Print Page | Close Window

Ảnh Hưởng THỊ TRƯỜNG DẦU MỎ / TG

In từ Trang nhà: Hội Thân Hữu Gò Công
Category: Văn Học - Nghệ thuật
Tên Chủ Đề: Lịch Sử - Nhân Văn
Forum Discription: Lịch sử và các phong tục Tập quán
URL: http://www.gocong.com/forums/forum_posts.asp?TID=7609
Ngày in: 18/Jul/2025 lúc 4:21pm
Software Version: Web Wiz Forums 8.05a - http://www.webwizforums.com


Chủ đề: Ảnh Hưởng THỊ TRƯỜNG DẦU MỎ / TG
Người gởi: mykieu
Chủ đề: Ảnh Hưởng THỊ TRƯỜNG DẦU MỎ / TG
Ngày gởi: 25/Jan/2012 lúc 7:32pm


THỊ TRƯỜNG DẦU MỎ ẢNH HƯỞNG LỚN ĐẾN KINH TẾ , CHÍNH TRỊ VÀ CẢ HÒA BÌNH THẾ GIỚI.
KÍNH MỜI ACE ĐỒNG HƯƠNG & THÂN HỮU THEO DÕI VÀ VUI LÒNG BỔ SUNG LOẠT BÀI MyKieu LƯỢM LẶT TRÊN INTERNET DƯỚI ĐÂY

ĐA TẠ,
MK






NHỮNG EO BIỂN CHIẾN LỰƠC
ẢNH HƯỞNG THỊ TRƯỜNG DẦU MỎ

Ngày 7-1-2012

Hẹp như cái cổ chai, đó là những cái nút thắt, đóng vai trò chiến lược trong vận chuyển dầu mỏ cung cấp cho thị trường thế giới. Theo Cơ quan tin tức năng lượng Mỹ, năm 2011, tổng suất lượng dầu mỏ thế giới đến 88 triệu thùng/ngày với hơn 1/2 trong số đó được vận chuyển bằng tàu trên những tuyến hàng hải cố định...
1 – Eo biển Hormuz
Phải nói là những kẻ đầu óc chính trị cực đoan tối tăm mới nghĩ đến việc phong toả cửa eo biển Hormuz. Chẳng lẽ thế giới Arập, chưa kể OPEC, có thể ngồi yên nhìn một tên điên nào đó khóa chặt nguồn vận chuyển dầu mỏ của họ? Tuy nhiên, nếu chẳng may xảy ra binh đao tại Hormuz, thị trường dầu thế giới chắc chắn biến động mạnh.
Nằm giữa Oman và Iran, eo biển Hormuz nối vịnh Ba Tư với vịnh Oman và biển Arập. Đây được xem là cái nút chai cung cấp nguồn dầu mỏ quan trọng nhất thế giới. Năm 2011, mỗi ngày, gần 17 triệu thùng dầu đã đi qua cái nút thắt Hormuz, tăng từ 15,5-16 triệu thùng/ngày năm 2009-2010. Hoạt động vận chuyển dầu ngang Hormuz năm 2011 chiếm khoảng 35% tất cả chuyến tàu dầu thế giới, hay gần 20% giao dịch dầu thế giới.
Trung bình, năm 2011, mỗi ngày có khoảng 14 tàu dầu thô đi ngang Hormuz; trong khi hơn 85% nguồn xuất khẩu dầu thô này là được chuyển ra Ấn Độ Dương và từ đó đến châu Á (cung cấp cho những thị trường khát dầu nhiều nhất khu vực như Nhật, Trung cộng , Ấn Độ và Hàn Quốc).
Tại điểm hẹp nhất, Hormuz rộng 33,8km nhưng bề rộng cho phép đối với hành lang di chuyển an toàn cho tàu – tính cả hai hướng (ra và vào) –
thì chỉ khoảng hơn 3,2km (được cách nhau bởi vùng đệm dài hơn 3km). Tuy nhiên, Hormuz đủ sâu và đủ rộng để cho thông thương những con tàu dầu lớn nhất thế giới (2/3 tàu dầu thế giới thường có trọng lượng vượt quá 150.000 tấn).
Con đường vận chuyển dầu từ Trung Đông sang châu Á qua ngả Hormuz Với vị trí chiến lược như vậy, một biến động chính trị nghiêm trọng tại Hormuz luôn khiến thị trường dầu thế giới ảnh hưởng nặng nề. Lấy ví dụ “cuộc chiến tàu dầu” giữa Iran và Iraq từ năm 1984 đến 1987, khi hai bên nã pháo vào tàu dầu đối phương. Tỉ lệ “sát phạt” giữa hai bên là ngang ngửa và cuộc chiến nhùng nhằng đã khiến nguồn dầu cung cấp bằng đường biển tại vịnh Ba Tư giảm 25%, buộc Mỹ cuối cùng phải vào cuộc.
Do Oman, Iran và Tiểu vương quốc Arập thống nhất (UAE) đều có chung biên giới với Hormuz nên cả 3 nước đều đóng vai trò quan trọng trong việc ổn định môi trường an ninh tại khu vực. Trong khi đó, Oman và UAE là đồng minh Mỹ (Washington lâu nay vẫn viện trợ hoặc bán vũ khí cho hai nước này trong đó có chiến đấu cơ F-15 và F-16). Ngoài ra, Mỹ , nhiều thập niên qua, luôn duy trì một lực lượng hải quân mạnh tại khu vực… Cửa “thoát hiểm” duy nhất đối với nguồn dầu vịnh Ba Tư, nếu Hormuz bị bít, là cảng
Yanbu (thuộc Arập Xêút) tại Hồng Hải, nơi có thể xuất khoảng 4,8 triệu thùng/ngày.
Trên bộ, một hệ thống ống dẫn 1.199km, gọi là “Tuyến ống dẫn Đông – Tây”, cũng có thể được tăng cường sử dụng nếu Hormuz bị khóa.
Hệ thống ống dẫn dầu này băng ngang Arập Xêút, từ Abqaiq đến Hồng Hải, có thể chuyển được khoảng 5 triệu thùng/ngày.
Hiện tại, UAE đang xây hệ thống ống dẫn
Abu Dhabi (1,5 triệu thùng/ngày) băng ngang Abu Dhabi và đến cảng Fujairah, cũng được xem là cửa ngỏ thay thế nếu Hormuz bị phong toả…
Hormuz - eo biển quan trọng chiến lược số một thế giới
Kênh đào Suez chiếm 14% giao dịch thương mại thế giới

2 – Eo biển Malacca
Nối Ấn Độ Dương với Thái Bình Dương, eo biển Malacca là tuyến hải trình ngắn nhất giữa Trung Đông với châu Á nói chung và các nước thuộc vành đai Thái Bình Dương nói riêng. Nằm giữa Indonesia, Malaysia và Singapore, Malacca là tuyến hải hành quen thuộc của các con tàu buôn lẫn tàu dầu thế giới (với trung bình khoảng 13,6-14 triệu thùng/ngày). Mỗi năm có hơn 60.000 lượt tàu đi ngang Malacca. Khoảng 30% giao dịch thương mại thế giới và 80% nguồn dầu xuất khẩu đến Nhật, Hàn Quốc và Đài Loan đều chạy ngang Malacca.
Nếu Malacca bị khóa, gần 1/2 các con tàu thế giới nói chung buộc phải đi vòng quanh bán đảo Indonesia,
qua eo biển Lombok (nằm giữa Bali và Lombok)
hoặc eo biển Sunda (giữa Java và Sumatra).
Với chiều dài 800km, Malacca uốn éo ,thụt vào phình ra với chỗ rộng nhất là 320km và chỗ hẹp nhất chỉ vỏn vẹn 2,7km (tại nơi của cái “cổ chai” Phillips Channel thuộc eo biển Singapore).
Là eo biển dài nhất thế giới được dùng cho hải hành quốc tế, trong nhiều thế kỷ, Malacca đã là một phần của tuyến vận chuyển tàu buôn của giới thương nhân Arập, nối Trung Đông với Đông Nam Á trong suốt chiều dài lịch sử thương mại giữa thế giới Arập với châu Á.

3 – Kênh đào Suez
Nằm tại Ai Cập, kênh đào Suez nối Hồng Hải và vịnh Suez với Địa Trung Hải. Trung bình mỗi ngày có khoảng 38 con tàu ra vào Suez, chiếm 14% giao dịch thương mại thế giới. Tính đến tháng 11/2010 ( tin mới nhất có thể có), dầu (dầu thô lẫn sản phẩm tinh chế từ dầu) và khí hóa lỏng chiếm từ 11-13% lưu lượng vận chuyển trên Suez. Tổng lượng dầu được chở ngang Suez đạt khoảng 2 triệu thùng/ngày (chiếm gần 5% giao dịch dầu bằng đường hàng hải thế giới năm 2010).
Với điểm hẹp nhất chỉ rộng hơn 300m, kênh Suez không thể xử lý được những con tàu dầu khổng lồ. Tuy nhiên, không vì thế mà tính chiến lược của Suez không quan trọng. Nếu Suez bị đóng, các con tàu dầu buộc phải đi đường vòng qua điểm cực Nam châu Phi (mũi Hảo Vọng), tức phải tốn tiền “đổ dầu” để chạy thêm một quãng lòng vòng 9.656km nữa. Theo Cơ quan Năng lượng quốc tế (IEA), việc đi vòng qua châu Phi sẽ mất thêm 15 ngày mới đến được châu Âu và 8-10 ngày đến Mỹ.Bất kỳ một cuộc khủng hoảng nào tại Suez cũng có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng. Người ta hẳn còn nhớ sự kiện năm 1956 khi Ai Cập quốc hữu hóa con kênh đào dẫn đến việc Israel cùng Anh và Pháp mang quân đánh nước này. Phản hồi, Ai Cập cho đánh chìm tàu trên Suez, khiến con kênh bị đóng cửa năm 1956 đến 1957. Thập niên 60 của thế kỷ trước, trong cuộc chiến Sáu ngày giữa Israel và Ai Cập, Suez cũng bị đóng cửa từ năm 1967-1975… Với công nghiệp dầu hiện nay, nếu Suez bị đóng, tuyến ống dẫn thay thế là SUMED (Suez-Mediterranea) dài hơn 320km (2,3 triệu thùng/ngày), chạy từ Ain 
Sukhna ở bờ biển Hồng Hải đến Sidi Kerir thuộc Địa Trung Hải.
 
SUMED nằm dưới sự quản lý của Arab Petroleum Pipeline (liên doanh giữa Tập đoàn dầu Ai Cập, Tập đoàn Saudi Aramco, Tập đoàn Dầu Quốc gia Abu Dhabi và một số công ty dầu Kuwait).

4 – Eo biển Bab el-Mandab
Bab el-Mandab - cánh cửa hẹp nối Hồng Hải với vịnh Aden
Vào năm 2008, eo biển Bab el-Mandab có thể “tải” 4 triệu thùng dầu/ngày; chở đến châu Âu, Mỹ và châu Á. Nằm giữa Yemen trên bán đảo Arập, Djibouti, Eritrea, Bắc Somalia, Bab el-Mandab là cánh cửa hẹp nối Hồng Hải với vịnh Aden. Nói cách khác, Bab el-Mandab là điểm nối chiến lược giữa Ấn Độ Dương và Địa Trung Hải, qua Hồng Hải.
Năm 2006, mỗi ngày có 3,3 triệu thùng dầu được chở ngang Bab el-Mandab. Eo biển này là cái nút cổ chai phức tạp. Khoảng cách giữa hai bờ từ Ras Menheli tại Yemen đến Ras Siyan tại Djibouti là 30km. Trong khi đó, đảo Perim chia Bab el-Mandab thành hai eo nhỏ – phía đông được đặt tên là Bab Iskender với chiều rộng chỉ khoảng 3km; và phía tây được đặt tên là Dact-el-Mayun với chiều rộng chừng 25km.
Tính chiến lược của Bab el-Mandab ở chỗ, nếu nó bị đóng, những con tàu dầu từ vịnh Ba Tư không thể đến được kênh đào Suez mà phải đi đường vòng qua cực Nam châu Phi.

5 – Eo biển Bosporus
Eo biển Bosporus - nhát cắt tự nhiên mang tính huyết mạch giữa châu Âu và châu Á
Tầm quan trọng chiến lược của Bosporus đã được lịch sử chứng minh bằng quyết định thành lập đại đô Constantinople của hoàng đế La Mã Constantine Đại đế vào năm 330. Năm 1453, yếu tố chiến lược của Bosporus một lần nữa lại thể hiện khi nó bị đế quốc Ottoman chinh phục. Giữa thế kỷ XX, Liên Xô cũng từng muốn chiếm Bosporus để làm tiền đồ chiến lược. Là ranh giới tự nhiên giữa lục địa châu Á và châu Âu, nhìn trên bản đồ, Bosporus như một lằn ranh mà người ta có thể “sải một bước” sang châu Âu từ châu Á (hay ngược lại). Dài 30km với điểm hẹp nhất chỉ 1km, Bosporus nối Hắc Hải với Địa Trung Hải, trở thành nút thắt huyết mạch mang tính chiến lược cho các con tàu dầu tại khu vực.
Dù có thể xây ống dẫn để thay thế nhưng chi phí tốn kém và hiệu quả kinh tế thấp nên cuối cùng người ta vẫn chọn Bosporus để thực hiện những chuyến giao dịch dầu. Cụ thể, để chuyển dầu theo tuyến ống dẫn Baku (Azerbaijan) – Ceyhan (Thổ Nhĩ Kỳ), chi phí cần trả là từ 1USD đến 2 USD/thùng; trong khi đó, vận chuyển dầu xuyên Hắc Hải, qua Bosporus, chỉ tốn 20 xu (USD)/thùng.
Mỗi năm có khoảng 50.000 con tàu, trong đó có 5.500 tàu dầu, đi ngang Bosporus. Việc chở dầu qua ngỏ Bosporus (trung bình gần 3 triệu thùng/ngày) bắt đầu tăng vài năm gần đây, với sự phát triển các mỏ dầu ở biển Caspian và khu vực Trung Á; biến Bosporus thành một trong những nút thắt nhộn nhịp nhất (cũng như nguy hiểm nhất) thế giới, cung cấp nguồn năng lượng cho Tây Âu và Nam châu Âu.

6 – Kênh đào Panama
Dài 83km, kênh đào Panama là con đường tắt nối Đại Tây Dương với Thái Bình Dương; với tầm quan trọng tăng dần.Năm 1914, chỉ có khoảng 1.000 con tàu đi ngang kênh đào Panama; đến năm 2008, con số trên là 14.702.
Dù nơi hẹp nhất chỉ hơn 33m nhưng 1/5 lượng tàu lưu thông qua kênh đào Panama đều là tàu dầu. Nếu con kênh này bị đóng, các con tàu phải chạy vòng qua eo biển Magellan, Mũi Sừng và eo Drake (Mar de Hoces) ở cực Nam châu Mỹ. Theo Ban Quản lý kênh đào Panama, mỗi ngày có 766.000 thùng dầu thô và sản phẩm dầu được chở ngang kênh đào Panama trong năm tài khóa 2011. Với Mỹ, kênh đào Panama có tầm chiến lược đặc biệt bởi nó là “đường tắt” ngắn nhất nối bờ Tây và bờ Đông nước này, “tiết kiệm” được 13.000km (từ 21.000km xuống còn 8.000km). Tổng quát, kênh đào Panama giúp giải quyết được khoảng 12% tổng giao dịch thương mại qua đường biển của nước Mỹ.

7 – Khu vực eo biển Danish (Danish Straits)
Người ta gọi đó là cụm eo biển bởi Danish Straits gồm ba eo biển nhỏ nối biển Baltic với Biển
Bắc, qua hai vùng biển Kattegat và Skagerrak (Danish Straits không phải là “eo biển Đan Mạch” nằm giữa Greeland và Iceland). Ba “con lộ” chính của Danish Straits là Storeboelt (Vành đai Lớn), Lilleboelt (Vành đai Nhỏ) và Oresund. Vài năm trở lại đây, tầm quan trọng Danish Straits bắt đầu tăng dần, khi nó trở thành tuyến vận chuyển đưa dầu từ Nga vào châu Âu.
Năm 2009, có khoảng 3,3 triệu thùng/ngày được vận chuyển từ các cảng Baltic về hướng tây vào thị trường châu Âu, so với 2,4 triệu thùng/ngày năm 2005. Ngoài ra, ước tính mỗi ngày có khoảng 0,3 triệu thùng dầu thô, từ Na Uy, được vận chuyển về hướng đông cung cấp cho thị trường Scandinavia.

M.Kim

http://www.petrotimes.vn/dau-tien-quyen-luc/2012/01/nhung-nut-that-chien-luoc-cua-tuyen-van-chuyen-dau-mo





-------------
mk



Trả lời:
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 25/Jan/2012 lúc 7:36pm


http://www.petrotimes.vn/dau-tien-quyen-luc/2012/01/kich-ban-nao-cho-cuoc-chien-my-iran - Kịch bản nào cho cuộc chiến Mỹ – Iran?

8:49 sáng | Tháng Một 17, 2012

(Petrotimes) - Hồ sơ hạt nhân Iran mấy ngày qua đã trở thành chủ đề thời sự nóng hổi của báo chí. François Géré, Viện trưởng Viện Phân tích Chiến lược Pháp mới đây có bài viết trên Báo Le Monde với tựa đề báo động: "Iran, kịch bản cho một cuộc chiến có thể xảy ra". Và nếu cuộc chiến diễn ra, nguồn cung cấp dầu hỏa cho châu Á sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Chỉ chờ tiếng súng mở màn?

Kể từ tháng 9/2011, căng thẳng giữa Mỹ và Iran ngày càng trầm trọng, trong đó sự kiện gây căng thẳng nhất gần đây là việc Iran đe dọa sẽ cho phong tỏa eo biển Hormuz nếu bị phương Tây cấm vận dầu hỏa. Đe dọa đó đối với Mỹ như một động thái gây chiến, bởi ảnh hưởng nghiêm trọng đến tuyến đường vận chuyển khí đốt qua eo biển này. Tình hình ngày càng nghiêm trọng, đến mức mà người ta thấy rằng, một cuộc chạm trán quân sự giữa hai bên không phải là không thể.

Nếu chiến tranh xảy ra, lợi hại cho mỗi bên sẽ thế nào? Tác giả có lời giải đáp khá tỉ mỉ. Trước tiên nói về cái lợi đối với Iran. Tình hình leo thang hay thậm chí chiến tranh sẽ là cơ hội để các phe đối lập trong nội bộ chóp bu Chính phủ Iran tranh thủ khẳng định mình, trong viễn cảnh cuộc bầu cử tổng thống và Quốc hội năm 2013. Đó cũng sẽ là cơ hội để lực lượng vệ binh cách mạng Hồi giáo Iran được có dịp thể hiện mình. Cuối cùng, theo tác giả, một cuộc chạm trán quân sự trực tiếp sẽ giúp phá vỡ thế cô lập ngoại giao trong khu vực, vốn luôn lo ngại vũ khí hạt nhân và sự lớn mạnh của nhánh Hồi giáo dòng Sunni. Như vậy, đối với Iran, việc chọn vị thế là nước duy nhất dám thách thức siêu cường Mỹ bỗng nhiên trở nên có lợi.

http://www.petrotimes.vn/wp-content/uploads/2012/01/my_iran.jpg?a23879 - -

http://www.petrotimes.vn/wp-content/uploads/2012/01/my_iran.jpg?a23879

Liệu cuộc đối đầu giữa Mỹ và Iran sẽ diễn ra trong năm nay?


Về phía Mỹ, Tổng thống Obama đang chịu sức ép của đảng Cộng hòa, thậm chí nhiều nghị sĩ Dân chủ cũng mặn mà với việc bảo vệ đồng minh Israel. Bối cảnh đó thuận lợi cho chính quyền Obama thể hiện sự cứng rắn hơn, thay vì chỉ dùng lời nói. Từ đó, có thể trấn an được đồng minh trong khu vực và tạo thêm sự vững chắc cho chiến lược mà Mỹ đã theo đuổi từ hai năm nay – một chiến lược tập trung vào việc chuyển quân từ Iraq và Afghanistan về phía bán đảo Arập, vào chính sách phòng thủ tên lửa và vào mục tiêu hạn chế hạt nhân. Cuối cùng, căng thẳng giúp Mỹ có thể xoa dịu phe hiếu chiến trong Chính phủ Israel.

Bàn về nguy cơ, tác giả cho rằng, giá dầu mỏ sẽ cùng leo thang với chiến tranh. Kinh tế Mỹ đang thời buổi khó khăn, sẽ trở nên trầm trọng hơn và các nước mới trỗi dậy cũng sẽ bị vạ lây. Mỹ muốn cấm vận Iran sẽ còn phải vượt qua được sự phản đối quyết liệt của các nước bạn hàng dầu mỏ của Iran như Trung Quốc, Nhật Bản hay Ấn Độ. Bên cạnh đó, căng thẳng sẽ khiến cho các chính phủ thuộc dòng Hồi giáo cực đoan vừa được bầu trong khu vực trở nên cực đoan hơn. Nguy cơ khủng bố sẽ tăng lên. Iran sẽ nhân chiến tranh mà rút khỏi hiệp ước chống phổ biến vũ khí hạt nhân.

Nguy cơ đối với Iran cũng không nhỏ. Nước này có thể rơi vào tình thế như CHDCND Triều Tiên. Hơn nữa, trong tương quan lực lượng, nếu chiến tranh xảy ra, Iran có thể bị thua. Trong bối cảnh đó, hai giải pháp có thể chọn lựa cho cả hai bên. Một là tiếp tục cuộc đấu “võ mồm”, hai là triển khai quân lực có giới hạn trong mục tiêu phô trương sức mạnh. Theo tác giả, cách thứ hai có thể giúp thúc đẩy hai bên nối lại đàm phán mà không bị mất sĩ diện.

Tuy nhiên, một số nhà phân tích lại cho rằng, mâu thuẫn giữa Mỹ và Iran không chỉ là vấn đề an ninh phi truyền thống giữa phổ biến và chống phổ biến vũ khí hạt nhân, mà nhiều hơn là sự chuyển dịch quyền lực ở Trung Đông. Tức là Iran tìm kiếm sự trỗi dậy tại vùng Vịnh, còn Mỹ và Israel lại cho rằng, lợi ích đáng có của mình bị đe dọa, do đó tiến hành bao vây và kìm hãm toàn diện đối với Iran.

Sự trỗi dậy của Iran trong khu vực là một xu thế lớn thu hút sự quan tâm ở Trung Đông trong những năm gần đây. Đó cũng là kết quả của nhiều nhân tố khác nhau. Xét về nội bộ, những năm gần đây, khả năng tự chủ nghiên cứu phát triển của Iran không ngừng được tăng cường, thu được thành tựu không nhỏ trong các lĩnh vực tên lửa đạn đạo, tàu chiến, hàng không vũ trụ, công nghệ hạt nhân…

Xét về lịch sử, sự chuyển dịch quyền lực giữa nước lớn và nước lớn mới nổi chưa bao giờ lại có chuyện chủ động nhường nhịn nhau. Hơn nữa, Trung Đông luôn được Mỹ coi là khu vực liên quan tới lợi ích chiến lược sống còn của Mỹ. Một trong những mục tiêu chiến lược quan trọng của Mỹ tại Trung Đông là đề phòng sự trỗi dậy của nước lớn trong khu vực. Trong khi đó, Iran là một quốc gia mang nhiều thuộc tính như có người Hồi giáo dòng Shi’ite, là một chính giáo hợp nhất, chống Mỹ và là một quốc gia vùng Vịnh… Mỗi thuộc tính này đều khiến Mỹ rất bất an, nhất là nếu Iran sở hữu vũ khí hạt nhân sẽ làm đảo lộn hoàn toàn trật tự hiện hành ở Trung Đông, khiến quyền lực tại Trung Đông xuất hiện sự chuyển dịch quan trọng – điều mà Mỹ không thể cho phép xảy ra.

Qua đó rất dễ nhận thấy, tại sao những năm gần đây, Mỹ lại tiến hành vây hãm từ mọi phía đối với Iran và gần như bằng mọi biện pháp (trừ tấn công quân sự). Tính đến thời điểm này, những biện pháp của Mỹ vẫn không làm cho Iran khuất phục. Mỹ gần như không còn ngón đòn nào khác ngoài tấn công quân sự. Chính vì vậy, quan hệ Mỹ – Iran trong thời gian tới có thể sẽ bước vào “thời kỳ nguy hiểm”. Có phân tích cho rằng, cuộc đối đầu Mỹ-Iran chỉ chờ “tiếng súng mở màn” mà thôi.

Châu Á sẽ bị vạ lây

Đến Bắc Kinh ngày 10/1/2012 với mục tiêu thuyết phục Trung Quốc về các biện pháp cấm vận dầu mỏ đối với Iran, Bộ trưởng Tài chính Mỹ, Timothy Geithner, đã không thu được kết quả gì đáng kể.

Thứ trưởng Ngoại giao Trung Quốc phát biểu rất dứt khoát trước báo giới về lập trường của Trung Quốc: “Iran là một đối tác cung ứng dầu mỏ lớn cho Trung Quốc, vì thế chúng tôi hy vọng sự nhập khẩu (dầu mỏ từ Iran) của Trung Quốc sẽ không bị phương hại, vì chúng tôi cần nó để phục vụ cho sự phát triển của chúng tôi”.

Mỹ không chỉ vấp phải sự phản đối của Trung Quốc, mà có thể cả của những nước đồng minh thân cận như Nhật Bản hay Hàn Quốc.

Tờ Les Echos phân tích vấn đề qua bài viết: “Các đại gia châu Á lo ngại cho việc mua dầu mỏ của mình”. Các nước lớn ở châu Á phản đối biện pháp cấm vận dầu mỏ vì lo ngại kinh tế quốc gia sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Tờ báo cho biết, giai đoạn 9 tháng đầu năm 2011, Iran xuất khẩu 2,53 triệu thùng dầu thô mỗi ngày, trong đó 60% xuất đến Trung Quốc, Nhật Bản, Ấn Độ và Hàn Quốc. Riêng phần mình, Trung Quốc nhập từ Iran 550.000 thùng mỗi ngày, chiếm 22% tổng lượng dầu thô xuất khẩu của Iran. Nhật Bản chiếm 13%, Ấn Độ 12% và Hàn Quốc 9%. Ngoài Trung Quốc, Nhật Bản và Hàn Quốc lần này cũng buộc phải làm chuyện hiếm thấy, tức không làm theo ý của đồng minh Mỹ. Tokyo đã chẳng ngại thừa nhận sự lệ thuộc của nước này đối với vấn đề nhập khẩu dầu mỏ và khí đốt, nhất là trong thời kỳ hậu Fukushima. Trong bối cảnh hiện nay, Nhật Bản và Trung Quốc đang rục rịch đến các nước vùng Vịnh để tìm nguồn hàng thay thế, trong trường hợp thiếu nguồn cung từ Iran.

Song Phương


http://www.petrotimes.vn/dau-tien-quyen-luc/2012/01/kich-ban-nao-cho-cuoc-chien-my-iran






-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 25/Jan/2012 lúc 7:48pm

http://www.petrotimes.vn/dau-tien-quyen-luc/2012/01/chuyen-an-chia-trong-khai-thac-dau-mo - Chuyện ăn chia trong khai thác dầu mỏ

9:39 sáng | Tháng Một 20, 2012

(Petrotimes) - Sự kiện một tiểu ban thuộc Phòng Thương mại quốc tế (ICC), vào đầu tháng 1/2012, đã xử thắng cho Exxon Mobil trong vụ kiện đòi Chính phủ Venezuela bồi thường (bởi vi phạm hợp đồng) khiến vấn đề quốc hữu hóa công nghiệp dầu mỏ trở nên "nóng ran".

Exxon Mobil, theo phán quyết ICC, chỉ nhận được không đến 10% trong số tiền đòi bồi thường, tức gần 908 triệu USD trong 10 tỉ USD, trong khi cục diện giằng co pháp lý vẫn chưa ngã ngũ. Việc vụ kiện sẽ tiếp tục được “kính gửi” lên Trung tâm giải quyết các tranh chấp đầu tư (ICSID, thuộc Ngân hàng Thế giới) cho thấy quốc hữu hóa là một trong những vấn đề phức tạp nhất lịch sử đầu tư khai thác dầu mỏ…

http://www.petrotimes.vn/dau-tien-quyen-luc/2012/01/chuyen-an-chia-trong-khai-thac-dau-mo/attachment/1an-chia-trong-khai-thac-dau">

Thập niên 30, Tổng thống Mexico Lázaro Cárdenas đã gây sốc với chính sách quốc hữu hóa công nghiệp dầu

Tại sao quốc hữu hóa?

Venezuela không chỉ đối mặt vấn đề pháp lý với Exxon Mobil mà còn với một công ty dầu Mỹ nữa (ConocoPhillips). Cả hai vụ đều liên quan đến trường hợp quốc hữu hóa Dự án Cerro Negro tại khu vực vành đai dầu Orinoco (nơi được tin có trữ lượng dầu thô lớn nhất thế giới). Riêng với trường hợp Exxon Mobil, quyết định của ICC chỉ xoáy đến phần tranh chấp thương mại giữa tập đoàn dầu này với công ty dầu nhà nước Venezuela PDVSA, cụ thể là phần doanh thu mà Exxon Mobil bị mất, bởi hậu quả của việc bị “sang tay”. Trong khi đó, Venezuela nói rằng họ bị “xử đểu” và chỉ trả 255 triệu USD trong gần 908 triệu USD mà ICC yêu cầu. Tất nhiên là Exxon Mobil ấm ức và họ cho biết sẽ làm cho “ra trắng rõ đen”, bằng đơn kiện quy mô hơn gửi lên ICSID (Ngân hàng Thế giới), với nội dung đòi bòi thường phần tài sản bị Venezuela “ăn cướp trắng trợn”.

Tháng 9/2010, Venezuela đã đưa ra cái giá bồi thường 1 tỉ USD cho phần tài sản Exxon Mobil đầu tư vào nước họ và bị “sung công” nhưng Exxon Mobil không đồng ý. Với hai hồ sơ kiện (dự kiến gửi lên ICSID), Exxon Mobil đòi bồi thường đến 12 tỉ USD. Không biết kết quả vụ đáo tụng như thế nào, nhưng quyết định ICSID về vụ này, có thể nhùng nhằng cho đến sau năm 2012, chắc chắn sẽ là cơ sở cho các cuộc tranh chấp tương lai liên quan quốc hữu hóa công nghiệp dầu. Cần nói thêm, Exxon Mobil đã thắng một trận đấu nhỏ khi sử dụng công cụ tòa án quốc tế để phong tỏa khoảng 300 triệu USD mà Venezuela gửi tại các tài khoản Mỹ.

Vụ Exxon Mobil kiện Venezuela tất nhiên chẳng là lần đầu, liên quan vấn đề quốc hữu hóa công nghiệp dầu hỏa. Trong suốt chiều dài lịch sử công nghiệp dầu, những tranh chấp tương tự đã xảy ra như cơm bữa. Cần biết, theo Hãng tư vấn công nghiệp dầu PFC Energy, hiện chỉ khoảng 7% trữ lượng dầu – khí thế giới là nằm ở những nước cho phép các tập đoàn nước ngoài kiểm soát gần như 100%. Trong khi đó, có đến 65% trữ lượng là nằm trong tay công ty nhà nước, chẳng hạn, tập đoàn khổng lồ Saudi Aramco ở Arập Xêút.

http://www.petrotimes.vn/dau-tien-quyen-luc/2012/01/chuyen-an-chia-trong-khai-thac-dau-mo/attachment/4an-chia-trong-khai-thac-dau-2">

Thắt chặt quan hệ với Trung Quốc, trong đó có công nghiệp khai thác dầu, là chiến lược đối ngoại của Venezuela

Trước khi phát hiện dầu, các nước Trung Đông trong đó có Iraq, Iran, Arập Xêút và Kuwait đều nghèo. Rồi khi bất ngờ nhận biết mình vốn đang ngủ trên đống vàng, họ vẫn chưa có trình độ kỹ thuật lẫn kiến thức để khai thác. Thế là các hãng dầu phương Tây mò đến. Giàn khoan được kéo vào. Những cái bắt tay được siết chặt. Hầu hết hợp đồng khai thác thời điểm đó thường giới hạn thời gian, kèm theo vài yêu cầu đại loại công ty nước ngoài phải bỏ vốn 100%; tự gánh chịu rủi ro trong khai thác, phải nộp thuế cho quốc gia bản địa. Kết quả, dầu Trung Đông bắt đầu nằm trong tay 7 đại gia, gồm Chevron, Exxon, Gulf, Mobil và Texaco (đều của Mỹ); British Petroleum của Anh; và Royal Dutch, Shell của Hà Lan (các hãng trên sau này sáp nhập thành 4 tập đoàn lớn – Shell, Exxon Mobil, Chevron và BP).

Trước năm 1970, có 10 quốc gia áp dụng chính sách quốc hữu hóa công nghiệp dầu: Liên Xô năm 1918; Bolivia 1937 và 1969, Mexico 1938, Iran 1951, Iraq 1961, Miến Điện (nay là Myanmar) và Ai Cập 1962, Argentina 1963, Indonesia 1963 và Peru 1968. Lần hồi, nước bản địa nhận thấy họ đang bị chơi trên cơ, bị “ăn trên đầu trên cổ”, khi nhận thức được rằng, tài nguyên họ đang bị trục lợi. Sự nhận thức này, một phần, đến từ kết quả của phong trào ái quốc và dân tộc chủ nghĩa đang bùng nổ thời điểm đó. Năm 1943, Venezuela bắt đầu tăng thuế bản quyền, lên đến 50% tổng doanh thu của các công ty dầu nước ngoài. Nói cách khác, tỉ lệ ăn chia đã bắt đầu rõ ràng và cụ thể hơn.

Tuy nhiên, các công ty dầu nước ngoài vẫn có thể né được các khoản thuế bằng kỹ thuật gian lận sổ sách, bởi họ vẫn có thể hoàn toàn kiểm soát giá cả lẫn chi phí sản xuất. Nói cách khác, họ có thể kiểm soát đầu vào lẫn đầu ra. Các nước sản xuất dầu không biết rằng, công ty nước ngoài lâu nay đã “làm giá” (thao túng giá dầu) bằng nhiều xảo thuật. Khi mọi chuyện vỡ lở, họ phẫn nộ. Làn sóng quốc hữu hóa bùng phát, đặc biệt khi mà kỹ thuật lẫn công nghệ khai thác không còn là bí mật độc quyền của các công ty nước ngoài. Algeria là một trong những quốc gia đầu tiên ra tay, khi quốc hữu hóa 51% các công ty dầu Pháp làm ăn ở nước mình. “Án lệ” Algeria đã lan nhanh sang Libya, nơi quốc hữu hóa British Petroleum năm 1971 rồi các hãng dầu nước ngoài khác năm 1974.

Cơn địa chấn quốc hữu hóa tạo ảnh hưởng mạnh đến khu vực. Đến năm 1976, gần như mọi quốc gia sản xuất dầu tại Trung Đông, châu Phi, châu Á và Mỹ Latinh đều áp dụng chính sách quốc hữu hóa công nghiệp dầu, toàn phần hay một phần (tỉ lệ ăn chia được tính lại, với phần nhỉnh hơn nghiêng về quốc gia sở tại). Cấu trúc thị trường dầu bắt đầu thay đổi, ảnh hưởng toàn diện đến các hoạt động liên quan công nghiệp dầu, từ vận chuyển, lọc, phân phối đến mua bán sản phẩm phụ chế tạo từ dầu…

http://www.petrotimes.vn/dau-tien-quyen-luc/2012/01/chuyen-an-chia-trong-khai-thac-dau-mo/attachment/3an-chia-trong-khai-thac-dau">

Vành đai Orinoco (dài khoảng 595km và rộng chừng 69km), nơi Cơ quan Địa chất Mỹ cho biết có trữ lượng dầu khổng lồ với khoảng 513 tỉ thùng (hơn gần gấp đôi Arập Xêút!)


Chính trị và quốc hữu hóa

Trường hợp Mexico là một trong những điển hình của vấn đề chính trị hóa vàng đen. Năm 1938, sau nhiều năm bị “bóc lột”, Chính phủ Mexico bắt đầu “chơi rắn”, với chính sách “expropiación petrolera” (truất hữu sự kiểm soát dầu mỏ), bằng một tuyên bố gây sốc, rằng từ nay, tất cả mỏ dầu, cơ sở sản xuất – khai thác lẫn công ty dầu nước ngoài đều thuộc quyền sở hữu của nhà nước Mexico (không chỉ dầu, Tổng thống Lázaro Cárdenas cũng ban lệnh quốc hữu hóa tất cả mỏ khoáng sản).

Sự kiện Tổng thống Cárdenas xuất hiện trên làn sóng phát thanh với tuyên bố quốc hữu hóa công nghiệp dầu đã gây chấn động Mỹ Latinh. Đó là kết quả của sự đấu tranh trong thời gian khá dài giữa các liên đoàn lao động Mexico với giới chủ dầu nước ngoài. Cần biết, khi tuyên bố quốc hữu hóa được loan ra, dân Mexico phấn khích đến mức kéo ùa ra đường cả trăm ngàn người và họ còn tổ chức chương trình quyên góp, từ nữ trang đến thậm chí gia cầm (!) để gây quỹ trả nợ (tiền bồi thường) cho các công ty dầu nước ngoài.

Ngày 7/6/1938, Tổng thống Cárdenas ban bố sắc lệnh thành lập Công ty dầu nhà nước Petróleos Mexicanos (PEMEX). Phản hồi, các công ty dầu Mỹ thực hiện chiến dịch kêu gọi tẩy chay hàng hóa Mexico đồng thời vận động hành lang yêu cầu Chính phủ Mỹ cấm vận kỹ thuật đối với Mexico. Kết quả, nhiều chính phủ nước ngoài đã đóng cửa thị trường đối với dầu Mexico, hy vọng PEMEX sẽ “bị nhấn chìm trong chính biển dầu” của họ. Từ năm 1938-1938, PEMEX xoay sở bằng cách giao dịch với một số nước châu Âu theo chủ nghĩa phát xít. Trong suốt Thế chiến thứ hai, Anh và Mỹ tiếp tục tìm cách ngăn cản xuất khẩu dầu Mexico ra thị trường quốc tế…

http://www.petrotimes.vn/dau-tien-quyen-luc/2012/01/chuyen-an-chia-trong-khai-thac-dau-mo/attachment/venezuelas-energy-and-mines-minister-ramirez-talks-to-the-media-at-a-hotel-in-b***eterre">

Bộ trưởng Năng lượng - Khoáng sản Venezuela Rafael Ramírez cho biết PDVSA sẽ được đầu tư 220,4 tỉ USD vào trước năm 2015, bất chấp sự ra đi của nhiều tập đoàn dầu mỏ sừng sỏ phương Tây

Đến nay, Mexico vẫn là một trong những quốc gia kiểm soát gần như 100% công nghiệp dầu bản địa. Tư nhân hóa công nghiệp dầu tại nước này vẫn chưa xảy ra và đầu tư nước ngoài vào lĩnh vực dầu vẫn đầy dẫy thủ tục khó khăn. Hiện nay, PEMEX là một công ty khổng lồ, với tổng vốn khoảng 415 tỉ USD (lớn thứ hai thế giới, xét về các công ty không niêm yết thị trường chứng khoán); và Mexico đã trở thành nước thứ sáu thế giới về sản xuất dầu hỏa; thứ 10 thế giới về xuất khẩu dầu hỏa…

Tương tự người anh em phía bắc, Venezuela ở Nam châu Mỹ cũng nổi tiếng với chính sách quốc hữu hóa công nghiệp dầu. Giữa thập niên 70, các công ty dầu nước ngoài đã bắt đầu bị “siết cổ” bằng chính sách thuế cũng như bằng nhiều hình thức “dã man” không kém, chẳng hạn buộc phải liên doanh với Công ty dầu nhà nước PDVSA (Petróleos de Venezuela; thành lập năm 1976). Tất cả dự án khai thác dầu của công ty nước ngoài tại Venezuela đều là những cục xương xẩu (đòi hỏi chi phí khai thác cao). Giữa thập niên 90, trong tình hình khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng, Tổng thống Venezuela Rafael Caldera, vốn chủ trương thân Mỹ, bắt đầu mở cửa rộng hơn cho các công ty dầu nước ngoài.

Hơn nữa, khu vực vành đai Orinoco lại khó khai thác, vượt qua khả năng kỹ thuật của PDVSA. Exxon Mobil và ConocoPhillips là vài trong số tập đoàn dầu phương Tây đầu tiên xuất hiện. Tuy nhiên, đến năm 2007, Tổng thống Hugo Chávez tuyên bố quốc hữu hóa Orinoco. 7 trong 11 công ty nước ngoài đang hoạt động tại Orinoco phải chấp nhận “chơi theo luật mới”, trong đó có Chevron của Mỹ, BP của Anh và Total của Pháp. Phần Exxon Mobil, ConocoPhillips, Petro – Canada và Opic của Đài Loan, họ không đồng ý và quyết định rút khỏi nước này. Theo luật, Venezuela phải bồi thường, như nói ở trên.

Trò quốc hữu hóa Orinoco của Venezuela thật ra là một đòn chính trị. Hugo Chávez hất cẳng phương Tây để trống chỗ đưa Trung Quốc vào mới thật sự là “nội dung” chính của lá bài quốc hữu hóa Orinoco. Giữa năm 2010, Venezuela đã đồng ý vay 20 tỉ USD từ Trung Quốc, và Caracas sẽ trả nợ Bắc Kinh bằng hình thức tăng xuất khẩu dầu đến Trung Quốc, từ 200.000 thùng/ngày (năm 2006) lên mức dự kiến 600.000 thùng/ngày. Cùng lúc, PDVSA cũng hợp tác với một công ty nhà nước Trung Quốc (Hắc Long Giang tân lương – lương du tập đoàn) để “phát triển nông nghiệp” tại vành đai Orinoco (PDVSA chiếm 70% vốn).

Cần nói thêm, mậu dịch Venezuela – Trung Quốc đã tăng từ chưa đến 500 triệu USD khi Hugo Chávez đắc cử Tổng thống năm 1999 lên đến 7,15 tỉ USD vào 10 năm sau. Với Venezuela, trong bối cảnh hiện nay, việc “sang tay” một phần công nghiệp dầu từ phương Tây sang Trung Quốc ẩn chứa nhiều nguyên cớ hơn là thuần túy quốc hữu hóa theo đúng ý nghĩa cụm từ này và đúng ý nghĩa của truyền thống quốc hữu hóa trong lịch sử công nghiệp dầu hỏa thế giới…

M.Kim



http://www.petrotimes.vn/dau-tien-quyen-luc/2012/01/chuyen-an-chia-trong-khai-thac-dau-mo







-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 25/Jan/2012 lúc 8:10pm


Trừng phạt Iran có thể khiến thị trường dầu mỏ biến động



(VOV) - Phương Tây nên cân nhắc kỹ lưỡng cái giá phải trả, đặc biệt là về kinh tế khi áp đặt trừng phạt Iran.

  •    http://vov.vn/Home/Phap-coi-vu-thu-ten-lua-cua-Iran-la-tin-hieu-xau/20121/196213.vov - Pháp coi vụ thử tên lửa của Iran là "tín hiệu xấu"

Việc Tổng thống Mỹ Obama vừa ký thông qua dự luật quốc phòng, trong đó có các biện pháp trừng phạt mạnh mẽ và chặt chẽ hơn đối với Iran có thể dẫn tới việc Iran đóng cửa eo biển Hormuz - tuyến vận chuyển dầu mỏ có tầm quan trọng chiến lược trong khu vực, từ đó gây ra những tác động đối với thị trường dầu mỏ thế giới.

Iran đã bắn thử một tên lửa tầm xa ở bờ biển với tên gọi là Qader (hay Mighty) và
một tên lửa tầm xa ở mặt đất có tên là Nour (Ảnh: Tân Hoa xã)



Ngày 2/1, Iran kết thúc cuộc tập trận 10 ngày trên eo biển Hormuz với việc phóng thử tên lửa tầm xa cùng một loạt tên lửa khác do nước này tự sản xuất. Đây là động thái đầu tiên nhằm đáp trả việc Mỹ thông qua các biện pháp trừng phạt nhằm vào Ngân hàng Trung ương Iran.

Thiếu tướng Hải quân Iran Habibollah Sayyari cho biết: “Các cuộc tập trận đã cho thấy, an ninh eo biển Hormuz nằm trong tầm tay của Iran và khu vực này đang nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi. Song chúng tôi luôn muốn duy trì mục tiêu của cuộc tập trận là để mang lại an ninh ổn định cho khu vực”.

Trong khi đó, Bộ trưởng Quốc phòng Israel Ehud Barak cho rằng, cuộc tập trận của Iran cũng như cuộc thử nghiệm tên lửa tầm xa của Iran cho thấy nước này đang chịu áp lực từ các biện pháp trừng phạt quốc tế chặt chẽ hơn. Ông Barak nói rằng: “Chúng ta đã thấy các thông tin từ giới truyền thông về cuộc tập trận ở eo biển Hormuz và cả vụ phỏng thử tên lửa của Iran. Theo quan điểm của tôi, điều này cũng phản ánh sự lo ngại của Iran đối với các biện pháp trừng phạt chặt chẽ hơn. Tôi nghi ngờ việc Iran có thể đóng cửa eo biển Hormuz. Việc đóng cửa eo biển này có thể sẽ làm cho dư luận quốc tế hướng sự quan tâm  về phía Iran”.

Mặc dù Iran nói rằng, họ không có ý định đóng cửa eo biển có tầm quan trọng chiến lược đối với việc vận chuyển dầu mỏ này, nhưng Iran đồng thời cũng cảnh báo có thể đóng cửa eo biển này nếu các lệnh trừng phạt được áp dụng nhằm vào việc xuất khẩu dầu của Iran.

Giới phân tích cho rằng, các cuộc tập trận của Iran, một trong những nguyên nhân đang khiến giá dầu tăng cao, là nhằm gửi đi thông điệp rằng, phương Tây nên cân nhắc kỹ lưỡng đến cái giá phải trả, đặc biệt là về kinh tế, khi áp đặt trừng phạt cứng rắn hơn với Iran.

Theo dự luật mới do Tổng thống Mỹ Obama ký ngày 31/12 vừa qua, bất kỳ công ty nước ngoài nào giao dịch với Ngân hàng Trung ương Iran sẽ bị cắt quan hệ với hệ thống tài chính của Mỹ.

Động thái mới nhất của Mỹ có thể gây ra biến động trên thị trường dầu mỏ, đặc biệt là trong tình hình kinh tế thế giới vẫn còn nhiều bất ổn./.

Thùy Linh/Trung tâm tin


http://www.baomoi.com/Home/TheGioi/vov.vn/Trung-phat-Iran-co-the-khien-thi-truong-dau-mo-bien-dong/7656240.epi


______________________________________________
______________________________________________

______________________________________________



Dường như Mỹ và phương Tây cũng đồng quan điểm với ông Ehud Barak và tăng cường các biện pháp trừng phạt Iran.
 
Mặc dù Iran nói rằng, họ không có ý định đóng cửa eo biển có tầm quan trọng chiến lược đối với việc vận chuyển dầu mỏ này, nhưng trước những đe doạ của Mỹ và phương Tây về một lệnh cấm vận dầu mỏ của Iran, ngày 18/12/2011, ông Hossein Ebrahimi, Phó Chủ tịch Ủy ban chính sách đối ngoại và an ninh quốc gia của Quốc hội Iran tuyên bố, nếu bị cấm xuất khẩu dầu mỏ Iran sẽ đóng cửa eo biển Hormuz và sẽ không cho nước khác xuất khẩu dầu qua tuyến đường biển chiến lược này.

Đáp lại, Mỹ tuyên bố "bất cứ động thái nào cản trở hoạt động vận tải qua Eo biển Hoócmút sẽ không được dung thứ". Dường như để thăm dò động thái của Iran, ngày 29/12, bất chấp hải quân Iran đang tiến hành tập trận và liên tục cảnh báo đóng cửa eo biên Hormuz, hai tàu chiến của Mỹ, gồm tàu sân bay USS John C. Stennis và tàu tuần dương trang bị tên lửa dẫn đường USS Mobile Bay, vẫn đi qua Eo biển Hormuz.


(Trích :  http://xangdau.net/tin-tuc/thi-truong-xang-dau-the-gioi/neu-iran-bi-cam-van-xuat-khau-dau-mo-21126.html)








-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 25/Jan/2012 lúc 8:43pm


Wednesday, January 25, 2012

'Cuộc chiến Vùng Vịnh 3' sẽ xảy ra ngày 30-1-2012 ?

 Ngày càng nhiều tàu chiến mới của Mỹ và NATO kéo đến bờ biển Iran.

  Năm mới, Mỹ và EU đã tuyên bố sẽ cấm  mua dầu mỏ Iran, khiến Tổng thống Iran Mahmoud Ahmadinejad dọa đóng cửa eo biển Hormuz, trong khi hơn 40% dầu mỏ Cận Đông cung cấp cho châu Âu và Mỹ đi qua đây.
    Ngay trước thềm năm mới, Mỹ đã phải điều động đến đây HKMH chiến đấu do hkmh John Stennis dẫn đầu. Đầu tháng 1/2012, thêm một  hkmh của Hải quân Mỹ do  USS Carl Vinson lại kéo đến biển Arab ở tây nam bờ biển Iran. Trong đội hình của  tàu này ngoài  hkmh với 90 máy bay và trực thăng trên khoang, còn có tàu tuần dương hoả tiển  http://www.halseycg23.com/halsey1107chgs_3.gif
tàu  đổ bộ USS Pearl Harbor, một tiểu đoàn thuỷ quân lục chiến , một nhóm đặc nhiệm, một phi đội trực thăng tăng cường và một tiểu đoàn tiếp vận. Các tàu đổ bộ vạn năng lớp Wasp được coi là những tàu lớn nhất thuộc loại này trên thế giới. Chúng được sử dụng để đổ bộ các đơn vị thuỷ quân lục chiến  lên bờ biển không được chuẩn bị để đổ bộ. Trên các boong tàu này có thể bố trí máy bay và trực thăng. Các tàu này được trang bị các hệ thống hoả tiển  phòng không, các hệ thống pháo tầm gần và các hoả tiển  có điều khiển. Thủy thủ đoàn gồm hơn 1.100 người. Tàu cũng có thể chở gần 1.900 thuỷ quân lục chiến .
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Tàu khu trục HMS Daring của Anh cũng được cử đến Vịnh Persique. Nhiệm vụ chính của các tàu loại này là bảo vệ hạm đội chống tấn công trên  không. Hệ thống radar tân kỳ và hệ thống hoả tiển  phòng không PAAMS cho phép chúng phát giác  và tiêu diệt các hoả tiển  và máy bay tiêm kích của đối phương với hiệu quả cao gấp 5 lần các tàu cùng lớp của các nước khác. Tại khu vực này, hiện tại  có  tổng cộng 9 tàu của Anh, trong số đó có 4 trục lôi hạm , 1 tàu tuần tra-thủy văn và 3 tàu vận tải tiếp vận.
Đài truyền hình tiếng Arab Al Arabiya đã đưa tin về việc Lục quân Mỹ bắt đầu đưa tới Israel một đội quân nhiều nghìn lính. Theo site http://debka.com/ - debka.com của Israel chuyên về phân tích chính trị an ninh, đã có gần 9.000 lính Mỹ đến Israel. Ngoài ra, tại Israel sẽ thành lập các sở chỉ huy của Mỹ, còn ở đại bản doanh Bộ chỉ huy quân đội Mỹ ở châu Âu đặt tại Đức sẽ bố trí các sở chỉ huy của quân đội Israel. Mục đích là lập một lực lượng tác chiến chung cho trường hợp xung đột  lớn ở Cận Đông.
Sự cảnh cáo đối với IranTrong bối cảnh đó, cuộc tấn công đang đến gần của liên minh phương Tây do Mỹ cầm đầu xem ra gần như không tránh khỏi. Việc cấm vận xuất khẩu dầu mỏ Iran thực tế là một thảm họa kinh tế đối với nước này. Sau khi bắt đầu áp dụng các biện pháp trừng phạt này, Iran đơn giản là không còn cách nào khác là tìm cách dùng quân sự ngăn cản việc chuyên chở dầu mỏ bằng đường biển từ các nước khác.
  Mà những hành động đó có nghĩa là chiến tranh. Người Mỹ để làm việc đó đang huy động các tàu chiến của mình và các đồng minh để giành ưu thế tuyệt đối trước về các phương tiện chiến tranh.

   Thời gian khai chiến tương đối người ta đã biết: nhiều chuyên gia nêu ra ngày 30.1, khi mà tại phiên họp tiếp theo Ủy ban châu Âu của EU dự định công khai tuyên bố áp dụng cấm  mua dầu mỏ Iran. Đây sẽ là “sự cảnh cáo” đối với Iran. Các hành động tiếp theo của Iran là rõ ràng - đó là đóng cửa eo biển Hormuz. Phản ứng của Mỹ cũng có thể tiên liệu.  Tiếp sau đó thì cái gì cũng có thể xảy ra. Dẫu sao thì  Hồ Cẩm Đào đã cảnh cáo nếu Mỹ hay một nước nào khác tấn công Iran, Trung cộng  sẽ áp dụng các biện pháp nhanh chóng và trực tiếp tham chiến?. Trong một bài báo của Học viện quan hệ quốc tế đương đại mới đăng trên tờ China Daily, có viết: “Dầu mỏ Iran chiếm tỷ lệ lớn trong nhập cảng  của Trung cộng. Iran là nhà cung cấp hydrocarbon lớn thứ ba cho thị trường Trung cộng. Trung cộng hàng năm mua khoảng 20% toàn bộ dầu mỏ Iran xuất cảng. Mỹ đã  áp đặt quan điểm  của mình cho cộng đồng quốc tế, tuy nhiên, họ cần phải biết rằng,  các nước trên thế giới cũng vì quyền lợi của họ”.



http://hoangsaparacels.blogspot.com/2012/01/cuoc-chien-vung-vinh-3-se-xay-ra.html






-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 25/Jan/2012 lúc 9:28pm


Bản Án Treo Cổ

Nguyễn Đạt Thịnh


Ahmadinejad: ME?

Barack Obama: YES, YOU!


Có thể không cố tình chạy đua với tổng thống George W. Bush, nhưng tổng thống Barack Obama cũng vừa đoạt được thành tích treo cổ một tổng thống Ả Rập: ông Mahmoud Ahmadinejad, tổng thống Iran.Độc hơn Bush, ông Obama chọn Kailua, bãi biển đẹp nhất Hawaii, và chọn đêm giao thừa, thời điểm yên bình nhất trong một năm, để ký lệnh treo cổ tử tội Ahmadinejad.

Ahmadinejad: ME?
Barack Obama: YES, YOU!

Đạo luật ông ký ấn định những biện pháp trừng phạt mọi tổ chức ngân hàng, kể cả ngân hàng trung ương (ngân khố) của mọi quốc gia, nếu những ngân hàng này trang trải, hay làm trung gian trang trải tiền mua dầu của Iran.

Sở dĩ phải đánh giá đạo luật này là tàn độc vì chữ ký của ông Obama bên dưới trang thứ 500 của đạo luật dầy 500 trang này, đột ngột biến dầu thô, món hàng lúc nào cũng đắt hơn tôm tươi, lại trở thành ế thiu, ế chẩy trên thị trường thế giới, nếu những thùng dầu đó bơm lên từ giếng dầu Iran.

Chỉ cần hình dung một đạo luật khác cấm không cho Trung Quốc bán mồ hôi người Trung Hoa là có thể hiểu chính xác mức tàn độc của đạo luật "đêm giao thừa 2011"; tàn độc vì chỉ vài tiếng đồng hồ trước, tổng trưởng Dầu Hỏa Iran, ông Rostam Qasemi, còn mạnh miệng tuyên bố, "Nếu Hoa Kỳ phong tỏa dầu Iran thì hậu quả là giá dầu sẽ vọt lên tới trần nhà, vọt cao hơn mức $200 mỗi thùng." Nhưng Qasemi đã xủ quẻ trật lấc: giá dầu trước và sau đêm giao thừa 2011, vẫn nằm ở mức $100 mỗi thùng.

Bí quyết: Hoa Kỳ đã yêu cầu và đã được Saudi Arabia cam kết gia tăng bơm dầu trên mức sản xuất dầu của Iran, để thị trường vẫn có đủ số lượng dầu như thường ngày.

Đạo luật của Hoa Kỳ còn dự trù một ân hạn từ 2 tới 6 tháng miễn trừ không thi hành hình phạt, đối với các ngân hàng trung ương của vài quốc gia có những liên hệ đặc biệt trên thị trường dầu hỏa đối với Iran, nhưng những quốc gia này phải chứng minh là họ đang giảm giao thương với Iran đến mức tối đa.Hình thức trừng phạt những ngân hàng ngoan cố là họ sẽ bị tẩy chay ra khỏi thị trường giao thương với Hoa Kỳ.

Hình phạt nghe "nhẹ như bấc" nhưng lại "nặng hơn chì", vì xuất cảng sang Hoa Kỳ là lối sống của nhiều quốc gia hiện nay; những nước kỹ nghệ như Trung Quốc, Nhật, Anh, hay Pháp, không thể bất chấp luật "tẩy chay dầu Iran" vừa ký, dù Iran có đại hạ giá, có rao to khẩu hiệu khuyến mãi "buy one, get one free".

Một nhân vật khác, phó tổng thống Iran Mohammad Reza Rahimi, cũng không nuốt trở vào được lời ông cảnh cáo là sẽ không cho một giọt dầu nào qua lọt eo biển Hormuz, nếu Hoa Kỳ phong tỏa thị trường xuất cảng dầu Iran.

Đô đốc Habibollah Sayyari, tư lệnh hải quân Iran, còn khoe , "Chúng tôi có khả năng theo dõi hoạt động của hải quân Hoa Kỳ." Ý Sayyari nhắc lại việc Iran cho trinh sát cơ bám sát mọi hoạt động của chiếc hàng không mẫu hạm USS John C. Stennis khi chiến hạm này vào vùng biển Oman quan sát cuộc thao dượt 10 ngày của hải quân Iran.

Tiếp xúc với truyền thông, Sayyari nói, "ngôn ngữ Iran có câu 'dễ như uống ly nước' để mô tả những việc làm không đòi hỏi nhiều nỗ lực; tôi muốn dùng câu này để nói về việc phong tỏa eo biển Hormuz -việc không khó hơn uống ly nước. Sở dĩ chúng tôi không phong tỏa Hormuz vì eo biển này cũng như Vịnh Persian đều nằm trong khả năng kiểm soát của Iran."

Đô đốc Sayyari muốn nói về khả năng quân sự, cái khả năng mà bọn cướp biển Somalia cũng có khi chúng dùng vũ khí uy hiếp và bắt giam những chiếc tầu chở dầu quốc tế để đòi tiền chuộc.

Phát ngôn viên George Little của Ngũ Giác Đài tái khẳng định lập trường Hoa Kỳ "không tha thứ việc Iran 'khóa biển'." Ông nói thêm, "...vấn đề không chỉ gói gọn vào góc cạnh an ninh và ổn định của Trung Đông, mà vấn đề còn là cuộc sống kinh tế của mọi quốc gia trong địa phương này."Lên tiếng nhân danh bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, một phát ngôn viên khác, ông Mark Toner, nhận định là các tướng lãnh Iran đang ... thả bong bóng thăm dò. Tất cả những giao động đó đều xẩy ra trước đêm giao thừa, thời điểm tổng thống Obama đang bơi lội, vui đùa với vợ con giữa những lớp sóng hiền hòa của biển Thái Bình.

Phản ứng của Iran sau đạo luật Obama ký ngăn cấm các nước khác mua dầu của Iran, vẫn chỉ giới hạn trên địa hạt chiến tranh ngôn từ, đánh võ miệng.

Họp báo tại thủ đô Tehran, đô đốc Sayyari vẫn chỉ trình diễn những tấm ảnh phô trương khả năng hỏa tiễn của hải quân Iran - hỏa tiễn Shahab-3, tầm bắn 1,000 cây số, hỏa tiễn Ghadr-1, tầm bắn 1,600 cây số, và hỏa tiễn Sajjil-2, tầm bắn 2,400 cây số.



Báo chí và truyền thanh, truyền hình Iran ra rả phổ biến những con số phô trương sức mạnh của quân đội; một phóng viên của hãng thông tấn Pháp AFP viết lại lời nhận xét của ông thương gia Mohsen Sanaie, 62 tuổi, cư dân Tehran.

"Tôi đã chứng kiến cuộc chiến tranh giữa Iran với Iraq trong thập niên 1980," Sanaie nói. Trước khi súng giao tranh nổ trên chiến trường, thì nhạc quân hành cũng vang dội trên những làn sóng truyền thanh, truyền hình như hiện nay."

Nghe và đọc những luận điệu hiếu chiến của chính quyền, người Iran lo chiến tranh sẽ là điều không tránh khỏi; và họ biết chiến tranh sẽ xẩy ra ngay khi Iran áp dụng những biện pháp khóa eo biển Hormuz.

Trong khoảng hẹp nhất, eo biển này rộng 34 cây số, chiều rộng không lấy gì làm rộng này giúp hải quân Iran khóa biển "dễ như uống ly nước," nếu Hạm Đội 5 của Hoa Kỳ án binh bất động. Nhưng phó đô đốc Mark I. Fox lại không được lệnh ngồi yên nhìn Iran ngăn cấm việc tiếp tế dầu cho thế giới. Ông đô đốc có ria mép và có nụ cười tống tình, đang quan sát màn ảnh radar, chờ đợi để phản ứng ngay khi Iran có hành động khóa biển.

Chiến tranh có xẩy ra hay không đang tùy thuộc vào thái độ của hải quân Iran. Hãng thông tấn Iran ISNA phổ biến lời tuyên bố của phát ngôn viên hải quân, ông Mahmoud Mousavi, "Ngay khi được lệnh, mọi đơn vị hải quân, gồm tầu nổi, tầu ngầm, không lực hải quân sẽ dàn kín eo biển Hormuz, và từ phút đó, không một tầu dầu nào vượt qua Hormuz được nữa."

Không khí căng thẳng đến nghẹt thở, và Iran nói là họ đã sẵn sàng.



Sẵn sàng là những căn cứ hỏa tiễn với tầm bắn được điều chỉnh trước, và sẵn sàng còn là những hạm đội tuần dương, những giây thủy lôi dài hàng chục cây số, chờ lệnh để giăng ra khóa kín eo biển Hormuz. Điều duy nhất chưa sẵn sàng là lệnh của Teheran, phát động cuộc phong tỏa.

Lệnh chỉ đến từ những nhân vật nắm giữ quyền lực tối cao của Iran, nhưng cả giáo chủ Ali Khamenei lẫn tổng thống Mahmoud Ahmadinejad đều không dám tự chuyên quyết định; mọi người đều ý thức được hậu quả khiếp đảm của một quyết định thiếu cân nhắc.

Không dám ra lệnh phong tỏa Hormuz, nhưng họ cũng không thể ngồi đó, chết điếng, và không có phản ứng trước việc Hoa Kỳ phong tỏa không cho Iran xuất cảng dầu.

Nuốt bồ hòn làm ngọt, tử tội Ahmadinejadadinejad đang ngồi thừ ra nhìn đoàn tầu dầu an toàn nối đuôi nhau vượt eo biển Hornuz.

Nhưng Obama có biết nắm thời cơ để vươn tay dài ra thêm một đoạn nữa hầu dứt khoát giải quyết nguy cơ Iran, một trong vài mối đe dọa cuối cùng của nền hòa bình thế giới không?

Và nếu giải quyết được, ông có xứng đáng lãnh giải thưởng Nobel hòa bình thêm một lần nữa vì ngón tối độc chưởng ông đánh ra giết chết một người ngay vào đêm giao thừa, trong cảnh vacation đề huề bên vợ, bên con, và bên bờ biển Thái Bình không?


Nguyễn đạt Thịnh


http://forum4.aimoo.com/aitubinhdien/TH-I-CU-C-TH-I-S/B-n-n-Treo-C-_-Nguy-n-t-Th-nh-1-699636.html









-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 25/Jan/2012 lúc 9:50pm

Tuesday, January 10, 2012

  NHỮNG EO BIỂN CHIẾN LỰƠC ẢNH HƯỞNG THỊ TRƯỜNG DẦU MỎ


TRÁI ĐẤT HÌNH TRÒN:

HẢO VỌNG GIÁC?   INDIAN?   EO MAGELLAN?  PACIFIC OCEAN?

Một lần nữa cám ơn Anh Trương về những tài liệu qúi giá cùng với những tấm bản đồ minh hoạ rất rõ ràng minh bạch.
Nhân cơ hội này, xin lợi dụng những tấm bản đồ dưới đây để đóng góp với qúi vị một số kiến thức còn rơi rớt lại trong đầu.

http://chiensitudonews.blogspot.com/2012/01/nhung-eo-bien-chien-luoc-anh-huong-thi.html

Hôm nay, xin gỉai nghĩa về một vài tên gọi trên bản đồ thế giới:
- Cap of good hope (Mũi Hảo vọng).
- Indian (Người da đỏ).
- Eo Magellan (ở cực nam châu Mỹ).
- Thái Bình Dương. ( Pacific Ocean )

1- Mũi Hảo Vọng.
Từ xa xưa, người Âu Châu đã biết rằng ở phiá Đông Âu châu có các quốc gia Ấn Độ và Trung Hoa. (Ấn độ nổi tiếng với các đồ gia vị, Trung hoa nổi tiếng với tơ lụa). Rất nhiều người Âu Châu đã dùng đường bộ để tới Á Châu. Nhưng vì chưa có kênh đào Suez nên tầu thuyền không thể đi từ Địa Trung Hải, qua Hồng Hải để sang Ấn Độ Dương được. (Kênh đào Suez mới đào xong vào năm 1869).
Năm 1524, Vasco de Gama đã dùng đường bỉển, từ Bồ Đào Nha, đi vòng Phi Châu, để tới Ấn Độ (Spice Island).
Từ đó con đường hàng hải này trở nên rất tấp nập. Nhưng trước khi tới được mũi đất ở cực nam Phi Châu, tầu bè phải băng ngang qua vùng biển xích đạo phía Tây châu Phi, nơi mà thường có những cơn bão nhiệt đới rất dữ dội và vô cùng nguy hiểm. Do đó các thủy thủ rất cầu mong làm sao mau vượt qua được vùng biển này để tới được mũi đất ở cực nam Phi châu. Vì vậy mũi đất đó mới có tên là Cap of Good Hope, Hảo Vọng giác.

2 – Indian nghĩa là Người Ấn Độ hay là Người Da Đỏ?
Ngày xưa, tại Âu châu cũng như tại Á châu, người ta đều tin rằng trái đất hình vuông (Bánh giầy tượng trưng cho trời, hình tròn, bánh chưng tượng trưng cho đất, hình vuông). Rất ít người dám đi tầu ra qúa xa bờ biển vì sợ nếu đến cạnh…cái bánh chưng thì sẽ rớt xuống vực sâu thăm thẳm.
Nhưng đến khỏang giữa thế kỷ 15, nhiều khoa học gia tại Âu Châu tin rằng trái đất hình tròn. Trong số đó có Christopher Columbus (Kha luân Bố).
Sau khi Vasco de Gama tìm ra đường biển sang Ấn Độ (vòng Phi châu, qua Hảo vọng giác), Columbus lý luận rằng nếu trái đất hình tròn thì ông ta có thể đi tầu về hướng Tây và sẽ gặp Ấn Đô ở hướng Đông.
Năm 1492, Columbus chỉ huy 3 chiếc tầu vượt Đại Tây Dương và đã gặp Châu Mỹ. Nhưng ông tưởng rằng ông đã tới…Ấn Độ, nên ông đã gọi thổ dân Da Đỏ tại Châu Mỹ là Indian (người Ấn độ).
Quen miệng rồi, nên cho đến ngày hôm nay, mọi người vẫn gọi … sai như thế.

3- Eo Magellan.
Sau khi Columbus qua đời, các nhà hàng hải tiếp tục thám hiểm vùng đất “Ấn Độ” của Columbus và họ khám phá ra rằng đó là một “Tân thế giới”, chứ không phải là Ấn Độ (một trong các vị này có tên là America).
Như vậy thì vẫn chưa chứng minh được trái đất hình tròn vì đi tầu về hướng Tây mới chỉ gặp “Tân thế giới” chứ chưa gặp Ấn Độ.
Một nhà hàng hải khác tên là Magellan đã chỉ huy một đoàn tầu đi dọc theo bờ biển “Tân thế giới” xuống hướng Nam để tìm đường tới Ấn Đô. Vì chưa có kêng đào Panama , nên chuyến xuôi Nam của Magellan gian khổ và tuyệt vọng vô cùng. Sau đó ông mới tìm ra mũi đất ở cực nam “Tân thế giới” có đường biển để tiếp tục đi. Sau này mũi đất đó được mang tên Ông, gọi là eo Magellan.

4- Thái Bình Dương ( Pacific Ocean ).
Vì trong suốt cuộc hành trình băng ngang vùng biển mênh mông này, đoàn tầu của Magellan không hề gặp một trân bão nào, nên ông đã đặt tên cho nó nó là Biển Thái Bình, Pacific Ocean (Pacifix bởi chữ Pax, hòa bình).
Magellan đã tới Philippines và bị giết chết tại đó. Nhưng những người dưới quyền ông đã tiếp tục lái tầu đi tới Ấn Độ, vòng qua Mũi Hảo Vọng và về tới Bồ Đào Nha.
Như vậy, Magellan và phái đoàn của ông đã chứng minh được trái đất hình tròn vì họ đã đi về hướng Tây rồi về nhà từ hướng Đông.


Còn hai ý nữa, nếu qúi vị thích, kỳ sau sẽ hầu chuyện tiếp:
- Eo Malacca và vịnh Cam Ranh.
- Có cần đổi tên South China Sea thành South East Asia Sea để giữ Hoàng Sa và Trường Sa hay không?

Vũ Linh Châu

http://chiensitudonews.blogspot.com/2012/01/nhung-eo-bien-chien-luoc-anh-huong-thi.html







-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 30/Jan/2012 lúc 4:02pm

Mẫu hạm Mỹ sẽ án ngữ Trung Đông

30/01/2012 17:41

(VTC News) - Để đối phó với những căng thẳng tại Trung Đông như Iran, Al Qaeda hay cướp biển Somali Lầu Năm Góc đang tăng cường các căn cứ di động cho các lực lượng lính đặc nhiệm ở khu vực này.

Để đáp ứng một yêu cầu của Bộ Chỉ huy Trung ương Mỹ, cơ quan giám sát các hoạt động của quân đội Mỹ tại Trung Đông Hải quân Mỹ đã biến đổi một chiếc tàu chiến cũ đã đến thời kì nghỉ hưu thành căn cứ di động cho các lực lượng đặc biệt của họ.

Tuy chưa có thể gọi là một chiếc mẫu hạm đúng tiêu chuẩn nhưng căn cứ di động này cũng có thể tiếp nhận được một lúc tàu cao tốc và máy bay trực thăng. Đây là những phương tiện di chuyển thường được sử dụng trong các chiến dịch của lực lương SEAL thuộc Hải quân Mỹ.

Hoạt động của các lực lượng đặc biệt là một phần quan trọng trong kế hoạch thu nhỏ quy mô và vẫn giữ nguyên sức mạnh quân đội dưới thời ông Obama. Nhất là khi quân đội Mỹ đang phải đối mặt với việc cắt giảm chi phí lên đến 487 tỉ USD trong 1 thập kỉ tới.

Trung úy Mike Kafka, người phát ngôn của Lực lượng Hạm đội Hải quân đã từ chối giải thích về mục đích sử dụng của các căn cứ di động này cũng như vị trí chính xác mà nó sẽ được triển khai tại Trung Đông. Trong khi đó các quan chức Hải quân khác thừa nhận họ đã có một bước đi gấp gáp để kịp đưa căn cứ di động vào phục vụ trong mùa hè tới.

Mẫu%20hạm%20Mỹ%20sẽ%20án%20ngữ%20Trung%20Đông
Sau 41 năm phục vụ tàu chiến Ponce sẽ được xây dựng lại như một căn cứ di động cho lực lượng đặc nhiệm của Hải quân Mỹ tại Trung Đông. 

Theo các tài liệu Hải quân thì rất có thể nó sẽ được di chuyển đến vùng Vịnh để đối phó khi Iran đưa ra lời đe dọa đóng cửa eo biển Hormuz, tuyến đường huyết mạch trong vận chuyển dầu trên khắp thế giới. Theo một khảo sát được tiến hành trên mạng bởi Hải quân Mỹ vào tháng 12 năm ngoái thì đa số các bang đều đồng ý đưa căn cứ này đến vùng Vịnh.

Trong một văn bản khác cũng không chỉ ra vị trí chính xác nhưng nói căn cứ mới này sẽ có nhiệm vụ thực hiện các biện pháp đối phó với các khu khai mỏ. Mặc dù đã có 1 căn cứ quân sự lớn và 1 đến 2 nhóm tàu chiến thường xuyên hoạt động tại vùng Vịnh nhưng sự có mặt của nhân tố mới này là một bước tiến trong hoạt động bí mật của các lực lượng đặc biệt.

Việc triển khai căn cứ di động mới cũng đánh dấu sự trở lại mặt nước của lực lượng đặc nhiệm SEAL của Hải quân Mỹ sau 1 thời gian dài chỉ hoạt động trên mặt đất tại Afghanistan và Iraq.

Con tàu chiến có tên Ponce sau 41 năm phục vụ trong quân đội đã được đưa về chuyển sang sử dụng như một tàu mẹ cho các lực lượng đặc biệt. Nó sẽ được xây dựng lại để có thể tiếp nhận nhiều tàu cao tốc và trực thăng hơn phục vụ nhiệm vụ mới của mình.

Bình thường các nhân viên SEAL xuất phát từ các tàu mẹ của lực lương Hải quân tuy nhiên các tàu này thường xuyên phải thực hiện nhiệm vụ tuần tra. Khi có các phương tiện mới như một căn cứ di động này nó có thể giữ nguyên vị trí trong nhiều tuần giúp đỡ hết khả năng cho các lực lượng khi làm nhiệm vụ.

Ngoài ra khi có sự hỗ trợ của căn cứ di động này tầm hoạt động của các lực lượng đặc biệt cũng được mở rộng một cách đáng kể và linh hoạt hơn trong hành động. Nhất là khu vực Trung Đông nơi có các chi nhánh cũng nhưng tổ chức liên kết với Al Qaeda yêu cầu phải tiến hành chiến dịch một cách nhanh gọn.

Đặc biệt thuật ngữ tàu mẹ cũng được dùng đối với hải tặc Somali. Sau khi tấn công và chiếm được các tàu container chúng sử dụng những con tàu cỡ lớn này như một căn cứ di động phục vụ các hoạt động tiếp theo của mình.

Tùng Đinh


http://www.vtc.vn/311-319734/quoc-te/mau-ham-my-se-an-ngu-trung-dong.htm





-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 07/Feb/2012 lúc 9:03pm


Tài-liệu nầy phù-hợp với một trong 8 điểm cuả nhà Tiên-Tri thế-giới TRẦN-DẦN cho biết cuộc chiến nơi đây sẽ diễn ra trước tháng 10/2012. Xin chờ xem.





http://www.tin247.com/25/01/2012.html - Cập nhật: 25/01/2012 - 10:50 -
http://www.tin247.com/25/01/2012.html - Nguồn: VietNamNet.vn


Sóng dậy eo biển Hormuz
 




This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 882x600.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 800x533.

Từ trái sang phải: (trên) HKMH USS John C. Stennis đang neo chờ trong vịnh Ba Tư, Tàu khu trục tàng hình HMS Daring của Anh Quốc đang rẽ sóng tiến về eo biển Hormuz. (dưới) Iran với cuộc tập trận Velayat-90

Iran loan báo sẽ tiến hành “trò chơi hải chiến lớn nhất” vào đầu tháng 2 trùng với cuộc tập trận bắn tên lửa đánh chặn đại quy mô của Mỹ-Israel. Liệu có xảy ra đại chiến?

Tình hình ở eo biển chiến lược Hormuz, nơi mỗi ngày có 17 triệu tấn dầu thô (tương đương với 20% nhu cầu thế giới) được chở qua, tiếp tục căng thẳng trong mấy ngày qua. Những cuộc khẩu chiến và động thái quân sự giữa Iran - Mỹ và các nước đồng minh phương Tây diễn ra liên tục và xen kẽ cho thấy không bên nào chịu nhượng bộ.


“Thử thách Khắc nghiệt 12” (Austere Challenge 12) … (*)



Với cuộc tập trận Austere Challenge 12 , Israel và Mỹ cảnh báo cho Iran biết rằng họ đã sẵn sàng tấn công

Truyền thông phương Tây cho biết không chỉ có Mỹ và Israel điều động quân lính và khí tài mà hải quân Anh cũng đã nhảy vào cuộc. Nhật báo Daily Mirror hôm qua (7-1) cho biết tàu khu trục tàng hình HMS Daring của Anh trang bị tên lửa đánh chặn tên lửa trị giá 1 tỉ bảng Anh đang trên đường đến eo biển Hormuz.

Giải thích việc điều động tàu chiến hiện đại này, người phát ngôn Bộ Quốc phòng Anh tuyên bố: “Hải quân hoàng gia đã có mặt liên tục ở phía Đông kênh Suez trong nhiều năm liền. Việc triển khai chiến hạm HMS Daring đã được dự trù từ lâu để thay thế một chiếc khu trục hạm cũ. Vì vậy, đây là chuyện bình thường”.
Nói bình thường nhưng ngày 5-1, Bộ trưởng Quốc phòng Anh Philip Hammond lên tiếng cảnh báo Iran rằng bất cứ âm mưu đóng cửa eo biển Hormuz là “bất hợp pháp và sẽ thất bại”. Thậm chí ông còn dọa sẽ “trả đũa bằng quân sự nếu cần”.


Hàng ngàn TQLC Mỹ đang được triển khai đến Israel để chuẩn bị cho " trò chơi chiến tranh"

Trong một diễn biến khác, nhật báo Israel Jerusalem Post tiết lộ hàng ngàn TQLC Mỹ đang được triển khai đến Israel một cách âm thầm. Báo chí phương Tây nói chung im hơi lặng tiếng về cuộc điều động binh lính này.
Được hỏi việc triển khai quân có nằm trong khuôn khổ cuộc tập trận “Thử thách Khắc nghiệt 12” mà Mỹ và Israel dự định sẽ tiến hành trong vòng vài tuần nữa, Trung tướng Tư lệnh Mỹ Frank Gorec nhấn mạnh rằng “không chỉ tham gia diễn tập mà là một cuộc triển khai quân với hàng ngàn quân lính ”.


Trực thăng chiến đấu và tàu cao tốc vũ trang Iran, chiến hạm trong cuộc tập trận “Velayat-90”. Ảnh: PRESSTV

Nguồn tin Jerusalem Post cho biết thêm Mỹ sẽ lập các trạm chỉ huy mới ở Israel. Ngay sau khi Iran đe dọa đóng cửa eo biển Hormuz nếu Mỹ gia tăng cấm vận Iran vì chương trình hạt nhân của nước này, Mỹ đã triển khai 15.000 thủy quân lục chiến trong khu vực. Tháng 9 -2011, Bộ Tư lệnh Mỹ ở Đức cũng đã triển khai một hệ thống ra-đa mới ở Israel.

“Thử thách Khắc nghiệt 12” được mô tả là cuộc diễn tập phản công bằng tên lửa chung Israel-Mỹ lớn nhất từ trước tới nay. Trong cuộc diễn tập này, hệ thống tên lửa đánh chặn THAAD của Mỹ, hệ thống tên lửa Arrow, Patriot của Israel sẽ được thử nghiệm và nâng cao cùng với hệ thống Aegis đặt trên pháo hạm và máy bay không người lái Iron. Nhiệm vụ của hàng ngàn lính Mỹ mới triển khai ở Israel được cho là nhằm “hỗ trợ” cuộc tập trận.
Đáng chú ý là Israel loan báo cuộc tập trận đại quy mô nói trên chỉ 2 ngày sau khi hải quân Iran kết thúc cuộc tập trận 10 ngày mang tên “Velayat-90” tại eo biển Hormuz.
Mặc dù Israel khẳng định rằng cuộc tập trận “Thử thách Khắc nghiệt 12” đã được lên kế hoạch từ lâu và không liên quan đến những diễn biến mới đây ở eo biển Hormuz, nhà sử học quân sự Martin Van Creveld giảng dạy ở Trường Đại học Hebrew, Jerusalem, nhận định rằng mục đích thật sự của Mỹ-Israel là gây sức ép lên Iran: “Chống lại một cuộc tấn công không thể hoàn thiện trong ngày một ngày hai… Cuộc tập trận này báo cho Iran biết rằng Israel và Mỹ đã sẵn sàng tấn công”.

…đấu với “Nhà tiên tri Vĩ đại VII”

Một ngày sau khi kết thúc cuộc diễn tập “Velayat-90” của hải quân Iran, Bộ trưởng Quốc phòng Iran Ahmad Vahidi tuyên bố sẽ tiếp tục những cuộc tập trận mới. Quyết định này đã được đưa ra trong cuộc họp nội các hằng tuần của Chính phủ Iran. Lần này sẽ do hải quân của Lực lượng Vệ binh Cách mạng Iran (IRGC) tiến hành.
Đây là cuộc tập trận thường niên lần thứ 7 mang tên “Nhà tiên tri Vĩ đại VII” dự kiến sẽ diễn ra trong tháng Bahman, tức tháng 2 dương lịch, tại khu vực vịnh Ba Tư và eo biển Hormuz.
Trước đây, cuộc tập trận “Nhà tiên tri Vĩ đại VI” được tiến hành trên bộ hồi tháng 6-7 năm ngoái bao gồm phóng tên lửa từ hầm ngầm và thử nghiệm tên lửa Fateh-10.
Tư lệnh hải quân IRGC, Đô đốc Ali Fadavi, nhấn mạnh rằng cuộc tập trận sẽ chứng tỏ sức mạnh Iran và sẽ “khác” những lần trước nhưng khác như thế nào thì ông không chịu nói rõ. IRGC là một lực lượng quân sự tinh nhuệ của Iran có hải, lục, không quân riêng. IRGC cũng phụ trách chương trình tên lửa, vũ khí mà Iran đang phát triển ồ ạt và gây lo ngại ít nhiều cho nước láng giềng và “kẻ thù không đội trời chung” Israel.





-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 15/Feb/2012 lúc 4:39pm


Tàu sân bay Mỹ vượt eo Hormuz, tiến sát tàu Iran


VnExpress.net – 15-2-2012


Các tàu chiến Mỹ vừa vượt qua eo biển Hormuz và tiến gần hơn đến bờ biển Iran, ngay sau khi có tin Tehran đã chuẩn bị các tàu đánh bom tự sát.

http://vn.news.yahoo.com/iran-c%E1%BA%A3nh-c%C3%A1o-t%C3%A0u-s%C3%A2n-bay-m%E1%BB%B9-212700665.html - >> Iran cảnh báo tàu sân bay Mỹ
http://vn.news.yahoo.com/m%E1%BB%B9-%C4%91%C6%B0a-th%C3%AAm-t%C3%A0u-s%C3%A2n-bay-%C4%91%E1%BA%BFn-v%C3%B9ng-025200792.html - >> Mỹ đưa thêm tàu sân bay đến vùng biển 'nóng'


 Tàu%20sân%20bay%20USS%20Mỹ%20vượt%20eo%20biển%20Hormuz
Hàng không mẫu hạm USS Abraham Lincoln. Ảnh: stragypage

BBC cho hay hôm qua, hàng không mẫu hạm USS Abraham Lincoln, thuộc Hạm đội số 5 Mỹ, đã đi qua eo biển Hormuz với sự hộ tống của các khu trục và tuần dương hạm.

Hải quân Mỹ cho biết có lúc, tàu tuần tra của Iran hoạt động chỉ cách tàu sân bay này 3 km. Trong khi các tàu Mỹ tuần tra đoạn hẹp nhất của eo biển, rộng chỉ 40 km, tất cả các máy bay chiến đấu đều đỗ trên tàu sân bay nhưng trực thăng thì bay lượn xung quanh tàu.

http://vnexpress.net/gl/the-gioi/2012/02/tau-san-bay-my-vuot-eo-hormuz-tien-sat-tau-iran/page_2.asp - Video: Tàu sân bay USS Abraham Lincoln vượt eo biển Hormuz

Động thái này của Mỹ diễn ra chỉ hơn một tháng sau khi Iran cảnh báo tàu sân bay Mỹ USS John C. Stennis, hàng không mẫu hạm đến vùng Vịnh hồi tháng giêng, không được quay lại khu vực "nóng" này. Iran đe dọa sẽ phong tỏa eo Hormuz, tuyến đường biển vận chuyển một phần năm lượng dầu vận chuyển trên thế giới, nếu phương Tây làm tê liệt ngành dầu mỏ Iran bằng các lệnh trừng phạt.

Tuy nhiên, đô đốc Troy Shoemaker, chỉ huy của nhóm tàu trên cho hay hoạt động của hải quân Mỹ tại vùng Vịnh không nhằm gây thêm căng thẳng với quốc gia Hồi giáo. Ông nói sự hiện diện của hải quân Mỹ ở đây nhằm mục đích duy trì sự thông suốt của tuyến đường huyết mạch và hỗ trợ cho hoạt động ở Afghanistan.

"Đây chỉ là hoạt động chuyên môn và thường xuyên của chúng tôi", ông nói.

Trước đó tư lệnh hạm đội 5 của Mỹ cho hay Iran đã tăng cường lực lượng hải quân tại vùng Vịnh và chuẩn bị các tàu tấn công liều chết, nhưng hải quân Mỹ vẫn có thể ngăn chặn tham vọng đóng cửa eo biển Hormuz của Iran.

Theo các chuyên gia quân sự, năng lực quân sự của Hạm đội số 5 hải quân Mỹ đang tuần tra vùng Vịnh hoàn toàn áp đảo hải quân Iran. Đơn vị này luôn có ít nhất một tàu sân bay khổng lồ cùng hàng loạt máy bay phản lực, tàu tuần dương và tàu khu trục.

Vị trí hoạt động của các tàu hải quân Mỹ và hải quân hoàng gia Anh tại vùng Vịnh. Đồ họa: BBC

Iran mâu thuẫn với các nước phương Tây vì việc làm giàu uranium. Iran khẳng định chương trình hạt nhân của nước này nhằm mục đích dân sinh nhưng phương Tây nghi ngờ tham vọng sở hữu bom nguyên tử của quốc gia Hồi giáo.

Liên minh châu Âu (EU) tháng trước đã ngừng toàn bộ hoạt động nhập khẩu dầu mỏ từ Iran, bên cạnh lệnh đóng băng tài sản chính phủ Iran của Mỹ. EU và Mỹ cũng kêu gọi các quốc gia trên thế giới áp đặt lệnh trừng phạt tương tự với Tehran. Mỹ và các đồng minh tuyên bố sẽ đàm phán với Tehran chỉ khi nước này đồng ý dừng chương trình hạt nhân. Trong khi đó, Iran lại chỉ muốn ngồi vào bàn đàm mà không phải đáp ứng điều kiện gì.

Anh Ngọc


http://vn.news.yahoo.com/t%C3%A0u-s%C3%A2n-bay-m%E1%BB%B9-v%C6%B0%E1%BB%A3t-eo-hormuz-ti%E1%BA%BFn-024000670.html







-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 16/Feb/2012 lúc 8:15am

Đạn đã lên nòng tại vùng Vịnh?


http://us.lrd.yahoo.com/_ylt=Ai8Pm3Z6ZaUNKwW3yfcN8uqyV8d_;_ylu=X3oDMTFiN2pzZDVyBG1pdANBcnRpY2xlIEhlYWQEcG9zAzEEc2VjA01lZGlhQXJ0aWNsZUhlYWQ-;_ylg=X3oDMTMxYjBqMTRwBGludGwDdm4EbGFuZwN2aS12bgRwc3RhaWQDMTM0ZjBkZGEtMzVlOC0zMTNjLWE2NmQtYTMxMTY2M2E4Nzg5BHBzdGNhdAN4w4No4buYaQRwdANzdG9yeXBhZ2UEdGVzdAM-;_ylv=0/SIG=116gdgbou/EXP=1330606838/**http%3A//tuoitre.vn/ - Tuổi Trẻ – 16-2-2012

TTCT - Trung tuần tháng 1, báo chí đồng loạt thông tin về khả năng xảy ra cuộc chiến tại vùng Vịnh, trong khi Đài CNN của Mỹ chạy tựa: “Iran, Mỹ cần một bệ phóng đến lối ra”. Từ đó đến nay chiến tranh vẫn chưa bùng nổ. Câu chuyện thật sự như thế nào?

Tàu sân bay Mỹ USS John Stennis (trái) và USS Abraham Lincoln trong vùng biển Ả Rập ngày 19-1-2012. Tàu USS Abraham Lincoln đã vượt qua eo biển Hormuz mà không gặp sự cố gì - Ảnh: Reuters

Lý do để cho rằng “đạn đã lên nòng” là việc Mỹ triển khai 15.000 quân tại Kuwait để “sẵn sàng đổ sang Iran”! Thế nhưng, nếu nhớ rằng Kuwait từng bị Iraq “nuốt” chỉ trong vòng sáu ngày vào tháng 8-1990 thì sẽ thấy việc triển khai quân Mỹ đó chẳng qua để phòng ngừa một kịch bản “Kuwait tập 2” khi Kuwait chỉ cách Iran trong “gang tấc”.

Chiến tranh vùng Vịnh lần thứ nhất năm 1991 bùng nổ sau khi quân đội Iraq tràn sang tấn công Kuwait hôm 2-8-1990 và biến quốc gia bé tí này thành “tỉnh lẻ” của Iraq.

“Rung cây nhát khỉ" không thành!


Tình hình vịnh Ba Tư bắt đầu căng thẳng từ hôm 27-12-2011 sau khi Phó tổng thống Iran Mohammad-Reza Rahimi tuyên bố: “Nếu thông qua các biện pháp trừng phạt (thêm nữa) chống lại dầu hỏa Iran, không một giọt dầu nào sẽ qua được eo biển Hormuz”. Đô đốc Habibollah Sayyari, tư lệnh hải quân Iran, cũng lên truyền hình phát biểu rằng “đóng cửa eo biển Hormuz là việc dễ như bỡn”.

Ngay lập tức, tùy viên báo chí Bộ Quốc phòng Mỹ George Little đáp trả: “Can thiệp vào việc đi lại của tàu bè qua eo biển Hormuz sẽ không được dung tha”. Phát ngôn viên hạm đội 5 của Mỹ đóng tại Bahrain bổ sung: “Hạm đội 5 vẫn đang hiện diện hùng hậu trong khu vực này để ngăn chặn hoặc chống trả lại bất cứ hoạt động gây bất ổn định nào” (1).

Sang đến đầu tháng 1-2012, tướng Salehi, chỉ huy trưởng quân lực Iran, lên tiếng cảnh cáo đầy thách đố: “Iran sẽ phản ứng bằng sức mạnh nếu tàu chiến Mỹ phiêu lưu đến khu vực này. Chúng tôi chỉ cảnh cáo một lần thôi, và sẽ không lặp lại cảnh cáo này” (2). Kèm theo lời đe dọa đó là một đợt thử tên lửa rầm rộ của quân đội Iran mà báo chí đã đưa tin trước tết.

Thế nhưng, thực tế bốn tuần sau đó lại “nhẹ nhàng” một cách bất ngờ. Hôm 23-1, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Iran Ramin Mehmanparast gọi các biện pháp trừng phạt mới nhắm vào Iran là một “cuộc chiến tranh tâm lý”. Phát biểu này được đưa ra sau khi bộ trưởng ngoại giao 27 nước EU thông qua một lệnh cấm vận dầu hỏa Iran cùng các biện pháp tài chính nhắm vào Ngân hàng Trung ương Iran (3).

Phát biểu trên là phản ứng duy nhất từ phía Iran sau quyết định trừng phạt mới của EU, thật ôn hòa so với phát biểu trước đó của Phó tổng thống Rahimi. Nếu biết rằng cũng hôm 23-1 đó, tàu sân bay Mỹ USS Abraham-Lincoln cùng một tàu tuần dương Anh và một tàu chiến Pháp đã ung dung vượt qua eo biển Hormuz mà không gặp bất cứ cản trở nào, sẽ thấy Iran ôn hòa “vô cùng tận” như thể chưa từng có bất cứ răn đe nào.

Hóa ra khởi động một cuộc chiến không hề dễ dàng là một quyết định nông nổi, nhất là khi điều đó có thể dẫn đến thế chiến thứ ba vì những “dây mơ rễ má” mỗi bên. Iran đã cân nhắc rất chính xác khi nhìn vào hải đội đang vượt qua eo biển Hormuz: việc tàu chiến ra vào hải lộ quốc tế này là chuyện thường tình, song cùng lúc ba chiếc tàu của Mỹ, Anh, Pháp nối đuôi nhau tiến vào lại là một biểu thị quyết tâm bảo vệ hải lộ này.

Trong lịch sử Trung Đông từng nổ ra khá nhiều cuộc chiến bảo vệ các hải lộ, khởi đầu là vụ xung đột kênh đào Suez năm 1956 sau khi Ai Cập quốc hữu hóa kênh đào vốn là tài sản Anh - Pháp này. Liên quân Israel (175.000 người), Anh (45.000), Pháp (34.000) hè nhau tấn công 70.000 quân Ai Cập để bảo vệ “huyết lộ” của nền kinh tế Anh - Pháp khi có tới 44% hàng hóa hai nước này được vận chuyển qua kênh đào Suez (4).

Ngay cả trong vịnh Ba Tư, trong cuộc chiến tranh tám năm giữa Iran và Iraq (1980-1988), Iran cũng từng muốn đóng cửa vịnh này bằng cách thả mìn song không thành công. Đến năm 1988, hộ tống hạm USS Samuel B. Roberts của hải quân Mỹ trúng mìn, Mỹ đã phản kích, hải quân Iran thiệt hại nặng nề, dẫn đến kết thúc sớm cuộc chiến tranh dai dẳng Iran - Iraq (5).

Eo biển Hormuz nằm ở cửa vịnh Ba Tư (tên gọi cổ của Iran), giữa Iran và Oman, chỗ rộng nhất khoảng 55km, hẹp nhất 34km, chính là “huyết lộ” dầu hỏa của thế giới. Mỗi ngày có 17 triệu thùng dầu được vận chuyển qua đây, tương đương 35% lượng dầu thô vận chuyển bằng đường biển của toàn thế giới.

Bảo vệ hải lộ huyết mạch

Từ hôm 23-1 đến nay, Mỹ và Anh đã tăng cường lực lượng hải quân ở trong và ngoài vùng biển Ba Tư lên đến 36 chiếc, trong đó có ba tàu sân bay (USS Abraham Lincoln, USS Carl Vinson và USS John Stennis). Mới đây nhất, Mỹ đã quyết định điều động thêm một trong những tàu sân bay cũ kỹ nhất của mình là chiếc USS Enterprise từ Đại Tây Dương đến khu vực vùng Vịnh (6). Để gây chiến? Để răn đe bảo vệ hải lộ huyết mạch này thì đúng hơn.

Trong thông điệp liên bang tối 24-1, Tổng thống Barack Obama tuyên bố rất rõ: “Mỹ quyết tâm ngăn ngừa Iran có vũ khí hạt nhân, và tôi không loại trừ giải pháp nào để đạt mục đích này. Song một giải pháp hòa bình cho vấn đề này vẫn còn là khả dĩ”.

Ba ngày sau, hôm 27-1, tại Diễn đàn kinh tế thế giới Davos, Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Ban Ki Moon tuyên bố yêu cầu lập lại đối thoại giữa P5+1 (năm thành viên thường trực Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc cộng với Đức và Iran) vốn đã bị gián đoạn từ một năm qua. Ông Ban Ki Moon nhấn mạnh: “Iran cần phải tự chứng tỏ rằng chương trình hạt nhân của mình là vì mục đích hòa bình. Điều này Iran vẫn chưa thực hiện”.

Trước đó, Gary Sick, một cựu cố vấn trong Hội đồng an ninh quốc gia Mỹ về Iran trong cuộc khủng hoảng con tin Mỹ bị giữ tại Tehran năm 1979, đã bắn tiếng về một khả năng đàm phán: “Trong những ngày gần đây, chúng ta được Bộ trưởng quốc phòng Leon Panetta nhắc rằng Iran hiện vẫn chưa quyết định chế bom nguyên tử. Cùng lúc đó, Ngoại trưởng Hillary Clinton cũng mạnh mẽ kêu gọi Iran quay trở lại bàn đàm phán.

Điểm khởi đầu tốt nhất sẽ là đề nghị của Mỹ cung cấp thanh nhiên liệu làm giàu 20% (tức vẫn còn trong lĩnh vực dân dụng, sử dụng trong y khoa) đổi lấy việc Iran tự làm giàu uranium. Năm 2009, Iran đã dợm đồng ý song rút lại vì gặp phản đối trong nội bộ. Sau đó Iran đồng ý trở lại thì bị Mỹ bác bỏ vào năm 2010. Từ đó, Iran ra dấu muốn đàm phán trở lại vô điều kiện.

Sách lược của Mỹ là dùng sức ép để dẫn đến đàm phán. Iran cũng đeo đuổi sách lược nước đôi gồm đe dọa kèm với đề nghị đàm phán. Hậu quả của các sách lược này là viễn cảnh một cuộc chiến tranh tai hại cho mọi người. Điều chúng ta cần bây giờ là một dàn phóng dẫn đến lối ra. Có lẽ nay là lúc khảo sát một lộ trình đàm phán mà cả hai phía cùng hài lòng” (7).


Bất ngờ từ Trung Quốc

Việc tàu sân bay Mỹ cùng tàu chiến Anh, Pháp an toàn vượt qua eo biển Hormuz hôm 23-1 quả là một bất ngờ trong bối cảnh Iran dọa sẽ đóng cửa eo biển này. Vì đâu có diễn biến trên? Tờ New York Times (8) giải thích phần nào điều bất ngờ này: “Thủ tướng Ôn Gia Bảo kết thúc vòng công du Trung Đông trong sáu ngày bằng một chỉ trích mạnh mẽ hơn lệ thường việc Iran thách thức bằng chương trình hạt nhân của mình.

Việc ông Ôn Gia Bảo phê bình Iran đã được các nước “chủ nhà” vùng Vịnh, vốn đang muốn khẩn cấp ngăn chặn thế lực trong khu vực cùng chương trình hạt nhân của Iran, đón nhận hoan hỉ. Tại Doha, thủ đô của Qatar, ông Ôn Gia Bảo tuyên bố: “Trung Quốc cương quyết chống lại việc Iran phát triển và làm chủ vũ khí hạt nhân”. Ông cũng công khai cảnh cáo Iran chớ đóng cửa eo biển Hormuz, cho rằng một hành động như thế sẽ được xem như là tấn công chống lại đa số các nước trên thế giới.

Vào lúc Mỹ đang gây sức ép nơi Trung Quốc cùng các nước châu Á nhập khẩu dầu hỏa ngưng mua dầu từ Iran thì Saudi Arabia, nguồn cung cấp dầu số một cho Trung Quốc và một số nước khác trong vùng Vịnh, đã đề nghị tăng sản xuất nhằm đáp ứng bất cứ thiếu hụt nào. Các thỏa thuận bao gồm một kế hoạch của Tập đoàn Sinopec của Trung Quốc nhằm xây dựng một nhà máy lọc dầu có công suất 400.000 thùng trên bờ biển Đỏ của Saudi Arabia.

Và rồi một phái đoàn của Cơ quan Năng lượng nguyên tử quốc tế (IAEA) đã lên đường sang Iran. Coi như một cánh cửa đã được mở hé.

HỮU NGHỊ



http://vn.news.yahoo.com/n-l-n-n-ng-t-v-ng-032000484.html

__________

(1) ==
(2) 3 Trois navires occidentaux ont franchi le détroit d'Ormuz-http://www.atlantico.fr/pepites/trois-navires-occidentaux-franchi-detroit-ormuz-iran-272962.html
(3) Sanctions contre l’ Iran: une guerre psychologique" (Mehmanparast)

(4) Crise du canal de Suez, Wikipedia.
(5) Operation Praying Mantis: 18 April 1988,

(6) L'USS Enterprise se prépare à sa mission dans le Golfe
(7) Iran US need a crisis exit ramp, CNN January 12, 2012
(8) China Leader Warns Iran Not to Make Nuclear Arms, The New York Times January 20, 2012






-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 27/Feb/2012 lúc 7:03pm


Dân Israel 'cam chịu' cuộc tấn công vào Iran?

Tuần Việt Nam – 28-2-2012

Một phần gần đây của chương trình truyền hình trào phúng khá nổi tiếng tại Israel “Đất nước tuyệt vời” đã thể hiện tâm trạng người dân liên quan tới khả năng một cuộc xung đột xảy ra với Iran và những hậu quả của nó: sự kết hợp giữa từ chức và cái giá treo cổ.

http://vn.news.yahoo.com/l%E1%BB%9Bp-ng%E1%BB%A5y-trang-c%E1%BB%A7a-h%C3%A0ng-trung-qu%E1%BB%91c-021134342.html - >> Lớp “ngụy trang” của hàng Trung Quốc
http://vn.news.yahoo.com/5-n%E1%BB%81n-kinh-t%E1%BA%BF-s%E1%BA%BD-thay-%C4%91%E1%BB%95i-th%E1%BA%BF-003321596.html - >> 5 nền kinh tế sẽ thay đổi thế giới
http://vn.news.yahoo.com/%C6%B0u-ti%C3%AAn-ho%C3%A0-gi%E1%BA%A3i-d%C3%A2n-t%E1%BB%99c-v%C3%A0-ch%E1%BB%91ng-230700110.html - >> Ưu tiên hoà giải dân tộc và chống khủng bố

Trong một cảnh quay là cặp vợ chồng tìm kiếm nhà được giới thiệu một căn hộ tại Tel Aviv thuộc một dự án nhà ở có vẻ không mấy sáng lạn. Nhân viên đại lý bất động sản nói rằng, khu vực này sắp tới có thể nhìn ra biển. "Trong tháng 6, các dãy nhà này sẽ không có ở đây nữa", cô nhân viên phấn khởi vừa trao đổi thông tin với người mua, vừa chỉ tay qua cửa sổ. "Họ sẽ làm công viên à", người vợ hỏi khi xem căn hộ với chồng. "Không", cô nhân viên trả lời. "Nó liên quan tới chuyện với Iran trong mùa hè này".

Nếu chú ý tới sự thay đổi giữa các mùa, thì rất nhiều người Israel đang nói về khả năng chiến tranh xảy ra trong mùa hè, hoặc cuối năm nay với không khí khó có thể tránh khỏi khi xung đột âm ỉ bấy lâu bùng nổ thành cuộc chiến toàn diện. Viễn cảnh tàn phá và thương vong như thấy trước mắt.

"Giống như mọi người nói 'cơn cuồng phong đang tới", Avi Funes, 57 tuổi - một cựu nhân viên kế toán nói trong bữa trưa tại Trung tâm Azrieli - tòa tháp cao làm bằng kính và sắt gồm cả văn phòng làm việc ngay bên cạnh trụ sở quân sự và bộ Quốc phòng Israel, một khu vực mục tiêu  tiềm năng cho bất kỳ vụ trả đũa nào.

"Người dân không tính tới chuyện đổ ra đường phố biểu tình chống lại cuộc tấn công", Funes nhấn mạnh. "Nó giống như là sự tự mãn vậy. Liệu người dân thường có thể làm gì? Mọi thứ không phụ thuộc vào họ".

Tính đúng đắn hay khôn ngoan của một cuộc không kích vào Iran đã được tranh cãi tại Tel Aviv nhiều tháng nay; các cựu và quan chức an ninh đương nhiệm cũng như những nhân vật chính trị không ngừng tranh luận việc một động thái như vậy có đạt được mục tiêu đề ra, hay sẽ kích động hành động đáp trả xứng đáng và khả năng một cuộc xung đột lớn hơn khó ngăn chặn được nỗ lực hạt nhân của Iran.

Mới đây, Iran cảnh báo sẽ hành động trước chống lại lực lượng thù địch nếu cảm thấy các lợi ích quốc gia bị đe dọa.

Các cuộc thăm dò trong vài tháng gần đây cho thấy, dân thường Israel có những ý kiến trái ngược về tính thích hợp của một cuộc tấn công vào các cơ sở hạt nhân Iran.

Nhưng giờ đây, khi các nhà lãnh đạo Israel công khai tuyên bố, hành động quân sự nhằm vào Iran có thể là cần thiết để ngăn chặn cái mà họ mô tả là tham vọng sở hữu vũ khí nguyên tử, thì những người dân Israel lại đang dự tính kết quả có thể xảy ra: làn mưa tên lửa vào các trung tâm dân cư bay từ phía Iran và các nhóm chiến binh liên kết như Hezbollah ở Lebanon hay Hamas ở dải Gaza.

Nỗi sợ hãi quen thuộc

Rất nhiều người Israel đã trải qua điều này trước đây.

Trong Chiến tranh vùng Vịnh 1991, Iraq đã bắn gần 40 tên lửa Scud vào Israel, một số quả trong đó trúng vào khu vực Tel Aviv. Hàng nghìn rocket được Hezbollah bắn vào vùng phía bắc Israel trong cuộc chiến năm 2006, và hàng trăm quả khác do Hamas và các nhóm chiến binh khác dội vào Israel trong ba tuần cuối năm 2008 và 2009 khi Israel tiến hành cuộc chiến chống lại phong trào Hồi giáo. Trong những cuộc xung đột ấy, người Israel trốn trong các hầm tránh bom và phòng an toàn, nên số dân thường thương vong được hạn chế. Chưa đầy 50 dân thường Israel chết trong ba cuộc xung đột.


Một quán cà phê ở Tel Aviv Ảnh: swcs


Nhưng có những lo ngại rằng, việc Iran đáp trả bằng cách tấn công tên lửa có thể có mức độ hoàn toàn khác biệt, tàn phá hơn nhiều, thương vong rất lớn và có khả năng gây ra tình trạng chiến tranh rộng lớn hơn.

Tìm cách xoa dịu nỗi lo của dân chúng và bác bỏ kịch bản ngày tận thế, Bộ trưởng Quốc phòng Israel Ehud Barak trong những tháng gần đây đã cố giảm nhẹ khả năng tác động của các vụ tấn công tên lửa vào những thành phố và thị trấn của Israel. "Sẽ không phải là 100.000 người chết, không phải là 10.000 người hay 1.000 người chết. Israel sẽ không bị phá hủy", ông nói trong cuộc phỏng vấn trên đài phát thanh hồi tháng 11. "Sẽ không hẳn dễ chịu phía trước ngôi nhà, nhưng nếu tất cả mọi người đi vào nhà của họ, cũng sẽ không có 500 người chết".

Điều đó không thuyết phục được Gideon Levy, nhà báo của tờ báo tự do Haaretz. Trong một bài viết gần đây, ông thẳng thẳn lên án thứ mà ông mô tả là sự thờ ơ mà Barak và những quan chức khác thể hiện rằng, hàng trăm nếu không phải là hàng ngàn người Israel có thể sẽ thiệt mạng trong màn mưa tên lửa khởi nguồn từ vụ tấn công Iran. "Ấn tượng là số đông người Israel không sợ", ông viết. "Quyết định phụ thuộc vào một nhúm người hoạch định chính sách và công chúng, nhưng thường lệ là phục tùng và mù quáng".

Levy thúc giục người dân Israel cất tiếng nói phản đối hành động quân sự bằng cách nói với các nhà lãnh đạo của họ rằng: "giờ đây, nói lớn tiếng, chúng tôi sợ hãi".

Kinh doanh như bình thường

Nhưng những người khách đến với các cửa hàng thiết kế và bán cà phê tại khu liên hợp Azrieli tuần này, dường như chỉ có ít người sợ hãi. "Công việc vẫn bình thường, dù có lo lắng", Zehava Shem-Tov, một thư ký 50 tuổi nói trong giờ nghỉ trưa. "Có cảm giác rằng có thứ gì đó không dễ chịu chờ đợi chúng tôi, nhưng bị kìm nén".

Amos Tzion, 53 tuổi, người lập dự án nông nghiệp ở nước ngoài nói rằng: "Có lo lắng, nhưng cũng cần thiết phải hành động. Chúng tôi sống trong một khu vực luôn luôn bị đe dọa, chúng tôi lớn lên đã làm quen việc đó, và có cảm giác sợ hãi rằng, Iran sẽ có bom nguyên tử nên cần làm gì đó về điều này", ông cho biết.

Một số người nói rằng, họ hoài nghi về việc gia tăng các biện pháp trừng phạt quốc tế sẽ khiến Iran dừng chương trình hạt nhân. "Với quan điểm của Tổng thống Iran Mahmoud Ahmadinejad, điều này sẽ không phải như vậy, và dường như sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài hành động quân sự", Funes, nhân viên kế toán nói. "Nhưng sự thay thế là gì? Nếu ông ấy phát triển bom nguyên tử, đó sẽ là mối đe dọa liên tục và tên lửa của họ thậm chí sẽ đáng sợ hơn. Không ai dám đánh bom một quốc gia có vũ khí hạt nhân".

Ayelet Lifschitz, sinh viên 24 tuổi đến từ thành phố Haifa ở phía bắc nói rằng, cô đã trải qua cuộc chiến năm 2006 chống lại Hezbollah trong chiếc hầm trú ẩn khi rocket dội vào thành phố, một trải nghiệm mà cô coi là "chấn thương suốt đời".

Cô cho biết cô phản đối việc Israel đơn phương tấn công Iran mà không có sự ủng hộ của cộng đồng quốc tế, đặc biệt là từ Washington. Nhưng cô nhấn mạnh rằng, cô tin tưởng nước cô sẽ tồn tại qua bất kỳ cuộc trả đũa nào. "Đây là một xã hội mạnh mẽ. Chúng tôi có thể đối mặt với nó", Ayelet khẳng định.

Trong lúc đó, cô nói "có nhận thức liên tục" về khả năng xung đột vũ trang xảy ra trong vài tháng tới. Thậm chí bạn bè cô đã đùa rằng, họ có thể phải thay đổi các cuộc hẹn và kế hoạch cá nhân để thích ứng với chiến tranh.

Cách nhìn này được phản ánh gần đây trên trang Facebook của Kobi Zvili, một nghệ sĩ Tel Aviv. Trang này đã thu hút hàng trăm người ủng hộ, kêu gọi Thủ tướng Benjamin Netanyahu dừng hành động quân sự trước khi ca sĩ Madonna bước lên sân khấu ở vùng ngoại ô của thành phố ngày 29/5 trong chặng dừng chân đầu tiên của tour lưu diễn thế giới. "Bibi, Không!", tiêu đề trang nói khi sử dụng tên hiệu Netanyahu. "Đừng gây chiến với Iran cho tới lúc kết thúc chương trình biểu diễn của Madonna".

Nguyễn Huytheo Washingtonpost



http://vn.news.yahoo.com/d%C3%A2n-israel-cam-ch%E1%BB%8Bu-cu%E1%BB%99c-t%E1%BA%A5n-c%C3%B4ng-v%C3%A0o-iran.html






-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 11/Mar/2012 lúc 5:26pm

Israel sẽ tự quyết định hành động đối với Iran

VnExpress.net – Thứ hai, ngày 05 tháng ba năm 2012


Ngoại trưởng Israel hôm qua tuyên bố Tel Aviv, với tư cách là một quốc gia tự chủ, sẽ quyết định cách đối phó với chương trình hạt nhân gây tranh cãi của Iran.

Ngoại trưởng Avigdor Lieberman của Isreal. Ảnh: AP.


Phát biểu trên đài phát thanh quốc gia, ông Avigdor Lieberman, Ngoại trưởng Israel, nói rằng Mỹ là đồng minh lớn nhất của Israel, song không thể quyết định hộ Tel Aviv trong vấn đề hạt nhân của Iran, AFP đưa tin.

“Mỹ là cường quốc lớn nhất thế giới, cũng là đồng minh lớn nhất và quan trọng nhất đối với Israel, nhưng chúng ta là một nhà nước độc lập. Từ bây giờ và sau này, nhà nước Israel sẽ tự đưa ra quyết định phù hợp nhất dựa trên đánh giá tình hình của chúng ta”, ông Lieberman nói.

Những lời bình luận của ông Lieberman được đưa ra ngay trước khi Thủ tướng Benjamin Netanyahu của Israrel tới Washington để hội đàm với Tổng thống Mỹ Barack Obama. Giới quan sát dự đoán chương trình hạt nhân của Iran sẽ là trọng tâm của cuộc gặp.

Israel, Mỹ và nhiều nước khác tin rằng Iran muốn chế tạo vũ khí nguyên tử, một cáo buộc mà Tehran một mực bác bỏ. Giới tình báo Mỹ nhận định Iran không có ý định chế tạo vũ khí hạt nhân trong giai đoạn hiện nay dù Tehran đang tìm kiếm công nghệ sản xuất vũ khí hạt nhân. Vì thế Washington coi trọng các lệnh cấm vận và nỗ lực ngoại giao hơn vũ lực.

Nhưng giới lãnh đạo Israel tỏ ra sốt ruột với những biện pháp mà cộng đồng quốc tế thực hiện. Tel Aviv muốn hành động nhanh để ngăn chặn tham vọng hạt nhân của Tehran.

“Chương trình hạt nhân của Iran là vấn đề mà cả thế giới đã biết. Mục đích của Iran là rõ ràng. Tuy nhiên, mọi quyết định của Israel sẽ được đưa ra một cách điềm tĩnh, dựa trên những tính toán về ưu điểm và nhược điểm”, ông Lieberman nhấn mạnh.

Lieberman cũng nhận định rằng việc cộng đồng quốc tế không thể ngăn chặn tình trạng đổ máu tại Syria, nơi vài nghìn người đã chết bởi hành động trấn áp biểu tình của chính phủ, cho thấy Israel không thể trông chờ sự bảo vệ của các đồng minh.

“Nếu cộng đồng quốc tế không thể ngăn chặn tình trạng thảm sát tại Syria thì những cam kết bảo vệ an ninh cho Israel của họ có ý nghĩa gì?”, ông nói.

Việt Linh


http://vn.news.yahoo.com/israel-s%E1%BA%BD-t%E1%BB%B1-quy%E1%BA%BFt-%C4%91%E1%BB%8Bnh-h%C3%A0nh-%C4%91%E1%BB%99ng-%C4%91%E1%BB%91i-011500727.html;_ylt=AqwTr58KOWymvQwD2MPAVgO4V8d_;_ylu=X3oDMTFxcTk3OWJrBG1pdANJbmZpbml0ZSBCcm93c2UgVGVzdARwb3MDNARzZWMDTWVkaWFJbmZpbml0ZUJyb3dzZUxpc3Q-;_ylg=X3oDMTMzOTZubG00BGludGwDdm4EbGFuZwN2aS12bgRwc3RhaWQDZTMyZmUyYjItYzVjNy0zNzcwLTliYWMtNTFlNzU0ZWE0MTI5BHBzdGNhdANxdeG7kGN04bq.BHB0A3N0b3J5cGFnZQR0ZXN0Aw--;_ylv=3



________________________________

'Trung Đông sẽ chìm trong lửa'

VnExpress.net – Thứ năm, ngày 08 tháng ba năm 2012


Cuộc chiến tranh giữa Iran và Israel là không thể tránh khỏi, vì thế hãy mua vàng hoặc cổ phiếu, một nhà quản lý tài chính và chuyên gia đầu tư của Thụy Sĩ, cảnh báo.

http://vn.news.yahoo.com/cu%E1%BB%99c-chi%E1%BA%BFn-ch%E1%BB%91n-th%C3%A2m-cung-c%E1%BB%A7a-bin-laden-041300456.html - >> 'Cuộc chiến chốn thâm cung' của bin Laden
http://vn.news.yahoo.com/c%C4%83n-c%E1%BB%A9-qu%C3%A2n-s%E1%BB%B1-b%C3%AD-%E1%BA%A9n-c%E1%BB%A7a-iran-035200230.html - >> Căn cứ quân sự 'bí ẩn' của Iran sẽ mở cửa cho thanh sát

"Nguy cơ chính trị trong 6 tháng qua ở mức cao và nay đang cao lên. Tôi nghĩ sớm hay muộn, Mỹ hoặc Israel sẽ tấn công Iran - không thể khác được", Marc Faber, tác giả cuốn cẩm nang đầu tư nhiều người đọc mang tên Gloom Boom and Doom Report, phát biểu với hãng tin Reuters bên lề một hội nghị đầu tư.

http://l.yimg.com/bt/api/res/1.2/v0y2OC5Otv4WQEF3SWy35Q--/YXBwaWQ9eW5ld3M7cT04NTt3PTQwMA--/http://media.zenfs.com/vi-VN/News/vne/_Trung___ng_s__ch_m_trong-68070173d5ae2c223ecd1e5fdb86fc95
Pháo phòng không Iran trong một cuộc tập trận gần đây. Ảnh: AP


Mức độ căng thẳng quanh chương trình hạt nhân của Iran ngày càng gia tăng. Israel lo ngại Tehran sẽ tiếp tục tiến lên trong chương trình nguyên tử gây tranh cãi. Phương Tây cho rằng Iran muốn chế tạo vũ khí hạt nhân và đang gấp rút làm giàu uranium để đi đến mục tiêu đó. Tehran thì khẳng định họ chỉ nhắm đến các mục tiêu sản xuất điện, nghiên cứu khoa học và y tế.

Tel Aviv nhiều lần công khai ý muốn tấn công các cơ sở hạt nhân của Iran, trong khi chính phủ Mỹ muốn có thêm thời gian thực hiện các biện pháp trừng phạt. Trong cuộc gặp thu hút sự chú ý của toàn thế giới hôm 6/3 vừa rồi, Tổng thống Mỹ Barack Obama cho biết một cuộc tấn công quá sớm sẽ không phải là điều mà Mỹ muốn.

Tuy nhiên Thủ tướng Israel Netanyahu không vì thế mà tỏ ra chùn bước. Các quan chức khác ở Tel Aviv cũng lo ngại rằng nếu Iran kịp phát triển vũ khí hạt nhân như họ đang nghi ngờ, thì Israel sẽ phải chịu "bóng tối của sự diệt vong".

"Nếu chiến tranh xảy ra ở Trung Đông hay bất kỳ nơi nào khác", Faber nói, "ông Bernanke sẽ in tiền. Chả có cách nào khác... vậy phải mua vàng hoặc cổ phiếu".

Nhà phân tích tài chính này cũng cho rằng nguy cơ chiến tranh Trung Đông lớn lên bởi phương Tây cần kiềm chế Trung Quốc về mặt kinh tế, tức là bằng cách gây bất ổn cho dòng nhiên liệu vào Trung Quốc - nước phụ thuộc vào dầu mỏ Trung Đông. "Tôi nghĩ là Trung Đông sẽ bốc cháy", ông nói thêm.

Giá dầu lửa thế giới hiện ở mức cao trong vòng 5 tháng qua, dao động quanh 123 USD mỗi thùng, một phần do các căng thẳng chính trị ở Trung Đông như Iran và Syria.

Tháng trước, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ, trong một báo cáo, nhận định rằng Israel có thể sẽ tấn công Iran trong mùa xuân này. Một số tướng lĩnh Nga cũng cho là Tel Aviv sẽ thực hiện một cuộc tấn công chớp nhoáng vào Iran trước mùa hè.

Mai Trang

http://vn.news.yahoo.com/trung-%C4%91%C3%B4ng-s%E1%BA%BD-ch%C3%ACm-trong-l%E1%BB%ADa-h%C3%A3y-mua-210400862.html

_______________________________


http://vn.news.yahoo.com/obama-t-n-c-ng-ph-u-iran-034011640.html;_ylt=AmpJB2L0.76uHUlFh1nW6W24V8d_;_ylu=X3oDMTQ1MXRlam50BG1pdANQaG90byBTaW5nbGUgTWV0YWRhdGEgUmVsYXRlZARwa2cDNzdmOTIxZTEtODYxYi0zYmVmLWI2OWQtZDA5OTQ1NDgwZGFhBHBvcwMxBHNlYwNpbWdpbmZvBHZlcgM3ZmZjNjg5MC02NGZjLTExZTEtOTdmZi0wYzYwZjE2MjhlZTE-;_ylg=X3oDMTJzM2lrMGdzBGludGwDdm4EbGFuZwN2aS12bgRwc3RhaWQDM2E2ZmQzNTgtN2M3OS0zYWI0LTlkYTktNGVjMDAzMmEyZjhiBHBzdGNhdAMxcGhvdG8EcHQDMXBob3RvBHRlc3QD;_ylv=3 -


Tổng thống Mỹ Barack Obama cho biết không thể chấp nhận được việc Iran sở hữu vũ khí hạt nhân nhưng cảnh báo rằng một cuộc tấn công phủ đầu nhằm vào nước này có thể phản tác dụng.

http://vn.news.yahoo.com/anh/obama-t-n-c-ng-ph-u-iran-photo-034011237.html






-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 12/Mar/2012 lúc 9:49pm


Thứ Ba, 06/03/2012 - 14:37

Điều gì sẽ xảy ra với Mỹ nếu Israel tấn công Iran?


(Dân trí) - Tổng thống Mỹ Barack Obama hôm qua đã gặp Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu tại Nhà Trắng, cố gắng thuyết phục Israel không tấn công ngay các cơ sở hạt nhân của Iran. Tuy nhiên, nếu Israel quyết định ném bom Iran, điều gì sẽ xảy ra đối với Mỹ?

http://dantri.com.vn/c36/s36-570488/Israel-co-the-khong-kich-Iran-bang-cach-nao.htm -    Israel có thể không kích Iran bằng cách nào?
http://dantri.com.vn/c36/s36-570789/Kich-ban-phan-phao-cua-Iran-duoi-con-mat-My.htm -    Kịch bản phản pháo của Iran dưới con mắt Mỹ
 
Thủ tướng Israel Benjamin Netanyahu và Tổng thống Mỹ Barack Obama trong cuộc hội đàm ở Nhà Trắng ngày 5/3.

Theo Richard Clarke, cựu quan chức chống khủng bố Nhà Trắng, người Mỹ sẽ phải đối mặt với một hậu quả đau đớn. Trong vòng 1 tuần sau cuộc tấn công đầu tiên, một viễn cảnh tồi tệ nhất sẽ đẩy giá dầu tăng vọt, các cuộc tấn công khủng bố tại các thành phố của Mỹ, chiến tranh mạng lan ra khắp toàn cầu, các thuỷ thủ Mỹ thiệt mạng và bị thương và nguy cơ có thực về sự tham gia quân sự lớn hơn của Mỹ.

Giá dầu có thể tăng gấp đôi

Theo ước tính của chính phủ Mỹ, khoảng 20% lượng dầu của thế giới đi qua Vịnh Péc-xích. Nếu Israel nếu tấn công Iran, giá dầu sẽ ngay lập tức sẽ leo thang.

Nếu Iran đáp trả bằng việc tấn công các tàu chở dầu đi qua Vịnh Péc-xích, giá dầu tại Mỹ sẽ tăng gấp đôi, ông Clarke dự đoán.

“Bạn có thể nhìn thấy rất nhanh các lính đặc công của Iran và các tàu nhỏ của họ sẽ tấn công các tàu chở dầu và các dàn khoan dầu”, ông Clarke nói. “Bạn cũng sẽ có thể nhìn thấy mìn bị rải ở Vịnh Péc-xích”.

Ông Clarke cho rằng kết quả là “sẽ xảy ra một cuộc khủng hoảng năng lượng lớn”. Tổng thống Obama có thể sử dụng nguồn dầu dự trữ chiến lược để giảm giá dầu. Cơn sốt về giá “có thể không kéo dài lâu nếu Mỹ và các đồng minh có thể kểm soát Vịnh Péc-xích. Nhưng nó cũng có thể kéo dài hơn 1 tuần và trong một số trường hợp có thể kéo dài gần một tháng”, cựu quan chức Nhà Trắng nhận định.

Các âm mưu khủng bố chống lại người Mỹ

Nếu Israel không kích Iran, các quan chức Mỹ lo sợ rằng sẽ có một làn sóng khủng bố mới do Tehran đứng đầu, đặc biệt là nếu Mỹ tham gia vào cuộc xung đột.

“Nếu Mỹ ném bom Iran, tôi nghĩ họ chắc chắn sẽ muốn làm điều gì đó trên đất của chúng ta vì chúng ta đang ném bom đất nước của họ”, ông Clarke nói.

Iran và phong trào vũ trang Hezbollah của Li-băng đã chứng tỏ khả năng hoạt động bên ngoài biên giới, như các vụ tấn công nhằm vào các mục tiêu Do Thái ở Argentina vào những năm 1990 và các cáo buộc tấn công nhằm vào các mục tiêu Israel tại một loạt các quốc gia hồi tháng trước.

Theo ông Clarke, “cả hai đều có các mối liên kết mạnh mẽ tại châu Á, châu Âu, Mỹ La-tinh, nơi họ có thể tấn công các mục tiêu Mỹ, Israel và Do Thái”.

Các đại sứ quán và lãnh sứ quán Israel và các địa điểm tôn giáo của người Israel tại Mỹ đã được đặt trong tình trạng báo động cao.

Chiến tranh mạng quốc tế đầu tiên trên thế giới

Một cuộc tấn công nhằm vào Iran có thể gây ra một chiến tranh mạng quốc tế đầu tiên trên thế giới. Trước khi tấn công, Israel sẽ cố gắng vô hiệu hoá các hệ thống phòng thủ của Iran và các nước láng giềng bằng một cuộc chiến tranh mạng. Và Mỹ cuối cùng có thể phải dùng tới các khả năng mà nước này vẫn giấu kín cho tới nay.

“Mỹ rất có khả năng gây ra sự gián đoạn đối với các hệ thống điện và mạng lưới thông tin. Mỹ chưa làm điều đó vì không muốn lộ các mánh khoé của mình vì sợ rằng một khi đã sử dụng, mọi người sẽ suy diễn xem làm cách nào mà Mỹ làm được điều đó. Nhưng trong một cuộc chiến với Iran, họ sẵn sàng làm điều đó”, ông Clarke nói.

Iran cũng sẽ cố gắng đáp trả. “Iran cũng có một nhóm chuyên gia mạng, có thể cố gắng trả đũa bằng việc tấn công hạ tầng cơ sở của Mỹ như các hệ thống điện, tàu hoả, hàng không và các nhà máy lọc dầu”, ông Clarke nói.

Thương vong của Hải quân Mỹ tại Vịnh Péc-xích

Ông Clarke cho rằng nếu Mỹ tham gia vào cuộc xung đột Israel-Iran về mặt quân sự, Washington không thể tránh được các thương vong.

“Người Iran có hàng trăm, nếu không muốn nói là hàng nghìn, các tàu nhỏ, các tàu nhỏ được vũ trang, các tàu đặc công, vốn sẽ hoạt động tại Vịnh Péc-xích”, ông Clarke. “Họ có thể xâm nhập một tàu khu trục của Mỹ. Người Iran giờ đây cũng sở hữu các tên lửa hành trình, các tên lửa hành trình đối hạm”.

Ông Clarke dự đoán Mỹ có thể chịu thiệt hại lớn đối với một số tàu và mất một số thuỷ thủ như trong cuộc chiến giữa Iran và Iraq vào những năm 1980. Hai tàu của Mỹ đã bị tấn công trong cuộc xung đột đó, khiến gần 40 thuỷ thủ thiệt mạng.

Mỹ tham gia cuộc chiến

Theo ông Clarke, Israel không thể gây thiệt hại nghiêm trọng và lâu dài đối với hạ tầng hạt nhân của Iran, vì vậy mục tiêu chính trong việc ném bom Iran có thể là khơi mào sự trả đũa của Iran và lôi kéo Mỹ vào cuộc chiến nhằm bảo vệ Israel và để hoàn thành điều mà Israel bắt đầu.

Nếu Israel ném bom Iran, ông Clarke cho rằng điều này sẽ dẫn tới các vụ tấn công nhằm vào các thành phố của Israel. “Các cố vấn của Thủ tướng Netanyahu và Bộ trưởng Quốc phòng Barak nói nếu Israel không kích Iran, sự trả đũa nhằm vào Israel có thể dung thứ được. Nhưng nếu Hezbollah tại Li-băng phóng hàng nghìn rocket tầm xa và có độ chính xác cao nhằm vào Israel, hàng trăm người Israel có thể sẽ chết. Tại một quốc gia nhỏ như vậy, hậu quả sẽ rất tồi tệ”.

Nhưng các thương vong sẽ đưa đến một cuộc gọi khẩn cấp từ Israel tới Washington nhằm tìm kiếm sự trợ giúp.

“Bạn sẽ nhanh chóng nhìn thấy một cú điện thoại từ Thủ tướng Netanyahu tới Tổng thống Obama rằng: “Thưa ngài Tổng thống, chỉ có Mỹ mới tìm và phá huỷ được các máy phóng rocket di động này. Chỉ có ngài mới có thể cứu các mạng sống của người Israel”, ông Clarke nói.

Thông điệp trên sẽ khiến bất kỳ tổng thống nào cũng phải hành động, đặc biệt là với một vị tổng thống đang vận động tái tranh cử trong vài tháng nữa. “Nhiều khả năng sẽ là một câu trả lời đồng ý từ tổng thống và đưa Mỹ vào cuộc chiến”, ông Clarke dự đoán.

An Bình
Theo ABC



http://dantri.com.vn/c728/s728-572130/dieu-gi-se-xay-ra-voi-my-neu-israel-tan-cong-iran.htm






-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 17/Mar/2012 lúc 12:22am

Iran bị loại khỏi hệ thống ngân hàng, giá dầu sẽ biến động

Tác giả: Quốc Dũng (Theo BBC)
16/03/2012 16:17 GMT+7



TIN LIÊN QUAN
  • http://vef.vn/2012-03-12-iran-va-quan-co-dau-mo-chien-luoc - Iran và quân cờ dầu mỏ chiến lược
  • http://vef.vn/2012-03-01-iran-te-liet-xuat-khau-dau-de-doa-kinh-te-tg - Iran tê liệt xuất khẩu dầu đe dọa kinh tế TG
  • http://vef.vn/2012-02-20-iran-ngung-xuat-khau-gia-dau-tang-vot - Iran ngừng xuất khẩu, giá dầu tăng vọt

SWIFT, Hiệp hội viễn thông liên ngân hàng và các tổ chức tài chính quốc tế, cho biết sẽ loại Iran ra khỏi hệ thống ngân hàng của mình vào ngày 17/3 tới như một phần của lệnh trừng phạt.

Dự kiến, lệnh trừng phạt này dự kiến cũng sẽ tác động mạnh đến ngành công nghiệp dầu thô.

Là trung tâm giao dịch của hệ thống ngân hàng toàn cầu, quyết định này của SWIFT sẽ cô lập khả năng tài chính của Iran và khiến dòng tiền của quốc gia này không thể chảy ra khỏi quốc gia qua các kênh ngân hàng chính thức.  Quyết định này cũng đồng thời giảm khả năng của Iran trong giao dịch thương mại và không thể thu về những ngoại tệ mạnh.

Các hoạt động kinh doanh ở Iran cũng đang bị tổ chức chống rửa tiền của Mỹ ngăn cản khiến việc giao thương giữa Iran và các ngân hàng khác trên thế giới, bao gồm cả những giao dịch tài chính trở nên vô cùng khó khăn.

Hiện tại, Trung Quốc và Ấn Độ đã tuyên bố sẽ vẫn mua dầu từ Iran, nhưng với lệnh cấm mới này, cách thức duy nhất để trả cho Iran đó là dùng vàng.

Trong khi đó, Anh và Mỹ hiện đang bàn tới việc mở kho dữ trữ dầu thô chiến lược của mình. Cả Anh và Mỹ đều lo ngại và đã bàn thảo về viễn cảnh nếu một cuộc chiến giữa Israel và Iran xảy ra, giá dầu có thể còn lên cao nữa và sẽ có tác động xấu đến cơ hội phục hồi kinh tế toàn cầu. Trong quá khứ, Anh đã từng bán dầu trong kho dự trữ của mình nhằm bình ổn giá dầu.

Lazaro Campos, giám đốc điều hành của SWIFT cho biết: "Loại bỏ ngân hàng ra khỏi hệ thống là một bước đi chưa từng có trong hoạt động của SWIFT. Động thái này là kết quả trực tiếp của trong loạt hành động quốc tế và đa phương để tăng cường các biện pháp cấm vận tài chính đối với Iran".

Những người Iran đang làm việc ở nước ngoài sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề nhất vì sẽ không thể gửi tiền về nước được nữa.

Thương nhân Iran cho biết động thái này của SWIFT đã làm ngưng trệ mọi hoạt động kinh doanh của quốc gia này.

"Nếu các ngân hàng của Iran không thể chuyền tiền tới các ngân hàng khác trên thế giới, điều này cũng sẽ gây ra đổ vỡ rong mối quan hệ giữa các ngân hàng và doanh nghiệp.", Morteza Masoumzadeh, thành viên của Hội đồng doaanh nghiệp Iran tại Dubai nhận định



http://vef.vn/2012-03-16-iran-bi-loai-khoi-he-thong-ngan-hang-tg-gia-dau-se-bien-dong






-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 20/Mar/2012 lúc 1:33am


Tạo Chiến Tranh Để Giữ Hòa Bình

DO THÁI OANH TẠC IRAN?

Trần Đỗ Cẩm

Austin Texas 3/2012


Lưy ý: Tác giả giữ bản quyền.
Các cơ quan truyền thông muốn phổ biến, vui lòng liên lạc qua
Email: mailto:camtran11@yahoo.com - camtran11@yahoo.com .
Thành thật cám ơn.




Ngạn ngữ Tây Phương có câu bằng tiếng Latin “Si vis pacem, para bellum” có nghĩa là “muốn sống hòa bình, phải chuẩn bị chiến tranh”. Câu này đúng hơn bao giờ hết khi áp dụng vào trường hợp của nước Do Thái nhỏ bé nằm giữa khối Ả Rập to lớn gấp hàng trăm lần tại Trung Đông; nhất là trong giai đoạn hiện tại khi Iran đe dọa sẽ chế tạo bom nguyên tử để “thổi” Do Thái khỏi mặt địa cầu.

Ngược giòng lịch sử, từ thời xa xưa, vào khoảng thế kỷ 15 trước Tây Lịch, dân Do Thái đã phải sống phiêu bạt khắp thế giới vì tổ tiên bị người Hồi giáo Ai Cập đầy đọa và đất nước bị “quân dữ” xâm chiếm. Lúc đó, hàng triệu dân giòng giống Hebrew bị ngược đãi nên đã phải rời bỏ quê hương Goshen chạy ra Hồng Hải với quân thù Ai Cập đuổi theo bén gót. Tới bờ biển, hết đường, tất cả tưởng sẽ bị tàn sát, nhưng rất may lãnh tụ Moses được Thượng Đế ban phép lạ, làm rẽ nước biển sang hai bên để dân an toàn đi qua được tới bờ bên kia. Quân Ai Cập xuống biển đuổi theo thì bị bờ nước ập lại chết đuối hết. Cuộc trốn chạy hảm khốc này được lịch sử gọi là “exodus” tức là lưu đầy. Dân Do Thái coi như được rửa sạch hết tội lỗi khi lội xuống Hồng Hải. Thủ tục dùng nước hay lội xuống sông, biển của người theo đạo Jehovah để làm lễ “rửa tội” (Baptism) phát sinh từ đây.

Do đó mối thù giữa Ả Rập và Do Thái coi như truyền kiếp, khó thể chung sống hòa bình. Tuy đã bị phân tán lang thang trên nhiều quốc gia, nhưng dân Do Thái vẫn không được yên ổn làm ăn; họ tiếp tục bị kỳ thị, ức hiếp. Điển hình vào thế chiến thứ hai, Đức quốc xã dưới quyền cai trị của nhà độc tài Hitler đã ra lệnh tập trung hàng triệu người Do Thái vào các trại cải tạo rồi tàn sát diệt chủng không nương tay, khiến phe đồng minh rất phẫn nộ, gọi là thảm nạn “holocaust”. Người Do Thái nào cũng không bao giờ quên hai biến cố đau thương “exodus” và “holocaust” trong lịch sử dân tộc mình.

Sau khi thế chiến thứ hai chấm dứt, vì có sự nhiều đụng độ đẫm máu liên tục giữa dân Do Thái và Ả Rập tại khu vực Palestine thuộc Trung Đông, nên vào năm 1947, Liên Hiệp Quốc chia vùng này làm đôi, một phần dành cho dân Do Thái, một phần dành cho người Ả Rập. Ngày 14 tháng 5 năm 1948, lãnh tụ khối Do Thái là ông David Ben-Gurion, với sự hậu thuẫn và hứa hẹn sẽ tích cực bảo vệ của các quốc gia đồng minh, đã tuyên bố độc lập đối với thành phần Ả Rập của Palestine. Quốc gia Do Thái được ra đời kể từ đó. Như vậy, lãnh thổ Do Thái hiện nay là một phần đất Palestine do dân Hồi giáo cư trú đã hàng ngàn năm, nhưng người Do Thái lại bảo trước đó là lãnh thổ của họ bị ngưới Ả Rập cưỡng chiếm. Vì vậy, mối thù giữa người Do Thái và Ả Rập càng sâu nặng và đôi bên hầu như không ngày nào không xảy ra tranh chấp.

Về địa thế, Do Thái hầu như nằm gọn trong thế giới Ả Rập; phía bắc giáp Lebanon, đông bắc là Syria, đông là Jordan và West Bank, tây giáp Địa Trung Hải, tây nam là Ai Cập và giải đất Gaza, nam giáp vịnh Aqaba và Hồng Hải. Chúng ta thấy ngoại trừ mặt biển, chung quanh sát nách Do Thái đều là thù địch, do đó dân Do Thái luôn luôn sống trong tình trạng phập phồng báo động, có thể bị gây hấn và xâm chiếm bất cứ lúc nào.

Chỉ mới một ngày sau khi tuyên bố độc lập, các nước Ả Rập lân cận đã xua quân tấn công Do Thái để hỗ trợ dân Palestine nhưng khối Hồi giáo dù đông hơn nhưng vẫn không thành công. Kể từ đó tới nay, nhiều trận chiến đã xảy ra giữa đôi bên, điển hình là trận chiến 6 ngày vào tháng 6 năm 1967 với Ai Cập, Jordan và Syria; trận Yom Kippur vào tháng 10 năm 1973 vào đúng ngày lễ Yom Kippur với liên quân Ả Rập do Ai cập và Syria dẫn đầu v.v… cùng với những tranh chấp hầu như không ngừng nghỉ với dân Palestine, nhưng lần nào Do Thái cũng chiến thắng. Họ không những vẫn tồn tại, mà còn mở rộng lãnh thổ, chiếm thêm vùng West Bank và giải đất Gaza của người Palestine, bán đảo Sinai của Ai Cẫp và cao điểm Golan của Syria. Trước mắt khối Ả Rập, nước Do Thái nhỏ bé , xếp hạng 154 trên thế giới, diện tích vỏn vẹn chừng 20 ngàn cây số vuông, với khoảng 7 triệu dân, lúc nào cũng là thù địch giống như gai nhọn bên cạnh sườn.

Trong thời gian gần đây, vì tham vọng chế tạo vũ khí nguyên tử của Iran, khiến mối liên hệ giữa Do Thái và quốc gia Hồi giáo trong vùng này vốn đã đã là thù địch từ lâu, mỗi ngày một thêm xấu và căng thẳng, gây nên những lời đồn đại sớm muộn gì Do Thái cũng sẽ tấn công hay oanh tạc phá hủy các cơ sở nguyên tử của Iran để tránh hậu hoạn. Nếu hiềm khích giữa đôi bên đang được toàn thế giới lo ngại theo dõi này không được giải quyết ôn hòa, thảm họa chiến tranh chắc không tránh khỏi, hậu quả sẽ gây xáo trộn không ít cho sự phát triển kinh tế và nền hòa bình trên toàn thế giới. Đặc biệt Hoa Kỳ với những quyền lợi kinh tế về dầu lửa quan trọng trong vùng, và năm nay lại đáo hạn bầu cử tổng thống, đã tỏ ra hết sức quan ngại. Điển hình sau khi gặp thủ tướng Do Thái Benjanin Netanyahu tại Jerusalem và tướng Tham Mưu Trưởng Liên Quân Hoa Kỳ Martin Dempsey để thăm dò tình thế, ông Tom Donlon, cố vấn an ninh quốc gia Hoa Kỳ đã vội vã báo động “hành động Do Thái oanh tạc Iran sẽ làm xáo trộn toàn vùng Trung Đông”. Thủ tướng Anh quốc William Hague cũng tuyên bố tương tự “DoThái ra tay lúc này là thiếu sáng suốt”.

Nhưng trong lúc đó, phát ngôn nhân Lior Weintraub của Do Thái tại Hoa Thịnh Đốn vừa nỗ lực vận động quốc tế đẩy mạnh việc cấm vận Iran, vừa gián tiếp đe dọa chiến tranh khi mạnh miệng cảnh cáo “cả Hoa Kỳ lẫn Do Thái đều sẽ không từ bỏ bất cứ giải pháp nào”. Mới đây nhất, sau khi tiếp kiến cả tổng thống Shimon Pres và thủ tướng Benjamin Netanyahu của Do Thái tại Bạch Cung, tổng thống Hoa Kỳ Obama cũng mạnh mẽ lên tiếng “nếu Iran không chịu từ bỏ mưu đồ nguyên tử, chuyện gì cũng có thể xảy ra”. Mạnh miệng như vậy, ông tổng thống không phải gốc da trắng này tuy chưa chắc hết lòng vì bạn, nhưng vì muốn được tái cử, đã rất khôn ngoan mua chuộc cảm tình của những người Mỹ gốc Do Thái vốn có nhiều ảnh hưởng trên chính trường cũng như trong lãnh vực kinh tế tài chánh Hoa Kỳ.

Trước tình hình nóng bỏng như vậy, chúng ta thử tìm hiểu liệu Do Thái có tấn công Iran thật không, hay họ và cả Hoa Kỳ đang dùng “cây gậy và củ cà rốt”, dọa dẫm làm Iran sợ hãi phải từ bỏ tham vọng nguyên tử? Mặt khác, nếu phải động binh thật sự, Do Thái và có thể cả Hoa Kỳ sẽ hành động thế nào và hậu quả sẽ ra sao?

Mấu chốt của các câu trả lời đều nằm trong việc phân tích lợi hại, mục tiêu chiến thuật và chiến lược cũng như khả năng quân sự của Do Thái.

Như chúng ta đã biết, nhiều quốc gia trên thế giới có vũ khí nguyên tử, nhưng tại sao Do Thái lại chỉ e ngại và đòi tấn công Iran? Câu trả lời đơn giản và dễ dàng là Iran thuộc khối Ả Rập có mối thù truyền kiếp với Do Thái. Hơn nữa, tổng thống Iran Mahmoud Ahmadinejad còn lớn tiếng đe dọa sẽ xóa tên Do Thái khỏi bản đồ thế giới, gợi lại hình ảnh thảm trạng holocaust lần thứ hai. Nhưng thật sự Do Thái chỉ lo ngại sẽ bị xóa tên hay còn vì nhiều lý do chiến lược thầm kín khác?

Giả sử Iran chế tạo được vũ khí nguyên tử, liệu họ có giám xử dụng để “xóa tên” Do Thái, một đối thủ cứng cựa còn có nhiều vũ khí nguyên tử hơn hay không? Nhìn lại lịch sử của thời đại nguyên tử, chỉ có hai quả bom Little Boy và Fat Man do Hoa Kỳ thả xuống Hiroshima và Nagasaki bên Nhật vào cuối thế chiến thứ hai được liệt vào hàng “chiến tranh nguyên tử nóng”, còn ngoài ra chỉ toàn là “chiến tranh lạnh” dọa dẫm nhau. Ghê gớm và hung hãn nhất như con gấu cộng sản Nga Sô dưới thời Joseph Statin và Nikita Khrushchev trang bị vũ khí nguyên tử tới tận chân răng, cũng chỉ giám đánh võ mồm tháu cáy, khi bị đối thủ tố ngược thì quay bài chạy dài như trong vụ khủng hoảng hỏa tiễn tại Cuba vào năm 1962. Đến như hai đối thủ sát nách là Ấn Độ và Hồi Quốc có thâm thù sâu xa bắt nguồn từ tôn giáo, khi gặp cảnh cơm chẳng lành, canh không ngọt cũng chỉ đến độ dùng xe tăng đại bác chọi nhau chút đỉnh, không ai giám xài đến “hạch tâm” dù họ có đầy trong kho.

Xem thế, từ trước tới nay, nguyên tử mới chỉ là vũ khí bảo vệ hòa bình thay vì gây chiến, vì ai cũng biết trong một cuộc chiến tranh nguyên tử sẽ không có kẻ thua, người thắng mà đôi bên đều bị tận diệt. Do đó, có thể nói dù Iran có vũ khí nguyên tử, chưa chắc họ đã giám xử dụng để xóa sổ Do Thái, ngoại trừ các lãnh tụ Iran trở nên điên loạn như mắc bệnh tâm thần, muốn theo chân những thánh tử đạo ôm bom giết người tại Iraq.

Như vậy, Do Thái chắc chẳng ngán sợ chiến tranh nguyên tử với các nước Ả Rập vì họ biết không ai thích tự đào mồ chôn mình, nhưng thật sự e ngại vì nhiều lý do thực tế khác. Trước hết, Do Thái sẽ phải kiêng dè hơn, không giám mạnh tay xử dụng vũ lực qui ước với các quốc gia và phe nhóm Ả Rập lân cận thân thiện với Iran trong vùng như Syria, nhóm Hezbollahbên Lebanon và nhóm Hamas ở Gaza. Rõ ràng hơn, tướng Amir Eschel trưởng khối kế hoạch quân sự Do Thái lo ngại việc Iran trực tiếp xử dụng vũ khí nguyên tử thì ít, mà tỏ ý e dè nhiều hơn về thực tế Do Thái sẽ không còn nhiều lựa chọn khi phải dùng biện pháp quân sự thông thường một khi đàn anh Iran đỡ đầu khối Ả Rập có răng nanh nguyên tử. Tướng Eshel nói rõ hơn “chẳng hạn như khi cần “làm việc” với Lebanon hay Gaza dưới cái dù nguyên tử của Iran, có thể mình sẽ phải nghĩ khác. Khi đối phương có vũ khí nguyên tử, bắt buộc ta sẽ phải dè dặt và tính toán kỹ hơn”.

Sau nữa, khi Iran mọc móng vuốt nguyên tử, đương nhiên các quốc gia trong vùng sẽ thi nhau tìm cách theo chân, gây ra một cuộc “chạy đua nước rút nguyên tử” hỗn loạn chẳng ai chịu thua. Trong hội nghị Davos tại Thụy Sĩ gần đây, bộ trưởng quốc phòng Do Thái Ehud Barak quan ngại nếu Iran được tự do chế tạo vũ khí nguyên tử, thế nào các nước trong vùng cũng bị lôi kéo theo, nhất là các đối thủ cũ và mới của Iran như Saudi Arabia, Thổ Nhĩ Kỳ, Ai Cập v.v… ai cũng thấy cần phải có lực luợng quân sự tương tự như Teheran. Mặc dù bây giờ Do Thái chưa có hiềm khích trực tiếp gì với những quốc gia này, nhưng thế “thượng phong quân sự” của Do Thái dùng để răn đe và áp chế thù nghịch trong vùng thế nào cũng ít nhiều bị thương tổn đến độ sẽ không còn được ngang nhiên xử dụng sức mạnh quân sự khi cần như từ trước tới nay. Tướng Escel nói tiếp “nếu đối phương có vũ khí nguyên tử và sẵn sàng xử dụng, Do Thái sẽ phải hết sức tự chế bởi vì không muốn tham dự vào trò chơi tự diệt này”.

Nói tóm lại, từ trước tới nay, Do Thái dựa vào ưu thế quân sự tuyệt đối để đe dọa và ngăn ngừa khỏi bị các nước Ả Rập thù ngịch tiêu diệt. Nếu Iran có vũ khí nguyên tử, không những ưu thế quân sự này sẽ không còn nữa, mà ngay sự sống còn của Do Thái cũng bị trực tiếp đe dọa nặng nề. Rất có thể một ngày không đẹp trời nào đó, mấy ông sư phụ khăn đống cuồng tín sau khi được Thượng Đế tối cao Allah hứa cho 17 cô trinh nữ trên thiên đàng, sẽ lại chẳng máy tay bấm nút “hạch tâm”?

Phân tích như trên, chúng ta thấy vì lý do sống còn, Do Thái không thể “điềm nhiên tọa thị” để Iran chế tạo vũ khí nguyên tử. Nói khác đi, nếu Iran nhất quyết chế tạo vũ khí nguyên tử, thế nào Do Thái cũng sẽ dùng mọi biện biện pháp hòa bình hay cứng rắn, kể cả quân sự để ngăn chận.

Nhưng tới đây, có câu hỏi được đặt ra là: Iran có thực sự đang chế tạo vũ khí nguyên tử hay không? Hiện nay theo dư luận quốc tế, Iran đang ráo riết tăng cường khả năng nguyên tử của mình, với sự giúp đỡ đặc biệt của các chuyên gia ngoại quốc đáng nghi ngở như Bắc Hàn, Pakistan và cả Trung Cộng lẫn Nga Sô. Theran nói họ chỉ xử dụng năng lượng nguyên tử vào mục tiêu hòa bình, nhưng không mấy ai tin, vì cũng như Bắc Hàn, Iran luôn luôn mập mờ né tránh việc cho phép các chuyên gia nguyên tử của Liên Hiệp Quốc tới giám sát. Ngay cả việc quốc tế yêu cầu Iran ngưng xây dựng những cơ cấu chế tạo nhiên liệu nguyên tử như nhà máy tinh lọc uranium,nhà máy chế nước nặng v.v… để đổi lấy những thanh nhiên liệu tinh lọc đã được làm sẵn cũng bị từ chối. Vì vậy, cả Tel Aviv lẫn Washington cũng như phần lớn các quốc gia tự do trên thế giới đều cáo buộc Iran đang ngấm ngầm xử dụng nguyên tử vào mục tiêu không hòa bình như họ nói.

Để ngăn ngừa Iran chế tạo vũ khí nguyên tử, các quốc gia thuộc khối tự do đã dùng nhiều biện pháp “hòa bình” như cảnh cáo, cấm vận, phong tỏa kinh tế và tài chánh, nhưng cho đến nay, mọi nỗ lực hầu như vô hiệu, mặc dù dân Iran bị ảnh hưởng nặng nề vì gọng kìm miếng cơm manh áo xiết chặt. Cũng như dưới chế độ độc tài của cha con nhà họ Kim tại Bắc Hàn, giới cầm quyền Iran không mấy quan tâm tới sự đói khổ của dân chúng mà chỉ một hai đòi thánh chiến hy sinh cho chế độ hay tử vì đạo. Mới đây, Tổng Thống Do Thái Shimon Peres yêu cầu quốc tế tăng thêm áp lực kinh tế và chính trị đối với Iran, ông lo ngại “Iran sắp sửa hoàn thành vũ khí nguyên tử, vì vậy quốc tế phải giữ lời hứa trước đây về sự sống còn của Do Thái, áp dụng mọi biện pháp, kể cả hành động quân sự”.

Gần đây nhất, nhiều nhà cầm quyền cao cấp Do Thái đã gặp Tổng Thống Hoa Kỳ Obama tại Bạch Cung, sau đó cả đôi bên đều tuyên bố “sẽ mọi biện pháp để ngăn ngừa Iran chế tạo bom nguyên tử”. Theo ngôn ngữ ngoại giao, nếu không chuẩn bị chiến tranh thì chẳng ai lớn tiếng nói “sẽ dùng mọi biện pháp” như trên. Vậy nếu mọi áp lực “củ cà rốt” từ mọi phía vẫn không làm Iran lùi bước, chắc chắn “cây gậy” chiến tranh sẽ được mang ra xử dụng. Nếu có chiến tranh, dĩ nhiên cả Do Thái lẫn Hoa Kỳ đều có kế hoạch, chiến thuật chiến lược riêng, nhưng qua những cuộc gặp gỡ chính trị và quân sự vừa qua, ta có thể dự đoán còn có cả kế hoạch hợp tác quân sự giữa đôi bạn đồng minh tri kỷ.

Nhưng theo nhận xét chung, mối quan hệ giữa vị Tổng Thống da màu lại có cha ghẻ đạo Hồi với các chính khách Do Thái không được chặt chẽ và “tin tưởng” cho lắm. Nhất là gần dây, thủ tướng Do Thái Benjamin Netanyahu sau mấy ngày hội đàm căng thẳng tại tòa Bạch Ốc đã ra mặt tuyên bố “Do Thái chính là chủ của vận mệnh mình”, chúng ta có thể dự đoán khá chắc nếu Iran không tử bỏ tham vọng chế tạo vũ khí nguyên tử, dù phải hành động một mình, Do Thái cũng sẽ ra tay trước bằng biện pháp quân sự. Hoa Kỳ có lẽ sẽ tránh mặt để dễ bề ăn nói với các bạn kinh tế thị trường tốt như Nga Sô, Trung Cộng, và còn ngây thơ tuyên bố không biết gì về hành động “đơn phương” của Do Thái này, hoặc lên tiếng can gián khi sự đã rồi. Nhưng bên trong thế nào Hoa Kỳ cũng chẳng giúp ngầm người anh em thân cận nhất ở Trung Đông và cũng là ông khổng lồ đang nắm hầu bao đô la tại Wall Street? Rất có thể chú Sam còn cộng tác, tuốt đao tương trợ nữa là khác.

Vậy nếu Do Thái đơn phương hành động, họ sẽ ra tay bằng cách nào để không vượt quá khả năng quân sự hạn hẹp, trong khi mục tiêu Iran khó khăn cách xa hậu tuyến hàng ngàn dặm? Ai cũng biết quân lực Do Thái tuy tương đối nhỏ nhưng rất tinh nhuệ, có khả năng đánh bại và xâm chiếm được cả Iran. Vấn đề là hai nước không cùng chung biên giới, những quốc gia nằm giữa đôi bên lại thuộc khối Hồi giáo kém thân thiện nên không dễ mượn đường. Dù có đưa được quân bộ chiến tới Iran, Do Thái cũng không thể một mình chịu đựng nổi một trận chiến qui mô cách xa đất nhà về lâu về dài. Vì vậy việc dùng bộ binh để đánh chiếm Iran dù chỉ trong một thời gian ngắn, đủ để phá hủy những mục tiêu quan trọng coi như khó lòng thực hiện.

Đến đây, chắc giới quân sự Do Thái đang mơ ước hải quân có được vài ba hàng không mẫu hạm. Các hải chiến đoàn mẫu hạm (carrier battle group) sẽ được đưa vào vịnh Ba Tư sát nách Iran để bắn hỏa tiễn Tomakwk phủ đầu trước khi phóng hàng trăm phi cơ oanh tạc các mục tiêu nguyên tử. Khi đạt được thế thượng phong, tuyệt đối làm chủ không và hải phận, việc phối trí lực lượng tấn công sẽ mau chóng, thuận lợi, dễ dàng hơn và thành công chỉ còn là vấn đề thời gian. Nếu có thêm Thủy Quân Lục Chiến hay Lực Lượng Đặc Biệt, sẽ bất thần đổ bộ để đánh chiếm phá hủy mục tiêu dưới cái dù phi cơ che chở. Không quân và hải quân của Iran tuy đáng kể nhưng chưa được coi là đối thủ nên Do Thái có thể mặc sức tung hoành.

Tiếc thay, Do Thái không đủ khả năng làm chủ một lực lượng mẫu hạm nên cuối cùng chỉ còn một phương cách duy nhất là dùng phi cơ của không quân đột kích các mục tiêu tại Iran rồi rút lui chớp nhoáng.Nhưng trước khi oanh tạc mục tiêu, việc đầu tiên là tìm cách cho phi cơ bay tới được Iran. Nói thì đơn giản nhưng đây không phải chuyện dễ dàng. Ngoài ra cũng cần có bom đạn thích hợp có khả năng xâm nhập phá hủy những mục tiêu “cứng” (hard targets) được phòng thủ bằng nhiều lớp phòng không dầy đặc và dấu kín trong hang núi hay xây bằng xi măng cốt sắt sâu hàng chục thước dưới lòng đất.

Nhiều người nghĩ rằng Do Thái có phi cơ và vũ tối tân trội vượt, chỉ cần bay qua Iran, thả bom xong rồi về, đến và đi trong vòng dăm ba tiếng đồng hồ. Chiến thuật dùng phi cơ bất thần đột kích, tận dụng hỏa lực bom đạn phá hủy các cơ sở nguyên tử địch không phải là chuyện xa lạ đối với Do Thái.Trước đây vào năm 1981, bom Do Thái đã từng san thành bình địa nhà máy nguyên tử Osirak chỉ cách thủ đô Baghdad của Iraq không đầy 20 cây số. Rồi vào tháng 9 năm 2007, chỉ cần 4 phi cơ Do Thái cũng đã đủ để phá tan nhà máy nguyên tử của Syria.

Nhưng lần này, đối thủ của Do Thái lại là tay xừng xỏ Iran vừa lớn vừa mạnh lại có nhiều “tên lửa” tầm xa tầm gần, có thể coi như anh cả dẫn đầu khối Hồi Giáo hiện nay tại Trung Đông, lại được Nga Sô và Trung Cộng bán vũ khí ngầm tiếp tay nên mọi chuyện phức tạp hơn nhiều. Để tìm hiểu những khó khăn của không lực Do Thái trong trường hợp họ muốn tấn công, chúng ta cần biết rõ về các mục tiêu phải phá hủy. Iran có hàng trăm cơ sở nguyên tử, vì vậy Do Thái không thể triệt tiêu hết cùng một lúc, mà cần phải chọn lựa theo thứ tự ưu tiên những nơi quan trọng nhất tối cần cho việc sản xuất vũ khí nguyên tử.

Chúng tôi dự đoán các lò nguyên tử (nuclear reactors) đơn độc sẽ không phải là món hàng chính, mà những cơ xưởng xuất nguyên liệu Uranium-235 tinh chế dùng làm cốt lõi cho bom nguyên tử mới là những con mồi đáng giá, bõ công cho chuyến bay ngàn dặm. Suy luận theo chiều hướng này, hiện có 6 mục tiêu quan trọng nhất cần phải thanh toán ngay, đó là các nhà máy tinh lọc Uranium (uranium enrichment) tại Natanz và Fordo gần thánh địa Hồi Giáo Qom, nhà máy chế biến (conversion) Uranium tại Isfahan, nhà máy nguyên tử đang hoạt động tại Bushehr, nhà máy nước nặng (heavy water) tại Arak, và cơ sở thử nghiệm vũ khí tại Parchin chỉ cách thủ đô Tehra chừng 20 cây số về hướng đông nam.

Đa số những mục tiêu trên đều là những khúc xương khó nuốt cần đánh nhiều bom mới gây thiệt hại trầm trọng, nhất là những cơ sở chôn sâu trong lòng đất hay trong hang núi; trái đầu để “mở cửa” dẫn đường cho những trái sau lách vào phá hủy cơ xưởng chính.

Riêng mục tiêu Parchin coi như một công binh xưởng nằm cạnh Tehran đông dân, tuy không phải là một nơi khó đánh nhưng vì sát cạnh thủ đô nên việc phòng thủ chắc chặt chẽ hơn. Nếu các giàn hỏa tiễn phòng không được đặt trong lòng Tehran lân cận, phi cơ Do Thái bắt buộc phải phá hủy chắc chắn thường dân sẽ bị thương vong nặng nên sẽ gây nhiều phẫn nộ. Iran sẽ nhân dịp thổi phồng, tuyên truyền đòi thánh chiến và nhân dịp trả đũa bắn hỏa tiễn vào Do Thái vô tội vạ.

Đến đây để dễ theo dõi, tưởng nên mở dấu ngoặc nói sơ qua về kỹ thuật cũng như những danh từ chuyên môn về nguyên tử năng thường được đề cập tới trong bài viết. Trước hết, đơn giản và dễ hiểu, có thể nói nhiên liệu nguyên tử (nuclear fuel) được dùng để “chạy” các lò nguyên tử (reactor) tương tự như xăng để chạy động cơ nổ hay than đá chạy máy hơi nước. Lò nguyên tử được dùng trong nhà máy nguyên tử (nuclear power plan) để sản xuất nguyên tử lực (nuclear power), giống như máy nổ được dùng trong nhà máy điện để sinh ra điện lực.. Vì vậy, muốn có nguyên tử lực để xử dụng trong mục tiêu hòa bình hay các áp dụng quân sự, việc đầu tiên là phải chế tạo nhiên liệu nguyên tử.

Nhiên liệu nguyên tử trên nguyên tắc không khác những nhiên liệu thông thường như dầu cặn hay than đá. Nhiên liệu khi đốt cháy sẽ sinh ra hơi nóng (nhiệt lượng) dùng để nấu nước bốc hơi khi sôi. Hơi nước được xử dụng dưới áp xuất cao như những luồng gió thật mạnh thổi vào làm quay cánh quạt “turbine” của máy phát điện hay trục chân vịt trên các tầu chạy biển. Một nhà máy điện nguyên tử chỉ khác nhà máy điện chạy bằng than đá hay dầu cặn ở chỗ chất Uranium được dùng làm nhiên liệu (chất đốt) thay vì than dầu cặn. Nhiệt lượng rất cao phát sinh do các phản ứng giây chuyền khi các hạt nhân nguyên tử được tách ra, danh từ chuyên môn gọi là “nuclear fission”. Trong địa hạt quân sự, phản ứng giây chuyền này đươc dùng làm nồng cốt trong việc chế tạo bom nguyên tử.

Việc xử dụng nhiên liệu nguyên tử ngày nay rất phổ cập vì tài nguyên thiên nhiên mỗi ngày một hiếm, và có nhiều ưu điểm so với nhiên liệu than đá, dầu cặn v.v…, như tương đối rẻ tiền, dùng được rất lâu mới phải thay thế, sạch sẽ không tỏa ra nhiều thán khí làm ô nhiễm khí quyển và nhẹ nhàng không cần nhiều kho chứa. Các lò nguyên tử trên những chiến hạm Hoa Kỳ có thể được dùng suốt mấy chục năm mà không cần tiếp tế nhiên liệu. Điểm bất lợi nhất của nguyên tử là gây ra chất phóng xạ chết người tồn tại rất lâu dài nếu không được kiểm soát đúng cách.

Tương tự như các kim loại lấy ra từ các quặng mỏ, nhiên liệu nguyên tử được chế biến từ những quặng mỏ Uranium bằng cách tinh luyện hay tinh chế (enrich) tức là gạn lọc hết những chất cặn bã không dùng được, giống như những quặng mỏ sắt khi mới khai thác cũng phải cho vào các lò luyện sắt nấu chảy ra để lọc lấy sắt ròng. Riêng về quặng Uranium thiên nhiên gồm có tới 99.248% chất Uranium-238, mà chỉ có 0.711% tức là chưa tới 1% Uranium-235 tốt dùng được. Vì vậy muốn xử dụng Uranium để làm nhiên liệu cho các lò nguyên tử thông thường, cần gạn lọc hay tinh luyện cho tỷ số U-235 tốt lên cao khoảng 4%. Muốn chế tạo vũ khí nguyên tử, cần U-235 hầu như ròng với tỷ lệ lên tới 90%. Các nhà máy tinh luyện Uranium thường dùng máy ly tâm hay hướng tâm (centrifuge) để gạn lọc, thải bớt U-238 xấu để nâng cao tỷ số U-235 tốt.

Như vậy Uranium tinh chế là thành phần tối quan trọng cho các nhà máy cũng như vũ khí nguyên tử. Số lượng Uranium tinh chế này được cơ quan nguyên tử năng quốc tế thường xuyên kiểm soát, kết toán và theo dõi kỹ càng để tránh bị lạm dụng. Hiện nay trên thế giới có chừng 2,000 tấn Uranium tinh chế. Để dễ bề so sánh, theo báo cáo của Natural Resources Defense Council, Inc., chỉ cần 5 kilograms U-235 tinh chế cao (Highly Enriched Uranium - HEU) là đã có thể làm được một trái bom nguyên tử cỡ trung bình, tương đương với 20 ngàn kilotons (một kiloton là 1,000 tấn) chất nổ, bằng trái bom nguyên tử “Fat Man” thả xuống Nagasaki tại Nhật vào ngày 9 th áng 8 n ăm 1945.

Ngoài nhiên liệu, còn có một thành phần quan trọng khác phải dùng trong nhà máy nguyên tử, đó là “nước nặng” (heavy water). Tổng quát, “nước nặng” cũng vẫn chỉ là nước thường nhưng đã được tinh luyện để đạt tới điểm sôi cao hơn 100 độ C của nước thường. Nước nặng còn được gọi là Deuterium Oxide (D2O) thay vì Hydrogen Oxide (H2O) như nước thường. Trong nước thường H2O, tỷ lệ giữa D và H là 156 phần triệu, tức là trong 1 triệu lít nước thường, chỉ có 156 lít nước nặng. Vì vậy nước thường phải được tinh chế rất tỉ mỉ mới thành nước nặng với tỷ lệ D so với H lên tới 99.75%. Cơ thể con người chỉ gồm chừng 5 grams nước nặng nên không gây nguy hiểm gì. Nước nặng dùng để làm nguội và cũng là chất trung hòa khiến lò nguyên tử hoạt động hữu hiệu hơn.

Trở lại vấn đề Do Thái sẽ xử dụng giải pháp quân sự để đánh phủ đầu Iran; đây là chuyện rất có thể sẽ xảy ra nếu Iran không từ bỏ tham vọng chế tạo vũ khí hạch tâm. Lý do vì sự sống còn của Do Thái bị đe dọa trầm trọng nếu một hay nhiều quốc gia trong khối Ả Rập có bom nguyên tử. Nhưng liệu thực lực quân sự của Do Thái có đủ mạnh để làm tròn sứ mạng hay không?

Bình luận về khả năng của không lực Do Thái, tướng David A. Deptula, người điều khiển và chịu trách nhiệm về các cuộc không tập của Hoa Kỳ trong cuộc chiến tranh 1991 với Iraq và 2001 tại Afghanistan cho biết: “đây không phải là chuyện dễ làm”. Hơn nữa, ông Michael V. Hayden, cựu giám đốc Trung Ương Tình Báo Hoa Kỳ (CIA) từ năm 2006 đến năm 2009 tuyên bố thẳng thừng: ”phá hủy các cơ cấu nguyên tử của Iran là việc ngoài tầm tay Do Thái”. Nếu suy xét cặn kẽ, trong trường hợp không có sự trợ giúp trực tiếp hay gián tiếp của Hoa Kỳ, Do Thái với với lực lượng cơ hữu nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng phi cơ để oanh tạc các mục tiêu tại Iran, và điều này cũng chẳng ngon ăn chút nào. Ngay cả Hoa Kỳ với sức mạnh quân sự hầu như vô địch cũng khó có thể chu toàn nhiệm vụ. Ngoài ra, nhiều người còn lo ngại rằng dù Do Thái hành động một mình, rất có thể Hoa Kỳ ít nhiều cũng sẽ bị lôi kéo vào vòng tranh chấp; đó là điều Hoa Kỳ muốn tránh bằng mọi giá sau khi đã mệt mỏi vì cuộc chiến tranh giai dẳng tại Iraq cũng như Afghanistan. Nếu Hoa Kỳ lại bị sa lầy tại Trung Đông, không những quyền lợi sinh tử về dầu lửa bị đe dọa, kinh tế đang trên đà hồi phục cũng sẽ bị khủng hoảng, mà các đối thủ như Nga Sô và Trung Cộng còn được đứng ngoài hưởng lợi. Hơn nữa, năm nay cũng là là thời gian bầu cử tổng thống Hoa Kỳ nên quân sự sẽ có nhiều ảnh hưởng đến chính trị hơn.

Nhìn vào cán cân lực lượng quân sự, nhất là về không quân giữa Do Thái và Iran, chúng ta thấy không lực Do Thái gồm nhiều phi cơ tối tân và vũ khí hiện đại có thể phá hủy các mục tiêu nguyên tử của đối thủ, nhưng Iran cũng sẽ chống trả quyết liệt bắn rơi nhiều phi cơ và trả đũa mạnh mẽ trên mọi bình diện như kinh tế, chính trị và nhất là quân sự. Iran có thể gây trở ngại cho trong việc sản xuất dầu lửa tại Trung Đông, thả mìn hay phong tỏa eo biển Hormuz là cửa ngõ vào vịnh Ba Tư khiến tầu bè bị ứ đọng. Tích cực hơn, Iran có khả năng trả đũa bằng cách bắn hỏa tiễn vào Do Thái.

Sau đây chúng ta thử dự đoán về chiến thuật tấn công của Do Thái, hệ thống phòng thủ cũng như khả năng trả đũa của Iran và hậu quả đôi bên cũng như thế giới phải gánh chịu nếu xảy ra trận đánh.

Về phía Do Thái, muốn oanh tạc Iran, dù chỉ giới hạn vào 6 mục tiêu hàng đầu, ước tính ít nhất phải dùng khoảng 80 phi cơ đủ loại. Trong số này cao lắm chỉ có chừng 50% oanh tạc cơ làm nhiệm vụ chính mang bom đánh phá mục tiêu, phần còn lại là những phi cơ yểm trợ cũng như bảo vệ đội hình như máy bay điện tử, tiền thám, điều không, tiếp tế nhiên liệu, nghênh cản, dẹp các ổ phòng không và radar v.v… Tùy theo mức độ khó khăn của mục tiêu như trong hang núi hay ngầm dưới đất hoặc tương đối dễ dàng như trên mặt đất, trung bình mỗi mục tiêu lựa chọn được phân phối từ 2 tới 5 cặp phi cơ oanh tạc. Sở dĩ phải dùng nhiều phi cơ oanh tạc vì các mục tiêu đều tương đối khó khăn và phòng thủ kỹ càng nên không thể quay lại nhiều lần. Hơn nữa, rất có thể một số phi cơ không tới được mục tiêu vì bị phòng không hay máy bay địch bắn hạ trong khi phải mang bom nặng khó xoay trở; dù không bị bắn hạ có khi cũng phải buông bom sớm để dễ bề vận chuyển tự vệ. Nhưng nếu dùng nhiều máy bay quá sẽ gặp trở ngại về truyền tin, chỉ huy và tiếp vận. Ngoài ra Do Thái cũng cần giữ lại một số phi cơ trên đất nhà để phòng thủ khi bị đánh úp.

Thành phần chính của hông quân Do Thái gồm các phi cơ tối tân như trên 80 oanh tạc chiến đấu cơ đa dạng Boeing F-15 “Eagle” có khả năng mang bom oanh tạc hay hỏa tiễn không chiến, khoảng 300 chiến đấu cơ Boeing F-16 “Fighting Falcon” khả năng tương tự như F-15 nhưng gọn và nhẹ hơn. Máy bay tiếp tế nhiên liệu (tanker) gồm 5 KC-130H là loại C-130 Hercules vận tải biến cải do hãng Lockheed chế tạo và 7 KC-707 là loại phi cơ chở hành khách Boeing 707 biến cải. Không lực Do Thái có khả năng hoạt động hữu hiệu ngày đêm dưới mọi thời tiết.

Mỗi phi cơ F-15 mang được hai trái bom GBU-28 nên sẽ được dùng trong nhiệm vụ chính oanh tạc mục tiêu, còn F-16 sẽ được dùng để hộ vệ, không chiến. Cả hai loại phi cơ này đều “trên chân” so với các phi cơ tương đối cũ như Mig-17, Phantom F-4D còn sót lại từ năm 1979 dưới thời quốc vương Reza Pahlavi. Tuy mới đây Iran đã cải tiến không lực bằng cách mua thêm các phi cơ Nga Sô tối tân hơn như Mig-29 và Su-25 nhưng vẫn chưa được coi là đối thủ ngang tay với Do Thái. Hơn nữa, phi công Do Thái lại tinh nhuệ và thiện chiến hơn nên chiếm ưu thế trên không phận chẳng phải chuyện quá khó khăn, dù phải chiến đấu xa nhà, trên vùng trời địch.

Riêng thành phần tiếp cứu phi công lâm nạn hay bị bắn rơi, dự trù phối trí tại vùng biển Caspian hay vịnh Ba Tư có thể trao cho hải quân Do Thái đảm trách để nhẹ bớt gán hnặng cho không quân. Lực lượng này bao gồm các trực thăng tiếp cứu loại Sikorsky CH-53 Sea Stallion, trực thăng võ trang Bell AH-1 Cobra hay Boeing AH-64 Apache dùng để yểm trợ và Sikorsky UH-70 Seahawk hay UH-60 Blackhawk để chở biệt kích đổ bộ trong trường hợp tiếu cứu trên đất địch. Các phi cơ F-15 và F-16 thuộc thành phần chính có thể được xuất phái để bảo vệ phi công lâm nạn nếu cần. Nếu bị trở ngại hay trúng đạn phòng không, phi công sẽ tìm mọi cách bay ra ngoài biển để được tiếp cứu

Như vậy, việc sắp xếp các phi tác chiến không phải là trở ngại lớn, nhưng làm sao đưa được hợp đoàn đa dạng và phức tạp này vào mục tiêu mới là vấn đề gai góc nhất. Để tới được không phận Iran, phi cơ Do Thái sẽ phải bay ít nhất 2 ngàn dặm cả đi lẫn về, vượt qua không phận một số quốc gia Ả Rập nếu không là thù nghịch thì cũng chẳng mấy cảm tình với Do Thái.

Theo bản đồ, dự trù có ba đường bay từ Do Thái tới Iran (xem “Bản đồ đường bay dự trù). Đường thứ nhất và cũng ngắn nhất bay thẳng qua hướng đông vào Iran, vượt qua không phận Jordan và Iraq, tạm gọi là đường Trung. Đường thứ hai tạm gọi là đường Bắc, bay lên hướng bắc, qua không phận Lebanon vào Thổ Nhĩ Kỳ, xâm nhập không phận Iran từ hướng bắc tây bắc. Đường thứ ba tạm gọi là đường Nam, bay về hướng nam rồi đổi sang hướng đông, qua không phận Saudi Arabia. Trong ba lựa chọn, đường Trung ngắn nhất và cũng thuận tiện nhất vì không phận Iraq coi như bỏ ngỏ, không quân Iraq hầu như không tồn tại và ảnh hưởng của Hoa Kỳ vẫn còn mạnh sau chiến tranh Iraq vừa qua; còn Jordan vẫn chịu nhiều ảnh hưởng của Hoa Kỳ nên có thể nhắm mắt làm ngơ. Đường Bắc, không những xa nhất, mà Thổ Nhĩ Kỳ mới đây cũng bất hòa, xung khắc với Do Thái nên khó mượn không phận. Còn đường Nam bay qua Saudi Arabia cũng tương đối thuận tiện, vì vương quốc Ả Rập này là đồng minh rất thân cận của Hoa Kỳ tại Trung Đông.

Vì những lý do trên, chúng tôi dự đoán phi cơ Do Thái sẽ dùng đường Trung, vừa ngắn lại thuận tiện nhất. Rất có thể họ cũng sẽ dùng thêm đường Nam để thực hiện thế gọng kìm, hai mũi giáp công để phân tán lực lượng phòng không Iran.

Tuy nhiên, dù được Jordan cho mượn đường, hay dù chọn đường nào, Do Thái vẫn còn phải đối phó với vấn đề nan giải khác, đó là đường bay quá dài, khoảng 2 ngàn dặm cả đi lẫn về nên ngoài tầm hoạt động của các phi cơ tham chiến. Công tác không phải đơn giản chỉ bay tới mục tiêu, dội bom rối rút về. Dù các phi cơ Do Thái có tầm hoạt động khá xa, nhưng cũng không quá một ngàn dặm, lại phải mang bom nặng, đó là chưa kể thời gian thám sát và tập trung trước khi tấn công vào mục tiêu hay phải tránh né hỏa tiễn phỏng không, hoặc nghênh cản các phi cơ Iran chận đánh. Vì vậy phi cơ Do Thái bắt buộc phải được tiếp tế nhiên liệu trên không cả lượt đi lẫn bận về. Hiện nay, Do Thái có một số phi cơ chở nhiên liệu, coi như “trạm xăng trên trời”, nhưng số lượng cũng chỉ có hạn, không đủ cung cấp cho hàng trăm phi cơ cùng một lúc. Tin tức cho biết hiện nay, Do Thái có một số phi cơ chở nhiên liệu loại KC-130 và KC-707 nhưng chỉ có một số khiển dụng. Nghe đâu Do Thái đang ráo riết mua thêm, hoặc gấp rút cải biến một số phi cơ khác thành các trạm xăng bay.

Dù có đủ các trạm xăng bay, Do Thái còn phải dùng thêm một số phi cơ chiến đấu để bảo vệ, do đó số lượng phi chơ xử dụng càng tăng thêm khó bề giải quyết. Dự đoán các phi cơ nhiên liệu sẽ phải bay trên cao độ tối đa để tránh phòng không, và chỉ xuống thấp khi có phi cơ cần tiếp. Ngoài ra, nếu không có những trạm xăng đưới đất gần khu vực tác chiến để lấy thêm nhiên liệu, các trạm xăng bay này phải bay từ Do Thái qua Iraq thì số nhiên liệu mang được cũng chẳng còn bao nhiêu. Theo dự trù, mỗi phi cơ nhiên liệu chỉ tiếp tế được khoảng 6, 7 phi cơ chiến đấu nên số lượng trạm xăng bay tăng lên rất nhiều và phải đặt rải rác suốt đường bay. Rất có thể Do Thái sẽ phải nhờ Hoa Kỳ “mượn đỡ” một vùng nào đó của Iraq hay Kuwait gần biên giới Ả Rập để thiết lập “trạm xăng” cũng như nơi tiếp cứu dự phòng hay căn cứ xuất phát. Rất có thể, vì thiếu trạm xăng bay tiếp tế cho nhiều phi cơ chiến đấu cùng một lúc nên Do Thái sẽ phải tấn công từng đợt thay vì đồng loạt đánh phá cả 6 mục tiêu. Điều này sẽ làm giảm hiệu năng của cuộc oanh tạc, chịu thêm nhiều thiệt hại vì mất yếu tố bất ngờ và Iran có thêm thì giờ tổ chức phòng thủ.

Sau khi khắc phục được những trở ngại về đường bay và tiếp vận, phi cơ Do Thái đã có thể tới được vùng hành quân, nhưng những khó khăn chưa phải là hết. Họ còn phải giải quyết vấn đề bom đạn, vũ khí thích hợp để phá hủy mục tiêu kiên cố. Ai cũng biết “vỏ quít dầy có móng tay nhọn”, các sư phụ quấn khăn Iran không phải là những tay mơ. Họ rút kinh nghiệm những lần Do Thái oanh tạc cơ sở nguyên tử của các nướ Ả Rập trước đây nên đã giấu kỹ các nhà máy quan trọng trong hang núi như tại Fordo hay chôn sâu dưới hàng chục thước bê tông cốt sắt như tại Natanz. Ngoài ra, hệ thống phòng không nhiều lớp gồm hỏa tiễn địa không, súng phòng không do radar điều khiển, hỏa tiễn tầm nhiệt cầm tay v.v… đã được bố trí dầy đặc quanh mục tiêu và cả trên đường tiếp cận của phi cơ Do Thái. Có thể nói đây là thế trận “mãn thiên hoa vũ” với đạn phòng không và hỏa tiễn đầy trời giàn đón phi cơ Do Thái.

Để tránh bị thiệt hại nhiều tại những mục tiêu kiên cố được phòng thủ kỹ lưỡng này, lực lượng tấn công hầu như chỉ có cơ hội dội bom một lần rồi phải lập tức rời xa. Vũ khí xử dụng vì vậy phải là những trái bom tinh khôn chính xác JDAM (Joint Direct Attack Munition) được hướng dẫn chính xác vào mục tiêu bằng hệ thống quán tính (inertial guidance system), định vị toàn cầu (GPS), laser và đủ nặng để xuyên phá mục tiêu.

Không lực Do Thái hiện nay có loại bom GBU-28 nặng 5 ngàn pounds được mệnh danh là “bunker buster” do Hoa Kỳ chế tạo, chuyên được dùng để phá những hầm hố địa đạo nằm sâu dưới đất như ở Iraq hay xây cất sâu trong hang núi như ở Afghanistan. Bom GBU-28 với đầu nổ chậm FMU-143 có sức xuyên phá 30 thước đất hay 6 thước bê tông. Mới đây họ đã mua thêm được 200 trái bom biến cải GBU-31 nặng và nhiều thuốc nổ hơn, cùng với 3 máy bay tiếp thế nhiên liệu trên không của Hoa Kỳ.

GBU là chữ viết tắt của Guided Bomb Unit, tức là loại bom tinh khôn được tia laser hướng dẫn đánh vào mục tiêu. Bom có thể thả cách mục tiêu 15 dặm. Trước khi thả, phi cơ mẹ hay người ở dưới đất dùng tia laser chiếu vào mục tiêu, bom sẽ nương theo đó đánh rất chính xác. Bom GBU-28 có tục danh là “Deep Throat”, dài chừng 12 feet, đường kính khoảng 14 inches, nặng 5 ngàn pouds, chứa 630 pounds thuốc nổ mạnh. Thoạt đầu, vì nhu cầu khẩn thiết tại chiến trường Iraq, thân bom dược biến chế từ nòng súng đại bác 203 ly để có đủ độ cứng và thon dễ xuyên phá sâu trong các công sự kiên cố, sau này được chế tạo từ vỏ bom BLU-113. Bom GBU-31 tương tự như GBU-28 nhưng chứa khoảng 2 ngàn pounds thuốc nổ nên có sức công phá mạnh hơn.

Nếu Hoa Kỳ hợp tác với Do Thái hay tự mình đánh phá những mục tiêu tại Iran, các chiến hạm trong vùng vịnh Ba Tư sẽ bắn hỏa tiễn Tomahawk vào các vị trí radar phòng không và cơ sở truyền thông chiến lược của Iran để phá hủy và vô hiệu hóa hệ thống truyền tin, radar hướng dẫn và các phi trường. Sau khi các cơ sở đầu não của địch bị hỏa tiễn viễn khiển phá hủy một phần, các phi cơ trang bị máy móc điện tử như RB-66C để phá và làm nhiễu loạn hệ thống radar của Iran sẽ hướng dẫn loại phi cơ “tàng hình” như F-117 Nighthawk, B-2 Spirit hay F-22 Raptor tới oanh tạc thêm một lần nữa tùy theo mức độ thiệt hại ban đầu do phi cơ không người lái phát hiện. Trong trường hợp Do Thái hành động đơn phương, chắc chắn họ sẽ bị thiệt hại nặng vì giảm thiểu được hệ thống phòng không và các phi cơ Iran trước khi oanh tạc. Ngoài ra, theo sự ước tính, các bom GBU của Do Thái cũng có thể vẫn chưa đủ sức để phá hủy những mục tiêu kiên cố nhất, mà có khi phải dùng đến loại bom khổng lồ 20 ngàn pounds chỉ Hoa Kỳ có, được chế tạo đặc biệt cho các mục tiêu nguyên tử tại Bắc Hàn và Iran.

Nói tóm lại, việc dùng phi cơ dội bom phá hủy các cơ sở nguyên tử của Iran không phải là chuyện dễ làm, nhưng Do Thái không còn cách nào hơn, Vì sự sống còn, họ phải chấp nhận thiệt hại để hoàn thành mục tiêu chiến lược là ngăn chận Iran chế tạo vũ khí nguyên tử bằng mọi giá. Nhưng cái giá phải trả của Do Thái sẽ phải trả sẽ so với kết quả đạt được lên tới mức độ nào và có tương xứng hay không?

Giả sử Do Thái thành công trong việc dùng vũ khí thông thường phá hủy mấy cơ sở nguyên tử quan trọng nhất của Iran, các chuyên gia dự đoán nếu Iran vẫn nhất quyết làm bom nguyên tử, những thiệt hại gây ra cũng chỉ trì hoãn kế hoạch của Iran chừng được vài ba năm. Lý do vì Iran không dại gì tập trung những cơ sở đầu não vào một chỗ dễ bị phá hủy. Theo ước tính, Iran đã phân tán các cơ sở nguyên tử tới hành trăm địa điểm khác nhau, không thể nào phá hủy hết cùng một lúc được. Ngoại trừ cuộc oanh tạc của Do Thái dẫn đến sự xụp đổ của chính quyền Iraq hiện tại, đưa tới một chế độ dân chủ ôn hòa, yêu chuộng hòa bình và thân thiện hơn, triển vọng một Iran có bom nguyên tử vẫn rõ ràng và luôn là mối ám ảnh, đe dọa và lo ngại của Do Thái.

Dĩ nhiên, sau khi Do Thái oanh tạc Iran, trận chiến coi như mới chỉ khởi đầu thay vì kết thúc. Ngoài những thiệt hại không nhỏ do hệ thống phòng không gây ra cho các phi cơ Do Thái trong lúc oanh tạc, thế nào Iran sau đó cũng phản ứng trả đũa bằng bắn hàng ngàn hỏa tiễn vào lãnh thổ Do Thái. Trước đây, trong trận chiến vùng Vịnh, Saddam Hussein của Iraq chỉ bắn ít quả hỏa tiễn Scud thô sơ và không chính xác sang Do Thái, nhưng cũng đủ gây hỗn loại và kinh hoàng cho dân chúng. Bây giờ nếu Iran và các nước đồng minh như Syrya, Lebanon đồng loạt bắn hàng ngàn hỏa tiễn chính xác hơn và có sức tàn phá mạnh hơn vào mọi mục tiêu trên đất Do Thái, không phân biệt quân sự hay dân sự, chắc hẳn sự thiệt hại và hoảng loạn còn tăng lên gấp bội. Vì vậy, trong lúc chuẩn bị tấn công, Do Thái cũng phải bận rộn không kém để lo phòng thủ phần đất nhà.

Dân Do Thái chắc vẫn chưa quên trận mưa Scud của Saddam vào năm 1991. Mới đây nhất vào năm 2006. nhóm Hezbollad từ Lebanon đã ngang nhiên bắn hỏa tiễn hàng tháng trời vào đất Do Thái khiến sau đó chính quyền phải thú nhận việc phòng thủ đất nhà còn nhiều sơ sót và thiếu chu đáo.

Iran sẽ trả đũa bằng hỏa tiễn tầm xa Shahab (tiếng Ả Rập có nghĩa là “vẩn thạch” meteor) mà họ đã dùng trước đây không lâu để đưa vệ tinh lên qũi đạo trái đất vào tháng 2 năm 2009. Hỏa tiễn này có tầm bắn 2,000 cây số, đầu nổ 1,600 kikograms, gần bằng 2 tấn. Cũng rất có thể các anh em Hồi giáo của Iran gần Do Thái nhưHezbollah ở Lebanon, Hamas ở Gaza và ngay cả Syria cũng sẽ tiếp tay. Dạo năm 2006, Hezbollad mới chỉ bắn trên dưới 4,000 hỏa tiễn mà đã làm Do Thái mất ăn mất ngủ. Mới đây, tướng Aviv Kochavi, Giám Đốc tình báo quân đội tiết lộ “hiện giờ đang có 200,000 ngàn hỏa tiễn nhắm vào Do Thái”; nếu những hỏa tiễn này khai hỏa, hẳn là thiệt hại sẽ tăng lên gấp bội. Hơn nữa, trước đây, hỏa tiễn của Hezbollad mới chỉ rơi vào các khu vực Haifa ở mặt bắc hay Beersheba ở mặt nam nên chưa gây nhiều hoảng loạn. Lần này, nếu Iran trả đũa, chắc chắn những thành phố lớn và khu vực đông dân sẽ là mục tiêu chính của các hỏa tiễn nặng và chính xác hơn.

Về các mục tiêu của hỏa tiễn Iran, dự đoán khu vực Jerusalem sẽ tương đối được an toàn vì đây là thánh địa nguyên thủy của Hồi giáo. Ngược lại, những thành phố đông dân dọc Địa Trung Hải khởi đầu với vùng thủ đô Tel Aviv sầm uất cùng 2 triệu dân là những mục tiêu đáng giá. Ngoại trừ một số hỏa tiễn Scud thô sơ của Saddam Hussein vào năm 1991, thành phố này coi như chưa bị thử lửa, nhưng dân chúng đã tán loạn hoảng sợ. Nếu kỳ này bị hỏa tiễn oanh tạc dữ dội, rất có thể dân Do Thái sẽ lại phải kiếm tiên tri Moses mới để dẫn lội Hồng Hải lưu đầy “exodus” lần thứ hai.

Khó khăn hơn trong việc phòng thủ. Do Thái không chỉ phải đối phó với Iran ở xa, mà còn phải canh chừng láng giềng gần Syria là đồng minh của Iran từ trước đến nay vì mối thù cao điểm Golan. Tình báo cho biết Syria cũng đã có hỏa tiễn tối tân hướng dẫn bằng GPS và có cả đầu nổ hóa học. Hezbollah bên Lebanon sát phía bắc cũng đã tăng cường kho vũ khí và bạn láng giềng Hamas ở Gaza, ngay phía nam nghe đâu mới kiếm chác được ít “tên lửa” từ Lybia sau khi nhà độc tài Muammar Muhammad Abu Minyar Gaddafi về chầu Allah. Nói tóm lại, chẳng phải Do Thái chỉ bị lưỡng đầu mà đúng hơn “tứ đầu thọ địch”.

Thảm họa hỏa tiễn Hezbollah năm 2006 vẫn còn mồn một. Vì lực lượng Do Thái không làm cách nào diệt được các giàn phóng vào vùng cảng Haifa làm dân chúng bị thương vong nặng, nên cả tổng trưởng quốc phòng lẫn tham mưu trưởng quân đội bị bắt buộc từ chức. Ngay chính quyền Do Thái cũng phải thú nhận đã vấp phải nhiều sai lầm và khiếm khuyết. Hơn 5 năm sau, hệ thống phòng thủ đã có nhiều tiến bộ với quan niệm “phòng thủ che dù”.

Hiện nay, Do Thái đã thiết lập ba lớp dù che chở, dùng hỏa tiễn chống hỏa tiễn. Tầm xa có lớp Thần Tiễn (Arrow), tầm trung là Đũa Thần (Magic Wand) và tầm gần là Vòm Sắt (Iron Dome). Vòm Sắt đã chứng tỏ khá hiệu quả vì đã bắn rơi nhiều hỏa tiễn Palestine phóng đi từ Gaza. Nhưng cho tới nay mới chỉ có 3 giàn hoạt đông ở mặt mam, trong khi phải cần 14 giàn mới che phủ được toàn quốc. Đũa Thần vừa hoàn tất giai đoạn chuẩn bị và sẽ được đặt tại vùng trung tâm Do Thái. Điều này khiến dân chúng rất hoang mang lo ngại vì họ cho rằng đất nước đang bị hỏa tiễn đe dọa như chưa từng thấy từ trước tới nay. Còn hệ thống Thần Tiễn do công ty Boeing và hãng Hàng Không và Không Gian Do Thái hợp sức thiết kế, phí tổn khoảng trên 1 tỷ đô la. Thần Tiễn được đặc biệt chế tạo để bắn rơi hỏa tiễn tầm xa Shahab của Iran, nhưng chưa thật sự được “thử lửa” lần nào; nay mai may ra sẽ có dịp.

Mặc dù Do Thái chuẩn bị phòng thủ kỹ càng tới đâu, thiệt hại về nhân mạng và tài sản khi bị Iran trả đũa vẫn không phải là nhỏ, kể cả chuyện chiến tranh giữa đôi bên sẽ kéo dài. Vì vậy, Do Thái cần phải thận trọng và đắn đo kỹ lưỡng về cái giá “chiến thuật” là sinh mạng và tài sản dân chúng phải trả so với thành quả chiến lược ngăn ngừa Iran chế bom nguyên tử chưa chắc đã hoàn toàn đạt được. Rồi sau đó, rất có thể chiến tranh sẽ lan tràn toàn vùng Vịnh giữa Do Thái và khối Ả Rập không biết bao lâu mới chấm dứt. Hậu quả dĩ nhiên rất nặng nhưng Do Thái đành phải cắn răng gánh chịu với hy vọng ít ra hậu quả cũng không nặng nề bằng khi Iran có vũ khí nguyên tử.

Tin tức giờ chót cho biết chính quyền Iran đã chịu tiếp tục đàm phán với cơ quan nguyên tử năng quốc tế mà họ đã tự ý gián đoạn hơn một năm nay. Iran cũng đồng ý để các quan sát viên cùng thanh tra quốc tế tới kiểm tra các cơ sở nghi ngờ chuẩn bị làm bom nguyên tử. Hy vọng tin tốt này sẽ làm Do Thái dễ thở hơn. Tuy nhiên, cũng rất có thể các đệ tử ruột của ngài Ayatollah Khomeini học sách “đả đả đàm đàm” của cha con họ Kim bên Bắc Hàn để làm kế hoãn binh hầu chôn dấu hoặc phòng thủ các cơ sở nguyên tử kỹ càng hơn, hoặc kéo dài thêm chút thời gian để lén hoàn tất trái bom nguyên tử đầu tiên?

“Si vis pacem, para bellum”, muốn không bị chết vì nguyên t ử phải dùng nguyên tử? Nhiều người dự đoán rất có thể Do Thái sẽ phải dùng đến vũ khí nguyên thử “chiến thuật” để phá hủy những cơ sở quan trọng của Iran. Lý do vì nếu chỉ dùng đạn bom qui ước, dù có thành công đi nữa cũng chỉ ngăn chận được ý đồ nguyên tử của Iran trong một thời gian ngắn dăm ba năm, sau đó mọi chuyện sẽ phải làm lại từ đầu. Nếu dùng vũ khí nguyên tử, Do Thái chỉ phải xử dụng một lần, và đây không còn là một lời cảnh cáo xuông hay hình phạt nửa chừng, mà chứng tỏ hành động quyết liệt một mất một còn khiến Iran và các nước Ả Rập thù nghịch phải thận trọng và cân nhắc kỹ càng trước gia nhập trò chơi nguy hiểm.

Nhưng nếu xảy ra chiến tranh nguyên tử, dù chỉ thu hẹp tại vùng Trung Đông, thế giới sẽ ra sao? Đời sống con người sẽ đi về đâu và hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào? Những câu hỏi này mong mọi người, nhất là các nhà lãnh đạo trên thế giới tự suy luận và tìm hiểu./.


TRẦN ĐỖ CẨM
Austin Texas 3/2012



http://doanket.orgfree.com/tongquat/istrike.html






-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 29/Mar/2012 lúc 6:18pm

Vũ khí chiến tranh ngày càng siêu hiện đại và ...tàn nhẫn !
Nếu chiến cuộc bùng nổ vì quyền lợi từ các mỏ dầu , đối phương chắc chắn ... tung "tuyệt chiêu" nắm phần thắng ngay từ đầu !

MK




Vũ khí "gây ảo giác" của Mỹ đáng sợ tới đâu?

VietnamnetVietnamnet – 29-3-2012


Các lực lượng vũ trang Mỹ đã chi 4 triệu USD để tìm cách khiến cho kẻ địch nhìn và nghe thấy những gì không có thật.

http://vn.news.yahoo.com/trung-qu%E1%BB%91c-%C4%91o-v%E1%BA%BD-b%E1%BA%A3n-%C4%91%E1%BB%93-bi%E1%BB%83n-%C4%91%C3%B4ng-022000027.html - >> Trung Quốc đo vẽ bản đồ Biển Đông
http://vn.news.yahoo.com/canada-mua-ph-t-u-ng-m-d-040900882.html - >> Canada mua phải tàu ngầm dỏm của Anh?

Một chiếc trực thăng đang hạ cánh tại Afghanistan. Quân đội Mỹ đã đặt một thiết bị có giá trị 4 triệu USD lên các thiết bị quân sự khác để khiến cho kẻ địch nghe hoặc nhìn thấy những thứ không hề có thật.


Là một chi nhánh của công nghệ quân sự, Cơ quan Kế hoạch nghiên cứu Quốc phòng Tân tiến (DARPA) chịu trách nhiệm đưa vào các kỹ thuật chiến đấu trong tương lai, phát triển tất cả mọi thứ - từ các máy bay siêu thanh cho tới rô-bốt.

Nhưng một dự án mới được nói bóng gió tới trong chi tiêu quốc phòng của Lầu Năm Góc đang khơi gợi sự quan tâm của những người bên ngoài.

Cơ quan này đang chi 4 triệu USD cho một dự án được biết tới với tên gọi đơn giản là "Ảo giác chiến trường".

Mục đích của vũ khí này là khiến đối phương bị đánh lạc hướng với các ảo giác "thính và thị giác" để mang lại "lợi thế chiến thuật" cho quân Mỹ. Dự án này nhằm sử dụng các công nghệ mới tương tự với các công nghệ đánh lạc hướng của các nhà ảo thuật.

Các nhà ảo thuật và các nhà chiến lược xuất sắc vẫn có quan hệ với nhau từ lâu" - Shachtman, một chuyên gia từ trang Dangerous Room cho biết.

"Harry Houdini đã thám thính thông tin từ quân đội Đức và Nga cho Lực lượng cảnh sát trung ương (London). Nhà ảo thuật Jasper Maskelyne được cho là đã tạo ra các tàu ngầm giả và các xe tăng giả để gây mất sự chú ý của quân Rommel trong suốt Chiến tranh Thế giới II".

Và trong Chiến tranh Lạnh, CIA đã chi cho nhà ảo thuật John Mulholland 3000 USD để có một bản viết tay về "mất phương hướng, ẩn náu, dựng kịch".

Theo chuyên gia Rob Waugh (trên tờ Daily Mail), loại vũ khí này gần như sử dụng "công nghệ hình ảnh" được trang bị lên các thiết bị để tạo ra các ảo ảnh trên chiến trường.

Công nghệ này tương tự với "các phương tiện được thiết kế nhằm làm nhiễu hệ thống rađa" - chẳng hạn như hệ thống nhiễu động điện từ. Điểm khác biệt là hệ thống này sẽ "áp dụng lên người".

Trước kia, Mỹ và Anh đều muốn sử dụng thuốc gây ảo giác trong chiến đấu.

Shachtman cho biết: hồi đầu cuộc chiến chống khủng bố, các chuyên gia công nghệ quốc phòng "nói về ý tưởng về loại vũ khí có tên 'Tiếng nói của Chúa Trời' ". Loại vũ khí này có thể phát ra các làn sóng âm thanh để thuyết phục những tay súng Hồi giáo rằng Thánh Alla đang nói vào tai họ và kêu gọi họ bỏ các dây bom tự chế quanh người" - Shachtman nói.

Các nhà thầu quân sự khác lại đang phát triển các loại "áo choàng tàng hình" khác để che dấu các thiết bị quân sự.


Lê Thu (theo The Week)



http://vn.news.yahoo.com/v-kh-g-y-o-gi-c-c-003000347.html







-------------
mk


Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 30/Mar/2012 lúc 10:08pm

Blog%20Entry http://vulep.multiply.com/journal/item/5755/5755 -
Mar 27, '12 11:31 AM

for everyone


Piranha Hải quân Mỹ khai hỏa


Theo nguồn tin từ giới chức quân sự của Lầu năm góc thì Hải quân Mỹ sẽ sớm thả “cá hổ” Piranha vào vịnh Hormuz để làm nhiệm vụ giám sát tầm xa tại khu vực nhạy cảm này…


http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654826_Piranha.phunutoday.vn.jpg">


“Cá hổ” Piranha chính là một loại tàu tuần tra

không người lái tàng hình (USV)

hiện đại nhất của Mỹ hiện nay



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654834_Piranha_1.phunutoday.vn.jpg">


Piranha là loại tàu không người lái mới ra mắt của Mỹ

trong năm 2011, nhưng đã nhanh chóng được

Hải quân nước này đưa vào sử dụng



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654841_Piranha_2.phunutoday.vn.jpg">


Piranha được trang bị tên lửa phòng không

hiện đại để tiêu diệt mục tiêu khi cần



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654847_Piranha_3.phunutoday.vn.jpg">


Hình vẽ phác thảo thiết kế của Piranha



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654848_Piranha_4.phunutoday.vn.jpg">


Hình ảnh 3D của Piranha



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654850_Piranha_5.phunutoday.vn.jpg">


Piranha phóng tên lửa tiêu diệt mục tiêu



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654853_Piranha_6.phunutoday.vn.jpg">


Theo thiết kế loại tàu này có chiều dài 16,2m

với trọng lượng khoảng 4.400kg



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654855_Piranha_7.phunutoday.vn.jpg">


Đây là loại tàu trinh sát không người lái tiên tiến

có thể đạt vận tốc tối đa lên tới 83 km/h



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654859_Piranha_12.phunutoday.vn.jpg">


"Cá hổ" Piranha có thể hoạt động trong vòng 40 ngày

mà không cần phải bổ sung nhiên liệu



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654865_Piranha_8.phunutoday.vn.jpg">


Hình ảnh một chiếc Piranha

được "thả" bằng đường không



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654868_Piranha_9.phunutoday.vn.jpg">


Hình ảnh một chiếc Piranha đang cập tại cảng



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654870_Piranha_10.phunutoday.vn.jpg">


Phần mũi tàu của Piranha



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654877_Piranha_13.phunutoday.vn.jpg">


USV Piranha có thiết kế khá giống

với loài "cá hổ" nổi tiếng ở Amazon



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654893_Piranha_14.phunutoday.vn.jpg">


Piranha chính là con bài chiến lược của người Mỹ



http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images654895_Piranha_15.phunutoday.vn.jpg">


Hình ảnh một chiếc Piranha đang

trên đường làm nhiệm vụ sau khi tách khỏi tàu mẹ




Thái Yên theo PNTD




http://vulep.multiply.com/journal/item/5755 - http://vulep.multiply.com/journal/item/5755











-------------
mk



Print Page | Close Window

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a - http://www.webwizforums.com
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide - http://www.webwizguide.info