Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: MƯỜI ĐIỀU RĂN NGƯỜI GIÀ Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 68 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 28/Sep/2019 lúc 9:32am

THƯƠNG NHAU NHƯ VẬY…BẰNG MƯỜI HẠI NHAU


Người vợ suốt ngày cằn nhằn chồng cho đến khi ông ra đi…  

                    

Người xưa có câu: “Tu trăm năm mới đi chung một thuyền, tu ngàn năm mới nên duyên vợ chồng”. Tình nghĩa vợ chồng, phải đi qua bao nhiêu kiếp mới đến được với nhau…

Ngày ba còn sống, mẹ tôi thường cằn nhằn:
– Anh hút thuốc nhiều quá. Không chỉ hại sức khỏe của anh mà còn ảnh hưởng tới các con nữa.

Ba không nói gì, rồi lẳng lặng bỏ thuốc lúc nào không hay.
– Anh đi nhậu chẳng được lợi ích gì mà còn hại sức khoẻ. Không cẩn thận lại thành nghiện rượu cũng nên.
Ba tôi buồn, ngồi riêng một góc. Rồi ba bỏ hẳn rượu bia lúc nào không biết.
– Anh lúc nào cũng vì bạn bè mà anh xem khi gặp khó khăn, có ai dám vào sinh ra tử cùng anh không?
Ba im lặng, dần dần ít thăm hỏi bạn bè hơn, chỉ trừ ma chay, đám giỗ, đám cưới… Ba trở nên cô đơn lúc nào không rõ.

Sáng nay, hai mẹ con lên thăm mộ ba, tôi để quên gói thuốc ở nhà. Mẹ giận, gắt, bắt tôi phóng xe đi mua bằng được. Nhìn làn khói thuốc lặng lẽ bay lên, bà thầm thì:
– Tội cho ông. Lúc sống bị tôi cằn nhằn suốt. Giờ ông giận bỏ đi trước rồi. Tôi sẽ ngồi đây đốt cho ông cả gói, châm cho ông từng chén rượu… Mong ông nhận cho.
Rồi tôi thấy mẹ gạt vội nước mắt:
– Xin lỗi ông. Không phải tôi muốn khó tính… chỉ là… tôi chỉ là… thương ông quá thôi…

                                     
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 05/Oct/2019 lúc 6:32am

Tâm Tình Bạn Già 

Hình minh họa

Cuối hạ mà nắng Cali vẫn gay gắt. Tưới xong đám cỏ trước nhà, ông Tài bước vào nhà tránh nắng. Ngồi chưa nóng chỗ đã nghe tiếng chuông reo. Lững thững ra xem ai, thì ra ông Bảy Roi. Mời bạn vào phòng khách, ông Tài mừng lắm.

Bên ly nước táo mát lạnh bổ dưỡng cho người già, hai ông tán gẫu, thì thào đủ thứ chuyện trên trời, dưới đất, lại quay qua bàn chuyện thời sư, thể thao bóng đá. Như một điều thú vị của tuổi về chiều.
Ông Tài than thở: “Năm nay là năm Kỷ Hợi, năm tuổi của tui, xui quá trời! Bệnh rề rề hoài!”
Ông Bảy Roi đặt ly nước xuống bàn trả lời:
-“Người ta nói bệnh tật thường đi đôi với tuổi già, chẳng phải hên xui gì đâu! Theo tôi thấy tuổi gì mà đến Mỹ, cũng thành tuổi con trâu đi cày! Mà cho dù máy móc sài một thời gian dài cũng hư hỏng. Còn con người sáu bảy chục năm trời làm sao không “hỏng hóc”. Nên già thì bệnh hoạn là vậy”.

Ông Tài và ông Bảy Roi là đôi bạn già thâm niên, thân nhau từ ngày còn mài đũng quần trên ghế nhà trường. Sau Tết Mậu Thân, theo lệnh tổng động viên, hai chàng sinh viên cùng “xếp bút nghiên theo việc đao binh”. Cho đến ngày tan hàng, cả hai bị lừa vào tù “cải tạo”, kẻ Bắc người Nam.

Sau thời gian tốt nghiệp “đại học cải tạo”. Ông Tài được thả từ Gia Rây cuối năm 1980, về quê ở một xứ đạo, huyện Hốc Môn. Còn ông Bảy Roi gần Tết 1982 mới lếch thếch về từ núi rừng Việt Bắc, xa lắc xa lơ. Tìm đến nhà ở sau chợ Tân Bình vào một buổi chiều ảm đạm. Đón ông là ba đứa con thơ trên đầu còn đội tấm khăn tang, vì mẹ chúng mới qua đời hai tháng trước, sau một cơn bệnh ngặt nghèo. Ông Bảy Roi dắt đàn con về Hốc Môn nương nhờ cha mẹ. Hai ông  gặp lại nhau trong hoàn cảnh nước mất nhà tan, càng thương nhau hơn.

Sau hơn mười năm, sống dưới nền “kinh tế xã hội chủ nghĩa”, đầu tắt mặt tối vẫn không đủ sống. Nhờ cái bằng “ra trại” là một tờ pelure mỏng dính vàng khè, có đóng mộc và ký tên của trưởng trại tù “cải tạo”. Ông Tài đem được một vợ ba con sang Hoa Kỳ định cư diện HO 22.  Cũng vậy một năm sau gia đình ông Bảy Roi, một bố và ba con, hai gái một trai diện HO 24.

Sang đến xứ Mỹ, ở tuổi “Tri Thiện Mệnh”, hai ông lại còng lưng đi làm với đồng lương căn bản, cho đến tuổi 65, thì chính phủ xác nhận cho quyền được nghỉ hưu, được lãnh một khoản tiền đủ sống, không mặc cảm là mình phải ăn bám xã hội hoặc con cái, như những người già ở Việt Nam.

“Tha hương ngộ cố tri” cùng quê hương xứ sở, lại hạp nhau. Giờ đây hai ông đã qua “thất thập” mắt mờ tai lãng, tóc “hai lai”. Hôm nay vợ con ông Tài đi vắng, hai ông tha hồ tố khổ. Một ông bị vợ chê. Một ông mồ côi vợ, cũng rổ rá cạp lại hai ba lần, nhưng trớt guớt. Hai ông hai hoàn cảnh khác nhau, mà tâm trạng lại giống nhau, thật là tri âm tri kỷ.

Ông Tài nói: “Từ ngày sống ở Mỹ, chức “gia trưởng” của tui đâm ra xuống cấp. Luật lệ kỳ cục, cái gì cũng ưu tiên cho phụ nữ “Lady first”. Bởi vậy các bà qua đây khoái chí, đì cánh đàn ông không ngóc đầu lên được. Ông coi! Bả cứ kêu ca phàn nàn vì tiếng ngáy cù… cưa… như kéo gỗ bên tai, tôi phải từ giã chiếc giường êm ái, để chuyển ra sofa ngoài phòng family room dỗ giấc qua đêm. Đã thế có lúc còn nhìn mặt tôi chê: “Người gì vừa già vừa xấu, ăn mặc lè phè”. Theo quy luật lão hóa, mấy bả cũng đâu trẻ trung gì, nhờ vào nghệ thuật trang điểm, với kem nền, phấn sáp che giấu vết chân chim, nâng  hai cái má xệ xuống đến cằm, chứ “Người tốt vì lụa, lúa tốt vì phân,  bóc trần ai cũng như ai” phải không ông?”.

Nghe vậy, ông Bảy Roi cười ha… hả! Mà rằng: “Thôi thì “đất lề quê thói” một sự nhịn là chín sự lành! Ráng vun đắp cái hạnh phúc gừng cay muối mặn cuối đời cho xong “Vợ giận thì chồng bớt lời. Cơm sôi bớt lửa.…”. Rồi hạ giọng ngậm ngùi: “Ông còn có bả mà nhất với nhì, chứ tui đây ngó trước nhìn sau cũng chỉ “mình ên”, chẳng có khuôn mặt dễ ghét nào mà lườm với nguýt. Phải chi hồi đó tui được về sớm hơn vài tháng, thì vợ tui đâu có chết. Nhiều lúc dạy bảo con mà nó không nghe lời, tủi cái thân ‘gà trồng nuôi con’ lắm ông ơi!”.

Trong lúc ông Bảy Roi đang nhớ tới người vợ mà ông thương yêu hết lòng, đã bỏ cha con ông đi “bán muối” ở thế giới bên kia. Thì ông Tài lại nhắc đến những năm tháng tù đày, đói xanh mặt thắt lòng, làm ảnh hưởng sức khỏe suốt đời.
Bù lại gia đình hai ông qua Mỹ bằng những vé máy bay một chiều, do cơ quan Di Dân Quốc Tế Hoa Kỳ IOM (International Orgnization for Migration) bảo trợ, cho ký vay nợ trước. Sáu tháng sau khi định cư, có công ăn việc làm ổn định thì trả góp hàng tháng.

*
Phần lớn người Việt định cư tại Mỹ, thường tập trung ở các tiểu bang có khí hậu ấm áp giống như quê nhà, trong đó có tiểu bang California.
Được sống tại tiểu bang Cali là điều may mắn, lại còn ở Quận Cam thì thật tuyệt vời. Gia đình  ông Bảy Roi được Hội Thánh Tin Lành bảo trợ về thành phố Garden Grove. Còn ông Tài nhờ có người em bảo trợ về thành phố Westminster (Orange County). Tại đây người Việt tập trung sinh sống và làm ăn đông đúc. Nổi bật nhất là khu Little Saigon, còn được mệnh danh là “Thủ đô của người Việt tỵ nạn”.

Thỉnh thoảng hai ông rủ nhau đến trước khu Thương Xá Phước Lộc Thọ, ngồi nhâm nhi ly cà phê ngắm người tấp nập qua lại trên Đại lộ Bolsa, còn gọi là Đại Lộ Trần Hưng Đạo, là con đường sầm uất nhất vì có nhiều khu thương mại lớn, mua bán trao đổi hoàn toàn bằng tiếng Việt. Tiệm ăn, chợ búa bán đầy đủ thức ăn Việt Nam. Con đường nhỏ nằm phía bên phải Phước Lộc Thọ, được đặt tên là SAIGON tuy không dài lắm, nhưng nó nằm ngay giao điểm của ngã tư BOLSA – SAIGON trên bản đồ của thành phố Westminster. Nên mỗi lần có dịp đến đây, người người cảm nhận như đang  đứng giữa Saigon năm xưa, đã từng được mệnh danh là “Hòn Ngọc Viễn Đông” cho vơi bớt nỗi nhớ về cố hương.

Tại đây phố xá cũng có những con đường ngang dọc, chợ chiều, chợ đêm. Cuối tuần các con ông Bảy Roi thay phiên chở bố đến phố Bolsa vừa để gặp bạn bè, và thưởng thức những món mà bố ưa thích. Thế nên ông Tài hay nói với ông Bảy Roi rằng, bây giờ bạn đã qua rồi một thời gian khổ!

Thật vậy, hai cô con gái ông Bảy Roi, nay đã là những người vợ đảm đang. Người con trai út đã trở thành một trung niên chững chạc. Chúng cũng gánh trên vai trách nhiệm và bổn phận gia đình “Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ”. Chúng đã hiểu thế nào là sự hy sinh của bố khi xưa, đã lặng lẽ nuốt nỗi đau, sau bao năm xa cách. Vừa mới thoát khỏi ngục tù Cộng Sản, thì ngày về nhận một tin đau buồn là người vợ thủy chung, đã ra đi không kịp lời trăn trối. Cho đến khi đem các con sang đất khách quê người, trong muôn vàn khó khăn, ông đã dồn hết tâm huyết sức lực dưỡng dục chúng nên người.

Bây giờ các con mỗi đứa một cơ ngơi riêng, chúng năn nỉ ông đến sống chung, nhưng ông Bảy Roi không muốn phiền con cái, ông đã chọn cho mình căn phòng trong Seniors Apartment. Ban ngày ông đến đón các cháu đi học về, rồi chăm nom coi sóc, ngoài vườn thì ông trồng cây tưới cỏ cho các con. Vốn gốc nhà nông nên ông khéo cấy, khéo trồng, giàn mướp, giàn bầu nặng trĩu quả, ông mang biếu bạn bè ăn lấy thảo, như một niềm vui cuối đời.

Tuy không sống chung nhưng các con luôn quan tâm, biết bố mê bóng đá, liền mua Cable cho ông coi đủ các trận đấu trên toàn thế giới, để bố sống lạc quan, yêu đời hơn. Khi nào có đội bóng Mỹ, nam cũng như nữ đấu với các nước khác, hai ông hẹn bạn bè tập trung đến để theo dõi, cổ vũ, hồi hộp rồi vui mừng la lên sung sướng khi đội Mỹ thắng, buồn thiu khi đội Mỹ thua.

Còn ông Tài, không được các con thương chiều như bạn. Vì còn đủ vợ đủ chồng ít lệ thuộc vào con cái, nhưng bi quan hơn. Ở Mỹ vậy mà đã  28 năm, hơn một phần tư thế kỷ. Ông đã cần cù làm lụng, tham công tiếc việc quên cả nghỉ ngơi. Nên đến tuổi hưu, thì bệnh hoạn, đau lưng nhức khớp.

Dù sao ông cũng tạo dựng cho bản thân và gia đình một cuộc sống sung túc. Con cái học hành thành công, có công ăn việc làm ổn định, tương lai đầy triển vọng. Con cháu ông, thế hệ tiếp nối lớn lên tại Mỹ, chúng như cây bén rễ đâm hoa kết trái, tạo dựng một cuộc sống vững bền, tương lai sẽ đóng góp tài năng, vật lực cho quê hương đã cưu mang mình.
                                                *
Nhớ lại hồi ông Tài mới định cư tại Mỹ, ông bị trầm uất. Vì tự ti mặc cảm, thân phận mình từng là người lính của một quân đội đã bị bức tử trong uất ức. Nước Mỹ vì quyền lợi riêng tư, trong chiến lược toàn cầu và sự sắp xếp trên bàn cờ thế giới đã an bài. Bỏ rơi đồng minh nhược tiểu VNCH “Đứt gánh giữa đường” trong đơn độc, để rồi bị tù tội… bị hành hạ… Ông không muốn nhớ những chuyện đã quên. Mà tuổi đời thì chồng chất, lòng mãi vương vấn lẫn lộn hiện tại với quá khứ.

Thế rồi, cái ngày kinh hoàng trong lịch sử Hoa Kỳ. Biến cố 9/11 đã làm ông Tài thức tỉnh, để hiểu biết hơn về chính mình trong hiện hữu.

Ông Tài còn nhớ như in, buổi sáng hôm ấy ngày 11 tháng 9 năm 2001. Ông thức dậy vào lúc 6:30 như thường lệ, để sửa soạn chở con đi học, rồi mới quay về ăn sáng và đi làm. lúc đi ngang chiếc TV kê ngoài phòng khách mẹ vợ ông đang ngồi coi tin tức, ông Tài đã không tin vào mắt mình khi trên màn hình hiện ra thảm cảnh, tòa tháp đôi bị đánh sập bởi  bọn khủng bố không còn tính người, đã đồng loạt cướp máy bay lao vào. Cú va chạm tạo thành một quả cầu lửa khổng lồ giữa không trung. Rồi từ từ sụp xuống, khói đen cuồn cuộn, bụi tro bay ngập trời, hòa lẫn với tiếng còi hụ inh ỏi, hàng trăm lính cứu hỏa là những người có mặt đầu tiên tại hiện trường, xông vào cứu người để rồi đã hy sinh vì nhiệm vụ.

Nhìn cảnh sụp đổ Trung Tâm Thương Mại Thế Giới, biểu tượng sức mạnh tuyệt đối và văn minh của Hoa Kỳ. Ông Tài sửng sốt bàng hoàng đau nhói trong tim.
Vì tiểu bang New York đi trước Cali ba tiếng đồng hồ, lúc lái xe đi làm, ông Tài mở radio theo dõi tin tức, được biết. Một nhóm không tặc gần như cùng một lúc cướp bốn máy bay hành khách, hiệu Boeing đang trên đường bay nội địa. Hai chiếc máy bay lần lượt đâm vào tòa tháp đôi. Chiếc  thứ ba đâm vào tổng hành dinh của Bộ Quốc Phòng tại Ngũ Giác Đài ở Virginia. Chiếc thứ tư nhắm mục tiêu khác ở thủ đô Washington, nhưng đã bị các hành khách trên máy bay, tìm cách kháng cự lại những tên không tặc, nên máy bay rơi xuống một cánh đồng gần Shanksville thuộc Quận Somerset.

Nghe tới đây, tim ông như ngừng đập, tuy ở xa không bị nguy hiểm, nhưng ông nhận ra rằng quê hương thứ hai cũng muôn vàn dấu yêu trong lòng mình. Ông thâm cảm nỗi đau của những gia đình mất người thân, như chính mình. Với lời khấn nguyện thầm kín, “Xin Thượng Đế phù trợ và ban ơn lành cho dân tộc và đất nước Mỹ thân yêu.”

Ông Tài còn nhớ, ngay sau biến cố đó, lòng yêu nước của người dân Mỹ nổi lên, bằng chứng là rất nhiều xe chạy ngoài đường, gắn cờ Mỹ một cách hãnh diện. Ông Bảy Roi cũng đau lòng không kém, khi thấy nước Mỹ bị khủng bố bất ngờ như vậy, ông nói với ông Tài rằng, tuy nước Mỹ không phải nơi mình sinh ra, nhưng sống ở đây thì hãy xem như quê hương thứ hai, phải có nghĩa vụ với ân nhân mình.  Những đứa con các ông thì rủ nhau đi hiến máu. Nhiều chương trình văn nghệ gây quỹ, hay Hồng Thập Tự tổ chức quyên góp, hai ông đều tham dự và tích cực đóng góp, để yểm trợ các nạn nhân.

Một lần nữa kỷ niệm 18 năm, ngày xảy ra cuộc tấn công khủng bố lại về. Năm nay vào thứ tư ngày 11 tháng 9, các buổi lễ tưởng niệm chú trọng vào việc nhớ tới những nạn nhân, ở Ngũ Giác Đài, và ở cánh đồng Pennsylvania.

Tại đài tưởng niệm ở New York hàng năm các gia đình có thân nhân thiệt mạng, đã tập trung tại đây để nghe đọc tên những người tử nạn, với buổi lễ trang nghiêm đầy xúc động, bắt đầu bằng các hồi chuông, đổ vào lúc 8 giờ 46 phút sáng, thời khắc phi cơ bị không tặc đâm vào tòa tháp, góc phía Bắc của Trung Tâm Thương Mại Thế giới. Sau nhiều năm đến đây dự lễ tưởng niệm, các gia đình cùng cảnh ngộ đã quen nhau, có những nụ cười theo dòng nước mắt đầy xúc động, họ cùng nắm tay và tự nhủ sẽ “Không bao giờ quên”.
“God Bless America”.

Hai ông bạn tâm giao nói với nhau rằng, nước Mỹ là  “Ngôi nhà ngọt ngào” nơi mà hầu hết những ai tìm đến nương tựa. Bất kể giầu, nghèo, không phân biệt sắc dân hay chủng tộc, đều nhận được những ưu đãi như nhau, không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào trên thế giới.
Yêu thương đền đáp lại thương yêu. Cho đến bây giờ hai ông minh định rằng mình đã yêu nước Mỹ với cả trái tim.

Năng Khiếu
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 12/Oct/2019 lúc 9:53am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 20/Oct/2019 lúc 6:01am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 23/Oct/2019 lúc 11:44am

TUỔI GIÀ.KHỔ LẮM PHẢI KHÔNG ?





Tuổi già khổ lắm.phải không?
Chưa đi ,chân mỏi !  Chưa trông , mắt mờ !
Ðêm nằm chưa ngủ đã mơ
Cơm chưa " đụng đũa " đã no ngang rồi !

Áo quần xốc xếch lôi thôi
Nhớ quên , quên nhớ... chuyện đời nhi nhăng
Nói to cứ ngỡ nói thầm
Tay run cứ ngỡ phải cầm... ba toong .



Tính ra ba bốn đứa con
Chín mười đứa cháu , cũng không dễ gần
Bởi vì già trẻ cách phân
Chúng thăm , chúng muốn hiểu rằng chúng.... thương .
Cho nên , ngày tháng cô đơn
Tuổi già khổ lắm , phải không.... hỡi người ?


                                                    ***
 Thật tình , sướng quá đi rồi
Sao không " nhìn xuống " cho đời... đẹp hơn ?
Hãy thăm vài nursing home
Thăm vài khu bệnh... nhà thương , biết liền .
Ðời người nhiều nỗi truân chuyên
Cứ gì già yếu , mà phiền , mà than !

                                               ***
 Trời cho sống ở trần gian
Là vui , là hưởng bình an trong lòng
Ban ngày , nhìn áng mây hồng
Nhìn con chim hót , nhìn bông hoa cười ...
Ban đêm , nhin ánh sao trời
Nhìn trăng tình tứ , nhìn đời.... mê ly !
Vậy thì... quẳng gánh lo đi
Sống già ,  sống kỹ,  tội chi.... sống buồn

 




 


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 23/Oct/2019 lúc 11:45am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 25/Oct/2019 lúc 9:42am

Mẹ Già... Vô Phước

Image%20result%20for%20Mẹ%20Già...%20Vô%20Phước

Tôi đang nấu cơm trưa nay có khách, bà Cư là bạn thân của mẹ tôi sẽ đến nhà chơi. Con gái bà chạy xe từ Houston đưa mẹ xuống đây. Họ đang trên đường đi.

Mẹ tôi sốt ruột sau chục năm chưa gặp lại bạn và nhất là thương cảm hoàn cảnh của bạn cứ vào ra lẩm bẩm:

- Tội nghiệp bà mẹ già vô phước. Có 4 đứa con mà chẳng được ở yên với đứa nào, mỗi đứa một tiểu bang khác nhau và bà Cư thì phải thay phiên đến ở nhà từng đứa.

Mẹ tôi đã nghe từ bà bạn nào đó kể thế. Tôi cùng tâm trạng với mẹ:

- Làm sao mà cả 4 người con không chiều nổi một bà mẹ già, để bà mẹ hơn 80 tuổi phải khổ sở lếch thếch nay bay đi tiểu bang này mai bay về tiểu bang nọ.

Mẹ tôi thở dài:

- Con cái thời nay đối xử tệ bạc với cha mẹ thiếu gì.

Tôi cảm thấy xót xa thương cho bác Cư và mong gặp bác để thăm hỏi, an ủi.

Từ Houston đến Dallas gần 4 giờ lái xe, chị Nhàn đã chở mẹ đến nhà tôi đúng giờ đã hẹn. Chị không ở lại dùng cơm mà cáo từ:

- Vì bác và mẹ cháu hẹn nhau ở chơi đến chiều nên cháu để mẹ ở đây với bác, còn cháu nhân dịp này đi thăm mấy người bạn vùng này, chiều cháu sẽ trở lại đón mẹ về.

Chị Nhàn cũng có lý, sẵn một chuyến đi xa, được việc cả mẹ lần con. Mà nhờ thế mẹ con tôi tha hồ thăm hỏi bà Cư, khỏi phải giữ ý tứ e dè nếu có mặt con gái bà.

Bữa cơm hội ngộ hai bà bạn già quen biết nhau từ hồi còn trẻ ở Việt Nam. Sang Mỹ hai bà đã gặp nhau vài lần cách đây hơn chục năm và bây giờ mới gặp lại lần nữa.

Ăn xong hai bà ra ghế sofa ngồi nói chuyện bên ấm trà sen nóng tôi vừa mới pha, tôi cũng ngồi bên để hầu trà. Bà Cư bắt đầu than thân trách phận:

- Thấy mẹ con chị ấm êm mà tôi phát thèm. Thân tôi, mẹ già vô phước.

Mẹ tôi bùi ngùi :

- Chị vẫn ở với gia đình thằng cả ở tiểu bang Washington bấy lâu nay tưởng đã quen con cháu, quen nơi chốn rồi chứ?

Bà Cư chép miệng:

- Thằng con cả tôi sợ vợ, đứa con dâu thì gớm ghê lắm. Thỉnh thoảng nó lại đuổi khéo tôi “Hay là mẹ về California chơi với gia đình chú hai vài tháng để thay đổi không khí cho khỏe”.

Tôi thành thật lên tiếng:

- Vâng, chị ấy nói đúng, bác ở Seattle mưa nhiều khí lạnh về California nắng ấm hiền hòa.

- Nó mua vé máy bay “tống” tôi đi California. Đến nhà vợ chồng thằng hai ở được vài tháng thì chúng lại kiếm cớ: “Mẹ về thăm nhà chú ba trước mùa đông cho đỡ vất vả nhé.”

Mẹ tôi buồn rầu xen vào:

- Chúng đùn đẩy cho nhau đấy chị ạ. Con cái thời buổi này hư quá…

- Đúng thế, thằng hai mua vé may bay “tiễn” tôi về nhà thằng ba tiểu bang Kansas, ở đến mùa đông thì thằng ba có lý do “đẩy” tôi ra khỏi nhà: “Mẹ ơi, mùa đông đến tuyết rơi lạnh lẽo, mẹ muốn về Houston, Texas với cô út cho ấm không”.

- Chị về với con gái là yên vui rồi nhỉ…

- Chưa đâu chị, ở nhà con gái đến hết mùa đông, Bây giờ trời sang Xuân ấm áp con gái chưa đuổi nhưng thằng con rể thì… tôi không ưa. Thấy mặt nó là mùa xuân tan biến mất. Chắc sau chuyến đến thăm chị tôi lại trở về Washington. Chúng tống, tiễn, đẩy và lại đưa tôi về cái “trạm” ban đầu.

Giọng bà Cư lanh lảnh, nhất là khi nhắc đến con rể, hình như anh con rể có một lỗi lầm gì to lớn lắm mà bà không bao giờ tha thứ được.

Nghe xong chuyện mẹ tôi thất vọng:

- Khổ thân chị, lại về với thằng cả và… vài tháng lại đi tiếp.

- Số tôi vô phần vô phước, không hợp với dâu rể nhà mình. Cứ nghĩ tới dâu rể là tôi phát ốm.

Tôi ái ngại, thắc mắc hỏi bà Cư:

- Bác lại về ở với con dâu cả ghê gớm, có chịu đựng nổi không?

Bà Cư giọng đanh lại:

- Con này người miền Trung, nó ghê gớm thì làm gì được tôi, tôi cũng có cách của tôi chứ. Xưa kia tôi bán gà chợ An Đông, vừa bán vừa mắng khách hàng, đố đứa nào dám không mua gà của tôi. Con dâu cứ hỏi thăm vàng mẹ cất đâu thì tôi nói dối mẹ bán hết rồi. Không ăn cắp vàng được thì nó ăn cắp quần áo của tôi cháu ạ, quần áo tôi vắt la liệt trong tủ nó tịch thu hết, chỉ còn vài bộ…

Tôi bắt đầu tò mò tìm hiểu:

- Nàng dâu thứ hai có vấn đề gì, bác???

- Con này người miền Bắc, đáo để lắm. Ngày tôi về Việt Nam xem mắt nó cho con trai tôi, nó nhún nhường chiều chuộng tôi đủ thứ, mỗi buổi sáng thuê xe xích lô chở tôi ra phố ăn điểm tâm nay hàng phở, mai hàng bánh cuốn, thích ăn gì nó cũng chiều, khi tôi về Mỹ nó tặng quà ngập mặt. Nó đã theo chồng sang Mỹ mấy năm nay, tôi đến nó chẳng vồ vập nữa, lại tính toán từng tí một với tôi. Thế có vô ơn không hả chị, hả cháu?

- Nàng dâu thứ ba “tội tình” gì, bác?

- Con này người miền Nam, tiêu tiền như lá rụng, đã thế còn hàng tháng gởi tiền cho mẹ nó ở Việt Nam. Người ta hàng tháng đóng hụi còn có ngày hốt hụi, nó thì mất trắng. Tôi ý kiến vào thì nó bảo tôi lắm lời và cãi tiền nó làm ra nó có quyền tiêu pha theo ý nó miễn không ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình chồng con.

- Thế anh con rể lấy cô út nhà bác đã sai phạm điều gì, bác?

- Ôi giời, thằng này thì hơn cả mối thù truyền kiếp, con gái tôi ngày xưa xinh đẹp giỏi giang, mấy đám giàu sang có chức có quyền xin cưới mà con gái không chịu vì đang yêu thằng đẹp trai học giỏi nhưng nghèo kiết xác. Tôi đã quyết liệt phản đối mà không xong nên bao nhiêu năm qua cứ thấy mặt nó là tôi lại tức lộn máu lên đầu...

Tôi nghe đến đây đã đoán ra phần nào sự thật câu chuyện về bà mẹ già “vô phước”. Mẹ tôi và bà Cư nói chuyện cho đến khi cả hai bà cùng mệt và vào phòng năm nghỉ.

Chị Nhàn quay trở lại nhà tôi đón mẹ sớm hơn dự tính. Thấy hai bà còn nghỉ yên ắng trong phòng, tôi tiếp chị Nhàn ngoài phòng khách, Chị Nhàn hỏi:

- Chắc mẹ em tâm sự với mẹ chị nhiều lắm? cứ nói chuyện với ai là mẹ em lại than thở mình vô phước gặp toàn con dâu tệ hại và rể chẳng ra gì.

- Vâng, nhưng nghe bác nói chuyện tôi chưa tin hẳn.

Chị Nhàn tâm sự:

- Mẹ em tuổi già khó tính, hay quên trước quên sau lại dở hơi lẩm cẩm, ở với con nào cũng chê. Vợ chồng anh cả đều là kỹ sư, họ có nhà bạc triệu mà mẹ em cứ vu khống con dâu muốn ăn bớt tiền già của bà, muốn ăn cắp vàng bạc của bà, chẳng qua một lần dọn giường cho mẹ, chị dâu thấy chiếc nhẫn mẹ gói trong tờ giấy napkin nhét dưới nệm bấy lâu nay mẹ đã quên đi nên hỏi mẹ còn vàng bạc nữa thì đưa con cất giữ cho. Còn quần áo mẹ treo bừa bộn đầy nghẹt cả closet, đồ chưa mặc chồng chất lên đồ mặc rồi xông mùi hôi hám, chị dâu phải thu gom cất bớt cho sạch gọn thì mẹ nói ăn cắp quần áo của mẹ .

Tôi nói xen vào:

- Đấy… đấy... lúc nghe bác kể đến câu này là tôi đoán ra bác Cư lẩm cẩm rồi, con dâu ăn cắp quần áo của bà làm gì chứ…

Chị Nhàn kể tiếp chuyện gia đình:

- Anh hai em sau khi li dị vợ, về Việt Nam cưới vợ khác mang qua Mỹ vài năm nay, nàng dâu mà mẹ em về Việt Nam xem mắt đấy. Hai vợ chồng trắng tay chăm chỉ làm lại từ đầu mẹ không vun đắp lại còn chì chiết con dâu. Mẹ mở vòi nước quên tắt vòi, vào trong restroom xong quên tắt đèn, chị hai nhắc nhở thì mẹ hờn dỗi đánh giá nàng dâu bần tiện tính toán với mẹ chồng từng li từng tí một.

Tôi phải thốt lên:

- Con dâu nhắc nhở đúng còn bị mẹ chồng giận. Khổ thật.

- Tới nàng dâu thứ ba, chị ấy làm nail, chị dành dụm tiền tip khách cho, mỗi tháng gởi 200 đồng về Việt Nam phụ các em nuôi mẹ chị ấy thì mẹ em không bằng lòng và cả ngày thì thầm to nhỏ bắt anh ba phải theo dõi vợ xem gởi tiền nhiều hay ít.

- Thế là cả 3 nàng dâu của 3 miền Bắc Trung Nam không ai vừa lòng bà mẹ chồng cả.

- Vâng, ở với con dâu nào mẹ em cũng dòm ngó xét nét từng tí một để chê bai, cũng may các chị dâu hiểu và cùng bảo nhau không chấp, miễn là mẹ vui. Mỗi lần đại gia đình tụ tập giỗ tết các chị em dâu còn xúm vào nịnh mẹ chồng cho bà bớt lạnh lùng gay gắt.

Tôi lại thắc mắc:

- Con dâu thì thế, còn con rể?

- Mẹ em cũng ghét luôn.Ngày xưa mẹ phản đối không cho em lấy anh ấy vì nghèo. chúng em làm ăn khấm khá mẹ đã hết giận, nhưng vài năm nay vợ chồng em làm kinh doanh thất bại lỗ lã thì mẹ em trở lại ghét cay ghét đắng con rể và cho là anh ấy mang tai họa vào cuộc đời em.

Tôi thán phục:

- Phải công nhận tuy lẩm cẩm mà bác nhớ dai và… thù dai thật.

Chị Nhàn thở than:

- Mẹ có tiền già, bảo hiểm y tế miễn phí, sức khỏe mẹ còn đi lại được, chúng em có ai ngại nuôi mẹ đâu, tại mẹ tự làm khổ mình thôi. Đấy, mẹ ở nhà em mới vài tháng đang đòi về với anh chị cả vì nhìn mặt con rể bà… ăn cơm không ngon.

***************

Sau khi khách ra về tôi nói với mẹ:

- Hôm nay mẹ con mình tận mặt nghe bác Cư kể chuyện, và con cũng nói chuyện với chị Nhàn. Bác Cư không khổ, không vô phước, không đáng thương gì cả.

Mẹ tôi ngạc nhiên:

- Các con dâu đối xử với bác ấy chẳng ra gì mà, đứa nọ đẩy mẹ qua đứa kia mà?

Tôi kể cho mẹ nghe những gì đã biết sau khi nói chuyện với chị Nhàn và nói:

- Bác Cư luôn rình rập moi móc nói xấu nàng dâu, chỉ huy vào cuộc sống của họ, thậm chí bác đứng quan sát con dâu thái củ xu hào cũng không vừa ý, bóc củ tỏi chậm bác cũng chê. Bác ghét dâu, chê dâu nên động một tí là bất mãn và hờn dỗi đến ở nhà nọ nhà kia là thế. Con nghe bác khoe ngày xưa bác bán gà ở chợ An Đông kiểu chụp giựt là đủ hiểu bác bản lĩnh thế nào rồi.

Mẹ tôi xác nhận:

- Ừ, bác Cư nổi tiếng là bà hàng gà đanh đá nhất chợ An Đông thời đó. - Tính nết đanh đá của bác vẫn còn cho đến bây giờ, bác rêu rao nói xấu con dâu con rể và làm chúng ta lầm tưởng bác là bà mẹ già bị con cái đối xử tệ bạc, tưởng như 4 người con của bác đều là con bất hiếu.

Mẹ tôi hiểu ra:

- Mẹ nghe bà bạn kể lại, câu chuyện chỉ nghe một chiều nên cứ oán trách các con bác Cư và ngậm ngùi thương bác Cư.

- Mẹ ạ, có nhiều bà mẹ già đáng kính, đáng yêu, hết lòng giúp đỡ con cháu và vun đắp hạnh phúc gia đình cho con dù mẹ phải chịu lép vế hay thiệt thòi với con, dù mẹ bị con đối xử không ra gì. Nhưng cũng có những bà mẹ già không dễ thương tí nào vì khó tính, vì tuổi già lẩm cẩm, hoặc ích kỷ, thương con thương cháu không đúng chỗ v..v… đã làm mất hạnh phúc của con, xen vào cuộc sống riêng của con cái, xúi giục con về phe mình chê bai chồng nó, vợ nó.

Mẹ tôi kể:

- Mẹ biết chuyện một bà ở Việt Nam, có thằng con là bác sĩ ở Mỹ, bà quan niệm con thành tài phải báo hiếu cha mẹ nên đòi hỏi con gởi tiền về giúp đỡ xây nhà to nhà đẹp, xong nhà, phải gởi tiền về lo cho các em. Vợ anh bác sĩ xót xa bạc tiền phản đối thì bà mẹ xúi con trai bác sĩ cứ bỏ con vợ “không biết điều” này, về Việt Nam mẹ cưới cho vợ khác con nhà danh giá trẻ đẹp ngoan hiền thiếu gì.

Tôi mỉm cười:

- Về chuyện gia đình bác Cư, ở tuổi ngoài 80 như bác nhiều người sống đơn độc trong nursing home hay bệnh hoạn ốm đau năm liệt giường sống dở chết dở. Bác Cư vẫn còn đầy đủ con cháu, còn sức bay qua lại mấy tiểu bang và còn sức nói xấu dâu rể. Các con bác hiểu tính mẹ nên chịu đựng được. Bác là bà mẹ già vô cùng có phước đấy mẹ ạ.

Nguyễn Thị Thanh Dương
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22125
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 01/Nov/2019 lúc 8:29am
Nursing Home, Một Chiều Mưa Bão

Image%20result%20for%20nursing%20home%20in%20storm%20day


Người đàn bà đến bên cửa sổ ghé mắt nhìn ra ngoài trời. Qua lớp mưa mù dầy đặc trắng xoá ngoài kia bà chẳng nhìn thấy được gì ngoài những tia chớp xé toạt không gian kèm theo hàng loạt tiếng sấm như long lỡ đất trời. Thời tiết chiều nay quá xấu, xấu hơn người ta đã dự đoán và xấu hơn sự suy nghĩ của Quang, đứa con trai lớn của bà. Đã mấy tháng rồi nó mới có dịp bay về thăm bà vậy mà hôm nay trời lại mưa bão quá chừng!
Trước khi lên máy bay nó còn gọi báo cho bà biết:
- Bên đây thời tiết đẹp lắm má! Mong rằng khi con bay sang đến Cali thì trời quang mây tạnh, con sẽ chở má đi ăn và ở chơi với má đến tối mới về lại khách sạn.
Bà biết Quang đã đặt mua vé máy bay hơn hai tuần trước nên chuyện mưa bão hoàn toàn là do "ý trời". Hôm Quang gọi điện thoại báo tin sẽ sang thăm và ở chơi gần một tuần lễ, bà thật vui mừng và không tin vào tai mình, nhưng vẫn thấy lo lo trong lòng nên đã hỏi lại:
- Lần này con qua thăm má lâu vậy mà sao lại đi có một mình vậy con?
Quang hiểu ý má nên nói ngay để bà yên tâm:
- Hè này ba má vợ con từ Việt Nam sang thăm và ở chơi với tụi con trong vòng ba tháng. Họ đã ở nhà con được sáu tuần rồi, giờ đây muốn đi thăm bà con ở những tiểu bang khác. Nhân tiện mấy đứa nhỏ được nghỉ hè nên vợ con sẽ dắt chúng đi chơi cùng ông bà Ngoại. Con nghĩ đây là dịp hay nhất để sang "hủ hỉ" với má ít hôm để má đỡ buồn!
Bà có tất cả ba người con. Quang là anh cả và cũng là đứa quan tâm đến bà nhất nhưng ông trời cũng khá trớ trêu nên hai mẹ con gần như lúc nào cũng sống xa nhau. Hồi nó mới 13 tuổi đã phải theo ba xuống tàu vượt biên. Gần mười năm sau hai má con mới gặp lại thì nó đã trưởng thành và thường xuyên phải đi công tác xa nhà hai người cũng ít có dịp sống cạnh nhau. Nó là đứa vất vả với gia đình nhiều nhất và cũng là đứa có hiếu nhất trong mấy anh em. Ngay từ những ngày mới đặt chân lên nước Mỹ nó đã đi bỏ báo, chạy bàn làm đủ thứ việc để kiếm tiền phụ giúp ba lo cho má và hai em còn kẹt ở lại Việt Nam. Rồi đến khi xong lớp mười hai thay vì vào Đại Học thì nó lại quyết định theo khóa đào tạo chuyên viên kỷ thuật hai năm để sớm ra trường kiếm việc làm phụ giúp ba bảo lãnh một nữa gia đình sang Mỹ đoàn tụ. Phải chờ đến khi nhà cửa đã ổn định, các em đã vào đại học hết nó mới chịu quay lại trường để lấy bằng Kỷ Sư Xây Dựng.
Hai đứa em nó thì may mắn hơn thằng anh rất nhiều vì không phải nếm mùi "vượt biên" và lúc nào cũng có mẹ bên cạnh chăm sóc. Có lẻ chính vì thế mà tụi nó không có những đức tính chịu thương, chịu khó như anh của chúng. Con gái lớn của bà sau khi xong trung học thì vào Y Khoa rồi tốt nghiệp Bác Sĩ một cách khá dễ dàng, nó ra trường hai năm sau thì kết hôn với anh chàng Mỹ trắng lớn hơn vài tuổi và cùng học chuyên ngành Giải Phẩu. Cuộc sống của hai vợ chồng nó cũng khá hạnh phúc. Bà mừng cho con gái của mình.
Riêng thằng Út sau khi xong Đại Học ngành Tài Chính đã về đầu quân cho một hãng xe hơi khá nổi tiếng trong vùng. Làm được vài năm thì nó kết hôn với một cô Việt Nam vốn thuộc dòng danh gia quý tộc từ trước năm 1975 tại Sàigòn. Vợ chồng nó cũng khá đầm ấm. Bà cũng mừng cho thằng Út của mình.
Tuy nhiên, điều lo lắng nhất của vợ chồng bà là Quang đã ngoài ba mươi tuổi mà vẫn chưa chịu cưới vợ. Thấy ba má cứ hối thúc chuyện vợ con thì nó bảo:
- Má ơi! Mấy cô Việt Nam lớn lên bên này nhìn cao lắm con với không tới nổi đâu, còn mấy nàng người Mỹ thì lại không phù hợp với tính cách của con. Chắc ba má còn lâu lắm mới có "cháu Nội đích tôn" để ẩm bồng!
Ấy vậy mà chỉ vài năm sau đó khi nhà máy chuyển sang làm việc ở Florida thì Quang tình cờ quen với một cô du học sinh Việt Nam mới ra trường và đang đến hãng nó xin việc. Hai đứa quen nhau, yêu nhau và tiến đến hôn nhân như là một duyên phận được sắp xếp từ kiếp nào! Bà cũng mừng cho tụi nó quá!
Có thể nói đây là khoảng thời gian viên mãn nhất của gia đình bà khi con cái đã lớn, đều thành đạt và có cuộc sống khá ổn định. Sau những chia cắt, mất mát, hy sinh giờ đây vợ chồng bà đã có thể mỉm cười khi thấy thành quả của mình gieo trồng bấy lâu nay đã sinh quả ngọt.

*********************

Nhưng rồi tai ương hoạn nạn bỗng đổ xuống cho gia đình bà một cách bất thình lình! Mười năm trước chồng bà được phát hiện có khối u trong trong não. Bệnh trạng của ông biến chuyển quá nhanh và ông đã ra đi chỉ trong vòng vài tháng sau đó. Ông mất quá bất ngờ khiến cho bà thật sự bị hụt hẩng, biết bao dự tính mà hai vợ chồng bà đã phát thảo cho tuổi già của hai người đành phải bỏ dở dang. Năm đó bà mới 62, vẫn còn đi làm part-time nhưng vì tinh thần và sức khỏe quá suy sụp nên các con đã khuyên thôi má hãy về hưu sớm đi, tụi con đủ khả năng lo cho má mà. Bà cũng không thể nào làm khác hơn vì thấy sức khỏe của mình ngày càng xuống dốc trầm trọng!
Khi chồng mất rồi bà mới cảm nhận hết nổi trơ trọi trên đời. Bốn mươi hai năm cùng sánh bước bên nhau, tuy có một khoảng thời gian chia cắt nhưng họ vẫn luôn tin tưởng sẽ có ngày trùng phùng.


Related%20image
Giờ đây chỉ còn lại một mình bà lủi thủi ra vào trong căn nhà trống, bà bắt đầu thấy sợ bóng đêm, sợ một mình, sợ ngày dài và sợ cả đêm thâu. Bác sĩ cho biết bà đang bị trầm cảm nặng, trước mắt cần phải thay đổi môi trường sống thì mới mong thuyên giảm.
Ba đứa con họp lại bàn với nhau sẽ đưa má về ở với ai? Trước tiên vợ chồng Quang có mời bà sang ở với tụi nó, bà cũng muốn lắm nhưng ngặt một nổi nó cứ đi công tác xa nhà luôn nên bà ở lại Cali vẫn hay hơn. Dẫu sao bên này bà vẫn còn hai đứa con và đám cháu Nội, Ngoại. Nhưng giữa đứa con gái và thằng Út bà sẽ chọn ai? Nhất định bà không muốn sẽ trở thành người-nước-ngoài khi sống trong gia đình của con gái mình, tụi nó nói toàn tiếng Mỹ, làm sao bà có thể hoà nhập được. Cuối cùng bà quyết định về ở với thằng Út, vợ nó đang mang bầu đứa thứ hai bà nghĩ mình sẽ có thể "hụ hợ" chúng trông chừng đám cháu Nội sau này.
Nghĩ như thế nên bà quyết định bán căn nhà bốn phòng ngủ của mình để đưa tiền cho thằng Út mượn-vốn-làm-ăn. Với số tiền của bà cộng thêm tiền của ba má vợ, tiền vay ngân hàng và tiền dành dụm của hai vợ chồng nó bấy lâu nay cũng tạm đủ cho thằng Út "ra riêng" mở một đại lý bán xe khá khang trang. Đồng thời từ ngôi nhà nhỏ ba phòng ngủ hai vợ chồng nó đã mua một căn nhà trên núi thật tráng lệ.
Lúc còn sống trong căn nhà nhỏ mỗi ngày bà còn thấy thằng Út, nhưng từ khi dọn sang nhà mới bà hầu như không thấy mặt con mình đâu nữa cả. Nó đang bơi trong cả núi công việc nên làm sao có thời gian dành cho bà! Thêm vào đó căn nhà rộng lớn thênh thang quá, nó dường như kéo tình mẹ con của bà ngày càng xa thêm. Khi thằng Út đi làm về thì bà đã an giấc, vào buổi sáng lúc bà đang lui cui lo điểm tâm sáng cho cả nhà thì nó từ trên lầu đi xuống tai vẫn áp vào cái điện thoại, nó đưa tay vẫy vẫy như chào bà rồi đi thẳng vào garage lấy xe đến chỗ làm.
Chỉ vào dịp cuối tuần thì thằng Út mới nghỉ trọn vẹn ở nhà vào ngày Chúa Nhật. Đây là lúc nó dành thời gian cho vợ con của nó! Thường gia đình nó hay đi chơi cả ngày, khi về đến nhà thì vợ chồng con cái kéo nhau lên lầu, sau khi hỏi thăm bà vài câu xã giao lấy lệ. Mùa hè gia đình nó đi chơi xa có khi một hay hai tuần mới về.



Bà ở nhà bơ vơ, buồn tủi, đơn độc. Lúc đó bà chỉ biết khóc thầm một mình với mây trời, hoa lá và chim chóc trong vườn.
Còn đứa con gái của bà thì cũng không khá hơn em nó chút nào. Từ ngày bà dọn về sống với thằng Út nó chỉ ghé thăm bà "năm khi, mười họa" lấy cớ bây giờ má ở xa quá và cao quá con phải lái xe cả tiếng đồng hồ mới đến nơi. Nó luôn than thở rằng lúc này con phải vừa đi dạy, vừa làm việc trong bệnh viện nên bận lắm má à! Bà chỉ biết cười buồn mà chẳng nói được lời nào!
Khoảng thời gian này niềm vui hiếm hoi nhất của bà là mỗi lần Quang về thăm. Đó là dịp duy nhất mà gia đình cùng sum họp bên nhau. Trong một lần cả nhà đang quây quần bên bàn ăn thì bà buông đũa nhìn từng đứa con của mình rồi chậm rãi nói:
- Má xin các con hãy giúp má thực hiện ước nguyện cuối cùng của đời mình.
Mọi người bỗng im lặng và đổ dồn ánh mắt về phía bà. Quang hỏi bà với giọng khá ôn tồn:
- Chuyện gì vậy má. Má hãy nói cho mấy anh em tụi con biết ngay đi.
Bà cười buồn và chậm rãi nói:
- Má muốn vào Nursing Home ở con à! Má nghĩ trong đó sẽ tốt cho má và tốt cho cả … các con nữa. Từ nay các con không phải lo lắng nhiều cho má như trước!
Quang im lặng suy nghĩ vài giây rồi ngẩng lên nhìn hai đứa em. Chúng nó đang cuối mặt lẫn tránh ánh mắt của anh. Quang đã hiểu ra tất cả rồi và bằng giọng khá điềm tĩnh, anh nói:
- Ngày mai chúng con sẽ chở má đi chọn Viện Dưỡng Lão. Nếu má thấy ưng ý cái nào nhất thì tụi con sẽ thu xếp cho má vào ở ngay trước khi gia đình con về lại Florida. Con hứa trong thời gian tới sẽ bay qua thăm má thường xuyên hơn.
Sáng hôm sau thằng Út lấy cớ có hẹn với khách hàng và cô con gái của bà bảo phải trực bệnh viện nên cả hai không thể đi cùng. Chỉ có vợ chồng Quang dẫn bà đi chọn Nursing Home. Mặc cho Quang nài nỉ khuyên bà hãy chọn một nơi "cao cấp" chút để ở nhưng bà nhất định từ chối. Cuối cùng bà đã vào sống trong Viện Dưỡng Lão này vì thấy không khí và cách phục vụ của mọi người khá chu đáo, thân thiện. Nhưng điều quan trọng nhất khiến bà đưa ra quyết định này là vì nó nằm ở khoảng giữa và không xa nhà của hai đứa con là bao, cũng tiện đường cho tụi nó có đi đâu thì dễ dàng tấp vô thăm bà.
Những suy tính của bà tưởng sẽ khả thi nhưng suốt thời gian hơn ba năm bà sống trong Viện Dưỡng Lão cho đến nay thằng Út chỉ đến thăm bà đếm chưa đủ trên mười đầu ngón tay. Lý do nó đưa ra chính đáng quá mà, má ơi dạo này con mới mở thêm một cái chi nhánh bán xe nữa ở tiểu bang khác nên phải bay đi bay về như con thoi. Mỗi lần nó đến thăm bà chừng độ nữa tiếng là tối đa nhưng nó nói chuyện với bà thì ít mà nói với cái điện thoại của nó thì nhiều. Bà đâm ra mang mặc cảm làm phiền nó, nên có lần bà đã bảo:
- Chừng nào con có thời gian rãnh rỗi thì thu xếp vô thăm má. Má ở trong này cũng tốt lắm, các Bác Sĩ, Y Tá và nhân viên đều rất tận tình, chu đáo. Con cứ yên tâm mà lo công việc của mình.
Thế là sau này nó chỉ nhắn tin "thăm" bà trên điện thoại là chủ yếu. Vậy cũng tốt cho nó và cả cho bà. Bà khỏi phải mong ngóng và chờ đợi những lần nó đến thăm và nếu vì lý do gì đó nó không đến được thì bà sẽ không phải buồn suốt mấy ngày liền. Thêm một điều nữa là từ ngày dọn vào đây sống bà không hề thấy bóng dáng của con dâu và ba đứa cháu Nội đâu cả. Bà nhớ ba đứa cháu của mình nhiều lắm vì bà cũng đã từng gần gũi, chăm sóc chúng suốt năm năm trời rồi còn gì. Sau này bà mới biết rằng hai vợ chồng thằng Út không muốn dẫn con vô đây thăm bà Nội vì sợ môi trường sống của người già sẽ dễ lây bệnh cho tụi nhỏ!!!
Con gái của bà thì cũng không hơn gì em nó. Lúc trước nó hay tạt vô thăm bà trên đường đi làm về nhưng cũng chỉ là vài tháng một lần, mà lần nào nó cũng đều than rằng lúc này con bận dữ lắm vì sắp tới Mark và Ben sẽ vào Đại Học, tụi con đang cật lực kiếm tiền để chuẩn bị cho hai anh em nó vào Harvard hay Yale. Tính sơ sơ chi phí của hai đứa sau bốn năm cũng cỡ nữa triệu đô la là ít. Đây cũng là một lý do chính đáng nó đưa ra khi không thể vào thăm bà thường-xuyên-như-trước. Bà chỉ nuốt nước mắt vào lòng. Nhớ mới ngày nào lúc ba mẹ con còn ở lại Việt Nam, khi chồng và con trai còn ở đảo, mỗi ngày bà phải đi buôn bán nên thường gửi con cho hàng xóm ngó chừng dùm. Chiều nào về tới nhà cũng thấy hai chị em nó mếu máo đứng chờ; hôm nào bà nghỉ bán thì tụi nó mừng lắm, xúm xích bên má không rời nữa bước. Giờ đây mọi việc đã khác xưa rồi! Các con nay đã lớn. Bà thì đã già. Tụi nó cần gì ở bà nữa chứ?!
Càng nghĩ bà càng thương cho thằng Quang. Cứ mỗi buổi chiều sau khi ra khỏi hãng là nó gọi nói chuyện với bà suốt đoạn đường lái xe về nhà. Rồi thì cách vài tháng là nó bay sang thăm bà một lần, nếu là dịp lễ thì nó đi với vợ con, thường thì nó bay sang một mình ở chơi với bà từ chiều Thứ Sáu đến chiều Chúa Nhật thì về, để sáng thứ hai đi làm sớm. Hai mẹ con tuy xa nhưng cũng thật gần. Nó là niềm an ủi duy nhất mà bà có được ở tuồi gần đất xa trời này.

***********
Vào sống trong Viện Dưỡng Lão lâu ngày bà càng thấy thương cho những người đồng cảnh ngộ như mình. Cho dù họ là Trắng, Đen, Vàng hay… "pha trộn" thì họ và bà cũng đều có chung một nổi buồn của tuổi già như nhau. Ở trong này mỗi khi ai đó có con cái sắp sửa vô thăm là dễ biết lắm. Họ sẽ chộn rộn chàng ràng suốt từ mấy hôm trước. Họ nói năng huyên thuyên, cười đùa luôn miệng. Đó là dịp cho họ lôi những bộ cánh lâu ngày được cất kỷ trong tủ ra mặc thử, đi tới đi lui ngắm nhìn mình trong gương, như sắp chuẩn bị đi dự giải Oscar. Thiết nghĩ vào thời điểm 50 hay 60 năm trước thì buổi hẹn hò đầu tiên của họ chắc cũng chỉ hân hoan và hạnh phúc đến thế là cùng!
Có lần một bà Mỹ Trắng sống cạnh phòng bà sang khoe rằng ngày mai con trai của bà ấy sẽ đến thăm và chở đi xem phim vì là Sinh Nhật 80 tuổi của bà. Nhiều người đã đến chúc mừng cho bà mẹ hạnh phúc này. Tới ngày hẹn, bà mẹ đó đã dậy thật sớm, ngồi trang điểm hàng giờ thật cẩn thận trước gương và thay bộ đầm mới nhất chưa một lần mặc qua rồi chờ con trai đến đón. Thời gian chậm rãi trôi qua một giờ, hai giờ… cho đến bốn, năm giờ đồng hồ sau bà vẫn không thấy bóng dáng con mình đâu cả. Bà sốt ruột gọi cho nó nhưng điện thoại đã tắt mất rồi!!! Cuối cùng, một nhân viên của Nursing Home với vẻ mặt đầy ái ngại đã mang đến trao cho bà một bó hoa thật lớn, thật đẹp và một tấm thiệp với biết bao lời lẽ thật hoa mỹ. Lý do con bà không đến được vì có công việc đột xuất vào giờ chót và anh ta hứa sẽ đến thăm mẹ vào một-dịp-khác.
Bà mẹ đáng thương kia đã ôm bó hoa và chết lặng trong lòng. Không ai dám bước đến để an ủi bà một lời nào cả. Bà lẳng lặng ôm bó hoa vô phòng mình, lẳng lặng đặt nó lên giường và sáng hôm sau bà đã lẳng lặng ra đi với chiếc áo đầm mới tinh còn mặc trên người.
Người mẹ tội nghiệp kia cũng mang một chứng bệnh tim như bà, cũng có một đứa con bận rộn như hai đứa con của bà. Tuy nhiên, sức chịu đựng của bà xem chừng tốt hơn người mẹ kia vì con gái và thằng Út cũng đã từng thất hứa với bà khá nhiều lần!!! Cũng từ sau cái chết của bà-hàng-xóm mọi người đã cảnh báo với nhau rằng không được tin bất kỳ lời hứa hão nào cả, dù cho đó là lời hứa của núm ruột mà mình đã đẻ ra!

********************

Mải lo suy nghĩ miên man mà bà quên khuấy rằng mưa ngoài trời đã tạnh từ bao giờ. Ngó nhìn đồng hồ. Ôi chao trễ quá rồi! Quang có nói khoảng ba giờ máy bay sẽ đáp xuống, con đi hành lý rất gọn nhẹ nên sẽ ra mướn xe liền; chắc trễ lắm là năm giờ con sẽ đến chỗ của má. Bây giờ đã gần tám giờ tối rồi nhưng vì mùa hè nên trời vẫn còn sáng, bà nghĩ chuyến bay của con mình chắc đã tạm hoãn ở đâu đó và có lẽ nó cũng sắp đến rồi. Bà nhìn ra cửa sổ lần nữa, những tia nắng yếu ớt bắt đầu chiếu xuyên qua các đám mây đen còn lãng đãng trên cao. Từng mảng bầu trời trong xanh dần xuất hiện sau gần một ngày lẫn trốn biệt tăm.
Trong niềm vui mừng khôn tả bà lục trong ngăn kéo lấy thỏi son đã lâu ngày không dùng tới, bà cầm nó lên định tô phớt hồng đôi môi của mình thì mắt bà bỗng vô tình dừng lại ở cái TV đang treo trên tường. Tiếng cô xướng ngôn viên đang thông báo trong mục Breaking News cho hay chiếc máy bay mang số 707 của hãng hàng không XXX đến từ Florida đã gặp tai nạn khi đáp xuống đường băng tại phi trường Los Angeles vào lúc 3:10pm chiều hôm nay do thời tiết quá xấu. Một nhân viên của phi hành đoàn và vài hành khách đã bị thương nặng, những nạn nhân đã được đưa vào bệnh viện hiện trong tình trạng khá nguy kịch. Mọi chi tiết sẽ được thông báo sau.
Thỏi son trong tay bà rơi ngay xuống đất. Bà thấy như mọi thứ đều tối sầm lại. Ngay khi lúc đó bà nghe ngực mình đau khủng khiếp


Related%20image
như không còn đủ hơi sức để thở. Bà cũng không còn kiểm soát được tứ chi của mình nữa nên đành để nó đổ quỵ xuống sàn nhà. Trong giây phút giữa đôi bờ sanh tử bà bỗng nghe tiếng con trai của mình gào lên thản thốt: "Má ơi! Con đây nè má!" Bà cố nhướng mắt lên nhìn gương mặt thân yêu của con mình lần sau cuối, mỉm môi cười đầy mãn nguyện với nó, rồi thanh thản từ từ khép mắt lại.
Một chiều mưa bão trong Nursing Home có một người mẹ đã vĩnh viễn ra đi và có một đứa con đã vĩnh viễn mất mẹ!
Chuyện bình thường cũng như bao chuyện bình thường khác đã xảy ra trên thế gian! Người ta đến cuộc đời này với những hạnh phúc, những khổ đau rất riêng và cũng rất chung để rồi lần lượt ra đi sớm hay muộn, trước hay sau … không trừ một ai!
Kiếp người vốn dĩ chỉ là duyên hợp. Chỉ là vô thường!

Nguyễn Bích Thủy



Tác giả đã nhận giải Đặc Biệt Viết Về Nước Mỹ 2014. Cô sinh năm 1962, tốt nghiệp Đại Học Mỹ Thuật năm 1988 khoa Đồ Họa tại Việt Nam, từng làm công việc thiết kế sáng tạo trong ngành quảng cáo. Cô đến Mỹ tháng 4 năm 2000, hiện là cư dân Waxahachie, Texas, trong một thành phố ít người Việt cư trú.


Image%20result%20for%20white%20rose


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 01/Nov/2019 lúc 8:34am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 19/Nov/2019 lúc 8:45am

TÌNH BẠN

Năm xưa mình chung lớp, năm nay gặp lại bạn, tôi đều đã già…



Năm xưa mình chung lớp
Đầu xanh, trang giấy thơm
Yêu mầu hoa đỏ thắm
Lo gì chuyện áo cơm



Năm xưa mình chung lớp
Tình bạn chưa thiết tha
Tuổi trẻ chưa hoà nhã
Sách đèn chi phối ta


Năm xưa mình chung lớp
Không nói nhau một lời
Hướng tương lai đi tới
Rời xa trường yêu ơi!

họp%20bạnẢnh: Thế Lan Huy
Sau nhiều năm gặp lại
Bạn, tôi, đều đã già
Cuộc đời bao nghiệt ngã
Tình bạn thấm trong ta.


Thương nhiều hơn ngày đó
Bạn nghèo giúp đỡ cho
Vượt qua cơn khốn khó
Đừng mặc cảm, đừng lo.


Giờ còn sống được bao
Tình thân gặp lúc nào
Mừng cho nhau phút ấy
Biết còn có lần sau!

Thế Lan Huy



Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 21/Nov/2019 lúc 4:54pm

CHUYẾN XE CUỐI CÙNG


Chuyến xe cuối cùng

Tôi là một tài xế taxi, rất ít tài xế nhận làm việc ca đêm. Riêng tôi, vì cuộc hôn nhân mới tan vỡ nên tôi đồng ý. Và vị khách của đêm cuối năm ấy để lại trong tôi một ấn tượng đặc biệt.
Tôi nhận được lời nhắn vào lúc 2:30 sáng. Tôi dừng xe, xung quanh vẫn tối đen, chỉ trừ ánh đèn hắt ra từ một cửa sổ nhỏ ở tầng trệt. Bình thường, cũng như mọi tài xế taxi khác, tôi chỉ bấm còi một hai lần, đợi một chút, nếu vẫn chưa thấy khách ra thì lái xe đi.
Nhưng không hiểu tại sao lần này, tôi lại ra khỏi xe, bước lên bậc tam cấp thầm nghĩ không khéo người ta cần mình giúp, tôi nghĩ vậy và gõ cửa.

- Xin chờ một phút
Một giọng nói run rẩy cất lên. Sau một lát yên lặng, cửa mở. Một bà cụ nhỏ bé đứng trước mặt tôi với chiếc valy nhỏ đặt dưới chân.
Căn phòng phía sau lưng cụ trông như không có ai ở đã nhiều năm.
- Cậu mang đồ ra xe giúp tôi được không? - bà cụ hỏi.
Một tay tôi nhấc chiếc valy lên, nó còn nhẹ bẫng, còn tay kia thì khuỳnh ra cho bà cụ vịn. Chúng tôi đi rất chậm ra xe.
- Cậu tốt quá!, bà cụ nói nhẹ nhàng mắt không nhìn vào tôi, tựa như đang nói với một ai khác.
Khi chúng tôi vào xe, bà đưa cho tôi địa chỉ cần tới và nói:
- Cậu có thể đi xuyên qua khu chợ cũ được không?
- Nhưng đó không phải là đường ngắn nhất, cụ ạ!
- Tôi không vội mà!.
Ngừng lại một lát, bà nói tiếp: Tôi đang đến viện dưỡng lão!
Mắt bà long lanh:
- Thế cũng tốt! Đằng nào thì bác sĩ cũng nói rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa.

Tôi tắt đồng hồ đo cây số và hỏi:
- Đầu tiên cụ muốn cháu đưa đi đâu?
Hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đi lòng vòng quanh thành phố. Bà cụ chỉ cho tôi tòa nhà bà từng làm việc, khu chung cư vợ chồng bà đã thuê khi họ mới cưới.
Thỉnh thoảng bà bảo tôi đi chậm qua một tòa nhà hay một góc phố đặc biệt nào đó dừng lại trong bóng tối và im lặng.

Khi những ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện phía chân trời, bà cụ đột nhiên nói :
- Tôi mệt rồi, chúng ta đi thôi.
Chúng tôi tới địa chỉ mà bà cụ đưa cho tôi mà không nói thêm câu nào. Đó là một viện điều dưỡng dành cho những người già không nơi nương tựa.
Bà cụ bước ra xe vừa rút ví ra, vừa hỏi tôi, dịu dàng:
- Tôi phải trả cậu bao nhiêu?
- Không gì cả, cụ ạ!- Tôi nói
- Cậu cũng phải kiếm sống mà - Bà cụ hỏi, giọng vẫn dịu dàng, tuyệt nhiên không có chút ngạc nhiên nào.
- Sẽ còn những hành khách khác mà cụ - Tôi trả lời.
Bất giác, tôi cúi xuống ôm lấy bà cụ. Bà cũng ôm chặt tôi.
- Cậu đã cho tôi rất nhiều - Bà cụ nói - Cám ơn cậu.

Tôi siết nhẹ tay bà cụ rồi quay ra. Trời vẫn còn mờ tối. Sau lưng tôi, cánh cửa viện điều dưỡng đã đóng lại. Đó cũng là âm thanh khép lại một cuộc đời.

Cả ngày hôm đó tôi không đón thêm một hành khách nào nữa, tôi lái xe đi lang thang, đắm chìm trong suy nghĩ, rồi băn khoăn tự hỏi:

"Điều gì sẽ xảy ra nếu bà cụ gặp một tài xế dữ dằn, hoặc đang nóng vội trên chuyến xe cuối cùng? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bóp còi rồi bỏ đi hoặc từ chối tuyến đường đặc biệt của bà cụ? Và bất giác tôi cảm thấy mình hạnh phúc xiết bao... ít ra tôi hiểu rằng sự cô đơn trong trái tim của một người từng bất hạnh như tôi vẫn còn rất nhiều yêu thương, và vì thế mọi cánh cửa vẫn chưa hề khép lại. "

Sưu tầm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 25/Nov/2019 lúc 3:59pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 68 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.273 seconds.