![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Chuyện Linh Tinh | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 121 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23887 |
![]() ![]() ![]() |
Saigon bây giờ
Saigon
bây giờ không thấy có người đẹp nữa! Xưa ra đường cứ thấy người ta vừa
chạy xe vừa… ngoái đầu lại để nhìn gái đẹp, phụ nữ xinh đẹp ! Bây giờ
hết rồi !!! Bây giờ ra đường người con gái nào cũng trùm kín mặt, mang
vớ dài tay, găng tay kín mít, áo khoác sùm sụp, đầu đội mũ bảo hiểm, chỉ
chừa hai con mắt lom lom qua kính bảo hộ… !
Ở
trên cao nhìn xuống người người dày đặc, từng luồng từng luồng cuồn
cuộn trôi đi, lâu lâu cụng mũ bảo hiểm một cái rồi mạnh ai nấy đi, cứ
như đàn kiến.....
Đi
bộ trên đường nhiều khi gặp người chào hỏi thân thiện mà chẳng biết ai
là ai, đến lúc như chợt nhớ ra họ mới gỡ khẩu trang cười lỏn lẻn. May
thay, con gái Saigon bây giờ tuy che mặt mà lại hở đùi!
Họ
mặc quần short thật ngắn ra đường bất kể sáng trưa chiều tối. Nhờ đó mà
cũng có thể nhìn ra người đẹp! Có điều hơi nguy hiểm cho giao thông
công cộng vì đường sá không thông thoáng như xưa.
Áo
dài thì khó mà tìm thấy nữa rồi - trừ trên sân khấu và sàn diễn thời
trang. Con gái vì thế mà không còn yểu điệu, dịu dàng, tha thướt nữa.
Ngay cả những ngày lễ tết, ở đường hoa Nguyễn Huệ rực rỡ vậy mà cũng khó
tìm thấy một tà áo dài.
Năm nay chợ Hoa Tết đã dời về đường Hàm Nghi, nhưng mà bị ế ẩm thê thảm. Áo dài kiểu, áo dài thời trang chỉ thấy ở một số đền, chùa và mấy địa điểm chọn lựa để quay phim ảnh xã hội, thời trang, ca nhạc để lôi cuốn, dụ dỗ dân chúng.
Mọi
người trở nên hấp tấp, vội vã, căng thằng hơn bao giờ hết. Cái lý do vì
sao mất áo dài rồi phải trùm kín mít cả người như vậy thì ai cũng biết.
Bụi khói mù trời. Không khí hừng hực, ô nhiễm .... Môi trường đô thị
ngày càng xấu đi.....
Cây
xanh tàn rụi. Cao ốc vùn vụt bốc lên !!!!!!!!!! Đến năm 2020 thì Cộng
Sản Trung cộng sẽ sang làm chủ, xâm chiếm, cai trị, đô hộ điều khiển mọi
thứ, mọi sự, mọi điều ở Việt - Nam theo như Mật Ước thành đô 1990 trong
đó các lãnh đạo CSVN đã buôn bán toàn thể đất nước, sơn hà, xã tắc và
biển đảo cho CS Trung cộng ....
Vậy
mà một số Việt Kiều và các công ty ngoại quốc vẩn nhào vô, chạy về đầu
tư xây các cơ sở và các cao ốc như điên ....... Cộng Sản Việt Nam đã dụ
dỗ, lọc lừa, mưu chước tài giỏi thật ....... Không trách gì quỷ vương
Satan, Lucifer và các quỷ con của hỏa ngục cũng thua các mưu mô, ưu
chước gian trá, lọc lừa của họ !!!!!!! Các tiệm ăn fastfood, các quán ăn
đủ loại mọc lên như nấm ....... Năm nay đã có khoảng chừng Một Triệu
Việt Kiều theo lời dụ dỗ ngọt ngào, gian trá của nhà nước CSVN nên đã
đua nhau về ăn Tết, hưởng xuân hoan lạc ở Việt Nam, nên họ đã đem tiền
ngoại tệ về nuôi cho dân Sai-Gon được béo bổ, mập phì ra ........
Ai
cũng biết fastfood tới đâu thì các bệnh béo phì, tim mạch, tiểu đường,
huyết áp… theo tới đó. Mà bệnh tật càng tăng nhiều thì… càng tốt chớ
sao. Thuốc men, thực phẩm chức năng, quảng cáo ồn ào thì kinh tế càng
phát triển. Thức ăn thức uống toàn là hương liệu, hoá chất, bột nêm độc
hại .... thế nhưng các thứ đó làm cho chuyện bếp núc trở nên đơn
giản...... Có một số quán ăn , tiệm ăn bình dân, công cộng lại có các
nàng tiếp viên, tiếp thị và các nàng phục vụ chạy bàn .....khỏa thân 100
% trần truồng như nhộng để câu khách .... và họ được phép làm như vậy
....... Thế là Việt Kiều và các du khách ngoại quốc rủ nhau, kéo nhau về
VN để hưởng các cảnh hoan lạc, thú vui nhục dục của thiên đường hạ giới
Sai-Gon !!!!!!!!! .
Cứ
xem TV thì biết. Người nào người nấy già trẻ lớn bé mặt mũi bóng lưỡng,
hí hửng chụp giựt nước uống thức ăn, nhảy nhót mừng vui tưng bừng mọi
nơi mọi lúc!
Saigon bây giờ cận thị quá trời! Trẻ con nứt mắt đã cận thị. Mẫu giáo tiểu học cận thị tùm lum. Tiệm kiếng mở ra tràn ngập, góc nào cũng có...... “Chỗ nào rẻ hơn trả lại tiền!”. Ấy cũng nhờ vi tính, game online, TV… các thứ ngày càng hấp dẫn. Thế giới nhỏ trong lòng bàn tay. Trẻ con sướng như tiên. Đồ chơi trên trời dưới biển khắp hang cùng ngõ hẹp.....
Thỉnh
thoảng kêu có hóa chất độc hại. Khi biết thì mọi thứ đã muộn rồi.... Kể
cả thuốc “cam” nổi tiếng một thời nay gây ngộ độc chất chì không thuốc
chữa. Lạ là người ta vẫn cứ tin và vẫn cứ nhắm mắt uống càn, uống ẩu tả,
mặc kệ nó !
Các
loại sữa “thông minh” dành cho trẻ con ngày càng nhiều, khiến các bà mẹ
không muốn cho con bú sữa mình nữa. Rõ ràng các thế hệ trước đây không
được uống sữa thông minh nên có vẻ kém… thông minh ??? !!!!!!
Saigon
bây giờ loãng xương hơi nhiều. Đi ngoài đường thấy người ta lố nhố, tụ
tập, tưởng gì, hóa ra đang túm tụm đo xương! Có người tử tế, vì sức khỏe
cộng đồng, đem máy đo mật độ xương ra ngoài đường đo cho ông đi qua bà
đi lại.
Ai cũng loãng xương kẻ ít người nhiều! Sau đó ai cũng mua một vài hộp sữa, một vài loại thuốc chống loãng xương là xong.
Saigon
bây giờ đua nhau sửa sắc đẹp. Ai cũng sửa được, không cần phải học. Ai
cũng nên sửa, từ cô hoa hậu đến ca sĩ, người mẫu, cô hàng xén, anh doanh
nhân.
Bơm vú bơm mông, cắt mắt, xẻ mũi, chẻ cằm rào rào......
Ai cũng thành người mẫu , ca sĩ Hàn quốc. Nhan sắc rộ lên khiến các nhà thơ bí lối , bí nguồn cảm hứng , không còn làm thơ được nữa!
Saigon bây giờ trẻ con bỗng dậy thì sớm......
Không dậy thì sớm cũng uổng! Mọi thứ kích thích nhục dục , tình dục cứ rần rật chung quanh. Phim ảnh, internet, sách báo , phim dâm , phim con heo 3-4x… các thứ đầy dẫy khắp nơi ...... Thức ăn thức uống béo bổ các thứ.. Khí hậu nóng lên, nhiệt khí cơ thể lúc nào cũng nóng sôi lên, đòi hỏi, thèm khát tình dục ..... Bởi vậy tỷ lệ phá thai của các vị thành niên gia tăng một cách đáng lo ngại..... Các thanh thiếu niên phần nhiều đua nhau sống cuồng, sống vội, sống ẩu tả, bừa bã, vô văn hoá, vô giáo dục, sống lăng loàn, ma túy, bất cần đời ........
Tình
trạng vô sinh cũng nhiều. Ly dị cũng gia tăng nhiều và mau . Người ta
đua nhau mổ đẻ cho đúng giờ hoàng đạo. Các trẻ sanh non, suy hô hấp,
thiếu dưỡng khí não, thiếu chăm nom, săn sóc tốt nên lớn lên bị các
chứng bệnh tâm thần cả đống, cũng bộn !!!!
Tóm lại, sức khỏe và các đường lối, các phương cách giáo dục cộng đồng ở Saigon bây giờ có nhiều điều đáng suy gẫm...... Sài Gòn đẹp lắm nay còn đâu !!!!
Đỗ Hồng Ngọc
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23887 |
![]() ![]() ![]() |
Chuỵên "Cái Giọng Sài Gòn"![]()
Sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, trong đầu lúc nào cũng có một ý định là
sẽ “thở đều” trên mảnh đất ồn ào này, ý định đó chắc sẽ giữ mãi cho đến
lúc một ngày nào đó âm thầm không bứt rứt cắn tay áo mà mỉm cười he he
he XXX xuống dưới ấy… Gọi là yêu Sài Gòn thì có phần hơi quá! Không
dám gọi thứ tình cảm dành cho Sài Gòn là tình yêu, nó chưa thể đạt đến
mức ấy. Cái tình với Sài Gòn là cái tình của một thằng ăn ở với Sài Gòn
hơn 20 năm, cái tình của một thằng mà với nó, Sài Gòn còn quá nhiều
điều níu kéo, quá nhiều chuyện để mỗi khi bất chợt nghĩ về Sài Gòn, lại
thấy nhơ nhớ, gần gũi…
Hồi còn đi học, vẫn hay chọc mấy đứa bạn bằng 2 câu thơ nhại :
Đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ
Gái Sài Gòn cái mỏ cong cong
Chuyện con gái Sài Gòn “mỏ” có cong không thì hông biết, chỉ biết con
gái Sài Gòn có cái dẫu môi cong cong dễ làm chết người lắm, nhất là khi
cánh môi be bé ấy cong lên một chữ “hônggg…” khi đứa con trai rủ rê đi
đâu, năn nỉ gì đó. Lúc đó, lấy gương ra soi, chắc cái mặt của đứa con
trai đó tội lắm.
Mà con gái Sài Gòn có điệu đà, õng ẹo chút thì mới đúng thiệt là con
gái Sài Gòn. Ai mà chẳng biết vậy. Gọi đó là cái duyên ngầm của người
con gái đất Gia Định cũng chẳng có gì sai. Ai hiểu được sẽ thấy sao mà
yêu mà thương đến vậy…
Có dạo đọc trong một bài viết về Sài Gòn – Gia Định của nhà văn Sơn
Nam, có thấy ông viết giọng Sài Gòn, cũng như văn hóa và con người Sài
Gòn là một sự pha trộn và giao thoa đến hợp nhất của nhiều nơi. Đó là
những người Chăm bản địa, những người khách Hoa, những người miền Trung
đầu tiên đến đất Gia Định…Từ đó hình thành một loại ngôn ngữ vừa bản
địa, vừa vay mượn của những người đi mở đất…
Giọng người Sài Gòn được xem là giọng chuẩn của miền Nam, cũng như
giọng người Hà Nội được xem là giọng chuẩn của người miền Bắc. Giọng
chuẩn tức là giọng không pha trộn, không bị cải biến đi qua thời gian.
Như nói về giọng chuẩn của người Hà Nội, người ta nói đến chất giọng ấm
nhẹ, khi trầm khi bổng, khi sắc khi thanh, và chẳng ai phủ nhận người
Hà Nội nói chuyện rất hay và “điêu luyện”. Cái “điêu luyện” ấy như
thuộc về bản chất của người Hà Nội mà chỉ người Hà Nội mới có được. Nếu
nói là người Việt Nam nói như hát, thì đúng ra chỉ có người Hà Nội là
“nói như hát” mà thôi, họa chăng chỉ có giọng Huế của người con gái Huế
trầm tư mới cùng được ví von thế…
Người Sài Gòn thì khác, giọng Sài Gòn cũng khác. Không ngọt ngào …mía
lùi như một số người dân Tây Nam Bộ ven vùng sông nước mênh mang chín
rồng phù sa, không nặng nề cục mịch như người miền Đông Nam Bộ nóng
cháy da thịt, giọng người Sài Gòn cũng ngọt, nhưng là cái ngọt thanh
hơn, nhẹ hơn. Đó là chất giọng “thành thị” đầy kiêu hãnh của người Sài
Gòn, chẳng lẫn vào đâu được mà dù người khác có bắt chước cũng khó
lòng. Dường như qua nhiều năm cùng với đất Gia Định – Sài Gòn phù hoa
trong nhịp sống, trong đổi mới và phát triển, thì giọng nói của người
Sài Gòn cũng trở nên “cao sang” hơn. Dù vậy, có cái “thanh” của một vùng
đất một thời là thủ phủ Nam Bộ, nhưng cũng chẳng mất đi đâu cái mộc
mạc không bỏ được của cái gốc chung Nam Bộ.
Giọng người Sài Gòn nói lên nghe là biết liền. Ngồi nghe hai người Sài
Gòn nói chuyện cùng nhau ở một quán nước, bên đường hay qua điện
thoại, dễ dàng nhận ra họ. Cái giọng không cao như người Hà Nội, không
nặng như người Trung, mà cứ ngang ngang sang sảng riêng…Mà điều đặc
biệt trong cách người Sài Gòn nói chuyện cùng nhau là mấy từ “nghen,
hen, hén” ở cuối câu… Người miền khác có khoái, có yêu người Sài Gòn
thì cũng vì cách dùng từ “nghen, hen” này. Khách đến nhà chơi, chủ nhà
tiếp. Khách về, cười rồi buông một câu “Thôi, tôi dìa nghen!” – Chủ nhà
cũng cười “Ừ, dzậy anh dìa hen!”. Nói chuyện điện thoại đã đời, để kết
câu chuyện và cúp máy, một người nói “Hổng còn gì nữa, dzậy thôi hen!”
“thôi” ở đây nghĩa là dừng lại, kết thúc, chấm dứt gì đó. Hai đứa bạn
nói chuyện cùng nhau, bắt gặp cái gì vui, quay đầu sang đứa kế bên “Hay
hén mậy?” bằng giọng điệu thoải mái…
Giọng người Sài Gòn đôi khi diễn đạt cùng một câu nói, nhưng lại bằng
nhiều cung bậc giọng điệu khác nhau lại mang ý nghĩa khác nhau. Đám nhỏ
quậy, nghịch phá, người chị mắng, giọng hơi gằn lại và từng tiếng một,
có chút hóm hỉnh trong đó “Dzui dzữ hen!”. Đám bạn cùng tuổi, ngồi
chơi chung, cười đùa, một người nói giọng cao cao vui vẻ “Dzui dzữ
hen!”… Người Sài Gòn có thói quen hay “đãi” giọng ở chữ cuối làm câu
nói mang một sắc thái khác khi hờn giận, khi đùa vui như “Hay dzữuuu”,
“Giỏi dzữưưu…!” Nghe người Sài Gòn nói chuyện, trong cách nói, bắt gặp
“Thôi à nghen” “Thôi à!” khá nhiều, như một thói quen và cái “duyên”
trong giọng Sài Gòn.
Người Sài Gòn nói chuyện, không phát âm được một số chữ, và hay làm
người nghe lẫn lộn giữa âm “d,v,gi” cũng như người Hà Nội phát âm lẫn
các từ có phụ âm đầu “r” vậy. Nói thì đúng là sai, nhưng viết và hiểu
thì chẳng sai đâu, đó là giọng Sài Gòn mà, nghe là biết liền. Mà cũng
chẳng biết có phải là do thật sự người Sài Gòn không phát âm được những
chữ ấy không nữa, hay là do cách nói lẫn từ “d,v,gi” ấy là do quen
miệng, thuận miệng và hợp với chất giọng Sài Gòn. Ví như nói “Đi chơi
dzui dzẻ hen mậy!” thì người Sài Gòn nói nó… thuận miệng và tự nhiên hơn
nhiều so với nói “Đi chơi vui vẻ hen mầy!”. Nói là “vui vẻ” vẫn được
đấy chứ nhưng cảm giác nó ngường ngượng miệng làm sao đó. Nghe một người
Sài Gòn phát âm những chữ có phụ âm “v” như “về, vui, vườn, võng” nó
cảm giác sao sao á, không đúng là giọng Sài Gòn chút nào…
Nhìn lại một quãng thời gian hơn 300 năm hình thành và phát triển của
Sài Gòn từ Phiên Trấn, Gia Định Trấn, Gia Định Thành, Phiên An, Gia
Định Tỉnh…cho đến Sài Gòn, Tp HCM, dân Sài Gòn đã là một tập hợp nhiều
dân tộc sinh sống như Việt, Hoa, Kh’mer…Các sử sách xưa chép lại, khi
người Việt bắt đầu đến Đồng Nai – Gia Định thì người Kh’mer đã sinh
sống ở đây khá đông, rồi tiếp đó là người Hoa, và một số người tộc láng
giềng như Malaysia, Indonesia (Java) cũng có mặt. Sự hợp tụ này dẫn đến
nhiều sự giao thoa về mặt văn hóa, làm ăn, cũng như những mặt khác của
đời sống, trong đó dĩ nhiên phải nói đến ngôn ngữ.
Tiếng nói của người Sài Gòn không chỉ thuần là tiếng Việt, mà còn là
sự học hỏi, vay mượn nhiều từ ngữ của dân tộc bạn, đâm ra mang nhiều
“hình ảnh” và “màu sắc” hơn. Những từ như “lì xì, thèo lèo, xí mụi, cũ
xì…” là mượn của người Hoa, những từ như “xà quầng, mình ên…” là của
người Kh’mer. Nói riết đâm quen, dần dần những từ ngữ đó, những tiếng
nói đó được người dân Sài Gòn sử dụng một cách tự nhiên như của mình,
điều đó chẳng có gì lạ…Thêm vào đó, nó được sửa đổi nhiều cho phù hợp
với giọng Sài Gòn, thành ra có những nét đặc trưng riêng.
Vậy nói cho cùng thì người Sài Gòn cũng có những tiếng gọi là “tiếng
địa phương” (local dialect !?). Những tiếng này thể hiện rõ nhất khi
người Sài Gòn nói chuyện cùng người miền khác. Nghe một người Sài Gòn
nói chuyện cùng một người khác vùng, dễ dàng nhận ra những khác biệt
trong lời ăn tiếng nói giữa hai người, hai miền. Có một số từ người Sài
Gòn nói, người miền khác nghe rồi…cười vì chưa đoán ra được ý. Cũng như
khi nghe người Huế dùng một số từ lạ lạ như “o, mô, ni, chừ, răng…”
trong khi nói chuyện vậy thôi. Khác là mấy tiếng người Sài Gòn nói, vẫn
có chút gì đó nó…vui vui tai, là lạ, ngồ ngộ làm sao.
Người Sài Gòn nói riêng và miền Nam nói chung, có thói quen dùng từ
“dạ” khi nói chuyện, khác với người miền Bắc lại dùng từ “vâng”. Để ý
sẽ thấy ít có người Sài Gòn nào nói từ “vâng”. Khi có ai gọi, một người
Sài Gòn nói “vâng!” là trong dáng dấp của câu nói đó có giọng đùa,
cười cợt. Khi nói chuyện với người lớn hơn mình, người dưới thường đệm
từ “dạ” vào mỗi câu nói. “Mày ăn cơm chưa con? – Dạ, chưa!”; “Mới
dìa/dzề hả nhóc? – Dạ, con mới!”… Cái tiếng “dạ” đó, không biết sao
trong cảm giác nghe của một người Sài Gòn với một người Sài Gòn thấy nó
“thương” lạ…dễ chịu mà gần gũi, nhẹ nhàng mà tình cảm lắm lắm. Cảm giác
nó thật riêng so với những nơi khác. Nghe một tiếng “dạ” là biết ngay
tên này là dân miền Nam cái đã rồi hẳn hay…
Một người miền khác, có thể là Bắc hoặc Trung, diễn tả một khoảng thời
gian ngắn vài ngày thì nói “Từ bữa đó đến bữa nay”, còn người Sài Gòn
thì nói “Hổm nay”, “dạo này”…người khác nghe sẽ không hiểu, vì nói chi
mà ngắn gọn ghê. (Lại phát hiện thêm một điều là người Sài Gòn hay dùng
từ “ghê” phía sau câu nói để diễn tả một sắc thái tình cảm riêng.
Tiếng “ghê” đó chẳng hàm ý gì nhiều, nó mang ý nghĩa là “nhiều”, là
“lắm”. Nói “Nhỏ đó xinh ghê!” nghĩa là khen cô bé đó xinh lắm vậy.) Lại
so sánh từ “hổm nay” với “hổm rày” hay nghe ở các vùng quê Nam Bộ,
cũng một ý nghĩa như nhau, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Nghe
người Sài Gòn dùng một số từ “hổm rày, miết…” là người Sài Gòn bắt
chước người miền sông nước vậy. Nhưng nghe vẫn không trái tai, không
cảm thấy gượng, vì trong người Sài Gòn vẫn còn cái chất Nam Bộ chung
mà.
Nghe một đứa con trai Sài Gòn nói về đứa bạn gái nào đó của mình
xem…”Nhỏ đó xinh lắm!”, “Nhỏ đó ngoan!”…Tiếng “nhỏ” mang ý nghĩa như
tiếng “cái” của người Hà Nội. Người Sài Gòn gọi “nhỏ Thuý, nhỏ Lý, nhỏ
Uyên” thì cũng như “cái Thuý, cái Uyên, cái Lý” của người Hà Nội thôi.
Nói một ai đó chậm chạp, người Sài Gòn kêu “Thằng đó làm gì mà cứ cà
rề cà rề…nhìn phát bực!” Nghe cứ như là đùa, chẳng làm câu nói nặng nề
lắm. Một người lớn hơn gọi “Ê, nhóc lại nói nghe!” hay gọi người bán
hàng rong “Ê, cho chén chè nhiều nhiều tiền ít coi!”… “Ê” là tiếng Sài
Gòn đó, coi gọi trổng không vậy mà chẳng có ý gì đâu, có thể nói đó là
thói quen trong cách nói của người Sài Gòn. Mà người Sài Gòn cũng lạ,
mua hàng gì đó, thường “quên” mất từ “bán”, chỉ nói là “cho chén chè,
cho tô phở”… “cho” ở đây là mua đó nghen. Nghe người Sài Gòn nói chuyện
với nhau, thường bắt gặp thế này “Lấy cái tay ra coi!” “Ngon làm thử
coi!” “Cho miếng coi!” “Nói nghe coi!”… “Làm thử” thì còn “coi” được,
chứ “nói” thì làm sao mà “coi” cho được nè ? Vậy mà người Sài Gòn lại
nói, từ “coi” cũng chỉ như là một từ đệm, dân Sài Gòn nói dzậy mà. Ngồi
mà nghe người Sài Gòn nói chuyện cùng nhau thì quái lắm, lạ lắm, không
ít người sẽ hỏi “mấy từ đó nghĩa là gì dzậy ta ?” – Mà “dzậy ta” cũng
là một thứ “tiếng địa phương” của người Sài Gòn à. Người Sài Gòn có
thói quen hay nói “Sao kỳ dzậy ta?” “Sao rồi ta?” “Được hông ta?”…Nghe
như là hỏi chính mình vậy đó, mà…hổng phải dzậy đâu nghen, kiểu như là
nửa hỏi người, nửa đùa đùa vậy mà.
Tiếng Sài Gòn là thế đó, nếu bạn giả giọng Sài Gòn nói chuyện, dù có
giống cách mấy mà bỏ quên mấy tiếng đệm, mấy tiếng Sài Gòn riêng riêng
này thì đúng là… “bạn hông biết gì hết chơn hết chọi!”
Mà giọng Sài Gòn đã thế, cách người Sài Gòn xưng hô, gọi nhau cũng có phần mang “màu sắc” riêng.
Người Sài Gòn có cái kiểu gọi “Mày” xưng “Tao” rất “ngọt”. Một vài lần
gặp nhau,nói chuyện ý hợp tâm đầu một cái là người Saigon mày tao
liền. Nếu đúng là dân Sài Gòn, hiểu người Sài Gòn, yêu người Sài Gòn sẽ
thấy cách xưng hô ấy chẳng những không có gì là thô mà còn rất ư là
thân thiện và gần gũi.
Mày-tao là kiểu xưng hô hay thấy trong mối quan hệ bạn bè của người
Sài Gòn. Cách xưng-hô này thấy dàn trải từ đủ các mối quan hệ bạn bè;
từ bạn học giữa mấy đứa nhóc chút xíu, cho đến mấy bác mấy anh lớn lớn
tuổi. Hổng biết cái máu dân Sài Gòn nó chảy mạnh quá hay sao mà thấy
mấy cách gọi này nó…tự nhiên và dễ nói hơn là mấy từ như “cậu cậu – tớ
tớ” của miền Bắc. Nói chuyện bạn bè với nhau, thân thiết mà gọi mấy
tiếng mày mày tao tao thì nghe thật sướng, thật thoải mái tự nhiên, và
khoai khoái làm sao ấy. Gọi thế thì mới thiệt là dân Sài Gòn.
Đấy là ngang hàng, ngang vai vế mà gọi nhau, chứ còn như đám nho nhỏ
mà gặp người lớn tuổi hơn, đáng bậc cha, chú thì khác. Khi ấy “tụi nhỏ”
sẽ gọi là chú, thím, cô, dì, hay bác và xưng “con” ngọt xớt. Có vẻ như
người Sài Gòn “ưa” tiếng chú, thím, dì, cô hơn; cũng như đa phần dân
miền Nam khác vậy mà. Mà có lẽ cách gọi này cũng còn tuỳ vào việc ước
lượng tuổi của người đối diện. Gặp một người phụ nữ mà mình nhắm chừng
tuổi nhỏ hơn mẹ mình ở nhà thì “Dì ơi dì…cho con hỏi chút…!” – còn lớn
hơn thì dĩ nhiên là “Bác ơi bác…” rồi. Những tiếng mợ, thím, cậu,… cũng
tuỳ vào vai vế và người đối diện mà gọi. Có người chẳng bà con thân
thuộc gì, nhưng là bạn của ba mình, lại nhỏ tuổi hơn, thế là gọi là chú
và vợ của chú đó cứ thế gọi luôn là thím. Gọi thì gọi thế, còn xưng
thì xưng “con” chứ không phải “cháu cháu” như một số vùng khác. Cái
tiếng “con” cất lên nó tạo cho người nghe cảm giác khoảng cách giữa
mình với đứa nhỏ đang nói kia tự dưng… gần xịt lại. Nghe sao mà quen
thuộc, và gần gũi đến lạ lùng. Tự dưng là thấy có cảm tình liền.
Nói tiếp chuyện xưng-hô, người Sài Gòn có kiểu gọi thế này :
Ông đó = ổng
Bà đó = bả
Anh đó = ảnh
Chị đó = chỉ
…..
Không hiểu sao mà dấu hỏi tự nhiên cái trở nên giữ vai trò quan trọng…
ngộ nghĩnh vậy nữa. Nhưng mà kêu lên nghe hay hay đúng hông? Gọi vậy
mới đúng là chất Nam Bộ – Sài Gòn á nghen.
Người Sài Gòn cũng có thói quen gọi các người trong họ theo… số. Như
anh Hai, chị Ba, thím Tư, cô Chín, dượng Bảy, mợ Năm…Mà nếu anh chị em
họ hàng đông đông, sợ gọi cùng là chị Hai, anh Ba mà hổng biết nói về
ai thì dzậy nè, thêm tên người đó vào. Thành ra có cách gọi : chị Hai
Lý, chị Hai Uyên, anh Ba Long, anh Ba Hùng…
Thêm nữa, nếu mà anh chị em cùng nhà thì tiếng “anh-chị-em” đôi khi
được…giản lược mất luôn, trở thành “Hai ơi Hai, em nói nghe nè…” và “Gì
dzạ Út ?”…Tôi thích cách gọi này, đâm ra ở nhà gọi Dì Út tôi chỉ là
một tiếng Út gọn lỏn. Có chuyện nhờ là cứ “Út ơi…con nhờ chút!” hoặc
với mấy chị tôi thì “Hai ơi Hai…em nói nghe nè!”.
Cách gọi này của người Sài Gòn nhiều khi làm người miền khác nghe
hơi…rối. Có lần, kể cho người bạn ở Hà Nội nghe về mấy người anh chị
trong gia đình. Ngồi kể lể “anh Hai, chị Hai, dì Hai, Út, cậu Hai, mợ
Hai, chú Ba…” một hồi cái bị kêu là hổng hiểu, xưng hô gì rối rắm quá
chừng, làm phải ngồi giải thích lại suốt một hồi…lâu.
Cách xưng hô của người Sài Gòn là vậy. Nghe là thấy đặc trưng của cả một mảnh đất miền Nam sông nước.
Cứ thế, không sang trọng, điệu đà như giọng người dân đất Bắc, cũng
chẳng trầm lắng, thanh thanh như tiếng Huế Thần Kinh, cái giọng Sài Gòn
đi vào tai, vào lòng, vào cách cảm, và nỗi nhớ nhung của người Sài Gòn
lẫn dân miền khác bằng sự ngọt ngào, bằng cái chân chất thật thà của
truyền thống xa xưa, và bằng cả cái “chất Sài Gòn” chảy mạnh trong từng
mạch máu người dân Sài Gòn. Đi đâu, xa xa Sài Gòn, bỗng dưng nghe một
tiếng “Dạ!” cùng những tiếng “hen, nghen” lại thấy đất Sài Gòn như đang
hiện ra trước mắt với những nhớ thương…
Hải Phan
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23887 |
![]() ![]() ![]() |
![]() |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23887 |
![]() ![]() ![]() |
Mơ Ước Bình Thường![]()
Cô
bạn tôi bị té xe hồi chiều, ban đầu trông có vẻ bình thường. Một lúc
sau thì choáng váng. Khi được đưa vào bệnh viện Chợ Rẩy thì bác sĩ cho
biết là bị xuất huyết não, phải giải phẫu ngay tức khắc.
Giải
phẫu xong, cô được đưa vào nằm ở tầng thứ hai. Nghe nói đến tầng lầu
này ở bệnh viện Chợ Rẫy thì phần đông đều nghĩ đến những chuyện ít may
mắn, có vào, khó ra. Lúc tôi bước vào căn phòng này, cái cảm giác đầu
tiên là khó thở, với hai dãy giường bệnh vừa được làm phẫu thuật xong.
Hầu hết đều không được lành lặn bình thường và nằm bất động. Cô bạn của
tôi là một trong những cái xác không hồn đó. Đầu cạo trọc, trên người
được đắp một chiếc áo bệnh viện màu xanh. Thân thể gần như lõa lồ và nếu
không biết trước thì chắc cũng khó nhận ra đươc đó là một người đàn bà
giàu có, xinh đẹp ở Mỹ về, xài tiền như nước.
Tôi
chỉ biết đứng yên nhìn cô ta, và trong lòng hoang mang cảm khái. Cô vẫn
mê man, chưa biết sống chết thế nào. Bác sĩ cho biết là có thể hôn mê
trong nhiều ngày.
Năm
ngày sau thì cô tỉnh dậy. Vậy là cô đã thoát chết. Mấy hôm sau thì cô
được chồng đem về Mỹ. Hai tháng sau, tôi có việc qua Mỹ và ghé thăm cô
tại nhà. Bây giờ thì tóc đã mọc lại khá dài, che hết phần sọ bị cưa.
Nhan sắc đã được phục hồi, trở lại một người đàn bà duyên dáng hoạt bát.
Cô kể lại cho mọi người nghe về chuyện tai nạn và cô nói : “Trước khi
lên bàn mổ, mình nghĩ chỉ cần được sống là đủ và sẽ không bao giờ đòi
hỏi bất cứ một điều gì khác.”
Hôm
sau, tôi theo cô bạn đến phòng khám bệnh của một bác sĩ đươc giới thiệu
để cô tái khám. Cô bạn bước vào phòng, tươi cười chào hỏi và để tập hồ
sơ bệnh lý của cô lên bàn. Vị bác sĩ đọc qua hồ sơ và hỏi cô : “ Thế bây
giờ bệnh nhân bị mổ ở đầu đang ở đâu?”. Cô bạn có hơi ngạc nhiên, nhưng
sau đó hiểu ra, cô trả lời ”Chính là tôi.”
Vị bác sĩ trợn mắt nhìn cô, chỉ nói được một câu :”Không thể tưởng tượng được, nếu thế thì quả là một phép lạ.”
Sau
khi khám lại vết thương, hỏi cô nhiều điều, bác sĩ cho biết tình trạng
sức khỏe hoàn toàn bình thường và bảo cô ký vào một giấy tờ gì đó. Cô
cầm bút, nhưng thay vì ký vào chỗ đã có đánh dấu sẵn, thì cô ký lệch mấy
phân vào phía dưới. Bác sĩ cười bảo :”Đấy là điều duy nhất còn sót lại
mà cô cần phải chữa” và cho cô một cái hẹn khác.
Cô
bạn tôi ra về với những nét băn khoăn hiện ra trên mặt. Tôi an ủi, và
nhắc lại lời cô nói sau khi tỉnh dậy, miễn được sống mà thôi. Cô trả
lời:” Lúc đó thì nghĩ như thế thật, nhưng khi được sống rồi thì muốn
những điều tốt hơn, mình nghĩ con người chắc ai cũng thế.”
Đúng.
Con người ai cũng thế. Nhưng cái mơ ước của cô bây giờ chỉ là mong nhận
được một cái cô đã có từ trước, và đã đánh mất. Cô chỉ mong được ký
đúng vào chỗ có đánh dấu không bị lệch ra ngoài do thần kinh không kiểm
soát được mà thôi. Đấy là một tai nạn ngoài ý muốn đã làm cô bị một hậu
quả nhỏ như thế, nhưng cũng có những trường hợp mình tự ý quẳng một vật
sở hữu của mình đi, cuối cùng lại ao ước được có lại như cũ.
Ở
đời có nhiều cái mơ ước rất bình thường. Bị một vết xước trên thân thể
cũng đã làm mình khó chịu và chỉ mong lành lặn lại như cũ. Lúc sở hữu
một cái tầm thường thì không quan tâm, quý trọng, đến khi mất thì tiếc
nuối và chỉ muốn được lại cái mình đã có từ trước. Nhiều cặp vợ chồng
cũng mất hạnh phúc vì cứ nghĩ là mình phải được hơn như thế, vợ đòi hỏi chồng phải hơn như thế và ngược lại, cho đến khi tan vỡ, ân hận thì đã quá muộn màng.
Mơ
ước cái mình chưa có cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu ước mơ không
đạt được thì cũng không sao. Mơ ước được giàu sang phú quý, cũng không
hình dung được giàu sang phú quý đến như thế nào. Một người con gái mơ
có tiền để sửa sắc đẹp, chưa biết sẽ đẹp như thế nào, và nếu không thực
hiện được ước mơ thì cũng đành quên đi. Nhưng nếu một hôm cô ta bị gẫy một chân, thì mơ ước của cô chỉ là làm sao có được đôi chân lành lặn như cũ mà thôi.
Tôi
có một người bạn khác, một hôm phải vào bệnh viện và kết quả cho biết
là anh ta bị sưng túi mật rất nghiêm trọng phải giải phẫu gấp mới an
toàn tính mạng. Lúc chúng tôi vào thăm anh ở bệnh viện thì được biết anh
đã được an toàn và chỉ vài ngày sau có thể xuất viện về nhà. Anh
nói với tôi :”Có thế này mới biết được chúng ta luôn luôn đứng trên
ngưỡng cửa của cái chết mà không biết. Có thế này mới thấy nên có một
quan niệm về đời sống thực tế hơn.”
Anh
nói thì thế, nhưng khi lành bệnh, trở lại làm việc một thời gian thì
anh ta vẫn chẳng khác gì ngày xưa, không có chút nào đổi thay.
Ngài
Đạt Lai Đạt ma có một câu nói rất hay và đơn giản; ” Có nhiều người
sống mà không nghĩ là mình sẽ chết. Đến khi sắp chết, mới chợt nhận ra
là mình chưa sống!”
Nói
là đơn giản, nhưng không phải ai cũng hiểu sâu xa ý nghĩa của câu nói
đó. Người ta không bao giờ mơ ước bình thường. Nhưng hãy trân trọng và
sống với cái mình đang có.
Hoàng Tá Thích
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23887 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23887 |
![]() ![]() ![]() |
Ngôn Ngữ Nam Kỳ Bị Mất Từ Từ![]()
Bàn về cái sân bay Tân Sơn Nhứt thiệt nhức đầu!
Năm 1920 Pháp giải tỏa gần hết cái làng Tân Sơn Nhứt, thuộc quận Gò Vấp, tỉnh Gia Định làm sân bay, phần đất còn lại không đủ tiêu chuẩn lập làng riêng, nên hiệp với làng Chí Hòa thành làng Tân Sơn Hòa. Cái thuở đó tên sân bay tiếng Pháp là aérodrome. Tân Sơn Nhứt là sân bay duy nhứt và đầu tiên ở Việt Nam và Đông Dương thời đó. Người Nam Kỳ mình gọi tên tục là “sân bay” và “máy bay”. Cái gì vù lên trời là bay hết, thí dụ chim bay. Do người Tàu kêu sân bay là 機場 (cơ trường) nên người Nam Kỳ khai sanh chánh thức sân bay là phi trường, máy bay là phi cơ. Nhắc lại tập tánh dân Nam Kỳ mình nè. Xưa nay cái gì chạy dưới nước kêu là tàu, cái nào chạy trên lộ (đường) là xe, cái gì bay trên trời là máy bay (phi cơ, phi thuyền). Phát hiện ra thời Việt Nam Cộng Hòa trước 1975 tên sân bay Tân Sơn Nhứt là “Phi cảng Tân Sơn Nhứt” mà không là “Phi trường Tân Sơn Nhứt”. Cảng trong văn hóa Việt xưa rày là 港 (cảng) là cửa sông, cửa biển, nhánh sông cho tàu bè đậu, như: “hải cảng” 海港, “thương cảng” 商港, “quân cảng” 軍港... Tỉ dụ như Hương Cảng 香港 là cảng thơm (Hongkong). Vì sao Việt Nam Cộng Hòa trước 1975 tên sân bay Tân Sơn Nhứt là “Phi cảng Tân Sơn Nhứt” mà không là “Phi trường Tân Sơn Nhứt”? Cũng là những người Bắc Kỳ 54 trong chánh quyền VNCH cố tình sửa chữ “áp đặt” Nam Kỳ, còn các quan Nam Kỳ thì quá hời hợt, ai làm gì cũng im re, nín khe. Sau 1975 cộng sản Bắc Việt vô chiếm Miền Nam thì áp đặt thô bạo luôn, họ sửa luôn tên làng Tân Sơn Nhứt thành Tân Sơn Nhất. “Phi cảng Tân Sơn Nhứt” thành “Cảng hàng không Tân Sơn Nhất”. Cảng của tàu, ghe, thuyền giờ qua tới cảng… máy bay??? Vui và ngộ, tức cười cái là máy bay, phi cơ 飛機 biến thành “Tàu bay”, lên máy bay nghe mấy cô tiếp viên BK “Mời anh lên tàu bay” mà thấy quê mùa thịt chó mắm tôm gì đâu á! Cái này trong văn hóa Miền Bắc nhà quê từ xưa lận. Người Bắc Kỳ khá ngược ngạo khi kêu cái hỏa xa (火車) là tàu hỏa trong khi dân Nam Kỳ kêu là xe lửa. Nên nhớ xe lửa Sài Gòn-Mỹ Tho là có đầu tiên ở Nam Kỳ nha! Tại sao tàu thuyền lại chạy trên mặt đất? Họ kêu máy bay là tàu bay, kêu phi thuyền là “tàu vũ trụ”, nghe “Phở tàu bay” là biết của ai bán rồi hén? Nhiều người lý giải rằng chữ “cảng hàng không” là dịch từ chữ airport (Anh), aéroport (Pháp), có chữ port là cảng hết ráo. Rồi airship là khí cầu, có chữ ship là... tàu hết ráo. Nói như vầy là đánh tráo khái niệm. Vậy chứ cái xe lửa tiếng Anh, Pháp là train có chữ ship hay port nào đâu mà Bắc Kỳ cũng kêu là “tàu hỏa” đó. Hán Việt nó có quy tắc của nó, người Nam Kỳ xài chính xác, từ rất đẹp không có gì phải sửa tùm lum, rồi xọ từa lưa. Chữ 艚 (Tào) người Nam Kỳ đọc là Tàu có nghĩa là “thuyền”, còn chữ 漕 tào này cũng là vận tải đường thuỷ mà thôi. Tỉ dụ như bài thơ:
“Phi cơ đáp xuống một chiều
Nếu đổi lại thành “Tàu bay đáp xuống một chiều” thì... coi như đem quăng vô thùng rác nguyên bài thơ.Khung mây bàng bạc mang nhiều xót xa Dài hơi hát khúc thương ca Thân côi khép kín trong tà áo đen”
“Tàu bay” là một từ nhà quê, của những người trong hốc bà tó người ta nói mà thôi.
Người Bắc toàn sanh sau đẻ muộn thời hiện đại ở VN nhưng bản chất thích sửa lưng và áp đặt. Rõ ràng là “anh cả” Bắc Kỳ cố tình sửa chữ ép “em út” Nam Kỳ khi cho ngôn ngữ mình là chánh thống, đúng tiêu chuẩn thống nhứt chung. Đây là ý đồ chánh trị rõ ràng. Nhưng Bắc Kỳ cũng không thống nhứt chữ “tàu bay” và “cảng hàng không”. Thí dụ bài nhạc “Chiều trên bến cảng” của một nhạc sĩ Miền Bắc có câu:
“Một chiều mùa hè gặp nhau trên bến cảng
Và:
Ta chia tay nhau Trong lòng bao lưu luyến Anh đi ra khơi theo mùa cá biển”
“Khi chia tay anh dạo trên bến cảng
Đọc xong ai cũng biết mặc định cảng là phải có sông hoặc biển.Biển một bên và em một bên” Rồi mới đây vụ rớt phi cơ chiến đấu thì báo chí VN ghi là “Máy bay Su 22 gặp nạn: Các anh đều là phi công giỏi”. Ngộ ta? Sao không ghi là “tàu bay Su 22” và có hai “tàu công” hy sanh?
Không rõ tác giả
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23887 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23887 |
![]() ![]() ![]() |
30- LH- Nghề bắt cua- Mưu sinh trên đất bồi CÀ MAU- VN- HD <<<<<![]() Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 19/Oct/2019 lúc 7:49am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23887 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23887 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 121 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |