Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Thơ Văn | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn |
Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC | |
<< phần trước Trang of 190 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22187 |
Gởi ngày: 03/Jun/2019 lúc 8:41am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22187 |
Gởi ngày: 05/Jun/2019 lúc 7:29am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22187 |
Gởi ngày: 07/Jun/2019 lúc 3:31pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22187 |
Gởi ngày: 08/Jun/2019 lúc 5:53am |
Cha Và ConNhững ngày đầu tiên khi vừa đến Mỹ, Hình ảnh đầu tiên của nước Mỹ đến với tôi vào một buổi tối đầu Đông, trời lạnh đầy tại một phi trường nhỏ bé hiu quạnh của thành phố Liberal tiểu bang Kansas. Từ một chiếc máy bay nhỏ chở được 12 hành khách nhưng về tới Liberal chỉ còn 3 bố con tôi. Khi chúng tôi bước ra khỏi máy bay gió lạnh thổi vào mặt, vào người, cô nhân viên vừa hướng dẫn cho máy bay hạ cánh cũng chính là người dẫn chúng tôi vào phòng tiếp đón. Tất cả những hình ảnh ấy đơn điệu và tẻ nhạt không như tôi tưởng tượng khi đang ở đảo Mã Lai rộn ràng náo nức đợi chờ ngày đến Mỹ. Tôi chỉ là một con bé 13 tuổi nỗi đau mất mẹ chưa xa, đến Mỹ trong khung cảnh này làm sao tôi không thấy mủi lòng! Bố tôi hai tay xách hành lý, tôi dắt em Sơn bước ra khỏi cánh cửa phòng đợi là thấy một đám khoảng chục người Việt Nam xa lạ đang chờ đón chúng tôi, họ là những người đến trước làm công việc đón tiếp kẻ đến sau. Đêm ấy chúng tôi về một căn apartment nghèo nàn xấu xí mà họ đã thuê sẵn, có một ít đồ đạc do hội từ thiện cung cấp. Họ chiêu đãi chúng tôi một nồi cháo gà nóng hổi và thơm phức, đây là bữa ăn đầu tiên trên nước Mỹ, có lẽ vì suốt những chuyến bay từ Mã Lai cho đến Mỹ, chúng tôi phải ăn những món ăn xa lạ, có lẽ vì chúng tôi đến đây vào một đêm Đông lạnh lẽo nên nồi cháo gà đầy hương vị Việt Nam đã làm chúng tôi thú vị và tỉnh cả người. Những ngày sau đó chú Thắng, một người chuyên thông dịch và hướng dẫn những thủ tục cần thiết cho những người tị nạn mới đến Mỹ đưa chúng tôi đi làm giấy tờ, rồi ba bố con cùng đến trường, dĩ nhiên bố tôi chỉ học ESL, tiền trợ cấp và foodstamp đã cho chúng tôi một cuộc sống đầy đủ dưới mắt tôi ngày đó. Hình ảnh nước Mỹ đổi mới dần xung quanh tôi, tôi đã thấy những phố xá, xe cộ, những tiện nghi trong đời sống thường ngày, tôi vui hưởng những thứ đổi thay đó, còn bố tôi vẫn chưa vui trọn vẹn, cả nhà vượt biên đến Mã Lai, vượt qua được những ngày khó khăn trên biển, những sóng gió hiểm nguy vậy mà khi bình yên trên đảo, chờ ngày đi định cư thì mẹ tôi qua đời chỉ giản dị sau vài ngày bị cảm thấy khó ở trong người. Đã mấy lần bố nói giá mà có mẹ nhỉ! Những lúc ấy tôi đọc thấy trong mắt bố một nỗi buồn sót xa, thương tiếc.Thiếu vắng một người vợ, một người mẹ, mái gia đình chông chênh làm sao! Nhưng những cây cỏ dại, những loài hoa dại vẫn vươn lên dưới ánh mặt trời thì chúng tôi dù nỗi đau chưa nguôi vẫn phải vươn lên trong cuộc sống, bố tôi đã đóng hai vai trò trên sân khấu cuộc đời, vừa làm cha vừa làm mẹ để nuôi hai chị em tôi. Bố xin việc làm tại hãng xản xuất thịt bò, một cái hãng đồ sộ so với thành phố bé nhỏ này, nơi mà có thể nói tất cả người Việt Nam định cư tại đây đều làm việc cho hãng, công việc vất vả nhưng đồng lương cao và bền vững nên nhiều người Việt Nam kéo nhau về đây mưu sinh. Bố làm ca tối từ 4 giờ chiều đến 12 giờ 30, sáng bố dậy cho chúng tôi ăn điểm tâm đi học, xong bố ở nhà nấu cơm rồi đi làm, những món bố nấu không giống ai cả, thịt gà rẻ,nên bất cứ món canh hay mặn đều có thịt gà làm tiêu chuẩn, thịt gà nấu canh bắp cải, cà rốt, cà chua, thịt gà luộc, thịt gà kho, đến nỗi đầu óc ngây thơ của tôi đã tự hỏi liệu người ta có sản xuất kịp thịt gà cho bố nấu nướng không? Chiều chị em tôi về đã có sẵn cơm để ăn. Bố ra kỷ luật cho chị em tôi là buổi chiều ở nhà không được mở cửa cho ai vào và không được ra ngoài chơi, bố để sẵn mấy số điện thoại của vài người bạn sống gần nhà nếu có gì cần giúp đỡ thì gọi họ và để cho chắc ăn mỗi lần nghỉ break bố lại gọi phone về cho chúng tôi. Những ngày đầu bố đi làm chị em tôi sợ lắm, mọi cửa đều đóng cài kỹ càng và đèn bật sáng choang cho đến khi bố về, hãng bò cách nhà không xa, vì thành phố Liberal nhỏ bé quá, đường kính chỉ 2 miles nên bao giờ bố cũng về nhà trước 1 giờ đêm, có khi tôi ngủ say không biết gì, có khi mơ hồ trong giấc ngủ tôi cảm thấy bố đang đắp lại cho tôi tấm chăn, kê lại cái gối và chắc bố cũng làm cho em Sơn như thế trước khi bố đi tìm giấc ngủ cho chính mình sau 8 tiếng làm việc mệt nhọc trong phòng lạnh. Nhưng có một đêm bố về rất muộn, đêm ấy cả hai chị em tôi đều thức vì thời tiết thay đổi lạ quá, suốt buổi chiều tuyết rơi nhanh, những bông tuyết to đổ xuống như mưa chẳng mấy chốc mà đã phủ trắng cả thảm cỏ trước sân, bố gọi phone về nói hôm nay có bão tuyết hai con đừng sợ, chỉ lạnh thêm một tí thôi mà, tuy bố đã dặn thế nhưng hai chị em tôi vẫn thấp thỏm lo âu, chỉ sợ bão tuyết làm… xập nhà thì chúng tôi không biết chạy đường nào. Tôi cầu mong mau đến giờ bố về, tôi đợi chờ tiếng giầy ủng của bồ dẫm trước thềm cửa, tiếng chìa khoá khua leng keng trong đêm tối, để tôi thấy bố, biết mình được che chở, được bình yên khi ngoài kia bão tuyết ngập đầy. Gần 2 giờ đêm mà bố vẫn chưa về làm tôi hãi hùng thật sự, từng phút trôi qua nỗi hãi hùng càng tăng thêm, nhìn thằng em cũng đang tái mặt sợ hãi làm tôi oà khóc, đúng lúc ấy thì bố về, tôi nghe thấy tiếng giày ủng của bố trên thềm cửa, bố dậm dậm chân nhiều lần chắc để rũ những hạt tuyết bám trên giày trước khi vào nhà. Chưa kịp cởi quần áo còn ẩm ướt hơi lạnh và dính đầy bụi tuyết, bố ôm hai chị em tôi vào lòng y như một người có tội đang bộc lộ tình cảm để chuộc lại lỗi lầm, đôi mắt rưng rưng bố thì thầm tội nghiệp hai con tôi giá mà còn mẹ ở bên cạnh! Bố kể cho chúng tôi đây là trận bão tuyết lớn nhất tại Kansas trong vòng 20 năm qua, gió thổi rất mạnh, tuyết rơi rất nhanh, khi bố ra khỏi hãng những bông tuyết bay vèo vèo trong gió, trên trời dưới đất chỉ thấy một màn tuyết trắng xoá, gió như cuốn trôi cả con người, mọi người phải vịn vào tay nhau cho khỏi ngã để ra bãi đậu xe, mà các xe đã phủ đầy tuyết, mỗi chiếc xe trông như một nấm mồ màu trắng lạnh lẽo và bãi đậu xe là một nghĩa địa hoang vu không bia mộ, không có dấu chân người. Khó khăn lắm bố mới tìm được xe của mình, lại phải cào tuyết và lái bình an về đến nhà là một điều không thể tưởng. Mùa Đông khắc nghiệt với cơn bão tuyết làm cho đường phố ngủ vùi trong lạnh lẽo suốt cả tuần lễ rồi cũng qua đi, những cánh đồng ngoài thành phố đã chuẩn bị cày xới cho vụ mùa bắp và lúa mì . Mùa Xuân mát mẻ xinh tươi về nơi thành phố nhỏ, tôi yêu những bông hoa Tulip màu đỏ, màu vàng nở trên các sân nhà, tôi yêu những chùm lá xanh non rung rinh trong gió nhẹ. Có những buổi chiều hai chị em liều mình cãi lời bố, mở cửa ra sân chơi nhìn về phía hãng bò khói bốc lên từ xa, chắc trong hãng người ta đang bận rộn làm việc? trong đó có bố của tôi, không biết bố đang làm gì nhỉ? Tôi đang thả hồn theo làn khói đó thì em Sơn hít hà mùi bò nói với tôi: - Chị ơi em muốn mai mốt lớn hai chị em mình đi làm hãng thịt bò. Trong làn gió thốc về mùi bò, những con bò còn sống trong chuồng và đợi ngày đến lượt vào nhà máy biến thành những tảng thịt bò đủ loại đem phân phối đi các chợ, tôi cũng lâng lâng vui thích nói với em Sơn: - Ừ chị cũng mong thế, nhà mình sẽ có 3 người đi làm hãng bò, sẽ có nhiều tiền. Ước mơ ấy theo tôi vào giấc ngủ mấy đêm liền, vì từ ngày bố đi làm hãng bò nhà tôi “giàu có” hơn hẳn thời hưởng tiền trợ cấp và foodstamp, bố mua sắm cho chúng tôi một ít quần áo mới và giày dép tại chợ Wal-mart, bố còn có tiền gởi nhà băng. Nhưng khi em Sơn khoe với bố ước mơ ấy bố âu yếm mắng cả hai chị em: - Bố sang đây không biết tiếng Anh, không có cơ hội để học hành, đành chịu cực làm hãng bò để lo cho hai con được ăn học thành tài, các con phải hơn bố chứ. Thời kỳ chị em tôi nghỉ Hè thì bố bận rộn thêm, những buổi sáng bố dẫn chúng tôi đến thư viện để chúng tôi tha hồ đọc sách và mượn sách mang về nhà, bố kiên nhẫn lấy mấy cuốn sách ra đọc để đợi chúng tôi mãi đến tận trưa. Chúng tôi đến thư viện đều đặn đến nỗi cô thư ký quen mặt và nhớ tên, chắc cô cũng ngạc nhiên khi có một người cha kiên nhẫn đến đây mỗi ngày vì con mà không hề biết chán! Sau này tôi mới hiểu rằng vì bố thương chúng tôi, những gì có lợi ích cho con bố đều yêu thích được làm... Một năm trôi qua nỗi đau mất mẹ phai mờ dần trong tôi, con bé 14 tuổi có nhiều điều để yêu thích, để vui chơi, mái gia đình chông chênh ngày nào dường như đã vững vàng dù chỉ có 3 bố con, vậy mà người thứ 4 đã xuất hiện, đó là một người đàn bà trẻ cùng làm hãng bò với bố. Cô Thu đến nhà thăm hai chị em tôi và nói chuyện vui vẻ với bố làm tôi khó chịu, cuối tuần bố dẫn chúng tôi đến nhà cô Thu ăn phở do chính tay cô nấu, phở cô Thu nấu ngon hơn phở bố nấu rất nhiều, tôi thích lắm nhưng tôi vẫn không thể nào thích cô Thu, cô nói mỗi tuần cô sẽ nấu phở mời 3 cha con đến ăn, em Sơn thích ra mặt còn tôi thì không, tôi cảm thấy có điều gì khác ngoài sự tử tế ấy, tôi đã vênh mặt từ chối: - Cháu không đến nhà cô đâu, cô chỉ cháu cách nấu phở đi. Cô Thu cười chế nhạo: - Để đổ cả nồi phở vào người cháu à? Này nhé phải luộc sơ xương bò và đổ nước đi rồi mới thật sự hầm xương và nhiều thứ lách cách nữa, cháu làm nổi không? Tôi hậm hực đành chịu thua vì thấy nấu nồi phở khó khăn quá,và quả thật tôi không biết tên những gia vị để nấu phở nữa. Thành phố Liberal không có nhà hàng Việt Nam, chỉ có một chợ bán đồ Việt nam duy nhất nhưng do một người Lào làm chủ, hàng hóa thì ít mà giá cả lại đắt nên mỗi cuối tuần những người Việt Nam làm hãng bò lại rủ nhau đi chợ xa, mãi Garden City, cách 1 tiếng lái xe, có chợ Việt nam to hơn, nhiều hàng hóa hơn, rẻ hơn, và nhất là thành phố Garden City lớn hơn Libera một chút, nhờ có vài cửa hàng của người Việt nam, trong đó có một tiệm phở... Sau khi mua sắm chợ búa xong ghé vào ăn một tô phở rồi lái xe về nhà đã là niềm vui của những cư dân phố nhỏ thiếu thốn mọi bề. Nhà người ta đông người hay có đủ vợ đủ chồng cũng đáng một chuyến đi xa vất vả mua sắm, bố tôi gà trống nuôi con cũng mang chúng tôi đi cho giống người ta, bố muốn chúng tôi có dịp đi xa biết đó biết đây cho vui, còn tôi thì muốn đi để được ăn phở nhà hàng, khỏi phải đến ăn nhà cô Thu... Sang hơn nữa thỉnh thoảng người ta rủ nhau lái xe đến thành phố Wichita, một thành phố lớn và đông dân hơn hẳn thành phố Liberal và Garden City, có nhà cao tầng, phố xá thênh thang, Wichita có phi trường lớn so với cái phi trường nhỏ bé mà gia đình tôi đã đặt chân xuống ở Liberal, tôi lại mơ một ngày nào đó được đặt chân đến phi trường ở Wichita, là một giấc mơ vĩ đại với tôi thuở đó. Cô Thu đến nhà tôi thường xuyên vào mỗi Weekend, cô tự nhiên như nhà mình, xăng xái thu xếp lại đồ trong tủ lạnh, dọn dẹp bếp núc và bày ra nấu món nọ món kia nữa, ngon gấp mấy chục lần những món ăn do bố nấu, vậy mà sao tôi vẫn không vui! Các người bạn của bố đến nhà chơi hay nói với tôi nay mai bố cháu có vợ, có người lo cơm nước, bố con đỡ cực nhé, cháu chịu không? Tôi sa sầm mặt đáp: - Bố cháu nấu cơm được mà, rồi cháu sẽ lớn nấu cơm cho bố. Các bác cười ròn rã còn bố hình như chỉ là cười gượng! Một hôm tôi tình cờ nghe bố nói chuyện điện thoại, tôi tò mò dừng chân lắng nghe “Em hãy đợi chờ anh thêm một thời gian nữa, khi các con hiểu cho anh thì sẽ thích hợp hơn…” Thì ra tình cảm giữa bố và cô Thu sâu đậm, họ đang tình chuyện sống gần nhau. Một năm nữa trôi qua, cô Thu vẫn thỉnh thoảng đến nhà, chăm sóc bố con tôi, nhưng tình cảm của tôi đối với cô vẫn không hề thay đổi, một hôm bố đã nghiêm trang nói với tôi và em Sơn bố và cô Thu thương nhau, cô Thu rất quý hai con, cô không muốn chờ đợi lâu thêm nữa, cô sẽ về ở với chúng ta nhé! Em Sơn gật đầu tán thành ngay, còn tôi buồn lặng người, cảm thấy như sắp bị mất bố. Nhưng khi bố nói là bố đã quyết định rồi. Thế là cô Thu về ở với chúng tôi, quả thực cô chiều chị em tôi lắm, cô đi làm cùng ca với bố, về đến nhà cô làm đủ mọi thứ mà ngày xưa bố từng làm tôi thấy bố vui vẻ hẳn ra. Ở tuổi 15 tôi đã có nhiều bạn bè và sách vở để bận rộn nhưng những lúc rỗi rảnh tôi vẫn cảm thấy cô đơn và giận hờn bố giận hờn cô Thu đã gần gũi, kề cận bên bố hơn cả chúng tôi. Năm 18 tuổi tôi lên Đại học tôi có thể học hệ 2 năm college taị Liberal rồi chuyển lên Đại học, nhưng tôi muốn học tại trường Đại học ở Wichita, thành phố ước mơ của tôi hồi nhỏ. Nhà tôi lúc này đông người quá, cô Thu đã sanh cho bố 2 đứa con trai, bố bận bịu với 2 đứa con mới nên tôi hờn dỗi muốn đi xa dù bố và cô Thu đã mua một căn nhà rộng 4 phòng nếu khéo thu xếp chúng tôi vẫn ở vừa đủ. Bố buồn khi tôi quyết định thế, tôi hứa với bố sẽ thường xuyên về thăm nhà vì từ thành phố Liberal đến Wichita chỉ 4 tiếng lái xe. Bố mua cho tôi một cái xe để xử dụng tại Wichita, chỉ khi nhận được tin bố bị tai nạn tại hãng bò, người ta lái xe forklift đụng vào một combo thịt và làm bố ngã gãy xương tay tôi mới thật sự thương mến cô Thu, cô đã tất tưởi lo cho chồng cho con, cô nâng niu chăm sóc bố từng viên thuốc, từng miếng cơm, cô xót xa khi bố kêu đau, cô lo âu mỗi khi bố trở mình khó khăn. Còn tôi, không thể ở bên bố để lo cho bố được, dù tôi yêu thương bố biết bao nhiêu. Khi giã từ bố để trở về Wichita tôi đã nhìn cô Thu bằng đôi mắt biết ơn và lần đầu tiên kể từ khi cô Thu về chung sống với bố tôi đã ôm cô trìu mến với cả tấm lòng: - Cô Thu ơi, con cám ơn cô lắm. Chỉ một cái ôm và một câu nói ấy cô Thu đã hiểu hết tấm lòng tôi. Nhờ có cô Thu bên bố suốt 4 năm Đại học tôi đã yên tâm lo chuyện học hành và ra trường điểm cao, lần lượt em Sơn cũng thế. Chúng tôi theo công việc rời xa thành phố Liberal, hai chị em tôi như hai cánh chim trưởng thành bay tự do vào cuộc sống, trong khi gia đình bố vẫn ở lại Liberal. Có vài lần tôi gợi ý bố dọn về ở gần tôi hay em Sơn, nhưng bố thật sự yêu thích thành phố Liberal, công việc ở hãng bò tuy vẫn vất vả như từ hồi nào đến giờ nhưng bố đã quen việc, quen người và đã làm việc lâu năm ở đây nên bố muốn giữ thâm niên cho đến khi retire. Tôi hiểu bố và tôi tin bố đang là người hạnh phúc, bố hài lòng với những gì mình đang có, tôi yên tâm vì bố đang có một mái gia đình êm ấm. Tôi yêu thương bố bao nhiêu thì tôi cũng yêu thương cô Thu bấy nhiêu và yêu thương cả thành phố Liberal bé nhỏ nơi có gia đình bố tôi đang sống, nơi mà ngày xưa tôi là con bé 13 tuổi đã ngơ ngác đặt chân xuống phi trường trong một đêm đầu Đông lạnh lẽo, đã trải qua cuộc sống 3 bố con với bao ngỡ ngàng và vất vả. Mùa Đông năm đó đã là một kỷ niệm đẹp lạ lùng, ấm cúng lạ lùng trong tâm hồn tôi. Liberal đã là Hometown của tôi và em Sơn, để mỗi dịp lễ hay vacation chúng tôi lại có dịp quay về thăm gia đình bố, tìm lại những tình cảm cha con như một thời thơ trẻ. Nguyễn Thị Thanh Dương
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22187 |
Gởi ngày: 10/Jun/2019 lúc 7:33am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22187 |
Gởi ngày: 11/Jun/2019 lúc 1:29pm |
Con Còn Nợ Ba
Ba ơi, sắp đến ngày báo hiếu người cha rồi! Con nhớ quê hương mình
không có ngày lễ báo hiếu từ mẫu “Mother’s Day” hay ngày báo hiếu từ phụ
“Father’s Day” như cái xứ con đang tạm dung đó ba!
Vì cho đến bây giờ thật sự tôi cũng chưa biết mẹ mình là ai? Có thể mẹ
tôi đã qua đời rồi chăng? Cũng có thể vì hoàn cảnh nào đó bà không nhận
con? Có thể, có thể, và có thể lắm… Bao nhiêu nguyên nhân khiến tôi nghĩ
và đặt câu hỏi trong đầu? Nhưng từ nhỏ đến giờ tôi vẫn không có câu
giải đáp! Vì chưa bao giờ tôi được gặp và biết mặt mẹ mình! Cho đến khi
tôi biết đánh vần chữ “Mẹ, Má” khi tôi biết nhận xét, khi tôi hiểu, khi
tôi biết nghĩ suy, và tôi biết tủi thân khi thấy những đứa trẻ tuổi cỡ
mình có mẹ!
Nỗi đau buồn mất mát đeo dính ba người chúng tôi. Không có ăn thì tiền
đâu mà thang thuốc… Vì bịnh tật, thiếu thốn, khổ đau, và nỗi buồn nối
tiếp buồn theo… Ba tôi như người mất trí, bởi bà nội đột ngột qua đời,
sau khi ông thả về chưa đầy ba tháng!
Ông thường dạy dỗ và nhắc nhở cho tôi biết ai là bạn, ai là kẻ thù… Ông
cũng không vì bịnh tật và hoàn cảnh hiện tại của mình mà thất chí, rồi
làm những chuyện không nên, hay nói năng xàm xỡ với những người chung
quanh... Ông luôn giữ câu của người xưa: “Lành cho sạch/ Rách cho thơm”
và luôn lấy đức báo oán, trước những cảnh trái ngang của đời ông.
Ngày đó, nắng Sài Gòn đẹp lắm! Phố phường rực rỡ vàng màu cờ và sắc áo
lính. Những người lính chiến trên Bốn Vùng Chiến Thuật đại diện các quân
binh chủng, từ các chiến trường trở về dự trong ngày Đại lễ.
Chê cho đã chớ có biết đâu anh chàng lính chiến Nhân “nhà nghèo, nhưng
học giỏi, và đẹp giai” giờ anh ta tảng lờ làm ngơ các cô nàng trong xóm…
Khiến các em vừa tức vừa tiếc hùi hụi, bởi ngày xưa lỡ dại chê nhằm
người ta... đó mà!
Bà chủ tiệm nước Cao Thăng ở chợ thành Mỹ Tho, thường đi chùa làm việc
từ thiện… Qua lời sư, bà biết được tình cảnh cha con tôi. Nên khi sắp
sửa trốn chạy khỏi nước Cộng sản nầy… bà cho hai cha con tôi một chỗ
ngồi ở dưới tàu chở mấy trăm người vượt biên.
Trong cuộc đời bé nhỏ của tôi, chưa bao giờ tôi sung sướng bằng! Dù sau
nầy ngày tôi ra trường Y khoa, nhận bằng bác sĩ ở Mỹ, cũng không bằng!
Tôi vẫn nhớ hoài, nhớ suốt đời kiếp nầy để không bao giờ quên ơn người,
ơn đời.
Con nhớ ba lắm, con thương ba vô cùng… Con gái ba không phụ lòng ba,
giờ con đã thành tài như ba ước mong… Ngoài những giờ làm việc ở bịnh
viện chuyên khoa về mắt… Thời gian còn lại, con ghi danh hành nghề
trong các đoàn y tế thiện nguyện. Con đã đi Thái Lan, Cam-Bô-Chia, các
nước vùng dân nghèo… cả ở Ép-Phi-Ca, Ai-Rắc nữa đó ba. Nhưng con chưa
trở về cố quốc, vì nơi đó vẫn còn chế độ Cộng sản bất công và đói nghèo,
khốn khổ...
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22187 |
Gởi ngày: 12/Jun/2019 lúc 10:13am |
Bố Sẽ VềĐáng lẽ bố sẽ về Việt Nam vào mùa Hè này, suốt mấy tháng nay bố tôi vui vẻ đợi chờ một chuyến đi xa, bố đã vài lần chuyện trò với tôi, giải thích cho tôi hiểu rằng bố về Việt Nam lấy vợ, sẽ là một người phụ nữ nào hiền lành, từ tâm để thông cảm cho hoàn cảnh của bố và nhất là sẽ thương yêu tôi hết lòng. Tôi chẳng vui với lời giải thích ấy, nhưng vẫn âm thầm chịu đựng vì không muốn làm bố buồn. Căn bệnh ung thư máu của bố đã vài lần tưởng như đứng bên bờ tuyệt vọng, nhưng cách đây 2 năm chú Bảo, em ruột của bố đã hi sinh sang chất tủy cho anh, nên sức khỏe của bố đã phục hồi, mỗi lần đi bệnh viện tái khám theo dõi tiến triển của máu, của tủy , đều đạt kết qủa tốt. Bố lạc quan yêu đời hẳn lên, vài người bạn thân trong cộng đồng Việt Nam của bố đã khuyến khích bố nên lấy vợ để có người bạn đời chăm sóc cả bố lẫn con, họ đã giới thiệu hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, hầu hết ở Việt Nam, vì họ quan niệm rằng những người còn ở Việt Nam sẽ dễ dàng chấp nhận hoàn cảnh của bố tôi, vừa nghèo, vừa qua một cơn bệnh ngặt nghèo. Bố xiêu lòng vì những lời khuyên ấy khi cảm thấy sức khỏe của mình đã ổn định hơn trước nhiều. Vậy mà mấy tuần nay bố bỗng thấy trong người mệt mỏi bất thường, bố không ăn, kém ngủ và gầy hẳn đi. Bố lại liên tục ra vào văn phòng bác sĩ, đến bệnh viện như những lúc căn bệnh hoành hành trước kia. Đột nhiên bố mang tôi đến gởi ở nhà chú thím Bảo, căn phòng apartment trả lại cho chủ như chúng tôi sẽ đi xa không hẹn ngày về. Tôi ngạc nhiên và lo lắng hỏi bố: - Tại sao chúng ta lại về nhà chú Bảo? bố vẫn còn việc làm cơ mà… - Bố cần tiền để chữa bệnh. Chúng ta phải tiết kiệm. Tôi năn nỉ bố: - Con thương chú Bảo và hai em nhưng con không thương thím Bảo, mà thím cũng không thương con đâu. Bố hãy thuê bất cứ căn apartment rẻ tiền nào cũng tốt cho con hơn, con hứa với bố con sẽ làm được tất cả như một người lớn, dọn dẹp và nấu cơm giặt giũ. Bố an ủi tôi: - Bố biết rồi, nhưng ở nhà chú Bảo sẽ đầy đủ và an toàn cho con những khi bố vắng mặt... Chỉ một thời gian ngắn thôi, rồi bố sẽ khỏe mạnh lại như bố đã khỏe mạnh cách đây hai năm, và bố sẽ về. Tôi lấp lánh niềm hi vọng trong đôi mắt và trong giọng nói: - Bố lại thuê Apartment nhé, nhà của mình vẫn hơn. Ngôi nhà của chú Bảo rộng lớn 4 phòng, họ chỉ xử dụng hết ba phòng, còn một phòng để dành cho khách, nhưng khách phương xa mấy khi đến, mà hai bố con tôi đã đến ở nhiều lần trong những năm trước đây, khi bố tôi bị chẩn đoán ra căn bệnh và phải chữa hóa trị , uống thuốc, bố qua lại giữa văn phòng bác sĩ và bệnh viện thường xuyên, nhiều lần , nên phải gởi tôi ở nhà chú thím Bảo. Tôi đã tưởng không có ngày phải đặt chân vào căn phòng này nữa, nhà đẹp với những đồ đạc trang hoàng lộng lẫy nhưng chẳng làm con bé 13 tuổi như tôi háo hức thích thú, chỉ vì thím Bảo, linh tính của một đứa bé cũng đủ cho tôi biết thím xem tôi như một món nợ bất đắc dĩ mà thím phải gánh chịu và chỉ muốn chúng tôi sớm ra khỏi nhà. Dạo chú Bảo hiến tủy cứu cha tôi, hai vợ chồng chú đã cãi nhau kịch liệt, con nhỏ Hồng, em họ của tôi đã kể thế, mẹ nó không muốn dính líu gì đến cha con tôi, vì họ giàu sang, cả hai vợ chồng chú Bảo đều tốt nghiệp đại học, làm lâu năm lương bổng cao, còn bố tôi chỉ là một anh thợ, một công nhân lại nay yếu mai đau với đứa con không có mẹ. Thím Bảo rất ác miệng, nói xấu mẹ tôi không tiếc lời, rằng mẹ tôi là một cô Mỹ gốc da đỏ hoang dã và hư hỏng, vô lương tâm và ích kỷ, đã bỏ rơi tôi khi mới một tuổi, suốt mười mấy năm qua vẫn biệt tăm như trên cõi đời này cô ta chưa hề sinh ra tôi. Những lúc ấy cõi lòng tôi đau đớn, dù thực sự mẹ tôi là người như thế, tôi vẫn cảm thấy oán trách thím Bảo đã chửi mắng mẹ tôi, một người vắng mặt. Có đôi lần chịu không nổi tôi đã cố bào chữa cho mẹ, những điều đã nghe được từ bố: - Không phải tất cả người nào bỏ rơi con mình cũng đều tệ hại, biết đâu cũng có lý do, và biết đâu ngày nay mẹ cháu đã chết rồi nên mới biệt tăm biệt tích. Mỗi lần đi học, nhìn những đứa trẻ khác có mẹ đưa đón, những bà mẹ người Mỹ chắc cũng giống mẹ tôi, họ đã chăm lo cho con cái , tôi thấy mủi lòng chẳng dám nhìn lâu. Thím Bảo đã mỉa mai: - Thế à! vậy cháu cứ ráng đợi mấy chục năm nữa đi, biết đâu sẽ có ngày gặp mẹ nếu cô ta còn sống. Nhưng bố tôi thì ngược lại, luôn nói về mẹ tôi với giọng dịu dàng, cho tôi biết rằng còn có một người mẹ, sẽ thương yêu tôi khi gặp lại, và tôi cũng phải luôn nghĩ về mẹ với tình yêu thương như thế. Bố thương yêu tôi và thương yêu cả cháu của mình, mỗi lần dắt tôi đi mua sắm đều có Hồng, hai đứa cần gì, thích gì bố đều làm vui lòng ngay. Có lần bố mua cho Hồng một cái váy khá đắt tiền, cái món mà dù có thích tôi cũng không dám đòi hỏi vì tôi biết bố không có nhiều tiền, tôi tự biết hạn chế tiêu xài, biết lo toan việc nhà. Khi chỉ còn hai bố con, tôi đã trách bố: - Chú thím Bảo giàu, họ mua sắm cho em Hồng thiếu gì quần áo đẹp, bố chưa được nhìn tủ quần áo của nó đâu, con mơ ước đấy. Sao bố lại tốn tiền mua thêm cho nó cái thứ luôn sẵn sàng và dư thừa trong tủ? Tôi tưởng bố sẽ hối tiếc, nhưng bố vẫn mỉm cười: - Không cần nhìn bố cũng biết tủ em Hồng nhiều quần áo đẹp rồi, nhưng bố vẫn vui nếu mua cho Hồng món mà Hồng thích, cũng như con vậy. - Nhưng thím Bảo chưa làm thế với con bao giờ. Thím chỉ vơ vét cho con mấy bộ váy áo nào mà em Hồng chê không mặc nữa mà thôi. Bố gạt đi: - Mình không nên so sánh và đòi hỏi lại những gì đã cho người khác, thím Bảo vẫn là người tốt, đã lo cho con những chuyện khác, chúng ta đã ăn ở nhà thím, và nhất là chú Bảo đã hiến tủy cứu mạng sống cho bố. Quả đúng, bố con tôi đã nhờ vả nhà chú thím nhiều quá. Bây giờ chúng tôi lại trở về đây dù thím có mời đâu, chỉ có chú Bảo mà thôi, nhà có hai anh em , cha mẹ không còn, biết nương tựa vào đâu khi hoạn nạn, ngoài chú Bảo? Ở trong căn phòng xinh đẹp này mà tôi bồn chồn lo lắng, ngày nào cũng mong đợi hình ảnh bố trở về. Tôi mơ thấy bóng bố hiện ra nơi khung cửa với khuôn mặt tươi vui và bố sẽ bảo tôi: - Nào, con yêu. Bố đã trở về, bố hết bệnh rồi, chúng ta lại thuê căn apartment như cũ. Ôi, tôi sẽ sung sướng nhảy lên ôm choàng vai bố: - Ngay ngày hôm nay bố nhé. Ở căn nhà của mình, con sẽ nấu cơm cho bố ăn. Và bố tôi đã trở về, đã hiện ra ở khung cửa nhà chú thím Bảo, nhưng vẫn nét mặt tái xanh vì mất máu và người càng gầy gò đi. Bố vào phòng thu xếp ít quần áo rồi bất chợt nắm tay tôi: - Con gái bé bỏng đáng yêu của bố, con ở nhà ngoan nhé, bố phải vào nằm bệnh viện đây. Tôi linh cảm điều hệ trọng đang xảy ra cho bố: - Bố lại bệnh nặng phải không? - Có lẽ trục trặc gì đó mà thôi, sau khi được sang tủy các bác sĩ đã bảo sức khỏe bố sẽ dần dần phục hồi mà. - Vậy sao bố phải vào ở bệnh viện? Bố nói dối vì sợ con buồn phải không? Bố lúng túng giải thích: - Chắc là… để bác sĩ tiện theo dõi, dù sao bệnh nhân ở sẵn trong bệnh viện vẫn tiện hơn là đi đi về về. Tôi đã nhận thấy nét mặt lo buồn của chú Bảo, và vẻ thương hại lẫn khó chịu của thím Bảo. Tôi hiểu bố tôi đang thật sự bệnh nặng. Tôi biết làm gì cho bố bây giờ? Đêm đêm tôi cầu nguyện phép màu cứu bố, trong giấc ngủ của tôi bao giờ cũng có hình ảnh bố sẽ khỏe mạnh trở về. Những ngày bố nằm bệnh viện tôi lẻ loi hơn bao giờ. Sáng tôi và em Hồng cùng dậy chuẩn bị đi học, em thua tôi một tuổi, cùng trường nhưng khác lớp. Thím Bảo lấy đồ ăn cho chúng tôi mang đi ăn lunch, Hồng nhõng nhẽo đòi mẹ lấy thứ này bỏ bớt thứ kia, còn tôi, đã là “người lớn” từ lúc nào không biết, ở với bố tôi đã tự làm đồ ăn cho mình, cho cả bố mang đi làm, cho nên ở nhà thím Bảo, thím muốn lấy gì tôi cũng vui vẻ nhận, ngay cả món mà tôi không thích. Ở trường tôi có một con bạn chơi thân, nó thích tôi và tôi cũng thích nó, thỉnh thoảng tan học về tôi theo Amanda đến nhà nó chơi, mẹ nó hay giữ tôi ở lại để ăn cơm chung với Amanda, và khi bố đi làm về tôi gọi phone cho bố đến đón tôi về, mấy lần như thế, bố tôi đã trở thành bạn thân của cha mẹ Amanda, và bố con tôi có thêm nơi chốn để lui tới, chuyện trò... Khi có lần Amanda hỏi tôi về người mẹ vắng mặt, tôi đã nói: - Mẹ bỏ đi từ khi tôi còn bé, nhưng có thể một ngày nào đó mẹ sẽ tìm tôi và sống với tôi, vì mẹ rất yêu tôi. Bố tôi đã bảo thế. Nó đã tò mò hỏi tiếp: - Nếu mẹ bạn yêu bạn sao lại bỏ đi lâu thế? Tôi lại bào chữa: - Vì một lý do nào đó làm sao tôi biết được, nhưng bố tôi đã bảo thế. Amanda hóm hỉnh chọc tôi: - Bạn là một con bé ngoan, luôn nghe lời bố, lúc nào cũng “ bố tôi đã bảo thế”. Trong đời tôi chỉ có bố là người thân yêu nhất, tôi không tin lời bố thì tin vào đâu? Hôm nay tôi đến trường với nét mặt rầu rầu và long lanh nước mắt khi báo tin cho Amanda: - Bố tôi lại vào bệnh viện rồi. Amanda cũng rưng rưng nước mắt: - Tội nghiệp bố của bạn quá, Chủ Nhật này theo mẹ đi lễ mình sẽ cầu nguyện cho bố bạn mau khỏi bệnh. ************* Bố tôi nằm đó, mặt bố sưng và tay chân cũng sưng phồng đau đớn, những dây gắn ở mũi bố hình như để nối liền bố với sự sống, nhưng bố chẳng biết gì, chẳng biết con gái bố đang ngồi bên cạnh với hoang mang sợ hãi. Bố mẹ Amanda cũng đến thăm và chỉ lặng lẽ nhìn bố rồi vuốt ve lên bàn tay sưng phồng của bố thay cho lời thăm hỏi an ủi. Đêm hôm ấy tôi ngủ thấy ác mộng, tôi giật mình và khóc nức nở trong mơ. Tỉnh dậy thì ra tôi khóc thật, nước mắt ướt nhạt nhòa khuôn mặt. Chú Bảo xin nghỉ làm, ở bệnh viện chăm lo cho bố. Vài ngày sau bố tôi tỉnh lại, ánh mắt bố dáo dác như tìm kiếm đứa con gái duy nhất và bất hạnh của bố. Khi chú Bảo gọi về nhắn tin thím Bảo đưa tôi đến bệnh viện thì không kịp nữa, bố tôi đã nhắm mắt lìa đời. Đám tang bố đông người đến tham dự, tôi nghe loáng thoáng những lời người ta nói với nhau về bố tôi, họ khen bố hiền lành, tử tế, vợ bỏ đi vẫn ở vậy nuôi con cho đến khi tôi bảy tuổi, chưa kịp lo cho hạnh phúc của riêng mình thì lại phát giác ra bệnh ung thư. Nhiều bà, nhiều cô nắm lấy tay tôi để chia sẻ nỗi buồn mà nước mắt rưng rưng, tôi nói lời cám ơn họ trong đau đớn có chút tự hào về người cha đáng yêu của mình. Chú Bảo lên đọc vài dòng cảm nghĩ về anh mình, kể lại những kỷ niệm thời ấu thơ, những ngày hai anh em mới đến Mỹ, bố tôi đã đi làm để nuôi chú Bảo tiếp tục học hành. Chú Bảo nói trước khi nhập viện bố tôi đã hiểu những ngày còn lại của đời mình không còn nhiều, bố dặn dò chú Bảo là bố còn ít tiền để dành trong ngân hàng cùng với tất cả tiền phúng điều khi bố chết đi, chú Bảo hãy giữ để lo cho tôi. Tôi đã khóc và nghe nhiều tiếng khóc sụt sùi quanh tôi. ************* Bây giờ tôi là một đứa trẻ mồ côi, sống nương nhờ nhà chú thím Bảo, người mẹ vắng mặt của tôi có thể chẳng bao giờ xuất hiện, bố đã ra đi và mang theo niềm tin ấy rồi. Amanda đã cho tôi biết một sự thật, những gì cha mẹ nó nói chuyện với nhau, họ hiểu bố tôi thương yêu tôi, lo cho tôi vì luôn lo sợ mình chết đi khi con chưa đủ tuổi khôn lớn, nên bố vẫn hi vọng dù mong manh là mẹ tôi sẽ trở về tìm đứa con côi cút, bố không muốn tôi giận hờn, thù oán mẹ nên luôn nói tốt về mẹ, cũng như bố đã nói tốt về thím Bảo, người mà tôi sẽ chung sống khi bố qua đời. Tôi không còn niềm hi vọng chờ đợi gì nơi bố, nhưng mỗi khi nghĩ về bố, trong tim tôi vẫn còn nghe vang vọng lời hứa hẹn “Bố sẽ về” và tôi lại nhìn qua khung cửa sổ, nơi ấy những ngày tháng qua, đã nhiều lần bố tôi từ bệnh viện trở về và cho tôi nỗi vui mừng khôn xiết. Tôi chỉ còn tìm niềm vui trong kỷ niệm mà thôi. Nguyễn Thị Thanh DươngChỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 12/Jun/2019 lúc 10:15am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22187 |
Gởi ngày: 13/Jun/2019 lúc 3:46pm |
Cha Và ConNhững ngày đầu tiên khi vừa đến Mỹ, Hình ảnh đầu tiên của nước Mỹ đến với tôi vào một buổi tối đầu Đông, trời lạnh đầy tại một phi trường nhỏ bé hiu quạnh của thành phố Liberal tiểu bang Kansas. Từ một chiếc máy bay nhỏ chở được 12 hành khách nhưng về tới Liberal chỉ còn 3 bố con tôi. Khi chúng tôi bước ra khỏi máy bay gió lạnh thổi vào mặt, vào người, cô nhân viên vừa hướng dẫn cho máy bay hạ cánh cũng chính là người dẫn chúng tôi vào phòng tiếp đón. Tất cả những hình ảnh ấy đơn điệu và tẻ nhạt không như tôi tưởng tượng khi đang ở đảo Mã Lai rộn ràng náo nức đợi chờ ngày đến Mỹ. Tôi chỉ là một con bé 13 tuổi nỗi đau mất mẹ chưa xa, đến Mỹ trong khung cảnh này làm sao tôi không thấy mủi lòng! Bố tôi hai tay xách hành lý, tôi dắt em Sơn bước ra khỏi cánh cửa phòng đợi là thấy một đám khoảng chục người Việt Nam xa lạ đang chờ đón chúng tôi, họ là những người đến trước làm công việc đón tiếp kẻ đến sau. Đêm ấy chúng tôi về một căn apartment nghèo nàn xấu xí mà họ đã thuê sẵn, có một ít đồ đạc do hội từ thiện cung cấp. Họ chiêu đãi chúng tôi một nồi cháo gà nóng hổi và thơm phức, đây là bữa ăn đầu tiên trên nước Mỹ, có lẽ vì suốt những chuyến bay từ Mã Lai cho đến Mỹ, chúng tôi phải ăn những món ăn xa lạ, có lẽ vì chúng tôi đến đây vào một đêm Đông lạnh lẽo nên nồi cháo gà đầy hương vị Việt Nam đã làm chúng tôi thú vị và tỉnh cả người. Những ngày sau đó chú Thắng, một người chuyên thông dịch và hướng dẫn những thủ tục cần thiết cho những người tị nạn mới đến Mỹ đưa chúng tôi đi làm giấy tờ, rồi ba bố con cùng đến trường, dĩ nhiên bố tôi chỉ học ESL, tiền trợ cấp và foodstamp đã cho chúng tôi một cuộc sống đầy đủ dưới mắt tôi ngày đó. Hình ảnh nước Mỹ đổi mới dần xung quanh tôi, tôi đã thấy những phố xá, xe cộ, những tiện nghi trong đời sống thường ngày, tôi vui hưởng những thứ đổi thay đó, còn bố tôi vẫn chưa vui trọn vẹn, cả nhà vượt biên đến Mã Lai, vượt qua được những ngày khó khăn trên biển, những sóng gió hiểm nguy vậy mà khi bình yên trên đảo, chờ ngày đi định cư thì mẹ tôi qua đời chỉ giản dị sau vài ngày bị cảm thấy khó ở trong người. Đã mấy lần bố nói giá mà có mẹ nhỉ! Những lúc ấy tôi đọc thấy trong mắt bố một nỗi buồn sót xa, thương tiếc.Thiếu vắng một người vợ, một người mẹ, mái gia đình chông chênh làm sao! Nhưng những cây cỏ dại, những loài hoa dại vẫn vươn lên dưới ánh mặt trời thì chúng tôi dù nỗi đau chưa nguôi vẫn phải vươn lên trong cuộc sống, bố tôi đã đóng hai vai trò trên sân khấu cuộc đời, vừa làm cha vừa làm mẹ để nuôi hai chị em tôi. Bố xin việc làm tại hãng xản xuất thịt bò, một cái hãng đồ sộ so với thành phố bé nhỏ này, nơi mà có thể nói tất cả người Việt Nam định cư tại đây đều làm việc cho hãng, công việc vất vả nhưng đồng lương cao và bền vững nên nhiều người Việt Nam kéo nhau về đây mưu sinh. Bố làm ca tối từ 4 giờ chiều đến 12 giờ 30, sáng bố dậy cho chúng tôi ăn điểm tâm đi học, xong bố ở nhà nấu cơm rồi đi làm, những món bố nấu không giống ai cả, thịt gà rẻ,nên bất cứ món canh hay mặn đều có thịt gà làm tiêu chuẩn, thịt gà nấu canh bắp cải, cà rốt, cà chua, thịt gà luộc, thịt gà kho, đến nỗi đầu óc ngây thơ của tôi đã tự hỏi liệu người ta có sản xuất kịp thịt gà cho bố nấu nướng không? Chiều chị em tôi về đã có sẵn cơm để ăn. Bố ra kỷ luật cho chị em tôi là buổi chiều ở nhà không được mở cửa cho ai vào và không được ra ngoài chơi, bố để sẵn mấy số điện thoại của vài người bạn sống gần nhà nếu có gì cần giúp đỡ thì gọi họ và để cho chắc ăn mỗi lần nghỉ break bố lại gọi phone về cho chúng tôi. Những ngày đầu bố đi làm chị em tôi sợ lắm, mọi cửa đều đóng cài kỹ càng và đèn bật sáng choang cho đến khi bố về, hãng bò cách nhà không xa, vì thành phố Liberal nhỏ bé quá, đường kính chỉ 2 miles nên bao giờ bố cũng về nhà trước 1 giờ đêm, có khi tôi ngủ say không biết gì, có khi mơ hồ trong giấc ngủ tôi cảm thấy bố đang đắp lại cho tôi tấm chăn, kê lại cái gối và chắc bố cũng làm cho em Sơn như thế trước khi bố đi tìm giấc ngủ cho chính mình sau 8 tiếng làm việc mệt nhọc trong phòng lạnh. Nhưng có một đêm bố về rất muộn, đêm ấy cả hai chị em tôi đều thức vì thời tiết thay đổi lạ quá, suốt buổi chiều tuyết rơi nhanh, những bông tuyết to đổ xuống như mưa chẳng mấy chốc mà đã phủ trắng cả thảm cỏ trước sân, bố gọi phone về nói hôm nay có bão tuyết hai con đừng sợ, chỉ lạnh thêm một tí thôi mà, tuy bố đã dặn thế nhưng hai chị em tôi vẫn thấp thỏm lo âu, chỉ sợ bão tuyết làm… xập nhà thì chúng tôi không biết chạy đường nào. Tôi cầu mong mau đến giờ bố về, tôi đợi chờ tiếng giầy ủng của bồ dẫm trước thềm cửa, tiếng chìa khoá khua leng keng trong đêm tối, để tôi thấy bố, biết mình được che chở, được bình yên khi ngoài kia bão tuyết ngập đầy. Gần 2 giờ đêm mà bố vẫn chưa về làm tôi hãi hùng thật sự, từng phút trôi qua nỗi hãi hùng càng tăng thêm, nhìn thằng em cũng đang tái mặt sợ hãi làm tôi oà khóc, đúng lúc ấy thì bố về, tôi nghe thấy tiếng giày ủng của bố trên thềm cửa, bố dậm dậm chân nhiều lần chắc để rũ những hạt tuyết bám trên giày trước khi vào nhà. Chưa kịp cởi quần áo còn ẩm ướt hơi lạnh và dính đầy bụi tuyết, bố ôm hai chị em tôi vào lòng y như một người có tội đang bộc lộ tình cảm để chuộc lại lỗi lầm, đôi mắt rưng rưng bố thì thầm tội nghiệp hai con tôi giá mà còn mẹ ở bên cạnh! Bố kể cho chúng tôi đây là trận bão tuyết lớn nhất tại Kansas trong vòng 20 năm qua, gió thổi rất mạnh, tuyết rơi rất nhanh, khi bố ra khỏi hãng những bông tuyết bay vèo vèo trong gió, trên trời dưới đất chỉ thấy một màn tuyết trắng xoá, gió như cuốn trôi cả con người, mọi người phải vịn vào tay nhau cho khỏi ngã để ra bãi đậu xe, mà các xe đã phủ đầy tuyết, mỗi chiếc xe trông như một nấm mồ màu trắng lạnh lẽo và bãi đậu xe là một nghĩa địa hoang vu không bia mộ, không có dấu chân người. Khó khăn lắm bố mới tìm được xe của mình, lại phải cào tuyết và lái bình an về đến nhà là một điều không thể tưởng. Mùa Đông khắc nghiệt với cơn bão tuyết làm cho đường phố ngủ vùi trong lạnh lẽo suốt cả tuần lễ rồi cũng qua đi, những cánh đồng ngoài thành phố đã chuẩn bị cày xới cho vụ mùa bắp và lúa mì . Mùa Xuân mát mẻ xinh tươi về nơi thành phố nhỏ, tôi yêu những bông hoa Tulip màu đỏ, màu vàng nở trên các sân nhà, tôi yêu những chùm lá xanh non rung rinh trong gió nhẹ. Có những buổi chiều hai chị em liều mình cãi lời bố, mở cửa ra sân chơi nhìn về phía hãng bò khói bốc lên từ xa, chắc trong hãng người ta đang bận rộn làm việc? trong đó có bố của tôi, không biết bố đang làm gì nhỉ? Tôi đang thả hồn theo làn khói đó thì em Sơn hít hà mùi bò nói với tôi: - Chị ơi em muốn mai mốt lớn hai chị em mình đi làm hãng thịt bò. Trong làn gió thốc về mùi bò, những con bò còn sống trong chuồng và đợi ngày đến lượt vào nhà máy biến thành những tảng thịt bò đủ loại đem phân phối đi các chợ, tôi cũng lâng lâng vui thích nói với em Sơn: - Ừ chị cũng mong thế, nhà mình sẽ có 3 người đi làm hãng bò, sẽ có nhiều tiền. Ước mơ ấy theo tôi vào giấc ngủ mấy đêm liền, vì từ ngày bố đi làm hãng bò nhà tôi “giàu có” hơn hẳn thời hưởng tiền trợ cấp và foodstamp, bố mua sắm cho chúng tôi một ít quần áo mới và giày dép tại chợ Wal-mart, bố còn có tiền gởi nhà băng. Nhưng khi em Sơn khoe với bố ước mơ ấy bố âu yếm mắng cả hai chị em: - Bố sang đây không biết tiếng Anh, không có cơ hội để học hành, đành chịu cực làm hãng bò để lo cho hai con được ăn học thành tài, các con phải hơn bố chứ. Thời kỳ chị em tôi nghỉ Hè thì bố bận rộn thêm, những buổi sáng bố dẫn chúng tôi đến thư viện để chúng tôi tha hồ đọc sách và mượn sách mang về nhà, bố kiên nhẫn lấy mấy cuốn sách ra đọc để đợi chúng tôi mãi đến tận trưa. Chúng tôi đến thư viện đều đặn đến nỗi cô thư ký quen mặt và nhớ tên, chắc cô cũng ngạc nhiên khi có một người cha kiên nhẫn đến đây mỗi ngày vì con mà không hề biết chán! Sau này tôi mới hiểu rằng vì bố thương chúng tôi, những gì có lợi ích cho con bố đều yêu thích được làm... Một năm trôi qua nỗi đau mất mẹ phai mờ dần trong tôi, con bé 14 tuổi có nhiều điều để yêu thích, để vui chơi, mái gia đình chông chênh ngày nào dường như đã vững vàng dù chỉ có 3 bố con, vậy mà người thứ 4 đã xuất hiện, đó là một người đàn bà trẻ cùng làm hãng bò với bố. Cô Thu đến nhà thăm hai chị em tôi và nói chuyện vui vẻ với bố làm tôi khó chịu, cuối tuần bố dẫn chúng tôi đến nhà cô Thu ăn phở do chính tay cô nấu, phở cô Thu nấu ngon hơn phở bố nấu rất nhiều, tôi thích lắm nhưng tôi vẫn không thể nào thích cô Thu, cô nói mỗi tuần cô sẽ nấu phở mời 3 cha con đến ăn, em Sơn thích ra mặt còn tôi thì không, tôi cảm thấy có điều gì khác ngoài sự tử tế ấy, tôi đã vênh mặt từ chối: - Cháu không đến nhà cô đâu, cô chỉ cháu cách nấu phở đi. Cô Thu cười chế nhạo: - Để đổ cả nồi phở vào người cháu à? Này nhé phải luộc sơ xương bò và đổ nước đi rồi mới thật sự hầm xương và nhiều thứ lách cách nữa, cháu làm nổi không? Tôi hậm hực đành chịu thua vì thấy nấu nồi phở khó khăn quá,và quả thật tôi không biết tên những gia vị để nấu phở nữa. Thành phố Liberal không có nhà hàng Việt Nam, chỉ có một chợ bán đồ Việt nam duy nhất nhưng do một người Lào làm chủ, hàng hóa thì ít mà giá cả lại đắt nên mỗi cuối tuần những người Việt Nam làm hãng bò lại rủ nhau đi chợ xa, mãi Garden City, cách 1 tiếng lái xe, có chợ Việt nam to hơn, nhiều hàng hóa hơn, rẻ hơn, và nhất là thành phố Garden City lớn hơn Libera một chút, nhờ có vài cửa hàng của người Việt nam, trong đó có một tiệm phở... Sau khi mua sắm chợ búa xong ghé vào ăn một tô phở rồi lái xe về nhà đã là niềm vui của những cư dân phố nhỏ thiếu thốn mọi bề. Nhà người ta đông người hay có đủ vợ đủ chồng cũng đáng một chuyến đi xa vất vả mua sắm, bố tôi gà trống nuôi con cũng mang chúng tôi đi cho giống người ta, bố muốn chúng tôi có dịp đi xa biết đó biết đây cho vui, còn tôi thì muốn đi để được ăn phở nhà hàng, khỏi phải đến ăn nhà cô Thu... Sang hơn nữa thỉnh thoảng người ta rủ nhau lái xe đến thành phố Wichita, một thành phố lớn và đông dân hơn hẳn thành phố Liberal và Garden City, có nhà cao tầng, phố xá thênh thang, Wichita có phi trường lớn so với cái phi trường nhỏ bé mà gia đình tôi đã đặt chân xuống ở Liberal, tôi lại mơ một ngày nào đó được đặt chân đến phi trường ở Wichita, là một giấc mơ vĩ đại với tôi thuở đó. Cô Thu đến nhà tôi thường xuyên vào mỗi Weekend, cô tự nhiên như nhà mình, xăng xái thu xếp lại đồ trong tủ lạnh, dọn dẹp bếp núc và bày ra nấu món nọ món kia nữa, ngon gấp mấy chục lần những món ăn do bố nấu, vậy mà sao tôi vẫn không vui! Các người bạn của bố đến nhà chơi hay nói với tôi nay mai bố cháu có vợ, có người lo cơm nước, bố con đỡ cực nhé, cháu chịu không? Tôi sa sầm mặt đáp: - Bố cháu nấu cơm được mà, rồi cháu sẽ lớn nấu cơm cho bố. Các bác cười ròn rã còn bố hình như chỉ là cười gượng! Một hôm tôi tình cờ nghe bố nói chuyện điện thoại, tôi tò mò dừng chân lắng nghe “Em hãy đợi chờ anh thêm một thời gian nữa, khi các con hiểu cho anh thì sẽ thích hợp hơn…” Thì ra tình cảm giữa bố và cô Thu sâu đậm, họ đang tình chuyện sống gần nhau. Một năm nữa trôi qua, cô Thu vẫn thỉnh thoảng đến nhà, chăm sóc bố con tôi, nhưng tình cảm của tôi đối với cô vẫn không hề thay đổi, một hôm bố đã nghiêm trang nói với tôi và em Sơn bố và cô Thu thương nhau, cô Thu rất quý hai con, cô không muốn chờ đợi lâu thêm nữa, cô sẽ về ở với chúng ta nhé! Em Sơn gật đầu tán thành ngay, còn tôi buồn lặng người, cảm thấy như sắp bị mất bố. Nhưng khi bố nói là bố đã quyết định rồi. Thế là cô Thu về ở với chúng tôi, quả thực cô chiều chị em tôi lắm, cô đi làm cùng ca với bố, về đến nhà cô làm đủ mọi thứ mà ngày xưa bố từng làm tôi thấy bố vui vẻ hẳn ra. Ở tuổi 15 tôi đã có nhiều bạn bè và sách vở để bận rộn nhưng những lúc rỗi rảnh tôi vẫn cảm thấy cô đơn và giận hờn bố giận hờn cô Thu đã gần gũi, kề cận bên bố hơn cả chúng tôi. Năm 18 tuổi tôi lên Đại học tôi có thể học hệ 2 năm college taị Liberal rồi chuyển lên Đại học, nhưng tôi muốn học tại trường Đại học ở Wichita, thành phố ước mơ của tôi hồi nhỏ. Nhà tôi lúc này đông người quá, cô Thu đã sanh cho bố 2 đứa con trai, bố bận bịu với 2 đứa con mới nên tôi hờn dỗi muốn đi xa dù bố và cô Thu đã mua một căn nhà rộng 4 phòng nếu khéo thu xếp chúng tôi vẫn ở vừa đủ. Bố buồn khi tôi quyết định thế, tôi hứa với bố sẽ thường xuyên về thăm nhà vì từ thành phố Liberal đến Wichita chỉ 4 tiếng lái xe. Bố mua cho tôi một cái xe để xử dụng tại Wichita, chỉ khi nhận được tin bố bị tai nạn tại hãng bò, người ta lái xe forklift đụng vào một combo thịt và làm bố ngã gãy xương tay tôi mới thật sự thương mến cô Thu, cô đã tất tưởi lo cho chồng cho con, cô nâng niu chăm sóc bố từng viên thuốc, từng miếng cơm, cô xót xa khi bố kêu đau, cô lo âu mỗi khi bố trở mình khó khăn. Còn tôi, không thể ở bên bố để lo cho bố được, dù tôi yêu thương bố biết bao nhiêu. Khi giã từ bố để trở về Wichita tôi đã nhìn cô Thu bằng đôi mắt biết ơn và lần đầu tiên kể từ khi cô Thu về chung sống với bố tôi đã ôm cô trìu mến với cả tấm lòng: - Cô Thu ơi, con cám ơn cô lắm. Chỉ một cái ôm và một câu nói ấy cô Thu đã hiểu hết tấm lòng tôi. Nhờ có cô Thu bên bố suốt 4 năm Đại học tôi đã yên tâm lo chuyện học hành và ra trường điểm cao, lần lượt em Sơn cũng thế. Chúng tôi theo công việc rời xa thành phố Liberal, hai chị em tôi như hai cánh chim trưởng thành bay tự do vào cuộc sống, trong khi gia đình bố vẫn ở lại Liberal. Có vài lần tôi gợi ý bố dọn về ở gần tôi hay em Sơn, nhưng bố thật sự yêu thích thành phố Liberal, công việc ở hãng bò tuy vẫn vất vả như từ hồi nào đến giờ nhưng bố đã quen việc, quen người và đã làm việc lâu năm ở đây nên bố muốn giữ thâm niên cho đến khi retire. Tôi hiểu bố và tôi tin bố đang là người hạnh phúc, bố hài lòng với những gì mình đang có, tôi yên tâm vì bố đang có một mái gia đình êm ấm. Tôi yêu thương bố bao nhiêu thì tôi cũng yêu thương cô Thu bấy nhiêu và yêu thương cả thành phố Liberal bé nhỏ nơi có gia đình bố tôi đang sống, nơi mà ngày xưa tôi là con bé 13 tuổi đã ngơ ngác đặt chân xuống phi trường trong một đêm đầu Đông lạnh lẽo, đã trải qua cuộc sống 3 bố con với bao ngỡ ngàng và vất vả. Mùa Đông năm đó đã là một kỷ niệm đẹp lạ lùng, ấm cúng lạ lùng trong tâm hồn tôi. Liberal đã là Hometown của tôi và em Sơn, để mỗi dịp lễ hay vacation chúng tôi lại có dịp quay về thăm gia đình bố, tìm lại những tình cảm cha con như một thời thơ trẻ. Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22187 |
Gởi ngày: 15/Jun/2019 lúc 7:01am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22187 |
Gởi ngày: 18/Jun/2019 lúc 9:14am |
Dịu Dàng Cơn Nắng HạEm đã có những mùa Hạ thần tiên, Ngọc Ngà đi xồng xộc vào nhà, cô tháo
cái túi cặp trên vai quẳng một cái là nó nằm chình ình trên bàn, thiếu
chút nữa làm rơi đổ cả bình hoa mà mẹ cô đã công phu hái hoa tươi từ
vườn cắm vào bình. Bà Bông phải kêu lên: ************ Anh Tiến đã về nhà cùng với bạn, Hiếu
hơn Tiến một tuổi và ra trường đi làm cũng trước Tiến một năm. Đồng
trang lứa, lại hợp tính tình nên hai người đã là bạn thân. *********** Anh Hiếu chỉ còn ở lại Texas hai ngày,
là hai ngày Ngọc Ngà khép nép dịu dàng hẳn ra, cô không nói năng tùm
lum, không dám ngồi vắt chân lên bàn, kiên nhẫn đợi ăn cơm cùng với cả
nhà dù đi học về là bụng đói meo, chỉ muốn ăn ngay. Cái màn tung chiếc
túi cặp xách bay vèo lên bàn không còn nữa, cô cẩn thận và nhẹ nhàng để
túi cặp vào một góc kệ. Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 190 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |