Dưới ánh nắng vàng rực rỡ của vùng ven biển, một cụ già tóc bạc phơ đang chống gậy trúc dạo quanh trước sân vườn. Tên thật của cụ là Ngô Văn Bi, sinh năm Bính Thân, năm nay tròn 110 tuổi, đang sống với người cháu ngoại tại ấp Long Hưng, xã Long Chánh, thị xã Gò Công (Tiền Giang). Tuy tuổi cao, giọng nói đã hơi khàn, khó nghe nhưng cụ vẫn còn minh mẫn, hiếu khách. Mỗi lần có ai hỏi đến chuyện xưa chuyện cũ, nhứt là chuyện chơi đồ cổ, cụ kể lại vanh vách giống như một khúc phim quay chậm.
 |
- Cụ Ngô Văn Bi đang xem sách xưa tại phòng trưng bày cổ vật của cụ. |
Theo lời cụ, lúc còn sinh tiền cụ bà cũng là một phụ nữ rất say mê hoa kiểng và đồ cổ. Chính bà đã tạo thêm chất men nồng để chắp cánh cho cụ bay xa hơn trên con đường săn tìm cổ vật. Cụ cho biết thuở nhỏ nhà nghèo nên chỉ học qua “Minh tâm bửu giám” rồi tới trào Tây học thêm chút ít tiếng Việt và tiếng Tây. Lớn lên, cụ thích làm thơ, đọc sách, tạc tượng, khắc câu đối, chơi cây kiểng và mê đồ cổ. Cụ mê đến nỗi nghe nói nơi nào có đồ xưa, kiểng cổ là cố tìm đến để nhìn cho tận mắt, và mãi cho đến bây giờ, khi đã như một “ngọn đèn trước gió”, cụ vẫn còn vương vấn với những “mối tình” đồ cổ trong quá khứ.
Cụ tâm sự: “Vì say mê đồ cổ nên tôi đã không tiếc tiền, không tiếc công, sẵn sàng bỏ ra hàng chục giạ lúa để mua một cái đĩa đời Tống, lúc mà bà con ta đang sống trong cảnh “gạo châu củi quế”. Bây giờ, nghĩ lại, tôi cảm thấy cũng có lỗi với bà con và vợ tôi. Đã vậy, tôi còn thêm cái mê thứ hai, đó là mê kiểng. Cũng nhờ vậy mà bà Dương Thị Hương, con gái của bà vợ sau của “Bình Tây Đại Nguyên Soái” Trương Công Định, một trong những người chơi kiểng nổi tiếng ở Gò Công đã nhiều lần đến nhờ tôi sửa kiểng tại hoa viên của bà...”. Có lẽ cũng nhờ vậy mà cụ học tập và tiếp thu được phong cách chơi kiểng đầu tiên ở Nam bộ, trong đó có một số cây mang dáng, thế kiểng cung đình. Cụ còn nhớ cả hai câu thơ lưu hành trong thời điểm đó “Thiên tuế cây ngọc cây ngà. Cha truyền con nối một nhà hiển vinh” nhằm ca ngợi các quan chức Gò Công mang mấy cây thiên tuế ra biếu cho ông Phạm Đăng Hưng ở triều đình Huế lúc bấy giờ.
Đa số đồ cổ còn giữ lại trong nhà cụ cho đến nay đều là đồ đồng, sành, sứ, nhiều nhất là bình, khạp, tô, chén, dĩa xưa... có niên đại từ đầu thế kỷ XX - trong đó, quý nhất là bàn đèn bằng gỗ cẩm lai có từ đời nhà Nguyễn. Cụ cho biết trước đây cụ có cả một bộ sưu tập khá phong phú từ loại thông thường đến đồ “ngự dụng” gồm men lam Huế, gốm Bát Tràng, gốm Cây Mai, chén, đĩa, tô, bình, chậu, chum, lu, hũ... Nhưng trải qua năm tháng chiến tranh, loạn lạc nên những món đồ cổ này đã bị thất lạc nhiều. Những cổ vật đứng vào hàng quý hiếm như: loại rạn ổ nhện, tô gốm men xanh, trắng của Trung Quốc hoặc các loại bình vôi có từ thế kỷ 18 đã không còn nữa. Nhưng chỉ với mấy trăm hiện vật đã đi theo cụ từ hơn nửa thế kỷ qua cũng đủ chứng tỏ cụ là một con người đã sống hết mình với nghệ thuật, thấu hiểu được nhân tình thế thái. Đối với cụ, đồ của bạn hữu tặng dù tot hay xấu cũng đều là kỷ vật, là gia bảo, dù có ai mua với giá nào cũng không bán.
Trong nhà cụ hiện còn có những câu liễn, những bức hoành phi thật xưa mang dòng chữ “nghĩa song thân”, “trọng tôn huynh” nhằm nhắc nhở con cháu đời đời nhớ đến công ơn cha mẹ và anh em thuận hòa tôn kính lẫn nhau. Cụ nói: “Chơi cây cảnh và chơi cổ ngoạn là nhằm để thư giãn tinh thần; giúp cho tâm hồn hướng thiện theo quan niệm phong lưu của người phương Đông “nhứt kỳ nhì cổ”.
Với quan niệm như thế, giờ đây, dù đã hơn trăm tuổi nhưng ngày nào cụ cũng dành ít thời gian dán mắt vào những trang sách của thánh hiền. Cụ khoe còn giữ được những cuốn sách chữ quốc ngữ rất xưa, đã mất bìa. Lúc rảnh, cụ thường mân mê những chiếc bình, chiếc đĩa, bức tượng đã cùng cụ đi qua những năm tháng thăng trầm. Cụ mân mê từng nét hoa văn, sờ nhẹ lên từng kỷ vật như nắm lấy bàn tay “cố nhân”. Muốn hạnh phúc, muốn sống vui, sống khỏe và sống lâu, theo cụ trước hết phải trọn đạo làm người, giữ cho tâm hồn luôn luôn thanh thản, đừng làm điều gì trái với đạo lý và lương tâm, nhứt là không nên uống rượu nhiều, chỉ nên uống chút rượu lễ, rượu tình, vì “đa tửu bại tâm...”. Cụ vừa nói vừa đọc thơ, thơ của thánh hiền và thơ do cụ sáng tác cách nay gần 80 năm.
Thăm cụ, chúng tôi lại nhớ đến cụ Vương Hồng Sển, cũng là một người say mê cổ ngoạn, lúc ở tuổi 90 đã bắt đầu lo cho Vân Đường Phủ của mình không ai kế tục. Còn cụ thì lại thong dong, xem hồng trần như áng mây trôi. Ông Nguyễn Minh Châu, nguyên cố vấn Hội hoa lan cây cảnh thị xã Gò Công, người bạn vong niên chí cốt với cụ, cho biết: “Cụ Bi là một người rất nặng tình với bè bạn, với quá khứ, đặc biệt là cây kiểng và cổ vật. Có những lúc gia đình lâm vào hoàn cảnh túng thiếu nhưng cụ nhứt định không bán”. Cụ đích thực là một nghệ sĩ, một người cao tuổi mẫu mực.
Giờ đây, nhiều khi trái gió trở trời, bước đi trở nên khó khăn và thường hay húng hắng ho nhưng tấm lòng của cụ vẫn hướng về cái đẹp, cái thanh tao. Ngày nay, cụ Bi vẫn mày mò ngắm nghía và tiếp tục thổi hồn vào từng món đồ cổ như trò chuyện với bạn tri âm và tìm lại chút dư vị của một thời quá khứ.
Bài, ảnh: HOÀI PHƯƠNG |