![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Tâm Tình | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 137 |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 24129 |
![]() ![]() ![]() |
Thương Lắm ! Phận Đàn Bà...Chị lấy anh họ bên ngoại nhà mình, về làm dâu một gia đình được coi là truyền thống gốc Hà Nội. Gần ba chục năm nay, mình chưa từng thấy anh chị xích mích cãi cọ to chuyện lần nào. Anh họ mình, chồng chị, làm bảo vệ một bãi xe nhà nước. Công việc quanh năm suốt tháng không có gì biến động ngoài một vài lần anh phải đền tiền vì bị trộm nó vặt gương ô tô, và dịp lễ Tết phải mua quà biếu sếp hết gần nửa số lương tháng. Đấy có lẽ là những biến động lớn nhất của cuộc đời anh mà mình được biết. Chị quanh năm buôn bán vặt ở chợ. Lúc thì bán gà, hai đứa trẻ con quanh năm được ăn thịt gà. Lúc thì xoay sang đồ khô, rồi hải sản đông lạnh, rồi bán bún, và giờ thì ngày muối 20kg dưa cà. Một ngày của chị bắt đầu từ 4h sáng đến 2h chiều, rồi lại từ 4h chiều đến 7h tối, cứ thế liên tục tay thái dưa, tay rửa rau, tay muối cà, tay bán hàng cho khách. Chỉ mấy vại dưa thôi nhưng chị đã nuôi được hai con ăn học gần xong. Cậu lớn giờ công việc ổn định, cô em đang học liền một lúc hai khoa ở một trường đại học có tiếng. Nhờ mấy vại dưa ấy mà chị còn trả nợ vay gần một tỷ mua đất xây nhà, lại lo đủ giỗ Tết lễ lạt quanh năm. Công to việc lớn nhà chồng đều một tay chị cả. Hôm trước lên chơi, nghe chị bảo hai vợ chồng đang chiến tranh lạnh, mình ngạc nhiên. Chị kể, cả tháng nay chị giận anh, không ngủ chung giường, không ăn chung mâm, cũng chẳng chuyện trò qua lại. Thì ra, chỉ vì một hôm chị mua rau sống về ăn bún đậu không được như ý nên anh đổ cả rổ rau sống chộn lại. Chị tức quá, bao nhiêu thương thân tủi phận bấy lâu nay vỡ oà. Hoá ra, biết bao công vun vén tần tảo sớm hôm được coi là chuyện đương nhiên đàn bà phải làm, học hành con cái tự mà phải lo, tiền nong gia đình vay nợ tự đi mà trả. Rồi đến khi rổ rau sống không vừa ý cũng có thể bạc bẽo hắt đi. Nghe đến đấy, những tưởng tức nước vỡ bờ thành to chuyện. Hoá ra kết cục lại là "bốn bỏ làm mười" cho ấm êm. Chỉ vì cả tháng tự mình không làm nổi việc gì, anh bỗng đổ máu cam. Rồi bưng mặt ra chợ mếu máo với chị: " Tôi ốm lắm, không có mình tôi chết đến nơi rồi!". Vậy là chị lại mủi lòng, vừa buồn cười vừa tức. Thương nhất mấy lời tâm sự sau cùng của chị: Thôi thì người ta đã có lời xin lỗi, chẳng lẽ mình lại già néo đứt dây. Chồng chị tuy chẳng đỡ đần được gì nhiều, nhưng được cái hiền lành tử tế. Lương tháng về vẫn đưa vợ. Lại không cờ bạc, rượu chè, gái gú. Vừa nói, chị lại vừa thoăn thoắt thái dưa... Mình cười xót xa. Tại sao đàn bà Việt lại được dạy đấy là những tiêu chuẩn mẫu mực để chọn chồng? Tại sao những điều tối thiểu lại trở thành niềm an ủi duy nhất trong những lúc cô đơn cùng cực vì gồng gánh cả những việc mà lẽ ra họ cần được san sẻ, cần được chở che? Rút cục, ai mới là phái yếu? Rút cục, ai sẽ dạy con về lý tưởng, về bản lĩnh, về trải nghiệm? Ai sẽ nâng bước chân con ra thế giới bao la để học thêm những tinh hoa? Ai sẽ cùng xây đắp một đời sống tinh thần phong phú? Ai? ... Rút cục, vại dưa cà là lý tưởng sống, và thế giới là những buổi chợ thậm chí còn không ngẩng mặt lên nổi, mỗi ngày. Đàn bà ơi ! Phụ nữ ơi ! Vợ ơi ! Mình ơi ! Thương lắm …Thương nhiều lắm …Thương lắm thay !!! Nguồn: FB |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 24129 |
![]() ![]() ![]() |
![]() Năm tôi 11- 12 tuổi
là chị của 3 đứa em mà tôi vẫn hay làm nũng và được mẹ yêu chiều. Tôi
dám chắc tuổi thơ của tôi được ăn phở nhiều hơn những đứa trẻ khác cùng
thời, mỗi lần tôi ốm là mẹ mua ngay cho bát phở bò, lại thêm một chai
nước xá xị con cọp cho tôi nhâm nhi trong lúc ốm đau. Đây là thuốc chữa
bệnh kỳ diệu cho tôi mà khỏi cần uống thuốc tây thuốc ta gì cả.
Thuở đó
người ta không dễ dàng động chút nhức đầu sổ mũi là đi khám bác sĩ như
bây giờ, mẹ tôi là “bác sĩ gia đình“ luôn, thấy tình hình tôi ốm “nặng”
cụ thể rõ ràng như nóng sốt, cảm ho….thì mẹ ra tiệm thuốc tây khai bệnh
và mua thuốc về, nếu loàng xoàng hoặc không kiểm chứng được như nhức
đầu, đau bụng thì mẹ dùng “thuốc bổ” là tô phở và chai nước ngọt xá xị.
Cho nên tôi thường xuyên…ốm, chơi nhảy dây với chúng bạn suốt cả buổi chiều xong, thấy đói bụng và thèm phở, tôi chạy về nhà nhăn nhó:
– Mẹ ơi con bị nhức đầu. Chắc con không ăn cơm nổi đâu.
Mẹ nhìn tôi và …chẩn bệnh:
– Nhảy nhót tung tăng cho lắm vào đầu tóc rối bù lên như tổ quạ, mặt mũi toàn mồ hôi, chứ ốm đau gì.
Tôi tiu nghỉu:
– Thế chiều nay nhà mình ăn cơm gì?
– Canh cua mồng tơi, cá nục kho.
Tôi lầu bầu:
– Con ngán canh mồng tơi, cá nục của mẹ luôn…ăn hoài à…
Mẹ mắng:
– Đừng có “Con nhà lính tính nhà quan” .
Hôm nào tôi bị ốm thật tôi…mừng
lắm vì có lý do chính đáng để được chiều chuộng, không phải quét nhà
rửa bát và không làm các việc vặt khác, tôi được mẹ âu yếm cho nằm nghỉ
ngơi trên giường, kéo màn gió che lại kẻo gió máy tôi sẽ bệnh thêm. Mẹ
sai thằng em kế thua tôi 2 tuổi mang tô ra hàng phở của ông Hùng trong
xóm mua phở về cho tôi. Tôi đang nằm “tịnh dưỡng” trên giường vẫn cố vén
màn gió ngoái đầu ra dặn dò nó:
– Đợi ông ấy chan nước phở xong thì xin thêm tí nữa về chị ăn cơm nguội luôn nha.
Giọng thằng em ganh tị:
– Biết rồi, lần nào cũng xin thêm nước phở.
Rồi nó lẩm bẩm:
– Ỷ mình ốm làm tàng. Lúc ốm thì xưng “chị” ngọt ngào sai “người ta” đủ thứ, lúc thường thì toàn ăn hiếp “người ta”.
Mẹ tôi an ủi đứa này và mắng yêu đứa kia:
– Kệ chị đi con, chị đang ốm mà. Con này hễ ốm đau mà nghe đến ăn phở là tỉnh như sáo.
Hàng phở ông Hùng
trong xóm là một cái xe phở chứ có hàng quán gì đâu, người ta mua mang
về hay nếu ăn tại chỗ thì ngồi ngay cái bàn kê ngoài sân với mấy cái ghế
cạnh bên xe phở. Tôi không lạ gì cái xe phở ông Hùng, lâu năm nên ám
khói, tô bát, ống đũa bày xung quanh cũ mèm, tất cả thành một màu…đen
tối nhưng vẫn hấp dẫn với miếng thịt bò chín, bò tái, chùm hành lá treo
lủng lẳng bày trong một tủ kính cũng ám khói bên cạnh thùng nước lèo
nóng hổi luôn tỏa khói thơm mùi phở.
Bưng tô phở về nhà cho tôi xong mẹ lại sai thằng em:
– Con chạy sang nhà bác Chuông mua chai xá xị con cọp cho chị.
Ăn tô phở xong
tôi lấy cơm nguội trộn nước phở còn lại và..…ăn tiếp rồi mới tráng
miệng từng hớp nước xá xị mẹ đã rót ra ly, mỗi lần chỉ một phần ly nho
nhỏ, còn lại đậy nắp chai để dành chứ không phải một lúc uống hết cả
chai xá xị đâu, có lẽ mùi xá xị thơm ngon thoảng như mùi thuốc bắc nào
đó nên tôi uống vô là đỡ bệnh chăng?
Những người mẹ trên khắp thế gian này ai cũng thương yêu con mình.
Mẹ tôi cũng thế, lúc bấy giờ mẹ đã có 4 đứa con mà mẹ vẫn thương đứa
con “già đầu” nhất là tôi. Nấu cơm bằng nồi gang với bếp củi, khi cơm
cạn nước tắt lửa, cời than hồng đều ra, cơm chín ngon mà cơm cháy vàng
đều cũng ngon, mỗi khi các con ăn cơm xong mẹ lại xới cơm cháy chia phần
cho 4 đứa, tôi cũng được phần to bằng các em khỏi phải ganh tị.
Thế là tuổi bé thơ của tôi có 3 món tôi thương yêu nhất là phở bò chín, nước ngọt xá xị và cơm cháy.
Mẹ tôi kể rằng
thuở tôi lên 8 suýt bị bắt cóc chỉ vì tôi ham đi xe Taxi. Khi ấy cha mẹ
tôi sống trong một trại gia binh ở Hạnh Thông Tây, có vợ chồng nhà hàng
xóm không con, chồng là binh sĩ đóng quân chốn xa thỉnh thoảng mới về
nhà, người vợ ở nhà một mình vắng vẻ cô đơn rất thương yêu bé Bông là
tôi, dì hay gọi tôi sang nhà dì chơi, cho ăn quà bánh, chải tóc cho tôi,
nhiều khi hai dì cháu nằm nghe cải lương từ cái radio, tôi thường ngủ
quên bên mấy câu đàn ca vọng cổ thắm thiết ( nên sau này tôi cũng thích
nghe cải lương luôn) .
Một hôm Dì rủ tôi có muốn đi Sài Gòn với dì không,
tôi nghĩ được ngồi xe taxi đi xa là thích và đồng ý ngay, dì sang nhà
xin phép cha mẹ tôi cho bé Bông đi theo dì lên Sài Gòn thăm người họ
hàng sáng đi chiều về. Ai ngờ dì đi luôn một lèo 2 ngày trời làm cả nhà
lo lắng không biết hỏi ai, mẹ tôi khóc sưng cả mắt cho là dì đã lừa và
bắt cóc bé Bông . Đến ngày thứ ba thì Di cháu đi Taxi về, xe đậu ngay
trước cửa nhà tôi, tôi chạy vào nhà trước, hí hửng ôm theo một con búp
bế bằng nhựa và mấy gói bánh Sài Gòn Dì mua và họ hàng dì tặng cho tôi.
Dì trả tiền Taxi xong vào sau, xin lỗi mẹ tôi, vì người họ hàng lâu lâu
mới gặp đã năn nỉ níu kéo dì ở lại chơi vài ba ngày mới cho về. Có lẽ vì
suýt mất tôi nên mẹ càng thương yêu tôi nhiều.
Sống ở Mỹ lâu nay,
tôi giao lưu với bạn bè trên các diễn đàn và ngạc nhiên thấy có nhiều
bạn cũng như tôi, ngày xưa còn bé thích bị ốm đau lặt vặt để được mẹ
chiều chuộng mua cho tô phở và uống chai xá xị con cọp. Ông Thái Quang
Đáng trong diễn đàn TTH khoe ngày nhỏ thường giả bệnh để được ăn hủ tíu
mì.. Tôi là “cao thủ” giả vờ ốm bệnh ăn nhiều phở thì ông Thái Quang
Đáng cũng …chẳng vừa, đã từng ăn nhiều tô hủ tíu mì chẳng thua kém gì
tôi.
Lạ thật, thời ấy không có internet,
không có iphone, không ai chỉ dẫn ai mà sao các bà mẹ chúng ta đều hành
xử giống nhau? Chẳng lẽ tô mì, tô phở và chai xá xị con cọp đã là “công
thức” là “thuốc chữa bệnh dân gian” cho đám con nít thời ấy nên ai cũng
biết? và đám trẻ con chúng tôi nữa, có ai bảo ai đâu, đứa nào cũng biết
khi ốm đau hoặc là giả vờ ốm đau đều được hưởng “đặc quyền” ấy.
Thời gian đầu khi mới sang Mỹ
định cư, mỗi lần đi chợ Mỹ tôi đều tò mò tìm xem có xá xị con cọp không
mà chẳng thấy đâu. Một hôm chồng muốn mua bia uống, khi chúng tôi thấy
mấy lon “Root Beer” thì chắc chắn đây là “Bia” rồi nên
mua mấy lon về uống thử xem bia Mỹ ra sao. Nào ngờ mở lon “Root Beer” ra
chẳng thấy mùi “Bia” gì cả, mà lại bất ngờ thấy mùi vị nước ngọt xá xị.
Tôi reo lên:
– Tìm thấy nước ngọt xá xị rồi.
Tôi vui mừng được nếm lại mùi vị xá xị ngày xưa còn chồng nhịn vì không phải là “Bia”.
Ở Mỹ,
khu business nào của người Việt Nam cũng có những nhà hàng bán phở. Nào
phở gà, phở bò chín, phở bò tái, phở bò sốt vang, phở “sang chảnh” với
bò viên tái nạm gầu gân sách. Thường thì tôi vẫn chọn phở bò chín giống
như tô phở mẹ vẫn mua về từ xe phở nhà ông Hùng trong xóm khi xưa.
Tôi có mua một cái nồi gang
thỉnh thoảng tôi nấu cơm cố tình để có cháy, cơm cháy nồi gang trên bếp
điện không ngon bằng cơm cháy nồi gang bếp củi của mẹ nhưng tôi ăn vẫn
thấy ngon.
Tôi tìm lại những mùi vị của phở bò chín,
của nước ngọt xá xị, của miếng cơm cháy không vì thèm thuồng háo hức
như thuở bé thơ mà chỉ vì tôi nghĩ đến mẹ. Đó là những mùi kỷ niệm của
mẹ. Nguyễn Thị Thanh Dương
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 137 |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |