo chỗ ăn, chỗ ngủ...em sẽ chăm sóc anh hết mình như chị Ngọc đã chăm sóc anh hơn ba mươi năm qua. một tháng anh ở bên em, chưa bằng ba mươi năm ở bên chị Ngọc, anh có nhận thấy em đang chịu thiệt thòi. Ðó là điều kiện, mà em nghĩ rằng anh Tâm không nở quay lưng với em.

Từng lúc tôi lại như đang bị thôi thúc, nói chẳng suy nghĩ :

- Anh chẳng có ý kiến. Anh đang bị em bắt cóc rồi.

- Cứ nghĩ như vậy đi anh. Trong bao nhiêu năm chị Ngọc "cầm tù" anh. Ðối với em, chỉ một tháng em giam lỏng anh trong nhà em, thật hết sức nhỏ nhoi, ngắn ngủi. Anh cảm thấy bằng lòng chứ ? - Không bằng lòng cũng không được và cũng không ai nở từ chối lòng tốt của em.

Nói thì nói vậy mà trong lòng cũng hơi lo, rủi mà Ngọc biết được cũng không để tôi yên, mặc dù Lài và Ngọc là hai người bạn rất thân.

Ðã 5 giờ chiều. Xe và người di chuyển trên các con l đông đặc không lối chen chân. Người, xe đâu mà lắm thế này. Lài rất vất vả lách tránh để tìm lối đi. Tất cả đang như chờ húc vào nhau và tai nạn sẽ xảy ra liền liền trước mặt. Phố xá rực rỡ, náo nhiệt trong quang cảnh những ngày giáp Tết. Tôi không còn đoán được những con đường mình đã đi qua. Tất cả như xa lạ khiến tôi cảm thấy chóng mặt. Lài nói :

- Thành phố thì chật, người ở đâu tràn về mỗi ngày mỗi đông, nhất là xe gắn máy nhiều vô số kể. Có hôm ra phố, em chỉ muốn đi b còn nhanh hơn anh ạ.

- Nếu bảo anh lái xe, có lẽ anh chịu thua thôi.

- Vậy mà không xảy ra tai nạn thế mới tài chứ. Ai ai cũng quen lối sử dụng công l theo kiểu bát nháo này.

Nhà của Lài nằm trên đường Thạch Thị Thanh, một tên nghe lạ hoắc mà trước đây chưa hề nghe, gần Dakao đi vào từ hướng đại l Vỏ Thị Sáu. Ðó là dãy nhà trệt được phân ra nhiều căn theo kiểu nhà phố, chiều sâu rất dài và có nhiều phòng. Lài cho xe vào sân và cùng tôi đưa 2 va ly vào nhà. Lài dẫn tôi đi qua từng phòng từ trước ra sau. Nhà có máy lạnh, đầy đủ tiện nghi cho một gia đình trung lưu ở đất Saigon . Mọi vật được sắp xếp thứ tự, ngăn nắp, không thừa thãi và dễ thương. Lài chỉ cho tôi một phòng phía trước kế phòng khách dành riêng cho tôi, có giường nệm trải drap thẳng tắp cùng các tiện nghi để tôi sử dụng trong thời gian ở Saigon cũng vì tôi đã yêu cầu như thế qua email. Lài nhắc tôi thay quần áo, tắm rửa, nghỉ ngơi và nàng khởi sự chuyện bếp núc.

Tôi phụ Lài đem các thức ăn lên bàn ăn ở phòng ăn phía sau. Nàng líu lo :

- Em đã chuẩn bị những thức ăn lúc sáng để đãi anh. Mọi thứ từ lớn đến nhỏ cho cá nhân anh, em đã lo cho anh đâu vào đấy. một giờ nhỏ nhoi bên anh là một giờ em sống trong hạnh phúc. Em chỉ cần như thế thôi. Từ giờ phút này em đang sống trong hạnh phúc mà từ lâu em mơ ước bên anh, khi anh và em cùng ăn bữa cơm tối đầu tiên tại nhà em. Em cũng đã mua sắm mọi thứ đâu vào đấy để anh và em vui một cái Tết trọn vẹn. Anh Tâm, anh có cảm thấy vừa ý không ? Anh hãy đón nhận nguồn hạnh phúc với em, vui vẻ và thật tình với em nhé, anh Tâm.

Tôi đang bị dồn vào thế chẳng đặng đừng,lòng cảm thấy rất vui và nói thật tình :

- Nhất định như thế. Như em đã nói, em đặt anh đâu, anh phải ngồi đấy. Anh về chuyến này cũng để ăn một cái Tết thuần túy trên quê hưong mà bao nhiêu năm rồi anh chưa có lại được, và nhất định là phải ăn Tết bên cạnh em, nếu không em sẽ giận anh .

- Cám ơn anh. Như thế là em mãn nguyện rồi. Em sẽ tổ chức một party dạ vũ tại nhà vào chiều 30 Tết, mời một số bạn rất thân của em đến dự, trong đó, anh là thượng khách của bữa tiệc. Em sẽ giới thiệu anh với các bạn của em, vì thỉnh thoảng em có nhắc đến anh cho các bạn em nghe. Ðến khuya thì chỉ còn hai chúng mình cùng thức đón giao thừa.

Lài ngừng nói, gắp thức ăn vào chén, nàng tiếp :

- Từ ngày mùng 1, mùng 2 Tết trở đi em sẽ lái xe đưa anh đi thăm viếng Dalat, Nhatrang, Vũng Tàụ..nếu có đủ thì giờ chúng mình đi Hà Ni, cùng vài nơi khác trong thành phố. Sau đó chúng mình về chúc Tết ba má em nhen anh Tâm ? Ðồng ý với em chứ ?

- Không đồng ý sao được, nếu không thì anh chẳng về Việt Nam chuyến này. Cũng vì em mà anh về một mình, nếu không, anh sẽ phải đi cùng Ngọc.

Lài hỏi thăm về Ngọc và hai đứa con của tôi. Nàng phân trần :

- Em không có ý gì với chị Ngọc, giữa hai người, em vẫn quí trọng tình bạn. Ngày trước em và chị Ngọc cùng yêu anh, anh hiểu chứ ? Em lại không được cơ may sống bên anh. Nếu em quyết chiếm được anh thì cũng chẳng khó khăn gì. Mỗi người đều có một duyên phận. Em đành chấp nhận hy sinh, có lẽ chị Ngọc không thông cảm cho em, em buồn thật đó.

- Anh rất quí và cảm phục em đã chấp nhận sự hy sinh đó. Lài nhìn tôi say đắm :

- Anh Tâm của em ! Bao nhiêu năm anh lập gia đình với chi Ngọc và sống trong hạnh phúc, anh đã nghĩ gì về em ? Anh còn yêu em như ngày nào nữa không ? Em nghĩ rằng ai cấm được anh điều đó, cũng như ai cấm em yêu anh hả anh Tâm ? Anh hãy nói cho em nghe đi. Em thích nghe.

Tôi biết thế nào Lài cũng trở lại chất vấn tôi chuyện đó mà trên đường đi từ phi trường về nhà lúc xế chiều cũng như qua email nàng cũng đã hỏi. Trong khung cảnh rất riêng tư im vắng hôm nay giữa hai người tôi phải trả lời như thế nào đây để không phiền lòng hai người đàn bà đang yêu tôi. Tôi nói thật lòng :

- Em cũng đã biết, anh yêu em, cũng như anh yêu Ngọc, Lài ạ. Sự có mặt của anh hôm nay trước mặt em đã nói lên điều đó. Nhưng Ngọc cũng là người vợ tuyệt vời của anh, anh yêu nàng và tình nghĩa vợ chồng luôn mặn nồng. Từ lúc đã không được sống bên em cho đến hôm nay, anh luôn mong em tìm được người bạn đời theo ý muốn. Cả Ngọc cũng thế. Trưóc đây nếu em là vợ của anh thì cũng đâu thua kém gì Ngọc. Lài ạ, em hiểu cho anh, có được chuyến đi về với em cũng không mấy dễ dàng vì Ngọc đâu muốn thả anh đi một mình, còn nằn nặc đòi đi với anh. Trong email anh đã hứa với em, nên bằng mọi cách anh phải dối Ngọc để không thể thất hứa với em.

Nói xong, tôi cảm thấy nhẹ người. Lài trề môi :

- Anh nói, em tin. Nhưng mà coi chừng thiên hạ bắt cóc anh nếu anh đi lạc. Ðất Saigon này giờ ghê lắm, anh chưa biết đấy thôi. Chị Ngọc cũng cẩn thận gìn giữ anh ghê gớm. Nói thật, không ai dám bắt cóc anh ngoại trừ em. Em có thể bắt cóc anh và giữ anh mãi mãi trong ngôi nhà này. Em làm được chuyện đó rất dễ dàng, vì em yêu anh, đơn giản thế thôi. Anh Tâm, anh sợ không, cần là em ra tay ngaỵ..em nói thật, nhiều đêm nằm suy nghĩ, em ấm ức.

- Bắt cóc anh em có lợi gì đâu, còn phải lo nuôi anh, chứ ở Việt Nam anh không thể làm nên tích sự gì.

- Em đủ sức nuôi anh, bảo bọc anh suốt đời anh Tâm ạ.

Tôi nói thêm cho Lài biết rằng tôi ở tại đây vài ngày rồi về quê thăm gia đình ông chú, trao quà Tết cho mọi người, sẽ vào lại trước 30 Tết. Chúng tôi tiếp tục chuyện trò đến khuya xoay quanh những kỷ niệm ngày xưa và cuc sống hôm nay. Tôi cố gắng gìn giữ trong lúc hai người đang ở bên nhau vì nghĩ rằng chúng tôi đã không còn cơ hi. Hãy mãi giữ tình yêu này trinh nguyên với thời gian và nhất là tôi đã dối Ngọc để có được sự gặp gỡ Lài hôm nay.

Sáng hôm sau, Lài đưa tôi đi thăm xưỡng may của nàng với hơn một trăm công nhân làm việc, Lài và một người bạn gái đã đứng ra kinh doanh gần ba mươi năm nay. Ba mươi năm dài, Lài đã tạo nên sự nghiệp vững vàng và tôi rất cảm phục. Lài giải bày :

- Sau tháng 4/75 nghe tin anh chị di tản, em tìm cách vượt biên , nhưng còn ba má em không nỡ rời xa. Chế đ này đã buc em nghỉ dạy học, buồn quá, em cùng người bạn vào Saigon kiếm công ăn việc làm. Từ đó, em và bạn em đã phấn đãu mới có được ngày hôm nay. Giờ thì em chỉ cầu xin cuc sống được an bình là em mãn nguyện lắm rồi.

- Anh chúc mừng em. Ðời sống em đã ổn định, anh an tâm cho em, anh đâu còn gì có thể giúp em nữa.

Lài cười ngất, bông đùa :

- Nếu anh sa cơ thất vận thì anh nhớ chạy về với em nhen anh Tâm. Lúc nào em cũng dang hai tay đón anh .....chờ anh mãi cho đến ngày cuối cùng.

Tôi ở cùng với Lài vài ngày kế tiếp. Chúng tôi bên nhau chuẩn bị cho một cái Tết thật huy hoàng đầy đủ. Tôi và Lài đi mua sắm, trang hoàng nhà cửa để đón Xuân. Chiều nay, Lài đi vắng lo một số vấn đề cần giải quyết cho công việc xưỡng may cuối năm và có thể sẽ về trễ hơn. Tôi thu xếp mọi thứ ngày mai về quê thăm gia đình ông chú và trao quà cho mọi người chừng một hai hôm rồi trở vô ngay với Lài trong ngôi nhà này..

Ðang thu xếp vật dụng trong hai va ly, đt nhiên, điện thoại nhà reo, và tiếng nói đầu dây bên kia là của Ngọc.

- Alô ! Anh yêu của em đó phải không ?

- Anh đây. Em và con khỏe chứ ? Em đang ở đâu gọi anh thế ? - Em và con vẫn khoẻ. Anh ạ, anh khỏe không ? Em không ở bên Mỹ. Hiện em đang ở nhà ông chú ở Việt Nam đây. Anh đã về Việt Nam đến mấy hôm nay rồi, anh đang ở đâu vậy ? Sao không thấy anh về nhà ông chú ? Anh trả lời em nghe đi.

Vừa nghe xong, tôi ngỡ ngàng đến hốt hoảng. Không lẽ tôi đang trong giấc mơ. Tôi vi tìm cách bào chữa.

- Em ạ, anh đang ở nhà người bạn, ngày mai anh sẽ về quê nhà ông chú. Em về Việt Nam lúc nào ?

Tiếng Ngọc gằn từng tiếng trong điện thoại :

- Anh yêu của em, anh nói thật đấy chứ ? Em không tin. Chứ không phải hiện anh ở nhà chị Lài hay sao ?

- Em có nói đùa với anh không ?

- Em không đùa với anh, anh ạ. Em nói anh nghe nhé, email của chị Lài gởi cho anh, anh in ra và em đã tìm thấy nó dưới tập giấy của anh để trên bàn viết sau ngày anh đi. Do đó, em mới biết được, và còn biết cả địa chỉ, số điện thoại để em gọi cho anh đây. Em xin lỗi anh. Em yêu anh, em đâu có thể để cho anh như vậy được, nên em đã về Việt Nam liền ngày hôm sau xem anh đang làm gì. Ðúng không ông chồng yêu quí của em ? Hiện anh đang làm gì tại nhà chị Lài, nói em nghe đi ?

Tôi nghẹn ngào. Cổ họng tôi dường như nghẹt cứng không thốt được lời nào. Mồ hôi lấm tấm trên mặt, đôi tai lùng bùng, tay run rẩy. Tôi cố tìm cách biện minh, nhưng chưa tìm được điều gì hửu lý. Tiếng Ngọc lại vang vang trong máy :

- Anh của em, ngay bây giờ anh phải về ngay nhà ông chú với em, để ngày mai vợ chồng mình lên máy bay về Mỹ ngay. Vé máy bay em đang lo. Không có Tết nhất gì cả. Chồng em như thế, em còn gì để nghĩ đến Tết. Phải về Mỹ gấp ngày mai anh ạ, vì em phải gởi con nhà người bạn. Em đi bất ngờ không xin phép công ty, coi chừng bị đuổi mất việc. Từ nay em nhất quyết không để cho anh về Việt Nam một mình như thế này nữa đâu nhé. Nguy hiểm lắm cho cả anh và cả em. Em nói cho anh nghe, lúc em xuống máy bay, em muốn đi thẳng đến nhà chị Lài ở Saigon nhưng vì danh dự và lòng tự trọng của cả ba người đã dằn em xuống không cho phép em làm như thế. Anh hãy hiểu cho em. Anh về với em ngay bây giờ tại nhà ông chú nhen anh. Em đang chờ anh. Yêu thương anh lắm, anh biết không ?

Dứt lời, Ngọc cúp máy ngay, và tôi cũng mong như vậy để tìm phương kế giải quyết. Suy đi nghĩ lại không còn cách nào hơn là nên rời khỏi nơi này. Rời khỏi nơi này là ổn thỏa đôi bên. Ðối với Lài, tôi sẽ phân trần, năn nỉ, xin lỗi và an ủi nàng sau. Ðối với Ngọc, tôi phải giữ hạnh phúc trọn vẹn với nàng.

Tôi tìm giấy, viết cho Lài :

Lài thương yêu,

Anh không thể cùng em ăn Tết như chúng ta đã chuẩn bị. Ngọc đang có mặt tại Việt Nam và hiện đang ở nhà ông chú của anh. Vì anh sơ sót, Ngọc đã đọc được những email của em đã gởi cho anh.

Em thông cảm cho anh. Anh đã hiểu em vẫn yêu anh. Em sẽ buồn anh nhiều. Anh hy vọng nổi buốn đó sẽ dần dần vơi đi. Anh sẽ viết thư cho em sau khi anh về bên đó. Vì danh dự và lòng tự trọng, nên Ngọc đã không đến đây đối mặt cả anh và em. Chúng ta cám ơn Ngọc lối xử thế tốt đẹp đó. Ðồng thời, anh xin lỗi em, hãy tha thứ những sơ sót của anh.

Trong những ngày sống bên em, anh hiểu thêm về em. Anh hẹn em vào dịp khác. Cầu mong tình yêu của chúng ta mãi mãi trong sáng, thánh thiện và vĩnh cửu. Chúc em an lành trong mùa Xuân này.

Anh của em

Tâm

Tôi để tờ giấy viết trên bàn giữa phòng khách, lòng đau xót bồi hồi.Tôi đứng tần ngần vài phút nhìn quanh cảnh thân yêu trong ngôi nhà mà tôi cùng với Lài đã trang hoàng, sửa soạn để chuẩn bị cho một cái Tết huy hoàng và hạnh phúc. Tôi cố thu hết cảnh trí thân thương mà trong những ngày qua tôi và Lài quấn quít bên nhau. Từ giờ phút này tôi phải xa cách vĩnh viễn mang theo những hình ảnh thân thương đang sắp mất đi.

Nhìn đồng hồ, tôi kéo vi hai va ly ra khỏi nhà và vẩy taxi để đến bến xe. Thành phố xung quanh tôi vẫn diễn ra cảnh ồn ào náo nhiệt trong không khí Tết.

Thế mà tôi phải rời xa nó biết đến bao giờ mới trở lạị..!

Nguyễn Thế Hoàng



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 31/Dec/2015 lúc 10:31am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23686
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 01/Jan/2016 lúc 10:14am

Mùa Xuân Yêu Em



Những ngày tết trôi qua thật chậm.
Mồng một …
Mồng hai …
Mồng ba …
Mồng bốn …
Mồng năm …
Eo ơi ……  Biết bao giờ mới đến mồng bảy.

Mồng một còn chịu được vì bận rộn với những nghi lễ, sinh hoạt ngày tết trong gia đình.
Mồng hai cũng còn chịu được vì gặp gỡ bạn bè để chúc tết nhau.
Mồng ba sáng sớm cúng đưa ông bà đi và đưa ông Táo về trời thì coi như đã hết tết. Mồng bốn, mồng năm là thê thảm nhất. Người  ta nói: “Mồng năm, mười bốn, hăm ba; Có đi thăm mẹ thăm cha cũng đừng”. Vậy thì chắc chắn người ta không lên đường vào ngày mồng năm rồi, lại càng cữ đi xa.
Và kể từ mồng sáu là tôi bắt đầu chờ đợi tiếng chuông …

Kể từ ngày quen Lang, tôi không còn thích ăn tết nữa.
Những ngày trước tết là những ngày đau khổ của tôi, chứ không còn là những ngày đầy nhộn nhịp phụ mẹ tôi làm kiệu làm mức và nôn nao may sắm quần áo mới. Ba ngày tết và những ngày sau đó là khoảng thời gian dài diệu vợi mà tôi phải âm thầm chịu đựng. Năm nào cũng thế, Lang về ăn tết với gia đình từ ngày hăm tám tết đến mồng bảy mới vô lại Sàigòn.  Nhà Lang ở cách thành phố của tôi mấy trăm cây số, Lang vào Sàigòn trọ học, cũng như trăm ngàn sinh viên trọ học khác mà đến bây giờ tôi mới biết.

Nhỏ em tôi rất tinh, nó biết hết về mối tình của tôi với “người  phương xa” cho nên những lúc thấy tôi thơ thẩn đi ra đi vào hay thẫn thờ ngồi nhìn ra cổng hoặc suốt ngày nằm dài trên giường, hết đọc sách lại thở dài, hết lăn qua lăn lại mắt thì dán  lên trần nhà, nó bực lắm.

Nó chọc tôi: “Lắng nghe cây lặng bên thềm” hả? Người ta tới bấm chuông thì biết liền, chứ hơi đâu mà nằm im lắng nghe như vậy! Ai biểu người ở gần không thương, lại đi thương người phương xa, cho cái cổ càng ngày càng dài!

Những ngày xuân trôi qua mà tôi nào có thưởng thức được gì đâu, tôi rạc người trong nổi chờ mong. Mấy hôm trước tết đáng lẽ phải náo nức chờ mong tết đến thì tôi đã bắt đầu buồn cho sự chia tay sắp tới. Hạnh phúc của tôi vì thế không bao giờ trọn vẹn.

Nhiều lúc tôi tự nghĩ: “Sao cái gì mình cũng ngược với người ta hết, người ta thì chờ mong tết đến còn mình thì mong chờ cho tết mau qua”.

Tiền lì xì tôi cũng được nhận trước tết, những lời chúc xuân tôi cũng nhận trước lúc Lang lên đường. Tờ giấy bạc mới tinh nằm trong phong bì, kèm theo bài thơ nhỏ tôi không nhớ của ai, nét chữ của Lang nắn nót chép trên thiệp thay cho lời chúc tết:

Đầu một ngày vội chi em thong thả,
Nhận dùm anh lòng nhỏ với chim khuyên.
Bước ngập ngừng từ những bước đầu tiên,
Năm sẽ ngỡ em vô cùng thương mến.

Rồi Lang bỏ tôi ở lại thành phố một mình.

Hơn một tuần dài như một thế kỷ. Suốt thế kỷ đó, tôi mất hết ý niệm không gian và thời gian. Tôi nằm im nín thở, trí óc tôi đình trệ, chữ nghĩa tôi nuốt không vô, mọi chuyện tôi gác lại một bên, tôi sống trong trạng thái không vui không buồn không suy nghĩ. Tôi ngủ vùi trong nổi chờ mong héo hắt, tựa như những củ hoa tulip ngủ vùi suốt mùa đông trong lòng đất lạnh, chôn dưới lớp tuyết trắng, chờ tia nắng ấm mùa xuân đến đánh thức để những chồi hoa xanh nõn giật mình chổi dậy trổ hoa khoe sắc rực rỡ muôn màu.

Rồi một ngày, thường từ mồng bảy đến mồng chín, vào giữa buổi trưa nắng vàng oi ả, có tiếng chuông reo làm tôi giật mình… Lang đến đánh thức tôi dậy, đưa tôi ra khỏi giấc ngủ mùa đông, cho tôi bàn tay âu yếm, ánh mắt nồng nàng và món quà xứ Thượng.

Hai đứa lang thang khắp các nẽo đường Sàigòn, Chợ lớn. Những vòng bánh xe quay tròn đưa hai đứa đi ciné, đi chơi “weekend Cholon” đạp xe qua những ngỏ ngách ngoằn ngèo của những khu phố tàu tấp nập xe mi, xe hũ tíu. Lang dẫn tôi đến nhà học trò ăn cơm, không quên dặn tôi: “Nhớ nói cám ơn”, bởi vì biết tôi ít nói mà lại không khéo nói. Lang mua một lúc hai cây kem, bắt tôi cầm cả hai ăn cùng một lúc “để người ta biết cô bé thích ăn kem, và chỉ khi ăn kem là mắt sáng nhất”.

Khi Lang đàn và hát tặng tôi bài Nụ hôn đầu, trong tôi mùa xuân như bất tận

Lần đầu ta ghé môi hôn,
Những con ve nhỏ hết hồn kêu vang.
Trời xanh cỏ biếc trưa vàng,
Nghìn cây phượng vĩ huy hoàng trổ bông.
( thơ Trần Dạ Từ)

Nếu ngày xưa tôi thích Verlaine, Poe, Emily Dickinson, thì bây giờ tôi yêu Trần Dạ Từ, Từ Kế Tường, Ðỗ Qúy Toàn, Hoàng Anh Tuấn. Lang kể tôi nghe chuyện Cô bé tuyệt vời của Hoàng Anh Tuấn và tôi hiểu vì sao Lang gọi tôi cô bé.

Lần đầu nghe Lang hát Mùa xuân yêu em tôi thấy sao giống hai đứa quá, giống những lúc hai đứa ngồi suốt ngày bên nhau mà có nói với nhau được bao điều.

Anh yêu em vì em vì em biết nói

Đã biết thưa: Thưa anh

Em còn biết gọi

Sáng trời mưa khiến cho anh nhớ em

Bây giờ nắng

Anh nhớ em nhiều.

 

Ngồi xuống đây nghe chim là chim đang hót

Ðông cỏ như bàn tay

Trời trong mắt say

Ta ngó nhau ôi còn biết nói gì

Hai đứa ngồi ngồi đó

Nhu hai hòn bi.

(thơ Ðỗ Qúy Toàn, nhạc Phạm Duy)

Tôi cảm động rưng rưng, tôi nghĩ Lang thật sự yêu tôi và chắc phải yêu nhiều lắm, bởi có lý do gì đặc biệt để Lang yêu tôi đâu. 

Có điều gì đó nhẹ nhàng quá đổi xâm chiếm cả hồn tôi buổi sáng buổi trưa buổi chiều buổi tối, ngày mưa ngày nắng lúc nào không hay. Lần đầu tiên tôi chấp nhận sự diụ dàng trân trọng của một người khác phái. Tôi hồn nhiên đón nhận mối tình đầu ngày thơ êm ái, tim tôi rung động theo từng nhịp thở của một “người dưng khác họ” mà tôi trót “đem lòng nhớ thương”.

Cho đến một ngày mùa xuân, Lang bỏ tôi đi không trở lại.
Lặng lẽ không một lời giải thích, ít ra một lời giải thích thỏa đáng. Có lẽ Lang nghĩ tôi ngày thơ quá, có giải thích cũng chắc gì đã hiểu? Hay khi yêu chẳng có lý do thì lúc chia tay cũng chẳng cần một lý do để giải thích? Lang không có can đảm để nói sự thật cho tôi biết, Lang chọn giải pháp hèn nhát, bỏ tôi ở lại một mình, với một lý do vu vơ giả tạo. Khi người ta thay đổi thì sự thay đổi đó chỉ cần xảy ra trong một giây phút. Và rồi mọi sự không còn như trước nữa.

Trong cơn bàng hoàng đau đớn, tôi chỉ kịp thốt lên một câu nói vô tình nhưng không ngờ chính xác: “Lang giết người ta mà còn muốn người ta cám ơn”.

Mỉa mai thay, trong suốt cuộc tình có lẽ đó là giây phút sáng suốt nhất của tôi.

Phải nhiều năm sau đó, tôi mới hiểu được câu nói của chính mình thốt ra trong lúc tột cùng đau đớn. Lang bỏ tôi đi nhưng còn ích kỷ muốn trói buộc tôi mãi mãi, dù chỉ bằng tình cảm. Dù đã bóp nát trái tim tôi nhưng Lang muốn tôi vẫn giữ mãi hình ảnh đẹp về người.

Chính trong những giờ phút yếu đuối nhất đôi khi người ta khám phá ra sức mạnh của mình. Tôi tưởng tôi yếu đuối nhưng sự thật tôi dũng mãnh hơn nhiều. Trong con người mãnh mai đó chứa đựng một sức chịu đựng bền bỉ không ngờ. Tôi gói ghém mớ kỷ niệm vào tận cùng ký ức rồi tôi tự đứng lên, tự băng bó vết thương và tôi tự nhủ lòng phải giữ tâm hồn trong sáng, đừng đánh mất niềm tin ở con người và trong cuộc sống.

Nếu trong hồn ai cũng có những kỷ niệm vui buồn, những bóng ma dĩ vãng, thì có lẽ tôi đã làm lành được với bóng ma trong tâm hồn mình. Những kỷ niệm tôi đã chôn chặt từ lâu hôm nay bỗng chợt kéo về. Và tôi ngạc nhiên thấy chúng không còn làm trái tim tôi buốt nhói nữa. Chúng đã biến thành những hình ảnh đẹp, những câu thơ của một thời đã mất. Tôi thấm thía hiểu rằng kỷ niệm không tự chúng tồn tại được. Sở dĩ chúng tồn tại là vì chúng đã biến thành tim, thành máu của ta khiến cho ta quên lãng chúng đi để rồi một ngày nào đó chúng bất ngờ xuất hiện trong một nụ cười, một nét chữ, một cái tên, một bài hát …

Ðã nhiều năm trôi qua …

Tóc tôi vẫn dài, mắt tôi vẫn trong và tim tôi vẫn tràn đầy hạnh phúc mỗi độ xuân về nghe ai đó hát bài Mùa xuân yêu em.


Hà Bạch Trúc

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 07/Jan/2016 lúc 9:30am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23686
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Jan/2016 lúc 11:33am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23686
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 14/Jan/2016 lúc 10:30am

Giọt Lệ Đêm Cuối Năm    <<<<<<


Xe%20Om



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 14/Jan/2016 lúc 11:25am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 17/Jan/2016 lúc 9:51pm

Mưa Phố Núi    <<<<<

Đỗ Vẫn Trọn

le-hoi-mua-dalat-hinh-1

Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 17/Jan/2016 lúc 9:52pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 21/Jan/2016 lúc 4:20am

Mây Ngàn    <<<<<<




Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 21/Jan/2016 lúc 4:41am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23686
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 23/Jan/2016 lúc 6:27pm


Stock%20image%20of%20Bride%20holding%20beautiful%20red%20roses.%20wedding%20flowers%20bouquet.%20selective%20focus


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 23/Jan/2016 lúc 6:37pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23686
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 27/Jan/2016 lúc 11:07pm
Kỷ Niệm Mù Sương  <<<<<

Zoom%20in%20%28real%20dimensions:%20871%20x%20649%29Image

Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 27/Jan/2016 lúc 11:10pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 158 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 2.117 seconds.