Tự phê tự sỉ tự xử và tự tử
Tác giả : Tưởng Năng Tiến
Về
mặt tư tưởng mà nói, chủ nghĩa Mác -Lê đang rút chạy ra khỏi đời sống
xã hội, Ðảng cộng sản vẫn còn đó, nhưng cái hồn Mác - Lê cứ từng bước
rút chạy khỏi những đảng viên của mình. Có hương khói, chiêng trống
thanh la gọi hồn cũng không ích gì.
Hà Sĩ Phu
* * *
Tôi tình cờ nghe được mẩu đối thoại - giữa hai người dân bản xứ, ở California - như sau:
- Biết tại sao mà đường phố sáng cuối tuần lại vắng ngắt vậy không ?
- Không.
- Tại Mỹ đen còn ngủ . Mỹ trắng ở trong nhà thờ. Còn Á Châu đi làm "overtime" từ hồi sớm...
- Còn Mễ Tây Cơ ?
- Tụi Mễ thì bận ...sửa xe !
Tôi
"tâm đắc" hết sức với câu nói cuối cùng. Tôi sống trong một khu phố
nghèo ở miền Bắc California. Hàng xóm đều là dân thiểu số mà phần đông
là người Mễ, những di dân hồn nhiên vô tư và thường là những người tốt
bụng. Tôi rất quí mến họ. Tình cảm quí mến đó sẽ gia tăng gấp sáu nếu
như người Mễ Tây Cơ thích sửa đồng hồ, hay một vật dụng gì đó nhỏ bé
tương tự, thay vì là sửa ô tô.
Tự
sửa xe, tất nhiên, cũng là một việc làm hay một thú vui tiêu khiển vô
cùng hữu ích và có nhiều giá trị thực tiễn. Ðiều đáng tiếc là công việc
này không thể làm một cách âm thầm, nhẹ nhàng, trong phòng hay nhà
riêng, và rất làm phiền ...hàng xóm - nếu như chúng ta cứ sửa xe hoài.
Nhiều
người cho rằng "hát hay không bằng hay hát." Chuyện ca hát, tôi ít bị
làm phiền, nên không quan tâm. Tôi chỉ cực lực phản đối cái quan niệm
"sửa xe hay không bằng hay sửa" của những người di dân Mễ. Họ sửa xe
đều đều, và cách mà họ sửa xe mới là điều rất đáng phàn nàn.
Nếu
có hai cái bánh xe trước bị mòn, và hai cái bánh sau đỡ mòn hơn một
chút, người Mễ sẽ đội xe lên, lấy hai cái bánh sau thế cho hai bánh
trước. Một thời gian rất ngắn sau ( sau khi cả bốn bánh xe đều mòn
nhẵn), họ sẽ ra chợ trời hay một nơi bán vỏ xe cũ, mua những bánh xe
còn tạm dùng được về thay. Cũng thế, nếu bình điện (hay bất cứ cơ phận
nào trong xe) bị hư, người Mễ sẽ đi ra nghĩa địa xe hơi tìm tháo một cơ
phận tương tự để thay vào đó.
Nói
tóm lại là họ chỉ sửa qua loa, sửa đỡ, sửa cho có, sửa lấy lệ, sửa cầm
chừng, sửa sơ sơ, sửa tạm, sửa chút chút, sửa đại khái, sửa tượng
trưng...để hôm sau - hay tuần sau - lại lôi xe ra tiếp tục lai rai sửa
nữa, cho vui. Tôi rất tiếc là mình đã không chia sẻ được với niềm vui "
đơn sơ và ồn ào" của những người hàng xóm Mễ, và vô cùng buồn vì họ làm
tôi liên tưởng đến lối sửa sai của những người cộng sản Việt Nam -
những ông bà này cũng chuyên môn sửa sai một cách rất ồn ào và chỉ sửa
cho có, sửa lấy lệ, sửa cầm chừng, và sửa ...hoài hoài (mà không hề bao
giờ thấy ngựợng)!
Báo
Nhân Dân - số 156, phát hành ngày 19 tháng 5 năm 99, tại Hà Nội - đăng
ở trang nhất bài "Phát Biểu Của Tổng Bí Thư Lê Khả Phiêu" về chiến dịch
sửa sai, có đoạn nguyên văn như sau:" Hội nghị Trung ương 6 (lần 2)
đã đi tới một quyết định đặc biệt quan trọng: Phải tiến hành cuộc vận
động xây dựng, chỉnh đốn Ðảng, tự phê bình và phê bình nhân kỷ niệm 30
năm thực hiện di chúc thiêng liêng của Chủ tịch ************ và kỷ niệm
70 năm thành lập Ðảng. Cuộc vận động tiến hành trong hai năm, từ
19-5-1999 đến 19-5-2001, sau đó trở thành nếp thường xuyên."
Chỉnh
đốn, chỉnh huấn, khắc phục, kiểm điểm, kiểm thảo, phê bình, tự phê, sửa
sai...là những chuyện gắn liền với đảng viên cộng sản Việt Nam y như
việc sửa xe gắn liền với đời sống của những người di dân Nam Mỹ ở Hoa
Kỳø vậy. Chuyện này trở thành "thường xuyên" vì họ thường sai, và vì
không bao giờ có ý muốn sửa chữa bất cứ chuyện gì một cách đàng hoàng
tử tế.
Ðó
là cách nói ví von , và ví von một cách vụng về, của cá nhân tôi - một
di dân Việt Nam xa xứ từ lâu nên khả năng xử dụng Việt Ngữ rất là hạn
chế, và (e) không lấy gì làm chính xác. Ông Nguyễn Xuân Tụ, một người
cầm viết có bút hiệu là Hà Sĩ Phu, hiện đang sống ở Việt Nam, có cách
nói chính xác và gọn gàng hơn về những "hiện tượng tiêu cực" vừa nêu.
Ông ta gọi đó là lối "tu sửa vặt" hay "bổ sung vặt". Khi bàn về chuyện
"thường xuyên sửa sai" của người CSVN, ông Hà Sĩ Phu đưa ra một hình
ảnh so sánh khác - rất cụ thể và khoa học - như sau:
"Thế
giới sinh vật đã cho ta những ví dụ rất rõ về vấn đề này. Con đường
tiến hóa là: Sinh vật đơn bào phải đa bào hóa, trên cơ sở đa bào mới
phân hóa thành những cơ quan khác nhau, giữa các cơ quan ngày càng có
sự 'phân công' rành rọt nhưng ngày càng phối hợp với nhau chặt chẽ bởi
sự chỉ huy càng ngày càng tập trung của hệ thần kinh. Cứ thế mà tiến
hóa từ thấp lên cao, và cuối cùng xuất hiện loài người chúng ta."
"Nhưng
có những sinh vật đơn bào không đi vào con đường đa bào hóa mà thích
nghi bằng cách 'tu sửa vặt' , 'bổ sung vặt', khiến cho bên trong cái tế
bào duy nhất của nó cũng có đủ thứ như một cơ thể đa bào: có một chút
tượng trưng cho 'tim', một chút tượng trưng cho 'dạ dầy', một chút
'thận', một chút 'giác quan', một chút 'thần kinh', một chút 'chân
tay'... Chúng kéo dài cái cấu trúc 'cổ lỗ' ấy suốt mấy triệu năm, và
vĩnh viễn không thể 'gia nhập' vào con đường tiến hóa chung được nữa.
Nếu chỉ lấy sự 'sống chết' để đo mức độ tiến hóa thì những sinh vật đơn
bào ấy hẳn là 'cao' hơn con người người nhiều, vứt ra bất cứ cống rãnh
nào chúng cũng sinh sôi".
" Ðiều kiện để có sự tiến hóa là phải có nguy cơ bị tiêu diệt: Nếu không tiến hóa nó
sẽ bị diệt vong trong cuộc đấu tranh sinh tồn! Sự 'tu sửa vặt' chính là
'giải pháp' giúp cho sinh vật 'lách' qua được sự đấu tranh sinh tồn
khắc nghiệt, vượt qua nguy cơ bị tiêu diệt mà không cần đến con đường
chính thống, nhưng chính sự 'thành công' này đã tách nó ra xa con đường chung và không tiến hóa cao được nữa". ( "Ðôi Ðiều Suy Nghĩ Của Một Công Dân". Tuyển Tập Hà Sĩ Phu. Phong Trào Nhân Quyền Cho Việt Nam Năm 2000 và Tạp Chí Thế Kỷ 21 xuất bản tháng 1 năm 96, trang 99 và 100).
Báo Nhân Dân - cơ quan ngôn luận chính thức của đảng CSVN, số đã dẫn - cũng có bài xã luận, không ghi tên người viết, về phong trào phê và tự phê. Bài báo này kết luận :" Ðó cũng là vấn đề sống còn của Ðảng Cộng sản Việt Nam, chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam."
Phê
và tự phê hay "tu sửa vặt" và "bổ sung vặt" chính là "giải pháp" sẽ
giúp cho đảng Cộng Sản Việt nam "lách" khỏi hiểm nguy trong giai đoạn
"sống còn" này, theo như kinh nghiệm và nhận xét của Hà Sĩ Phu. Tôi tin
là đảng CSVN sẽ thành công, như nó đã từng thành công nhiều lần trước
đó, với cùng phương cách. Tuy nhiên, tưởng cũng cần nên nói cho hết lẽ
là sự thành công của đảng luôn luôn là tai họa của dân. Khi những sinh
vật đơn bào, những ký sinh trùng, hay nói rõ ra là sán lãi...thành công
trong việc thích nghi để sống mãi trong lòng quần chúng thì hậu quả tất
nhiên là nạn nhân của nó sẽ phải chết dở vì luôn ở tình trạng suy kiệt
về dinh dưỡng.
Theo
chương trình Khoa Học Thường Thức mà tôi học vào năm lớp tư ở trường
tiểu học Ðoàn Thị Ðiểm, Ðà lạt - cách đây đã gần bốn chục năm - thì khi
có giun sán người ta phải ...sổ! Tôi viết xong mà cũng thấy hơi ngường
ngượng vì thứ ngôn ngữ không mấy tao nhã của mình. Vẫn ông Hà Sĩ Phu,
người có cách nói văn hoa và bóng bẩy hơn nhiều, gọi đó là chuyện "chia
tay ý thức hệ".
Khoảng
thập niên sáu mươi và bẩy mươi, ở miền Nam Việt Nam, khi bị sán lãi
người ta hay dùng thuốc sổ hiệu Nhành Mai. Loại thuốc này "sổ êm" và
không "sốc". Nói là "êm" và không "sốc" nhưng cách dùng chữ sống sượng
của tôi (e) vẫn còn làm "sốc" nhiều người. Lại ông Hà Sĩ Phu, người
biết rất nhiều từ ngữ thanh tao, dùng trạng từ "thanh thản" để thay thế
cho hai chữ nôm na mách qué vừa nêu. Xin đọc nguyên cả câu, loại văn
chương hoa mỹ này, cho nó sướng:" Hãy để cho chủ nghĩa ấy được ra đi
thanh thản."( "Chia Tay Ý Thức Hệ". Tuyển Tập Hà Sĩ Phu, sđd trang 216).
Ủa,
sao có chủ nghĩa gì ở đây ? Ðang nói về những sinh vật đơn bào, có cấu
trúc "cổ lỗ", chuyên "tiến hóa vặt vãnh", hay ký sinh trùng hoặc giun
sán gì đó mà. Dạ thưa đó là chủ nghĩa Mác Lê, như cách nói ẩn dụ - theo
khoa sinh vật học - của phó tiến sĩ Nguyễn Xuân Tụ. Ðể cho nó đi "êm"
ra khỏi lòng quần chúng hay "thanh thản" rời khỏi Việt nam là đề nghị
của chính ông ta, về chủ nghĩa này, trong bài viết vừa dẫn.
Vấn
đề là cách nào ? How ? Ông Trần Ðộ - trong bức thư ngỏ viết ngày 8
tháng 1 năm 99, sau khi bị khai trừ khỏi đảng CSVN - đã đề nghị rằng
:"Trước sau gì đảng cũng phải đổi mới. ' Ðổi mới hay là chết'." Nhiều
người rất "tâm đắc" với câu nói này của ông ta. Tôi thì không, hoàn
toàn không. Tôi không thấy lý do gì để đảng CSVN tiếp tục sống nữa cả.
Nó chết ...là phải và chết cho rồi. Chết cách nào cũng tốt. Chỉ cần sao
cho việc tống gọn gàng và chóng vánh, thế thôi. Trăm họ sẽ thở phào nhẹ
nhõm. Nếu cần phải rải vôi quanh mả nó - rải càng nhiều càng tốt dù là
càng tốn - tôi xin được tình nguyện nhận lãnh cái hóa đơn về khoản tiền
tốn kém phụ thêm này.
Tôi
cũng lấy làm tiếc là đã không chia sẻ được với ông Trần Ðộ ( một ông
tướng - mà theo nhận xét của riêng tôi - có tư cách hơn cả trăm những
ông tướng thổ tả cùng thời khác, của cả hai miền) về sự tin tưởng rằng
nếu đảng CSVN "chịu" thay đổi thì nó sẽ khả năng đưa đất nước và dân
tộc Việt ra khỏi cảnh lầm than. Sự tin tưởng này hoàn toàn dựa vào cảm
tính.
Ông Trần Ðộ say mê chủ nghĩa cộng sản từ khi 17 tuổi. Ông ta phải lòng đúng đồ phải gió, nếu nói theo tiếng Bắc. Ðó
là một chuyện tình không may, nếu nói theo kiểu miền Nam và nói một
cách hơi thời thượng. Còn nói theo kiểu của tôi, một thường dân đứng
bến, thì đây là chuyện trao duyên lầm ... tướng cướp.
Năm
mươi năm sau, sau một cuộc hôn nhân dài lê thê, với nhiều ngang trái và
tội ác mà lúc chia tay ông cụ vẫn còn bịn rịn - dù là nó đã tống ông
ta ra khỏi nhà cùng với mùng mền, chiếu gối, nồi niêu, song chảo, dao
kéo, ly tách, dầy dép... ném vun vút theo sau. Ông ta bỏ của chạy lấy
người chưa chắc đã thoát thân thế mà còn tỏ vẻ tần ngần tiếc rẻ. Tôi ái
ngại cho nỗi đam mê vụng dại của ông ta nhưng - cùng lúc - cũng thấy
khoái trá khi phát hiện ra được "kẻ lãng mạn cuối cùng của thế
kỷ chúng ta." ( Chuyện này nếu xẩy ra trễ một năm, chỉ một năm thôi,
ông ta sẽ có danh hiệu là người - lãng - mạn - cuối -cùng của TK 21).
Tuổi
đời của tôi không bằng tuổi đảng của ông Trần Ðộ. Thế hệ của tôi không
có cái chuyện phải lòng một lần là kể như vĩnh viễn, theo như kiểu "yêu
ai yêu chỉ một người". Chúng em chả dại mà chơi cái trò trung với đảng, hiếu với dân.
Cái đảng thổ tả của ông Trần Ðộ, nói thiệt ông đừng buồn nha, rặt một
phường đốn mạt. Chúng nó có coi dân chúng ra gì đâu mà nói chuyện hiếu
với dân. Tôi dốt toán nhưng tính nhẩm cũng ra là ít nhất đã có mười
triệu dân Việt, thuộc ba thế hệ liên tiếp, chết vì bàn tay của đảng.
Hơn
nửa thế kỷ qua, thời gian đủ dài để mọi người thấy rằng tất cả những
đợt "tự phê" hay "sửa sai" của đảng CSVN đều mang đầy kịch tính. Cộng
sản không chỉ lợi dụng lòng yêu nước của người dân Việt, nó còn khai
thác tới nơi tới chốn bản tính khoan dung của dân tộc này. Do đó cái
màn "sửa sai" và "tự phê" cứ xẩy ra hoài mà vẫn còn có khách, vẫn cứ
"ép - phê". Ðó là chưa kể chuyện người cộng sản mượn tấm bình phong tự
phê để ngang nhiên đứng ngoài vòng pháp luật. Họ gây ra đủ thứ những
tội ác tầy trời mà chưa bao giờ bị mang ra xét sử. Họ chỉ cần, theo lệ,
tự phê (lấy lệ) là kể như ...huề!
Mà
hình như tôi cũng chưa nghe những đồng chí lãnh đạo cỡ như Lê Duẩn, Lê
Ðức Thọ, Phạm Văn Ðồng...tự phê bao giờ cả. Với "trên" thì không những luật mà leä
cũng kể như là đồ bỏ. Khỏe thì thôi chứ. Thảo nào mà các đồng chí đều
tình nghuyện phục vụ nhân dân cho đến khi nhắm mắt hay ...đui mắt (vẫn
chưa thôi!)
Cái
được người cộng sản VN mệnh danh là "đổi mới", theo nhận xét vô cùng
chính xác của Hà Sĩ Phu, chỉ là những "tu sửa vặt" hay " bổ sung vặt"
mà thôi. Ðó là một hình thức thích nghi để sinh tồn, hoàn toàn có tính
cách giai đoạn và chiến thuật. Bản chất của ký sinh là ăn bám. Dù nó có
"thiện chí" thay đổi cách nào hay kiểu nào chăng nữa thì sự khác biệt
cũng chỉ ở mức độ sống bám và đục khoét mà thôi chứ bản chất thì bất biến.
Bài
viết này, lẽ ra, đã chấm dứt ở đây nếu như đảng CSVN coi việc sửa sai
là chuyện riêng của nó. Tiếc thay, cái liêm sỉ tối thiểu đó cũng không
có nốt. Trong phần kết luận, của bài diễn văn đã dẫn, ông Tổng Bí Thư
Lê Khả Phiêu tuyên bố:" Cuộc vận động xây dựng, chỉnh đốn Ðảng lần
này thể hiện trách nhiệm và tình cảm của Ðảng đôí với Bác Hồ, đối với
nhân dân. Cuộc vận động ấy liên quan đến vận mệnh của Ðảng, của chế độ,
hạnh phúc của đồng bào..."
Tôi
không đụng chạm gì tới " trách nhiệm và tình cảm của Ðảng đối với Bác
Hồ". Là một người chủ trương tự do tín ngưỡng, nên dù kinh tởm, tôi vẫn
hoàn toàn tôn trọng tục lệ "thờ ma xó" của những người cộng sản. Tôi
chỉ để ý đến chuyện ông Lê Khả Phiêu nhắc đi nhắc lại hoài những điệp
ngữ "nhân dân", "đồng bào", "hạnh phúc của toàn dân"...trong bài diễn
văn khai mạc cho phong trào tự phê vừa phát động. Với tư cách thường
dân, tôi xin ân cần góp ý xây dựng với BCHTU đảng như sau:" Nếu vì
'hạnh phúc của đồng bào' (theo như nguyên văn cách nói của đồng chí
Tổng Bí Thư ) thì điều cần làm của quí vị bây giờ không phải là tự phê
mà là tự xử hay nói rõ hơn là ... tự tử ".
Tôi
lại vừa buông lời cay độc. Tôi vô cùng ân hận vì sự thiếu tự chế của
mình. Tôi đã hứa với mẹ già là sẽ ngưng khẩu nghiệp và bút nghiệp. Và
tôi đã buông bút gần được cả chục năm. Trời ơi, thay vì cứ xoành xoạch
tự phê, tự kiểm...; phải chi, nếu quí vị biệt tự sỉ hay tự thẹn một
chút thì thiệt là đỡ tôi (và mẹ tôi) biết mấy!
Tưởng Năng Tiến
------------- Đầy ly cạn , ru đời biệt xứ
Cạn ly đầy , quên kiếp lưu vong
|