Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: NIỀM TIN & HY VỌNG&GƯƠNG TỐT&CHIA SẼ | |
<< phần trước Trang of 136 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 29/May/2019 lúc 11:48am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 03/Jun/2019 lúc 6:40am |
TÁCH CAFE MUỐI <<<<< |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 03/Jun/2019 lúc 11:17am |
Tàn... Canh...Có một lần tôi nghe ai đó nói: Đêm năm canh ngày sáu khắc ...thật tình là tôi không hiểu, là một canh có mấy tiếng đồng hồ và ban ngày có sáu khắc là sao? Thú thật tôi không hiểu tại sao đêm lại nói là canh, còn ban ngày lại kêu là khắc (tui chỉ biết đứng bóng hay đúng ngọ là 12 giờ trưa, vì có một lần tôi thấy mẹ chồng nhìn bóng cây trước sân nhà mà đoán giờ, nhà chồng tôi ở quê) thời tôi sinh ra đã có đồng hồ rồi nhưng không phải nhà nào cũng có, chuyện đó cũng không sao mình có thể đi ngang nhà họ coi ké vì nhà nào sáng cũng mở toang cửa cái và cửa sổ, còn chiếc đồng hồ thì treo chình ình trên vách giữa nhà hướng mặt ra đường. Còn mỗi buổi sáng thì đã có đài phát thanh chào cờ 5 giờ sáng, hoặc chuông nhà thờ bên kia sông (nhà thờ tạm) làm thánh lễ đầu tiên trong ngày hoặc tiếng chuông chùa gõ tiếng công phu .....ôi mọi âm thanh đánh thức mọi người . Còn ban đêm thì mạnh ai nấy ngủ, người thức khuya, nhà ngủ sớm, còn ở nhà quê (trong ruộng) thì trời vừa sập tối (chạng vạng thì đã vô mùng) vì ở ngoài muỗi cắn, nhà không có điện hỏng có tv, chỉ có ngọn đèn cóc leo lét chập chờn, đó cũng là lý do tại sao người nhà quê đã nghèo mà lại con đông... Không biết giờ nào là giờ nào, chỉ biết khi nghe tiếng gà gáy thì biết trời gần sáng mà sửa soạn nấu cơm đem ra đồng (bữa nào con gà nó ngủ quên thì chịu). Trở lại câu chuyện tàn...canh, có một lần xem cuốn Paris By Night 74 của Thuý Nga, nghe nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn đàm thoại cùng nhạc sĩ Song Ngọc về nhạc phẩm “giờ tý canh ba” mà ca sĩ Mạnh Quỳnh & Như Quỳnh ca hoạt cảnh thì tôi hiểu canh ba là vào lúc nửa đêm Giờ tý canh ba nhớ cái thuở ban đầu Anh mới quen nàng thương nhớ vô vàn Thao thức cả đêm ........ Giờ tý canh ba, mới vừa đêm nào Nửa đêm anh dậy, anh thấy em nằm Thao thức là vì sao ? ... Đó là lời ca kể câu chuyện tình của đôi trai gái hẹn hò và yêu nhau sau nên duyên chồng vợ ....sinh con nhiều quá nên nghèo Cũng như bài “ Không giờ rồi “ sáng tác Vinh Sử cũng tả về cảnh vợ chồng nghèo nên đã nửa đêm rồi mà còn thao thức lo toan về cuộc sống Không giờ rồi em ngủ đi thôi Hơi đâu mà lo lắng em ơi . Thà nghèo mà biết mến thương nhau Còn hơn giàu có đổi thay mau .......... Không giờ rồi anh biết chưa anh? Sao anh còn thao thức trong đêm Bọn mình nghèo túng đến cho quen .......... Em ơi ! Rằng trời sinh voi sinh cỏ Đâu ai đói mà em lo ..... Đó là những lời khuyên lơn của đôi vợ chồng nghèo an ủi lẫn nhau ....nhưng muốn có cỏ cũng phải đi cắt các bạn ạ ....phải đem công sức mà đổi lấy miếng cơm.....tôi sợ cái nghèo sợ cái đói nên rất tích cực đi cày ....làm ngày không đủ tranh thủ làm đêm, nên thời xuân trẻ tôi làm 2 jobs....tôi chẳng phải tuổi con TRÂU nhưng vẫn thích kéo cày, còn riêng phần “tại hạ” đêm dài có mấy canh thâu? Tôi hỏng biết. Vì tôi ôm cái hãng từ 4 chiều tới 4 giờ sáng) nên canh tàn lúc nào tôi cũng không hay, chỉ thấy đèn trong nơi tôi làm sáng choang, chừng ra khỏi cửa nếu là mùa hè thì thấy trời hừng hừng sáng Thức đêm mới biết đêm dài Làm đêm mới thấy não nề làm sao Trăng thì mọc ở trên cao Còn tôi ngước mặt đếm sao trên trời Trăng tàn (mặt) trời lại đổi ngôi Tôi đây chẳng biết TÀN...CANH khi nào ? !... Đến tuổi già thì lại ngủ không được cũng nằm đếm TÀN....CANH, bởi dzậy tôi thường tâm sự với chị Hằng, lúc xưa tuổi trẻ sức ăn sức ngủ thì phải tìm kế sinh nên phải thức đêm, giờ già thì cũng đếm CANH TÀN.....Ôi ...! Tôi đâu có uống trà hiệu “Thái Đức” sao mà tối tối vẫn canh đồng hồ gõ nhịp đêm thâu. Hình Toàn |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 05/Jun/2019 lúc 10:10am |
6 Tài Sản Vô Giá Cha Mẹ Nên Dành Tặng Con Cái, Không Phải TiềnVậy thì 6 loại của cải mà các bậc cha mẹ nên dành tặng cho con cái là những gì?
Thứ nhất: Tình thân
Đối với một đứa trẻ mà nói, sự gần gũi,
yêu thương của cha mẹ, những người thân trong gia đình luôn là thứ tình
cảm ấm áp nhất và sẽ trở thành những ký ức đẹp đẽ nhất trong tuổi thơ
của mỗi đứa trẻ.
Có một tâm lý học gia đình từng phỏng
vấn rất nhiều thanh thiếu niên từ 15-20 tuổi, hỏi, ấn tượng sâu sắc nhất
của các bạn đối với cha mẹ mình là chuyện gì?
Có một người được phỏng vấn thích thú trả lời: “Vào
năm 5 tuổi, có một lần tôi và em trai tan học ngồi trên bậc cầu thang,
chờ mẹ đến đón chúng tôi. Mẹ tôi ngay từ khi bước vào cổng đã từ xa dang
rộng hai cánh tay, mỉm cười chờ đón chúng tôi. Đó là một trong những
khoảnh khắc hạnh phúc trong cuộc đời tôi!”
Nhưng cũng có người được phỏng vấn lại nói một cách lạnh lùng: “Ba mẹ tôi suốt ngày chỉ cắm đầu vào điện thoại, họ vốn dĩ không quan tâm đến tôi.”
Bạn có thể tưởng tượng được, hai loại
trải nghiệm khác nhau đối với cha mẹ của 2 người nọ sẽ tác động đến cuộc
đời họ như thế nào. Thế nên, ba mẹ ơi! Khi ba mẹ có thời gian ở bên
cạnh con cái, đừng ngại tạm gác chuyện nhỏ nhặt để cùng với con cái tạo
dựng ký ức đẹp đẽ, đừng để lại sự hối tiếc trong lòng đôi bên. Muốn con
cái thông cảm với nỗi vất vả của mình, thương yêu gia đình, thì sự gần
gũi của cha mẹ là cách làm duy nhất.
Thứ hai: Sự biết ơn
Cha mẹ luôn sống với một thái độ biết ơn sẽ giúp con biết trân quý cuộc sống. (Ảnh: iucn.org)
Trong thời hiện đại có rất nhiều người
không cảm nhận được hạnh phúc của mình, chỉ hơi không như ý là oán trời
oán đất, oán cha mẹ oán người khác, cho rằng tất cả mọi chuyện mà người
khác làm cho mình đều là lẽ đương nhiên hết, nhưng thực ra, trên đời,
chỉ có cha mẹ mới là người tốt với bạn vô điều kiện, cho bạn mọi thứ mà
không đòi hỏi gì hết.
Thế nên, cha mẹ phải biết dạy con biết
ơn và trân quý những gì đang có, có như vậy, đứa trẻ mới không trở nên
ích kỷ, tư lợi và biết hài lòng với cuộc sống của mình.
Thứ ba: Gần gũi với thiên nhiên
Học 100 tiết khóa học mầm non không bằng đưa con đi gần gũi với thiên nhiên. (Ảnh: amazon.com)
Rất nhiều cha mẹ lo lắng con mình bị
thương, luôn gò bó con mình ở trong nhà, nhưng chưa từng nghĩ đến thiên
nhiên cũng là môi trường giáo dục tốt nhất. Chẳng thế mà nhà tâm lý học
Lý Tử Huân từng nói rằng: “Học 100 tiết khóa học mầm mon không bằng đưa con đi gần gũi với thiên nhiên.”
Thiên nhiên là sân vận động tự nhiên của
các trẻ nhỏ, không chỉ có thể mở mang tầm nhìn của trẻ, còn có thể bồi
dưỡng tâm lý tò mò của con, nảy sinh lòng thương xót của con đối với
sinh mạng của thực vật và động vật, ngoài ra còn giúp con có được trạng
thái học tập tốt hơn. Nếu bạn để ý sẽ thấy những đứa trẻ chán học rất có
thể là lúc nhỏ được chơi đùa rất ít.
Thứ tư: Yêu thích đọc sách
Đọc sách là một thói quen vô cùng tốt. (Ảnh: bethongminh.vn)
Đọc sách là một thói quen vô cùng tốt,
giúp tăng thêm kiến thức, nuôi dưỡng tâm hồn. Thế nên để nuôi dưỡng thói
quen đọc sách cho trẻ, cha mẹ nhất định phải cung cấp cho con không
gian đọc sách tốt nhất, thường xuyên đưa con đi đến tiệm sách và thư
viện, giúp con yêu thích việc đọc sách. Bản thân cha mẹ cũng phải làm
gương cho con bằng cách tự mình rèn luyện thói quen đọc sách.
Nếu như đứa con có thể tìm được một vùng
đất yên tĩnh của tâm hồn trong văn chương thì có thể xem đây chính là
sự giàu có trong tinh thần mà hiếm ai có được.
Thứ năm: Hiểu biết lịch sử
Đừng ngại đưa con đi tham quan viện bảo
tàng để con có thể cảm nhận được không khí lịch sử ở đó. Nhìn thấy những
đồ vật, dụng cụ cũ kỹ có từ các niên đại khác nhau được gìn giữ trong
khi thế giới không ngừng thay đổi sẽ khiến trẻ cảm nhận sức hấp dẫn của
lịch sử. Điều này không chỉ giúp ích cho việc học của con, mà còn có thể
làm phong phú trải nghiệm cuộc đời của chúng.
Thứ sáu: Chịu được khổ
Trắc trở đối với đứa con mà nói chưa chắc là chuyện xấu, mấu chốt nằm ở thái độ của nó đối với trắc trở. (Ảnh: webtretho.com)
Nhà tâm lý học nổi tiếng Maslow từng nói: “Trắc trở đối với đứa con mà nói chưa chắc là chuyện xấu, mấu chốt nằm ở thái độ của nó đối với trắc trở.” Bạn
phải biết là, cha mẹ nào cũng không thể cả đời đi theo con cái, càng
không thể chăm sóc con cái cả đời. Cho nên nếu hôm nay bạn không nỡ để
con phải chịu khổ, tri thức và kinh nghiệm mà con có được sẽ rất ít thì
trong tương lai, khả năng chịu khổ của con sẽ càng kém.
Thời gian trước thời sự từng đưa tin,
hai cha con ở Lạc Dương đi bộ hết 400 km đến Tây An, đứa con 10 tuổi đó
vì có cha mình làm gương, hai người vừa lau mồ hôi vừa đi bộ, không ai
kêu mệt, cuối cùng chinh phục hết toàn bộ hành trình. Mà đoạn trải
nghiệm cuộc đời này sẽ làm mạnh tâm lý trắc trở của con, giúp nó sẽ
không dễ dàng đầu hàng khi gặp khó khăn, trắc trở.
Có một câu chuyện rằng, xưa có ba người
cha thường xuyên vào trong chùa cầu phúc cho con trai, ngày tháng lâu
dần làm cảm động Bồ Tát. Rồi một hôm Bồ Tát hiện lên, cho phép bọn họ từ
trong vô số báu vật mỗi người chọn một món, mang về tặng cho con trai.
Người cha thứ nhất chọn một cái chén bạc nạm đầy đá quý, người cha thứ
hai chọn một chiếc xe ngựa nạm đầy vàng ròng, người cha thứ ba chọn một
bộ cung tên bằng sắt.
Tài sản vô số không bằng một nghề trong tay!
Đứa con trai có được chén bạc đắm chìm
vào ăn uống, đứa con có được xe ngựa thì thích đi nghênh ngang trên phố,
còn đứa con có được cung tên thì suốt ngày ở trong núi săn bắn. Nhiều
năm sau, ba người cha đều qua đời. Đứa con thích ăn chơi ngày nọ đem
chiếc chén bạc đi bán, tiêu hết tiền, không biết làm gì đành đi ăn xin.
Đứa con thích khoe khoang mỗi ngày đều cạo một chút vàng trên chiếc xe
ngựa ra tiêu xài, đến khi xe ngựa hết vàng, đành đi làm thuê, làm mướn
cho người ta, sống vất vả qua ngày. Còn đứa con được cha tặng cung tên
đã luyện được công phu săn bắn tốt, thường xuyên vác con mồi trở về, cả
nhà có cái ăn cái mặc.
Đọc xong câu chuyện này, có phải cũng
làm bạn hiểu ra chút gì rồi không? 6 loại của cải ở trên, người làm cha
làm mẹ, mau để lại cho con bạn đi! Hãy nhớ kỹ: “Tài sản vô số không bằng một nghề trong tay. Một bụng kinh luân, không bằng một ý nghĩ tốt trong tâm.”
st.
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 10/Jun/2019 lúc 10:40am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 11/Jun/2019 lúc 11:04am |
Ngồi Lê Đôi Mách
Độc giả nào nghĩ đây là chuyện tầm phào của phụ nữ chẳng đáng bàn thì
người viết xin chỉ ngay hai sai lầm. Thứ nhất theo khảo sát của các nhà
tâm lý, xã hội học, đàn ông cũng thích ngồi lê đôi mách như đàn bà. Thứ
hai nó không phải tầm phào mà rất quan trọng, là một bản tính cố hữu
của con người được nhiều nhà tư tưởng quan tâm; chưa kể nó có thể gây
ảnh hưởng rất lớn làm người ta thân bại danh liệt cũng như chính quyền
sụp đổ.
Ngồi lê đôi mách là cụm từ VN rất tượng hình, nói lên điển hình cơ
bản chuyện gẫu nhàn tản giữa hai người (ám chỉ là phái nữ). trong khi
Anh ngữ có chữ gossip do cổ ngữ god sib nguyên thủy nghĩa là phụ nữ đỡ
đầu hoặc bạn hỗ trợ được mời có mặt lúc sinh nở. Đàn ông Anh nghi là
nhân đó họ chuyện vãn nói xấu mình, cho nên gossip hàm ý chê bai, giống
như cụm từ VN do đàn ông đặt ra cũng ngụ ý tương tự.
Ngồi lê đôi mách cũng gọi là tám chuyện hoặc tém chuyện (do giọng người
Quảng đọc trại vì Quảng Nam hay cãi, Quảng Ngãi hay co, là nơi dân rất
thích tém truyện). Để tiện gọn, công bằng, và khỏi bị nhóm nữ quyền phản
đối, người viết từ đây sẽ dùng “tám chuyện” thay cho “ngồi lê đôi
mách.”
Người là động vật hợp đoàn, thích gặp nhau để chuyện vãn trao đổi
những gì mình tò mò thích thú về sự việc chung quanh, nhất là hành động,
khuyết điểm, thói hư tật xấu của người khác…Nhờ vậy thế giới vận hành
mới sinh động, chứ không phải tẻ nhạt nếu như chỉ nói chuyện công việc,
ăn mặc, thể thao, thời tiết… hoặc làm theo mấy danh ngôn triết lý của
các nhà tư tưởng. Thật ra triết gia Lỗ Ma Ni Emil M. Cioran đã nhận xét
xác đáng “Chỉ có hai điều thích thú nhất trên đời là siêu hình học và
tám chuyện”.
Nam nữ đều thích tám chuyện như nhau Nhưng phụ nữ có nhiều dịp tiện
lợi hơn để trao đổi chuyện gia đình, chòm xóm, chợ búa, người này người
nọ…có khi rất ngắn ngủi, bỏ lửng, rồi sau đó lại tiếp tục. Đàn ông
thường bàn chuyện thể thao, chính trị, rồi lan man qua tám chuyện, chứ
ít khi gặp gỡ chỉ ví tám chuyện. Thành thử phụ nữ mang tiếng nhiều hơn,
nhất là thói hay nói xấu nhau.
Tám chuyện về người vắng mặt bị coi là xấu, vì đề tài thường là mặt
tiêu cực của người đó. Cũng là điều dễ hiểu bởi chỉ cái gì khác thường,
tội lỗi, xấu xa mới hấp dẫn lôi cuốn mạnh. Như Bertrand Russell đã nhận
xét ‘Không ai tám chuyện về các đức tính tiềm ẩn của người khác” . Tôn
giáo cũng thường lên án tám chuyện. Kinh Thánh liệt tám chuyện vào danh
sách tội bao gồm cả các tội ngoại tình, sát nhân Hồi Giáo cho nói xầu
người là tương đương với ăn thịt đồng đạo. Đạo Bahai còn nặng hơn, coi
tám chuyện là thói xấu nhất, tội lớn nhất, vì sát nhân chỉ làm mất mạng
người, nhưng nói xấu lưu lại ô danh mãi mãi về sau dù đã chết.
Thật ra thiết tưởng cần làm rõ một điểm. Giống như nhai kẹo cao su
chủ yếu là do thói quen, sau đó mới nhận ra tác dung phụ là làm sạch
răng, giảm stress, cũng vậy tám chuyện trước và trên hết là hành động
nhàn tản, thư giãn, khoái hoạt, giống như giải trí, chơi game….dễ dãi,
nghĩ sao nói vậy, không suy nghĩ đến hậu quả. Dĩ nhiên nó có thể gây
phương hại cho người vắng mặt thì đó là tác dụng phụ đến sau. Bởi thế
tám chuyện không nhất thiết là xấu.
Kẻ tám chuyện thường là rất gần cận mới biết bí mật của người để mà
tiết lộ. Chỉ BS giải phẫu cho Elizabeth Taylor mới biết chuyện bà đem
theo các bảo vệ nhằm làm vệ sinh sạch sẽ phòng sau khi mổ, không để một
sợi lông nào vương lại vì sợ y tá, nhân công có thể thu nhặt đem rao bán
trên eBay. Tám chuyện này là BS đã phá vỡ cái tín nhiệm mặc nhiên của
thân chủ. Có thể BS không ưa bà. Có thể BS muốn lấy lòng người nghe. Có
thể BS muốn tỏ cho thấy mình coi người nghe là bạn thân mới hé lộ như
vậy. Có thể vì chuyện này đặc biệt quá BS không thể giữ kín. Chưa hẳn là
BS có ý xấu, muốn hại bà.
Phần người nghe được rỉ tai như vậy tự nhiên bị coi như nhận hàng
lậu, trở thành thông đồng với BS, nhất là còn được dặn dò đừng nói lại
với ai. Nhưng khó giữ kín một chuyện lý thú như vậy người nghe có thể
tiếp tục rỉ tai người khác. Thế là tám chuyện không được kiểm chứng hư
thực (vì BS có thể dựng chuyện) sẽ trở thành tin đồn, bao hàm nhiều hậu ý
hơn. Tin đồn có tính khả tín không phải vì được xác nhận đúng thật, mà
vì có người tin là thật. Tám chuyện thường về riêng tư, giới hạn trong
nhóm thân mật; còn tin đồn thường về biến cố, phổ quát và phạm vi rộng
lớn hơn. Thực tế có cái vòng luẩn quẩn: tin đồn có thể dẫn đến tám
chuyện, và tám chuyện có thể củng cố tin đồn.
Tám chuyện giống như tiếu lâm và thường đi đôi với nhau trong chuyện
gẫu thân mật, bởi cùng đề tài cấm kỵ không tiện nói công khai, cùng gây
ngạc nhiên thích thú. Nhưng tám chuyện chú ý đến nội dung, còn tiếu lâm
cần có hình thức diễn chuyện hay (vd. punch line – câu kết bất ngờ đắc
dụng). Nhân vật tám chuyện là thực, còn trong tiếu lâm là hư cấu, mặc dù
cũng có khi dùng tên người thật. Vd tiếu lâm sau:
Clinton buổi sáng mùa đông nọ ra lan can thấy dưới đất có hàng chữ
viết lõm trên tuyết ” Tổng Thống phải chết”. Ông tức giận sai an ninh
điều tra thủ phạm. Vài ngày sau nhận được báo cáo cho biết phân tích
tuyết thấy đây là nước tiểu phóng từ trên cao xuống, mà thử DNA thì là
của Al Gore. Nhưng dạng nét chữ viết lại là của…Hillary!
Martin Heidegger nghĩ tám chuyện là tầm phào, nông cạn, giá trị giả
tạo, không lợi ích cho tìm hiểu khía cạnh sâu xa của cuộc sống. Đồng ý,
tám chuyện không về những vấn đề quan trọng, sâu sắc nhưng nó là nguồn
phong phú cho nhiều tác giả như Tolstoy, Proust…tạo nên những tác phẩm
văn học nổi tiếng, soi rọi ngõ ngách tâm hồn. Nó là kiến thức mọi người
chia sẻ, có thể làm sáng tỏ những hiểu lầm, khúc mắc của bàn luận nghiêm
túc. Heidegger chắc chẳng bao giờ nghĩ chính mình lại là đề tài đàm
tiếu khôi hài, do đã cố tình che dấu chuyện xưa kia thân Đức Quốc Xã và
có vợ mà còn quan hệ với cô học trò sinh viên Hannah Arend.
Nhà nhân chủng học Gluckman cho rằng tám chuyện định nghĩa như là
quan tâm tổng quát về hành vi, đức tính, thói xấu của người khác, có
nhiệm vụ xã hội là duy trì quan hệ tốt đẹp, đoàn kết, thống nhất, đạo lý
và giá trị của nhóm. Paine nhấn mạnh đến tầm quan trọng của tám chuyện
như là một kiểu thông tin không chính thức, soi sáng vấn đề thống nhất,
đạo lý, giá trị của phụ nữ như một nhóm xã hộ̣i và cung cấp mạng lưới
hoạt động cho các quan tâm này. Rubin coi tám chuyện là ngôn ngữ thân
mật xuất phát từ sự liên đới và đồng căn cước của nhóm gồm những người
thường có chung một kinh nghiệm.
Tám chuyện thỏa mãn nhu cầu muốn biết, muốn tham gia tốt hơn vào cuộc
sống chung quanh. Tám chuyện giúp hiểu rõ chuyện đang và sắp diễn ra
trong chỗ làm, trường học, cơ quan. D.S. Wilson nghĩ tém chuyện là một
tương tác đa dụng rất phức tạp, giám sát sửa sai tác phong trong nhóm và
xác định tính cách thành viên. Wert và Salovey còn cho rằng không tham
gia tám chuyện có hại cho sức khỏe và chứng tỏ bất bình thường.
Theo tiến triển thời đại các nhà xã hội học đã nới rộng định nghĩa
nguyên thủy của tám chuyện- là phơi bầy bí mật của người khác. Ngày nay
tám chuyện là bất cứ loan truyền tin tức nào liên hệ đến nhân vật, tổ
chức, chính quyền…mà không cần kiểm chứng đúng sai, qua truyền khẩu, in
ấn, truyền thông hiện đại như mạng internet, email, blog, twitter,
facebook….khiến tám chuyện bây giờ có nhiều tên mới như tin rò rỉ (news
leak), tin giả (fake news) mặc dù có khi đúng thật. Chưa kể còn cả một
website chuyên môn về tám chuyện gọi là WikiLeaks, cũng như phóng sự
điều tra của báo chí, xét cho cùng cũng là một dạng tám chuyện.
Từ khi Internet được thông dụng, khó phân biệt đâu là ranh giới giữa
tám chuyện công (về người nồi tiếng nhiều người biết) và tám chuyện tư
(về người trong nhóm nhỏ), cũng như giữa tin tức và tám chuyện. Chưa kể
có nhiều điều không đúng sự thật cũng đưa lên mạng coi như tám chuyện.
Nhà thời trang chưa nổi tiếng mấy Tommy Hilfiger được ghi nhận trên
mạng là đã tuyên bố: ” Nếu tôi biết dân Mỹ- Phi, dân Sì, dân Á mua quần
áo của tôi, thì tôi đã không làm cho họ được đẹp như thế”. Rồi lại có
đồn là Hilfiger xác nhận nói vậy trên sô Oprah, khiến Oprah nổi giận bảo
khán gỉa đừng mua đồ của Hilfiger. Hậu quả là Hilfiger lỗ nặng. Vấn đề
là Hilfiger chưa bao giờ tuyên bố như vậy, cũng như chưa hề xuất hiện
trên sô Oprah. Vậy mà trên mạng ngụy tạo chuyện này.
Động cơ của tám chuyện thì rất nhiều, hiển lộ cũng như ẩn khuất, và
có thể đồng thời trùng lặp trong một bối cảnh, nhiều khi khó xác định. Ở
đây chỉ xin nêu ra vài động cơ thường gặp.
Bị chê trách nhất là tám chuyện vì muốn bôi bẩn, trét bùn đương sự do
thù ghét, không ưa, trả thù , có khi còn phóng đại, nói dối, mục đích
làm phương hại tối đa. Dịp tranh cử vào Quốc Hội, Nhà Trắng là thời điểm
bùng nổ chiến dịch bôi bẩn nhau nhằm làm đối thủ mất phiếu. Hiện phong
trào #MeToo cũng đang làm nhiều người đứng ngồi không yên hoặc thân bại
danh liệt vì tội sách nhiễu tình dục.
Tổng Thống Nixon năm 1974 phải từ chức vì rò rỉ chuyện nghe lén đảng
Dân Chủ ở Watergate, nếu không sẽ bị đàn hạch (impeachment). .Thương
Nghị Sĩ John Edwards bị tố ngoại tình và có con trong khi vợ bị ung thư,
là ứng viên Phó Tổng Thống 2004, bị thất bại đã phải bỏ luôn chuyện tái
ứng cử Thượng Viên. Bill Cosby già gần chết vừa phải vào tù vì bị tố
sách nhiễu tình dục mấy chúc năm trước.
Một động cơ ẩn dấu là tính ghen ghét người giầu có quyền thế, thích
thấy cái xấu của họ bị phơi bầy, làm trò cười cho thiên hạ, khoái trá
kéo họ xuống để chứng tỏ họ cũng xấu xa tội lỗi chẳng hơn gì mình. Đồi
tượng là các người nổi tiếng trong địa hạt chính trị, truyền thông, điện
ảnh, thể thao….Tám chuyện là một vũ khí phản kháng của giai cấp thấp
nghèo đối với giai cấp ăn trên ngồi trốc. Nhân dân VN không thiếu những
tám chuyện mỉa mai đối với giới lãnh đạo CS ngu mùa lạc hậu, tham nhũng
thối nát, hà hiếp bóc lột, hèn với giặc ác với dân.
Động cơ khác là do bản tính của một số đông người ham thích chuyện
bậy bạ, scandal, quá hấp dẫn, giật gân không thể không tám chuyện. Đề
tài thường về sex, đồng tính, chuyển giới, ngoại tình bị bắt quả
tang….và mặt khác, tâm lý người nghe rất khoái chú ý đến những chuyện
táo bạo mình muốn mà không dám làm. Thiên hạ biết nhiều về tánh lăng
nhăng của John Kennedy với các nữ minh tinh như M. Monroe, A.
Dickinson…nhưng còn về bố của Kennedy thì nhờ chuyện sau mới gián tiếp
biết chút đỉnh.
Khi Marlene Dietrich đến Wasinhton DC để nhận giải của Hội Cựu Binh
Do Thái, nàng có ghé Nhà Trắng chỉ một giờ thôi nhưng cũng thừa đủ. Xong
chuyện, Kennedy thắc mắc:
– Có chuyện tôi muốn biết.
Nàng hỏi chuyện gì, ông đáp:
– Em đã có từng làm với bố tôi?
Nàng đáp không. Ông bảo:
– Vậy thì đây là một chỗ mà tôi vào trước!
Người tò mò rách chuyện cũng hay tám chuyện để biết càng nhiều càng
tốt, dù là chuyện cá nhân riêng tư. Vd. anh bạn đang nghĩ đến chuyện ly
dị; một đồng nghiệp sắp mất việc; chị kia trầm cảm nặng đến độ phải đi
BS tâm thần. Nghĩ là cần phải biết vậy thôi, không có ý xấu gì cả. Họ
cũng hay chĩa vào đời tư của các người nổi tiếng, mặc dù không phải do
ghen ghét như đã nói trên kia mà chỉ do tò mò muốn biết hôn nhân B. Pitt
và A. Jolie ra sao, W. Oprah đã sụt mấy cân, Cựu Phó Tổng Thống Biden
có ra ứng cử tổng thống 2020 không…
Có người thích tìm hiểu đời tư người khác để nghiên cứu, để giúp tìm
cách đối phó tình huống. Vd hai người tém chuyện về bạn chung. Tại sao
bà ấy không có con, dù đã hai đời chồng? Bà ấy vô sinh hay là chồng có
vấn đề? Có nên mách bà ấy biết có BS chuyên trị vô sinh?
Có khi tám chuyện là cách gián tiếp đề cao mình, một kiểu sang bắt
quàng làm họ. Khối ông cứ hay tám chuyện về kỷ niệm nhỏ nhặt với Mai
Thảo, Trịnh Công Sơn… mục đích chính không ngoài cho hé lộ gián tiếp ta
cũng quen biết nghệ sĩ danh tiếng. Barbara Cartland cho rằng hôn nhân
Charles và Diana không suông sẻ, vì Diana không chịu 69 (đúng sai chưa
kiểm chứng). Động cơ có thể do Cartland tức giận vì đã không được mời dự
đám cưới hai người, hoặc có thể muốn bêu xấu Charles, hoặc cũng có thể
ngầm cho biết mình thân cận với Diana, tức cũng là một người có danh
phận.
Nhật ký, tự truyện nhiều khi là một tám chuyện trá hình của tác giả,
trong đó hé lộ cả những điều xấu, khuyết điểm, thú nhận giới tính, thói
lạ tính dục… Nói trá hình, vì có thể có mục đích quảng cáo sách, hấp dẫn
độc giả (vì sẽ được đọc những cái xấu tự khai), hoặc tự đề cao (vì sẽ
nhắc đến vài người nổi tiếng mình quen). Tự khai nhự thế làm dân tám
chuyện mất đi một mảng nguồn tư liệu, và còn có thể làm giảm hứng thú
các tám chuyện về người khác vì đã có nhiều tự thú rồi. Vd. có nhiều
người tự thú mình homo rồi, nay phát hiện ông A homo, có đem tiết lộ
cũng ít hứng thú, vì homo thành nhàm rồi.
Tám chuyện còn là cách kết bạn vì tám chuyện có thể trở thành một thứ
hàng trao đổi. Tôi biết nhiều chuyện lý thú, anh cũng có nhiều chuyện.
Chúng ta hãy trao đổi kết bạn với nhau. Đồng sở thích thì dễ kết bạn.
Cũng giống như tiếu lâm, khôi hài, tám chuyện đòi hỏi có đồng cảm. Tám
chuyện về minh tinh màn bạc với một ông già chả xem phim bao giờ thì còn
gì hứng thú.
Tám chuyện cũng có thể do muốn tỏ ra mình sành sỏi, biết nhiều, biết
hết. Biết bí mật ông A, chuyện kín bà B, gặp ai cũng rỉ tai, chẳng phải
có ý đồ xấu đối với họ, mà chỉ muốn tỏ ra biết nhiều.
Động cơ tám chuyện có khi hoàn toàn vì tiền bạc lợi nhuận, không dây
dưa đến người bị tiết lộ. Nhà nhiếp ảnh rình mò bãi biển, cố chụp lén
được ảnh “nóng” của minh tinh nọ, chẳng phải vì thù ghét nàng, mà vì đem
bán tấm hình cho báo lá cải sẽ được trả tiền rất cao. Ký giả lân la
trong Nhà Trắng một thời gian, thu thập dữ kiên, rồi viết sách, chẳng vì
động cơ nào cả, ngoài biết rằng sách mình sẽ bán rất chạy, lời thật
nhiều, vì ai cũng tò mò muốn biết hậu trường.
Chính quyền cũng thường dùng tám chuyện, tung tin rò rỉ, nhằm thăm dò
dư luận, trước khi quyết định hay sửa đổi một việc quan trọng, để tùy
theo đó mà hành động thích nghi. Vd. Tung tin sắp mở rộng xa lộ, nếu dân
địa phương phản đối mạnh, sẽ xem xét lại việc này.
Có khi tám chuyện chẳng do động cơ nào mà do lan man tùy hứng, góp
vui với bạn bè, giống như đóng góp chuyện cười, tiếu lâm cho thêm phần
rôm rả. Tám chuyện coi như kiến thức vô tư, bất vụ lợi mà cuộc sống đam
mê háo hức đem đóng góp (mặc dù là nhỏ nhoi) vào đời sống tinh thần. Tám
chuyện chuyên chở thông tin nhưng chẳng phải là việc của ai hết, mục
đích chính là để thỏa tính tò mò, giải trí, duy trì quan hệ xã hội tốt
đẹp, và xuất hiện dưới muôn hình muôn vẻ.
Mặc dù đôi khi có ngụ ý xấu, bị chê bai lên án, nhưng từ rừng rú Phi
Châu đến đô thị hiện đại Âu Mỹ không ai là không thích tám chuyện. Không
thể nào dứt được tám chuyện trong xã hội loài người.
Phạm Đức Thân
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 11/Jun/2019 lúc 11:04am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 14/Jun/2019 lúc 8:02am |
Gia Đình Là Gì?
Người Mỹ dùng danh từ “FAMILY” trong khi người Việt gọi là “GIA ĐÌNH”.
Mời đọc mẫu chuyện dưới đây để tìm hiểu giá trị của “Family” như thế
nào.
Tôi va phải một người lạ trên đường phố khi người này đi qua. Tôi nói: “Ồ xin lỗi”.
Người kia trả lời: “Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đã không nhìn thấy cô”. Chúng tôi rất lịch sự với nhau.
Nhưng ở nhà thì mọi chuyện lại khác. Tối nọ, lúc tôi đang nấu bếp, cậu
con trai đến đứng sau lưng. Tôi quay người và đụng vào thằng bé làm nó
ngã chúi xuống sàn nhà. Tôi cau mày nói: “Tránh ra chỗ khác”. Con trai
tôi bước đi, trái tim bé nhỏ của nó vỡ tan. Tôi đã không nhận ra là mình
đã quá nóng nảy!
Khi đã lên giường, tôi nghe một giọng nói thì
thầm: “Khi đối xử với người lạ con rất lịch sự, nhưng với con mình, con
đã không làm như vậy. Hãy đến tìm trên sàn nhà bếp, có những bông hoa
đang nằm ở cửa. Đó là những bông hoa mà con trai con đã mang đến cho
con. Tự nó hái lấy những bông hoa này: nào hoa hồng, màu vàng và cả màu
xanh. Nó đã yên lặng đứng đó để mang lại cho con điều ngạc nhiên, còn
con thì không bao giờ thấy những giọt nước mắt đã chảy đẫm lên trái tim
bé nhỏ của nó”.
Lúc này thì tôi bật khóc. Tôi lặng lẽ đến bên giường
con trai và quì xuống: “Dậy đi, con trai bé nhỏ, dậy đi. Có phải những
bông hoa này con hái cho mẹ không?”
Thằng bé mỉm cười: “Con tìm thấy
chúng ở trên cây kia. Con hái cho mẹ vì chúng đẹp như mẹ. Con biết là
mẹ thích lắm, đặc biệt là bông hoa màu xanh”.
Thế danh từ “family” có nghĩa gì?
FAMILY = Father And Mother, I Love You.
(GIA ĐÌNH = Ba và Mẹ ơi, con yêu Ba Mẹ.)
Bạn cảm động khi đọc mẫu chuyện nói trên, chắc hẵn rồi!
Mời bạn đọc thêm một câu chuyện có thật khá cảm động khác dưới đây:
Một người đàn ông, trong lúc đang chùi cho láng chiếc xe hơi của anh
ta, đứa con trai 4 tuổi của anh ta nhặt một hòn đá và rạch vào bên hông
xe. Trong cơn tức giận, anh ta chụp lấy tay đứa con trai và đánh vào tay
nó nhiều lần mà không nhận ra rằng anh ta đang đánh bằng cái mỏ lết.
Tại bệnh viện, đứa bé mất hết các ngón tay vì xương thịt dập nát. Khi
đứa trẻ thấy bố nó… Với đôi mắt đau buồn, nó hỏi: “Bố ơi các ngón tay
con đâu rồi?”
Anh ta rất đau lòng, không nói nên lời và trở lại bên xe, đá vào chiếc xe nhiều lần.
Suy sụp bởi hành động vô ý thức của mình…., ngồi trước chiếc xe hơi,
anh ta nhìn vào vết xước trên hông xe….. thằng bé đã viết: “Con Yêu Bố,
Bố ơi!” Ngày hôm sau, người đàn ông tự tử…
Giận dữ và yêu thương không có giới hạn, hãy chọn YÊU THƯƠNG để có một cuộc sống xinh tươi và đẹp đẽ.
Đồ vật được sản xuất để SỬ DỤNG và con người được thọ tạo để YÊU
THƯƠNG….Vấn nạn của một phần thế giới hôm nay lại là…. Con người bị SỬ
DỤNG còn đồ vật thì được YÊU THƯƠNG !!!
Thêm Hai câu chuyện xúc động về gia đình:
Câu chuyện thứ nhất: Hãy Làm Điều Gì Đó Trước Khi Quá Muộn Màng
Một người đàn ông dừng lại ở cửa tiệm bán hoa để đặt hoa tặng mẹ của
mình. Mẹ của ông ở xa cách đây hơn 200 dặm và ông sẽ nhờ cửa tiệm giao
hoa đến tận tay cho bà.
Khi ông bước ra khỏi xe, ông đột nhiên chú ý
đến một cô gái trẻ đang khóc thút thít bên lề đường. Ông hỏi cô gái có
sao không, cô trả lời: “Cháu muốn mua hoa hồng tặng mẹ. Nhưng cháu chỉ
có 75 cents nhưng hoa hồng thì đến 2 dollars.”
Người đàn ông mỉm cười và nói: “Đi với chú. Chú sẽ mua cho cháu một bông hồng.”
Ông mua cho cô bé hoa hồng như đã hứa và đặt hoa giao đến tận nhà mẹ
mình. Khi họ rời khỏi, ông ngỏ ý chở cô bé về nhà. Cô bé đồng ý để ông
chở đến chỗ mẹ mình. Cô chỉ cho ông đến một nơi vắng vẻ, phải đến khi
dừng xe lại, người đàn ông mới nhận ra đó là một nghĩa địa. Và cô gái đã
đặt bông hoa ấy lên một ngôi mộ sạch sẽ.
Người đàn ông trở về cửa
tiệm hoa, hủy gói hoa giao và ông ta đã mua hẳn một bó hoa to, lái xe
đến thẳng nhà của mẹ mình, ngôi nhà cách nơi đấy hơn hai trăm dặm đường
đi. Cuộc gặp gỡ cô gái đã cho ông hiểu rằng, nếu hôm nay ông không đến,
có khi ngày mai ông sẽ chẳng còn cơ hội để đến nữa.
Cuộc đời rất
ngắn ngủi bạn ạ. Hãy dành nhiều thời gian để yêu thương và quan tâm đến
những người mà bạn quý mến. Hãy tận hưởng những khoảnh khắc với họ trước
khi mọi chuyện đã quá muộn màng. Không có thứ gì trên đời quan trọng
hơn gia đình cả, bạn nhé!
Câu chuyện thứ hai: Chỉ năm phút nữa thôi
Ở một công viên nọ, một người phụ nữ ngồi cạnh một người đàn ông trên một băng ghế gần sân chơi.
“Con trai tôi đó”, người phụ nữ chỉ vào một cậu bé đang chơi cầu trượt, vận chiếc áo len màu đỏ.
“Cậu bé nhìn mới đáng yêu làm sao”, người đàn ông nói. “Còn kia là con
gái của tôi, cô bé đang chạy xe đạp. vận một cái đầm màu trắng đấy.”
Sau đó, người đàn ông nhìn vào đồng hồ và gọi cô bé. “Con chơi xong chưa, Melissa?”
Melissa nài nỉ, “5 phút nữa thôi nha bố. Nha? Chỉ 5 phút thôi.”
Người đàn ông gật đầu và cô bé lại tiếp tục chơi đùa cùng chiếc xe như
cô đã mong muốn. Thời gian trôi qua và người đàn ông lại gọi con gái của
mình: “Đi được chưa con?”
Melissa lại nài nỉ: “Chỉ 5 phút nữa thôi nha bố! 5 phút thôi mà!”
Người đàn ông lại mỉm cười và nói: “Được rồi!”
“Ông quả thật là một con người kiên nhẫn”, người phụ nữ nói.
Người đàn ông mới tiếp lời, “Tommy, anh trai của con bé đã mất trong
một vụ tai nạn giao thông vì một gã tài xế say xỉn khi nó đang đạp xe ở
một chỗ khá gần nơi này. Tôi đã không dành nhiều thời gian cho Tommy và
bây giờ tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để có được 5 phút ở cạnh nó. Tôi
đã thề sẽ không lặp lại sai lầm đó với Melissa. Con bé cứ nghĩ nó may
mắn có thêm 5 phút để chơi. Nhưng sự thật đúng ra phải là tôi, mới là
người may mắn khi có được thêm 5 phút để nhìn ngắm con bé hạnh phúc.”
Cuộc sống luôn cần những lần đánh đổi và sự ưu tiên lớn lao nhất luôn
luôn phải là gia đình. Hãy tận dụng thời gian quý báu của mình với những
người mình thương yêu nhất bạn nhé. st.
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 14/Jun/2019 lúc 8:04am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 16/Jun/2019 lúc 9:21pm |
Đối Đáp Thú Vị Giữa Hai Cha Con – Sức Mạnh Giáo Dục Hơn Nhiều Lời Quát Mắng
Chỉ là cuộc trò chuyện giữa hai
cha con nhưng cha đã dạy con thật nhiều. Những bài học cũng rất thấm
thía đối với các bậc làm cha mẹ.
Đứa bé 2 tuổi
Một hôm, đầu của cậu bị va vào góc bàn, liền nằm lăn ra sàn nhà, khóc ăn vạ.
Một phút sau, cha đi đến cạnh chiếc bàn và hỏi to:
“Cái bàn đâu rồi, ai làm em đau vậy? Có đau quá không?”
Cậu bé ngừng khóc, hai mắt đẫm lệ ngước lên nhìn cha. Người cha vuốt ve cái bàn và hỏi:
“Ai? Ai làm đau bàn?”
“Con, là con đã va vào nó”.
“Ồ, thì ra là con đã va vào bạn ấy. Vậy sao không nhanh nói lời xin lỗi!”
Cậu bé nước mắt vẫn lưng tròng, nói với chiếc bàn: “Tớ xin lỗi”.
Kể từ đó, đứa trẻ học được cách gánh chịu trách nhiệm.
***
Khi cậu bé 3 tuổi.
Một hôm không hiểu sao vô cớ khóc lớn, người cha hỏi:
“Làm sao mà con khó chịu như vậy?”
“Con không khó chịu”
“Thế tại sao lại khóc!”
“Tại con muốn khóc!”.
Rõ ràng là hư hỏng.
“Chà,
con không có ý định khóc, nhưng lại ở đây khóc nháo, điều này sẽ làm
phiền chúng ta. Ba sẽ tìm một nơi cho con. Con sẽ khóc một mình thỏa
thích, bao giờ khóc đủ thì gọi ba”.
Người cha mở cánh cửa phòng tắm, nói: “Con vào đây, bao giờ khóc xong thì gõ cửa nhé!”
2 phút sau, đứa trẻ gõ cửa gọi: “Ba ơi, con khóc xong rồi!”
“Tốt, khóc khóc xong rồi thì đi ra!”
Đến nay, cậu bé đã 18 tuổi, không còn dùng cảm xúc của mình để thao túng người khác.
***
Con trai 5 tuổi.
Vào buổi
tối nọ, hai cha con đi bộ qua cây cầu nhỏ, dòng nước dưới cầu trong vắt
có thể nhìn thấy đáy. Đứa trẻ ngước lên nhìn cha: “Ba ơi, dòng sông đẹp
quá, con muốn nhảy xuống và bơi”.
Người cha nhìn con, nói: “Chà, ba cũng muốn bơi cùng con. Nhưng chúng ta hãy về nhà thay quần áo đã”.
Về nhà, thay quần áo xong, người cha dẫn con đến trước một chậu nước to:
“Con trai, muốn bơi thì phải cúi ngập mặt trong nước. Con có hiểu không?”
“Vậy thì hãy tập luyện ngay bây giờ xem con có thể lặn trong bao lâu”.
Người cha nhìn vào chiếc đồng hồ.
“Tốt!”.
Đứa trẻ vùi mặt xuống nước, có vẻ rất tự tin.
Chỉ 10 giây sau: “Thôi ba ơi, chết đuối mất, thật khó chịu”
“Đúng rồi. Khi nhảy xuống sông còn có thể khó khăn hơn nữa”
“Ba, chúng ta có thể không đi nữa được không?”
“Được rồi, không đi thì không đi”
Kể từ đó, cậu bé đã học được cách thận trọng và không liều lĩnh, suy nghĩ kỹ trước khi hành động.
***
(Ảnh minh họa: cocoiro.me)
Cậu bé 6 tuổi.
Một hôm tan học muộn, lúc đi qua cửa hàng McDonald.
“Ba, McDonald!”
“Chà, McDonald! Muốn ăn không?”
“Con muốn ăn!”
“Con trai, một người muốn ăn gì liền ăn, là một người yếu đuối; nếu muốn ăn nhưng kiềm chế không ăn, mới gọi là anh hùng”.
Sau đó hỏi: “Con trai, con muốn trở thành anh hùng hay người yếu đuối?”
“Ba, tất nhiên con muốn trở thành anh hùng!”
“Tốt! Thế anh hùng, bạn muốn ăn gì ở McDonald?”
“Con không muốn ăn nữa!”. Rất chắc chắn.
“Tuyệt, anh hùng! Về nhà thôi”.
Kể từ đó, cậu bé đã học được việc gì nên làm và không nên làm, học được cách kiềm chế những cám dỗ xung quanh.
***
Đứa trẻ 8 tuổi, đã trở nên ngày càng nghịch ngợm.
Cậu đánh lộn với các bạn ở lớp lớn, bị thương ở lưng, về nhà khóc lớn.
“Con bất bình sao?”
“Vâng, rất uất ức!”
“Con tức giận?”
“Vâng, tức giận!”
“Vậy con muốn sẽ làm gì?”. Người cha hỏi lại: “Con có cần ba làm gì đó cho con không?”
“Ba ơi, con muốn tìm một viên gạch, và con sẽ đánh anh ta từ phía sau!”
“Chà, được rồi! Ba sẽ chuẩn bị gạch cho con vào ngày mai”. Cha tiếp tục hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Ba ơi, ba lấy cho con một con dao, con sẽ đâm anh ta từ phía sau!”
“Tốt! Cái này càng nhanh hết giận. Ba sẽ đi chuẩn bị luôn”.
Người cha đi lên lầu, để cho con trai có một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.
Khoảng 20 phút sau, người cha đi xuống, mang theo một đống quần áo và chăn bông.
“Con trai, con đã quyết định chưa? Là gạch hay dao?”
“Nhưng, ba ơi, ba mang nhiều quần áo và chăn làm gì vậy?”
“Con
trai, đây là đề phòng trường hợp: Nếu con đập anh ta bằng gạch, cảnh sát
sẽ đưa chúng ta đi. Nếu con sống trong tù khoảng một tháng, chúng ta có
thể phải dùng số quần áo này. Nếu con đâm anh ta bằng dao, thì có thể
con phải ở nhà tù ít nhất 3 năm, chúng ta phải mang thêm quần áo và
chăn, không thì mùa đông sẽ lạnh lắm”.
“Vì vậy, con trai, con đã quyết định? Ba đã sẵn sàng hỗ trợ con!”
“Nhất thiết phải như vậy sao?”
“Là như vậy, pháp luật đã quy định như vậy!”. Người cha nắm lấy cơ hội để giải thích cho con trai.
“Ba, vậy thì chúng ta bỏ qua chuyện đó đi”
“Con trai, con chẳng phải rất tức giận sao?”
“Ba, con không giận nữa. Thực tế, con cũng sai”. Cậu bé xấu hổ đỏ mặt.
“Được rồi, ba ủng hộ con!”
Kể từ đó, đứa trẻ học được cách lựa chọn và cái giá phải trả.
***
(Ảnh minh họa: jobforum.tw)
Con trai 9 tuổi.
Năm lớp bốn, môn toán học bị điểm kém và cảm thấy không vui.
“Có chuyện gì vậy con? Kỳ thi bị điểm kém nên vẻ mặt như vậy sao”
“Bởi vì giáo viên toán rất đáng ghét, tiết học của cô ấy con không muốn học”
“Ồ, sao lại đáng ghét vậy?”. Người cha quan tâm
“…….”, cậu bé nói rất nhiều, “Nói tóm lại, cô ấy không thích con”
“Ồ,
những người khác thích con, thì con thích họ; những người khác không
thích con, thì con lại ghét họ. Thế thì con là một người chủ động hay bị
động?”
“Là một người bị động!”. Con trai trả lời.
“Là mạnh hay yếu? Là đại nhân hay tiểu nhân?”. Cha tiếp tục hỏi.
“Là một người yếu đuối, một tiểu nhân!”
“Vậy con muốn làm một đại nhân hay tiểu nhân?”
“Con
muốn làm một người mạnh mẽ! Ba, con biết rồi: dù giáo viên có thích con
hay không, con vẫn thích cô ấy, tôn trọng cô ấy, chủ động học tập, trở
thành một người mạnh mẽ”.
Ngày hôm sau, cậu bé vui vẻ đến trường, bài tập toán làm xuất sắc, cũng đã biết như thế nào là đại nhân, tiểu nhân.
***
Con trai 10 tuổi và chơi game.
Vợ anh đã nhiều lần dạy dỗ, nhưng đứa con không thay đổi.
“Con trai, nghe nói con chơi trò này mỗi ngày?”. Người cha chỉ vào máy tính.
“Vâng”. Cậu bé cúi đầu thừa nhận.
“Con cảm thấy như thế nào sau mỗi lần chơi?”
“Mờ mịt, trống rỗng, nhàm chán, tự trách mình, coi thường chính mình”
“Vậy tại sao con vẫn chơi? Không cầm được mình, phải không?”
“Vâng, thưa ba”. Đứa trẻ bất lực.
“Tốt! Ba sẽ giúp con!”. Người cha đến gần chỗ máy tính và đưa cho con trai một cây búa. “Con trai, đập nó đi!”
“Ba!”. Cậu bé bị sốc!
“Cứ đập đi, ba có thể không có máy tính, nhưng không thể sống mà không có con trai!”
Cậu bé khóc, hứa với ba sẽ không chơi game nữa.
Kể từ đó, đứa trẻ đã học được nguyên tắc là gì.
***
Không cần dùng đến roi vọt, những đối
đáp thú vị, thông minh của các bậc cha mẹ cũng có đủ sức mạnh giáo dục
con trẻ vô cùng sâu sắc. Vậy nên, mỗi chúng ta hãy là những ông bố bà mẹ
thông minh, dạy con nên người từ những điều nhỏ nhặt nhất.
st.
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 16/Jun/2019 lúc 9:22pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 20/Jun/2019 lúc 8:01am |
GÁNH CHA MẸ GIÀ TRÊN ĐƯỜNG TỊ NẠNMỘT VAI GÁNH SONG THÂN. THƯƠNG QUÁ ! Hãy nhìn : 6 bàn chân dầy dạn , Của một kiếp nhà nghèo ! Vượt đường xa vạn dặm , Mong qua bước ngặt nghèo ! CHA MẸ !!! Nhìn tấm hình nầy quá xót xa, Thương cho con có cha mẹ già, Gánh gồng trên bước đường tị nạn, Mẹ cha đùm bọc quảng đường qua ! Tình cảnh con trai chắc chắn nghèo, Đời sống hằng ngày rất gieo neo , Vẫn giữ trong tâm lòng hiếu đạo, Giàu sang !Cha Mẹ rẻ hơn bèo ? Ai còn cha mẹ ráng cưu mang, Thường ngày lui tới để hỏi han ! Mai kia mốt nọ không còn nữa , Ân hận xem ra quá phũ phàng ! Chúc cho anh bạn bước gian nan, Đá mềm chân cứng vượt dặm ngàn, Về nơi biên giới Bangladesh , Gia đình khỏe mạnh sống bình an !! Tu huu Cao 16/6/2019 Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 20/Jun/2019 lúc 8:02am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 25/Jun/2019 lúc 8:31am |
Trước Bình Minh Luôn Là Màn Đêm Tăm Tối
Người đàn ông bị đắm tàu và mắc kẹt trên hòn đảo hoang. Mỗi ngày, ông
đều cầu nguyện xin Chúa cử người đến giải cứu cho ông, nhưng đáp lại chỉ
là nỗi tuyệt vọng.
Nhiều tháng trôi qua và người đàn ông này đã học được cách sống sót trên
hoang đảo. Ông nhặt nhạnh những thứ có sẵn xung quanh và dựng được một
túp lều.
Một ngày, sau khi đi kiếm thức ăn và trở về, ông đau khổ nhìn thấy túp
lều của mình bị cháy rụi. Tất cả những thứ ông ta gom góp được cũng hóa
thành tro. Thứ duy nhất ông còn lại chỉ là bộ quần áo đang mặc trên
người.
Sốc, kiệt sức và giận dữ, người đàn ông đấm mạnh vào không trung và bắt
đầu nguyền rủa cuộc sống và la hét: "Ông Trời ơi, ông đã làm gì với tôi
vậy? Tôi đã cầu xin ông mỗi ngày trong hàng tháng trời rằng hãy cứu tôi,
và bây giờ mọi thứ tôi có đều tan tành mây khói. Tại sao ông làm vậy
với tôi?".
Người đàn ông ngã khuỵu trên đất và khóc lóc thảm thiết. Trong một giây
vô tình, ông ngước nhìn lên và thấy bóng một con tàu tiến về phía mình.
Người đàn ông được giải cứu.
"Làm sao anh có thể nhìn thấy tôi?", người đàn ông hỏi thuyền trưởng - vị ân nhân cứu mạng mình.
Thuyền trưởng đáp: "Chúng tôi đang lênh đênh trên biển thì nhìn thấy cột
khói bốc lên ở đường chân trời. Chúng tôi quyết định đi kiểm tra và đã
nhìn thấy anh". st. |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 136 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |