Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Lịch Sử - Nhân Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Lịch Sử - Nhân Văn  
Message Icon Chủ đề: SÀI GÒN NGÀY XA XƯA Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 16
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24240
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 01/Nov/2025 lúc 2:17pm
Triệu Phú Xưa (L.S) - (Trang Nguyên )
(August 29th, 2025)
       Cách nay trăm năm, các đại phú hộ miền Nam giàu có cỡ nào? Và có ai gọi là tỷ phú như ngày nay, khi người mới giàu có thường bị gán mác “đại gia” vô tội vạ!

5580%201%20TrieuPhuXuaTrangNguyen

Ngôi nhà của Tổng đốc Phương (Đỗ Hữu Phương) tại Chợ Lớn, người xếp hạng thứ 2 trong “Tứ đại phú hộ” Sài Gòn (Nguồn: Manhhaiflickr)  
       Cái sự giàu có ở Nam Kỳ trong tiểu thuyết Hồ Biểu Chánh không những có thiệt mà còn kinh khủng hơn trong truyện. Ông bà mình xưa có câu “Tiền muôn bạc vạn” chỉ sự giàu sang phú quý của những nhà “giàu nứt vách đổ tường”. Bạc vạn là từ 10,000, bạc muôn là trên 100,000 đồng. Đồng tiền xưa có giá lắm, năm 1925, một mẫu ruộng tốt ở Nam Kỳ có giá 50 đồng, có khi 80 đồng. Được xếp loại “đại điền chủ” thì gia đình đó phải có 50 mẫu ruộng trở lên, vị chi 50 mẫu điền x 50 đồng = 2,500 đồng bạc, hoặc 80 x 50 = 4,000 đồng bạc là gia tài của một đại điền chủ thấp nhứt.
       Năm 1930, Nam Kỳ có cả thảy 6,690 đại điền chủ có từ 50 mẫu đất trở lên. Coi truyện Hồ Biểu Chánh ta thấy chưa có ông đại điền chủ nào có tiền mặt trong nhà quá 40,000 đồng. Trong tiểu thuyết “Con Nhà Giàu” ta thấy cha mẹ cậu Tư – một đại điền chủ có 500 mẫu điền, chết để lại có 25,000 đồng trong tủ.
       Hồi xưa tiền có giá, chưa có danh từ tỷ phú như bây giờ, chỉ triệu phú là hết mức. So sánh thêm, ta lướt qua một vài chi tiết tiền lương mỗi tháng của những người gọi là công chức và dân lao động để biết tiền bạc ngày xưa có giá cỡ nào.
       Trong Con Nhà Nghèo cậu Ba Cam đi làm Sốp Phơ (Chauffeur) cho Thầy Kiện (luật sư) một tháng đã có 40 đồng Đông Dương coi như là phủ phê lắm rồi vì ở dưới Gò Công thằng Cu đi làm mướn chủ nuôi cả năm chỉ được có ba bốn chục đồng Bạc.

5580%202%20TuongHuyenSiTrangNguyen

Tượng ông Huyện Sỹ (Lê Phát Đạt) người giàu nhất Sài Gòn, từng tặng cháu gái Nguyễn Hữu Thị Lan 10,000 đồng Đông Dương làm của hồi môn khi gả cho vua Bảo Đại (Ảnh: Internet)
       Thầy thông trong Cô Lý Cô Đào mỗi ngày làm có 1 đồng bạc, một tháng đi làm kiếm được 26 đồng mà đã nuôi được vợ con. Ngặt sau này vợ con bệnh nên thầy có ý bán chiéc xe máy giá 20 đồng lo thuốc thang cho vợ con. Nhưng thầy tiếc không bán vì chiếc xe máy kiểu Pháp thầy mua tới 40 đồng tức gần hai tháng lương của thầy. Sau này, thầy thông đi ngang qua một con đường vắng, thấy đứa con nít còn đỏ hỏn ai bỏ ven đường, thầy lượm đem về nuôi thì mới phát hiện ra 50 tờ giấy Bạc giấu trong người đứa bé. Từ đó phất lên làm giàu.
       Giấy bạc 100 là tiền mệnh giá lớn nhất Đông Dương, cho nên số tiền này thuở đó là rất lớn. Nếu so sánh với bạc hiện nay, thì số tỷ vẫn chưa vừa, vì tỷ phú ngày nay có hiếm, chớ như hồi năm một ngàn chín trăm hai mươi ngoài, đầu thế kỷ hai mươi, tờ giấy xăng (100$) có người trọn đời chưa từng thấy.
      Năm 1934 gia tộc nhà ông Lê Phát Đạt – ông Huyện Sỹ (ông ngoại Nam Phương Hoàng Hậu) gả Nguyễn Hữu Thị Lan về làm hoàng hậu của vua Bảo Đại. Cậu hai Lê Phát An tặng cho cháu gái 1 triệu đồng tiền mặt làm của hồi môn mang theo “dằn mặt”, hoàng gia. Một triệu đồng Đông Dương tương đương bao nhiêu lượng vàng? Một triệu đồng Đông Dương bằng 10,000 tờ giấy Xăng (tờ giấy bạc 100 đồng Đông Dương) – số tiền mua được 22,000 lượng vàng tính bằng tiền bây giờ cỡ khoảng hơn ba chục triệu Mỹ kim chứ bao nhiêu chưa kể 100 năm về trước tiền còn có giá biết chừng nào. Vậy số tiền một triệu đồng của cậu Hai Denis Lê Phát An cho bà Nam Phương lớn không thể tưởng tượng.
       Chúng ta cũng không quên ông Nguyễn Hữu Hào bà Lê Thị Bính chỉ có 2 cô con gái, ngoài một triệu lận lưng khi lấy chồng, sau đó khi cha mẹ chết bà Nam Phương còn được chia một nửa gia tài của cha mẹ nữa.

5580%203%20TrieuPhuXuaTrangNguyen

Hình vẽ Bá hộ Xường (Lý Tường Quang) và phu nhân bà Nguyễn Thị Lâu trong nhà từ đường họ Lý tại Q. Tân Phú (Ảnh: Internet)
       Riêng ở Sài Gòn thời bấy giờ, người ta còn biết đến nhiều triệu phú. Nhưng trong số các nhà giàu sụ đó, người đời nhớ nhất với câu thành ngữ: Nhất Sỹ nhì Phương Tam Xường Tứ Bổn.
       Nhất Sỹ (tên thật Lê Phát Đạt hay còn gọi là Huyện Sỹ) là đại phú hào đứng đầu “tứ đại phú hộ” Sài Gòn xưa và là ông ngoại của Nam Phương Hoàng hậu. Tuy xuất thân bình thường, nhưng nhờ tài trí và tầm nhìn xa, ông đã nhanh chóng tích lũy khối tài sản khổng lồ.
       Sau thời gian du học Malaysia, ông trở về nước và mua lại ruộng đất bị bỏ hoang, đầu tư vào trồng lúa. Liên tiếp các vụ mùa bội thu đã giúp ông mở rộng quy mô đất đai, trở thành chủ sở hữu những cánh đồng “cò bay mỏi cánh” từ Gò Công, Long An, Tiền Giang đến biên giới Campuchia và dần trở thành một trong 4 người giàu nhất Sài Gòn.
       Dù sở hữu khối tài sản khổng lồ, gia đình Huyện Sỹ nổi tiếng với lối sống tiết kiệm, giản dị. Ông còn tự nguyện hiến đất và 1/7 tài sản để xây dựng nhà thờ Huyện Sỹ trên đường Tôn Thất Tùng, Quận 1. Đây thực sự là một công trình văn hóa tôn giáo mang dấu ấn lịch sử. Sự giàu có và lòng nhân ái của đại gia giàu nhất Sài Gòn xưa – Huyện Sỹ đã khiến tên tuổi ông vượt xa cả vua Bảo Đại, trở thành biểu tượng của sự thành công và cống hiến trong lịch sử Sài Gòn xưa.
       Người thứ hai là Tổng đốc Phương. Ông tên thật là Đỗ Hữu Phương (1844-1914), do được Pháp phong Tổng đốc hàm nên còn gọi là Tổng đốc Phương. Đất đai và nhà cửa của ông có rất nhiều tại Chợ Lớn và Long An. Ông sinh tại Chợ Đũi (Sài Gòn), gốc người Minh Hương, biết chữ Hán, nói được một số tiếng Pháp. Sau khi Pháp đánh chiếm Gia Định, ông hợp tác với người Pháp vây bắt một số thủ lĩnh quân nổi dậy chống Pháp như Trương Quyền, Phan Tôn, Phan Liêm, Nguyễn Trung Trực, Nguyễn Hữu Huân. Năm 1872, ông được Thống đốc Nam Kỳ chỉ định làm hội viên Hội đồng thành phố Chợ Lớn. Ông là một trong những người đề xướng và đã bỏ tiền ra xây trường Collège de Jeunes filles Indigènes vào năm 1915, tức trường Nữ Trung học Sài Gòn, mà người dân thường gọi là trường Áo Tím, sau này là trường Gia Long.
5580%204%20TrieuPhuXuaTrangNguyen

Khách sạn Majestic đầu tiên tại Sài Gòn nhìn ra Bến Bạch Đằng của chú Hoả (Hui Bon Hoa) (Nguồn: Manhhaiflickr)
       Đứng hạng ba là ông Lý Tường Quang còn gọi Bá hộ Xường (1842-1896), tự là Phước Trai, gốc Hoa. Theo một số ghi chép, ông là người Minh Hương (Hoa Kiều trung thành với nhà Minh) chống lại nhà Thanh nên đến lánh nạn ở miền Nam Việt Nam. Ông trở thành thông ngôn cho Pháp nhờ thông thạo cả tiếng Hoa lẫn tiếng Pháp, nhưng sau đó ông nổi chí muốn làm ăn, buôn bán kinh doanh. Ông có người vợ Việt, tên là Nguyễn Thị Lâu.
       Rời bỏ vai công chức “quèn”, Bá hộ Xường dốc tâm sức vào việc kinh doanh thịt cá xuất cảng, lương thực, thực phẩm, sau đó mua đất xây cất biệt thự tại vùng Chợ Lớn để cho thuê và bán. Ngoài ra cũng nhờ biết cách đi cửa sau, lấy lòng quan Tây, quan ta, ông giàu lên rất nhanh, nổi tiếng khắp vùng. Ngày nay, vẫn tồn tại hàng loạt kiến trúc đồ sộ khang trang. Đặc biệt phải kể đến dinh thự rất bề thế của gia đình Bá hộ Xường (ngày nay là từ đường họ Lý, tọa lạc trên đường Hải Thượng Lãn Ông).
       Thứ tư là chú Hỏa (tên thật Hứa Bổn Hòa, 1845 – 1901) là đại phú hộ gốc Hoa. Khác với nhiều lời đồn về việc giàu lên nhờ mua bán ve chai hay nhặt được kho báu. Thành công của chú Hỏa đến từ óc kinh doanh nhạy bén và tầm nhìn xa trông rộng. Nhận thấy tiềm năng của vùng đất hoang phế xung quanh khu vực Bến Thành, người giàu nhất Sài Gòn – Tứ Hỏa quyết đoán san lấp ao hồ để xây dựng chợ mới và sở hữu đến 20,000 nền nhà tại khu đất này. Sau đó, ông cho xây dựng nhà phố và cho thuê, từ đó tạo dựng nên khối tài sản bất động sản khổng lồ.
       Với hơn 40% bất động sản tại Sài Gòn và khoảng 30,000 căn nhà ở các vị trí đắc địa, chú Hỏa không chỉ làm giàu cho bản thân mà còn có những đóng góp lớn cho xã hội. Ông đã dành nhiều tâm sức và tài sản để xây dựng hàng loạt công trình phúc lợi xã hội vẫn còn tồn tại đến nay như xây dựng Bệnh viện Từ Dũ, Bệnh viện Đa khoa Sài Gòn, Trường THCS Minh Đức (Quận 1),…
TN
Triệu phú xưa - TRE Magazine
Mailoc ST - (TKH VL)


Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24240
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 08/Nov/2025 lúc 8:41am

Những Cây Cầu Xưa khó quên của người Sài Gòn - Chợ Lớn -

<<<<<<


Những%20cây%20cầu%20xưa%20ở%20Sài%20Gòn%20–%20Chợ%20Lớn%20–%20Hình%20ảnh%20Việt%20Nam%20xưa%20&%20nay


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 08/Nov/2025 lúc 8:42am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24240
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: Hôm nay lúc 9:10am

Sài Gòn - "Người Đàn Bà Đa Nhân Cách"

 

Trước khi về Sài Gòn chơi, tôi đã tự nhủ với lòng mình rằng là sẽ ngồi viết một bài về thành phố này bởi như bao nhiêu người yêu mến Sài Gòn, tôi luôn có cảm xúc mãnh liệt và một tình yêu đặc biệt mỗi lần nghĩ về Sài Gòn, đọc về Sài Gòn, nghe về Sài Gòn, và đến Sài Gòn.

Ấy thế mà suốt thời gian ở trong Sài Gòn, tôi lại không thể nào ngồi xuống viết mấy dòng.

Tôi đã từng nghĩ là buổi sáng trước khi tôi bay trở ra Hải Phòng, tôi sẽ vác cái iPad Pro này ra quán cafe Ciao để viết rồi đến giờ thì tôi sẽ ra Tân Sơn Nhứt để bay về Hải Phòng. Nhưng tôi lại không làm như thế. Chẳng phải vì tôi không có cảm xúc để viết mà là vì chính Sài Gòn đã rù quến tôi đến mức tôi chỉ muốn ở lại đến lúc tôi quay trở lại Mỹ thôi.

Cái tình cảm của người Sài Gòn, cái tính cách của Sài Gòn, cái bản chất của Sài Gòn, sự đáng yêu của Sài Gòn, sự xô bồ của Sài Gòn, và màn đêm của Sài Gòn cũng như là vô vàn những thứ khác của Sài Gòn đã đưa tôi vô một cái màng tơ không thể nào thoát ra được và tôi cũng chẳng muốn thoát ra. Tại sao chớ? Bởi tôi đã được đắm chìm trong cái đẹp của Sài Gòn cơ mà.

Buổi sáng hôm đó, tôi quyết định để đồ đạc lại khách sạn để tự mình đi bộ từ khách sạn ra quán cafe Ciao. Hên là lần nào vô Sài Gòn, tôi cũng được ưu tiên ở Quận 1 nên việc di chuyển ra những chỗ iconic của Sài Gòn rất dễ dàng. Dù tôi chưa từng một lần đến quán cafe Ciao trước đây, nhưng tôi lại có cảm giác rằng, nơi đây vào những năm 90 của thế kỷ trước, đã từng có rất nhiều những tâm hồn lãng mạn đã từng đến đây để viết văn, để sáng tác những nhạc phẩm để đời, để vui vẻ với bạn bè cùng giới, để tán gẫu với nhau về một câu chuyện nào đó qua những tách cafe mang đậm chất Ý trong đó.

Cafe Ciao đâu chỉ là nơi bán cafe đâu. Đó còn là một quán ăn và một quán bar nữa. Đồ ăn ở Ciao rất ngon và hạp khẩu vị của các thực khách, dù đó là những thực khách khó tánh nhứt. Ciao đã từng nói lời chia tay với Sài Gòn một thời gian để tu sửa lại. Tôi đã tò mò search coi xem hồi trước Ciao nó ra sao. Tôi hoàn toàn choáng ngợp với vẻ bề ngoài của Ciao. Một toà nhà sơn màu vàng mang hơi hướng vintage.

Quán Ciao được bao phủ bởi màu đỏ. Bên trong, Ciao được trang trí hơi hướng của thập niên 80, 90. Khi nhìn qua những hình ảnh của Ciao trước kia, tôi có thể tưởng tượng nơi đây đã từng náo nhiệt ra sao, từng sôi động thế nào, và từng yên tĩnh đến lạ. Ciao đã thay đổi để phù hợp hơn với thời đại. Nhưng dù có thay đổi thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn thấy Ciao không hề mất đi cái bản chất của nó. Vẫn là cái nét vintage, không gian lãng mạn, vibe an yên qua những bản nhạc jazz, và ly cafe với dĩa đồ ăn sáng chào đón tôi vào khung cảnh đó. Tôi ngồi cạnh cửa sổ hướng ra đại lộ Nguyễn Huệ.

Tôi ngắm nhìn dòng người vội vàng bước qua cùng với những chiếc xe nối đuôi nhau chạy bon bon trên đường. Tôi không mang chiếc iPad Pro của mình đi cùng vì tôi muốn dành chút thời gian cuối cùng ở Sài Gòn để yêu thêm một chút nữa thôi. Như thể tôi là một người con của Sài Gòn vậy. Tôi ngồi suy nghĩ bên ly cafe phin trong lúc nó đang chảy. Ánh mắt tôi nhìn ra đại lộ Nguyễn Huệ và nhớ lại xem một tuần qua mình đã làm gì ở mảnh đất Sài Gòn này.

Kể ra mà nói, một tuần ở Sài Gòn đối với tôi là không đủ bởi trong một tuần đó, tôi còn đi xuống 4 tỉnh miền Tây: Cần Thơ, Cà Mau, Bạc Liêu, Sóc Trăng. Lần nào cũng có hứa hẹn với Sài Gòn là sẽ ở lâu hơn một chút để ôm trọn thành phố này vô vòng tay và lưu giữ lại trong trái tim của mình nhưng lại chẳng bao giờ làm được cả. Buồn quá trời luôn! Dân Hà Nội hay nói rằng Hà Nội không vội được đâu bởi kiểu gì thì kiểu, Hà Nội cũng sẽ đợi bạn bằng cách này hay cách khác mà thôi.

Còn với Sài Gòn, một thành phố chẳng bao giờ chịu đứng yên một chỗ, lúc nào cũng muốn chuyển mình để theo kịp thời đại và để đón những thị dân vô đây lập nghiệp và làm việc, nó không thể đợi mình được, dù muốn dù không. Lần này về Sài Gòn đã thay đổi rồi mai đây, Sài Gòn sẽ còn phải thay đổi nữa. Chỉ là bản thân của một đứa yêu Sài Gòn như tôi sẽ tìm cách lưu giữ những hình ảnh đẹp và những kỹ niệm về Sài Gòn trong trái tim của mình mà thôi. Những con đường, những đại lộ, những chỗ thân quen, những tụ điểm bậc nhứt, những nơi định hình lên thành phố xinh đẹp này, những quán cũ rồi cũng sẽ trở thành ký ức trong mỗi trí óc của người Sài Gòn và những kẻ si mê Sài Gòn như tôi.

Tuy nhiên, mọi người có biết cái gì của Sài Gòn sẽ không bao giờ thay đổi không? Chính là bản chất của Sài Gòn. Người làm cho tôi yêu mảnh đất Sài Gòn này đó chính là nhà báo MC Trác Thuý Miêu, một người si mê và yêu Sài Gòn bất chấp. Cô là một người lưu giữ những ký ức và những câu chuyện về Hòn Ngọc Viễn Đông. Cô sành sõi trong mọi câu chuyện về Sài Gòn, kể cả những câu chuyện mà chính những thị dân Sài Gòn chánh gốc còn chẳng biết nữa mà.

Năm 2022, tôi mua cuốn Vọng Sài Gòn của cô để đọc. Chỉ trong vòng một tuần ở Sài Gòn, tôi đã đọc xong và đến bây giờ mỗi lần có cơ hội là tôi lại lôi ra đọc ngấu nghiến như những đứa nhóc lúc nào cũng chỉ biết đọc truyện tranh thôi. Cuốn Vọng Sài Gòn như cái tên của nó là vọng về quá khứ để kể chuyện cho người ta về một Sài Gòn xưa nhưng không cũ, về một Sài Gòn với những câu chuyện chắc chỉ kể cho nhau trong những lúc trà dư tửu hậu, về một Sài Gòn khi đêm xuống, về một Sài Gòn để nhớ, và về một Sài Gòn đã từng trải qua những cuộc bể dâu của thời đại để kiến tạo nên một Sài Gòn như bây giờ. Tất cả đều được kể qua góc nhìn của một người con Sài Gòn chánh gốc, Trác Thuý Miêu.

Đọc từng dòng văn một, tôi cảm giác như Sài Gòn đang hiện ra ngay trước mắt tôi vậy đó và tôi ước gì có một cỗ máy thời gian có thể đưa tôi ngược về quá khứ để sống trong thời hoàng kim của Sài Gòn. Khác với những tác giả khác như Phạm Công Luận, Cù Mai Công, cụ Vương Hồng Sển, Lê Văn Nghĩa, Đàm Hà Phú, là họ đi sâu vào lịch sử văn hoá và thị dân Sài Gòn cùng với những tản văn và những câu chuyện vô cùng sâu sắc và độc đáo, thì nhà báo Trác Thuý Miêu lại chọn cách viết về kỷ niệm. Cô tránh xa những thứ vốn dĩ đã quá quen thuộc với biết bao nhiêu người để tập trung vô những dòng cảm xúc của cô, tình yêu của cô, và nỗi niềm của cô về Sài Gòn.

Đó là những câu chuyện về tà áo dài, về gói mì tôm, về cải lương, về thoại kịch, về món ăn, về những con đường, và nhiều hơn thế nữa. Mỗi một chương là một kỷ niệm, và mỗi một kỷ niệm là một câu chuyện mà chỉ có Trác Thuý Miêu mới có thể kể cho người ta nghe. Nghe câu này thì có vẻ như là sáo ngữ nhưng Trác Thuý Miêu làm cho người ta yêu Sài Gòn hơn và si mê Sài Gòn một lần nữa.

Ngay từ trang đầu tiên, Trác Thúy Miêu đã thẳng thắn nhận xét rằng Sài Gòn là một ả đàn bà. Tôi không bao giờ có thể quên được những lời này. “Dù phong trần hải hồ quảng giao và hào sảng đến đâu, Sài Gòn, với bản chất phù phiếm nhẹ dạ cả lòng ấy, với lòng phù thịnh những đãi suy hồn hậu đó, khi như nhân tình, như hồng nhan tri kỷ, có khi lại như những bà thím bà má Nam Bộ xởi lởi nơi những nếp gia kiếp thưa mà lu nước mưa luôn đầy mát lòng người lỡ bộ.” Chao ôi, sao cái câu văn đó nó hay mà nó tình cảm thế không biết?

Nhưng khi mới đầu tôi đọc câu văn đó, tôi hoàn toàn không hiểu được tại sao Trác Thuý Miêu lại ví Sài Gòn như một ả đàn bà. Kể cả khi đọc rất nhiều lần cuốn Vọng Sài Gòn, tôi cũng chưa thể hiểu hết được những lớp lang ý nghĩa khi Trác Thuý Miêu “cố tình” nói đặt giới tính cho Sài Gòn. Phải đến khi tôi quay trở lại Sài Gòn, tôi mới hiểu được câu nói của cô.

Quả đúng là như vậy, Sài Gòn là một ả đàn bà. Tại sao lại không cơ chớ khi nàng có thể chào đón bất kỳ ai đến với nàng nhưng không phải ai cũng có thể nhận được tình yêu của nàng?

Nàng có thể thay đổi cuộc đời của những gã trai mặt non choẹt, chân ướt chân ráo vô Sài Gòn lập nghiệp. Và nàng cũng có thể quay lưng lại với những ai không biết chân quý nàng để rồi họ phải ngậm ngùi ca “cho rất nhiều, nhưng nhận chẳng có bao nhiêu.” Hay đôi khi cũng là những bà má, bà thím “xởi lởi” chào đón những cư dân mới vô đây, đối đãi nhẹ tay với họ khi chẳng may họ xa cơ lỡ vận, rộng lòng tha thứ cho những ai trót lầm đường lạc lối, và chào đón bất cứ ai đã rời xa để trở về.

Giới tính của Sài Gòn phải là đàn bà, không thể nào là đàn ông được. Mọi người có biết tại sao không? Bởi người đàn ông, cho dù đứng trước mọi khó khăn thách thức nào, hay bất kỳ cuộc chuyển mình nào cũng sẽ luôn luôn đứng vững, mạnh mẽ trước thời cuộc. Họ phải biết đưa ra những quyết định nhanh chóng trước mỗi sự việc, cho dù đó là những quyết định sai lầm. Còn với người đàn bà, người ta thường hay nói rằng phận gái 12 bến nước, biết bến nào trong bến nào đục. Người đàn bà bị đóng đinh bởi một vòng tròn “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.”

Cho dù ở bất kỳ thời đại nào, người đàn bà luôn giỏi hơn đàn ông rất nhiều. Bạn thử nhìn coi có ai chịu đựng giỏi bằng người đàn bà không? Có ai chịu nhiều đau khổ của cuộc đời bằng người đàn bà không? Có ai nhẫn nhục bằng người đàn bà không? Có ai yêu da diết bằng người đàn bà không? Có ai chấp nhận thay đổi bản thân để hợp với thời cuộc không?

Và có ai bao dung bằng người đàn bà không? Họ là những bà mẹ, những người người vợ, những bà dì, bà thím, những nhân tình quyến rũ. Sài Gòn quả là hiện thân của người đàn bà.

Trải qua bao nhiêu biến động của thời cuộc. Từ thời mới khai sanh ra Sài Gòn cho đến những năm tháng chiến tranh khốc liệt. Từ thời kỳ vàng son, hoàng kim của Hòn Ngọc Viễn Đông cho đến những năm đói khổ sau chiến tranh. Từ thời kỳ đổi mới để vươn mình theo kịp thời đại cho đến sự chuyển mình hoàn toàn mới mẻ. Sài Gòn đã biết bao lần thay da đổi thịt, thay đổi những bộ váy để có thể phù hợp đón tiếp những thị dân mới. Sài Gòn đã phải gánh chịu những thứ mà đáng lẽ nàng không đáng phải trải qua. Sài Gòn oằn mình chống chế trước những khắc nghiệt của thời cuộc.

Sài Gòn chịu đựng những đắng cay tủi nhục ở những thời điểm dường như chính bản thân nàng đã từng cảm thấy mình không thể tiếp tục được nữa. Sài Gòn phải rũ bỏ những lớp áo cũ để sánh vai với những thành phố lớn trên thế giới chơi dù đó là những thứ đã định hình lên hai chữ Sài Gòn. Sài Gòn phải bắt buộc liên tục thay đổi bản thân, chuyển mình giữa vũ bão để cùng hội nhập và phát triển.

Trước sự đổi thay của thời cuộc đó, Sài Gòn không bao giờ bỏ rơi thị dân nơi đây. Hãy nhìn xem! Sài Gòn vẫn giữ nguyên bản chất của nàng rằng nàng vẫn luôn mở rộng vòng tay để chào đón bất kỳ ai. Nói Sài Gòn chảnh khi không mang lại thành công cho những người vô đây lập nghiệp là không đúng chút nào cả.

Đã nói rồi, Sài Gòn đâu chỉ là một người tình đâu mà là một người mẹ, người dì, người thím, người bà nữa mà. Người mẹ lúc nào cũng yêu thương con của mình. Người bán lúc nào cũng yêu cháu của mình. Vậy thì khi trắng tay ở mảnh đất này, Sài Gòn vẫn luôn mở rộng vòng tay để ôm lấy những ai chẳng may sa cơ lỡ vận mà. Bạn vẫn có thể tiếp tục ở lại Sài Gòn, bắt đầu lại từ đầu ở Sài Gòn, và trở thành người Sài Gòn mà. Người ta thường hay nói với nhau rằng “khi vui thì vỗ tay vào, đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai.”

Nhưng Sài Gòn sẽ không bỏ rơi bất kỳ ai cả. Bạn có thể đến rồi ghé tạm một chút và sau đó bỏ đi. Sài Gòn vẫn đứng đó chào đón bạn bất cứ lúc nào bạn muốn tìm về. Bạn có thể ở lại nếu Sài Gòn mang đến cho bạn sự thịnh vượng và hạnh phúc. Sài Gòn sẽ là một người tình của bạn bởi chính sự quyến rũ của Sài Gòn đã đưa bạn vô cõi mộng. Như nhạc sĩ Phạm Duy từng viết “tôi đang mơ giấc mộng dài, đừng lay tôi nhé cuộc đời chung quanh.” Sài Gòn thật là đa dạng và phong phú. Nàng có thể trở thành bất kỳ ai tuỳ vào người đặt chân đến nơi đây.

Sài Gòn lúc nào cũng đáng yêu như vậy đó. Một người đàn bà chung thuỷ với bất kỳ ai và cũng sẵn sàng che chở cho ai muốn thành một người của Sài Gòn. Sài Gòn cũng giống như Paris của Pháp hay New York của Mỹ vậy đó. Tinh hoa hội tụ. Nhưng Sài Gòn còn hơn như thế nữa.

Danh tính của Sài Gòn là một người đàn bà là quá hiển nhiên rồi. Nhưng Sài Gòn là ai trong mắt mọi người thì hãy để chính bản thân mọi người hãy tự tìm một câu trả lời chính đáng nhất dành cho mình bởi chỉ có như vậy thì những ai yêu Sài Gòn mới có thể thêm yêu mảnh đất này nhiều hơn thôi.

 

Dorian Nguyễn

Sài Gòn - ‘người đàn bà đa nhân cách’

Anh Phước chuyển

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 16
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.168 seconds.