Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Chuyện Linh Tinh
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Chuyện Linh Tinh
Message Icon Chủ đề: TRUYỆN NGẮN Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 6 phần sau >>
Người gởi Nội dung
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 06/Feb/2010 lúc 12:16pm
 
Chuyện tình cô gái thích ngủ đứng
 
 
Đây là một trong ba truyện ngắn - buồn hay nhất mà tôi từng được đọc. Nó có thể quá dài so với sự kiên nhẫn của một số người, nhưng nếu bạn thử bỏ thời gian ra đọc, thì mình xin hứa bạn sẽ không bao giờ phải hối tiếc vì việc đó...





...Câu chuyện lúc thì nhẹ nhàng như một cơn gió trong đêm khuya tĩnh mịch, lúc lại như 1 cơn lốc đang cuốn lấy những con sóng đang điên cuồng trong đau đớn....hãy đọc và cảm nhận.........1 câu chuyện...Buồn và Hay

Bạn gái tôi có một thói quen kỳ quặc: thích ngủ đứng...

Tôi thường xuyên thấy cô ấy, đứng dựa vào một góc để ngủ. Và mỗi khi đang ngồi, mà cô ấy đứng dậy... ắt hẳn là tìm 1 góc để... đứng ngủ.

Thật buồn cười, tôi chưa bao giờ gặp một người có thói quen kỳ lạ đến vậy...

Có lần, chúng tôi vào cửa hàng bán đồ ăn nhanh, lúc tôi đang cố gắng chen chúc xếp hàng đợi đến lượt mua gà rán, quay ra đã thấy cô ấy... dựa vào cửa toilet để ngủ.

Một vài lần tôi góp ý, cô ấy chỉ cười và lè lưỡi rất đáng yêu... nói: "xấu hổ thế!" Nhìn đáng yêu tợn... đến mức mà, dường như, nếu tôi có nhắc nhở hay góp ý về thói quen đó của cô ấy, thì cũng chỉ là để mong cô ấy cười và lè lưỡi đáng yêu như vậy.

Tôi chưa bao giờ hỏi lý do vì sao cô ấy có thói quen ấy, cũng chưa bao giờ có ý định hỏi về điều đó... dù biết rằng mọi thói quen đều có một nguyên do.

Bởi vì...

Ngày yêu cô ấy, cô ấy đã hỏi tôi rằng: "Anh có chắc anh sẽ yêu tất cả những gì em có, dù nó phi lý và làm anh phải suy nghĩ hay buồn rầu?" Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu, để có thể trả lời câu hỏi đó. Vì tôi là một người, có thể tự hào mà nói rằng... hiếm hoi, luôn có trách nhiệm với lời nói của mình.

Tôi đã đặt ra nhiều giả thuyết và tình huống cho câu trả lời của mình, liệu rằng tôi có thực hiện được nó ko? Nhưng rồi tôi cũng chỉ có một câu trả lời "có!" duy nhất cho tất cả những thắc mắc của mình... bởi vì bao trùm lên mọi lo toan và tính toán là tình cảm mà tôi dành cho cô ấy quá nhiều, nó quá lớn đủ để tôi đánh đổi mọi điều tôi có và chấp nhận mọi điều về cô ấy, dù cho nó có khó khăn....

Suốt 1 năm 3 tháng 21 ngày yêu nhau, đến tận khi chia tay, tôi và cô ấy vẫn chưa một lần làm chuyện ấy....

Nhiều khi tưởng 2 đứa đã quá gần nhau rồi, nhưng cô ấy luôn luôn từ chối và đẩy tôi về phía xa xôi... Tôi ko gượng ép, cũng chẳng bắt buộc gì ở cô ấy cả....

Chúng tôi yêu nhau yên bình và êm ả. Tất cả thoáng qua khiến cho tôi hài lòng và mãn nguyện, cho đến một ngày... Cô ấy đến, đặt lên bàn một tờ giấy và nói với tôi rằng: "Đơn xin chia tay!" ... Tôi ngỡ ngàng, phải nói là ngỡ ngàng và bàng hoàng chứ ko chỉ đơn giản là ngạc nhiên nữa. Cô ấy cười, nụ cười hiền dịu đáng yêu ấy... trôi tuột xa tầm tay tôi từ bao giờ, sao tôi ko hề hay biết.

Tôi im lặng rồi bỗng chợt điên lên, sau khi đọc cái đơn ngu xuẩn mà cô ấy viết... dường như cố gắng nắn nót đến không tưởng.

"Em điên thế đủ rồi đấy! Em làm sao vậy! Anh có thể chịu đựng mọi trò điên rồ của em từ trước đến nay! Nhưng thế này thì quá lắm! Em điên à?"

Mắt cô ấy mở to, ngạc nhiên là những gì tôi nhìn thấy trong đôi mắt và khuôn mặt ấy... nhưng chỉ trong 5 giây, yên ả lại trở về trên khoé môi gầy. Cô ấy lại mỉm cười....

"Bởi vì em điên thật mà!"

Và thế là chúng tôi chia tay nhau. Một lý do tôi cũng không sao hiểu nổi, một cái kết thúc chưa bao giờ có câu trả lời. Tôi đứng dậy và quay đi trong chiều hôm ấy, vẫn cứ nghĩ rằng chỉ là 1 trò của con gái để mong được người yêu quan tâm nhiều hơn thôi. Nhưng một điều nhỏ nhoi tôi quên đi mất, đó là... cô ấy khác tất cả mọi người. Chính vì vậy... sự kết thúc hôm đó, có nghĩa là... không gặp lại...

Tôi chờ mãi những tin nhắn, tôi chờ mãi nick cô ấy sáng trên list YM. Tôi chờ mãi những cuộc điện thoại chuông reo dồn dập... chờ mãi những dòng mail tấp nập yêu thương, nhưng nó không bao giờ đến suốt 2 tháng liền kể từ ngày chia tay hôm ấy...

Nỗi nhớ cắn xé tôi nhiều đêm và nỗi buồn thiếu vắng cô ấy làm cho tim tôi muốn tắt lịm.

Ác mộng vẫn luôn rình rập.

Những hình ảnh quá khứ va đập vào trong mắt tôi như dội lửa....

Rồi tôi lại tự vỗ về mình, ôi đã thay đổi rồi... Và tất cả chỉ là quá khứ thôi, cô ấy rời bỏ tôi, vì cái gì cơ chứ?

Ngày đầu tiên của tháng thứ 3 kể từ ngày chia tay nhau, tôi bấm số gọi cho cô ấy...

Đầu dây bên kia nhấc máy... giọng nhỏ nhẹ và yếu ớt như một giọt nước chỉ chực vỡ tan: "Anh à!"

Chúng tôi hẹn nhau đi uống cafe, vì tôi chẳng biết nói gì cả... cố gắng hẹn hò như mọt người bạn ở xa lâu ngày ko gặp lại.

Cô ấy ngồi đối diện tôi, vẫn nụ cười ấy nhưng khuôn mặt yếu ớt và trắng bệnh, môi bạc và làn da phờ phạc....

Nhưng có một điều dường như khác....

Cô ấy nói nhiều hơn...

Hồi chúng tôi yêu nhau, cô ấy không nói nhiều như vậy. Những buổi đi chơi chỉ đơn giản là những cái ôm và lướt môi nhẹ nhàng, là tôi tâm sự và cô ấy cười. Khi tôi kêu mệt mỏi, cô ấy kể cho tôi những chuyện vui nho nhỏ. Là những ngày mùa đông trời gió... cô ấy làm tôi bất ngờ với một chiếc khăn len tự đan. Là những ngày đại hàn, cô ấy gọi tôi vào giữa đêm và đưa tôi một... cái chăn to đùng, mà cái vỏ chăn thì là "em khâu bằng tay đấy!" Vì cô ấy cứ lừ lừ như vậy nên có sức hút với tôi... Ngày đó, nhiều người hỏi tôi tại sao lại thích cô ấy đến vậy... tôi đều cười. Một người con gái có thể khiến một thằng con trai thay đổi vì mình, thay đổi cuộc sống để được dung hoà với cuộc sống của mình, đâu thể tầm thường phải không? Để cưa cẩm cô ấy, tôi dần từ bỏ rất nhiều thói quen... như một đỉnh núi cao, người ta càng nói, không leo được đâu cao và nguy hiểm lắm... thì tôi lại càng cố trèo, cố trèo bởi vì nó quá cao... đã đi đến lưng chừng thì không có lý do gì để từ bỏ.

Phải mất gần 1 năm, tôi mới có được cuộc hẹn đầu tiên. Cảm giác như suốt 1 năm nỗ lực đó, tôi đã lột xác hoàn toàn. 1 năm chay tịnh để vươn tới một cuộc tình. 1 năm thầy tu để mơ về một người con gái. Nào là từ bỏ thói quen đi đêm, những cô người yêu dăm bữa nửa tháng rơi vào lãng quên trong chăn gối, những cuộc tụ tập chè chén vui vẻ, để biến thành những lần đánh lẻ để leo lên quán cafe chông chênh ở tầng thứ 8, nghe cô ấy chơi một vài giai điệu của Shubert... Những thay đổi mà giờ người ta ngỡ ngàng và tôi ngỡ ngàng nhìn lại... như một trò đùa.

Vô vàn những lý do để yêu... vô vàn những điều không thể nào giải thích nổi.

- Anh luôn nghĩ về em như một thiên thần... mà em thì chẳng bao giờ được làm thiên thần dù em rất muốn!

Câu nói ấy kéo tôi về thực tại.... giữa ly cafe nóng và ánh mắt cô ấy nồng nàn. Nhìn thấy tôi ngước lên, cô ấy cười. Cô ấy lại tiếp tục nói nhiều, lại tiếp tục độc thoại về những điều mà tôi không mấy hiểu...

Chúng tôi đứng dậy, bước ra khỏi quán cafe sơn màu đỏ úa nằm trên khu phố cổ. Cô ấy muốn đi bộ... dạo quanh phố cổ, và nói nhỏ điều gì đó với anh chàng giữ xe của quán cafe. Và sau đó, chúng tôi bước đi....

- Em luôn muốn ngủ với một ai....

Tôi ngạc nhiên:

- Ý em là gì vậy?

- À, em luôn muốn biết cảm giác bên một người con trai là như thế nào?

Cười...

- Anh à, muộn rồi, mình về đi...

Ngày hôm đó kết thúc như vậy!

Cô ấy khó hiểu hơn trước hay là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hiểu cô ấy cả? Mấy ngày sau đó, cô ấy và tôi có nhắn tin qua lại như 2 người bạn. Vào một buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn của cô ấy: "Anh à, em muốn đến khách sạn và ngủ với anh!" Tôi cảm thấy sợ, sợ cái sự thay đổi lạ lùng không báo trước của người con gái bí hiểm mà tôi yêu....

Chúng tôi gặp nhau ở quán cafe sơn màu đỏ úa. Tôi hỏi cô ấy, cô ấy chỉ cười, và... tôi từ chối lời mời của cô ấy... khách sạn và cái hình dung mênh mông, được nằm cạnh người mà mình yêu thương nhất.... nhưng không phải là bí mật và lạ lùng... phi lý và bỗng chốc như thế này. Chúng tôi quyết định không liên lạc với nhau nữa...

....

Một tháng sau, tôi nhận được một tin nhắn khác: "Anh à, vào bệnh viện thăm em!"

Tôi vội vã vào viện. Căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng và những tấm ga màu trằng, cô ấy ngồi dựa lưng vào tường và nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm.... không quay lại nhìn tôi khi tôi bước vào:

- Thế là em ko được ngủ đứng nữa rồi, vì em ko còn sức để mà đứng nữa....

Tôi lại gần, nắm tay cô ấy chặt lắm, cô ấy nhìn xuống đôi bàn tay tôi và cười, nhẹ nhàng... cô ấy nói:

- Em yêu anh lắm!

- Anh cũng thế, em biết điều đó mà...

Cô ấy, một tay nắm chặt bàn tay tôi. Một tay khẽ đưa lên che miệng tôi như muốn nói "Anh đừng nói nữa"

- Mai anh lại đến nhé!

- Uh, ngày nào anh cũng sẽ đến mà.

- Và đừng hỏi gì bác sĩ cả...

- Nhưng...

- Anh hứa đi.

- Uh, anh hứa.

Hôm sau tôi đến, lúc đó cô ấy đang đứng bên cửa sổ, dường như cố gắng lắm để đứng vững. Nhìn cô ấy yếu ớt mà tôi xót xa nhiều, tôi muốn hỏi bác sĩ rằng người tôi yêu bị làm sao vậy, nhưng tôi đã lỡ hứa mất rồi...

- Anh ko muốn hỏi nhưng anh lo lắm... em bị sao vậy, nhìn em yếu quá!

- Hì, em sắp khỏi rồi mà, em vừa mổ xong, nên yếu vậy đấy!

Câu trả lời ấy làm tôi yên tâm hơn đôi chút. Và nụ cười ấy làm tôi hạnh phúc hơn rất nhiều....

- Anh hay mắng em vì em ngủ đứng....

- Uh, nhưng nhìn em lúc đấy, rất đáng yêu!

- Em kể cho anh một câu chuyện... và anh chỉ được nghe thôi nhé!

- Uh, em kể đi!

- Hồi em học cấp 2, gần nhà em có một cô, hơn em mười mấy tuổi....

- Uh...

- Nào, anh đừng "uh" nữa, để em kể chứ!

- Được rồi, anh xin lỗi!

- Em với cô ấy, chơi rất thân và rất hợp nhau. Em hay tâm sự với cô ấy, cô ấy ko có chồng, sống 1 mình nữa. Và cô ấy cũng hay sang nhà em chơi lắm. Năm em học lớp 8, lần đầu tiên, em bị cái đó của con gái...

- Cái đó là cái gì?

- Kinh nguyệt ấy!

- Oh... uh!

- Nhà em chẳng có ai cả, mà em cũng chẳng biết làm thế nào. Em gọi cô ý sang, nhờ giúp em... vì lúc đó, mới lớp 8 mà, không hiểu chuyện gì cả... cô ấy nói em phải nằm xuống, cứ ngủ đi, thì máu sẽ ko chảy nữa.... Và...

Rồi nước mắt người yêu tôi bắt đầu chảy... cô ấy nghẹn lại chẳng nói ra lời... ôm chặt tôi... ôm chặt lắm....

- Cô ta cưỡng hiếp em anh ạ!

Tôi shock! Theo bản năng tôi đẩy vòng tay người tôi yêu ra.... trong vài giây định thần, tôi ôm cô ấy vào lòng và cùng khóc với cô ấy... Cảm giác kinh tởm cái người đàn bà kia vô cùng, nèn lên tận trí óc tôi. Còn người tôi yêu thì vẫn nức nở, nước mắt lăn dài trên áo tôi...

- Em có thói quen ngủ đứng vì em sợ.... Vì có lần cô ta nói rằng nhìn em nằm ngủ đẹp lắm. Mỗi lần nằm xuống em đều nhớ tới khuôn mặt đáng sợ ấy. Từ đó, lúc nào em cũng.... ngủ đứng... hoặc ngủ ngồi... ở nhà cũng vậy, vì em sợ...em nằm xuống...em sẽ lại....

Ôm tôi chặt hơn... nước mắt cô ấy tràn ra nhiều hơn....

- Em ko biết con gái có thể làm chuyện đáng sợ vậy. Rồi em nói với mẹ, rồi mẹ ko tin em.... mẹ nói em bị điên... Xấu hổ vì em điên, không ngờ em có thể bịa đặt ra điều kinh tởm đó... và tất cả... đều ghét em anh ạ.

Tại sao cuộc sống lại bất công như vậy? Tại sao cô ấy lại phải chịu ngần đó nỗi dầy vò khi còn quá bé nhỏ?

- Rồi em phải lén lút mỗi khi đi học, tránh cô ta, cho đến ngày... cô ta chuyển nhà đi vì lý do gì em cũng ko rõ và chẳng muốn biết nữa. Em đã phải chịu đựng 3 năm liền lớn lên với ánh nhìn như mình là người điên của bố mẹ....

-Nín đi, anh ở đây.... anh yêu em! Dù thế nào chăng nữa....

Cô ấy vẫn khóc.

- Em tưởng mọi việc đã kết thúc. Em đã cố quên... em đã cố yêu... cố ngủ nằm...

Cô ấy dừng lại 1 chút.

- Cho đến khi.... người yêu em... đến nhà. Bà giúp việc mở cửa. Anh ta lên phòng, lúc em đang nằm ngủ, và....ngủ với em. Em muốn cưỡng lại... nhưng... em nghĩ... phải làm quen.... với đàn ông.

Tôi cảm thấy như ngàn nhát dao đâm vào ngực.

- Rồi anh ta nói... sau khi đã xong xuôi... rằng "Không ngờ em đã mất trinh rồi! Anh không muốn yêu một người không đoan chính!" .... và.... anh ta bỏ em.

Thằng khốn nạn! Tôi kinh tởm loại đàn ông ấy! Tôi thề, xin thề rằng tôi chỉ muốn giết chết hắn ngay lúc ấy

- Em im lặng. Và thế là chia tay. Em lại... ngủ đứng, ngủ ngồi... vì em sợ... em không dám nằm nữa. Nằm.... em sẽ chẳng thể chống cự... em sợ....

Tôi vuốt nhẹ những giọt nước mắt lăn trên má cô ấy, và hôn vào đôi môi đang run rẩy vì sợ hãi. Những chuyện mà cô ấy phải trải qua, thật quá kinh khủng....

- Rồi, em đã gặp anh. Anh đã yêu em khác hắn yêu em. Anh đã chấp nhận em ... không giống người ta phủ nhận em...

Tôi muốn nói với cô ấy rằng, tôi cũng chỉ là một thằng tồi mà thôi, và nhờ cô ấy, tôi mới nên người, mới có thể thay đổi để làm người. Và tôi mới phải là người cần phải cám ơn chúa trời vì được gặp cô ấy trong đời, rằng tôi yêu cô ấy biết nhường nào Yêu và đau xót biết bao ... căm hận những kẻ reo nỗi sợ hãi và ám ảnh lên suốt cuộc đời cô ấy.

- Anh ko quan tâm những chuyện đó, anh căm ghét những kẻ đã làm em tổn thương. Anh yêu em, anh thề là anh yêu em, và anh sẽ ko để cho em phải buồn nữa đâu....

Cô ấy lấy tay gạt nước mắt ở 2 khoé mi, rồi cười nhẹ nhàng....

- Em biết mà...Nhưng anh có thể hứa với em một điều được ko?

- Uhm, em nói đi...

- Hai ngày tới, anh đừng vào bệnh viện nhé

- Tại sao?

- Đi mà, và đừng hỏi gì cả!

- Uh!_Chông chênh .....

....

Hai ngày sau, tôi quay lại bệnh viện....

Thế giới trước mắt tôi dường như sụp đổ. Cô ấy đã ra đi mà không để cho tôi nhìn lần cuối... Ra đi lặng lẽ, ra đi âm thầm... ra đi bất ngờ và ra đi đau đớn....

- Những người bị "Nhiễm trùng huyết " rất khó sống... cô ấy đã chiến đấu đến cùng, và cô ấy biết....

Bác sĩ nói với tôi như vậy. Cô ấy không có đám tang, không bạn bè... vì dường như chẳng ai biết cô ấy bệnh. Và cha mẹ cô ấy... cũng chẳng thấy xót thương gì. Cô ấy ra đi như vậy đấy, sống đau đớn và chết chua xót.

Một bầu trời đêm bao trùm tôi....

- Cô ấy đã tặng mắt cho một người. Cách đây 2 ngày, chúng tôi làm phẫu thuật....

Bệnh viện đã lo tang lễ cho cô ấy....

Tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa. Đôi mắt người con gái đã làm thay đổi cuộc đời tôi, Ánh nhìn xa xăm một thời vẫn còn nguyên vẹn đó....

Một bức thư với những dòng chữ mất nét run rẩy và ngắn ngủn:

"Anh là người duy nhất yêu em! Em đã nghĩ là em sẽ khỏi! Em đã nghĩ là em sẽ thắng! Em chỉ muốn chia tay cho đến ngày em chiến thắng bệnh tật và chiến thắng nỗi sợ hãi trong em. Em sẽ lại gặp anh.... Nhưng em nhận ra rằng, em ko thể... em chỉ có thể chiến thắng nỗi sợ hãi mà thôi.... em đã hết sợ rồi, vì em biết anh yêu em... Khát khao ấy đã cho em sức mạnh... để... gặp lại anh thêm lần nữa... Em muốn anh biết..... anh là người DUY NHẤT em yêu!"

"Ngủ ngoan nhé em, nước mắt mưa

Thương em đau xót, giấc mơ trưa...

Sống là cực nhọc...

Chết là anh khóc...

Phải làm gì... cho em bớt đau đây?"

Nếu 1 tình yêu đẹp luôn phải kết thúc như thế này, con người có còn đắm đuối vào chuyện tình ko có thực. Liệu 1 tình yêu thực sự đẹp có tồn tại ???


IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 08/Feb/2010 lúc 10:23am
 
 
Lần vuốt ve thứ 100
Có một chàng trai và một cô gái, họ yêu nhau hết sức thắm thiết. Có một ngày, cô phải chuyển nhà tới một thành phố rất xa, anh vô cùng đau lòng, nhưng không dám giữ cô lại. Thành phố kia có cha mẹ của cô, họ có cuộc sống rất đầy đủ, còn anh thì cái gì cũng không có. Cho nên anh không dám giữ cô, vì anh sợ cô sẽ khổ. Anh cuối cùng chỉ im lặng. Còn cô thì cứ đợi anh mở miệng giữ mình lại, cô đợi và đợi, đợi cho đến lúc lên máy bay, anh cũng không hề nói.

Trước lúc lên máy bay, cô đưa cho anh một con lợn bông nhỏ, cô nói "Nhớ em, thì hãy xoa đầu nó một lần". Sau đó cô bước lên máy bay mà không hề quay đầu lại.
Trời đang trong xanh thì đột nhiên mưa, anh vừa khóc vừa nhìn chiếc máy bay cất cánh, chính lúc ấy, anh đột ngột phát hiện mình đã phạm một sai lầm đáng sợ, anh quên không hỏi cô địa chỉ và số điện thoại của cô ở nơi ở mới.

Thế là từ đó anh bắt đầu chờ đợi, ngày ngày ôm lấy chiếc điện thoại không dời, anh nghĩ cô nhất định sẽ gọi điện về. Nhưng không có, mãi mà không có.

Lúc anh nhớ cô, anh lại mang con lợn bông ra xoa đầu, anh xoa đầu nó hết lần này đến lần khác, nhưng chỉ càng làm cho mình nhớ thêm.

Anh đợi cô tròn ba tháng, sau đó chuyển thành tuyệt vọng. Anh cảm thấy cô hình như đã quên anh mất rồi, thậm chí anh bắt đầu hận cô.

Anh bước ra khỏi phòng, từ giây phút đó anh quyết định quên đi tình yêu này. Quan trọng với anh bây giờ là bắt đầu lại. Anh ôm lấy con lợn bông, nghĩ một lúc, rồi đành ném nó ra ngoài cửa sổ. Ném đi tất cả những ký ức về cô. Anh từ đây cũng không nhìn lại qua khứ nữa.

Sáng sớm ngày thứ hai, có một người làm công đến dưới lầu dọn dẹp vệ sinh. Bà ta nhìn thấy một con lợn bông, bà ta ôm lấy nó, vuốt ve, đột nhiên con lợn bông động đậy, miệng nó từ từ mở, rồi nhả ra một mảnh giấy. Trên mẩu giấy là địa chỉ và số điện thoại của cô gái.

Con lợn bông ấy là người trong xưởng đồ chơi phải mất rất nhiều tâm huyết mới làm ra món quà đặc biệt này cho cô . Nếu như xoa đầu nó một trăm lần, nó sẽ nhả ra mảnh giấy cô viết. Cô đã âm thầm quyết định, chỉ cần nhận được điện thoại của anh là sẽ từ bỏ tất cả để trở về, không chia tay anh nữa.

Nhưng anh cuối cùng chỉ vuốt ve nó 98 lần.

Người làm công nghĩ : Con lợn bông này thích như vậy, nên đem nó về cho con mình chơi. Bà ta ôm con lợn bông, quẳng đi mảnh giấy.

Anh và cô từ đây đã để tuột mất một nửa cuộc đời.


Trời đã cho duyên số

Nhưng se chi tình duyên

Mong manh sợi tơ trời

Qua không được sóng lòng

Trong những khi lạc điệu

Cung đàn lỡ tơ duyên

Hạnh phúc quá vô biên

Cõi đời mong tìm thấy ...

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 10/Feb/2010 lúc 10:47am
Ba chuyện về tình yêu
Marius Kriatkovski

 
1. Ông kế toán trưởng đến chơi nhà bạn bè và làm quen được với một cô gái trẻ trung xinh đẹp. "Kể ra mình đáng tuổi bố cô ta ấy chứ! - Ông tự tranh cãi với bản thân – Nhưng nhất định cô ta phải là vợ mình ".

Nói thật lòng, có khi ông còn ngang tuổi với ông nội ông ngoại của cô gái là khác. Do vậy ông càng sung sướng, khi trong buổi gặp gỡ riêng đầu tiên - nhân dịp này ông có tặng cô một chiếc nhẫn lớn có gắn kim cương - ông đã nhận thấy cả cô gái cũng không hề lãnh đạm với ông.

Chẳng bao lâu, họ chung sống với nhau. Ông kế toán trưởng làm việc nhiều hơn và hầu như ngày nào đi làm về cũng mang theo một thứ gì đó.

Ông đem về khi thì một chiếc ô tô nhãn hiệu “DKV – Junior”, khi thì một chiếc áo măng tô lông rái cá, khi thì một chuỗi hạt kim cương, khi thì một món đồ trang sức nhỏ.

- Tiền làm ngoài giờ của anh đấy! - Ông tuyên bố – Vì em, em yêu, anh luôn cố gắng.

Cô gái mừng rỡ như một đứa trẻ:

- Nhưng anh phải giữ gìn sức khỏe nhé! - Cô nói và áp chặt chiếc áo lông rái cá vào ngực -Tại vì em rất yêu anh, yêu anh lắm lắm!

Cô sắc cho ông uống các thứ thuốc thảo dược và đôi lúc trìu mến gọi ông là “bố”. Cứ thế, họ sống êm ả và hạnh phúc cho tới khi ông kế toán trưởng dốc các khoản tiền tiết kiệm kếch sù ra xây một tòa biệt thự tuyệt đẹp có vườn cây và bể bơi.

Vào một ngày không vui, gần tối vẫn không thấy ông về mà lại xuất hiện mấy viên cảnh sát. Họ niêm phong cả ô tô, cả áo măng tô lông, cả các thứ khác.

- Ông ta đã tham ô hơn một trăm triệu - Họ thông báo vắn tắt.

- Trời! - Cô gái đang yêu tội nghiệp bật khóc - Thế mà tôi chẳng nhận thấy gì cả!

Chả là tình yêu mù quáng mà lại.


2. Người đàn ông mà tôi sắp kể với các bạn đây có cô vợ rất xinh đẹp. Và rất yêu chồng.

Cô yêu chồng mãnh liệt tới mức dù ở đâu, dù đi đâu, cô cũng chỉ toàn nói về chồng.

Ngay cả khi hoàn toàn tình cờ quen biết với Nikodem (đáng lẽ đi taxi, cô lại lên chiếc xe “Fiat – 1100” của anh chàng này) cô vợ yêu chồng tha thiết ấy cũng luôn luôn nói về chồng.

- Anh chở tôi đi đâu thế này?! – Bỗng cô kêu lên – Tôi ở đầu đằng kia của thành phố cơ mà. Dudus chồng tôi sẽ lo lắng đấy. Anh ấy bao giờ cũng sốt ruột bồn chồn nếu tôi về muộn. Chà, giá mà anh biết tôi yêu Dudus đến mức nào và anh ấy dễ thương đến mức nào!…

Sau đó, khi đến nhà Nikodem để xem qua bộ sưu tập các tẩu thuốc của anh ta, cô nói:

- Không biết Dudus của tôi bây giờ đang làm gì nhỉ? Chắc anh ấy chờ đợi tôi lắm và lo lắng lắm. Chà Nikodem, nếu anh biết em yêu Dudus của em đến mức nào! Anh ấy tuyệt diệu lắm cơ.

Vài tuần sau, cô nói với Nikodem ở trong toa ngủ trên tàu hỏa:

- Chắc hẳn Dudus đã bắt đầu nhớ em rồi đấy. Dudus yêu quý! Này, Nikodem, anh thậm chí không thể hiểu nổi em yêu anh ấy đến mức nào đâu!…

Đoàn tàu chở họ chạy mỗi lúc một nhanh đưa họ vượt biên giới trong chuyến đi ra nước ngoài.

Chả là tình yêu không có giới hạn nào hết, không có biên giới nào hết mà lại.


3. Nữ nhân vật thứ ba của tôi cũng trẻ trung, xinh đẹp và rất yêu chồng. Ngày tháng của cô trôi đi êm ả và hạnh phúc.

Cô ngủ rất ngon (thường là đến tận giữa trưa), sau đó cô đến quán cà phê hoặc hiệu thời trang tóc, rồi cô đi dạo. Khi chồng đi làm về, cô ríu rít trò chuyện và âu yếm vuốt ve chồng mãi.

- Hôm nay anh mua gì cho em đấy? Anh có nhớ tới cô vợ bé bỏng của anh không?

Anh không bao giờ quên cô. Họ yêu nhau thắm thiết.

Một ngày nọ, anh bị đuổi việc. Thoạt tiên, anh buộc phải bán xe ôtô. Nhưng anh bông đùa:

- Bây giờ anh sẽ ghi tên tham gia khóa học để trở thành hành khách xe bus và tàu điện…

Sau đó, anh không đem quà cáp về nữa. Và anh nói đùa:

- Anh yêu em, vợ yêu quý của anh, nhưng tình yêu của anh là tình yêu tinh thần…

Còn cô, cô rất đau khổ về tất cả những chuyện đó. Cô yêu anh mãnh liệt đến mức cô không muốn mình là gánh nặng cho anh.

“Anh yêu - cô nghĩ với một tình cảm dịu dàng – Em sẽ không chịu đựng nổi khi trông thấy anh dằn vặt khổ sở đâu. Anh Leshek có ô tô, có biệt thự, mỗi năm đi nghỉ ở nước ngoài một lần… Hãy để anh ấy phải chịu dằn vặt khổ sở”.

Và cô đến với Leshek.

Chả là tình yêu có thể khiến người ta sẵn sàng hy sinh những thứ cực kỳ lớn lao mà lại.
 
 
Vũ Đình Bình dịch

IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Feb/2010 lúc 11:45am

Bảy ngày xa nhau

Phan nén hết tất cả sự bực tức trong người để có thể mở cửa bước ra khỏi quán cà phê.

Nhiên vẫn ngồi trong quán, chống cằm nhìn những bước chân của Phan đang giẫm thật mạnh lên từng chiếc lá khô, như giẫm nát sự kiên quyết đến bất ngờ của Nhiên một phút trước. Phan muốn Nhiên vẫn là Nhiên ngày nào, đưa tay giữ lấy Phan bên mình, chứ không phải tôi rèn thành một đứa con gái sắt đá và để lòng kiêu hãnh khiến bàn tay hai đứa chẳng thể nắm chặt vào nhau như trước.

Ngày thứ nhất

Hôm qua nhìn Phan, nỗi buồn len vào mắt Nhiên, không sao tả xiết. Nỗi buồn day dứt từ một tháng trở lại đây. Khi những tin nhắn của Phan bỗng dưng thưa thớt và cụt ngủn lạ thường. Phan không có những vướng bận gì trong công việc hay học tập, đơn giản là anh chàng mãi hòa vào cuộc vui của hội bạn và quên mất nỗi nhớ của một người con gái dành cho mình những khi cách xa.

Rồi thành thông lệ, Phan xin lỗi, Nhiên sẽ cười và bỏ qua. Sau đó, Phan tiếp tục gây ra những lỗi lầm y chang thế, cho đến khi, Nhiên không cho Phan xin lại nữa. Đơn giản, Nhiên thấy Phan đứng trên sự yếu ớt và nhu mì của Nhiên để quăng một mớ vô tâm vào đó. Những gì người ta nghĩ rằng đã chắc mẩm trong tay thì thường người ta không học được cách giữ gìn cho đến khi nó mất đi. Nhiên cũng không có ý giúp Phan nghiệm ra bài học gì, Nhiên chỉ muốn tự giải thoát cho chính mình. Nhiên ghét những tình cảm mập mờ như sương khói, Nhiên thổi mạnh, thà để nó tan đi.

Ngày thứ hai

- Ai là người nói chia tay?

- Thì.. Nhiên! - Phan ấp úng, rồi sĩ diện như luồng điện xet qua khiến Phan lại tiếp tục - Nhưng đó là ý muốn của tao. Tao chỉ chờ có thế.

Phan cười hả hê với hội bạn cùng với đôi mắt vô hồn. Không! Có bao giờ Phan muốn như thế đâu. Đành rằng rất nhiều lần Phan thốt ra hai chữ “chia tay” trong cơn nóng giận. Nhưng đối với Phan, hai chữ ấy nó nhẹ như mây, chẳng mang một ý nghĩa nào cả vì sau khi Phan dứt lời, Nhiên sẽ là người níu kéo. Và hai đứa lại vui vẻ với nhau như trước. Nhiên giống như một con diều mà Phan đang kéo thả, Phan nghĩ rằng dù có thả Nhiên ra xa, dù có hù dọa Nhiên bằng hằng trăm câu nói chia tay, thì sợi dây nối Nhiên và Phan vẫn nằm gọn trong bàn tay Phan đang nắm chặt. Chẳng thể rời xa. Rồi một hôm gió lớn, gió cuốn Nhiên đi xa mãi, Phan chới với chẳng biết sợi dây nối trái tim hai đứa đã bay đâu mất, chỉ trong một phút Phan nắm hờ bàn tay..

Phan nhìn vào màn hình di động trên tay. Cả ngày hôm nay, không có tin nhắn. “Phan, anh đang làm gì đấy?”. Phan lắc mạnh đâu, không chỉ ngày hôm nay đâu, thôi thì tập mà quen đi chứ! Tức mình, Phan nghĩ, ”Nếu Nhiên có nhắn tin, dứt khoát mình cũng không thèm trả lời, nhất định thế…”

Ngoài kia diều ai thả mà bay cao quá, có khi nào nó đã chẳng còn sợi dây..

Ngày thứ ba

Nhiên khoác tay nhỏ bạn thân và lê tiếp vào quán chè thứ...tư trong ngày. Nhiên giỏi giấu cảm xúc hơn Phan, Nhiên cười giòn tan và ríu rít suốt ngày. Chẳng ai biết Nhiên buồn, nhưng nếu để ý kỹ, những khi vòng eo của Nhiên có dấu hiệu biến mất để chêm vào một mớ thịt mỡ căng phồng như bong bóng thì là lúc nỗi đau trong tim Nhiên không thốt được thành lời. Dường như trái tim và dạ dày của con gái có một sự liên kết nào đó. Khi trái tim Nhiên cạn queo tình cảm thì Nhiên chỉ còn biết cách bồi bổ cho cái dạ dày, hy vọng bù đắp được phần nào những ray rứt, nhớ mong...

Chấp nhận việc đã đẩy Phan ra khỏi cuộc sống của mình là khó khăn vô cùng. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho ngày chia ly, nhưng khi Phan quay lưng bước những bước xa dần, Nhiên chực muốn chạy theo nhưng lại không thể. Giới hạn của sự chịu đựng đã không cho phép Nhiên được mềm yếu một phút giây nào nữa.

Ngày thứ tư

Phan phóng xe như bay trên con đường quốc lộ rộng thênh thang. Nghe từng hạt cát bụi nhắm thẳng vào mắt mình đau buốt. Trống rỗng. Phan không biết những gì mình đang làm có mang đến cái kết cục nào tốt đẹp hơn không? Phan không biết con đường này sẽ dẫn về đâu, và cuối con đường có ai đó đợi mình không? Ừ nhỉ! Giá đâu đó có người đợi Phan. Như Nhiên ngày trước.

Lại Nhiên! Phan lắc mạnh đầu. Tiếng xe máy xé tan màn đêm tĩnh mịch.

Ngày thứ năm

Nhiên không đến giảng đường mấy ngày nay để tránh mặt Phan. Nhiên biết, chỉ cần nụ cười của Phan vút qua trước mắt, Nhiên sẽ trở về làm cô bé yếu lòng như xưa. Nhiên vùi đầu vào những công việc part-time thời vụ, gặp nhiều người, cười nhiều hơn và khi trở về nhà mỗi tối, Nhiên vẫn thấy vô vị quá đỗi. Nhớ đến Phan mà chẳng dám nhắn một tin hỏi Phan đang làm gì.. Cứ nhìn tên Phan trong danh bạ, muốn ấn nút gọi nhưng ngón tay lại không nghe lời của con tim, bởi lý trí bảo, mạnh mẽ mà quên người ta đi chứ!

Nhiên bước vào nhà, đóng cửa. Tiếng xe máy chạy vụt qua nhói buốt cả tai rồi nhỏ dần trong bóng đêm. Hình như là Phan?

Ngày thứ sáu

Phan vẫn ngái ngủ trên giường khi những tia nắng đầu tiên bắt đầu rọi vào phòng mà nhảy nhót tưng bừng. Có một tin nhắn trong điện thoại di động, là Nhiên. Nhiên đã nhắn tin cho mình! Phan mừng quýnh! Mở tin nhắn ra đọc..Nhưng Phan không hiểu, những con chữ cứ lộn tùng phèo, không ra một hình thù gì...Nhiên muốn nói gì?

Phan giật mình tỉnh giấc. Hóa ra là mơ! Phan ném chiếc gối vào tường, thật mạnh! Trách sao giấc mơ không thành sự thật. Rồi chiếc điện thoại kế bên rung lên ba nhịp báo có tin nhắn. Sẽ là Nhiên, Nhiên nhắn cho mình đấy mà! Không ai khác...Hy vọng dâng cao kéo theo nỗi thất vọng ngập tràn khi tên người gửi không phải là Nhiên mà là một thằng bạn chung lớp. Mấy ngày nay, cứ thấy điện thoại báo có tin nhắn, Phan lại mong mỏi sẽ được nhìn thấy tên Nhiên trong mục người gửi. Dù Nhiên có nhắn bằng những con chữ lộn tùng phèo như tiếng…La tinh trong giấc mơ của Phan cũng được. Và Phan sẽ trả lời tin nhắn, Phan không vô tâm nữa, Nhiên ơi..

Phan vẫn đến trường và vận hết lòng kiêu hãnh bao bên ngoài để không ai biết rằng, ánh mắt Phan luôn dáo dác và trông ngóng bóng dáng của môt người. Chiều về, nỗi nhớ thương đánh gục sĩ diện, Phan ngồi thừ trên băng ghế đá, nhìn bầy chim lũ lượt quay về tổ, hoàng hôn tím ngắt, tím cả tình yêu. Không, Phan chắc chắn một điều, Phan vẫn còn yêu Nhiên lắm, yêu thật lòng..

Ngày thứ bảy

Đêm qua có một cơn mưa thật lớn đổ xuống thành phố này. Cơn mưa như muốn rửa sạch những chất chứa, nhớ mong, rửa sạch đường đi để hai kẻ yêu nhau tìm được lối về.

Sáng nay, mây ích kỷ che cả mặt trời, mưa vẫn tí tách lay động nhưng chiếc lá xanh mơn man. Phan đứng tựa trước hiên nhà Nhiên, giống như lần đầu tiên Phan cưa cẩm Nhiên cách đây hai năm về trước. Chỉ khác là lần này, Phan không có bất cứ một câu nói văn vẻ nào được soạn sẵn, Phan chỉ biết rằng khi nhìn thấy Nhiên, trái tim Phan sẽ thốt lên bất cứ điều gì nó nghĩ trong bảy ngày qua...

Nhiên mở cửa, giật nảy mình khi thấy Phan đứng đó, vừa hồi hộp vừa vui mừng không tả xiết. Muốn bay lại bên Phan và nhõng nhẽo như một chú mèo con rằng, sấm chớp đêm qua khiến Nhiên co ro trong chăn và không sao ngủ được. Nhưng Nhiên vẫn cứ- tỏ-ra bình tĩnh và hỏi :

- Anh đến đây làm gì?

- Anh vẫn yêu em - Phan trả lời tỉnh rụi - Nói cho anh biết cảm giác của em những ngày qua đi?

Nhiên đứng bất động như thể đã bị sét đánh thành một cây cột. Phan cười, quay lưng bỏ đi với đôi mắt buồn như cơn mưa tối qua..

- Anh chỉ muốn nói vậy thôi...Những ngày qua thật sự anh không bình yên. Nhưng nếu em vẫn cảm thấy xa nhau là tốt, thì thôi, anh đi..

- Chưa bao giờ em hết yêu anh... - Câu nói đầu tiên của Nhiên trong ngày mới, bắt đầu một buổi sáng ngọt ngào và êm đẹp.

Lời nói đôi khi thốt ra thật dễ, nhưng lòng dứt khoát mới khó. Và có đôi khi, con người ta chia tay để lại...yêu nhau. Cầu vồng ngũ sắc hiện lên ở cuối chân trời. Cuối con đường, hai tâm hồn đang chờ đợi nhau..

Kết thúc bảy ngày xa nhau.

 
IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 14/Feb/2010 lúc 3:47am
 
 

Sao anh không ở bên em ..?

 



Cô gửi cho anh một tin nhắn : Nếu như trong nhà nghèo túng chán nản đến mức chỉ có một bát cháo cho hai chúng ta. Anh sẽ đem chút cháo trong bát ấy cho em ăn chứ ?. Anh trả lời : Vậy mà cũng phải nói sao? Nhưng anh cho rằng một người con trai yêu một người con gái một cách chân chính thì sẽ không để cho người con gái mình yêu phải sống như thế. Cô trả lời : Nhưng có một người trả lời thế này. Anh ta nói, không ! anh sẽ đem hết phần cháo cho cô ấy ăn. Đoạn đối thoại ấy có phải sẽ cảm động được mọi cô gái.

Em không biết, nhưng em bị nó tác động rất sâu sắc. Anh trả lời : Nói như thế, nếu đến bát cháo kia cũng không có, thì anh ta sẽ làm thế nào. Hoặc là nghĩ đến việc bát cháo ấy cô kia ăn rồi, nhỡ vẫn cảm thấy đói thì sao. Cô vẫn cho rằng anh nên trả lời giống như chàng trai kia : Không ! anh sẽ nhường bát cháo ấy cho em ăn, đó mới là thực sự hoàn mỹ, mẫu mực, mới là đáp án duy nhất. Nhưng vì anh không trả lời vấn đề theo phương án ấy, anh và cô lưng dựa lưng suốt một đêm, anh mấy lần muốn ôm cô ngủ đều bị cô cự tuyệt.



Trời có lúc không thuận theo lòng người

Sau này, đến một thời điểm, do nhiều nguyên nhân, anh và cô lâm vào tình cảnh giống như thế, hai người khó khăn đến mức chỉ có một bát cháo. Hôm đó, anh nhẹ nhàng để lại một lời nhắn : Em yêu, em ăn đi, bát cháo trên bàn là dành phần em, anh ăn xong rồi. Cô ăn hết bát cháo, rồi nghỉ ngơi . Anh từ bên ngoài trở vào, mang cho cô xiên thịt dê mà cô thích ăn, hoa quả, trà sữa.

Anh nói với cô : Anh đã tìm được một công việc tạm thời, số tiền này, là ông chủ ứng trước tiền lương cho anh. Nói xong còn đưa túi tiền sáng choang ra trước mặt cô. "Em yêu cứ ăn tự nhiên, anh đã ăn ở bên ngoài rồi". Xong rồi anh làm điệu bộ tinh nghịch. Trong những ngày khốn khó nhất ấy, cô vẫn có được hạnh phúc vui vẻ, còn thì anh dường như làm việc vất vả nên sức khoẻ có phần giảm sút. Thời gian sau, anh ổn định được công tác, họ tràn đầy hạnh phúc khát khao hướng về một tương lai tốt đẹp.


Cô thích xem tivi, bản tin trên tivi nhiều năm trước đã từng phát đi một sự kiện chấn động, một người mẹ và con trai bị chôn dưới lớp đất đá, lúc sữa người mẹ bị đứa con uống cạn, người mẹ đã tự cắn mách máu trên tay, dùng máu tuơi của chính mình nuôi con trai, vài ngày sau, mọi người cuối cùng cũng dọn được đống đất đá cứu hai mẹ con, người mẹ đã cạn máu mà lìa xa cõi đời, trên khoé miệng đứa trẻ vẫn còn đọng lại máu tươi của người mẹ cùng với nụ cười hồn nhiên, hai má đỏ hồng như có được một cuộc sống mới .

Cô hỏi anh : nếu như hai chúng ta cùng bị đè dưới đống đất đá ấy, anh có giống như người mẹ kia dùng máu cứu sống em không ?Anh sau câu nói của cô có một chút xúc động. Anh nói với cô : Em chưa già mà đã có cái ý nghĩ như thế sao? Em là người phụ nữ của anh, anh sẽ làm tất cả để cho em được hạnh phúc, bất luận là lúc cuộc sống và an toàn của em bị đe doạ, anh sẽ làm tất cả để bảo vệ cho em. Em là người anh yêu nhất, anh cũng sẽ không cho phép em có thứ suy nghĩ như thế, em yêu ạ.

Cuối tuần, một buổi sáng đẹp trời, trên con đường về nhà sau khi mua thật nhiều đồ ăn, quần áo mà cô thích, anh dắt tay cô vui vẻ dạo phố. Hai con người nhỏ bé hạnh phúc ấy chỉ cần băng qua một ngã tư nữa thì có thể đến được tổ ấm tình yêu mà mình xây đắp, là thiên đường nhỏ hạnh phúc của họ . Anh một tay nắm tay cô, một tay xách đồ vừa mua, anh đi trước, cô đi sau, hai người đang ở vạch sơn chuẩn bị qua đường, đột nhiên có một chiếc xe lao đến từ phía sau cô - cô chỉ cách anh một bước chân.

Chớp mắt nữa thôi, chiếc xe sẽ tông vào cô. "Ầm" cái tiếng chát chúa ấy là tiếng tông của chiếc xe ô tô. Tất cả đều đột ngột, người bị đâm đã văng cách xa hai mét, máu lênh láng trên đường. "Không! không phải" tiếng kêu kinh hãi đến từ phía cô, tiếng gào thét thê lương đập vào màng nhĩ của những người xung quanh. Cô biết rằng người bị chiếc xe đâm đáng ra sẽ là cô, chỉ chớp mắt như thế người bình thường sao có thể thể kịp phản ứng, anh vội vàng đẩy cô ra, chính mình ngã trong vũng máu.

Cô bổ nhào xuống bên anh mà khóc, trên người anh toàn là máu, cô hét to gọi tên anh, mọi người xung quanh nói không thể làm gì được nữa rồi, họ đã thử nhưng anh không còn thở nữa. Cô không tin, tiếp tục gọi tên anh, điều kỳ diệu sảy ra khi đôi mắt anh hé mở, nhìn cô, bình thản mỉm cười, rồi vĩnh viễn nhắm mắt. Anh đang ở tận cùng của sự sống, dù vẫn đang đau đơn giãy giụa, vẫn cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng chứng kiến người mình yêu nhất được bình yên vô sự, rồi mới yên tâm ra đi. Đó là ngày mưa nhiều, bên ngoài tràn ngập hơi ẩm, nước mưa kết thành một đám sương mù giày đặc đất trời.

Trong lúc thu xếp lại những kỷ vật của anh cô phát hiện ra một tờ giấy chứng nhận bán máu, trên đó viết tên của anh. Điều kỳ lạ là từ trước tới nay điều này cô chưa bao giờ biết. Anh trong một tháng liên tiếp bán máu đến 3 lần, cô vẫn nhớ rõ những ngày tháng gian khó nhất của hai người họ, cô đã hiểu ra tại sao sức khoẻ anh trong khoảng thời gian ấy suy kiệt đến vậy, cô hiểu hàm ý trong câu anh nói "tiền lương ứng trước", cô hiểu ra rằng anh đã dùng máu để đổi lấy tiền mua cho cô những đồ ăn cô thích.

Trong lúc tiếp tục thu xếp kỷ vật cô phát hiện ra một mẩu báo, phát hiện bất ngờ này lập tức làm cô kinh ngạc, người mẹ vĩ đại chính là mẹ của anh, đứa trẻ may mắn giành lại được cuộc sống chính là anh. Nhưng anh đã đem cái may mắn ấy cho cô. Cô nước mắt dàn dụa....


Anh Thân Yêu Sao Anh Không Ở Bên Em

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Anh từng nói khuôn mặt em đẹp nhất trên đời

Sao anh nỡ để em cô đơn trong héo hắt mà không nhìn em đến một lần

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Anh nói rằng đem em đi du ngoạn một vòng quanh quả đất

Lời anh hứa vẫn chưa kịp làm, hay đổi thành yêu em một vạn năm đi?

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Anh nói rằng mãi mãi không bao giờ để em đau khổ

Anh đi rồi còn mình em trong thành phố hoang tàn.

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Anh nói rằng chiều chuộng em, em đau, em cười, em hôn, em yêu, yêu em vô hạn

Anh có phải đã bị câu nói đẹp đẽ của thiên đường phồn hoa kia lừa dối

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Em đã bởi người thương mà tiều tuỵ mất đi tiếng nói

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Em đã đợi anh đến quên cả thứ gọi là giấc ngủ

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Em nước mắt nhạt nhoà vì anh không trả lời tin em

Anh thân yêu sao anh không ở bên em

Em đã mặc chiếc váy cưới màu trắng đợi anh đến dắt tay.
 

IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 16/Feb/2010 lúc 6:02am
Tôi là Ai? Việt hay Mỹ?
 
Một bài viết hay dành cho những người Việt tại Hoa Kỳ...
 



Có phải nếu mình ở một nơi nào trên dưới ba mươi năm thì mình là người thuộc địa phương đó, đúng không? Đã biết bao nhiêu lần tôi đặt ra câu hỏi đó sau một ngày nhìn vào lịch thấy con số ghi năm đã bước vào năm thứ ba mươi của một người tị nạn.

Bây giờ có ai mới quen gặp tôi, hỏi: Bà ở đâu đến vậy? Thì chắc tôi sẽ trả lời rất tự nhiên, tôi ở San Jose, hay khi đang đi du lịch thì sẽ trả lời, tôi ở Mỹ đến. Tôi sẽ không trả lời là tôi ở Việt Nam đến nữa, chỉ trừ người ta hỏi, bà là người nước nào? Thì lúc đó tôi chắc chắn nói, tôi là người Việt Nam, để cho họ không nhầm với người Trung Hoa, Nhật, hay Phi.

Đúng, tôi ở Mỹ trên dưới ba mươi năm rồi, tôi là một người Mỹ. Bây giờ thử xem lại con người Mỹ của tôi.

Trước tiên mặt mũi, chân tay tôi chẳng có gì thay đổi cả. Vẫn khuôn mặt cấu trúc ít góc cạnh của người Á Đông và cái mũi tẹt khiêm tốn, tóc sợi to và đen, khi có tóc bạc thì nhìn thấy ngay, muốn giấu thì phải nhuộm.

Đối với người Á Đông thì tôi được gọi là người có nước da trắng, nhưng mầu trắng này thực ra là mầu ngà, và đứng cạnh một ông Tây, bà Mỹ nào thì nó vẫn cho cái căn cước da vàng rất rõ rệt. Khi tôi nói tiếng Anh thì cách phát âm vẫn có vấn đề, đôi khi nói nhanh quá thì sẽ vấp phải lỗi nói tiếng Anh theo cách dịch tiếng Việt trong đầu. Như thế bị chê là nói tiếng Anh bể (broken English). Về cách phục sức, nhà ở, xe cộ bên ngoài, tôi có thể không kém một người Mỹ chính gốc.

Nhưng khi bước vào nhà tôi, từ những bức tranh
treo ở phòng khách, bát đũa bầy ở bàn ăn, chai nước mắm, hũ dưa cải trong bếp và nhất là sách, báo tiếng Việt ở khắp nơi trong nhà, thì chắc ai cũng sẽ nhận ra ngay đó là một gia đình Việt Nam. Như thế thì tôi là người San Jose hay người Hà Nội, người Mỹ hay người Việt? Tôi ở đất này đến ba mươi năm rồi cơ mà.

Người ở Lạng Sơn, Thanh Hóa ra Hà Nội ở trên dưới ba mươi năm thì tự nhận mình là người Hà Nội; người ở Hải Phòng, Hải Dương vào Sài Gòn lập nghiệp từ năm 75, 76 tự nhận mình là người trong Nam.

Tôi ở Mỹ tìm về Việt Nam không ai chịu nhận tôi là người Việt nữa, dù tôi có yêu quê hương đến quặn thắt cả ruột gan, có gặp lại họ hàng nước mắt khôn cầm thì khi thăm viếng, hỏi han, họ vẫn thỉnh thoảng nói rất tự nhiên: chị đâu có phải là người Việt nữa, bây giờ chị là người Mỹ rồi, chắc cái này không hạp với chị, cái kia chị không ăn được, cái nọ chị không biết đâu.

Những lúc đó tôi chẳng biết mình phải phản ứng thế nào cho đúng. Cứ cãi tôi vẫn Việt, hay nhận đúng rồi tôi là Mỹ? Không, cả hai cùng sai cả. Những khi cần quyên tiền đóng góp vào việc công ích nào ở Việt Nam thì ai ai cũng nhắc lại cho tôi đến ngàn lần tôi là một người Việt Nam chính gốc. Rằng tôi phải có bổn phận và tình thương với đất nước, đồng bào. Tình thương thì nhất định lúc nào tôi cũng đầy ắp trong ngực rồi, tôi chẳng cần ai nhắc nữa, nhưng bổn phận thì cho tôi... nghĩ lại.

Tôi đã đóng góp bổn phận của tôi cho đất nước đó rồi. Một mối tình chết tức tưởi trong chiến tranh hơn ba mươi năm về trước, xương thịt của người tôi yêu nằm trong lòng đất, rồi lại phải đào lên, đốt thành tro than, bị đuổi mộ như đuổi nhà, đã trả bổn phận đó thay tôi rồi. Không đủ hay sao?

Bây giờ tôi phải có bổn phận đóng thuế hàng năm ở đất nước tôi đang sống để phụ với chính phủ sửa đường, xây trường học và nuôi những người ở khắp nơi mới tới, như trước kia đất nước này đã nuôi người Việt, vì giấy tờ cá nhân hiện tại xác định tôi là người Mỹ. Tôi phải làm bổn phận công dân.

Có những ngày tôi lái xe bị kẹt ở xa lộ vào một buổi chiều mưa mùa thu; hay một buổi sáng mùa xuân vắng lặng, êm ả, đứng trong nhà nhìn ra mặt hồ, tôi cảm nhận được nơi mình đang hiện diện không phải là quê mình, không phải nước mình.

Chẳng có một lý do gì cụ thể, chỉ là những giọt mưa đập vào kính xe, chỉ là mặt nước hồ gờn gợn sóng. Mưa trên xa lộ Mỹ nhắc nhớ đến những cơn mưa tháng Năm ở Thị Nghè, nhà mình ở Trần Quý Cáp, nhà anh ở trước rạp ciné Eden đứng trú mưa với nhau.

Nước ở hồ San Jose trước nhà nhắc đến nước sông ở bến Bạch Đằng mỗi lần qua phà sang bên kia Thủ Thiêm chơi với bạn, hay sóng nước ở bắc Mỹ Thuận những lần qua phà đi thăm họ hàng ở tận Bạc Liêu. Những lúc đó tôi bất chợt bắt gặp mình Việt Nam quá, vì những cái bóng Việt Nam thật mờ, thật xa lại chồng lên hình ảnh rõ rệt ngay trước mặt mình. Và kỳ diệu làm sao, những cái bóng đó nó mạnh đến nỗi mình quên mất là mình đang ở Mỹ. Chắc tại tôi là người Việt Nam.

Lại có những lần ở Việt Nam, tôi bị muỗi đốt kín cả hai ống chân, bị đau bụng liên miên cả tuần lễ. Đi đâu cũng phải hỏi đường, ai nhìn mình cũng biết mình từ đâu đến và đang đi lạc. Tiền bạc tính hoài vẫn sai. Nhiều khi đứng chênh vênh trên đường phố Sài Gòn, biết đất nước này vẫn là quê hương mình, những người đi lại chung quanh là đồng bào mình, nhưng sao không giống Việt Nam của mình, hình như đã có điều gì rất lạ.

Ngôn ngữ Việt thì thay đổi quá nhiều, pha trộn nửa Hán nửa Ta, chắp đầu của chữ này với cuối chữ của chữ kia, làm nên một chữ mới thật là "ấn tượng". Cách phát âm của người Hà Nội bây giờ không giống cách phát âm cũ của ông bà, cha mẹ tôi ngày trước, và họ nói nhanh quá, tôi nghe không kịp. Cái tiếng nói trầm bổng, thanh lịch, chậm rãi, rõ ràng từng chữ của thời xa xưa bây giờ chỉ còn là cổ tích.

Ngửng mặt lên nhìn bầu trời, vẫn bầu trời xanh biếc của thời tuổi trẻ, cúi xuống nhìn mặt đất, vẫn mặt đất thân quen, nhưng sao lòng hoang mang quá đỗi, và thấy đã có một khoảng cách nghìn trùng vô hình giữa mình và quê hương đất Việt. Chắc tôi là người Mỹ!

So sánh thời gian tôi sinh ra, sống ở Việt Nam và thời gian tôi bỏ Việt Nam ra đi, sống ở Mỹ, hai con số đó đã gần ngang nhau. Tôi được học từ nhỏ quê hương là nơi tổ tiên lập nghiệp, là nơi chôn nhau cắt rốn. Ở trong nước có bài hát nổi tiếng “Quê hương mỗi người có một”, như là chỉ một mẹ thôi. Nhưng có người lại nói: Nơi nào mình sống ở đó suốt một quãng đời dài, có những người thân chung quanh mình, hưởng những ân huệ của phần đất cưu mang mình, thì nơi đó cũng được gọi là quê hương mình. Như vậy thì tôi có một hay hai quê?

Tôi sống ở Mỹ thì bạn bè gặp nhau thường nói: Cái này người Việt mình không hạp, hoặc người Mỹ họ mới thích nghi được việc này, người Việt mình không quen.

Khi đi dự buổi tiệc cuối năm của một công ty lớn ở Mỹ, toàn là những người Mỹ sang trọng thì thấy rõ ngay mình là người Việt đi lạc, dù mình có sang trọng, lịch sự như họ. Hóa ra ở Mỹ hay về Việt Nam mình đều lạc chỗ cả.

Tôi nhớ mấy năm trước có lần trò chuyện với mẹ của một người bạn, lúc đó cụ ngoài 80 hãy còn minh mẫn, cụ theo đạo Phật. Trưởng nam của cụ và con dâu cụ tự nhiên rủ nhau theo đạo Công giáo. Găp tôi, cụ hỏi: Không biết anh Bình nhà tôi khi chết thì đi đâu? Phật giận anh ấy, vì anh ấy bỏ đi, Chúa chắc gì cho anh ấy vào, vì anh ấy mới quá! Năm nay cụ ngoài 90 tuổi rồi và không may, cụ bị Alzheimer. Vậy là cụ không còn minh mẫn để lo con mình không có chỗ dung thân cho phần hồn. Bây giờ thỉnh thoảng nghĩ lại những lời cụ nói, thấy mình ngay ở đời sống này cũng đã là một vạt nắng phất phơ bay. Quê nhà, quê người, quê Mỹ, quê Việt. Chao ôi! Cái thân cỏ bồng.

Nhưng lạ lắm, tôi biết chắc mình là người Việt, nhất là khi tôi nằm mơ. Trong giấc ngủ tôi thường gặp cha mẹ, gặp ngay trong những ngôi nhà cũ ở Việt Nam, gặp bạn bè cũng gặp trên đường phố Việt Nam từ ngày rất xa xưa, và bao giờ trong mơ cũng đối thoại bằng tiếng Việt. Tỉnh dậy đôi khi vẫn ứa nước mắt, dù là một giấc mơ vui. Thấy nhớ quê nhà quá đỗi!

Tôi nhớ lại trong những truyện ngắn, những bài thơ Đường tôi đọc thời rất xa xưa về người bỏ làng đi xa lâu năm trở về không ai nhận ra nữa. Hồi đó sao mà mình thương những ông già trong thơ đó thế! Bây giờ nghĩ lại thì người trong sách đó còn may mắn hơn mình, họ đâu có đi đến tận một nước khác như mình. Họ chỉ bỏ làng, chứ không bỏ nước. Thế mà khi về còn ngơ ngác, bùi ngùi, tủi thân vì lạc chỗ ngay trong làng mình.

So sánh tôi với người bỏ làng ra đi trong những trang sách đó thì hoàn cảnh của tôi đáng buồn hơn nhiều. Không những đã bỏ làng, bỏ nước đi, còn nhận quốc tịch của một nước khác.

Khi về đổi họ thay tên. Núi chùng bóng tủi, sông ghen cạn dòng. (tmt)

Kim Thu tùy bút



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 16/Feb/2010 lúc 6:25am
IP IP Logged
ranvuive
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 02/May/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 1151
Quote ranvuive Replybullet Gởi ngày: 24/Feb/2010 lúc 7:16am
 
Chậm lại một nhịp để không thấy mình cô đơn
 
 
Một tháng nữa lại sắp sửa qua nhanh. Bước chân của thu đã thấp thoáng bên thềm. Những ngày hè nắng cháy da vui có buồn có đã nhạt nhoà dần và lùi vào trí nhớ. Mới nhận ra quỹ thời gian của ta trong một năm đang co dần. Cuộc sống vẫn mải mê chảy trôi theo một quy luật ngàn đời vẫn thế.

Chạy đua với thời gian, cuộc sống dường như hối hả, mau lẹ hơn. Có phải ta đã đủ lớn để nhận ra những việc cần làm, và cuộc đời - bắt ta phải giải quyết cả núi công việc có tên và không tên một khi đã bước vào guồng quay của nó. So với cái thời vụng dại, ta thấy mình già dặn và chín chắn hơn nhiều khi nhìn thấy quỹ thời gian đang trôi chảy dần. Muốn níu giữ thời gian nhưng thật khó. Ta không thể dừng lại để ngẫm nghĩ đúng sai, để cân nhắc điều gì có thể đến nếu như làm việc này việc khác. Nếu vậy, sẽ không có sự ưu ái nào dành cho chúng ta cả.  

Bấm%20xem%20ảnh%20ở%20cửa%20sổ%20mới



Chạy đua cùng với nó, thành những con người năng động trong cuộc sống hôm nay, hẳn là không dưới một lần ta vẫn có cảm giác ngậm ngùi, một sự chạnh lòng nho nhỏ nếu không muốn nói là sự day dứt...

Có bao giờ bạn nghĩ đến ánh mắt buồn và trũng sâu của mẹ khi chờ đứa con yêu về quây quần, tíu tít bên mâm cơm gia đình. Có khi nào bạn dành khoảng thời gian, dù là ngắn ngủi ngồi trò chuyện với mẹ về những chuyện riêng tư, những mối quan hệ hằng ngày. Thói quen ấy dường như ta đang mất dần có thể vì bận rộn hay một sự ngại ngùng, không hợp thời với cuộc sống hôm nay.

Hằng ngày, ta vẫn dành một khoảng thời gian ngắn để gửi mail, tin nhắn cho bạn bè. Điều đó là rất cần thiết nhưng rõ ràng lạm dụng quá những phương tiện như thế để mong cầu một tình cảm mãi ấm nóng, vẹn nguyên thì thật không dễ. Vẫn giọng nói quen thuộc, vẫn những dòng comment trả về nhưng sẽ có sợ dây vô hình làm nhạt nhoà tình cảm. Dẫu không nhiều nhưng nếu ta dành lấy một khoảng thời gian dành tặng bạn bè, hâm nóng những chân thành và sự cảm thông, chỉ một cái bắt tay, một ánh mắt nhìn hay nụ cười gửi vội ta sẽ thấy ấm áp và gần gũi hơn.

Trải mình với sự hối hả của cuộc sống này, có lúc nào bạn thấy mình cô đơn?

Vì bận rộn hay thói quen cuộc cuộc bận rộn tạo ra mà đôi khi ta vô tâm, không để ý đến một ai đó, đang cần lắm cánh tay ta chìa ra giúp đỡ.... Một người ôm con, đứng vẫy xe ở đường. Khuôn mặt cầu cứu và hy vọng, nhưng những người đi đường đã lãnh cảm qua mà không hề suy nghĩ, vô tình và nhẫn tâm. Có ai biết rằng, người phụ nữ và đứa trẻ ấy đang cần lắm tình đồng loại, và lòng trắc ẩn của những người dưng. Những bước chân hờ hững đi qua chắc chắn không phải ai cũng “máu lạnh” nhưng rõ ràng có sự vô tâm và thờ ơ. Không thể nói rằng họ quá bận rộn và không có thời gian để dừng lại và lắng nghe. Có lẽ, chỉ là một thói quen, thói quen đáng sợ trong cuộc sống hôm nay.

Cuộc sống cần sự bận rộn, năng động và nhiệt huyết. Nhưng trong sự hối hả ấy, ta biết chậm lại một nhịp (chậm lại chứ không phải trì hoãn), cuộc sống này sẽ trở nên ý nghĩa thật nhiều. Một sự thoải mái và thanh thoát cõi lòng luôn ngự trị.

Chậm lại một nhịp, tại sao không?
 
 

IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 27/Feb/2010 lúc 8:14am
Nghĩa Tình Khó Kiếm
7735.gif%20beautiful%20image%20by%20terrorann

tka23


Bảo Thúc là hiền sĩ của nước Tề. Một hôm xin vào yết kiến vua Hoàn Công để bàn chuyện quốc gia. Bảo Thúc nói:
- Quản Trọng là người ở nước ta, làu thông kinh sử. Bảy tuổi biết làm thơ, lên chín đã nổi danh về cờ thế, đến tuổi hai mươi thì địa lý thiên văn đều rành sáu câu vọng cổ, đến nỗi mai mối tranh nhau tới làm lễ vu quy cho thân chủ của mình, phải đánh đập nhau. Quản Trọng thấy vậy, lắc đầu nói:
"Chí làm
trai da ngựa bọc thây. Há lại dễ dàng chôn mình nơi chân giường xó bếp? Ta nhờ gặp được đấng minh quân, sống trong một nước thái bình thạnh trị, nên mới có thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu thâm sâu, tăng cường trí viễn. Nay lộc vua chưa trả, nợ nước chưa đền - mà dính chuyện thê nhi - thì lỗi đạo vua tôi không biết chừng mô đây nữa!".
Thần nghe vậy, biết là Quản Trọng như cây tùng cây bách, có thể chống chọi được với bão tố phong ba, nên hết sức tiến dẫn lên hoàng thượng, để trước là tài năng khỏi phí, sau thêm người coi sóc trị an, thì dẫu nhắm mắt cũng yên lòng yên trí.
Hoàn Công đang lè phè là vậy, bỗng nghe có người ca tụng mình, bèn nhộn nhạo tim gan. Cao hứng nói:
- Giỏi! Giỏi! Có điều Quản Trọng tuổi đang còn nhỏ, chợt nhảy ra nắm đầu chư tướng. Chắc hổng được đâu!
Bảo Thúc sợ chuyện không thành, liền thở ra một cái. Vội vã thưa:
- Hạ thần chỉ sợ bệ hạ chần chừ, rồi Thục sang Tấn đón. E dzớt mẹ đi chăng?
Hoàn Công ngẫm nghĩ một chút, rồi cương quyết đáp:
- Tài năng chứng minh bằng hành động chớ không phải bằng lời nói. Được. Ta thâu nhận Quản Trọng. Nếu mọi sự hạnh thông, thì ba năm sau sẽ cất nhắc lên hàng khanh tướng.
Bảo Thúc mừng mừng trong dạ. Lúc được về, vội chạy đến nhà Quản Trọng báo tin, gặp lúc Quản Trọng đang ngả nghiêng uống rượu với mấy nàng hầu, bèn hốt hoảng nói:
- Sắc đẹp là liều thuốc mê. Nó có thể làm dừng bước chân anh hùng, mần tiêu tan dũng khí, và đẩy chí dọc ngang vào
hang cùng ngõ hẹp. Nay đệ mãi ngụp lặn thế này, thì chẳng những mang hại cho bản thân, mà hậu vận tương lai cũng tiêu tùng bay láng.
Quản Trọng cười cười đáp:
- Đệ nghĩ ra rồi: Đời người có khác nào bóng câu qua cửa sổ. Dẫu có dọc ngang trời đất, phơi sương trải mật, rồi cuối cùng cũng phải vùi thân trong đất. Chớ lẽ nào khác đặng? Nay đệ hưởng được cảnh an nhàn như thế này, thì so với đám bạn nhậu chung quanh. Ước ao gì hơn nữa?
Bảo Thúc thấy lời tâm huyết của mình chẳng ép phê, lòng buồn vô hạn, nhưng khi nghĩ tới Quản Trọng chết chìm nơi đáy ly, thì mọi chán nản cơ hồ bay mất, liền nắm đôi bàn tay lại. Khẳng khái nói:
- Cõi trăm năm của con người, chỉ hơn nhau ở chỗ biết dùng cái thân mình làm lợi cho nhân quần xã hội. Dầu biết rằng đời người ai cũng chết, nhưng có kẻ chết đi để lại cho đời những công đức không làm sao quên được. Còn có kẻ chết đi chỉ là… tốn thêm rượu thịt mà thôi. Huynh nghĩ: Đệ cơ trí hơn người, mà lại đem cái hơn đó đổ ngay vào ly rượu. Chẳng uổng lắm ư?
Sáng ngày mai, lúc Quản Trọng đang ngồi ăn điểm tâm, chợt có mẹ là Lã thị đến bên. Nói:
- Nếu nhìn nhận mình có điều sai trái, thì thiên hạ sẽ nhận ra cái tốt nơi chính mình. Con có người tri kỷ thương con là vậy, mà hổng biết quý yêu, thì mốt nữa mai kia mần răng mà kiếm được?
Trọng nghe mẹ phán vậy. Sửng sốt đáp:
- Mẹ nói vậy nghĩa là làm sao?
Lã thị từ tốn nói:
- Tối qua mẹ ở thư phòng, tình cờ nghe được mẫu đối thoại giữa con và Bảo Thúc. Mẹ nghĩ: Kẻ trí bao giờ cũng thấy cái hại xa mà tránh cái lợi gần, mà con mần ngược lại, là cớ làm sao?
Quản Trọng đưa tay gãi đầu, rồi ấp úng nói:
- Mẹ nhận xét về Bảo Thúc thế nào? Có thể đôi lời cho con rõ được chăng?
Lã thị chậm rãi đáp:
- Bạn không phải là người sống gần bên cạnh, càng không thể ăn nhậu chung mỗi ngày, cũng không phải đem những lời mật ngọt hầu mua lợi về sau - mà bạn - là những kẻ cùng chung hoài bão, cùng chung chí hướng, cùng tâm tâm niệm niệm làm đẹp cho đời.
Trong mắt của mẹ, Bảo Thúc không phải là bạn - mà là tri kỷ - là người mà suốt cuộc đời. Chưa chắc con gặp được lần thứ hai.
Quản Trọng ngẫm nghĩ một chút, rồi nhỏ giọng nói:
- Vậy theo ý của mẹ, thì con phải làm sao?
Lã thị đảo mắt một vòng. Khi chắc chắn là chẳng có ai, bèn ghé miệng vào tai. Lè lẹ đáp:
- Tối qua mẹ ở thư phòng để cầu cơ, xin Cậu Bà chỉ dạy, đặng làm sao con được hoan lộ bước
thang mây, công thành danh tới. Cậu dạy rằng: "Có hai điều con phải làm. Thứ nhất là nghe bạn. Khi được chuyện rồi thì phải từ nghe bạn chuyển sang nghe… vợ. Giữ được hai điều ấy, thì chẳng những muôn sự êm xuôi, mà ở tuổi hưu cũng bình tâm vui sướng.".
Trọng trố mắt nói:
- Con chưa có vợ, thì lấy gì mà nghe? Chẳng lẽ Cậu cũng… thua nhiều hơn thắng?
Lã thị vội đưa tay bịt miệng con. Thảng thốt nói:
- Chuyện thua thắng của Cậu. Làm sao con biết? Mà một khi không biết thì đừng bao giờ cố tỏ ra là mình biết, bởi sẽ đến lúc mình… không biết thật. Chuyện huyền diệu ở cõi trên, chỉ lòng thành mới thấu. Phần con. Rượu thịt ê hề. Hầu đẹp bao quanh, lại chơi bài tá lả, thì trước là chưa đủ lòng thành, sau chưa sạch bên trong, thì mơ ước chi đến chuyện Cậu Bà sẵn từ tâm khai sáng?
Rồi nhìn thẳng vào mắt con. Nghiêm mặt nói:
- Quân tử kiến cơ nhi bất tác. Thời hồ, thời hồ bất tái lai. Anh hùng gặp thời không hành động, về sau thời cơ không tới nữa. Chẳng uổng lắm ư?
Đoạn, quày lưng đi một nước. Trọng thấy vậy, mới thì thào tự nhủ lấy thân:
- Trước khi thành mẹ thì phải là vợ, mà vợ thì chẳng hề sai. Vậy mẹ làm sao mà sai được?
Rồi hăng hái ra làm việc. Chỉ ít năm đã thăng đến chức Tể tướng, khiến Lã thị mát cả mặt mày, nên đi đâu cũng đem chai dầu gió theo, sợ thình lình trúng… gió!
Ngày nọ, Bảo Thúc đang sơn nhà. Chợt nghe Quản Trọng được Hoàn Công tin dùng phong cho chức Tể tướng, bèn xúc động đến độ làm rớt cái cọ xuống nền nhà. Vợ là Uyển thị từ trong bếp ngó thấy chạy ra. Hơ hãi nói:
- Những tai họa xảy đến trong đời người, thường bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt. Nay cọ rớt xuống nhà rồi. E chết mẹ đi chăng?
Bảo Thúc vội vàng đáp:
- Cọ rớt không nằm trong… dòng số phận. Xin nàng đừng quá buồn lo như thế!
Uyển thị lắc đầu nói:
- Nhện sa trước mặt còn có chuyện. Hà huống cọ bự thế này. Lẽ nào yên hàn mà tin được hay sao?
Bảo Thúc thấy vụ việc bỗng đâm ra quan trọng, liền xua tay nói:
- Nghe chồng một lần, thì tim gan sẽ bình yên chắc cú.
Uyển thị háy một cái, rồi bực bội gắt:
- Chuyện xui từ chồng mà ra. Do chồng mà có. Nay muốn yên ổn thì lại phải nhịn chồng. Thử nghĩ có nên chăng?
Rồi lớn giọng nói:
- Được lòng vợ thì hưng thịnh. Mất lòng vợ thì bại vong. Chuyện sinh tử đó lẽ nào chàng không biết?
Một hôm, Quản Trọng đang ngồi lai rai ở hậu cung, chợt có kỵ mã vào cấp báo. Tối qua, Bảo Thúc bị rắn cắn mà từ giã cõi đời, khiến Trọng nước mắt như mưa, ướt đầm ra cả áo. Tả hữu thấy vậy, mới thắc mắc hỏi rằng:
- Tể tướng với Bảo Thúc không phải họ hàng thân thích, lại càng không phải anh em cột chèo, mà khóc thương nhiều như vậy, là nghĩa làm sao?
Quản Trọng nghèn nghẹn đáp:
- Các ngươi không rõ, để ta kể cho mà nghe. Ta lúc nhỏ khốn khổ, thường đi buôn với Bảo Thúc. Lúc lỗ thì Bảo Thúc chịu một mình, bởi cứ nghĩ tiền bạc là vật ngoại thân, cần chi… hai đứa. Còn lúc vô mánh đậm, lúc chia lãi, bao giờ ta cũng lấy phần hơn, mà Bảo Thúc không cho ta là người tham vét, bởi biết ta gặp cảnh quẩn bách nên bất đắc dĩ phải mần y như thế. Ta ở chỗ chợ búa thường bị lắm kẻ nạt dọa, làm tiền, mà ta chưa hề chống trả, nhưng Bảo Thúc không cho là ta nhát, bởi hiểu rằng ta có lượng bao dung. Ta bàn việc với Bảo Thúc, nhiều khi trớt quớt, nhưng Bảo Thúc không cho là ta ngu, bởi hiểu được thời cơ chưa tới.
Ta, ba lần ra làm quan, ba lần bị đuổi, nhưng Bảo Thúc không cho rằng ta vô dụng, mà chỉ vì chưa gặp được minh quân, tìm ra Chân lý. Ta ra trận ba lần thua đủ cả ba, mà Bảo Thúc không cho ta là bất tài, bởi biết ta còn mẹ già phải phụng dưỡng. Lỡ thác đi rồi thì hiếu đạo làm sao?
Ta tỏ tình ba lần bị chối bỏ cả ba, mà Bảo Thúc không cho ta là người dại dột, bởi hiểu được khi yêu thì sự khôn ngoan phải nằm nơi góc, xó. Ta bị vợ la, một đời không cãi lại, mà Bảo Thúc chẳng lấy đó làm phiền, bởi hiểu được hơn thua với vợ chỉ từ chết đến bị thương. Suốt đời húp cháo.
Ta mê bài mê bạc, đặt cá tận tình, thậm chí có lúc tanh bành cả tháng lương, nhưng Bảo Thúc không cho là nết xấu, bởi hiểu rằng chỉ là chưa… đỏ mà thôi. Ta nhẫn nhục làm quan, rồi nhẫn nhịn làm chồng, nhưng Bảo Thúc không cho ta là… mái, bởi hiểu rằng cái nhịn đó sẽ mang đến cái hậu đẹp mù khơi. Ta bảy lần muốn nàng hầu, nhưng vợ nhà không chịu, lại còn bắt ta phải bốn mươi chín ngày nhìn tường sám hối, đặng tỏ dạ ăn năn. Bảo Thúc biết chuyện, chẳng những không cho là ta sợ, mà còn nói: "Để vợ buồn thì ta ở với ai?".
Rồi nước mắt chảy dài. Nức nở nói:
- Sinh ra ta là cha mẹ. Biết ta là Bảo Thúc. Mà đối với người biết mình, có đem cả… két ra chơi còn chưa cho là quá. Huống chỉ chỉ ít giọt này. Nào đã thấm vào đâu?
Chợt trong đám tả hữu đứng chung quanh. Có người bước ra. Cung kính nói:
- Nếu vậy, Bảo Thúc là tri kỷ của đại nhân. Có phải vậy chăng?
Quản Trọng òa to khóc:
- Phải! Phải! Cả đời ta, giao thiệp với nhiều người, bè bạn tưởng chừng như vô số, nhưng đã được mấy ai bảo bọc và che chở lúc mình vấp phạm? Chẳng vậy mà cổ nhân có nói: Đắc nhất tri kỷ. Khả dĩ bất hận. Ở đời mà có một người hiểu mình, thì có lỡ thác đi, cũng chẳng lấy gì đáng tiếc.

Mõ saigon



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 27/Feb/2010 lúc 8:16am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 02/Mar/2010 lúc 6:24am

Đến một lúc ...

beautiful.gif%20Beautiful%20Day%20Rose%20image%20by%20emiesmom




Ðến một lúc , chúng ta bỗng thông hiểu tất cả mọi quy luật của đất trời rằng không có gì là trường tồn bất biến , ngược lại chính nhờ sự biến đổi ấy mà chúng ta có những điều mới mẻ tinh khôi .

Ðến một lúc , mọi giông tố mịt mùng không che nổi sự bừng sáng của con tim và mọi khổ đau buồn tủi không đánh gục được niềm lạc quan tiềm ẩn trong một tinh thần .

Chúng ta sống quá lâu trong thành kiến và định kiến hẹp hòi cùng với lòng kiêu mạn đứng chen chân trong một ngôi nhà bản ngã ; đến một lúc , chúng ta cần phải bước ra khỏi cửa để được ngắm nhìn toàn bộ sự mênh mông và bát ngát của đất trời .

Ðến một lúc , chúng ta cảm nhận được niềm vui khi tấm lòng rộng mở và trái tim thắp sáng lên niềm tin yêu cuộc sống .

Ðến một lúc , chúng ta nhìn lại và cười nhạo vào những trò hề do chính mình tạo ra và chúng ta trở nên lặng lẽ để thấy rõ sự cần thiết của tĩnh tại tâm hồn .

Chúng ta chợt nhận thấy quy luật sâu xa của cuộc sống hạnh phúc không chỉ là đón nhận mà còn phải là sự cho đi .

Ðến một lúc , cảm thấy ngập tràn hạnh phúc không phải vì chúng ta vớt lên được cái gì đó từ dòng nước mà chính là quăng bỏ bớt cho dòng nước cuốn trôi.

Ðến một lúc , chúng ta hiểu được sự thật của niềm vui không phải là ở đỉnh vinh quang hay ngọn núi ngập hoa vàng mà chính là từng bước chân thảnh thơi và được ngắm hoa cỏ dại trên đường .

Chúng ta chợt nhận ra rằng hạnh phúc không phải ở đâu xa mà chính là sự mãn nguyện trong từng phút giây hiện tại .

Khi đã trải qua bao nhiêu buồn vui thương ghét , bao hi vọng chán chường , bao thành công thất bại , đến một lúc chúng ta chợt nhận thấy rằng tất cả mọi sự đời đến và đi , có rồi không dường như chỉ là một tuồng ảo hóa .

Chúng ta cảm thấy mọi lý luận , ngôn từ đều thừa thãi , thay vào đó chỉ cần một nụ cười , một ánh mắt hoặc một tình thương nồng ấm dẫu chỉ là của người khách qua đường cũng đủ làm cho ta ấm lòng và tươi vui hơn trong cuộc sống .

Ðến một lúc , chúng ta thấy tuổi trẻ của mình chỉ toàn là ước mơ cùng với nỗ lực vào tương lai hun hút , và đến lúc già đi thì luôn hồi ức tiếc thương một dĩ vãng đã xa rồi . Trong một đời người ngắn ngủi chúng ta đã đánh lỡ đi bao sự sống nhiệm mầu trong thực tại giản đơn .

Ðến một lúc , chúng ta hiểu ra rằng duy chỉ có tình thương , chứ không phải có bất cứ thứ gì khác giúp con người thiết lập được trật tự mới và hòa bình cho nhân loại .

Mọi dòng sông đều chảy ra biển cả , mọi con đường chân lý đều hướng về nẻo đạo vô biên và mọi yêu thương chung cuộc đều đạt đến chân phúc ...

Ðến một lúc , chúng ta cần phải dọn đất trồng hoa trên mảnh vườn của mình còn hơn mỏi mòn chờ đợi ai đó mang hương sắc đến dâng cho .

Tất cả mọi hành động của ta chỉ là những đợt sóng lăn tăn trên mặt biển nhưng trong lòng đại dương sâu thẳm vẫn còn đó sự lặng lẽ bình yên .

Ðến một lúc , chúng ta cảm thấy những việc làm thường nhật phải là niềm vui cho sự sống hàng ngày chứ không phải là sự bắt buộc hay là một quán tính khô khan , máy móc của đời mình .

Hiểu ra rằng bản ngã ích kỷ thường khiến mình nhìn thấy lỗi lầm , sự xấu xa của người khác hơn là chính bản thân mình . Chúng ta thường che đậy và bảo vệ mình khỏi tổn thương nhưng vô tình điều ấy là tự ôm chất độc và giết chết bản thân mình .

Ðến một lúc , chúng ta cảm thấy sự tha thứ , bao dung là món quà tặng vô giá và cần thiết mà con người có thể trao tặng cho nhau không bao giờ cạn .

Khi chúng ta thấy mình tham vọng quá lớn trong khi đời người thật ngắn ngủi , đó là lúc mình hiểu ra hành trang cho lộ trình vạn dặm không phải là những gì có thể nắm bắt bên ngoài mà đó là yếu tố tâm linh bất diệt bên trong .

Ðến một lúc , chúng ta hiểu con đường tâm linh thì tuyệt đối đơn độc , không ai có thể đi theo dẫu đó là người thân yêu nhất .

Chúng ta cảm nhận những khoảnh khắc tĩnh lặng nhỏ bé của tâm hồn còn quý giá hơn cả những tài sản được cất chứa chung quanh là lúc chúng ta định lượng được giá trị chân thật của một kiếp người .

Chúng ta hiểu rằng cần phải thánh hóa đời sống hơn là chạy đi tìm thiên đường ở chốn xa xăm . Ðến một lúc, chúng ta cảm thấy không sợ hãi địa ngục hoặc một thế lực tối cao , nhưng bằng trí tuệ tuyệt vời , chúng ta thấy rằng vạn pháp vốn là không và số phận tùy thuộc vào khả năng giác ngộ của chính mình .

Chúng ta cảm thấy nhẹ nhàng , thanh thản trước những mất mát , đau thương vì lòng nước thanh lương có thể cuốn trôi đi bao hệ lụy và có thể đưa chúng ta bến bờ rạng rỡ của ngày mai ...

 
sưu tầm


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 02/Mar/2010 lúc 6:25am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 04/Mar/2010 lúc 1:35am

Sẽ chỉ còn là kỉ niệm em nhé !

alt
Có ai nói cafe ngon chưa nhỉ ? chắc những người yêu cafe sẽ giơ tay lên, sẽ gật gù,......Nhưng với nó, cafe đắng lạ lùng.......thêm chút đường,....nhiều nữa, nhiều nữa......vẫn đắng nghét......nhưng vẫn thích  uống  và nhất định nó sẽ bụp 1 quả cho ai dám phản bác ý kiến rằng, cafe rất ngon .



Nó gặp em, tại nơi này, 1 quán cafe, không sang trọng, cũng không lãng mạn, không cầu kỳ, ngược lại, nó rất đơn giản, rất bình dị, rất ấm áp.....nhưng nó vào đây, không phải để uống cafe, nó ghét cafe nhất trên đời, nó vào đây, để trốn tránh cái thế giới ngột ngạt, ồn ào, và phức tạp......em cũng thế, nhưng em vào đây, có mục đích, là uống cafe, để thưởng thức cái j đó, của cuộc sống......nó quen em, như thế nào, thì không còn nhớ rõ nữa rồi, chỉ biết  rằng sau đó, nó thích cafe lạ lùng, uống vào, đắng lắm, nhưng vẫn thích .....
alt

Ai đó sẽ nói suy nghĩ của nó là một mớ hỗn độn phức tạp ... Nhưng nó là thế ...

Lần đầu tiên, nó được đến cái quán ấy với chức danh là người yêu của em, nó vui lắm, nhưg thật sự, đầu óc nó, mỗi lần ở bên em, là lại trống rỗng ….cũng vì thế mà khi gọi đồ uống, nó buộc miệng “ cho 2 café đá …” , rồi khi anh phục vụ mang ra, nó mới đơ cả người, ….ơ, nó có biết , café là j đâu >”< , từ trc đến giờ nó ghét nhất cái vị đắng của café, vậy mà …..Rồi nó làm 1 điều, mà nó cho là ngốc xít nhất từ trước đến giờ, …tu 1 hơi dài cái ly café ấy …..em nhìn nó, dịu dàng, cười, rùi mỉa mai

 
alt
- Anh coi kìa, có ai trên đời, uống café giống như anh không ?
- Nhưng anh thích  thế …. 
Rồi 2 đứa cười, vui lắm, nó cảm thấy hạnh phúc hơn bất kì lúc nào ….thế rồi , ngày qua ngày, dần dần, nó thích  ngồi nhìn em, và uống café vội vã như sợ, sợ đánh mất điều gì đó …..

Nhìn giọt café rơi xuống, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, nó chưa bao giờ để ý kĩ đến như thế, từng giọt café rơi xuống, như đang đong đầy nỗi nhớ của nó, về kỉ niệm, về con đường nó đã đi qua, về giọt đắng của cuộc sống ….nó thấy, cái j cũng mang cho mình, 1 ý nghĩa riêng cả, ngay cả ly café đắng, cũng chứa đựng trong nó, những ý nghĩa thật nhẹ nhàng ……
 
alt
 
Hôm nay, nó vào quán café một mình, vẫn như thế thôi, trốn tránh cái thế giới ấy, nó cảm thấy bơ vơ, trơ trọi wá, …..Nhìn con đường đã đi qua, nhớ lại từng người mà nó đã yêu, nó cảm thấy, tình yêu sao mong manh quá, tan rồi hợp, hợp rồi tan …..Có người nói rằng, nếu bik thưởng thức sẽ cảm nhận đc cái ngọt của vị café , nhưng, đã lâu lâu lắm rồi, nó không còn cảm nhận đc cái vị ngọt ấy, mà chỉ toàn là vị đắng, vị đắng ly cafe, vị đắng cuộc đời …..
Phạm Ngọc Giàu


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 04/Mar/2010 lúc 1:35am
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 6 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.172 seconds.