Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 153 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 15/May/2020 lúc 9:49am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 18/Jun/2020 lúc 2:06pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Jun/2020 lúc 9:53am

Những con hẻm, anh và em


nhung%20con%20hem%20anh%20va%20em
Chàng đi xe vòng qua vòng lại mấy ngõ hẻm và bối rối tự trách mình đã không hỏi Vân cho kỹ để bây giờ phải mất công suy đoán.

 

Hình như Vân nói hẻm nhà Quế Hương nằm gần nhà thờ hay chùa gì đó.

Chàng quẹo vào một con hẻm và vừa đi vừa hỏi thăm nhà cô Quế Hương, tuyệt nhiên không ai biết, chàng liền chìa số nhà ra hỏi thì một người nói số nhà này nằm trong con hẻm xóm chùa.
– Vậy đây là hẻm gì hả bác?
– Hẻm xóm nhà thờ. Hẻm chùa phải đi thêm một khúc nữa. Nhớ đừng đi quá xa là… sang con hẻm khác nữa đó.

Chàng nhìn túi xách trong đó có bịch dâu tây Ðà Lạt tươi ngon. Hy vọng sẽ đến đúng nhà và làm quà cho người đẹp của lòng.
Chàng lại vừa đi vừa hỏi thăm, lần này chàng quẹo vào đúng ngõ chùa, đi qua chùa thì thấy gò mả đá ong vài cái cao thấp như lời Vân kể, thế là chàng vui mừng đã thoát nợ những con hẻm.
Từ đây chàng chỉ việc quẹo trái là vào hẻm nhà Quế Hương, một hẻm ngắn có chừng hơn hai chục căn nhà, lẽ nào chàng tìm không ra.

Muốn chắc ăn chàng hỏi lũ trẻ con đang leo trèo chơi đùa trên gò mả:
– Các em có biết nhà chị Quế Hương trong con hẻm này không?
Vài đứa nhao nhao lên:
– Cái tên lạ hoắc, tụi em không biết chị này.
– Anh đi lộn hẻm rồi, hẻm tụi em không có chị Quế Hương.
Chàng cố kèo nài:
– Các em thử suy nghĩ xem biết đâu chị Quế Hương ở con hẻm nào gần đây chăng?
– Bảo đảm với anh là không.

Trẻ con chạy nhảy chơi đùa khắp xóm cả ngày mà không biết chị Quế Hương hàng xóm của chúng kể cũng lạ. Không lẽ chàng vẫn đi lạc hẻm?
Chàng dắt xe quẹo trái vào con hẻm để dò tìm số nhà xem sao. Số nhà đây rồi, là căn nhà thứ năm ngay trước mặt chàng, nhưng chàng ngại ngùng do dự chưa dám gọi cổng ngay vì lời lũ trẻ đã khẳng định không có chị nào tên Quế Hương trong hẻm này.

Một bà bán hàng lớn tuổi tay bưng thúng vừa đi vừa rao:
– Ai bánh chưng, bánh dày giò không…
Chàng liền hỏi:
– Thưa bác, cho cháu hỏi thăm nhà cô Quế Hương.
Bà già đáp ngay không cần suy nghĩ:
– Quế Hương nào ở đây? Tôi chịu thua…

Chàng lại chìa tấm giấy ghi địa chỉ ra làm bằng chứng:
– Ðây bác, đúng là căn nhà này số 95/3.
– Ối giời, anh lầm to rồi. Nhà này chỉ có con bé Tẹt thôi, tôi là hàng xóm lại bán hàng quà rong xóm này mười mấy năm còn lạ gì nó, nó thường ăn hàng của tôi, khi thì bánh chưng khi thì bánh dày giò.
– Bé…Tẹt?
– Chứ còn gì nữa, mẹ nó gọi yêu thế từ khi còn bé vì… mũi nó tẹt.

Chàng nhớ đến gương mặt xinh Quế Hương, rõ ràng là sóng mũi nàng cao, vậy là địa chỉ này có sự nhầm lẫn chăng??
Ngay lúc ấy một cô gái đi tới, cô là con của bà già:
– Anh ấy hỏi mẹ gì thế?
– Anh ấy tìm nhà cô Quế Hương nào đó.

Cô gái hiểu chuyện, trách mẹ:
– Cô ấy lớn rồi mà mẹ cứ gọi là bé Tẹt. Thật ra trong nhà này có bé Tẹt thuở nhỏ nhưng cô tên là Thoa, chứ không phải Quế Hương mà anh đang tìm kiếm.
Chàng chán nản thất vọng:
– Cả hai tên bé Tẹt hay Thoa đều xa lạ quá. Thôi, cám ơn bác và chị.
Hai mẹ con bà bán hàng kia đi khỏi, chàng còn đứng ngẩn ngơ, tiếc công mình từ sáng đến giờ đi tìm qua mấy con hẻm.

Ngay lúc ấy cánh cổng nhà 95/3 mở toang, cô gái bê thùng rác ra để ngoài sân:
– Anh làm ơn đứng xích ra, chỗ này nhà em để… thùng rác.
Chàng quay lại nhìn cô gái và mừng rỡ kêu lên như sợ nàng biến mất, chìm khuất mất trong những con hẻm rắc rối này:
– Quế Hương, Quế Hương đây rồi….
Nàng ngỡ ngàng nhìn chàng:
– Ơ,… anh đi đâu đây, sao anh biết nhà em?

Chàng phàn nàn:
– Tìm con hẻm nhà em đã khó, tìm được Quế Hương còn khó hơn. Anh sẽ trả lời câu hỏi của em sau. Ðể anh hỏi em trước đã, tại sao đã tên bé Tẹt lại là Thoa mà không là Quế Hương? Vậy tên nào là tên thật của em?
–  Dĩ nhiên là tên Quế Hương vì khi mang thai em, mẹ em ốm nghén thích ngửi mùi  quế nên tên em mới lạc điệu…
Chàng ngơ ngác chẳng hiểu gì:
–  Lạc điệu?
– Vâng, vì tên các anh chị của em đều bắt đầu bằng TH, thế nên bố mẹ đặt em tên Thoa để gọi ở nhà cho vần điệu với tên các anh chị. Còn tên bé Tẹt…
Chàng sốt ruột ngắt lời:
– Anh đã biết lai lịch tên bé Tẹt rồi. Bà bán bánh chưng, bánh dày cho em đã khai với anh lúc nãy.

Nàng hơi vênh mặt chắc là để khoe chiếc mũi cao cao:
– Dù mũi em cao dần theo thời gian khi em lớn lên như bây giờ nè, thế mà hàng xóm cứ quen miệng. Vâng, hàng xóm chỉ biết em với hai tên ấy thôi, tên Quế Hương trong khai sinh ít ai biết đến. Mà anh tìm em…làm gì?

Bây giờ chàng đâm ra lúng túng với túi xách đựng dâu trên tay:
– À…anh…mới đi Ðà Lạt về có mua ít dâu tươi ngon mang… tặng em. Bởi thế anh mới xin Vân địa chỉ nhà em đến đây… gấp kẻo… dâu héo mất.
Cô bé bắc kỳ mới 17 tuổi nhưng thừa hiểu ý đồ anh muốn đến làm quen vì hôm gặp anh ở nhà Vân anh luôn tìm cách chuyện trò với nàng, Quế Hương giả vờ ngây thơ và khách sáo:
– Anh làm em ngại quá chỉ vì mấy quả dâu tây mà đường xa vất vả.

Nàng mời chàng vào nhà, bước qua cánh cổng có giàn hoa giấy đỏ, đi qua khoảng sân loáng thoáng những lá mít khô chắc từ nhà bên cạnh bay sang vì cây mít to cao ló đầu trên bức tường thấp giữa hai nhà.
Chàng và nàng nói chuyện, nghe chàng kể đã đi lộn vào hẻm nhà thờ, Quế Hương cười giải thích:
– Hẻm nhà thờ cũng đến hẻm chùa được mà anh, tại anh là khách lạ nên không biết đường đi.
Chàng vội nắm lấy cơ hội:
– Vậy hôm nào em rảnh đưa… anh đi thăm hết mấy con hẻm xóm em nhé, để lần sau nếu có đi lạc anh còn biết đến nhà em.

Nàng kể cho chàng nghe tên những con hẻm xóm mình. Hẻm “cổng thành” vì đối diện với xưởng Lục quân Công xưởng.
Hẻm “Nhà Thờ” vì gần ngay nhà Cha xứ và dẫn vào nhà thờ. Hẻm “Xóm Chùa” có lối vào cổng chùa, tuy trần tục vây quanh, trẻ con nghịch phá, người lớn thường cãi nhau ỏm tỏi, nhưng ngôi chùa nằm đầu con hẻm vẫn ngày ngày vọng câu kinh tiếng kệ.

Nếu đi về hướng khác thì lại có những con hẻm mang tên khác nhau cũng dẫn vào xóm, hẻm “Mộng Thành” vì có quán cà phê Mộng Thành , hẻm “Bún riêu ” vì hàng bún riêu ngon có tiếng của bà Tư ngự trị nơi đây v..v…
Nhưng dù đi hẻm nào, vào trong trận đồ bát quái ấy cũng vẫn có thể quẹo ngang quẹo dọc, đi tới đi lui, đến nơi mình muốn.
Chàng xuýt xoa:
Nghe em kể anh thấy thương… tất cả những con hẻm xóm em. Ước gì ngày nào anh cũng được đến…
Nàng hóm hỉnh:
– Ðến làm gì? chả lẽ ngày nào anh cũng… có dâu Ðà Lạt tặng em?

Quế Hương là bạn học cùng lớp với Vân.
Hôm sinh nhật Vân, đám bạn Vân đã ngồi cùng bàn với đám bạn anh trai của Vân, cả bàn cùng nói chuyện vui như Tết.
Chàng ngồi đối diện Quế Hương, nói  chuyện với Quế Hương nhiều nhất, khi ra về còn xin địa chỉ, nàng kiêu kiêu từ chối lý do là nhà em trong xóm có nhiều con hẻm anh không thể nào tìm ra đâu.
Thế mà hôm nay chàng đã tìm ra.

Chàng chăm chỉ đến nhà Quế Hương, chỉ vài tháng quen nhau tình cảm hai người đã trở nên thân mật.
Lúc rảnh rỗi nàng dẫn anh lang thang xuyên qua những con hẻm trong xóm, vừa đi vừa nói chuyện và trìu mến kể về những người hàng xóm, cứ làm như anh muốn quen nàng thì phải… quen tất cả hàng xóm của nàng.

Có hẻm dài quanh co, nhà nhô ra thụt vào, có hẻm nhỏ tối sâu hun hút ngại ngùng cả bước chân, có hẻm ngắn dẫn đến những lối rẽ nếu là người lạ sẽ phân vân chẳng biết lối nào đi…
Hai người cùng ăn nhiều món quà hàng rong trong xóm. Anh thân thiện giản dị cùng nàng ngồi hàng bún riêu bà Tư và khen là bún riêu ngon hơn nhiều nơi khác anh đã từng ăn. Con hẻm mang tên “Bún Riêu” cũng không ngoa.

Nàng dẫn anh đi vòng quanh ngôi nhà thờ, chỉ cho chàng biết góc sân kia là nơi dựng hang đá mỗi mùa lễ Giáng Sinh.
Thuở bé nàng đã say mê đứng ngoài hàng rào song sắt cổng nhà thờ nhìn ngắm hang đá ấy mà không biết chán.
Nàng dẫn anh vào thăm chùa lễ Phật và hái hoa Ngọc Lan trồng ngoài sân chùa khi ra về, hương Ngọc Lan thơm tho quấn quýt cả hai người.

Chàng đã quen thuộc nhiều con hẻm trong xóm, nhưng thân nhất vẫn là con hẻm xóm chùa nhà nàng.
Mỗi lần anh đến, lũ trẻ con chơi đùa trên gò mả đá ong đầu hẻm cũng ríu rít chào anh, coi anh như một người thân của xóm.

Một hôm anh đến và hai người cùng đi lang thang trong xóm như mọi lần, nhưng lần đầu tiên anh hỏi nàng về quán cà phê “Mộng Thành” Nàng ngạc nhiên:
– Hôm nay anh thích uống cà phê ở con hẻm xa lơ xa lắc ấy hả?
– Anh thích cái tên “Mộng Thành” của nó. Có phải là những giấc mộng sẽ thành sự thật không em? Thí dụ như mộng thành… đôi.
Nàng chanh chảnh:
– Nhưng… “Anh ơi nếu mộng không thành thì sao?”
– Mặc cho người ta hát hò thế. Chúng mình sẽ khác.

Hai người vào quán cà phê hẻm “Mộng Thành”. Anh buồn buồn báo tin:
– Anh sắp đi du học rồi. Ðây là kế hoạch của cha mẹ và của anh từ trước khi anh quen em. Anh du học tự túc ở Mỹ, bậc trên đại học….
Chàng nắm lấy bàn tay nàng, tha thiết:
– Anh yêu em ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ hôm chúng ta ăn sinh nhật nhà Vân. Sắp phải xa em anh buồn lắm, nhưng cả hai chúng ta còn quá trẻ. Em chờ đợi anh nhé.
Nàng run run cảm xúc:
– Vâng em sẽ đợi anh. Chúc anh học hành thành đạt.
– Anh cũng chúc em sẽ thi đậu đại học ngành nghề mà em yêu thích. Chúng ta sẽ có ngày tái ngộ.

Chàng đi xa, nàng bắt đầu mộng mơ nhớ nhớ thương thương nhưng vẫn không xao lãng chuyện học hành. Ðầu năm ấy nàng thi đậu vào đại học sư phạm.
Hai người vẫn thường xuyên liên lạc nhau qua thư từ và cả hai cùng hứa sẽ học hành thành đạt cho ngày tái ngộ tròn vẹn niềm vui.
Còn vài tháng nữa chàng sẽ trở về và nàng sẽ tốt nghiệp cô giáo.


Bỗng đâu một bà bạn của cha mẹ nàng hí hửng muốn giới thiệu nàng cho một chàng trai mà bà rất ưng ý. Bà xuýt xoa nói với mẹ nàng:
– Tôi mà có con gái thì gả cho anh ta ngay, chẳng dại gì giới thiệu cho ai, đẹp trai học giỏi, gia thế giàu sang.
Mẹ nàng hoan hỉ thủ thỉ với nàng:
– Bé Tẹt đồng ý tìm hiểu đám này con nhé? Anh ta du học ở Mỹ và sẽ trở về nay mai.
Quế Hương kiêu hãnh khoe:
– Con cũng quen một anh đang du học ở Mỹ thua kém gì anh này đâu.
Mẹ nàng sa sầm nét mặt:
–  Có phải là anh chàng từng đến nhà mình mấy lần không? Ðừng thả mồi bắt bóng, cờ đến tay thì phất, đám này bạn mẹ biết rõ gia cảnh, tính nết chàng trai. Con trông đợi gì lời hứa hẹn của một người mới quen và đã đi xa?

Nàng biết nói sao cho mẹ hiểu, tình yêu ấy cho nàng một niềm tin anh sẽ không thể quên nàng, anh sẽ trở về. Quế Hương tìm cách hoãn binh :
– Mẹ thư thả vài tháng nữa để con ra trường xong hãy bàn đến chuyện “ra mắt” người mà bạn mẹ mai mối.
Chàng đã trở về. Những con hẻm nhà nàng lại rộn rã bước chân chàng.
Cha mẹ Quế Hương thấy chàng đứng đắn đẹp trai có ăn học nên đã chấp nhận cho con gái và chàng tìm hiểu nhau thêm trước khi quyết định đi đến hôn nhân.
 Họ vẫn thầm tiếc rẻ khi phải từ chối lời mai mối của bà bạn dù chưa biết mặt mũi anh chàng kia ra sao.

Thiệp cưới đã được phát đi quanh xóm, các nhà hàng xóm bây giờ mới biết con “bé Tẹt” hay “cô Thoa” tên thật là Quế Hương.
Mẹ con bà bánh chưng dày giò bảo nhau:
– Từ giờ trở đi mẹ mất mối bán bánh chưng, bánh dày giò cho bé Tẹt rồi.
– Ấy chết, mẹ đừng gọi “Bé Tẹt” nữa. Từ giờ chúng ta gọi cô ấy là Quế Hương.


Nhận tấm thiệp mời đám cưới. Bà bạn của mẹ nàng đã phát hiện ra một điều kỳ lạ, bà sững sờ nói với mẹ Quế Hương:
– Trời ơi… chàng rể tương lai nhà chị chính là chàng trai mà tôi định giới thiệu đấy. Hoá ra chúng nó đã quen nhau trước.
Mẹ nàng cũng ngạc nhiên và vui mừng:
– Nó có khoe với tôi quen chàng đang du học ở Mỹ. Ai ngờ hai chàng chỉ là một.
– Nghĩa là duyên số nhà chị nhất định phải có chàng rể này rồi. Chúc mừng nhé.

Trong khi đó chàng và Quế Hương cũng phát hiện ra điều kỳ lạ này.
Nàng mở to mắt ngạc nhiên nghe chàng kể. Khi chàng sắp về nước, mẹ chàng đã báo trước là chàng sẽ đi xem mắt một cô gái xinh ngoan nào đó, chàng vâng dạ cho xong.
Chỉ qua lời mai mối của bà bạn thân mà mẹ chàng đã thích mê, tin rằng cô gái ấy vừa xinh đẹp giỏi giang vừa con nhà nề nếp, là mẫu con dâu mẹ chàng mong muốn.
Nàng dí dỏm trêu chọc:
– May quá anh đã không đi xem mặt cô gái ấy mà… bỏ em.…
– Thì ra cô gái ấy là em. Anh đã chọn trước khi mẹ anh chọn. Chúng ta có duyên nợ với nhau sâu đậm quá, đã yêu nhau lại được người quen biết cả đôi bên gia đình chúng ta nhiệt tình đòi mai mối.


Giọng chàng trở nên mơ màng:
– Anh đã đi tìm em trong những con hẻm…
– Em biết anh muốn nói gì rồi. Những con hẻm thật dễ thương, có anh và có em…
– Ðúng thế, và mai sau dù cuộc đời có trở ngại quanh co như những con hẻm rắc rối của xóm em thì chúng mình vẫn không bao giờ lạc mất nhau em nhé…

Nguyễn Thị Thanh Dương
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 30/Jun/2020 lúc 9:06am

CÒN DUYÊN MÌNH SẼ GẶP 



Chụp%20ảnh%20sản%20phẩm%20thời%20trang%20áo%20dài%20-%20Nhiếp%20ảnh%20Quảng%20cáo%20-%20Medium
Hôm đi phỏng vấn công việc, nếu không nhờ Jennifer, có lẽ tôi đã không có được cái job này bởi vì thật ra tôi vốn không đủ kinh nghiệm. May mắn cô leader của nhóm Engineering group bỗng dưng kết tôi và quyết định mướn.
Cô tên Jennifer Phạm. Tụi Mỹ trong hãng gọi tắt là JP.
Được mướn vô đây, tôi chỉ là một chuyên viên điện tử technician hạng xoàng. Ban ngày tôi đi làm, tối lại cắp sách đến trường. Và mặc dù công việc của tôi là đặc cách làm việc với Engineering group, nhưng chị không phải là xếp trực tiếp.
Nhờ vậy mà chúng tôi đã trở thành bạn bè thân thiết, chứ nếu giữa xếp và nhân viên thân nhau lắm cũng hơi kỳ.

Jennifer không nói tuổi, nhưng một lần thổ lộ rằng chị ấy đi du học năm 74, vậy thì so ra phải hơn tôi khoảng 6, hay 7 tuổi gì đó.
Có lẽ vì biết vậy nên JP tự nhiên coi tôi như em, tận tình chỉ bảo và nâng đỡ. Cô ấy ở trong hãng này đã lâu, chức lớn, trong khi tôi chân ướt chân ráo tập tễnh vào nghề vừa học vừa làm.
Nhưng dù cảm tình giữa chúng tôi thuần túy chỉ là bạn hữu, mối quan hệ giữa hai người khác phái dù có đàng hoàng cách mấy cũng không khỏi bị vài đồng nghiệp và đồng hương trong đây bàn tán. Họ nói tôi đang sưu tầm đồ cổ.
Ngay cả Jennifer cũng biết mấy đồng hương trong hãng đang xầm xì, nhưng cô ấy coi như pha, thì tôi có ngại gì?
Tôi đang còn ở nhà với gia đình. Mỗi ngày mẹ tôi vẫn làm cơm cho tôi bới vô hãng ăn trưa. Hôm nào có món đặc biệt tôi lại mời Jennifer cùng ăn vì tôi biết cô độc thân ở một mình và hầu như không nấu nướng gì cả, quanh năm suốt tháng chỉ biết mấy cái tiệm Tầu, hay hamburger của Mỹ. Những món ăn thuần túy Việt Nam như cá kho, canh rau đay, hay thịt ram mặn của mẹ tôi làm, đối với tôi thì bình thường, nhưng với Jennifer là sơn hào hải vị.
Ăn cơm của tôi hoài dĩ nhiên cô cũng phải kiếm cách trả lại, mời tôi đi ăn tiệm. Và như vậy lại càng thêm cơ hội cho quý vị đồng nghiệp bàn ra tán vào thêm, nhưng mặc kệ họ nói gì thì nói, tình thân giữa Jennifer và tôi ngày càng đậm đà.
Một hôm thấy tôi ngồi ăn mà mặt dàu dàu, Jennifer hỏi nguyên do. Tôi trả lời sắp sửa tới ngày đám cưới… con bồ cũ. Cô cười nói bồ cũ đám cưới mà buồn vậy chắc là còn yêu tha thiết? Tôi lầu bầu hết yêu rồi, chỉ tự ái thôi. Cô thắc mắc sao tự ái? Tôi nói kẹt ở chỗ đó. Vì vẫn còn là bạn, nàng ấy mời thì tôi phải dự, nhưng cảm thấy tủi thân vì người ta thì đã có tình khác để xây đắp tương lai trong khi tôi vẫn còn xách xe không chạy rông, một mình tới dự đám cưới của nàng thì quê mặt. Vậy tại sao hồi đó lại nhận lời dự làm chi? Tôi nói có cô em nuôi kết nghĩa, hứa sẽ đi đám cưới với tôi cho đỡ tủi. Vậy sao không đi? Cô hỏi tiếp. Tôi ngao ngán kể, thiệp tôi nhận hai tháng trước, cô ta đã hứa đi cùng. Mới hôm kia em nuôi phone nói là mới cặp thằng bồ mới ghen lắm không cho đi đám cưới với anh Hoàng nữa, nên tôi bị kẹt.
Jennifer nói vậy thì đừng đi. Nhưng tôi đã trả lời sẽ đi, hơn nữa, tôi thật tò mò muốn biết chồng của… bồ mình là ai. Và nhất là tôi cũng muốn cho cô ta biết cô có tình thì tôi cũng có tình, không phải là tôi thua cô đâu nhá.
Jennifer cười như nắc nẻ. Trời ơi là trời! You're so funny. Chưa thấy ai có con sâu tự ái bự bằng you.
Sau khi ngưng cười, cô nghiêm mặt hỏi vậy có muốn cô ấy đi thế cho cô em nuôi đó không? Tôi mừng húm, dĩ nhiên là muốn. Cô hỏi tiếp không sợ đi chung với "đồ cổ" hả. Tôi giật mình, té ra mấy tên trong hãng gọi lén sau lưng cô đều biết hết. "Ai là đồ cổ? " tôi cố chống chế, và tán thêm một câu rất… cải lương "Đồ cổ mà như chị khối thằng sắp hàng nộp đơn. "
Có lẽ vậy. Không chừng tôi lại là thằng sắp hàng thứ nhứt.
Thực tình mà nói, từ khi vô làm và quen biết Jennifer, và cho dù chỉ là bạn hữu, nhưng là đàn ông tôi làm sao tránh được những lúc lén ngắm nghía cô ấy từ mọi góc cạnh, và biết cô ấy đẹp lắm. Tôi chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Jennifer, và cảm thấy hãnh diện, sung sướng như mình đang có một …cái xe đẹp đang được thiên hạ dòm ngó, ganh tỵ. Lý do nào người vừa đẹp vừa giỏi, vừa hiền lành như vậy mà hiện nay vẫn còn cô đơn thì tôi không biết và không cần biết. Mặc dù bao nhiêu chuyện tình cảm lăng nhăng của tôi, tôi đều kể cho Jennifer, nhưng chuyện của cô ấy thì tuyệt không bao giờ được nghe kể.
Với Jennifer, tôi có đầy mặc cảm. Tôi cảm thấy mình thua sút. Bỏ qua sự cách biệt tuổi tác, với tôi không hề là vấn đề, nhưng nhìn lại thì cái gì cô ấy cũng hơn tôi trên mọi phương diện, từ bằng cấp, chức phận, sự chững chạc… Tôi cảm thấy mình đã may mắn được sự thân tình của người bạn quý thì ráng giữ lấy sự trong sáng này là hay hơn cả. Cho nên tôi đã xác định tư tưởng từ đầu là đừng dại dột phiêu lưu để phải…ôm hận.
Nhưng hôm cùng Jennifer thủ màn kịch làm đôi tình nhân hờ đi dự đám cưới, tôi bỗng nghe như tim mình bắt đầu rung động. Tôi biết là Jennifer đẹp, nhưng hoàn toàn không ngờ cô ấy đẹp lộng lẫy đến như vậy, như một minh tinh! Và nếu đó là lý do con tim tôi rung động thì cũng đành nhận mình là con người hiếu sắc.
Hôm đó, tôi sung sướng và hảnh diện biết chắc người đàn bà bên cạnh tôi hôm nay sẽ là một bông hoa rực rỡ nhứt của dạ tiệc.
Khi đi vào nhà hàng, biết tôi không dám tự tiện nên Jennifer tự động nắm tay tôi và đi thật sát như một cặp tình nhân thân thiết làm cô-dâu-bồ-cũ tôi ngạc nhiên. Tôi thích vô cùng, bởi vì tuy chia tay, nhưng mọi tin tức về tôi cô nàng đều biết rõ. Vậy mà hôm nay bỗng dưng ở đâu xuất hiện một giai nhân bên cạnh và tình tứ với tôi đến thế này? Nhất là sau khi cắt bánh, đến phần khiêu vũ. Khi ra nhảy bản slow mùi, cô dâu đang nhảy đầm với chồng mà vẫn chưa hết nỗi nghi ngờ và đang dõi mắt dò xét. Tôi không biết, nhưng Jennifer tinh ý thấy nên quàng hai tay qua cổ ôm sát tôi thật tình tứ và thỏ thẻ vào tai " It's OK".
Jennifer thơm ngát.

Ra về.
Xe dừng lại đầu ngỏ. Từ đây vào apartment của Jennifer phải đi bộ qua một đoạn khá xa. Lúc cầm tay đỡ nàng xuống xe, tôi thản nhiên giữ luôn không buông. Jennifer nhắc
- Nầy, kịch đã hạ màn rồi mà?
Tôi đánh liều trân tráo
- À, đây là…behind the scene.
Nàng lườm tôi, nhưng vẫn để nguyên.
Hai chúng tôi cùng im lặng đi. Trời đã qua sáng sớm của ngày hôm sau. Không khí ban đêm lành lạnh, nhất là Jennifer chỉ mặc đồ dạ hội mong manh. Tôi đưa cái áo vét. Nàng nhận áo tự khoác lên người, xong rồi đưa trả lại bàn tay. Tôi cảm động đến ngây ngất.
Ô hay, tôi nào phải là một thằng con trai mới lớn lần đầu nắm tay một người khác phái đâu. Nhưng đây thực sự lại là lần đầu tôi cảm thấy xao xuyến lạ lùng. Sương khuya lạnh, nhưng bàn tay của Jennifer lại ấm đến nồng nàn. Tôi bỗng cảm thấy những phân tử đàn bà từ cơ thể bên kia đang cuồn cuộn, cuồn cuộn xâm chiếm cơ thể tôi, và những phân tử đàn ông trong tôi cũng đang hừng hực, hừng hực bùng cháy dữ dội để hưởng ứng.
Lúc nãy tôi mong cho quãng đường tới cửa apartment kéo dài để tôi có thể nắm tay nàng thật lâu, nhưng bây giờ tôi lại muốn thật mau tới cửa để tôi có thể theo vào bên trong.
Rồi thì chúng tôi cũng tới nơi, tôi buông tay ra để nàng còn mở khóa.
Cửa vừa hé, Jennifer lách vào bên trong, và như đã biết tôi sẽ làm gì, nàng đưa tay cản lại lắc đầu nói nhỏ
- Không được. Hoàng về đi.
Tôi ngạc nhiên.
Tôi đang nghĩ, và hy vọng, Jennifer sẽ mời tôi vào nhà uống ly nước trước khi ra về.
Nhưng cánh cửa cương quyết khép lại. Tôi không cam lòng ra về nên cứ đứng tần ngần tại chỗ. Mấy lần giơ tay định gõ cửa, rồi lại bỏ xuống vì quả thực tôi không tìm được lý do gì. Jennifer đã giúp tôi hơn cả những gì tôi mong muốn. Kịch đã hạ màn. Diễn viên ai về nhà nấy. Nhưng cái cảm giác tê mê lúc nãy, khi hai chúng tôi tay trong tay vẫn còn làm tôi xốn xang quá.
Đứng ngẩn ngơ một hồi, tôi buồn tình châm điếu thuốc. Khi ánh diêm bùng lên trong bóng đêm, tôi thấy qua một khung kiếng nhỏ, bóng Jennifer dội trên tường. Té ra nãy giờ nàng vẫn đứng đó, ngay sau cánh cửa.
Và dĩ nhiên nàng biết là tôi vẫn còn ngoài này.
Tôi lại hy vọng và kiên nhẫn chờ Jennifer sẽ đổi ý.
Nhưng đó chỉ là niềm hy vọng hão. Tới khi tôi không thấy bóng Jennifer sau cánh cửa nữa. Đèn phòng ngủ bên trong bật sáng. Vậy là nàng cương quyết. Tôi đành lặng lẽ ra về.

Email từ một người bạn đang đi du lịch ở VN gởi về cho tôi khá dài
"Chú Hoàng thân mến,
Hôm nọ anh định mang món tiền vợ chồng em gởi tới giúp mấy trại trẻ em mồ côi như thường lệ. Nhưng lần này, theo anh biết những trại mồ côi bây giờ tương đối cũng được các hội thiện nguyện trong cũng như ngoài nước chiếu cố nhiều nên tình hình đời sống cũng đã được cải tiến rất nhiều. Vì vậy anh chị quyết định dùng món tiền em gởi giúp một nơi khác, cần thiết được giúp đõ hơn. Đó là viện dưỡng lão Hoa Nghiêm ở đây.
Viện dưỡng lão Hoa Nghiêm này là nơi nuôi dưỡng những người già cả không thân nhân, hoặc có thân nhân nhưng nghèo quá không nuôi nổi thì xin vào đây. Tất cả đều miễn phí.
Do một người quen giới thiệu, anh tới thăm chùa và có dịp tiếp xúc với sư cô Từ Tâm. Biết được anh từ Cali về đây, sư cô cho biết hai mươi mấy năm trước sư cô vốn cũng ở Cali. Cô là một trong một số ít việt kiều đã trở về định cư ở VN.
Câu chuyện của sư cô thật là ly kỳ. Càng nghe anh phải tin rằng trên đời này mọi chuyện xảy ra đều do một chữ Duyên mà thôi chú Hoàng ạ. Và những phép nhiệm mầu không phải là không có.
Sư cô nói rằng cuối năm 74, sư cô là một trong những người sinh viên cuối cùng của chế độ VNCH rời Việt Nam sang Mỹ du học theo chương trình học bổng của trường đại học UC Berkeley. Khi biến cố 30 tháng 4 xảy ra, sư cô đương nhiên thành người tỵ nạn như bao nhiêu người Việt di tản khác. Sau khi ra trường, sư cô đi làm kỹ sư cho vài hãng điện ở Cali một thời gian khá lâu. Tính danh của sư cô là Tâm, Phạm thị Băng Tâm.
Cô kỹ sư Băng Tâm đi làm một thời gian thì bị uterus cancer. Cô kịp thời chạy chữa và tưởng là qua khỏi. Nhưng một thời gian sau mầm ung thư còn trong người cô lại tái phát, bác sĩ cho biết chữa trị bằng chemo cũng chỉ kéo dài mạng sống của cô 6 tháng đến một năm mà thôi.
Là một Phật tử có tâm nguyện giúp đời,cô không muốn tốn thêm thời gian đau khổ với những buồi xạ trị để cuối cùng cũng đi vào lòng đất. Nên cô quyết định gom hết tiền bạc dành dụm bấy lâu về VN dựng một tịnh thất nhỏ ở ngoại ô. Cô thỉnh một sư bà đức độ về làm trụ trì. Cô là đệ tử tục gia. Tuy cũng ăn chay niệm phật, nhưng cô sống như môt cư sĩ chứ không xuống tóc thành ni cô. Cô đang mang một tâm nguyện lớn và thiết thực: Dựng một viện dưỡng lão nuôi người già lão nghèo khó mà cô một lần về VN và đã chứng kiến sự khốn khổ nhọc nhằn của lớp người đang bị xã hội bỏ quên này. Vốn đây là một dự án lớn mà cô định sẽ cùng vài bạn đồng tâm thực hiện sau này. Nhưng bây giờ thời gian không còn nhiều nên cô một mình bắt tay vào việc,mua luôn miếng đất bên cạnh tịnh thất để xây viện dưỡng lão. Nhờ món tiền khá lớn dành dụm từ những năm đi làm ở Mỹ, viện dưỡng lão này thành công mau chóng hơn dự định rất nhiều.
Thời gian cứ trôi. Cư sĩ Băng Tâm dùng hết tinh lực của cuộc đời còn lại của mình lo xây dựng, phát triển, điều hành viện dưỡng lão và đồng thời tu tâm học đạo với sư bà đã được gần hai năm. Hai năm qua cô hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, không quan tâm đến cơn bệnh ngặt nghèo và lời chẩn đóan của bác sĩ. Cô toàn tâm toàn lực hết lòng với công việc vì sợ rằng những việc không làm hôm nay, ngày mai sẽ không còn cơ hội nữa… Một hôm nhớ laị sự chẩn đoán năm xưa, cô đi khám lại thì lạ thay, những tế bào ung thư đã không còn. Cô hoàn toàn không bị cái chết đe doạ nữa.
Nhưng khi cô vừa thoát khỏi căn bệnh hiểm nghèo này thì sư bà lại đổ bệnh, và điều lạ lùng là sư bà lại mang chính căn bệnh cũ của cô đệ tử Băng Tâm. Sư bà viên tịch chỉ hai tuần sau khi được chẩn đóan bị ung thư giai đoạn cuối.
Sau khi sư bà mất, cư sĩ Băng Tâm chính thức xuống tóc thành sư cô Từ Tâm, trông coi cả tịnh thất Hoa Nghiêm và viện dưỡng lão cho đến ngày nay. Sư cô Từ Tâm cho biết sau khi thấy sư bà bị chính căn bệnh ung thư của mình, sư cô cho rằng mình vốn phải chết từ lâu rồi, nhưng có lẽ nhờ tấm lòng thành của sư bà đã xin nguyện gánh vác tất cả những nghiệp chướng của cô, để cô còn sống ngỏ hầu có thể tiếp tục công việc từ thiện. Tấm thân này đã không còn là của cô nữa. Cô là người được đặc cách để vượt qua bệnh tật và số mệnh. Cô có một trọng trách được giao phó và nguyện hiến dâng suốt quảng đời."
Kèm theo email là tấm ảnh anh bạn chụp chung với sư cô Từ Tâm.
Jennifer!!!
Nếu không đọc được email trước, có lẽ tôi không thể nhận ra, nhưng bây giờ thì tôi có thể tìm thấy vài đường nét quen thuộc của người tu sĩ trên bức ảnh.
Jennifer Phạm! JP!!!
Té ra có những nỗi niềm sâu kín như vậy mà cô không cho tôi biết, để hai mươi năm nay mỗi khi thỉnh thoảng nhớ lại những ân tình năm xưa mà lòng tôi cứ thắc mắc.
Hôm đó, sau khi phải ra về, tôi đâm giận Jennifer ngang hông. Thứ Hai gặp lại trong hãng tôi dỗi hờn, nhất định không nói chuyện. Jennifer gợi chuyện mấy lần thấy tôi vẫn cứ lầm lì không nói. Vài hôm sau, khi vô làm thấy cái note để trên bàn vỏn vẹn có mấy chữ "Hoàng phải ráng học cho xong nha. Còn duyên mình sẽ gặp lại. JP." Tôi thảng thốt không hiểu chuyện gì xảy ra. Chạy lên office của Jennifer thì mới biết cô đã đưa giấy nghỉ việc được một tuần và hôm qua là ngày cuối cùng.
Chiều đi làm về tôi chạy ngay đến apartment của nàng thì manager ở đó cho biết Jennifer đã dọn đi từ hôm qua. Hắn tử tế mở cửa cho tôi vào bên trong. Phòng ốc trống trơn, nhưng mùi phấn, mùi nước hoa quen thuộc của Jennifer vẫn còn phảng phất quanh đây. Bỗng tôi thấy một thỏi son cũ của Jennifer nằm đơn độc trong góc phòng nên thẩn thờ nhặt lên bỏ vào túi.
Và đó là kỷ vật duy nhất mà tôi còn giữ lại được của Jennifer.
"Còn duyên mình sẽ gặp"
Hai mươi năm nay, đôi khi cuộc đời trải qua những cơn giông tố, tôi vẫn thường một mình đáp chuyến xe về miền quá khứ. Và mỗi lần như vậy, tôi đều tìm thấy một bóng hình, Jennifer. Cô đi đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Có hờn trách gì tôi không?
Bao nhiêu năm qua cũng nhờ có thỏi son mà tôi còn tin rằng, ngày xưa, thuở đó, thực sự có một người tên là Jennifer, đã cho tôi những phút giây xao xuyến dao động của một đêm tình hờ. Nếu không có thỏi son này, không chừng tôi đã nghĩ rằng cô ấy chỉ là một người đã đến với tôi trong một giấc mơ nào đó, để sáng ra hoàn toàn biến mất, không để lại một dấu vết nào.
Ngày mai tôi sẽ lái xe ra biển và ném thỏi son này thật xa để nó theo dòng nước trôi ra đại dương. Không còn lý do gì để giữ kỷ niệm này nữa.
Một gút mắc của cuộc đời vừa được tháo gỡ.
Chưa ra biển mà thấy lòng mênh mông.
Vĩnh biệt Jennifer.


THAI NC


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 30/Jun/2020 lúc 9:10am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 02/Jul/2020 lúc 11:07am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 06/Jul/2020 lúc 1:26pm

DÒNG SÔNG NGÀY ẤY



Tôi choàng mở mắt khi nghe người tài xế xe đò lên tiếng báo hiệu:

- Tới cầu Cần Thơ rồi bà con ơi. Xe sắp đi vào thành phố, bà con chuẩn bị xuống xe.

Tôi nhìn ra khung cửa kính: một chiếc cầu cao, dài và to sừng sững trước mặt. Lâu lắm rồi mới trở về đây tôi ngỡ ngàng trước bao thay đổi. Ngày xưa nơi nầy là bến Bắc Cần Thơ mỗi ngày không biết có bao nhiêu chuyến phà đưa đón khách qua lại. Ngoài kia dòng sông Hậu vẫn rộng mênh mông bát ngát như ngày nào, những cơn sóng xô đuổi nhau từng đợt tạo nên một thứ âm thanh rầm rì quen thuộc. Xa xa thấp thoáng có bóng vài chiếc tàu Hải Quân, tàu buôn, tàu đưa khách ngược xuôi. Lơ lững giữa khung trời bao la từng đàn chim bay lượn dọc ngang, thoải mái an lành. Tôi chợt thấy như đâu đây còn phảng phất những hình bóng quen thuộc. Bao kỷ niệm vui, buồn bỗng cuồn cuộn chảy về, kỷ niệm của một thời mà tôi ngỡ bụi thời gian đã vùi lấp từ lâu…

Một buổi chiều Thứ Bảy mẹ bảo tôi mang cháo gà đến cư xá Lữ Gia cho cậu Hiền vì nghe cậu đang bị bịnh. Tội nghiệp cô bé phải gồng lưng đạp xe mang cả một nồi cháo và cả gỏi gà của mẹ.
Cửa nhà cậu chỉ khép hờ, tôi bước nhẹ vào không dám gây tiếng động mạnh, sợ làm phiền cậu. Điều làm tôi ngạc nhiên là cậu chẳng có vẻ đau ốm gì cả, cậu đang ngồi đánh cờ tướng cùng một anh chàng còn mặc nguyên bộ quân phục bộ binh.Tôi cúi chào hai người, anh chàng kia cũng gật đầu chào lại tôi. Cậu Hiền hỏi:

-Thảo mang gì nặng thế?

- Mẹ bảo cháu mang cháo gà đến cho cậu vì nghe cậu bịnh.

Cậu nói:

- Cậu bớt rồi, mẹ cháu nấu chi cho tốn công vậy?

- Mẹ “cưng” cậu như vậy mà cậu còn cằn nhằn sao?Chưa kể đến công lao của cháu.Cháu phải còng lưng đạp xe mới đến nhà cậu được đó.

Cậu cười xòa:

- Thôi được rồi, cám ơn hai người đàn bà thân yêu nhất của tôi.

Tôi trợn mắt :

- Sao là hai người ? Cháu là con gái mà.

Lúc bấy giờ anh bạn của cậu lên tiếng:

- Đúng đó Hiền ơi! Mầy hết sốt rồi mà còn nói năng lung tung. Người ta là cô gái trẻ thế nầy mà mầy gọi là đàn bà.

Tôi nhìn anh ta tỏ vẻ đồng ý:

- Dạ phải, chú biết nhìn người hơn cậu của cháu đó.

Chàng trai kia mở to mắt nhìn tôi:

- Cô gọi tôi bằng chú sao? Trông tôi già lắm à?

Nghe thế tôi nhìn lại anh ta kỹ hơn, anh chắc trẻ hơn cậu tôi vài tuổi, chẳng hơn tôi bao nhiêu. Cậu Hiền là em trai út của mẹ tôi nên cậu chỉ lớn hơn tôi có 8 tuổi. Năm nay cậu 28 tuổi, tôi được 20, anh chàng nầy có lẽ 25, 26 gì thôi.Trông anh ta cũng khá đẹp trai tuy da hơi ngâm đen nhưng đôi mắt rất đẹp, mũi cao, trán rộng và nụ cười hiền lành không giống như bộ đồ lính anh đang mặc.

_ Cô đang nghĩ gì mà không trả lời tôi.

Tôi cười nhẹ và phân trần:

- Tại vì …là bạn của cậu nên tôi kính trọng chú, gọi như vậy có thất lễ với chú không?

Cậu Hiền lắc đầu:

- Thôi được rồi, cái thằng nầy mầy muốn làm khó cháu tao hả?

Rồi cậu quay sang tôi:

- Cháu đã mang cháo đến thì dọn ra đi, sẵn đây mời Cường ở lại ăn cho vui.

Anh chàng tên Cường hớn hở:

- Ồ! Mình có lộc ăn rồi nhưng không biết người chủ nồi cháo có vui lòng không nhỉ?

- Cậu tôi mời chú rồi mà. Ở đây cậu ấy làm chủ tất cả.

Hai người ăn uống vui vẻ với nhau, họ nói chuyện thật nhiều, gần như là những lời tâm sự.Tôi không muốn nghe nên ra sau nhà dọn dẹp cho cậu. Khi hai người gọi tôi vào và anh chàng kia từ giã ra về thì trời bỗng đổ cơn mưa. Mưa cuối thu giăng giăng trắng xóa cả khung trời, cảnh vật bỗng tiêu đìu, xơ xác. Một chút lành lạnh làm se se da thịt, một chút buồn man mác thoáng qua hồn, không dằn được cảm xúc tôi nhìn ra cửa sổ cất tiếng hát nho nhỏ:

“ Lạnh lùng sương rơi heo may, buồn ngơ ngác bóng chim bay, mây tím giăng sầu đó đây. Ngày đi chiều mang sầu tới, làn sương chiều rơi lã lơi, tiếng mưa rơi đều trên lối…” *

Nghe tiếng tôi hát cả hai người quay lại nhìn. Cậu Hiền cười:

- Ôi! cô bé của tôi bắt đầu mơ mộng vu vơ rồi đây.

Trong khi đó Cường chỉ nhìn tôi, ánh mắt anh ta như muốn nói gì đó nhưng rồi lặng yên. Ngoài trời mưa dần dần bớt hạt và sau cùng tạnh hẵn. Đến lúc tôi cũng phải ra về nên cáo từ cậu. Cậu lo ngại vì sau cơn mưa đường xá trơn trợt, trời cũng vừa tối nguy hiểm cho kẻ đi xe đạp như tôi. Cậu quay sang hỏi Cường:

- Cường, mầy đến đây bằng gì?

- Tao lái xe Jeep mượn của cậu tao. Sao vậy? Có gì không Hiền?

Cậu nhìn tôi rồi nói với Hiền:

- Mầy đưa cháu tao về giùm vì tao chưa được khỏe lắm. Để cô bé đạp xe về xa tao không yên tâm.

Cường sốt sắng:

- Được mà, tao cũng đang có ý đó nhưng sợ cô ấy ngại nên tao không dám lên tiếng đó thôi.

Tôi ngại thật, trời tối lại ngồi chung xe với một chàng trai xa lạ chưa từng quen biết. Cậu Hiền đoán được ý nghĩ của cháu mình nên cười nói:

- Không sao đâu Thảo, thằng Cường nầy coi xí trai vậy chớ tốt bụng và đứng đắn lắm. Nó sẽ đưa cháu về nhà an toàn mà, tin cậu đi.

Cậu nhìn Cường:

- Tao giao cháu tao cho mầy đó.

Cường cao giọng:

- Tao biết nếu không tròn phận sự thì sẽ chết với mầy mà. Mời cô Thảo theo tôi.

Tôi đành lên xe đi về cùng Cường. Cơn mưa đã dứt nhưng trời bỗng lạnh quá, tôi ngồi co ro bên Cường khi anh chăm chú lái xe. Lâu lắm anh mới lên tiếng:

- Cô Thảo còn đi học hay đã đi làm rồi?

- Dạ,Thảo còn đi học.Thảo còn nhỏ mà, mới học năm thứ nhất thôi.

- Khoa nào?

- Dạ, Luật Khoa.

- Cô muốn trở thành Luật Sư à?

- Dạ chưa biết, nhưng Thảo muốn làm cái gì đó giúp ích cho xã hộ. Các anh cũng vậy phải không?

Anh ta chỉ cười nhẹ không nói gì.Thấy đường còn xa nên tôi gợi chuyện:

- Anh tên gì vậy?

- Chẳng phải cô đã biết rồi sao? Tôi tên Cường.

- Trước chữ Cường là chữ gì? Không lẽ chỉ có một chữ Cường thôi sao?

- Đúng vậy, tên tôi chỉ có một chữ Cường thôi.Tôi họ Lê, Lê Cường là tên đầy đủ của tôi. Còn cô? Không lẽ chỉ có một chữ Thảo thôi sao?

Tôi thấy anh hỏi vặn lại mình nên cũng nghiêm giọng:

- Tên đầy đủ của tôi là Nguyễn Như Thảo. Có nghĩa là…tôi chỉ như cọng cỏ thôi anh ạ!

Anh đưa mắt nhìn tôi như tỏ vẻ thương hại, như muốn an ủi tôi điều gì nhưng anh lại im lặng không nói tiếp. Cuối cùng anh ta cũng đưa tôi về đến nhà. Anh thả tôi trước cửa nhà và quay xe chạy mất, chẳng vào nhà hay gửi lời chào mẹ tôi.Tôi uất ức vì tiếc tô cháo gà đã cho anh, anh chẳng biết công lao mẹ tôi nấu và tôi phải phục vụ cho hai người suốt buổi chiều.Tôi thầm nghĩ nếu lần sau gặp lại anh chàng nầy tôi sẽ…trả thù cho xem.

Chiều hôm sau tôi hẹn đi lễ ở nhà thờ Chánh Tòa với Thu Hương, đứa bạn thân của tôi.Thu Hương đang theo học giáo lý với vị linh mục ở đây vì cô muốn trở thành con chiên của Chúa. Sau thánh lễ chúng tôi nắm tay nhau đi về phía tượng đài Đức Mẹ để cầu nguyện. Chiều nay trời đẹp quá, khác hẵn chiều hôm qua gió mưa tầm tả. Mặc dù đã 5 giờ chiều nhưng nắng ấm dịu dàng tràn ngập không gian, bao trùm vạn vật. Lá cuối thu rụng rơi lả tả, mây xám lờ lững bay về cuối trời xa, hương thơm của hoa cúc, hoa huệ trắng ngạt ngào theo cơn gió nhẹ thoảng qua.Tôi cảm thấy lòng thanh thản, bình yên vô cùng.Thu Hương và tôi cùng qùy trước Đức Mẹ thầm cầu xin theo ước nguyện của riêng mình.

Khi tôi đứng lên quay ra phía sau bỗng đụng phải một người, tôi vội vàng xin lỗi:

- Dạ, xin lỗi ông tôi sơ ý…

- Ồ! Cô Thảo. Cô cũng đi lễ ở đây sao?

Thì ra là Cường. Đúng là “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…” tôi mừng thầm vì đang có ý định trả thù anh đây.Tôi giới thiệu Hương với Cường:

- Đây là Thu Hương, bạn của Thảo. Còn đây là chú Cường bạn của cậu Hiền đó Hương.

Cường trợn mắt nhìn tôi có vẻ không bằng lòng:

- Cho tôi xin tiếng “chú” đó đi nghe Thảo.Tôi hơn cô bao nhiêu tuổi mà cô ác với tôi như thế?

Tôi cảm thấy được thỏa mãn nỗi ấm ức ngày hôm qua nên cũng rộng lượng cười, xoa dịu cơn giận của Cường:

- Vậy từ nay trở đi tụi nầy gọi bằng…anh Cường nhé!

- Có thế mới đúng chứ.

Thu Hương nhìn Cường giây phút rồi kề tai tôi nói nhỏ:

- Khá đẹp trai đó Thảo, nếu không phải bồ mầy thì tao…xí phần đó nha!

Tôi đạp nhẹ vào chân Hương:

- Cái con nầy tham lam quá. Không phải mầy định học đạo để sau nầy đám cưới với người yêu của mầy sao?

- Tao từng hy vọng như vậy, nhưng chàng ở mãi phương trời xa nào, vào hiểm ra nguy nên chàng chưa bao giờ đề cập hôn nhân với tao.

Cường lên tiếng:

- Các cô đang bàn bạc chuyện gì thế? Tôi có thể mời hai cô đi ăn tối được không? Sẵn dịp tôi trả lễ cho bữa cháo gà của cô Thảo luôn.

Thì ra tôi trách oan cho anh ta. Cường vẫn nghĩ đến tôi mà tôi lại muốn trả thù anh.Tôi hối hận và nghĩ rằng nếu đi cùng với Hương sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa anh ta là bạn của cậu Hiền thì cũng an tâm nên trả lời:

- Dạ được,Thu Hương đã ở đây từ trưa tới giờ nên nó cũng đói rồi, phải không Hương?

Hương nháy mắt với tôi rồi quay sang Cường:

- Hân hạnh được anh Cường mời, sao tụi tôi dám từ chối chứ!

Cường vui vẻ hẳn lên, khác xa với thái độ lầm lì chiều hôm qua. Anh nói:

- Tôi có người quen mở tiệm ăn. Chúng ta đến đó ủng hộ nó sẵn dịp tôi thăm bạn luôn vì lâu rồi chúng tôi không gặp nhau.Vậy mời hai cô lên xe.

Tôi thấy anh chỉ vào chiếc xe Jeep nhà binh hôm qua nên ngại ngùng:

- Tụi tôi là con gái, đi xe Jeep trong thành phố sợ gặp Quân cảnh chận lại thì…quê lắm.

- Đừng lo, tôi không để các cô bị quê đâu.

- Anh chắc chắn vậy sao? Vậy tụi tôi giao mạng cho anh đó.

Cường đưa hai đứa tôi đến một tiệm ăn khang trang mới mở ngay trên bến Ninh Kiều. Cường không gặp được bạn anh vì chủ tiệm đã đi vắng nhưng mùi thơm từ nhà bếp bay ra khiến chúng tôi an tâm vì biết đây là một tiệm ăn ngon.

Tánh tình Thu Hương lí lắc và dạn dĩ nên cô chọn chỗ ngồi ngay kế bên Cường không ngại ngùng, tôi ngồi đối diện với họ.Trước mặt tôi dòng sông Hậu êm đềm trôi chảy mênh mang về một nơi nào đó. Những đợt sóng nhỏ nhấp nhô dưới ánh nắng chiều lấp lánh như muôn ngàn hạt thủy tinh. Âm thanh rì rào của gió, tiếng sóng vỗ mạn thuyền, tiếng mái chèo khua mặt nước tạo cho tôi một cảm giác xao xuyến, bâng khuâng khó tả. Mắt Cường nhìn ra xa như đang thả hồn vào những âm thanh của dòng sông trổi dậy, mắt anh buồn buồn như mang niềm u ẩn nào đó trong lòng.

Tôi chưa kịp tìm hiểu nỗi lòng của Cường thì Thu Hương bỗng lên tiếng:

- Anh Cường đi lính ở đâu, sao Hương không thấy anh mang cấp bậc gì, lon lá gì cả vậy?

Cường cười:

- Tôi chỉ là lính thôi cô ạ! Binh nhì đó. Hiện tôi đang phục vụ cho Sư Đoàn 7 Bộ Binh và đóng quân ở căn cứ Đồng Tâm thuộc Mỹ Tho.

Tôi hỏi Cường:

- Sao anh quen với cậu Hiền vậy?

- Ngày trước chúng tôi học chung ở Văn Khoa, Saigon. Một dịp tình cờ gặp lại nó ở đây, thật mừng quá. Nó bây giờ làm việc tại Bộ Chỉ Huy Hải Quân Vùng 4, tôi thì lội sình quanh năm.

Thu Hương thắc mắc:

- Anh từng học Văn Khoa, sao lại là binh nhì vậy?

Cường lắc đầu cười cười:

- Tôi cũng không biết nữa.

Hương chưa chịu buông tha Cường, nàng chất vấn tiếp:

- Ở Saigon, nhà anh chỗ nào?

- Nhà tôi ở đường Hiền Vương số…Tôi có ba, có mẹ, có em trai, em gái…Cô có cần hỏi thêm gì nữa không?

Tôi thấy ngượng vì Thu Hương quá sổ sàng và có vẻ bất lịch sự nên bảo Hương:

- Thôi mầy lo ăn mau đi rồi về, trời tối rồi đó.

Ngoài kia màn đêm vừa buông xuống, thành phố đã lên đèn. Xa xa có tiếng súng vọng về, hỏa châu lập lòe trên bầu trời và nơi đó chiến đấu cơ đang thét gào thả bom, nhả khói. Thời buổi chiến tranh dù ở thành phố người dân cũng sống trong hồi hộp, lo lắng cho người thân nên chưa bao giờ được vui trọn vẹn.

Tôi quay sang Cường:

- Nhờ anh đưa chúng tôi về giùm nhé!

Cường đứng dậy nói:

- Vâng, tôi xin đưa hai cô về.

Cường đưa Hương về nhà trước, tôi ở xa hơn nên khi Hương xuống xe rồi tôi vẫn còn ngồi chung xe với Cường thêm một đoạn đường nữa. Cường bỗng đổi thái độ khác hẳn với tôi, anh tỏ ra dịu dàng, tao nhã, lịch sự và rất quan tâm đến tôi. Cường hỏi tôi những câu mà chỉ có người yêu mới quan tâm cho nhau như: “Thảo đi học có xa không? Thảo có thức khuya học bài nhiều không? Thảo có thường dạo phố không? Thảo thích đi với ai? Thảo có biết cuộc đời lính tác chiến như tụi tôi sống thế nào không ….”

Tôi nhìn anh dè dặt không dám nói nhiều. Đến nhà tôi Cường cho tôi xuống còn ân cần dặn:

- Thảo cho anh gửi lời chào Bác nhé!

Ô hay!Từ lúc nào mà anh ta xưng anh với tôi và gọi mẹ tôi bằng “bác” thế? Chẳng phải anh ta là bạn của cậu tôi sao? Thật khó hiểu.

Hôm sau Cường đứng ngay trước cổng trường tôi và gọi lớn “ Như Thảo” khi nhìn thấy tôi ra. Anh đã tỏ thái độ thích tôi rõ rệt lẽ nào tôi không nhìn ra? Thật tình đêm qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều về những gì anh nói với tôi, tôi cũng lờ mờ nhận thấy tình cảm của anh dành cho tôi.Tôi chưa biết tính sau, chưa quyết định được điều gì nhưng tôi bị thụ động bởi sự sắp xếp của anh. Lời anh như có ma lực nào đó khiến tôi riu ríu nghe theo tất cả. Anh bảo tôi theo anh tới một quán nước gần đó, tôi cũng nghe, anh mở bóp lấy tấm ảnh đưa tôi, tôi cũng giữ lấy, anh ghi địa chỉ KBC của anh cho tôi và bảo tôi viết thư cho anh khi anh ra đi…Những gì anh nói, tôi không nhớ hết, không nhớ nổi nhưng tôi nhớ đó là những câu nói êm ái, dịu dàng, thiết tha, lưu luyến.Thế là ngẫu nhiên tôi trở thành bạn gái của anh, thật bất ngờ nhưng cũng ngọt ngào, êm ái và đẹp như một bài thơ tình diễm tuyệt.

Sự thân mật giữa tôi và Cường kéo dài gần một tuần, ngày nào Cường cũng đón tôi, đưa tôi đi chơi, đi uống nước, đi quán cà phê nghe nhạc…tình cảm sơ giao đã biến thành tình yêu tự lúc nào rồi. Chúng tôi cùng xây mộng đẹp, cùng vun đắp tương lai, cùng đợi chờ một ngày tươi sáng.

Một buổi sángThu Hương gặp tôi hớt hãi nói:

- Thảo ơi, mầy biết gì không? Tối hôm qua tao với người anh họ vào Câu Lạc Bộ Sĩ Quan nghe nhạc, tình cờ tao thấy ông Cường đi với một cô mặc áo đầm hồng rất đẹp. Ổng mặc đồ lính và mang lon trung úy, vậy mà ổng dám nói mình là binh nhì.Thảo à, mầy nên tránh xa con người giả dối đó đi, nguy hiểm lắm.Tao thấy hai người họ rất thân mật, không chừng là vợ ổng đó.

Những lời nói của Hương làm tôi hoa mắt, cay xé tâm cang, tim muốn ngừng đập, ngực không muốn thở nhưng tôi cố trấn tỉnh bảo Hương:

- Thôi mặc kệ người ta, mầy quan tâm đến họ làm gì!

Nói xong tôi bỏ đi ngay vì sợ Hương nhận ra nét đau khổ, tuyệt vọng của tôi. Hương học khác lớp với tôi nên cô không biết rằng Cường đã đưa đón tôi nhiều lần và tình cảm chúng tôi đang bắt đầu tha thiết. Những lời của Hương như sét đánh ngang tai tôi, tôi chới với, tôi ngỡ ngàng, tan nát cõi lòng. Lần đầu, tim tôi mở ngõ đón nhận Cường một cách ngây thơ, hồn nhiên không phòng bị gì cả, thế mà…Tôi bỏ ngay lớp học về nhà lăn ra khóc. Khóc cho sự dại dột, ngu ngơ của mình, tôi oán giận Cường không nghĩ tình bè bạn với cậu Hiền, đành tâm dối gạt tôi. Đúng ra hôm nay Cường hẹn gặp tôi lần cuối trước khi anh trở về đơn vị. Anh nói sẽ dành cho tôi một điều bất ngờ mà có lẽ tôi chưa bao giờ nghĩ tới.Tôi thấy không cần tìm hiểu gì nữa, rõ ràng anh đã lừa gạt tình cảm của tôi, cho dù cô gái kia là ai, là người yêu hay là vợ của anh cũng đều làm con tim tôi rỉ máu. Không, tôi không gặp anh nữa, cay đắng, phủ phàng nầy là một bài học quý giá cho tôi nhớ suốt đời.

Sau hai ngày tái tê ngao ngán tình đời, tôi tìm đến cậu Hiền than phiền và trách móc cậu chơi với một người bạn không tốt. Sau khi nghe tôi kể lại những gì Thu Hương nói, cậu hỏi tôi:

- Có phải cô gái đi với Cường rất xinh, có mái tóc ngắn kiểu Sylvie Vartan không?

- Dạ, nghe Thu Hương tả thì…hình như vậy đó.

Cậu Hiền cười lớn và vỗ đầu tôi:

- Cháu hiểu lầm rồi Thảo ơi! Cô bé ấy là em họ của Cường đó. Ba cô ta làm trong Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 4, sĩ quan cao cấp đấy, cũng là cậu ruột của Cường. Về đây nó chỉ ở nhà đó thôi. Anh em nó thân thiện và thường đi chơi chung với nhau lắm.

- Thật vậy sao cậu?

- Đúng vậy, sao thế? Thảo thắc mắc điều gì? Hay là…Thảo thích Cường rồi?

Tôi chối ngay:

- Dạ đâu có, cháu chỉ hỏi cho biết thôi.

Cậu nhìn tôi tỏ vẻ nghi ngờ nhưng tôi chỉ cười. Trong lòng tôi rất vui vì Cường không lừa dối tôi.Từ giã cậu ra về mà hồn tôi như đang bay thênh thang giữa một vườn đầy hoa hồng thơm ngát.
Tôi muốn viết thư xin lỗi Cường nhưng chẳng biết nói sao.Tôi không muốn đem Thu Hương vào cuộc nên nhẫn nhịn chờ đợi phản ứng của anh.Tôi chờ đợi thư anh gửi về nếu anh thật dạ yêu tôi.
Rồi đúng hai tuần sau tôi nhận thư Cường. Anh trách tôi đã lỗi hẹn ngày anh ra đi, anh muốn hiểu nguyên nào, hay tôi đã hối hận khi chấp nhận anh.Trong thư anh mong tôi giải thích lý do tránh mặt anh và vì sao không viết thư cho anh.Cuối thư anh nói vẫn yêu tôi và nếu tôi còn yêu anh thì hãy trả lời gấp cho anh yên lòng. Tôi sung sướng vì biết anh không lừa dối mình nên viết thư hồi âm ngay.

Thế là chúng tôi đã hiểu nhau, thông cảm nhau và tin tưởng nhau tuyệt đối. Những cánh thư xanh qua, lại là những lời âu yếm, thiết tha nồng ấm. Anh hẹn mùa thu sang năm sẽ đưa ba mẹ xuống xin hỏi cưới tôi. Tình yêu chúng tôi như vầng trăng sáng đêm rằm, không gợn chút mây đen. Ngày ngày ôm sách đến trường mà hồn tôi gửi theo người ngoài chân mây đầu gió. Tôi thương làm sao đời lính gian lao nguy hiểm, gió núi mưa rừng, tiền đồn xa vắng hay biên giới đìu hiu, họ vẫn miệt mài chiến đấu vì dân, vì nước. Ôi! Cao đẹp làm sao! Đáng quý làm sao! Tình tôi đối với Cường càng mặn nồng thiết tha trìu mến hơn mỗi khi nhìn hỏa châu sáng rực trên bầu trời, nhìn những đoàn công- voa nối tiếp ra đi, nhìn từng loạt phi cơ rời phi đạo lao vào chiến trận…

Tôi thường đến giáo đường sau giờ học, quỳ dưới chân Chúa cầu xin cho chàng bình yên, cho những người đi vì sông núi được an lành nơi sa trường máu lửa. Những lá thư từ KBC vẫn liên tục bay về đem nguồn vui sống cho tôi…Nhưng một hôm đất trời rung chuyển, vũ trụ cuồng quay khi cậu Hiền báo tin rằng Cường đã đền xong nợ nước. Cậu Hiền nói:

- Ngày hôm qua có một người bạn cậu ở Mỹ Tho, cũng là bạn của Cường gọi báo tin cho cậu rằng Cường vừa tử thương tại Cái Bè, Cai Lậy. Một người lính của Sư Đoàn 7 đã nói rõ ràng với nó là trung úy Cường đã tử trận rồi.

Tôi không dằn được thương tâm xúc động khi nghe tin đó, tôi nắm chặt tay cậu Hiền muốn ngất xỉu.Tim tôi tan nát tơi bời, hồn tôi dật dờ ngây dại. Còn nỗi đớn đau nào hơn khi người mình yêu mến, người mình đặt bao ước mơ hy vọng bỗng chốc xa rời, bỗng dưng bỏ đi vĩnh viễn?

Nước mắt nào rớt rơi lả chả, bờ môi nào nghe mặn đắng vị tình yêu? Cường ơi, anh nỡ quên em sao? Quên lời ước hẹn có một ngày chung bóng chung đôi? Em sẽ sống làm sao với những ngày tháng cô đơn còn lại? Cường ơi, ngày trước mình quen nhau vào một ngày mưa thu buồn hiu hắt, bây giờ trời cũng vào thu rồi mà hoàn cảnh đã đổi thay.Tạo hóa khéo trêu chọc chúng ta, nhưng em vẫn nhớ hoài chiều mưa ấy, một chiều mưa còn mãi trong em:

“…Màu chiều gieo thương với nhớ. Buồn se sắt nhớ thu xưa, tôi biết anh chiều gió mưa.
Người đi về đâu ngàn lối, màu hoa chiều thu úa phai. Xót xa cho lòng tê tái…
Cách xa vì đâu, dù bao lần lá hoa phai màu…”

Còn dòng sông Hậu anh hằng yêu mến, dòng sông quê ngoại của anh, dòng sông nơi có bóng hình người con gái anh yêu, dòng sông đó vẫn chảy êm đềm muôn thuở nhưng anh đã xa rồi, đã bỏ ra đi mãi mãi.

Chờ cho tôi qua những giây phút đau thương tuyệt vọng, cậu Hiền vuốt tóc tôi nói:

- Cuối tuần nầy cậu sẽ dẫn cháu lên Saigon thăm nó. Cậu biết nhà Cường, cháu đừng quá đau buồn. Những người lính như tụi cậu chuyện sống chết bất ngờ là điều không thể tránh khỏi Thảo ơi!

- Dạ, cháu cám ơn cậu nhiều.

Còn đến ba ngày nữa mới cuối tuần, thời gian chờ đợi nầy với tôi sao dài như hàng thế kỷ.Từng giây từng phút nhớ thương chàng: nụ cười ấm áp, những lời hứa hẹn, những cử chỉ âu yếm dịu dàng, những lời thiết tha bên ly cà phê ngọt đắng, hay những lúc cùng ngồi bên bờ sông nhìn con nước chảy về xuôi. Anh kể cho em nghe tâm sự của một dòng sông, anh nhân cách hóa dòng sông như một người con gái chung tình, dù xuôi ngược bôn ba nơi đâu rồi cũng quay về chốn cũ. ..Tất cả còn lồng lộng trong ký ức của em mà anh đâu rồi, anh đã buông xuôi tất cả.
Cuối tuần đó cậu Hiền dẫn tôi lên Saigon nhưng chỉ có cậu đến nhà Cường hỏi thăm tin tức, còn tôi ở nhà dì tôi. Khi cậu Hiền trở về cậu cười hô hố từ ngoài cổng. Cậu nói lớn:

- Có tin vui Thảo ơi, thằng Cường chưa chết đâu.

Tôi vội vã chạy ra kéo cậu vào nhà:

- Cậu nói gì vậy? Cường…chưa chết…là sao?

Cậu ngồi xuống và kể:

- Cậu tìm đến nhà Cường định hỏi xem nó được yên nghỉ nơi đâu để mình đi viếng mộ nó.Thấy gia đình quây quần vui vẻ, cậu rất ngạc nhiên nên không dám nói gì. Cậu thử hỏi dò bà cụ:

- Cường lúc nầy ra sao rồi bác?

Cụ cười nói:

- Cháu mới báo tin về là cháu được lên lon đại úy đấy.

- Bao lâu rồi bác?

Cụ trả lời không cần suy nghĩ:

- Mới hai ngày trước đây thôi. Nó còn nhắn về là sẽ nhờ ba mẹ chuẩn bị đi hỏi vợ cho nó nữa đó. Chắc hắn chọn được cô nào vừa ý rồi .

Cậu Hiền kể tiếp:

Cậu quay sang cô em gái của Cường và nói nhỏ:

- Anh có nghe một anh trung úy ở Sư Đoàn 7 mới tử thương có tên Cường nên anh lo quá.

Cô em gái cười rất tươi:

- Dạ, hôm đó gia đình em cũng nghe như vậy nên đã nhờ người tìm cách liên lạc với đơn vị ảnh mới biết đó chỉ là trùng tên thôi. Anh kia là Trung Úy Trần Lê Cường, khác tiểu đoàn với anh Cường em. Sư Đoàn 7 Bộ Binh có rất nhiều lính, trùng tên cũng là lẽ thường mà anh.

Cậu Hiền ngừng kể, cậu kết luận:

- Nói tóm lại là thằng Cường chưa chết, nó còn sống nhăn răng và còn đòi đi hỏi vợ nữa. Không biết ai đó có vui không nhỉ?

Chỉ có tôi hiểu lời cậu thôi. Tôi cũng chẳng ngượng ngùng gì, trái lại tôi mừng vui khôn xiết vì thấy như mình vừa qua khỏi một giấc chiêm bao hãi hùng, quái ác. Cường còn sống và anh giữ lời hứa sẽ đến nhà xin cưới tôi. Ôi! Còn hạnh phúc nào hơn Cường ơi! Em sẽ chờ anh, sẽ đợi anh bên dòng sông Hậu, nơi chúng mình từng hò hẹn, nơi đã chứng kiến cuộc tình tuy vội vã nhưng chân thành tha thiết, thủy chung của chàng trai Võ Bị hiên ngang và cô gái Tây Đô hiền hòa, bình dị.

Cuối mùa thu năm ấy Cường đưa gia đình mang sính lễ cưới tôi. Một thứ hạnh phúc như trong mơ mà tôi hằng mong mỏi.Trong tình yêu của chàng tôi thấy mình là nàng công chúa được tái sinh. Có những chiều qùy bên nhau trong giáo đường cầu nguyện, những đêm trời trở lạnh anh kể tôi nghe chuyện buồn chinh chiến, chuyện ước mơ của những người trai thế hệ. Rồi giông bão thật sự đã đến với tôi khi chàng khăn gói vào tù Cộng Sản…
* * *
Mấy mươi năm rồi xa cách quê hương, tôi nhớ làm sao dòng Hậu Giang, dòng sông thân thiết mến yêu của chúng tôi ngày nào. Cường cũng nhớ và thường nhắc về kỷ niệm nơi đó nhưng anh không thích trở về. Ở tuổi hoàng hôn ai cũng muốn tìm về dĩ vãng xa xưa để sống lại những ngày tháng mộng mơ của thuở đôi mươi.

Tôi về đây vì muốn tìm lại dư hương ngày cũ. Dòng sông còn đây, bến nước xưa còn đó, những chuyến tàu xuôi ngược trên sông, tiếng gió rì rào, tiếng sóng vỗ mạn thuyền, tiếng mái chèo khua nước…Tất cả vẫn ngọt ngào như trong kỷ niệm nhưng những người thân, người xưa đã vắng bóng. Cha mẹ tôi đâu? Bạn bè tôi đâu? Thành phố nầy đã đổi thay, mái trường xưa đã đổi thay, những con đường cũ cũng đổi thay…Mọi thứ đã không còn như ngày xưa nữa.

Chỉ có dòng sông Hậu muôn đời vẫn thế, muôn đời không thay đổi, vẫn dạt dào vỗ sóng, vẫn êm đềm trôi chảy mênh mang, vẫn chờ đợi kẻ ra đi ngày đó quay về…

Vi Vân.
*Thu Ca – Phạm Mạnh Cương.

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 24/Jul/2020 lúc 12:04pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Aug/2020 lúc 4:07pm

Duyên Không Số


Love%20picturex:%20cute,%20couple,%20girl,%20boy,%20play,%20guitar%20|%20Playing%20...

Ngày đó tôi vượt biên đến trại tỵ nạn ở Thái Lan, và quen Thúy.

Thúy bằng tuổi tôi, đẹp và hát hay lắm. Tôi thì biết đàn guitar. Hai chúng tôi cùng làm chung trong ban thư viện trại, gặp gở hằng ngày. Hạp nhau như vậy đó, nhưng thời gian gần gủi còn ít ỏi nên chỉ mới mến nhau như hai ngưòi bạn.

Thúy đến trại trước khá lâu, nên quen nhau chỉ được ba tháng ngắn ngủi, gia đình nàng có giấy lên đường định cư tại Mỹ. Đêm trước ngày Thúy rời trại lên đường trúng vào dịp trăng tròn Trung Thu nên Ban chấp hành trại có tổ chức một buổi văn nghệ gọi là vừa mừng Trung Thu, vừa tiễn chân những người may mắn sắp được qua Mỹ xây dựng lại tương lai.

Buổi văn nghệ, Thúy nhận lời hát giúp vui môt bản. Nàng yêu cầu tôi đệm đàn guitar cho nàng một lần cuối để ghi lại một kỷ niệm chung cho hai đứa.

Đêm đó, hai chúng tôi được giới thiệu là “Lê Uyên và Phương của Thái Lan”. Thúy hát thật xuất thần, và tôi tuy lần đầu trình diễn trước đám đông nhưng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Nói nào ngay, chỉ có một cái Micro nhỏ xíu cho ca sĩ nên khán giả chỉ nghe và ngắm “Lê Uyên” Thúy nức nở với bản nhạc “Ngăn Cách” chứ đâu ai thèm để ý tới “Phương” ThaiNC khép nép đứng sau lưng ôm đàn mà làm gì. Nói thiệt, nhiều khi tôi còn không nghe được tiếng đàn của mình nữa là khán giả.

Sau khi bản nhạc chấm dứt trong tiếng vổ tay vang dội với những tiếng “Bis!” “Bis!...”. Có tên còn nêu đích danh bản ruột của Thúy ra yêu cầu “Huyền Thoại Người Con Gái … đi Thúy ơi”. Tiếng hoan hô và yêu cầu rầm rộ làm Thúy cao hứng quay lại nói với tôi “Huyền Thoại Người Con Gái nghe Thái”

Vậy mà tôi đành lòng nói “Không” với Thúy thật phủ phàng, và không để cho Thúy kịp hỏi tại sao, tôi bước một mạch xuống sân khấu làm Thúy cũng ngỡ ngàng. Thúy có thể hát không cần đàn, nhưng có lẽ cũng mất hứng nên bước xuống theo không hát thêm một bài nào nữa.

Sáng sớm hôm sau tôi muốn gặp Thúy để nói vài lời giải thích, nhưng lúc này mọi người đều bận rộn tiễn đưa nhau. Thúy cũng vậy, nên hai chúng tôi không có một phút nào nói chuyện riêng với nhau được.

Xe đã bắt đầu lăn bánh rời cổng trại mà tôi vẫn chưa nói được lời nào. Thúy ngồi ngay cửa sổ nhìn xuống xe thấy tôi đứng, nàng vẩy tay chào không nói một lời, mặt buồn rười rượi. Không biết Thúy buồn vì giận tôi việc tối qua, hay buồn vì đang từ giả người bạn một thời khốn khó bên nhau, và tương lai không biết khi nào sẽ gặp lại.

Chúng tôi mất liên lạc từ đó đến ba mươi mấy năm đăng đẳng.Thúy đã là …bà ngoại của hai đưá cháu xinh xắn. Không hiểu sao chúng tôi vẫn còn nhận ra nhau dù trên đầu nữa muối nữa tiêu.

Hàn huyên thăm hỏi một hồi, bắt đầu nhắc đến đêm văn nghệ năm xưa đó. Nỗi niềm tâm sự chất chứa bao nhiêu năm của tôi bây giờ mới được giải bày.

Ngày đó, tôi chưa kịp nói cho Thúy biết rằng, tay đàn guitar của tôi còn non yếu lắm. Tôi chỉ mới biết đàn sơ sơ vài bản nhạc tủ và một vài điệu slow hay Boléro ruột là còn vỏ vẻ chút đỉnh, còn ngoài ra là tôi ấm ớ ngay. Đại khái với những thằng không biết đàn thì tôi là thằng chột làm vua mà thôi. Lúc đó, người biết đàn thực sự và đầy đủ căn bản nhạc lý là anh Dũng. Anh Dũng hơn tụi tôi khoảng 6, 7 tuổi, là trưởng ban thư viện kiêm trưởng ca đoàn nhà thờ của trại. Anh là anh cả của bọn tôi. Nghe nói anh có hôn thê vượt biên trước và đang chờ anh ở Mỹ.

Anh Dũng thương và coi tụi tôi như em. Những khi ngồi hát hò văn nghệ bỏ túi với nhau, những bài căn bản dễ dàng, anh Dũng biết tôi có thể đệm được thì anh để cho tôi chơi. Còn những bài nhanh và khó thì anh ấy đỡ hết. Trông bề ngoài thì có vẻ như tôi và anh ấy chia nhau đàn, chứ đâu biết anh ấy là sư phụ, và tôi chỉ đáng làm học trò. Cả Thúy cũng không nhận ra điều này. Nàng thấy rằng mỗi lần họp mặt ca hát, bản nào nàng ca cũng có người đàn theo, lúc thì tôi, lúc thì anh Dũng, Cho nên, bản nhạc “Ngăn Cách” chơi theo điệu Boston chậm, và tôi có chuẩn bị trước nên có thể đệm theo dễ dàng, chứ còn bản “Huyền thoại người con gái” này thuộc loại kích động và nhanh, tôi lại chưa chuẩn bị. Bể dĩa là cái chắc!

Nhưng khi đó tôi không đủ can đảm thú nhận mình không biết. Chỉ nói một chữ “không” trơ trụi vậy bảo sao Thúy không trách và buồn cho được?

Tôi biết, nhưng thà để cho Thúy trách rồi sẽ giải thích sau chứ không dám gồng mình đàn cho nàng hát.

Câu chuyện là như vậy đó Thời gian qua thỉnh thoảng ngồi nhớ lại những lỗi lầm thời trai trẻ, tôi vừa tức cười vừa bứt rứt vì chuyện này.

Nghe tôi trút bầu tâm sự xong, Thúy cười an ủi.

-Thôi Thái quên chuyện đó đi. Thúy biết lâu rồi. Thông cảm, thông cảm.

Tôi ngạc nhiên

- Sao Thúy biết?

Nàng hỏi lại:

- Biết ông xã Thúy là ai không?

- Ai?

- Anh Dũng chứ ai. Anh ấy nói cho Thúy biết chuyện của Thái từ lâu rồi.

Tôi ngạc nhiên quá! Tại sao anh Dũng lại thành chồng của Thúy được nhỉ? Không phải là ngày đó anh ấy đã có hôn thê chờ ở Mỹ hay sao?

- Duyên số hết Thái ơi.

Thúy kể

… Không ai ngờ được anh Dũng và Thúy cùng về định cư một tiểu bang, chung thành phố, rồi lại vô đại học chung trường nữa chứ. Lúc đó khi anh Dũng qua tới nơi thì hôn thê cũ của anh không chờ đợi được, đã ôm cầm sang thuyền khác. Tụi này gặp. Anh ấy thương Thúy, Thúy cũng thương ảnh, rồi…cưới nhau. Vậy mà đã 27, 28 năm. Bây giờ tụi này làm ông ngoại bà ngoại rồi đó nghen.

Ôi! duyên số! duyên số!

Họ đúng là duyên số.

Còn tôi, tôi là …duyên không số!

./.

ThaiNC

Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 13/Aug/2020 lúc 4:09pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 17/Aug/2020 lúc 3:30pm

Cái Chai đựng dầu hôi


    
Mơ%20thấy%20đèn%20dầu%20nên%20đánh%20con%20số%20đề%20nào


  Mùa dịch bịnh đang lan truyền ra nhiều nơi, vì vậy các chỗ vui chơi giải trí đông người đều ngưng hoạt động, có những người vì công ăn việc làm thì bắt buộc họ phải ra đường để mưu sinh, trên gương mặt ai cũng có cái khẩu trang để phòng bệnh. 
                       ***
  Ở nhà riết quanh đi quẩn lại cũng chán, chiều qua tui thả bộ trên con đường quen thuộc trong xóm, định đi tới đi lui cho giãn gân cốt, nào dè tui lại gặp thằng Lạc Lớn bạn tui một lần nữa, sở dĩ tui nói ( Nào dè) là tại tui tưởng nó đã về lại La Ngà, không ngờ nó còn nấn ná nhà của bác Tư Chuông ba của nó nơi xóm cũ, để rồi cuối tuần nó mới ra bến xe đò về lại trên đó.

  Tui tấp vô nhà nơi thằng Lạc Lớn đang ngồi nghe mấy bản nhạc Bolero thời xưa, giọng hát của ca Sỹ Duy Khánh đang cất lên trong bài Qua Cơn Mê nghe thiệt đã, vì âm giai của những bản nhạc điệu bolero nó ăn sâu vô tiềm thức của lứa tuổi đám tụi tui ngày xưa, có thể nói "Nó" cũng đã trở thành "Da thịt, máu huyết" trong mỗi con người tụi tui, nên khi nghe những bản nhạc này khiến  làm sống lại những kỷ niệm một thời đã qua.

 Thấy tui kéo cái ghế nhựa ngồi sề xuống kế bên nó, thằng Lạc nói:

 - Trời mưa bay lất phất mà mầy đi đâu vậy Phương, ngồi đi tao kêu thằng (Giựt) ( em của thằng Lạc) pha cho bình trà, tao mầy uống chơi.

  Bạn bè mấy chục măm, sống chung xóm , đi học chung, chơi chung từ nhỏ tới giờ, lâu lâu mới có dịp gặp nhau nên dễ gì tui bỏ qua, nghe nó nói pha bình trà tui đáp liền:

 - Vậy được đó, mưa lâm râm trời lành lạnh mà có bình trà nóng là ngon hết biết luôn, sao mầy nghĩ trúng ý tao quá vậy.

  Chưa để cho thằng Lạc kịp trả lời, tui "đế" thêm cho nó một câu:

 - Có trà nhưng có bánh kẹo gì nhâm nhi cho vui không Lạc.

 Nghe tui nói kiểu "Được Voi đòi Tiên", nó "Sực" lại tui liền:

 -Chèn ơi, thời buổi khó khăn mà có trà uống là ngon lắm rồi, vậy mà mầy còn đòi bánh kẹo nữa hả thằng quỷ, mấy thứ đó tao hông có, thôi mần bậy miếng (Mứt bí) đỡ đi Phương ơi!.

  Nghe nói nói có mứt bí tui lấy làm lạ, đâu phải Tết nhất gì mà nhà nó còn mứt bí, tui bèn hỏi:

 -Chèn ơi , mầy đừng có nói với tao là mứt bí còn lại hồi Tết tới giờ nghe Lạc.

 Nó trả lời không cần suy nghĩ:

 - Chớ còn gì nữa, mầy yên chí cứ ăn đi vì mứt này ở nhà tao tự "sên" lấy, không có trộn hóa chất của chợ Kim Biên vô đâu mà lo, tao để dành ăn uống trà quanh năm, mầy ăn thử miếng nha, "Tào tháo" không có rượt đâu mầy sợ.

 Nói xong thằng Lạc đứng lên bước vô nhà sau, khi nó trở lên tui thấy nó cầm trên tay cái keo đựng mứt bí.

 Nó chìa cái keo đã mở nắp, thằng Lạc mời Tui :

- Ăn đi Phương, ngon lắm đó, xong rồi hớp miếng trà nóng vô đã lắm nghe mậy.

 Tui vì nể bạn nên "Bấm bụng" cầm miếng mứt bí của "Hai mươi tám Tết" năm nay của nhà thằng lạc, đưa lên miệng cắn và nhai lấy có rồi nuốt trọng luôn, đúng như thằng Lạc nói ăn miếng mứt của nó làm thật thơm ngon không khác gì mới làm ra chứ không phải hàng "ế" từ hăm tám Tết.

 Sau vài ngụm trà thằng Lạc bắt đầu đưa tui quay về sống lại những năm tháng của thập niên sáu mươi...
                      ***
  Buổi trưa nọ khi tan trường, thằng Lạc đang cặp kè với tui trở về nhà, khi tới ngã ba chỗ có cái "Phông tên nước" hai đứa tấp vô đưa miệng vô cái vòi uống ừng ực, trời nắng chang chang được giải khát bởi dòng nước mát lạnh từ cái "Phông Tên nước" này, hai đứa tui vô cùng sảng khoái tinh thần, rồi bổng thằng Lạc nó hỏi tui:

 -Ê Phương , lâu quá mình không chọc ghẹo bà Năm ( Má của thằng Thành) , đâu hôm nay tao tính vầy nè mầy coi được (hông).

 Nó kê vô lổ tai tui nó bày mưu kế, nghe xong tui tưởng tượng ra cảnh bà Năm gặp phải cách phá phách của hai thằng quỷ nhỏ khiến tui cười khoái trá, nhưng phá bà Năm kiểu này thú thật cũng tội nghiệp cho bà, bỡi mắt bà đã mờ, đi đứng không còn nhanh nhẹn như xưa, trong lòng tui áy náy định nói với thằng Lạc đừng ghẹo bà nữa coi chừng mang tội với người già.

 Thằng Lạc nó đọc được ý nghĩ của tui, nó bèn trấn an:

 - Bà Năm má thằng Thành tụi mình thương bả không hết, cái này mình ghẹo bà Năm cho vui thôi Phương ơi, đâu có tổn hại gì cho bà Năm đâu mà sợ, cứ giỡn cho vui, bữa nào mình bù lại cho bà Năm với thằng Thành hai gói xôi bắp coi như chuộc lỗi. 

 Nghe nó nói cũng xuôi tai, tui gật đầu cái rụp, thế là ....

 Trưa đó cơm nước nghỉ ngơi và học hành xong, thằng Lạc lấp ló ngoài cửa, nó ra hiệu cho tui tới giờ hành động, tui theo nó qua tiệm tạp hóa của cô Ba Sao kế bên nhà để mua "Vật liệu" cho cuộc chơi phá phách bà Năm một bữa.

 Thấy hai ông "Thần nước mặn" bước vô tiệm, cô Ba hỏi liền:

-Hai đứa mua cái gì đây, nay có mấy xâu bánh Rế ngon lắm, cô Ba mới lên xóm "Công xi heo" trên chợ đem về nè, nó giòn rụm mà thơm ngon nữa nghe bây.

 Nghe cô Ba "Quảng cáo" món ngon khiến tui với thằng Lạc thèm chảy nước miếng, gia tài có năm cắc bạc, mua một số viên bi ( Ve chai) để phá bà Năm, giờ không lẽ mua hai xâu bánh Rế thì không đủ tiền mua mấy viên bi, sau một hồi suy tính, tui với thằng Lạc quyết định mua một xâu bánh Rế, còn lại nhiêu tiền mua đạn ve chai đem về.

 Bánh rế là loại bánh làm rất đơn giản, nhưng cái độ giòn , cái độ ngọt, cái béo béo của bột khiến con nít thời bấy giờ mê lắm, nhất là nó có màu đỏ tươi thật bắt mắt, làm bánh Rế hoàn toàn bằng tay, thợ ngắt cục bột nhỏ rồi xòe bàn tay rộng ra đè lên cục bột rồi lăn cho nó thành một cọng bằng đầu đũa, họ ngắt bột ra thành từng khúc dài chừng ba bốn phân, rồi cuốn tròn nối lại thành cái vòng tròn nhỏ, cứ vậy thả vô chão dầu đang sôi ùng ục, khi bánh chín nó tự nổi lên trên mặt chão dầu, họ lấy cái vợt có lổ nhỏ bằng đồng thau, được gắn trên cái cán gỗ dài để với bánh ra cho ráo dầu, khi bánh nguội thợ làm bánh lấy sợi "Dây lác" chẻ nhỏ phơi khô để xâu bánh lại, một xâu chừng hai mươi cái bánh, giá bán chừng một hai cắc bạc một xâu, mấy đứa con nít ngày xưa mua về chưa thèm ăn liền đâu nhất là mấy đứa con gái hay điệu đàng, lấy xâu bánh tròng vô cổ làm sợi dây chuyền đeo thật duyên dáng, lúc thèm thì kéo bánh lên nhai tiện lợi vô cùng, cũng vì vậy có đứa bị tía má đánh cho một trận tơi bời khói lửa, vì dầu mỡ trong bánh còn sót lại chảy dính đầy áo giặt rất cực.

 Cầm xâu bánh rế với bịch nylon đạn ve chai, (loại đạn này có ba cỡ, loại lớn, loại trung bình và loại nhỏ, trò chơi thằng Lạc bày đầu chỉ cần xài đạn loại trung bình là đủ) hai đứa tui đi lơn tơn tới nhà bà Năm để bắt đầu "Quậy".

 Nhà bà Năm nghèo lắm, đồ đạc trong nhà không có vật gì đáng giá mà phải sợ trộm đạo rình mò, vì vậy nhà bà không có cánh cửa để đóng mở như các căn nhà khác trong xóm, chú Ba Thợ Mộc một người hàng xóm tốt bụng định gắn cho bà một cánh cửa cũ của khách hàng thay ra, bà Năm một mực khước từ, bà nói với chú Ba:

 -Thôi dượng ơi! Nhà tui có cái giống gì quý giá đâu, ăn trộm nó vô cũng không có cái gì cho nó lấy đâu.

 Chú Ba thợ mộc ghẹo bà:

-Bà Năm nói sao chứ nhà bà không có cánh cửa, tụi ăn trộm nó vô rinh thằng Thành đi mất là mệt lắm nghe .

 Bà Năm nói:

- Chèn ơi, cái thằng Thành nó làm biếng như quỷ, nó ngủ nướng dữ lắm dượng Ba ơi, ăn trộm mà rinh nó tui còn cầu nữa.

 Nói xong câu đó bà Năm tủm tỉm cười, chú Ba thợ mộc và tui tui biết tỏng tòng tong, bà Năm thương thằng Thành dữ lắm, vì nó là con một của ông bà, khi ông Năm bỏ bà "Đi xa" thì Thành là cái "Phao" để bà dựa vô đó mà sống với phần đời còn lại của mình.

 Bước vô nhà bà Năm, hai đứa tui xuống sau bếp, nhìn xuống chân cái "Gạc măng gre" cũ mèm của bà, tui thấy cái chai dầu hôi bằng thủy tinh đang ở đó, đem chai dầu hôi lên nhà trên, tui thấy trong chai chỉ còn lại ít dầu vậy là trúng ý của thằng Lạc, đưa tay rút cái nút "Cạc bần" của chai dầu hôi ra, nó quơ cây đèn dầu "Huê kỳ" đang để trên bàn thờ ông Năm đem xuống đất, thằng Lạc kêu tui vịn cây đèn, nó tháo cái bóng và họng đèn ra, rồi trút hết dầu hôi trong bầu đèn vô chai dầu hôi, tiện tay nó bắt đầu thả mấy viên bi ve chai vô miệng chai dầu hôi, từng viên từng viên nó lọt thỏm và chìm xuống đáy chai dầu hôi, khi thả hết số viên bi vô chai thằng Lạc đậy nắp lại rồi đem chai dầu hôi về chỗ cũ, còn tui lắp cây đèn dầu và đem trả lại nơi nó tọa lạc lúc nãy, hành tung hai đứa thật êm ru đến nỗi chú Ba thợ mộc và thằng Mẫm bạn tui đang bào đang đục mấy cây gỗ mà chẳng hay biết điều gì.

Attachments area

 Tối đến bà Năm đi bán mới về, nhờ bóng đèn tròn cho ánh sáng vàng vọt của nhà chú Ba chiếu sang, bà Năm lò dò vô nhà tới bên cây đèn dầu để thắp lên, lúc này hai đứa tui đang rình phía trước, vì biết thế nào bà Năm cũng phải châm thêm dầu vô đèn, quả vậy khi thấy đèn cạn nhách không còn miếng dầu nào, bà Năm lại mò mẫm xuống bếp lấy chai dầu hôi lên, thấy bà Năm cằm chai dầu hôi trở lên phía nhà trên khiến tui muốn bật cười thành tiếng , nếu tui không tự bịt miệng mình lại thì sẽ tự tố cáo mình cho bà Năm biết thủ phạm nào đã thả mấy viên bi vô chai dầu hôi .

 Đem cái đèn và chai dầu hôi ra sân để ăn ké ánh sáng đèn bên nhà chú Ba chiếu sang, khi bà Năm chỏng cái chai dầu định châm vô đèn, bà chợt nghe âm thanh lách cách của các viên bi trong chai đụng nhau phát ra âm thanh này, mỗi lần muốn đỗ dầu vô thì các viên bi nó ùa tới miệng chai khiến bà Năm không dám châm dầu tiếp, bà sợ viên bi nó lọt vô bầu đèn nên bà dừng lại, vì vậy tòa cả buổi mà chỉ có ít dầu được chảy vô bầu đèn, tức mình bà Năm bắt đầu lên tiếng chửi:

- Mẹ tổ nó, cái quân nào phá dữ thần ôn vầy nè.

Chú Ba với thằng Mẫm ăn cơm phía sau nhà, khi nghe tiếng bà Năm la lớn, chú và Mẫm buông đũa chạy lẹ lên phía nhà trên rồi hỏi :

- Gì vậy bà  Năm, trộm vô ăn cắp vàng hả, thi nói rồi bà đưa tui giữ cho,  bà để lung tung tụi nó biết ráo rồi.

 Đang sùng trong bụng vụ chai dầu hôi, nghe chú Ba ghẹo bồi thêm nữa, bà Năm còn la dẫu lên nữa:

- Thôi dượng ba ơi, đừng ghẹo tui nữa, cái đám quỷ nào nó thả mấy viên đạn bắn Cu li vô chai dầu hôi , tui châm "quài" không được nè, tức mình gì đâu.

 Thằng Mẫm nó tới để phụ bà Năm châm dầu vô đèn, tưởng dễ ăn ai dè Mẫm nhà ta cũng gặp y kiểu như bà Năm gặp phải khi châm dầu, rồi nó buộc miệng nói:

- Bà Năm có nghi đứa nào phá không, tui là không có rồi đó, sáng giờ cưa cưa đục đục mệt ứ hơi, không tin hỏi anh Ba tui coi phải hông nè.

Bà Năm nói :

Không phải mầy thì cũng thằng Phương , thằng Lạc Lớn chứ ai trồng khoai đất này,

Rồi tự dưng chú Ba thấy hai thằng tui đang núp bên gốc cây Le kiu ma sau lưng nhà bà Bốn, chú kêu:

- Thôi hai ông nhỏ, vô đây xin lỗi bà Năm đi, vụ này mấy ông chứ ai, dặn rồi đừng ghẹo bà Năm nữa tội nghiệp.

Bà Năm thấy chú Ba nói vậy bà liền nói theo liền:

- Thôi dượng Ba ơi, xóm này có nhiêu đó hà, không mấy đứa tự làm thì có bữa dượng làm quân sư bày cho mấy đứa phá tụ chứ đâu.

 Chú Ba thợ mộc cười cầu tài rồi nói:

- Vụ này tui không ó nha bà Năm, mấy vụ khác thì ... Thì có chút đỉnh.
                      ***
 Lấy cái thau nhôm đỗ hết dầu hôi và mấy viên bi ra thau, thằng Lạc vớt hết bi ra ngoài rồi lấy cái quặn để châm dầu hôi vô đèn và vô chai trả lại cho bà Năm.

 Khi cây đèn dầu cháy sáng, bà Năm xuống bếp lục đục lo cơm nước để chút nữa chờ thằng Thành về ăn, lúc này hai đứa tui cảm thấy hối hận vô cùng, vì tưởng đâu giỡn chơi chút xíu chẵng hại gì, nhưng thực tế khiến nà Năm mất thì giờ quý báu để nghỉ ngơi khi xong một ngày kiếm sống ngoài đường.

 Đúng lời hứa, sáng hôm sau hai đứa tui hùn tiền lại mua hai gói xôi bắp của bà Tư bán xôi trong xóm, đem hai gói xôi để lên cái bàn thờ nơi thờ phượng ông Năm, tụi tui biết chắc rằng khi thức dậy trước khi rời khỏi nhà bà phải đốt nhang cho ông Năm, khi bà thấy hai gói xôi bắp này chắc bà cũng vui lòng, và bà đoán chắc rằng đây là quà tạ lỗi của hai thằng quỷ nhỏ chứ ai vô đây .
                        ***

 Nhắc lại chuyện này khi hai thằng tui đầu đã điểm sương, bà Năm đã đi thật xa, còn thằng Thành bạn tui giờ còn mất nơi nào chẳng ai biết được, thôi thì nhân câu chuyện hôm nay tui viết lên, nếu ai biết được Thành ở đâu thì nhắn nó quay về xóm cũ, nơi này những người bạn thân thương của ngày xưa vẫn còn đây và hy vọng có ngày "Trái đất tròn" tụi tui sẽ gặp lại nhau tại nơi này, nơi mà dĩ vãng vẫn còn nương náu trong mỗi con người của đám " Xây lố cố" ngày xưa.

  Viết xong chiều mưa 14.8.2020


Hai Hùng SG


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 17/Aug/2020 lúc 3:33pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 21/Aug/2020 lúc 11:28am

EM TÔI BỊ MA GIẤU

Chuyện%20lạ%20có%20thật%20về%20ma%20-%2013%20oan%20hồn%20giúp%20gia%20đình%20ngày%20càng%20giàu%20...


Lâu lắm rồi, khoảng 56 năm, lúc đó tôi còn nhỏ lắm, nhưng tôi còn nhớ chuyện nầy như mới xảy ra hôm qua. Em tôi bị ma giấu. Đây là câu chuyện có thật trong nhà tôi. Nói về cõi vô hình, không tin cũng không được.
Lúc đó chị hai tôi mới có 16 tuổi, rồi kế đến là 6 anh em trai tôi liên tiếp lần lượt lớn nhỏ cách nhau 2 hoặc 3 năm. Chị tôi lớn nhất nhà, bị giữ em, coi em. Ngày xảy ra chuyện, chị đang ẵm thằng em trai út của gia đình tôi, nó mới gần 2 tuổi.
Hôm đó vào ngày cuối tuần, anh em tôi không đi học. Chị hai tôi có nhiệm vụ chăm sóc, nhắc nhở và tắm rửa cho mấy đứa em giúp má tôi. Một đàn em trai từ 2 tuổi đến 13 tuổi.
Đến khi chị đi tìm thằng em thứ sáu nhắc nó đi tắm, lúc đó nó mới 6 tuổi. Không thấy nó đâu hết, tìm kiếm cả tiếng đồng hồ, tìm khắp mọi nơi vẫn không thấy nó, cả nhà hoảng lên. Nhà tôi trong hẻm, ra đường cái là đến con sông đường Ngô Quyền, dọc theo bờ sông có nhiều ghe chài chở gạo, ghe lưới cá đang neo đậu. Ba tôi sợ quá không biết nó có té sông hay không. Ba mướn và nhờ những người bạn quen biết, lặn tìm dưới đáy sông vẫn không thấy. Trong xóm tôi có cái giếng sâu của nhà úm sáu, ba tôi lặn xuống đáy giếng mò cũng không gặp.
Thế rồi cả xóm tôi hỗn loạn lên, ùn ùn cùng nhau tìm kiếm coi nó đi đâu, có qua nhà hàng xóm hoặc trốn đâu đó không. Hồi đó tình lối xóm rất đậm đà thân thích, nhà ai có chuyện gì cả xóm đều biết.
Cạnh bên nhà tôi là căn nhà thờ. Hồi nhỏ chúng tôi gọi là nhà thờ, thật ra là một căn nhà bình thường cùng chung vách tường với nhà tôi. Gọi là nhà tổ thì đúng hơn, của Bà Úm trong xóm dùng để thờ cúng dòng họ tổ tiên, hay là để lạy Phật gì đó.
Ba má tôi, anh chị em chúng tôi vô ra nhà đó tìm mấy lần cũng không tìm thấy thằng em, tôi còn nhớ rõ. Chị tôi sợ quá muốn khóc, tay nách thằng em út, cố đi tìm cho bằng được. Chị tôi vô nhà thờ đó lần nữa, khi đi ngang qua cạnh 2 tủ thờ, có cái khoảng trống nhỏ độ chừng vài tất. Thình lình chị bị thằng em tôi chụp lấy cánh tay, chị tôi giật mình hốt hoảng la lớn ... trời ơi mầy đó hả Siêu, chế kiếm mầy muốn chết ! Rồi chị tôi la lên, cả nhà, bà con hàng xóm thấy vậy mừng quá, tìm được rồi, bu lại hỏi thăm cho rõ chuyện.
Mặt mày thằng Siêu tái mét xanh lè, nói không ra tiếng. Từ từ nó bớt sợ. Một đứa con nít đâu biết gì mà nói dối, nó nói nó thấy rõ ràng rất nhiều người vô ra nhà thờ kêu nó, tìm nó, không biết tại sao nó không kêu la gì được, chân tay cứng hết, mắt nhìn người người qua lại mà chẳng làm gì được, nó biết ai cũng đang đi tìm nó, trong khi nó đứng vựa vách sờ sờ mà không ai thấy. Mọi người đều hết sức ngạc nhiên. Thật là một chuyện lạ! Không thể tin được! Đến cuối cùng một mình chị tôi ẵm em đi vào, đi ngang sát nó, nó mới cử động và chộp được chị. Má tôi hỏi tại sao con trốn trong nầy vậy, ai cũng kêu la tìm kiếm mà sao con không chịu đi ra. Nó nói hồi nãy có 2 anh em thằng M, thằng B, nhà dưới mé sông lên đây chơi, rủ nó chơi trò bắt trốn trong nầy. Má tôi đi hỏi lại thì 2 anh em nhà nọ vẫn ở trong nhà lúc đó không có đi đâu, thiệt là kỳ.
Mọi người khẳng định rằng em tôi bị ma giấu. Mấy con ma giả thành 2 anh em nhà nọ, rủ nó chơi rồi giấu nó trong nhà thờ, may nhờ chị tôi nặng bóng vía mới gỡ được.
Bà Úm, chủ nhà thờ tổ thì nói rằng ngày nào bà cũng qua cúng, lạy, hôm nay bà quên, chắc oan hồn đói khát nên thằng Siêu mới bị ma giấu. Thế là má tôi làm mâm cơm canh mang qua cúng vái.
Câu chuyện xảy ra đã lâu lắm rồi, thời đó nhà cửa thưa thớt, đêm đêm đường xá vắng hoe, chuyện ma nhát hay những chuyện người ta gặp ma, thường được kể lại đến nổi da gà, da cóc.
19-8-2020
Trần Hàng Ngươn

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 153 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.398 seconds.