Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 153 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 01/Jul/2021 lúc 10:41am
MÙA HÈ CHUA NGỌT

Ylang%20Ylang%20là%20hoa%20gì?%20Những%20lợi%20ích%20của%20hoa%20Ylang%20Ylang%20-%20webnhaxinh.com

Mùa hè có nhiều mùi vị dễ thương,
Mùi của hoa Ngọc Lan vừa mới cắt,
Hoa cắm trong bình mùi thơm phảng phất,
Em ngủ trưa hè mộng giữa ban ngày.

Yard%20and%20Garden:%20Insect%20Pests%20of%20Raspberry%20Fruit%20|%20News

Em nâng niu mùa hè trên từng ngón tay,
Những qủa Raspberry xinh xinh chín đỏ,
Mùi vị chua chua sao mà quyến rũ,
Cho em vơi cơn khát nắng đang về.

Vamsha%20Nature%20Care%20Strawberry%20Plant%20Price%20in%20India%20-%20Buy%20Vamsha%20Nature%20Care%20%20Strawberry%20Plant%20online%20at%20Flipkart.com

Em lại thấy thèm mùi Strawberry,
Mùi dâu thơm như lời tình anh nói,
Em say nắng trong mùa hè ngắn ngủi,
Dù qủa chua em vẫn nếm ngon lành.

Hóa%20học%20của%20dưa%20hấu%20-%20Hóa%20Học%20Là%20Chia%20Sẻ

Đóa hoa Ngọc Lan trong bình đã tàn,
Em vẫn vui Blueberry chín ngọt,
Cắn miếng dưa hấu vỏ xanh, đỏ ruột,
Mùa hè ơi sao ngọt mát thế này !


Ripe%20Blueberry%20Cluster%20On%20Blueberry%20Bush%20Stock%20Photo%20%28Edit%20Now%29%20246215473
Mùa hè có nhiều mùi vị ngất ngây,
Không chỉ loài hoa Ngọc Lan em thích,
Mùi hương mong manh như mơ như thật,
Hồn em chơi vơi giữa thật và mơ.

Hướng%20dẫn%20kỹ%20thuật%20ghép%20mơ

Em yêu mùa hè chua ngọt nên thơ,
Là vẻ đẹp hồn nhiên của cuộc sống,
Qủa mơ vàng hiền ngoan như cố tích,
Qủa đào ửng hồng màu má thanh tân


BLOG%20DU%20LỊCH:%20Xem%20chim%20ở%20Nam%20Cát%20Tiên

Mùa hè hào phóng nhiều trái cây ngon,
Qủa trên cành nắng mùa hè giục gĩa,
Chưa kịp hái qủa chín rơi trên cỏ,
Con chim ngẩn ngơ còn đậu trên cành.

12%20Ad%20ý%20tưởng%20|%20áo%20dài,%20phụ%20nữ,%20thời%20trang

Cho dù ngày mai em sẽ mất anh,
Như mùi thơm hoa Ngọc Lan sẽ hết,
Còn lại với em mùa hè chua ngọt,
Những buồn vui yêu cho đến cuối mùa...


Nguyễn Thị Thanh Dương.

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 03/Jul/2021 lúc 1:31pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 05/Jul/2021 lúc 12:48pm

Tình địch

110%20Women%20Of%20The%20World%20ideas%20|%20women,%20miss%20lebanon,%20valerie

Khi mở cổng tôi đối mặt với một người đàn bà xa lạ, bế đưa con trai chừng ba, bốn tuổi.

– Chị Phượng có nhà không?

Phượng là vợ tôi.

Khách theo tôi vào nhà. Khi đến đầu cầu thang tôi bế đứa bé cho khách leo lầu được thoải mái một chút. Khỏi cầu thang, chúng tôi đi song song nhau. Phượng đã mở sẵn cửa phòng. Tôi bế đứa bé bước vào cùng với người đàn bà. Vợ tôi rời khỏi ghế. Tôi nói:

– Bạn em đến thăm.

Nhưng vợ tôi lại đưa mắt nhìn tôi, có vẻ như không hề quen biết người đàn bà này. Phượng hỏi nhỏ:

– Ai vậy?

– Ủa, không phải bạn em à? Chị ấy đến tìm em mà.

Khách dẫn con bước đến, không hề ngượng ngập. Khách nói:

– Anh chị không biết em nhưng em biết anh chị từ lâu.

– Thế thì chúng tôi rất hân hạnh. Mời chị ngồi.

Khách ngồi xuống ghế, đứa con trai đứng trong lòng. Khách nói:

– Em là người cùng cơ quan với anh Vũ. Lúc trước chị và anh Vũ có đến nhà em một lần.

Vũ là chồng cũ của vợ tôi, vì thế tôi nhìn sang nàng dò xét. Phượng nói “Anh Vũ nhiều bạn lắm”. Và quay nhìn tôi xem tôi có vẻ gì là hiểu ý nghĩa của cuộc viếng thăm bất ngờ này không. Nhưng tôi cũng mù tịt. Khách hé mở một chút bí mật:

– Em có đọc tác phẩm của anh.

– Vậy à? Tôi hỏi. Chị đã đọc cuốn gì?

– Cuốn nào em cũng đọc. Vượt Biển, Kẻ Tử Đạo Cuối Cùng, Vua Mèo, Hoa Dại Lang Thang. Em đọc rất kỹ. Em thích lối viết của anh.

Phượng nghe rất chăm chú.

Còn tôi thì xúc động. Và bất ngờ. Lâu nay sách tôi in ra không ai mua, chất đống trong kho. Sách đem tặng bạn bè họ cũng không thèm đọc. Tôi biết nói gì để cảm ơn người độc giả đáng quý này?

– Em nghe danh anh đã lâu lắm, bây giờ mới được gặp. Cuốn Vua Mèo của anh em đọc đến ba lần.

Phải chi không có vợ tôi ngồi ở đây chắc là tôi sẽ quỳ xuống lạy khách để tỏ lòng biết ơn. Đời tôi chưa bao giờ gặp người nào ngưỡng mộ tôi đến thế.

Khách mở ví lấy ra cuốn Hoa Dại Lang Thang.

– Anh ký tặng em đi.

Tôi nói:

– Chị hãy cất cuốn đó để tặng bạn bè. Tôi sẽ tặng chị một bản đặc biệt in trên giấy trắng.

Cuộc trao tặng được tiến hành dưới sự giám sát của vợ tôi nhưng đã diễn ra khá thân mật, tự nhiên.

Tôi pha trà, khách bắt chuyện qua vợ tôi, bình luận về các nhân vật trong tiểu thuyết của tôi, khách tỏ ra rất am hiểu, nhớ từng chi tiết, từng câu nói của nhân vật. Phượng tham gia một cách dè dặt, dò xét và phòng thủ. Tôi muốn tham dự vào cuộc thảo luận ấy nhưng lại sợ làm gián đoạn nó.

Và tôi chơi với thằng nhỏ bốn tuổi. Tôi ngoắc nó đến, thảy cho nó mấy cái vỏ ốc biển, dạy cách nó thổi vào vỏ ốc sao cho kêu như tù và.

Trò chơi làm cậu bé rất thích.

Kết thúc buổi viếng thăm, tôi và Phượng đều tiễn khách ra cổng. Lần này Phượng bế thằng bé đi trước, khách đi giữa và tôi đi sau cùng. Đến cuối cầu thang khách chợt quay lại đặt bàn tay lên cánh tay tôi, bóp nhẹ, rất tự nhiên. Phượng quay lại và chứng kiến cảnh đó. Nhưng sự chứng kiến đó không làm mất đi vẻ tươi tắn trong nụ cười của khách.

Lúc quay vào, tôi hỏi Phượng:

– Em có thấy cô ta nắm tay anh không?

– Thấy chứ. Đó là một “típ” cực kỳ lãng mạn. Cổ mê anh rồi đó.

– Chẳng qua cổ thích mấy cuốn sách của anh.

Phượng lạnh lùng nói:

– Anh không hiểu đàn bà bằng em đâu. Họ phục ai, họ mê liền.

– Thôi dẹp chuyện đó đi. Mình đi ăn.

Chúng tôi thay đồ, ra phố.

*

Nhưng niềm vui mà người đàn bà ấy mang lại cho tôi thì ngắn ngủi mà nỗi ê chề của một nhà văn có sách bán ế thì lâu dài. Nhà in gởi thư đến đòi nợ, nhà xuất bản cho người đến đòi quản lý phí. Tôi bàn với Phượng:

– Có lẽ anh phải bỏ nghề.

Phượng nói:

– Bỏ nghề văn thì cũng tiếc, nhưng thời buổi này viết lách khó sống quá. Anh có cách gì khác không?

– Mình mở quán cà phê.

Đó là một quyết định sáng suốt.

Chỉ tuần đầu chúng tôi lời bốn trăm ngàn.

Bạn bè đồn tôi trúng mánh. Sang tháng thứ hai đã thấy kế toán trưởng nhà in mò đến:

– Quán bán khá quá.

– Cũng tàm tạm.

– Ngày lời được trăm ngàn không?

– Hai chục.

– Giỡn hoài. Ít nhất cũng năm chục, tháng triệu rưỡi rồi. Ông thanh toán tiền in lần đi.

Hai ngày sau đến lượt kế toán trưởng nhà xuất bản đến viếng. Nội dung cũng tương tự như vậy. Nhưng tối hôm ấy một bất ngờ thú vị đã đến với tôi. Đó là sự xuất hiện của cô độc giả đáng mến hôm nào. Nàng mặc một bộ đầm rất lộng lẫy. Mắt đã đẹp, trang điểm càng đẹp thêm. Nhưng tôi không phải là người nhận ra nàng đầu tiên. Phượng nhanh mắt hơn, chặn nàng ngay cửa quán.

– Quán đẹp quá. Cô độc giả quý mến của tôi reo lên. Anh chị thật là hạnh phúc.

Phượng nói:

– Xem vậy chớ tụi này cũng vất vả lắm đấy.

Tôi đến chào và mời nàng ngồi vào một bàn trang trọng nhất. Hai người đàn bà đối diện nhau, tôi ở vị trí thứ ba. Trong ánh sáng mờ ảo tôi có niềm sung sướng khi nhìn hai người đàn bà đều xinh đẹp và đều yêu mình. Tôi hút thuốc, im lặng ngắm họ.

Nhưng Phượng không để cho tôi yên.

– Anh vào vặn nhỏ nhạc một chút.

Tôi đành vâng lời. Vặn nhỏ nhạc xong trở ra, chưa kịp ngồi Phượng đã nói:

– Hình như khách kêu tính tiền bàn số 5.

Tôi lại phải đi. Nhưng bàn số năm có ai kêu tính tiền đâu. Tôi muốn nói chuyện với cô độc giả của tôi quá nên cứ ngấp nghé đến gần nàng. Thấy tôi lại, Phượng sai liền:

– Anh xuống bếp xem tụi nó làm ăn thế nào mà để khách chờ nãy giờ.

Tóm lại Phượng ghen, tìm mọi cách để đuổi tôi đi, không cho tiếp xúc với cô độc giả.

Tôi bực, ở lì sau quầy không ra nữa. Lúc cô độc giả ra về cũng chỉ có bà xã tôi tiễn mà thôi.

Khi Phượng quay vào tôi cự:

– Em không nên làm như thế.

– Làm sao?

– Cô ấy đến đây thăm anh tức là rất trong sáng. Nếu có gì mờ ám thì cô hoàn toàn có thể hẹn anh ở chỗ khác, việc gì phải đến đây.

Phượng cười cười:

– Thì cứ đến có ai cấm đâu.

– Chính em cấm. Em ghen một cách quá lộ liễu. Khác nào em đuổi khách về hoặc bảo khách đừng đến nữa.

– Ơ. Ghen hồi nào?

– Bốn lần em tìm cách cản ngăn không cho anh nói chuyện với cô ấy. Ngay trước mặt cổ, có kỳ không? Em phải biết tế nhị một chút chứ.

Phượng bẹo tai tôi:

– Thôi, im đi. Không có gì đâu.

Đó là lần thăm thứ nhất.

Lần thứ hai cách một tuần. Chính tôi là người phát hiện ra nàng trước. Tôi dựng xe cho nàng. Thế là Phượng xồng xộc chạy đến. Y hệt lần đầu. Sai bảo rối rít. Gần như nạt nộ tôi. Nhưng tôi không nhịn nữa. Tôi cứ đứng lì với khách ngoài hiên quán. Nàng hỏi tôi về cuốn sách đang viết. Tôi muốn xây dựng nhân vật chính là một chàng trai coi đời như một trò hề và hắn chỉ muốn làm một thằng hề giữa cuộc đời này.

Phượng đứng trong quán gọi lớn:

– Anh ơi vô đây em nhờ cái này chút.

Tôi lịch sự xin lỗi khách:

– Đợi anh một chút, cô ấy tính hay nhõng nhẽo.

Phượng nhờ tôi điều chỉnh cây quạt cho nó quay qua quay lại. Tôi chạy ra với cô độc giả. Câu chuyện văn học lại tiếp tục. Tôi bảo:

– Anh không quan tâm đến đề tài. Đề tài gì cũng được.

– Thế anh quan tâm đến cái gì khi viết?

– Nhân vật. Nhân vật quan trọng nhất. Nhân vật sống thì tác phẩm sống, nhân vật lớn thì tác phẩm lớn, tác giả lớn. Truyện Kiều tồn tại là nhờ nhân vật chớ không nhờ đề tài.

Tiếng gọi giật giọng từ trong quầy vọng ra:

– Anh ơi. Vô em nhờ cái này chút coi.

Nàng thảy trước mặt tôi một cọc bạc hai trăm dày như cuốn từ điển, cũ mèm.

– Đếm tiền!

Tôi nhìn ra hiên. Cô độc giả của tôi còn đứng đó. Tôi bảo.

– Em ra tiếp chuyện với cổ đi.

– Em bận.

– Cổ giận cổ về bây giờ đó.

– Cho nó về. Xéo đi.

*

Lần thứ ba, cũng cách một tuần, nàng đến với bộ đồ jeans bó sát người. Lần này cả tôi lẫn Phượng đều nhận ra nàng một lúc. Phượng có vẻ bực tức sai tôi ngồi giữ xe cho khách, còn mình kéo tuột nàng vào quán. Không biết vợ tôi nói năng thế nào mà chỉ hai phút sau cô độc giả quý mến của tôi quầy quả bỏ về, mặt có vẻ giận.

– Em làm gì vậy?

– Em bực lắm. Em không có thì giờ tiếp những người như thế?

– Người như thế nào? Đó là một độc giả trung thành của anh, một người tinh tế và rất có tâm hồn.

– Thôi đủ rồi. Anh đi chặt đá giùm tôi chút coi.

Tôi chặt đá. Suýt chặt đứt ngón tay.

Cuối buổi khi khách đã ra về hết, tôi gây sự:

– Anh không ngờ em lại thô lỗ và thiếu tự tin như thế. Họ chỉ đến đây để nói chuyện văn học.

– Thôi đừng qua mặt tôi.

Tôi nổi điên:

– Ai qua mặt ai? Chính cô mới là kẻ qua mặt tôi nhiều lần. Tháng trước cô lấy một trăm ngàn nói là gởi về cho ba má sửa nhà bếp, nhưng hôm qua chính ba than với tôi là không có tiền sửa nhà bếp. Thì ra cô có gởi về đâu. Cô lấy tiền làm gì?

– Tiền tôi làm ra tôi có quyền tiêu.

– Đồng ý, nhưng đừng nói dối. Hồi sáng này cô lấy 150.000 đồng nói là gởi về cho chị Hai chữa bịnh, nhưng khi chiều, lúc cô đi làm móng tay thì chị Hai đến đây. Chỉ có bệnh gì đâu. Tại sao cô lại liên tục dối tôi như vậy? Cô cần mua đồ trang điểm, cần may quần áo thì cứ may. Tôi sẽ chở cô đi may, việc gì phải nói dối.

Phượng vênh mặt:

– Bây giờ sao? Anh muốn đòi tiền hả?

– Tiền đối với tôi không là gì cả. Chỉ vì cô nói tôi qua mặt cô nên tôi muốn chứng minh ngược lại.

*

Tối hôm sau có một người đàn ông cao lớn, ăn mặc giản dị nhưng khá điển trai bước vào quán. Hắn đi một mình, chọn một góc kín đáo nhất. Thực ra tôi không xa lạ gì hắn, bởi hắn đã đến đây vài lần và tôi có chú ý đến hắn. Dù đông khách cỡ nào nhưng hễ hắn xuất hiện là Phượng nhận ra ngay. Dù đang ở vị trí nào trong quán bà xã tôi cũng chạy đến tươi cười chào hỏi và mời hắn ngồi vào bàn kín đáo nhất. Ban đầu tôi nghĩ rằng đó chẳng qua là cách lấy lòng khách của nàng, nhưng đêm nay thì có cái gì khác. Phượng đem cà phê tới mời hắn rồi kéo ghế ngồi đối diện. Hắn có vẻ lặng lẽ, tự tin và buồn. Phải thú nhận hắn là một người đàn ông khá quyến rũ.

Tuy hắn có vẻ nghèo (hắn đi xe đạp đến quán) nhưng bà xã tôi không quan tâm đến điều đó.

Hai người ngồi nói chuyện khá thân mật. Tôi không ngồi ở quầy, tôi ra đứng ngoài sân nhìn qua tấm rèm che để quan sát. Vẻ rạng rỡ trên gương mặt Phượng làm tôi sôi máu. Mấy lần tôi muốn bước đến ngồi cạnh vợ để xác định “quyền làm chủ” của mình nhưng lại sợ hắn cười tôi là thiếu bản lĩnh vì thế đành ngậm đắng nuốt cay đứng ngoài làm khán giả.

Tối nay hắn không ngồi lâu. Uống xong tách cà phê hắn đi liền. Đúng 15 phút. Lúc hắn đứng dậy Phượng lấm lét nhìn quanh xem có tôi theo dõi không, rồi mới tiễn hắn ra cổng. Tôi nghe nàng nói:

– Khi khác anh lại chơi nhé.

Hắn chỉ nhếch mép rồi lấy xe, đạp đi.

Tôi dứng lặng. Tự nhủ mình hãy bình tĩnh và giữ thái độ lạnh lùng.

Nhưng tôi lạnh lùng cỡ nào Phượng lạnh lùng cỡ đó.

Chỉ năm phút sau Phượng lấy xe đi. Không biết đi đâu. Tôi định theo dõi nhưng lúc đó khách vào đông quá không thể bỏ quán được. Mười lăm phút sau Phượng trở về mặt vẫn lạnh băng.

Bóp cổ hay tát tai? Hay nhổ vào mặt.

Nhưng khách vô đông quá tôi đành nhịn.

Đến khuya, lúc tính sổ sách, tôi định ra tay thì Phượng cười cười vuốt lưng tôi:

– Hôm nay em cần một trăm ngàn.

– Không được. Tôi nói.

– Nhưng em đã lấy rồi.

– Em lấy tiền làm gì?

Phượng ấn tôi ngồi xuống ghế.

– Em có chuyện riêng.

– Chuyện gì? Tôi không có quyền biết à?

– Anh không nên biết làm gì.

Tôi ném mạnh cuốn sổ xuống đất, bẻ đôi cây bút chì.

– Dẹp quán. Đây là chỗ làm ăn, không phải chỗ hẹn hò.

Phượng nhìn tôi:

– Đừng nghĩ xấu về em. Rồi anh sẽ biết em cần tiền để làm gì?

Tôi đá ngã cái ghế:

– Biết rồi. Lúc nãy khi cô bỏ quán đi mười lăm phút là tôi đã biết sự thực rồi.

– Sự thực gì?

– Tôi biết cô đem tiền đưa cho cái thằng chó chết nào rồi.

– Thằng nào?

– Ở đời này có những thằng đàn ông khố rách áo ôm, cái xe đạp tử tế cũng không có mà đi. Nhưng nó được cái mã, nó chuyên lợi dụng những con đàn bà nhẹ dạ.

Phượng ôm đầu tôi hôn lên trán. Nhưng tôi gạt phăng. Cái gạt mạnh làm Phượng lảo đảo.

Tôi nguôi giận, dịu giọng:

– Hãy nói thực đi. Em lấy tiền để làm gì?

Nhưng Phượng chỉ lặng lẽ khóc.

Chuyện “Ngàn Lẻ Một Đêm” bắt đầu bằng sự phản bội trơ tráo của đàn bà. Chuyện “Trang Tử thử vợ” cũng tương tự như thế. Tóm lại đàn bà không thể tin được. Ngày hôm sau những giọt nước mắt kia không làm tôi xúc động nữa.

Anh chàng “đẹp trai một cách phong trần” kia không thấy tới quán. Hình như hắn đã được mật báo về tình hình căng thẳng ở đây.

Cho đến một đêm kia, giữa lúc đang rất đông khách thì vợ tôi bỏ đi. Tôi mặc xác khách hàng, mặc xác cái quán. Tôi kêu xích lô đuổi theo.

Phượng đi xe đạp. Tôi bảo người phu xe rà rà theo sau. Cô ta rẽ vào một đường hẻm rộng san sát những ngôi biệt thự. Ở đó có những quán cà phê đèn mờ sang trọng. Tôi đợi cho Phượng bước vào quán một lúc rồi mới lẻn vào, chọn một bàn tối nhất, quan sát chung quanh.

Khi mắt đã quen với bóng tối, tôi mới nhận ra Phượng. Cô ta ngồi quay lưng về phía tôi, đối diện cô là anh chàng “đẹp trai một cách phong trần” nọ, cạnh anh ta có một người nữa mặc đồ đen ngồi khuất sau cây kiểng rậm lá nên tôi không rõ là ai.

Họ nói chuyện với nhau rất nhỏ nên tôi không nghe thấy gì cả. Lát sau Phượng rướn người kéo ra một xấp bạc đưa cho gã đàn ông.

Ngay lúc ấy tôi đứng dậy, đi thẳng ra “hiện trường”.

– Xin chào. Tôi nói và ngồi xuống cạnh Phượng.

Bấy giờ tôi mới nhận ra là người lúc nãy ngồi khuất sau cây kiểng chính là cô độc giả quý mến của tôi.

Cô ta có vẻ ngượng ngùng, kéo tay gã đàn ông đứng lên. Tôi bảo:

– Hãy ngồi chơi đã, hình như tôi làm phiền các bạn.

– Không có gì. Cô độc giả nói và đẩy gã đàn ông ra khỏi ghế. Phượng vẫn ngồi im, bảo tôi:

– Hãy để cho họ đi.

Gã đàn ông lạnh lùng nhét xấp bạc vào túi xách, cùng cô độc giả rời chỗ ngồi.

Chúng tôi nhìn nhau, tôi hỏi:

– Anh ta là ai vậy?

– Đó là chồng của cô độc giả.

– Lâu nay họ tìm em để làm gì?

Phượng im lặng, gọi cho tôi ly cà phê.

– Nếu em nói sự thật anh có buồn không?

– Cứ nói sự thật đi.

– Hôm đầu tiên khi cô ta đến nhà mình em vẫn nghĩ rằng cô ta tìm anh vì ái mộ những tác phẩm của anh. Nhưng khi cô ta đến quán thì khác. Cô bảo là cô cần nói chuyện riêng với em và không muốn anh có mặt.

– Nhưng đó là chuyện gì?

– Cô ta đến đòi nợ.

– Anh nợ nần gì cô?

– Em cũng không nợ. Phượng nói. Nhưng anh Vũ nợ.

Tôi bưng tách cà phê người phục vụ mới mang đến uống một ngụm.

– Đó là chuyện của anh Vũ. Tôi nói. Em đã ly dị chồng, chuyện nợ nần cũ có dính dáng gì tới mình.

– Đành thế. Nhưng vì anh Vũ không trả nên họ bám lấy em. Hết vợ tới chồng thay phiên nhau, em chịu không nổi.

Tôi vuốt lưng Phượng nói:

– Thôi, anh hiểu rồi. Nhưng có một điều anh chưa hiểu, đó là tại sao em không cho anh biết ngay từ đầu?

– Vì em không muốn dập tắt niềm vui của một nhà văn về một độc giả ngưỡng mộ mình.

Đào Hiếu

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 14/Jul/2021 lúc 8:09am

Lòng tốt là một vòng tuần hoàn

baomai.blogspot.com
Cô gái trẻ âm thầm trả tiền cho hai người lính cứu hỏa và cái kết chan chứa tình người

Người ta nói lòng tốt là một vòng tuần hoàn: Khi bạn trao đi lòng tốt, nó sẽ trở về bên bạn. Khi bạn gieo mầm hạt giống thiện lương, nó sẽ kết hoa thơm trái ngọt. Và, câu chuyện dưới đây có lẽ sẽ cho bạn thêm niềm tin vào điều đó.

Liz Woodward là một nhân viên phục vụ trong một cửa hàng thức ăn nhanh phục vụ 24/24h tại New Jersey. Cô luôn bắt đầu ngày làm việc mỗi ngày lúc 4 giờ sáng, khi trời vẫn còn tờ mờ.

baomai.blogspot.com
Liz Woodward

Một ngày nọ, hai nhân viên cứu hỏa với gương mặt mệt mỏi bước vào của hàng nơi Liz đang làm việc và nói bằng giọng khản đặc: “Cô gái, cho chúng tôi hai tách cà phê espresso.”

Hai người họ vừa tham gia cứu hỏa cho một vụ cháy lớn. Ngọn lửa trong nhà kho vô cùng dữ dội. Họ đã chiến đấu với nó suốt 12 giờ và cả đêm không hề chợp mắt. Lúc này, họ đang vô cùng kiệt sức và rất cần một ly cà phê để tỉnh táo lại.

baomai.blogspot.com
  
Có lẽ chẳng mấy người có thể hiểu được nỗi nhọc nhằn của những người làm lính cứu hỏa. 

Liz chăm chú lắng nghe câu chuyện của hai người lính cứu hỏa Paul và Tom trong khi pha cà phê. Cô rất cảm kích bởi những gì họ đã làm. Cô muốn mời họ 2 ly cà phê và chuẩn bị một bữa sáng thật ngon thay cho lời cảm ơn những người hùng thầm lặng. 

baomai.blogspot.com
Liz Woodward đưa ra một bữa ăn miễn phí cho hai nhân viên cứu hỏa

Trên mặt sau của hóa đơn, Liz viết: “Tôi đã trả tiền cho bữa ăn sáng ngày hôm nay. Cảm ơn sự đóng góp của các anh. Khi tất cả mọi người đều tìm cách thoát thân, các anh lại không màng tính mạng lao vào ngọn lửa. Bất kể trách nhiệm là gì, các anh là người dũng cảm, mạnh mẽ nhất, cũng là tấm gương tốt nhất cho tất cả mọi người. Cám ơn vì mọi việc các anh đã làm, hãy nghỉ ngơi thật tốt”.

baomai.blogspot.com
  
Hai người đàn ông mạnh mẽ bỗng bật khóc sau khi đọc được những lời khích lệ ấm áp từ cô gái trẻ. Họ đã làm công việc này rất nhiều năm, chứng kiến biết bao nỗi đau thương tâm sau mỗi vụ hỏa hoạn, nhưng có lẽ chẳng mấy người có thể hiểu được nỗi nhọc nhằn của những người làm lính cứu hỏa. Sự quan tâm của một cô gái trẻ chưa từng quen biết đã chạm tới trái tim mềm yếu của họ. Liz nhìn hai người đàn ông đang rưng rưng nước mắt, hai người cũng nhìn Liz. Họ dành cho nhau ánh mắt ấm áp và nở nụ cười, cuối cùng vẫy tay từ biệt. 

baomai.blogspot.com  
Liz không ngờ rằng một hành động nhỏ của mình lại nhận được sự báo đáp lớn đến như vậy.

Sau khi trở về nhà, càng nghĩ về Liz, Tim càng cảm thấy cảm động. Anh đã chia sẻ câu chuyện này trên mạng xã hội, kèm theo lời nhắn gửi tới bạn bè: Hãy tới cửa hàng đầy ấm áp đó. Nếu như gặp được cô gái lương thiện này, hãy trả thêm một ít tiền.

Thật bất ngờ, chỉ trong một đêm, lời nhắn nhủ của Tim đã nhận được rất nhiều ủng hộ từ cư dân mạng. Tấm lòng lương thiện của Liz được truyền đi khắp nơi. Nhiều người còn đích thân tới cửa hàng để khen ngợi, ủng hộ với cô gái.

Lúc này, mọi người mới biết về hoàn cảnh của Liz. Trên thực tế, gia đình của Liz không giàu có, thậm chí là khá túng thiếu. Đầu năm 2010, cha cô bị liệt do tổn thương não. Gia đình không đủ khả năng mua một chiếc xe hơi có hệ thống đưa xe lăn lên xuống, nên người cha bị ốm của cô quanh năm phải nằm trên giường. Còn Liz, cô phải gánh vác toàn bộ công việc gia đình. Hiện tại, cô đang làm 3 công việc bán thời gian suốt ngày đêm.

baomai.blogspot.com
  
Sau khi biết được hoàn cảnh của Liz, chàng lính cứu hỏa Tim không thể diễn tả được tâm trạng của mình. Anh đã cùng với một số đồng nghiệp của mình lên kế hoạch giúp đỡ cô gái lương thiện này. Chẳng mấy chốc họ đã tạo ra một trang gây quỹ cộng đồng để mua một chiếc ô tô cho cha của Liz. Ban đầu họ chỉ kỳ vọng quyên góp được 17.000 USD, không ngờ rằng số lượng người tham gia rất lớn và số tiền thu được lên đến 86.000 USD. 

baomai.blogspot.com
Lòng tốt là một vòng tuần hoàn. Khi bạn trao đi lòng tốt, nó sẽ trở về bên bạn.

Khi Tim tới thăm cha của Liz và trao cho cô số tiền đó. Liz đã ôm lấy anh và bật khóc. Cảnh tượng này cũng khiến cho những anh chàng cứu hỏa đi cùng rơi nước mắt. Có lẽ Liz cũng không ngờ rằng một hành động nhỏ của mình lại nhận được sự báo đáp lớn đến như vậy.

baomai.blogspot.com
  
Được biết, trước khi cha của Liz bị liệt, ông đã làm “nhân viên khắc phục thảm họa” trong nhiều thập kỷ. Trong mỗi thảm họa, dù lớn hay nhỏ, ông đều lao vào hiện trường để hoàn thành công việc của mình mà không màng tính mạng của bản thân. Lòng tốt ấy của ông có lẽ đã truyền cho con gái mình, và rồi cuối cùng lại quay trở về bên cạnh ông.

Vậy nên, người ta mới nói: Lòng tốt là một vòng tuần hoàn. Khi bạn trao đi lòng tốt, nó sẽ trở về bên bạn. Khi bạn gieo mầm hạt giống thiện lương, nó sẽ kết hoa thơm trái ngọt.



Hải Dương

baomai.blogspot.com


Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 15/Jul/2021 lúc 11:52am

Ngoại tình có thể tha thứ _ Nhưng khó quên!

BM

Rất khó để có một thống kê chính xác về ngoại tình. Tuy nhiên, con số đàn ông ngoại tình nhiều hơn so với con số đàn bà ngoại tình. Tính chung, có khoảng 15-20% những người đã có gia đình ngoại tình.

 

Một khảo cứu khác cũng cho thấy trong số những người ngoại tình, có đến 350%  cơ hội sẽ ngoại tình trở lại. Không phải chỉ tuổi trẻ, những người ngoại tình bao gồm ở tuổi 50 và 60. Phần lớn họ đã sống trong đời sống hôn nhân từ 20 đến 30 năm.   [1]

 

Hậu quả của ngoại tình dĩ nhiên là tồi tệ, vì nó phá hoại hạnh phúc hôn nhân, gia đình, và tương lai con cái. Nhưng câu hỏi ở đây là trong những trường hợp lỡ lầm, gạo thổi thành cơm, hay ván đã đóng thuyền, có nghĩa là chuyện ngoại tình đã xảy ra rồi thì phải làm gì để cứu vãn, để sửa sai?


BM

Câu trả lời trong hướng tích cực vẫn là tội gì thì cũng có thể tha, cũng có thể chừa miễn sao người phạm tội biết nhận ra tội của mình, nói lời xin lỗi, và quyết tâm chừa lỗi. Một lý do phụ thuộc khác nhưng cũng rất quan trọng, đó là nạn nhân trong những trường hợp này có sẵn sàng tha thứ hay không?

 

BA CÁI LĂNG NHĂNG  

 

Trong tứ đổ tường là cờ bạc, rượu chè, trai gái, và nghiện hút tất cả đều khó bỏ, khó chừa một khi nó đã thành thói quen, thành nghiện. Theo tâm lý thì không ai nhận mình là say sưa, cũng như chẳng ai cho mình là đam mê bài bạc hoặc thuốc xái. Những câu trả lời chống chế như: vui thôi mà, đánh vài ván cho vui thôi, ăn thua gì... Nghiện hút và trăng hoa gái gú cũng vậy, hút điếu thuốc cho ấm lòng, đỡ nhạt miệng, hay đỡ căng thẳng. Hoặc chút tình cảm hương hoa để đời bớt tẻ nhạt, cho có chút bóng mát giữa trưa hè nóng bức của sa mạc cuộc đời... Tất cả là đẹp, là dễ thương, là hấp dẫn ở bước đầu, nhưng một khi đã đi sâu, đã rơi vào tình trạng nghiện rồi, việc từ bỏ những thứ đó không hề dễ. Nó lệ thuộc rất nhiều yếu tố: Yếu tố chủ quan và yếu tố khách quan. Yếu tố tâm lý, tâm linh, và xã hội.   

 

Với kinh nghiệm của một người ăn chơi đã được văn chương hóa đó là Tú Xương, ông đã thành thật với chính những đam mê của mình: 

 

BM

 

Nói một cách rõ ràng là chuyện gái gú, trăng hoa là chuyện khó chừa nhất.

 

CẦN MỘT LÝ DO

 

Khi đã để mình vướng vào bất cứ tệ nạn xã hội nào thì việc chừa bỏ luôn luôn là khó. Nói là khó chứ không phải là không thể. Một số bạn hữu tôi quen biết đã bỏ rồi lại không bỏ hút thuốc. Một số khác đã chừa nhưng lại uống rượu lại. Và một số vướng vào chuyện tình cảm thì cũng đã chừa nhưng lại không chừa được.


BM


Trong thực tế, dù chừa hay chừa rồi lại quay trở lại, hoặc chừa, bỏ dứt khoát tất cả đều cần một lý do. Cái khó khăn trong việc sửa một khuyết điểm, một lỗi lầm là người phạm lỗi bằng một hình thức nào đó nhận ra cái lỗi hay khuyết điểm của mình. Tiếp đến là dám mạnh dạn nói lời xin lỗi. Làm được như vậy đã kể như đi được một nửa con đường hoàn thiện.  

 

Khi nói về việc nhận ra những lỗi lầm hoặc đam mê cần sửa là bước đầu của nhận thức, tôi nhớ lại câu chuyện của một người. Anh là một người uống rượu mạnh. Thời trai trẻ, tửu lượng của anh được cho là không có đối thủ. Nhưng rồi sau khi miền Nam Việt Nam bị sụp đổ, mang kiếp tha hương, trong một phút của bản năng trỗi dậy, trong lúc đang lái xe anh thèm một ly bia hay một ly rượu. Và anh dừng lại ở một quán bên đường mua một loon bia để tạm giãn cơn khát, đè nén sức kháng cự của nồng độ rượu. Nhưng chợt nghĩ lại, anh thấy bạn bè mình đứa còn, đứa mất, đứa đi tù trong các trại cải tạo không có ngày về. Bỗng quá khứ hiện về và lòng anh thổn thức. Anh tự nhủ: “Còn mình, mang kiếp tha hương nơi đất lạ, xứ người vui gì mà uống.” Thế rồi anh quăng loon bia vào thùng rác và từ đó đến nay anh không bao giờ đụng đến rượu, bia.


BM


Có một lần trong lúc bạn bè trên bàn ăn hỏi anh sao không uống chút cho vui, và anh đã trả lời: “Sợ bệnh cũ tái phát!”. Câu trả lời của anh cùng với quyết tâm chừa rượu của anh là một bài học rất quý giá. Theo tôi, cái giá anh phải trả không chỉ là tình cảm mà còn cả lý trí và ý chí. Bởi vì chừa rượu, chừa trà, chừa thuốc, ngay cả chừa thói trăng hoa tuy dễ, nhưng bỏ được dứt khoát là một nỗ lực đòi hỏi nhiều cố gắng. Tôi phục anh!     

 

Nhưng tiến trình còn lại của một nửa chặng đường phía trước, đặc biệt đối với trường hợp ngoại tình, là nạn nhân hay người phối ngẫu cũng phải biết giơ tay ra nâng đỡ người trở về với sự tha thứ và khích lệ.

 

CẦN MỘT BÀN TAY 


BM


Trở lại vấn đề của người trở về, tuy khó nhưng theo tâm lý và trong thực hành việc duy trì được tình cảm, được quyết tâm cũng phải cần một bàn tay đưa ra, một sự nâng đỡ, và khích lệ. Trường hợp ngoại tình, bàn tay ấy chính là bàn tay của người vợ hay người chồng. Chính bàn tay này sẽ nâng dậy bước chân sa ngã, và làm vững lòng người muốn quay trở về đường chính.

 

Nếu một người ngoại tình đã thật tâm muốn quay trở về nhưng không được sự thông cảm, tha thứ của người phối ngẫu thì việc họ quay trở lại đường cũ là chuyện đương nhiên. Trong số những người ngoại tình, có đến 350%  cơ hội sẽ ngoại tình trở lại. Sự thiếu thông cảm, nâng đỡ và tha thứ của người phối ngẫu phải chăng cũng ở trong số những cơ hội này.  

 

CẦN SỰ THA THỨ

 

Hành động tha thứ của người phối ngẫu ở một khía cạnh nào đó, xét về lý thuyết cũng tương đương với hành động đứng dậy và quay trở về của người ngoại tình. Vì trong trường hợp ngoại tình, người phối ngẫu cũng bị xúc phạm và tổn thương.

 

BM

 

Làm lẽ hay làm chánh trong chế độ đa thê luôn luôn là một đề tài tâm lý trong hôn nhân của người phụ nữ trong nền văn hóa nước Việt trước đây. Không phụ nữ nào cam phận làm cái bóng của người khác trong hôn nhân. Cũng không ai cam tâm để tình yêu của mình bị lợi dụng, bị chia sẻ. Bởi đó, trong trường hợp ngoại tình, nếu việc trở về của người ngoại tình khó một, thì việc chấp nhận và tha thứ khó hơn gấp nhiều lần. Vì theo tâm lý, hình ảnh người chồng, người vợ ngoại tình là hình ảnh mà không dễ dàng quên được. Nó càng trở nên thách đố hơn, nếu thời gian và hoàn cảnh ngoại tình đã để lại những vết thương lòng trầm trọng.

 

Do đó, chỉ có thể nói được rằng vì tình yêu mới có thể bỏ qua một lỗi lầm như vậy. Một lỗi lầm gây tổn thương về danh dự, về tình cảm, về tâm lý, đôi khi về tài chính nữa. Và đó cũng là lý do tại sao ngoại tình là tội có thể tha, nghĩa là nó có thể được tha tùy vào mức độ hối cải và tùy vào tình yêu của người phối ngẫu. Tuy nhiên theo tâm lý, người phụ nữ tha nhưng khó quên.

 

THA NHƯNG KHÓ QUÊN


baomai.blogspot.com

“Tha nhưng khó quên” hay đúng ra phải nói “tha nhưng không quên” là một tâm lý sống của người phụ nữ. Điều này có thể kiểm chứng được qua những giao tế và cách sống thường ngày. Và nó cũng là một điều nhắc nhở cho những đàn ông trăng hoa phải nghĩ lại trước khi lao vào những cái mà làm cho vợ hay người yêu của mình “khó tha thứ” hoặc  “không tha thứ” cho mình.

 

Nhưng đó cũng là điều nhắc cho các chị em phụ nữ rằng nếu như không may có người chồng mang thói trăng hoa, ngoại tình. Tự bản chất, nếu hành động ngoại tình khiến chị em đau khổ, khó tha thứ, thì cũng nên nghĩ lại vì tình yêu, vì hạnh phúc gia đình, vì hạnh phúc và tương lai con cái để nhịn nhục và tha thứ. Tâm lý của những người sau khi phạm sai lầm nhưng thành tâm muốn ăn năn trở lại là mặc cảm tự ty. Họ rất sợ khi nghe nhắc lại quá khứ, đặc biệt, với thái độ hoài nghi và dằn vặt.  


BM

Sẽ có người nêu lên câu hỏi: “Làm sao tha khi những hình ảnh ấy luôn luôn quanh quẩn trong đầu tôi? Hoặc chính tôi đã tha nhưng xem như người ấy không thật tâm đối với sự tha thứ của tôi?

 

Câu trả lời là, một vết cắt luôn để lại một cái sẹo. Muốn hay không muốn cái sẹo ấy vẫn là hình ảnh nhắc nhớ về một quá khứ. Nhưng không lẽ chúng ta cứ mãi phải sống với quá khứ đó. Hãy mở lòng mình với sự tha thứ để tâm hồn được bình an, và để đời sống có ý nghĩa, “Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ”. [4] Và mỗi lần tha như vậy là ta làm cho tình yêu mình trở thành lớn lao, lòng người trở về được nhẹ nhàng, và hạnh phúc sẽ đong đầy con tim của các bạn.    


BM

https://www.youtube.com/watch?v=il8GcmB1Fw0&list=RDshkl9TXRf7E&index=2

 

 

 

Trần Mỹ Duyệt

 

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Jul/2021 lúc 11:43am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 20/Jul/2021 lúc 1:16pm


Hồi%20ức%20tuổi%20học%20trò%20ùa%20về%20với%20bộ%20ảnh%20mùa%20tựu%20trường%20của%20&quot;Mắt%20Biếc&quot;%20đầy%20hoài%20%20niệm%20-%20Tạp%20chí%20Đẹp


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 20/Jul/2021 lúc 1:53pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 23/Jul/2021 lúc 12:23pm

Chiếc Vòng Cẩm Thạch



CHIẾC%20VÒNG%20MỚI%20ĐÁ%20CẨM%20THẠCH%20ĐẬU%20B%2050MM%20XANH%20NGỌC%20BÔNG%20TRỔ%20BÓNG%20VÒNG%20ĐẸP%20LẮM%20%20NỮ%2049KG%20-%2056KG%20|%20Tiki

Lời TG: Tôi viết truyện này từ lời kể của một người chị, đây là câu chuyện có thật vào những năm 1940 - 1945, nay tôi phóng tác thành truyện ngắn này gửi đến độc giả xa gần đọc giải trí trong lúc nhàn tản nhé.


Ba tôi một thanh niên khá đẹp trai, tướng ông to cao khỏe mạnh, theo lời các cô tôi kể lại lúc đến tuổi cặp kê ba tôi bị ông nội ép phải gá nghĩa cùng con gái nhà phú hộ nọ ở trong vùng, nhà cô gái này giàu có nhất nhì trong làng, nhưng sự việc không thành bởi ba tôi đưa ra lý lẽ khá thuyết phục khiến ông nội tôi thôi không ép buộc, đã vậy ông nội còn cho ba tôi được trọn quyền chọn con dâu cho ông, thấy cha mình thấu hiểu tình cảm không thể gượng ép nên đã nhượng bộ cho mình khiến cha tôi mừng như bắt được vàng.

Ông bà nội ngày càng lớn tuổi, ông bà muốn nhìn thấy cha tôi yên bề gia thất trước khi ông bà Nội đi "đoàn tụ" với tổ tiên, bà nội tôi đi hết chùa này miếu nọ cầu khẩn Trời Phật, cầu khẩn các chư thần phù hộ độ trì để ông bà sớm có cô dâu hiền.

Một sáng nọ ông bà nội đang ngồi uống trà trên bộ "Trường kỹ ", ba tôi dắt chiếc xe đạp từ dưới nhà sau đi lên, khi đi ngang nơi ông bà nội đang ngồi ba tôi cất tiếng thưa ông bà nội để đi xuống trường làng dạy học cho đám học trò, vừa định ngồi lên yên xe, ba tôi nghe tiếng ông nội vang lên:

-Trời còn sớm bửng hà, bây đi sớm quá (dậy) thằng Hai, dựng xe đó đi ngồi đây tía hỏi bây chút chuyện coi.

Bà nội nghe vậy nói đỡ cho ba tôi:

-Ông coi chừng (Thẳng) ( cách bà gọi ba tôi khi nói chuyện với ông nội) có chuyện gì nó mới gấp rút (dậy) chứ, mọi bữa nó đi (mần) đúng giờ lắm mà.

Ba tôi đáp lời sau câu nói của bà nội:

-Dạ hôm nay trường có chút chuyện, có mấy quan về thanh tra trường, ông Ðốc biểu mọi người tới sớm chào đón cho phải lễ, nhưng công (diệc) con làm nó ít liên quan đến thanh tra nên tới chậm chút xíu chắc cũng chẳng ăn nhằm gì đâu má.

Nói xong ba tôi dựng chiếc xe đạp dựa vào cây cột nhà bằng gỗ ở kế bên, ba tôi ngồi xuống bộ Trường kỹ phía đối diện với nội tôi để chờ nghe nội hỏi han đôi điều.

Ông Nội thấy vậy gật gật đầu ra chiều ưng ý, ông nội bắt đầu truy vấn ba tôi:

-Tía hỏi thiệt bây nè, bây từ chối con Bông con ông phú hộ làm tía phải vấn an ông ta hỗm rày, tía tưởng bây mau chóng kiếm đứa khác (dề) cho tía má (dui lòng) ai dè bây (mần thinh) luôn, bây tính để tía với má buồn cho chết hay sao bây?

Nghe ông nội nhắc lại vụ vợ con khiến ba tôi chới với, vì ba cứ tưởng nội hỏi chuyện khác, nào dè cứ nhằm đề tài này ông dí ba tôi riết khiến mỗi lần gặp mặt ông nội ba tôi "ngán càng" vô cùng, hôm nay thấy ông nội "ăn thua đủ" với đề tài này nên biết né mấy cũng không xong, ba tôi bèn thú thiệt:

-Thưa tía (dới) má, con cũng muốn tía má có dâu hiền để rồi có cháu bồng ẵm cho (dui nhà dui cửa), ác một cái con phải coi tánh tình của họ kỹ càng mới được, bằng không gặp người không hiền thục thì con sợ tía má buồn sanh bệnh.

Ông nội nói với cái giọng giận rung:

-Bây cứ (lần khân) riết rồi chừng nào hai con khỉ già này mới có cháu bồng ẵm, bây mà chưa có (dợ) tao với má bây chết chắc khó xuôi tay nhắm mắt quá.

Ba tôi xanh mặt vội đáp lời:

-Tía má tha tội cho con, con cũng gấp rút tìm kiếm đó mà, thôi để con trình với tía má luôn nè, con chỉ sợ tía má không ưng bụng thì rắc rối thêm.

Nghe ba tôi sì ra một tin "sốt dẻo" mắt ông nội sáng rực lên, ông hỏi dồn:

- Nếu bây ưng đứa nào thì cứ cho tía má biết, không cần con nhà "Trâm anh thế phiệt" đâu, miễn sao nó sống biết trên biết dưới, hiền lành lễ phép là tao với má bây chấp nhận thôi.

Thấy ông nội tôi "mở rộng cửa" ba tôi bèn chộp ngay ý này, ba cho nội biết:

-Dạ cô này là cô Ba Năng con của thầy cai Huờn ở làng bên đó tía.

Ông bà nội nghe tía tôi tiết lộ danh tánh ý trung nhân của mình và tên tuổi của thân phụ cô ta nữa, ông nội làm bộ giận dữ, ông đứng lên đập mạnh tay xuống cái bàn ông nói lớn lên:

- Chèn ơi ! Chọn con ai không chọn nhè con gái của thầy Cai Hườn hả bây, thiệt là...

Ông nội cố ý bỏ lửng câu nói khiến tía tôi như có lửa đốt trong lòng, tía bậm gan hỏi nội :

- Tía , tía thương con mà tía, cô Ba Năng được người được nết lắm đó tía, khó khăn lắm con mới (de) được cô này đó tía, hổng lẽ tía chê hả tía.

Thấy thằng con mình bị khớp bởi câu cự nự của mình, và cũng không muốn ba tôi sợ sệt thái quá, ông nội tôi " đổi tông", với gương mặt hiền lành cố hữu của mình, nội tôi nói:

- Cái thằng thiệt là chết nhát nhe bà, tui mới hù nó chút nhẽo mà nó xuôi cò rồi, ai nói với bây tía chê con Ba Năng hồi nào, hơn nữa thầy cai Hườn là tâm giao với tía lâu nay bây đâu có biết, tự nhiên tía quên phức (dụ) thầy Cai, tía mà nhớ sớm thì bây khỏi cần de cũng dính luôn .

Không những ba tôi mừng rỡ sau câu nói của ông nội, mà bà nội cũng mừng vui không kém vì bà biết chắc rằng một thời gian ngắn nữa thôi hai ông bà sẽ có cháu để bồng ẵm cho thỏa mãn mơ ước bấy lâu nay.
Ngày cưới ba má tôi rạng rỡ bên nhau, họ hàng hai bên ai cũng mừng cho mối tình đẹp đã được đơm hoa kết trái từ đây, lúc trao nhẫn cưới và đồ trang sức cho cô dâu, bà nội đeo xong cho má tôi các đồ trang sức, thay vì bà lui về nơi cạnh ông Nội tôi để lễ cưới được tiếp sang phần khác, nhưng không, bà nội tôi vẫn đúng y một chỗ bà cười mĩm một mình rồi bà lòn tay vô túi áo bên trong cái áo dài móc ra chiếc vòng cẩm thạch lên nước sáng bóng, bà lấy miếng vải nhung gói chiếc vòng để lau sạch bụi, bà nội nắm tay má tôi bà tròng chiếc vòng cẩm thạch vô rồi nội nói:

-Má tặng riêng cái vòng này cho con, con nhớ giữ gìn cẩn thận nhe, đây là di vật ngoại má để lại đó, con đeo nó cũng như má lúc nào cũng bên con lâu dài đó nhe con.

Khỏi phải nói má tôi cảm động vô cùng, bản năng tình cảm trỗi dậy má tôi ôm hôn bà nội thật thắm thiết khiến hai họ cũng bùi ngùi thương mến.

Những năm kế tiếp làng quê nội tôi cũng như khắp nơi ở miền nam chiến tranh loạn lạc, phong trào kháng chiến chống pháp rầm rộ, những cuộc bố ráp, bắt bớ khiến làng xóm bất an vô cùng. Rồi cũng trong những năm này nội tôi hai ông bà lần lượt "an vui miền cực lạc", cũng mừng một điều ông bà nội tôi còn có cái diễm phúc trước khi về bên kia thế giới, ông bà được cô con dâu (tức má tôi) sanh ra một trai đầu lòng là anh Hai tôi bây giờ, rồi thêm một cháu gái là tôi, tiếc một điều hai anh em chúng tôi chưa biết được ông bà nội bằng xương bằng thịt của mình, sau này chúng tôi được biết ông bà nội qua hai di ảnh trên bàn thờ lúc nào cũng nghi ngút khói hương.

Vùng quê nội không còn yên tĩnh nữa, sau khi họp cả gia đình lớn lại ba má tôi xin phép mấy cô để lên Sài gòn sinh sống, ba tôi để lại nhà cửa đất đai mồ mả cho mấy cô thừa hưởng, ba má tôi dắt díu hai con lên Sài gòn để bắt đầu cho những ngày sống tha hương ngay trên đất nước mình.

Ba tôi mướn một căn nhà ở vùng Cây Thị thuộc Gia Ðịnh ngày xưa, rồi ba chạy khắp nơi để xin việc làm, cuối cùng ông cũng được thu nhận vô làm công chức của Ty Kiến thiết, vì vậy ba tôi đành bỏ ngang nghề "gõ đầu trẻ" để làm một ông công chức, ban đầu ba cũng chưa toàn tâm toàn ý với công việc, do nhớ ông bà nội, nhớ nhà cửa ruộng vườn, nhưng nhớ nhất là đám học trò nhỏ quê nghèo .

Dần dà ba thích nghi với công việc mới, ba được xếp ngạch trật với đồng lương đủ sức bao giàn cho cả nhà sinh sống hàng ngày..

Má tôi mang thai con Tư là nhỏ em tôi sau này, ba mừng lắm vì ngày xưa không có hạn chế sinh đẻ, ai muốn sinh bao nhiêu con thì tùy ý, miễn sao nuôi nấng các cháu cho nên người, còn việc học hành thì không tốn xu lớn xu nhỏ nào hết, học trò thời bấy giờ chỉ đóng tiền nguyệt Liểm chia làm hai kỳ, đệ nhất và đệ nhị lục cá nguyệt với số tiền tượng trưng lấy có.

Ngày má tôi có dấu sanh (do mấy bà mụ vườn chỉ cho má tôi lúc còn dưới quê), ba tôi nhanh chóng mướn chiếc xích lô máy chở má tôi vô nhà Bảo sanh gần chợ Gò vấp, phải công nhận các cô y tá rất thân tình với sản phụ, má tôi còn đủ sức đi đứng "xông xổng" nhưng mấy cô bắt nằm lên băng ca để các chú y công khiêng vô giường nằm, các cô nại lý do sợ đi đứng nhiều ảnh hưởng đến thai nhi.

Má tôi nằm đã hai ngày trời mà chưa thấy chuyển dạ, tội nghiệp ba tôi ông nhờ bà Hai bán chè cư ngụ sát bên nhà ngó chừng giùm chúng tôi ở nhà để ba rảnh tay ứng trực canh chừng má tôi khi sanh nở. Tối nọ khi các sản phụ chìm trong giấc ngủ, bổng dưng má tôi la làng lên:

-Ừa để tui trả chỗ này lại cho bà, bà đừng xô đẩy tui nữa, ui da đau quá.

Các sản phụ đều giật mình, họ ngơ ngác nhìn về phía má tôi họ không hiểu điều gì xảy ra với má tôi, một bà nằm gần bên hỏi thăm má tôi:

-Chị Hai nè, chị nằm mơ thấy gì mà la thất thanh vậy, tui nghe chị la tui hết hồn luôn, trong lúc tui mơ màng cứ tưởng trộm cướp gì không hà.

Lúc này ba tôi đang ngủ gà ngủ gật ngoài hàng ba của dãy phòng nơi má tôi nằm, nghe vợ mình la làng nên ông nhanh chóng chạy vô, ba tôi nghe má kể cho bà kế bên:

-Chị ơi, tui nằm mơ thấy một bà Tây trắng bà này lớn con lắm, bả đòi tui trả cái giường này lại cho bả nếu không chịu bả sẽ xô tui ra ngoài. Trời phật ơi tui ớn quá chừng, vậy là phòng sanh này có ma đó chị.

Bà nọ và ba tôi nghe má tôi kể như vậy hai người đều "nổi da gà", tuy vậy ba tôi cố điềm tĩnh trấn an má tôi:

-Có nhiều khi mình nằm nghiêng bị cấn tay chân máu chạy không đều nên mới thấy ác mộng đó. Thôi ngủ tiếp đi lấy sức để còn sanh nở.

Bà nằm kế bên cũng cố ra vẻ "an nhiên tự tại", bà cũng khuyên má tôi đại ý na ná như ba tôi vừa nói với má, cố nén sợ sệt má tôi lại nằm xuống dỗ giấc ngủ vừa dang dở, chừng một tiếng đồng hồ sau má tôi lại la thất thanh, rồi cả phòng ai cũng thức giấc, ba tôi lại chạy vô nghe má tôi thuật lại giấc mơ như lần trước, má kể rằng:

-Lần này bà đầm nọ rủ rê thêm hai ba bà đầm nữa, có bà da đen thui như "Chà và ma ní", cái bà đen này hung dữ hơn mấy bà da trắng nhiều, bà ta nhéo tui đau gần chết tui năn nỉ dữ lắm nhưng bà ta cứ nhéo.

Kể xong má tôi lật ống quần cho mọi người xem bắp chuối của cặp giò bị bầm nhiều vết đỏ .Ba tôi thật sự hoảng sợ vì ông tin lời má tôi nói không sai và lúc dưới quê ba tôi cũng đã từng chứng kiến mấy người bạn cùng trang lứa bị ma giấu trong bụi tre gai quanh làng.

Má tôi dứt khoát đòi ra hàng ba nằm chung với ba tôi để trả lại cái giường cho bà đầm nọ, chứ ương ngạnh lại thì sẽ khổ sở với mấy bà đầm này vô cùng, trong lúc loay hoay dọn đồ ra ngoài má tôi vô tình quơ tay mạnh trúng ngay thanh sắt trên đầu giường khiến cái vòng cẩm thạch của nội cho bị vỡ tan làm mấy mảnh, má tôi thẩn thờ nhớ lại câu nội nhắn nhủ lúc đeo chiếc vòng cho má, giờ thì không giữ được nữa rồi, bất giác hai dòng lệ tuôn chảy trên gương mặt má khiến cho ba ái ngại vô cùng.

Sáng hôm sau ba tôi trình bày với cô mụ trong bảo sanh viện tình trạng má tôi thấy ác mộng và xin đổi qua giường khác, má tôi được toại nguyện họ cho má tôi nằm giường khác cạnh cửa sổ thoáng mát, trong khi dọn đồ vô giường mới cho má, ba tôi đi ngang nơi hai cô y tá đang trò chuyện, ba nghe họ nói lõm bõm :

-Công nhận bà đầm linh thiệt , đâu phải có mình chị này bị đâu, mấy người rồi, nghe đâu bà đầm sanh con rồi chết trên cái giường này đó.

Nghe câu chuyện này, sau khi dọn xong giường mới cho má, ba chạy u ra chợ mua nhang đèn bánh trái đem vô bảo sanh viện, chờ đêm về ba bày ra bên gốc cây da phía sau bảo sanh viện, ba tôi thì thầm khấn vái điều gì đó mà từ khi ông cúng xong má tôi chẳng còn mơ thấy nà đầm lần nào nữa.

Má xuất viện về mang theo con út Tư thật dễ thương, hai anh em tôi vui mừng vì từ nay có thêm đứa em để cùng chơi với mình cho bớt tẻ nhạt.

Từ lúc bể chiếc vòng cẩm thạch má tôi buồn vô hạn, biết vậy nên đến kỳ lương nọ ba tôi tới tiệm bán nữ trang ông mua lại cho má tôi chiếc vòng cẩm thạch khác, chiếc vòng này màu sắc cũng một chín một mười so với cái vòng của nội cho má tôi, khỏi phải nói má tôi vui mừng với món quà của ba sắm cho, má tôi tự an ủi chắc là ở trên cao kia bà nội sẽ vui lòng khi thấy má còn mang chiếc vòng ( Má tôi nghĩ chắc nội không biết được vụ "Linh miêu tráo chúa" thời nay đâu).

Từ lúc đeo chiếc vòng cẩm thạch này má tôi thay đổi tánh tình rất nhiều, má nói nhiều, ăn nhiều, đặc biệt má cứ đòi ăn gà mà phải để nguyên con mới ăn, nếu chặt ra từng miếng má chê bai nào là không ngon, hoặc thịt nhão nhoẹt. V.v..

Mỗi ngày má tôi ăn hết một con gà, vì thương vợ nên ba tôi cũng chìu chuộng mua về cho má ăn, có một điều kỳ lạ là má tôi ăn nhiều vậy đó mà thân hình ngày càng ốm lại, lâu dần ba tôi lấy làm lạ, ông bèn ra nhà thuốc tây mua thuốc bổ về cho má uống, mấy ông đốc tờ quen với ba chỉ cho loại thuốc thích hợp để ba mua về cho má uống, vẫn không có kết quả sau khi uống thuốc, ba tôi bèn đưa má vô nhà thương để khám bệnh, mấy ông đốc tờ khám kỹ lưỡng nhưng chẳng biết má tôi vướng căn bệnh gì, bí thế quá ngài ta bèn phán:

-Bà nhà của ông bị bệnh suy nhược cơ thể, cần tẩm bổ lâu ngày sẽ bình phục.

Thời gian dài trôi qua, thể trạng má tôi vẫn y như "bộ xương cách trí", cả nhà ai cũng buồn rầu vô hạn.

Thế rồi một hôm khi má tôi đang ngồi chơi bên ngạch cửa trước nhà, ngoài đường có một ông thầy tu đi khất thực, đến nhà tôi ông dừng lại đứng cúi đầu chờ bá tánh cúng dường, ba tôi đem ít trái cây cúng cho thầy, thầy ngước lên niệm Phật và cảm ơn ba tôi, bổng đôi mắt thầy sáng quắc lên thầy chỉ vào mặt má tôi thầy nói:

-Không xong rồi, gia chủ bị ma ám dữ lắm, nó nằm trong chiếc vòng bà mang trên tay đó.

Ba tôi điếng hồn khi nghe nhà sư kia nói điều này, ba liền chắp tay sá thầy một sá rồi hỏi :

- Có cách nào cứu (dợ) con được không thầy ? Xin đội ơn thầy suốt đời.

Nhà sư thong thả nói :

-A di đà Phật, thí chủ phải hủy chiếc vòng oan nghiệt kia đi bà sẽ khỏi bệnh, vì có cái vong của ai đó đang ẩn trong cái vòng này .

Ba tôi không cần suy nghĩ, ông nhanh chóng tháo cái vòng cẩm thạch đang đeo trên tay của má tôi ra, ba chọi mạnh xuống nền xi măng trước nhà khiến chiếc vòng bể tan tành, lúc này tự nhiên má tui khóc ré lên kể lể là ba tui phá căn nhà má tui đang trú ẩn khiến bà không nơi nương tựa, ba tôi điếng hồn không hiểu chyện gì xãy ra, nhưng dưới nhản quan của người đạo hạnh thầy biết rõ ràng đây là cái vong nhập vô người má tôi để nói lên hoàn cảnh hiện tại của họ, thầy bèn kêu ba tôi :

- Thí chủ yên chí đi, tui bày cho thí chủ như vầy nè....

Nhà sư đã kêu ba tôi cứu cái vong này bằng cách nhờ thợ điêu khắc làm một tượng người phụ nữ, rồi mua vài cái vòng làm bằng vàng đeo vô cổ tay bức tượng, thầy sẽ đem bức tượng về chùa của thầy cho vong linh nghe kinh kệ để sớm siêu thoát.

Ba tôi làm theo lời dặn của thầy, ba đem pho tượng gỗ vào chùa Tân Nghĩa ở Gò vấp gửi vô đây để vong kia đừng quấy phá má tôi nữa.

Nhờ sự mầu nhiệm của Phật pháp, nhờ đức cao trọng vọng của thầy trụ trì chùa Tân Nghĩa nên má tôi thật sự khỏi bệnh tà ma trong một thời gian rất ngắn...

Miền nam rồi cũng đến lúc bớt chiến tranh loạn lạc nên ba tôi vội đem hết gia đình để quy cố hương.

Má tôi qua đời , rồi ba tôi cũng "đi xa", trước lúc chia tay người thân ba tôi trăn trối:

-Ba má còn một món nợ với thầy trụ trì chùa Tân nghĩa, sau này có dịp trở lên Sài gòn các con phải tìm cho bằng được ngôi chùa này, cho dù sư thầy khuất núi đi chăng nữa các con nên cúng dường chư Phật nơi chùa này cho ba, có như vậy ba má mới yên lòng nơi chín suối.

Tôi mang tâm nguyện của cha mìnhđi hỏi khắp nơi, bạn bè, anh em quen biết chẳng ai biết được ngôi chùa Tân nghĩa này ở đâu, tôi hy vọng một ngày nào đó tìm ra tông tích ngôi cổ tự này để thực hiện tâm nguyện cuối đời của đáng sinh thành ra anh em chúng tôi.


Hai Hùng SG


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 23/Jul/2021 lúc 12:25pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 29/Jul/2021 lúc 8:18am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 30/Jul/2021 lúc 3:39pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 153 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.379 seconds.