Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Chuyện Linh Tinh | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Chuyện Linh Tinh |
Chủ đề: TRUYỆN NGẮN | |
<< phần trước Trang of 6 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | ||||||
ranvuive
Senior Member Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
Gởi ngày: 03/Apr/2010 lúc 9:13am | ||||||
Café sữa, Lipton Nắng, em đi lang thang dạo trong phố nhỏ. Cái quán café nhỏ xíu cũ kỹ nhưng lại đông khách một cách lạ kỳ, có lẽ do nó nhỏ nên cảm giác ấm cúng nhiều hơn chăng? Mùi café thơm phức như mời gọi bao khách đi qua. Em cũng chen chân vào, theo chân cô hầu bàn dễ thương chiều ý em chọn một chiếc bàn nhỏ kế bên cửa sổ. Trời cuối đông không lạnh lắm. Em chọn món café sữa vẫn không quên dặn thêm "café ít nhiều sữa" vì khi uống café nhiều, tim em sẽ đập như trống liên hồi và sẽ mất ngủ một đêm. Vậy mà vẫn cứ thỉnh thoảng uống café. Nhìn ly café nghi ngút khói thơm dịu, nhìn qua khung cửa sổ những giọt mưa đang lấm tấm rơi trên tóc bao người đi trên đường. Chợt kỷ niệm ùa về. Nơi ấy có em và anh. Cách đây 4 năm về trước mùa mưa tháng 6, quán café hẹn hò đầu tiên sau 4 tháng quen biết là Thềm Xưa, cái quán vừa đủ lãng mạn và dễ thương cho bao bạn bè ở cuối con hẻm đường Nguyễn Hữu Cảnh. Anh đến sớm chỉ cố ý nhìn em từ xa, em bẽn lẽn trong cái lạnh co ro vì mưa làm ướt áo. Anh chỉ biết nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em đặt vào tay anh cố sưởi ấm. Em vẫn gọi café sữa ít café nhiều sữa trong cái liếc nhìn vì anh biết em sẽ mất ngủ và chắc chắc anh cũng mất ngủ vì những tin nhắn em liên tục gởi đi. Anh gọi trà nóng, chủ yếu để cho em ốp bàn tay vào cái ly nóng cho bớt lạnh. Rồi anh lại cằn nhằn em, nhéo mũi em khi em lại bày trò nhõng nhẽo hay cãi lời. Anh là vậy đó, cứ nói thương em vì lý do gì không biết. Anh lại bảo em hung dữ hay ăn hiếp anh, lúc nào cũng đòi là người thắng cuộc trong các trò chơi hay tranh luận. Những buổi café tiếp theo cứ lần lượt đi qua theo những cuối tuần, em và anh cũng cứ Lipton và café sữa. … Rồi lần hẹn hò cuối cùng, anh chỉ im lặng khi em bảo sẽ đi xa vào tháng tới. Anh ngạc nhiên đến giận em, bảo em sao không cho anh biết sớm, rằng em không thương anh nên mới ra đi. Nhưng anh đâu biết chính em cũng ngạc nhiên khi mà lãnh sự quán chấp nhận đơn xin học bổng của em tuần rồi. Đó là lần cuối em và anh cùng ngồi ở quán cũ, câu chuyện như dài thêm, thời gian ngắn hơn. Anh im lặng khi chia tay. Ngày em đi, anh chỉ biết nắm tay em và bảo hãy nhanh về, anh sẽ chờ em ở quán xưa, cùng ngồi vào chiếc bàn cũ và anh sẽ gọi Lipton nhưng anh sẽ can đảm ôm em vào lòng để sưởi ấm cho em. Em hứa trong vội vã, nén giọt nước mắt đi thẳng vào khu dành cho hành khách, tay cầm hộ chiếu bên trong ép một tấm thư mời của một trường đại học ở Toulon thành phố miền nam nước Pháp. Bốn năm rồi, em vẫn chưa về thăm gia đình, chưa về gặp anh và chưa thực hiện được lời hứa năm nào. Ngồi đây, em lại ước gì có anh bên cạnh, em sẽ không e thẹn mà co rút vào người anh tìm hơi ấm của ngày đông... Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 23/Apr/2010 lúc 4:14am |
|||||||
|
|||||||
IP Logged | |||||||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 05/Apr/2010 lúc 7:18am | ||||||
YÊU CHỊ Tôi tình nguyện gọi người ấy là chị vì lớn tuổi hơn tôi và chín chắn hơn tôi trong suy nghĩ. Tôi đã rất hạnh phúc khi được là em của chị.
Qua thời gian tiếp xúc, chia sẻ và đồng điệu, tôi nhận ra tình cảm của tôi dành cho chị có thêm những nỗi nhớ vu vơ. Và rồi tôi biết mình... yêu chị! Khi đó tôi 22 tuổi, mới ra trường, chưa từng trải qua cuộc tình nào. Chị làm tôi rung động có lẽ vì chị đến với tôi quá tình cảm, sự quan tâm quá ngọt ngào, sự chăm sóc nhẹ nhàng bằng những lời nhắc, câu chúc... Con người ta sống - yêu và gắn kết với nhau vì điều gì? Tôi tự hỏi và tự trả lời: vì cả hai muốn cùng xây đắp những hạnh phúc chung. Và tôi nhận ra sự thật: tôi thấy hạnh phúc khi ở bên chị, tôi có thể tin tưởng, chia sẻ với chị nhiều điều.
Tôi bày tỏ nỗi lòng mình qua tin nhắn: “Chị có biết là ngày hôm nay không nói chuyện với chị em cảm thấy… nhớ lắm không?”. Vừa nhấn phím gửi đi, tôi vừa hồi hộp, vui vui, mắc cỡ. Nhiều lần như thế cho đến một lần chị hồi âm: “Vì sao em nhớ chị? Những tin nhắn của em làm chị suy nghĩ rất nhiều. Và chị cũng đã mất ngủ khi phải đọc đi đọc lại tin nhắn ấy hàng chục lần! Em có biết là em đang làm khổ chị?”. Tôi vỡ òa khi đọc tin ấy. Cái rụt rè của thằng con trai 22 tuổi bỗng biến đâu mất, tôi nhắn tin giãi bày: “Em cũng không biết nữa, em rất quý chị, không biết có phải đó là tình yêu?”. Vậy đó, tôi bắt đầu ngỏ lời như thế. Mãi đến mấy tháng sau mối tình đầu của tôi mới chớm nở khi chị gật đầu nói… yêu tôi. Những ngày yêu nhau thật hạnh phúc nhưng cũng thật ngắn. Chị nhận được nhiều lời châm chọc, có thể lúc đầu là đùa nhưng dần dần người ta bảo chị “dụ dỗ” tôi - chàng sinh viên mới ra trường. Bạn bè tôi thì bảo: "Quen với chị sẽ được bảo bọc tốt, khôn thiệt!”. Những búa rìu dư luận ấy đẩy chúng tôi vào ngõ hẹp. Cả tôi và chị không vượt qua được cái tự ái của bản thân. Tôi còn trẻ nên tôi không thể nhẫn trước những câu ác ý của bạn bè và vài người thân. Tôi sợ hãi. Chính tôi nói lời chia tay dù vẫn thương chị. Có lẽ chị rất buồn nhưng là người biết lắng nghe nên chị nhẹ nhàng chấp nhận… Mãi đến bây giờ, khi chị đã có chồng, tôi vẫn chưa dám yêu thêm lần nữa. Tôi cũng nhận ra rằng thời điểm tôi ngỏ lời yêu chị, tôi chưa chuẩn bị hết những tình huống xảy ra trong mối quan hệ “em yêu chị”. Tình yêu ấy cũng chưa đủ lớn để vượt qua dư luận. Tiếc lắm, nhớ lắm một mối tình không trọn... Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 05/Apr/2010 lúc 1:40pm |
|||||||
IP Logged | |||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 07/Apr/2010 lúc 10:20pm | ||||||
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 09/Apr/2010 lúc 3:15pm |
|||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||||||
IP Logged | |||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 09/Apr/2010 lúc 3:14pm | ||||||
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 09/Apr/2010 lúc 3:16pm |
|||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||||||
IP Logged | |||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 10/Apr/2010 lúc 9:58am | ||||||
Kiếp Người
Nước trắng xóa
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 10/Apr/2010 lúc 3:00pm |
|||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||||||
IP Logged | |||||||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 13/Apr/2010 lúc 10:29am | ||||||
Hãy yêu nhau nhiều hơn khi còn bên nhau Hơn 40 năm chung sống, cặp vợ chồng này luôn cãi nhau, suốt cuộc hôn nhân của họ, và dường như chẳng bao giờ đi đến quyết định đúng đắn. Họ chịu đựng được như vậy đến tận bây giờ là vì những đứa con. Giờ con cái đã lớn, đã có gia đình riêng của chúng, đôi vợ chồng già không còn phải lo lắng điều gì. Họ muốn được tự do sau những năm tháng không hạnh phúc. Cả hai vợ chồng đều đồng ý ly hôn. Hoàn tất thủ tục ly hôn cho cặp vợ chồng này, với vị luật sư, là điều không hề dễ. Ông thực sự không hiểu vì sao, sau 40 năm chung sống, đến tuổi 70, đôi vợ chồng ấy vẫn muốn ly hôn. Vừa ký các giấy tờ, người vợ già vừa nói với chồng: "Tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi xin lỗi". "Không sao mà, tôi hiểu..." - Ông chồng già đáp lời. Nhìn cảnh này, ông luật sư đề nghị được mời hai vợ chồng ăn tối. Người vợ nghĩ: "Sao lại không? Dù ly hôn vẫn sẽ là bạn cơ mà". Bên bàn ăn, một không khí im lặng đến khó xử. Món ăn mang ra đầu tiên là gà quay. Ngay lập tức người chồng gắp một miếng đùi gà cho vợ: "Bà ăn đi, đó là món bà thích mà". Nhìn cảnh này, vị luật sư nghĩ "vẫn còn cơ hội cho họ". Nhưng người vợ đã cau mày đáp lại: "Vấn đề ở đấy đấy. Ông luôn đề cao mình quá và không bao giờ hiểu cảm giác của tôi. Ông không biết tôi ghét đùi gà thế nào à?". Nhưng người vợ không biết, bao nhiêu năm qua, người chồng luôn cố gắng để làm hài lòng bà. Bà không biết, đùi gà là món yêu thích của ông, cũng như ông không biết, bà chưa bao giờ nghĩ rằng ông hiểu bà. Ông không biết bà ghét đùi gà, mặc dù ông chỉ muốn dành những miếng ngon nhất, những điều tốt nhất cho bà thôi. Đêm đó cả hai vợ chồng già đều không ngủ được. Sau nhiều giờ trằn trọc, người chồng không thể chịu đựng được nữa, ông biết rằng ông vẫn còn yêu bà và không thể sống thiếu bà. Ông muốn bà quay trở lại. Ông muốn nói lời xin lỗi, muốn nói "tôi yêu bà". Ông nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm số của bà. Tiếng chuông không ngừng reo, ông càng không ngừng bấm máy. Đầu bên kia, bà vợ cũng rất buồn. Bà không hiểu điều gì đã xảy ra sau tất cả những năm tháng sống cùng nhau đó. Ông ấy vẫn không hiểu bà. Bà vẫn rất yêu ông nhưng bà không thể chịu đựng cuộc sống như vậy nữa. Mặc cho chuông điện thoại reo liên hồi, bà không trả lời dẫu biết rằng đó chính là ông. "Nói làm gì nữa khi mọi chuyện đã hết rồi. Mình đòi ly hôn mà, giờ đâm lao phải theo lao, nếu không mất mặt lắm". Bà nghĩ, chuông điện thoại vẫn cứ reo và bà quyết định dứt dây nối ra khỏi điện thoại. Bà đã không nhớ rằng ông bị đau tim... Ngày hôm sau, bà nhận được tin ông mất. Như một người mất trí, bà lao thẳng đến căn hộ của ông, nhìn thấy thân thể ông trên chiếc đi văng, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Ông bị nhồi máu cơ tim trong khi đang cố gắng gọi cho bà. Bà đau đớn vô cùng. Một cảm giác mất mát quá lớn bao trùm lên tâm trí. Bà phải làm rõ tất cả tài sản của ông. Khi bà nhìn vào ngăn kéo, bà thấy một hợp đồng bảo hiểm, được lập từ ngày họ cưới nhau, là của ông làm cho bà. Kẹp vào trong đó, bà thấy có một mẩu giấy ghi rằng: "Gửi người vợ thân yêu nhất của tôi. Vào lúc bà đọc tờ giấy này, tôi chắc chắn không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã mua bảo hiểm cho bà. Chỉ có 100 đô thôi, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tiếp tục thực hiện lời hứa của mình khi chúng ta lấy nhau. Tôi đã không thể ở cạnh bà nữa. Tôi muốn số tiền này tiếp tục chăm sóc bà. Đó là cách mà tôi sẽ làm nếu như tôi còn sống. Tôi muốn bà hiểu rằng tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh bà. Yêu bà thật nhiều". Nước mắt bà tuôn chảy. Bà cảm thấy yêu ông hơn bao giờ hết. Bà muốn nói lời xin lỗi, muốn nói "tôi yêu ông". Nhưng ông đã không thể nghe được nữa. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 13/Apr/2010 lúc 10:44am |
|||||||
IP Logged | |||||||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 16/Apr/2010 lúc 8:48am | ||||||
Hoa Tường Vi Vẫn Nỡ Hồng Hoang
Từ cửa sổ phòng khách nhìn ra, mắt Khanh bổng sáng lên. Chiếc xe thể thao, màu đen bóng nhoáng, vừa đậu lại trước cửa. Cô thư ký riêng của Khanh, soi lại khuôn mặt mình trong kính chiếu hậu, trước khi mở cửa bỏ chân xuống đất. Nét mặt nhí nhãnh, nửa chính chắn, nửa thơ ngây của nàng vẫn còn chút gì đó chao động lòng chàng. Cô nghiêng mình vói lấy con gấu trắng ở băng ghế sau. Tiếng giày cao gót nện nhẹ nhàng trên những bậc thềm nhà bằng gỗ. Sau lưng Khanh, Mai nhót chân nhìn qua vai chồng rồi vội vàng chạy ùa ra mở lớn cửa, reo lên: - Kìa, chị Tường Vi! Chà.. lâu quá không gặp chị, hén. Tui thấy chị vẫn trẻ và đẹp quá hén. - Cám ơn chị Mai. Chị khỏe không? Mai cười, hai mắt nhắm híp lại: - Tui khỏe chứ có gì đâu. Chỉ con bé Ngọc Anh, cứ bị nóng đầu hoài. Tui nghĩ, chắc nó mọc răng hay sao đó. Một tuổi mới mọc răng là chậm quá, phải không chị Tường Vi? Nhưng, không sao cả, mọc chậm thì sẽ rụng chậm hơn. Má tui nói hồi đó tui cũng mọc răng chậm, bây giờ con tui giống tui chứ có giống ai khác đâu mà lo, phải không chị? - Kìa, em mời Tường Vi vào nhà đi, sao em cứ đứng choán hoài ngay cửa vậy? Mai bước nhích sang một bên, cười rũ ra: - Trời ơi, lâu ngày mới gặp chị, tui mừng quá, quên mất. Mời chị Tường Vi vô nhà. Vô nhà đi chị Tường Vi. Tường Vi đi vào, Mai chận lại. - Kìa, chị Tường Vi cởi giày để chỗ này nè. Chị coi đó, cái sàn nhà tui lau bóng lưỡng đến không thấy một hột bụi. - Không sao đâu em, đừng yêu cầu khách bỏ giày ra. Kỳ lắm. Gót giày đàn bà nhỏ tí xíu, có dính cũng chỉ vài hạt bụi, thấm vào đâu? Em vẫn lau nhà ngày hai, ba lần, tí nữa em cũng sẽ lau thôi. Tường Vi đừng ngại gì hết. Cô thư ký bướng bỉnh chỉ hơi ngập ngừng vài giây rồi tiến thẳng vào phòng khách. Tính nàng không thích cởi giày khi đã ra khỏi nhà. Mai chau mày, khó chịu. Vừa đi vào nhà bếp, Mai vừa hỏi: - Chị Tường Vi muốn uống gì không? Trà, cà phê hay nước ngọt? - Em cứ mang nước ra mời khách, ai lại hỏi khách có muốn uống gì không. - Em hỏi coi chị Tường Vi thích uống gì. Em để cho chị ấy chọn mà anh cũng la em nữa. - Cám ơn chị Mai, lúc nào muốn uống, em sẽ tự đi lấy. Đặt con gấu nhồi bông lên bàn, cô thư ký nheo một mắt: - Anh hơi khó tính đấy, chị ấy thật thà, nghĩ sao, nói vậy. - Thật thà là tính tốt, nhưng khi nói mình phải chọn lời, giống như khi ăn mình chọn món. Tường Vi ngồi xuống sofa, bâng quơ: - Như khi lập gia đình mình phải chọn người. Khanh ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn vào mắt Tường Vi: - Dường như việc gì mình cũng phải chọn lựa hết? - Yêu không thể chọn. - Ai cũng nói giống vậy. Đã chọn thì không phải là yêu nữa rồi. - Anh có nghe ai nói: một người yêu không chọn và một người chọn để lập gia đình? Đàn ông giỏi ở điểm đó. - Ừ, anh thấy mình hay thật. Bỗng nhiên cả hai lắng tai, chăm chú nghe. Có tiếng khóc nho nhỏ trong phòng ngủ. - Dường như chị Mai đang khóc? Khanh thản nhiên: - Mai rất dễ rớt nước mắt, chuyện có gì hoặc không có gì cũng khóc. Cần là khóc, không cần thì thôi. Đang giờ giới nghiêm cũng mặc. Dường như túi chứa nước mắt của bà ấy không có nắp đậy, sẵn sàng trào ra bất cứ lúc nào. - Anh vào hỏi thăm chị ấy đi. - Hỏi thăm hoài, đâm ra mệt, chẳng còn muốn biết lý do thêm nữa. Anh đã nhàm với tiếng khóc của Mai lắm rồi. - Để em nghen. Tường Vi đứng lên, ôm con gấu đi thẳng vào phòng ngủ. Mai đang ngồi xoay lưng ra ngoài. - Chị Mai, em tặng bé Ngọc Anh món quà, mừng cháu đầy năm. Để em đưa cho cháu nghen. Mai xoay mặt lại, nước mắt đoanh tròng: - Chị Tường Vi để đó đi, con gái tui còn đang ngủ. Tui không muốn phá giấc ngủ của nó. - Sao chị Mai khóc vậy? - Tui buồn quá mà. - Chuyện gì buồn, chị Mai nói em nghe với? - Anh Khanh chê tui hoài hà. Ảnh la mắng tui như đứa con nít vậy đó. Phải chi ảnh chê tui trước khi cưới thì tui đâu có ưng ảnh. Tại bây giờ tui có con rồi, ảnh chán tui, mê người khác. Chị coi có khổ không chứ? Đàn ông dễ chán lắm, mới có một đứa con, còn như vậy, mai mốt có nhiều đứa, tui già hơn, thì hết nói luôn. Tường Vi đi tới gần hơn: - Chị Mai nè, em nghĩ không phải vậy. Em làm trong văn phòng anh Khanh mỗi ngày, em biết, anh ấy chẳng có ai cả. - Chị làm sao biết hết được, ở nhà ảnh kỳ cục với tui lắm à. Tui nói gì ảnh cũng la. Tui làm gì ảnh cũng chê. Tui tức muốn chết luôn. Tui khóc ảnh cũng không thèm để ý tới... Khanh bước vào: - Anh phải vô văn phòng có chút việc đây. Tường Vi, nếu cô không bận, tôi nhờ cô giúp giùm một việc. Tường Vi mở lớn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên: - Em không bận gì cả, nhưng hôm nay là sinh nhật của cháu bé, anh không ở nhà sao? Khanh xoay lưng đi trở ra: - Anh sẽ về sau, còn cả một ngày mà. Khanh đi luôn ra cửa. Mai vùng đứng lên, quẹt nước mắt, chạy theo: - Anh đi đâu vậy? - Anh đã nói rồi, em không nghe thấy sao, còn hỏi? - Nhưng mà... bạn em sẽ đến, anh không có ở nhà, em trả lời sao với họ? - Em cứ tiếp chuyện với bạn, anh sẽ về sau, có gì khó trả lời đâu? Mai vùng vằng, nặng chân quay trở vào, buông mình ngồi phịch xuống ghế. Tường Vi ái nái, ngồi xuống bên cạnh: - Chị Mai, anh Khanh nói anh vào văn phòng có chút việc. - Chị không biết đâu. Ảnh chỉ nói vậy thôi, mỗi lần thấy tui khóc là ảnh kiếm chuyện bỏ đi mất tiêu. Tui biết hết trơn à. Ảnh cứ tưởng tui ngu, không biết gì. - Vậy là anh Khanh không thích nhìn thấy chị khóc. Nhiều đàn ông khác cũng vậy, họ cảm thấy khó chịu khi phải nhìn thấy nước mắt đàn bà. Hơn nữa, chị Mai à, đôi khi khóc không giải quyết được gì. Mình phải nói chuyện để thông cảm với nhau. Mai quẹt ngang dòng nước mắt trên má: - Chị nghĩ tui muốn khóc lắm sao? Ảnh có bao giờ nghe lời tui đâu mà nói chuyện, nói trò. Tui nói chưa dứt câu, ảnh đã nhảy ngay vô họng tui ngồi rồi, làm sao tui nói được? Bộ chị tưởng tui ngu lắm sao? Chị không biết chứ... đàn ông đều hư giống nhau hết. - Chị Mai nói oan cho đàn ông rồi đó nghen. - Oan chỗ nào? Ba tui cũng vậy, ổng có chịu nghe lời má tui đâu? Ổng đi đánh bài đến tan gia, bại sản, đến nghèo mạc luôn. Bây giờ anh Khanh không đánh bài, nhưng mê gái, cũng đủ tàn đời. - Anh Khanh mê ai, chị biết không? - Làm sao tui biết được, cả ngày tui chỉ ở nhà ôm con, giống như con ếch ngồi chong ngóc trong hũ nhìn lên, thấy trời chỉ lớn bằng nắm tay. Ảnh cũng đâu có dại gì để cho tui biết? - Không biết, sao chị ghen được? - Tui có bằng chứng nè! Chị thử nghĩ coi, vợ chồng gì mà cả tháng ảnh mới... ôm tui một lần. Trước kia, ảnh ôm tui... nhiều lần lắm. Vậy chứ bây giờ ảnh ôm ai? Đàn ông không ôm đàn bà đâu chịu nổi, vậy mà ảnh tỉnh bơ như thường. Mai bỗng nhìn trân trân vào Tường Vi: - Mà ảnh có gì với... chị không vậy? Tường Vi lắc đầu, cười: - Chị Mai đừng lo, em là bạn anh Khanh trước khi anh ấy lập gia đình với chị. Nếu có gì thì đã có trước rồi, chứ không đợi tới bây giờ. - Trời ơi, đàn ông họ đổi ý không mấy hồi. Trước kia, thấy khác, bây giờ nhìn lại, thấy khác. Chị và ảnh gặp nhau mỗi ngày, giống như "lửa gần rơm, không trầy thì trụa". Tường Vi đứng lên: - Thôi, em phải đi. Chắc anh Khanh đang đợi em ở văn phòng. Không đợi Mai trả lời, Tường Vi đi thật nhanh ra cửa. Mai tiếp tục khóc rấm rức. Khanh đang ngồi trong xe, trước cửa văn phòng. Xe Tường Vi vừa ngừng lại, Khanh bước ra. - - Vi có thể đi với anh một chút được không? - Được, đi đâu vậy anh? - Chưa biết nữa. Chỉ biết là anh đang cần có một người bạn thân bên cạnh, vậy thôi. Nhìn nét mặt buồn buồn của Khanh, Tường Vi không hỏi gì thêm, chỉ lẳng lặng đi theo bên cạnh. Khanh lái xe vào con đường chính trong phố. Hai bên, người đi dạo đông như đàn kiến nối chân nhau. Mùa xuân mới bắt đầu, các quán cà phê bày bàn ra sân. Bàn nào cũng có khách ngồi kín hết. Khanh cho xe quẹo vào, ngừng lại trước cửa khách sạn Four Seasons. Người đàn ông mặc đồng phục bước ra mở cửa cho Tường Vi khiến nàng ngơ ngác nhìn Khanh. - Mình vào đây một chút nghen Vi. - Vào khách sạn? - Ừ. - Anh đang tỉnh hay mơ vậy, anh Khanh? Khanh phì cười: - Mình chỉ vào khu giải khát của khách sạn chứ không phải vào phòng khách sạn. Chưa chi em đã vội lo. - Phòng bệnh hơn chữa bệnh. - Em "phòng" kỹ quá, chẳng anh chàng nào dám bén mảng tới cầu hôn. Ngày trước, phải chi... Khanh bỏ lững câu nói. Hai người chọn cái bàn gần bên suối nước nhân tạo. Tiếng nước chảy róc rách, vui tai. Tiếng đàn dương cầm văng vẳng, nhẹ nhàng. - Anh nói dối chị Mai là anh vào văn phòng. - Em nghĩ, anh có nên nói thật trong trường hợp này không? - Không ai thích nghe nói dối cả. - Em nghĩ, anh thích nói dối sao? Chưa lần nào anh nói dối với em hết. Ngoài chức vụ thư ký, em còn là một người bạn... rất thân. Hầu như chuyện gì, anh cũng hỏi ý kiến em. Người đàn ông nào được diễm phúc làm chồng em, chắc sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này. - Nếu trước kia anh nghĩ được như vậy, bây giờ chuyện đã đổi khác rồi. - Có chứ, nhưng... - Anh Khanh, chuyện đó xa lắm. Mình nói chuyện gần hơn đi anh. - Chuyện gì? - Chuyện gia đình anh. Khanh ngã người ra sau ghế, thở dài: - Chuyện gì về gia đình anh? - Em cảm thấy tội nghiệp chị Mai. - Sao em không tội nghiệp anh? - Em vẫn quý mến anh. Chị Mai nói anh đang có nhân tình. Dĩ nhiên không phải là em, nhưng chị Mai nghi ngờ luôn cả em nữa. Anh đã xác nhận chưa lần nào nói dối em, hy vọng hôm nay, anh vẫn còn nói thật. Chị Mai nói đúng hay sai? - Sai! Khanh bưng ly nước trái cây uống một ngụm. Thêm một ngụm nữa. Xoay qua nhìn suối nước chảy: - Em có biết, từ ngày đầu gặp nhau, tới ngày hôm nay, anh chưa từng một lần nói anh yêu Mai? - Em đọc được trong mắt anh điều này và tự hỏi, anh có điên không? - Chắc có, chỉ tại mình không biết? Lập gia đình chỉ vì mình lớn tuổi, theo ông già bà xưa thì "an cư" đi trước, "lạc nghiệp" theo sau. Đồng thời, tránh được cảnh cha già con muộn. Phải có con nối dòng chứ em. - Trời ơi! Ông ơi, ở đây có rất nhiều đàn ông, ngoài năm mươi tuổi, triệu phú, vẫn còn độc thân. Họ đã lạc nghiệp trước khi an cư. Ông già sáu mươi, vẫn còn cơ hội có con nối giòng. Anh đã ăn bơ, uống sữa văn minh gần hai mươi năm nay, vẫn chưa hấp thụ được quan niệm sống của họ. Thời đại điện toán mà anh vẫn còn hì hục mãi, chưa bơi ra khỏi dòng tiền sử, kể cũng lạ. - Em nói có phần đúng, có phần oan. Lúc đó, cơ sở này mới thành lập, ngày nào anh cũng bận rộn bù đầu, thì giờ đâu tính chuyện bản thân. Lo "hoàn tất" chuyện gia đình để còn thì giờ lo cơ nghiệp. Tường Vi nhìn thẳng vào mắt Khanh: - Không oan cho anh chút nào hết. Đầu óc anh là cả một khối bảo thủ. Anh đã nói dối. Anh đã đối xử bất công với chính anh. Anh đã dùng hết can đảm để chối bỏ mối tình chân thật phát xuất tự đáy tim anh. Lòng Khanh đau nhói lên. Chàng bỗng cầm lấy bàn tay Tường Vi đang để trên bàn: - Anh... xin lỗi em. Tường Vi rút tay lại, thấp giọng: - Quá muộn để xin lỗi. Tiếng nước chảy róc rách nghe như gần hơn, rõ hơn. Tường Vi mân mê mãi chéo khăn trải bàn. Có một khoảng thời gian, nàng đã oán hận Khanh. Oán hận chàng đã để cho tính bảo thủ lấn áp con tim. Khanh đã âm thầm, chấp nhận cưới Mai qua sự dẫn mối của người Dì. Khanh vẫn hiểu rõ tình yêu chàng dành cho Tường Vi là mối rung cảm thật sự. Theo quan niệm của Dì: Khanh chưa từng lập gia đình, lại thành công trên đường đời, nên không thể cưới "đàn bà" đã có một đứa con. Vợ Khanh phải là con gái còn trinh. Tự nhiên, Tường Vi muốn la lên: Đó! Anh hãy gánh chịu hậu quả của một quyết định sai lầm, đừng hối hận! Chị Mai nhờ ở Việt Nam mới qua, nên gần 30 tuổi vẫn còn trinh chứ con gái lớn lên ở đây, 15 tuổi đã biết làm tình. Hơn nữa, bên Việt Nam, tuổi gần 30 mươi đã bị coi là "trái cây chín héo", chỉ mong được mấy ông chết vợ lãnh về nuôi, hãnh diện gì đó mà trinh với không? Tuy nhiên, chỉ là thoáng qua, Tường Vi cười cười: - Bên mình, con gái chừng hai mươi lăm đã lính quính, chạy quanh tìm người để gã, bán, sợ trở thành gái già không chồng, cho dù biết rằng "gái có chồng như gông đeo cổ". Em nhờ sống trong xứ của các bà chủ trương độc thân.. tự do, đã ngoài ba mươi, vẫn tà tà ở vậy... nuôi con, sợ gì ai? Chỉ sợ bị cái gông đeo vào cổ thôi. Khanh cảm thấy nhẹ nhỏm, cười theo: - Gông bằng vàng, em chịu không? - Vàng hay thau gì vẫn là cái gông. Tròng vào cổ rồi thì khó thở lắm. - Tại em chưa chịu yêu ai. Yêu rồi, em sẽ không ngần ngại đưa cổ ra cho người ta đeo gông. - Anh nói giống như em còn bé tí teo, chưa biết gì. Khanh bỗng thở dài: - Phải chi Mai biết nói chuyện được như em, anh cũng đỡ khổ. - Anh nói làm như chị Mai câm vậy? - Thà câm còn hay hơn. Nói được mà nói chẳng đâu ra đâu hết, đã vậy còn nói nhiều. Nói láp dáp, chẳng ra con giáp nào hết! Tiếng Anh gọi là "big mouth". - "Big" hay "small" gì cũng lỡ rồi. Anh không thể để tình trạng này kéo dài. Một lúc nào đó, không điên cũng tự tử mất! - Em cho ý kiến xem anh phải làm gì? Ly dị cũng khổ cho đứa con, sự nghiệp anh cũng không còn được nguyên vẹn. - Em thấy, người có thể giải quyết chuyện này chính là anh. Chị Mai không có khả năng đó. - Em có nghĩ, một người đàn ông cần tới hai người đàn bà không? Một người lo nhà cửa, con cái; người kia lo sự nghiệp và rong chơi. - Một người đã thấy khổ; hai người sẽ là cái khổ nhân bốn. - Nếu được một người như em, anh nghĩ, cái khổ sẽ được trừ đi, chứ không phải nhân lên. Tường Vi bưng ly nước trái cây uống cạn: - Theo em, anh nên tập chịu đựng cá tính chị Mai. Mỗi người đều có cái tốt và cái xấu. Chị Mai có thể "xấu" ở cách nói chuyện, nhưng lại rất tốt trong cách săn sóc nhà cửa, con cái. Em không thể nào lau sàn nhà ngày hai, ba lần như chị ấy được. Tuần lễ lau một lần là may mắn lắm rồi. Chị Mai rất nhạy cảm, nếu anh tế nhị hơn một chút, chị ấy sẽ không thể khóc được. Hơn nữa, đàn bà có dư nước mắt, không khóc cho bớt đi, để dành làm gì? - Em nghĩ, anh không tế nhị sao, nhưng sự chịu đựng nào cũng có hạn. Đôi lúc, anh chưa kịp nói gì, Mai cũng đã khóc rồi. - Kiên nhẫn thêm nữa, anh Khanh. Vẫn còn may mắn là vợ anh chưa ngoại tình hoặc ngồi sòng bạc nếu so sánh với một số trường hợp khác. Trong văn phòng, anh là chủ, sai khiến người làm. Ở nhà, anh nên đổi lại, làm tớ cho bà xã, cho quân bình, có ai biết mà xấu hỗ? Thêm vào đó, bao nhiêu khó khăn trong sở, anh phải giải quyết bù đầu, tối mắt. Về nhà, gặp cơm không lành, canh không ngọt, sớm muộn gì cái "điền cũng đâu" tức là cái đầu cũng điên đó! - Em làm cố vấn gia đình chắc thành công. - Chuyện người, mình sáng suốt. Chuyện mình, mình tối đen. Anh có biết bao nhiêu người làm cố vấn gia đình, trong lúc chính hoàn cảnh họ lại rối ren không biết đâu mà gỡ? Anh nghe lời khuyên của em đi, thử đi, nghen? Tường Vi đứng lên: - Chắc chị Mai đang trông anh về tiếp khách. Em gởi lời chúc Happy Birthday Ngọc Anh. Khanh chuẩn bị nét mặt thật vui khi mở cửa bước vào nhà. Mọi thứ đều im lặng. Khanh đi ngay vào phòng ngủ. Mai đang thay tả con. Khanh tới gần bên, giọng ân cần: - Các bạn em chưa tới à? - Tới rồi, mà cũng về hết rồi! - Sớm vậy? Sao không chờ anh về? Mai thẳng tay quăng cái tả dơ vào giỏ rác ở góc tường kêu cái bịch. - Chờ làm gì? Tui biểu tụi nó đi về đó. Ở lại, nhìn thấy mặt anh, tụi nó biết liền anh đi đâu mới về. Anh chỉ kiếm cớ bỏ đi để tới nơi hẹn với... với con nào. Tui gọi phôn tới văn phòng coi thử, có anh ở đó đâu? Coi kìa, cái mặt anh tươi rói. Chắc gặp nhau hạnh phúc lắm, anh đừng chối. Anh đi nữa đi. Đi đi. Ly dị cho rồi đi. Chia phân nửa tài sản cho mẹ con tui đi sống riêng cho rồi, tui không cần anh nữa đâu. Mai lại oà ra khóc. Khanh tức nghẹn trong cổ: - Từ từ, để anh giải thích. Em đừng khóc mà. Mai la lớn: - Giải thích gì nữa chứ? Anh thích chứ tui không thích. Tui biết, anh đâu còn yêu thương tui nữa. Ly dị đi! Anh không lo, tui lo. Ngày mai tui đi hỏi luật sư. Anh tưởng tui ngu lắm, không biết gì hết sao? Đừng hòng ăn hiếp đàn bà. Luật pháp ở xứ này bảo vệ đàn bà tối đa luôn... - Em nói gì kỳ vậy? Anh đâu muốn ly dị. Anh cũng đâu ăn hiếp em? Em phải chờ nghe anh giải bày, chưa chi đã buộc tội anh rồi. - Phải mà, anh vô tội mà. Hứ! Tui nói oan cho anh lắm, phải không? Giải bày cái gì? Tui nghe làm gì? Mệt lỗ tai quá đi! Anh sẽ nói anh đúng còn tui thì sai. Phải mà, lúc nào tui cũng sai hết. Lúc nào anh cũng đúng hết. Bé Ngọc Anh khóc ré lên. Mai thẳng tay giựt đứa con lên khỏi giường, đi xồng xộc ra phòng khách. Khanh cắn môi nén cơn giận xuống: - Em đưa con đây cho anh. Mai vùng vằng: - Con của tui mang nặng, đẻ đau. Anh sai quấy, anh không đáng làm cha. Cơn giận bùng nổ, Khanh trợn mắt lên: - Cô có câm cái miệng lại được không? Lúc nào cũng ăn nói hồ đồ. - Ừ, tui ăn nói hồ đồ đó, anh muốn làm gì tui thì làm đi! Khanh giận dữ sấn tới giơ thẳng cánh tay lên. Mai hất mặt ra: - Muốn đánh tui hả? Đánh đi! Đánh đi! Tui kêu cảnh sát tới còng tay anh, anh đừng tưởng tui ngu, không biết gì. Khanh nghiến răng, cố dằn cơn nóng, bỏ tay xuống. Mai bỉu môi: - Tui tưởng anh tài giỏi, không biết sợ cảnh sát chứ? Mắt Khanh long lên: - Đưa con đây cho anh! - Không! - Đưa đây! - Không! Anh muốn đánh tui cứ đánh, con tui đẻ, tui có quyền. Khanh vói tay giành đứa bé. Mai vừa giựt con lại, vừa vươn năm ngón tay cào nhanh vào mặt Khanh. Những vết sướt đỏ hằn trên má, đau điếng. Một lần nữa, bàn tay Khanh giận giữ đưa lên cao. Một lần nữa, khuôn mặt Mai hất lên, thách thức. Cánh tay giáng xuống. Không sai mục tiêu! Mai choáng váng, quăng đứa con xuống sofa. Một tay ôm gò má đang đỏ ửng, tay kia chụp vội cái điện thoại, bấm số. Con bé chới với, khóc ré lên từng cơn. Khanh xoay lưng bỏ đi nhanh ra cửa, miệng lẩm bẩm: - Mày muốn tan nát, tao cho tan nát luôn! Ra khỏi nhà, nhập vào dòng xe cộ trên đường, Khanh lấy điện thoại, bấm số của Tường Vi. Chàng không còn ai khác hơn để gọi trong giờ phút này. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 16/Apr/2010 lúc 8:49am |
|||||||
IP Logged | |||||||
ranvuive
Senior Member Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
Gởi ngày: 18/Apr/2010 lúc 3:43am | ||||||
CHUYỆN CHÚNG MÌNH
. Anh và em quen nhau trong một câu chuyện thật tình cờ . Tình cờ đến độ ngày nay anh đã có 5 con 11 cháu mà vẫn không tin được . Thuở ấy anh là một tân sĩ quan mới ra trường mang lon chuẩn úy . Mặt còn non choẹt gần như bơ sữa hiệu con bò thường bán ở chợ Phước Lộc Thọ . Hôm lên phi trường về Huế ngày mãn khóa , tôi mặc đồ dân sự . Đang lóng ngóng ở Phi trường Tân Sơn Nhất chưa biết lối ra . Tôi mạnh dạn đến bên cô bán hàng đồ lưu niệm đang ngồi xem báo không buồn để ý khi tôi bước vào : - Cậu em muốn mua gì ? - Không ! Tôi muốn hỏi đừơng nào ra khỏi phi trường . Trời đất Thánh Thần ơi ! Cô ta độ 18 tuổi trong khi tôi đã ngoài 24 , thế mà nhìn gà hóa ra cuốc , cô ta lại gọi tôi bằng " cậu em " , hay tôi còn con nít thật . Thế đấy ! Thuở ấy gặp em đang lớ ngớ đứng ở trạm xe buýt . Tôi dừng xen Honda và ngõ ý muốn cho em quá giang . Mặt em lạnh lùng ngõanh đi và trả lời : - Cám ơn cậu ! Tôi không gấp lắm . Oan ơi ông Địa . Tôi 24 tuổi rồi mà cô nào cũng cho tôi đáng vai em nên cứ tự nhiên kêu là " cậu em " . Tôi lỳ lợm không chịu bỏ cuộc : -Cô không quá giang thì tôi bị Tổ phạt . -Tổ nào mà phạt cậu rứa hỉ ? -Giá là tôi tu theo hạnh nguyện từ thiện , làm phước giúp đời . Nếu một ngày tôi không làm được một việc thiện thì tối đến Tổ phạt , tự đấm mình đấm mẩy của tôi cho đến ngất ngư . Có lẽ nghe câu chuyện phịa của tôi nên nàng chịu lên xe . Tôi cứ lái lòng vòng quanh thành nội , xem cung điện nhà vua Triều Nguyễn , rồi lái quanh các hồ sen ngắm cảnh . Lúc này tôi bạo hơn và cô ta cũng dạn dỉnh khi tìm bên tôi cũng có một chút dáng đàn ông ra phết . Từ cách xưng cô , tôi đã đổi sang em lúc nào không biết và cô ta cũng xưng em ngọt xớt . Tôi hơi vững bụng bắt đầu mở màng " làm ăn " . Khi ngang hồ sen Tịnh Tâm tôi đố nàng : - Đố em sen có mấy lá ? Có lẽ em nghĩ rằng " thằng cha mắc dịch này đố xàm " vì thế em làm thinh . Dù nàng nói có bao nhiêu lá cũng trật . Vì trong tim tôi chỉ có anh và em nên tôi gở mí : -Có hai lá . -Làm sao cả hồ sen vậy mà có hai lá rứa tề ? -Thì một lá cho anh , một lá cho em . Ngày ấy anh đố em "Sen có mấy lá ". Em hồn nhiên không biết là bao nhiêu lá ? Nàng nhéo vào hông tôi một cái điến hồn , nhưng tôi vẫn cười sung sướng . Ít ra tôi cũng đã lừa được em . Những lần sau đó tôi hẹn hò cùng nàng , lúc thì đi chơi lăng Tự Đức ,lăng Đồng Khánh , khi thì lên chùa Thiên Mụ , khi thì đồi Vọng Cảnh sau lưng núi Ngự Bình trước tròn sau méo . Hôm ấy vào một chiều thu khi cơn mưa vừa đổ xuống , anh ôm em vào lòng cho ấm, mình núp dưới cây dù tránh mưa và anh thì thầm bên tai em " Chúng mình chỉ hai lá thôi nhé " Sau này, mỗi khi anh hỏi thì em nhí nhảnh trả lời "xin thưa là… sen chỉ có hai lá ". Mình giao ước nhau rằng, lỡ khi lạc nhau anh sẽ đi tìm và hỏi từng người " sen có mấy lá ?", nếu ai đó trả lời được thì đó là em, là mình lại tìm thấy nhau. Ngày ấy em sờ thấy trên người anh một nốt ruồi, em giật mình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ vì cùng vị trí ấy, trên người em cũng có một nốt ruồi như thế! Sau này mỗi khi giận nhau, mình bảo sờ giùm nhau nốt ruồi . Thế là mình không những hết giận mà còn yêu thương nhau hơn. Thấm thoát đã hơn 39 năm mình nắm tay đi qua ghềnh thác với hạnh phúc vô bờ bến , cùng những khó khăn trở ngại, vui buồn sướng khổ mình đều đã trải qua , những ngày sóng gió khi anh tù tội , em kiên trì lặn lội bới xách thăm nuôi anh . Dạo ấy lớp tù HO của chúng anh thường tâm niệm :" Vợ ta tuy không sinh ra ta nhưng có công bới xách , nuôi nấng ta như cha mẹ vậy " .Trải qua bao nhiêu sóng gió của cuộc đời , mình hiểu nhau như thuyền và biển, những cái tốt và cả những cái xấu khó ưa của nhau … Đó là hành trang quý giá và đủ đầy cho cuộc sống hôn nhân hạnh phúc bền vững từ nay và mãi mãi về sau . Có một dạo anh đưa em đi ăn cưới nhà bạn , em rụt rè và nhỏ bé bên anh, anh dìu em đi rồi động viên em từng bước. Ngày ấy, em nào có dám lên sân khấu để hát cho ai nghe đâu. Anh bảo em hát được mà, để anh đăng ký bài "Trả lại cho anh " để em hát nhé (bài mà em thường hát và hát rất hay). Rồi anh luôn nhìn em trong lúc em hát để mỗi khi cảm thấy run, em nhìn xuống là bắt gặp ánh mắt anh khích lệ làm em tự tin và hát hay hơn . Hôm ấy nhiều người vỗ tay không dứt , và anh không quên thằng cha râu dê mắc dịch lên tặng hoa cho em và còn muốn ôm em vào lòng để tỏ tình ngưỡng mộ . Thấy có ghét không ? Khi biết anh phải đi học Tình Báo trung cấp sáu tháng ,hai đứa mình buồn lắm và bịn rịn khôn nguôi cho dù hơn 3 tuần nữa anh mới đi. Có khi nào mình xa nhau quá một ngày đâu! Em tiễn anh ra sân bay rồi lầm lủi quay về. Em tủi thân vì những ngày tới không có anh bên cạnh. Anh nhìn em mà lòng yêu thương em vô hạn. Xa nhau mình mong ngóng nhau từng ngày, nói chuyện qua điện thoại bao nhiêu cũng không đủ. Anh bảo em mở máy ghi âm lên, sẽ nghe giọng anh nói . Em hồi hộp và mừng rỡ xúc động khi nghe những lời anh dặn dò mỗi ngày bằng mỗi file ghi âm anh lưu lại trong máy trước lúc anh đi. Nào là lo đi ngũ sớm .....không được nhịn đói và nhớ uống thuốc trước khi đi ngũ một giờ .... không được nghĩ vớ vẫn và khóc nhè ...... Rồi dịp em sanh bé gái đầu lòng rất khó khăn . Anh là nguồn an ủi , vỗ về bên em để vượt qua cơn đau đẽ . Rồi em cũng đậu được Tú Tài sau một thời gian bận rộn cuộc hôn nhân và sau đó em sẽ tiếp tục lên Đại Học như anh đã làm ngày xưa . Chỉ có sự học là chiếc chìa khóa của tương lai . Trong khi đó em đã là một nhà thơ bộc phát từ tuổi trẽ . Những ngày nghĩ lễ hay chiều chủ nhật anh chở em đi dạo, em ngồi sau ôm anh thật chặt và ngả vào vai anh . Tuy mình luôn gần gũi nhau nhưng mình luôn có những khoảnh khắc đẹp, lãng mạn và ngọt ngào. Những tấm hình lưu niệm , những tin nhắn hằng ngày đã được mình trân trọng lưu lại thành file mà anh đã đặt tên là "Nhật ký chúng mình ". Giờ mỗi khi mở ra xem lại hình, đọc lại tin nhắn hai mình bồi hồi xúc động và tự hào vì những gì mình đã trải qua, thật đẹp và cũng thật ý nghĩa. Bây giờ những ngày sống trên đất Mỹ , không còn những buổi chiều gió heo may thổi qua cánh đồng quê . Nhưng bù lại anh và em đã hòa mình vào cuộc sống mới văn minh đầy vật chất thừa mứa hơn . Hai chúng mình vẫn dành cho nhau những ngày đi chơi xuyên bang thăm bạn bè . Hai đứa mình lúc nào cảm thấy cô đơn , trống trải khi đàn con bận bịu làm ăn chẳng ghé thăm . Chúng mình chở nhau du lịch thành phố " Silver dollas" ở Branson . Nơi đó tuy hai đứa mình đã đi lại lắm lần . Năm nào em cũng mua sẵn hai vé mùa ( all season ) để muốn đi giờ nào cũng được . Có những lần hai đứa ngồi tựa vào nhau trên đoàn tàu hõa trò chơi , hay cùng nhau bắn súng nước giải trí và đáng cười nhất là em thích món kẹo nóng " Thèo lèo " mà anh nuốt không vô . Tình ta là thế đấy . Không biết ngày mai sẽ ra sao . Nhưng thôi ! Vẫn cứ sống lạc quan vì có nghĩ cũng vô ích khi biết " Đời là vô thường ." |
|||||||
|
|||||||
IP Logged | |||||||
ranvuive
Senior Member Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
Gởi ngày: 23/Apr/2010 lúc 4:12am | ||||||
CUỘC SỐNG LÀ NHỮNG VA ĐẬP...
Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối.
Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Nhưng rồi chính những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ”. Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú với chuyến đi của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy biến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những vết thương và sự đớn đau? Có thể là bạn, có thể là tôi, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi đau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua được gian khổ, vượt qua những cuộc thử thách, vượt qua được những nỗi đau là bạn đã tự làm hoàn thiện chân dung mình.
Cuộc sống là vô vàn những điều biến động. Vì vậy, cho dù trong khó khăn hay trong hạnh phúc, cũng mong bạn luôn nhớ cuộc hành trình của hòn sỏi để sống tự tin hơn, để mang những yêu thương xoa dịu và làm lành những vết thương. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu bạn ạ!
Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 23/Apr/2010 lúc 4:15am |
|||||||
|
|||||||
IP Logged | |||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 23/Apr/2010 lúc 4:29am | ||||||
BÍ MẬT VIÊN ĐÁ HÌNH TRÁI TIM !!!
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 25/Apr/2010 lúc 3:26am |
|||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||||||
IP Logged | |||||||
<< phần trước Trang of 6 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |