![]() |
Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm |
| |
| Thơ Văn | |
|
| |
|
| << phần trước Trang of 205 |
| Người gởi | Nội dung |
|
Lan Huynh
Senior Member
Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 24345 |
![]() Gởi ngày: 05/Dec/2025 lúc 10:45am |
Bánh Mì Nửa Ổ![]() Tản văn của một người cha kể lại ký ức tuổi thơ đầy nước mắt và lòng biết ơn người bạn nhỏ. Năm tôi 13 tuổi, tôi mang trong lòng một nỗi xấu hổ mà chẳng biết nói cùng ai. Gia đình tôi nghèo đến mức nhiều ngày tôi đến trường mà trong cặp không có lấy một mẩu thức ăn. Giờ ra chơi, trong khi bạn bè vui vẻ mở hộp cơm trưa – nào là táo đỏ, bánh quy, ổ bánh mì kẹp thịt – tôi chỉ biết ngồi lặng thinh. Tôi giấu ánh mắt mình sau trang sách, giả vờ như đang mê mải đọc, để không ai thấy chiếc bụng trống rỗng đang sôi lên vì đói. Nhưng cơn đói không chỉ ở dạ dày – nó lan ra cả trong tim, nơi nỗi xấu hổ âm ỉ từng ngày. Thế rồi, một ngày nọ, có một cô bé cùng lớp đã để ý thấy. Không ồn ào, không làm ai chú ý, cô nhẹ nhàng chìa ra trước mặt tôi một nửa phần ăn trưa của mình. Một nửa ổ bánh mì. Tôi ngượng chín mặt, nhưng cũng chẳng thể từ chối. Tôi nhận lấy. Ngày hôm sau, cô lại đưa. Rồi hôm sau nữa. Khi thì là một cuộn bánh ngọt, khi thì một quả táo đã được cắt sẵn, khi thì miếng bánh bông lan thơm mùi bơ mà mẹ cô đã làm. Với tôi lúc ấy, mỗi phần ăn ấy giống như phép màu nhỏ bé. Lần đầu tiên sau nhiều tháng dài, tôi cảm thấy mình được nhìn thấy – được một ai đó để tâm tới. Rồi đột ngột, cô bé ấy biến mất. Gia đình cô chuyển nhà, cô không trở lại trường nữa. Mỗi ngày giờ ra chơi, tôi lại len lén nhìn ra cửa lớp, mong thấy bóng dáng cô bước vào với nụ cười quen thuộc và nửa ổ bánh mì trong tay. Nhưng cô chẳng quay lại lần nào. Tôi đã lớn lên cùng với ký ức ấy. Cùng với món quà nhỏ bé nhưng mang sức nặng của cả một tấm lòng. Cô bé ấy không còn bên tôi, nhưng lòng tốt của cô thì ở lại – như một hạt giống cắm rễ trong tim, âm thầm lớn lên cùng năm tháng. Nhiều năm trôi qua. Tôi đã là một người cha. Công việc, gia đình, cuộc sống cứ cuốn đi như dòng sông không ngừng chảy. Nhưng trong những khoảnh khắc yên lặng, hình ảnh cô bé năm xưa vẫn trở về. Không rõ mặt, nhưng rõ lòng. Cho đến hôm qua – một buổi chiều bình thường – tôi trở về nhà và thấy con gái nhỏ của tôi, với đôi mắt nghiêm túc như người lớn, bước lại và hỏi: – “Ba ơi, ngày mai ba chuẩn bị cho con hai phần ăn đem theo được không?” Tôi ngạc nhiên hỏi lại: – “Hai phần? Bình thường một phần con còn không ăn hết mà?” Con gái tôi nhìn tôi, ánh mắt trong veo, nhưng giọng nói lại đằm sâu như một cơn gió cũ: “Tại có một bạn trai trong lớp con hôm nay không có gì để ăn. Con chia một nửa phần của con cho bạn ấy. Nhưng mai, con muốn có phần riêng để cho bạn.” Tôi đứng lặng. Trong khoảnh khắc đó, tôi không còn thấy con gái nhỏ trước mặt mình nữa. Tôi thấy lại cô bé năm xưa – người đã chia cho tôi nửa ổ bánh mì trong lặng lẽ. Tôi thấy lại chính mình – thằng bé nghèo khổ ngồi bên góc lớp, giấu đi nỗi đói và sự xấu hổ. Và tôi thấy – một điều kỳ diệu đang xảy ra. Tấm lòng của cô bé ấy – người mà có lẽ giờ
đây đã quên mất tôi – đã không hề mất đi. Nó sống mãi, truyền từ tay này sang
tay khác, như một đốm lửa nhỏ cháy mãi không tắt. Hôm ấy, cô đã trao lửa cho
tôi. Giờ đây, tôi lại thấy ngọn lửa ấy trong tay con gái mình. Tôi bước ra ban công. Trời chiều. Gió thổi nhẹ qua, mang theo hương cỏ non và
tiếng trẻ con chơi đùa xa xa. Tôi ngước nhìn bầu trời, nước mắt rưng rưng.
Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi cảm xúc dồn về – đói khát, xấu hổ, biết ơn và
hạnh phúc – như sóng cuộn vào nhau trong lòng tôi.
Cô bé ấy, có lẽ chẳng còn nhớ tôi. Có thể cô đang sống một cuộc đời khác, ở một nơi nào đó, làm vợ, làm mẹ, hoặc vẫn đang tiếp tục những điều tử tế mà cô từng làm. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quên cô. Vì cô đã dạy tôi một bài học quan trọng nhất đời mình: rằng một hành động nhỏ thôi – một nửa ổ bánh mì – cũng có thể thay đổi cả một cuộc đời. Và giờ đây, khi thấy con gái mình chia sẻ phần ăn với bạn, tôi hiểu: lòng tốt, nếu được trao đi bằng sự chân thành, sẽ không bao giờ mất. Nó sẽ sống tiếp – qua từng đứa trẻ, từng ánh mắt, từng miếng bánh được chia. Lời kết: Giữa cuộc sống bộn bề, giữa những ngày tháng con người ngày càng quay cuồng với danh lợi, tiền bạc, đôi khi chúng ta quên mất rằng có những điều giản dị, nhỏ bé – nhưng lại là thứ làm nên chất người: lòng nhân ái, sự cảm thông, tấm lòng chia sẻ. Chúng ta không cần làm điều gì vĩ đại. Chỉ cần một nửa ổ bánh mì, một cái nắm tay, một lời hỏi han đúng lúc… cũng đủ để sưởi ấm trái tim một con người đang lạnh giá. Và rồi, như người cha trong câu chuyện, bạn sẽ thấy – một ngày nào đó, điều tử tế bạn từng làm, sẽ quay trở lại với bạn. Có thể trong ánh mắt của một đứa trẻ. Có thể trong lòng biết ơn của ai đó bạn chẳng còn nhớ. Nhưng chắc chắn, nó sẽ không bao giờ mất đi.
Đoàn Xuân Thu Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 05/Dec/2025 lúc 10:50am |
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged |
|
|
Lan Huynh
Senior Member
Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 24345 |
![]() Gởi ngày: 17/Dec/2025 lúc 4:02pm |
Tiếng Sóng(Sau tháng 4/1975, cả miền Nam lâm vào hoàn cảnh hết sức nghiệt ngã. Nhiều gia đình phân ly tan vỡ. Tôi, sau 10 năm tù rạc, trở về gặp người bạn cũ và kể lại chuyện này. Phần cuối của chuyện, tôi mượn triết lý “Câu Chuyện Dòng Sông” - Hermann Hesse - Phùng Thăng dịch, để nói lên cái quan niệm sống của bạn tôi.) 1. Phạm Văn Gầm nhìn đời bằng một con mắt. Từ ngày anh nhìn theo cái kiểu này thì đời cũng liên tiếp quất cho anh những đòn chí tử. Đau nhất là đòn của vợ anh. Ngón đòn ê ẩm thấu tim gan. Có lúc uất quá, anh muốn giết người. Cũng may, anh kịp dằn lòng. Nếu không, chắc đời đã nghiền nát anh rồi. Muốn rõ ngọn ngành, phải kể dông dài đầu đuôi câu chuyện. Gầm là tay có học, nhưng trong thời bát nháo, kẻ không dựa vào thế lực người khác ắt khó được đời trọng dụng. Chán mớ đời, lại đang tuổi động viên không chạy đàng trời nào cho khỏi. Anh vào lính Nghĩa Quân lẩn quẩn ở quê nhà. Những ngày gần cuối tháng Tư, năm 1975, tình hình quân sự rất bi đát. Những đơn vị bạn đã thoái binh từ hai ngày trước. Đồn Nghĩa Quân không còn ai yểm trợ. Bị cô thế, thằng cha trung đội trưởng Nghĩa Quân dẫn anh em chạy bỏ đồn, tìm nơi kháng cự. Trên mặt đất có nhiều đường chạy. Trời xui đất khiến thế nào lại chạy vào ngõ cụt, phía bờ sông Vàm Cỏ Đông. Chui vô khu rừng tràm. Cố thủ trong một nơi sình lầy nước đọng. Địa thế tác chiến bất lợi trăm bề. Trước mặt là đồng ruộng, sau lưng là con sông lớn. Nếu bị tấn công, rút lui ngả nào? Nói cố thủ cho oai, chứ thật ra chả đánh đấm mẹ gì. Quân chính quy Bắc Việt đang dồn nỗ lực về thủ đô. Ở đây, chỉ còn le hoe một số du kích địa phương. Du kích đứng từ bìa làng, phóng loa kêu gọi Nghĩa Quân đầu hàng. Trung đội trưởng nói với anh em: “Cố thủ, chờ quân mình phản công. Tên dép râu nào xông vô, bắn bể đầu cho tao.” Kêu gọi không được, du kích dùng súng cối 60 bắn vào khu rừng tràm. Súng mới lấy được của một đơn vị thoái binh nào đó bỏ lại. Du kích chưa quen sử dụng nên trái rớt bên đông, trái rớt bên tây. Cũng có trái lọt vào rừng tràm. Chính trái đạn quái ác này văng miểng làm bị thương con mắt trái của Gầm. Vết thương không trầm trọng, nhưng do điều kiện thiếu vệ sinh nên nhiễm trùng, gây đau nhức khó chịu. Sau mấy ngày cố thủ, hết lương thực mà viện binh không thấy, cũng không liên lạc vô tuyến được với đơn vị bạn. Túng thế, anh em Nghĩa Quân cho Gầm đi một mình ra đầu hàng, mục đích để được chữa thương. Lúc đó, anh mới biết lệnh đầu hàng đã tuyên bố từ ba hôm trước. Du kích bảo anh quay trở lại rừng tràm, báo tin này cho anh em Nghĩa Quân. Khi tất cả Nghĩa Quân chịu buông súng trở ra thì con mắt của Gầm đã vô phương cứu chữa. Một y tá địa phương giúp anh múc tròng mắt hư bỏ đi. Từ đó, Gầm nhìn đời bằng một con mắt. Cuộc đời chung, vốn nhiều xấu xa bỉ ổi. Nhìn rõ mặt đời quá, nhiều khi lại đâm ra chán đời. Thà nhìn bằng một con mắt, may ra còn thấy đời mờ mờ hư ảo dễ thương. Gầm tự an ủi như thế, và quyết tâm làm lại cuộc đời riêng của mình. Xây dựng một mái ấm gia đình, vợ con hạnh phúc. Chẳng phải Gầm vẫn mong một ngày đất nước bình yên, vất cây súng, nắm lấy tay cày bừa sinh sống hay sao? Đêm đêm, không còn nghe tiếng súng, ngủ khỏi giật mình là sướng rồi. Việt Cộng vào, tự xưng cách mạng. Gầm là lính trơn, chỉ phải học tập chính sách mới một tuần, được cách mạng cho về làm ăn. Xóa bỏ hận thù, xóa bỏ những tàn tích cũ, cùng nhau xây dựng lại một xã hội yên bình tốt đẹp hơn. Tổ chức ngăn nắp, quy củ rõ ràng. Có nhóm, có tổ, có khóm, có phường. Người ta bảo tổ chức như thế để giúp đỡ nhau khi tối lửa tắt đèn. Cách giải thích nghe có lý có tình, nhưng thật ra là để dòm ngó kiểm soát lẫn nhau. Vợ Gầm cũng tích cực tham gia hoạt động xã hội mới. Bây giờ, chị là hội viên Hội Phụ Nữ của xã. Cứ vài hôm, lại đi họp một lần. Chẳng biết khi họp, họ nói với nhau những gì. Về nhà, trông chị phấn khởi yêu đời thấy rõ. Gầm mừng. Vợ vui là anh vui. Người đàn ông nào cũng muốn đem lại hạnh phúc cho vợ. Gầm cũng thế. Càng thương hơn nữa, chị không hề chê anh khuyết tật. Mọi người bình đẳng, theo cách nói “con người vốn quý” của cách mạng. Niềm vui trong gia đình kéo dài không lâu. Sau này, vợ Gầm đi họp thường xuyên hơn. Lắm khi, chị đi đến khuya lắc mới về. Và chị về không phải với gương mặt tươi tắn yêu đời như anh hằng mong đợi. Chị hay kiếm cớ gây sự, mắng mỏ anh nhiều câu hỗn láo, cho rằng kết duyên với anh là một lầm lỗi lớn trong đời chị. Chuyện gối chăn, cũng không còn đậm tình chồng vợ. Chị tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, khước từ lảng tránh ái ân. Sau chiến tranh, đất nước lâm vào nỗi nghèo nàn cơ cực. Muốn nâng cao phúc lợi toàn dân, phải có kế hoạch lâu dài. Cách mạng phát động phong trào thi đua lao động. Làm thủy lợi, đắp đập đào mương, dẫn thủy nhập điền. Là lính Nghĩa Quân của chế độ cũ, dĩ nhiên Gầm được chọn làm đối tượng “lao động là vinh quang” của chế độ mới. Cái khẩu hiệu mới nghe có vẻ sáng ngời, nhưng đủ sức vắt cạn tinh lực con người đến chết. Ngoài việc thủy lợi như bao nhiêu người dân khác, những kẻ được liệt vào thành phần ngụy quân ngụy quyền còn được cách mạng tận tình chiếu cố, làm thêm công tác tháo gỡ mìn bẫy nơi các đồn bót cũ. Mìn chôn dưới mặt đất, ló lên cái ngòi kích hỏa như sợi râu con dế lẫn trong cỏ, khó nhìn thấy. Phương tiện dò mìn là chiếc gậy nhọn đầu, chọt chĩa khều móc theo những hàng rào kẽm gai. Trái mìn nào nổ, coi như xong. Trái nào chưa nổ, phải tìm cách moi lên và vô hiệu hóa. Đã có nhiều người bỏ mạng, hoặc sút tay gãy gọng vì công tác này rồi. Gầm may mắn, không bị hề hấn gì. Trước sự việc này, cách mạng lý luận, các anh gài mìn thì các anh phải tháo gỡ thôi. Hết chiến tranh, còn duy trì những thứ chết người đó làm chi? Cũng đúng thôi! Lý của cách mạng, bao giờ mà chả đúng? Mỗi chuyến công tác chừng mươi bữa nửa tháng. Về nhà chưa nóng đít, Gầm lại có lệnh đi công tác nữa. Thời gian này, Gầm nghe lời đồn đãi bóng gió về chuyện lén lút lăng nhăng của vợ anh với viên xã ủy. Anh hỏi vợ. Chị lồng lên, xỉa xói vào mặt anh bằng đủ thứ ngôn từ chanh chua của mấy mụ chuyên môn ăn cắp vặt ở những khu chợ đông người. Mồm miệng nào mà đấu khẩu cho lại con vợ điêu ngoa? Gầm nhịn. Càng về sau, chị càng lộng hành công khai đi lại với viên xã ủy, coi chồng chẳng ra chi. Gầm tức, toan giết kẻ gian dâm với vợ anh, nhưng con gà thất thế, muốn vói lên mổ con chó sói là điều không dễ. Kiện thưa ư? Luật lệ địa phương nằm trong tay của viên xã ủy. Nó chưa triệt tiêu Gầm, đã là điều may. Đòi hỏi công lý là điều không tưởng. Chẳng làm gì được kẻ có quyền, Gầm quay ra chửi vợ. Chị cũng không vừa, rủa lại anh là thứ “voi một ngà, người ta một mắt”, ám chỉ tính hung dữ thể hiện qua sự dị hình. Bị chạm vào khuyết tật, Gầm đau như ngực bị đâm dao nhọn. Manh nha trong đầu Gầm ý tưởng tùng xẻo con vợ, rồi thắt cổ tự vận luôn. Cái lưỡi lê từ thời còn đi lính, chưa bén máu người. Lần này, nó sẽ được dùng để trừng trị một con đàn bà trắc nết. Gầm tưởng tượng vợ anh sẽ đau đớn rên la và quằn quại trên vũng máu. Một hình ảnh ghê khiếp quá, chưa thi hành mà anh đã rợn. Ngay vào thời chiến tranh, anh cũng không nhẫn tâm làm điều đó với đối phương, huống chi bây giờ hành sử với người đã từng cùng chung chăn gối? Nhiều đêm trăn trở, Gầm tự hỏi, con đàn bà lăng loàn hư đốn này có đáng để anh đánh đổi luôn mạng sống của mình? Câu hỏi, làm anh tỉnh thức. Lòng anh chùng lại. Sau cùng, anh quyết định bỏ đi. Có kẻ chê anh hèn nhát. Cũng có người thấu lẽ đời, cho thế là khôn. Anh ở lại, chẳng những không làm sứt mẻ được ai, nhiều khi còn nguy đến tính mạng. Viên xã ủy đâu muốn thấy một cái gai trước mắt? Gầm tự hiểu, và lánh mặt trước khi trở thành con sâu cái kiến bị chà đạp. 2. Tôi trở lại quê nhà sau 10 năm tù rạc, nghe tin bằng hữu mỗi ngày một thêm tan tác. Người lẩn vào rừng sâu, sống đời hoang dã. Người uất khí hộc máu tươi, vì cường quyền áp bức. Người xiêu tán phương xa, biệt tăm không biết sống chết lẽ nào. Và người ở lại như Phạm Văn Gầm, nghe nói cũng thay đổi lạ lùng. Anh nhìn đời bằng một con mắt, và lui về nơi khuất lánh bên dòng sông, rũ hết sự đời, sống theo con nước. Tôi mua bịch thuốc rê, chai rượu đế, lần dò đi thăm bạn. Tôi đến vào buổi xế chiều. Chòi trống. Tôi đứng ngóng ra sông, chờ Gầm. Gió thổi hiu hiu. Ánh tà dương đỏ rực mặt sông. Những cụm lục bình lờ lững trôi xuôi. Vài cánh cò chấp chới xa xa. Bên kia sông, rừng tràm bát ngát. Gầm về theo nước thủy triều lên. Trong cái lốt ngư ông áo vải nón mê, anh hoàn toàn lột xác khỏi con người ngày cũ. Dáng anh gầy gò, phong thái thong dong. Thấy tôi, anh cười rộ theo kiểu ẩn sĩ đời xưa: “Gió lớn bốn phương, còn quay về quê cũ được sao?” Tôi cũng cười vang trên bờ sông, như một giang hồ hiệp khách: “Thiên hạ đại loạn, còn an nhiên tự tại được sao?” Chúng tôi dắt tay nhau vào trong chòi lá. Sau những thăm hỏi thông thường, tôi nói với Gầm về những ngày tù rạc của tôi. Anh bảo, còn sống trở về là may, thời thế không là dầu sôi lửa bỏng, nhưng hiểm nguy lúc nào cũng đang rình rập bên mình. Buổi tối, chúng tôi bày rượu nhâm nhi chờ trăng lên. Tôi nghe Gầm kể chuyện đời, chuyện mình. Tôi nói: “Để chữa lành một vết thương, mà chịu hãm mình cô quạnh bên một dòng sông là điều uổng phí. Gầm bảo: ”Ở vào cái thế thúc thủ, còn vọng động tranh chấp hơn thua là chuốc họa vào thân.” Anh cho rằng, ý nghĩa của đời sống tùy quan niệm mỗi người. Có kẻ tìm sự vui thú trong tiền tài. Có người tìm sự thỏa mãn trong quyền lực. Nhưng những thứ đó không đem lại sự bình yên trong tâm hồn. Còn anh, anh theo cái triết lý sống Ông Chài, một bài học thuộc lòng thuở nhỏ, và đọc: Nước trong rửa ruột sạch trơn Một câu danh lợi chi sờn lòng đây. Sớm doi tối vịnh vui vầy Ngày dài đón gió, đêm chầy chơi trăng. Tháng ngày thong thả làm ăn Khỏe quơ chài kéo, mệt quăng câu dầm Nghêu ngao nay trích mai đầm Một bầu trời rộng, vui thầm ai hay!* Đọc xong, Gầm cười sảng khoái, nói “Phúc tại tâm không lý đến đời”.**. Tôi hỏi điều gì đã làm anh thay đổi quan niệm sống đến tận ngọn nguồn gốc rễ? Anh nói, hoàn cảnh và dòng sông. Hoàn cảnh đã xô anh vào đường cùng, để từ đó, anh thấy đời là bể khổ. Dòng sông đã dạy cho anh biết thế nào là sự im lặng. Tôi hỏi: “Im lặng mà cũng phải dạy nữa sao?” Gầm ngó ra sông nói: “Trong im lặng mình nhìn lại được chính mình”. Trăng đã lên cao. Ngồi trong chòi, nghe tiếng sóng vỗ ngoài bờ sông. Tôi nói: “Dòng sông đâu chỉ im lặng, còn có tiếng sóng nữa”. “Vâng”. Gầm nói: “Tiếng sóng như tiếng vỗ về của mẹ thiên nhiên. Đi tìm an ủi ở đâu cho xa? Ngay ở đây, bên bờ sông này đã cho ta điều đó”. Chai rượu đế chắt đến giọt cuối cùng. Đêm đã khuya lắm. Con trăng đã xế về bên kia rừng tràm. Mọi vật chìm trong tịch mịch lặng im. Chỉ còn nghe tiếng sóng triền miên như niềm an ủi bất tận của bạn tôi trong nỗi đời hiu quạnh. Lâm Chương * thơ Nguyễn Đình Chiểu **thơ Tô Thùy Yên |
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged |
|
|
Lan Huynh
Senior Member
Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 24345 |
![]() Gởi ngày: Hôm nay lúc 4:06pm |
|
Những Bông Hoa Cuối Mùa Xếp
lá thư của Chuyên vào túi áo, Ngọc mỉm cười xa vắng. Lá thư từ miền hỏa
tuyến gửi về Thành phố đến tay Ngọc vào những ngày đầu tháng Mười hai,
báo tin Chuyên sắp về phép trong mùa Giáng Sinh khiến Ngọc nôn nao chờ
đợi. Nhớ lại Noel năm ngoái Chuyên không về được vì phải ở lại đơn vị,
chỉ có mình Ngọc đi lễ nửa đêm với cô em gái, nghe hồi chuông ngân lan
lan trên nóc nhà thờ giăng giăng những ánh đèn chớp tắt, Ngọc lại nhớ
Chuyên da diết... Đứng
dưới giàn mướp ở góc sân sau, những bóng nắng in xuống nhảy múa đậu
trên chiếc áo trắng của Ngọc, tưởng như cũng biết cười với nỗi vui thầm
kín của người con gái. Những bông hoa cuối mùa trên giàn vẫn tươi thắm,
dù đợt gió cuối năm hơi lành lạnh đã làm những chiếc lá trên giàn ngả
màu vàng úa, đang xào xạc theo từng cơn gió mùa thổi tới. Bầu
trời cao và trong, xanh biếc, nắng vẫn óng ả trên những cây cỏ trong
vườn. Chuyên về. Ngọc nghe những tiếng reo vui ấy cứ ấm áp ngân mãi
trong lòng, như tiếng chuông đêm giáng sinh năm nào. Rồi Ngọc chợt buồn
cười nhớ lại những kỷ niệm vui vui lần đầu gặp Chuyên mùa Giáng Sinh hai
năm về trước, để từ đấy hai đứa đi vào đời nhau như một giấc mơ huyền
nhiệm. Chuyên
nhập ngũ khi tròn hai mươi tuổi, tâm hồn người thanh niên thời ly loạn
đã sớm nhìn ra chiến tranh đang giăng bủa trên quê hương, với những trăn
trở mơ ước đất nước được an bình, bạn bè chàng lớp lớp lên đường tòng
quân nhập ngũ. Mới đó mà chín tháng Quân trường trôi nhanh, đời chinh
chiến đưa đẩy Chuyên làm người lính xa nhà, dù chưa có một mối tình nồng
đậm ở hậu phương, nhưng vài khuôn mặt dễ thương tuổi học trò vẫn ẩn
hiện trong tim người lính Ra
đơn vị một thời gian, nhiều lần hành quân thử lửa nơi chiến trường lửa
khói, viên đạn địch ghim vào chân bên phải và phá vỡ xương đùi, chàng
phải nằm bệnh viện dưỡng thương một thời gian. Vết thương sau khi lành
lặn đã để lại cho người lính một kỷ niệm khó quên, thời gian ấy lại rơi
đúng vào mùa Giáng Sinh nên Chuyên có được những ngày nghỉ hiếm hoi
trong đời lính với mái ấm gia đình. Bây giờ chàng Sĩ quan mặt búng ra
sữa ấy trông đã có vẻ lì lợm, chững chạc hơn so với ngày mới bước chân
vào đời lính, không biết sao lại ngoan ngoãn theo bố mẹ đến nhà Ngọc dự
bữa tiệc đêm Giáng Sinh năm ấy. Ngọc và lũ em không làm sao nín cười
được, khi Chuyên mặt đỏ bừng vì ngượng, vâng lời cha mẹ khoe chiến
thương cho mọi người xem. Mấy đứa con gái kéo nhau vào phòng trong rúc
rích cười, con em út đã nghịch ngợm bảo Ngọc : " May quá chị Ngọc nhỉ ? Nếu anh Chuyên bị thương ở trên bụng thì em không biết..." Ngọc
vội vàng bịt miệng em kịp lúc, rồi mấy chị em lại rúc rích cười với
nhau, tha hồ bàn tán về anh chàng Sĩ quan trẻ ngượng nghịu ngoài phòng
khách. Sau này, khi hai đứa yêu nhau, Ngọc có kể lại chuyện này cho
Chuyên nghe, hai đứa cứ rũ ra cười, khi đang yêu họ ríu rít như đôi chim
non, mỗi lần về phép là những ngày vui dài bất tận. Đó cũng là những kỷ
niệm đẹp ghi đậm trong tâm khảm hai người, và mùa Giáng Sinh năm ấy
bỗng lại là mùa Giáng Sinh đẹp nhất trong đời Ngọc. Để rồi sau mỗi lần
về phép, Chuyên trở ra đơn vị, Ngọc lại hồi hộp chờ đợi và mong mỏi
chàng trở về với một xác thân lành lặn. Ngọc
tuy không đẹp nhưng rất có duyên, còn Chuyên thì khỏe mạnh, đầy nam
tính. Chàng có cái lì lợm toát ra từ vẻ mặt, từ đôi mắt, bởi vậy lần đầu
tiên gặp Chuyên, Ngọc đã nhìn thấy đôi mắt ấy hình như có lửa, đã đốt
cháy trái tim Ngọc ngay khoảnh khắc đầu tiên. Người ta gọi đó là "Tiếng
sét ái tình", dù hai bên gia đình hình như đã có sự sắp xếp để hai đứa
gặp nhau. Riêng Ngọc, nàng lại cho là có sự sắp xếp của định mệnh, để
hai người vĩnh viễn bước vào đời nhau đúng vào đêm Chúa sinh ra đời. *** Ngọc
đang sửa soạn những món ăn cho đêm Noel thì Chuyên về. Suốt ngày hôm đó
Ngọc nôn nao mong đợi, nào ai biết được những gì xảy ra cho người lính.
Mãi tới khi thấy Chuyên đứng bên ngưỡng cửa, bộ đồ nhà binh còn bám bụi
đường xa, nụ cười rạng rỡ của chàng khi cô em út đã nhảy ra mừng trước
chị, Ngọc mới yên chí là chàng về thật. Một kỳ nghỉ phép vào mùa Giáng
Sinh thật hiếm hoi cho đời lính, những cuộc đụng độ bất ngờ trong giờ
hưu chiến vẫn có thể giữ Chuyên ở lại đơn vị là chuyện thường. Đánh đổi
những ngày phép hiếm hoi này không phải dễ cho một người lính ở đơn vị
tác chiến như Chuyên, ròng rã nhiều tháng ngày Ngọc làm tượng đá chờ
đợi, nàng mới cảm thông được nỗi buồn của những người vợ lính... Việc
đầu tiên trong kỳ nghỉ phép rất hiếm hoi này, Chuyên chạy vội đến một
cửa hàng bách hóa để mua quà Giáng Sinh cho Ngọc. Đứng trước bao nhiêu
món quà trưng bày trong tủ kính, cuối cùng chàng đã tìm được món quà cho
người yêu, con búp bê thật xinh với dáng đứng và khuôn mặt của cô bé
tuổi mười lăm, duyên dáng và ngây thơ như Ngọc. Ngoài ra Chuyên còn mua
thêm vài món quà nữa, những món quà này Chuyên dấu kín trong một túi
giấy, với một bí ẩn mà chắc rằng chỉ có chàng mới hiểu được ý nghĩa cao
đẹp của nó. Sau
khi tiếp mẹ nấu nướng những món ăn cho bữa tiệc đêm Giáng Sinh, Ngọc
vội vã vào phòng riêng trang điểm chờ Chuyên tới đưa nàng đi chơi đêm
Noel. Thành phố vẫn tưng bừng trong không khí rộn rã của đêm Noel, trong
khi ấy chắc hẳn có những người lính ở miền xa đang căng mắt chờ đợi
những bất an xảy đến cho họ. Đã có một " Party " thật vui nhộn do cô bạn
thân mời, Ngọc có thể xin phép mẹ để được đi chơi với Chuyên mà không
bị nhắc nhở, dặn dò, lo lắng như những lần được bạn bè mời đi ăn sinh
nhật trước kia. Hay là bây giờ Ngọc đã lớn, bố mẹ đã hoàn toàn tin tưởng
nàng chọn lựa đúng người để gửi gấm yêu thương. Bố vẫn nói đùa với mọi
người, có lũ con gái ở trong nhà như bom nổ chậm, lòng ngay ngáy không
yên. Mỗi lần thấy con gái đi theo để thưa với bố điều gì, ông lại hồi
hộp không biết có phải tin báo giờ bom sắp nổ. Bố vui tính hay đùa, chứ
ba đứa con gái của ông là ba bông hoa tươi thắm, đã khiến ngôi nhà vang
lên những tiếng cười trong trẻo, óng ánh như tia nắng đầu ngày trải trên
giàn mướp hương hoa vàng ở mảnh vườn sau. Khi
Chuyên trở lại để xin phép mẹ đưa Ngọc đi chơi, chàng thật bảnh bao
trong bộ quần áo "Civil" thẳng nếp, tóc tai chải gọn gàng, mày râu nhẵn
nhụi, khác hẳn khuôn mặt phong trần, xạm nắng trong bộ Quân phục chàng
mặc lúc ban chiều. Trên tay chàng là gói quà nhỏ tặng Ngọc, ngoài ra còn
một gói to hơn, bọc kín mít trong một túi giấy, bỏ vào chiếc túi ny
lông, hơi cồm cộm, Ngọc đoán là giầy dép, hay quần áo. Món quà ấy Chuyên
nhờ Ngọc cầm hộ, khi hai người chở nhau trên chiếc xe Honda, Ngọc chỉ
mơ hồ đoán đó là món quà Chuyên dành cho ai đó nhưng không tiện hỏi. Cả
tuần nay, Ngọc băn khoăn chọn chiếc áo dài có màu sắc thích hợp cho đêm
Giáng Sinh. Dưới ánh đèn mờ thì màu đỏ huyết dụ sẽ làm khuôn mặt Ngọc
nổi lên những đường nét quyến rũ, dù rằng Ngọc rất thích chiếc áo màu
thiên thanh, đi trong nắng sẽ làm vẻ tươi thắm của khuôn mặt trở nên dịu
dàng hơn, nhưng dưới ánh đèn qua sự phản chiếu ánh sáng, nó sẽ bị lợt
lạt đi. Băn khoăn mãi, không biết sao Ngọc lại chọn màu áo trắng học
trò, có thêu những chiếc hoa xinh màu xanh nhạt dưới hai tà áo. Ngọc
thấy sự giản dị của màu áo lại khiến mình có nét ngây thơ của một cô em
gái hậu phương, có lẽ vì Chuyên là một người lính ? Ý nghĩ ấy khiến Ngọc
mỉm cười hoài một mình, chỉ màu áo mà cũng làm những kẻ đang yêu nghĩ
ngợi mãi, có phải vì Ngọc vẫn nghĩ tới Chuyên với một tâm tình trong
sáng của tuổi trẻ còn nguyên vẹn. Trên
đường phố đã nhộn nhịp người qua lại, xe cộ dập dìu như mắc cửi, nhưng
sao trong đôi mắt Chuyên, Ngọc thấy niềm vui như vẫn phảng phất một nỗi
buồn. Ngọc không dám hỏi Chuyên về những điều thầm kín đó, và khi thấy
Chuyên chở mình đi về hướng ngoại ô của thành phố, qua những con đường
đầy ổ gà chỉ có ánh đèn đường vàng vọt, chen chúc những căn nhà ván lợp
lá nghèo nàn khuất dưới tàng cây tối thẫm, Ngọc lại bâng quơ nghĩ tới
những chuyện không vui, mà vẫn không đủ can đảm hỏi Chuyên tại sao lại
tới đó. Trong lòng Ngọc nhen nhúm chút buồn bã, vì Ngọc tưởng một đêm
Noel trọn vẹn của hai đứa, phải là những tiếng cười rộn rã với bạn bè,
màu rượu đỏ óng ánh trong chiếc ly thủy tinh, phải là những bước chân
quấn quýt dìu nhau trong thế giới cuả âm nhạc, những bài ca Giáng Sinh
vang vang trên đường phố. Và cuối cùng, trong không khí ấm áp của ngôi
giáo đường rền rền tiếng chuông ngân, hai đứa sẽ thì thầm với nhau những
lời ước nguyện đẹp đẽ. Đêm
Noel là đêm an bình mà ở một góc trời xa vẫn bừng lên ánh hỏa châu trên
vùng trời đen thẫm, có điều gì khắc khoải trong tâm hồn Ngọc khi nghĩ
sau những ngày nghỉ phép thần tiên, Chuyên lại trở ra đơn vị. Lại những
chiến trường xa gian khổ, lại những bất trắc rình rập quanh đời sống của
chàng, Ngọc cố xua đuổi những nỗi buồn vô cớ để hưởng trọn tình yêu đêm
Giáng sinh với người yêu. Mãi tới khi chiếc xe Honda quẹo vào một con
ngõ tráng xi măng ngoằn nghoèo, con hẻm sâu và tối, thỉnh thoảng có một
nhà treo đèn ngôi sao trước cửa, như dấu hiệu của một mùa Giáng Sinh
buồn bã nơi những gia đình nghèo khổ và cô đơn. Nỗi
thất vọng và buồn bã lại nhen nhúm trong lòng cô gái trẻ, Ngọc cứ bâng
khuâng tự hỏi, Chuyên định làm gì mà hoang phí những giờ phút quý hiếm
của lần về phép, với đêm Giáng Sinh tuyệt vời như vậy ? Ý tưởng ấy cứ
miên man trong lòng Ngọc, cho đến khi Chuyên ngừng xe trước thềm một căn
nhà đơn sơ, cửa vẫn mở để Ngọc nhìn thấy tất cả sự nghèo nàn của nó. Duy
nhất một ngọn đèn trần vàng úa tỏa xuống những đồ đạc rẻ tiền. Trên
chiếc giường con kê ở góc nhà, hai đứa trẻ con đang nằm chơi với nhau,
bi bô nói chuyện. Và ở chiếc võng phía bên kia, theo tiếng võng kẽo kẹt
đưa có tiếng người mẹ ru con buồn não nuột. Chắc người mẹ còn trẻ, vì
Ngọc nghe tiếng ru tuy rất buồn nhưng âm thanh còn trong trẻo, không khí
phảng phất chút hiu quạnh với bức ảnh của người đàn ông mặc Quân phục
còn khá trẻ, đặt trên bàn thờ ở giữa nhà dưới ngọn đèn dầu leo lét. Mãi
tới khi Chuyên cất tiếng gọi, thiếu phụ ngồi nhỏm dậy quấn vội mái tóc
mây, đứa bé bồng trên tay mở to đôi mắt trong veo nhìn hai người xa lạ
chực khóc, và hai đứa bé đang chơi trên chiếc giường nhỏ chạy ùa tới
nhìn khách chăm chăm. Ngọc đã gần đoán hiểu ra được sự thăm viếng đột
ngột của Chuyên dành cho gia đình một người lính cùng đơn vị, khi anh ta
đã nằm xuống mấy tháng trước đây trong một cuộc đụng độ giữa hai bên. Người
phụ nữ còn trẻ, chắc dưới tuổi ba mươi, ngạc nhiên vì sự thăm viếng khá
bất ngờ của người Sĩ quan chỉ huy cùng đơn vị với chồng mình và cô bạn
trẻ, trong chiếc áo dài trắng đơn sơ. Có lẽ hình ảnh ấy khiến chị nhớ
đến hình ảnh một thời của mình, và cái chết quá mới mẻ của chồng khiến
chị vừa cảm động, vừa tủi thân. Trong tiếng nói của chị, Ngọc nghe như
có chút nghẹn ngào khiến nàng cảm động : "Chào Thiếu Uý, chào cô..." Rồi
chị nín bặt như sợ nói thêm sẽ có thể bật lên khóc. Để tránh sự xúc
động, Chuyên nắm tay hai đứa bé lôi vào lòng xoa đầu chúng một cách trìu
mến, rồi chàng giơ tay bồng đứa bé độ bảy, tám tháng trên tay chị. Mấy
đứa nhỏ quấn ngay lấy chàng, như đã lâu lắm rồi chúng chưa được nắm lấy
bàn tay yêu thương của một người nào giống như cha chúng. Chuyên vội
giới thiệu với Ngọc : "Đây là chị Luân, trước kia anh Luân cùng đơn vị với anh. Còn đây là Ngọc, em gái hậu phương của tôi đấy." Chàng
cố pha trò cho không khí bớt phần buồn bã, vì nhìn những đứa bé còn nhỏ
như vậy, Ngọc hiểu anh Luân chỉ ra đi ít lâu nay, và cái buồn hình như
còn y nguyên trong lòng người vợ. Chị Luân định chạy đi tìm nước mời
khách, nhưng Chuyên đã ngăn lại, rồi hướng về mấy đứa bé, đang nhìn
chàng bằng những đôi mắt đen lay láy. Chuyên nói : "Chú
có quà cho các cháu đây. Nguyên năm tuổi, học Mẫu giáo rồi phải không,
chú cho con hộp viết chì màu để tô hình nhé. Bé Tiên thì lại làm cô
tiên, cái áo đầm này đẹp chưa ? Nào em bé ra đây, bé thế này thì chỉ có
sờ tí mẹ thôi, chú cho bé con thỏ biết nhảy để ba anh em chơi chung với
nhau nè !" Hai
đứa lớn mừng rỡ xà vào lòng Chuyên, bây giờ mới ríu rít kể chuyện.
Những chuyện của trẻ con thật dễ thương, điều thương cảm hơn cả là chúng
chưa hiểu gì về sự vắng mặt của người cha. Ngọc đã phải bậm môi để đừng
chảy nước mắt khi nghe thằng Nguyên nhắc về cha nó, với nỗi mong đợi
của đứa bé ao ước được gặp bố, sau nhiều tháng chưa thấy bố về phép như
mọi khi. Nó thỏ thẻ hỏi Chuyên : "Chừng nào bố con về hở chú ?" Chuyên vội quay đi để tránh cái nhìn tha thiết trong đôi mắt trẻ thơ của thằng bé : "Bố
còn bận lắm chưa về được, nhưng bố nhắn chú về mua quà cho con và mấy
em rồi. Con phải ngoan, nhớ trông em cho mẹ, kỳ tới chú về bố con sẽ gửi
quà nhiều hơn." Những
câu nói dối để xoa dịu nỗi mong đợi nơi thằng bé năm tuổi, khiến người
lớn nghe thắt cả lòng. Đằng sau những vinh quang của vòng hoa tươi thắm
quàng lên cổ áo người lính trở về từ mặt trận, những khuôn mặt rắn rỏi
và kiêu hùng trong tiếng nhạc rộn ràng kia, có bao giờ lại thiếu những
hồi kèn truy điệu thiết tha, ngân lên rồi đọng lại trong lòng người ở
lại sự vắng mặt của người đã nằm xuống, không bao giờ trở về. Chuyên
trở lại câu chuyện với chị Luân, người góa phụ còn xuân sắc với ba đứa
con thơ trên tay, Ngọc không hiểu chị có đủ nghị lực và can đảm để vượt
qua cái chênh vênh của cuộc sống chật vật và cô đơn ấy được bao lâu. Cho
dù thời gian qua đi, một mai đất nước có thanh bình, nhưng chiến tranh
đã để lại những dấu tích bi thảm trên thân phận người vợ lính, những đứa
bé không cha dẫy đầy trên mảnh đất quê hương. Nghĩ tới đây, rồi nhìn
thấy đôi mắt ướt của người góa phụ còn trẻ, Ngọc bỗng rùng mình, và mắt
nàng cũng rưng rưng một màn lệ mỏng... Tuy
nhiên, mùa Giáng Sinh năm ấy lại là mùa Giáng Sinh ý nghĩa nhất trong
đời Ngọc, nó đã trở thành một kỷ niệm đẹp của hai người, để Ngọc có dịp
đánh giá tâm hồn Chuyên sâu sắc hơn. "Không bỏ anh em, không bỏ bạn bè",
có phải đấy là giá trị duy nhất mà một người Lính sau bao nhiêu lần thử
thách với cái chết còn giữ được, ngay cả mạng sống của họ. Bây giờ Ngọc
mới thực sự nhìn ra tâm hồn của người yêu, rồi nhận ra những cảnh đời
cô đơn, cùng khổ đang nhan nhản xảy ra xung quanh nàng, tự nhiên Ngọc
không còn thiết tha gì với những cảnh xa hoa, hào nhoáng ở ngoài kia, nó
như những mảnh vải màu sắc rực rỡ, vá lên một chiếc áo rách tả tơi... *** Năm
nay, mùa Giáng Sinh lại tới, Chuyên và Ngọc đã về với nhau được hơn ba
mươi năm, đôi bạn tình đã trải qua nhiều đau khổ với cảnh tan nát của
nước non. Chuyên may mắn thoát chết trong những ngày chinh chiến gian
khổ, nhưng sau đó chàng nếm thêm nhiều năm tù tội khi đất nước hòa bình.
Hoàn cảnh lại xô đẩy Ngọc giống như chị Luân, vợ một người lính đã nằm
xuống, nhưng có điều là nàng vẫn còn niềm hy vọng, vì cuối cùng Chuyên
cũng trở về với Ngọc và các con. Chẳng hiểu sao định mệnh cứ đưa đẩy đất
nước vào những nghịch lý triền miên như vậy, và điều ấy khiến con người
càng ngày càng xa cách nhau hơn. Rồi
dài theo những bước chân và sự xoay vần của lịch sử, hai vợ chồng và
mấy đứa con lại trôi nổi nơi xứ lạ quê người. Trong mảnh sân vuông vức,
Ngọc vẫn trồng một giàn mướp đằng sau vườn để nhớ tới mảnh vườn ở quê
nhà năm xưa. Nhìn tia nắng ban mai chiếu ánh sáng qua giàn lá xanh như
ngọc, Ngọc lại không quên được những kỷ niệm êm đềm của những mùa Giáng
Sinh xưa. Những đợt gió cuối mùa ở quê người, là cái dữ dội của con dao
cắt vào ruột kẻ tha hương, chứ không phải cái hiu hắt dịu êm của chút
gió cuối năm ở quê nhà những mùa Noel cũ. Trời
khi nóng khi lạnh, khiến giàn mướp đã xơ xác vẫn còn những chiếc lá
thưa thớt xào xạc thoảng qua tai Ngọc, như tiếng ngân của một cung đàn
đềm êm trong quá khứ. Những bông hoa cuối mùa, dường như vẫn giữ lại
trong lòng Ngọc biết bao kỷ niệm một thời tuổi trẻ dễ thương nhất của
cuộc đời, mà những kỷ niệm ấy như những tiếng chuông mùa Giáng Sinh, vẫn
ngân nga trong lòng nàng mỗi khi mùa Giáng Sinh trở lại. Ở
góc vườn bên kia, bóng Chuyên lom khom xới đất để sửa soạn trồng những
cây hoa Pensée mùa Đông. Một thời tuổi trẻ đã qua rồi, nhưng sao lòng
Ngọc vẫn ấm áp khi nhớ lại đêm Giáng Sinh năm ấy, chính vì thế trong mắt
nàng Chuyên vẫn là Chuyên của những năm tháng cũ. Nắng đã lên rực rỡ,
chỉ còn Ngọc đứng dưới giàn mướp đã thưa thớt lá. Nhìn bóng nắng nhảy
múa trên vai áo mình, Ngọc tự nhiên nhớ lại mùa Giáng Sinh năm xưa, và
mỉm cười vu vơ như thuở nàng còn là người yêu của lính./. Nguyên Nhung Mùa Giáng Sinh
|
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged |
|
| << phần trước Trang of 205 |
|
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |
|