Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 152 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22004
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 25/Oct/2021 lúc 9:03am

Mẹ


MOTHER%20AND%20DAUGHTER%20at%20the%20beach%20Oil%20Painting%20Giclee%20Art%20Printed%20on%20canvas%20%20L1921%20-%20$9.99%20|%20PicClick

Văn chương Việt Nam vẫn ví von Mẹ qua hình ảnh cánh cò, tôi thì lại thấy mẹ tôi thật là cánh cò, và mẹ đẹp như những câu thơ của Từ Kế Tường:


Mẹ như cánh cò nơi bãi vắng

Tôi lênh đênh chẳng khác dòng sông

Cánh cò đẫm mùi bùn thầm lặng

Cả một đời mẹ mãi long đong

(Mẹ và Cánh Cò – Từ Kế Tường)


blankTrong mỗi mái nhà ở quê tôi, ai ai cũng có một cánh cò thương khó, dù anh là anh bộ đội hay anh lính cộng hoà. Cánh cò của tôi, giờ đây tuy đã cách xa quê hương hàng đại dương vẫn chẳng hề đổi thay - vẫn cái áo bà ba màu nâu xẫm, vẫn chiếc nón lá lấp lánh trong nắng trưa phố Bolsa, … Và dưới cái nón lá ấy, trong bộ bà ba ấy, tâm hồn mẹ là cả một quê hương.


Mẹ yêu quê hương tự nhiên như mây yêu bầu trời, như cây yêu rừng xanh. Tình yêu ấy không bị vướng mắc vào chủ nghĩa này, chính kiến nọ. Thời còn là thiếu nữ làng Mai Sơn môi hồng má thắm, mẹ từng theo Việt Minh đi hát dân công. Đêm đêm, mẹ cùng các thiếu nữ trong làng đi đến các đồn Tây. Công tác của các cô là hát hò, hát ví, hay dùng loa cầm tay kêu gọi những người đi lính Tây buông súng trở về với xóm làng. Mỗi khi lính trong đồn bắn ra hàng loạt đạn, các cô lại nằm thụp xuống bờ ruộng để tránh, và cứ thế họ hát cho đến nửa đêm mới về nhà.


Thời cách mạng thành công, rồi Cải Cách Ruộng Đất, chính mẹ cũng lại cùng một số gia đình trong làng nuôi dấu những vị linh mục đối kháng. Mẹ tôi là một phật tử thuần thành nhưng bà hay nói về các linh mục ấy với một lòng tôn kính. Ngày ấy, một linh mục bị cộng sản truy bắt đã được dấu trên căn gác xép của nhà mẹ tôi. Theo lời bà, ngài được luân chuyển hết từ nhà này đến nhà khác trong vùng. Cứ sáng sáng, mẹ lại đem một rổ tro bếp lên cho ngài đi vệ sinh. Cho đến một hôm, khi ngài vừa rời khỏi thì cộng sản ập vào nhà mẹ. Sau này, tôi cứ tiếc mãi rằng đến khi tôi đủ quan tâm để tìm biết tên vị linh mục kia thì những mảng ký ức trong đầu mẹ đã bị xoá. Mẹ đã mang chứng bệnh mất trí nhớ “alzheimer”.


Kể câu chuyện trên, tôi muốn nói với bạn đọc về những bà mẹ quê tôi. Mẹ có thể ít học, có thể không biết gì về chính trị, khoa học, … nhưng mẹ không ngại hiểm nguy khi phải đứng cùng lẽ phải, khi phải  hy sinh cho những điều lớn lao hơn mình. Và tính cách ấy được lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, từ thế hệ của bà, của cụ cố chúng tôi.


Ở đất nước tôi, ai ai cũng được nuôi lớn lên bằng lời ru của mẹ. Tiếng ru của mẹ thấm vào mạch máu, tiếng à ơi những đêm sâu như còn đọng mãi trong ký ức. Chiến tranh ở đâu đó, nhưng nó đâu có át được tiếng kẽo kẹt êm đềm, tiếng võng mẹ đưa những trưa vắng và những câu ru.  Ơi! những câu ru:


Cái ngủ mày ngủ cho lâu

Mẹ mày đi cấy đồng sâu chưa về

Bắt được con bống con trê

Nắm cổ lôi về cho cái ngủ ăn


Cái ngủ ăn, cái ngủ chóng lớn, cái ngủ yêu con bống con trê, yêu bờ ruộng, yêu mảnh đất quê nghèo thấm đẫm câu ru của mẹ. Mẹ yêu con và dạy con yêu đất nước mình. Đất chẳng là gì cả, người ta sẽ bỏ đất ra đi, nhưng khi mẹ làm chốn ấy trở thành đất mẹ thì tất cả hóa linh hồn. 


Rồi con lớn lên, con đi theo lời gọi của núi sông. Mẹ hướng mắt theo con, con ra đi và sẽ trở về khi đất mẹ yên bình. Người bộ đội mơ một ngày hoà bình cho mẹ hết khổ, cho đường quê hương nở đầy hoa. Nhưng tất cả chỉ là giấc mộng, hoà bình rồi oan khuất vẫn cứ trùng trùng trên đất mẹ.


Người lính miền nam mơ ngày trở về, mẹ đón anh trên cánh đồng lúa vàng với tiếng sáo diều vi vu thay tiếng đạn bom. Nhưng ngày ấy không tới, rồi mẹ lưu vong ôm mãi giấc mơ hồi hương! Mẹ tôi hay bảo: vì chiến tranh loạn lạc mà tới đây, mai kia không còn cộng sản nữa thì mình về quê mình chứ con. Không ai muốn chia lìa, không ai bỏ quê mình ra đi vì nghèo khó”


Mỗi 30 tháng 4, khi cờ vàng bay rực phố là đôi mắt mẹ tôi ánh lên một niềm tự hào. Câu mẹ nói hơn bốn mươi năm trước, giờ ở tuổi chín mươi mẹ vẫn nói: “con thấy không, người Việt mình giỏi lắm đi đến đâu là cờ rợp phố, đi đâu cũng nhìn thấy Việt Nam”. 


Mẹ chẳng thiết đi du lịch, chẳng thiết đi đâu chơi, chỉ thích đi họp cộng đồng hay đi biểu tình. Ngày ca nhạc sĩ Việt Dũng còn sống, trong một buổi họp cộng đồng, anh hô to khẩu hiệu cổ vũ  xoá bỏ điều 4 hiến pháp. Mẹ chưa bước khỏi xe, chưa kịp cầm gậy đã hô to “xoá bỏ, xoá bỏ, xoá bỏ …” Giờ anh đã đi lâu rồi, biết bao nước trôi qua cầu, bao người trẻ tuổi đã rời bỏ cuộc đời này mà mẹ vẫn còn đây với mái tóc bạc trắng thời gian.


Chẳng biết ai là người đầu tiên đã ví von mẹ qua hình ảnh cánh cò. Nhưng con cò sao mà giống mẹ tôi quá vậy? lúc nào cũng một mình. Cái hình ảnh con cò một mình nơi ao nông, cái hình ảnh mẹ tôi một mình với đàn con qua chiến tranh - mẹ cõng con chạy giặc; mẹ gánh gồng con trên đôi quang gánh; mẹ lầm rầm đọc kinh trong hầm bao cát khi những trái hoả châu sáng rực ngoài trời, … Chiến tranh là thế! Gian nan là thế! Nhưng nó đâu có làm mẹ quên mất quê hương. Ngược lại là khác, mẹ vẫn nhớ từng gốc cây bờ ruộng, từng con rạch bờ đê. Mẹ thường bảo mai này khi tôi có dịp về đất bắc, hãy tìm lại cho mẹ cây sung ngày xưa, cây sung mẹ vẫn leo trèo thời con gái. Cây sung nay đã ngả dài bên bờ ao, con nước ngày xưa hẳn còn in dấu hình ảnh xinh đẹp của cô Tấm ngày nào. 


Ai đã làm cho quê hương không còn là đất mẹ, cho người Việt tiếp tục dứt áo ra đi, và để mẹ tôi cứ mơ mãi giấc mơ được trở về quê mình. Bốn mươi năm, mẹ mang quê hương đến xứ người; giờ tóc mẹ đổi màu, tình yêu đó vẫn chẳng đổi thay. Mẹ nói hết cộng sản thì mình về quê mình, nhưng quê mình đâu còn cộng sản nữa mẹ ơi! Chỉ cái tên thôi.


Mẹ tôi đã ở vào cái tuổi chín mươi. Bao giờ ước mơ của mẹ trở thành sự thật? Bao giờ cho quê mình dẹp được cái ác? Bao giờ, bao giờ con đưa được mẹ về? Ơi! cánh cò của tôi.


Ai cũng có sông quê, đường cỏ

Thương cánh cò lận đận quanh năm

Mỗi mùa thu vàng thêm sắc lá

Tóc mẹ rơi mây trắng âm thầm

(Mẹ và Cánh Cò – Từ Kế Tường)


Nguyệt Quỳnh



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 25/Oct/2021 lúc 9:44am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22004
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 26/Oct/2021 lúc 2:51pm

SỐNG "BỤI"


Báo%20Anh%20viết%20về%20cuộc%20sống%20của%20trẻ%20bụi%20đời%20ở%20Hà%20Nội%20|%20Việt%20Nam%20Mới
Hắn ra tù. Tự biết không có ma nào đến đón, đành dứt khoát bước đi. Xe Honda ôm vào giờ này không thiếu, nhưng hắn thích đi bộ. Lững thững đi hoài như người rảnh rang lắm, trời tối mịt mới đến thị xã.

"Khách sạn công viên" trước Cung thiếu nhi, khi xưa là chỗ ngủ tốt nhất của dân bụi đời. Trong một năm hắn ở tù, khu vực này đã sửa sang, trồng trọt đủ thứ hoa kiểng. Lại thêm nhiều đèn chùm đầy màu sắc, đứng xếp hàng nối dài khoe đẹp khoe sáng.

10 giờ đêm. Hắn lại quảy túi đi... Rồi cũng phát hiện ra chỗ ngủ lý tưởng. Cái thềm xi măng sát tường rào bệnh viện, có tàn cây phượng vĩ che khuất ánh đèn, giúp lại khoảng thềm tôi tối cỡ ánh sáng đèn ngủ. Hắn nghĩ: "Chỗ này chắc nhiều muỗi, nhưng ngủ rất êm không bị xe cộ ồn ào". Moi từ cái túi ra tấm vải xanh cũ bèo nhèo, có thể gọi tạm là mền, trải ra, kê túi gối đầu lên, hắn nhắm mắt. Đi bộ mệt mỏi cả ngày nên hắn ngủ rất ngon.

Gần sáng, hắn giật mình tỉnh giấc, lạnh toát với cảm giác nghĩ có con gì đó quấn quanh cổ. Hắn nằm im định thần. Sát ngực hắn là một làn hơi thở nhẹ và một trái tim ai đó đập đều nhịp, cánh tay của người ấy vòng quanh cổ hắn. Hắn lẩm bẩm:

Con mẹ nào đây?

Hắn nhè nhẹ ngồi lên, nheo mắt nhìn. Hoá ra là một thằng nhỏ chừng hơn 10 tuổi. Mặc cái áo rách bươm bày ra bộ ngực lép kẹp, đã giành muốn hết cái mền của hắn. Nó cũng thuộc dạng không nhà như hắn, đang ngáy pho pho ngon lành, chẳng hay biết thằng cha nằm kế bên đã thức giấc, đang nhìn mình chăm chăm.

Hắn dợm người đứng lên, định bỏ đi tìm chỗ khác ngủ. Nhưng nghĩ gì đó, hắn nằm trở xuống, xoay lưng về phía thằng nhỏ, đưa tay kéo lại cái mền. Hắn nhắm mắt cố dỗ giấc nhưng không tài nào ngủ lại được. Hắn ngồi dậy móc thuốc hút, chợt thấy cái mền bỏ không, trong khi thằng bé bị sương xuống lạnh, càng lúc càng co tôm lại. Hắn bất giác chửi thề, rồi kéo mền đắp lên người thằng nhỏ.

Hút hết điếu thuốc, hắn nằm xuống thiếp được một lúc, tới khi thức dậy thằng nhỏ bỏ đi mất tiêu. Hắn hốt hoảng thọc tay vào túi quần kiểm tra, số tiền vẫn còn nguyên. Hắn thở phào, xếp mền bỏ vào túi, quàng lên vai bước đi.

Cả ngày hắn đi tìm việc làm nhưng không ai mướn, đành xài thật dè xẻn từng đồng. Xong, trở lại nơi tối qua nằm ngủ.

Hắn còn hút thuốc thì thằng nhỏ lại về. Nó thò lõ mắt nhìn, trách hắn:

- Sao ông giành chỗ ngủ của tui hoài vậy?

- Chỗ nào của mầy?

- Thì đây chứ đâu?

- Vậy hả? Thôi để tao ngồi chơi một chút rồi đi, trả chỗ cho.

Thằng nhỏ thấy người đàn ông vạm vỡ nhưng có vẻ biết điều, liền tới ngồi cạnh hỏi chuyện. Bỗng nhiên hắn trút hết tâm sự với thằng nhỏ. Từ chuyện bỏ làng ra đi, đến chuyện ở tù hai lần, cả việc từng ăn ở với đàn bà lang thang và bây giờ là không tìm được việc làm.

Nghe xong, thằng nhỏ phán một câu xanh rờn:

- Dám chừng tui là con ông lắm à?

- Nói bậy! - Hắn nạt thật sự - Mầy con của ai?

- Má tui làm gái, gặp ông nào đó ở với bả. Bả có bầu thì đẻ ra tui.

Bả bệnh chết rồi. Mấy năm trời tui sống với một bà già mù, dắt đi ăn xin lay lất. Rồi bả cũng chết luôn. Còn mình tui.

- Vậy mà nói là con tao?

- Biết đâu được?

- Mầy làm nghề gì mà lúc nào cũng về muộn?

- Buổi sáng tui đi khiêng cá biển, tiếp bà chủ làm khô. Buổi chiều tui đi bán thêm vé số, tới khuya mới về đây ngủ.

- Sao mầy hổng ngủ ở chỗ làm khô luôn, từ bến cảng đi tới đây xa bộn?

- Ông khờ quá! - Thằng nhỏ đập muỗi cái bộp, rồi nói tỉnh queo - Muốn kiếm được việc làm bộ dễ lắm sao, mình cù bơ cù bất ai muốn? Phải nói dóc: Nhà ở xóm Bánh Tằm, có ba má đàng hoàng, tại nghèo mới đi kiếm việc làm tiếp gia đình, tối về nhà chớ bộ.

- Mầy giỏi hơn tao - Hắn buột miệng khen, hỏi tiếp - Mầy làm đủ sống không?

- Dư! Cho ông biết tui lấy vé số bằng tiền mặt đàng hoàng. Còn tiền gởi cho ông chủ thầu cất giùm một số nữa.

- Quá xạo!

- Hổng tin thì thôi - Thằng nhỏ nằm xuống, ngáp vắn ngáp dài – Ông ngủ đây với tui cũng được, ngủ chung với ông ấm hơn.

Tự dưng hắn cảm thấy mình bị xúc phạm khi phải ngủ nhờ thằng nhỏ, dù rằng thềm xi măng là của bệnh viện. Nhưng rõ ràng thằng nhỏ oai hơn hắn ở chỗ đầy vẻ tự tin và có việc làm đủ sống. Hắn ôm túi đứng lên bỏ đi. Thằng nhỏ vòng tay ra sau ót, nhóng cổ nói:

- Dân bụi đời mà còn bày đặt tự ái.

Hắn đảo một vòng nhỏ, kết cuộc đành trở lại. Thằng nhỏ cười hi hi:

Tui nói rồi. Chỗ này là ngon lành nhất thị xã, ngủ lạng quạng tổ bảo vệ lôi về khu phố phạt tiền là chết – Nó lăn người xích qua, nhường phần cho người đàn ông nằm xuống bên cạnh, thì thào – Tôi chỉ cho ông chỗ ngủ ngon lắnm.

- Ở đâu?

- Trong bệnh viện. Vô ngủ ngoài hành lang người ta tưởng đâu mình đi nuôi bệnh, hổng ai thèm đuổi.

Hắn thở dài trong bóng tối:

- Sao mầy hổng vô đó ngủ, xúi tao?

- Tui ghét mùi thuốc sát trùng.

- Tao cũng vậy.

Sáng ra, thằng nhỏ lại thức sớm đi trước, hắn tiếp tục quẩn quanh với một ngày không có việc làm. Hắn không dám ăn cơm chỉ ăn bánh mì, uống một bọc trà đá, dành tiền cho những ngày sau.

Đêm nay, phố thị buồn mênh mang theo tâm trạng. Hắn bắt đầu chùn ý chí, nghĩ thầm: "Lúc mới ra tù còn ít tiền, giá cứ tìm nơi nào đó gần trại giam ở lại, lầm thuê làm mướn chắc dễ dàng hơn".

Hắn nghe sống mũi cay cay, hình như một vài giọt nước đòi rơi ra từ mắt, hắn không kiềm giữ cứ để nó tuôn trào.

Bàn tay thằng nhỏ sờ vào mắt hắn:

- Ngủ rồi hả? Ý trời, sao ông khóc, chưa kiếm được việc làm phải không?

Hắn gượng cười:

- Tao khóc hồi nào? Tại ngáp chảy nước mắt thôi.

Thằng nhỏ ra vẻ sành sỏi:

- Má tui nói bụi đời mà còn biết khóc là bụi đời lương thiện. Tui khoái ông rùi đó, ngồi dậy "hưởng xái" với tui cái bánh bao nè.

Hắn ngồi lên sượng sùng:

- Mầy sang quá.

- Ờ! Tui ăn sang lắm, hổng ăn sao đủ sức đi làm suốt ngày! – Nó ngừng lời ngoạm một miếng lớn bánh bao, rồi nói nhẹ xều – Ông chịu để tui giúp, chắc sẽ tìm được việc làm.

- Làm gì? - Hắn có vẻ không tin, thờ ơ hỏi.

- Trước tiên, ông chịu làm ba tui nghen?

Hắn lắc đầu nguầy nguậy:

- Thân tao lo chưa xong, làm sao nuôi mầy?

- Ai bắt ông nuôi tui, tui nuôi ông thì có. Tui giới thiệu với bà chủ ông là ba tui. Nếu được nhận vô làm khô cho bả, sức ông mạnh, kiếm tiền nhiều hơn tui là cái chắc.

- Làm gì?

- Khiêng cá, gỡ khô ngoài nắng, vác khô lên xe - Thằng nhỏ ngừng lời đưa tay nắm cổ tay hắn bóp bóp – Ông bụi đời mà sao hổng ốm, lại khoẻ mà còn hiền nữa chứ!

Một năm ở tù, tao lao động tốt mà - Hắn tự hào khoe, nói tiếp – Ai mới ở tù ra mà hổng hiền, có người sau khi được cải tạo thành tốt luôn, có người hiền được vài ba bữa.

- Nè! Ông nhớ việc cần thiết là: Nhà mình ở xóm Bánh Tằm, vợ ông bán bún cá, tui còn hai đứa em gái đang đi học. Mà ông có bộ đồ nào mới hơn bộ này không, ngày đầu đi xin việc phải đẹp trai, ít te tua một chút.

Hắn vỗ vỗ tay vào cái túi du lịch:

- Có, tao còn một bộ hơi mới. Mầy tên gì, sao má mầy ở xóm Bánh Tằm mà bán bún?

- Thì nói mẹ nó vậy. Tui tên Tèo nghe ba?

- Tao chịu cách xin việc của mầy, nhưng tao ghét có con lắm. Ở chỗ làm mầy kêu tao bằng ba, ngoài ra thì xưng hô như bây giờ.

- Ông cà chớn chết mẹ, người ta giúp cho mà còn làm phách - Thằng Tèo nhe răng cười hì hì – Ăn bánh bao vô khát nước quá ta.

- Tao mua cho - Hắn đứng lên đi lại quán mua hai bọc Pepsi.

Thằng Tèo nhăn mặt:

- Chưa có việc làm mà sài sang quá vậy ba?

Hắn nghiêm mặt:

- Mầy còn kêu như vậy, tao không nói chuyện đâu. Đây là tao đãi mầy, cảm ơn công giúp tao có việc làm.

- Biết đâu người ta hổng nhận thì sao?

- Thì kệ, coi như phá huề cái bánh bao với mầy.

Đêm đó hắn khó ngủ, lầm thầm nghiền ngẫm cái hoàn cảnh gia đình và địa chỉ do thằng Tèo đặt ra giúp hắn.

Vóc dáng khoẻ mạnh của hắn làm vừa mắt bà chủ. Hắn có việc làm, lương tháng kha khá, bèn bàn với thằng Tèo hùn nhau kiếm một chỗ trọ, thằng Tèo đồng ý.

Cái chỗ ở nhỏ xíu như cái hộp, ban ngày nắng nóng một ngộp thở, nhưng cũng sướng hơn ngủ ở thềm rào bệnh viện. Hơn nữa, ban ngày "cha con" nó có ở nhà đâu mà sợ nóng. Hắn và thằng Tèo có vẻ thương nhau nhiều hơn, nhưng không ai chịu bày tỏ điều đó. Nếu không phải ở chỗ làm khô mà thằng Tèo lỡ miệng kêu ba, là hắn cau mày khó chịu. Thằng Tèo không ưa cái kiểu bực bội của hắn, nên nói chuyện với hắn trống không, hổng ông hổng ba gì hết.

Hắn những tưởng cuộc sống êm trôi với công việc tanh tưởi cá biển. Nhưng sự đời thật không đơn giản, tới tháng làm thứ năm thì có chuyện xảy ra.

Sáng nay mới vác cần xé cá từ tàu lên bờ, thấy xôn xao trên nhà chủ, hắn vội đi lên.

Thằng Tèo đang bị bà chủ nắm áo. Bà ngoác cái miệng tô môi son đỏ chót gào lên:

- Nó ăn cắp bóp tiền, tui mới để đây xoay lưng đi vô, quay ra đã mất. Có mình nó đứng đây, ai vào lấy chớ?

Thằng Tèo nước mắt ngắn nước mắt dài, mũi dãi lòng thòng quẹt lấy quẹt để:

- Tui không ăn cắp đâu. Tui tốt nào giờ bà chủ biết mà?

- Nghèo mà tốt gì mày? Ba mầy hổng biết dạy con, tao tốt với cha con mầy quá, sao trả ơn vậy hả?

Hắn đứng im không thanh minh, mặc cho bà chủ xỉa xói chửi không ra gì cái thằng cha là hắn.

Hắn đi lại bên thằng Tèo hỏi ngọt ngào:

- Mầy có lấy tiền của bà chủ không?

- Tui thề có trời, tui không lấy.

Một bên bà chủ sang trọng nói mất, một bên là thằng con hờ bảo không lấy. Hắn còn đang lúng túng thì hai anh công an phường tới. Mỗi lần gặp công an hắn lại nhớ tới trại giam. Hắn nghĩ thằng Tèo mới hơn mười tuổi mà phải chịu tiếng tù tội, sẽ ảnh hưởng tới tương lai sau này của thằng nhỏ không ít và hằn sâu trong ký ức nó khó nguôi quên. Như bản thân hắn đây! Có thể nó lỡ dại một lần, nhưng làm sao nỡ để nó bị bắt, khi thực bụng hắn thương nó như con.

Hắn vẹt đám người hiếu kỳ bu xung quanh, đi tới trước mắt hai anh công an thú tội:

- Tui ăn cắp tiền của bà chủ, lỡ tay đánh rơi xuống nước, chắc là trôi ra biển mất rồi.

Hắn im lặng đi theo đà đẩy của người công an, không thèm nhìn thằng Tèo đang há hốc miệng trông theo hắn. Lòng hắn nặng trĩu nhớ tới tiền án có sẵn. Nhưng rồi hắn chuyển sang niềm hy vọng:

"Chắc chắn các anh công an sẽ tìm ra thủ phạm và mình được trả về".

Thằng Tèo thấy niềm thương cảm dâng lên đầy ứ ngực, nó tốc chạy theo, hai tay đưa về phía trước chới với. Giọng nó khàn đục, gào tha thiết:

- Ba ơi, ba bỏ con sao ba?

Bất giác hắn xúc động tột cùng, cảm giác thương yêu chạy dọc sống lưng làm ớn lạnh. Hắn giật phắt người, quay lại hỏi bằng giọng âu yếm:

- Con kêu ba hả Tèo?

Công an đưa hắn lên xe. Thằng Tèo chạy theo, luồn lách trong dòng xe cộ, hụp hử trong khói bụi sau xe. Nó chạy luôn tới trụ sở công an, lảng vảng đứng ngoài chờ mà không biết chờ cái gì.

Không thể làm gì hơn, thằng Tèo chửi cha chửi mẹ kẻ nào ăn cắp bóp tiền của bà chủ và nó tin tưởng các chú công an sẽ bắt được thằng ăn cắp.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, thằng Tèo đang ngồi dựa lưng vào tường, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, thì một bàn tay ai đập mạnh vào vai. Nó giật mình dụi mắt. Bà chủ nách kẹp cái bóp, đứng ngó nó cười toe toét:

- Đi vô lãnh ba mầy ra. Cái bóp dì mang theo lúc đi tiểu, bỏ quên trong toa lét mà tưởng mất. Dì đãng trí quá.

Vậy là "ba" thằng Tèo được thả. Nó nhào tới thót lên cổ ba để ba cõng nó tưng tưng trên lưng miệng liến thoắng:

- Ba thấy chưa? Ở hiền gặp lành mà!

Bà chủ đi sát bên, đưa tặng cha con nó chút tiền với thái độ của người có lỗi. Hắn lắc đầu không nhận vì đây chỉ là sự hiểu lầm. Thằng Tèo đột ngột dùng cả hai tay giật phắt nắm tiền, nói gọn hơ:

- Con cảm ơn bà chủ. Tiền này cha con mình xài cả tháng đó ba.

Trước hành động đường đột của thằng Tèo, hắn còn biết làm gì hơn là cảm ơn bà chủ. Rồi quay sang rầy "con""

- Con thiệt mất dạy quá, chắc phải cho đi học thôi.

- Ông nói cái gì? - Thằng Tèo khom người xuống nhìn hắn hỏi gằn.

Hắn lặp lại:

- Ba nói con phải đi học để cô giáo dạy những điều hay lẽ phải mới mong lên người.

Thằng Tèo đang ngồi trên lưng đột ngột tụt xuống. Nó lặng im đi miết lên phía trước. Hắn đuổi theo nó, hỏi:

- Sao vậy? Bộ con hổng muốn đi học hả?

Không quay người lại, thằng Tèo chúm chím cười, trả lời:

- Ba hổng biết gì hết trơn, tui đang khoái chớ bộ.

Gió từ biển thổi lộng vào mát rượi. Hắn mỉm cười nhủ thầm: "Gió nhiều thật dễ thở"...

Không rõ tác giả

DKO st

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 28/Oct/2021 lúc 10:18am


Bỏ%20túi%20trọn%20vẹn%20tất%20cả%20cẩm%20nang%20du%20lịch%20Bạc%20Liêu


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 28/Oct/2021 lúc 10:20am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22004
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 30/Oct/2021 lúc 7:57am

NẺO QUAY VỀ



Từ hôm ở thành phố trở về quê Năm Râu cứ như người mất hồn, ông làm đâu quên đó khiến công việc hàng ngày không đâu vào đâu, bữa nọ ông kéo mấy bao lúa đem ra sân để phơi,  mới cào ra được một ít trên sân rồi ông  bỏ thí ra đó để vào nhà ngồi trầm ngâm bên ly trà nóng, ban đầu bà xã của ông cứ cho rằng ông nghỉ mệt một chút rồi sẽ tiếp tục công việc, ai dè Trời đang nắng chang chang tự dưng mây đen kéo về và trút xuống trận mưa thật to khiến cho lúa trong bao và lúa trên sân ướt sũng, thiên hạ có câu “Bạo phát thì bạo tàn” ý câu này nôm na là việc gì xảy ra nhanh chóng thì cũng tàn phai nhanh không kém, cơn mưa này cũng vậy nó trút nước ào ào rồi ngưng đột ngột, các đám mây đen tan biến nhường lại ánh nắng chói chang của Trời già, thấy thóc lúa ướt nhẹp mà ông Năm bình chân như vại, bà Năm từ nhà sau chạy lên la lớn lên:
 – Mèn ơi! Sao ông để ba cái lúa ướt hết  ráo rồi, ông có bệnh hoạn gì trong người không, để tui nhờ Cô Sáu Thuốc Nam hốt cho ông mấy thang nghe ông.
 Chưa kịp để cho ông Năm trả lời, bà Năm vác cái bồ cào rồi chạy nhanh ra đống lúa xới lên cho mau khô nhằm tranh thủ ánh nắng chói chang kia.
  Lúc này ông Năm cũng tĩnh hồn, ông đứng bật dậy và chạy nhanh ra phụ vợ để cố phơi cho khô đóng lúa ngoài sân.
 Đến gần bên bà Năm, dường như biết mình có lỗi nên ông nói nhỏ :
 – Mình ơi! Tui không có bệnh hoạn gì hết, tại tui đang nghĩ cách làm ăn, nhà mình không được khá như lối xóm, nên tui quên phức cái đống lúa ngoài sân.
Nghe ông Năm nói vậy, một niềm thương cảm dâng lên trong khóe mắt, bà Năm an ủi chồng :
 -Ôi thôi kệ nó đi ông ơi, nhà mình sống (dậy) được rồi, (dợ) chồng mình có con Mén thôi, nay mai nó theo chồng thì cho con nó mớ vốn làm của hồi môn, còn tui với ông cháo rau qua ngày là (dui dẻ)rồi ông lo chi cho sanh bịnh.
 Nghe vợ mình nói vậy ông Năm thấy nghẹn ở trong lòng, ông cảm thấy mình thật có lỗi với người vợ hiền lành và tốt bụng của mình, rồi ông  thầm trách ông Long bạn của mình
 – Cũng tại cái ông Long này hết thảy, nếu không có ổng thì mình đâu có ra nông
 nỗi như vầy ….
 Ông Năm Râu dần hồi tưởng lại những việc vừa trải qua…
                                 ***
 Hôm đám giỗ tía mình, vì đây là giỗ đầu nên ông Năm mời làng trên xóm dưới đủ hết, thậm chí bạn bè ở xa như ông  Long ở trên Sài gòn ông Năm cũng chẳng quên, mà quên làm sao được khi Năm Râu và ông Long là đôi bạn chí cốt, hai người đã là bạn từ thời tóc còn để ba vá và ở truồng tắm mưa, do hoàn cảnh sống nên ông Long đành đoạn bỏ lại dòng sông quê nghèo, bỏ lại cây cầu khỉ cạnh nhà nơi đây Năm Râu cùng Long cùng thi nhau đứng trên cầu (phong rong) xuống con kênh nước đục ngầu phù sa để tắm mát những trưa hè êm ả .
  Bà con tề tựu đông đủ, các bàn tiệc không còn một chỗ trống, Năm Râu ngồi cạnh ông Long sau một hồi khi đã ngà ngà say, ông Long nỗi hứng  buộc miệng nói nhỏ vô tai Năm Râu:
 – Ê mầy Năm, từ lúc tao lên Sài gòn tới giờ mày chưa bao giờ lên thăm tao, sẳn chuyến này tao (dìa) đây, mầy thu xếp theo tao lên (trễn) một chuyến đi, (dui) lắm mầy ơi.
Nghe ông bạn “nối khố” của mình rủ rê và hứa hẹn đủ điều, nào là có những nhà hàng bán các món thuộc về cao lương mỹ vị, mà suốt đời chắc chắn Năm Râu chưa từng nếm qua, rồi những nơi vui chơi thư giãn thú vị, kể lể một hồi ông Long còn “đế” thêm một câu:
-Còn một món “Đặc sản” nữa nghe mậy, lên đi mầy sẽ thấy tao nói không sai bao giờ.
  Có sẳn hơi men trong người với gương mặt đỏ gay như chú gà nòi, hưng phấn trong lòng Năm râu hưởng ứng tức thì:
-Đi thì đi, nào giờ cứ quanh quẩn nơi đây tối ngày cứ sông nước, cá mắm , lúa má cũng ngán tới cổ rồi, nhưng tao phải đem theo bao nhiêu tiền mới được.
  Nghe câu hỏi dè dặt của Năm Râu, ông Long nói :
– Mầy đem hờ một ít theo dằn túi thôi, lên đó tao lo hết, yên chí đi ông ơi!
Nghe ông Long nói vậy Năm râu vui trong bụng bèn hứa chắc như đinh đóng cột:
 – Rồi, theo mầy luôn, ngày (mơi) mình lên đường hả mậy, lâu lâu (dìa) chơi vài bữa cho (dui , có chuyện gì không mà  mầy (dìa) gấp quá chừng (dậy).
   Ông Long phân bua:
  – Công việc nhiều lắm, tao đi xuống đây thì trên đó thiếu tao coi như rắn mất đầu.
  Năm râu càng phục lăn thằng bạn mình sau câu nói của ông Long, Năm râu lẩm bẩm trong miệng:
  -Thằng Long ngày xưa khờ tổ mẹ, vậy mà bây giờ làm ăn coi bộ “ngon cơm” ghê .
  Thấy Năm Râu thừ người ra mà miệng nói thì thầm điều gì, ông Long khiều nhẹ Năm Râu rồi nói :
 – Khi không đang vui tự dưng thấy cụt hứng vậy, mầy đang nói lén gì tao phải không ?
  Năm Râu cười khì rồi đáp:
  -Mần gì có, tao đang nghĩ điều tốt về mầy không đó, mầy không tin tao thề đứa nào nói dóc cho Chó cắn cả đám đi.
 Nãy giờ ngồi cái bàn sau lưng sát với Năm Râu, bà Quận nghe Năm Râu thề thốt kiểu giả ngộ như vậy bà bèn xía vô:
 – Năm nè, bây thề cái giống gì khôn thấy tía luôn, bây nói dóc thì Chó cắn mình ên bây thôi, chứ mắc gì cắn cả đám, mà bây thề thốt tầm bậy coi chừng có ngày nghe bây, ai đời nhà kế bên trại nuôi Chó “Bẹc giê” mà thề kiểu đó gặp giờ linh chó sút chuồng cắn bất tử là “Rụt tùng” luôn nghe con.
  Nghe bà Quận nói vậy, Năm Râu hứng chí phá lên cười, rồi tìm cách “Trả đủa” lại bà Quận:
  -Con công nhận cô Quận ghiền quánh bài “Cắt tê” dữ nhe, cô nói gì cũng hay chêm vô mấy chữ của bài bạc quá, mà làm gì để cho “Rụt tùng” được cô Quận, nếu thấy Chó sút chuồng thì lo “dọt” cho lẹ coi như huề tiền đó cô.
  Bà Quận chưa buông tha cho Năm Râu:
  -Ờ cho bây dễ ngươi nhe, “Đi đêm có ngày gặp ma đó”, bây ỷ y có ngày Chó cắn bây sứt…..
  Bà Quận bỏ dở nửa chừng câu nói trên, nhưng một bà già trầu ngồi bên cạnh hiểu câu nói của bà Quận nên bà khiều nhẹ bà Quận rồi bà lên tiếng:
  -Mèn ơi, bà Quận này nói chí phải đa nghe, Năm Râu mầy lớ quớ mấy con “Bẹc giê” bên kia nó táp trúng chỗ ngặc là mất giống luôn nghe bây.
 Nghe hai ” Lão bà bà” tấn công mình quá mạng, Năm Râu mắc cỡ đỏ mặt bèn im thin thít, lúc này mọi người trong đám giỗ hiểu chuyện nên cùng xúm lại lại cười giòn tan khiến không khí của đám giỗ ở làng quê thêm phần sôi động, khi đám giỗ tàn tiệc bà Năm bèn chất vấn ông:
  -Hồi nãy ông nói gì mà để Cô Quận với cô Sáu rầy rà dữ (dậy).
  Năm Râu muốn quên chuyện nói chơi lúc nãy nên gạt phắc đi:
  -Ôi thôi bỏ đi bà ơi, có cái khỉ khô gì đâu, tui nói giỡn mà hai (cổ) cứ chuyện bé xé ra to đó mà.
  Bà Năm nhắc nhở:
  – Cũng cái tật cà rỡn không chừa, ông đó nghe cái tật lớn hơn cái tuổi rồi, ông mà nói chơi kiểu đó hoài mai mốt có sui gia chắc họ “dông” mất tiêu quá .
 Năm Râu càu nhàu:
  – Ôi nhằm nhò gì bà ơi, bà (hông) nghe người ta nói hả, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ kìa, tui cà rỡn có hại cho ai đâu, thiên hạ cười rân trời đó bà thấy chưa?.
 Bà Năm nghe nói vậy cũng xuôi lòng nhưng cũng ráng vớt vát:
 – Nhưng cũng tùy chuyện ông ơi, nói chơi riết có ngày gặp người khó chịu bắt lỗi bắt phải là mệt lắm đa nghe.
 -Tui biết rồi, bà đừng xàm ràm nữa, nghe nhức xương lắm bà ơi. À mà nè, ông Long rủ tui lên Sài gòn với ổng một chuyến đó, bà chịu khó bao giàn ở nhà ít bữa nghe bà.
 Bà Năm nghe chồng mình nói vậy, liền trả lời :
  – Phải đó ông cũng nên đi một chuyến cho thoải mái đầu óc đi, tội nghiệp ông tối ngày lo quần quật với ruộng đồng hoài buồn chết ông ơi.
 Nghe bà vợ đồng ý cho mình xả hơi vài hôm, Năm Râu vui mừng ra mặt ông đến sát bên bà rồi choàng qua ôm ghì lấy khuôn mặt bà Năm, ông đặt lên những nụ hôn thật nồng nàng, bà Năm mắc cỡ đỏ mặt và la lên oai oái:
 -Ông già Năm hôm nay làm cái giống gì thấy ớn (dậy), ông làm ( hoảng tiều) con Mén nó thấy nó cười chết luôn bây giờ .
 -Sợ gì bà ơi, giờ này  con Mén nó còn ngoài ruộng chứ đâu đây mà bà sợ….
                              ***
 Lâu lắm rồi Năm Râu mới được ngồi xe hơi, về đến Sài gòn thay vì ghé về nhà ông Long trước, nhưng trên đường đi Năm Râu thấy ông Long ghé tai nói nhỏ gì đó với tài xế, chừng mười phút sau xe ghé vào một quán nhậu ven sông có các nhà chòi bằng tranh tương đối kín đáo.
  Vừa xuống xe ông Long được hai cô gái trẻ măng từ bên trong chòi là nhào ra để dìu ông vào trong chòi, chới với khi thấy các cô gái này sao bạo dạn quá, Năm Râu nhớ ông Nội mình hay dạy câu
 “Nam nữ thọ thọ bất thân”, khi thấy tình cảnh ông Long như vậy khiến Năm Râu ái ngại trong lòng, đang nghĩ ngợi sự việc xảy ra bất ngờ trên Năm Râu bị hai cô gái khác đếm ôm choàng qua vai và buông lời cợt nhả :
  -Anh Hai (dô) đây tụi em chăm sóc phục hồi sức khỏe cho anh từ A tới Z luôn, cam đoan anh Hai không hài lòng không lấy tiền.
 Năm Râu phát hoảng lấy đôi tay gân guốc của mình để gỡ cánh tay của các cô gái kia, lạ thay Năm Râu không thể nào thực hiện được, bởi khi gỡ được tay cô này thì cô còn lại bám thật chặt, cuối cùng Năm Râu thất thủ khi hai cô gái ghị đè Năm Râu ngồi xuống bộ Salon, đối diện bên kia ông Long cũng được hai cô gái dùng khắn lông lau mặt, hình ảnh này giống y như các cô nuôi dạy trẻ chăm sóc cho các em nhỏ học ở các trường Mẫu giáo.
 Đồ ăn thức uống được dọn ra ê hề do hai cô gái bên phía ông Long gọi, lúc này Năm Râu thật sự kinh hoàng vì với ngần ấy thức ăn với sáu người trong cái chòi này không thể nào ăn cho hết, chưa kể bia bọt các cô khui (lóc bóc) không ngừng, uống chừng vài lon bia, khi hơi men bắt đầu ngấm thì Năm Râu không còn e dè như lúc ban đầu, hai cô gái biết bắt đầu “Cá cắn câu” nên một cô nọ ôm Năm Râu cứng ngắc, cô ta ỏng ẹo :
 -Ông xã, ông xã tên gì cho bà xã biết đi.
 -Bà xã kêu Anh Năm nhe, lúc nãy kêu anh Hai là trật lất rồi đó.
 Cô gái lấn tới:
– Bà xã biết rồi, ông xã cho hun một cái.
 Chẳng cần Năm Râu đồng ý, cô ta ghì chặc Năm râu rồi hôn tới tấm khiến Năm Râu ngây ngất trong lòng.
 Cô gái còn lại ra đòn tiếp:
 -Ông xã lo (dợ) lớn không hé, bỏ bê (dợ) nhỏ coi chừng (dợ) nhỏ nghỉ chơi ông xã nhe.
 Năm Râu nghe vậy liền dùng tay quàng ngang eo ếch cô nàng và hôn lên má cô gái những nụ hôn thật dài.
 Bên kia ông Long cũng được hai em chăm sóc nhiệt tình hơn Năm Râu nhiều, vì các cô này biết tỏng tòng tong ông Long là “chủ xị” của buổi tiệc hôm nay, dĩ nhiên các cô sẽ được ông Long “Boa” cho số tiều hậu hĩnh  khi tàn tiệc.
 Hết bốn thùng bia được khui ra uống liên tục, Năm Râu và Ông Long bắt đầu quờ quạng thì các cô nháy mắt nhau đỗ bia chảy đầy dưới sàn nhà ướt lai láng.
 Cô (dợ) lớn của Năm Râu bắt đầu trổ mòi:
 -Ông xã, má của tụi mình đang nằm nhà thương, tội nghiệp má ăn uống thiếu thốn và thiếu tiền thuốc men nữa, (dợ) rầu gần chết đây nè, ông xã cho chút đỉnh cho má mình (dui) nha ông xã.
 Đầu óc lúc này hưng phấn nhưng khó kiểm soát được hành động nên Năm Râu nói ngay:
 – Chuyện nhỏ bà xã, gửi má mình hai triệu nhe cưng .
 Nói xong Năm Râu móc bóp xỉa cho cô nàng bốn tờ năm trăm ngàn mới cáu khiến cô gái mừng như trúng số, cô cầm tiền rồi hôn tùm lum chỗ trên người Năm Râu khiến ông ta nhột nhạt uốn éo thân người trong thật mắc cười.
 Cô (dợ) nhỏ cũng dùng chiêu  khóc bài “con cá sống vì nước” khiến Năm Râu mũi lòng xỉa tiếp ba tờ Năm trăm ngàn cho ả nọ .
 Ông Long ngồi bên kia thấy Năm Râu chơi xộp quá, nên nháy mắt làm ám hiệu để Năm Râu đừng mắc mưu hai “bóng hồng” nọ, nhưng Năm Râu mắt đã mờ lí trí cũng đi chơi đâu mất nên chuyện ra ám hiệu của ông Long coi như “Dã tràng xe cát biển Đông”.
  Chén thù chén tạc một lúc sau Năm Râu “quắc cần câu” và đành “Thuyền chìm tại bến”, báo hại ông Long huy động các cô gái cạo gió sức dầu cho uống nước chanh để cho nhanh chóng tĩnh táo….
                               ***
 Nằm nhà ông Long một đêm, hôm sau Năm Râu tức tốc đón xe đò tốc hành quay về quê nhà, mặc dù ông Long cố giữ lại để còn đi dạo chơi nhiều nơi trong Thành phố.
 Ngồi trên chiếc xe đò trong lòng ngổn ngang vì phần giận mình quá chén để các cô gái lợi dụng moi tiền, phần thì mắc cỡ với tấm chân tình của bà Năm, Năm Râu tự hứa với lòng không bao giờ léo hánh tới những quán nhậu mái chòi tranh trá hình kia lần nào nữa, khi về đến nhà bà Năm ngạc nhiên hỏi:
 – Ủa bộ có chuyện gì sao mới đi hôm qua thì hôm nay trồi đầu về rồi,  bộ hai ông xích mích điều gì hả, còn như không phải vậy chắc là ông nhớ tui phải (hông).
  Năm Râu cười gượng, có xích mích gì đâu bà ơi, nhớ bà thì cũng có, nhưng kỳ thực tui thấy không khỏe trong mình mên tui kiếu (dợ) chồng ông Long tui (dìa) nhà cho an tâm bà ơi …
                                 ***
  -Bà ơi! Lúa khô rang hết rồi kìa , mừng ghê. Ra phụ tui xúc đem vô bồ đi bà.
 – Ủa sao ông hay quá (dậy), lúc nãy tui thấy nó còn (giốt giốt), tui tưởng cầu đến ngày (mơi) phải một nắng nữa chứ, ai dè khô rang rồi, ông hôm nay giỏi thiệt đó đa.
 Nghe bà Năm khen mình ông Năm rất vui mừng, vì ông đã cố công cào tới lui miết trong nắng mới có kết quả như trên, ông thầm nghĩ trong bụng coi như để chuộc lại cái lỗi lầm vừa qua, tuy bà Năm không biết mảy may vụ trên, và ông hứa với lòng :
 -Từ nay tui tởn tới già, đừng đi nước mặn mà Hà ăn chân.
 Vừa xúc lúa vô bao “cà ròn” vừa ngắm mây trời trong xanh trên cao, bất chợt Năm Râu nhìn thấy đôi chim Câu nhà ông bay lượn trở về tổ ấm sau một ngày kiếm ăn nơi xa, lúc này Năm Râu cười thầm bởi ông ta ví mình như cánh chim Câu kia sau một thời gian “Kiếm ăn” cũng đã quay về tổ ấm của mình như đôi chim này.



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 30/Oct/2021 lúc 8:06am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22004
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 05/Nov/2021 lúc 3:13pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22004
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 10/Nov/2021 lúc 12:40pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22004
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 16/Nov/2021 lúc 3:32pm


 Cuồng Ngâm


Ship%20in%20the%20Bottle%20|%20Sea%20and%20ocean,%20Sailing%20ships,%20Ship

 

Cánh buồm thả khắp năm Châu,

Ngược xuôi con nước biết đâu tận cùng.

Lòng biển tiếp với lòng sông,

Bọt trăng vỗ nhịp hư không vô bờ.

Full%20Moon%20Sail%20In%20Orange%20Beach

 

Nhặt khoan du mộng vào Thơ,

Một khoang vô trạo, những ngơ ngẩn sầu.

Nhịp về đâu, phách về đâu?

Lửng buông tơ trúc giang đầu trăng soi.

 Ship%20in%20Moonlight%20Digital%20Art%20by%20Gift%20Factory

 

Gặp nhau là mất nhau rồi!

Điệu luân vũ dứt, Thơ lời dở dang.

Một trăm cái bến sang ngang,

Bến nào mà chẳng lỡ làng chiều hôm!


 

Sai%20Nga%20Đất%20&amp;%20Người:%20Đêm%20Sông%20Thao


Thì thôi ! gối chiếc trăng ôm,

Cuồng ngâm với lớp sóng cồn lao xao!

Con sông Bờ, con sông Thao,

Hai con sông ấy xa bao dặm trường?


 Phân%20tích%20Người%20lái%20đò%20sông%20Đà%20ấn%20tượng%20nhất%20%2819%20mẫu%29


 Chuốc đầy một chén tha phương,

Sầu lên mái tóc điểm sương bơ phờ!

Con sông Thao, con sông Bờ,

Hai con sông ấy bao giờ gặp nhau?

 

100+%20hình%20nền%20hoàng%20hôn%20màu%20tím%20-%20hinhanhsieudep.net

Chưa say, lại đã cạn bầu,

Chưa bình minh, đã tím mầu hoàng hôn.

Sóng du thuyền cũng bồn chồn,

Gió hay tiềng hú gọi hồn đỗ quyên?

 

           Trần Quốc Bảo








Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 16/Nov/2021 lúc 4:00pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22004
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 18/Nov/2021 lúc 8:43am
CÁCH MỘT NGỌN ĐÈO

Những%20cung%20đường%20đèo%20đẹp%20và%20hiểm%20trở%20nhất%20|%20Tạp%20chí%20Kinh%20tế%20và%20Dự%20báo

Chỉ một đoạn đường 20 cây số
mà lê thê, diệu vợi tựa muôn trùng
Núi, rừng, mây, trải từng nỗi nhớ nhung
đan sương, khói thành lối qua Ô Thước!
BCND%2020%20Năm%20Chiến%20Sự:%20Phần%20B%20%28chương%2006-10%29%20|%20GĐMĐVNHTĐ

Bởi chinh chiến và tang thương đất nước
luôn phủ đầy trên Quê Mẹ thân yêu
Là chinh nhân thời gian chẳng được nhiều
cứ nặng trĩu hành trang chờ ngược bắc!



Sáng%20sớm%20lên%20nương%20%28Phạm%20Văn%20Đức%20-%20#BMTQ%29%20|%20Việt%20nam,%20Viết

Cách một ngọn đèo mà xa lơ, xa lắc!
Đỉnh mây vương thầm lặng đợi sương chiều
Từ ngàn xưa lời vọng của tình yêu
thường lạc lối khi vượt đường qua rừng, núi!

1.Tổng%20quan%20về%20Huế%20-%20tvsk21Ha

Em thường trách tôi sao cứ hoài...hứa cuội!
Huế thương ơi! Dẫu xa cách đôi nơi
Em vẫn cùng tôi sánh bước khắp phương trời
Trong tâm tưởng, ngoài địa hình...trên muôn ngã!

Da%20Nang%20beach%20—%20Top%208%20best%20beaches%20in%20Da%20Nang,%20Vietnam%20-%20Living%20+%20Nomads%20–%20%20Travel%20tips,%20Guides,%20News%20&amp;%20Information!

Người ở Sơn Trà mà hồn nơi Bạch Mã (1)(2)
Tôi mơ ngày dừng chân đỉnh Hùng Quan (3)
dang vòng tay nối bọt sóng sông Hàn (4)
với trùng điệp của núi, rừng, mây Thừa Phủ.(5)

Đèo%20Đá%20Đẽo%20-%20Di%20Tích%20Lịch%20Sử%20Đường%20Trường%20Sơn%20Huyền%20Thoại

Chưa gặp nhau nhưng hoa lòng đang kết nụ
Tình trao Em đã qua mấy sơn khê
Huế thương ơi! Lòng tôi nguyện câu thề
Vượt Vân Ải đến Thừa Thiên mừng hạnh ngộ! (6)
HUY VĂN



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 18/Nov/2021 lúc 9:26am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22004
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Nov/2021 lúc 12:10pm

Đi Về Phía Lá Vàng


Mùa thu được xem là mùa lãng mạn và thơ mộng nhất trong năm. Mùa thu cũng là mùa dân cầm máy đi săn ảnh lá vàng nhiều nhất của 365 ngày. Họ tung ra khắp nẻo, và đi về hướng có lá vàng. Những địa danh nổi tiếng có lá thu đẹp là những nơi quyến rũ khách du và các nhiếp ảnh gia nhiều nhất. Chiếc điện thoại thông minh ngày nay là 1 máy ảnh thu nhỏ, tiện dụng cho tất cả mọi người thích chụp ảnh, không những dễ dùng mà còn tự chụp được rất đẹp. Các chuyến bay và khách sạn đặc kín. Các nơi trên Hoa Kỳ bắt đầu mở cửa. Đời sống thơm ngát hương đất trời thiên nhiên và màu sắc của thu hấp dẫn con người mau mau ra khỏi căn nhà tù túng bấy lâu. "Tấp tểnh người đi, tớ cũng đi". Tôi cũng theo chân bạn bè đi chụp cảnh lá vàng khi lá vừa chín tới. Có người chịu đi xa thì bay qua Vermont, New England, hay các tiểu bang tận miền đông. Riêng ở Nam Cali, Bishop là nơi rất nhiều người tìm lá vàng nhắm tới, vì chỉ cần lái xe vài tiếng đường dài. Bạn bè tôi ở các tiểu bang miền đông gọi ơi ới và cho biết lá năm nay rộ lên rất đẹp và có lẽ đẹp nhất trong các năm, có đi thì đi ngaỵ Ôi ! cái tiếng gọi của mùa thu sao mà thắm thiết thế, nhưng năm nay tôi không thể đi xa, nên đành "Ngựa quen đường cũ", trực chỉ Bishop vậy. 


Bishop nổi tiếng vì lá vàng và nhiều hồ đẹp. Khách du có thể ghé thăm hồ Sabrina, South Lake, North Lake và nhiều con suối cùng hồ nho nhỏ chung quanh vùng thung lũng. Đi xa hơn chút, người ta có thể ghé Convict Lake, Twin Lake, June Lake, Mammoth Lake hay Mono Lake đều nổi tiếng là tuyệt đẹp. Dân cầm máy thường nhắm vào các giờ vàng là bình minh hay hoàng hôn thì các hồ là nơi chụp hình các hiện tượng này thật tuyệt vời. Có nước, có hồ là có rừng cây, có lá vàng thay đổi sắc màu từng giây từng phút và mặt nước hồ soi bóng lung linh là cảnh chính mà ai cũng chờ đợi để ghi lại hình ảnh. 

Chúng tôi khởi hành từ 4,5 giờ sáng để cố gắng vượt qua khoảng đường dài 5 tiếng lái xe, nếu không nghỉ. Thức khuya, dậy sớm là cái nghiệp đeo đẳng những con người đã lỡ chọn 'Thú vui hành xác" này vào thân. Trên đường đi chúng tôi say sưa với không khí trong lành, man mát của hương thu và thấy tâm hồn phơi phới bay theo tốc độ xe chạy trên con đường vắng thưa người. Núi rừng càng lúc càng nhiều. Chúng hiện ra với đủ màu sắc làm say đắm lòng người. Có đi và hòa mình vào thiên nhiên, bạn mới thấy dân cầm máy không phải hy sinh mọi thứ vì những tấm ảnh mà thực ra chụp ảnh chỉ là 1 cái cớ. Họ đi, sống, nhìn ngắm, và sờ mó, chạm vào thiên nhiên với tất cả thể xác và tâm hồn của chính họ. 

Khu cắm trại của hồ Sabrina là nơi chúng tôi dừng chân đầu tiên với mắt nhìn kinh ngạc. Trời đất rực rỡ sắc màu, xanh, đỏ, vàng, cam tạo nên  một bức hoạ đẹp vô ngần do bàn tay phóng cọ tài tình của tạo hoá. Mùi gỗ thông trong khí ẩm của cơn mưa sớm, phả đầy không gian hương thơm mộc mạc của núi rừng. Chúng tôi say sưa thở và hít cái trong lành của núi đồi hoang mạc. Và phút khai máy bắt đầu cho những gặt hái, thu lượm thành quả được mùa lá vàng tuyệt vời của thượng đế. Chúng tôi đi tiếp, dừng lại nơi có những con suối, dòng thác trắng xóa trong veo nổi bật trên sắc màu của thu chín. North Lake rồi South Lake và Sabrina Lake đều ghi dấu chân chúng tôi và nhiều nhóm người say sưa gặt hái lá vàng vào khung máy ảnh. Những người đi cắm trại bắt đầu nhóm lửa cho món thịt nướng, tạo vài đốm khói đặc lờ lững bay vào không gian trong vắt. Một người đứng bên gốc bạch đàn vàng lá, buông nhẹ giây câu xuống hồ, ráng tìm một vài con cá ngu ngơ đói bụng cắn mồi. Thanh bình làm sao một nhịp sống thật chậm, xa chốn thị thành. 

Hoàng hôn xuống, chúng tôi đi chụp hoàng hôn rồi về khách sạn trễ ngủ qua đêm, để sáng hôm sau đi chụp bình minh tiếp. Chúng tôi lại dậy sớm từ 4,5 giờ sáng và tiếp tục cuộc hành trình săn ảnh còn đang dở dang. Trời bỗng trở gió và thả mưa đều hạt khắp nơi. Mưa thu rơi nhẹ rồi phả mây đen và sương vào rặng núi trước mặt nơi chúng tôi đứng để ghi hình hồ Convict Lake. Mưa tạnh, vầng trăng thu lững thững chui ra khỏi mây e thẹn khoe màu vàng cam quý phái nhìn xuống trần. Bình minh nhẹ nhàng thả mây trắng vắt ngang rặng núi có màu cam pha đen của đá hoa cương trông tuyệt đẹp. Cuối cùng màu hồng của ban mai ửng lên làm tôi ngây ngất. Tôi có được tấm ảnh Bình Minh Hồng do tạo hoá pha màu và tạo tác. Trên đường về mưa lất phất bay, chúng tôi quyết định ghé hồ Mammoth để chụp thêm vài tấm. Vừa rẽ vào con đường lên núi cao, trời đang mưa hột bỗng đổi thành tuyết. Chúng tôi sững sờ. Những bông tuyết nhẹ bay lả tả trong khoảng không gian trăng trắng làm ngây ngất hồn người. Càng lên cao, tuyết đọng trên khắp các cây thông, tạo nên các hình thù kỳ dị khiến chúng tôi chụp liên tiếp không nghỉ tay. Lên đến hồ Mammoth mà nhìn quanh chỉ thấy trắng xóa một màu, chúng tôi không còn biết hồ nằm ở chỗ nào mà xuống nữa. Vì xe không có dây xích lại sợ bị lún tuyết, nên chúng tôi phải xuống núi và đi về, để kết thúc một chuyến săn ảnh kỳ thú. Về gần đến nhà, hoàng hôn buông xuống với mây hồng rồi đỏ hực, lại rộ lên rực rỡ, như đưa tiễn chúng tôi. Cả nhóm chúng tôi, ai cũng vui và hạnh phúc vì chuyến đi thành công và chụp được nhiều lá vàng như ước muốn.

Trịnh Thanh Thủy

 

Pic%201%20convict%20lake%20sn
Convict Lake

 

Pic%202%20sabrina%20campsite
Sabrina Lake Campsite.

 

Pic%203%20Suối%20của%20North%20Lake
Suối của North Lake

 

Pic%204%20North%20Lake%20sn
North Lake

 

pic%205%20Mono%20lake%20sn
Tufa Mono Lake

 

pic%206%20.%20Hồ%20tại%201%20phía%20khácsn
Một phía khác của Convict Lake

 

PIc%207suoi%20thu%202-sn
Suối của North Lake

 

pic%208%20thu%20vàng%20sn
Một cảnh thu

 

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22004
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Nov/2021 lúc 12:12pm


Đi Về Phía Lá Vàng

Chùm%20ảnh:%20Nước%20Mỹ%20tuyệt%20đẹp%20với%20sắc%20vàng%20của%20rừng%20thu

Mùa thu được xem là mùa lãng mạn và thơ mộng nhất trong năm. Mùa thu cũng là mùa dân cầm máy đi săn ảnh lá vàng nhiều nhất của 365 ngày. Họ tung ra khắp nẻo, và đi về hướng có lá vàng. Những địa danh nổi tiếng có lá thu đẹp là những nơi quyến rũ khách du và các nhiếp ảnh gia nhiều nhất. Chiếc điện thoại thông minh ngày nay là 1 máy ảnh thu nhỏ, tiện dụng cho tất cả mọi người thích chụp ảnh, không những dễ dùng mà còn tự chụp được rất đẹp. Các chuyến bay và khách sạn đặc kín. Các nơi trên Hoa Kỳ bắt đầu mở cửa. Đời sống thơm ngát hương đất trời thiên nhiên và màu sắc của thu hấp dẫn con người mau mau ra khỏi căn nhà tù túng bấy lâu. "Tấp tểnh người đi, tớ cũng đi". Tôi cũng theo chân bạn bè đi chụp cảnh lá vàng khi lá vừa chín tới. Có người chịu đi xa thì bay qua Vermont, New England, hay các tiểu bang tận miền đông. Riêng ở Nam Cali, Bishop là nơi rất nhiều người tìm lá vàng nhắm tới, vì chỉ cần lái xe vài tiếng đường dài. Bạn bè tôi ở các tiểu bang miền đông gọi ơi ới và cho biết lá năm nay rộ lên rất đẹp và có lẽ đẹp nhất trong các năm, có đi thì đi ngaỵ Ôi ! cái tiếng gọi của mùa thu sao mà thắm thiết thế, nhưng năm nay tôi không thể đi xa, nên đành "Ngựa quen đường cũ", trực chỉ Bishop vậy. 


Bishop nổi tiếng vì lá vàng và nhiều hồ đẹp. Khách du có thể ghé thăm hồ Sabrina, South Lake, North Lake và nhiều con suối cùng hồ nho nhỏ chung quanh vùng thung lũng. Đi xa hơn chút, người ta có thể ghé Convict Lake, Twin Lake, June Lake, Mammoth Lake hay Mono Lake đều nổi tiếng là tuyệt đẹp. Dân cầm máy thường nhắm vào các giờ vàng là bình minh hay hoàng hôn thì các hồ là nơi chụp hình các hiện tượng này thật tuyệt vời. Có nước, có hồ là có rừng cây, có lá vàng thay đổi sắc màu từng giây từng phút và mặt nước hồ soi bóng lung linh là cảnh chính mà ai cũng chờ đợi để ghi lại hình ảnh. 

Chúng tôi khởi hành từ 4,5 giờ sáng để cố gắng vượt qua khoảng đường dài 5 tiếng lái xe, nếu không nghỉ. Thức khuya, dậy sớm là cái nghiệp đeo đẳng những con người đã lỡ chọn 'Thú vui hành xác" này vào thân. Trên đường đi chúng tôi say sưa với không khí trong lành, man mát của hương thu và thấy tâm hồn phơi phới bay theo tốc độ xe chạy trên con đường vắng thưa người. Núi rừng càng lúc càng nhiều. Chúng hiện ra với đủ màu sắc làm say đắm lòng người. Có đi và hòa mình vào thiên nhiên, bạn mới thấy dân cầm máy không phải hy sinh mọi thứ vì những tấm ảnh mà thực ra chụp ảnh chỉ là 1 cái cớ. Họ đi, sống, nhìn ngắm, và sờ mó, chạm vào thiên nhiên với tất cả thể xác và tâm hồn của chính họ. 

Khu cắm trại của hồ Sabrina là nơi chúng tôi dừng chân đầu tiên với mắt nhìn kinh ngạc. Trời đất rực rỡ sắc màu, xanh, đỏ, vàng, cam tạo nên  một bức hoạ đẹp vô ngần do bàn tay phóng cọ tài tình của tạo hoá. Mùi gỗ thông trong khí ẩm của cơn mưa sớm, phả đầy không gian hương thơm mộc mạc của núi rừng. Chúng tôi say sưa thở và hít cái trong lành của núi đồi hoang mạc. Và phút khai máy bắt đầu cho những gặt hái, thu lượm thành quả được mùa lá vàng tuyệt vời của thượng đế. Chúng tôi đi tiếp, dừng lại nơi có những con suối, dòng thác trắng xóa trong veo nổi bật trên sắc màu của thu chín. North Lake rồi South Lake và Sabrina Lake đều ghi dấu chân chúng tôi và nhiều nhóm người say sưa gặt hái lá vàng vào khung máy ảnh. Những người đi cắm trại bắt đầu nhóm lửa cho món thịt nướng, tạo vài đốm khói đặc lờ lững bay vào không gian trong vắt. Một người đứng bên gốc bạch đàn vàng lá, buông nhẹ giây câu xuống hồ, ráng tìm một vài con cá ngu ngơ đói bụng cắn mồi. Thanh bình làm sao một nhịp sống thật chậm, xa chốn thị thành. 

Hoàng hôn xuống, chúng tôi đi chụp hoàng hôn rồi về khách sạn trễ ngủ qua đêm, để sáng hôm sau đi chụp bình minh tiếp. Chúng tôi lại dậy sớm từ 4,5 giờ sáng và tiếp tục cuộc hành trình săn ảnh còn đang dở dang. Trời bỗng trở gió và thả mưa đều hạt khắp nơi. Mưa thu rơi nhẹ rồi phả mây đen và sương vào rặng núi trước mặt nơi chúng tôi đứng để ghi hình hồ Convict Lake. Mưa tạnh, vầng trăng thu lững thững chui ra khỏi mây e thẹn khoe màu vàng cam quý phái nhìn xuống trần. Bình minh nhẹ nhàng thả mây trắng vắt ngang rặng núi có màu cam pha đen của đá hoa cương trông tuyệt đẹp. Cuối cùng màu hồng của ban mai ửng lên làm tôi ngây ngất. Tôi có được tấm ảnh Bình Minh Hồng do tạo hoá pha màu và tạo tác. Trên đường về mưa lất phất bay, chúng tôi quyết định ghé hồ Mammoth để chụp thêm vài tấm. Vừa rẽ vào con đường lên núi cao, trời đang mưa hột bỗng đổi thành tuyết. Chúng tôi sững sờ. Những bông tuyết nhẹ bay lả tả trong khoảng không gian trăng trắng làm ngây ngất hồn người. Càng lên cao, tuyết đọng trên khắp các cây thông, tạo nên các hình thù kỳ dị khiến chúng tôi chụp liên tiếp không nghỉ tay. Lên đến hồ Mammoth mà nhìn quanh chỉ thấy trắng xóa một màu, chúng tôi không còn biết hồ nằm ở chỗ nào mà xuống nữa. Vì xe không có dây xích lại sợ bị lún tuyết, nên chúng tôi phải xuống núi và đi về, để kết thúc một chuyến săn ảnh kỳ thú. Về gần đến nhà, hoàng hôn buông xuống với mây hồng rồi đỏ hực, lại rộ lên rực rỡ, như đưa tiễn chúng tôi. Cả nhóm chúng tôi, ai cũng vui và hạnh phúc vì chuyến đi thành công và chụp được nhiều lá vàng như ước muốn.

Trịnh Thanh Thủy

 

Pic%201%20convict%20lake%20sn
Convict Lake

 

Pic%202%20sabrina%20campsite
Sabrina Lake Campsite.

 

Pic%203%20Suối%20của%20North%20Lake
Suối của North Lake

 

Pic%204%20North%20Lake%20sn
North Lake

 

pic%205%20Mono%20lake%20sn
Tufa Mono Lake

 

pic%206%20.%20Hồ%20tại%201%20phía%20khácsn
Một phía khác của Convict Lake

 

PIc%207suoi%20thu%202-sn
Suối của North Lake

 

pic%208%20thu%20vàng%20sn
Một cảnh thu

 

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 152 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.574 seconds.