Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn  
Message Icon Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 189 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 20/Nov/2018 lúc 7:28am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 21/Nov/2018 lúc 7:27am

Truyện ngắn Chuyện tình câm    <<<<<

Khuyết danh

Image%20result%20for%20nha%20sach%20khai%20tri


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 21/Nov/2018 lúc 7:31am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 23/Nov/2018 lúc 9:54am

Tại Black Friday


Năm nào chị Bông cũng bận rộn cho bữa tiệc Lễ Tạ Ơn, năm nay chị có mời hai gia đình bạn thân nên càng bận rộn hơn. Ngoài việc chính là nướng con Gà Tây to tướng, chị phải làm vài món phụ khác xung quanh con gà Tây thật đúng điệu và đặc sắc. Các bạn hứa hẹn mỗi nhà mang đến vài món ăn Việt Nam cũng đình đám lắm, nào thịt bò nướng lò, cá hấp hành gừng, cua lột tẩm bột… Chắc sau bữa tiệc Tạ Ơn này chị lại phải ăn kiêng cho vơi bớt chất bổ béo trong người thôi. Dịp lễ tết vui nhiều mà cũng… tai hại nhiều.
Trong lúc con gà tây đang nướng trong lò, thì chị Bông lôi một đống báo ra để đầy bàn, anh Bông ngạc nhiên:
- Em đang bận túi bụi còn đọc báo nữa hả?
- Không phải em đọc báo bình thường đâu nhé, mà em đang “nghiên cứu” xem tối nay tiệm nào sẽ mở cửa bán hàng ngày “Black Friday” sớm ấy mà.
Anh Bông sửng sốt:
- Úy trời ! hôm nay em có chắc là còn sức đi shopping không? Sau khi đã phục vụ một bữa tiệc Tạ Ơn đông người, đi mua sắm Black Friday trong đám đông chen chúc. Với lại kinh nghiệm năm ngoái…
Chị Bông gạt phăng:
- Giá nào em cũng đi, hôm nay thiên hạ lên net ầm ầm để tìm kiếm ngày giờ, nơi chốn nào mở cửa bán hàng Black Friday thì cũng không thể thiếu em…
Rồi chị vặn vẹo hỏi chồng:
- Anh nói kinh nghiệm năm ngoái là ám chỉ gì chứ?
- Thì năm ngoái cũng không thể thiếu em, em cũng bon chen mua hàng đêm lễ Tạ Ơn và mua về một đống thứ giá rất rẻ mà không cần đến như áo khoác, áo ngủ… vẫn còn nguyên nhãn hiệu treo chật cả closet ra đó.
Chị Bông bào chữa:
- Chưa bằng bạn em, năm kia hay năm kìa gì đó hai vợ chồng cùng thức khuya dậy sớm lúc tờ mờ sáng đứng xếp hàng trong gió lạnh sương khuya để vào Best Buy mua được mỗi người 1 cái lap top, mà cho tới năm nay vẫn… chưa cần dùng đến, vẫn để dành chật cả nhà, và hình như… lỗi thời rồi vì hàng điện tử nhanh thay đổi lắm.
- Thấy thế em… chừa chưa?
Chị Bông bướng bỉnh:
- Chưa chừa, năm nay em sẽ mua các món hàng khác, sẽ đi sớm hơn để giành chỗ và mua… gỡ gạc lại, bù lại cho năm ngoái. Các cửa tiệm thường bán vào sáng sớm sau ngày lễ Tạ Ơn, nhưng một số tiệm nhanh nhẩu bán ngay đêm Lễ Tạ Ơn. Coi như có… hai “ca” bán hàng, em quyết định sẽ đi mua sắm vào “ca” nhất tối nay, sau khi chúng ta ăn tiệc Tạ Ơn xong. Hết niềm vui này đến niềm vui kia thế mới nóng sốt để tạm quên đi những cơn gió lạnh lúc sang mùa.
- Không ngờ em yêu đời đến thế. Vậy anh và 3 con có cần đi với em không?
- Giời ơi, dịp may và dịp vui thế này cả nhà mình phải đi hưởng chứ, 3 đứa con nhà mình sẽ thích lắm đấy.
Anh Bông thở dài lê thê:
- Chỉ có em thích thôi, đừng tăng cường thêm 3 con cho hùng hậu nhé, đừng kéo theo 3 con làm hậu thuẫn nhé, bọn nhỏ chỉ là ham vui khi được thức đêm, được vui chơi nơi chỗ đông người. Mà thôi, dù “hoàn cảnh” nào anh cũng chấp nhận theo chân mẹ con em.
Chị Bông không để ý đến thái độ của chồng, vẫn vừa xem báo vừa hào hứng lên kế hoạch:
- Tối nay chúng ta sẽ vào tiệm Toy R Us lúc 8 giờ, đến 9 giờ thì “quẹo” sang Target, xong rồi thì “tạt” vào Wal mart lúc 10 giờ để mua vài thứ đồ dùng, kế tiếp thì…
Anh Bông chịu không nổi:
- Nghe em “quẹo” vào “tạt” vào, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, như dạo chốn công viên vắng người, em nên nhớ mỗi nơi em đến là em phải bon chen giữa rừng người, giữa một đống hàng hóa bị bới lộn tùng phèo và khi mang ra quầy tính tiền phải nhích lên từng centimet để đến lượt. Tóm lại là em phải mua sắm với tốc độ tên bay ngựa chạy thì mới kịp. Mà em còn tính đi đâu nữa?
- A, còn những tiệm mở cửa lúc nửa đêm, không đến cũng tiếc lắm anh ơi…
Anh Bông giận lẫy:
- Thế thì xong vụ mua sắm nửa đêm em thức luôn tới tờ mờ sáng mua sắm thêm phùa nữa đi. Giai đoạn này có nhiều cửa tiệm xịn cho em mua sắm đó.
Chị Bông nỉ non:
- Mỗi năm mới có một lần cho mình mua sắm giá rẻ mà anh… vừa vui vừa tiết kiệm ngân sách gia đình. Bao nhiêu người cũng thế chứ có riêng em đâu.
- Ôi, nhiều người quanh năm tiêu xài bạt mạng, tới mùa này, ngày này cũng bày đặt tiết kiệm ngân qũy gia đình.
Chị Bông kiên nhẫn giải thích:
- Đây không phải là “phong trào” hay “mua vui” đâu anh. Truyền thống của người Mỹ đấy, một nét văn hóa mua sắm đẹp đấy. Sau lễ Tạ Ơn, là cuối mùa Thu thời tiết mát mẻ, là mùa mua sắm cho dịp lễ tết kế tiếp Giáng Sinh và Năm mới, những món qùa trao tặng cho nhau.
Anh Bông cũng giải thích theo kiểu của mình:
- Anh cho là dân thương mại muốn bày trò ra để bán hàng, để kiếm tiền. Nối tiếp Black Friday sẽ là “Cyber Monday” những công ty bán hàng trên online cũng hốt bộn bạc. Người Mỹ làm thương mại và kiếm tiền nhiều cách, nhiều kiểu, anh có một người bạn cùng hãng tên Thân, nhân dịp thằng con lên đại học anh này ra dealer mua 1 chiếc xe hơi tặng con, anh xem chiếc Honda, giá đòi $ 23, 500. Trả gía $ 18, 500 và sẽ trả bằng tiền mặt, mà anh Saleman vẫn không bán, nhưng anh Saleman gạ gẫm sẽ đồng ý bán với điều kiện anh Thân phải mượn nợ, mục đích để anh ta được ăn tiền huê hồng và giúp chỗ cho vay nợ kia có job. Nghe khôi hài mà có thật, người bán đôi khi không thích người mua trả cash ngay tại chỗ đâu, nếu thế thì ngân hàng và tiệm cho vay nợ sống với ai? Em mà mua nhà ký giấy trả nợ kéo dài 30 năm họ sẽ sung sướng hơn là em nhanh nhẩu trả ngắn hạn trong vài năm.
- Anh chỉ “thành kiến” thôi… chuyện nào ra chuyện ấy…
- Thôi, anh chịu thua em. Riêng anh, thấy cái cảnh đứng xếp hàng trước cửa tiệm trong ngày Black Friday có anh chàng đã mất kiên nhẫn khi bị chen lấn, nổi sung thiên lên đánh nhau với người ta thì chẳng đẹp tí nào…
- Đó chỉ là chuyện cá nhân lẻ tẻ. Còn em nhìn những khuôn mặt rạng rỡ phấn khởi khi mua sắm trong ngày Black Friday em đã hiểu và vui lây, em muốn mua sắm suốt đêm không về luôn đó…
Thấy chồng chưa vui vẻ gì chị Bông kiếm chuyện khoe thêm làm quà mua vui cho chồng:
- Anh ơi, báo đăng sau ngày lễ Tạ Ơn thì người ta sẽ chở một cây Thông to đến tòa Bạch Ốc để trang trí cho Giáng Sinh. Đích thân phu nhân tổng thống, hai ái nữ và đệ nhất con chó cưng của họ ra tiếp nhận cây thông này. Ôi, những ngày lễ Tết mới vui làm sao, anh cười lên với em nào…

********************

Bữa tiệc Thanksgiving đông vui bắt đầu lúc 5 giờ và tàn cuộc lúc gần 7 giờ chiều. Hai gia đình người bạn của chị Bông cũng cần về nhà nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi mua sắm Black Friday. Bạn bè với nhau có khác, họ cũng nao nức đi mua sắm như chị Bông.
Tất cả những dĩa bát, ly giấy, chai, hộp và những thức ăn thừa vương vãi anh Bông tống hết vào một bao rác to.
Còn chị Bông thì gói ghém cất những món ăn được vào tủ lạnh và rửa ngay những thứ cần rửa. Chỉ một lúc là nhà cửa lại sạch sẽ gọn gàng.
Bây giờ chị Bông mới gọi 3 đứa con lại:
- Tabi, Betsy và Holden lại đây mẹ hỏi ý kiến.
Ba đứa trẻ chạy ùa lại bên mẹ, chúng cảm thấy mình quan trọng khi mẹ nghiêm chỉnh nói:
- Chúng ta sẽ có 2 “ca” để mua sắm cho ngày Black Friday này, “ca” một ngay tối này và “ca” hai sáng sớm mai. Vậy các con muốn đi với mẹ “ca” nào?
Ba đứa cùng nhao nhao vui thích:
- Con muốn đi ngay bây giờ…
- Đi luôn hai “ca” đi mẹ ơi, tối nay và sáng mai.
- Con sẽ được chọn lựa nhiều thứ... vui quá!
- Còn con không thích ngủ, chỉ thích đi chơi. Thằng út Holden kết luận bằng ước muốn của nó.
Anh Bông xen vào: - Mẹ con em rủ nhau đi mua sắm mà như đi làm việc, ca một, ca hai… nghe cảm kích quá…
Chị Bông ra quyết định: - Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, nào các con thay quần áo... và sẽ đi “ca hai” nếu các con còn tỉnh táo.
Lũ trẻ reo to:
- Nhất định con sẽ không buồn ngủ.
- Nhất định con sẽ thức suốt đêm nay.
- Con sẽ mặc quần áo đẹp nhất và đi đôi giày đẹp nhất…
Chúng ríu rít chạy ra closet, con Tabi 10 tuổi và Betsy 8 tuổi thì tự lo cho mình được. Anh Bông chỉ cần giúp thằng Holden 5 tuổi mà thôi, thằng bé thuộc loại kén chọn cầu kỳ hơn cả hai bà chị, phải đúng cái áo, đôi giày nó thích thì mới chịu mặc. Nó thích mặc quần cài nút chứ không chịu mặc quần lưng thun và bắt chước bố thọc hai tay vào túi quần ung dung bước rất là “đàn ông” và lịch lãm...
Mười lăm phút sau là cả nhà đã sẵn sàng ra xe, cần nhanh chóng đến tiệm xếp hàng sớm chút nào hay chút ấy. Anh Bông đến tiệm Toy R Us trước, như lịch trình mà chị Bông đã đưa ra.
Đến tiệm lúc 7 giờ rưỡi thì coi như muộn màng, người ta đã xếp hàng dài dằng dặc trước cửa, xếp hàng bằng cắm lều, bằng ngồi đủ kiểu chắc vì đã mỏi gối chồn chân.
Chị Bông vội dắt con đứng vào hàng, có chỗ còn hơn không, chị vẫn tin sẽ tìm mua được những món đồ chơi vừa ý cho 3 con mình và một số để làm quà tặng cho trẻ con nhà khác khi ngày lễ Giáng Sinh đang đến, vì mỗi người mỗi ý, những món người ta chê biết đâu lại là món mình đang cần.
Ba đứa con được đứng trong hàng thì vui lắm, chúng tưởng là chỉ trong chốc lát sẽ được tung tăng bước vào tiệm nhưng chờ 30 phút nữa mới đến giờ tiệm mở cửa, trong gió lạnh cuối tháng 11 mới thấy sự đợi chờ thật vô giá, hết Tabi đến Betsy đến Holden phàn nàn là mỏi chân, là lạnh qúa dù đứa nào cũng có áo khoác hẳn hoi.
Ba chị em chán ngán không đứng xếp hàng với bố mẹ nữa, chúng chạy ra khỏi hàng và chạy đuổi nhau vui đùa dưới ánh đèn sáng sủa và đám đông ồn ào chung quanh, nhờ thế anh chị Bông đỡ sốt ruột, đỡ áy náy thương con… Đúng 8 giờ cửa tiệm Toy R Us mở toang ra, cả dòng người ùn ùn túa vào như đàn ong vừa vỡ tổ, anh Bông đã chạy ra tóm 3 đứa con đứng vào cạnh chị Bông để cả nhà cùng chen vào tiệm vì sợ thất lạc mỗi người một nơi. Ba đứa trẻ sung sướng, chúng hoa mắt trước những kệ hàng chất đầy hàng hóa đủ màu sắc, đồ chơi cho con trai, cho con gái theo từng lứa tuổi, đủ loại, đủ nhãn hiệu sản xuất không thể nào nhớ hết nổi.
Chúng thấy món đồ chơi nào cũng hay, cũng đẹp, chúng tưởng như được lạc vào chốn thiên thai mà những món đồ chơi là qùa tặng từ trên trời rơi xuống đang chào mời chúng. Ba đứa thi nhau lựa chọn và món nào cũng thích, cũng vội quẳng ngay lên xe sợ người khác lấy mất.
Chị Bông phải luôn miệng nhắc nhở ba đứa con:
- Các con ơi, hàng hóa mua phải trả tiền chứ người ta không cho free đâu nhé.
- Mẹ nói hôm nay tiệm bán giá rất rẻ mà… Tabi nói.
- Dù rất rẻ, chúng ta chỉ mua những món nào đáng mua thôi con.
Anh Bông thì lẳng lặng đẩy xe mặc cho vợ con mua sắm, nhưng mỗi khi các con anh quẳng đồ lên xe một cách vô tội vạ, thì lúc chúng mải mê ngắm nhìn hay lựa chọn món hàng khác anh đã kín đáo trả lại món trên xe vào quầy mà chúng không hề hay biết, và chúng chẳng tài nào nhớ nổi mình đã chọn món gì, đã mất món gì. Thế nên cả cha mẹ và con cái đều thỏa thuê hài lòng.
Tàn cuộc mua sắm ở Toys R Us anh Bông lại tức tốc chở vợ con đến Target, nhanh chóng, đúng hẹn như ca sĩ chạy show. Khi đến Wal Mart thì lũ trẻ đã ngủ gục trong xe, anh chị Bông phải đánh thức chúng dậy…
Mua sắm xong ở Wal Mart thì đã qua 12 giờ đêm, ra khỏi tiệm gió càng nhiều càng lạnh. Thằng Holden ngủ gục trên vai bố, còn Tabi và Betsy thì sự hào hứng ban đầu đã biến mất, hai đứa ủ ê như hai con gà mắc mưa bước lê thê ra xe…
Khi cả nhà đã lên xe, anh Bông hỏi:
- Bây giờ em và các con còn muốn đi mua sắm tiệm nào nữa không? Anh sẵn sàng chở đi tiếp.
Chị Bông chưa kịp trả lời thì Tabi trả lời trong cái ngáp:
- Không, bố ơi, con mệt rồi, con muốn về nhà đi ngủ.
Betsy rầu rỉ:
- Không, bố ơi, con lạnh quá, con muốn về nhà chùm chăn…
Còn thằng Holden vẫn đang ngủ say nên khỏi cần nghe nó phát biểu cũng hiểu rồi. Chị Bông suy nghĩ một lúc và tổng kết:
- Em cũng sắm được một mớ quà và đồ dùng, tính nhẩm sơ sơ cũng tiết kiệm được gần trăm đồng chứ ít gì, coi như không uổng phí công cả nhà mình đi mua sắm tối nay, vừa vui vừa có ích, coi như chúng ta “thành công” rồi. Chúng ta về nhà thôi.
- Thế em có muốn mua sắm “ca” hai không thì sáng mai chúng ta lại thức dậy sớm, kiếm thêm một mớ lời nữa?
Chị Bông tiếc rẻ:
- Em muốn lắm nhưng không biết sáng mai còn sức mà dậy sớm không? chuyện đó tính sau... Nhưng… hình như anh nói móc em đấy hả?
Chồng không trả lời, thế là chị khăng khăng:
- Nhất định sáng mai em sẽ đi mua sắm nữa đấy.
Cả nhà chị Bông về đến nhà thì mệt nhoài ai cũng muốn lên giường ngủ ngay. Ngày mai lũ trẻ còn nghỉ học sẽ tha hồ ngủ và thức dậy bất cứ lúc nào.
Nhưng chị Bông mới ngủ được một lúc thì thằng Holden thức giấc và cất tiếng khóc, tiếng khóc mệt mỏi lạ thường, chị Bông hốt hoảng khi sờ thấy người thằng bé nóng hừng hực lên, chị vội gọi chồng dậy để lấy thuốc giảm nóng cho Holden uống, trong khi chị ra tủ lạnh lấy đá để ướp vào khăn đắp lên trán Holden cho giảm nhiệt. Chị lo âu dăn chồng:
- Anh lấy cho đúng thuốc nhé, đừng mê ngủ mắt nhắm mắt mở mà lộn thuốc đấy.
Anh Bông hỏi mà giọng còn ngái ngủ:
- Nó bị làm sao thế?:
- Thằng bé bị cảm lạnh rồi.
Anh Bông tỉnh ngủ ngay:
- Nó nóng sốt là… tại em, đêm hôm gió lạnh đứng ngoài trời cả giờ đồng hồ, rồi mang con đi hết chợ này đến chợ kia, chỉ vì em ham mua đồ rẻ mà bắt các con phải phong trần suốt đêm.
- Nhưng lúc chúng ta ra về Holden vẫn bình thường và ngủ trên vai anh mà?
- Thì lúc ấy nó mới bị thấm lạnh và mệt, bằng cớ là nó ngủ lì bì… bây giờ cơn cảm sốt mới hiện ra, hành hạ thằng bé…
Cho thằng Holden uống thuốc xong, chị Bông đặt Holden nằm xuống và lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người con cho thoáng, chị vẫn còn lo lắng:
- Nếu sáng mai nó không bớt thì phải đi bác sĩ thôi.
Anh Bông cằn nhằn:
- Hôm nay em mua đồ tiết kiệm được gần một trăm đồng, mai đi bác sĩ và mua thuốc chắc sẽ hết lời mà còn… lỗ vốn nữa đấy.
Chị Bông than thở:
- Sao anh cứ kết tội em làm thằng bé Holden bị cảm! em có muốn thế đâu, em chỉ muốn các con vui…
Thấy vợ buồn và xót xa vì thương con, anh Bông cảm động vội nói:
- Ừ thì không phải tại em. Tại… Black Friday vậy, có chữ “black” là đen tối, là xui xẻo mà. Thôi, ngủ đi em, sáng mai dậy rồi tính tiếp…
Chị Bông nhỏ nhẹ:
- Đêm nay em sẽ ngủ với ước mơ…
Anh Bông lo ngại ngắt lời:
- Đừng có nói là em ước mơ sáng mai dậy sớm đi mua sắm đợt hai như em đã vênh mặt khoe anh đêm qua nữa nhé?
Chị Bông nhẹ vuốt ve lên khuôn mặt thằng Holden đang say ngủ, thì thầm tiếp:
- Em lòng dạ nào nữa chứ khi con em đang ốm, em chỉ ước mơ ngày mai chúng ta thức giấc thấy thằng Holden khỏe lại, cơn nóng sốt biến mất, nó lại chơi đùa với Tabi và Betsy, để em rảnh tay mang món gà tây còn thừa ra chế biến cho chồng con một bữa tiệc Tạ Ơn tiếp nối cho rộng tủ lạnh. Anh đồng ý không?
Anh Bông cảm động ôm vợ:
- Thế thì anh Tạ Ơn em lắm lắm. Nếu chốc nữa anh có ngủ mơ thì trong giấc mơ anh cũng Tạ Ơn em thêm một lần nữa đó.

Nguyễn Thị Thanh Dương
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 24/Nov/2018 lúc 10:54am

Một Câu Chuyện Ơn Nghĩa


Đợi cho tất cả mọi ngồi xuống quanh anh trên ba chiếc ghế nệm da mầu đen tuyền, nơi phòng khách sang trọng của căn nhà rộng thênh thang vùng ngoại ô thành phố, Hoàng mới bắt đầu kể câu chuyện đời của anh, một câu chuyện ly kỳ mà ai nấy đều muốn biết vì đã nghe nhiều người nói tới, nhưng chưa bao giờ tin. Nay họ được nghe từ chính miệng anh, vai chính trong câu chuyện. Câu chuyện như sau:

1Ngày ấy xa xôi, đã mấy chục năm trước, vào cái thời vàng son của nhiều người như anh, Hoàng sống trên vùng cao nguyên, trong một nông trại cách Bảo Lộc chừng chục cây số. Là con duy nhất của một gia đình làm chủ một đồn điền trồng trà từ bao nhiêu đời, anh đã được cho đi học trường Tây tại thành phố Đà Lạt cho đến hết năm tú tài thì về ở nhà với bố mẹ dong chơi phè phỡn, đợi ngày kế nghiệp thân phụ. Cha anh năm ấy đã gần sáu mươi, sức khoẻ lại yếu, ông lo bỗng có ngày nằm xuống mà không kịp chuẩn bị cho đứa con thay mình quản lý cái tài sản khổng lồ mà chính ông cũng đã thụ hưởng được từ cha mẹ. Ông muốn con ông giống ông, có chí lớn, thích làm ăn to, để tiếp tục khuếch trương cái gia sản tổ tiên để lại. Ông muốn con ông giầu có hơn ông để sống một cuộc sống hạnh phúc tuyệt vời, để có quyền hành, có tên có tuổi ở trong cái vùng đất mà cả giòng họ ông đã sinh sống gần trăm năm.

Như thế năm mười bẩy, anh đã trở lại sống trên đồn điền trà của cha mẹ anh, ngày ngày đi theo cha học chăm lo công việc sản xuất, đôn đốc công nhân, xem xét giấy tờ người thư ký già soạn thảo, tính toán lời lỗ, đặt kế hoạch này nọ. Tối đến, khi có khách đến nhà, anh cùng người cha tiếp chuyện những ông bà tai to mặt lớn trong vùng, những thương gia cùng trong nghề trồng trà như cha anh, những quan to trên tỉnh xuống chơi, và có khi cả những khách ngoại quốc đến thăm cơ sở thương mại của gia đình anh. Nhờ có vốn ngoại ngữ, anh thường đại diện cho cha anh nói chuyện làm ăn buôn bán với những kẻ lạ từ các nước khác đến nhận định tình hình, tính toán kế hoạch hợp tác kinh doanh với cha anh.

Ai nấy thắc mắc tại sao vào cái thời chinh chiến khốn nạn đó, thanh niên ai cũng đều phải tòng quân nhập ngũ bảo vệ đất nước, mà riêng anh cứ sống phây phây ở nhà như thế, thì anh chỉ mỉm cười trả lời rằng số anh có hồng phúc, sanh ra làm con một trong gia đình, mà luật lệ quốc gia lại công minh, cho nên anh đã được miễn dịch. Hơn nữa cha anh là người khôn ngoan biết điều, làm ăn kinh doanh biết lẽ phải nên ông luôn có kẻ phù trở từ trên, gia đình ông quen biết lớn không ai đụng chạm đến bao giờ. Ngay cả "phiá bên kia" cũng tạm để cho ông yên thân vì ông luôn sẵn sàng thoả mãn đòi hỏi của họ một cách kín đáo, không bao giờ than phiền về những "sách nhiễu của bọn giặc."

Thế rồi đến năm anh 22 tuổi thì cha anh không còn muốn lo công việc làm ăn của gia đình nữa nên đã giao hết mọi chuyện cho anh. Mới ở cái tuổi thanh niên mà anh đã bắt đầu phải giữ trọng trách điều hành một cơ sở sản xuất khá lớn có đến mấy chục nhân công, nhưng nhờ có kinh nghiệm học được từ sớm anh đã chu toàn được nhiệm vụ cha anh trao phó một cách tương đối dễ dàng. Từ từ anh phát triển thêm khả năng kinh doanh, có thêm nhiều kinh nghiệm, và với bộ óc thông minh và tháo vát, cộng thêm với lòng hăng say làm việc, anh đã trở nên một biểu hiện của sự thành công. Anh đã nghiên cứu trồng những loại cây trà có năng xuất cao, phát triển sản xuất nhiều loại sản phẩm trà khác nhau, tìm những phương pháp ướp xấy hiểu quả hơn, thay nhưng phương thức đóng chai đóng gói cũng như những nhãn hiệu phù hợp để phát triển thị trường của cơ sở. Hãng trà của anh ngày càng nổi tiếng khắp trong nước và cả ở nước ngoài, và lợi tức anh thu vào hàng năm ngày càng nhiều.

Cho đến năm anh 25 tuổi,  anh vẫn không giao thiệp thân thiết với một người con gái nào hết, mặc dù anh có nhiều cơ hội  gặp gỡ làm quen. Trong những buổi tiếp tân, giao tiếp với bao nhiêu cô gái xinh đẹp con nhà tử tế có học nhưng sao lòng anh không thấy có một ý muốn nào hết. Những năm sau đó mẹ anh đã tỏ ý muốn kiếm vợ cho anh vì thấy anh chỉ biết chí thú làm ăn mà không nghĩ gì đến việc lập gia đình. Nhiều lần bà đã hỏi khéo anh về chuyện này và thúc dục anh đi kiếm bạn gái :

  • Sao mẹ thấy con bác Thông bằng tuổi con mà đã lấy vợ có con rồi đấy!
  • Con Thủy con bác Ngân mới đậu tú tài hạng Bình. Con gái học giỏi như nó củng hiếm, con có chịu làm quen không?

Nhưng anh chỉ cười nói đùa :

  • Thưa mẹ, con chưa thấy thèm lấy vợ. Khi nào thèm con sẽ nói cho mẹ hay để mẹ kiếm vợ cho con.

Anh quả thật là một con người lạ lùng. Ở cái thế có thể ăn chơi vung vít mà anh không biết uống rượu, không biết đi nhẩy đầm, không cặp kè trai gái. Chả bù với những thằng bạn của anh đi lính, mỗi lần chúng nó đi phép ghé nhà anh thăm hỏi, rủ anh đi Đà Lạt vui chơi! Anh cũng đi theo nhưng chỉ đi làm bù nhìn. Bọn chúng uống cognac whisky, anh chỉ uống nước ngọt. Bọn chúng phì phèo thuốc lá, anh chịu khói thuốc không nổi cứ sặc lên sặc xuống! Và bọn chúng thi nhau tán gái, ôm hết em này đến em kia hôn hít, kéo em này em nọ ra sàn nhẩy, anh chỉ ngồi yên đó trầm ngâm suy tư. Đi chơi với bạn mà không "ăn giơ" (en jeu) với chúng, có người buột miệng hỏi anh "đi chơi như vậy làm chi?" thì anh chỉ cười trả lời "bạn bè, không đi chúng nó buồn". Có lần đi nhẩy, em ca ve xinh đẹp để ý đến anh sán lại ngồi bên hỏi chuyện. Hỏi anh sao anh không ra nhẩy, anh trả lời anh không biết khiêu vũ, em đề nghị anh ra sàn nhẩy với em để em chỉ cho thì anh vội cám ơn. Lúc buồn buồn khi thèm có người nói chuyện, anh đề nghị với các em ca ve cứ ngồi chơi với anh, anh vui lòng trả cát xê như lúc nhẩy. Nhiều em có cảm tình với anh nên đồng ý. Nhiều đứa thấy hành động của anh khác thường xầm xì bàn tán:

  • Mày có nghĩ rằng thằng Hoàng nó hô mô hay không?
  • Sao tao thấy nó không thích gái ! Chắc nó pê đê!

Có khi anh đoán chừng chúng nó nói gì rồi, vì cứ thấy chúng nó thì thầm với nhau mà nhìn về phiá anh với những con mắt dọ dẫm, nhưng anh cứ tỉnh bơ. Vài cô lại nghĩ rằng chắc anh đã có người yêu thầm kín, anh đang theo đuổi, nên không màng gì đến họ. Nhưng họ không biết rằng anh chẳng có người yêu nào hết, anh chưa thấy muốn yêu ai, và chính anh cũng không biết tại sao. Còn vụ bảo anh hô mô thì chính anh hiểu rõ anh không vậy, vì anh đâu bao giờ để ý gì đến những người đồng phái? Anh đi chơi với bạn cho chúng vui chứ đâu có tình ý gì khác?

Nhưng rồi cái gì phải đến cũng đã đến. Một hôm anh đi Saigon tham dự một cuộc triển lãm sản phẩm để xuất cảng và trong dịp này anh đã gặp Loan, một người con gái trong ban tổ chức. Nàng khoảng 30 tuổi, trông già dặn hơn anh, và là con gái của ông chủ tịch Phòng Thương Mãi của thành phố. Vừa thấy Loan anh đã bị thu hút bởi vẻ đẹp quyến rũ của nàng. Anh đã bị một cú sét ái tình. Đó là một sự bất ngờ xẩy ra lần đầu tiên trong cuộc đời anh. Anh không hiểu chuyện gì đã đến với anh, anh chỉ biết anh thấy say mê bởi cái đẹp khủng khiếp của người con gái đầu tiên đã hấp dẫn anh, đã đưa anh vào mê hồn trận. Nàng đứng cách xa anh chừng mươi thước, trong chiếc áo sơ mi đỏ và chiếc váy dài đen lấm tấm hoa, tay cầm ly rượu xâm banh nói chuyện với bốn năm người đàn ông tuổi cha chú nàng. Anh thấy nàng thỉnh thoảng lại hất ra phiá sau vai mớ tóc quăn dài cứ rũ xuống má, dáng điệu thật dễ thương, miệng cười nói thật xếch xi, đôi mắt đen láy thỉnh thoảng lại chớp chớp như để phô trương lớp mi cong dài đẹp tuyệt. Chiếc áo ngắn tay màu đỏ thắm, bóng như lớp xa tanh, làm nổi bật hai cánh tay dài có nước da trắng ngời của nàng. Và những ngón tay búp măng cụp tròn quanh chiếc ly pha lê lóng lánh rượu màu hồng, ôi những ngón tay dài thật dễ thương anh chỉ muốn nắm hôn, anh thấy hình ảnh ấy trông tựa như trong một bức tranh quảng cáo xâm banh tuyệt mỹ.

Anh ngây ngất đứng ngắm nàng, quên tất cả mọi chuyện, không còn để ý đến bất cứ gì khác đang diễn ra xung quanh. Và như thể có một sự cảm từ xạ lạ lùng, nàng đã quay về phiá anh để thấy anh đang đứng chăm chú nhìn mình. Nàng bỗng nở một nụ cười tươi như một bông hoa hồng ban mai, làn môi đỏ thắm khẽ hé mở; rồi như xúc động, nàng chớp làn mi, cúi mặt hướng nhìn đi phiá khác. Anh thấy tim anh rộn lên một niềm hạnh phúc, rồi lại thấy mắc cở vì hành động hơi sỗ sàng của mình. Anh lẻn đi chỗ khác để tránh cảm giác bồi hồi làm cho anh khó chịu. Anh tưởng sự việc xẩy ra đến thế là hết; vì mặc dù vào lúc đó anh có muốn tìm cách làm quen nàng anh cũng chẳng biết làm thế nào, anh chưa bao giờ biết tán tỉnh và cũng chưa bao giờ làm quen một người khác phái. Nhưng đúng do duyên số đưa đẩy, lúc vào bữa tiệc anh lại được xếp ngồi ngay bên nàng. Thế là hai đứa quen biết nhau. Nói chuyện một chốc, hai đứa thấy hợp tính nên sớm thân tình.

  • Anh làm gì lúc nãy mà cứ đứng nhìn người xung quanh vậy?
  • Anh đâu có nhìn người xung quanh đâu ? Anh chỉ nhìn có một người thôi.
  • Anh nhìn người nào vậy? Ai có diễm phúc được anh ngắm thế? Nàng giả vờ hỏi.
  • Đố Loan biết ai?
  • Sao mà em biết được?
  • Không biết sao em lại nói anh đứng nhìn người ta?

Đôi má tuy ửng đỏ nhưng nàng vẫn điềm tĩnh hỏi lại :

  • Anh nói người ta là ai vậy?
  • Thì người ta là người ta. Nếu em nói anh nhìn người ta thì người ta là ai?

Nàng càng thấy nong nóng trên mặt, đôi má hồng vốn đã đẹp lại càng đẹp hơn. Trông nàng lúc đó sao anh chỉ muốn hôn lên má nàng, chỉ muốn "bi du" (bisou), nếu nói theo lối Tây Đầm.

  • Anh này có lối nói lạ nhỉ?
  • Lạ nhưng có dễ thương không mới được chứ?
  • Ơ cái anh này lại càng nói hay hơn nữa!

Sợ Loan giận vì e mình đùa quá trớn, anh vội xuống giọng :

  • Nói đùa với Loan một chút thôi mà. Cho anh xin lỗi vậy. Xin Loan đừng giận. Lúc nãy anh thấy em xinh đẹp, nhìn trộm một cái. Đâu dè bị lộ.

Được khen đẹp, Loan quên hết, chẳng còn để tâm đến lời châm chọc của anh trước đó. Còn chính anh, anh cũng không hiểu tại sao vào lúc đó anh lại có cái lối nói nghịch ngợm như thế. Là dân trường Tây, đáng lẽ ra anh phải biết "ga lăng", biết nịnh đầm, như những đứa bạn anh thường dạy anh. Nhưng ngay sau đó thì anh đã chín chắn lại, anh đã đóng đúng vai của một "homme d’affaires", một người đi làm ăn. Nhìn anh lúc nghiêm nghị, ai dám bảo anh mới ở tuổi 25? Hai đứa sau đó chỉ còn nói chuyện đàng hoàng đứng đắn, chuyện làm tiền, chuyện buôn bán. Anh cho Loan biết anh hoạt động trong ngành trồng và sản xuất trà, anh mang trà đi bán, còn Loan thì cho anh hay rằng nàng giống mẹ sinh hoạt trong ngành kinh doanh. Anh ngạc nhiên nói với nàng :

  • Sao hai đứa mình giống nhau! Anh kế nghiệp cha anh, làm nghề sản xuất trà còn Loan thì theo mẹ làm ăn buôn bán !

Loan chỉ cười. Giống nhau! Có thể vì cái giống nhau đó mà nàng đã có cảm tình với anh. Tối ra về hôm đó, anh đã lái xe đưa Loan về  nhà nàng.

Mọi người nghe Hoàng kể chuyện lòng vòng đã tỏ ra sốt ruột. Họ muốn anh nói thẳng vào đề, kể cho họ nghe những gì họ đang muốn biết. Như thể anh đã đoán được sự nóng lòng của các bạn, anh cầm chai cognac rót một vòng rượu cho mọi người, rồi chậm rãi nói : "Cứ từ từ rồi tôi sẽ kể hết chuyện cho các bạn nghe ! Tôi đâu có muốn giấu làm gì ? Nói mãi cũng khản cổ, thôi mới các bạn cùng tôi nhấp chút rượu cho ấm họng." Sau đó anh kể tiếp câu chuyện.

Suốt những tháng sau đó hai đứa thường hẹn hò cuối tuần gặp nhau. Loan lai xe từ Saigon lên Bảo Lộc chơi và ở lại nhà anh. Mẹ anh rất thương yêu Loan vì thấy nàng thuộc gia đình gia giáo, có học (nàng tốt nghiệp trường Chính trị Kinh Doanh Đà Lạt), khôn khéo, dễ thương, ăn nói nhỏ nhẻ lễ độ mà lại biết chiều chuộng bà, duy chỉ có tội lớn hơn Hoàng bốn tuổi. Bà mong anh quyết định lập gia đình với người con gái đó để bà được yên tâm và sớm có cháu nội bồng bế. Vả lại sức khoẻ cha Hoàng ngày một suy kém, không biết ông còn sống được bao lâu. Bà muốn cha anh được thấy anh có gia đình tử tế, sống cuộc sống qui củ đâu vào đấy trước khi ông mất, như thế chắc hẳn ông sẽ mãn nguyện. Cha anh im lìm ít nói, nhưng linh tính cho bà biết như vậy. Riêng Hoàng thì mặc dù anh có cảm tình với Loan, anh cũng thương yêu nàng, nhưng chẳng hiểu vì sao anh vẫn chưa thể quyết định.

2Thế rồi chuyện không may xẩy đến, làm xụp đổ hết cả sự tính toán của mẹ anh. Sau này bà cứ trách anh là cứ mãi chần chừ, không chịu cưới Loan để rồi bấy giờ hỏng chuyện. Bà nói giá mà anh lấy Loan thì tình thế đã thay đổi, nàng đã sống yên bình bên anh, không phải hàng tuần vượt hàng trăm cây số từ Saigon lên Bảo Lộc. Số là một chiều thứ sáu, Loan nhớ anh hay sao đó nên sau giờ làm việc nàng lái xe đi Bảo Lộc liền, thay vì như mọi lần, đợi cho đến sáng ngày hôm sau. Chẳng biết cái gì đã thúc đẩy nàng làm như thế, có thể là số mệnh, có thể là một điều gì bí hiểm không giải thích được vì sau đó nàng không còn nữa để cho biết. Và như thế, trước khi đến Bảo Lộc, khi đã lên đến vùng cao nguyên, chỉ còn cách xa nhà anh chừng ba chục cây số thì đường bị chặn. Lúc đó trời đã xẩm tối, cả đoàn xe gần chục chiếc bị bọn côn đồ của Mặt Trận Giải Phóng chặn đường để bắt thanh niên thanh nữ theo họ vào rừng. Mặc dù bọn giặc đã tuyên truyền láo khoét trong cả nửa tiếng đồng hồ để chiêu dụ đám thanh niên khoảng chục đứa đi theo chúng "làm cách mạng", một số đã phản ứng chống lại, không chịu đi, trong số đó có Loan. Và để khủng bố tinh thần đám người bị chặn bắt, bọn Việt Cộng đã xả xúng AK bắn chết bốn người mà bọn chúng đã không thuyết phục được.

Khi được tin Loan bị giết, Hoàng lặng người bàng hoàng, không còn biết phải làm gì. Anh có cảm tưởng như thể anh phải chịu một phần trách nhiệm trong cái chết của người bạn gái anh bắt đầu yêu. Cảm giác tôi lỗi ám ảnh anh suốt nhiều tháng sau đó, anh bị trầm cảm nặng, anh thấy cuộc đời thật vô lý, anh không thể hiểu được tại sao lại có sự bất công như vậy. Anh cứ cố tìm hiểu xem vì lý do gì mà sự thể lại xảy ra, tại sao Loan lại tự nhiên quyết định đi vào buổi chiều thứ sáu như thế, tại sao nàng lại không biết rằng làm thế là nguy hiểm, là nàng có thể chết như nàng đã chết. Anh không giải thích được cái tai nạn khốn nạn này, anh không chấp nhận rằng đó là định mệnh. Anh buồn bã không còn thiết ăn thiết ngủ nữa, cứ suốt ngày đi lang thang trong vườn trà như người mất hồn. Mẹ anh phải tạm đứng ra lo quản lý công việc thay anh. Ngoài ra bà còn phải lo chạy thầy thuốc cho con cũng như tìm cách an ủi, khuyên chồng đừng để tâm suy nghĩ, có hại cho sức khỏe vốn đã mong manh của ông. Người đàn bà bình thường chân yếu tay mềm là bà, bỗng nhiên trong hoàn cảnh bi đát, đã tỏ ra có sức mạnh phi tường. Một mình bà đã phải cáng đáng mọi việc trong gia đình thay cho cả chồng lẫn con.

Rồi một hôm đi lang thang trong vườn trà, Hoàng bỗng gặp một con chó con, to bằng hai nắm tay, nằm khép mình ở một gốc trà. Thấy anh đến gần, nó kêu những tiếng rên rỉ khóc lóc như thể muốn van xin anh cứu sống nó. Trong lúc buồn bã, anh đã chẳng thèm để tâm gì đến con vật khốn nạn, anh cứ thế tiếp tục bước tới. Nhưng đi cả chục bước rồi mà anh vẫn nghe tiếng kêu thảm thiết như van lạy của con chó con. Rồi như thức tỉnh khỏi cơn mê, anh quay người lại thì thấy con chó đã lẽo đẽo theo anh phía sau. Anh bèn cúi xuống bồng nó lên, ôm nó mang về nhà. Anh chăm sóc nuôi nó và chẳng bao lâu sau nó đã khôn lớn hơn, suốt ngày quấn quít bên anh. Có con chó con làm bạn, anh chơi với nó, đừa rỡn nâng niu nó, và dần dần anh quên bớt đi nỗi buồn, quên đi sự bất hạnh, và tình trạng tâm thần của anh từ từ khả quan hơn, anh tiếp tục vừa dùng thuốc tây, vừa áp dụng phương pháp tâm lý trị liệu nhờ sự làm bạn của con chó đang sống bên anh. Một thời gian nửa năm sau, anh đã trở lại gần như bình thường, anh lại tiếp tục công việc của anh xưa kia, không còn bắt mẹ anh làm thế nữa.

Con chó sau này to lớn gần bằng con bê, lông xù, đầu to lớn, khôn không tả, nói gì nó cũng hiểu và ngoan ngoãn vâng lời chủ, nói một câu là nghe liền. Anh đã dành cả thời gian nghỉ ngơi để ở bên nó, huấn luyện nó canh nhà cho anh, bào vệ anh. Cứ nghe từ xa có người tới gần là nó đã sủa hai tiếng để báo động. Anh đi đâu cũng dắt nó theo, đi công việc hay đi chơi đều có nó bên cạnh. Khi anh lái xe, anh để nó ngồi ở ghế phiá trước; khi anh đi họp thì nó nằm yên dưới chân anh không nhúc nhích cho đến lúc anh đứng dậy ra về. Ai thấy nó cũng thích vuốt đầu, vuốt lưng nhưng anh dặn mọi người chớ có đụng vào người anh vì, tưởng đánh anh, nó sẽ phóng tới tấn công cắn vào cổ. Hỏi thăm, anh kể lại cách anh đã dạy nó cắn vào cổ người ta như thế này. Ngoài vườn sau nhà anh đã cho xây một căn phòng lớn như một ga ra chứa xe làm nhà riêng cho con chó. Trong căn nhà con này anh thường ngồi chơi với nó và dạy dỗ nó bao nhiêu trò. Anh đã cho đóng một thùng gổ lớn, đổ đầy rơm rạ, rồi trên mặt trải một tấm mền dày để cho con chó nằm ngủ. Từ khi còn nhỏ, ngoài cơm và thịt nấu chín, lâu lâu anh bỏ đói nó một hôm để rồi ngày hôm sau anh nướng một con gà nửa sống nửa chín cho thơm phức rồi dạy nó chồm nhẩy lên cao trước khi cho ăn. Anh đóng một chiếc cột ngoài sân, treo con gà lủng lẳng rồi ra lệnh cho nó phóng mình lên chộp con gà. Cứ như thế, mỗi lần anh treo cao hơn, cho đến khi treo cao cả ba thước con chó vẫn phóng lên lấy được mìếng thịt. Anh còn làm một hình nộm bằng rơm to lớn, dựng nó đứng ngoài vườn. Anh cứ áp dụng phương thức kia, bỏ đói con chó một ngày, rồi mua thịt bò nướng cho thơm cột quanh cổ hình nộm, rồi anh lấy vải quấn xung quanh nhiều lượt cho kín miếng thịt. Sau đó anh đem con chó tới gần, cột thòng một sợi dây vào cổ nó rồi ra lệnh cho nó chồm tới đớp miếng thịt. Sơi dây anh cột con chó vừa đủ ngắn để không cho nó chồm tới được tận miếng thịt, nhưng đủ dài để miệng nó tới gần, làm cho nó thèm rỏ dãi. Bị cơn đói hoành hành, bị mùi thơm của miếng thịt kích thích, và nghe tiếng chủ nó ra lệnh tấn công liên tiếp, con chó cứ như điên như dại phóng mình tới. Cho đến khi chiụ không nổi sức kéo, sợi dây đứt phựt thì con chó nhẩy ngay tới cổ thằng hình nộm, quật nó ngã xuống, cắn xé lớp vải bên ngoài và ngồm ngoàm ăn miếng thịt bò còn máu đỏ be bét bên trong. Nhìn cảnh con chó tấn công thằng hình nộm ai nấy đều phải rùng mình kinh hãi.

Thế rồi ngày 30 tháng Tư xẩy ra, cái ngày khốn nạn đưa tai hoạ đến cho bao nhiêu người! Như tất cả những gia đình khá giả ở miền Nam, gia đình anh cũng bị bọn sói lang đến nhà ăn cướp. Khi bọn chúng chục người mang súng ống kéo đến nhà anh, bố anh bị cơn đau tim vì quá sợ hãi nên đã qua đời. Mẹ anh đang bị chúng hạch hỏi kết tội làm giầu trên sương máu nhân dân thì anh từ vườn trà về cùng con chó. Thấy anh đi tới, một thằng ranh con tuổi chừng mười sáu, loắt choắt, anh có thể bẻ mũi dễ dàng nếu nó không có súng trong tay, thằng khốn nạn tới số chết, nó tới gần đòi còng tay anh lại. Anh vừa chống cự thì con chó phóng tới cổ thằng khốn nạn mà ngoạm, cắn đứt động mạch cảnh của nó, máu phun tung toé, lênh láng một vũng dưới đất, làm cho bọn côn đồ kinh hoảng bỏ chạy. Con chó còn phóng theo cắn chết thêm một đứa nữa khi tên này chĩa khẩu AK vào nó mà bắn. Khốn khổ thay, một viên đạn đã trúng tim con chó thương yêu của anh. Sau khi nó giết chết được thằng côn đồ đã bắn nó, con vật nằm vật xuống bên cạnh xác chết của thằng Việt Cộng, đôi mắt thẫn thờ nhìn anh như muốn chào vĩnh biệt. Anh gục xuống bên cạnh con chó yêu quí, đau đớn trong lòng, hận thù tràn ngập trong tim vì quân thù đã giết chết hai kẻ thân yêu trong gia đình là cha anh và con chó của anh. Ngay tối hôm đó anh vội ra lệnh người làm chôn cất cả cha anh lẫn con chó bên nhau, rồi anh dắt tay mẹ đi trốn ngay về Saigon vì anh biết hôm sau chúng sẽ kéo đến trở lại để trả thù. Ngày 2 tháng Năm 1975, anh đã cùng một số người trong gia đình kéo nhau đi Long Hải và may mắn thay cả nhóm đã lên được một con tàu buôn lớn bỏ nước trốn đi. Sau đó cũng như bao nhiêu kẻ khác vào được đất Mỹ, hai mẹ con anh đã đến lập nghiệp tại nơi đây. Nay anh đã khá giả vì cần cù làm ăn, anh đã không lập gia đình suốt hai mươi năm để sống với mẹ già, chăm sóc phụng dưỡng người yêu quí duy nhất anh còn lại trên đời.

"Thế còn Bích Liên? Bích Liên là ai? Anh kể nhanh đi ! Chúng tôi muốn biết câu chuyện giữa anh và Bích Liên!" các bạn anh nghe đến đấy nhao nhao lên như mổ bò. Anh cứ từ tốn đứng dậy, với tay cầm chai Napoléon, đi một vòng rót rượu cho các bạn anh. Trở về ngồi vào cái chỗ của anh trong bóng tối của căn phòng tiếp khách rộng lớn, anh đưa ly rượu lên miệng hớp một ngụm rồi nói "Các bạn hay nhỉ? Sao cứ nóng ruột như thế? Chuyện đâu còn đó, cứ từ từ. Kể chuyện phải có đầu có đuôi, như Maup***ant đã nói! Câu chuyện của tôi nếu ông ta nghe được chắc chắn ông cũng sẽ kể lại trong tập Histoires Fantastiques của ông. Rất tiếc Maup***ant đã chết hai thế kỷ trước rồi !" Nói xong câu đó, Hoàng lại làm thêm một ngụm cognac. Đặt ly xuống bàn xong anh kể nốt đoạn chót của câu chuyện đời anh như sau.

Năm 1994, cụ bà mẹ anh qua đời. Trước khi chết, cụ đã dặn anh thiêu xác cụ rồi đem hũ tro về quê nhà chôn bên mộ của cụ ông. Cụ còn dặn đi dặn lại là anh phải về quê xây lại mộ cụ ông cho tử tế vì kể từ ngày bỏ nước ra đi, anh chưa có dịp trở về nên chưa nghĩ đến chuyện mồ mả của người cha bất hạnh. Một điều thứ hai mà cụ bà nói đến là chuyện lấy vợ của anh. Đã bao nhiêu lần cụ cứ nhắc đến chuyện vợ con với anh, nhưng lần nào anh cũng tìm cách nói lảng sang chuyện khác. Suốt hai mươi lăm năm, kể từ sau ngày Loan chết, anh không hề nghĩ bao giờ đến chuyện có người yêu để lấy làm vợ.

Năm 1995, đúng hai mươi năm sau kể từ ngày anh rời quê hương, lúc đó anh đã 50 tuổi, anh mới quyết định trở về để thực hiện lệnh mà mẹ anh đã ra mấy năm trước đó. Nói cho đúng ra nếu không vì có nguyện vọng của mẹ anh thì anh cũng chẳng có ý nghĩ về thăm quê nhà. Khi anh trở lại Bảo Lộc thì cảnh tượng vẫn gần như xưa, có thay đổi chăng thì cũng không bao nhiêu. Có điều vườn trà nhà anh nay đã biến thành một vườn trồng cà phê, căn nhà gia đình anh ở xưa kia nay là một nhà máy rang và biến chế cà phê. Hỏi thăm về những người xưa kia đã làm việc cho cha anh thì được biết một số đã qua đời, số kia đã đi sinh sống nơi khác, những người nay làm việc nơi đây toàn là những kẻ từ miền Bắc vào lập nghiệp, bây giờ họ coi nơi đó là quê hương. Vì chẳng còn ai quen biết để chỉ cho anh nơi cha anh được chôn cất nên anh vất vả đi dọ hỏi từng người. Hoàn cảnh đã buộc anh đưa mẹ cấp kíp trốn về Saigon nên anh đã không được làm đám tang cho cha anh, nay lòng anh đau sót khi nghĩ đến thân xác người cha thân yêu đã bị chôn vùi nơi nào trong sự cô quạnh, không có bóng người thân tiễn đưa.

3Như thế, hai ngày anh lang thang quanh đồn điền trà khi xưa, cố nhớ lại đường đi nước bước. Cảnh núi rừng xa xa, khí trời lành lạnh vùng cao nguyên thì vẫn thế nhưng lòng người đã khác. Đất này đâu còn là mảnh đất thương yêu của anh nữa? Những con người sinh sống trên đó nay là những kẻ xa lạ, cư xử khác và ăn nói cũng không như những người sống nơi đây xưa kia. Anh bỗng thấy nơi đây chẳng còn gì để cho anh gắn bó với, ngoại trừ nắm xương tàn của người cha bất hạnh.

Anh chưa biết phải làm sao để tìm cho ra ngôi mộ thì may thay sang ngày thứ ba anh được quí nhân phù trợ, có người đàn bà nghe tin anh về, đến giúp anh tìm kiếm. Khi đó đã gần chiều, anh còn quanh quẩn nơi ngọn đồi bát ngát thì có một bóng người hớt hãi chạy tới. Khi đến gần, bà vừa thở hổn hển vừa nói :

  • Tôi đi tìm thầy suốt sáng mà không thấy. May quá bây giờ đã gặp được thầy ! Con gái tôi, con Bích, nó biết thầy về tới, nó bảo tôi đi kiếm thầy. Nó biết cả tại sao thầy về nơi đây nữa, tôi chẳng hiểu gì hết nhưng nó nói thầy về kiếm ngôi mộ cụ ông. Mà nó muốn giúp thầy. Nó biết hai ngôi mộ xưa kia nằm đâu. Nó sẽ cho thầy hay.

Mừng quýnh như bắt được vàng, anh vội hỏi lại :

  • Thế cô Bích đâu? Bà cho tôi gặp cô ấy đi!
  • Nó ở nhà coi hàng quán cho tôi. Tôi có cái quán nước dưới kia! Bán buôn chút đỉnh để hai mẹ con sống cho qua ngày. Để mời thầy ghé chơi. Thầy sẽ gặp con Bích nhà tôi. Nói thầy nghe chuyện thật lạ lùng như chưa từng thấy. Nó kể chuyện về thầy như thể nó quen biết thầy từ lâu. Nó nói nó biết hết chuyện thầy, chuyện gì đâu đâu ngày xưa khi nó còn chưa sinh ra mà sao nó hay, lạ thật. Tôi nghi nó đọc sách báo gì đó kể lại chuyện thời xưa kia khi mình còn sống yên vui nơi đây, thầy nhớ không ? Ngày đó chính tôi cũng còn trẻ, tuổi hai mươi đó thầy. Thế mà thời gian trôi mau ghê! Hai mươi năm rồi, tôi quên hết trơn thế mà con gái tôi nó biết mới kỳ! Nhưng thôi để thầy đi theo tôi về nhà gặp nó liền ! Chắc nó cũng nóng lòng gặp thầy lắm đó!

Lúc đó anh cũng chẳng nghĩ gì đến những điều lạ lùng mà người đàn bà kể cho anh nghe. Anh đã quá xúc động khi biết có người sẽ giúp anh kiếm ngôi mộ nên chẳng còn để tâm đến gì khác. Anh muốn người đàn bà thôi kể lể để đưa anh đến gặp ngay cô Bích nào đó, con bà. Cho nên khi bà vừa chấm dứt lời nói lòng vòng thì anh vội hối ;

  • Vâng, bà cho tôi đến gặp cô Bích đi ! Cám ơn bà có lòng tốt giúp tôi như thế này. Không có bà, tôi không biết phải làm sao....
  • Thầy khỏi cám ơn tôi. Mà cũng khỏi cám ơn con bé nhà tôi nữa! Giúp được thầy làm chuyện này, chúng tôi rất vui sướng. Thầy biết con Bích nói nó cứ mong thầy về từ bao lâu nay rồi. Mỗi tháng, tới ngày rằm, nó mang bông tới hai ngôi mộ đó, nó thắp hương khấn vái cho thầy về hoài ! Nhưng bây giờ mình đi nghe thầy ! Để khi khác có giờ rảnh tôi nói cho thầy nghe thêm...

Về đến nhà người đàn bà thì trời đã xâm xẩm tối. Xương đêm đã bắt đầu xuống. Quán nước đã đóng cửa im lìm. Người đàn bà đẩy cửa, vừa vào vừa lớn tiếng gọi con :

  • Bích ơi ! Con ở đâu vậy? Ông Thầy tới đây này.

Một người con gái bóng dáng gầy gò nhưng cao ráo, trông cũng không xinh đẹp nhưng cũng không xấu xí, từ nhà trong bước ra nói:

  • Con đang dưới nhà bếp sữa soạn bữa cơm tối để mời thầy Hoàng! Sao mẹ đi đâu mà đi cả ngày vậy. Con ở nhà trông muốn chết !
  • Thì mẹ kiếm ông thầy hoài không ra! Hỏi mấy con mẹ Bắc Kỳ, đứa chỉ chỗ này, đứa chỉ chỗ khác, làm sao tìm ra được?

Quay sang anh, người đàn bà tươi cười nói :

  • Mời thầy ngồi! Xin thầy cứ tự nhiên, coi nhà tôi như nhà thầy, muốn gì thầy cứ nói nhe! Tối nay thầy ở đây, khỏi đi đâu hết. Ở đây giường chõng không như ở khách sạn trên tỉnh nhưng có tình người nghe thầy! Con bé nhà tôi nó sẽ lo hết cho thầy. Gối ghiếc, mền mùng có hết thầy khỏi lo...

Bích nhìn anh với ánh mắt trìu mến. Nàng dán mắt vào anh, nhìn anh từ đầu đến chân như thể nhìn một bóng dáng thương yêu nàng đã phải xa cách từ lâu nay mới được gặp lại. Vẻ mặt nàng tỏ rõ sự hân hoan sung sướng. Nàng chạy lại, nắm tay dắt anh vào nhà trong, miệng nói :

  • Thầy Hoàng, thầy vào rửa mặt thay đồ cho khoẻ. Em có mua sẵn bộ đồ ngủ cho thầy.
  • Cám ơn em ! Nhưng em đừng gọi tôi bằng thầy nữa, nghe làm sao ấy!
  • Em còn nhỏ quá, gọi thầy bằng gì bây giờ? Gọi chú thì không phải, vì thầy lớn tuổi hơn cả má. Gọi bác thì nghe già quá đi! Thầy cho em gọi bằng anh nhe! Em muốn gọi thấy bằng anh để tỏ lòng thương yêu của em. Được không anh?

Hoàng thấy khó tính quá, anh không muốn làm phật lòng Bích vì nàng sẽ là người giúp anh tìm ngôi mộ. Mà gọi anh thì anh thấy thế nào ấy ! Người con gái tuổi hai mươi ấy chỉ đáng làm con anh, xưng hô như vậy nghe nó hơi chướng tai. Chẳng biết nói sao anh đành im không trả lời.

Ăn xong bữa cơm tối thanh đạm, người mẹ rút lui vào phòng trong để Bích nói chuyện với anh cho tự nhiên. Lúc đấy anh mới thanh thản hỏi Bích rằng sao chưa gặp anh bao giờ mà nàng lại biết chuyện của anh về kiếm mộ cha, tại sao mẹ nàng lại nói nàng thường tới thăm và săn sóc ngôi mộ. Bích nói cách đấy tám năm khi nàng 12 tuổi, nàng gặp một bác đàn ông đã khá lớn tuổi, bác ấy kể chuyện xưa kia bác làm công cho nhà anh, bác kể lại những biến cố đã xẩy ra nơi đấy, bác nói cả về anh và mẹ anh... Chính người đàn ông này đã đưa đứa bé gái đi thăm hai ngôi mộ mỗi tháng và kể lại lý lịch của hai ngôi mộ.

  • Bác ấy dặn em rằng nếu bác ấy chết đi thì em hãy cố gắng thay bác chăm sóc cho ngôi mộ, sau thế nào cũng được đền bù. Em đã săn sóc ngôi mộ suốt từ khi bác ấy mất cách đây năm năm, tháng nào cũng đến làm cỏ, mang bông tới cúng. Em chỉ mong được anh đền bù...

Nghe Bích nói, Hoàng rút ví tính lấy tiền biếu hai mẹ con Bích nhưng vừa thấy thế, cô gái hoảng hốt nắm tay anh nói vội:

  • Anh không hiểu ý em rồi. Mẹ con em tuy nghèo nhưng đâu mong anh cho tiền... Anh nghĩ lại coi, chúng em có tiền nhiều để làm gì? Ở đây sống như vậy là được rồi mà anh! Em cũng chẳng màng gì tới cảnh giầu sang...

Bối rối một phút xong anh bình tĩnh hỏi nàng:

  • Thế Bích muốn gì, nói cho anh nghe, làm được thì anh sẽ làm ngay để trả ơn em giúp đỡ anh. Không có em, chắc anh sẽ về Mỹ tay không.

Nàng buồn buồn nhìn anh một lúc lâu rồi nói :

  • Tên em là Bích Liên. Bố em đặt tên này dựa trên hai chữ BL là Bảo Lộc nơi ông gặp mẹ em và thương yêu bà, đẻ ra em...
  • Thế bố em đâu?
  • Bố em chết rồi. Chết đã rất lâu, trong nhà tù anh ạ. Bố em đi lính xưa kia nên bị đưa vào tù và chết trong đó. Mẹ em kể lại như vậy. Em sanh ra cuối năm 75, còn là một đưá bé mẹ ẵm trên tay khi bố em đi tù. Hai năm sau bố em bị bắn chết khi ông tính vượt ngục cùng với những người bạn khác của ông... Em chằng biết bố em là ai cả...
  • Thế tại sao mẹ lại gọi em là Bích ?
  • Mẹ lười cứ gọi tắt như vậy. Cũng có thể mẹ muốn quên đi kỷ niệm xưa... Em cũng chẳng biết, mà cũng chẳng hỏi mẹ làm gì. Đâu có quan trọng đâu anh?
  • Thế nhưng Bích Liên muốn anh trả ơn em như thế nào?
  • Xin anh đừng nói đến ơn với huệ. Anh không mang ơn gì em hết. Giúp được anh là em vui rồi. Em nói đền bù là bởi vì bác ấy dùng danh từ ấy khi đó! Em lỡ miệng nói theo! Em chỉ muốn anh giúp em thôi. Giúp em được thì em là người mang ơn anh chứ không phải anh mang ơn em. Nghĩ lại, bác ây nói đền bù cũng đúng. Vì nêú không thì em chẳng gặp được anh để mà xin giúp đỡ. Có phải thế không anh ?

Sau này Bích Liên mới nói ra ước nguyện của nàng là được theo anh sang Mỹ. Mà anh lại chẳng có cách gì để đón nàng sang Mỹ cả nên anh đã thành thật nói cho nàng hay :

  • Làm sao anh đón em sang Mỹ được? Em đâu phải là con anh để anh bảo lãnh?

Nghe vậy Bích Liên nói tỉnh bơ :

  • Thì anh cưới em làm vợ rồi cho em sang theo bên đó. Em sẵn sàng làm vợ anh để săn sóc anh cho đến ngày em chết.

Nói đến đây giọng Hoàng hơi run run, anh em biết anh xúc động vì Bích Lìên đã chết. Mới có một năm đây, nàng còn sống bên anh, mang lại hạnh phúc tràn trề cho người đàn ông "lớn tuổi về nước để lấy vợ trẻ" như người ta thường mỉa mai chê trách. Lúc mới đón nàng sang, nhiều kẻ thối mồm còn xì xầm rằng rồi ra Bích Liên sẽ bỏ anh chồng già để đi kiếm một chàng trai trẻ hợp với tuổi nàng. Nàng đã cho mọi người thấy rõ rằng nàng không thuộc loại con gái hám tiền hám của hay ham sang Mỹ để được sướng thân. Nhưng tất cả vấn đề trong câu chuyện anh kể không phải là việc vợ trẻ lấy chồng già mà cũng không phải là chuyện tại sao anh lấy Bích Liên. Các bạn anh vẫn muốn tìm hiểu, ngay cả khi nàng còn sống, xem tại sao Bích liên lại đòi lấy anh. Chắc chắn không phải nàng muốn đi Mỹ để được sung sướng, được ăn chơi, được hưởng đời. Bởi vì sau khi đến Mỹ, Bích Liên vẫn sống một cuộc sống bình dị như thể nàng còn sống ở Việt Nam với mẹ. Nàng ít ra phố, chỉ thường ở nhà chăm sóc cho chồng, lấy hạnh phúc gia đình làm nguồn vui.
Thấy mọi người yên lặng chờ anh kể nốt câu chuyện, Hoàng cố mỉm cười nói : "Tôi biết các bạn đang chờ đợi tôi nói về cái uẩn khúc đang ở trong tâm trí các bạn. Nó đã ám ảnh trí óc của nhiều người nên dần dần đã có lời đồn đãi này kia về sự thể khó hiểu này. Nhưng nếu tin thì chẳng có gì khó hiểu đâu các bạn ạ. Để tôi xin kể nốt câu chuyện để làm sáng tỏ vấn đề..."

Như thế Hoàng đã cưới Bích Liên làm vợ và anh đã làm thủ tục để nàng được sang sống bên Mỹ với anh. Bích Liên là một người con gái thông minh, có óc cởi mở nên sống ở một xã hội khác lạ như nước Mỹ nàng vẫn thích nghi được dễ dàng. Hơn nữa vì yêu anh thật tình nên nàng cư xử rất khôn khéo, không làm một điều gì để anh phải suy nghĩ, càng không muốn gây tiếng xấu cho anh và cho chính mình. Tất cả những bà con bạn bè quen thuộc gặp nàng đều phải công nhận rằng Bích Liên là người vợ lý tưởng mà trời đất ban cho anh. Họ nói: "Số anh có phúc lớn mới có được một người vợ thương yêu chiều chuộng chồng như vậy." Nghe những lời ca tụng của bạn bè, anh thấy sung sướng vô ngần. Anh cám ơn trời đất đã cho anh cái diễm phúc được gặp nàng.

Nhưng đó chỉ là ý tưởng lúc ban đầu. Sau này càng sống với vợ, anh càng thấy có nhiều điều bí ẩn, nhiểu sự kiện lạ lùng mà anh chỉ chứng kiến mà không dám hỏi, mặc dù trong đầu anh cứ có nghi vấn, anh cứ thắc mắc tự hỏi mà không tìm ra câu trả lời. Chẳng hạn như khi hai đứa gần nhau thì nàng cứ muốn được liếm tay hay mặt anh một hai cái. Anh thấy điều này rất lạ vì anh chẳng nghe nói đàn bà thích liếm mặt đàn ông bao giờ. Một cái lạ khác là Bích Liên rất thính tai, thính mũi. Bạn đến nhà chơi, còn chạy xe ở xa nơi đầu đường mà nàng đã biết. Nêú anh không để ý thì nàng cứ đằng hắng hai tiếng, như thể để báo cho anh hay. Nếu là đàn bà đến chơi, còn ở tuốt xa ngoài đường, Bích Liên đã bảo anh :

  • Ơ kìa, chị Phụng đến chơi mà không cho mình hay trước! Chị ấy ở trước nhà mình rồi đó !
  • Sao em biết là Chi Phụng? Anh ngạc nhiên hỏi.
  • Thì chỉ có mình chị ấy là còn sức nước hoa Sweet Honesty thôi, chứ đâu còn ai thích cái mùi đó nữa đâu anh ?

Hoàng không hiểu sao vợ anh lại có thể đánh hơi xa cả hai ba trăm thước như thế. Anh thấy lạ và thắc mắc trong lòng nhưng chẳng dám hỏi.
Rồi một hôm, nàng dụi đầu vào vai anh nũng nịu, cứ ngập ngừng như muốn nói điều gì mà không dám nói ra. Nhìn vẻ mặt nàng, anh đoán chừng Bích Liên đang thèm muốn một cái gì mà cứ để trong bụng từ lâu. Anh bèn hỏi nàng:

  • Anh thấy em như có điều gì muốn nói với anh mà sao cứ e dè, không nói ra? Em cứ nói cho anh hay đi, làm bất cứ cái gì cho em vui, anh cũng làm mà!

Lưỡng lự thêm một lúc lâu, anh phải dỗ mãi nàng mới nói :

  • Sinh nhật này của em, anh xây cho em một căn nhà con con ở ngoài vườn sau nhà nghe anh !

Mặc dù không hiểu sao nàng lại có ý muốn này, anh vẫn trả lời :

  • Tưởng gì khó khăn. Để mai anh gọi thợ xây liền cho kịp ăn mừng sinh nhật em.

Thế là vẻ mặt nàng hớn hở sung sướng vô cùng, làm anh thấy vui lây.

Sống chung với nhau được sáu năm thì bỗng nhiên Bích Liên trở bệnh. Điều lạ lùng là nàng cứ ngày càng yếu thêm, đi khám bệnh không bác sĩ nào tìm ra được căn nguyên. Cho đến một hôm cách đây gần một năm, Bích Liên biết trước nàng sắp chết, nàng gọi anh đến bên giường cố mỉm cười nói với anh:

  • Anh Hoàng yêu nhất đời của em, em sắp ra đi rồi. Trước khi từ biệt anh, em cần nói rõ cho anh hay những điều đã làm anh nghi nghi đã bao lâu nay mà không nói ra. Em cám ơn anh đã thắc mắc nhưng chỉ để trong bụng. Em đã giấu anh vì em không muốn làm cho anh phải suy nghĩ...

Nghỉ môt phút cho đỡ mệt xong Bích Liên trìu mến nhìn anh nói tiếp:

  • Không biết anh có tin ở luân hồi hay không?  Bây giờ sau khi em đã nói ra, chắc hẳn anh sẽ phải tin. Bởi vì em chính là hiện thân của con chó của anh khi xưa, con chó mà anh thương yêu hết lòng. Khi em chết đi, em đã được đầu thai vào nhà mẹ em, nơi anh đã đến gặp em lần đầu tiên đó. Chính vì vậy mà em đã biết hết về anh và gia đình anh vì em đã sống trong gia đình đó bao nhiêu năm trời. Anh đã cứu giúp em khỏi chết đói chết lạnh ở gốc cây trà hơn hai mươi lăm năm trước, chắc anh còn nhớ, làm sao quên? Ơn anh em phải trả, chính vì thế mà em đã van xin anh cho em về làm vợ anh đó. Em không biết những kiếp trước em đã làm điều gì ghê gớm để phải đầu thai thành con vật, nhưng trong kiếp đó em đã làm được điều lành nên đã được đầu thai trở lại thành con người. Kiếp nay em cũng đã cố gắng làm bao nhiêu điều tốt để làm nhẹ đi cái nghiệp quá nặng xưa kia của em. Em mong trong kiếp tới em sẽ lại được đầu thai trở lại làm con người...

Nói đến đây Bích Liên gần như lả đi. Hoàng cúi người xuống ôm vợ nhẹ nhàng nói :

  • Anh xin cám ơn em đã dành cho anh những năm tháng hạnh phúc tuyệt vời. Mất em là mất một nửa cuộc đời còn lại của anh. Anh nguyện sẽ tiếp tục thương nhớ em cho đến khi ra đi vĩnh viễn...

Hoàng cúi sát mặt xuống để Bích Liên ôm cổ anh lần chót. Nàng kề môi vào má anh liếm hai ba cái rồi như đã thoả mãn nàng nói tiếp :

  • Em có 90 ngày để đi đầu thai. Trong thời gian này cứ đến những ngày trăng tròn, em sẽ về thăm anh. Em thương anh biết là chừng nào nhưng mạng căn em đến đây là hết. Em xin đành vĩnh biệt anh.

Nói đến đấy thì nàng từ giã cuộc đời.

"Như thế những lời đồn rằng nàng về là đúng thật sao anh Hoàng?" có tiếng một người hỏi anh nhưng không thấy anh trả lời. Mọi người thấy Hoàng đứng dạy bước ra tấm cửa kính lớn nhìn xuống vườn sau nhà. Hôm nói chuyện đúng là ngày rầm, cả một bầu trời sáng trăng rực rỡ hiện ra trước mắt. Sau cái vẫy tay của anh, cả đám bạn anh lẳng lặng đứng dậy khẽ bước tới phía cửa kính, đứng bên anh. Anh nói "Còn đúng ba phút nữa là 12 giờ đêm. Xin các bạn bình tĩnh nhìn xuống dưới kia và tuyệt nhiên giữ im lặng giùm."
Tiếng chuông đồng hồ treo tường nhà anh bỗng gõ 12 tiếng làm mọi người giật nẩy mình.Tiếng chuông chót vừa gõ thì ai nấy rởn tóc gáy thấy bóng một con chó to lớn, đầu bự lông xù từ đâu xuất hiện. Nó nhanh nhẹn chạy vào căn nhà con ở phía sau vườn và chỉ chừng nửa phút sau bóng một người đàn bà đi ra bước về hướng căn nhà. Mọi người bỗng cảm thấy như một luồng điện giật chạy sau lưng làm gai ốc nổi lên trên lớp da khắp người, tóc tai dựng đứng, tim đập liên hồi.
Bích Liên, vì người đàn bà đó là nàng, ai cũng nhận thấy thế, nhìn lên khung cửa kính, mỉm cười khi thấy bóng mọi người đang nhìn xuống phiá nàng, rồi quay người nàng bước đi trở lại về hướng con suối xa xa. Ai nấy chờ cho bóng nàng đi xa tít rồi mới hoàn hồn lục đục kéo nhau ra về.
Tuấn là người về chót trong đám. Lúc anh vừa ra khỏi cửa với Hoàng còn đứng chờ ở bậc thềm thì anh có cảm giác một bóng người đàn bà vừa lẻn vào ngay sau lưng anh.



Hướng Dương

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 27/Nov/2018 lúc 9:28am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 30/Nov/2018 lúc 1:16pm

Ví Dầu Cầu Ván Đóng Đinh


  Tôi sinh ra trong gia đình nông dân nghèo, được cái là cả nhà khéo ăn khéo mặc nên không đến đổi nợ nần. Ba má tôi dù làm lụng vất vả song lại nuôi mộng cho tôi học hành khá để vượt qua cái nghèo khó mà ông bà từng chịu. Ngày nghỉ hoăc ngày lễ, các bạn khác có thì giờ rong chơi đó đây, còn tôi ngoài đi học, tôi luôn ở ngoài ruộng khi thì cắm câu, lúc mò cua bắt ốc. Hồi học các lớp dưới tôi ít khi để ý đến cách  ăn mặc của mình. Từ ngày lên lớp nhứt, hai ba tháng liền tôi toàn đứng hạng nhứt, các bạn bắt đầu chú ý đến tôi, Cô Hồng, cô Hương không tự ái và e thẹn mang tập đến chỗ tôi nhờ giải giùm Toán và Pháp văn. Hai cô áo quần mượt mà, trong lúc tôi chỉ mặc bộ đồ bằng vải ta màu luốt luốt. Hai trò ấy không biết có ngượng ngùng khi đứng kế không?  Nhìn lại bộ đồ mình đang mặc tôi thấy nó xấu xí làm sao!

  Tôi  bắt đầu nhìn Hương, Hồng cái nhìn nhiều hậu ý, mình ăn mặc nghèo nàn thế nầy  khi đi chung với hai cô coi kỳ khôi quá. Chợt nghĩ đi chung với Hương và Hồng tôi thấy như phạm điều cấm kỵ, kỵ gì tôi cũng không biết,  nhưng tôi thấy có sự ngăn cách. Ba tôi mỗi lần gặp ông cả hay ông chủ đều khép nép, phải chăng vì ba tôi nghèo hay hai ông ấy có quyền, có thế. Riêng tôi, tôi thấy hai ông như bao người khác, tôi không rụt rè, trong thâm tâm tôi vẫn tự hào là tôi học còn giỏi hơn con hai vị ấy. Hay là tôi giống như câu ngựa non háo đá. Đang liên miên nghĩ ngợi, tôi vội vỗ lên trán một cái mạnh cho mình thoát cơn mộng: việc gì mình lại nghĩ lung tung chứ?

  Hai cô ấy nào có liên hệ gì với mình. Học hành không lo lỡ cuối năm thi rớt ở nhà đi chăn vịt mới là chuyện đáng nói. Tôi lấy tay xoa đầu miệng lẩm bẩm: quên đi. Rồi tôi lại tự hỏi quên cái gì mới được chứ. Cứ đà nầy tôi khùng mất!

  Sau một đêm chúa nhựt trằn trọc khó ngủ vì những nghĩ suy không đâu vào đâu, gần tới hai giờ sáng tôi mới chợp mắt sau khi đưa ra một quyết định:  từ nay không thơ thẩn mà phải lo học. Ngày thứ hai gặp Hồng, Hương tôi vẫn chào hỏi nhưng giữ vẻ mặt hơi đạo mạo một chút. Hai cô không đến chuyện trò với tôi như lúc trước.  Cái mặt làm ra vẻ ngầu khiến hai cô ngán chăng? Tới trưa xét lại hành động của mình tôi xuýt phì cười: khi không lại làm ra vẻ ông cụ non khó coi quá.  Chiều đến tôi trở lại vui vẻ như trước. Tới giờ chơi, Hồng day qua hỏi tôi

 - Làm gì mà nghiêm quá vậy bạn?

Tôi chống chế cho có lệ

 - Ủa có vậy sao, mà tôi nghiêm hồi nào?

 - Bạn không tin tôi, thử hỏi Hương xem

Không đợi tôi hỏi, Hồng gọi Hương;

 - Có phải hồi sáng tới giờ Sang mặt khó thương lắm phải không Hương?

 - Đúng rồi làm gì giống như người ta giựt của vậy.  Nhìn ảnh em cũng sợ luôn

Sang cười và hỏi Hương

 - Bây giờ Hương còn sợ nữa không?

Hương trở về với tính lí lắc, đứng sát vào Sang và hỏi nhỏ:

 - Bộ hồi sáng bị ba đánh hả?

  Sang chưa đáp lời kế trống vô học cắt ngang cuộc chuyện trò của ba người. Giờ về, Hồng rẽ ngã khác chỉ còn Hương cùng Sang chung một đoạn đường hơn cây số.  Đám học sinh nhỏ chạy bay phía trước chỉ còn Hương Sang thủng thỉnh đi sau. Hương bắt đầu hạch Sang

 - Tại sao sáng nay mặt anh khó thương quá vậy?

Sang cà riễu:

 - Bây giờ thấy dễ thương  chưa?

 - Đồ quỉ. Em hỏi thật mà.

 - Không có gì,  tại hồi hôm mất ngủ nên mặt lầm lì thế thôi

  Hồng thì xưng tôi và gọi Sang là bạn, trái lại Hương xưng em và gọi Sang là anh vì hồi nhỏ Hương tản cư lên ở nhà Sang hai đứa chơi chung và xưng anh em từ dạo còn để chỏm tới giờ thành quen miệng.  Sang luôn thắc mắc:  hồi nhỏ chơi chung xưng anh em do má Hương bắt cô gọi như thế. Dạo đó tới nay cũng sáu năm rồi Hương vẫn ngọt ngào gọi anh xưng em là tại sao? Mấy đứa bạn trong lớp vẫn nghĩ họ là anh em hay bà con sao đó, đám bạn đa số cục mịch dễ tin, trái lại Hồng không tin,  cô gặng hỏi Hương nhiều lần, lúc nào Hương cũng trả lời dường như anh Sang là anh họ của em, ba má bảo em gọi ảnh là anh, em chỉ biết vậy. Lời giải thích của Hương khiến Hồng tưởng thật, Hương làm gì thì Hồng hay méc Sang,  ngược lại Sang  có gì khác thường Hồng hay mắn vốn với Hương. Sang không ngu dại gì đính chính, làm anh của Hương cũng tốt, muốn chưa chắc được huống hồ tự nhiên nhận vinh dự ấy. Ba đứa chúng tôi vẫn vui vẻ chuyện trò với nhau. Đến cuối năm cả ba đứa ra tỉnh đi thi bằng Tiểu Học. Hồng và tôi đậu cùng tám bạn nữa, Hương rớt. Hôm xem kết quả biết không đậu Hương mặt buồn hiu muốn khóc, Hồng và tôi phải theo an ủi cô. Trên đường về tôi ghé thăm,  Hương buồn bã.

 - Năm tới em nhồi lớp có một mình không ai chơi với em. Anh thì sướng rồi, ra tỉnh học có Hồng.

Tôi nhẹ giọng khuyên  Hương:

 - Ráng học đi sang năm chắc em sẽ đậu. Năm nay tại em xui nên trật toán.

  Từ giã Hương, tôi cũng thấy buồn buồn. Tôi cố gạo bài hy vọng đậu vào Đệ Thất công lập. Tôi và Hồng cùng đi thi, cả hai đứa đều trượt vỏ chuối, gà miệt vườn như tụi tôi khó tranh tài với các bạn ở tỉnh. Tháng kế tiếp tôi dự thi vào Tiếp Liên, tôi đậu. Hồng rớt nên vào học Nguyễn Trường Tộ.  Năm sau, lật bật tới kỳ thi tuyển, cả ba đứa Hương, Hồng và tôi đều có mặt ở trường thi. Hương Hồng không may, tuy cũng buồn nhưng ba má hai cô thừa khả năng đóng học phí cho hai cô.  Tôi được trời thương, nếu rớt kỳ thi nầy có lẽ vĩnh viễn tôi phải giã từ bút mực để về chăm nom bầy vịt. Nghĩ tới cuộc thi mà hú hồn. Hai cô lên tỉnh học ở nhà người ba con, tôi ở trọ nhà bà dì.  Một chuyện khá ngộ nghĩnh là nhà trọ của ba đứa tôi giống như tam giác đều,  từ chỗ tôi trọ tới nhà Hương, nhà Hồng gần như bằng nhau, do đó khi rảnh chúng tôi thường họp mặt nhà Hồng vì anh chị Hồng vui vẻ, Hương ở trọ nhà người bà con khó tính nên chúng tôi ít đến, nhà trọ của tôi quá nghèo không đủ ghế cho hai bạn ngồi nếu đến thăm tôi. Mỗi lần gặp nhau Hương  mừng rỡ vẫn không quên than thở:

 - Bây giờ Hương mới thấy vui được đi học chung với Hồng và anh Sang. Năm rồi buồn muốn chết luôn!

  Bộ ba ngoài  tình đồng hương, cùng học trường làng, cho đến bây giờ họ vẫn giữ được thân tình như ngày nào. Hồng Sang tuy cùng tuổi nhưng Hồng tỏ ra già dặn, tội nghiệp Hương vẫn ngây thơ. Gặp chuyện vui Hương cười không cần giữ ý tứ, trái lại có gì buồn, Hương vẫn sẵn sàng khóc tức tửi. Sang thương Hương ở tính thơ ngây hiền dịu, nhiều lúc Sang tỏ ra thân thiện với Hồng, Hương trách móc như em gái than phiền anh trai:

 - Anh càng ngày càng thân với Hồng,  bộ tính bỏ em ra rìa phải hông?

Trong lúc phiền hà, mặt Hương đỏ lên như sắp khóc, Sang phải dỗ dành

 - Anh chỉ chuyện trò với Hồng như đã nói với em. Anh không bao giờ coi nhẹ em đâu. Chúng ta thân nhau từ hồi còn nhỏ. Biết bao kỷ niệm vui buồn.

Được an ủi Hương mới vui trở lại. Từ khi biết Hương để tâm đến mình,  Sang thận trọng giữ gìn lời ăn tiếng nói, sợ Hương hiểu lầm. Hai cô bạn ai cũng lo lắng và quan tâm tới mình nhiều lúc Sang cảm thấy khó xử.

Năm học này Hồng chuẩn bị thi Trung học, Sang không muốn quấy rầy Hồng, chàng ít đến nhà. Vắng gặp nhau độ hai tuần, Hồng một hôm đi học về ghé nhà Sang hỏi lý do sao không đến chơi. Sang đưa Hồng ra cửa, cô nói vừa đủ Sang nghe giọng dường như cố gắng làm cho ra vẻ tư nhiên:

 - Sang nè, bắt đầu hôm nay em gọi Sang bằng anh và xưng em như Hương được không?

 - Tùy Hồng nhưng sao hôm nay Hồng có quyết định mới lạ

 - Bộ anh không đồng ý hả?

 - Đồng ý, đồng ý chớ. Bộ ngu sao từ chối

  Chuyển biến tâm lý của Hồng khiến Sang không biết nên vui hay buồn. Khá lâu Sang đã chú ý nhiều đến Hồng, Sang thấy mình  dường như thích Hồng. Kiểm điểm kỹ Sang thấy mình thua kém Hồng nhiều mặt, ba Hồng giàu có và có quyền thế trong làng. Khi yêu nhau rồi ba của Hồng có chấp nhận không hay vẫn theo quan niệm cổ xưa môn đăng hộ đối. Nếu gặp tình cảnh đó tức là mình đã làm đau lòng ba má mình. Hồng lâu nay chính chắn, không lẽ lần nầy lại bốc đồng rồi để khổ cho cả hai, hay là Hồng ganh tị với Hương vì lúc nào Hương cũng săn sóc mình. Khó nghĩ quá !!

  Còn ba hôm nữa tới ngày Hồng sang Cần Thơ dự kỳ thi Trung Học, Hồng mời Sang và Hương đến nhà nàng chơi và ăn chè đậu. Hồng múc chè cho ba người và nói:

 - Hôm nay em bắt chước người xưa ăn chè đậu trước khi đi thi để lấy hên, hy vọng được trúng tuyển cho bỏ công đèn sách.

Hương ngạc nhiên, khi nghe Hồng xưng em với Sang:

 - Ủa sao hôm nay bà lại xưng em với anh Sang?

 - Mình thấy cứ xưng bạn không còn hợp nữa. Anh Sang chững chạc đáng cho mình gọi bằng anh và xưng em. Chẳng lẽ Hương độc chiếm tiếng anh sao. Mà chưa biết anh Sang có đồng ý chưa?

Hương vỗ vai Sang nói

 - Thì đồng ý cho rồi đi anh, có hai đứa em vẫn hơn một đứa

Bữa ăn chè đậu kết thúc bằng những lời chúc chân thành của Sang và Hương. Hồng tiễn hai người ra về còn đùa

 - Năm này không đậu thì sang năm ba đứa lại cùng nhau qua Cần thơ thi.

Trên đường về nhà Hương cho Sang biết:

 - Em biết chị Hồng yêu anh, hôm nay chị mới dám nói. Chị luôn hạch sách tại sao em lại xưng em ngọt xớt với anh. Chị nghi ngờ em cũng để ý anh, em phải mạnh dạn trả lời là em với anh chỉ là tình anh em thôi.

 - Em nói thật hả Hương

Hương mau mắn trả lời

 - Chẳng lẽ em lại nói không đúng.

  Nghe câu trả lời của Hương Sang bớt lo sợ làm Hương buồn, nhưng đồng thời chàng cảm thấy như mình vừa mất đi một cái gì cũng quí giá lắm. Tình cảm của Sang đối vơi hai cô chưa thật sự rõ ràng. Sang mến sự đứng đắn của Hồng đồng thời chàng cũng luôn lo lắng tính dễ xúc động của Hương. Sang nhớ kỹ là trong nhiều năm chưa bao giờ làm Hương buồn phiền, nếu có do chàng vô tình thôi.

Hồng từ trường thi về nhà mặt buồn rười rượi Sang đến thăm, nhìn Hồng chàng cũng có thể đoán kết quả ra sao rồi. Chàng ân cần hỏi:

 - Em thi thế nào? Làm bài được chứ?

Hồng trả lời với giọng buồn buồn:

 - Chắc rớt, em chỉ làm đúng một bài toán. Luận Pháp văn viết cho có chứ em không mấy tin tưởng.

Sang an ủi:

 - Đừng bi quan. Anh hy vọng em sẽ đậu. Cố lên nếu kỳ nầy không được thì còn kỳ II.

 - Em qua thi vẫn mong anh đến để khích lệ em. Anh cũng không thèm đến!

 - Anh xin lỗi, ở nhà có chuyện, Ba nhờ anh đi Sa đéc thăm một người bạn của Ba trong khi ba ở nhà dọn đất để cấy lúa.

Hồng nắm tay Sang siết mạnh:

 - Em làm bài không xong, nên tìm cớ để tự an ủi mình chứ em cũng biết anh lo cho em.

Nhìn Hồng, Sang nghe tim mình  đập mạnh, bất thần Sang ôm Hồng hôn, nụ hôn đầu đời đầy yêu thương trìu mến. Hồng rên rỉ

 - Được nằm trong vòng tay bao che của anh, chuyện đậu rớt không còn nghĩa gì với em. Em đặt trọn niềm tin ở anh Sang ơi.

Chúng tôi chưa bao giờ thấy hạnh phúc như hiện giờ. Hồng tha thiết:

 - Em cầu mong thời gian nầy kéo dài vô tận

  Những phút giây bên nhau nào có bao lâu, Hồng thi rớt nàng buồn phiền không ít thêm vào đó là những lời châm chích của thằng em khác mẹ, khiến gia đình Hồng như địa ngục trần gian, bà kế mẫu nghe lời ton hót của thằng con cưng, kể tội nàng không lo học hành cặp bồ, cặp bạn nên mới rớt.

  Ba nàng nghe lời bà vợ, đã không một lời an ủi Hồng lại quay sang mắng chửi thậm tệ. Hồng chỉ biết khóc. Thật oan cho Hồng, Sang bao giờ cũng gìn giữ cho Hồng, Sang khuyên Hồng cố học thậm chí Sang cố ý tránh mặt cho Hồng yên tâm học để thi. Hồng rớt do mất căn bản từ lúc nhỏ ở bậc Tiểu Học, ba Hồng cậy có tiền thúc ép Hồng học mau mà quên để ý đến căn bản, bây giờ thi rớt lại đổ thừa nàng.

  Hồng buồn tủi ra nhà anh chị nàng để khỏi nghe lời chửi mắng của ba cũng như lời ton hót của em và mẹ kế. Sang đến thăm, vừa gặp chàng, Hồng đã sa vào lòng chàng tấm tức khóc như chưa bao giờ được khóc. Sang kiên nhẫn đợi cho Hồng bớt đau buồn chàng mới tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện. Chiều đến anh chị nàng mời Sang đến nhà ăn cơm, đồng thời tìm giải pháp cho Hồng.

  Theo chị Ba, gia đình Hồng trọng mặt mũi, ba không ngại tốn kém cho Hồng học trường tư nay thi rớt khiến ông không được vui, thêm vào đó lời bóng gió của bà má ghẻ, khiến ba chị bị mất mặt, chứ thực ra ba chị sẵn có cảm tình với Sang, em nhớ lại coi có lần ông đến nhà bất thình lình gặp em và Hồng trong bàn học, ông cũng chào hỏi em, không phiền hà gì cả. Trong làng mình em được tiếng siêng năng và học giỏi.

Sang làm thinh không dám lên tiếng đợi xem câu chuyện diễn biến thế nào. Chị Ba tiếp lời:

 - Bây giờ chị phải về thuyết phục ba cho Hồng lên nhà chị Hai ở Sài gòn học thi kỳ II, vì tương lai của hai em chị mong Sang khuyên Hồng lên Sài gòn cố học, khi đã đậu má nhỏ chắc không còn gièm pha được nữa.

Sang mới góp lời:

 - Thưa anh chị, tìm lối thoát tốt cho Hồng em mừng lắm chứ.

 - Chi biết, nhưng lúc nầy chỉ em khuyên Hồng được mà thôi. Tính tình Hồng từ nhỏ vốn cương quyết, không ai có thể bắt ép cô nếu nó không bằng lòng.

 - Lẽ dĩ nhiên em sẽ khuyên Hồng

Hồng chen vào:

 - Anh khuyên em đi Sài gòn là ý tốt hay muốn em đi khỏi nơi đây cho đỡ phiền.

Sang chống chế:

 - Anh thấy có bị phiền hà gì đâu, chỉ lo cho em thôi. Sợ em khóc hoài sưng mắt hết đẹp.

Anh Ba xen vào câu chuyện khiến ai cũng phì cười;

- Cậu Sang nầy cũng ít lời giống như anh hồi đó phải không em.

Chi Ba góp vui :

- Ông mà ít lời, sao bây giờ ông lằng nhằng nhức xương.

Bốn người ai cũng vui vẻ vì lối pha trò lý thú của anh chị Ba.

  Từ giã gia đình anh chị Ba và Hồng về nhà, Sang dường như linh cảm hôm nay mình dự bữa cơm chia tay vĩnh viễn với Hồng, chị Ba đã cho mình biết tính tình của ông cả, ba của Hồng, ông trọng mặt mũi, mình xuất thân từ gia đình của người trước kia là tá điền của ông. Ông chịu hạ mình làm suôi với ba mình không? Hồng lên Sài gòn học nếu đỗ kỳ tới, bà mẹ kế của nàng sẽ cho là Hồng vì cặp bồ với mình nên lơ là học hành do đó thi rớt. Rớt hay đậu thì Hồng phải học ở Sài gòn, dưới tỉnh trường tư chưa có lớp Đệ Tam. Nghĩ tới tính lui mới thấy chị Ba của Hồng đáng sợ,  chính nhiều lần Hồng cũng từng nói chị Ba người quyết định tất cả, chị Hai thiệt thà chất phác. Miên man suy nghĩ Sang lại nhớ đến giáo sư Th. dạy toán năm Đệ thất, một hôm ngẫu hứng ông ngâm hai câu:

                Ví dầu cầu ván đóng đinh
                Cầu tre lắt lẻo gập ghềnh khó đi

  Chẳng những ngâm mà ông còn giảng về sự trái ngược trong cuộc sống của con người, kẻ giàu sang ví như chiếc cầu ván đã vững mà người còn đem đinh đóng nữa cho chắc càng chắc thêm, trái lại nhà nghèo ví như chiếc cầu tre, đã chông chênh dù đóng thêm đinh nó cũng không vững chắc được, đã vậy mấy người bỏ công săn sóc cho chiếc cầu tre?.

Cuộc đời Hồng và mình đúng như cầu ván, cầu tre, muốn san bằng dễ gì thực hiện được.


Nguyễn Thành Sơn

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 03/Dec/2018 lúc 12:17pm

Mối Tình Đầu Của Tôi


moi%20tinh%20dauTôi chỉ quen cô bé chỉ có hai năm. Những ngày thơ dại đó vẫn còn phảng phất trong trí nhớ như sương khói bây giờ của tôi, nhiều thập niên sau.

Nhớ lại, tôi nghĩ rằng tôi và cô ta bằng tuổi nhau, hay chỉ có thể hơn kém nhau một tuổi thôi. Vào một ngày trong năm học lớp năm, ngày xưa gọi là lớp nhất, tôi quen cô ta. Lúc đó, biết rằng cô học khác trường nhưng cũng ở lớp năm. Nhà tôi ở một xóm gần nhà cô ta, cùng quanh quẩn ở Xóm Chuồng Bò trong các hẻm đường NguyễnThông nối dài. Bây giờ, có lẽ đường này đổi tên rồi, vì Sài Gòn đã đổi rất nhiều tên đường, sau khi phân chia lại các quận và phường.

Gọi“cô ta” chỉ là thói quen của chữ viết. Thực ra, lúc đó và bây giờ, cả trong suy nghĩ, vẫn gọi cô ta là “nhỏ Minh.” Đúng kiểu con nít Sài Gòn là thế, nghĩa là con nhỏ tên Minh. Nhưng hồi đó, khi nói chuyện, tôi vẫn không thể nói được ngôn ngữ bình thường như với những người bạn khác, nghĩa là không gọi đúng tên“Minh,” mà cứ phải đệm một chữ nữa, có vẻ như thế mới êm tai hơn, như “Minh này.”

Tại sao phải nói thế, bây giờ tôi vẫn không hiểu nổi.

Thí dụ khi nói chuyện, tôi nói, “Minh này, hôm qua đi học thế nào…” Và không bao giờ tôi gọi đơn giản là, “Minh, hôm qua đi học thế nào.” Có vẻ như, đứng trước con nhỏ Bắc Kỳ gầy nhom đó, tự nhiên tôi trở thành một thằng nhóc khác lạ.

Ngược lại, cô bé không bao giờ gọi đúng tên tôi. Lần đầu tiên gặp, cô bé gọi tôi là “Ơi… ạ ơi,” và thế rồi, gọi tôi mãi với tên đó.

Khác trường là thế này, tuy nhà chỉ cách nhau một hẻm ngoằn ngèo, vòng qua mấy bụi tre, nhưng trường tôi học là phải đi về hướng đường Kỳ Đồng, còn trường cô bé phảỉ đi về hướng ga xe lửa Hòa Hưng, tức là hướng đường Lê Văn Duyệt. Tôi chỉ biết đường Lê Văn Duyệt đã đổi tên là đường Cách Mạng Tháng Tám, còn các đường khác vẫn chưa rõ có giữ tên cũ hay không.

Con nít học lớp năm thời đó khù khờ lắm, chẳng biết gì. Tôi nghĩ, cô bé nhanh nhẹn hơn tôi nhiều, vì kiểu con gái Bắc Kỳ bao giờ cũng nhanh, cũng khéo và dĩ nhiên là lúc naò cũng xinh và như dường là ngoan hiền. Trong sân nhà cô bé có cây lêki ma khổng lồ. Lần đó, đi ngang gần đó, tôi thấy cô bé đang đứng ở một góc mộ cổ đá tổ ong, nhón chân lên, rồi phóng người lên, mấy lần muốn chụp mấy trái lêki ma lòng thòng… và đều trượt.

Tôi đứng nhìn, cười – mà không cười sao được, một con bé cỡ mười tuổi, gầy nhom, không dám trèo lên cây mà lại đứng trên mộ cổ cứ phóng hoài, đều trật. Cô bé nhăn mặt, nhìn tôi lại, một chặp nói, “Ơi… ạ ơi.” Tôi quay đầu ra sau nhìn, không thấy ai hết. Cô bé bảo, “Ơi… ạ ơi. Trèo lên cây, hái giùm đi, chia nhé.”

Trời ạ, giọng nói cô bé nghe như âm nhạc. Thiệt sự, tôi không hiểu gì về nhạc, cũng chưa mê nghe nhạc như sau này, vì trường học lúc đó chỉ dạy mấy bài kiểu hát làm sao cho ồn, cho vui là được, như “Hè về… trời hồng hồng, sáng trong trong, ngàn phượng rung nắng ngoàì song…” và hoàn toàn không thằng nhóc nào bị than phiền là hát sai, hát trật cả. Nhưng lúc đó, tôi nghe giọng cô bé như từ trời xuống,nghĩa là từ thế giới khác, không dính chút nào với thế giới của bọn con trai chúng tôi, hễ cứ hét lên cho hết bản nhạc là được thầy giáo khen.

Tôi trèo lên cây, hái một loạt trái lê ki ma chín, đem xuống đưa cho cô bé. Cô bé chia đôi, rồi vào nhà, một ngôi nhà có những song cửa cao, kiểu các cột cao gài liền nhau. Loại cửa này bây giờ không ai xài nữa, vì người ngoài có thể nhìn vào trong nhà, và bên trong thường phải tấn thêm những tấm ván để giữ kín đaó và an toàn.

Thế là tôi quen cô bạn đầu tiên trong đời tôi, trong năm cuối bậc tiểu học, vì trường tôi chỉ toàn là con trai. Thời đó, hiếm có trường học chung trai gái, dĩ nhiên trừ bậc đại học.

Cô bé tên Minh. Và tôi cứ mãi được cô bé gọi là “Ơi… ạ ơi.” Chẳng hiểu vì sao.Sau này tôi đoán, ba của cô bé thường hát bài gì đấy, thuộc loại dân ca Miền Bắc,cứ như là có nhóm chữ “Ơi… ạ ơi,” và thế rồi tự nhiên cô bé gọi tôi như thế.

Ba cô bé cũng gầy nhom, thỉnh thoảng với tay lấy cây đàn nguyệt trên vách xuống, đàn cho tôi nghe những bản nhạc rất mực lạ lùng. Hình ảnh đó cực kỳ dị thường, in vào trí nhớ của tôi: một gian phòng trên vách có mấy tấm bảng chữ Nho, giữa là một tấm hình Đức Phật có vẻ treo cho nghệ thuật chứ không phảỉ để thờ tự, mấy cây đàn nguyệt và mấy ống sáo treo trên vách.

Tôi biết đó là dân ca Miền Bắc, nhưng chẳng làm sao nghe rõ từng lời ca được. Tôi sinh ra ở Sài Gòn, nghe dân ca Miền Nam cũng không nhận rõ ra từng chữ, nói gì tới dân ca nơi khác. Nhưng tôi nhận ra một bí mật, rằng tên cô bé đặt cho tôi,“Ơi… ạ ơi” thực ra là trong một số bài dân ca bố cô ta hát.

May mà tôi còn nghe rõ mấy chữ đó, chứ còn hát bội, cải lương, hát ví, hát dặm, hát đủ thứ gì đó… thời đó là tôi chịu thua, không thưởng thức nổi. Tới mấy năm sau, khi mới vào đại học là mê liền nhạc Trịnh Công Sơn, Lê Uyên Phương… và không bao giờ thắc mắc tại sao thời đó mình không thích cổ nhạc với dân ca.

Mẹ cô ta kẹt lại ở Miền Bắc thời năm 1954. Tôi không biết nên gọi bà cụ thế nào, vì chưa bao giờ phải xưng hô trực tiếp, chỉ nói đơn giản là “bác gái” khi nói chuyện với Thầy Ký – tôi quen gọi theo kiểu trong xóm, rằng hễ người làm công việc văn phòng như bố cô bé, là đều được gọi là Thầy Ký hết. Cho tới bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao gọi bác là Thầy Ký, mà không phảỉ là Thầy Hai theo lệ thường. Tôi đoán,có lẽ tên Thầy Ký là do bác hớt tóc đầu xóm đặt cho bác, thế rồi mọi người quen tên gọi như thế. Cũng không chắc là bác hớt tóc, có thể là một bác nào ưa tới tiệm hớt tóc đánh cờ tướng, rồi gọi thế chăng…

Trí nhớ mù sương của tôi không bao giờ hiểu hết mọi chuyện thời này. Nhưng thỉnh thoảng, tôi vẫn tới nhà nhỏ Minh để ngồi đọc sách. Bố của Minh có tủ sách đặt khắpquanh nhà. Thực ra, lúc đó có thể thuê sách về nhà đọc cũng được. Ba tôi làm ở ngành Hỏa Xa, đi theo xe lửa thường xuyên, nhưng má tôi nghiêm lắm, bắt học lien tục, chỉ tới khi vào lớp mười (lúc đó gọi là lớp Đệ Tam) mới cho tôi đọc sách thoải mái vì trên trường buộc phải tìm đọc sách của Tự Lực Văn Đoàn và thơ,truyện thời tiền chiến.

Thích thú là những khi tôi ngồi trong nhà Thầy Ký đọc sách Tam Quốc Chí, tuy thời lượng không nhiều, chỉ khoảng nhiều là một giờ một ngày, vì còn phảỉ ôm cặp chạy ù về nhà để vòng tay “thưa má, con đi học về.” Khi đọc sách, tôi ngồi trong chiếc ghế gõ gụ màu nâu, bên kia bàn là Thầy Ký có khi ngồi im lặng khảy vài nốt đàn, có khi Thầy Ký cũng đọc những cuốn sách của Thầy – chữ Hán văn (hay chữ Nôm, có Trời mà biết), chữ quốc ngữ, hay Pháp ngữ. Chúng tôi chìm đắm vào thế giới riêng của mình. Buồi chiều, nắng chiếu nghiêng qua cửa sổ, hắt lên những bàn ghế sách vở trong nhà làm mọi thứ trông y hệt như tranh cổ.

Những lúc đó, cô bé Minh đứng nấu cơm dưới bếp. Chỉ nhìn thoáng dưới bếp hình ảnh cô bé làm bếp, tự nhiên tôi thấy mình, tuy còn là nhóc tì lớp năm, nhưng cũng vào được một giai cấp thầy đồ. Nói giai cấp là không đúng, không chính xác, vì hai đứa là cùng năm học, nhiều phần là cùng tuổi… nhưng cái kiểu như thế là thế, con trai là phảỉ cầm sách đọc.

Thỉnh thoảng, Thầy Ký lấy các bưu thiếp ra xem. Những con tem, những con dấu, trên các tấm bưu thiếp, với chừng chục dòng chữ viết… Tôi quen thuộc lắm. Tôi nói vớiThầy Ký, rằng ba cháu cũng có mấy tấm bưu thiếp thế này. Như thế, hoàn cảnh tôi cũng một phần tương tự với nhỏ Minh. Ba tôi người Hà Tĩnh, vào Sài Gòn từ lâu rồi,cho nên tôi sinh ở Sài Gòn. Còn cô bé Minh sinh ở Miền Bắc, do bố dẫn vào Nam hồi năm 1954.

Thầy Ký không nói chuyện nhiều, những khi tôi hỏi gì, có khi nhấp tách trà xong, một chặp sau mới nói. Có lẽ, kiểu người Miền Bắc là thế, dĩ nhiên trừ cô bé Minh, mới nóí nhiều thôi.. Tôi đoán là Thầy Ký ưa thích tôi hơn những đứa trẻ trong xóm, vì không đứa nào được đặc quyền ngồi trong nhà Thầy Ký, để được cầm sách đọc say sưa như tôi.

Nói đọc say sưa là chưa nói đầy đủ. Vì tôi cầm những cuốn sách đó rất trang trọng,lật từng trang rất là khẽ khàng; ngay cả khi đặt sách xuống bàn, cũng đặt từ từ,chậm rãi như sợ những đoàn chiến binh cỡi ngựa của Quan Vân Trường rớt ra ngoài trang giấy. Không ai dạy tôi cách cầm sách như thế, nhưng chỉ là bắt chước Thầy Ký thôi.

Mấy ngày sau lần đầu gặp cô bé, tôi tự động leo cây và hái trái lê ki ma xuống, đưa cả rổ vào cho Thầy Ký. Cô bé đứng nhìn và cười. Tôi thấy hạnh phúc chiếu ngời trong mắt cô bé, dưới làn tóc cắt ngắn, một kiểu tóc được bọn nữ sinh thời đó ưa thích. Thầy Ký bảo rằng, đừng nên trèo cây, nhỡ té là nguy. Hôm sau, Thầy Ký làm một cây tre dài, nơi đầu có móc sắt và giỏ nhỏ, để ở góc nhà. Từ đó, tôi tự thấycó nhiệm vụ, hễ trái chín là ra hái cho Thầy Ký — và dĩ nhiên, cũng là hái cho cô bé.

Đôi khi, Thầy Ký làm những bữa ăn đặc biệt. Nghĩa là, thịnh soạn hơn bình thường. Hễ thấy trên bàn có chai rượu để sẵn, tôi biết hôm đó Thầy Ký có giỗ, hay mới nhận được bưu thiếp mới từ Miền Bắc, hay có chuyện gì đấy trong lòng, nghĩa là khác với ngày thường. Tôi đọc sách chậm lắm, đúng ra, tôi không bao giờ muốn đọc nhanh, vì vẫn lo sợ khi mình đọc nhanh quá, đọc hết sách cần đọc trên các tủ sách của Thầy Ký, rồi còn cớ gì mà tới thăm nữa.

Sau này, tôi thấy niềm lo sợ đó có gì rất là tức cười, vì làm sao có thể đọc hết sách trong nhà Thầy Ký được. Sau khi cô bé dọn cơm ra bàn, Thầy Ký bảo con bé, “Con mời anh Hải ăn cơm.” Tôi bây giờ cũng vẫn ngạc nhiên, tại sao Thầy Ký không đơn giản gọi tôi, mà lại bảo cô bé mời tôi ăn cơm.

Nhưng lúc đó, cô bé bước tới gần chỗ tôi ngồi đọc sách, đứng nhìn và cười, nói, “Ơi…ạ ơi.”

Trời ạ, làm thế nào cứ mãi gọi tên tôi như thế. Khi tôi ngẩng đầu khỏi trang sách (có rất nhiều lúc, tôi giả vờ cúi mặt xuống trang sách, vì không lẽ nhìn vào mặt cô bé trước mặt Thầy Ký), và gật gù.

Nhỏ Minh nói, tới bàn ăn cơm nhé.

Tôi đứng lên và nói, ừa, Minh này, phải ăn cơm chứ.

Sau này, tôi vẫn tiếc, những khi đó, mình không nói được gì văn chương hơn, lịch sự hơn, đáng nhớ hơn. Cái chữ “ừa” nghe nhà quê thấy rõ. Cách biệt một trời một vựcvới cái tên cô bé gọi tôi là “Ơi… ạ ơi.”

Trong bữa cơm, cũng như hầu hết mọi khi, tôi rất tiết kiệm lời. Chỉ nghe thôi, thế là đủ.Và bây giờ, cũng không thế nhớ đầy đủ là Thầy Ký nói những gì. Có khi ngâm hai câu thơ, có khi hát vài câu, trong khi cầm chiếc đũa cả gõ vào bàn. Có khi Thầy Ký đem cả ba chiếc đàn nguyệt xuống, để dưới ảnh Đức Phật và ngồi gật gù uống rượu; lớn lên, tôi biết đó không phải là nghi thức tôn giáo gì hết. Khi Thầy Ký uống rượu xong, là đem treo đàn lên vách trở lại. Phải chăng đây là nghi thức của nghệ sĩ dân gian Miền Bắc, tôi không hiểu.

Tôi cũng lạ, tại sao mình trở thành người duy nhất có vẻ như được Thầy Ký biệt đãi.Đâu có phải vì nhỏ Minh thích gì tôi. Chúng tôi chỉ là những đứa con nít, sắp rời bậc tiểu học thôi. Hay phải chăng, hình ảnh tôi lúng túng bên cô bé làm Thầy Ký gợi nhớ những ngày mới gặp bác gái. Có Trời mà hiểu.

Một lần, tôi thấy Thầy Ký miệt mài đọc một cuốn sách. Tôi không rõ đó là sách chữ Hán hay chữ Nôm, chỉ biết là cổ tự. Lúc đó, tôi thấy mắt Thầy Ký không rời trang giấy, nhưng đưa tay lên cầm như muốn tìm lấy tách trà để nhấp. Gần như cùng lúc với cô bé, tôi bước tới, hai tay cầm tách trà trên bàn trao tận tay Thầy Ký.

Cô bé cười hạnh phúc, cầm bính trà xuống bếp pha thêm. Khi bước lên, nói với tôi,“Ơi… ạ ơi, nhớ tiếp trà cho thầy nhé.”

Người tôi bay bổng khi nghe như thế. Hôm đó, cô bé cũng cầm một cuốn sách lên ngồi đọc.Tôi ngửi thâý mùì giấy xưa cổ, pha lẫn mùì trà thơm trên bàn, và thoang thoảnglẫn với mùi hương con gái. Nói thế nào cho dễ hiểu nhỉ… Nghĩa là, không khí lạ lắm. Một ông cụ ngồi đọc sách cổ, trong khi tôi đọc tiếp cuốn Tam Quốc Chí Diễn Nghĩa – và tôi nhận ra rằng, tuy trang nào cũng gay cấn ly kỳ, nhưng ly kỳ gay cấn nhất là khi cô bé cầm sách lên và ngồi đối diện với tôi. Tôi có cảm giác như hình ảnh này không có thực, mọi thứ đều như mơ, từ nụ cười cô bé, cho tới ánh mắt,cho tới dáng ngồi đọc sách.

Khi ánh nắng chiều gần tắt, tôi đứng lên, xin phép về. Thầy Ký chỉ gật gù, mắt vẫn không rời cuốn sách đó.

Cô bé đứng lên, tiễn tôi ra cửa. Bước tới sân, cô bé nói với tôi, “Ơi… ạ ơi. Phải chi mình cứ ngồi đọc sách mãi như thế, thích nhỉ.”

Năm sau, nhà tôi dọn vào Chợ Lớn, để cho gần trường Trung Học Chu Văn An. Truyền thong lúc đó là, con trai vào trung học, phải ráng thi vào một trong hai trường lớn– hoặc Chu Văn An, hoặc Petrus Ký.

Cô bé thi được vào Trung Học Gia Long, kể như tiện đường, vì đi xe đạp trên đườngNguyễn Thông, vượt qua Kỳ Đồng, qua Yên Đỗ là tới ngã tư trường này rồi.

Tới hè, tôi đạp xe về thăm xóm cũ, mới biết Thầy Ký dọn nhà rồi. Lúc đó, cây lê kima trước sân đang mùa xanh trái. Tôi đứng dươì tàng cây lêki ma và thấy gió trong sân lạnh dị thường. Tôi ra tiệm hớt tóc đầu ngõ, hỏi xem có ai biết Thầy Ký dọn nhà nơi đâu, không ai biết cả. Từ đó, lâu lâu, tôi vẫn đạp xe quanh trường Gia Long để hy vọng có lúc nào tình cờ gặp lại cô bé; nhưng rồi vô vọng.

Tới bốn mươi năm sau, tôi chợt nhớ lại, và mới nghĩ rằng tôi có thể hiểu được câu nóicủa cô bé hôm đó, “Ơi… ạ ơi. Phải chi mình cứ ngồi đọc sách mãi như thế, thích nhỉ.”

Than ôi, hiểu dược thì đầu tôi bạc rồi, và người đã xa rồi. Hình ảnh trong trí nhớ chỉ là một cụ đồ gỉỏi nhiều ngôn ngữ, bên những chiếc đàn nguyệt, một bức ảnh ĐứcPhật, các tủ sách, và một cô bé Bắc Kỳ tuyệt vời.

Cô bé là mối tình đầu của tôi, và tôi là người có tên “Ơi… ạ ơi.”


Phan Tấn Hải

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 05/Dec/2018 lúc 11:17am

Related%20image


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 05/Dec/2018 lúc 11:19am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 07/Dec/2018 lúc 11:38am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 10/Dec/2018 lúc 9:23am

Bước Thêm Bước Nữa

     Được lệnh tổng công ty cho tuyển thêm công nhân, ban giám đốc hãng giao cho Quân phụ trách xét đơn và phỏng vấn. Trong số đơn nhận được có một người Việt Nam tên Lê Thị Tam Thương khiến cho Quân chú ý.

     Tên Tam Thương gợi nhớ hình ảnh êm đềm của một bến nước trên sông Trà Khúc mà thuở còn thơ ở quê nhà nhóm bạn của Quân thường hay đùa chơi dưới dòng nước mát. Bến Tam Thương có hàng tre xanh lả ngọn phủ mát cả một vùng. Dù không lớn lắm nhưng là cửa ngõ để thuyền bè chở củi, than đun từ trên đầu nguồn đổ về cho các vựa cung cấp chất đốt vùng Thị xã và các lò gạch ngói quanh ven thị.

     Tam Thương còn là địa danh của lò mổ heo, lò quay heo và các tiệm bán cháo lòng tiết canh heo nổi tiếng. Sáng sớm, con đường chạy xuống cửa Đông lai rai không ngớt xe Honda, xe đạp đến bến Tam Thương ăn điểm tâm. Buổi sáng trời còn sương lành lạnh mà kêu tô cháo lòng, thêm đĩa thịt heo xắt phay tươi rói còn bốc hơi từ những con heo mới rả thịt chỉ cách đó vài giờ kèm theo chiếc bánh tráng nướng, đĩa rau thơm chuối chát. Rắc một ít tiêu vào tô cháo trộn đều, húp một muỗng cháo nóng thơm lừng ta nghe ấm cả ruột gan. Chất ngọt của huyết, thịt vụn và nước cốt xương heo không thêm gia vị nào khác cho nên cháo có cái ngọt nguyên chất của thịt ăn vào nhớ mãi. Dân địa phương dù lưu lạc chốn nào, khi trở về thị xã Quảng Ngãi là không quên rủ nhau đi ăn điểm tâm ở bến Tam Thương.

2357%201%20BuocThemBuocNuaHN%20HgTanIch

     Nói đến cháo lòng heo ở bến Tam Thương mà không nhắc đến lò quay heo là cả sự thiếu sót. Điểm độc đáo của lò heo quay ở đây là chọn loài heo cỏ từ miền thượng nuôi cho chạy rông ngoài rẫy nên thịt chắc, ít mỡ. Da heo quay dòn rụm dính vào lớp thịt ba chỉ bỏ vào miệng nhai dòn tan vừa béo vừa thơm. Rưới lên miếng bánh hỏi ít mắm nhỉ cá thu Sa Huỳnh gia vị tỏi ớt thì quả thực cơn đói có run tay cũng phải chờ cho được đĩa thịt heo quay mua từ bến Tam Thương mang về. Trước những ngày có dự tính vượt biển, sáng nào Quân cũng đến bến Tam Thương ăn cháo lòng vừa với túi tiền của đám dân lao động, lại là nơi dò la tin tức. Nơi đây tập trung đủ mọi thành phần cán bộ, công nhân, thương gia. Là địa điểm chạy mánh, móc ngoặc. Cứ thấy một mâm đầy, nào tiết canh, cháo lòng, thịt mông đùi cộng thêm chai rượu ngoại, gói thuốc ba số 5 bưng lên cái phòng đặc biệt là biết ngay có “cấp côi”.

     Quân tìm được mối ra đi cũng nhờ cái khu cháo lòng bến Tam Thương. Đó là địa danh ghi dấu nơi chôn nhau cắt rốn của mình mà lòng Quân lúc nào cũng lưu luyến nhớ về.

     Ngày làm hẹn phỏng vấn, khuôn mặt người nào cũng căng thẳng, đầy lo lắng. Duy chỉ có người phụ nữ Việt Nam tỏ ra rất bình thản. Cô ăn mặc giản dị, sơ-mi trắng dài tay, quần tây màu xanh đậm thoạt trông như cô bé học trò trung học ngày xưa. Khuôn mặt tròn trĩnh thêm đôi mắt to đen như hai hạt nhãn lồng long lanh dưới đôi lông nheo cong rất tự nhiên.. Mái tóc cắt ngắn che một phần khuôn mặt khiến cho cô gái vừa có dáng ngây thơ vừa láu lỉnh.

Quân hỏi:

– Cô đã làm qua mấy hãng rồi?

– Tôi làm cho hãng MCS bốn năm, bất ngờ công ty mẹ quyết định dời hãng đi Arizona, thế là phải lãnh tiền thất nghiệp “bất đắc dĩ”. Hãng thứ hai được hai năm, gặp hồi kinh tế xuống dốc công việc ế ẩm, hãng chết queo đành dẹp tiệm. Bây giờ là lần thứ ba, lần nầy là “sự bất quá tam”.

     Biết mình lỡ lời không giữ thái độ nghiêm chỉnh khi trả lời vị phỏng vấn viên, cô nàng chun chiếc mũi lại, chúm chím môi cười như để xin lỗi. Quân thích thái độ tự nhiên, phớt đời khá dễ thương của cô gái.

***

     Sau giờ tan sở trong ngày làm việc đầu tiên, gặp Tam Thương, Quân gợi chuyện:

– Xin lỗi, cô có phải người Quảng Ngãi không?

– Đó là quê ông ngoại sắp nhỏ, còn em sinh ở Đà Lạt.

– Cô được mấy cháu?

– Một.

– Nghe cô nói từ “sắp nhỏ” tôi tưởng cô nhiều con lắm.

– Em tập dùng lần cho quen ấy mà, đằng nào cũng cho ra cả bầy con trong tương lai.

– Cô thích đông con thế sao?

– Ôi, cái dòng của em trời cho được mùa con. Ông bà nội mười hai người con còn nguyên xi. Ông bà ngoại không chịu thua, vượt lên mười ba người, chết hai còn mười một. Mấy bà dì, bà nào cũng thi nhau sinh ra gần chục đứa con.

Quân lắc đầu:

– Ở Mỹ nầy mà sinh cả bầy con như các cụ ta ngày xưa chắc phải đứng đường homeless mất.

Thương trấn an:

– Lo gì, mình kham không nổi thì có Ty Xã Hội đưa lưng cõng.

– Này, cô có biết tên Tam Thương là địa danh của một bến sông ở thị xã Quảng Ngãi, quê nội cô không?

Cô bé liến thoắng:

– Biết chứ, ông già em chơi ác, nhớ quê nhớ làng không đặt tên nào khác nhè chọn cái tên Tam Thương cho nó vận vào người em.

Quân ngạc nhiên với nhóm từ ngữ “vận vào người em” bèn thắc mắc:

– Thế nào là vận vào người?

– Nầy nhé, cô nàng giải thích – tam thương là ba lần thương. Như vậy, có phải là bố em giới hạn con gái mình chỉ được thương có ba lần trong đời.

– Vậy cô đã thương mấy lần rồi?

– Lần thương đầu đời của em là anh chàng sinh viên tuổi Thìn vượt biên rồi kết bạn với thủy thần đi chu du miền Thủy Cung quên về, có lẽ anh ấy tuổi con rồng, mạng thủy nên hợp với nước hơn đất liền. Lần thương thứ hai gặp thằng chồng tuổi Ngọ trở chứng như ngựa nên đành để cho ngựa “cất vó truy phong’’. Đã mấy năm rồi em đợi sợi xích thằng của ông Tơ bà Nguyệt dắt dẫn cho lần thương thứ ba, nhưng chưa tới. Cái lần thương sau cùng nầy mà chẳng ra gì thì coi như mình về với ông bà ông vải là vừa.

Quân phì cười trước cái lối giải thích của Thương vừa khôi hài mà cũng mang đầy nỗi đắng cay. Quân cải chính:

– Cô lầm rồi, nguyên ủy của từ Tam Thương không như ý nghĩa của cô nghĩ mà xuất phát từ một chuyện tình xảy ra từ xa xưa. Câu chuyện thế nầy:

– Vào thời xã Cẩm Thành còn thuộc về phủ Tư Nghĩa. Ông quan đầu Phủ quê xứ Nghệ có đứa con gái tuổi vừa cập kê yêu một anh học trò nghèo xứ Quảng. Quan phủ buộc con gái cành vàng lá ngọc của mình phải dứt khóat mối tình dân dã đó. Nhưng hai người vẫn lén lút gặp nhau. Quan phủ bèn bắt người cha của anh học trò vào phủ đường. Quan đưa ra hai điều kiện phải chọn một. Đứa con trai phải bỏ làng đi xa, hoặc cả nhà phải bỏ xứ đi nơi khác.

     Vốn mang dòng máu bất khuất của tiên linh đất Quảng, người cha lặng lẽ ra về. Vào một đêm tối trời, mưa gió bão bùng, nước sông Trà dâng cao, người cha đã nhảy xuống sông trầm mình.

     Dù nước trên nguồn đổ về như thác nhưng xác ông vẫn quanh quẩn nơi bến sông, đến khi nước xuống, xác nổi lên tấp vào bờ. Trong đêm thứ bốn chín ngày tuần chay của cha, người con trai mang nỗi ân hận, vì mình mà cha phải liên lụy bèn nhảy xuống sông nơi cha đã trầm mình để chuộc lỗi với cha.

     Nghe tin người yêu tự tử, vị tiểu thư của quan phủ bất thần nổi cơn điên. Dù có người canh giữ cẩn mật, người con gái vẫn trốn được ra ngoài. Như có người dắt dẫn, cô đã tìm đến bến sông rồi trầm mình trong dòng nước lạnh giá của mùa đông.

     Cảm thông cho mối tình chung thủy, các chức sắc trong làng đến yết kiến quan phủ thỉnh nguyện cho mộ tiểu thư được chôn gần với mộ người yêu, nhưng quan phủ từ chối. Ông quyết định đưa xác con gái về Huế chôn tại quê ngoại của quan bà.

Từ đó, dân làng gọi đây là bến Tam Thương để nhắc đến ba cái chết thương tâm.

– Chuyện cảm động anh há. Thương xít xoa, rồi bình phẩm thêm:

– Cái chết trầm mình đỡ ghê rợn hơn cái chết treo cổ, xác ma le lưỡi dài thòng lại còn trợn trừng cả mắt. Một lần xem người chết treo cổ trên cây mà em nhớ cả đời. Có lẽ tự tử bằng súng là nhẹ nhàng hơn cả. Nền văn minh giúp cho con người tìm cái chết ít đau đớn hơn. Người ta phản đối “bác sĩ tử thần” chứ riêng em thì tán thành cả hai tay.

***

     Thương cùng mẹ qua Mỹ theo diện đoàn tụ do người chị ruột bảo lãnh. Vợ chồng anh chị nhanh chân ra được hạm đội trong ngày 29 tháng 4 năm 75. Người chị thứ ba được gia đình chồng bảo lãnh hiện định cư ở Canada. Bố Thương đã mất trước ngày miền Nam gẫy gánh. Thương yêu anh chàng Lũy, sinh viên khoa văn ở Đà Lạt. Hai người rủ nhau vượt biển. Thương đi lạc đường đến điểm hẹn bị trễ, người ta bỏ nàng lại. Không ngờ chuyến đi đó thuyền bị bão đánh đắm chết hết ngoài khơi, mất hẳn tin tức của Lũy từ đó.

2357%202%20BuocThemBuocNuaHN%20NGTanIch

     Thương đến Mỹ được một tuần lễ là bà chị ghi tên theo học lớp ESL gần nhà. Đúng nửa năm thì tìm được việc làm. Nàng tiếp tục học tại trường college nhưng chuyển qua các lớp đêm.

     Anh chàng láng giềng gần nhà bà chị để ý Thương, rồi nhờ chị Hai của nàng mai mối. Tuy tướng người cục mịch vai u thịt bắp, ít lời nhưng chịu khó “cày”. Bùi Như Ngọ, tên anh chàng, chuyên nghề sửa nhà cửa. Bất cứ công việc nào liên hệ đến xây dựng là anh chàng có đủ giấy phép hành nghề. Mẹ và chị Thương thấy Ngọ có công ăn việc làm vững vàng lại có nhà cửa khang trang cứ nói vào không ai chịu nói ra.

     Cái viễn tượng sáng sủa của cuộc sống làm vợ Ngọ được mẹ liên tục thúc hối:

– Con nghĩ kỹ xem, căn nhà ba phòng mà chỉ có hai mẹ con nó ở. Về bên ấy chẳng có cảnh chị chồng em dâu. Vả lại bà cụ có một đứa con trai thì làm sao không cưng con dâu một.

Thương chần chừ:

– Phải để con tìm hiểu tính tình anh ấy thế nào, có hợp với nhau không đã.

Mẹ Thương bảo:

– Ngày trước, ông bà cố mầy toàn quyền chọn vợ gả chồng cho con cái trong nhà. Ông ngoại làm rể suốt năm trời mà có được trò chuyện với bà ngoại bao giờ đâu, sau nầy cũng con đàn cháu đống. Ông bà quấn quýt bên nhau không rời nửa bước.

– Cái cảnh đó xưa rồi mẹ ơi! Thương bài bác.

– Xưa gì mà xưa, tao với cha mầy cũng mới đây thôi. Thấy ổng từ ngoài cổng là tao đã chạy vào buồn trốn, đâu dám ló mặt ra.

Thương nhận lời lấy Ngọ chỉ có một lý do thầm kín là thoát khỏi cảnh ăn nhờ ở đậu nhà của ông anh rể.

     Lễ cưới của Ngọ và Thương tổ chức cũng rình rang lắm. Nào xe limosine rước dâu, mặc dầu hai nhà chỉ cách nhau mấy lốc đường. Khách mời dự tiệc nhà hàng trên dưới ba mươi bàn. Người ta khen ngợi chú rể cô dâu đẹp đôi xứng lứa khiến cho mẹ nàng cũng hãnh diện lây.

     Ở quê nhà xem phim đám cưới ai cũng xúyt xoa con nhỏ Thương mới qua Mỹ chân ướt chân ráo mà chôm được thằng chồng kỹ sư. Ông bà Tư Đa Thiện thiệt có phước. Ba đứa con gái đứa nào cũng giàu có ở nước ngoài. Bà Tư ngày ngày chỉ biết ăn trầu xỉa răng không làm việc gì động đến móng tay. Đúng là phúc đức mấy đời để lại.

     Đọc bức thư của dì Mười gởi từ Việt Nam kể lại những lời tán tụng mẹ mình của bà con lối xóm khiến Thương thấy xót xa.

     Ngày đầu mẹ con nàng đến ở nhà anh chị Hai, một “tuyên cáo” đầu tiên là cấm mẹ ăn trầu. Lý do thứ nhất bôi dơ nhà, dơ thảm. Thứ hai, các cháu sợ màu đỏ trong miệng của bà ngoại. Thứ ba, trầu cau ở Mỹ khó mua, thêm đắt đỏ. Thứ tư, người Mỹ dị ứng cái loại “kẹo gum” của mấy bà già trầu gốc Mít. “Tuyên cáo” tiếp theo là mẹ có nhiệm vụ giữ đứa cháu trai thay vì gởi nhà trẻ.

     Thằng cháu ngoại chỉ mới ba tuổi mà phá phách thần sầu, lắm lúc bà ngoại khổ sở rơi nước mắt. Tuổi già, lưng đau, chân mỏi muốn nằm nghỉ mà nào có yên đâu. Phải canh chừng thằng nhỏ hết phá giàn máy đắt tiền đến mở nước cầu tiêu…

     Về phần Thương, khi đậu bằng lái xe, gia đình anh chị cho mượn tiền mua chiếc xe đời cũ và có nhiệm vụ chở con bé năm tuổi đưa đón hàng ngày đến trường mẫu giáo. Đời sống thực dụng ở Mỹ thế đấy, già có công việc cho người già. Không ai bóc lột ai.

2357%203%20BuocThemBuocNuaHN%20NgTanIch

***

     Cuộc sống vợ chồng Thương tương đối êm ả. Dù tính tình cục mịch, nhiều khi nói năng thô lỗ nhưng Ngọ một mực chiều vợ. Hai năm sau nàng sinh được đứa con trai, bà mẹ chồng mừng vô kể. Bà vừa vuốt tóc thằng bé vừa nói với Thương:

– Con ơi, bao lâu nay, mạ cứ lo lắng trong lòng sắp đến ngày theo tiên tổ mà chưa có chút cháu đích tôn. Giờ thì mạ yên chí có người nối dõi tông đường rồi. Cảm ơn con dâu của mạ.

     Có mẹ chồng coi con, Thương vừa đi làm vừa lấy một lớp đặc biệt về ngành Electronic ***embly.

     Tính tình lạ lẫm của Ngọ mỗi ngày mỗi lộ dần ra. Bản tính cộc cằn nhiều khi làm cho Thương buồn tủi. Nhưng khó chịu hơn cả là cách ăn nằm với vợ như một tên mắc bệnh. Thương có cảm tưởng như mình bị hành xác. Nhiều lúc Thương chảy nước mắt chịu đựng để giữ êm ấm gia đình. Sau nầy, mỗi lần thân thể bất an là nàng tìm cách bồng con qua nhà chị mình ngủ với mẹ.

     Một hôm, Thương đang đùa chơi với con trên bãi cỏ trước sân nhà, bỗng một chiếc xe truck đậu vào lề đường trước cổng. Một người đàn ông Việt Nam tiến thẳng đến trước mặt Thương hỏi:

– Xin lỗi, bà có phải vợ Bùi Như Ngọ?

Thương gật đầu, thưa vâng.

Người đàn ông chìa cho Thương một bì thư nói:

– Xin gởi bà.

Người đàn ông cúi đầu chào từ biệt.

     Thương vội vào nhà đưa con cho mẹ chồng giữ, nàng vào phòng hồi hộp mở gấp phong bì. Một tấm ảnh màu chụp một đôi nam nữ trần truồng trên giường nệm. Ngực Thương chợt đau nhói khi nhận ra người đàn ông là Bùi Như Ngọ, chồng nàng giấu mặt vào gối. Còn người đàn bà thì chẳng chút ngượng ngùng. Trái lại, có vẻ kiêu hãnh với cái thân hình rực lửa của mình.

– Thế nầy là thế nào? Thương thắc mắc đợi chồng về để hỏi cho ra lẽ.

     Một ngày rồi hai ngày chẳng thấy Ngọ về nhà. Buổi chiều đi làm về, Thương thấy mẹ chồng bồng đứa cháu nội đang ngủ trong lòng, nước mắt bà sụt sùi. Thương hỏi:

– Có chuyện gì thế mạ?

– Thằng Ngọ bỏ nhà theo con đĩ nào đó không biết nữa..

– Sao giống chuyện trên sân khấu vậy mạ, đâu phải chuyện đùa!

– Tao có biết ất giáp gì đâu, nghe thằng thợ của nó cà lặp cà bặp rằng nó ăn nằm với vợ người ta bị thằng chồng rình bắt tai trận, nghe đâu có chụp hình và ký giấy biên bản. Thằng Ngọ bị con nầy quyến rũ lâu lắm rồi, giờ đây mới đổ bể ra. Không biết mạ có nợ nần gì kiếp trước mà sinh ra thằng con hư đốn làm tan cửa nát nhà như vậy. Bà lấy khăn lau nước mắt ràn rụa trên đôi gò má nhăn nheo.

     Thương đi thẳng vào phòng tắm rửa, rồi xin phép mẹ chồng bồng con về thăm ngoại. Đêm đó Thương trình bày với anh chị và mẹ về việc làm bất chính của chồng, kèm theo bức hình chụp của hai người. Xem hình mọi người đều sững sờ, chuyện khó tin mà có thật.

     Trước khi nộp đơn ly dị, Thương cần gặp Ngọ để làm sáng tỏ mọi vấn đề nhưng chẳng bao giờ gặp được hắn. Tòa án đầu hai lần gởi trát đòi nhưng hắn không đến trình diện để hòa giải. Cuối cùng tòa chấp thuận đơn ly dị của Thương. Nàng có quyền giữ con và căn nhà. Bà mẹ chồng quyết định ở lại với con dâu. Sau nầy, nghe đâu hắn dẫn người phụ nữ đó qua sống tại tiểu bang Florida cùng với hai đứa con riêng của ả. Mẹ của Ngọ đau buồn và thương nhớ con nên năm sau lâm trọng bịnh qua đời.. Thương bán ngôi nhà. Sau khi thanh toán nợ ngân hàng còn dư một số tiền vừa đủ tiền “down” cho một căn mobil home. Hiện giờ nàng sống chung với mẹ ruột tại căn nhà đó. Tuy chật chội nhưng lúc nào cũng thấy thoải mái tinh thần.

***

     Một đoạn đời của Tam Thương như thế đấy.. Tựa một khúc phim đầy chất bi hài đã tác động vào tâm hồn và tư tưởng khiến cho nàng nhìn cuộc đời diễn tiến như một hài kịch dài trên sân khấu.

Một hôm, nhân lúc hai người cùng ra bãi đậu xe sau giờ tan sở, Thương hỏi Quân:

– Anh nghĩ thế nào về lòng chung thủy?

– Theo tôi, lòng chung thủy không hề bền vững mà luôn luôn bị hoàn cảnh chi phối.

Thương tiếp:

– Cuộc đời anh có khi nào bị phản bội?

Quân nhìn những lá vàng rơi ngập trên lối đi, trả lời rất thành thật,

– Sao không!?

Thương nhìn Quân, nàng chun mũi hỏi đùa:

– Có thể nào con bé Thương nầy được anh trút bớt cho một nửa “bầu tâm sự”?

– Vâng, sẵn sàng, mời cô lên xe ngồi để tránh gió, tôi sẽ kể cho nghe một phần đời tôi:

Chẳng một chút ngại ngùng, Thương mở cửa xe ngồi vào ghế trước.

Mắt Quân nhìn về phía trời xa, với tâm trạng u buồn chàng kể:

– Ở quê nhà, tôi đã có vợ và đứa con gái tròn một tuổi. Chúng tôi tổ chức cho bốn gia đình vượt biển gồm hai chục người trên chiếc thuyền hai lốc. Vào giờ chót vợ tôi sợ không chịu đi và giữ luôn đứa con ở lại. Chuyến đi thông suốt. Tôi được định cư tại Hoa Kỳ. Sau năm năm, tôi làm thủ tục bảo lãnh vợ con. Nhưng vợ tôi từ chối với lý do nàng đã có chồng khác, một người chồng có thế lực trong chính quyền hiện tại. Nàng cũng không muốn con gái tôi xuất ngoại.

     Để quên sầu, tôi vùi đầu vào sách vở đến khi lấy được bằng cao học điện toán thì mái tóc đã thành muối tiêu. Như cô thấy đó, tôi cằn cỗi trước tuổi đời.

     Thương đặt tay mình lên bàn tay lạnh giá của Quân đang nắm chặt tay lái, nàng an ủi:

– Chẳng sao, miễn là anh biết quên đi những gút mắt của cuộc đời thì niềm vui sẽ trở lại.

Nhìn Quân với ánh mắt đồng cảm, Thương hỏi:

– Anh có tin rằng mạng số con người bị lệ thuộc vào một vì sao trên trời?

Quân đưa mắt nhìn Thương, thẳng thắn trả lời:

2357%204%20BuocThemBuocNuaHN%20NgTanIch

– Tôi chưa cảm nhận được điều đó đúng hay sai, chỉ biết mình tận dụng hết sức mình mà thất bại thì lấy mệnh trời để an ủi. Vì vậy mà người xưa có câu: “Tận nhân lực tri thiên mệnh”. Có nghĩa là làm hết sức mình mới biết được mệnh trời.

– Nhưng anh có tin là vợ chồng sống hạnh phúc, ăn đời ở kiếp là nhờ hợp tuổi hay không?

– Điều đó vượt ra ngoài nền khoa học thực nghiệm. Tuy nhiên, ngày vợ chồng tôi quyết định lấy nhau, cha mẹ hai bên đều đi coi thầy. Thầy nào cũng cho biết hai tuổi không hợp. Sau nầy khi hai đứa xa nhau tôi thường tự hỏi tại tuổi hay do thời thế?

– Vậy thì, anh có muốn em đoán cho anh một quẻ không?

– Cô đâu phải là hậu duệ của Hi Di Trần Đoàn, ông tổ của khoa tử vi bói toán.

– Không phải hậu duệ nhưng là học trò mấy trăm đời được không. Thuở em còn bé được bố cưng chiều thường cho đi theo bố coi huyệt, xem hướng nhà đất, coi tuổi lương duyên… Khi lớn khôn em được bố dạy cho biết nhiều điều về khoa bói toán, phong thủy. Yên chí đi, em coi là trúng phóc, anh tuổi gì nào?

– Tuổi Dần.

Thương bấm trên mấy đầu ngón tay nhẩm tính như thầy bói toán chuyên nghiệp:

– Dần Thân Tỵ Hợi tứ hành xung, nàng lắc đầu. Không xong, không xong, ngồi gần cọp có ngày bị ăn thịt mất.

Giọng đùa bỡn, Quân hỏi:

– Ai ăn thịt ai? Thế còn tuổi cô?

– Hợi.

– Tuổi Hợi nằm đợi mà ăn, tính tình ngoan hiền.. Quân tán vào.

Thương cãi:

– Nhưng tuổi Hợi của em sinh nhầm “giờ hành thổ”, “mạng đất bùn” thành con lợn sổng chuồng chỉ biết đào ủi, phá phách bị người ta rượt đuổi.

– Cô yên tâm, từ nay lợn có đi đâu thì cần phải đi gần cọp là chẳng ai dám đến gần.

Mắt nheo nheo tinh ranh nhìn Quân, Thương hỏi:

– Cọp bảo vệ cho lợn hay là lợn làm mồi cho cọp?

Quân cười:

– Nếu cọp có thèm thịt lợn thì tình bạn họ càng gắn bó chứ sao. Ca dao dân mình có câu: “Kim đâm vô thịt thì đau, thịt trộn với thịt nhớ nhau suốt đời!”

Thương bạo mồm khen:

– Hữu lý, hữu lý! Hèn chi loài bọ ngựa cái ăn thịt ngay anh chàng bọ ngựa đực sau khi xong cái việc yêu đương. Thế anh có dám làm anh hùng dấn thân chết vì người yêu như loài bọ ngựa?

Quân gật đầu:

– Sợ gì,

Cả hai cùng cười. Thương mở cửa xe, bắt tay Quân từ biệt.

***

    Chiều qua, khi tan sở, Quân và Thương đứng ngoài hành lang trao đổi với nhau về những dự tính đi chơi đâu nhân ngày lễ Giáng sinh sắp tới.

    Thương cho biết là sẽ lên máy bay vào chiều thứ Sáu đi Vancover, một thành phố nằm về phía miền Tây của Canada thăm bà chị họ

Quân bảo:

– Tôi thì đi Seattle thủ phủ của tiểu bang Washington sát biên giới Canada thăm bà cô mới đoàn tụ với ông anh họ.

Mắt mở to, chân mày dướn lên, Thương bảo với Quân:

– A, thế thì anh có thể bước thêm bước nữa, em cũng bước thêm bước nữa là hai người sẽ gặp nhau.

Quân cười bảo :

– Hai người sẽ cụng đầu nhau ở biên giới chứ!

Thương nhún vai:

– Đâu có điên, trán em mà cụng phải trán anh làm sao chịu nổi, em không u đầu thì cũng sứt trán.

     Khi về đến nhà, Quân nghĩ đến câu nói của Thương chàng mới giật mình bởi có dấu ý thầm kín của cô gái tinh nghịch nhất trong hãng. “Bước thêm bước nữa” là câu của ông bà mình thường khuyên những ai mất vợ mất chồng tái giá hay tục huyền.

***

     Thấm thoát, ngày lễ Giáng sinh đã đến. Thương đi Canada vào chiều thứ sáu. Thứ bảy Quân mới lên máy bay đi Seattle. Tiểu bang Washington được sắp vào hạng mưa nhiều nhất nước Mỹ, hai trăm ngày trong một năm, quả thật không ngoa. Có lẽ nhờ mưa nhiều mà không khí nơi đây có cái lạnh dễ chịu dù rằng mùa đông đã khởi đầu trên vùng bắc Mỹ.

     Qua một ngày tiệc tùng mừng bà cô ruột đoàn tụ với gia đình anh con trai, Quân cùng đứa cháu dạo quanh thành phố xem các trang trí đón mừng ngày Chúa ra đời. Sẵn dịp chú cháu đến thăm khu Space Needle. Một cái tháp hình cây kim chỉa thẳng lên trời cao hàng mấy trăm feet. Đó là biểu tượng của tiểu bang Washington và là địa điểm thu hút khách du lịch. Trên ngọn tháp có khu giải trí, nhà hàng, khu bán quà lưu niệm…

     Lên tầng cao nhất, cả một khoảng trời bát ngát lấp lánh ánh sao hiện ra trước tầm mắt khiến Quân bàng hoàng, xao xuyến. Bên dưới, ánh đèn óng ánh như hàng triệu viên kim cương rải đầy trên thành phố, Quân chợt hiểu vì sao Seattle còn có tên gọi thành phố Ngọc Bích. Tháp được xoay tròn nên khách thưởng ngoạn trông thấy hầu khắp thành phố sáng rực hoa đèn, lòng Quân nao nao.

     Khi trông về hướng Canada chợt Quân chạnh nhớ đến Tam Thương. Để rồi tự hỏi giờ nầy nàng đang làm gì bên ấy. Quân nhớ đến chiếc mũi hay chun lại như tự chế giễu mình trông nàng vừa duyên dáng vừa tinh nghịch. Đột nhiên, Quân mong muốn được gần Thương để nhận chút hơi ấm từ trong cơ thể đầy sức sống của nàng giữa bầu không khí lạnh giá của mùa Giáng sinh. Cầm lòng chẳng được, chàng bấm phôn tay gọi Thương ngay.

Bên kia đầu dây lên tiếng:

– Anh Quân hả? Em Tam Thương đây. Bộ bên đó lạnh lắm hay sao mà gọi em giờ nầy?

– Anh đang đứng trên tầng cao chót vót Space Needle của Seattle lộng gió. Thương đang làm gì bên đó, thành phố Vancouver của bà chị em,

– Bên nầy chẳng thua gì bên anh, em đang đi viếng khu phố Tàu vừa lạnh trời vừa lạnh lòng, cô đơn!

– Thương ơi, anh sẽ thực hiện lời khuyên của em.

– Chuyện gì thế anh?

– Anh quyết định ngày mai nầy sẽ “bước thêm bước nữa” và vượt qua biên giới Mỹ – Canada để đến với em tại quốc gia của nữ hoàng Anh quốc. Hy vọng vòng tay em sẽ sưởi ấm đời anh đã chịu lạnh lùng suốt bao năm trường trên đất khách.

Giọng Thương đầm ấm từ bên kia văng vẳng:

– Vâng, Quân ạ. Đến giờ nầy anh mới ngỏ lời nhưng trái tim em đã xao xuyến từ buổi đầu gặp anh. Ngày mai em sẽ đến biên giới đón anh như lời em đã nói. Chúng mình cùng bước thêm bước nữa, cả hai đồng đều khỏi thiệt thòi cho nhau.

2357%205%20BuocThemBuocNuaHN%20NgTanIch

Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 10/Dec/2018 lúc 9:23am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 189 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 2.281 seconds.