Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NIỀM TIN & HY VỌNG&GƯƠNG TỐT&CHIA SẼ Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 135 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 04/Mar/2019 lúc 12:01pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 06/Mar/2019 lúc 8:46am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 07/Mar/2019 lúc 7:24am

HỌC CÁCH THA THỨ CHO NGƯỜI KHÁC   <<<<<


Image%20result%20for%20beautiful%20world%20%20pictures


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 07/Mar/2019 lúc 7:25am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 08/Mar/2019 lúc 5:38am

Tình Nghĩa, Nghĩa Tình

baomai.blogspot.com  

Lần đầu tiên tôi có ý định viết chuyện này là năm 1989. Năm đó, cả nước Mỹ xôn xao tranh cãi về việc một người đàn ông đã đốt lá cờ Mỹ ngay trên thềm toà nhà Quốc Hội trong buổi họp thường niên cuả đảng Cộng Hòa. Lúc đó tôi đã nghe nhiều bàn tán về sự kiện này từ phía chống đối cũng như phe ủng hộ. Ngày đó tôi vưà mới tốt nghiệp đại học, chưa để ý nhiều đến những sinh hoạt chính trị xã hội ở chung quanh, nhưng trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm xúc gần như là tiếc cho người đàn ông đã làm hành động đó. Nếu ông ta từng nhìn lá cờ Mỹ qua đôi mắt của tôi và của hơn một trăm người bạn đồng thuyền vaò buổi sáng muà hè năm ấy, không biết ông ta có hành động khác đi chăng"

. . .
baomai.blogspot.com
Note: hình trong bài này là minh họa    
  
Đêm trung tuần tháng 7 năm 1983 bắt đầu khá êm ả. Con thuyền nhỏ đầy kín người đã ra hải phận quốc tế được gần 24 tiếng. Tôi đã hơi quen với mùi hôi tanh lợm giọng trong thuyền nên cảm thấy hơi tỉnh táo, ngồi bó gối nhìn cô em gái nằm bên cạnh đang mê man vì say sóng. Ngước mắt nhìn lên bầu trời đang chuyển dần từ màu xám sang màu đen thẫm, tôi thầm cầu nguyện cho được bình an. 

Cám ơn trời, biển khá êm, con tàu không vật vã mà chỉ chồm lên hụp xuống theo từng đợt sóng. Tiếng khóc cuả con nít, tiếng càu nhàu than thở, tiếng chửi thề cũng lắng dần khi mọi người chìm vào giấc ngủ mệt mỏi... 

Hình như tôi có thiếp đi một lúc vì khi tôi giật mình chòang dậy thì sự hoảng sợ đã chụp xuống chung quanh. Bác tài công đang hối hả kêu mấy người lái phụ và các thanh niên khác dùng bạt bịt kín khoang thuyền nơi mọi người đang nằm chen chúc. Chiếc đèn măng xông duy nhất trong phòng máy bị thổi tắt phụt sau khi bác tài công ra lệnh:

- Tắt đèn! Tắt hết đèn đi!!! 

Lắng nghe những lời thì thào trao đổi một lúc tôi mới hiểu ra rằng tàu chúng tôi đang bị tàu cuớp Thái Lan đuổi bắt. Chúng tôi phải tắt hết đèn chạy xuyên vào biển đen trong khi tàu Thái ra sức rượt theo. Cả tàu đuợc lệnh tuyệt đối im lặng, những đứa bé vưà lên tiếng khóc phải bị bịt miệng ngay. Không biết lúc đó tôi còn trẻ quá, dại dột quá, có nhiều tin tưởng quá, hay vì cảm xúc cuả tôi đã tê dại đi, nên tôi không thấy sợ hãi lắm. Tôi gần như không cảm được sự hãi hùng của hơn một trăm sinh mạng đang loi ngoi trong khoang thuyền bịt kín. Tôi chỉ thấy khó thở vô cùng; tôi chỉ thấy nhẹ gánh cho em tôi đang mê man, chắc nó không phải cảm thấy sự ngộp thở tưởng chừng như không kham nổi mà tôi đang chịu; tôi chỉ biết tự nhủ ráng lên, ráng lên; và tôi không ngừng cầu xin Thượng Đế, Chúa, Phật, và tất cả những đấng thiêng liêng cứu vớt chúng tôi...  

baomai.blogspot.com
  
Chúng tôi chạy vòng vèo ngay truớc mũi tử thần trong suốt một đêm, và bình minh tới dù không ai mong đợị. Những tia sáng đã quét đi màn đêm đang che chở chúng tôi. Bác tài công buông những câu chửi thề uất hận khi khoảng cách giữa bọn cướp và chúng tôi thu ngắn trong khoảnh khắc...  Rồi tôi lại nghe bác lại chửi, nhưng lần này đượm vẻ ngạc nhiên pha chút vui mừng:

- ĐM, hình như tụi nó bỏ đi hả bây"

Tấm bạt bịt khoang được hé ra cho chúng tôi khỏi chết ngộp, và qua cái khe hở nhỏ đó, một con cá nhỏ xíu bằng ngón tay cái đã phóng vào thuyền, rơi xuống ngay cạnh tôi. Tôi ngước mắt cố nhìn nhưng vì đang ngồi bẹp trong khoang thuyền nên tôi chẳng thấy được gì ngoài một mảng trời đang sáng dần. 

Bỗng bác tài công và những người trong phòng máy trên cao vụt la lớn:

- Có tàu! Có tàu lớn ở đàng xa kià!

- Tàu gì vậy" Vái trời cho không phải tàu Liên Xô!

baomai.blogspot.com
  
Chúng tôi như đuợc hồi sinh, ai cũng nhỏm lên nhìn nhưng vì lúc đó chiếc tàu kia chỉ là một đốm nhỏ ở xa nên tôi chưa thấy gì cả. Vài phút sau, có tiếng máy rồi một chiếc máy bay trực thăng nhỏ bay qua. Người trong thuyền la hét như điên cuồng, nhiều người đàn ông cởi áo phất lia lịa nhưng máy bay chỉ lượn vài vòng rồi...  mất hút. Dù sao chúng tôi cũng có một tia hy vọng ở chân trời, chúng tôi vội nhắm cái chấm ở tít đằng xa mà chạy tới. Và chiếc tàu kia hình như cũng đang chạy về phía chúng tôi vì nó càng ngày càng lớn dần. 

Và, suốt đời tôi sẽ không bao giờ quên giây phút đó, giây phút người đàn ông ngồi trên cao la lạc giọng:

- Thấy rồi! Thấy cờ Mỹ rồi!!!

Nước mắt ông ràn rụa trên khuôn mặt khắc khổ lấm lem dầu máy. Mọi người đứng bật lên làm thuyền chao mạnh. Chúng tôi đã thật sự được sống!

baomai.blogspot.com
  
Chiếc tàu vớt chúng tôi là một hàng không mẫu hạm của Mỹ. Nó to như một toà nhà mười mấy tầng, những người lính đầu tiên phải leo thang dây xuống để đem con nít và những người yếu sức lên trước. Em tôi đã tỉnh dậy như một phép lạ và chúng tôi bám vào thang dây, dò từng bước leo lên boong tàu. Vưà lên tới nơi, mỗi người được trao một ly sữa và một trái táo trước khi tụ tập trong một góc boong. Và ngạc nhiên thay, trên tàu đã có cả trăm người Việt Nam chạy ra mừng chúng tôi. Thì ra chiếc tàu Mỹ này vừa mới vớt một thuyền vượt biên khác ngày hôm trước. Sau khi mọi người đã lên tàu lớn, những người lính Mỹ tưới xăng lên chiếc thuyền mà chúng tôi vưà rời khỏi rồi châm lưả đốt. Đứng trên boong tàu nhìn vói theo chiếc thuyền nhỏ xíu đang bốc cháy và trôi dần ra xa, biết rằng mình vô cùng may mắn, nhưng lòng tôi vẫn thoáng chút ngậm ngùi... 

baomai.blogspot.com
  
Tổng cộng thuyền nhân được cứu từ hai chiếc ghe vượt biên lên tới gần hai trăm năm mươi người. Hồi đó, tiếng Anh cuả tôi kém và tính tình nhút nhát nên không dám hỏi han những người lính ở trên tàu. Tôi chỉ nghe nói lại là chiếc hàng không mẫu hạm này đang trên đuờng đi công tác ở Phi Luật Tân. Họ đã nhìn thấy tàu chúng tôi từ rất xa và quyết định đi chếch qua để cứu chúng tôi. Chiếc trực thăng bay qua trước khi tàu đến cũng là do vị thuyền trưởng đã gởi tới để xem xét tình trạng của chúng tôi.

Không hiểu vì sao mà trên tàu có sẵn một số quần áo cũ. Chúng tôi được phép lựa những thứ tạm mặc được để thay đổi hàng ngàỵ. Khổ nỗi đống quần áo đã qua sự lựa chọn cuả những người lên trước nên chỉ còn toàn những thứ khó mặc. Tôi nhặt đại hai cái áo to bằng bốn lần khổ người tôi, và một bộ áo liền quần màu xanh bó sát. Chẳng hề gì, tôi vẫn vô cùng sung sướng vì ước mơ gần như hoang đường nay đã thành sự thật: tôi đã trốn thoát khỏi Việt Nam và đang ở trên tàu Mỹ.

Ngày đó tôi vưà học xong trung học. Sau 8 năm đói khổ sau bức màn sắt cuả Cộng Sản, thế hệ chúng tôi hầu như quên mất có một thế giới bên ngoài. Trong những ngày trên tàu Mỹ tôi đã gặp lại những hành động lịch sự, những cử chỉ nhân ái gần như đã biến mất trong xã hội nơi tôi vừa ra đi. Những ân nhân của chúng tôi ân cần đến từng chi tiết nhỏ, một trong những việc đầu tiên họ làm là phát phong bì, giấy bút cho chúng tôi viết thư báo tin cho người thân. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ chiếc phong bì màu xanh nhạt có hình chiếc hàng không mẫu hạm và tên tàu ở góc, tôi vẫn còn nhớ ánh mắt thương cảm của những người trên tàu nhìn chúng tôi nhếch nhác, bơ phờ dò từng bước lên tàu.

baomai.blogspot.com
  
Suốt thời gian trên tàu tôi vô cùng ái ngại cho những ngưòi lính và những sĩ quan đã tốn không biết bao nhiêu công sức để lo cho hơn hai trăm người chúng tôi. Vì hàng không mẫu hạm là đơn vị quân sự nên chúng tôi không được phép ra khỏi phần cuối boong tàu. Mỗi người được phát một tấm chăn dạ màu xám, loại chăn nhà binh Mỹ mà tôi đã thấy trước năm 1975. Chăn rất tốt và khí hậu Thái Bình Dương vào muà hè khá ấm nhưng chúng tôi phải nằm ngay trên boong và gió thổi lồng lộng khi tàu chạy nhanh nên ban đêm vẫn lạnh. Tôi ngủ được rất ít nhưng chính vì thế tôi càng có cơ hội chứng kiến sự tận tâm cuả những người trên tàu. Sáng sớm tôi vưà thức dậy đã thấy người ta đang lăng xăng dọn thức ăn sáng cho chúng tôi. Mất mấy tiếng mới phục vụ hết đám người đông đúc nên chỉ vài tiếng sau là họ lại lục tục lo bữa ăn trưa, rồi ăn tối. Thức ăn quá lạ miệng nên tôi không thấy ngon, ngay cả trái chuối cũng khác ở Việt Nam, nhưng tôi nhớ nhất là ly cà phê đầu tiên trên tàu. Đã từng nếm những ly cà phê đen sánh quậy với sữa đặc ở Việt Nam, tôi ngạc nhiên lắm khi ngậm ngụm cà phê Mỹ pha sẵn. Thật tình, cà phê sao chua lè và trong veo, y như là nước giảo của cà phê Việt Nam!

Vấn đề vệ sinh cho hơn hai trăm người chen chúc trong khoảng không gian nhỏ mới thật là kinh khủng. Thuỷ thủ đòan phải dùng nylon đen che thành mấy phòng tắm quay mặt ra biển, nhà vệ sinh cũng là nylon đen quây quanh mấy thùng sắt to. Mỗi sáng nhân viên trên tàu cùng chúng tôi dọn dẹp, và tôi không thấy người nào tỏ thái độ khó chịu cho dù trong khi làm những việc cực nhọc nhất.

baomai.blogspot.com
  
Mấy ngày ngắn ngủi trên tàu mãi mãi là một trong những kỷ niệm khó quên nhất trong đời tôi. Trên chiếc hàng không mẫu hạm hùng vĩ đó, tôi đã được xem cảnh tàu chở xăng xáp vào tiếp nhiên liệu cho tàu lớn ngay trên biển, đã được chứng kiến những sinh hoạt hàng ngày quy củ răm rắp như một trong guồng máy nhưng được thực hiện bởi hải đoàn đầy ắp tình người. Tôi nhớ nhân viên trên tàu ngoài nhiệm vụ riêng họ còn phải chăm sóc đủ thứ cho chúng tôi, và phải lo rất nhiều giấy tờ cho thủ tục gởi chúng tôi vào trại tị nạn Thái Lan. Bận rộn vậy nhưng không khí trên tàu luôn ấm cúng và thân tình. Tôi vẫn nhớ lễ chào cờ mỗi sáng, đám người tị nạn đứng sát bên thuỷ thủ đoàn cùng lắng nghe quốc ca Hoa Kỳ vang vọng. Tôi vẫn mường tượng được cảm giác bàng Hòang khi nhìn lá cờ Hoa Kỳ bay lồng lộng trên bầu trời xanh biếc cuả Thái Bình Dương mà tự nhủ không biết mình sẽ ra sao nếu chiếc tàu này đến trễ chỉ một vài tiếng trong buổi bình minh hôm trước... 

baomai.blogspot.com
  
Mỗi buổi chiều khi công việc đã xong, người trên tàu túa ra trò chuyện với chúng tôi. Từ vị sĩ quan trong đồng phục trắng toát tới anh thuỷ thủ trong đồng phục xanh, ai cũng ân cần vui vẻ. Họ đùa giỡn với con nít, trò chuyện với mọi nguời, cố lắng nghe những câu tiếng Anh vụng về cuả chúng tôi để tìm hiểu xem chúng tôi có cần thêm gì hay không. Để chúng tôi giải khuây, họ còn căng màn chiếu phim. Tôi nhớ mãi cuốn phim đó là phim Điệp viên 007 James Bond với tựa đề "For Your Eyes Only". Giữa trời đêm lồng lộng ngàn ánh sao, trên con thuyền băng băng xuyên vào biển đen, những hình ảnh rực rỡ chớp tắt trên màn ảnh vĩ đại làm tôi mơ màng tưởng như mình đang trôi trong đêm hoa đăng thần thoại của một giấc mơ kỳ diệu.
. . .

Như thế đó, tôi đã may mắn gặp được cái đẹp đẽ nhất cuả nước Mỹ trước khi đặt chân tới đất nước này. Tôi đến Mỹ với vài đô la và mấy bộ quần áo tồi tàn nhưng gia tài cuả tôi là lòng cảm mến sâu xa với một miền đất giàu tình người, cùng với Hòai bão sẽ cố gắng sống cho xứng đáng với sự hy sinh cuả gia đình, với sự may mắn mà Thượng Đế đã nhờ những "sứ giả" trên tàu Mỹ đem đến cho chúng tôi.

Những bối rối vì ngôn ngữ, những trở ngại khi hội nhập đôi khi có làm tôi buồn nản, nhưng tôi thấy quay quắt nhất là những khi nhớ về Việt Nam. Những chuyện nhỏ nhặt như khi đi chợ Việt Nam, nhìn người ta xăm soi tìm cho được những trái tuyệt hảo nhất trong đám nhãn mọng tươi nhập cảng từ Á châu cũng làm tôi bùi ngùi. Tôi nghĩ đến những trái hơi có tì vết mà không ai thèm mua kia cũng có thể là hàng xuất khẩu từ Việt Nam, là tinh hoa chắt ra từ quê hương nghèo nàn của tôi, là loại hàng "xuất khẩu" mà người đi làm bình thường như cha mẹ tôi không bao giờ mua nổi. 

baomai.blogspot.com
  
Tuy thế, vấn đề lớn nhất tôi gặp phải trên đất Mỹ là một chuyện tôi chưa hề nghĩ tới: đó là tình cảm của tôi với nước Mỹ đã làm tôi hoang mang. Ngay từ nhỏ, những câu tục ngữ như "Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nhà nghèo" đã thấm sâu vào lòng tôi. Cho dù tôi biết chắc rằng tôi không liều mạng vượt biển vì miếng cơm manh áo, tôi ra đi không phải vì tôi chê mẹ Việt Nam nghèo khó, nhưng trong trí óc cuả một thiếu nữ đang trưỏng thành một mình trên miền đất mới, tôi cảm thấy gần như...  có lỗi khi thấy mình càng ngày càng quen với đời sống mới và thật sự yêu mến quê hương thứ hai này. Có lẽ cảm giác đó giống như đưá con nuôi cuả một gia đình giàu có, một ngày kia trở về quê cũ và cảm thấy băn khoăn khi bắt gặp mình ngập ngừng, xa lạ trước cha mẹ ruột nghèo nàn xấu xí. 

Không hiểu may mắn hay không may cho tôi là khi chiến tranh Việt Nam đang diễn ra thì tôi còn nhỏ. Vì thế, trong lòng tôi không có cảm giác hụt hẫng và đau đớn của nhiều người lớn khi bị "đồng minh Mỹ bỏ rơi". Khi tôi nghe vài ngưòi nói rằng nước Mỹ cưu mang chúng ta không phải vì họ tốt mà vì họ có trách nhiệm với người Việt, tôi hiểu tại sao họ nghĩ thế nhưng tôi không cảm được. Tôi kính trọng suy tư riêng cuả mỗi người, nhưng riêng tôi, tôi thấy cái tinh tuý cuả hiệp chủng quốc vượt khỏi những nhiệm kỳ tổng thống hay đảng phái. Tinh tuý đó đến từ những người dân Mỹ. Có lẽ tình cảm cuả tôi với nước Mỹ đã thành hình từ lúc nhìn con tàu mang lá cờ Mỹ lớn dần từ phía chân trời trên Thái Bình Dưong, từ khoảnh khắc thấy người lính Mỹ ôm chặt em bé nhớp nhúa ói mửa vào lòng để đem lên tàu, từ khi anh thủy thủ ân cần dùng con dao nhỏ cắt bớt chiếc dép cao su cho vừa chân tôi, từ hình ảnh người sĩ quan trong bộ đồng phục trắng toát đang xắn quần, gò lưng kéo dây ghìm cho thuyền nhỏ đứng yên để chúng tôi bước lên bờ biển Thái Lan, từ hình ảnh những người Mỹ đứng một hàng dài lưu luyến dõi theo đám thuyền nhân chúng tôi đang lục tục đi vào trại mà còn cố ngoái lại nhìn qua làn nước mắt.

Tôi tin rằng không phải vị thuyền trưởng nghĩ rằng người Mỹ có trách nhiệm với chúng tôi, hay vì sự may mắn khi con cá nhỏ nhảy vào tàu mà chúng tôi được vớt. Nước Mỹ có quyền không cho phép chiếc hàng không mẫu hạm đi chệch hải đồ để cứu người, giống như bao con tàu khác đã làm ngơ với những chuyến vượt biên kém may mắn. Hơn nữa, những gì không thật sẽ không tồn tại lâu bền, cho nên tình cảm ban đầu cuả tôi với nước Mỹ sẽ mất đi nếu tôi không càng ngày càng thấy Hoa Kỳ là một đất nước bao dung. Tôi không ngây thơ nghĩ rằng - hay mong rằng - nước Mỹ là Hòan hảo; nhưng với tôi nuớc Mỹ là một dòng sông mênh mông, đôi khi cũng đem theo rác dơ, đôi khi cũng dậy sóng nguy hiểm, nhưng dòng sông đó đã rộng lòng đem nước và phù sa đến cho những giống cây đến từ khắp nơi có cơ hội đơm trái ngọt.

baomai.blogspot.com
  
Người sống lâu ngày trong bình an, sung sướng thường quên rằng mình may mắn. Người đàn ông đốt lá cờ Mỹ trên thềm nhà Quốc Hội chắc chỉ nhớ đến những rác rưởi trong dòng sông, chắc ông ta không hiểu rằng chỉ ở Hoa Kỳ ông ta mới dám chà đạp quốc kỳ ngay trước toà nhà lập pháp mà không sợ rằng mình sẽ "ra đi không có ngày về". Ông ta chắc chắn không biết rằng lá cờ đó đã khiến hải tặc Thái Lan buông chúng tôi, đã quyết định giữa cuộc sống bình an ở Hoa Kỳ và cái chết - hay một cuộc sống nô lệ trên xứ Thái đau khổ hơn cả cái chết - cuả hơn một trăm người trên chiếc thuyền vượt biên vào một ngày hè năm 1983.
. . .

Thời gian trôi qua. Tôi đã lớn lên và đã hiểu ra rằng tôi không hề phải chọn lựa giữa quê hương thứ nhất Việt Nam và quê hưong thứ hai Hoa Kỳ. Tôi yêu mến đất nước Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ đã cưu mang tôi, cho cây tôi lớn lên thành một cây quýt ngọt, và đất nước này không hề phiền hà khi tôi đem chia xẻ trái ngọt đó với nơi tôi sinh ra. Tôi đâu phải là cá hồi mà phải chọn lựa giưã sông và biển" Tinh thần cuả nước Mỹ luôn khuyến khích mọi người góp sức làm thế giới tốt đẹp hơn và tôi sẽ làm như thế. Tôi sẽ cố gắng để bằng cách này hay cách khác, trao lại những may mắn và cơ hội mà tôi đã được trao. Hy vọng là tôi sẽ góp phần để một ngày nào đó người dân Việt Nam không còn phải tìm cách ra đi cho dù phải trả giá bằng tính mạng hay nhân phẩm.

baomai.blogspot.com
  
Tôi yêu Việt Nam đã sinh thành ra tôi và tôi yêu Hoa Kỳ đã dưỡng dục tôi. Đôi khi tôi tẩn mẩn phân tích tình cảm cuả mình: với Việt Nam là tình, với Hoa Kỳ là nghiã...  Rồi tôi lại loay hoay tự hỏi có phải như vậy không, hay là ngược lại" Cuối cùng tôi bật cười, nghĩ mình thật là lẩn thẩn, bởi vì tình cảm đâu cần gì phân loại và đặt tên.



Khôi An

baomai.blogspot.com
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 11/Mar/2019 lúc 10:45am

Nếu Có Một Ngày 


Nhìn cô cháu gái đều tay thoa bóp, đôi chân đang sưng như thấy hết đau, bà thấy trong lòng dào dạt thương yêu, tận trong lòng bà thấy biết ơn, nên tỏ bày cùng cô cháu gái: "Cám ơn con, đã cho cô những ngày vui vẻ, bỏ hết bên kia cô về đây sống, muốn gần mồ mả ông bà, cũng muốn được gần con."

Cô cháu cười tươi, khoe hàm răng trắng: "Có gì đâu, cô như người mẹ, mà con lo cho mẹ là chuyện phải làm. Cô đừng bận tâm chỉ nên lo cho sức khỏe. Lần trước cô xuống lầu, không kêu con nên trợt té, cái chân đau tới bây giờ còn chưa hết, sau lần nầy cô phải cẩn thận hơn, đi tới đi lui phải có cây gậy cho an toàn. Con không có việc làm, chỉ quanh quẩn trong nhà nấu cơm rồi rửa chén, nếu cô cần sai bảo điều chi, thì cứ lớn tiếng kêu, con sẽ chạy lên ngay lập tức."
Nghe những lời chân tình từ cô cháu gái, bà cười hiền, nheo nheo đôi mắt ướt:
- Cô muốn khóc khi nghe con nói. Tuổi trẻ bây giờ có mấy đứa được như con? Gia đình ta bao nhiêu đời nhân nghĩa, nên sanh ra được cây lành giống tốt là con. Cái chân đau cô ngồi hoài một chỗ, cứ lẩn quẩn trong phòng, thấy cuống cả chân tay. Sau lần nầy con nên thu xếp lại, để cho cô ở dưới lầu đi đứng được dễ hơn.
Cô cháu gái nhìn bà mỉm cười phân giải:
- Cô ở bên kia sạch sẽ quen rồi, nên con dành phòng trên lầu cho cô yên tịnh, vừa ngăn nắp, lại vừa có không gian riêng cho cô thoải mái, chứ ở dưới kia tụi con bày bừa bộn, nấu nướng cả ngày, cô khó nghỉ ngơi.

Nghe cô cháu giải thích bà thấy ấm lòng, vì trong từng lời nói, từng cử chỉ săn sóc nó làm bà hài lòng hơn cả ước mong. Cứ thế sáng chiều ba bữa nó nấu ăn, chăm chút từng món ngon cho bà vừa miệng. Biết bà thích cá lóc, nó lựa ngay con thật bự, để dành riêng đùm trứng rất ngon, còn cho thêm nhiều hành, tiêu để bà ăn vào cho ấm bụng. Ăn uống xong bao giờ nó cũng nhắc, cô phải uống thuốc ngay, đừng chần chờ, vì nếu lỡ quên, chân hành đau sẽ làm cô nhức nhối. Hay có bữa nó bưng mâm cơm lên mà tiếng nói reo vui:
- Con nấu canh chua cá bông lau mà cô ưa thích, cô ăn nhanh còn nóng mới  ngon.
Nhìn mâm cơm canh tươm tất, bà thấy rất thương, vì cảm được cái tình của cháu dành cho mình rất đậm. Bà dịu dàng căn dặn:
- Con nấu món gì cô cũng thích ăn, nhưng nhớ đừng nấu món riêng đặc biệt, cô già rồi ăn không còn nhiều được nữa, tụi con muốn ăn món nào, cô cũng thích ăn theo. Cô về đây ở luôn chứ phải đâu là khách, cứ nấu nướng bình thường đừng để cực cho con.
- Dạ, con biết rồi, cô đừng có ngại, chăm sóc người già, là phải lo cho kỹ, ăn uống sao cho bổ dưỡng mới kiện thân, tụi con còn trẻ ăn gì cũng được, chỉ cần ăn sơ sơ cũng qua xong một bữa.

Vừa ăn bà vừa thầm nghĩ: già như mình thì cũng nên... già, ở với cháu mà được nó thương, lo cho từng chút, thấy sao ấm lòng. Đã mấy mươi năm làm thân viễn xứ, nặng gánh đôi vai thay chồng đã khuất, ông đã làm tròn bổn phận với quê hương, còn tôi cũng lo xong một đời làm mẹ, dang rộng đôi tay bao bọc đàn con, nay các con đã khôn lớn nên người, thì cũng là lúc tôi muốn quay về sống lại với làng xưa, để sau nầy khi tới lúc phải ra đi, thân xác tôi sẽ được nằm kề bên ông.

Nay tôi đã được thỏa lòng, ôm mơ ước về quê dù ngơ ngác, cũng nơi đây chiếc cầu ngày xưa tôi và ông hò hẹn, nhưng bây giờ là cầu gạch bắc qua sông. Cũng không sao, đời vật đổi sao dời, huống chi chỉ có cây cầu năm xưa. Cầu có đổi thay nhưng lòng tôi không thay đổi, cũng vẫn như ngày nào thích nằm nghe tiếng gà gáy, thích nghe tiếng rao hàng thanh thoát trong sớm mai, thích nghe tiếng người cười nói lao xao bắt đầu cho một ngày mới. Chỉ ngần ấy đó thôi, những thứ rất bình thường nhưng sao thấy đậm đà sao tha thiết tình quê.

Nghĩ thế nên bà mới chọn con đường về Việt Nam sống luôn với cô cháu gái, tụi nó không có việc làm chỉ săn sóc bà thôi, thì như thế cũng rất công bằng cho cả đôi bên, bà có tiền, cô cháu có công, nên cũng vẹn toàn cho cả cô lẫn cháu. Quà cho cô cháu là xây lại căn nhà, trên nền nhà cũ của hai vợ chồng ngày họ mới cưới được vài năm. Chi phí việc chăm lo cho bà là 300 đô mỗi tháng, do các con ở bên Mỹ gởi về.
Quyết định về Việt Nam sống luôn làm mấy đứa con bà lo lắng không yên, nhưng chúng vẫn phải để mẹ đi theo con đường mẹ chọn. Riêng bản thân bà lại thấy mình... sáng suốt, tuy có nhớ con nhớ cháu, nhưng lòng thấy nhẹ nhàng vì mình không làm gánh nặng cho các con, mà lại được sống những năm cuối đời như mình mơ ước.

Ngày tiễn bà về Việt Nam ở luôn không qua nữa, đứa nào cũng bịn rịn khóc thương không muốn rời. Giấu nước mắt bà dặn dò: đừng về thăm mẹ vì đường xa con nhỏ, hãy coi như mẹ đi chơi xa một chuyến, nếu còn khỏe thì cứ vài năm mẹ sẽ về thăm...

Chỉ có cô em Út, lúc đầu là ồn ào phản đối không vui, rồi còn khuyên giải chị đừng về nơi chốn cũ, nơi mà chị em mình từng đánh đổi mạng sống để ra đi. Và đến khi thấy không còn lay chuyển được bà chị già bướng bỉnh, nó làm mặt giận hờn rồi không thèm nói nữa. Tưởng là con em Út giận luôn, ai dè giờ chót nó cũng ra tiễn bà. Nhét gói thuốc bổ cho bà, nó dặn dò đủ thứ rồi còn thì thầm: “lần nào đi đâu cũng có chị có em, chỉ có lần nầy chị muốn một mình ra đi không định ngày trở lại, chị có thể quên tất cả, nhưng phải nhớ đừng quên lời em dặn”. Nghe nói bà gật đầu cho nó được yên tâm, chứ thật ra thì bà đang nghĩ: con Út nầy lúc nào cũng lo xa, nhưng đôi khi cũng... không cần thiết lắm. Từ ngày đó đến nay con Út cũng an tâm khi nghe chị mình sống vui là có thật, nên đã bớt lo, còn hẹn năm sau nó sẽ về thăm.

Như thường lệ, sáng nay cô cháu bưng cho bà mâm cơm nóng. Hăm hở ăn bà xuýt xoa khen, rồi cao hứng vừa ăn vừa kể chuyện, cô cháu ngồi nghe cũng góp lời cho bà thêm hứng khởi, được một lúc, bà chợt thấy câu chuyện mình đang kể, cô cháu nghe hưởng ứng chỉ cầm chừng chứ không còn sôi động nữa, nên ngừng đũa bà dò hỏi:
- Có gì không con? Sao mà ngồi thừ ra đó?
Cô cháu nhìn bà, rồi nhìn xuống bàn tay, săm soi mấy cái móng, nó ngập ngừng: "Cô à, con cần... 5 ngàn."
Hơi ngạc nhiên bà hỏi lại cho rõ: "5 ngàn Việt hay 5 ngàn đô?"
Cô cháu cười phì: "5 ngàn đô, chứ 5 ngàn Việt thì con có rồi."
Bà nhìn cô cháu gái, ngần ngừ một chút rồi nói:
- Con có nhớ, cô đưa con 3 ngàn đô lần trước, là số tiền cuối cùng cô giữ để hộ thân, đưa hết cho con, vì con cần khẩn cấp, nên bây giờ cô chỉ còn có mấy trăm.
Cô cháu gái có vẻ không vui, ngồi yên không nói, một lúc sau nó ngập ngừng đề nghị:
- Hay là cô phone về bên đó, kêu gởi tiền qua để... cô xài. Con kẹt tiền nên mới nhờ cô lần nữa, chứ hỏi tiền hoài con thấy quá ngại ngùng. Cô cũng biết vật giá leo thang, cái gì cũng mắc, nếu đủ tiền rồi thì con đâu dám hỏi cô.
Thấy nó đổi giọng buồn buồn thì bà cũng thương, nhưng nó xúi xin thêm tiền thì bà thấy không vui, nhưng vẫn ôn tồn:
- Từ đầu con nói với cô, 25 ngàn đô là quá dư để cất một căn nhà, nên cô bằng lòng vì số tiền đó cô lo được, nhưng từ đó đến nay, tiền đã tăng lên gấp đôi, mà nhà cất vẫn chưa xong làm cô lo lắng, vì thật sự cô không còn tiền nữa.
Nghe tới đây, nó xụ mặt, lầm bầm trong miệng:
- Mỗi lần kêu cô đưa tiền, là mỗi lần cô nhắc chuyện... đời xưa. Cất một tầng, với cất ba tầng lầu thì giá tiền phải khác chứ!
Thấy đứa cháu mới mấy phút trước còn ngọt ngào vui vẻ, mấy phút sau đã trở giọng khi nghe không có tiền, bà thấy bực mình, nhưng vẫn giảng giải:
- Cô đã nói với con, phải “liệu cơm gắp mắm”, phải gói gọn trong số tiền mình có. Cô về đây là để dưỡng già, cốt chỉ gần mồ mả ông cha, chứ không cần nhà cao cửa rộng. Nhà cũ của con tuy đơn sơ nhưng ấm cúng gọn gàng. Cô thay nhà tranh, thành nhà tường như con mơ ước, vì muốn nhân đây làm quà tặng cho con. Dự định ban đầu là cất nhà tường, nay đã trở thành nhà lầu ba tầng, có cổng rào riêng biệt, cô cũng vui nếu con biết ngừng ở đó, còn nếu như con tiếp tục dài dài, hết đập bỏ nhà bếp xi măng vừa mới làm xong, thay vào đó là đá hoa cương cho giống nhà hàng xóm, rồi nhà tắm, giường nằm, bộ bàn ăn, con cũng muốn thay... Cô thật sự cạn kiệt không còn tiền cho con nữa.

Biết lần nầy khó lấy được tiền, nó hạ giọng, nhưng chầm dầm cái mặt:
- Thì cũng muốn cô ở cho sang, mang tiếng Việt kiều mà cất nhà tường lèo tèo dưới... nách nhà bên cạnh, nên con cũng... ráng cất cao thêm một chút, để cho thiên hạ khỏi chê cười.
Nghe con cháu có cái tánh đua đòi, bà thấy ngán ngẩm nên nói:
- Con đừng so sánh với người ta. Nhà ai nấy ở, mình nhìn người ta làm gì!?
Nghe bà nói cái kiểu... an phận đó, nó phát bực:
- Con... khổ với cô hết biết! Nói cách nào thì cô cũng không... thèm hiểu. Người ta Việt kiều, mình cũng Việt kiều, Việt kiều mình... bèo quá sẽ bị người ta khinh! Cái cổng nhà bên nó xây chồm ra phía trước, làm cho cái nhà mình coi lép vế kề bên, nên dễ gì con để nó... chơi ngông, nên tiền đợt trước con đã xây liền cái cổng. Con chỉ cần thêm 5 ngàn nầy nữa, là coi như xong hoàn tất được căn nhà.
Bà buông đũa, ngồi thừ ra, một lúc sau bà nói:
- Nói thật, cô không dám phone về xin tiền thêm lần nữa, anh chị bên kia còn nợ nhà, còn con nhỏ phải lo. Cũng đã nhiều lần cô kêu tụi nó gởi thêm tiền lần cuối, để cất cho xong căn nhà còn dang dở, nhưng bây giờ nhà đã xây xong, thì mỗi tháng con chỉ nên nhận 300 đô là đủ.
Vẻ cương quyết không đưa tiền thêm nữa lần nầy của bà làm cô cháu bất mãn. Nó thẳng thừng:
- Nhà đẹp thì cô cũng... nở mày nở mặt, chứ phải đâu chỉ một mình con? Nếu lòng cô không muốn giúp, thì thôi cứ để mặc con!

Nói xong cô cháu vùng vằng đứng dậy, tiện tay bưng luôn cái mâm, dù thấy rõ bà chưa ăn hết phần cơm trong chén. Bước ra khỏi phòng, tiện tay nó đóng ầm cánh cửa lại. Thái độ của nó làm bà chới với, bà lắc đầu ngao ngán rồi nghĩ thầm: con nhỏ nầy bình thường ngọt ngào hiếu thảo, hôm nay hỏi tiền không có, thì nó lộ ra là đứa chẳng ra gì! Bực mình quá bà cũng hết muốn ăn, nhưng thái độ đòi tiền của cô cháu gái, làm bà như nghẹt thở.

Sáng nay thức dậy sau giấc ngủ mệt nhoài. Bà ngồi yên nhìn cánh cửa, mà hôm qua cô cháu đã mạnh tay đóng ầm, bà thấy cuộc sống yên vui từ nay chắc không còn nữa... Suy nghĩ miên man cho tới khi thấy đói, bà mở cửa phòng nhìn quanh, rồi cất tiếng kêu to. Nhà không có tiếng động, im lặng như tờ. Ngồi chờ cho tới quá trưa, tay chân bắt đầu run vì đói, bà kéo mấy cái hộc tủ ở ngay đầu giường, kiếm xem có bánh kẹo gì để ăn, nhưng rồi lại nhớ ra ngày thường vì sợ kiến bu, nên đồ ăn vặt không để trong phòng bà.

Muốn từng bước xuống mấy bậc cầu thang tới nhà bếp để kiếm gì ăn, nhưng loay hoay một lúc, bà lại sợ sẽ nhào đầu xuống thang, nên đứng dựa lưng vào tường mà thở. Bụng đói cồn cào buồn nôn muốn ói... bà chợt nhớ ra trong hộp thuốc bổ có mấy cây kẹo ho, mà con em út đã nhét vội cho bà lúc tiễn đưa. Mừng quá, bà lần bước trở về phòng tìm cây kẹo. Chất kẹo the ngọt làm cho bà không còn muốn ói nữa.

Quá 3 giờ chiều, cô cháu về đem cho bà ổ bánh mì thịt, nó hấp tấp nói: "Con đi... chạy tiền, nên về không kịp, cô ăn đỡ bánh mì, khi nào trả được nợ con mới có... sức nấu nướng cho cô." Nói xong, nó bước nhanh ra cửa. Bà kêu vói theo, nó đi luôn không quay lại. Nhìn theo nó, bà muốn quăng trả lại ổ bánh mì cho đỡ tức, nhưng cùng lúc cũng dằn được cơn nóng giận. Nhìn ổ bánh mì rồi nhớ lời nó nói trước khi đi, bà thấy bất an. Bà thầm nghĩ: chẳng lẽ từ đây mỗi lần nó cần tiền là mỗi lần nó chơi cái trò bỏ đói mình?

Lần đầu tiên sau 6 tháng về đây, bà mới biết thế nào là lo lắng, vì cảm thấy cô cháu mà bà hết dạ tin yêu đã bắt đầu... trở mặt.

Mà quả đúng như bà lo sợ, đêm đó nó đi đâu mất biệt không về. Nhà cửa tối đen, mình bà ngồi im trông ngóng... Đêm đó bà tiếp tục ngậm kẹo ho cho đở đói, rồi ngủ thiếp đi cho tới khi bà giựt mình thức dậy, trời chưa sáng lắm, bà chống gậy bước ra khỏi cửa phòng rồi cất tiếng kêu vang, không có tiếng trả lời, chỉ có âm thanh dội lại trong cái không khí thanh vắng của buổi sáng không người...

Ngoài kia có tiếng người qua lại, có tiếng rao hàng của chị bán xôi, bà mở tung cửa sổ định thẩy tiền xuống mua, nhưng bà chợt nghĩ: tiền thì xuống được chứ xôi thì... Nghĩ đến đây bà hốt hoảng kêu trời, vì chợt nhớ ra, khi đi thì chắc chắn nó đã khóa cửa trước, cửa sau, khóa luôn cổng rào. Đêm qua bà ở một mình, nếu nhà bị cháy, thì coi như đã xong đời bà. Ý nghĩ nầy làm bà hoảng hốt... Nước mắt tuôn dài, lần đâu tiên bà biết sợ, và biết thế nào là thế cô một mình. Bà bắt đầu hối hận. Cả đời bà không biết tận hưởng những giây phút an vui với con cháu bên kia, mà luôn hoài niệm về quá khứ, rồi tưởng tượng ra cái tương lai mơ hồ không có thật để mong an dưỡng tuổi già, nên bà đã hân hoan ôm tiền về đây xây nhà... tù nhốt mình.

Càng nghĩ bà càng thấy sợ, tự dưng người phát lạnh, tay chân run rẩy, bà choáng váng muốn té nhào, nhưng cố gượng lại, ráng quay về giường. Muốn phone cho con Út để khóc than với nó, nhưng ngày thường con cháu của bà nó chỉ xài điện thoại di động mà thôi, cho nên nếu như nó bỏ đi luôn cả tháng không về, thì cũng sẽ không ai biết có một bà già đang... chết khô. Tới trưa cô cháu về mang cho bà gói xôi, nó nói:
- Hôm qua con biết cô ở nhà một mình, con muốn về sớm hơn nhưng kẹt đò, đành phải ngủ lại đó qua đêm.

Thấy mặt nó, bà bừng bừng nổi giận, bà nhìn nó trân trân, muốn chửi cho nó một trận mới hả lòng, nhưng bà ở trong cái thế phải ráng dằn lòng, nên nhè nhẹ hít vào rồi lại thở ra trước khi trách nhẹ nhàng:
- Con làm gì, thì cũng phải nghĩ tới cô ở nhà một mình đói khát, cách đối xử của con mấy ngày nay rất tệ. Nên dành ra một chút thời gian suy nghĩ lại đi con!
Nghe cái giọng trách hờn đó, cô cháu bực mình trả đũa ngay:

- Con chạy đôn chạy đáo kiếm tiền làm gì mà có thời gian suy nghĩ. Tại cô không muốn giúp, thì con phải tự lo thôi!

Tưởng là nó còn... nể mặt nên bà mới lên tiếng trách, nào ngờ vừa mới dứt lời thì nó... đốp lại ngay, bà không sao nín được, nên lên giọng:
- Con nói vậy mà nghe được sao? Tiền đưa cho con bao nhiêu cũng hết, lần nào cần tiền, con cũng nói là đưa thêm lần cuối, nhưng con đã lấy bao nhiêu lần cuối rồi con có nhớ không?
Cô cháu cũng không vừa: "Tiền cô đưa ra, cũng đổ vô cái nhà cho cô ở, chứ mất đi đâu mà cô kể lể!" Nói xong nó dùng dằng bỏ đi. 

Bà lớn tiếng kêu to, nó vẫn không thèm nhìn lại. Còn lại một mình, bà ôm đầu nhìn lên trần nhà, bà nghĩ: thương nó như con, có bao nhiêu tiền thủ thân bà đã lần hồi... nhét hết cho nó, vậy mà khi hỏi tiền không có, nó dám bỏ bà đói để bà... lòi tiền ra. Nhìn gói xôi tự dưng bà... khóc ngất. Bà chợt nhớ con, nhớ cháu, nhớ những lời con em Út dặn dò trước khi đi... Đêm đó, nó cũng khóa cửa nhà, rồi đi đâu mất biệt. Bà biết muốn lấy tiền thì nó phải làm vậy thôi, nên lần nầy bà nằm im, ngậm kẹo ho chịu trận!

Sáng hôm sau, chưa tới 9 giờ, cô cháu mở cửa phòng bước vào, nó tươi vui như không có chuyện gì. Nhìn thấy mặt nó, bà giận dữ, muốn thét lên cho hả giận, nhưng kịp ngừng. Bà nín thinh dây mặt ra hướng khác. Cô cháu vừa cười vừa đưa cái điện thoại cho bà, nó nói:
- Cô phone về bển, nói mấy anh chị cho con mượn 5 ngàn đô, rồi từ từ con trả lại. Con đang nấu cháo gà. Nói chuyện xong là có cháo nóng ăn liền.

Nghe nó trắng trợn lấy tô cháo gà đổi lấy 5 ngàn đô, bà tức ứa gan, mặt bà đanh lại, ánh mắt long lên tia giận dữ. Cô cháu nhìn bà, thấy hết những căm hờn từ trong ánh mắt ấy, nó cũng đã chuẩn bị tinh thần để đối phó nếu cần, và tô cháo gà chỉ là phương tiện để điều khiển bà cô... cứng đầu nầy. Nó nghĩ: cháo gà thì có thể cô không ăn, nhưng 5 ngàn đô thì nhứt định nó phải lấy. Nghĩ thế, nó nghiêm sắc mặt tiến tới ấn cái điện thoại trong tay bà mà nói:
- Cô nên phone liền bây giờ, 9 giờ sáng bên nầy, khoảng 9 giờ tối bên kia, đừng để trễ quá 10 giờ, mấy anh chị bên kia còn phải ngủ. Cô nhớ: chỉ nói những chuyện cần nói, và chỉ trả lời trong phạm vi sức khỏe mà thôi.

Nhìn cái cách nó sấn tới ấn cái điện thoại vào tay bà, và nó đứng ở thế sẵn sàng đối phó nếu bà la lên cầu cứu bên kia. Thì bà biết con nhỏ nầy đã táng tận lắm rồi. Suy nghĩ thật nhanh, thay vì giận dữ, bà chuyển qua vẻ mặt chịu đựng, cho nó có cái cảm giác đã khuất phục được bà, để bà được an thân. Cầm cái điện thoại trên tay, trái tim bà đập mạnh, vì biết sau lần nầy, sẽ ít khi nào bà có dịp cầm tới. Bà bắt đầu bấm số. Phía bên kia đầu dây cô Út reo vui khi nhận ra tiếng bà, chỉ hỏi thăm sơ vài câu ngắn ngủi bà vô đề ngay, vì thấy con cháu nó đang nghiêm mặt nhìn bà không nháy mắt:
- Út à, em gởi ngay cho chị 5 ngàn.
- Ủa, sao cần nhiều tiền vậy chị?
Nghe hỏi như thế, bà bực mình nên hơi lên giọng: "A Di Đà Phật, kêu gởi thì gởi liền đi, gởi càng sớm càng tốt. A Di Đà Phật!"
Bên kia đầu dây, một thoáng yên lặng, rồi tiếng cô Út trả lời: "Hiểu rồi, chị yên tâm, em sẽ gởi ngay cho chị trong tuần nầy. Thôi chị nghỉ ngơi đi. Bye chị!"
Lấy lại cái phone, nó hỏi: "Ủa! Cô Hai vô đạo Phật hồi nào mà nói A Di Đà Phật liền miệng vậy?"
Bà nhếch môi nói: "Ừ, thì bên đó, nghe mấy người bạn nói hoài nên cũng quen miệng nói theo."
Nghe bà nói thế nó nín thinh, bỏ đi ra ngoài. Lát sau nó bưng lên cho bà tô cháo trắng với dĩa củ cải kho. Nhìn thấy tô cháo trắng thay vì tô cháo gà như lời nó nói, bà lặng im ăn không nói gì. Nhìn bà khoan thai ăn, thần sắc thư thái, nó nghĩ: Vậy cũng tốt! Mới bỏ đói có hai ngày mà đã biết... sợ rồi, ngoan ngoãn nghe lời như vậy thấy... dễ thương hơn! Sau đó, mọi thứ trở lại bình thường, ngày ba bữa nó bưng lên đầy đủ, chỉ là hai bên không có gì để nói với nhau.

Cuối tuần đó, bỗng dưng nhà có khách. Cô Út về thăm bất ngờ nầy làm cho con cháu ngỡ ngàng lo sợ, vì lát nữa đây cô Út sẽ gặp cô Hai trên lầu. Lần nầy cô Út về quê không báo trước. Bấm chuông, cửa mở, cô xông thẳng vào nhà như cơn gió lốc, mặt tươi vui cô nói cười luôn miệng, còn lăng xăng khen nhà đẹp, nhà sang, khen qua con cháu gái có nước da quá mịn, khen luôn thằng cháu rể có phước tướng, thế nào cũng phát tài, phát lộc, phát giàu sang... làm cho không khí xôn xao vui nhộn. Và khi mọi người còn chưa dứt tiếng cười vang, thì cô Út chủ động nắm tay con cháu, kéo nó cùng đi ngay lên lầu, miệng kêu ơi ới: "Chị hai ơi! Chị hai. Ra coi ai về thăm chị nè!"

Nhận ra tiếng cô Út, bà dằn lòng không khóc. Thấy hai cô cháu cùng bước vào, bà tươi cười hỏi: "Ủa, Út về mà sao không cho hay trước, để chị kêu em mua thêm vài thứ thuốc."
Cô Út cười lớn tiếng nói: "Em phải chạy về gấp, vì có người hỏi mua căn nhà của chị, em cần thêm giấy tờ để bán cho xong."
Trong lúc bà còn đang gật gù như hiểu chuyện, thì cô Út dây qua nói với cô cháu gái: "Con đi lấy toàn bộ giấy tờ của cô Hai ra đây, để cô Út coi cái nào cần xài."
Nghe thế, cô cháu thoáng liếc bà, tần ngần một chút, rồi dây qua nhìn anh chồng đang đứng xớ rớ ngoài cửa phòng, thấy thế cô Út cười lớn nói: "Bán xong căn nhà, thì có tiền cho tụi bây."

Khi cầm được cái p***port trong tay, cô Út bỏ ngay vào bóp, rồi dây qua ân cần nói với bà chị: "Ngồi đây chi một mình, để em kè chị xuống nhà có đông người cho vui." Nói xong cô Út tự động ôm cánh tay chị mình, từng bước dìu xuống mấy bậc cầu thang. Khi xuống được tới dưới nhà thì cô Út dây qua nói với hai vợ chồng cô cháu gái:
- Hôm nay vui quá! Mình ra ngoài ăn mừng ngày đoàn tựu. Tài xế cô bao vẫn còn chờ ngoài kia.
Cô cháu gái nghe thế nên lên tiếng: "Cô về sao không cho hay, để tụi con đi đón đông người cho vui."
Cô Út nhìn nó cười giòn:
- Tánh cô tự lập quen rồi. Khi muốn đi thì mua vé, bay cái vèo qua đây. Bước ra một bước, thì có cả đoàn xe sắp hàng chờ, nên cô đâu muốn kêu con, để cho bất ngờ con sẽ thấy vui hơn...

Và khi xe ngừng lại trước cửa nhà hàng. Vỗ nhẹ vai chị, cô Út dịu dàng: "Cái chân đau, chị đi đứng khó khăn không thoải mái, cứ ngồi yên chờ, em sẽ mua đồ đem ra." Nói xong, cô Út dây qua nắm tay cô cháu gái kéo nhau cùng xuống xe. Chọn đại một cái bàn, vừa kéo ghế ngồi xuống, cô Út bật đứng lên, móc bóp lấy ra tờ 100 đô đưa cho cô cháu gái. "Nè, con cầm tiền nầy, hai đứa muốn ăn gì tùy thích, cô nhớ ra là có chuyện cần làm, cô đi trước, sẽ gặp tụi con sau."
Từ lúc gặp cô Út cho đến giờ, cô nói cười luôn miệng, phản ứng nhanh nhẹn, biến đổi không ngừng, làm cho hai vợ chồng cô cháu gái bị động theo từng chuyển biến của cô. Giờ cầm tờ 100 đô trên tay hai vợ chồng nó bối rối chưa biết phản ứng sao, thì cô Út đã đi nhanh ra xe, nói tài xế vọt thẳng về hướng Sài Gòn.

Nắm chặt tay cô Út, bà khóc ngất, cô Út nhẹ nhàng giải thích: "Sợ nó làm khó không trả lại giấy tờ cho chị, nên em làm bộ nói chuyện bán nhà cho nó ham mà đưa p***port ra cho lẹ, rồi cũng phải tìm cách đưa chị ra khỏi chỗ đó cho nhanh. Sợ ở qua đêm, hai chị em mình sẽ bị nó... làm càng vì mưu đồ đã lộ. Nên rủ tụi nó đi ăn, để tiện bề kéo chị thoát thân."
- Chị sợ em không hiểu.
- Làm sao mà không hiểu! Cũng may là chị còn nhớ lời em căn dặn trước khi đi.
- Không nhờ câu... mật khẩu của em, thì chị sẽ chết mòn trong tay nó, và sẽ là món mồi ngon để tụi nó câu tiền... Em cũng khôn khi chọn câu: A Di Đà Phật, vì khi nói lên câu nầy, nghe như mình đang niệm Phật, tụi nó tinh ranh cỡ nào thì cũng khó mà đoán ra.
- Khi thấy chị quyết định về Việt Nam an dưỡng tuổi già, lòng em không yên, nên mới nghĩ ra câu mật khẩu nầy, để nếu có một ngày nhận được... tín hiệu nầy, em sẽ bay về... cứu chị.
Em à, chuyện như thế nầy chị có nghe nhiều người kể, nhưng không tin lắm và luôn nghĩ người bất hạnh đó sẽ không phải là mình. Bây giờ lâm cảnh nầy chị mới hiểu vì tiền thì chuyện gì cũng có thể xẩy ra, gặp những đứa bất tài mà có lòng tham thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để kiếm tiền, mà đi lường gạt người ngoài thì không đủ sức còn lo tù tội, chi bằng kiếm tiền vừa dễ vừa nhanh mà lại an toàn đó là lợi dụng vào cốt nhục tình thâm. Người lường gạt, sang đoạt được, thì nhởn nhơ vui hưởng vì không phải lo bị truy tố, còn người mất của thì lặng im trong nỗi đau không dứt vì vừa mất tiền vừa mất cả lòng tin.

Nguyễn Sỹ Thùy Ngân
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 12/Mar/2019 lúc 6:34am

Dốt Nát Mới Tin Vào Đạo


 “Chỉ những người ít học, mê muội, dốt nát mới tin vào đạo”. Nghe xong câu kết luận đó, cả lớp học im phăng phắc, còn lòng tôi thì bực tức mà không nói nên lời. Sự bực tức này có lẽ một phần vì nội dung mà vị giáo sư giảng dạy không chỉ đang đụng đến đức tin của người Công giáo như tôi mà còn xúc phạm đến người có đạo. Phần nữa, tôi đau vì không đủ khả năng để đứng lên bảo vệ Đạo của mình. Sau khi nghe xong phần trình bày của vị giáo sư đại học mà tôi nghĩ là ông không có thiện cảm gì với người Công giáo, tôi về nhà cố đi tìm câu trả lời cho riêng mình. Và khi đã tìm hiểu xong, tôi quyết định tìm gặp và đối thoại với vị giáo sư này.

Câu hỏi đầu tiên mà tôi đặt ra cho ông đó là “Thưa Thầy, thầy có thể cho biết, đất nước nào hiện nay văn minh, tiến bộ nhất thế giới”. Vị giáo sư trả lời ngay “ Nước Mỹ”.Tôi nói liền “ Vậy, thầy có thể cho em biết hiện nay nước Mỹ có bao nhiều người tin vào Thiên Chúa?” Vị Giáo sư nhìn tôi và hỏi “Em hỏi vậy là có mục đích gì?”. Tôi đáp “Vì Thầy nói “Chỉ những ai ít học, mê muội, dốt nát mới tin vào Thiên Chúa” nên em mới hỏi thầy câu này. Ông chần chừ một lúc rồi nói “ Nước Mỹ là nước có số người tin vào Thiên Chúa khá đông”. “ Đúng vậy. Em được biết tại nước Mỹ có tới 86% tin vào Thiên Chúa, còn 14% nhận mình là vô thần mà. Chẳng lẽ 86% này cũng là những người mê muội, ít học phải không thầy?”
Hơn nữa, em còn thấy những bác học lừng danh như Bacon, Isaac Newton, Albert Einstein, Louis Pasteur, 31-Georges Lemaître (1894-1966) Linh mục Công Giáo, người khai phá ra thuyết Big Bang. Max Planck (1858-1947) Đoạt giải Nobel về vật lý và là cha đẻ của thuyết Quantum mechanics. Blaise Pascal (1623–1662) Thần đồng toán học, vật lý, và Lý Thuyết. René Descartes (1596–1650) Nhà bác học về Hình học và Những con số bất biến. Người hướng dẫn cuộc Cách Mạng Khoa học của phương Tây. Roger Bacon (c.1214–1294), người áp dụng phương pháp thực nghiệm và các phương pháp khoa học tân tiến. Viết về Luật Thiên Nhiên, cơ khí, địa lý và quang học. Johannes Kepler (1571–1630) Nhà vũ trụ học, tính toán sự di chuyển của các thiên hà. -Isaac Newton (1643–1727) Nhà khoa học và toán học vĩ đại nhất của mọi thời đại và biết bao nhiêu nhà bác học khác đều là những ki tô hữu tốt lành. Chẳng nhẽ, những nhà bác học này cũng là những người dốt nát và mê tín sao thầy? Em thấy tiền đề thầy đưa ra xem ra không ổn tí nào.

Vị giáo sư như chùng xuống một lúc rồi nói “ Tôi cũng chỉ nói những gì mà sách vở và bổn phận tôi phải nói. Vì đó là nghề của tôi”. Tôi đáp lại “ Vâng nếu thầy nói vậy thì em hiểu rồi. Có điều em cảm thấy thầy không có tự do khi truyền giảng cho sinh viên những kiến thức thực sự của thầy. Nhưng còn một điều nữa khiến em cũng đang thắc mắc”. Ông nhìn tôi và hỏi “ Em còn muốn hỏi điều gì”. “ Vâng, cũng chỉ liên quan đến điều thầy nói ở lớp thôi. Em muốn hỏi thầy có cái gì giả dối, mê muội nó tồn tại được lâu không thầy”. Tôi đáp lại. Người thầy của tôi lúc này thong thả nói “ Người ta vẫn nói sự thật trước sau gì cũng là sự thật, sự giả dối có lừa được một số người, một số lần rồi sẽ có ngày lộ diện em ạ”. “Cám ơn thầy. Thầy nói chí phải. Sự thật ma vật không đổ thầy nhỉ. Nếu Đạo Công Giáo mà giả dối sao nó lại tồn tại lâu quá vậy. Nó không chỉ tồn tại mà còn phát triển khắp cả thế giới và đứng vững một cách chắc chắn phải không thầy!”. Người thầy gật đầu và nói với tôi “ Thầy cảm phục tinh thần của em. Em là người có chứng kiến và dám sống cho chứng kiến của mình. Thầy tin rằng em sẽ làm được những điều tốt lành cho đất nước cho xã hội. Chỉ tiếc những người có chứng kiến và bản lãnh như em nơi sinh viên không có nhiều lắm. Chúc em thành công”.

Tạm biệt người thầy mà tôi đã làm phiền quấy rầy. Tuy thời gian gặp gỡ không dài những tôi hiểu được phần nào nỗi đau của nhiều người, nhất là những giáo sư, thầy giáo, dẫu biết được sự thật mà không dám nói sự thật . Ước mong sao nơi giảng trường đại học sẽ có những cánh cửa của tự do để tri thức thật được lên tiếng.
Fb : Đừng Sợ
"IN GOD WE TRUST" - Chúng tôi tin vào Chúa. Dòng chữ này hiện diện trên bất kỳ tờ tiền nào của Mỹ!!

st.
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 14/Mar/2019 lúc 9:17am

Kẻ Thù Của Người Tàu


Tác giả bài viết dưới đây là ông Bo Yang (phiên âm tiếng Việt là Bá Dương) sinh năm 1920 ở Khai Phong, Hồ Nam, Trung Quốc, và sang Đài Loan năm 1949. Ông vừa là nhà thơ, nhà văn, nhà báo, lại còn là sử gia. Năm 1977, ông bắt đầu đi nói chuyện về hiện tượng “người Trung Quốc xấu xí”. Những bài nói chuyện của ông và của những người tranh luận với ông được tập trung lại thành quyển sách “NGƯỜI TRUNG QUỐC XẤU XÍ”. Ông chết vì viêm phổi ngày 29.4.2008 tại Đài Loan.
Đọc những điều ông viết rất thẳng và rất mạnh về người đồng hương Trung Quốc của ông, chúng ta, người Việt cảm nhận được điều gì về chính mình ?

Trên thế giới không có nước nào có lịch sử lâu đời như Tàu, không có nước nào có một nền văn hóa không đứt đoạn như Tàu, mà cái văn hóa đó lại đã từng đạt đến một nền văn minh cao độ. Người Hy Lạp thời nay với người Hy Lạp ngày xưa chẳng liên quan gì với nhau. Người Ai Cập cũng vậy. Nhưng người Tàu hôm nay thì đúng là hậu duệ của người Tàu cổ đại.

Tại sao một nước khổng lồ như vậy, một dân tộc to lớn như vậy ngày nay lại ra nông nỗi xấu xa ấy? Chẳng những bị người nước ngoài ức hiếp mà còn bị ngay dân mình ức hiếp. Nào là vua bạo ngược, quan bạo ngược, mà cả dân (quần chúng) cũng bạo ngược. 
Tại sao một nước khổng lồ như vậy, một dân tộc to lớn như vậy ngày nay lại ra nông nỗi xấu xa ấy? Chẳng những bị người nước ngoài ức hiếp mà còn bị ngay dân mình ức hiếp. Nào là vua bạo ngược, quan bạo ngược, mà cả dân (quần chúng) cũng bạo ngược. 
Thế kỷ thứ XIX, quần đảo Nam Dương thời nay tức là Đông Nam Á, còn là thuộc địa của Anh và Hà Lan, có một chuyên viên Anh đóng ở Malaysia nói rằng: “Làm người Tàu ở thế kỷ thứ XIX là một tai họa”. Bởi vì ông này đã thấy cộng đồng người Hoa sống ở quần đảo Nam Dương giống một lũ lợn, vô tri vô thức, tự sinh tự diệt, tùy thời còn có thể bị sát hại hàng loạt. Thế mà tôi thấy người Hoa ở thế kỷ XX so với người Hoa ở thế kỷ XIX tai họa của họ còn lớn hơn.
Điều làm chúng ta đau khổ nhất là bao mong đợi của người Hoa từ một trăm năm nay cơ đồ như đã bị tiêu tan toàn bộ. Cứ mỗi lần có một mong chờ trở lại, hứa hẹn nước nhà một tương lai sáng sủa hơn, thì kết quả lại càng làm cho chúng ta thất vọng và tình hình lại càng trở nên tệ hại hơn. Một mong chờ khác lại đến, để rồi lại đem về những ảo vọng, thất vọng, những tồi tệ liên miên vô tận.

Dân tộc cố nhiên là trường tồn, sinh mệnh của cá nhân là hữu hạn. Một đời người có được bao ước vọng lớn? Có được bao lý tưởng lớn, chịu được mấy lần tan vỡ? Con đường trước mặt sáng sủa thế nào? Hay lại đen tối? Thật khó nói cho hết!
Bốn năm trước, lúc tôi diễn giảng tại New York, đến đoạn “chói tai”, có một người đứng dậy nói: “Ông từ Đài Loan đến, ông phải nói cho chúng tôi nghe về những hy vọng, phải cổ võ nhân tâm. Sao lại đi đả kích chúng tôi?.” Con người đương nhiên cần được khích lệ, vấn đề là khích lệ rồi sau đó làm gì nữa? Tôi từ nhỏ cũng từng được khích lệ rồi. Lúc 5, 6 tuổi, tôi được người lớn nói với tôi: “Tiền đồ của Tàu nằm trong tay thế hệ các cháu đấy!” Tôi cho rằng trách nhiệm của tôi lớn quá, chắc không thể nào đảm đương nổi. Sau đó tôi lại nói với con tôi: “Tiền đồ của Tàu nằm trong tay thế hệ các con đấy!” Bây giờ con tôi lại nói với cháu tôi: “Tiền đồ Tàu nằm trong tay thế hệ các con đấy!

Một đời, rồi một đời, biết bao nhiêu lần một đời? Đến đời nào thì mới thật khá lên được?
Tại Tàu đại lục rộng lớn, sau thời Phản hữu (Phong trào chống phe hữu năm 1958), tiếp theo lại là Đại Cách Mạng Văn Hóa long trời lở đất. Từ ngày loài người có lịch sử đến nay chưa bao giờ thấy được một tai họa do con người làm ra to lớn đến như vậy. Chẳng nói đến tổn thất sinh mạng, cái tổn thương lớn lao nhất là sự chà đạp nhân tính, giầy xéo lên phẩm hạnh cao quý. Con người nếu rời bỏ nhân tính và những đức hạnh cao quý thì sánh với cầm thú.

Bây giờ người ta nói nhiều về Hương Cảng [Hồng Kông]. Bất cứ nước nào, nếu có đất đai bị nước ngoài chiếm cứ đều cảm thấy tủi nhục. Chờ cho đến lúc lấy được về chẳng khác nào lòng mẹ bị mất con. Ai cũng nhớ chuyện nước Pháp lúc phải cắt hai tỉnh Alsace và Lorraine giao cho Đức đã đau khổ như thế nào, lúc lấy lại được về đã sung sướng ra sao.
Nhưng Hương Cảng của chúng ta chỉ cần nghe đến việc trả về tổ quốc là lập tức hồn bay phách lạc. Chuyện gì mà lạ thế?

Còn nói về Đài Loan, hiện nay nhiều thanh niên người tỉnh này hoặc người nơi khác ở đây đều chủ trương Đài Loan độc lập. Tôi nhớ lại 30 năm trước đây, lúc Nhật Bản trả lại Đài Loan cho Tàu (1945), mọi người sung sướng như si cuồng chẳng khác nào đứa con lạc mẹ lại tìm được đường về nhà. Cái gì đã xảy ra sau 30 năm đó để cho đứa con kia lại muốn bỏ nhà ra đi?

Ở nước ngoài, có lúc tôi dừng lại trong công viên, nhìn trẻ con ngoại quốc, thấy sao chúng sung sướng thế. Trong lòng tôi lúc ấy tự nhiên cảm thấy thèm thuồng quá. Chúng không phải mang gánh nặng, con đường chúng đi bằng phẳng, rộng rãi quá, tâm lý khỏe mạnh, sung mãn, sảng khoái.
Con trẻ Đài Loan chúng ta đến trường học, đeo kính cận, mặt khó đăm đăm vì phải đối phó với áp lực bài vở. Mẹ ngất ngã xuống đất, con đến đỡ mẹ dậy, mẹ kêu rống lên:
“Mẹ có chết cũng chẳng sao, việc gì đến con! Con đi học bài đi! Đi học bài đi!”

Vợ tôi lúc dạy học ở Đài Loan, thỉnh thoảng cứ đề cập đến đạo đức làm người, tức thì sinh viên nhao nhao phản đối: “Chúng tôi không cần học làm người, chỉ cần học để ứng phó với việc thi cử.” Lại nhìn về trẻ con ở Tàu lục địa, từ nhỏ đã phải học đánh đấu nhau, lừa dối bịp bợm nhau, lại luyện tập cách lừa bạn, phản đồng chí, lại phải học cách bốc phét, bịa đặt. Một nền giáo dục đáng sợ thay! Một thế hệ nữa những đứa trẻ này lớn lên sẽ như thế nào?
Người ta thường nói: “Mình nắm tương lai mình trong tay mình.” Lúc đã luống tuổi, tôi thấy câu này không ổn; sự thực, có lẽ chỉ nắm được một nửa trong tay mình, còn một nửa lại ở trong tay của kẻ khác.

Kiếp người trên đời này giống như một cục sỏi trong một máy nhào xi măng, sau khi bị nhào trộn, thân chẳng tự chủ được. Điều ấy khiến tôi cảm thấy đó không phải là một vấn đề của riêng một cá nhân nào, nhưng là một vấn đề xã hội, văn hóa.
Lúc chết, Chúa Giê Su (Jesus) bảo: “Hãy tha thứ cho họ, họ đã làm những điều mà họ không hề hiểu.” Lúc trẻ, đọc câu này tôi cho rằng nó chỉ là một câu tầm thường. Lớn lên rồi lại vẫn thấy nó không có gì ghê gớm cả, nhưng đến cái tuổi này rồi tôi mới phát hiện rằng nó rất thâm thúy, thật đau lòng thay! Có khác nào người Tàu sở dĩ trở thành xấu xí như ngày nay bởi chính vì họ không hề biết rằng mình xấu xí.

Chúng ta có đủ tư cách làm chuyện đó và chúng ta có lý do tin rằng Tàu có thể trở thành một nước rất tốt đẹp. Chúng ta không cần cứ phải muốn có một quốc gia hùng mạnh. Quốc gia không hùng mạnh thì có can hệ gì?  Chỉ cần sao cho nhân dân hạnh phúc rồi thì đi tìm quốc gia hùng mạnh cũng chưa muộn.
Tôi nghĩ người Tàu chúng ta có phẩm chất cao quý. Nhưng tại sao cả trăm năm rồi, cái phẩm chất ấy thủy chung vẫn không làm cho người Tàu thoát khỏi khổ nạn?

Nguyên do vì sao?
Tôi muốn mạo muội đề xuất một câu trả lời có tính cách tổng hợp: Đó là vì văn hóa truyền thống Tàu có một loại siêu vi trùng, truyền nhiễm, làm cho con cháu chúng ta từ đời này sang đời nọ không khỏi được bệnh.
Có người sẽ bảo: “Tự mình không xứng đáng, lại đi trách tổ tiên!.” Xét cho kỹ câu nói này có một sơ hở lớn. Trong vở kịch nổi tiếng “Quần ma” (Những con ma) của Ibsen (íp sen) có kể chuyện hai vợ chồng mắc bệnh giang mai sinh ra một đứa con cũng bị bệnh di truyền. Mỗi lần phát bệnh nó lại phải uống thuốc. Có lần tức quá nó kêu lên: “Con không uống thuốc này đâu! Con thà chết đi thôi! Bố mẹ đã cho con cái thân thể như thế này à!?” Trường hợp này thì nên trách đứa bé hay trách bố mẹ nó? Chúng ta không phải trách bố mẹ, cũng không phải trách tổ tiên chúng ta, nhưng nhất quyết phải trách cái thứ văn hóa họ đã truyền lại cho chúng ta.

Một nước rộng ngần đó, một dân tộc lớn ngần đó, chiếm đến một phần tư dân số toàn cầu, lại là một vùng cát chảy của sự đói nghèo, ngu muội, đấu tố, tắm máu mà không tự thoát được. Tôi nhìn cách cư xử giữa con người với nhau ở những nước khác mà lại càng thèm. Cái văn hóa truyền thống kiểu nào để sinh ra hiện tượng này? Nó đã khiến cho người Tàu chúng ta mang sẵn trong mình nhiều đặc tính rất đáng sợ!

Một trong những đặc tính rõ nhất là dơ bẩn, hỗn loạn, ồn ào. Đài Loan đã từng có một dạo phải chống bẩn và chống hỗn loạn, nhưng chỉ được mấy ngày. Cái bếp của chúng ta vừa bẩn vừa lộn xộn. Nhà cửa chúng ta cũng vậy. Có nhiều nơi hễ người Tàu đến ở là những người khác phải dọn đi.

Tôi có một cô bạn trẻ tốt nghiệp đại học chính trị. Cô này lấy một người Pháp rồi sang Paris sinh sống. Rất nhiều bạn bè đi du lịch Âu châu đều ghé nhà cô trú chân. Cô ta bảo với tôi: “Trong tòa nhà tôi ở, người Pháp đều dọn đi cả, bây giờ toàn người Á đông nhảy vào!” (Người Á đông có khi chỉ người châu Á nói chung, có khi lại chỉ người Tàu). Tôi nghe nói vậy rất buồn, nhưng khi đi xem xét tận mắt mới thấy là chỗ nào cũng đầy giấy kem, vỏ hộp, giầy dép bừa bãi, trẻ con chạy lung tung, vẽ bậy lên tường, không khí trong khu bốc lên một mùi ẩm mốc. Tôi hỏi: “Các người không thể tổ chức quét dọn được hay sao?” Cô ta đáp: “Làm sao nổi!”
Không những người nước ngoài thấy chúng ta là bẩn, loạn, mà qua những điều họ nhắc nhở chúng ta cũng tự thấy mình là bẩn, loạn.

Còn như nói đến ồn ào, cái mồm người Tàu thì to không ai bì kịp, và trong lĩnh vực này người Quảng Đông phải chiếm giải quán quân. Ở bên Mỹ có một câu chuyện tiếu lâm như sau: Có hai người Quảng Đông lặng lẽ nói chuyện với nhau, người Mỹ lại tưởng họ đánh nhau, bèn gọi điện báo cảnh sát. Khi cảnh sát tới, hỏi họ đang làm gì, họ bảo: “Chúng tôi đang thì thầm với nhau.”

Tại sao tiếng nói người Tàu lại to? Bởi tâm không yên ổn. Cứ tưởng lên cao giọng, to tiếng là lý lẽ mình mạnh. Cho nên lúc nào cũng chỉ cốt nói to, lên giọng, mong lý lẽ đến với mình. Nếu không, tại sao họ cứ phải gân cổ lên như thế?

Tôi nghĩ những điểm này cũng đủ để làm cho hình ảnh của người Tàu bị tàn phá và làm cho nội tâm mình không yên ổn. Vì ồn ào, dơ bẩn, hỗn loạn dĩ nhiên có thể ảnh hưởng tới nội tâm, cũng như sáng sủa, sạch sẽ với lộn xộn, dơ bẩn là hai thế giới hoàn toàn khác xa nhau.

Còn về việc xâu xé nhau thì mọi người đều cho đó là một đặc tính nổi bật của người Tàu. Một người Nhật đơn độc trông chẳng khác nào một con lợn, nhưng ba người Nhật hợp lại lại thành một con rồng. Tinh thần đoàn kết của người Nhật làm cho họ trở thành vô địch.

Bởi vậy trong lĩnh vực quân sự cũng như thương mại, người Tàu không thể nào qua mặt được người Nhật. Ngay tại Đài Loan, ba người Nhật cùng buôn bán thì lần này phiên anh, lần sau đến lượt tôi. Người Tàu mà buôn bán thì tính cách xấu xa tức thì lộ ra bên ngoài theo kiểu: Nếu anh bán 50 tôi sẽ bán 40. Anh bán 30 tôi chỉ bán 20.

Cho nên, có thể nói, mỗi người Tàu đều là một con rồng, nói năng vanh vách, cứ như là ở bên trên thì chỉ cần thổi một cái là tắt được mặt trời, ở dưới thì tài trị quốc bình thiên hạ có dư. Người Tàu ở một vị trí đơn độc như trong phòng nghiên cứu, trong trường thi nơi không cần quan hệ với người khác thì lại có thể phát triển tốt. Nhưng nếu ba người Tàu họp lại với nhau, ba con rồng này lại biến thành một con heo, một con giòi, hoặc thậm chí không bằng cả một con giòi nữa. Bởi vì người Tàu có biệt tài đấu đá lẫn nhau.

Chỗ nào có người Tàu là có đấu đá, người Tàu vĩnh viễn không đoàn kết được, tựa hồ trên thân thể họ có những tế bào thiếu đoàn kết. Vì vậy khi người nước ngoài phê phán người Tàu không biết đoàn kết thì tôi chỉ xin thưa: “Anh có biết người Tàu vì sao không đoàn kết không? Vì Thượng đế muốn thế. Bởi vì nếu một tỷ người Hoa đoàn kết lại, vạn người một lòng, anh có chịu nổi không? Chính ra Thượng Đế thương các anh nên mới dạy cho người Hoa mất đoàn kết!” Tôi tuy nói thế nhưng rất đau lòng.

Người Tàu không chỉ không đoàn kết, mà mỗi người lại còn có đầy đủ lý do để có thể viết một quyển sách nói tại sao họ lại không đoàn kết. Cái điều này thấy rõ nhất tại nước Mỹ với những hình mẫu ngay trước mắt. Bất cứ một xã hội người Hoa nào ít nhất cũng phải có 365 phe phái tìm cách tiêu diệt lẫn nhau.

Ở Tàu có câu: “Một hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng khiêng nước uống, ba hòa thượng không có nước uống.” Người đông thì dùng để làm gì? Người Tàu trong thâm tâm căn bản chưa biết được tầm quan trọng của sự hợp tác. Nhưng nếu anh bảo họ chưa biết, họ lại có thể viết ngay cho anh xem một quyển sách nói tại sao cần phải đoàn kết.

Lần trước (năm 1981) tôi sang Mỹ ở tại nhà một người bạn làm giáo sư đại học. Anh này nói chuyện thì đâu ra đấy; thiên văn, địa lý; nào là làm sao để cứu nước.
Ngày hôm sau tôi bảo:
“Tôi phải đi đến đằng anh A một tý!” Vừa nghe đến tên anh A kia, anh bạn tôi trừng mắt giận dữ. Tôi lại bảo: “Anh đưa tôi đi một lát nhé!” Anh ta bảo: “Tôi không đưa, anh tự đi cũng được rồi!”
Họ cùng dạy học tại Mỹ, lại cùng quê với nhau mà tại sao không thể cùng đội trời chung? Có thể nào nói như vậy là hợp lý được? Bởi vậy việc người Tàu cắn xé nhau là một đặc tính nghiêm trọng.

Những người sống tại Mỹ đều thấy rõ điều này: đối xử với người Tàu tệ hại nhất không phải là người nước ngoài, mà chính lại là người Tàu với nhau. Bán rẻ người Tàu, hăm dọa người Tàu lại cũng không phải là người Mỹ mà là người Hoa. Tại Malaysia có một chuyện thế này. Một ông bạn tôi làm nghề khai thác mỏ khoáng sản. Anh ta bỗng nhiên bị tố cáo một chuyện rất nghiêm trọng. Sau khi tìm hiểu mới biết rằng người tố cáo mình lại là một bạn thân của anh ta, một người cùng quê, cùng đến Malaysia tha phương cầu thực với nhau. Người bạn tôi chất vấn anh kia: “Tại sao anh lại đi làm cái việc đê tiện đó?” Người kia bảo: “Cùng đi xây dựng cơ đồ, bây giờ anh giàu có, tôi vẫn hai tay trắng. Tôi không tố cáo anh thì tố ai bây giờ?”

Cho nên kẻ thù của người Tàu lại là người Tàu.
Không hiểu vì sao người ta lại so sánh người Tàu với người Do Thái được? Tôi thường nghe nói “người Tàu và người Do Thái giống nhau ở chỗ cần cù.” Điều này phải chia làm hai phần:
Phần thứ nhất: cái đức tính cần cù từ mấy ngàn năm nay cũng chẳng còn tồn tại nữa, nó đã bị thời kỳ “Tứ nhân bang” (bè lũ bốn tên) phá tan tại lục địa rồi.

Phần thứ hai: chúng ta còn gì để có thể đem so sánh với người Do Thái được? Báo chí Tàu thường đăng: “Quốc hội Do Thái (Knesset) tranh luận mãnh liệt, ba đại biểu là ba ý kiến trái ngược nhau”, nhưng cố ý bỏ sót một sự kiện quan trọng là sau khi họ đã quyết định với nhau thì hình thành một phương hướng chung. Tuy bên trong quốc hội tranh cãi tơi bời, bên ngoài đang giao chiến, bốn phía địch bao vây, nhưng Israel vẫn tổ chức bầu cử.
Ai cũng biết cái ý nghĩa của bầu cử là vì có đảng đối lập. Không có đảng đối lập thì bầu cử chỉ là một trò hề rẻ tiền.
Tại Tàu chúng ta, hễ có ba người sẽ cũng có ba ý kiến, nhưng cái khác nhau là: sau khi đã quyết định xong, ba người đó vẫn làm theo ba phương hướng khác nhau. Giống như nói hôm nay có người đề nghị đi New York, người đề nghị đi San Francisco… Biểu quyết, quyết định đi New York, nếu ở Israel cả hai người sẽ cùng đi New York, nhưng ở Tàu thì một người sẽ bảo: “Anh đi New York đi, tôi có tự do của tôi, tôi đi San Francisco!”

Người Tàu không thể đoàn kết, hay cắn xé nhau, những thói xấu đó đã thâm căn cố đế. Không phải vì phẩm chất của họ không đủ tốt. Nhưng vì con siêu vi trùng trong văn hóa Tàu ấy làm cho chúng ta không thể đè nén, khống chế hành vi của chúng ta được. Biết rõ rành rành là xâu xé nhau, nhưng vẫn xâu xé nhau. Nếu nồi vỡ thì chẳng ai có ăn, nhưng nếu trời sụp thì người nào cao hơn người đó phải chống đỡ.

Cái loại triết học xâu xé nhau đó lại đẻ ra nơi chúng ta một hành vi đặc thù khác: “Chết cũng không chịu nhận lỗi.” Có ai nghe thấy người Tàu nhận lỗi bao giờ chưa? Giả sử anh nghe một người Tàu nói: “Việc này tôi đã sai lầm rồi!” Lúc đó anh phải vì chúng tôi mà uống rượu chúc mừng.

Con gái tôi hồi bé có một lần bị tôi đánh, nhưng cuối cùng hóa ra là nó bị oan. Nó khóc rất dữ, còn tâm can tôi thì đau đớn. Tôi biết rằng đứa con thơ dại và vô tội của tôi chỉ biết trông cậy vào bố mẹ, mà bố mẹ bỗng nhiên trở mặt thì nó phải sợ hãi biết nhường nào. Tôi ôm con vào lòng rồi nói với nó: “Bố xin lỗi con. Bố không đúng. Bố làm sai. Bố hứa lần sau bố không làm như vậy nữa. Con gái ngoan của bố, con tha thứ cho bố nhé!” Nó khóc mãi không thôi. Cái sự việc này qua rồi mà lòng tôi vẫn còn đau khổ. Nhưng đồng thời tôi lại cảm thấy vô cùng kiêu hãnh bởi tôi đã dám tự nhận lỗi của mình đối với nó.

Người Tàu không quen nhận lỗi và có thể đưa ra hàng vạn lý do để che giấu cái sai trái của mình. Có một câu tục ngữ: “Đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm” (Bế môn tư quá). Nghĩ về lỗi của ai?  Dĩ nhiên của đối phương.

Lúc tôi đi dạy học, học sinh hàng tuần phải viết tuần ký để kiểm thảo hành vi trong tuần. Kết quả kiểm thảo thường là: “Hôm nay tôi bị người này người nọ lừa tôi. Cái người lừa tôi ấy đã được tôi đối xử mới tốt làm sao, cũng bởi vì tôi quá trung hậu!.” Lúc đọc đến kiểm thảo của đối phương, lại cũng thấy anh học trò kia nói mình quá trung hậu. Mỗi người trong kiểm thảo của mình đều là người quá trung hậu. Thế còn ai là người không trung hậu?
Người Tàu không thể nhận lỗi, nhưng cái lỗi vẫn còn đó, đâu phải vì không nhận mà nó biến mất. Để che đậy một lỗi của mình người Tàu không nề hà sức lực tạo nên càng nhiều lỗi khác hòng chứng minh rằng cái đầu tiên không phải là lỗi. Cho nên có thể nói người Tàu thích nói khoác, nói suông, nói dối, nói láo, nói những lời độc địa.
Họ liên miên khoa trương về dân Tàu, về tộc Đại Hán, huyên thuyên về truyền thống văn hóa Tàu, nào là có thể khuếch trương thế giới v.v… Nhưng bởi vì không thể đưa ra chứng cớ thực tế nào nên tất cả chỉ toàn là những điều bốc phét.

Tôi chẳng cần nêu ví dụ về chuyện nói khoác, láo toét làm gì. Nhưng về chuyện nói độc của người Tàu thì không thể không nói được. Ngay như chuyện phòng the, người phương Tây vốn rất khác chúng ta, họ thường trìu mến gọi nhau kiểu “Em yêu, em cưng” [Bá Dương dùng chữ “đường mật” và “ta linh” để dịch chữ Honey, Darling của tiếng Anh: ND] thì người Tàu gọi nhau là “kẻ đáng băm vằm làm trăm khúc” (sát thiên đao đích).
Hễ cứ có dính đến lập trường chính trị hoặc tranh quyền đoạt lợi là những lời nói độc địa sẽ được tuôn ra vô hạn định, khiến cho ai nấy nghe thấy cũng phải tự hỏi: “Tại sao người Tàu lại độc ác và hạ lưu đến thế?”

Lại nói ví dụ về chuyện tuyển cử. Nếu là người phương Tây thì tác phong như sau: “Tôi cảm thấy tôi có khả năng giữ chức vụ đó, xin mọi người hãy bầu cho tôi!.”
Còn người Tàu sẽ xử sự như Gia Cát Lượng lúc Lưu Bị tới cầu hiền (tam cố thảo lư). Nghĩa là nếu được mời, anh ta sẽ năm lần bảy lượt từ chối, nào là “Không được đâu! Tôi làm gì có đủ tư cách!” Kỳ thực, nếu anh tưởng thật mà đi mời người khác thì anh ta sẽ hận anh suốt đời.

Chẳng khác nào nếu anh mời tôi diễn giảng, tôi sẽ nói: “Không được đâu, tôi chẳng quen nói chuyện trước công chúng!” Nhưng nếu anh thật sự không mời tôi nữa, sau này nếu nhỡ lại gặp nhau ở Đài Bắc, có thể tôi sẽ phang cho anh một cục gạch vào đầu.
Một dân tộc hành xử theo kiểu này không biết đến bao giờ mới có thể sửa đổi được lầm lỗi của mình; sẽ còn phải dùng mười cái lỗi khác để khỏa lấp cái lỗi đầu tiên, rồi lại dùng thêm trăm cái khác để che đậy mười cái kia thôi.
Tàu diện tích rộng thế, văn hóa lâu đời thế, đường đường là một nước lớn. Thế mà, thay vì có một tấm lòng bao la, người Tàu lại có một tâm địa thật hẹp hòi.

Cái tấm lòng bao la đáng lẽ chúng ta phải có ấy chỉ đọc thấy được trong sách vở, nhìn thấy được trên màn ảnh. Có ai bao giờ thấy một người Tàu có lòng dạ, chí khí sánh ngang được với tầm vóc nước Tàu không? Nếu chỉ cần bị ai lườm một cái là đã có thể rút dao ra rồi, thử hỏi nếu có người không đồng ý với mình thì sự thể sẽ ra sao?

Người Tây phương có thể đánh nhau vỡ đầu rồi vẫn lại bắt tay nhau, nhưng người Tàu đã đánh nhau rồi thì cừu hận một đời, thậm chí có khi báo thù đến ba đời cũng chưa hết.
Mọi người Tàu đều sợ sệt đến độ không còn biết quyền lợi mình là gì thì làm sao còn biết đấu tranh, gìn giữ nó được? Mỗi khi gặp một chuyện gì xảy ra y nhiên lại nói: “Bỏ qua cho rồi!”
Mấy chữ “bỏ qua cho rồi” này đã giết hại không biết bao nhiêu người Tàu và đã biến dân Tàu thành một dân tộc hèn mọn.
Giả sử tôi là một người nước ngoài hoặc một bạo chúa, đối với loại dân tộc như thế, nếu tôi không ngược đãi nó thì trời cũng không dung tôi.
Cái não trạng hãi sợ này đã nuôi dưỡng bao nhiêu bạo chúa, làm tổ ấm cho bao nhiêu bạo quan. Vì vậy bạo chúa, bạo quan ở Tàu không bao giờ bị tiêu diệt.

Trong truyền thống văn hóa Tàu, các vị có thể xem ở “Tư trị thông giám” (Một pho sử của Tư Mã Quang tóm hết chuyện hơn 2.000 năm để làm gương cho người đời sau), cái việc bo bo giữ mình đã được xem là kim chỉ nam và nhấn mạnh năm lần bảy lượt. Bạo chúa, bạo quan cũng chỉ cần dân chúng cứ bo bo giữ mình là được, cho nên người Tàu mới càng ngày càng khốn đốn đến như thế.

Nơi nào người Tàu đã đặt chân đến thì không thể có chỗ nào là không bẩn. Có hơn một tỷ người Tàu trên thế giới này, làm sao mà không chật chội được? Ngoài ồn, chật, bẩn, loạn, lại còn thêm cái tật “thích xem” (người khác đau khổ), hoặc “chỉ quét tuyết trước nhà mình mà không động tý gì đến sương trên mái ngói nhà người khác.”
Họ luôn mồm “nhân nghĩa” mà tâm địa ích kỷ, tham lam. Một đằng hô to khẩu hiệu: “Phải tử tế với người và súc vật!” Trong khi đó ngày ngày không ngừng xâu xé lẫn nhau.

Tóm lại, người Tàu đúng là một dân tộc vĩ đại, vĩ đại đến độ làm cho người đời nay không có cách nào hiểu nổi tại sao họ có thể tồn tại được trên quả địa cầu này những 5.000 năm?

Bá Dương
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 15/Mar/2019 lúc 6:31am

Người Sàigòn Với Những Niềm Tin Không Lý Do


Đó là một buổi sáng, anh công nhân đi làm làm bằng một con đường mới. Không phải công việc mới hay nhiệm sở mới, mà là anh muốn thử nghiệm cách đi một con đường mới để thư giãn đầu óc theo một lời khuyên trên mạng anh đọc tối qua..
Con đường mới, quang đãng và vắng. Theo thói quen, anh rà xe bên đường và mua một ly cà phê đá ở một cái quán cóc xe đẩy, cái loại quán vĩa hè mà chủ của nó có thể chất mọi thứ lên xe, đẩy đi thật nhanh khi thấy có bóng trật tụ đô thị hay dọn dẹp bên phường xuất hiện.

Khi cầm cái ly trên tay, móc bóp ra thì anh phát hiện ra, trong ngăn bóp chỉ có duy nhất có một tờ tiền mệnh số lớn, không còn thêm một đồng tiền nhỏ nào khác nữa.
Bối rối, anh cố rà soát hết các túi. Và đang nghỉ đến cái tình huống: Mới sáng mà đưa nguyên tờ tiền thế này thế nào cũng bị kêu trời, rồi bị cằn nhằn: Sáng sớm thế nầy làm sao có đủ tiền để thối. Mở hàng kiểu gì kỳ vậy cha..
Nhưng mà chẳng còn cách nào khác, anh chàng đành lo le móc tờ tiền ra, kèm theo cái câu nói rón rén: “Cô ơi, cô chịu khó thối dùm tờ tiền này cho con nha. Con hỏng có tờ nào khác hết trơn”.
Đáp lại là một nụ cười, rồi cô bán nước lởi xởi nói:” Trời đất, cưng biết là sáng sớm như vậy đâu có đủ tiền để thối. Thôi cất đi, bữa nào khác qua đây uống nữa rồi tính luôn”.

Nhưng mà, anh công nhân lại thấy lo lo: “ Đây là lần đầu tiên con đi qua con đường này, mà sợ mai mốt con hỏng có dịp ghé qua nữa. Thôi, hay là con không lấy ly cà phê này kẻo thiệt cho cô”.

Cô bán nước lại cười toe toét, ra cái bộ giận lẫy:”Cưng hỏng lấy cô bán cái ly cái ly cà phê nầy cho ai,  lát đá tan ra uống hết ngon. Mà thôi, mệt quá đi, đi làm giùm cái đi kẻo trễ giờ bị phạt đa. Bữa nào tiện thì ghé trả tiền cho cô. Hỏng có thì coi như cô mời con”. Anh công nhân vòng xe ra, ly cà phê trong tay. Lòng hơi bâng khuân vì ngay cả bản thân còn chưa biết mình có vòng qua con đường này lần nữa không.
Còn vì làm sao cô bán nước vẫn tin là anh công nhân sẽ quay lại.
Cũng có thể vì cô cảm thấy chẳng giàu đi hay nghèo hơn bởi vì bán thiếu một ly nước. Thời buổi của những phần cơm hai ngàn cho người nghèo được trân trọng và no lòng, của những bình nước trà mát lạnh bên đường với hàng chữ: Xin mời uống nước miễn phí.. Thì một chút lòng thông cảm của cô bán nước giải khát với anh chàng công nhân kia có là bao, để sớm mơi mở cửa ra buôn bán, cô cũng vui mà anh công nhân cũng vui..

Còn anh công nhân, anh chạy đi một quãng, rồi dừng lại để ngắp một ngụm cà phê. Với anh, ly cà phê đầu ngày trên con đường xa lạ nầy ngon kinh khủng.
Vì anh đang thấy rằng nó được trao đi với một niềm tin không lý do. Thật là ngon vào một buổi sớm mai mà con người ta có thể tin vào nhau, trao đi sự hồn nhiên không cần bất cứ một lý do nào.
Anh công nhân ấy chắc chắn sẽ phải quay trở lại con đường này, có thể anh sẽ đi làm bằng cung đường mới nầy và lần này thì đã có lý do, đó là ghé lại cái quán cà phê cóc có cô chủ bán hàng vui vẽ lởi xởi để mua một ly cà phê.

Cuộc sống của người Sài Gòn là ..có thể trao đi một tình yêu cũng giống như cô bán hàng bán thiếu ly cà phê cho cậu trai nhỏ lạ mặt đi ngang qua đường vậy. Người Sài Gòn dĩ  nhiên hay có niềm tin không lý do, thường là  vô vụ lợi. Mà như họ hay nói ngoài miệng: “ Hơi đâu mà lo” Mà cũng nói xong rồi bỏ, chẳng bộn bề lo nghỉ tới cái chuyện xa xôi như. Người sống tốt sẽ thường hay được đền đáp xứng đáng giống như trong chuyện cổ tích.

Còn như bắt họ giải thích, thì sẽ đại loại: Mèn ơi, có ai tốt bụng mà nỡ bỏ đi luôn khi người ta lạ hoắc mà còn hồn nhiên tin mình, không cần mình phải mặt ngoan hay dáng hiền lành gì ráo. Còn những kỳ vọng nặng nề như ngó thằng nhỏ đẹp trai chắc con nhà khá giả, nó kẹt thiệt chứ hỏng gạt mình đâu .. Thì thường được đáp trả bằng việc cái người đẹp trai ngời ngời kia … lặng lẽ trốn luôn. Nên thôi, đừng bận tâm..

Với những người Sài Gòn sống thực, thì kỳ vọng vào sự hào nhoáng là một thứ gì đó nặng nề,. và hình như chẳng ai thích quay lưng đi để mang vác một thứ nặng nề cả, dù cái việc bỏ trốn kia cũng có thể tồi tệ tương đương như quỵt tiền một ly cà phê của cô bán hàng nước vĩa hè, mà có thể cái túi của cô cũng thường xuyên rỗng không.


Mà ngay cả từ phía người trao đi niềm tin không lý do, có thể ngay từ đầu họ cũng đã chẳng kỳ vọng gì nhiều làm gì cho rối. Nếu thằng nhỏ nó quay lại thì tốt, không quay lại thì thôi cứ như là xong phim. Chuyện bán buôn mình cứ làm, cà phê mình cứ pha cứ bán tiếp. Bất quá coi như cho qua làm phước.

Còn với người trao đi sự kỳ vọng, chao ôi chắc là kinh khủng. Có thể sẽ là ngày ngày tháng tháng sẽ chỉ dành để đợi chờ, trông ngóng; bực bội bỗ bã buồn sầu sẽ theo đó mà tích tụ lại. Rồi đi than kể lu loa tùm lum, trong đó có chuyện là từ đó không muốn tin ai nữa, cũng không muốn người chung quanh tin ai nữa, thề kiên quyết không bán thiếu cà phê cho ai nữa, cũng hỏng thích chung quanh làm tốt cho ai nữa.
Chỉ vì bản thân đã một lần bị quỵt nợ, bị tổn thương…..
Nên cách sống của người Sài Gòn vô lo là, hãy cứ sống là có thể trao đi một niềm tin không lý do, hoặc một sự kỳ vọng. Cơ hội để cái người “mua thiếu cà phê” của mình quay lại ẩn số sẽ là 50,50. Nhưng cơ hội để bản thân cho đi một một niềm tin trong sự thanh thản, dù có mất mát đôi chút  thì khác nhau nhiều lắm.
Như anh công nhân hôm nọ, giờ đã thành mối quen của cô cà phê. Họ nói với nhau: Tin tưởng hay nghi kỵ, do mình chọn thôi.

Trong cuộc sống hôm nay, mở báo ra là thấy cướp giết với bỏng bẩy hào nhoáng.. Vì thế lòng tin  vào những con người chân thành có thể sẽ là một chuyện khó khăn.
Nhưng mà, nhưng chỉ bằng cách sống cứ cho đi một chút, chúng ta mới có cơ hội để cảm nhận những ngọt ngào rất riêng của đời sống đang rất xô bồ này.

st.
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Mar/2019 lúc 4:15am

Tâm Thư Của Cha Dạy Con Gái Về Cuộc Sống Hôn Nhân


Cha không phải là người hay nói nhiều, nhưng lại là người âm thầm quan tâm con nhất. Đặc biệt, đối với con gái cha lại càng bội phần lo hơn, dưới đây là lời dặn dò của người cha dành cho con gái mình trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân.


“Con yêu!
Việc lựa chọn người đàn ông sẽ đi cùng con cả cuộc đời phải do con quyết định, nhưng cha vẫn có vài điều muốn nói với con.
Cha hân hoan tưởng tượng một ngày nào đó, con gái cha với đôi má ửng hồng e lệ, xúc động báo cho cha biết một chàng trai sắp đến xin cha cho phép được cưới con. Cha sẽ rất hạnh phúc vì điều đó, nhưng mà con gái à, hãy nghe cha nói một chút.
Cho dù cha có hay nói với con rằng: Tặng không con cho một chàng trai nào đó, thì đó chỉ là những lời mắng yêu con gái của cha thôi.

Cha không mong con rể cha là một anh chàng quá bảnh trai hay khéo nói. Bởi vì chàng trai như thế sẽ có nhiều cô gái si mê, và họ cũng thường kiêu kỳ, thiếu chung thủy.

Cha không ưa những chàng trai quá chải chuốt bề ngoài. Nó chiếm quá nhiều thời gian trong đời họ, đâu còn chỗ dành cho hạnh phúc của kẻ khác.

Cha không thích những anh chàng quá lập dị, ăn mặc và cư chỉ lố lăng. Những người như vậy, họ đâu biết thích ứng với hoàn cảnh và đối xử phù hợp với những người xung quanh.

Cha cũng không ưa những chàng trai tỏ ra quá thông thái. Không mấy ai có thể làm vừa lòng họ. Họ tự phụ với sự hiểu biết của mình, song họ thường không quyết đoán. Trí óc của họ có thể làm người khác thán phục nhưng không sưởi ấm được trái tim.

Cha cũng không thích những chàng trai quá ham công tiếc việc. Họ không có thời giờ để thưởng thức thiên nhiên, không biết sống hồn nhiên đơn giản, và không đủ tâm trí khoáng đạt để yêu thương. Công việc chẳng khác gì những vực sâu vùi lấp tâm hồn họ.

Cha lại cũng không ưa những chàng trai quá giàu sang. Họ còn bận lo cho sản nghiệp ngày một lớn, của cải ngày một nhiều. Như thế còn đâu cho gia đình.
Và…

Cha mong con sẽ tìm thấy một chàng trai đơn giản và khiêm tốn. Bởi những người như vậy, trái tim họ thường ấm áp và chân thành.

Cha hy vọng chàng trai của con sẽ biết chia sẻ và cảm thông. Cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng là những hạnh phúc ngọt ngào, người đàn ông biết chia sẻ sẽ luôn bên cạnh và cùng con đi qua những sóng gió cuộc đời.

Cha muốn người con chọn là chàng trai trách nhiệm và bản lĩnh. Bởi theo thời gian đam mê sẽ không còn đong đầy như thuở đầu nữa, người đàn ông trách nhiệm sẽ đủ thông minh và lý trí để cùng con giữ gìn hạnh phúc gia đình.

Cha cũng mong con rể ba là một người đàn ông trung thực và thẳng thắn. Những lời lẽ hoa mỹ có thể khiến con cảm thấy hân hoan vui thích, nhưng chỉ những điều chân thành mới là nền móng vững chắc của hôn nhân.

Nhưng con à…
Hai người kết hôn vốn không chỉ vì tình yêu mà còn do duyên phận, đó là một giao ước thiêng liêng và đẹp đẽ. Khi con đã lựa chọn ở bên một người đàn ông nào đó, điều đó có nghĩa là con đã giao phó cuộc đời mình cho họ. Có thể sau khi kết hôn con nhận ra rằng người đó không còn giống như thuở mới yêu nữa, không phải là họ thay lòng đổi dạ đâu con.
Cuộc sống này phức tạp lắm, và họ tất nhiên cũng cần phải thay đổi, nhưng quan trọng, tấm lòng chân thành và trái tim ấm áp vẫn còn đó. Chỉ cần con đủ tin tưởng và yêu thương, con sẽ nhận ra tình yêu vẫn luôn ở bên con mỗi ngày.

Ngay cả khi con thấy rằng mình có khả năng hơn chồng, thì cha con mong nhớ, con đã lựa chọn người đàn ông đó để che chở cho con suốt cuộc đời. Và hãy cho họ cơ hội đưa bờ vai vững chắc cho con dựa vào con nhé. Một gia đình êm ấm mới là hạnh phúc thực sự, chứ không phải thể hiện cái tôi mới là điều tốt đâu con. Dù người ngoài có đánh giá con thế nào, chỉ cần bản thân con tin tưởng vào lựa chọn của mình, mọi khó khăn rồi cũng sẽ đi qua.

Cha mong con đủ trưởng thành để cho đi, đủ chân thành để sưởi ấm tâm hồn người khác và đủ bao dung để tha thứ cho những lỗi lầm. Con sẽ nhận ra rẳng hạnh phúc luôn ở bên con, dù đó là ngày mưa bão hay nắng đẹp.
Khi con gieo những hạt giống yêu thương, tâm hồn con sẽ nở rộ những đóa hoa rực rỡ, và con sẽ nhận ra rằng người đàn ông ở bên cạnh con luôn hoàn hảo.
Đường đời phía trước dưới bước chân con, cha chỉ là một cột mốc bên vệ đường hướng con đến với bến bờ hạnh phúc. Mọi quyết định vẫn là do con mà thôi. Hãy luôn tin tưởng và yêu thương con nhé…
Yêu con nhiều.
Ba của con”

st.
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 20/Mar/2019 lúc 6:58am

Chết Sang Hay Chết Rẻ Tiền 


Bài viết này đã được phổ biến nhiều lần . Nhưng đọc lại vẫn thấy hay và thấm thía . Nếu không nhiều thời giờ cũng ráng nên đọc các đoạn cuối .
Ðời này ai dại , ai khôn ?
Sống mặc áo rách , chết chôn áo lành .

Ðược tin ông bạn già bất thình lình ra đi , tôi vội mang vòng hoa đến chào từ biệt . Ông bạn tôi mặc bộ đồ rất đẹp , bình thản nằm đó . Tôi mừng thầm cho ông bạn đã ra đi 1 cách nhẹ nhàng trong lúc đang ngủ ngon lành . Sau đó , trên đường lái xe về nhà , tôi suy tư về khoảng thời gian còn lại trong đời tôi . Dù sao năm nay tôi đã trên 70 tuổi đầu rồi . Theo thống kê ở Canada , người đàn ông trung bình có thể sống tới năm 76 tuổi mới được phép ngao du vùng tiên cảnh . Có nghĩa là tôi còn có thể sống được chừng 5 năm nữa . Vì thế , tôi nghĩ rằng đã đến lúc tôi phải phác hoạ ngay 1 chương trình ngũ niên cho tôi , kẻo lúc ra đi lại tiếc rẻ khôn nguôi .

Cũng may hiện nay tôi vẫn còn khoẻ mạnh, tiền hưu trí cũng đủ để phè phỡn với đời . Vấn đề quan trọng bây giờ là phải phè phỡn làm sao cho phải đạo ? Chuyện ong bướm ư ? Mục này tôi không còn khả năng để đụng tới . Những người đến tuổi sắp ra đi như tôi không nên quá tham lam . Chúng ta hãy để đám con cháu có dịp thi thố tài năng , không nên tranh dành với thế hệ trẻ . Biết nhường nhịn như vậy mới được người đời kính nể .

Ðối với tôi , ăn uống cũng không còn là 1 mục khoái lạc đáng để ý tới . Có mấy cái răng hàm thì rụng gần hết , huyết quản thì bị mỡ bám đầy , máu thì ngọt như mật ong . Theo tôi nghĩ , ông Trời cho mỗi người 1 số lượng đồ ăn nhất định để sinh sống trong suốt cả cuộc đời của mình . Người nào dùng hết khẩu phần của mình là phải ra đi . Ông Trời đâu có cho phép chúng ta kéo dài cuộc sống để ăn ké vào khẩu phần của người khác . Nói tóm lại , ăn nhiều , ăn nhanh , ăn mạnh , vét cho sạch nồi cơm , không phải là bí quyết trường sinh . Các bác sĩ ở các nước Âu Mỹ cũng đã nhận ra điều này , nên đã luôn luôn khuyên già trẻ cũng như nhớn bé phải ăn uống chừng mực . Hơn nữa , chúng ta cũng đã từng được nghe các cụ nhắc nhủ nhiều lần : Ăn để mà sống chứ không phải sống để mà ăn , hoặc tham thì cực thân , Phật đã bảo thầm thì chớ có tham [ ăn ] .

Thế là tôi đã mất 2 trong 4 mục khoái lạc mà người đời gọi là tứ khoái . Sau cùng , tôi chỉ còn thấy có 2 thú vui hợp với túi tiền và sức lực của tôi : đó là đọc sách , và đi du lịch . Tôi thấy , đi ngao du những nơi danh lam thắng cảnh là thuận tiện nhất : ban ngày thì đi viếng cảnh đó đây , tối về khách sạn ngồi đọc sách . Ðối với người có tuổi như tôi , thời giờ rất là cấp bách , làm công đôi ba việc như vậy mới tranh thủ được thời gian . Thế là 2 vợ chồng tôi bàn nhau đi ngao du vùng nắng ấm để trốn mùa lạnh ở Canada . Ôi , mùa Đông ở xứ tình nồng này , sao mà lạnh thế ! Càng về già , tôi càng cảm thấy lạnh , lạnh từ ngoài vào tới tận đáy lòng con người .

Tối hôm đó , tôi chui vào mền nằm nghĩ đến ngày mai tới Miami sưởi nắng … Ðang say sưa mơ màng thì vợ tôi đánh thức :
– Dậy đi anh . Ðến giờ ra phi trường rồi , máy bay không đợi anh đâu . Em đã chọn cho anh 1 bộ quần áo rất đẹp để mặc đi đường .
Bỗng nhiên tôi nhớ đến ông bạn già của tôi đã được Nhà Ðòn mặc cho 1 bộ quần áo rất đẹp trước khi lên xe ra đi . Tôi nhìn vợ tôi xếp quần áo của tôi vào va-li , tôi vội hỏi :
– Ủa , em không đi cùng với anh hay sao ?
– Em còn bận công việc nên đành phải ở lại . Anh đã đến tuổi có quyền được đi ngao du , nay đây mai đó . Anh cứ đi chơi thanh thản là em mừng rồi .

Cuối cùng tôi đành phải lên xe taxi ra phi trường 1 mình . Tôi quay đầu nhìn lại mái nhà thân yêu của tôi cho đến khi nó mờ dần sau màn tuyết trắng , mầu trắng tang tóc làm tôi khẽ rùng mình . Phải chăng kẻ ra đi thường nghĩ tới kẻ ở lại ?

Quả thiệt máy bay không đợi tôi . Tôi vừa ngồi xuống ghế thì máy bay bắt đầu cất cánh . Lòng tôi buồn rời rợi vì tôi đang bay về vùng nắng ấm trong khi họ hàng thân yêu tôi còn phải ở lại vật lột với băng tuyết từ Bắc Cực ù ù thổi về . Khi máy bay hạ cách xuống phi trường Miami , xe của hãng du lịch đã chờ sẵn để đưa tôi về khách sạn RIP ( Resort of International Peace , mà tôi tạm dịch là Lưu Xá Hoà Bình Thế Giới ) . Mới nhìn thoáng qua tôi đã nhận thấy phong cảnh thành phố này quả có đẹp , đúng như những bích trương quảng cáo du lịch đã trình bày . Hai bên đường là những cây cao vời vợi , cành lá um tùm . Xung quanh khách sạn của tôi là những biệt thự xinh xắn nằm sau những hàng rào hoa đủ mầu đủ loại .

Ngồi uống trà trong vườn của khách sạn , tôi thoải mái nghe chim hót líu lô và nhìn mấy con bướm bay tung tăng trong nắm ấm . Một lát sau , người hướng dẫn du lịch mời tôi lên xe đi xem phong cảnh thành phố . Ðó là 1 chiếc xe buýt chở chừng 50 du khách đủ loại người . Ða số là người có tuổi như tôi , nhưng cũng có vài người rất trẻ . Ngoài 1 số người Mỹ ra , tôi còn nhận thấy vài người ngoại quốc mặc quần áo cổ truyền của nước họ . Ông tài xế cho biết là xe sẽ dừng nhiều nơi nổi tiếng trong thành phố , du khách có thể xuống bất cứ chỗ nào để tham quan , 1 giờ sau đó xe sẽ trở lại đón để đưa đi thăm viếng nơi khác , hoặc chở về khách sạn RIP .

Xe đi vòng vòng trong thành phố và vùng ngoại . Xe ngừng nhiều nơi nổi tiếng của vùng này : có những khu biệt thự sang trọng lộng lẫy , có những bãi cát vàng óng ả chạy dài xuống biển xanh mầu ngọc thạch , có những trung tâm thương mại xầm uất … Mỗi khi xe ngừng lại , thì có vài du khách tíu tít xuống xe . Khi xe tới Tropical Garden ( Vườn Bách Thảo Nhiệt Ðới ) , tôi bèn xuống xe vì muốn sống lại trong khung cảnh xanh tươi của Đất Nước tôi khi xưa . Tôi sung sướng khi thấy lại những cây đa cổ thụ cao ngất từng mây , những cành hoa phượng vĩ rực rỡ dưới nắng chan hoà , những con chuồn chuồn vui đùa giữa những cụm bông sen trên mặt hồ phẳng lặng …

Tôi đang thẩn thơ hưởng khung cảnh tĩnh mịch gần như thoát tục , thì bỗng nhiên nghe có tiếng người gọi tên tôi . Quay lại thì thấy anh Tùng , người bạn chí thân của tôi từ ngày học Đệ Thất . Ðã hơn 40 năm rồi bây giờ mới lại gặp nhau . Chúng tôi bắt tay nhau thiệt lâu , mừng mừng tủi tủi . Chúng tôi dạo chơi dưới bóng mấy cây liễu già bên hồ , kể lại cho nhau nghe những kỷ niệm vui buồn khi xưa . Sau khi học hết bậc Trung Học , anh Tùng đi động viên , nay đây mai đó , theo tiếng súng của thời cuộc ở nơi tiền tuyến . Còn tôi được may mắn được đi ngoại quốc du học . Tuy vậy , chúng tôi vẫn liên lạc mật thiết với nhau bằng thư từ . Lá thư cuối cùng của anh tôi nhận được hồi cuối năm 1967 . Trong thư anh cho tôi biết là anh đang hành quân ở Quảng Trị , và trong vài tuần nữa anh được nghỉ phép để về Cần Thơ ăn Tết và nhân tiện cưới vợ luôn 1 thể . Thế rồi trận Mậu Thân bất thình lình xẩy ra . Từ đó tôi không nhận được tin tức gì về Anh . Tôi cho rằng Anh đã bị tử trận . Bây giờ lại gặp được Anh , Tôi mừng muốn khóc . Trong khi đi bách bộ trong vườn , chúng tôi nói chuyện huyên thuyên , không để ý đến thời gian . Ðến lúc xe buýt tới , chúng tôi đành phải chia tay nhau . Tôi lên xe ra đi . Anh ở lại vì anh muốn tiếp tục cuộc du ngoạn trong vườn mà anh ví như vườn Tao Ðàn ngày xửa ngày xưa , nơi mà chúng mình thường tới chơi trong những giờ trốn học . Bắt tay anh , tôi hẹn với Anh ngày tái ngộ . Anh cười vui vẻ , rồi thốt ra 1 câu triết lý bâng quơ :
– Vũ trụ này thực ra bé nhỏ lắm , chúng mình đi loanh quanh , luẩn quẩn , mãi rồi sẽ có ngày cũng lại gặp nhau .

Ðến lúc lên xe chạy ra ngoài phố , tôi mới sực nhớ là đã quên hỏi địa chỉ của Anh . Tuổi già lẩm cẩm , hay quên . Thiệt là vô tích sự !
Xe chạy vào khu ăn chơi buôn bán nổi tiếng trong vùng . Tôi tò mò xuống xe đi xem cảnh ngựa xe như nước , áo quần như nêm . Ðường phố đông nghịt những người . Họ đi ngắm nhau , hoặc ngắm những hàng hoá đắt tiền bầy trong tủ kính . Tôi mỉm cười nhìn 1 bà Mỹ to béo đang chăm chú nhìn 1 bộ áo dạ hội mỏng dính với bảng giá Special Sale : 299,95 dollars . Tôi cảm thấy tội nghiệp cho cái cái cối xay đang bị thôi miên bởi cái áo hớ hênh , vừa hở lưng đằng sau , vừa hở rún đằng trước . Ðã thích ăn cho mập xù , lại còn thích mặc quần áo khiêu gợi ! Ðang ngẫm nghĩ về cái ham muốn quá đáng của con người , thì tôi đã bước tới trước cửa 1 tiệm kim hoàn . Tôi đứng ngắm những vòng ngọc đủ mầu , những dây chuyền vàng chạm trổ tinh vi , những chuỗi hạt trai sáng rực dưới ánh đèn trong tủ kính . Bỗng nhiên có tiếng ồn ào trong tiệm , rồi có bóng 1 thanh niên chạy vọt ra ngoài , đằng sau là những tiếng hô hoán ầm ĩ . Hai tiếng súng nổ liên tiếp làm tôi giật mình quay lại . Tôi thấy 1 cô Cảnh Sát cầm súng thản nhiên đứng nhìn người thanh niên đang nằm quằn quại trên vũng máu , tay còn nắm chiếc đồng hồ vàng nạm kim cương . Khách bộ hành tò mò nhìn cảnh chết chóc như đang xem chương trình Miami Vice trên ti-vi . May sao vừa lúc đó thì xe buýt của hotel tới , tôi vội chạy lên xe , để trốn cảnh si mê và tàn bạo .

Xe ngừng bánh nhiều nơi cho du khách xuống du ngoạn . Nhưng tôi vẫn ngồi yên trên xe vì tôi thấy mất hết cảm hứng đi ngắm cảnh phồn hoa giả tạo . Cuối cùng xe cũng về tới khách sạn RIP khi thành phố bắt đầu lên đèn . Tôi mệt mỏi xuống xe và rất ngạc nhiên khi thấy bố mẹ tôi mừng rỡ chạy ra đón tôi , và ôm tôi vào trong lòng . Mẹ tôi vỗ về tôi , rồi nhẹ nhàng trách tôi :
– Con mải đi chơi ở đâu mà mãi bây giờ mới về , làm Bố Mẹ mong chờ .
Tôi cảm thấy hối hận vô cùng , tôi gục đầu vào vai Mẹ tôi khóc nức nở như ngày tôi còn bé …

Bỗng nhiên Tôi nghe văng vẳng có tiếng gọi Tôi :
– Dậy đi Anh . Anh nằm mơ cái gì mà khóc lóc thảm thê vậy ?
Tôi chợt bừng tỉnh , nước mắt hãy còn rỏ xuống gối . Sau đó , tôi nghĩ nhiều lắm . Tôi nghĩ đến ông bạn già của tôi mặc bộ quần áo rất đẹp đang nằm trong nhà quàn . Tôi nghĩ đến chuyến du ngoạn mà tôi đã thực hiện được trong giấc mơ . Tôi nghĩ đến giờ phút kỳ lạ cho phép tôi gặp lại những thân nhân của tôi đã bỏ tôi ra đi lâu lắm rồi . Tôi nghĩ đến cái sống và cái chết . Sau khi tôi ra đi , tôi sẽ đi về đâu ? Là người trần mắt thịt , làm sao tôi biết được . Chỉ những chuyên gia nghiên cứu về linh hồn hay duyên kiếp mới biết rõ ràng những chuyện gì chắc chắn sẽ xẩy ra khi chúng ta sang bên kia thế giới . Những vị này thường cho chúng ta biết rằng : sau khi chết đi , con người sẽ khốn khổ lắm nếu không biết thành kính thờ phụng Chúa hoặc ra chùa tụng kinh giải oan . Có người lại nghĩ rằng sau khi chết đi , con người sẽ trở thành cát bụi , chứ không đi đâu hết . Trái lại , giấc mơ kỳ lạ mà tôi đã trình bày ở trên làm cho tôi nghĩ rằng cuộc sống cũng như sự chết không khác gì 1 cuộc ngao du . Linh hồn chúng ta có thể là 1 hành khách trên 1 chuyến xe buýt du ngoạn . Xe buýt tới thì ta phải lên xe ra đi . Làm sao mà biết được xe sẽ ngừng ở nơi nào . Khi xe tới trạm , ta phải xuống . Trạm xe bus có thể là 1 khu Vườn Nhiệt Ðới , có thể là 1 trung tâm thương mại phồn thịnh giả tạo đầy si mê và tội lỗi , có thể là 1 khu tối tăm , nghèo nàn , có thể là 1 ổ trộm cướp đầy sì ke , ma tuý …

Nếu cho sự chết là 1 du ngoạn , tại sao chúng ta không sửa soạn cuộc ra đi của chúng ta cho chu đáo . Khi chúng ta vượt biên , chúng ta sửa soạn rất kỹ càng . Nhưng khi chúng ta đến tuổi phải ra đi , chúng ta lại không tính toán như người vượt biên , dù rằng chúng ta vẫn còn đủ tỉnh táo để sửa soạn cuộc ngao du của chúng ta . Chúng ta không chịu sửa soạn trước khi ra đi vì chúng ta sợ chết , nên chúng ta không dám nghĩ đến cái chết cho đến khi chúng ta thở hơi cuối cùng . Thế là chúng ta thẩy trách nhiệm đó cho những người thân thiết có nhiệm vụ cáng đáng thân xác của chúng ta . Trong lúc tang gia bối rối , người nào càng thân thiết với chúng ta bao nhiêu , thì lại càng bối rối bấy nhiêu . Khi bối rối như vậy , làm sao họ có thể tính toán 1 cách hợp lý được . Kết quả là người thương yêu của chúng ta sẽ bị các Nhà Ðòn lợi dụng triệt để . 

Chuyện này rất dễ hiểu : vì thương tiếc người ra đi , nên những người thân thích tưởng rằng càng tiêu nhiều tiền cho chuyện ma chay bao nhiêu , thì người ra đi càng sung sướng bấy nhiêu . Thiệt là nhầm to . Những bài kinh giải thoát , những sớ cầu siêu không hoá giải được những tội lỗi của con người . Một cuộc mai táng huy hoàng không làm cho người ra đi được mát mặt thêm 1 chút nào . 

Tuy vậy , những người thân thích luôn luôn muốn có 1 đám tang thiệt là linh đình và tốn kém để tỏ lòng thương tiếc của mình đối với người ra đi . Trong trường hợp này , người ra đi chỉ còn biết thở dài ( sau khi thở hắt ra ) . Rồi người đến viếng cũng muốn mua 1 vòng hoa thiệt to , thiệt đắt tiền để tỏ tình bạn hữu với người ra đi và nhất là để chứng minh cho bà con lối xóm biết rằng mình là người đàng hoàng , có thuỷ , có chung . Thấy cảnh này , người ra đi cũng lại thở dài , chỉ muốn thốt ra câu từ biệt : Này bạn ơi , đã quá trễ rồi . Sẽ có ngày tái ngộ , và tức cảnh làm bài thơ như sau :
Khi một thằng nằm xuống
Lại có thằng luống cuống đứng lên
Vái lạy thằng nằm xuống
Hy vọng khi mình nằm xuống
Lại có thằng khác luống cuống đứng lên .

Ðiều mà chúng ta biết chắc là đa số những người sắp ra đi đều lo lắng thiết tha cho người ở lại , và nghĩ rằng mình còn có thì giờ thu xếp mọi việc trước khi ra đi . Tiếc thay , khi xe buýt bất thình lình tới đón đi ngao du , chúng ta vội vàng lên xe nên không giúp gì cho những người ở lại . Trong khi đó , người ở lại đau đớn muôn phần . 

Khi bố mẹ tôi lần lượt qua đời , 1 mình tôi ở lại , tôi lịm người đi vì thương tiếc . Rồi khi tôi loáng thoáng được tin anh bạn chí thân của tôi bị tử thương , tôi buồn ngẩn ngơ , tội nghiệp cho số phận long đong của người trai thời loạn . Tôi bối rối vì tôi cảm thấy hối hận vì tôi cho rằng mình đã cư xử không đầy đủ tình nghĩa đối với người ra đi , không có dịp tổ chức 1 đám táng trọng thể đưa người quá cố sang Bên Kia Thế Giới . Ngoài ra , trong thâm tâm , tôi cảm thấy lo sợ vì không biết những thân nhân của tôi sẽ đi về đâu : có được về với Chúa không ? có thoát khỏi vòng nghiệp chướng hay không ? Ðó là những phản ứng tự nhiên của những người ở lại . Vì thế , chúng ta thường thấy những vụ ma chay linh đình để người ở lại có dịp trả nghĩa đối với người ra đi ( thà trả nghĩa trễ hạn , còn hơn là bị mang tiếng bạc tình , bạc nghĩa ) . Chúng ta lại còn thấy trong những cuộc cúng lễ nguy nga , mọi người thiết tha cầu xin Trời hay Phật giúp người ra đi được lên Thiên Ðàng hay vào Cõi Niết Bàn . Mọi tín đồ đều biết chắc chắn rằng 1 linh hồn đầy tội lỗi khó có thể siêu thoát được nếu thân nhân không thành khẩn cầu xin Ðấng Tối Cao nhủ lòng khoan hồng đại lượng với người ra đi ! Phải chăng vì chúng ta nghĩ rằng cái quá khứ của người ra đi thiếu đạo đức , nên chúng ta mới phải làm lễ cầu siêu cho người ra đi như vậy ? Thiệt là tội nghiệp cho người ra đi : Ðã nằm xuống rồi mà còn bị người đời gán cho cái tội thiếu đạo đức .

Nói cho cùng , người ở lại đáng thương hơn người ra đi . Trong khi người ra đi thản nhiên nằm đó , thì người ở lại không những bị xúc động tinh thần mà còn phải xả thân cáng đáng công việc tiễn đưa người ra đi . Vì thế , tôi không thắc mắc về việc tôi sẽ ra đi , nhưng tôi nghĩ rất nhiều , và lo lắng rất nhiều cho người ở lại . Tôi muốn người ở lại khỏi phải quàng lên vai 1 gánh quá nặng nề về tinh thần cũng như vật chất khi tôi nằm xuống . Có lẽ ít người nghĩ như tôi và làm như tôi , vì đến lúc gần ngày tận số , mỗi người nghĩ 1 kiểu , và người nào cũng cố gắng làm những việc mà mình cho rằng thoả đáng nhất . Do đó , tôi không dám khuyên ai . Những điều tôi trình bày sau đây chỉ là 1 thí dụ không điển hình , 1 lối nhìn đời không giống ai .

Trước hết , tôi không muốn những bạn bè thân thuộc tôi quá u sầu về chuyến ngao du của tôi . Do đó , tôi đã trình bày cho mọi người biết rằng khi chuyến xe buýt tới , tôi sẽ thản nhiên ra đi như tất cả mọi người khác đã từng ra đi . Tôi sẽ đi về đâu ? Có lẽ tôi sẽ về với Bố Mẹ tôi . Có lẽ tôi sẽ ngao du vùng tiên cảnh cùng với bạn bè tôi . Dù sao đi chăng nữa , tôi không cần biết tôi sẽ đi đâu , vì có biết hay không biết thì tôi và những người thân thuộc của tôi cũng chẳng làm được gì cả .

Sau đó , việc tôi phải làm trước khi ra đi là sửa sang lặt vặt trong nhà , vì vợ tôi không phải là 1 người khéo tay biết sửa chữa nhà cửa . Ngoài ra , những gì của tôi mà tôi thấy không cần dùng cho bản thân tôi hoặc cho người ở lại , tôi mang đi cho người khác , hoặc đổ vào thùng rác . Khi tôi quẳng đi gần 2 ngàn quyển sách của tôi , tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong người . Trái lại , vợ tôi rất xúc động , và hỏi tôi :
– Những cuốn sách này là kỷ niệm gần 40 năm dạy học , tại sao anh vất đi ?
– Anh không cần nữa .
– Thì cứ để đấy , đôi khi anh muốn đọc lại thì sao ?
– Ðọc đi , đọc lại làm gì ? Người ta lại tưởng rằng anh dốt , học mãi mà chưa thuộc bài .

Sau khi dọn dẹp nhà cửa , tôi bắt đầu nghĩ đến phí tổn chôn cất . Tôi thấy ở Ottawa mấy gia đình mà tôi quen biết đã chi phí trên 15 ngàn dollars cho mỗi vụ ma chay . Tôi tính nhẩm trong đầu thì thấy rằng chỉ trong vài chục năm nữa , cộng đồng người Việt ở Ottawa ( hơn 4 ngàn nhân mạng ) sẽ phải chi cho Nhà Ðòn và nghĩa địa 1 tổng số vào khoảng 60 triệu dollars ( không kể tiền chi cho các vị tu sĩ cúng lễ , cùng tiền bạn bè bỏ ra mua hoa phúng viếng ) . Như vậy , phí tổn ma chay cho nửa triệu người Việt đang sinh sống ở Bắc Mỹ sẽ lên tới gần 8 tỷ dollars . Thiệt là oai hùng ! Thiệt là vĩ đại !

Ðể biết rõ chi tiết của vấn đề , tôi bèn mời 1 đại diện Nhà Ðòn quen biết ở Ottawa tới bàn chuyện ma chay cho tôi . Ông tiếp thị (salesman) , quần áo chỉnh tề , mặt trang nghiêm và đầy kính cẩn , ăn nói nhẹ nhàng và từ tốn trong khi trình bày giá cả cho tôi nghe . Tập tài liệu về giá biểu in rất đẹp như tờ thực đơn của 1 tiệm ăn sang trọng ở Paris (5 Sao) . Ðiều quan trọng mà mọi người nên biết là người mua không được kỳ kèo về giá cả , vì Nhà Ðòn làm ăn đàng hoàng trước sau như một .

Tôi đọc kỹ tờ giá biểu , rồi tham khảo với các bạn bè , tôi thấy rõ phí tổn nặng nề mà người ở lại phải chi cho Nhà Ðòn ở Canada ( có lẽ cũng tương tự như ở bên Mỹ ) . Ðể có 1 thí dụ cụ thể , tôi xin liệt kê sau đây các món hàng căn bản mà Nhà Đòn Tubman đã trình cho tôi :
( 1 ) Dịch Vụ Chuyên Môn ( Professional Services )
• 900 USD – dịch vụ do các chuyên viên Nhà Ðòn cung cấp ( professional and support staff services ) ;
• 250 USD – giấy tờ lên quan đến vấn đề khai tử ( documentation ) ;
• 125 USD – dịch vụ ở nghĩa địa hoặc công việc trao lọ đựng tro cho thân nhân ( gravesides service or delivery of urn as arranged ) .

( 2 ) Dịch Vụ Chăm Lo Người Ra đi ( Prrofessional Care of Deceased )
• 200 USD – tắm rửa và làm vệ sinh cho người ra đi ( sanitary care of deceased ) ;
• 570 USD – ướp xác và trang điểm người ra đi ( embalming and cosmetology of deceased ) .

( 3 ) Phòng Ốc Và Dụng Cụ
• 400 USD – xử dụng Nhà Ðòn ( basic use of funeral home ) ;
• 990 USD – xử dụng phòng thăm viếng , phòng làm lễ và những dụng cụ ( visitation room , chepel , and/or service equipment ) ;
• 225 USD – xử dụng phòng sửa soạn và gìn giữ xác người ra đi ( use of facilities for preparation of deceased and/or shelter of remains ) .

( 4 ) Xe Cộ Và Vận Chuyển ( Automotiles & Transportation )
• 295 USD – chuyển xác về Nhà Ðòn ( transfer from place of death ố radius 40 km ) ;
• 200 USD – xe cộ cần dùng cho các nhân viên Nhà Ðòn ( vehicles required for administrative tasks , clergy , funeral director ) ;
• 270 USD – xe chở quan tài ra nghĩa địa ( funeral coach ) ;
• 125 USD – xe limousine chở thân nhân .
Chi phí căn bản cho Nhà Ðòn là  5 604,03 USD ( gồm cả thuế ) .

( 5 ) Chi Phí Cho Thành Phố
• 75 USD – khám nghiệm tử thi .
• 52 USD – thuế vệ sinh cho thành phố .

( 6 ) Phí Tổn Mai Táng
• 3 700 USD ( trung bình ) – Tiền mua quan tài tuỳ theo loại sang hay hèn , đúng theo giai cấp : từ thứ rẻ nhất là vải quấn xác ( 890 USD ) cho tới quan tài rẻ tiền bằng gỗ ván ép ( 1 ,695 USD ) , tới loại quan tài vừa đẹp vừa bền dành cho các nhà giầu thích sài sang ( 11 000 USD ) ;
• 5 500 USD – Tiền mua chỗ An Nghỉ Ngàn Thu ( RIP – Rest In Peace ) tại nghĩa địa : miếng đất to hơn cái giường đáng giá khoảng chừng 5 500 USD ;
• 1 000 USD – Tiền dựng mộ bia tuỳ theo túi tiền của mỗi người ( từ 1 000 USD cho tới 5 000 USD , hoặc nhiều hơn nữa ) .
Chi phí mai táng trung bình khoảng chừng 13 000 USD .
Tôi đọc tờ giá biểu thấy nhân dân ta bị Nhà Ðòn và Nhà Nước làm tiền 1 cách rất là quy củ . Không những thế , ông tiếp thị lại còn khuyến khích tôi mua nhiều món hàng khác vừa đắt tiền , vừa … vô dụng . Tôi bèn chặn lại với 1 câu hỏi rất ư là rẻ tiền :
– Mai táng kiểu nào rẻ tiền nhất ?
Hắn ngỡ ngang vì đang rao hàng thì bị cụt hứng . Nhưng ngay sau đó , hắn mỉm cười , rồi nhìn tôi 1 cách rất ư là đại lượng :
– Ông thích chơi trò rẻ tiền thì ông nên chọn con đường hoả táng , vì ông sẽ không mất tiền chi phí chôn cất và mua đất ở nghĩa địa .
– Ngoài tiền hoả táng ra , còn có mục chi phí nào khác nữa không .
– Có chứ . Thân xác của ông sẽ được tắm rửa , thoa son đánh phấn , và được đặt trong 1 cỗ quan tài thiệt đẹp . Chúng tôi sẻ tổ chức linh đình cho ông . Ai trông thấy nằm đó cũng phải thèm cái địa vị của ông .
– Nếu tôi thích đi con đường hoả táng , thì tôi đâu có cần mua quan tài làm gì cho tốn tiền ?
Lần này hắn nhìn tôi 1 cách khinh thường ra mặt , và nói với 1 giọng mỉa mai :
– Ông cũng cần phải được trang điểm và nằm trong 1 cỗ quan tài đàng hoàng khi bạn bè thân thuộc đến thăm viếng ông lần cuối cùng . Trưng bày thân xác ra như vậy mới là người đàng hoàng chứ ! Tuy nhiên , nếu ông thích bủn xỉn , thì cũng không sao . Chúng tôi cũng có thể chiều ông được . Ðáng lẽ ông mua 1 cỗ quan tài rẻ tiền , ông có thể thuê 1 cỗ quan tài sang nhất hạng . Cỗ này đáng giá 11 000 USD . Những người giầu sang mua loại này , rồi mang đi chôn hay đốt cùng với cái xác của họ . Nhưng nếu ông mướn cỗ quan tài này , để nằm vài ba bữa , lấy le với bà con lối xóm , thì ông chỉ phải trả tiền thuê là 2 850 USD . Thiệt là rẻ mạt ! Làm sao mà người đời biết được rằng ông là người hà tiện , đến lúc nằm xuống mà còn không dám bỏ tiền ra mua 1 cỗ quan tài để nằm cho thoải mái .
– Nhưng tôi không muốn trình làng nước cái thân thể xám ngắt của tôi cho mọi người chiêm ngưỡng thì sao ?

Hắn thở dài đến sượt 1 cái như 1 thầy giáo làng nhìn thằng học trò bướng bỉnh lại còn có tật cù nhầy :
– Làm như vậy cũng bớt được vài ngàn : tiền son phấn , tiền thuê quan tài , tiền thuê Nhà Ðòn … Mà ông cũng không cần phải chi cho các vị tu sĩ đến tụng kinh gõ mõ tùm lum trong Nhà Ðòn của chúng tôi làm gì . Thế là ông đỡ thêm được vài ba trăm nữa . Ðối với hạng người rẻ tiền như ông , đỡ được trăm nào hay trăm đó , có phải không ?

Thằng cha tiếp thị cho tôi là người bủn xỉn nên có vẻ bực mình lắm . Hắn chỉ muốn thu được nhiều tiền cho chủ Nhà Ðòn để được ăn nhiều tiền hoa hồng do gia đình người ra đi cung phụng . Vì thế , mỗi lần tôi bớt được món chi phí nào là hắn có vẻ đau đớn như đang bị bà nha sĩ nhổ 1 cái răng hàm bự trong mồm . Cuối cùng , tôi chọn 1 chương trình hoả táng hợp với ý tôi . Tổng số tiền tôi phải chi ra là 2 709,24 USD cho những mục như sau :
• tiền giấy tờ ( khám nghiệm xác chết , giấy khai tử … ) ;
• tiền xe đưa xác tôi từ nhà xác đến Nhà Ðòn ;
• tiền hòm bằng giấy cứng ( 50 USD ) đựng xác chết để mang đi hoả táng ;
• tiền đưa hòm xác tới lò đốt ( không có vụ bầy biện thân xác ra cho mọi người dòm ngó ) ;
• tiền đốt xác ;
• tiền hộp đựng tro để trao cho vợ tôi mang đi thả xuống biển ( tôi mua loại rẻ tiền nhất nên chỉ tốn có 20 USD ; còn loại sang và đẹp thì lên tới 500 USD ) ;
• tiền thuế trả cho thành phố , tiểu bang , và liên bang .
Người tiếp thị đại diện Nhà Ðòn Tubman và tôi cùng ký vào tờ khế ước ( bốn bản ) . Sau đó , tôi hân hoan trao cho hắn tấm ngân phiếu 2 709,24 USD . Tôi phải trả tiền trước . Ðối với tôi , điều này rất thuận tiện , vì sau này giá cả có gia tăng thì Nhà Ðòn ráng mà chịu , chứ những người ở lại không còn phải lo lắng điều gì cho người ra đi .

Khi vợ tôi đi làm về , tôi hý hửng đưa cho cô nàng xem tờ khế ước . Thế là cô nàng khóc bù lu bù loa , rồi hỏi tôi 1 câu mà tôi cho là lãng nhách :
– Trong cả cuộc đời của anh , anh chỉ thích chơi sang . Tại sao đến cuối cuộc đời , anh lại định chết 1 cách rẻ tiền như vậy ?
– Em hỏi 1 câu thiệt là lãng nhách ! Thế nào là chết rẻ tiền ? Chết sang thì đi đến đâu ? Mang tiền ra cúng Nhà Ðòn và Nhà Nước làm gì ? Chúng nó làm gì có quyền cấp visa cho anh vào Thiền Ðàng , hay vào Vùng Cực Lạc . Việc gì mình phải đút lót chúng nó ? Dù sao anh cũng save hơn 12 000 USD , chứ đâu có phải là ít .
– Em không cần món tiền đó đâu !
– Nếu em không cần số tiền đó , thì em mang nó đi giúp người nghèo , có sao đâu ? Ða số dân ta hiện đang sống trong cảnh nghèo túng . Em có biết rằng nếu Em mang 12 000 USD về Việt Nam , em có thể nuôi hơn 60 em mồ côi trong 1 năm . Như vậy , anh là người chết sang hay là người chết rẻ tiền ?

Thấy tôi lý luận như vậy , cô nàng vừa lau nước mắt vừa cười đùa :
– Thôi , Anh muốn chết kiểu nào cũng được . Cái đó tuỳ Anh . Nếu Anh ra đi trước Em , Em sẽ chúc Anh theo kiểu Tàu : Thượng Lộ Bình An , và xin anh Bảo Trọng .
– Vậy , trước khi ra đi , Anh sẽ chào Em theo kiểu Mỹ : Hẹn Ngày Tái Ngộ – See You Later .

Nguyễn Hữu Chi
Tiến Sĩ Tâm Lý Chính Trị Học
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 135 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.589 seconds.